1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Viên mãn - Giai Lệ Tam Thiên (67C + 5NT)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      CHƯƠNG 20: CHO VÀO NHÀ

      [​IMG]

      Buổi chơi vui vẻ hết mình hôm nay kéo đài đến đêm khuya, Lục Ninh bởi vì bên cạnh có Chiêm Nghiêm Minh than phiền cho nên thả phanh hết mình, dù gì uống rượu trong địa bàn của Quản Tử cũng cần trả tiền, hoàn toàn có tâm lý chịu trách nhiệm, điện thoại tắt , được rồi, rót đầy rượu cho chị nào!

      Lục Ninh ngồi trong sofa lắc cốc rượu, nghĩ đến lời vừa rồi mình , em sến như thế này, Lương Ngữ Hinh chị có cảm động ?

      Ôm hy vọng về ngày mai đẹp đẽ, đêm khuya biến thành rất dài, Lục Hạo uống hơi cạn rượu trong cốc, lên lầu, cách ly khỏi đám người tìm đủ mọi loại lý do để chuốc uống rượu.

      “Ngày mai tôi còn phải ngủ dậy từ sớm để đưa con trai học, giống như các người!” Đây là nguyên văn lời kiêu ngạo lại khiêm tốn của Lục Hạo.

      Nhưng mà ngày hôm sau, thế giới lại có đẹp đẽ giống như trong tưởng tượng của Lục Hạo, tuy chim chóc vẫn kết ríu rít, tuy trong ngõ vẫn ồn ào, tuy các chị bán đồ sáng sớm vẫn nhìn Lục Hạo chăm chú mê đắm, tuy khi gõ lên cánh cửa kia trái tim của vẫn rất kích động.

      … Nhưng, thực tàn khốc.

      Lương Ngữ Hinh vừa mở cửa, Lục Hạo liền cảm thấy, có luồng khí lưu còn khoa trương hơn cả khí lạnh bình thường vẫn phát tán ra vận hành.

      “Khụ, mua đồ ăn sáng rồi, cùng nhau ăn.” Tối qua thổ lộ với em rồi bây giờ có phải là em ngại ngùng cho nên đến nhìn cũng chẳng nhìn lấy cái ?

      “Hạo Tử ngủ dậy chưa?” Lục Hạo đem bữa sáng đặt xuống, tuy bình thường cũng là có tiếng trả lời, nhưng hôm nay, khí lại giống.

      Lương Ngữ Hinh chẳng thèm quay đầu, đóng cửa phòng ngủ lại.

      Bây giờ là… tình hình gì vậy?! ! ! ! ! ! !

      Gãi đầu ngơ ngác chẳng hiểu nổi loại việc này, điều này là lần đâu tiên xảy ra với Lục Hạo.

      muốn gõ cửa, nhưng mà cánh cửa đó dường như là cũng tán phát ra mùi vị người sống chớ lại gần.

      Hai phút sau, Hạo Tử bịch bịch bịch chạy ra ngoài, người mặc xong đồng phục của trưởng mẫu giáo, nhào cái vào trong lòng của Lục Hạo, cặp mắt to tròn đen lay láy.

      “Lục Hạo Lục Hạo!” Cậu nhóc lấy má dụi vào mặt của Lục Hạo, tiếng : “Hôm qua cháu lại nằm mơ thấy chú đó!”

      “Lục Hạo Lục Hạo, mẹ để chú rửa mặt đánh răng cho cháu đó!”

      “Lục Hạo Lục Hạo, mẹ bảo chúng ta tự mình ăn sáng!”

      Cậu nhóc sau khi đem những việc mẹ vừa mới dặn dò thông báo ràng, nhìn sang Luc Hạo.

      “Mẹ bị ốm rồi?” Đây là giải thích hợp lý duy nhất Lục Hạo có thể nghĩ đến được lúc này.

      Cậu nhóc lắc lắc đầu, cặp lông mày nhíu lại, chiếc miệng chu lên : “ đâu, nhưng mà hôm nay tâm trạng của mẹ tốt.”

      “Làm sao cháu biết?” Lục Hạo cũng nhíu mà lại.

      “Cháu chỉ biết thôi, mẹ vui vẻ rồi! Nhưng mà Hạo Tử rất ngoan mà, phải là Hạo Tử khiến mẹ tức giận!!”

      Lục Hạo trầm tư, ôm con trai vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt, được thôi, mẹ đẻ cũng muốn quản con trai nữa, là việc lớn thế nào đáng để tức giận chứ?

      Lương Ngữ Hinh ngồi ở đầu giường ôm gối gối đầu ngơ ngác nhìn trần nhà, trời ơi, vừa rồi rốt cuộc mình làm gì vậy? ấy có biết mình tức giận ? Mình thể chuyện coi như có tức giận ấy cũng biết nhỉ!!

      Nhưng mà, phụ nữ khi tức giận, rất lâu, đây là chân lý.

      Lục Hạo hầu hạ con trai ăn cơm, thu dọn ba lô, trong khí kì dị dắt con trai ra ngoài cửa, lúc xuống lầu gặp phụ huynh của Tiểu Mễ ở tầng , sau đó hai người đàn ông liền cùng nhau đưa con học, thuận thiện thảo luận chút vấn đề giáo dục.

      Ngoại trừ làm việc và học tập ra, đây là lần đầu tiên Lục Hạo nghiêm túc thảo luận vấn đề như thế này, hơn nữa, lại giống như… người dân bình thường như thế này.

      Bố Tiểu Mễ : “Con nhà chúng tôi rất thích khiêu vũ, mỗi tuần chúng tôi đều đưa đến cung thiếu niên hai lần, con mà, luyện tập hình thể sau này xinh đẹp!”

      Lục Hạo gật đầu, nhìn nhìn cặp tình nhân tay nắm tay nhảy nhót trước mặt, hỏi: “Cung thiếu niên còn có lớp gì thú vị?”

      cảm thấy nên tạo chút cơ hội cho việc sớm của con trai.

      “Ồ, rất nhiều đó, Hạo Tử nhà hình như rất thích vẽ tranh mà! có thể đưa cậu bé xem thử.”

      “Hạo Tử nhà ” bốn chữ này, chút nghi ngờ gì làm trái tim buồn bã cả buổi sáng của Lục Hạo thấy vui mừng, đẩy đẩy gọng kính, với bố của Tiểu Mễ: “Tôi gần đây mới chuyển công tác được, bình thường chăm sóc được hai mẹ con thằng bé, nghe Ngữ Hinh nhiều lần nhắc đến giúp đỡ của nhà , thực rất cảm ơn, có thời gian cùng nhau ăn bữa cơm nhé!”

      Nếu như, bây giờ Lục Hạo mặc âu phục màu đen, sau người có ít nhất 3 thư kí cùng, danh hiệu là lãnh đạo ngành dầu khí quốc gia, vậy tình hình phức tạp hơn rất nhiều, như lúc này, ông bố của đứa trẻ như chỉ là mặc bộ đồ bình thường xuống lầu, cho nên có thời gian rảnh cùng nhau ăn cơm, loại việc này, bố Tiểu Mễ cảm thấy là có thể được.

      “Được thôi được thôi, đây là danh thiếp của tôi, sau này có chuyện gì mọi người có thể liên lạc với nhau!” tấm danh thiếp đưa qua, Lục sờ sờ túi.

      giờ tôi chưa có danh thiếp, tôi làm việc ở sở nghiên cứu.”

      Còn về là sở nghiên cứu gì, bởi vì kí thỏa thuận bảo mật, cho nên thể tiết lộ.

      “Ai da, bố Hạo Tử vừa nhìn biết ngay là người có học thức mà!”

      Lục Hạo cảm thấy, rất ít được nghe thấy có người khen ngợi là người có học thức sáng tạo như thế này rồi, thông thường, những ngành liên quan đều ngấm ngầm gọi là quỷ giết người thấy máu gặp mà sầu.

      Ngay đến đám người cùng nhau lớn lên trong đại viện kia, cũng chưa từng chính thức khen chút.

      Cho nên, Lục Hạo hài lòng, cầm tấm danh thiếp của bố Tiểu Mễ xem xem, sau khi nhìn thấy Hạo Tử vào lớp, gọi điện thoại cho Quản Tử.

      “Ai da da, sớm thế này tìm tôi có chuyện gì vậy?” Quản Tử tâm trạng luôn luôn tươi sáng.

      Lục Hạo ngẩng đầu nhìn nhìn bầu trời, dường như nó cũng được tươi sáng bằng Quản Tử.

      “Nhân viên trong quán của cậu có mua bảo hiểm ?”

      “Đương nhiên! Tôi là người rất có trách nhiệm được chưa nào! ! Tôi cũng mua bảo hiểm rủi ro rồi! !”

      “Ừm, đổi công ty khác , tìm người này, số điện thoại tôi cho cậu.”

      Thế là, nhân viên trong mấy quán của Quản Tử kia chẳng hiểu làm sao ngoại trừ bảo hiểu rủi ro ra còn mua thêm rất nhiều loại, Quản Tử ôm Liên Dịch khóc lóc ở trong phòng làm việc, Lục Hạo ức hiếp ta.

      Còn bố Tiểu Mễ, bất ngờ kì lạ lại được bá vương dưới đất lớn nhất thành phố L tìm đến cửa, muốn mua rất nhiều bảo hiểm, hơn thế còn là bảo hiểm vô thời hạn, ồ, đây là món tiền thưởng lớn, mùa đông này có thể đưa Tiểu Mễ Cáp Nhĩ Tân xem băng đăng rồi.

      ***********************************

      người đàn ông thành công, luôn biết xử lý cách cao cấp và hoàn mĩ bất cứ tình huống bé nào, Lục Hạo chính là loại đàn ông này.

      Mà loại đàn ông thành công này, đường đưa con trai học nghĩ ngẫm cẩn thận, vẫn biết mẹ của đứa trẻ ở trong nhà kia rốt cuộc tức giận điều gì.

      Lên lầu, gõ cửa, im lặng.

      Lục Hạo nheo mắt lại, phát ra ánh sáng nguy hiểm, gọi cuộc điện thoại, vốn dĩ muốn , Lương Ngữ Hinh nếu như em còn mở cửa nữa hét đó, hét đó! ! Người trong hành lang của bọn em đều biết là người đàn ông của em! !

      Nhưng mà, đáng buồn đó là, người ta căn bản có nghe máy, Lục Hạo cảm thấy, phải là khiến tức giận rồi chứ?! ! thể nhỉ?! !

      Mẫn cảm như vậy à!

      Lục Hạo cảm thấy hơi hoảng, hôm qua lời tình cảm như vậy người phụ nữ này lại tức giận với ? Tức giận cái gì? ấy lẽ nào phải là nên thẹn thùng nhìn sao?

      Điện thoại cho Tông Chính Hạo Thần người dẫn đầu trong đại viện về chuyện quản bà xã này, kiềm chế rồi mà lại vẫn che giấu nổi nóng ruột : “Tiểu Hồ Điệp có phải là cũng tự nhiên chẳng hiểu sao tức giận ? Cậu có phải cũng bị khóa lại ở ngoài cửa ? Cậu bị khóa lại ở ngoài cửa phải làm như thế nào?”

      Sau đó, bổ sung: “Bây giờ là cậu, được có bất cứ tưởng tượng gì.”

      Thị trưởng tiểu tông của thành phố L trong con mắt của dân chúng là người đầy tớ của nhân dân đáng tin cậy biết bao, vì để thành phố L sắp tới thu hút được đầu tư nước ngoài và hỗ trợ của chính phủ, Tông Chính Hạo Thần hỏi han , trực tiếp báo cáo phương án giải quyết.

      Thế là, mười phút sau, trong hành lang truyền đến tiếng yếu ớt xa xăm, “Lương Ngữ Hinh, em mở cửa ngồi ở đây đợi em, ờ, hàng xóm lên xuống rất nhiều, bọn họ đều nhìn , bây giờ trong người thoải mái lắm, hình như bị ốm rồi, miệng khô muốn uống nước, ờ, còn bị sốt nữa, có thể là buổi sáng bị trúng gió lạnh rồi, trần nhà rung à, vì sao cầu thang lại có hai chiếc?”

      Thị trưởng tiểu tông vợ giữ nguyên tắc, khi bà xã tức giận, người đàn ông phải dỗ dành, phụ nữ mà, dỗ dành chút là được thôi.

      Thực ra Lương Ngữ Hinh sớm nghe thấy tiếng gõ cửa của Lục Hạo, thính lực của rất nhạy bén, hơn nữa nhà cũ hiệu quả cách tốt, nhưng mà người phụ nữ tức giận, có quyền lợi mở cửa cho người đàn ông.

      Nhưng mà… Lục Hạo kiên trì nhẫn nại, ai dô ai dô, hoàn toàn có hình tượng, có hàng xóm lên lên xuống xuống, Lương Ngữ Hinh thậm chí còn có thể nghe thấy bà lão ở tầng dùng ngữ điệu trêu đùa hỏi: “Hai người cãi nhau sao? Đừng có căng thẳng, ông lão nhà tôi cũng bị tôi nhốt ở ngoài cửa rất nhiều lần rồi, cậu nhóc à cậu dỗ dành , dỗ dành là được thôi mà!”

      Lục Hạo liên tiếp gật đầu với bà lão, sau đó, cánh cửa đựa vào sau lưng mở ra rồi, Lương Ngữ Hinh đứng ở trong cửa, mặt đỏ phừng phừng, vẻ xinh đẹp trước nay chưa từng thấy.

      Lục Hạo cảm thấy, cả đời này cứ thế này mà xong rồi, là xong rồi.

      Nếu như người phụ nữ rất nghiêm túc tức giận với người đàn ông, người đàn ông đó còn có thể cảm thấy người phụ nữ này lúc tức giận vì sao có thể cũng xinh đẹp như thế này, vậy , là tình huống giống như Lục Hạo lúc này, nhanh chóng cất bước vào trong, mỉm cười nhướn mày với bà lão ngoài cửa chỉ trong vòng giây, sau đó, đóng cửa lại, ép người phụ nữ tức giận lên cửa.

      Em tức giận! ! Mắt của Lương Ngữ Hinh toát ra bốn chữ này.

      Lục Hạo là rất muốn cắn xuống miếng, hoặc là dùng lưỡi liếm liếm, thử xem có phải là ngon ngọt giống như trong tưởng tượng .

      Lương Ngữ Hinh ngừng vật lộn, muốn duy trì cự ly hai mét với người đàn ông này, người đàn ông này luôn luôn ức hiếp !

      Nhưng mà, so về sức lực, Lục Hạo luôn luôn thắng thế.

      “Đừng động!” Vẫn là quát như trước đây.

      Lương Ngữ Hinh càng tức giận hơn, hung dữ với em? dựa vào cái gì mà hung dữ với em! ! !

      Trong mắt, ra nước mắt, tất cả mọi ấm ức dường như đều trào ra ngoài, phải là bởi vì muốn khóc, mà là bởi vì trước mặt, là .

      tức giận cái gì?” Lục Hạo bức gần, chiếc chân dài ép lên giữa hai chân của Lương Ngữ Hinh, để động đậy.

      Quay mặt sang bên, cự tuyệt trả lời.

      Tiếng thở dài nhè bị Lương Ngữ hinh nghe thấy, nghe thấy Lục Hạo : “Những lời hôm qua đó khiến cho em tức giận rồi?”

      Dường như nhìn thấy, nhưng Lục Hạo biết, người phụ nữ này gật đầu.

      Lục Hạo thấy hơi muốn cười, nhưng lại có chút tức giận, em còn muốn thế nào? ! ! thấp giọng hạ ngữ khí lấy lòng em, em còn tức giận? Tiểu nha đầu lúc em ở cùng với đâu có giận dỗi lớn như thế này? Mấy năm nay gặp lại còn biết tức giận rồi! !

      Nhưng mà… chính là biết tức giận, mới càng thấy giận.

      “Dáng vẻ em tức giận rất đẹp.” Lục Hạo xa xăm câu.

      Mặt của Lương Ngữ Hinh, bỗng chốc ửng đỏ.

      “Nhìn xem, lời của em đều nghiêm túc nghe, còn đỏ mặt nữa.” Lục Hạo , duỗi tay ra nhàng chạm vào làn da tinh tế đó.

      Lương Ngữ Hinh duỗi tay đập ra, từ chối giao tiếp.

      Trong căn phòng, ánh nắng ấm áp từ ngoài cửa sổ chiếu vào, vô cùng sáng , Lục Hạo : “Lớn như thế này rồi từ trước đến nay chưa từng mất mặt giống như lúc vừa rồi, thấy khúm núm có phải là em rất vui mừng ?”

      Như thế này, những lời vừa rồi Lục Hạo bị nhốt ở ngoài cửa kia lặp lại trong lòng của Lương Ngữ Hinh, như thế này, dưới ánh đèn sáng tỏ, Lục Hạo nhìn thấy, Lương Ngữ Hinh cười, chỉ là hơi hơi kìm nén được cong khóe môi lên khiến Lục Hạo nắm bắt được.

      Rất tốt, Lục Hạo cảm thấy, khiến em vui vẻ rồi vậy cũng muốn vui vẻ chút.

      Trời nắng rực rỡ, phòng khách , Lương Ngữ Hinh tiến thoái lưỡng nan, bị vây lại trong lòng Lục Hạo, bị hôn rất mạnh mẽ.

      Thị trưởng tiểu tông vợ giữ nguyên tắc, lúc bà xã nổi giận, hôn mạnh mẽ, hiệu quả tuyệt đối còn tốt hơn cả trăm lần so với việc bạn trăm câu sai rồi.
      tart_trung thích bài này.

    2. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      CHƯƠNG 21: NHEO NHEO MẮT

      [​IMG]


      Rất tốt, Lục Hạo cảm thấy, khiến em vui vẻ rồi vậy cũng muốn vui vẻ chút.

      Trời nắng rực rỡ, phòng khách , Lương Ngữ Hinh tiến thoái lưỡng nan, bị vây lại trong lòng Lục Hạo, bị hôn rất mạnh mẽ.

      Thị trưởng tiểu tông vợ giữ nguyên tắc, lúc bà xã nổi giận, hôn mạnh mẽ, hiệu quả tuyệt đối còn tốt hơn cả trăm lần so với việc bạn trăm câu sai rồi.

      “Tối qua câu nào khiến cho em vui?” Truy đến căn nguyên gốc rễ, đây là vấn đề rất nghiêm trọng.

      Lương Ngữ Hinh bị cắn cho rất mạnh, vốn dĩ thẹn thùng xấu hổ, Lục Hạo lại còn có thể nhàng đặt câu hỏi, điều này là quá công bằng rồi, cho nên Lương Ngữ Hinh cảm thấy, Lục Hạo đúng biết bắt nạt em! !

      Đơn giản là cứ hôn xong rồi hẵng hay nhỉ, Lục Hạo lặp lại nụ hôn của 6 năm về trước, thời gian hề khiến bọn họ trở nên xa lạ, trái lại có cảm giác nhiệt tình mới mẻ.

      Lương Ngữ Hinh thể phủ nhận, say nặng rồi, bởi vì thể phủ nhận, cho nên sau khi nụ hôn kết thúc, ngẩng đầu lên nhìn thấy nụ cười trong cặp mắt dài của Lục Hạo.

      “Thủ tục của làm xong rồi, hai ngày này chính thức nhậm chức.”

      Lục Hạo lặp lại, cẩn thận đánh giá ánh mắt của Lương Ngữ Hinh.

      “Sau này sống ở tầng 2 của Broom, chỗ đó cách em khá là gần.”

      Trong mắt của Lương Ngữ Hinh có sóng lớn.

      “Con trai, em dạy rất tốt, cảm ơn.”

      Lúc câu này xong, trong mắt của thấp thoáng lóe lên ánh nước, muốn cử động.

      Sau đó, Lục Hạo : “ biết rồi, vậy có vài chuyện còn giống như vậy nữa.”

      Câu này vừa ra, ràng phát giác ra ôm trong lòng bỗng cương cứng cơ thịt.

      “Tiểu Ngữ…” Lục Hạo khẽ gọi, “Tuổi tác lớn đầu óc vì sao có thông minh hơn chút nào vậy?”

      Được rồi, Lục Hạo, bây giờ muốn thế nào! ! trực tiếp em ngu ngốc chẳng phải nhanh hơn à! ! Lương Ngữ Hinh nổi khùng rồi, trừng lớn mắt lên ngườm Lục Hạo, khuôn mặt đỏ ửng, là màu đỏ của tức giận.

      Sau đó, Lục Hạo cười, cười rất lớn tiếng, còn lạnh lẽo mà là sảng khoái, giống như 6 năm trước cười với , cặp mắt dài nheo lại thành đường chỉ.

      Nheo nheo mắt! ! ! Đây là phản kích Lương Ngữ Hinh làm ra đối với người đàn ông dám cười nhạo ở trong lòng.

      Đúng vậy, đối với tức giận thể chuyện, bạn thể cầu quá nhiều.

      “Người ta sinh con ngốc ba năm, bây giờ cũng 6 năm rồi.”

      Còn còn nữa! ! ! ! ! Lương Ngữ Hinh bực mình khó nhẫn nại được duỗi tay ra, hề thông qua đại não, véo lên da thịt chỗ eo của Lục Hạo.

      Tuy nhìn gầy, nhưng biết, chỗ này Lục Hạo có thịt buồn.

      “Ai dô.” Lục Hạo khẽ hô tiếng, ôm người phụ nữ gây rối trong lòng lại càng chặt hơn, “Dù gì con trai cũng có nhà, em còn ngoan ôm em vào phòng ngủ đó?”

      cần phí nhiều sức lực, ngón tay của Lương Ngữ Hinh thu hồi lại, buông thõng xuống bên chân.

      Lục Hạo nhìn vào trong mắt của , trong lòng thường vô hạn, “Tức giận bực bội buổi tối rồi có mệt ? Tiểu Ngữ em là khiến mở rộng tầm mắt rồi, thổ lộ tử tế mà em lại có thể tức thành thế này.”

      Thổ lộ… tử tế! ! ! ! ! ! !

      Lương Ngữ Hinh kinh ngạc cứng đờ ra, toàn thân hề động đậy, Trời ơi, mình làm gì vậy? Có chiếc hố nào để cho mình trốn vào chút ? Mình nghe ra thổ lộ gì cả! ! !

      Lục Hạo chỉ biết bắt nạt người! ! ! ! !

      “Được rồi, đừng giận nữa.” Lục Hạo lại lần nữa thấp giọng hạ ngữ khí, nghiêm khắc chấp hành theo tôn chỉ vợ của thị trưởng tiểu tông, lại lần nữa hôn xuống, khá là thông minh, lần làm sao đủ? muốn hôn rất nhiều lần! !

      Lần này, còn hung dữ nữa, Lương Ngữ Hinh cảm thấy được dịu dàng rồi.

      6 năm trước, bọn họ lần đầu tiên hôn nhau, lúc đó rất là lúng túng, Lương Ngữ Hinh nhắm mắt lại hy vọng Lục Hạo dẫn dắt , nhưng Lục Hạo, hoàn toàn có kinh nghiệm thực chiến, có chút hoảng loạn, nhưng trong đó, khiến Lương Ngữ Hinh cảm thấy được dịu dàng.

      Lương Ngữ Hinh thấy hơi yên tâm, ấy hỏi mình vì sao mất tích, ấy trách mình khiến hai bố con ấy chia cách 5 năm, ấy thay đổi, vẫn là ấy như cũ.

      Ngón tay, chầm chầm bám chặt lấy gấu áo của Lục Hạo, lần lên , xốc lại dũng khí đặt vào bên eo của , bởi vì gọi em là Tiểu Ngữ, cho nên lần này em giận nữa.

      Cảm thấy người ở trong lòng mềm lại, Lục Hạo cười, ôm ngang người đó lên, “ quá mất, rốt cuộc em có ăn cơm vậy?”

      Lương Ngữ Hinh tỉnh táo lại từ trong cảm giác đẹp đẽ, đấm vào đầu vai của người đàn ông đòi xuống.

      tức giận nữa?” Lục Hạo khẽ hỏi.

      Lương Ngữ Hinh vùi đầu vào trước ngực thò ra, nhưng Lục Hạo biết, nguy hiểm giải trừ rồi.

      Thế là hôm nay, Lương Ngữ Hinh bị ôm vào phòng ngủ, Lục Hạo chỉ chỉ vào vết hằn dưới mắt : “Ngủ cho ngon giấc, hôm nay phải đến cơ quan đăng ký, buổi chiều đón con trai cùng nhau về nhà, buổi tối, cùng nhau ăn cơm.”

      Câu này, trơn tru như vậy, Lục Hạo là tên đại khốn nạn em tự mình đón con trai cần cùng ăn cơm tối! ! !

      Lục Hạo nhìn người con giường tiến hành đấu tranh tư tưởng kịch liệt, vỗ vỗ vào đầu , “ đến lời của mà em cũng có thể hiểu nhầm được, còn muốn nghĩ ngẫm gì chứ? Nằm xuống nhắm mắt lại ngoan ngoãn cho .”

      Lương Ngữ Hinh duỗi tay ra muốn cầm giấy bút nhưng bị Lục Hạo ngườm, “Lương Ngữ Hinh em còn dùng thứ đồ đó để chuyện với nữa thử xem! ! Hôm nay đăng kí nữa, ở lại đây.”

      Bị dọa rồi, nhưng mà, em viết ra làm sao biết được em nghĩ gì?

      “Chỗ này của có thể nghe được.” Lục Hạo chỉ chỉ vào trái tim của mình, “Lương Ngữ Hinh thông minh hơn em.”

      … Em là muốn muốn cùng ăn cơm tối rốt cuộc giả ngốc có phải ! ! ! ! ! !

      Lục Hạo lại cười, “Bữa tối gặp nhé, mẹ bọn trẻ.”

      **************************************

      Thế là hôm nay tan học về nhà, Hạo Tử kinh ngạc phát , mẹ hết tức giận rồi, sau đó lén lúc dựa vào trong lòng Lục Hạo tiếng báo cáo tình hình: “Lục Hạo Lục Hạo, mẹ tức giận nữa rồi! ! Vì để mẹ vui vẻ hôm nay Hạo Tử còn giành được bông hoa đỏ ở trường mẫu giáo đó!”

      Bộ dạng toát ra đầy vẻ chú mau biểu dương cháu , chiếc bụng ưỡn lên cao cao, Lục Hạo duỗi tay ra chọc chọc, “Cháu là quá giỏi!”

      Cậu bạn rất đắc ý, thuận thế càng dựa chặt vào trong lòng Lục Hạo hơn.

      “Ngoại trừ mẹ và giáo Tiểu Điền ra, Lục Hạo là người đầu tiên khen cháu, chú tốt nhất! !” Trẻ con bé bỏng, lời ngây thơ, nhưng khiến Lục Hạo hiểu được trân trọng rồi.

      Khi Lương Ngữ Hinh bưng đồ ăn của Nhân Lương mà Lục Hạo đóng hộp mang về từ trong bếp ra ngoài, nhìn thấy con trai bước cũng rời , còn ríu rít tiếng chia sẻ gì đó.

      loại cảm giác mất mát con trai con còn là áo khoác bông dính người của mẹ, đặt bát đĩa xuống, chỉ chỉ vào bồn nước.

      Hạo Tử : “Lục Hạo Lục Hạo, chúng tay mau rửa tay ăn cơm, phải ăn cơm rồi! !”

      Cậu bạn nhìn thấy bàn có thịt cậu thích ăn nhất, nước miếng chảy cả ra rồi, bịch bịch bịch đứng lên chiếc ghế gỗ rửa tay, còn bóp nước rửa tay chia cho Lục Hạo.

      Ăn cơm, Lương Ngữ Hinh gắp chiếc đùi vịt nướng cho Hạo Tử, cậu nhóc rất thích ăn thịt, thông thường trong tình huống này đều vui vẻ vỗ tay đến thơm cái sau đó mới ăn hết thịt cách ngon lành, nhưng việc xảy ra rồi Hạo Tử tóm lấy chiếc đùi vịt nướng với : “Mẹ ơi, con muốn đưa thịt này cho Lục Hạo ăn!!”

      “…” Lương Ngữ Hinh nhìn trời, con trai à con có thể nào bớt thể chút ? Có phải là con cũng cần chiếu cố chút đến tâm trạng của mẹ ?… Dựa vào cái gì lại cho ấy ăn thịt mà cho mẹ! ! ! ! ! ! !

      Lục Hạo cười híp mắt đón lấy chiếc đùi vịt nướng, nhìn nhìn sắc mặt của người phụ nữ đối diện, tuy từ biểu thể nhìn ra được điều gì, nhưng Lục Hạo biết, có người ghen, ghen với con trai.

      “Mẹ vất vả nhất, chúng ta đem đùi vịt này cho mẹ ăn có được ?”

      Hạo Tử cẩn trọng e dè nhìn nhìn Lương Ngữ Hinh, sau đó : “Lục Hạo Luc Hạo, chú đừng có cho mẹ ăn, mẹ cháu giảm béo thích ăn.”

      Lương Ngữ Hinh tiếp tục nhìn trời, con trai đó là mẹ lừa con.

      Lục Hạo đem gỡ thịt chiếc đùi vịt ra, chia thành hai phần, nửa cho con trai, nửa đặt vào trong bát của Lương Ngữ Hinh.

      phải đâu, mẹ giảm béo nhỉ.” Lục Hạo xoa xoa đầu của cậu nhóc, “mau ăn .”

      Lương Ngữ Hinh cảm thấy, người nghèo nhận miếng cơm xin! ! Em chẳng cần bố thí cho em! ! cùng con trai cứ thoải mái ! ! Hai người cùng nhau chơi cần để ý đến em là được rồi! ! !

      Muốn đem thịt trả về, nửa đường bị ánh mắt của lục hạo dọa cho, lại lặng lẽ rụt lại, đem thịt nhét vào trong miệng, ừ, cho ăn! ! !

      Lục Hạo cảm thấy, Đồng Tiểu Điệp con vịt chỉ có chiếc chân là muốn thế nào? ?

      ***********************************

      Buổi tối khi phải rời , Lương Ngữ Hinh kéo Lục Hạo lại, đưa cho miếng giấy viết xong từ trước.

      nhìn thấy, đọc hiểu, muốn đọc.” Lục Hạo như thế này, đồng thời đem miếng giấy trong tay vò thành cục.

      Lương Ngữ Hinh cắn chặt lấy môi, em thể chuyện có thể tôn trọng em chút ! ! ! !

      “Ngủ ngon, buối sáng ngày mai làm bánh trứng gà cho nhé, muốn ăn rồi.” Lục Hạo , mở cửa, nhìn nhìn hành lang có người, tốc độ xuống lầu.

      Bây giờ muốn vào cánh cửa này khó, nhưng buổi tối hàng ngày muốn ra khỏi cánh cửa này hơi khó chút, người đàn ông của gia đình, buổi tối về nhà ngủ, là bị coi thường, bị coi thường là chuyện , nhưng mà năng lực nào đó bị nghi ngờ rất được.

      Vì sao về nhà ngủ? Ồ, có phải là biểu trong chuyện đó tốt bị người phụ nữ của đuổi ra ngoài ? Khụ khụ, là đáng thương ~!

      Lục Hạo thuận lợi quay về Broom, xuyên qua đám người quần ma loạn vũ, lên lầu, mở cửa sổ ra nhìn thấy đèn của căn phòng đó tắt, mở cục giấy trong tay ra, bên là chữ viết đẹp đẽ của Lương Ngữ Hinh:

      Nếu như có thể, xin hãy để Hạo Tử sống cùng với em, xin đó.

      Lục Hạo châm điếu thuốc, dùng đầu thuốc đốt tờ giấy đó, đốt thành tro.
      tart_trung thích bài này.

    3. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      CHƯƠNG 22: LỤC HẠO TỨC GIẬN

      [​IMG]


      Tuy, người phụ nữ tức giận dễ rây vào, nhưng cũng xin đừng có xem thường người đàn ông tức giận.

      Lục Hạo cảm thấy, làm đến như thế này Lương Ngữ Hinh em còn muốn thế nào? nhìn có vẻ là cái loại đàn đông khiến mẹ con em chia ly kia sao? ở trong lòng em chính là như thế này sao? Trong đầu óc của em nghĩ đến được là chỉ có thể là như thế này sao?! ! ! !

      Cả đêm ngủ được, cầm điện thoại ấn gọi người đến, Lục Ninh buồn chán có ai chơi hết mình lãng phí thời gian đẹp đẽ mượn danh nghĩa của việc thăm cháu trai và chị dâu để thoát khỏi bể khổ.

      “Nào nào nào, , cũng cần mặt mày sầu khổ, em lâu năm đến đây rồi, điểm này coi là gì! !”

      Lục Ninh thâm thù đại khổ quay đầu nhìn lại cuộc hành trình của bản thân mình cái, khụ khụ, quá có nhân quyền! ! !

      Lục Hạo cùng Liên Dịch hai kẻ hút thuốc ngồi chiếc sofa nhả khói, nheo mắt lại, búng búng tàn thuốc.

      Liên Dịch vào lúc này cũng có thể hút được hai hơi, nếu đổi lại là bình thường, tiểu thỏ bạch nhà ta chắc chắn lại khóc om lên rồi.

      Đồng Tiểu Điệp bởi vì cậu nhóc ở nhà cho nên thể có mặt, Tông Chính Hạo Thần liền thả lòng chân tay bắt đầu tiến hành giáo dục ái thê.

      “Lục Tử cậu quá sốt ruột rồi.” Đây là thị trưởng tiểu tông .

      “…”

      “Ai da da, tôi cũng cảm thấy Lục hồ ly cậu quá nôn nóng rồi.” Quản Tử phụ họa.

      “…”

      “Em hiểu vì sao phải lo lắng như thế này, nếu như cảm thấy cần phải phát tiết, Lục tử có thể cùng em lên phòng thể hình.” Đại Pháo đệm sau.

      “… Cút! !”

      Thế là buổi sáng ngày hôm sau, Lương Ngữ Hinh làm xong bánh trứng gà và xúc xích trẻ em rồi, Hạo Tử vây xung quanh tay chân vung vẩy đung đưa chờ đợi Lục Hạo là muốn cùng nhau ăn sáng, Lục Hạo lại xuất .

      cuộc điện thoại, là Quản Tử gọi đến, Quản Tử : “Hinh Hinh à, ai da da là ngại quá tối qua tôi uống nhiều quá ngủ quên mất, he he, có thể nào đừng có cho Lục Tử biết là tôi quên chuyện đặt đồng hồ hẹn giờ gọi điện thoại cho , ờ ờ, tôi là muốn , Lục Tử bảo tôi cho tiếng hôm nay cậu ta đến nữa, ai da da, Hinh Hinh phải hiểu cho người đàn ông phải kiếm tiền nuôi gia đình vất vả như thế nào ~! Ờ, tôi còn có việc nữa cứ như vậy trước nhé!”

      Cuộc điện thoại ngượng ngùng như thế này, Lương Ngữ Hinh sau khi nghe xong xoa xoa đầu của con trai ra hiệu hai cái, Hạo Tử liền uể oải cầm thìa lên bắt đầu ăn cháo, xúc xích trẻ em bên cạnh tay hề động đến.

      Hạo Tử : “Mẹ ơi, cái này để lại đến khi Lục Hạo đến chúng ta cùng nhau ăn.”

      Làm thế nào đây? Con trai dính danh như thế này em nên làm thế nào đây? Em rất con, nếu như có con em nên làm thế nào đây?!

      Quản Tử nhanh chóng đọc xong những lời Liên Dịch viết tờ giấy, tốc độ dập máy sau đó hít thở sâu, đầu nhào vào trong lòng bà xã nhõng nhẽo : “Ai da da, Tiểu Dịch à lợi hại quá, vừa rồi biểu có tốt ? Hinh Hinh có nghe ra là lừa ấy ?”

      Liên Dịch xoa xoa mông của tiểu bạch thỏ nhà mình biểu thị khích lệ.

      Thực ra, Lục Hạo căn bản bảo Hạo Tử gọi điện thoại gì cả, chỉ là : “Tôi cần bình tĩnh chút.”

      Thông thường, Lục Hạo cần bình tĩnh, vậy việc có vẻ khá lớn rồi, cho nên, thân làm huynh đệ, phải giúp đỡ giải quyết phần phía sau.

      ***************************************

      Lương Ngữ Hinh vốn dĩ cho rằng, Lục Hạo là bận, tuy biết công việc của là gì, nhưng cũng có thể lý giải được.

      Nhưng mà, đối với nhóm người trong tiệm đến đến từ trước đến nay chưa từng ngừng lại, Lương Ngữ Hinh cảm thấy, mọi người cảm thấy tôi rất dễ ức hiếp, tôi rất ngu ngốc sao? ! ! !

      cuộc điện thoại của Quản Tử, biểu thị Lục Hạo kiếm tiền nuôi gia đình rất vất vả.

      Ngày hôm sau, đưa Hạo Tử đến trường mẫu giáo rất sớm, hơn nữa suốt quãng đường cứ nhận được câu hỏi truy vấn xem vì sao Lục Hạo đến chơi cùng với cậu của thằng nhóc, sau khi mở cửa tiệm chưa được nửa giờ đồng hồ bị Lục Ninh xông vào trong tiệm tóm đến trung tâm SPA nào đó.

      Lương Ngữ Hinh thích chỗ kiểu đó, thích cơ thể bị người phụ nữ khác sờ qua sờ lại. Chỉ có thể ngồi ở bên cạnh nhìn Lục Ninh khẽ nhíu mày lại đau đớn và vui vẻ.

      Luc Ninh : “Chị dâu chị đừng giận em, ấy đúng là quá xem trọng công việc rồi, trước đây ở Bắc Kinh là như thế này, mười ngày nửa tháng đều chẳng quay về nhà lấy lần, từ ấy quan tâm đến em, em là được người trai khác nuôi lớn.”

      Ngày thứ 3, là Liên Dịch lái chiếc Harley của ấy đến bắt cóc phóng xe lên núi. Gió núi vi vu thổi rối tung mái tóc của , lúc đó Liên Dịch với Lương Ngữ Hinh: “Muốn bắt được trái tim của người đàn ông phải bắt được con chim của người đàn ông trước, nhìn Quản Tiểu Thiên nhà chúng tôi xem, có phải là rất ngoan ? Tôi dạy mấy chiêu công phu tốt, khi cùng Lục Hạo lên giường, cứ thế này thế này thế kia thế kia…”

      Cuối cùng, Lương Ngữ Hinh bịt tai lại dám nghe, ngồi xổm mặt đất cầu Liên Dịch chở xuống núi.

      Ngày thứ 4, là Đồng Tiểu Điệp kêu gọi, “Hinh Hinh à, chúng ta cùng nhau uống trà chiều !” chiếc bàn tròn , mặt bày trà sữa và chiếc bánh ga tô ba tầng, Đồng Tiểu Điệp nắm lấy tay của Lương Ngữ Hinh : “Hinh Hinh à, gần đây mình rất nhàn rỗi, cậu có thời gian rảnh cùng mình nhiều hơn được ? Lục Tử gần đây giống ông xã của mình đều rất bận, chúng ta cần để ý đến bọn họ, chúng ta cùng nhau chơi nhé!”

      Sau đó, điện thoại của Đồng Tiểu Điệp vang lên, Lương Ngữ Hinh ràng nhìn thấy màn hình hiểu thị là Tông Chính Hạo Thần gọi đến nhắc nhở, Đồng Tiểu Điệp ừm ừm a a trả lời mấy câu, câu cuối cùng là như thế này: “ đừng có dài dòng nữa được , buổi tối em ở nhà ăn cơm cần nhớ em! ! ! !”

      Lương Ngữ Hinh cảm thấy, bọn họ, đều coi mình là đồ ngốc sao? Nhất định là như thế này…

      Đồng thời, Lương Ngữ Hinh cũng biết, cái người đàn ông tên là Lục Hạo kia thèm để ý đến nữa, mất tích rồi.

      Được thôi, muốn đến xuất , muốn đến chẳng tiếng nào mất tích, cho rằng là ai? Em chẳng thèm bận tâm nhé! ! !

      Về nhà, Lương Ngữ Hinh ôm con trai ra hiệu, ý nghĩa là, Lục Hạo đeo kính đó quay về nhà tìm mẹ rồi, quay lại nữa.

      Tuy là lời tức giận, nhưng, vẫn có chút đau lòng.

      Vốn dĩ cho rằng, bọn họ có thể tiếp xúc với nhau tốt, vì sao tức giận? Lẽ nào là muốn đem con trai sao?!!!

      Mà cơ hội chuyển biến của việc xuất vào xẩm tối ngày thứ 5.

      Hôm đó Hạo Tử dắt tay Tiểu Mễ khuôn mặt ửng hồng biểu thị mình có thể nào lên lầu chơi ở nhà Tiểu Mễ đến tối mới quay về , Lương Ngữ Hinh nghĩ, được thôi, vừa khéo mình có thể siêu thị mua chút đồ sinh hoạt và vật dụng cần thiết.

      Hiếm có khi cần lo lắng bữa tối của con trai, Lương Ngữ Hinh nhét chiếc ví vào trong túi rồi ra ngoài, lại nghe thấy dì ở tầng dưới hôm nay là ngày siêu thị lớn nhất của thành phố L tổ chức hoạt động, trong lòng nghĩ cũng ngó nhìn xem có thứ gì rẻ , lại thêm vào đó chiếc xe đạp điện vừa mới hết điện dựng ở trong nhà, thế là Lương Ngữ Hinh lên xe bus đến trung thâm thành phố.

      Trời có gió mây khó đoán, người có họa phúc khó lường, khi Lương Ngữ Hinh khó khăn lắm mới xếp hàng đợi đến lượt mình thanh toán, duỗi tay ra lấy chiếc ví trong túi, nghĩ đến câu này.

      “Tiểu thư, tất cả à 365 tệ, có thể thanh toán rồi chứ?” Nhân viên thu ngân rất lịch nhắc lại lượt.

      Lương Ngữ Hinh há há miệng ra, chẳng ra được lời nào cả.

      Sau người có nhóm người xếp hàng dài dài đợi thanh toán, thỉnh thoảng có người thò đầu đến nhìn về phía trước, dường như : “Tôi có việc gấp đó, người phụ nữ biết chuyện kia, có thể nhanh tránh ra chút ! !

      Lương Ngữ Hinh cúi đầu đem hàng hóa được tính tiền chầm chầm đẩy quay lại, thậm chí thể câu “xin lỗi”, ví tiền của tôi bị trộm rồi.”

      Trong tay có điện thoại, có tiền, nếu như về nhà, cần phải hai giờ đồng hồ, càng gay go đó là, trời bắt đầu đổ mưa.

      Thời tiết này, luôn luôn là mưa trận lạnh trận, Lương Ngữ Hinh mặc nhiều, cơ thể bị gió lạnh vù vù thổi đến khiến cho run rẩy.

      Làm thế nào đây? Như thế này về nổi nhà rồi.

      **************************************

      Lục Hạo lúc này, khuôn mặt đen đến thể đen hơn, là bởi vì mấy ngày nhìn thấy mẹ con trai và con trai đáng của , hai là bởi vì… như thế này Lương Ngữ Hinh em cũng chẳng thèm gọi điện thoại cho , em so bì với xem ai giận dỗi lớn hơn sao? ! ! ! ! Nếu như con trai của nhớ rồi phải làm thế nào? !

      Con trai nhất định là nhớ rồi! ! ! Cậu nhóc đó ngủ say rồi cùng muốn ôm tay của ! ! !

      Từ ngành dầu khí Bắc Kinh đều đến phòng nghiên cứu bí mật nào đó cửa căn cứ địa cách mạng, trong đó có bao nhiêu khó khăn, chỉ có người ở vào vị trí đó mới có thể biết được, Lục Hạo làm thế nào thoát thân khỏi chỗ đó, làm thế nào lấy lại danh hiệu chuyên gia hàng đầu để vào viện nghiên cứu, chỉ sau khi uống nhiều rồi mới qua mấy câu với Tông Chính Hạo Thần, bất ngờ đó là, “Tôi lần này vốn gốc rồi, nếu như Lâm Tịch nhà tôi biết được vậy phiền phức lớn rồi.”

      Lâm Tịch, Tông Chính Hạo Thần nghe thấy cái tên này cũng phải run rẩy hai cái, người phụ nữ uy phong ngời ngời trong đại viện.

      người đàn ông có hai thân phận, thân phận hoàn toàn là trâu ngựa được đếm xỉa đến, mà Lục Hạo vẫn ứng biến rất tốt, nhưng khi Lương Ngữ Hinh trong mưa lớn lạnh giá về nổi nhà người có bất cứ thứ gì đáng giá, các đồng nghiệp mới của quyết định muốn vì Lục Hạo trong truyền thuyết có thể làm viện trưởng lại từ chức làm nhân viên nghiên cứu nhoi mới đến mà tổ chức buổi tiệc chào đón.

      Nhưng Lục Hạo : “Vẫn là để tôi mời mọi người ăn cơm , sau này đều là đồng nghiệp, chúng ta phải làm ra thành tích.”

      Sau khi Đồng Tiểu Điệp nhăn mặt lại nằm bò trong lòng ông xã nghe xong Lục Hạo gọi điện đến muốn đặt chỗ ở “Nhân Lương”, tiếng : “Vừa rồi em gọi điện thoại cho Hinh Hinh cũng có ai nghe máy, Lục Tử tốt, Hinh Hinh tốt như vậy em thích ấy! Em phải tăng giá tiền bữa cơm này của Lục Tử, em thích ấy bắt nạt Hinh Hinh! !”

      Tông Chính Hạo Thần vẫn là câu kia, “Chuyện của Lục Tử chúng ta đừng hỏi quá nhiều, cậu ấy có chừng mực.”
      tart_trung thích bài này.

    4. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      CHƯƠNG 23: ĐÊM ĐẸP NGẮN NGỦI

      [​IMG]

      Sau khi Lục Hạo uống xong cốc rượu thứ 3 nhận được điện thoại, ràng là số máy lạ, ràng là có giọng , nhưng : “Tiểu Ngữ? Xảy ra chuyện gì rồi?”

      Lương Ngữ Hinh người phụ nữ là em đây, xảy ra chuyện rồi vẫn nhớ đến ! Có phải là nên phải khen ngợi em ?!

      Lương Ngữ Hinh cầm chiếc điện thoại mượn dùng, có hàng trăm cảm xúc hỗn độn, muốn , em rất tốt, chỉ là bây giờ em về nhà nổi, nhưng thể phát ra tiếng nào.

      Lục Hạo từ trong cuộc điện thoại tĩnh lặng mà biết được đó là , chính là , chỉ có .

      “Em đưa điện thoại cho người bên cạnh, để .”

      Cảm ơn quan tâm của , bởi vì đến câu cảm ơn đơn giản em cũng thể ra khỏi miệng được, Lục Hạo có lúc em cứ nghĩ, nếu như 6 năm trước em cũng có thể gọi cho cuộc điện thoại, vậy bây giờ có phải là tốt hơn chút ?

      Cho Lương Ngữ Hinh mượn điện thoại là đôi tình nhân, tay nắm tay gấp ô lại muốn vào trong siêu thị, lấy hết dũng khí về phía trước, duỗi tay ra ra hiệu, xung quanh, có ánh mắt hiếu kì đánh giá của những người xa lạ, trước mặt, có cặp tình nhân nhiệt tình cảm thấy gặp người tàn tật rất muốn giúp đỡ chút.

      Tôi, trước đây có biết chuyện. Lương Ngữ Hinh khẽ cười ở trong đáy lòng.

      Đừng có hỏi vì sao gọi điện cho Lục Hạo, đừng có hỏi vì sao vào thời khắc đó trong đầu óc chỉ nhớ số điện thoại của Lục Hạo, Lương Ngữ Hinh nắm chặt lấy điện thoại, muốn bỏ ra, giọng của Lục Hạo giống như là cọng cỏ cứu mạng, lo lắng, nếu như thả lỏng tay ra, liệu biến mất ?

      Lục Hạo ra hiệu chút cho đồng nghiệp bàn, ra khỏi căn phòng bao, “Em cần sợ, đây.”

      Như thế này, Lương Ngữ Hinh chịu nghe lời, đưa điện thoại cho cặp tình nhân kia.

      Người con trai rất có lòng tốt nhận lấy, alô alô hai tiếng.

      Lục Hạo nghe thấy có người chuyện rồi, trái tim thấp thỏm cũng run lên hai cái, vội vàng hỏi: “Có phải là rất xinh đẹp? Mái tóc dài dài cặp mắt to to? thể chuyện ? Bây giờ các bạn ở đâu? ấy có sao ?”

      Những câu hỏi này giống như là phụ huynh của đứa trẻ con lạc, ngữ khí nôn nóng lo lắng đó là thể nào mô phỏng được.

      “Ồ, ồ, chúng tôi bây giờ ở cửa của siêu thị tại trung tâm thành phố.” Ngươi con trai nhìn nhìn Lương Ngữ Hinh, trong lòng nghĩ ở trước mặt của bạn tôi làm sao có thể bảo tôi khen khác chứ, tôi đâu phải là kẻ ngốc, sau đó : “Là biết chuyện, bên ngoài trời mưa có thể là ấy nổi.”

      Sau đó, dập điện thoại, gọi điện thoại bảo vợ chồng Quản Tử đến bồi rượu, tự mình lái xe nhanh như bay.

      ***************************************

      Khi Lục Hạo ở trong xe xuyên qua màn mưa nhìn thấy Lương Ngữ Hinh bình an đứng ở đó, thở phào nhõm hơi, men rượu bởi vì trái tim đập quá nhanh khiến cho máu tuần hoàn càng tăng thêm.

      Lương Ngữ Hinh cũng nhìn thấy Lục Hạo rồi, nhìn thấy Lục Hạo từ xe nhảy xuống, xuyên qua màn mưa, chạy về phía .

      Lương Ngữ Hinh nhìn về phía cặp tình nhân, biểu thị có người đến đón mình rồi, nhìn thấy người đến là người đàn ông cao to tuấn, liền thức thời kéo tay của bạn trai muốn , nhưng lại được gọi lại.

      Tóc của Lục Hạo ướt sũng nước xuống, kính cũng đều là nước, gỡ kính xuống, tay nắm lấy tay của chú mèo bị lạc tay giơ đến bắt tay của người con trai, rất trịnh trọng câu: “Vô cùng cảm tạ.”

      Lương Ngữ Hinh hơi hơi xích bản thân mình sát vào, lặng lẽ dựa gần lại, cúi đầu nhìn tay của Lục Hạo, nhớ lại nụ hôn người đàn ông này trao cho ở trong nhà rất nhiều ngày trước, rất nóng bỏng, rất ấm áp.

      Luc Hạo chào người ta, dắt Lương Ngữ Hinh chạy vào trong màn mưa, lên xe, khóa cửa, chẳng lời nào.

      Rốt cuộc là ai thể chuyện! ! Lương Ngữ Hinh cũng nhìn ra ngoài cửa sổ quay đầu.

      Đột nhiên, có người dựa sát đến, Lương Ngữ Hinh tránh ra phía sau, nhưng phát Lục Hạo thắt dây an toàn cho .

      Dựa vào quá gần, mặt của Lục Hạo dựa vào trước ngực của , khiến ngửi thấy được mùi vị của rượu.

      Trước đây, Lục Hạo uống rượu, trong khoảng thời gian quay lại này, ngửi thấy qua mùi rượu người mấy lần rồi.

      Uống rượu rồi? Lương Ngữ Hinh dám dùng tay ra hiệu trước mặt của Lục Hạo, chỉ có thể há miệng ra, khẩu ngữ vô thanh.

      “Ừm, mời đồng nghiệp của cơ quan ăn cơm.” Lục Hạo bình thản nhàng, khởi động động cơ.

      Lương Ngữ Hinh kéo tay của , lắc lắc đầu, chịu.

      Hơi thở của Lục Hạo hơi nặng, : “Em cảm thấy ở đâu có người dám chặn xe của ? Yên tâm , uống rượu lái xe, chỉ uống có 3 cốc.”

      Đó ràng chính là uống rượi lái xe mà! ! ! Nhưng mà, Lục Hạo có, vậy chỉ có thể là có.

      Lương Ngữ Hinh thả tay ra, ngoan ngoãn ngồi yên, bây giờ người đồng cắc, vẫn đừng có dài dòng gì nữa tốt hơn.

      Chiếc xe lái nhanh như bay, đèn đường xinh đẹp đường tốc độ lùi ra sau, có vài chuyện, chuyển vòng, vẫn về nguyên chỗ cũ.

      *************************************

      “Vào cửa nhà, đem giầy hất , hai người ôm chặt lấy nhau, Lục Hạo kịp đợi vào phòng ngủ, đem Lương Ngữ Hinh áp chặt cứng lên sau cửa.

      Lương Ngữ Hinh cảm thấy được hơi thở của Lục Hạo, lông mặt đều dựng đứng hết lên, hai cơ thể kề sát vào nhau, lớp vải ướt nước mưa ma sát với nhau, khiến huyết dịch đều cuồn cuộn.

      “Tiểu Ngữ.” mặt của Lục Hạo vẫn còn nước mưa, biến thành nóng bỏng, lên trước ngực của Lương Ngữ Hinh.

      Tay của Lương Ngữ Hinh, vòng lên eo của , ngoan ngoãn dựa vào, dựa vào bến cảng của mình.

      “Mấy ngày này tức giận.” Lục Hạo , “Em chọc tức giận rồi.”

      Dứt lời, trời biết được là Lục Hạo dùng kiên trì siêu thường nhiều thế nào mới thừa lời mấy câu như thế này, sau đó, vẫn là giao lưu thân thể và tâm hồn tốt hơn.

      nhành chạm đến bờ môi mềm mại của người phụ nữ, lúc chiếc lưỡi mang theo hương rượu thăm dò tiến vào chẳng hề khách khí chút nào, Lương Ngữ Hinh thậm chí cảm thấy mình cũng say rồi, chịu khống chế nữa, vòng cánh lại càng chặt hơn, muốn đem bản thân mình ấn vào trong lòng của Lục Hạo.

      Bên tai có tiếng cười khẽ, sau đó trước ngực bị nắm lấy.

      “Em ướt quá.” Lục Hạo khẽ than.

      Lương Ngữ Hinh thấy may mắn là, may mà bây giờ là buổi tối, nhìn thấy mặt của Lục Hạo, nếu nhất định kìm chế được mà đẩy ra.

      Hôm nay mặc chiếc áo phông dài tay, Lục Hạo hai tay vừa cuốn áo lên vừa với Lương Ngữ Hinh: “Tiểu Ngữ, nâng tay.”

      Giống như trước đây vậy, Lương Ngữ Hinh sau khi bị cởi sạch ngoan ngoãn hề dám động đậy, ngoan ngoãn để Lục Hạo sắp xếp.

      Nút thắt của nội y được cởi ra, sau đó tốc độ bị ném biết là bay đến đâu, Lục Hạo phủ phục đầu xuống, miếng cắn lên điểm đỏ kia, hơi cứng rồi, cảm giác miệng rất được, Lục Hạo liếm láp liếm láp mút vui vẻ.

      Khác biệt duy nhất, chính là Lương Ngữ Hinh bây giờ em thể cất lên tiếng kêu rất hay ở dưới cơ thể , nhưng mà chẳng sao cả, trong lòng biết là được.

      *****************************************

      Lần đầu tiên của bọn họ, là ở trong phòng của Lục Hạo, đưa Lương Ngữ Hinh là bạn ôm theo đống sách mang về đọc, dưới ánh nắng mắt trời rực rỡ, bên tay là cốc nước lạnh, điều hòa mở rất thích hợp, Lương Ngữ Hinh đặc biệt trang điểm qua mặc chiếc váy dài.

      Dường như, những cuốn sách bản gốc bình thường vẫn gặm được giờ cũng chẳng còn hứng thú nữa, Lục Hạo ngồi đối diện với Lương Ngữ Hinh, nhìn mái tóc dài dài của xõa xuống, hơi che lấp phần cổ áo khá là rộng ở trước ngực, kết hợp với làn da trắng như thuyết, tạo thành hai màu đen trắng nổi bật, mở rộng vô hạn mơ tưởng.

      Lục Hạo dựa đến gần, khẽ hỏi bên tai : “Có hay ? Kể về cái gì vậy?

      Lương Ngữ Hinh của lúc đó đâu có hiểu về loại sinh vật đàn ông này, còn rất vui vẻ với việc bạn trai có hứng thú với sách mình đọc, liền chìa ngón tay ra từng chút từng chút cho , “Em thích đoạn này, tình của nam chính đối với nữ chính vào lúc này khiến em cảm động rồi, ờ, còn cả phía sau, kết cục em cũng rất thích, cuốn sách này em đọc qua rồi, nhưng vẫn muốn đọc lại lần.”

      “Ừm, tiếp tục.” Lục Hạo , đem cánh tay khoác lên bờ vai của .

      Mặt của Lương Ngữ Hinh, hơi hơi ửng hồng, cúi đầu kể lể, kể lại nội dung câu truyện.

      “Tiểu Ngữ?” Lục Hạo gọi .

      “Hử?” Lương Ngữ Hinh ngẩng đầu lên hề phòng bị, đến giây, bị hôn lấy chặt cứng.

      Đó phải là nụ hôn đầu tiên của bọn họ, nhưng mang theo hương tình dục xa lạ, Lục Hạo : “Cho , đừng sợ.”

      Thân thể mềm nhũn giống như là đồng ý dựa lại gần, Lục Hạo cảm thấy được cho phép, đem tay từ váy lần vào bên trong, sờ lên chiếc đùi trơn láng của thiếu nữ.

      Rất mượt rất mềm, giống như là sữa bò đánh kem vậy, ngập đầy lòng bàn tay, thích muốn rời.

      Hôm đó, máu của Lương Ngữ Hinh lên nền gạch mem trắng trong phòng khách của nhà Lục Hạo, vô cùng bắt mắt, khiến rất ngại cả dám nhìn vào cặp mắt mang ý cười của Lục Hạo.

      ****************************************

      Váy người của Lương Ngữ Hinh cũng bị kéo xuống, tay của Lục Hạo từ cạp quần thăm dò tiến vào, sờ thấy ướt át, lặp lại câu: “Em ướt quá.”

      Đàn ông vào lúc thế này luôn luôn rất bận, tay chân cùng dùng, nếu như người phụ nữ trong nhà thể phóng khoáng giống như nàng đàn ông của nhà Quản Tử, vậy rất nhiều việc, đàn ông phải làm toàn bộ.

      Lục Hạo lấy đỉnh mũi dụi qua cổ của Lương Ngữ Hinh, sau khi làm nổi lên lớp da gà hướng xuống dưới, tiếp tục ngậm lấy chỗ con trai từng ăn, ngón tay thăm dò tiến vào, cảm giác được cơ thể bỗng chốc cương cứng.

      “Cho , đừng sợ.” Lục Hạo câu lời thoại của 6 năm trước, biết, cũng nhớ, nhất định còn nhớ.

      Tay Lương Ngữ Hinh bị Lục Hạo nâng lên đặt lên vai, chầm chậm trượt xuống dưới, hôn thơm phần bụng, di chuyển vòng quanh chiếc rốn, sau khi ngón tay cảm giác thấy được đóa hoa hút rồi, lần mở đường viền quần lót của .

      Lương Ngữ Hinh chỉ có thể thở phì phì, phát ra được thanh chỉ có hơi thở gấp rút, biểu thị rộn ràng của .

      Lục Hạo ngồi xổm xuống, đem quần lót từ phần eo của Lương Ngữ Hinh đẩy xuống, nhìn thấy đôi chân trơn láng thon dài.

      đỡ lấy bắp đùi của đứng dậy, lại hôn lên bờ môi đỏ mềm mại của , có ai cảm thấy lạnh, vào thời khắc khi Lục Hạo tiến vào, Lương Ngữ Hinh thậm chí cảm thấy bản thân mình sắp sửa phát sốt rồi.

      Là loại thiêu sốt bị ma sát mà có được đó, cảm giác từng có trào lên trong tim.

      Rất hẹp, rất ấm, mang theo nước ướt, là giống như thiên đường.

      “Tiểu Ngữ… ý!” Lục Hạo trầm giọng lại, hơi hơi ra ngoài chút, lại vùi vào trong, cúi đầu, chính trong ánh sáng yếu ớt, nhìn thấy được nửa của bản thân mình vẫn còn ở lại bên ngoài.

      “Thả lỏng, để tiến vào.”

      Lương Ngữ Hinh cảm thấy, Lục Hạo lúc này có thể nào cần cứ mãi ? ! !

      ở sau cửa hoàn thành lần, sau đó Lương Ngữ Hinh bị ôm lên, ôm đến giường, bị toàn bộ phủ lấp, dính chặt lại, kèm theo vận động quy luật, nông nông sâu sâu, thần tiên cũng điên cuồng.

      Bọn họ nhớ đến, tầng còn có cậu nhóc chờ đợi mẹ đến đón cậu về nhà, bọn họ hề để ý, điện thoại của Lục Hạo vẫn luôn ồn ào ngừng nghỉ, bọn họ có thời để ý, bởi vì đêm đẹp ngắn ngủi.

      Lục Hạo cảm thấy, tiếp sau đây chắc là phải thế này thế này thế kia thế kia, nhưng mà… thực là, Lương Ngữ Hinh kẹp đùi lại vòng quanh eo của , nghe lời phối hợp lên xuống, sau đó… Lục Hạo gieo hạt rồi.

      “… Lương Ngữ Hinh ai dạy em vậy? ! ! !”

      “…” Em biết truyện đừng có hỏi em.

      “Mau ! ! Nếu lại đến lần nữa! ! !”

      Lương Ngữ Hinh chỉ có thể nhịn cười nhìn người đàn ông có ý đồ bất chính nhưng sau khi bị giải quyết lại tức giận, dùng ngón tay viết chữ lên trước ngực của Lục Hạo, sau đó, Lục Hạo cảm thấy, Quản Tiểu Nhị cậu có thể đưa vợ của cậu nhanh chóng biến mất rồi ! ! ! !
      tart_trung thích bài này.

    5. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      CHƯƠNG 24: 6 NĂM LÀM HÒA THƯỢNG

      [​IMG]

      Đợi đến khi giày vò xong đêm cũng khuya rồi, Lục Hạo lúc này mới muốn hỏi câu: “Con trai đâu rồi?”

      Lương Ngữ Hinh đỏ hồng mặt đột nhiên mở trừng to mắt lên, thôi chết rồi! ! Con trai! ! !

      Lục Hạo cảm thấy, Lương Ngữ Hinh em bây giờ là giống bé mà con trai xem được trong phim hoạt hình, mắt vì sao lại to như thế này! ! mặt có bôi phấn sao?

      Lục Hạo khẽ cười, bò dậy khỏi giường, “Con trai ở đâu?”

      Lương Ngữ Hinh ôm lấy chăn bông duỗi ngón tay ra chỉ chỉ lên trời, Lục Hạo liền biết, con trai nhà tán rồi.

      lên đón con?” Lục Hạo đeo kính lên mặt, quỳ ở giường mặc áo lên, chân trống trơn trơn, chẳng mặc gì cả.

      Lương Ngữ Hinh cảm thấy, Lục Hạo thực ra có thể mặc quần vào trước được ? bắt nạt em biết phải ? ! ! !

      Lục Hạo : “Quần của tìm thấy đâu, vừa rồi em ném quần của đâu vậy?”

      Lương Ngữ Hinh cự tuyệt trả lời, ràng chính là tự mình cởi quần ra em làm sao biết được ở đâu! !

      Sau đó, Lục Hạo : “Ừm, ngày mai mang nhiều thêm mấy chiếc đến để thay giặt, để tránh tình hình kiểu này có quần mặc.”

      “…” Lương Ngữ Hinh hung dữ ngườm , muốn nhào đến đó cắn cho mấy cái để xả giận.

      Lục Hạo áp sát lại rất gần, xoa rối mái tóc của người phụ nữ, “Tiểu Ngữ, em muốn cắn ?”

      “…” Lương Ngữ Hinh cảm thấy, đúng là bắt buộc phải gì, người đàn ông này là hồ ly.

      Cuối cùng, Lục Hạo từ sofa trong phòng khách lôi ra được quần dài của còn vung vẩy lắc lắc đến trước mặt Lương Ngữ Hinh cho xem, : “Ướt quá rồi, làm thế nào nhỉ?”

      Cái gì mà làm thế nào chứ! ! ! Lục Hạo bên ngoài trời đổ mưa to đừng có định vô lại với em! ! !

      Lục Hạo lại cười, phủ qua đó hôn môt cái lên khóe miệng của Lương Ngữ Hinh, “Mẹ của con trai, ở nhà đợi nhé, đón con trai về nhà.”

      Lục Hạo của tối nay đặc biệt nhiều lời, Lương Ngữ Hinh vùi vào trong gối sau khi nghe thấy tiếng đóng cửa liền nhảy bật dậy, khi từ giường xuống cặp chân có trận thoải mái, cố chịu đựng mặc quần áo vào, đến phòng khách.

      … Tình trạng trước mặt thực là quá thích hợp để trẻ con về nhà.

      Áo lót của mẹ treo chỗ vịn tay của sofa, quần lót treo giầy của bố, bố… bố quần lót của bố vì sao mặc vào! ! !

      Sau khi ôm cậu nhóc về nhà, Lục Hạo biểu thị, “Quần lót ướt quá rồi muốn mặc, thoải mái.”

      Hạo Tử dụi dụi mắt làm thế nào cũng chẳng mở mắt ra nổi gọi mẹ tiếng, bò lên vai của Lục Hạo há chiếc miệng ra tiếp tục ngủ, Lương Ngữ Hinh thương xoa xoa gò má của con trai, duỗi tay ra muốn đón lấy.

      ngờ rằng, Lục Hạo ngăn lại cái, “Mẹ Tiểu Mễ tắm rửa cho rồi, trực tiếp ngủ là được.”

      Cái gọi là trực tiếp ngủ, chính là, cậu nhóc ngủ ở giữa, Lục Hạo và Lương Ngữ Hinh mỗi người bên.

      Lương Ngữ Hinh dựa vào cửa phòng ngủ đắn đo xem nên làm thế nào để đuổi kẻ này nhanh chóng biến mất, Lục Hạo đến dắt tay của , “Tiểu Ngữ, buồn ngủ sao? ngủ thôi.”

      Dựa vào quá gần, Lương Ngữ Hinh cảm thấy bản thân mình đến tim cũng run rẩy, ngước mắt lên nhìn, gỡ kính của Lục Hạo xuống, nhìn vào đôi mắt dài, nhìn rất lâu, xốc lại gan ra hiệu.

      Lục Hạo chau mày lại, kìm nén đợi người phụ nữ này lớn gan ra hiệu ở trước mặt xong, ôm lên cái, trực tiếp ôm đến sofa.

      “Những điều vừa rồi của em nhìn hiểu, có phải là để con trai ngủ ở bên trong chúng ta ngủ ở đây ?”

      Lương Ngữ Hinh bị vây bên trong chiếc sofa chật hẹp động đậy nổi, nhìn thấy vui trong mắt của Lục Hạo.

      ràng mặc váy ngủ, Lục Hạo lại có bản lĩnh duỗi tay vào trong, tắt đèn cùng nhau rúc vào trong, trầm giọng xuống : “Có đau ?”

      Lương Ngữ Hinh có chút ấm ức, gò má dính lên lồng ngực của Lục Hạo, chẳng biểu thị điều gì nữa.

      “Ừm, sau này chút làm hòa thượng 6 năm rồi, em phải hiểu cho .”

      … Lục Hạo là tên khốn nạn! ! Em phải là ý nghĩa này! ! !

      ************************************

      Lục Hạo làm hòa thượng 6 năm tỉnh lại vào sáng sớm hôm sau ở chiếc sofa trong phòng khách , trong lòng còn có người phụ nữ làm ổ cùng nhau, tâm trạng đó, là rất tuyệt, cứ yên tĩnh nhìn ngắm, nhìn thế nào cũng thấy đủ.

      Sau đó… dưới sofa có cậu nhóc ngồi xổm, cặp mắt to như nho đen đảo láo liêng, ràng là suy nghĩ vấn đề rất quan trọng gì đó.

      Lục Hạo quay đầu, nhìn thấy Hạo Tử đứng ở đó.

      Suỵt. Lục Hạo làm thế tay, Hạo Tử gật gật đầu, nhưng vẫn cứ nhìn mẹ của cậu và Lục Hạo của cậu ở sofa.

      Trong nhà vẫn rất yên tĩnh, đợi đến khi Lương Ngữ Hinh tỉnh dậy, Hạo Tử dược Lục Hạo kiệu vai xuống lầu ăn sáng đưa đến trường mẫu giáo.

      Lúc này Lục Hạo vào cửa nhà, cầm chìa khóa của rất tự nhiên, “ vừa mới thuận tiện làm bộ, như thế này tiện lợi hơn.”

      Lương Ngữ Hinh bây giờ muốn kêu la tiếp nữa, chỉ có thể vô lực thừa nhận, người đàn ông này rất thích bắt nạt .

      Từ sofa đứng lên vào trong phòng ngủ, Lục Hạo đỏ hồng mặt, mất tích rất nhanh, sau đó : “Khụ, Tiểu Ngữ, thay chiếc váy khác.”

      Bạn tốt của Lương Ngữ Hinh đến rồi, phía sau mông đỏ đỏ mảng, gay go nhất đó là, sofa cũng có.

      Lục Hạo nhìn nhìn vết máu đỏ thẫm đó, vào bếp cầm miếng vải ra, thấm nước rồi lau, khi Lương Ngữ Hinh ra ngoài : “Lau sạch được, đợi lát chúng ta mua chiếc khác đổi .”

      Lương Ngữ Hinh nhìn miếng vải trong tay của , trong lòng nghĩ, đó là vải rửa bát em mới mua…

      tay ôm lấy bụng, gật gật đầu, có thể đến chợ đồ cũ xem vòng.

      Lục Hạo đem cháo mua ở dưới lầu đổ ra bưng lên bàn, liền nhìn Lương Ngữ Hinh từng miếng từng miếng ăn hết, khóe miệng có dính chút cháo, cười chỉ chỉ, Lương Ngữ Hinh muốn tìm tờ giấy ăn lại đột nhiên bị hôn, nhàng liếm sạch .

      Lục Hạo : “Lương Ngữ Hinh, chúng ta bây giờ lấy đăng kí có được ?”

      ăn cơm lập tức bị sặc rồi, bịt miệng ho, Lục Hạo bất lực khẽ vỗ vào sau lưng, sợ như vậy sao? vẫn chưa có gì đấy!

      Điện thoại rất biết thêm phần náo nhiệt cùng nhau vang lên, Lục Hạo nhìn nhìn, muốn nhận, nhưng người gọi đến lại càng gọi càng dữ dội, cuối cùng, Lục Hạo nhận cuộc gọi, trực tiếp duỗi dài cánh tay để cách mình rất xa.

      “Lục Tiểu Hạo con đừng có quá đáng quá với lão nương! !”

      “Mẹ.”

      “…” Lương Ngữ Hinh lại lần nữa bị kinh hãi, “khụ khụ khụ! !”

      Phía bên kia vừa yên tĩnh, Lâm Tịch xa xăm câu: “Phụ nữ ở đâu ra?”

      Người đáng thương vốn dĩ bị sặc lại thêm bị dọa, bây giờ bắt đầu nấc cục rồi.

      “Ợ… ợ…”

      Lục Hạo ngậm cười véo lên cổ của Lương Ngữ Hinh, vừa ứng đối với mẫu hậu bệ hạ.

      “Lục Tiểu Hạo con đừng có cho rằng con lớn rồi đủ lông đủ cánh chạy thoát được khỏi ngủ chỉ sơn của lão nương, mẹ cho con biết, vừa rồi mẹ nghe thấy giọng phụ nữ, con tự mình xem thế nào , tự mang ra mẹ giết đến đó! !”

      Sát khí đằng đằng khí thế oai nghiêm nhiều như vậy, đây là tố chất ưu tú cần có của lão đảng viên đó!

      Lục Hạo cảm thấy cơ thịt dưới tay cứng lại, lập tức nhướn mày nhìn Lương Ngữ Hinh cái, nhìn vào mắt của với Lâm Tịch trong điện thoại: “Mẹ muốn giết đến như thế nào?”

      có phụ nữ? ! !” Bản thân Lâm Tịch bị dọa rồi, Trời ơi, Lục Tiểu Hạo nhà bà từ khi nào lại làm ra chuyện đẹp đẽ như thế này? Đúng là lớn rồi nhỉ! ! Lão nương rất vui mừng đó! !

      “Ừm,” Lâm Tịch làm chỉ thị cuối cùng, “Lục Tiểu Hạo mẹ tin tưởng con, con để tuổi tác đến như thế này rồi cũng cần kéo dài quá, nên lên lên, cần thế kia thế kia, mẹ và bố con cũng đều là người rất thoáng, con hiểu ý của mẹ chứ?

      Chiến thuật chỉ đạo mạnh mẽ như thế này, ngay đến Lương Ngữ Hinh bên cạnh nghe cũng hiểu được và mặt nóng như sốt.

      Lục Hạo cảm thấy, vấn đề của bây giờ phải là lên lên nữa, bây giờ lên rồi, hơn nữa con trai cũng lớn lắm rồi, mẫu hậu bệ hạ mẹ cần có trái tim khỏe mạnh mới được đó.

      Lương Ngữ Hinh đáng thương nhìn trộm Lục Hạo, trong lòng thấp thỏm, phải chứ, làm thế nào đây? việc vì sao lại phức tạp như thế này?

      Bụng, dường như liền đau hơn.

      Lục Hạo dập điện thoại liền gọi cho Lục Ninh, vừa sáng sớm em đêm qua vui vẻ hết mình đến giờ ngủ ngon giấc, nhìn xem điện thoại hiểu thị là ai nghe máy rồi, “Tên nào muốn sống nữa làm ồn đến giấc ngủ của chị vậy? ! ! ! Chán sống rồi ! ! !”

      “Em có phải là chán sống rồi .” Giọng lạnh lùng của Lục Hạo xuyên qua tín hiệu truyền đến, Lục Ninh toàn thân run rẩy hai cái.

      ~!” tiếng lấy lòng.

      với em tiếng, được lắm mồm, được lộ miệng bất cứ điều gì, hậu quả tự em biết đó.” Thủ thuật liên thủ giữa mẹ và em nhà mình trong lòng Lục Hạo hiểu rất .

      Lục Ninh quyết định, phải đem bí mật của thành phố L này mang vào trong quan tài, đánh chết cũng .

      ***************************************

      thế giới việc khiến người ta đen mặt là gì? Lục Hạo cảm thấy, vừa mới ăn bữa bạn tốt của Lương Ngữ Hinh em lại đến cho xem rồi, bây giờ rất vui vẻ.

      Lương Ngữ Hinh nằm vật giường chịu ra khỏi cửa, dự định ban đầu muốn đến chợ đồ cũ xem vòng cũng hủy bỏ, vì sao? Bởi vì Lục Hạo lúc ra ngoài thuận tiện lấy đăng ký luôn.

      Lương Ngữ Hinh nhăn mặt lại dáng vẻ em rất khó chịu, đừng có làm ồn ảnh hướng đến chuyện em vùi mình trong chăn chịu ra ngoài, Lục Hạo liền cùng xán lên , hiểu những điều này, 6 năm trước cũng chưa từng gặp qua loại việc này, Lương Ngữ Hinh là người phụ nữ đầu tiên của , cái gì cũng cần phải học tập cả.

      Ví dụ, lên mạng tìm cách rồi, phải đun nước đường đỏ cho phụ nữ.

      Lương Ngữ Hinh vào lúc này chỉ cần ra khỏi cửa thế nào cũng được, nhìn thấy Lục Hạo bận rộn, sau khi uống nước đường đỏ ngọt ngọt cảm thấy vẫn nên cho thêm miếng gừng hiệu quả tốt hơn chút, nhưng mà quay đầu nhìn thấy Lục Hạo đứng thẳng đơ ở bên cạnh dáng vẻ trông giống hệt như con trai muốn được khen ngợi, thôi đành bỏ vậy.

      Lục Hạo : “Uống ngon?”

      thể nào chứ! Vừa rồi nếm qua rồi, ngọt, phụ nữ bọn em và Tông Chính Hạo Thần đều thích thứ thế này!

      Lương Ngữ Hinh lắc lắc đầu, khẽ mỉm cười.

      Như thế này mới yên tâm, : “ ra ngoài đổi chiếc sofa, hôm nay em cứ nằm ở giường đừng có dậy.”

      Lương Ngữ Hinh thở phào cái, nghĩ bản thân mình tránh được rồi, nhưng mà Lục Hạo quay người : “Đợi em khỏe rồi chúng ta lại .”

      đâu? lấy đăng kí?! !

      Lương Ngữ Hinh cảm thấy, bọn họ cần phải chuyện tử tế rồi.
      tart_trung thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :