1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Viên mãn - Giai Lệ Tam Thiên (67C + 5NT)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      CHƯƠNG 25: MẪU HẬU BỆ HẠ

      [​IMG]

      Lương Ngữ Hinh cảm thấy, bọn họ cần phải chuyện tử tế rồi.

      Nhưng mà, căn bản là có thời gian chuyện, lúc Lục Hạo ngắm sofa ở trong trung tâm thương mại nhận được điện thoại, lúc đó Lục Ninh kéo ra lượng còn lớn gấp mấy lần bình thường vô cùng kích động, “! Sáng sớm mẹ gọi điện đến cho em, em nghe máy, em rất ngoan chẳng điều gì cả! !”

      Lục Hạo chờ đợi tiểu muội nhà mình tiếp.

      “… là hiếm đó điện thoại của mẹ tắt máy rồi! ! ! ! !”

      Loại việc này đối với đồng chí Lâm Tịch mà , vậy chính là rất bình thường rồi.

      Lục Hạo nhíu chặt mày lại, chỉ chỉ vào chiếc ghế sofa bằng da bên chân bảo nhân viên bán hàng thanh toán, đồng thời dặn dò em : “Đừng có loạn lên khắp nơi.”

      “Vâng, vâng em rất ngoan chẳng gì hết cả, , phải tin tưởng em! ! !” chính là vì sợ bản thân mình lộ miệng mới từ chối nghe điện thoại của mẫu hậu bệ hạ, ai biết được việc vẫn cứ bại lộ rồi.

      Lục Hạo ừm tiếng, hỏi thêm câu: “Bây giờ em ở đâu?”

      “Chỗ của chị dâu! ! ! !”

      “…” Lục Hạo cảm thấy, Lục Ninh em ở trước mặt người phụ nữ của hét kêu toáng lên chuyện mẹ muốn giết đến còn là chẳng hề gì hết sao? ! ! !

      Lương Ngữ Hinh thực là bị dọa rồi, sáng sớm Lục Hạo bước trước rời bước sau Lục Ninh đến, sau khi hùng hùng hổ hổ vào tay chống eo liền lấy điện thoại ra chuyện, vốn là muốn nghe, nhưng bất lực, nương này cổ họng quá lớn, sau đó… Lương Ngữ Hinh cảm thấy, chỉ đau bụng, mà đầu cũng rất đau.

      Lục Ninh dập điệp thoại quay người lại ngọt ngào gọi chị dâu, cười xấu xa.

      Lương Ngữ Hinh cảm thấy, sofa phòng khách thể ngồi được, liền kéo Lục Ninh vào trong phòng ngủ, hai người cùng nhau ngồi ở giường.

      Lục Ninh tự mình vừa ríu ríu rít rít chuyện, vừa bấm ngón tay lên bàn phím nhanh như bay, thỉnh thoảng có điện thoại gọi đến bị ta ấn nút ngắn, cuối cùng phát khùng lên nhận máy cái liền hét: “ Tiểu Minh chúng ta bây giờ cãi nhau em muốn chuyện với ! ! ! Em chẳng thèm về nhà em muốn ở lại đây cùng chị dâu của em thời gian! ! ! !”

      Lương Ngữ Hinh biết ở đâu mọc ra Tiểu Minh gì đó, nhưng Lục Ninh sau đó đặt điện thoại xuống với : “Chính là người trai nuôi em lớn lên kia, lần sau chị dâu gặp chút nhé.”

      Lương Ngữ Hinh gật gật đầu, cảm thấy người bên cạnh Lục Hạo đều rất có bản lĩnh, loại bản lĩnh cứ coi như chuyện cũng làm khí lạnh nhạt.

      ************************************

      Lục Hạo lái xe về nhà nhanh như bay, sợ Lương Ngữ Hinh bị dọa, bây giờ rất lo lắng.

      chút nghi ngờ, là có người lớn gan tiết lộ việc này rồi, khiến cho Lâm Tịch nhà bây giờ máy bay bay đến thành phố L.

      May mắn đó là, thành phố L có sân bay phục vụ khách, mà Lâm Tịch chắc chắn chịu phiền phức lãng phí thời gian ngồi thêm 2 giờ đồng hồ ô tô, cho nên, bà ấy lựa chọn sân bay quân dụng của thành phố L.

      Như thế này, dễ dàng xử lý hơn khá nhiều.

      Trước tiên dặn dò Quản Tử về nhà báo cáo cho Quản nguyên soái chuẩn bị bảo người cấp dưới trong sân bay quân dụng ngăn cản chút, làm sao cũng phải kéo người bạn cũ về nhà uống trà vài câu chuyện, đợi vỗ về nhà mình xong lại xử lý mẹ mình.

      Quản nguyên soái thân làm lão đầu tay che cả thành phố L, rất vui vẻ có thể bán thể diện thế này, dù gì sau này cơ hội đòi Lục Hạo trả lại rất nhiều, ông vui vẻ đồng ý, chuẩn bị xe, đích thân đến sân bay quân dụng đón người.

      Lục Hạo lái xe nhanh như bay đến đầu con ngõ , nhảy ra, xông lên lầu.

      Đứng ở cửa có thể nghe thấy tiếng của em nhà mình, mở cửa vào, đem người từ trong phòng ngủ xách ra ngoài, “Ồn ảnh hưởng chị dâu em nghỉ ngơi!”

      “Em có, em có mà ~ ~!” Lục Ninh , “, Pháo Pháo có việc muốn khai báo với , em bảo cậu ta đến rồi.”

      Thế là người to gan tiết lộ bí mật ở ngay trước mắt của Lục Hạo, sau khi sofa mới được đưa đến lâu co rúm vai lại dính sát vào góc tường đứng, kẻ to lớn như vậy cất thế nào cũng chẳng cất được, chỉ có thể tiếp nhận lạnh lùng bạo ngược của Lục Hạo.

      Lục Hạo chuyện, chờ đợi Đại Pháo lại với mình.

      Lục Ninh dựa vào trai của mình rất có khí thế, lại chống tay vào eo quát: “Nhanh chóng đem những điều mình biết ra hết , chết sớm siêu sinh sớm! !”

      “Em có…” Đại Pháo ấm ức.

      “To gan!” Lục Ninh đập bàn cái.

      Lục Hạo nhìn cái, ý nghĩa là, em làm ồn đến việc chị dâu em nghỉ ngơi rồi.

      Lục Ninh cười bợ đỡ, giọng thấp hai tông, “Pháo Pháo, đừng có các chị giúp cậu, cậu nhìn xem chuyện bản thân cậu tự làm ấy! ! !”

      Đại Pháo sắp khóc rồi, ánh mắt lạnh lùng phi đao của Lục Hạo phải là thứ người ta tiếp nhận nổi mà! !

      “Em có…” Đại Pháo bấm đầu ngón tay, ngẩng đầu lên nhìn Lục Hạo cái, hít thở sâu, liền hơi: “Là dì gọi điện thoại cho em quan tâm đến cuộc sống của em hỏi em ở đây chơi cho vui vẻ em rất vui vẻ bà ấy liền hỏi em còn có ai em còn có Quản Tử Hạo Tử bọn họ cùng nhau chơi dì liền hỏi em còn có người bạn mới nào em đương nhiên thể quên Ngữ Hinh và Hạo Tử mà chúng ta lần trước còn cùng nhau ăn lẩu mà em còn Hạo Tử rất đáng rất hiểu chuyện nữa em chẳng hiểu gì cả Lục Tử tha cho em ! !”

      Ngón tay Lục Hạo gõ mặt bàn, “Cậu biết sai ở đâu rồi?”

      “Vâng vâng.” Đại Pháo nước mắt trào ra gật mạnh đầu.

      “Vậy tiếp tục phạt đứng .” Lục Hạo đứng dậy, vào phòng ngủ.

      Lục Ninh cười lớn, “Pháo Pháo, cậu là đồ ngốc!”

      Đại Pháo thấy Lục Hạo có mặt tiến lên trước bước tóm Lục Ninh lại vòng giữ vào trong lòng, “Ninh tử coi là em gì chứ, bán đứng tôi! !”

      “Cậu muốn làm thế nào? Cắn tôi à! !” Lục Ninh tuy động đậy nổi, nhưng sợ, chẳng thèm sợ tên ngốc này!

      Đại Pháo suy sụp, ngồi thượt xuống sofa yếu ớt câu: “Các người đều cho tôi chuyện này thể ra được mà!”

      “Cậu biêt tự mình nghĩ à! ! Bị mẹ tôi biết được bây giờ cậu xong đời rồi! ! Chị dâu tôi vẫn chưa muốn gặp phụ huynh đó! ! Cậu phá hoại kế hoạch của tôi rồi cậu nhanh chóng tự mình chết ! !”

      Đại Pháo hoang mang gật gật đầu, : “Vậy tôi cũng cần bảo cho hôm nay Minh Tử đến đây.”

      ***************************************

      Lục Hạo ở giường, kéo Lương Ngữ Hinh vào trong lòng, hơi thở nhè phả vào bên tai của , buồn buồn nóng nóng.

      “Mẹ lát nữa muốn đến thăm em, đừng căng thẳng, biểu tốt.”

      Lương Ngữ Hinh bây giờ rất muốn ôm con trai mất tích, vốn dĩ dự định chuyện chút lại biến thành gặp phụ huynh rồi, làm thế nào đây? việc làm sao lại biến thành như thế nào! ! !

      Lục Hạo : “ vốn dĩ là dự định đợi sau khi em khỏe rồi mới đưa em về nhà, nhưng mà em yên tâm, con người mẹ này rất… nhiệt tình, thích em thôi.”

      “…” Lục Hạo coi em là đồ ngốc sao? Cháu trai rời xa thương của bà nội 5 năm rồi, người mẹ nào tốt đến mức còn có thể thích em?!!

      Lương Ngữ Hinh ôm bụng nằm nghiêng sang bên muốn Lục Hạo ôm , nhưng mà xích chút Lục Hạo cũng xích chút, cuối cùng suýt chút nữa rơi xuống giường liền bị lật cả người nằm lên người của Lục Hạo.

      “Lại tức giận rồi?” Lục Hạo khẽ cười, “Lương Ngữ Hinh khi em tức giận rất giống trong truyện tranh của con trai đó.”

      Sau đó, phần eo bị đau, Lục Hạo tóm lấy bàn tay .

      “Người bạn tốt của em khi nào ? Hòa thượng 6 năm muốn chơi với em.”

      Lương Ngữ Hinh càng xấu hổ hơn, chơi gì mà chơi! phải bây giờ chúng ta về vấn đề của mẹ sao? Liên quan gì đến chuyện người bạn tốt của em! ! Còn nữa, Lục Hạo làm hòa thượng bao nhiêu năm chẳng có liên quan gì đến chuyện của em cả!

      “Được rồi được rồi, gặp gặp .” Lục Hạo lại khua khoắng , Lương Ngữ Hinh bị vây đến choáng đầu.

      “Đợi em chuẩn bị xong rồi gặp, sốt ruột.” Lục Hạo xoa xoa mặt của , “Nhìn xem dọa em sợ rồi, bảo bà ấy quay về, chúng ta gặp nữa.”

      Lương Ngữ Hinh duỗi tay ra giật giật tay áo của , thực ra, trong lòng cảm thấy có lỗi, bất cứ vị phụ huynh nào đều muốn được ôm cháu nội của mình chút, hơn nữa còn là đứa trẻ đáng như Hạo Tử, nhưng mà… mình vẫn chưa chuẩn bị xong, thậm chí mình còn thể chuyện.

      Lục Hạo biết Lương Ngữ Hinh nghĩ gì, nhàng vỗ từng cái từng cái lên lưng của người phụ nữ, “Vừa rồi chỉ là dọa em chút, ngăn cản bà ấy, nhưng em phải mau chóng khỏe lên, Lương Ngữ Hinh, em có thể chuyện được, đừng có tránh, sớm muộn chúng ta cũng là người nhà.”

      Lương Ngữ Hinh, những nỗi khổ em phải chịu đều biết cả rồi, khúc mắc trong lòng em cũng có thể lý giải, nhưng mà, đừng có để đợi quá lâu, chúng ta có mấy cái 6 năm có thể phung phí nữa.

      Lương Ngữ Hinh đẩy đẩy ngực của Lục Hạo, biểu thị mình muốn xuống.

      ôm em thấy khá thoải mái.” Lục Hạo như thế này.

      Lương Ngữ Hinh thực muốn kêu ca, em muốn thay băng rốt cuộc có thả ra đây! ! !

      *************************************

      Thứ phải đến đến, cả nhà Quản Tử bao gồm của thị trưởng tiểu tông đều ra mặt rồi, nhóm người ở khu quân ngăn đồng chí Lâm Tịch, nhưng bất lực mẫu hậu bệ hạ khí thế quá lớn mạnh, đến Quản nguyên soái cũng chẳng có cách nào, chỉ có thể báo cáo cho Lục Hạo: “Lục Tử, cậu vẫn phải đến chuyến , người em tôi đây ngăn nổi rồi.”

      Lục Hạo nghe thấy tiếng gần bật khóc của Quản Tử, nhìn nhìn đồng hồ, ba giờ đồng hồ, các em vất vả rồi.

      Bảo người phụ nữ của mình ở lại trong nhà đừng có ra khỏi cửa, chỉ huy Lục Ninh đón con trai, Đại Pháo chán nản cùng với Lục Hạo.

      Đến khu quân , Lục Hạo vừa mới lộ diện liền bị mẹ mình ném cốc trà ra, cái, Đại Pháo phía sau tóm được.

      “Mẹ.” Lục Hạo gọi người, đẩy đẩy gọng kính, xem ra hôm nay mẫu hậu bệ hạ rất tức giận.

      “Con vẫn biết ta là mẹ con!” Lâm Tịch vô cùng giận giữ, “vốn dĩ cho rằng con tìm được người phụ nữ ta cũng chẳng gì nữa, còn hy vọng con có thể xuống tay nhanh chút, ngờ rằng Lục Tiểu Hạo con lợi hại rồi! Còn là rất lớn gan nữa! ! Cháu nội lão nương lớn như vậy rồi đến hôm nay lão nương mới biết! ! Lục Tiểu Hạo con muốn làm ta tức chết sớm chút có phải ! !”

      Sau đó, kéo Đại Pháo phía sau đến đổi ngữ khí khác : “Pháo Pháo à, bọn nó đều là đám trẻ hư cháu đừng có chơi với bọn nó nhé dì thích cháu nhất đó!”

      rồi, nhìn vòng, vòng này, có các vị thấu hiểu tình người ngồi.

      Dưới ánh mắt khinh bỉ kèm mong muốn xem náo nhiệt của em Đại Pháo liền thấy áy náy rồi, cậu ta sai rồi, nên thông gió báo tin.

      Nhưng mà, đồng chí Lâm Tịch coi Đại Pháo mà đồng chí cách mạng kiên định rồi, kéo lấy buông tay, khéo léo dẫn dắt từng bước hỏi: “Pháo Pháo à, cháu ngoan nhà dì bây giờ ở đâu vậy? Cháu yên tâm mạnh dạn cho dì biết, dì chịu trách nhiệm cho cháu đến cùng! !”
      tart_trung thích bài này.

    2. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      CHươNG 26: CHÁU NGOAN CỦA TA

      [​IMG]



      Dưới ánh mắt khinh bỉ kèm mong muốn xem náo nhiệt của em Đại Pháo liền thấy áy náy rồi, cậu ta sai rồi, nên thông gió báo tin.

      Nhưng mà, đồng chí Lâm Tịch coi Đại Pháo mà đồng chí cách mạng kiên định rồi, kéo lấy buông tay, khéo léo dẫn dắt từng bước hỏi: “Pháo Pháo à, cháu ngoan nhà dì bây giờ ở đâu vậy? Cháu yên tâm mạnh dạn cho dì biết, dì chịu trách nhiệm cho cháu đến cùng! !”

      Đại Pháo lúc này kiên định ưỡn cao ngực lên, rất có trách nhiệm giống như là tiên phong cách mạng sợ người xấu bức vấn, mắt trừng lên cái, : “Cháu biết!”

      Sau đó, Tông Chính Hạo Thần cười với cậu ta duỗi tay ra đưa lên cổ làm đường cắt, Quản Tử cũng cười đểu ngã lên người bà xã nhà mình.

      “… Dì à, dì thân làm người ưu tú nên lời lừa cháu, cháu ra hết những điều này Hạo Tử cũng tha cho cháu! ! Cháu là em tốt của Hạo Tử cháu dù thế nào chăng nữa cũng !” Đại Pháo ràng bị sắc mặt của Lâm Tịch dọa cho , lồng ngực thở phập phồng lên xuống, nhưng lời đẹp đẽ vẫn phải ra.

      Hành vi nịnh bợ ràng của cậu ta lúc này chẳng qua cũng là vì để sau việc Lục Hạo xử lý nhàng.

      Thần kì đó là, Lâm Tịch những tức giận, trái lại còn cười, cười đến mức mọi người run rẩy trận.

      “Rất tốt!” Bà còn khen Đại Pháo câu, duỗi tay ra vỗ vỗ vào cơ ngực của Đại Pháo biểu thị tán thưởng.

      Thân thể to lớn của Đại Pháo run đến mức giống như lá rụng mùa thu, cậu ta cảm thấy chân mềm, ngực tức, đầu choáng.

      Lục Hạo vừa muốn tiến lên chuyện, liền nghe thấy Lâm Tích vẫy tay cái, lấy điện thoại từ trong túi ra, hơn nữa còn cười vô cùng vui vẻ, bà ta : “Ha ha ha ha, biết những tên nhóc các người thể dựa dẫm được mà! Vẫn là phải để con trai ta xuất mã, đấu hai!”

      Mọi người im lặng, hóa ra chúng tôi là những tên nhóc.

      Lục Hạo im lặng, mẹ à, con trai mẹ là con ở đây mà!

      Chọn ra số điện thoại gọi , Lâm Tịch gọi tiếng thân thiết: “Con trai ơi!~”

      Mọi người run rẩy hai cái, da gà rơi khắp đất.

      Lục Hạo biết chuyện lớn tốt.

      Sau đó, mọi người liền cười, Lục Tử cậu cũng có ngày hôm nay à, mẹ ruột của mình tìm người khác làm con trai.

      Lâm Tịch vừa hiền hòa chuyện với con trai trong điện thoại, vừa dùng ánh mắt ngườm đám nhóc con, Quản nguyên soái ngồi bên cạnh, bởi vì ông thuộc vào nhóm người biết chuyện báo, bị liên can.

      Lục Hạo vào khắc cuối cùng cướp lấy điện thoại của Lâm Tịch, tay ngăn chặn mẫu hậu bệ hạ tay đem mở loa ngoài điện thoại ném cho Đại Pháo ở trước mặt.

      Đại Pháo đứng sững sờ, nghe thấy Lục Hạo lớn tiếng quát: “Minh Tử cậu làm ràng xem bản thân mình đứng ở bên nào! !”

      Đầu kia truyền đến tiếng yếu ớt : “Đương nhiên đứng ở bên của mẹ ruột tôi đây.”

      … Mọi người hiểu rồi, ồ, con rể chính là nửa con trai mà, Minh Tử chỉ hận là thể ôm lấy chân của đồng chí Lâm Tịch ngày ngày gọi mẹ nhỉ!

      “Minh Tử cậu ở đâu?”

      “Ở cùng với Ninh Tử.”

      Ý trong lời này là, mẹ ơi, chẳng mấy chốc là đem cháu ngoan của mẹ đến mẹ đợi đó nhé!

      Lục Hạo rất hiếm khi phát hỏa, nhưng bây giờ bị chơi vố rất khó chịu, việc đồng ý với người phụ nữ của , làm sao có thể giữ lời! !

      Chuyển ánh mắt cho Đồng Tiểu Điệp, Tông Chính Hạo Thần đẩy đẩy của mình, Đồng Tiểu Điệp đứng lên kéo lấy cánh tay của Lâm Tịch ngọt ngào : Dì ơi, dì đừng có tức giận với chúng cháu mà, tức giận tốt cho sức khỏe, chúng ta đến nhà của bác Quản xem đồ sưu tập của bác ấy !

      Liên Dịch vừa nghe thấy, tai dựng đứng mắt đỏ lên cũng bay vào trong.

      Khi Lâm Tịch quay người còn ném cho Lục Hạo ánh mắt.

      Bên này, Lục Hạo lấy tình cảm vận động, “Minh Tử, cậu ở bên Ninh Tử cũng rất nhiều năm rồi nhỉ! Lần này cậu giúp tôi, lần sau tôi nhất định giúp cậu!”

      Nhưng mà Chiêm Nghiêm Minh : “ có lần sau rồi, Lục Tử cậu cũng cần giúp tôi, mẹ chúng ta rồi, đầu năm làm tiệc rượu.”

      câu , nổ vang tiếng sấm.

      Lục Hạo vỗ trán, có cách nào quay lại, điều này còn khó khăn hơn bảo người ta móc tiền từ trong túi ra tặng cho người khác.

      Chiêm Nghiêm Minh còn sợ gì nữa, ta thu phục được nhạc mẫu tương lai rồi còn phải sợ gì nữa chứ! ! ! Chẳng trách, Lâm Tịch lại yên tâm bị Đồng Tiểu Điệp đưa như thế này, chiến tuyến cách mạng kiên cố như thế này thực là rất khó khiến người ta yên tâm cho được.

      Lục Hạo gì, em nhà mình chắc chắn chạy thoát khỏi lòng bàn tay của Chiêm Nghiêm Minh, cậu bé đáng nhà cũng nhất định đến tham kiến thái hậu, vậy trong nhà kia phải làm thế nào? Chiêm Nghiêm Mỉnh rốt cuộc là cậu mọc ra từ chỗ nào vậy! ! !

      Tục ngữ , con sâu bỏ dầu nồi canh, Đại Pháo còn chào hỏi với Chiêm Nghiêm Minh: “Minh Tử chẳng phải buổi tối đến sao?”

      Chiêm Nghiêm Minh cứ coi như nhìn thấy được tình hình bên này cũng biết được sắp xảy ra chuyện gì, có lòng tốt nhắc nhở Đại Pháo: “Pháo Pháo, khuyên chú vẫn nên chạy sớm chút hơn.”

      Đại Pháo cười hi hi, “Em chạy cái gì? Em vừa mới lập công rồi em chẳng cần chạy!!”

      Người đầu óc ngu si tứ chi phát triển làm hỏng kế hoạch của Lục Hạo hơn nữa có sâu sắc nhận thức được sai lầm của mình, cuối cùng bị ép xuống mặt đất dần cho trận, đương nhiên, những cái đạp lên mông đấm lên mặt kia đều là của người đến để thêm náo nhiệt.

      **************************************

      Khi Lương Ngữ Hinh nằm đắp chăn bông giường của mình, Lục Ninh ra ngoài đón cháu trai đáng bị chặn lại ở đầu con ngõ .

      , , Tiểu Minh…” Lục Ninh gọi người, hơn nữa chầm chậm lùi bước, tìm kiếm đường có thể rút lui.

      Chiêm Nghiêm Minh móc móc ngón tay, : “Ninh Tử, đến đây.”

      câu , con người, luôn luôn có số thứ như vậy, khiến bạn cam tâm tình nguyện.

      Lục Ninh bước đến, toét miệng cười : “ đừng có dỗ dành em, chúng ta vẫn cãi nhau!”

      Chiêm Nghiêm Minh cười cười, khi nào? Vì sao bản thân mình cũng chẳng biết?

      Véo véo má của Ninh Tử, “ đâu?”

      Cho nên , Ninh Tử chạy thoát khỏi lòng bàn tay của Chiêm Nghiêm Minh, còn vui mừng khoác lấy vai người ta : “ Tiểu Minh em đưa xem tiểu hồ ly nhé!”

      Cho đến khi Chiêm Nghiêm Minh chuyện trực tiếp với Lâm Tịch ở cổng trường mẫu giáo, Lục Ninh mới biết, bị bán rồi, tiểu hồ ly nhà phải nhận tổ quy tông rồi.

      Điều này tuy cũng chẳng phải là chuyện xấu, nhưng Lục Ninh vui vẻ nổi nữa rồi.

      Kéo kéo tay của Chiêm Nghiêm Minh, Lục Ninh rất nghiêm túc : “Chị dâu em có chút khác biệt, nhưng chị ấy là người tốt.”

      Chiêm Nghiêm Minh gật đầu, nhiều lời, thực ra, như thế này chưa chắc tốt.

      Hạo Tử cho rằng tan học Lục Hạo đến đón cậu, lật đật chạy ra ngoài, cũng kịp tạm biệt với bạn .

      Nhưng mà, đứng ở ngoài cổng là tiểu xinh đẹp và chú quen biết.

      Hạo Tử đến gần dựa vào chân của Lục Ninh, lễ phép với Chiêm Nghiêm Minh: “Cháu chào chú.”

      Khóe mắt Chiêm Nghiêm Minh giật giật hai cái, thua rồi, thua rồi! !

      Hạo Tử ưỡn ưỡn chiếc ngực của mình chỉ chỉ vào bông hoa đỏ ở bên cho Lục Ninh xem, “Tiểu nhìn xem, Hạo Tử được bông hoa đỏ, giáo cũng khen cháu đó.”

      Lục Ninh ngồi xổm xuống vỗ vỗ vào chiếc đầu lồm xồm tóc của cậu nhóc, Chiêm Nghiêm Minh tay ôm lấy cậu nhóc lên dạy cậu : “Ta phải là chú, ta là chồng của cháu.”

      “…” Mặt của Lục Ninh, vừa hồng vừa nóng, khẽ đập vào cánh tay của Chiêm Nghiêm Minh tiếng : “Đừng dạy hư trẻ con! ! !”

      Chiêm Nghiêm Minh cúi đầu nhìn tiểu nha đầu thẹn thùng, “Đâu có, dù gì sớm muộn gì cũng phải đổi cách gọi.”

      *************************************

      Lâm Tịch vui mừng thưởng thức xong bộ sưu tập của Quản nguyên soái rồi, rất hài lòng lại lát, sau đó yên tĩnh ngồi ở giữa phòng khách, chờ đợi cháu nội ngoan của bà.

      Khi Hạo Tử vào cửa, trường có hơi lớn.

      ông lão mặc quân phục đứng ở trước mặt cậu, cười hi hi duỗi tay ra muốn ôm cậu, Hạo Tử thấy hơi sợ.

      chịu, mực ôm lấy chân của Lục Ninh.

      giọng nữ truyền đến, “Quản Bá Thiên ông chắn mất tầm nhìn của lão nương rồi! ! Nhanh chóng tránh ra cho lão nương! !”

      Trong đất nước này, người dám chuyện với Quản nguyên soái như thế này, chẳng còn lại mấy người rồi, hơn nữa còn người phụ nữ.

      Quản nguyên soái ngượng ngùng đem thu tay về, lầm bầm câu: “Phụ nữ chính là mọn!”

      Sau đó lùi ra, ai oán nhìn Tiểu Nhị nhà mình, ý nghĩa là, Tiểu Nhị con rốt cuộc có nỗ lực sinh cho ông đây cháu nội vậy?

      Như thế này, Hạo Tử mới nhìn thấy, người ngồi ở phía sau, cậu ngẩng đầu lên hỏi Lục Ninh: “Tiểu , người đó cháu nên gọi là gì?”

      Kì lạ chẳng hiểu sao, có điều sợ hãi nữa.

      “Gọi bà nội, nào, cháu ngoan, đến gọi bà nội !” Lâm Tịch bỗng kích động, lên hai bước.

      Hạo Tử cắn ngón tay cất chiếc ngắn ngắn bịch bịch bịch đến, giọng non nớt : “Nhưng mà bà giống bà nội!”

      Lâm Tịch nhất thời chẳng biết nên gì nữa, lão nương giống bà nội, vậu cậu nhóc kia cháu cảm thấy ai giống bà nội cháu?!!

      Ở trong lòng của cậu nhóc, bà nội luôn luôn là bà lão trong truyện tranh, mặt đầy vết nhăn, lưng còng, đầu đầy tóc bạc.

      Hạo Tử tiếp tục cắn đầu ngón tay: “Bà quá xinh đẹp giống bà nội!”

      câu , khiến mặt của Lâm Tịch cười như hoa nở, lấy mắt lườm đám người, có nghe thấy có nghe thấy , trẻ con đều là biết lừa người, tuổi tác dung mạo của lão nương mãi mãi tuổi 18! ! !

      Rút tay của cậu cháu ra khỏi miệng, hôn mạnh xuống hai cái, ôm lấy chịu buông tay, gọi hai câu cháu ngoan cháu ngoan, Lâm Tịch cảm thấy, cuộc đời này đủ vốn rồi, quá lời rồi! !

      Lục Hạo đứng ở phía cuối cùng của đám người, nhìn, nhìn con trai của được bà nội ôm vào trong lòng hôn, cảm thấy là quá tài giỏi, loại niềm vui gia đình này, hôm nay tận hiếu đạo rồi!

      Hạo Tử vóc dáng vỗn dĩ , giờ có đám chú dì đứng vây lại, nên nhìn thấy Lục Hạo, nhưng trong lòng vẫn thấy nhớ nhung, vừa rồi hỏi suốt quãng đường, bây giờ lại ôm lấy vai của Lâm Tịch hỏi: “Bà nội xinh đẹp, bà có nhìn thấy mẹ cháu ? Vì sao hôm nay Lục Hạo đến đón cháu vậy?”

      Lục Hạo đẩy Đại Pháo đứng cản đường của ra, chỉ chỉ vào trước ngực con trai : “Hạo Tử hôm nay lại được bông hoa đỏ rồi? lợi hại! !”

      “Lục Hạo Lục Hạo! !” Hạo tử nhìn thấy cũng kích động, giẫy giũa muốn xuống khỏi người Lâm Tịch muốn Lục Hạo ôm.

      Lục Hạo chỉ chỉ vào Lâm Tịch : “Hạo Tử để bà nội ôm chút, bà nội nhớ con rồi.”

      Lâm Tịch khẽ hừm tiếng, ý nghĩa là, bây giờ mới nghĩ đến chuyện muốn lấy lòng lão nương, tội chết có thể miễn tội sống khó tha!

      Hạo Tử nghe lời lại ôm quay lại, mềm mềm , trái tim của Lâm Tịch cũng sắp tan chảy rồi, trong lòng nghĩ, lão nương thỏa mãn rồi.

      Tuổi trẻ chưa được chạm vào cậu nhóc mềm như bông thơm phưng phức như thế này? Đáng , quá đáng ! !

      Sau đó chỉ chỉ vào bông hoa đỏ của Hạo Tử : “Bố cháu khi còn chưa từng được bông hoa đỏ nào, bà nội ta đây khi đó luôn luôn bị giáo viên gọi đến trường học, cháu trai à vẫn là cháu ngoan, cháu ngoan nhất! !”

      Chớp mắt cái khung cảnh yên tĩnh, Hạo Tử giọng lảnh lót hỏi: “Bà nội, bố của Hạo Tử ở đâu? Hạo Tử có bố ? ! ! !”

      “… ! ! ! ! ! !” Lâm Tịch kích động đỏ căng mặt lên, mạnh mẽ ôm Hạo Tử đứng dậy tay đập lên đầu Lục Hạo, “Lục Hạo trong đầu óc con rốt cuộc là nghĩ những gì! ! ! !”

      Lục Hạo bao nhiêu năm bị mẹ mình động thủ rồi, kính mắt bay xuống đất, bốp tiếng, sau đó, Hạo Tử khóc.

      “Hu hu hu… á a… bà là người xấu, bà đánh Lục Hạo! ! Hạo Tử thích bà! ! ! !”

      câu , trời xanh dậy sấm, nước mắt Lâm Tịch sắp chảy ra rồi, “Cháu trai à, ta là bà nội cháu mà! !”

      “Bà phải, cháu muốn bà! !” Hạo Tử làm ầm lên muốn Lâm Tịch ôm, Lục Hạo duỗi tay ra đón lấy, ôm con trai vào trong lòng, ôm lấy rất chặt.
      tart_trung thích bài này.

    3. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      CHƯƠNG 27: ĐÀN ÔNG LÀM NŨNG

      [​IMG]



      Lương Ngữ Hinh đứng ở trong bếp hâm nóng sữa bò cho con trai, vừa rồi Lục Hạo chẳng tiếng nào ôm cậu nhóc về nhà, Hạo Tử vẫn thút thít khóc nấc, chịu rời khỏi Lục Hạo chút xíu nào, hai người cứ ôm nhau ngồi ở giường.

      Sữa bò ở trong nồi sữa mở lửa từ từ tăng nhiệt, đổ ra đựng vào trong cốc trẻ con, Lương Ngữ Hinh vào phòng ngủ.

      Mặt của Hạo Tử tựa vào cổ của Lục Hạo, bàn tay đặt lên bên gò má của Lục Hạo, muốn động đậy, lắp lắp bắp bắp Hạo Tử muốn uống, mẹ ơi, cho Lục Hạo uống !

      Lục Hạo nhận lấy cốc sữa bò, cho con trai uống từng ngụm từng ngụm, Hạo Tử dám ồn, liền nghe lời uống, uống ngụm còn biết đẩy ra : “Lục Hạo Lục Hạo, chúng ta cùng nhau uống nhé!”

      Trong trái tim bé của Hạo Tử, bị đánh là việc nghiêm trọng biết bao, Lục Hạo chú vừa mới bị mẹ chú đánh, bây giờ cháu đem sữa bò của cháu chia cho chú uống, chú đừng có buồn bã nữa được ?

      Lương Ngữ Hinh biết xảy ra việc gì, chỉ biết con trai quay về nhà muộn hơn mấy giờ đồng hồ, lúc quay về được Lục Hạo ôm lấy cứ khóc mãi, Lục Hạo đeo kính, bên mặt có vết 5 ngón tay đỏ đỏ rất ràng.

      Trong lòng cũng thoải mái, cầm cốc sữa của con trai rửa sạch , chui vào trong bếp ra ngoài.

      Hạo Tử bé giống như chú mèo con dựa chặt vào Lục Hạo, bắt đầu tiếng đặt câu hỏi, “Lục Hạo Lục Hạo, vì sao mẹ chú đánh chú vậy?”

      “Bởi vì ta ngoan.”

      “Lục Hạo Lục Hạo, mẹ chú đánh chú rất đau nhỉ?”

      “Ừm.”

      “Lục Hạo Lục Hạo, Hạo Tử thích mẹ chú đánh chú, Hạo Tử thích.”

      “Là ta làm sai việc.”

      “Lục Hạo Lục Hạo, chú đừng có sống cùng mẹ chú nữa nhé, đến sống cùng với Hạo Tử ạ, Hạo Tử thích chú, mẹ của Hạo Tử cũng thích chú.”

      “Được thôi.”

      “Lục Hạo Lục Hạo, đợi lát nữa gọi mẹ cháu lấy xúc xích cho chú ăn nhé, ăn xong chú chú phải khóc nữa!”

      Câu cuối cùng này, đùa cho Lục Hạo cười rồi, câu: “Ta đâu có khóc?”

      Hạo Tử nghĩ ngẫm, cũng đúng, “Lục Hạo Lục Hạo, chú dũng cảm đó, cũng hề khóc ~!”

      Lục Hạo véo véo chiếc mũi của con trai, “Nào, ta xem xem, người khóc đến mức mặt nhọ như mèo là ai?”

      Lúc này Hạo Tử xấu hổ rồi, khuôn mặt vùi nhìn người.

      Bàn tay lớn của Lục Hạo vỗ vỗ lên chiếc mông của con trai, nghe Hạo Tử : “Ai da, quên mất cho mẹ xem bông hoa đỏ của cháu rồi! Chắc chắn mẹ khen cháu, Lục Hạo Lục Hạo, vừa rồi bà nội đó khi chú còn được bông hoa đỏ, he he, vẫn là cháu lợi hại hơn!”

      Lục Hạo nhìn con trai, nhớ lại bản thân mình khi còn , tuy giống như Tông Chính Hạo Thần ngày ngày đùa nghịch đánh nhau, nhưng từ có hứng thú với những thứ đồ của trẻ con, trong lớp vũ đạo, giáo viên các em nắm tay nhau thành vòng tròn, Lục Hạo có bản lĩnh lườm lườm nhìn giáo viên cái câu: “ hứng thú.” Trong lớp mỹ thuật, giáo viên các em chúng ta đến học vẽ ông mặt trời, Lục Hạo cũng như vậy liếc mắt nhìn giáo viên câu: “Ấu trĩ!”

      Sau đó, đương nhiên bị gọi phụ huynh, Lâm Tịch rất tức giận, Lục Hạo chẳng hề đáng chút xíu nào, bà muốn sinh em để ý đến nữa.

      Có lẽ, đây cũng là chút nguyên nhân trong việc Lục Hạo từ chẳng thích em nhà mình gì, lúc đó , chẳng biết gì cả, chỉ là có hứng thú, hơn nữa trời sinh biến làm nũng.

      **********************************

      Cậu nhóc trong lòng ngáy khò khò mấy cái, vừa rồi bị dọa sợ, khóc thảm như vậy, bây giờ mệt rồi, ngủ rất là ngon.

      Lục Hạo đặt con trai xuống giường, nhàng đắp chăn cẩn thận, ra ngoài, trời tối rồi, trong nhà chỉ có ánh đèn màu vàng trong bếp sáng.

      “Lương Ngữ Hinh, em là nhẫn tâm, chẳng hề an ủi .” Lục Hạo đến, từ phía sau ôm lấy người phụ nữ đổ nước vào trong nồi, giọng lười nhác, mang theo chút trêu đùa… còn cả làm nũng.

      Trái tim của Lương Ngữ Hinh run lên, tay cũng run, nước cho nhiều quá, quay đầu bực bội ngườm Lục Hạo cái.

      “Được rồi, được rồi, em làm gì cũng ngon, sao cả.”

      Nên là em sao cả nhỉ! ! ! Lục Hạo đừng có cho rằng hôm nay như thế này em … em … bỏ qua, em cũng chẳng có cách nào với

      Lục Hạo khe khẽ cười, tì cằm lên vai của Lương Ngữ Hinh, mật với , tuy được trả lời, nhưng tâm trạng cũng tốt hơn nhiều rồi.

      Lục Hạo : “Lương Ngữ Hinh, hôm nay bị đánh, lực tay của mẹ em biết đâu, mạnh lắm, chẳng còn mặt mũi nào ở trước mặt các em rồi, con trai bị dọa sợ, ôm chặt lấy buông, lúc đó cảm thấy, đáng lắm, cả đời này là đáng lắm.”

      Loại cảm giác này Lương Ngữ Hinh hiểu, rất hiểu, năm đó, dưới áp lực của việc lớn như vậy, nếu như phải là bất ngờ phát tồn tại của con trai, hôm nay cũng chỉ là thể chuyện được.

      hơi hơi gật đầu, cho thêm chút muối vào trong nồi, chỉ chỉ vào chỗ rau bên cạnh, cầm bình dầu thơm hỏi Lục Hạo có cần cho thêm chút .

      Lục Hạo lắc lắc đầu, “ cần dầu thơm.”

      Được thôi, Lương Ngữ Hinh đặt xuống, cứ để người đàn ông vòng lấy như thế này, giống hệt như rất lâu trước đây.

      làm nũng của Lục Hạo, giống như làm nũng của tất cả đàn ông, đều xuất loại trường hợp, đó chính là đêm khuya.

      Vào lúc đó, kéo lấy tay của Lương Ngữ Hinh để người ta , tham lam giống như là chú chó lai sói , lòng vòng vây lấy chân của chủ nhân, Lục Hạo : “Tiểu Ngữ giúp em ôn tập nhé, cơ sở của em vẫn rất mỏng yếu nhỉ, là môn sinh được giáo sư Lâm tâm đắc, môn này em nhất định qua.”

      Sau đó, ôn tập chút, chính là ở giường, Lục Hạo lại : “Nào, sư huynh giúp em ôn tập luôn cái này chút.”

      Vô sỉ như vậy, nhưng lúc đó Lương Ngữ Hinh cảm thấy, rất hạnh phúc.

      cắn lấy bờ môi trước mắt mờ , dám nhìn vào mắt của Lục Hạo, bên tai có hơi nóng ướt át phả vào, Lục Hạo : “Xấu hổ rồi?” nhìn xem, xấu hổ ở đâu? Ở đây? Hử? Vẫn là chỗ này?”

      Từng chút từng chút, đều là người đàn ông này dạy cho.

      **********************************

      Tắt lửa, đem rau đổ ra giao cho Lục Hạo, Lục Hạo nheo mắt bày bàn ăn, khóe miệng dường như cười, nhưng vết đỏ mặt thực vẫn khiến ngươi ta lo lắng.

      Lương Ngữ Hinh đem trứng gà luộc cầm ra, bọc vào khăn tay, đưa cho Lục Hạo.

      Lục Hạo nhìn lên trần nhà : “Ý gì vậy? hiểu.”

      Lương Ngữ Hinh cũng nhìn trời, nếu như nhìn hiểu ý của em trời cũng sập xuống đó.

      Nhưng mà, cũng nỡ lòng, liền đến, đem trứng gà nóng nóng chườm lên mặt .

      Lục Hạo duỗi tay kéo cái, Lương Ngữ Hinh trượt ngồi lên chân .

      Lúc này hài lòng rồi, còn bổ sung câu: “Em ngồi , đứng nhiều mệt đó.”

      Nhìn nhìn bờ môi hơi trắng bệch của , lại thêm câu: “Bạn tốt của em đáng ghét quá.”

      Lương Ngữ Hinh cẩn thận lấy trứng gà lăn mặt Lục Hạo, cách nhau quá gần lúc muốn lùi lại sau chút, bị Lục Hạo áp lưng về phía trước, dựa sát chặt vào trước ngực .

      ở trong lòng: Lương Ngữ Hinh mày phải chuyên tâm, người đàn ông đó lấy ánh mắt câu dẫn mày mày chẳng hề nhìn thấy gì cả! !

      Trong cặp mắt dài của Lục Hạo có thứ dần mở ra, nhìn thấy rất ràng, tương lai nên như thế nào trong lòng cũng rất .

      “Lương Ngữ Hinh, em có từng đánh con trai bao giờ chưa?”

      Tay Lương Ngữ Hinh dừng lại, sau đó tiếp tục, lắc lắc đầu.

      “Nếu như tiểu tử đó khiến em tức giận em đừng có khách khí, cần đánh đánh, đều là bị đánh lớn mới biết hiếu thuận, khi còn mẹ mà bị gọi đến trường học, về nhà bị đánh, Ninh Tử nha đầu chết tiệt đó lại còn ở bên cạnh vỗ tay cười.”

      Lương Ngữ Hinh nghe xong cũng cười, dựa vào gần quá, nụ cười của ánh đầy trong mắt của Lục Hạo, quá xinh đẹp, Lục Hạo kìm nén được, hôn hôn lên khóe môi .

      “Buồn cười?”

      lắc đầu, giận dữ nhìn Lục Hạo cái, nhịn cười.

      “Những năm này, em vất vả rồi.” Lục Hạo khẽ than.

      Lương Ngữ Hinh lúc đó em nhất định rất sợ hãi, em làm thế nào sống qua được? Đột nhiên biết chuyện em phải làm thế nào? Chỉ cần hễ nghĩ đến trái tim liền vô cùng đau đớn.

      Trong lòng, đột nhiên rất đầy, giống như muốn trào ra ngoài, những vất vả của quá khứ toàn bộ đều đầy khắp trong tim, Lương Ngữ Hinh nhẫn nhịn, kìm nén.

      “Muốn khóc? Vậy cứ khóc ra , Lương Ngữ Hinh, em nhịn lâu quá rồi, đều tại , vào lúc đó…”

      bịt miệng của lại, muốn nghe nữa, tuy Lục Hạo cảm thấy, Lương Ngữ Hinh em thực có thể đem tay của em đổi thành môi của em.

      Được rồi, cũng hy vọng em có thể làm được gì.

      Mắt của Lục Hạo u oán chăm chú nhìn Lương Ngữ Hinh, tiếp tục : “Sau này con trai học rồi, dạy con, học rất tốt em biết đó, còn nữa, cảm thấy cần để con cùng với Tiểu Mễ đến cung thiếu niên học gì đó tốt hơn, bây giờ trẻ con áp lực cạnh tranh cũng rất lớn, chúng ta phải để con thích ứng, tuy sau này hy vọng phải có thành tựu to lớn, nhưng học nhiều chút luôn tốt.”

      Lương Ngữ Hinh vốn dĩ chuyên tâm lăn trứng gà nhưng bị tiếng sét kinh hãi đánh trúng, trừng to mắt nhìn Lục Hạo.

      “Nhìn gì mà nhìn? biết mắt của em to rồi!” Lục Hạo .

      Lương Ngữ Hinh dồn sức vào tay, hung dữ ấn xuống.

      “Ái! Lương Ngữ Hinh!”

      Được thôi, lại mềm lòng rồi, thả lỏng tay.

      “Em phải dần dần bắt đầu làm quen, biết có thể giúp em ngăn chặn được bao lâu, cá tính của mẹ rất nôn nóng.” Lục Hạo , “Ờ, nhưng mà bố chắc chắn thích em.”

      Bây giờ là tình hình gì vậy? Lục Hạo em chẳng hiểu chút nào, nghe hiểu.

      “Ừm, muộn nhất, là vào đầu năm Ninh Tử kết hôn, em bắt buộc phải xuất .”
      tart_trung thích bài này.

    4. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      CHƯƠNG 28: MẸ CON NHÀ ĐEN TỐI

      [​IMG]

      Ngày hôm sau là chủ nhật, Hạo Tử cần đến trường mẫu giáo, từ sớm thức dậy rồi, ôm chiếc bụng từ giường nhảy xuống đến cạnh chân của Lương Ngữ Hinh : “Mẹ ơi mẹ ơi, Hạo Tử đói rồi!”

      Có vất vả nhiều hơn nữa cũng thấy khổ, bởi vì có cậu nhóc, lúc ngủ dậy khuôn mặt đỏ bừng bừng, biết hét đói biết cuốn lấy bạn, như thế này, điều gì cũng có thể vượt qua được.

      Lương Ngữ Hinh ngồi xổm xuống, chỉ chỉ vào trứng vẫn luộc ở trong nồi biểu thị, ăn trứng có được ?

      Hạo Tử hếch mũi lên hít hít hương thơm, gật gật đầu, con ngươi đen đảo đảo, hỏi câu: “Mẹ ơi, hôm qua Lục Hạo bị mẹ chú ấy đánh đó, sau này có thể để chú sống cùng với chúng ta được ? Hạo Tử rất chú ấy.”

      Trước khuôn mặt ngây thơ của con trai Lương Ngữ Hinh biết nên trả lời như thế nào, thực ra, có vài chuyện, đều là người lớn nghĩ quá nhiều rồi.

      Mà cửa nhà được mở ra, Lục Hạo dẫn người vào.

      “Hinh Hinh!”

      “A a u u!”

      Người đến, là Đồng Tiểu Điệp ôm theo tiểu tử béo nhà mình, cậu nhóc béo trong lòng ấy vẫn rất hiểu chuyện biết chào hỏi.

      Lương Ngữ Hinh nghĩ, vừa sáng sớm mọi người đến rồi? Còn may buổi sáng tôi luộc nhiều thêm mấy quả trứng nữa, ồ, con trai mập quá đáng quá!

      Hạo Tử nhìn thấy Lục Hạo, liền nhào đến, gọi Lục Hạo Lục Hạo.

      “Hinh Hinh à, bọn mình đến chơi với cậu đó! Hạo Tử cháu phải gọi dì là dì xinh đẹp đừng có quên mất đó, đây là Tiểu Đồng Đồng nhà dì, hai cháu chơi với nhau có được ?”

      Lương Ngữ Hinh nghĩ trong lòng, mọi người, vì sao phải đến chơi với tôi? Lát nữa tôi phải ra cửa tiệm hoa làm thế nào?

      biết, cũng thể tưởng tượng được, Đồng Tiểu Điệp rốt cuộc vì sao lại đến, chính là giống như biết, lát sau, còn có rất nhiều người muốn đến, giống như vệ sĩ bảo vệ , vì để giữ lời hứa với , cho gian.

      Mở cửa tiệm gì đó, trước khi người bạn tốt vẫn chưa rời , Lục Hạo cho phép.

      Lục Hạo đến với Lương Ngữ Hinh: “Hôm nay thể cùng nhau ăn sáng, phải tìm mẹ chuyến.”

      Lương Ngữ Hinh gật gật đầu, nhưng ngờ được Lục Hạo lại véo véo gò má của trêu chọc : “Vì sao trông biểu cảm lại nỡ rời? nhanh chóng quay về.”

      Đồng Tiểu Điệp đặt con trai xuống sofa, rất phối hợp che mặt lại, từ khe ngón tay lén nhìn, sau đó quay đầu, Đồng Đồng nhà mình cũng học theo bộ dạng của mẹ đưa bàn tay toàn thịt lên che mặt , có điều cậu biết còn phải nhìn trộm, kết quả Đồng Tiểu Điệp cười đổ xuống sofa.

      Lương Ngữ Hinh đỏ ửng mặt tránh khỏi tay của Lục Hạo, mắt ngườm cái, ý nghĩa làm vừa mới sáng sớm đừng có động tay động chân! !

      Ai biết được Lục Hạo còn xán đến, ở giữa chen vào là Hạo Tử từ sớm đến ôm lấy chân : “Buổi tối về nhà có thể động tay động chân ?”

      Đoàng, mặt đỏ rồi, Lương Ngữ Hinh quay người rót nước uống cho Đồng Tiểu Điệp, Lục Hạo gọi tiếng: “Tiểu Ngữ cho tấm ảnh của Hạo Tử, mang làm kim bài miễn chết!”

      Lương Ngữ Hinh đương nhiên biết là ý nghĩa gì, bắt đầu lật tìm ảnh, muốn chọn ra tấm con trai cười ngọt ngào nhất đẹp trai nhất để tránh cho Lục Hạo lại bị cái tát nữa.

      Lục Hạo cũng đến cùng, nhìn nhìn cuốn album đầy ắp, duỗi tay ra lấy chiếc : “Tấm này , buổi tối về nhà cùng nhau xem ảnh của con trai có được ? Khi còn con còn mập hơn cả tiểu tử béo nhỉ!”

      Lương Ngữ Hinh cảm thấy, xem ảnh có thể, dù sao, là mình làm lỡ thời gian của hai bố con bọn bao nhiêu năm như vậy, Lục Hạo cũng biết khi còn con trai ngoan ngoãn biết bao đáng biết bao, buổi tối em nhất định kể lại cẩn thận cho … ờ, là cẩn thận cùng xem ảnh.

      Hạo Tử thấy Lục Hạo và mẹ bận, liền bịch bịch bịch xoay lào trong lòng của Đồng Tiểu Điệp, sáng sớm ngủ dậy giọng luôn luôn vẫn còn non nớt chưa thông, gọi tiếng: “Dì xinh đẹp.”

      Trái tim của Đồng Tiểu Điệp cũng thấy ngọt ngào rồi, kêu ơi tiếng đáp lại đem cậu bé ôm lên chân hôn cái.

      Lúc này tiểu tử béo tính khí tốt vẫn luôn tự mình chơi ở bên cạnh liền vui vẻ nữa, kêu lên a a a, duỗi tay ra cũng đòi mẹ ôm.

      Đồng Tiểu Điệp nắm tay của tiểu tử mập chào hỏi với Hạo Tử, : “Hạo Tử à, chơi cùng với em trai có được ? Em trai rất thích cháu!”

      Hạo Tử có em trai, cậu cảm thấy em trai rất đáng , mũm mĩm rất giống bộ dạng của cậu khi còn , đến cũng vững còn đóng bỉm nữa.

      “Dì xinh đẹp, em trai ngốc quá, em ấy tè dầm sao? Hạo Tử tè ra quần nữa!” Hạo Tử : “Nhưng mà Hạo Tử cũng thích em ấy, chúng cháu đánh nhau.”

      Đồng Tiểu Điệp đón gió rớt nước mắt, con trai ơi, mẹ tìm được trai tốt cho con rồi, con ở cạnh con cuộc đời này phải lo ăn uống rồi! !

      Người mẹ có ý thức lo xa biết bao, cũng cảm thấy kiêu ngạo vì bản thân mình.

      Sau đó, Lục Hạo cầm kim bài miễn chết ra khỏi cửa, để lại Lương Ngữ Hinh mặt đỏ hồng đến hỏi Đồng Tiểu Điệp, lắc qua lắc lại quả trứng gà trong tay ý là con trai có ăn ?

      Tiểu tử mập vừa nhìn thấy ăn liền vui vẻ, còn chủ động ôm lấy chân của Lương Ngữ Hinh, trong miệng kêu i i a a, ngẩng đầu, còn kèm theo nụ cười đẹp trai.

      Lương Ngữ Hinh liền ôm lấy tiểu tử béo, Đồng Tiểu Điệp ôm Hạo Tử, cùng nhau ăn bữa sáng với trứng gà luộc

      Hạo Tử rất có ý thức của người đàn ông chủ nhà, khua khua bàn tay : “Mẹ ơi, cho em trai ăn thịt!”

      Lục Hạo dường như luôn có thể biết trước điều gì đó, người xuống lầu rồi còn gọi điện thoại cho Đồng Tiểu Điệp : “Tiểu Hồ Điệp, buổi trưa làm chút đồ ăn ngon cho chị dâu em, quay về mang bánh ga tô cho em!”

      Có sức hấp dẫn người ta lớn như vậy, Đồng Tiểu Điệp biểu thị, “Bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ!”

      *************************************

      Lục Hạo đến nơi trước bữa sáng nhà Quản nguyên soái, sắp xếp bố trí mẹ mình ở khu vực quân thực là có hai tầng bảo hiểm, là để Quản nguyên soái trông chừng bà mẹ tính khí bom nổ nhà mình đừng có kích động làm hỏng chuyện lớn của , hai là khi đàm phán có trưởng bối đức cao vọng trọng có mặt, chuyện gì cũng dễ hơn chút.

      Đương nhiên, Quản nguyên soái ở bên ngoài là đức cao vọng trọng rồi, nhưng ở trong mắt của Lâm Tịch nữ vương có lẽ chỉ là tiểu đệ, nhưng mà Lục Hạo cảm thấy, mẫu hậu bệ hạ chắc là hy vọng xấu nhà khoe khoang ra ngoài, vẫn là hài hòa hơn.

      Vừa vào căn nhà, Lâm Tịch cao cao tại thượng, liếc nhìn Lục Hạo cái, hừ tiếng.

      “Mẹ.” Lục Hạo đến, hai ngón tay kẹp ảnh của con trai, lắc lắc trước mặt Lâm Tịch.

      Đối phó với mẹ mình, vẫn có sách lược.

      Quả nhiên là, Lâm Tịch gì nữa, biểu cảm hoàn toàn từ lạnh lùng đối đãi với kẻ thù chuyển thành xuân ấm hoa nở.

      Lục Hạo : “Thằng nhóc tối qua bị dọa sợ hôm nay chịu đến.”

      Trong lời có ý, mẹ à, con trai mẹ đây muốn đem cháu ngoan của mẹ đến để mẹ vui vẻ chút nhưng mà hôm qua mẹ xuống tay quá hung dữ khiến cho tình hình hôm nay như thế này hoàn toàn phải là lỗi của con trai mẹ đâu nhé!

      mặt Lâm Tịch là mất mát, là khiến người ta nhẫn tâm, bây giờ bà lòng ruột bứt rứt hối hận, hối hận cái tát đó của mình dọa sợ cậu nhóc rồi, đêm qua nằm mơ còn mơ thấy cháu ngoan khóc.

      Lục Hạo chỉ vào tấm ảnh Hạo Tử mặc quần bò yếm trong tay cầm rubik chơi: “ cần gấp, con làm tốt.”

      “Cho tuần lễ.” Đây là câu đầu tiên Lâm Tịch trong cả 1 buổi sáng, vừa mở miệng, biết là, gừng đúng là càng già càng cay.”

      Lục Hạo thở dài, có người mẹ như thế này làm sao có thể đen tối?

      năm.”

      “Cái gì! ! Lục Hạo con điên rồi có phải ? được! ! Tuyệt đối được! !”

      “…”

      “Con có phải là đàn ông ? Lục Tiểu Hạo thực lòng lão nương cũng coi thường con! ! Đến người phụ nữ cũng thể thu phục được rốt cuộc con có phải là con trai ta ? Nghĩ lại năm đó bố con cũng là ta nhanh tay, nếu còn biết là con ở đâu nữa! !”

      Lục Hạo níu lưỡi, mẹ à, mẹ và bố con những chuyện đó con cũng nghe chán rồi, chẳng phải là năm đó mẹ bá vương lên dây cung đem bắn hạ ông bố đẹp trai đó của con xuống sao? là đáng huênh hoang như thế này sao??

      Lâm Tịch đau lòng khổ não, bắt đầu dạy dỗ con trai, “Lục Tiểu Hạo, mẹ thấy con cũng ngốc mà, vì sao lại hiểu chứ? Vào lúc này, con cần ừm… cái gì đó kia, con biết ý của mẹ đó, đàn ông, nên mạnh phải mạnh, hai con người có chuyện gì thể giải quyết được chứ? Thực giải quyết được cứ đưa lên giường, lão nương bảo đảm con chẳng có chuyện gì cả! !”

      rồi, còn đập vào ngực bùm bụp, Lục Hạo bất lực tắt nụ cười, “Mẹ, mẹ đừng có kích động.”

      Lâm Tịch cao hứng, bị cắt ngang, rất vui, muốn cướp lấy ảnh của cháu ngoan.

      Lục Hạo đem thu tay lại, “Nửa năm.”

      được, muộn nhất là ngày Ninh Tử kết hôn con phải đưa người về nhà, em gả chồng trong nhà có chị dâu làm sao mà được! !”

      Lục Hạo nhíu mày lại ừm tiếng, đem tấm ảnh giao cho Lâm Tịch, quay người lén cười.

      Ừm, vốn dĩ dự định ngày Ninh Tử kết hôn đưa về nhà, cái này gọi là chiến thuật vòng vèo, để kẻ địch cảm thấy bản thân mình chiếm lợi thế, nhưng thực ra, chẳng có cái gì vượt ra khỏi lòng bàn tay của mình.

      “Mẹ, xong rồi, tất cả giao cho con làm, nếu đến khi đó xảy ra chuyện gì đừng trách con.”

      “Được được được, đến khi đó con đưa người về cho ta là được.”

      Cái gọi là, dưới có đối xác, Lâm Tịch cũng cười trộm trong lòng, con đem cháu ngoan của ta về nhà lẽ nào lão nương biết tự mình thăm sao?! !

      ***********************************

      Lục Hạo về nhà, trong nhà rất náo nhiệt, đưa bông hoa hồng trong tay cho Lương Ngữ Hinh : “Mỗi ngày bông hoa hồng, bắt đầu từ hôm nay, ngày ngày nỗ lực, phải đưa em về nhà.”

      Vốn dĩ là rất lãng mạn, hơn nữa Lục Hạo cũng cảm thấy thực rất lãng mạn, còn rất đắc ý bản thân mình thầy tự thông, nghe thấy tiếng vỗ tay của khán giả rất hài lòng. Nhưng giây sau, Lương Ngữ Hinh đem tóm vào trong phòng ngủ hai tay chống eo.

      Đồng Tiểu Điệp đến từ sáng sớm, Liên Dịch đến sau đó hai tiếng, Lục Ninh vừa mới đến, khi đến còn khóc nữa, rốt cuộc tình hình bây giờ là gì? ! ! !

      Hơn nữa, Lục Hạo, em chính là mở cửa hàng hoa còn chăm lo đến việc làm ăn của người khác là ức hiếp em phải ? ! !

      Lục Hạo duỗi tay, đem người ôm chặt, “Tiểu Ngữ, tức giận rồi?

      Lương Ngữ Hinh phải là tức giận, chỉ là đột nhiên có cảm giác an toàn, rốt cuộc xảy ra chuyện gì rồi? Người trong phòng khách phải đơn thuần chỉ là đến ăn cơm chơi đùa.

      Lục Hạo khẽ cười vuốt tóc , “ bảo bọn họ đến bảo vệ em, em biết phí ra sân khấu của những tên này cao thế nào đâu, tên nào cũng tham lam, Tông Chính Hạo Thần tên đó ăn của 7 phần 10 của hạng mục, còn phải mua chiếc xe cho vợ của Tiểu Nhị, chiếc xe hai bánh có còn đắt hơn chiếc bốn bánh.”

      Nhiều tiền như vậy?! ! Lương Ngữ Hinh cảm thấy Lục Hạo đùa.

      “Ừm, lừa em đó.” Lục Hạo .

      Mình mà, em có gì cần bảo vệ? Lục Hạo con người đây là… Lương Ngữ Hinh được xoa đầu cũng dỗi nữa, hơi hơi lùi ra chút, miệng làm khẩu hình hỏi: “Em sao?

      Lục Hạo ồ tiếng rồi cười, “Người nhà mình, tính toán nhiều như vậy, con bé sắp kết hôn rồi, tâm trạng tốt.”

      Theo Lương Ngữ Hinh mà , sắp kết hôn rồi làm sao có thể tâm trạng tốt chứ? Vừa rồi Lục Ninh khóc lóc đau lòng, như thế này được, thể nào như thế này.

      Mắt của Lục Hạo lấp láy, “Em vẫn nên lo lắng chuyện của mình tốt hơn, Lương Ngữ Hinh, muối với con trai em ngoan phải là đứa trẻ tốt.”

      Lương Ngữ Hinh cảm thấy, Lục Hạo có thể nào đừng có cười với em như thế này được ? Kính của chạy đâu rồi vì sao đeo lên? Trời ơi, cuối cùng em biết vì sao phải đeo kính rồi!
      tart_trung thích bài này.

    5. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      CHƯƠNG 29: BỐ LÀ BỐ CON

      [​IMG]



      Lương Ngữ Hinh cuối cùng biết được nguyên nhân của việc Lục Hạo đeo kính, vì sao? Người đàn ông có đôi mắt dài lẳng lơ, khi vừa mới tiến nhập vào ban ngành chính phủ vì để bản thân mình nhìn trông chuyên nghiệp, đặc biệt bảo Tông Chính Hạo Thần khi đó vẫn ở đội ăn chơi cùng mua cặp kính đầu tiên, sau khi đeo lên muốn gỡ xuống nữa, cảm thấy bản thân mình kết hợp với âu phục đen, là mẹ nó chứ đệ nhất đen tối toàn thế giới, bàn đàm phán cùng đối thủ trả giá cũng chút bất lợi, có thể câu như thế này, GDP bình quân đầu người của Trung Quốc và đầu tư ngoại thương, Lục Hạo khiêm tốn công hiến phần lực lượng rất lớn.

      Mà bây giờ, Lục Hạo cảm thấy, phải dựa vào đôi mắt câu dẫn người này của mình để thu phục Lương Ngữ Hinh này!

      Thế là, mỗi ngày bông hoa hồng, tuy chiêu thức rất cũ, nhưng Lục Hạo cảm thấy, ràng nhìn thấy Lương Ngữ Hinh cười rồi, ừm, ấy chắc chắn cười, ấy thích làm như thế này.

      Quản Tử đến hiến kế : “Lục Tử hoa hồng này của cậu tôi cảm thấy được lắm, tôi cho cậu, muốn theo đuổi phụ nữa phải bỏ vốn, cậu phải mỗi ngày tặng bông hoa hồng xanh vận chuyển bằng đường hàng về, cậu xem tôi từ trước đến nay tiết kiệm chút tiền này, Tiểu Dịch nhà tôi tôi cũng là mua hoa hồng xanh tặng!”

      Lục Hạo kẹp điếu thuốc chỉ muốn đem nó dụi nóng chiếc mông cong tròn của Quản Tử, “Ừm, tôi nghe hôm qua cậu bị nàng đàn ông nhà mình đuổi ra ngoài nhỉ? Ờ, khi bị đuổi ra ngoài nàng đàn ông nhà cậu gì? Nào, Hạo Tử, học đoạn nghe chút coi.”

      Thế là, Tông Chính Hạo Thần đem miếng kẹo Thụy Sĩ trong miệng nhai rôm rốp, miệng đầy vị ngọt học theo Liên Dịch quát lớn câu: “Khốn! Quản Tiểu Thiên làm cái gì mà làm! ! Mua cái loại hoa nhựa nhuộm màu rẻ tiền này tặng lão nương muốn sống nữa có phải ? Hôm nay quỳ lên xương rồng nếu buổi tối đừng vào nhà! !”

      Đại Pháo ngồi ở bên cạnh phun ngụm rượu ra, Chiêm Nghiêm Minh buồn bã mượn cơ hội đem người đón lên sofa đánh trận.

      Thực ra, buồn bã nhất nên là Lục Hạo, ràng làm cũng làm với mẹ của bọn trẻ rồi, mà vẫn bị đuổi ra khỏi cửa, bây giờ ngủ ở trong tầng hai của Broom bị em cười nhạo.

      “Tôi phải là đau lòng chút tiền kia, tôi là tin được trình độ của Tiểu Nhị cậu.”

      câu , ra Tông Chính Hạo Thần, Chiêm Nghiêm Minh còn cả Đại Pháo liên tục gật đầu. Hơn nữa người phụ nữ của mở cửa hàng hoa cậu chẳng tử tế gì dạy hư như thế này tôi đây buông tha cho cậu!

      Quản Tử bỗng chốc nhảy lên: “Cái gì! Tôi trình độ gì chứ? Trình độ của tôi tốt nhất! ! Các người nhìn xem bà xã nhà tôi, mấy bà xã nhà các người ai có thể từ là công chúa chính hiệu như Tiểu Dịch nhà tôi? ! ! !”

      Đem công chúa và Liên Dịch đặt vào với nhau, kết quả là, mọi người vùi đầu uống rượu thèm đưa ra bình luận về tổ hợp quái dị thế này, nhưng, Quản Tiểu Nhị nàng đàn ông nhà cậu giàu có thể địch với quốc gia là mẹ nó chứ khiến người ta ghét rồi! !

      Lục Hạo biết vì sao lại cười rồi, có lẽ là uống nhiều rượu, có vài lời muốn , : “Các cậu có biết lần đầu tiên tôi đưa Lương Ngữ Hinh ra ngoài ăn cơm ấy như thế nào ?”

      Mọi người phối hợp lắc đầu, lần lượt mở cửa sổ nhìn trời, ý, có tuyết rơi mà, hôm nay Lục hồ ly cũng biết chia sẻ tâm à! ! ?

      ấy đưa tôi ăn miến xào, rẻ đến mức tôi cũng kinh ngạc, các cậu có biết ? Vào lúc đó xe nhà ấy lái đến đón ấy là Mercedes, tôi , lần sau có thể gọi chút gì đắt hơn chút, ấy còn bị dọa cho sợ.” Lục Hạo , khóe miệng hơi hơi nhướn lên, khiến cho em xung quanh run rẩy, bình thường, là quá bình thường rồi.

      “Chúng ta ăn miến xào có được ? Em biết bên cạnh trường học có hàng ăn rất ngon!”

      ăn mì.”

      “Vậy gọi hai phần, em thích ăn phở.”

      Thoáng cái, nhiều năm như vậy rồi, Lương Ngữ Hinh, thực ra tức giận rồi, khi em xảy ra chuyện ở bên cạnh em, rất tức giận đối với bản thân mình.

      ***************************************

      Bạn tốt của Lương Ngữ Hinh rồi, nhìn chiếc sofa mới đổi trong phòng khách, Lục Hạo là… chiếc sofa đắt như vậy em mua nổi mà! ! !

      Hạo Tử ôm rubik ngoan ngoãn ngồi sofa chơi, thỉnh thoảng ngẩng đầu lên nhìn nhìn mẹ, Lương Ngữ Hinh bị nhìn đến mức tê dại da đầu, biểu thị, con trai, con có gì muốn hỏi sao?

      Giọng trong sáng lại ngoan của Hạo Tử chẳng hề hàm xúc chút nào: “Mẹ ơi, hoa hồng Lục Hạo tặng cho mẹ, Hạo Tử có thể tặng cho Tiểu Mễ ?”

      “…” Lương Ngữ Hinh chống trán, Lục Hạo vừa khéo vào cửa, nghe thấy, cười, tiếp đó nhận được ánh mắt phẫn nộ của người phụ nữ.

      Lục Hạo nhớ ra, bên cạnh lần đầu tiên học được, có dũng khí dùng mắt bực bội nhìn là bởi vì nắm lấy tay của ở trước mặt của tất cả các học muội, khung cảnh đó, những ánh mắt ngưỡng mộ đố kị hận đó, Lương Ngữ đỏ ửng mặt cúi vùi đầu xuống vùng tay ra bước nhanh.

      , thể như thế này! ! Bọn họ đều thích ! ! là thần tượng của bọn họ! !” Khuôn mặt vừa tức vừa thẹn, đỏ ưng ửng lên vẻ sáng bóng bị chặn lại ở trong phòng cầu thang có người.

      Nhưng mà, câu này chẳng hề có chút xíu sức uy hiếp nào, bởi vì bị Lục Hạo ôm vào trong lòng, Lục Hạo : “Ai thích ? Vì sao chẳng biết gì cả? chỉ biết Tiểu Ngữ em thích , rất thích.”

      Sau đó, liền bị hôn, Lương Ngữ Hinh ngậm chặn miệng để Lục Hạo tiến vào, Lục Hạo lại cũng tiến vào, rất nhẫn nại cứ mãi hôn thơm bờ môi và khóe miệng của , từng chút từng chút vẽ hình môi của , lòng bàn tay đỡ chặt lấy sau gáy cho chạy mất.

      Những chuyện này, bất luận ra qua bao lâu, đều vẫn ràng như vậy, mang theo màu hồng phấn của lúc đó, vẫn luôn lưu lại trong lòng của bọn họ.

      Có lẽ là ánh mắt nhìn nhau của hai người giao hòa quá lâu, Hạo Tử bé đôi mắt đen láy đẹp đẽ long lanh mở to hỏi câu: “Lục Hạo, chú nhau với mẹ cháu phải ?”

      Vào lúc này, Lương Ngữ Hinh biết là nên bịt lấy chiếc miệng rắc rối của con trai ôm vào phòng ngủ, hay là nên đẩy Lục Hạo ra khỏi cửa bảo giao ra chìa khóa nhà trước.

      “Ừm, đúng vậy, cháu thích ?” Lục Hạo cười, bình tĩnh hỏi câu, giống như cuộc chuyện của những người bạn bình thường.

      “Ồ.” Cậu nhóc trả lời rất thản nhiên, tay ngừng chơi rubik, sau 10 phút, cặp mắt to còn có thể trừng lên càng to hơn, vứt rubik thoắt cái lao đến ôm lấy chân của Lục Hạo hỏi: “Chú là bạn trai của mẹ cháu à! Vậy chú có thể làm bố của Hạo Tử ? ! !”

      Lục Hạo ôm lấy con trai cười kìm được, hôn cái, : “Tiểu tử, đầu óc con suy nghĩ nhanh! ! Con biết bạn trai là ý nghĩa gì?”

      “Vâng! Biết ạ, cháu cũng là bạn trai của Tiểu Mễ! ! Hai người nắm tay, cháu nhìn thấy rồi! ! ti vi đều diễn như vậy! ! Tiểu Mễ cũng để cháu nắm tay! !”

      Lương Ngữ Hinh vội vàng dùng tay ra hiệu, là: Con trai con hiểu nhầm rồi người đàn ông này phải là bạn trai của mẹ, mẹ vẫn chưa có bạn trai con đừng có nghĩ linh tinh, hơn nữa con cùng Tiểu Mễ cũng chỉ là bạn học biết chưa? thể sớm! ! !

      Lục Hạo vừa nhìn thấy Lương Ngữ Hinh ra hiệu bằng tay liền chau mày lại, đem con trai ôm chặt vào trong lòng, : “ đưa con xuống dưới chút.”

      Lương Ngữ Hinh phản ứng lại được, ngượng ngùng thu tay, cũng đúng, thích nhìn thấy em ra hiệu, em có thể hiểu được.

      ***************************************

      Nam tử Hán đại trượng phu có thể nhịn nhịn, nhịn hết lần này đến lần khác, được rồi, bây giờ thể nhịn được nữa rồi.

      Lục Hạo đưa con trai đến tiệm Mcdonal, kiệu con trai ở vai hỏi: “Ăn gì?”

      Hạo Tử thuận theo tay bò xuống đến trong lòng Lục Hạo, tiếng bên tai : “Mẹ thể ăn được…”

      Biểu cảm tiếc nuối đó, khuôn mặt to bằng lòng bàn tay đó toàn là tiếc nuối.

      Lục Hạo cảm thấy, con trai à, con như thế này tuy rất nghe lời, nhưng mà bố con đây cũng phải chịu áp lực rất lớn khi đưa con đến, con có thể nào giống như tiểu nam tử hán cho ta chút thể diện ? ! ! Chúng ta ăn xong chẳng ai có thể biết được phải sao? Con bố mẹ con làm sao có thể biết được! !

      Nhưng, loại lời dạy hư trẻ con này, Lục Hạo cảm thấy, thể hủy hoại hình tượng to lớn của bản thân mình, vẫn là đợi rút thời gian rảnh bảo Đại Pháo đến lượt mới được.

      Gọi xuất đồ ăn, còn có đồ chơi tặng kèm, cậu nhóc vui mừng nhảy nhót, khi gặm miếng cánh gà đầu tiên cười hi hi : “Lục Hạo Lục Hạo, chú tốt nhất Hạo Tử thích chú!”

      Đây là rất nhiều lần Lục Hạo nghe qua cậu nhóc thích , nhưng Lục Hạo cảm thấy thỏa mãn, muốn nghe thấy khi con trai biểu thích mà từ mở đầu phía trước vẫn là —— Lục Hạo nữa!

      Thế là, Lục Hạo : “Trước đây mẹ con cũng để ta ăn Mcdonal.”

      “Chú và mẹ cháu trước đây quen biết nhau sao?”

      “Ừ.”

      Vậy hai người là bạn tốt sao?” Ở trong lòng của cậu bé, quen biết rất lâu chính là bạn tốt.

      “Chúng ta phải là bạn tốt, chúng ta khi đó nhau.” Lục Hạo , cắn miếng khoai chiên giòn giòn.

      “…” Hạo Tử ràng đầu óc suy nghĩ được, cũng học theo bộ dạng của Lục Hạo cắn miếng khoai chiên.

      “Hạo Tử, thực ra ta là bạn trai của mẹ con cũng là bố con.”

      “…” Cậu nhóc vẫn vẫn chưa lý giải được, bắt đầu ăn miếng gà rán, duỗi tay bảo Lục Hạo giúp cậu mở nắp hộp dưa chuột muối.

      Lục Hạo cắn cắn răng, hạ quyết tâm, quyết định thẳng trực tiếp để cậu nhóc nay hiểu được cuộc đối thoại của bọn họ lúc này quan trọng biết bao.

      “Con trai, con chính là con trai bố, con xem, tên của chúng ta giống nhau, là vì mẹ con nhớ nhung bố mà đặt tên cho con giống như tên của bố.”

      Sau đó, rất bất ngờ, Hạo Tử khóc.

      Lục Hạo luống cuống chân tay, nhìn con trai vốn dĩ ăn rất ngoan, chiếc chân còn thân thiết đá đá lên chân quần , bây giờ lại gào khóc lớn tiếng, nước mắt tràn đầy khắp mặt, đồ chơi trẻ con tay rơi xuống đất.

      Xung quanh, còn có rất nhiều người đều chú ý đến bên này, giám đốc cửa tiệm đến, còn nhớ người này là bạn khi đó cùng thị trưởng tiểu tông đến thị sát, đến hỏi han có chuyện gì có thể giúp đỡ , Lục Hạo chỉ chỉ vào xung quanh : “Ông với bọn họ, tôi phải là kẻ lừa bán trẻ con, đây là con trai tôi, vừa rồi tôi nhìn thấy có người gọi điện thoại, chắc là gọi cho cảnh sát.”
      tart_trung thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :