1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Viên mãn - Giai Lệ Tam Thiên (67C + 5NT)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      CHƯƠNG 30: HỒ LY LỚN BÉ

      [​IMG]

      Lục Hạo gọi cuộc điện thoại, sau khi kết thúc, đem đĩa đồ ăn bàn gạt ra, nhìn con trai há hốc miệng khóc.

      “Được rồi, chúng ta chuyện chút nào.”

      “A a a… hu hu hu…”

      Mười phút sau, Lục Hạo chống trán, người đàn ông bàn đàm phán giống như là chiến thần, lại có ngày đau đầu vì nước mắt của cậu bé đáng .

      “Hu hu hu… mẹ ơi, con muốn mẹ… hu hu…”

      “Con thích bố? Chẳng phải là con rất thích bố sao?” Lục Hạo cảm thấy bản thân mình cũng sắp muốn khóc rồi.

      “Con muốn mẹ!!” Hạo Tử hét lên, bò xuống khỏi ghế xoay muốn .

      Còn may, lúc này Lục Ninh đến rồi, sau người còn có Chiêm Nghiêm Minh mặt đen xì.

      Chiêm Nghiêm Minh nhìn tình hình cái, trong lòng nghĩ, xét thấy Lục Tử bây giờ là gia lớn hơn quốc , cho nên việc phá hoại chuyện tôi dùng thân thể an ủi vỗ về tiểu nha đầu nhà mình này tôi ghi nhớ sau này tính sổ.

      Mặt của Lục Ninh vẫn đỏ, nhanh chóng chạy đến chỗ cậu nhóc, ôm vào trong lòng.

      Hạo Tử khóc lâu rồi, dựa vào trong lòng thơm thơm của Lục Ninh, gọi tiếng “mẹ ơi.”

      Trái tim của Lục Ninh co rút dữ dội, phẫn nộ ngườm trai nhà mình, tiếng gọi mẹ mềm mại non nớt yếu đuối đó gọi đến tận trong tâm khảm của .

      Kết hôn, có lẽ có gì tốt, ít nhất , mình có thể sinh con, đứa trẻ xinh đẹp như mình lại thông minh giống như Tiểu Minh.

      Chiêm Nghiêm Minh vẫn chưa biết, lòng của Lục Ninh vào khắc này thay đổi, kết hôn biến thành còn xa vời thể với tới nữa.

      Đương nhiên, sau chuyện này ta có lòng cảm tạ mạnh mẽ đến đứa cháu này.

      làm gì với tiểu hồ ly nhà em rồi! !” Lục Ninh nổi giận.

      Lục Hạo khẽ than, “Ninh Tử, chú ý khẩu khí của em, bây giờ tâm trạng tốt.”

      “Hu hu, mẹ ơi…” Hạo Tử duỗi tay ra muốn ôm Lục Ninh, Chiêm Nghiêm Minh bên cạnh nhìn cậu nhóc béo mũm mĩm sợ làm mệt tiểu nha đầu của , liền duỗi tay, biểu thị chú có thể ôm cháu.

      Sau đó, tay của Hạo Tử, duỗi sang Chiêm Nghiêm Minh.

      Mắt Lục Hạo vô cùng đỏ, con trai à, con cứ cần bố như thế này mà chạy tìm Minh Tử chơi sao? ! !

      Hạo Tử ôm lấy cổ của Chiêm Nghiêm Minh, quay đầu nhìn Lục Hạo cái, khuôn mặt vui vẻ rất ràng, sau đó quay đầu , nhìn Lục Hạo thêm cái nào nữa.

      Lục Hạo thực ra trong lòng hoảng, có vài chuyện, đều phải biết, con trai à, dù gì mẹ con chịu đối mặt với thực, vậy con phải đối mặt trước nhỉ!

      Lục Ninh đưa cậu nhóc , lúc còn muốn giải quyết êm đẹp cho trai mình, gọi cuộc điện thoại cho Lương Ngữ Hinh : “Chị dâu em là Ninh Tử ạ, em cùng Tiểu Minh đưa tiểu hồ ly chơi mấy ngày ạ, chị cần lo lắng đâu!”

      Đương nhiên, khóc thành bộ dạng này còn đưa về nhà gì chứ? Lục Hạo em chẳng tin là bị chị dâu em đuổi ra khỏi cửa! !

      Chiêm Nghiêm Minh trước khi rời giống như là trách cứ cũng câu: “Lục Tử, sốt ruột rồi nhỉ?!”

      Lục Hạo gì, trong lòng nghĩ, con trai của các người hiểu! !

      **********************************

      Còn Lương Ngữ Hinh nghĩ, lại là… mấy ngày? ? Muốn để con trai rời xa mình mấy ngày? ? Là muốn đưa về Bắc Kinh sao? còn quay lại chứ? Mình nên làm thế nào? Cứ như thế này mang rồi?

      rất nóng ruột, nhưng có nóng ruột như thế nào hơn nữa cũng phát ra thanh, điện thoại cũng sắp bị bóp hỏng rồi.

      Người như mất hồn, ngồi ngây ra trong căn tiệm , có dì bên cạnh đó đến mua bó bách hợp, Lương Ngữ Hinh bọc cho bó hoa hồng đỏ.

      Quản Tử nhận được tin tức trước tiên, bảo các chàng trai trong Broom đến trông chừng chút, thế là, các chàng trai từ bên cửa thò đầu vào, trông chừng tiệm hoa Ngữ Hinh toàn bộ các phương vị có góc độ chết.

      “Báo cáo, bà chủ thu tiền rồi, tôi vừa mới nhìn thấy người đó đưa trả là 10 tệ, bà chủ trả người ta trăm tệ, người đó cầm tiền chạy rồi.”

      “Ừm, theo người đó, đem tiền đòi quay lại.” Quản Tử vừa mở cuộc họp bằng điện thoại liên quan đến hạng mục mấy tỷ vừa hạ chỉ thị chỉ vì trăm tệ, ta cảm thấy thế giới này thần kinh phân liệt quá.

      “Báo cáo, bà chủ bị xương rồng đâm phải, ờ, hình như chảy máu rồi, nhưng mà quá nghiêm trọng.”

      “Cậu nhìn ràng như vậy?”

      “Đương nhiên! Quản gia tiểu đệ tôi đây mang theo ống nhòm!”

      “Ừm, rất tốt rất tốt.” Quản Tử khen ngợi, “chụp ảnh lại cho tôi, sau này tôi phải để Lục Tử lão hồ ly đó cũng phải chảy máu!”

      “Báo cáo, ông chủ, Lục gia xuất rồi ~!”

      “… Đều nấp hết , được đường vòng!” Hạ xong chỉ lệnh cuối cùng, Quản Tử kết thúc điện thoại thông minh, đùa à, nếu như bị Lục Tử biết được ta lén xem chuyện của nhà bọn họ ta rất phải chịu tổn thương!!

      Mà Lục Hạo, có con trai nữa, quyết định phải đến chỗ an ủi chút trái tim bé bị tổn thương.

      vỗ vỗ vào lưng của Lương Ngữ Hinh, kèm theo ánh mắt cười, “Con trai để Ninh Tử và Minh Tử ôm chơi rồi, em cần lo lắng.”

      Mắt của Lương Ngữ Hinh, mang theo nghi hoặc sâu sắc, Lục Hạo vỗ vỗ vào đầu , “Nếu như yên tâm, buổi chiều đón con về nhà?”

      Tuy rằng, con trai ở cùng ruột là rất bình thường, nhưng Lương Ngữ Hinh ích kỉ lần, gật đầu, kéo tay áo của Lục Hạo, gật đầu.

      Lục Hạo liền biết được, “Ừm, trước bữa tối đón về nhà, cùng nhau ăn cơm, yên tâm, sao đâu.”

      Tuy bóng dáng của con trai nhìn thấy, nhưng Lương Ngữ Hinh yên tâm rồi, con trai về nhà, cậu chỉ là chơi thôi, sau đó thân làm mẹ liền bắt đầu lo lắng, con trai biết có ngoan , biết có khiến cho Ninh Tử thấy phiền phức , biết có nhớ mẹ .

      Lục Hạo cảm thấy, 34 năm trước đây của ngoại trừ khoảng thời gian gặp được Lương Ngữ Hinh kia ra toàn bộ đều là sống uổng công rồi, cuộc sống à, vẫn là cần có người phụ nữ, có con cái, đó mới gọi là cuộc sống mà!

      Đương nhiên, tuy con trai bây giờ giận dỗi, tuy người phụ nữ của bây giờ có chút trở ngại, nhưng, như thế này mới có mùi vị cuộc sống!

      Vì sao Tông Chính Hạo Thần và Quản Tử muốn kết hôn? Lục Hạo nghĩ, bây giờ biết rồi.

      Lương Ngữ Hinh biểu thị, buổi tối bảo Ninh Tử đến cùng ăn cơm !

      Thế là Lục Hạo cười, điểm điểm vào mũi , “Bây giờ càng lúc càng có dáng chị dâu rồi nhỉ!”

      Bị Lương Ngữ Hinh đập tay ra, đến chợ mua đồ ăn thèm quay đầu lại.

      Lục Hạo hít thở sâu, chuẩn bị phải cùng cậu nhóc đó đối mặt với nhau lần nữa.

      ***********************************

      Lục Ninh đem Hạo Tử đến khu quân cho Quản nguyên soái chơi buổi chiều, cậu nhóc rất thích ông lão cười lên thanh rất lớn có rất nhiều súng đồ chơi này, Quản nguyên soái cũng rất thích cậu bé đáng mềm mũm mĩm sợ ông ấy này.

      Lúc Lục Hạo vào cửa, liền nhìn thấy con trai nhà mình ngồi sát vào Quản nguyên soái, hai người đầu kề đầu gì đó.

      Lục Hạo nghĩ, con trai là ai con cũng cũng có thể thân được à!

      Nhìn thấy Lục Hạo đến rồi, Quản nguyên soái ho tiếng, : “Lục Tử à, cháu được như thế này, cậu nhóc bị dọa khóc rồi đó! Cậu nhóc nhà cháu rất đáng mà! Sau này phải thường xuyên đưa đến cho bác Quản chơi nhé!”

      Khóe miệng Lục Hạo giật giật, con trai tự mình chơi chưa đủ bác Quản bác có thể nào bảo Tiểu Nhị nhanh chóng sinh con ra ?

      Hạo Tử từ lúc Lục Hạo vào cửa cứ luôn chằm chằm nhìn , cặp mắt to to còn rất có sức uy hiếp, ít nhất Lục Hạo nghĩ như vậy, ừm, ngườm ? Được, chỉ cần con trai vui vẻ, ngườm cứ ngườm !

      Sau đó, khiến tất cả mọi người kinh ngạc, Hạo Tử từ người Quản nguyên soái bò xuống, húc đổ Lục Hạo, cưỡi lên người của ánh cuồng loạn đánh đấm trận.

      Lục Ninh há hốc miệng lắp bắp lên lời, run rẩy hỏi Chiêm Nghiêm Minh: “ Tiểu Minh, em thế này là bị con trai ấy đánh phải ?”

      Chiêm Nghiêm Minh ôm lấy , “Ừ.”
      tart_trung thích bài này.

    2. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      CHƯƠNG 31: BỐ CON ĐỒNG TÂM

      [​IMG]


      Đương nhiên, xin bỏ qua chuyện Lục Hạo tự động tự phát khá là phối hợp ôm lấy bụng bị thương đổ lên sofa, đồng thời đỡ lấy chiếc mông của con trai để cậu ngã xuống.

      Đánh , để con đánh trận đến hết hứng, Lục Hạo cảm thấy, tiểu tử con hôm nay nếu như đến đánh trận như thế này con cũng chẳng phải là con trai ta!

      Lục Ninh sắp rớt cả cằm xuống đất rồi, rúc vào trong lòng ông xã tương lai nhìn trai mình bị con trai đánh còn cười hớn hở.

      Quản nguyên soái rất tán thưởng, cắn miếng táo : “Ừm, rất có tư chất mà, thể chất cũng tồi à, sau này cùng lão đại nhà mình, học Quân Thể quyền hai năm trước, sau này nhóc con cháu có thể lên núi đánh hổ đó!”

      Cậu bạn Hạo Tử thở dốc mặt đỏ bừng bất động rồi, nắm đấm hạ xuống, liền nhìn Lục Hạo chằm chằm.

      Lòng Lục Hạo run rẩy, con trai à, con muốn đánh ta cũng để con đánh rồi, bây giờ con lại ra chiêu nào đây?

      Sau đó, tất cả mọi người níu lưỡi, cậu nhóc lại khóc, ôm lấy cổ của Lục Hạo, cả cơ thể nghiêng vào trong lòng , cậu bé xíu bé tẹo, nhệch mồm ra liền khóc hu hu, bình thường chuyện lảnh lót, khóc lên càng vang lên khắp cả khu vực quân đội.

      Quản nguyên soái cười he he vui mừng, “Hạo Tử à, đau lòng cho bố rồi à!”

      Trái tim của Lục Hạo, mềm đến cực điểm, đem nắm đấm của cậu nhóc cầm lên đưa đến bên miệng nhàng thổi thổi, giọng dỗ dành : “Con trai tay của con đau rồi phải ? Nào bố thổi cho con.”

      Toàn thế giới này, bị con trai đánh rồi còn thổi thổi giúp thế này xem ra cũng chỉ có mình ông bố giống như Lục Hạo đây thôi.

      Hạo Tử chảy hai dòng nước mũi cặp mắt to mờ mờ bộ dạng trông đáng thương, cậu vừa khóc vừa vừa nấc: “Hu hu… hự! Lục Hạo Lục Hạo cháu ghét chú! ! Chú để ý đến cháu còn khiến cháu tức giận! ! Cháu đánh chú! ! Chú… cháu đánh chú! ! Sau này chú được vứt cháu lại chạy mình nữa! ! Hu hu… có đau … hự! Hu hu… Hạo Tử nhớ chú rồi… hu hu… chú thơm cháu ! !”

      Hạo Tử vứt cháu lại chạy mình chính là Lục Hạo đem cậu giao cho Lục Ninh trong thời gian đến ngày, Hạo Tử sau khi nghe thấy tin tức mình có người bố này lại nhìn thấy bóng dáng của Lục Hạo đâu trong lòng đương nhiên sợ hãi, trái tim bé, hoảng hốt bất an, nhưng Lục Hạo nghe thấy trong lòng có cảm giác rất là khó tả, ta làm sao có thể còn vứt bỏ con nữa?

      “Con trai con là nam tử Hán phải ?” Lục Hạo có cảm giác cay đắng, ôm cậu nhóc mềm mềm ở trong lòng chặt hơn chút, hôn hôn lên tay của cậu.

      “Vâng.” Hạo Tử gật đầu kèm tiếng khóc nấc, “Mẹ con là nam tử Hán!”

      “Chúng ta đều là nam tử Hán, cho nên chúng ta chuyện chút.” Lục Hạo .

      chuyện gì?” Hạo Tử khịt mũi, bắt đầu duỗi tay xoa xoa lên chỗ vừa đồi nắm đấm của cậu đánh đến ở người Lục Hạo.

      Lục Hạo cầm giấy ăn lau nước mắt nước mũi cho con trai, “Trước tiên được khóc, nam tử Hán khóc, con trai con là mất mặt.”

      Con trai, từ ngữ này, là lần đầu tiên Hạo Tử nghe thấy, mẹ thể chuyện, bây giờ tốt rồi, cậu có người bố, ông còn đẹp trai hơn cả bố của Tiểu Mễ, biết xoa đầu của mình gọi con trai! !

      Dường như, cũng có gì đáng khóc nữa rồi, Hạo Tử cảm thấy, ngày hôm nay bản thân mình lớn lên rồi là nam tử Hán chân chính rồi.

      “Con trai, trẻ con bây giờ đều phát triển sớm, hơn nữa con cũng đương với Tiểu Mễ ở tầng rồi, chắc là có thể hiểu được tâm trạng của bố chứ?” Lục Hạo hỏi như thế này, hoàn toàn tin tưởng trình độ tiếp nhận của thế hệ 0x bây giờ.

      “Bố là bố con vì sao còn phải đương? Bố mẹ của Tiểu Mễ đương nữa.”

      Cậu nhóc bây giờ học theo Lục Hạo, muốn thôi, mình là nam tử Hán mà!

      “Gọi tiếng bố ơi nghe thử trước.” Lục Hạo tuy chỉ là câu nhàng bâng quơ, nhưng Trời biết được, lúc này tim của đập nhanh thế nào.

      Hạo Tử gật gật đầu, nghiêm túc suy nghĩ chút, nhìn nhìn những khán giả xem kịch bỏ tiền ở xung quanh, thấy hơi xấu hổ, mềm dẻo bò lên bên tai Lục Hạo, tiếng lần.

      Sau đó, các khán giả rất cổ vũ tập thể tiếng: “ gì vậy? Nghe thấy! ! ! !”

      “… Bố ơi! ! ! !”

      “Aiz! Con trai à, bố đưa con về nhà! !”

      ***************************************

      Lục Ninh muốn bái kiến chị dâu bị ruột của mình chặn ở ngoài cửa, Lục Hạo quét mắt cái, liền biết, được lắm, lần sau nhé! Sau đó tự vui tự vẻ, phải cầm clip lén quay cho bọn cầm thú xem.

      “Mẹ ơi! ! ! Con về nhà rồi ! !” Còn chưa vào cửa, có thể nghe thấy giọng của cậu nhóc từ dưới lầu truyền lên.

      Lương Ngữ Hinh chạy ra mở cửa, rất muốn ôm lấy con trai hôn, xoa xoa chiếc đầu của cậu, buổi tối làm chút gì đó ngon.

      Cậu nhóc được Lục Hạo ôm vào trong cửa, khuôn mặt tươi tắn, ngoại trừ đối mắt có hơi đỏ mọng.

      Làm sao vậy? muốn duỗi tay ra ôm Hạo Tử.

      Nhưng mà cậu nhóc vừa mới tìm được bố, còn hưng phấn, dám tin chắc, bàn tay ôm chặt lấy Lục Hạo buông.

      Trong lòng Lương Ngữ Hinh thấy buồn bã, con trai à, mẹ rất mất mát đó!

      Tâm trạng Lục Hạo rất tốt, vỗ vỗ mông của con trai, ra hiệu.

      Sau đó, Hạo Tử gọi lớn tiếng: “Bố ơi, buổi tối cùng ngủ với Hạo Tử có được ? Hạo Tử muốn ngủ cùng với bố mẹ!”

      Rất ràng, câu này tuyệt đối là người lớn dạy, người lớn kia, Lục Hạo lại còn cười! ! !

      Lương Ngữ Hinh tắc nghẹn, mặc kệ con trai vào trong bếp, chậm chạp phát giác… bố ơi…?! ! !

      Cầm dao thái rau xông ra ngoài, muốn hỏi, bất an nhìn nhìn con trai, dường như có phản ứng quá lớn gì, nhưng mà, khóc qua! Con trai con có phải là thấy hơi buồn ?

      Lục Hạo khuôn mặt đắc ý, khóe mắt nhướn lên rất cao, : “Muốn biết? Muốn hỏi điều gì? Lương Ngữ Hinh, em đừng có ra hiệu với , nhìn hiểu.”

      Trong lời có ý, tốt nhất em thức thời chút mở miệng chuyện cho ! !

      Lương Ngữ Hinh cảm thấy hơi buồn rồi, đặt dao thái rau trong tay xuống, quay về bếp, bỏ , hỏi nữa, nếu lại tức giận.

      Niềm vui của việc vừa rồi được con trai gọi tiếng bố ơi của Lục Hạo đột nhiên mất sạch toàn bộ, , em chính là chú thỏ rụt cổ trong hang, bị sinh vật mới dọa chút sợ chết khiếp rồi!

      Đặt con trai xuống, giọng dặn dò gì đó, sau đó, Hạo tử bịch bịch bịch chạy vào trong bếp, mềm mại dựa sát vào chân của mẹ, ôm lấy, ngẩng đầu lên.

      “Mẹ ơi, mẹ ơi mẹ tức giận rồi sao?”

      Lương Ngữ Hinh trước nay chưa từng như thế này ở trước mặt con trai, muốn lắc lắc đầu, xoa xoa thịt má của con trai, cho cậu nụ cười xinh đẹp.

      Nhưng mà, cười nổi, trái lại, nước mắt lại rơi xuống rồi.

      Em thể chuyện đó, rốt cuộc mọi người muốn em như thế nào? Lục Hạo là tên đại khốn nạn vì sao phải ức hiếp em! ! !

      Cậu nhóc thấy hơi hoảng rồi, lo lắng cấp thiếp muốn thuận theo chân của mẹ bò lên, mẹ vì sao lại khóc? Là bởi vì vừa rồi mình để mẹ ôm sao?

      Lương Ngữ Hinh rút chân ra, đứng vào trong góc rơi nước mắt.

      Hạo Tử lại bịch bịch bịch chạy ra ngoài, hét lớn tiếng: “Bố ơi, mẹ khóc nhè! ! Mẹ tức giận rồi! !”

      Lục Hạo khóc cười được, cười đó là, con trai à, con gọi tự nhiên như thế này chẳng hề có chút xíu giai đoạn quá độ nào có phải là từ sớm luyện tập qua ở trong nhà rồi ? Khóc đó là, Lương Ngữ Hinh vì sao em lại khóc rồi! ! ! Phụ nữ đều là làm từ nước mắt nhỉ! !

      ****************************************

      Lục Hạo nhét chiếc rubik vào trong tay của con trai, sải bước vào trong bếp, đóng cửa lại.

      Hạo Tử đương nhiên vào, bởi vì cậu biết, bố mẹ có chuyện kín đáo phải .

      vòng ôm ấm áp bao vây lấy Lương Ngữ Hinh, giãy giụa, Lục Hạo khẽ cười: “Được rồi, đừng động đây! Chỉ chút xíu là đủ rồi!”

      Thế là, Lương Ngữ Hinh động đậy nữa, nhưng cơ thể cương cứng lại.

      Lục Hạo vui vẻ ở bên tai của : “Hôm nay bố con bọn nhận nhau có phải là em vui mừng mà khóc ? Ừm, sau này gia đình chúng ta ở bên nhau, là chuyện khiến người ta rất cảm động rơi nước mắt.”

      Sau đó, Lương Ngữ Hinh quay người, chưởng đập vào trước ngực để biểu thị phẫn nộ của mình.

      Lục Hạo em tức giận, em đau lòng có biết ! ! lại còn cười nữa! ! Lần nào cũng ức hiếp em! !

      Lục Hạo : “Này, giúp em giải quyết vấn đề của con trai rồi, tiếp sau đây em phải nỗ lực.”

      … Rốt cuộc là cái gì với cái gì đây?! ! Lương Ngữ Hinh lau khô nước mắt, quyết định thèm tính toán với người đàn ông này nữa, con trai, ăn cơm thôi!

      Cặp mắt to của Hạo Tử đảo láo liêng, lắc lắc đầu, “Mẹ ơi, mẹ vui mừng bố cùng ăn cơm với chúng ta sao?”

      Lương Ngữ Hinh tay bưng canh, nhìn cậu nhóc, con trai, thất vọng mặt con có thể nào thu lại chút ? Đây chính là huyết thống à!

      Lục Hạo gật gật đầu với cậu nhóc, với Lương Ngữ Hinh: “Vậy hai người ăn , …”

      Đường đường nam tử Hán, nên lớn phải lớn, nên phải , Lục Hạo cho rằng, làm đúng.

      Bởi vì, Lương Ngữ Hinh kéo giữ lại.

      Được thôi, cuối cùng, bữa tối của nhà ba người.

      Hơn nữa, cuối cùng, phòng ngủ của nhà ba người.

      Cậu bạn Hạo Tử hạnh phúc, mỗi tay nắm bên, rúc vào giữ bố mẹ, trước khi ngủ say vui mừng : “Bố mẹ ngủ ngon!”

      Lục Hạo cười ngóc người dậy nhìn người phụ nữ ngủ ở bên kia giường, “Tiểu Ngữ, nếu như buổi sáng con trai ngủ dậy nhìn thấy liệu có vui ?”

      Lương Ngữ Hinh quả quyết lắc đầu, sau đó, Lục Hạo : “Có cần thử chút ?”

      Điểm này Lương Ngữ Hinh có lòng tin, thử thử, khi ở đây bao nhiêu buổi sáng như vậy chẳng phải là vẫn trôi qua thế này sao! !

      Thế là Lục Hạo hôn hôn lên chiếc gò má mềm mại thơm tho của con trai ngủ say, xuống giường.

      Lương Ngữ Hinh cắn chặt môi, nhắm mắt lại.

      Nhưng giây sau, có tiếng mở cửa, trái lại, đôi môi bị mút lấy, mang theo nóng ẩm, tách hàm răng cắn chặt của ra.

      mở mắt ra, ở cự ly gần siêu cấp nhìn vào mắt của Lục Hạo.

      Ngậm cắn, mang theo cấp thiết sâu sắc, còn có kìm nén, lại giây nữa, Lục Hạo hôn lên mắt của , “ đây, Tiểu Ngữ, ngủ ngon.”

      ****************************************

      Hôm nay trời sáng rồi, Lương Ngữ Hinh chống phần mí mắt dưới thâm đen lên, nghênh đón tiếng gào khóc choe chóe xé ruột xé gan của con trai.

      “Hu hu… a a a… bố ơi… mẹ ơi bố con đâu rồi? ! !”

      Hạo Tử bé, phân ràng được rốt cuộc là mơ hay là thực, cậu hình như có bố rồi, bố chính là Lục Hạo, nhưng mà, vì sao ngủ dậy mở mắt ra, thấy bố nữa?

      Lương Ngữ Hinh lòng thấy ghen, con trai, luôn luôn phơi bày thế giới của mình chân thực nhất, nếu như mình cũng có thể như thế này tốt biết bao.

      Muốn ôm lấy con trai dỗ dành chút, nhưng ràng có người còn nhanh hơn, Lương Ngữ Hinh nghe thấy cửa nhà được chìa khóa mở ra, sau đó, cửa phòng ngủ được đẩy ra, Lục Hạo đứng ngược ánh sáng, bóng dáng cao lớn, gọng kính vàng khúc xạ ánh sáng.

      “Bạn nào khóc lóc vậy?” Lục Hạo ôm con trai lên, hôn hai cái.

      Hạo Tử bỗng chốc ngơ ngác, sau khi nhìn là ai, lại hu hu hai tiếng nữa, còn thảm thương : “Bố ơi, Hạo Tử cho rằng thấy bố đâu nữa…”

      Trong lòng Lục Hạo cảm thấy sảng khoái, nhìn xem, con trai chính là đáng như thế này! ! !

      “Ờ ờ, bố mua đồ ăn sáng cho Hạo Từ mà!” Lục Hạo , chớp chớp mắt với Lương Ngữ Hinh vẫn còn sững sờ ở đầu giường tóc rối tung, ý nghĩa là, nhìn , biết con trai khóc mà.

      Lương Ngữ Hinh mặc chiếc áo ngủ nhung dày màu hồng san hô, vào sáng sớm của mùa đông, trông non như có thể bóp được ra nước, khiến ánh mắt của Lục Hạo tối lại.

      ngày tiếp theo đó, bình thường giống như ngày của gia đình thông thường, mẹ đem bữa sáng bày lên bàn, bố đưa con trai tè, ăn cơm xong, bố mẹ làm, con trai mẫu giáo.

      Nhưng mà, khi đêm khuya lại lần nữa đến, cậu bạn Hạo Tử bởi vì có kinh nghiệm trước đó, ý thức về nguy cơ mất mát mạnh hơn bất cứ ai, cứng rắn chỉ huy Lục Hạo thay áo ngủ, đương nhiên là cần quá tính toán xem áo ngủ này xuất khi nào nữa, cậu nhóc trước khi ngủ bò chặt lên người của Lục Hạo, giống như là chú gấu cụt đuôi béo béo , tiếng : “Bố ơi, ngày mai cần mua bữa sáng, mẹ nấu, bố đợi Hạo Tử ngủ dậy rồi mới có thể dậy đó!”

      Lục Hạo cười nhìn Lương Ngữ Hinh.

      Lương Ngữ Hinh cảm thấy, Lục Hạo, đợi lát con trai ngủ rồi .

      Lục Hạo cảm thấy, , làm sao có thể được! ! chính là Pháo Pháo! !
      tart_trung thích bài này.

    3. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      CHƯƠNG 32: CHIẾC GIƯỜNG

      [​IMG]

      Ánh mắt của Lương Ngữ Hinh và Lục Hạo chiến đấu trong khí, phát ra tiếng vang rẹt rẹt, sau đó Lục Hạo đặt chú gấu cụt đuôi béo ở người xuống, để con trai nằm ở bên trái, còn mình lật người cái, nhảy qua cơ thể của con trai, xán gần đến chỗ Lương Ngữ Hinh tay tóm vào người trong lòng ôm lấy.

      Mùa đông đến rồi, đêm khuya, có thân thể nóng như lửa ở trong chăn ôm lấy bạn, với tình hình trước mắt mà , Lương Ngữ Hinh cảm thấy, mình rất khó đẩy Lục Hạo ra.

      Lục Hạo cũng cảm thấy, loại việc đẩy ra này, tuyệt đối là có khả năng!

      “Tiểu Ngữ hôm nay ngủ ở đây, là con trai sáng sớm ngày mai muốn thức dậy cùng với .” Vô sỉ xỏ lá lại nhõng nhẽo, Lương Ngữ Hinh rất muốn mệnh lệnh cho bản thân mình được nghe hiểu nghĩa bóng trong lời của Lục Hạo, nhưng bất lực, điều này là thể nào.

      “Đêm qua ngủ cùng, em nhìn xem có quầng thâm quanh mắt rồi, nhớ rồi?” Lục Hạo duỗi tay vuốt qua dưới mắt của , kèm theo câu đùa.

      Thế là, nghĩ, vậy em đến phòng khách ngủ là được rồi, giãy giụa, tuy trong lòng có góc rất muốn được ôm như thế này.

      Lục Hạo cảm nhận thấy động tác của trong lòng, lật người cái, ép lên cơ thể Lương Ngữ Hinh, dùng trọng lượng của mình, cảnh cáo , sau đó rất nhanh, vùi đầu xuống, hôn sâu, phóng thích toàn bộ nhẫn nhịn của hôm qua.

      Lương Ngữ Hinh bị trấn định, con trai ở bên cạnh người, đến nghiêng mặt nhìn cậu nhóc cái cũng được, bị kẹp chặt cứng phần đầu, bị bức há miệng ra, bị hôn mãnh liệt.

      Môi lưỡi quấn quýt, Lục Hạo cố ý phát gia tiếng vang ướt át, lớn tiếng, nhưng ở trong phòng ngủ yên tĩnh, lại vô cùng kích thích thính giác.

      Khuôn mặt đỏ lên nửa của Lương Ngữ Hinh, khi Lục Hạo đem chiếc áo ngủ nhung màu san hô của từ phần eo kéo lên đỏ hết toàn bộ.

      Lục Hạo nhịn cả ngày, chờ đợi chính là thời khắc này.

      Lương Ngữ Hinh dùng tay ép giữ, ngườm to mắt khuôn mặt vừa thẹn vừa dám tin.

      “Con trai ngủ say rồi, sao cả.” Lục Hạo như vậy.

      Cái gì gọi là sao cả! ! ! Lương Ngữ Hinh hung dữ đập cái lên người Lục Hạo, kết quả tay còn chưa kịp rút lại bị tóm rồi, những giữ được trận địa của mình, trái lại bị Lục Hạo giở trò lưu manh đưa lên eo của mình, người đàn ông đó còn thầm bên tai : “Tiểu Ngữ, em vuốt ve , giống như là trước kia .”

      Trước kia… lúc Lương Ngữ Hinh còn chưa kịp phản kháng bị người đàn ông ở người tay cởi áo ngủ ra.

      **************************************

      Thời gian nhau ngắn ngủi của bọn họ là vào mùa xuân hè đẹp đẽ nhất trong năm, khi thời tiết bắt đầu nóng lên, Lục Hạo nắm chắc này, ở phòng , ở giường của , hai người đều nóng đến mức toát mồ hồi Lục Hạo lại có thể cứ luôn dính lấy Lương Ngữ Hinh, Lương Ngữ Hinh muốn lùi, cảm thấy mình ra mồ hôi rồi, như thế này chắc chắn rất tốt, nhưng Lục Hạo chặn giường còn đường có thể lui, cho nên, liền dùng tay đẩy , còn xấu hổ tiếng cầu xin: “, dậy chút … nóng…”

      Lục Hạo ừm tiếng, “Nóng cần đắp chăn nữa!”

      Đây là việc khiến người ta cảm thấy vui sướng nhiều như vậy! Giữa ban ngày ban mặt, thời tiết lại nóng đến mức có thể danh chính ngôn thuận cần đắp chăn nữa, quá tốt rồi!

      Nhưng vừa thế này, Lương Ngữ Hinh lại chịu, “ được!”

      Vốn dĩ giữa ban ngày ban mặt hai người trần như nhộng ôm lấy nhau rất xấu hổ rồi, vào lúc thế này thể có chăn được! !

      Thế là, hai người rúc ở trong chăn vì chiếc chăn mà nổi nên tranh chấp, Lục Hạo chỉnh nhiệt độ điều hòa xuống mát hơn mấy độ.

      Lương Ngữ Hinh vừa nóng vừa ướt, mồ hôi ở góc trán cứ như vậy mà chảy xuống, Lục Hạo còn nghe thấy cả tiếng nước miếng của mình, đưa tay của đến thắt lưng của mình : “Chỗ này của mát, em vuốt ve cho .”

      Tình của lúc đó, mang theo kích động, mang theo trẻ trung, mang theo màu hồng phấn, điều này khiến trong những ngày tháng của 6 năm sau này Lục Hạo đều cảm thấy đầu óc của mình năm đó nhất định là có vấn đề rồi, nếu , làm sao như vậy, lại để biến mất như thế này?

      Cho đến bây giờ, trong lòng của Lục Hạo thực ôm này, bên cạnh, còn có cậu nhóc chỉ thuộc về hai người bọn họ, mới chắc chắn, Lương Ngữ Hinh, em đúng là thực tồn tại trong thế giới của , hơn thế nữa vẫn luôn tồn tại, 6 năm này trước nay chưa từng mất .

      Tay của Lương Ngữ Hinh đặt ở eo của Lục Hạo, vẫn là loại cảm giác như trong kí ức của , gầy săn chắc, nhưng vuốt dọc theo kết cấu có thể sờ được các đường cơ thịt.

      “Tiểu sắc nữ.” Lục Hạo khẽ cười, búng búng đỉnh mũi của Lương Ngữ Hinh, phủ đầu xuống dùng đỉnh mũi của mình dũi dũi.

      Lương Ngữ Hinh muốn rút tay lại, lúc này Lục Hạo : “Tiểu Ngữ, nâng tay, buổi tối ngủ em còn mặc nội y làm gì vậy? !”

      Kiểu dáng phổ thông nhất đơn giản nhất, nhưng sai chính là ở chỗ, Lương Ngữ Hinh lựa chọn là màu đen, cứ coi như đêm khuya, cứ coi như mở đèn, cứ coi như bọn họ đắp chiếc chăn bông, nhưng Lục Hạo vẫn là nhìn thấy , rãnh sâu sâu được chen ở giữa màu đen, cứ coi như nằm xuống cũng vẫn nhô lên xinh đẹp, mở rộng xuống dưới là chiếc eo thon thon, sau đó, là chiếc quần ngủ màu hồng phấn.

      Tinh khiết, và đứng đắn.

      Lương Ngữ Hinh lắc đầu, áp giữ chặt lấy bàn tay muốn cởi cúc nối sau lưng của Lục Hạo.

      chiếc giường , ba con người, con trai chiếm bên, còn lại bên khác, Lục Hạo chồng lên cơ thể Lương Ngữ Hinh chịu xuống.

      “Cho nên , Tiểu Ngữ em phải nhanh chóng chuyện, bây giờ em thể chuyện có phải là rất ấm ức ?” Lục Hạo , đem người cùng với cả chăn ôm lên, ôm lên chân của , như thế này hai tay liền có thể rất tự do làm việc.

      Rất và dễ dàng bị ôm lên, hơn nữa thân thủ của Lục Hạo hoàn toàn làm ồn đến con trai, trái lại, cậu nhóc động đậy chân, đổi tư thế, chiếc mông quay về phía bố mẹ, ngủ càng say hơn giống như chú lợn con.

      Lục Hạo khẽ cười, “Nhìn xem, con ngủ say rồi.”

      Lương Ngữ Hinh là buồn bực, thể chuyện, còn bị kìm giữ, lại ở trước mặt con trai, Lục Hạo đừng có làm bừa đó! !

      Lục Hạo mang theo nụ cười, kiểu cười có chút đe dọa rất đắc ý, cắn lên bên má của , ngậm mút liên tục, hôn hút miếng, dùng lưỡi liếm qua, thuận theo mạch đó, hướng lên, duỗi vào trong lỗ tai.

      kêu ra được, Lương Ngữ Hinh vô thức dùng lòng bàn tay dính vào lồng ngực của Lục Hạo, ngẩng đầu lên, tóc hất lên lại rơi xuống.

      Lục Hạo giống như là được khích lệ, nhắm chuẩn đưa lưỡi tiến vào trong miệng của , cắn lấy chiếc đầu lưỡi , từng chút từng chút mút lấy, còn càn quấy vòm miệng, nhìn người thể phát ra ngôn ngữ chỉ có thể khẽ run rẩy hơi hơi nhấc mông lên lại hạ xuống, ngón tay mềm mềm bắt đầu cào véo vào trước ngực .

      Cả căn phòng yên tĩnh, nhưng tràn đầy hơi thở ái muội khiến người đỏ mặt tía tai.

      Lục Hạo nheo mắt lại nhìn khuôn mặt đỏ ửng của Lương Ngữ Hinh, duỗi tay ra vuốt ve lên cơ thể của , nhàng xoa lăn, khẽ véo cái vào núm đỏ, muốn đó là: , em lại dậy rồi à!

      Đương nhiên, loại việc này vẫn phải để sau khi kết thúc mới an toàn hơn.

      Lương Ngữ Hinh rất khó chịu, loại khó chịu căng căng, còn rất sợ hãi, sợ rằng con trai đột nhiên tỉnh dậy, chiếc gương quầy trang điểm bên giường thành thực vạch chiếu ra tất cả việc xảy ra, từ chỗ đó, có thể nhìn thấy hai người nam nữ bất chính, ôm chặt lấy nhau, vuốt ve, hôn hít, mang theo hồng triều và nhiệt khí, còn có cả tình dục.

      Lục Hạo thao túng tất cả, khi Lương Ngữ Hinh để ý, rất nhàng khéo léo nhấc mông của lên cởi chiếc quần ngủ nhung san hồ màu hồng phấn kia ra, ừm, còn cả chiếc quần lót màu đen.

      Duỗi tay sờ sờ, xoa xoa, mang theo ẩm ướt, cười, “Tiểu Ngữ, nhanh như vậy?”

      xấu hổ ở trong lòng của Lương Ngữ Hinh, khiến lúng túng mắt cũng chẳng biết nên nhìn vào đâu nữa, bên, là chiếc gương nhìn thấy được ràng ràng ràng tất cả mọi thứ, bên, là cơ thể béo béo bé và chiếc mông cong cong của con trai.

      “Nhìn .” Lục Hạo trầm ngâm, kéo hàm dưới của , nhìn vào mình.

      Được rồi, Lương Ngữ Hinh cảm thấy, nhìn càng được, Lục Hạo đừng có dùng loại ánh mắt đó để nhìn em mà! ! !

      Đem mặt vùi vào sơn cốc, mềm mại thơm tho, đem ngón tay thâm nhập vào hang tối, trơn láng ngọt ngào, Lương Ngữ Hinh biết nên làm thế nào, chỉ có thể đem mặt vùi vào hõm vai của Lục Hạo, từ trong gương nhìn ra, hai người giống như đôi uyên ương quàng cổ vào nhau.

      Lục Hạo nhấc mình lên, trong lòng nghĩ, Lương Ngữ Hinh em là tiểu tinh! Nghiêm mặt nhìn, phiến hoa trắng ngần trong gương, bọn họ nối liền lại với nhau, chặt chẽ thể phân rờì

      Lục Hạo cảm thấy, vào lúc này kéo cò súng nữa phải là đàn ông! !

      tiến vào rất sâu, từng chút từng chút cọ sát, cho đến sau khi vào đến chỗ sâu nhất, hai người đồng thời thở dốc, hô hấp.

      “Ân…” Lục Hạo còn rút thời gian rảnh trêu Lương Ngữ Hinh, phát ra chút thanh khiến đỏ mặt, nhưng bị vội vội vàng vàng dùng tay bịt lại, khuôn mặt trở nên nghiêm túc.

      Lục Hạo để ý, thậm chí dùng tay véo véo chiếc mông vểnh lên rất cao của con trai bên cạnh, béo béo vô cùng đàn hồi, dọa Lương Ngữ Hinh sợ chết khiếp, dịch mông muốn qua đó ngăn cản, chính là lúc này, Lục Hạo sảng khoái, cảm thấy bản thân mình sắp sửa sung sướng chết mất.

      Cho nên , đàn ông phải lập gia đình, trong nhà phải có người phụ nữ, bây giờ Lục Hạo vô cùng thích bàn luận chút với những người em lập gia đình các chủ đề liên quan đến phụ nữ và đàn ông.

      Bản thân Lương Ngữ Hinh cũng dám cử động bừa bãi nữa, nắm lấy cánh tay của Lục Hạo cứng đờ ở đó, vừa rồi, bên trong bị chạm đến rồi, rất tê, eo cũng nhũn ra rồi.

      “Được rồi, em nằm xuống, để .” Như thế này, động tĩnh nhất rồi, Lục Hạo cảm thấy, ấm ức lần, Lương Ngữ Hinh sau này em phải bù đắp cho đó!

      Đem ấn xuống giường, nhấc chiếc chân trắng nõn thon dài đặt lên vai, im lặng tiến vào, từng chút từng chút, chỗ đó dính dính nhớp nhớp mảng, thanh hự hự hự hự dứt, hai tay Lương Ngữ Hinh bịt lấy mặt, mặc kệ thôi, chẳng biết gì cả! !

      Lục Hạo hôn lên mu bàn tay của , hơi thở nóng rực phả đến, thân dưới dùng lực, lúc đạt được sung sướng phát ra thanh rất dụ dỗ người ta, khiến cho mặt Lương Ngữ Hinh càng đỏ hơn, càng xấu hổ.

      Lương Ngữ Hinh của trước đây, ở trong lòng Lục Hạo, là bảo bối , Lương Ngữ Hinh của bây giờ, ở trong lòng Lục Hạo, là bảo bối lớn, cẩn thận dỗ dành, ngay đến loại việc này cũng dám làm nhiều, kế hoạch phải chầm chậm, tấn công từng chút từng chút, cuối cùng tất cả đều là của .

      “Tiểu Ngữ, chúng ta ở bên nhau.” Lục Hạo ôm chặt người lại, bởi vì câu như thế này mà bị đánh chưởng, nhưng lại vui vẻ, khuôn mặt đẹp trai bình thường lạnh băng băng vào lúc này trong bóng tối lại tràn đầy sức sống, cười tươi rạng rỡ.

      Lương Ngữ Hinh vẫn thấy hơi đau, to như vậy thô như vậy, đây là lần thứ hai, Lục Hạo là tên sói háo sắc lại giày vò em như thế này! !

      Lục Hạo cuối cùng thấy sảng khoái, đè lên cơ thể người phụ nữ bất động, cho đến khi Lương Ngữ Hinh đẩy ra, mới luyến tiếc nỡ xuống, lật người ôm lại, bàn tay to lớn phủ lên phần bụng , thấp giọng : “Lương Ngữ Hinh, phải nhanh chóng tốt lên, muốn hét muốn quát muốn gì với cũng đều được.”

      Khóe mắt của Lương Ngữ có nước mắt chảy xuống, nghiêng mặt, rơi lên cánh tay của Lục Hạo, Lục Hạo nhàng giúp lau .

      *****************************************

      Thế là sáng sớm ngày hôm sau, cậu bạn Hạo Tử được như ý nguyện ngủ dậy cùng với bố, cặp mắt lớn lớn vui vẻ nheo lại thành đường chỉ, sau khi được bố thơm thơm lên mí mắt dậy tè đánh răng, hai bố con xếp hàng ngang đứng xong, Lục Hạo tinh thần sảng khoái nháy mắt với con trai, Hạo Tử rất thành khẩn câu: “Bố ơi, bố rất đẹp trai!”

      Loại đắc ý đó, thât từ ngữ nào miêu tả được.

      Bởi vì vừa sáng sớm có bố cùng ngủ dậy, Hạo Tử cũng thấy rất đắc ý, chạy ôm chân mẹ : Mẹ ơi, con chim lớn của bố với con chim của Hạo Tử bên đều có đỏ đỏ! !

      Lục Hạo đến lôi con trai ra ngoài bản thân mình lại dính đến, đương nhiên, con là con trai bố hai chúng ta có bớt giống nhau.

      Lương Ngữ Hinh căn bản muốn quay đầu, Lục Hạo gì em biết biết! !
      tart_trung thích bài này.

    4. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      CHƯƠNG 33: HỒI MÃ THƯƠNG

      [​IMG]

      Hồi Mã Thương[1]

      Khi tất cả mọi người lơ là cảnh giác cho rằng đồng chí Lâm Tịch bưng ảnh của cháu ngoan hài lòng thỏa mãn lên chiếc máy bay quân dụng Quản nguyên soái đặc biệt chuẩn bị để bay về nhà, hồi mã thương của đảng viên cách mạng giác ngộ rất cao giết trở lại, khiến tất cả mọi người trở tay kịp.

      Khi Lục Hạo nghe được tin tức cởi chiếc áo trắng dài người ra ấn vân tay qua cửa kiểm tra an ninh chạy ra ngoài, nhưng bất lực, có người chơi nước cờ cao hơn, kiểm tra an ninh bằng vân tay của phòng nghiên cứu bí mất làm sao có thể xảy ra cố được? Loại việc dường như có xác suất xảy ra rồi!

      Các đồng nghiệp vùi đầu dám nhìn bừa bãi, sợ bị sát khí của Lục Hạo quét trúng, chủ nhiệm đến vỗ vỗ vào vai của Lục Hạo, dưới ánh mắt giết người của ngượng ngùng thu tay về, tuy biết được rốt cuộc là tình hình gì, nhưng chỉ thị của cấp là, hôm nay thể thả Lục Hạo về nhà.

      Chủ nhiệm cười he he : “Hôm nay tăng ca đó!”

      Tăng ca quỷ ý! ! Đầu óc Lục Hạo sung huyết, bắt đầu gọi điện thoại bảo Tông Chính Hạo Thần đưa người đến gỡ bỏ toàn bộ thiết bị bảo vệ an ninh, mặc kệ trong nhà sắp xảy ra chuyện rồi! !

      Nhưng càng bất ngờ đó là, thị trưởng tiểu tông tắt máy.

      **********************************

      Tông Chính Hạo Thần cũng bất lực, lúc này, Lâm Tịch ngồi uống trà trong phòng làm việc tại cơ quan hành chính thành phố của ta uống trà, bên cạnh còn có gói đặc sản của thành phố L Đồng Tiểu Điệp vốn dĩ chuẩn bị cho bà ấy mang về Bắc Kinh ăn.

      “Hạo Hạo, dì cháu câu, việc này đừng có tham gia, Lục Tiểu Hạo sắp toi rồi cháu phải đứng bên đội tốt!” Lâm Tịch uống cực phẩm Lão tung thủy tiên, dưới ánh nắng mặt trời mùa đông lười nhác cất lời nhưng vô cùng có uy nghiêm.

      Tông Chính Hạo Thần là kẻ nhanh nhạy, “Được ạ, thưa dì.”

      Trong lòng nghĩ, Lục Tử, phải em giúp cậu, mẹ cậu quá lợi hại cậu vẫn nên đưa Hinh Hinh nhà cậu bỏ chạy !

      Lâm Tịch hài lòng gật đầu, “Ừm, vậy bây giờ dì muốn gặp cháu ngoan của dì, có ý kiến gì ?”

      Tông Chính Hạo Thần cười bồi nhanh chóng bảo thư kí chuẩn bị xe, trời ơi, làm gì dám có ý kiến!!

      Trước khi ra khỏi cửa Lâm Tịch quay người câu: “Hạo Hạo, bảo Lục Tiểu Hạo ở lại cơ quan làm việc thêm mấy ngày nữa, lão nương lo liệu ổn thỏa mọi việc cho nó rồi! Cũng biết có phải là ta sinh ra , cả ngày từ sáng đến tối, ì ì ạch ạch! ! phải là đàn ông! !”

      Đường đường đứng đầu thành phố mà dám chuyện, chỉ có thể mím miệng cười, đưa Phật lớn ra khỏi của.

      Sau đó, kiên quyết mở máy, Lục Tử à, bình an nhé, tha thứ cho tôi!

      Đồng thời, dùng điện thoại trong phòng làm việc gọi cho Quản Tử, Đại Pháo, “A lô, tôi trốn ở giường muốn ra ngoài, đem người phụ nữ của mình cũng trông nom tốt rồi gây loạn! !”

      Đại Pháo kêu than: “E đây phụ nữ còn biết ở đâu! ! Em , mọi người mỗi người đều ở chỗ này tìm phụ nữ rồi em cũng muốn tìm phụ nữ ở đây! ! !”

      “Ừm, cậu ôm bản thân mình ngủ!”

      Còn về chuyện vì sao có thông báo cho hai tên Chiêm Nghiêm Minh, Tông Chính Hạo Thần cảm thấy, Minh Tử cậu là tên gian thần bợ đỡ, dù gì cậu trở thành chiếc túi khôn của nhạc mẫu cậu, vậy , các em tạm thời gặp, hôn lễ của cậu chúng tôi xuất .

      Thế là, Lâm Tịch xe riêng của thị trưởng tiểu tông, đến cửa của Broom.

      **********************************

      Tuy biết mẹ cháu trai hình dáng như thế nào, nhưng Lâm Tịch cho rằng, cháu ngoan của mình đáng như vậy, cầm tấm ảnh hỏi han khắp nơi chút, chuyện gì cũng giải quyết được.

      Quả nhiên, đầu ngõ người phụ nữ bày sạp bán bánh hành : “Ai da da, Hạo Tử đây mà, cậu bé rất thích ăn bánh hành nhà tôi!”

      Lâm Tịch đắc ý cười, mua túi bánh hành của người phụ nữ, đến tiệm hoa Ngữ Hinh.

      mấy bước, quay đầu lại với lái xe vẫn còn đứng ở đó: “Quay về , muốn giám sát ta?”

      Tông Chính Hạo Thần hoàn toàn thừa nhận việc này, nhận được điện thoại báo cáo của tài xế liền cho người ta trực tiếp tan làm.

      Còn Lục Hạo tức giận rồi, khí thế lớn mạnh giống như Saiyan trong phim hoạt hình của con trai, gì, gọi cuộc điện thoại cho nhà mình, nhưng vẫn còn chưa nghĩ xong nên gì.

      Lục Hạo cảm thấy, dễ dàng, khó khăn lắm ăn được miếng thịt, mẹ à mẹ có thể nghỉ ngơi chút ?

      “…”

      “Tiểu Ngữ, gõ cái ở nhà, gõ hai cái ở trong tiệm.”

      “…”

      có trả lời, sau đó, Lục Hạo cười, người tính bằng Trời tính nhỉ!

      “Vậy hôm nay đừng quay về nữa, đến ‘Nhân Lương’ đợi tan làm, đón em cùng về nhà.”

      Lương Ngữ Hinh , Lục Hạo có phải là quên mất con trai vẫn ở trường mẫu giáo ?

      Người đàn ông lúc này cũng nhớ ra cậu nhóc rồi, khẽ cười : “ đón con.”

      Thế là, bữa tối cứ định ở “Nhân Lương” rồi, nhưng mà Trời biết Lục Hạo phải ra ngoài như thế nào đây.

      Mà Đồng Tiểu Điệp ở trong nhà với con hoàn toàn nghe lời ông xã thân , chống tay mạng sườn : “Hinh Hinh có khó khăn em phải cứu ấy! !”

      Tông Chính Hạo Thần ở trong phòng làm việc chống trán, đứng lên mặc áo khoác ngoài, trong nhà tạo phản rồi, phải về sớm.

      ***************************************

      Lương Ngữ Hinh lái chiếc xe đạp điện đường từ ruộng hoa quay về trong thành phố, hôm nay đặt hàng mở cửa tiệm, còn nghĩ muốn đến chợ thực phẩm lớn chút mua con cá tươi về nhà làm món canh đầu cá om đậu phụ cho con trai, thịt cá có thể làm cá miếng hấp.

      vẫn biết, thời gian Lục Hạo hứa cho giữ nổi nữa rồi, chẳng mấy chốc, phải đối mặt với thực.

      Lâm Tịch nhìn cửa của tiệm hoa thất thần hồi, nghĩ rất nhiều việc, mấy tên nhóc bọn nó chân tay lại nhanh như vậy? di chuyển người ngay ở trước mắt lão nương rồi? thể nào nhỉ!

      Vốn dĩ dự định cứ ngồi ở cửa đợi người về, nhưng điện thoại vang lên, Lâm Tịch cầm ra nhận cuộc gọi, “Quản Bá Thiên bây giờ tôi rảnh uống trà với ông, ăn cơm cũng rảnh.”

      Quản nguyên soái đau đầu, “Vừa rồi nhận được báo cáo cấp , viện nghiên cứu bị phá dỡ rồi, nghĩ cũng biết là chuyện gì xảy ra, người phụ nữ gà bà có thể cần phải gây thêm loạn cho tôi đây ! ! Còn nữa tất cả bọn nhóc con đều tắt máy, ông đây rất bực bội! !”

      Lâm Tịch cũng có chút ngờ tới được, “Lục Tiểu Hạo phá dỡ? Ừm, xem ra nhiều năm như vậy rồi chuyên nghiệp của nó vẫn là quá cứng nhắc!”

      Quản nguyên soái lúc này sâu sắc cảm thấy được, thế giới này, vẫn là bà vợ mất sớm của ông là tốt nhất tốt nhất, những người phụ nữ khác đều thể lý luận được! !

      Cuối cùng, Lâm Tịch được binh đặc chủng lão đại của Quản gia đón lên xe, chẳng có cách nào, lão đại của Quản gia khuôn mặt tê liệt, Lâm Tịch chẳng tài nào giao tiếp được với cậu ta.

      Người và người, luôn luôn có lần gặp nhau, có thể là sạt vai mà qua, có thể là nhìn nhau cười cái, rất nhiều rất nhiều lần lướt qua nhau, mới tạo thành được lần gặp gỡ quan trọng nhất đó.

      Lương Ngữ Hinh cảm thấy, gặp gỡ của và Lục Hạo hoàn toàn giống như gặp gỡ như thể được vận mệnh chú định giữa và Lâm Tịch nữ vương.

      *******************************************

      [1] Tên loại binh pháp: Trong quá trình rút lui giáng cho đối phương đòn chí mạng.

      Rút lui thực ra là giả tưởng bên mình cố ý tạo ra, biểu diễn để mê hoặc kẻ địch. Khi kẻ địch tin là , xông ra truy kích bộc lộ sơ hở, lúc này bên mình đột nhiên chuyển lại ra chiêu mạnh mẽ.
      tart_trung thích bài này.

    5. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      CHƯƠNG 34: CƯỚP XE CƯỚP NGƯỜI

      [​IMG]


      “Dừng chút! !” Khi lão đại Quản gia lái xe chở Lâm Tịch xuyên qua khu vực phồn hoa nhất của thành phố L để đến khu vực quân , nữ vương quát lớn.

      Chiếc xe biển quân , liền trực tiếp rất rất đột ngột dừng lại ở trước đèn giao thông của con đường bắt đầu vào đường chiều, cảnh sát giao thông ở bên cạnh căn bản đến xem, còn giúp chỉ huy những chiếc xe khác bị tắc lại phía sau giải tán.

      Lão đại của Quản gia trước nay vẫn luôn bình tĩnh, cũng bị việc đồng chí Lâm Tịch ngồi ở ghế sau sai khiến lái xe của mình cách tự nhiên làm cho chẳng biết làm thế nào.

      Lâm Tịch hạ cửa sổ xuống, nhìn vào chiếc xe đạp điện ở bên cạnh cười hi hi : “Có phải là gặp qua cháu ở đâu ?”

      Xe của Lương Ngữ Hinh sát gần xe của Lâm Tịch dừng lại chờ đèn đỏ, nhìn thấy Lâm Tịch từ trong cửa sổ xe thò đầu ra đánh giá , cũng liền lịch mỉm cười, hai giây sau, bị Lâm Tịch mở của nhanh nhẹn nhảy xuống tóm lấy cánh tay.

      Lương Ngữ Hinh bị tóm lấy tay có chút kinh ngạc, trong lòng nghĩ đường lớn cũng chẳng thể cướp bóc như thế này nhỉ?

      Lão đại của Quản gia chưa gặp qua Lương Ngữ Hinh, cũng biết nữ vương bệ hạ rốt cuộc trúng gió gì như thế này, nhiệm vụ thể hoàn thành theo thời gian, bận báo cáo cho Quản nguyên soái, nhưng chỉ chớp mắt cái ngẩng đầu lên, thấy Lâm Tịch đâu nữa, đồng thời, chiếc xe đạp điện kia và chủ nhân cũng mất tích.

      Lão đại của Quản gia nhảy ra khỏi cửa xe, cảnh sát giao thông phía sau đến hữu tình nhắc nhở, “Lão thái thái thân thủ rất nhanh, chở người rồi! Đó, phương hướng đó!”

      Bây giờ làm thế nào? Theo chỉ thị của Quản nguyên soái, “đuổi quay lại cho ông đây! !”

      Lương Ngữ Hinh ngồi ở phía sau chiếc xe đạp điện cảm thấy rất thần kì, lão thái thái có tinh thần như thế này, còn biết xe đạp điện! ?

      Khi bị Lâm Tịch dùng sức tay đầy từ ghế lái xống ghế sau, hiếm có khi nhanh nhẹn, ngồi vào ghế sau, đây là xe của mình, lão thái thái bà muốn thế nào? ! !

      Lâm Tịch lái chiếc xe đạp điện vừa cũ vừa với loại cảm giác tự tin hóng gió, tự mình cảm thấy tốc độ tối đa khá tốt, còn phân thân chuyện với Lương Ngữ Hinh: “Tiểu nương cháu tóm chắc, ta nhanh lắm đó, cháu đừng có ngã xuống! !”

      Lương Ngữ Hinh nghe lời đưa hai tay vòng vào eo của Lâm Tịch, ôm lấy, nhưng mà, rốt cuộc là muốn đâu đây?

      Lâm Tịch lao vù vù về phía trước con đường chính người rất đông xe rất nhiều, thỉnh thoảng lại làm động tác lượn vòng, Lương Ngữ Hinh lo lắng thấp thỏm ngồi ở phía sau biết nên làm thế nào, nhìn cảnh sắc xung quanh càng lúc càng quen thuộc, cuối cùng ngoặt đuôi cái đẹp đẽ chiếc xe di chuyển nhanh như bay dừng lại trước cửa tiệm hoa Ngữ Hinh.

      Lương Ngữ Hinh hơi đần ngốc ra, vì sao đến chỗ này rồi?

      Lâm Tịch rất đắc ý đem chìa khóa xe trả lại cho Lương Ngữ Hinh : “Ha! Muốn lừa lão nương quay về sao, cửa sổ cũng chẳng có đâu!”

      Sau việc, Lục Hạo từ lặng lẽ thở dài tán thưởng Lâm Tịch nhà từ trong tận đáy lòng, mẹ à tổng cộng đường lớn của thành phố L này mẹ mới được xe chở qua có hai lần như vậy có thể chuẩn xác đưa bà xã của con về nhà theo tuyến đường vốn định lãng phí chút nào, là đồng chí tốt của cách mạng đó!

      Hơn nữa việc này cũng mang đến cho Tông Chính Hạo Thần chút vui vẻ, xí! Thành phố L của lớn thế nào? Lão thái thái dì làm tổn thương lòng tự trọng của cháu quá rồi! !

      **************************************

      Kì lạ chẳng hiểu làm sao bị bắt cóc, hơn nữa còn bắt cóc đến cửa nhà mình Lương Ngữ Hinh cảm thấy rất kì quái, chỉ thấy lão thái thái khua khua tay, “Tiểu nương cháu mau về nhà nhé, ta ở đây đợi người!”

      Lương Ngữ Hinh mỉm cười, chỉ chỉ vào biển hiệu của tiệm hoa Ngữ Hinh lại chỉ chỉ vào mình.

      Lâm Tịch vừa rồi suốt quãng đường chẳng chú ý gì, bây giờ mới phát , hỏi câu rất trực tiếp: “ thể chuyện?”

      Lương Ngữ Hinh gật gật đầu, thấy rất bình thường trước những điều này, nhiều năm như vậy cũng quen rồi.

      Lâm Tịch thấy hơi nghẹn ngào, xinh đẹp như thế này, là đáng tiếc như vậy! Nhân tiện cũng chia sẻ chút khổ sở của mình, với : “Thực ra thể chuyện cũng chẳng sao cả, giống như lão nương đây cơ thể khỏe mạnh giọng vang dội, đến đâu người ta cũng nhường ta ba phần, thế mà chẳng phải là vẫn sinh ra tiểu tử thối có bản lĩnh, đến hôm nay già rồi còn sa sút đến bước cả nhà chẳng thể đoàn viên, có cháu ngoan thể ôm hôn, niềm vui bình dị gì đó, lão nương nằm mơ cũng nghĩ tới!”

      câu có gia đình thể đoàn viên, khiến cho Lương Ngữ Hinh đột nhiên đỏ tròng mắt, nhìn vị lão thái thái trước mặt này, nhớ lại mẹ của mình.

      Lâm Tịch rất xúc động ôm lấy cánh tay của Lương Ngữ Hinh vỗ vỗ, “Aiz, cháu nhanh chóng về nhà , cần ở cùng ta, ta phải ở đây đợi con dâu ta, à, tiệm hoa này chính là của con dâu ta!”

      Đất bằng vang tiếng sấm, trong lòng Lương Ngữ Hinh loảng xoảng cái, ngầm tự cầu mong hy vọng việc phải giống như nghĩ, sau đó chầm chậm lùi ra sau, khởi động chiếc xe đạp điện chuẩn bị rời , nhưng Trời chiều lòng người, hoặc là , đây chính là duyên phận, người phụ nữ bán bánh hành ở con ngõ bên cạnh chuẩn bị thu hàng về nhà, trong tay xách chiếc túi đựng những chiếc bánh hành chưa bán hết đến chặn tuyến đường Lương Ngữ Hinh muốn chạy trốn, kéo tay của : “Ngữ Hinh à, mang về cho Hạo Tử ăn !”

      Bóng dáng của đồng chí Lâm Tịch, quay đầu động tác chậm, chầm chậm, cực chậm, nhìn sang Lương Ngữ Hinh.

      Lương Ngữ Hinh cứng đờ đứng im ở đó, chỉ nghe thấy khán giả nhiệt tình lại câu nữa: “Aiz lão thái thái bà chẳng phải là tìm người sao? ấy chính là mẹ của Hạo Tử!”

      ***********************************

      Mặt trời ngả về tây, xẩm tối ngày đông luôn luôn khá là lạnh, Lục Hạo từ viện nghiên cứu chạy ra ngoài, máy cảnh báo cứ mãi rú còi, chẳng buồn để ý lao đến bãi đỗ lấy xe, nhưng ngờ rằng chiếc xe cũng bị người ta đâm hỏng lốp rồi, bãi công ở bãii xe.

      Được rồi, phương tiện công cộng vẫn còn rất nhiều, gọi taxi, đến trường mẫu giáo đón con trai về, nhưng ngờ rằng, vốn dĩ nên ở ‘Nhân Lương’ đợi bố con bọn lại đứng ở đầu con ngõ, bên cạnh, là Lâm Tịch nữ vương nhà .

      “Mẹ ơi!” Hạo Tử cũng nhìn thấy Lương Ngữ Hinh rồi, cười vui mừng muốn lao đến đó, nhưng lúc chạy được nửa đường phát ra Lâm Tịch nữ vương, đột nhiên thay đổi sắc mặt, chiếc chân mập ngắn bước lùi lại, vừa chạy vừa hét: “Bố ơi, chạy mau! ! Bà nội đó lại đến đánh bố rồi! ! !”

      Hạo Tử bé, vẫn chưa thể liên hệ được quan hệ giữa bản thân cậu với bà nội Lâm Tịch và bố Lục Hạo lại với nhau, chỉ là sợ hãi Lục Hạo lại sắp bị đánh.

      Mặt của Lục Hạo, trước nay chưa từng đen qua như thế này, Lương Ngữ Hinh, em đến cũng thể còn chạy đến đây muốn như thế nào? Em cứ chịu nghe lời của để đau lòng như thế này có phải ! !

      Ôm cậu nhóc lao đến vào trong lòng, nhanh chân bước đến, chắn vào giữa Lâm Tịch và Lương Ngữ Hinh, Lục Hạo : “Ở trước mặt của mẹ đứa trẻ mẹ đừng dọa nó nữa.”

      câu , nhắc nhở Lâm Tịch từng có hình tượng tốt ở trong lòng của cháu ngoan.

      Nhưng, bà vẫn thấy hơi tức giận, “Lục Tiểu Hạo, lão nương chẳng hề gì cả! !”

      “Vâng, vậy cần , bác Quản đợi mẹ ăn cơm, con bảo người tới đón.”

      Hạo Tử quay mặt ra chăm chú nhìn Lâm Tịch, sau đó giọng non nớt : “Bà nội bà đừng đánh bố cháu, Hạo Tử có bố rồi!”

      Bà nội tiếng gọi vừa sợ hãi vừa ấm ức lại cẩn trọng dè chừng, trái tim của Lâm Tịch, có hàng nghìn loại dư vị vô cùng khó chịu, muốn ôm cháu ngoan vào trong lòng hôn mạnh hai cái, nhưng ràng, cậu nhóc sợ bà.

      Lương Ngữ Hinh đứng ở sau cùng, vừa rồi người phụ nữ bán bánh hành tự động rời , nắm chắc tay lái của chiếc xe điện, bên còn treo túi bánh hành.

      Người vốn dĩ biết chuyện là rất thiếu cảm giác tồn tại, mình nên làm thế nào? việc có phải là rất tồi tệ ? Mình muốn gì đó, nhưng mà nên gì? Mình chẳng thể được gì cả.

      Lâm Tịch bỏ qua cơ hội như thế này, dù gì người đến rồi, phải ràng, ràng thoải mái là nguyên tắc làm việc của bà.

      “Ta , chúng ta chuyện chút.”

      Lục Hạo khẽ giọng nhẫn nhịn : “Mẹ, quay về chúng ta , hôm nay phải là lúc.”

      Lâm Tịch muốn , đùa đấy à, lão nương đâu có làm sai điều gì, Lục Hạo mặt mũi con kiểu gì đó? ! Mẹ cứ muốn vào hôm nay đấy! Nhưng mà Hạo Tử khóc thét tiếng, làm rối tất cả.

      Cậu khóc đòi xuống khỏi người Lục Hạo, bởi vì cậu nhìn thấy mẹ khóc rồi.

      Lương Ngữ Hinh rơi nước mắt, nghĩ bản thân mình có phải là người phụ nữ xấu , vừa rồi Lâm Tịch với những lời kia: “…sinh ra tiểu tử thối có bản lĩnh, đến hôm nay già rồi còn sa sút đến bước cả nhà chẳng thể đoàn viên, có cháu ngoan thể ôm hôn, niềm vui bình dị gì đó, lão nương nằm mơ cũng nghĩ đến!”

      Đúng vậy, mình chính là kẻ đáng chết này, hại chết bố mẹ của mình, bây giờ còn bá chiếm con trai khiến mẹ của Lục Hạo cảm thấy đau lòng.
      tart_trung thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :