1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Viên mãn - Giai Lệ Tam Thiên (67C + 5NT)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 10: Ba người phụ nữ

      [​IMG]

      Từ ruộng hoa ra, Lương Ngữ Hinh ngồi lên chiếc xe đạp điện đến cửa siêu thi lớn nhất của thành phố L dừng lại, chuẩn bị tiện đường vào mua chút đồ trong nhà cần.

      Đột nhiên sau lưng bị người ta đập cái, quay đầu lại nhìn là bà chủ quán của quán rượu Broom, bên cạnh còn có nhìn rất xinh đẹp.

      còn nhớ tôi ? Quản Tiểu Thiên là người đàn ông của tôi.” Liên Dịch tự giới thiệu bản thân mình như thế.

      Lương Ngữ Hinh mỉm cười gật đầu, đương nhiên là nhớ, từ trong túi lấy giấy bút viết: Chậu xương rồng còn tươi tốt chứ?

      Lần đầu tiên bọn họ gặp nhau, Quản Tử đưa Liên Dịch đến tiệm của Lương Ngữ Hinh mua hoa, Quản Tử muốn đưa thứ đồ bé xinh đẹp nào đó về nhà, kết quả Liên Dịch tay kẹp điếu thuốc lá chỉ vào chậu xương rồng nếu như sau này Quản Tử nghe lời về nhà quỳ lên xương rồng.

      Đồng Tiểu Điệp ở bên cạnh nôn nóng nhảy lên nhún xuống, căn cứ vào thông tin nội bộ tuyệt mật rất đáng tin cậy của ông xã thân , người trước mặt này chính là người phụ nữ của Lục Tử đó!!

      Liên Dịch kéo Đồng Tiểu Điệp lên đồng thời giới thiệu với Lương Ngữ Hinh: “Đồng Tiểu Điệp, phu nhân thị trưởng, làm quen chút ”.

      Lương Ngữ Hinh đến thành phố L 6 năm rồi, từ trước đến nay chưa từng quen biết với người có thân phận gì cả. Đột nhiên mọc ra phu nhân thị trưởng, rất hoảng hốt gật đầu, cặp mắt to chớp chớp, nghĩ ngẫm có phải là cần phải bắt tay cho trịnh trọng ?

      Đồng Tiểu Điệp yểu điệu vỗ Liên Dịch cái, : “Đừng có giới thiệu người ta như thế này mà! ! Sau đó cười ngọt ngào với Lương Ngữ Hinh : “Chào , tôi tên là Đồng Tiểu Điệp, là bạn tốt của Tiểu Dịch.”

      Giữa thu, Đồng Tiểu Điệp mặc chiếc váy ren dài hơi dầy chút kết hợp với chiếc áo khoác full house, trông rất xinh đẹp, da dẻ đẹp đến mức thể đẹp hơn. Lương Ngữ Hinh nhớ lại tướng mạo của thị trưởng đại nhân nhìn thấy qua trong thời ti vi, lại so sánh với người phụ nữ ở trước mặt này, là rất có tướng phu thê!

      Lương Ngữ Hinh sợ bản thân mình thể chuyện làm khí buồn tẻ, liền biểu thị mình muốn vào trong siêu thị mua chút đồ, muốn tạm biết với hai vị này ở đây. Nhưng ai ngờ Liên Dịch lại cười, tuy là khuôn mặt rất trung tính, nhưng khi nhếch khóe miệng lên nở nụ cười khiến Lương Ngữ Hinh cảm thấy vô cùng thoải mái, là nụ cười rất tùy tiện nhưng cố tình ra vẻ.

      Liên Dịch : “Chúng tôi cũng vừa khéo muốn vào trong”.

      Đồng Tiểu Điệp ở bên cạnh vội vàng khoác lấy cánh tay của Lương Ngữ Hinh : “Cùng nhé, cùng nhé, tôi gọi là Hinh Hinh được ?”.

      Lương Ngữ Hinh nhìn nhìn cánh tay của mình, ngoại trừ con trai rất lâu rồi có ai tiếp xúc gần với như thế này.

      Liên Dịch mỗi tay ôm lấy người phụ nữ, rất nghênh ngang vào trong siêu thị, còn khiến nhóm các bà đến siêu thị liếc mắt nhìn về phía tổ hợp ba người bọn họ. Lương Ngữ Hinh thậm chí có thể nghe thấy mấy bà tám lén lút bàn tán nhắc đến các loại từ ngữ kiểu như xã hội ngày thay đổi gì đó.

      Đồng Tiểu Điệp che miệng lén cười, đồng thời kề đầu vào bên tai của Lương Ngữ Hinh: “Hinh Hinh à, cần căng thẳng, hồi thành quen thôi!! Tiểu Dịch thường xuyên khiến người ra hiểu nhầm mà! À, có biết ? ấy và Quản Tử trước khi kết hôn thậm chí còn bị hiểu nhầm là bạn trai của Quản Tử đó! ~ !”.

      nương à… bây giờ tôi có thể nghĩ đến cùng ông xã nhà khi đó chính là bộ dạng như thế này, lén lút cười trộm tôi ở trong chăn.”

      “Ý… Tiểu Dịch à~~~!” Đồng Tiểu Điệp nhanh chóng cầu cứu.

      “Hử, hải sâm xào hành tây và cá hồi rong biển, nếu chị đây tức giận.” Liên Dịch nhìn thấy cơ hội ngay lập tức đưa ra điều kiện.

      “Ừ ừ, còn gì nữa? Tiểu Dịch à cậu đừng có tức giận với tớ mà chúng ta cùng Hinh Hinh thân như vậy mới kể riêng như thế!! Đói, cậu còn muốn ăn gì? Người ta đều làm cho ~ ~!”

      Khóe miệng Lương Ngữ Hinh nhếch lên cười, vai của bị Liên Dịch rất đàn ông gác vào, Đồng Tiểu Điệp rất thích nhõng nhẽo ôm lấy cánh tay của , siêu thị rất lớnlại trở nên lại, giống những lần trước, đến đây đều cảm thấy rộng quá mà trống trải.

      Liên Dịch đem cằm kề lên vai của Lương Ngữ Hinh, trầm giọng lại: “Hôm nay để bà mẹ bò sữa làm cơm cho chúng ta ăn, tay nghề nấu nướng của cậu ấy rất tốt, đừng có bỏ lỡ, có muốn ăn gì ?”

      Lương Ngữ Hinh đột nhiên hơi đỏ mặt lên, bởi vì gần trong gang tấc là khuôn mặt và giọng rất trung tính.

      Khuôn mặt của bà mẹ bò sữa ửng hồng ngại ngùng : “He he, là tôi đó là tôi đó, sau khi tôi sinh Đồng Đồng nhà chúng tôi gầy được nữa, Hinh Hinh vóc dáng của khôi phục được tốt quá, người ta rất ngưỡng mộ đó!!”

      Lương Ngữ Hinh có chút dám tin tưởng lắm, mặt của Đồng Tiểu Điệp có hạnh phúc và ngọt ngào của , mà chẳng hề nhìn giống người làm mẹ rồi.

      Đứa bé bao nhiêu tuổi rồi? viết lên tờ giấy hỏi.

      “Đồng Đồng nhà tôi 2 tuổi rồi, a ~~ nó rất ngoan, rất đáng nhé!” Đồng Tiểu Điệp tìm được người để về chủ đề làm mẹ liền thao thao bất tuyệt.

      “Cũng rất mập ú!” Là Liên Dịch bổ sung.

      “Tiểu Dịch! ! ! ! phải mập ú là săn chắc đó! ! !” Mẹ của tiểu tử béo nào đó bắt đầu bảo vệ cho hình tượng của con trai nhà mình.

      Con trai tôi cũng rất săn chắc. Lương Ngữ Hinh cười viết xuống.

      Sau đó, Đồng Tiểu Điệp liền che miệng cười he he, “Tôi cho bú sữa mẹ, Đồng Đồng nhà tôi rất thích bú, cho nên săn chắc, mũm mĩm chút, nhưng mà bây giờ cai sữa rồi, nó cao hơn rất nhiều!”

      “Bà mẹ bò sữa, cống hiến hết mình cho gia đình!” Liên Dịch ra câu chỉ có Đồng Tiểu Điệp nghe hiểu được câu mang màu sắc.

      “… Tiểu Dịch thối!!” có cách nào phản bác, chỉ có thể giận bừng bừng hét ra ba chữ như thế này, sau đó thèm để ý đến Liên Dịch nữa, bám lấy Lương Ngữ Hinh tiếp tục : “Hinh Hinh con trai phải tên là Hạo Tử sao? Hôm nay tôi có thể gặp cậu bé ? Người ta rất muốn được gặp lần đó!! Có thể cho cậu nhóc chơi với Đồng Đồng nhà tôi ? Đồng Đồng nhà tôi rất thích tiểu ca ca đó!!”

      Lương Ngữ Hinh cảm thấy, mình hình như từ trước đến nay chưa từng qua với bọn họ tên và tuổi của tác con trai mình mà!!?

      Liên Dịch véo véo gò mà mũm mĩm thịt của Đồng Tiểu Điệp với Lương Ngữ Hinh: “Tôi cho ấy biết đó”.

      Ồ! Lương Ngữ Hinh gật đầu, hóa ra là như vậy, đột nhiên liền nghĩ đến người nào đó hôm nay trong điện thoại có : gọi lại cho em.

      Liên Dịch và Đồng Tiểu Điệp bởi vì là bạn của Lục Hạo, cho nên mới quan tâm đến mình như thế này nhỉ! Nhưng mà vì sao bạn bè của Lục Hạo lại là phu nhân thị trưởng và ông bà chủ của Broom vậy?

      Lương Ngữ Hinh tại vẫn biết Lục Hạo rốt cuộc có thân phận sâu xa bao nhiêu, có năng lực khiến người ta khinh hãi thế nào.

        **************************************

      Khi nhớ đến người nào đó, hoàn toàn nghe thấy Đồng Tiểu Điệp cùng Liên Dịch thương lượng xong buổi tối muốn cùng nhau ăn cơm.

      “Hinh Hinh à! Chúng ta ăn món sườn có được ? Hạo Tử thích ăn gì vậy? Đồng Đồng nhà tôi thích nhất là ăn thịt!!”

      Lương Ngữ Hinh nghi hoặc chớp chớp mắt, tình hình này là gì vậy?

      “Buổi tối đến tiệm của tôi, chúng ta cùng nhau ăn cơm!!” Đồng Tiểu Điệp cười vui mừng, cảm thấy kết bạn mới tốt!

      Lương Ngữ Hinh cảm thấy làm phiền người ta như thế này tốt, hơn nữa hôm nay trong tiệm thực rất bận, liền vội vàng xua xua tay.

      “Đừng có khách sáo mà, Hinh Hinh bây giờ cũng là bạn tốt của tôi rồi ~!” Đồng Tiểu Điệp vô cùng nhiệt tình, Liên Dịch ở bên cạnh nhìn theo cười.

      Lương Ngữ Hinh viết lên giấy: Cảm ơn , nhưng mà hôm nay trong tiệm có nhập thêm hàng, chiều muộn tôi còn phải đón Hạo Tử tan học, để lần sau nhé!

      Những người này là bạn bè của Lục Hạo!

      Khuôn mặt Đồng Tiểu Điệp bỗng chốc khổ sở, đáng thương nhìn sang Liên Dịch.

      Quyết định cuối cùng vẫn là thuộc về Liên Dịch, : “Cứ mua đồ về trước, tôi bảo các cậu trong Broom giúp nhận hàng. Còn có gì cần giúp bảo bọn họ làm hết cho, muộn chút chúng ta cùng nhau đón Hạo Tử, Quản Tiểu Thiên ra nước ngoài rồi cho nên hôm nay phụ nữ chúng ta cùng nhau ăn bữa cơm thôi.”

      Vậy , chính là hôm khác còn có hợp cả đàn ông phụ nữ cùng nhau ăn thêm bữa cơm sao? Lương Ngữ Hinh nghĩ.

      Cũng tiện từ chối nữa, bởi vì Liên Dịch biểu cảm gì sắp xếp hết tất cả mọi chuyện rồi.

      Siêu thị rất lớn, Lương Ngữ Hinh bị kẹp ở giữ hai người phụ nữ, hết từng gian từng gian đồ, Liên Dịch cầm những loại rau hoa quả muốn ăn để vào trong xe đẩy hàng, Đồng Tiểu Điệp xếp đống đồ ăn vặt vào trong xe đẩy hàng, sau đó quay đầu lại ngại ngùng cười cười : “He he, Hạo Thần thích ăn mấy thứ đó!”

      Liên Dịch bổ sung: “Trình độ thích ăn đồ ngọt của chồng ấy rất dọa người”.

      Lương Ngữ Hinh nghĩ ngẫm, đợi lát nữa nên cùng nhau trả tiền nhỉ? Thấy dáng vẻ đó của Liên Dịch chắc chính là như thế này, vậy , hôm nay mình vẫn là đừng mua đồ gì thêm nữa hơn, nếu ngại quá rồi.

      Thực ra thực mình với họ cũng chưa quen thân mà, Lương Ngữ Hinh làm sao có thể để người khác bỏ tiền.

      thực chính là như thế này, khi ba người phụ nữ thanh toán, khi Liên Dịch và Đồng Tiểu Điệp đem đồ chất đầy trong xe cầm để hết lên quầy thanh toán, đột nhiên phát Lương Ngữ Hinh căn bản có mua đồ gì.

      “Chẳng phải muốn đến mua đồ sao?” Đồng Tiểu Điệp hỏi.

      Lương Ngữ Hinh mỉm cười lắc lắc đầu, biểu thị cần nữa.

      Liên Dịch nhiều lời gì, trả tiền xong xách đống túi ra phía trước.

      Đồng Tiểu Điệp hai tay trống vung vẩy rất nhàng thoải mái cùng Lương Ngữ Hinh ở phía sau, Lương Ngữ Hinh muốn giúp Liên Dịch xách túi đồ, nhưng bị Đồng Tiểu Điệp kéo tay giữ lại : “Hinh Hinh à, bây giờ chúng ta đón Hạo Tử được ? Trường mẫu giáo cho về sớm sao chứ!?”

      Lương Ngữ Hinh nhìn giờ, buổi trưa vừa mới qua chút xíu, phải là cần ăn cơm sao?

      Liên Dịch quay đầu lại : “Tôi đỗ xe ở nhà rồi, cách đây xa, cùng nhau qua đó nhé!”

      Lương Ngữ Hinh vội ra hiệu, tự mình có xe đến, dừng ở ngay trước cửa siêu thị.

      Liên Dịch hình như nhớ ra, liền gật gật đầu, “Vừa khéo chỗ đồ này có thể đặt lên xe của chở đoạn, khốn, lão nương sắp mỏi gãy tay rồi! Đồng Tiểu Điệp rốt cuộc cậu mua thứ đồ gì vậy! ! !”

      “La la la! Tiểu Dịch cậu mua mới nhiều hơn đó! !”

      Thế là Lương Ngữ Hinh nhanh tay nhanh chân đem đắt chiếc xe đạp điện của ra, đem những chiếc túi nilon trong tay Liên Dịch đều treo hết lên giỏ xe.

      Đồng Tiểu Điệp vỗ vỗ vào chiếc xe đạp điện hỏi: “Hinh Hinh à, tôi có thể ngồi ? Người ta mỏi nhừ cả chân rồi! !”

      Lương Ngữ Hinh chắc chắn Đồng Tiểu Điệp là người biết nhõng nhẽo nhất mà từng gặp, nhưng mà khiến người ta thấy đáng ghét, gật gật đầu, ra hiệu mình có thể chở được Đồng Tiểu Diệp.

      Liên Dịch cẩn thận đỡ Đồng Tiểu Điệp lên xe, Đồng Tiểu Điệp ngồi lệch bên chiếc xe đạp điện , vô cùng vui vẻ, vẫy vẫy tay với Liên Dịch, chỉ về hướng của nhà mình : “Hinh Hinh, chỗ đó, chúng ta qua đó trước!”
      tiểu Viên Viêntart_trung thích bài này.

    2. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 11: Ăn cơm tại Nhân Lương

      [​IMG]

      Lương Ngữ Hinh cho xe dừng lại dưới lầu nhà Đồng Tiểu Điệp, ngẩng đầu nhìn lên , rất cao, rất đẹp nữa .
      Đây là khu vực đắt nhất của thành phố L, có căn hộ ở chỗ này là khiến người ta ngưỡng mộ!
      Đồng Tiểu Điệp xuống xe, khoác vai của Lương Ngữ Hinhcười hỏi: “Có muốn lên nhà tôi uống cốc trà trước ?”
      Lương Ngữ Hinh vội vàng lắc đầu, chỗ này là nhà của thị trưởng đại nhân đấy!
      Đồng Tiểu Điệp ràng rất thất vọng, còn muốn tiếp tục .
      Chẳng phải muốn đón Hạo Tử sao? Lương Ngữ Hinh nhanh chóng viết lên giấy.
      “\A a, đúng đúng, tôi cũng quên mất đó, vậy Hinh Hinh lần sau đưa Hạo Tử cùng đến mà! ! Người ta rất muốn hai người đến nhà chơi đó!!”
      Lương Ngữ Hinh cười, cảm thấy này dù thế nào cũng thể khiến cho người ta thấy ghét.
      Lúc này Liên Dịch chạy đến nơi, chỉ chỉ vào chiếc xe bên cạnh : “Lên xe, tôi bảo người giúp đem xe về tiệm rồi, yêm tâm .”
      Nhưng Lương Ngữ Hinh lắc đầu.
      Liên Dịch ngẫm nghĩ, “Được rồi, vậy theo xe của tôi, chúng ta đến chỗ này trước”.
      Thế nên phía sau chiếc xe hơi rất sang trọng có chiếc xe đạp điện khá cũ bám theo, đến khu nhà bên cạnh khu tòa án của thành phố L.
      Liên Dịch xuống xe với Lương Ngữ Hinh: “Đợi chút”.
      Lương Ngữ Hinh cho rằng Liên Dịch quên mang gì đó, nhưng sai rồi Liên Dịch quay lại để đổi xe.
      Bốn chiếc bánh biến thành hai chiếc bánh, nhưng cùng là hai bánh, chiếc xe đạp điện đứng bên cạnh chiếc xe máy phân phối lớn ràng là rất bé yếu ớt.
      “Ừm, vậy lần sau đến nhà pha trà uống, Quản Tiểu Thiên có thủy tiên mùa rất đẹp.” Liên Dịch vừa vừa khởi động chiếc xe, quay đầu hỏi Đồng Tiểu Điệp: “ nương, muốn ngồi xe của ai?”
      thanh của chiếc phân phối lớn rất to, rú lên ầm ầm, so sánh chút, Đồng Tiểu Điệp lựa chọn chiếc xe đạp điện thanh tú.
      Lương Ngữ Hinh kinh hãi bàng hoàng, bây giờ sau xe của là thị trưởng phu nhân ngồi, thị trưởng phu nhân muốn xe phân phối lớn mà muốn xe đạp điện đấy!!
      Liên Dịch cười, đem những túi nilon chuyển sang cột hết lên chỗ ngồi phía sau, tăng ga chớp mắt cái chẳng nhìn thấy bóng dáng đâu nữa.
      Đồng Tiểu Điệp vỗ vỗ vào ngực : “Người ta chẳng muốn ngồi xe của Tiểu Dịch kia! Sợ chết khiếp được!!”
      Lương Ngữ Hinh cảm thấy hai người này đều rất thú vị, chầm chậm lái chiếc xe đạp điện lên đường, suốt quãng đường, sau lưng đều là tiếng của Đồng Tiểu Điệp, Hinh Hinh à cái này cái kia, Hinh Hinh à cái kia cái kìa.
      Là bởi vì mình lái xe hai bánh cho nên Liên Dịch cũng đổi thành xe hai bánh, hơn nữa phu nhân thị trưởng còn ngồi sau xe của mình sao? Bọn họ là người tốt!!
      Nhưng việc sau đó chứng minh, Liên Dịch chỉ là nhìn thấy người khác lái xe hai bánh liền ngứa tay, hơn nữa muốn khoe khoang chút về tiểu thiếp nhà mình đẹp đẽ biết bao.
      chỉ muốn lái xe phân phối lớn, còn Đồng Tiểu Điệp ra chỉ là sợ hãi phong cách lái xe của Liên Dịch mà thôi.
      ****************************************
      Từ mãi xa nhìn thấy Liên Dịch ngồi chiếc xe vắt chân rất oai phong châm thuốc, chiếc xe đưa hàng của ruộng hoa đến rồi, phía trước xe hàng là nhóm các chàng trai của Broom đứng xếp thành hàng chờ đợi.
      Hinh Hinh xông lên!! Đồng Tiểu Điệp ở phía sau chỉ huy, Lương Ngữ Hinh tăng ga ở đoạn đường cuối cùng, an toàn dừng lại trước cửa tiệm nhà mình.
      Liên Dịch duỗi tay về phía trước mặt Lương Ngữ Hinh, “Chìa khóa”.
      Lương Ngữ Hinh vội cúi đầu tìm chìa khoa giao đến tay Liên Dịch.
      Liên Dịch ném chìa khóa cho cậu chàng phía sau : “Làm việc!”.
      Sau đó, công việc diễn ra vô cùng có trật tự, chàng trai phụ trách mở cửa, chàng trai phụ trách đếm hoa, những chàng trai còn lại đều xắn tay áo đem những cành hoa xe hàng chuyển xuống từng thùng từng thùng.
      Lương Ngữ Hinh muốn lên phía trước ngăn lại, quá tiện rồi, làm sao có thể… nhưng mà, mặt của những chàng trai này đều rất quen thuộc!
      “Hì hì, bà chủ xin chào tôi là cái người ngày ngày đều đến tiệm mua hoa đó!!”
      “Bà chủ còn nhớ tôi ? Tôi cũng là người ngày ngày đến mua hoa đó!!”
      Chàng trai đếm hoa cũng quay đầu lại, “Hôm qua tôi đến mua bông hoa hồng cho bạn đó!”.
      Lương Ngữ Hinh cuối cùng biết rồi, trong tháng này buôn bán tốt hơn rất nhiều so với bình thường, chính là cống hiến của những chàng trai này!! Bọn họ đối xử với bạn là tốt, ngày ngày đều đến mua hoa hồng!!
      Đồng Tiểu Điệp che miệng ngồi xuống sát cạnh Liên Dịch, lén lút thầm, còn cười rất vui vẻ, Liên Dịch nhìn nhìn thời gian : “Lương Ngữ Hinh, bây giờ chúng ta đón Hạo Tử được rồi”.
      “Tiểu Dịch!! Phải gọi là Hinh Hinh chứ!!”
      “Muốn gọi tự mình gọi, tôi chỉ muốn gọi là Lương Ngữ Hinh!!” Hai người phụ nữ so sánh xem ai ấu trĩ hơn sao?
      Lương Ngữ Hinh cười viết lên tờ giấy: Gọi thế nào cũng được”.
      Ông chủ ruộng hoa xuống xe đến kết toán tiền hoa của tháng trước với Lương Ngữ Hinh, hai người đối chiếu chủng loại và số lượng, trong thời gian đó các chàng trai cũng làm xong việc rồi, hơn nữa sắp xếp cửa hàng hoa rất gọn gàng, nhưng mà chìa khóa chưa trả lại cho Lương Ngữ Hinh.
      Liên Dịch : “Hôm nay bọn họ trông cửa hàng”, sau đó quay người hỏi chàng trai: “ tháng rồi bảng giá và nghiệp vụ nắm hay chưa?”.
      Các chàng trai gật đầu nghiêm túc, Liên Dịch rất hài lòng, lúc c vào Broom đem giấu thứ gì đó vào trong áo khoác.
      Đồng Tiểu Điệp lén lút cười, với Lương Ngữ Hinh: “Quản Tử cho Tiểu Dịch uống rượu nữa, bọn họ chuẩn bị muốn có em bé.”
      Lương Ngữ Hinh cảm thấy ngày hôm nay là cực kì thần kì, cuối cùng lại còn ngồi lên chiếc xe lớn rất xa hoa đến trường mẫu giáo đón con trai.
      Liên Dịch đón lấy chìa khóa xe của chàng trai đưa đến : “Đổi chiếc xe để chúng tôi có thể cùng ngồi”.
      Lương Ngữ Hinh thể từ chối tiếp, ngại ngùng vuốt vuốt mái tóc rồi lên xe.
      Dù là mùa thu nhưng ba giờ chiều vẫn còn rất nắng, thế nhưng chẳng mấy chốc sau trời nổi gió trở nên mát mẻ hơn chút, bầu trời chỉ màu xanh ngắt.
      Lương Ngữ Hinh vào trong trường mẫu giáo chào hỏi chủ nhiệm lớp của Hạo Tử ra hiệu muốn cho Hạo Tử tan học sớm chút, các bạn trong lớp vẽ tranh, lúc Hạo Tử ra ngoài màu nước dính đầy cả tay.
      “Mẹ ơi!!” Hàng ngày buổi chiều lúc tan học, tiếng gọi mẹ đầu tiên của Hạo Tử luôn luôn mang chút nhõng nhẽo.
      Lương Ngữ Hinh ôm con trai lên, hôn cái, chỉ chỉ vào Đồng Tiểu Điệp và Liên Dịch ở phía sau hiếu kỳ nhảy nhót quan sát phía trongtrường mẫu giáo .
      “Mẹ ơi ấy là bạn của Quản Tử!!” Hai quả nho đen sáng long lanh của cậu bạn Hạo Tử nhìn chăm chú vào Liên Dịch .
      Liên Dịch đến vò rối mái tóc của Hạo Tử, cảm thán ở trong lòng, giống!
      Đồng Tiểu Điệp cũng đến, ngọt ngào với cậu bạn Hạo Tử: “Chào em, chị là chị Tiểu Điệp đó ~!”
      “Chị mập!!!” Giọng của cậu bạn cực kì lảnh lót trong sáng.
      “…”
      “Là dì mập.” Liên Dịch bổ sung.
      Đồng Tiểu Điệp đem cả cơ thể nhào vào trong lòng Liên Dịch chịu ló ra, đau lòng rồi, vì sao? Bởi vì trẻ còn biết dối mà!! Bởi vì Hạo Thần nhà lừa rồi!!! Cái gì mà em vẫn rất gầy ôm thấy thoải mái phải ăn nhiều thêm chút mới thích, có mà lừa quỷ ý!!
      Lương Ngữ Hinh lắc lắc đầu với Hạo Tử, ra hiệu cho cậu nhóc phải biết lễ phép.
      Bàn tay của Hạo Tử sờ vào khuôn mặt của dì mập, mềm mại, chơi rất vui mà!!!
      “Đừng khóc nữa, Hạo Tử thích dì!!”
      Giọng của đám trẻ con đều rất hay, Đồng Tiểu Điệp bỗng chốc được chữa lành nỗi đau, “Phải gọi dì là dì xinh đẹp đó!!”
      Cậu bạn Hạo Tử hiểu chuyện gật gật đầu, gọi tiếng dì xinh đẹp.
      Liên Dịch cảm thấy, phải là rất xinh đẹp, hơn nữa còn là biến hình của béo rồi, nhưng vẫn là ra tốt hơn.
      ***************************************
      Đây là lần đầu tiên Hạo Tử ngồi lên chiếc xe lớn thế này, cậu nhóc rất vui mừng tóm lấy tay của mẹ gì đó, Đồng Tiểu Điệp với Liên Dịch: “ tổn thương hôm nay tôi phải chịu nhất định phải bắt Hạo Tử bồi thường lại cho tôi!!!”
      Liên Dịch xoa xoa đầu của , “Tôi cùng cần!!!”
      Thế là hai người phụ nữ ở hàng tiếng thương thảo xem rốt cuộc muốn tống tiền Lục Hạo thứ gì, còn Lương Ngữ Hinh vì thể chuyện, cảm giác tồn tại của mình rất bé, đành chăm lo con trai muốn cậu nghe lời.
      Hạo Tử từ ghế sau bò đến nhìn nhìn chiếc vô lăng trong tay của Đồng Tiểu Điệp, “Sau này Hạo Tử cùng dì xinh đẹp học lái xe có được ?”.
      Vi tiếng ‘dì xinh đẹp’ này, có gì mà được chứ? Hơn nữa Đồng Tiểu Điệp nghĩ sau này cần dì dạy, bố cháu chắc là cũng rất vui mừng dạy cháu.
      Đương nhiên, vào lúc xe có phụ nữ trẻ ngồi như thế này, Liền Dịch bị ghét bỏ đuổi đến ngồi ghế phụ.
      Mà khiến Lương Ngữ Hinh càng thêm kinh ngạc chính là, địa điểm bọn họ ăn tối, là “Nhân Lương”, “Nhân Lương” là nhà hàng rất có danh tiếng ở thành phố L.
      Đồng Tiểu Điệp kéo giữ tay của : “Hinh Hinh à, cứ coi đây như là nhà của mình nhé, cần phải ngại!!”.
      Liên Dịch đem rượu cất giấu lấy ra đưa phụ vụ trong tiệm mở, với Lương Ngữ Hinh: “Đây là tiệm mở, chúng tôi thường đến”.
      ấyvốn dĩ muốn , sau này có đến gọi điện thoại trước để sắp xếp mấy món ngon cho , nhưng còn may là chưa ra khỏi miệng, người phụ nữ này quá yên tĩnh, ấy biết chuyện thế nào.
      Lương Ngữ Hinh dắt tay Hạo Tử cùng Đồng Tiểu Điệp vào bên trong, lên tầng 2.
      Đồng Tiểu Điệp : “Trước đây khi tôi chưa kết hôn vẫn sống ở đây, hôm nay chúng ta ăn ở tầng nhé!”.
      Lương Ngữ Hinh vẫn luôn cảm thấy, đột nhiên mọc ra 2 người này, đối xử với rất tốt, tuy thân quen, hơn nữa chuyện, nhưng luôn luôn biết quan tâm đến cảm nhận của , bọn họ đều là bạn của Lục Hạo.
      Tuy bề ngoài căn bản có ai nhắc đến Lục Hạo, hơn nữa lúc Liên Dịch giới thiệu bản thân mình có nhắc đến Quản Tử, nhưng thể tránh được việc nhớ đến Lục Hạo, nghĩ đến ngày mà qua đêm lại trong nhà, bị ôm lấy chặt, Lục Hạo lẩm bẩm ở bên tai : “Vào lúc thế này, em nên hét lên, có sói háo sắc phi lễ với em”.
      mặt đột nhiên nóng rực trận, đồng thời, điện thoại vang lên.
      Đồng Tiểu Điệp bận sắp xếp món ăn, đem những nguyên luyện mua ở siêu thị vào buổi chiều giao cho nhà bếp, bưng bình sinh tố ngũ cốc ấm nóng lên lầu, cười : “Hinh Hinh à, điện thoại của kêu đó ~!”/
      Lương Ngữ Hinh lật ra nhìn, Trời ơi, chỉ là nghĩ chút, vì sao lại như thế này? Nếu như linh nghiệm như vậy, vì sao trước đây khi nhớ nhung, lại chưa từng linh nghiệm nhỉ?
      Nhớ nhung, đúng vậy, em thường xuyên nhớ đến !
      tiểu Viên Viêntart_trung thích bài này.

    3. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 12: Nhớ

      [​IMG]

      Mặt đột nhiên nóng rực, điện thoại đồng thời vang lên.

      Đồng Tiểu Điệp bận sắp xếp món ăn, đem những nguyên luyện mua ở siêu thị vào buổi chiều giao cho nhà bếp, bưng bình sinh tố ngũ cốc ấm nóng lên lầu, cười : “Hinh Hinh à, điện thoại của kêu đó ~!”.

      Lương Ngữ Hinh lật ra nhìn. Trời ơi, chỉ là nghĩ chút, vì sao lại trùng hợp thế này? Nếu như linh nghiệm như vậy, vì sao trước đây khi nhớ nhung, lại chưa từng xảy ra?

      Nhớ nhung, đúng vậy, em thường xuyên nhớ nhung !

      Đầu kia bắt máy, vẫn như cũ có giọng nào vang lên, Lục Hạo rất thản nhiên tự tự nghe, người mà bình thường gọi điện thoại nhiều lời lại là rất nhiều.

      ở đâu?” Câu hỏi rất ngắn gọn.

      người, nếu như hỏi bạn ở đâu, có thêm lời gì khác, có xưng hô, lại có thể khiến bạn biết là chuyện với mình, trái tim cũng ấm áp lên.

      Đồng Tiểu Điệp và Liên Dịch bên cạnh mừng hớn hở nhìn chăm chú sang Lương Ngữ Hinh, dường như : Nhìn xem, là Lục Hạo hả!

      Mặt Lương Ngữ Hinh nóng lên, cắn chặt khóe môi gõ cái lên điện thoại biểu chỗ mình ở.

      Lục Hạo thấy thể chuyện có vấn đề gì chứ? Như thế này rất tốt.

      “Lát nữa phải đón Hạo Tử tan học đúng ? Con thích gì? Lúc quay lại mang cho con.”

      Lúc này cậu bạn Hạo Tử dường như biết được người lớn đến cậu, bụp bụp bụp cặp chân lảo đảo chạy đến bên cạnh Lương Ngữ Hinh ngồi xuống, cặp mắt như nho đen mở tròn xoe nghiêm túc nghe mẹ chuyện điện thoại.

      “Con thích xe ? Con chơi rubik giỏi ?” Lục Hạo hỏi.

      Cậu bạn Hạo Tử nghe trõ câu hỏi vừa rồi liền cất giọng trong trẻo lại mang theo ngọt ngào hét: “Hạo Tử chơi rubik rất lợi hại ạ! Chú là ai?”.

      Lục Hạo sững sờ, sau đó phì cười, trong căn phòng làm việc rộng lớn, thư kí đứng trước bàn làm việc cảm thấy mình hoa mắt rồi.

      Lục Hạo rất muốn , ‘ta là bố của con, con trai là’, nhưng vẫn chưa đến lúc, loại việc này, ra qua điện thoại có thành ý.

      “Con trai sớm như thế này tan học rồi?” Câu này, là hỏi Lương Ngữ Hinh, giọng có chút trầm thấp, thân mật.

      Đồng Tiểu Điệp cảm thấy nghe lén nhà người ta chuyện riêng cũng hay, liền ngoan ngoãn ngồi ra chỗ xa xa, nhưng Liên Dịch giống vậy, cảm thấy thú vị, liền đến gần, cùng Hạo Tử mỗi người bên kẹp Lương Ngữ Hinh ở giữa, thuận tiện giúp trả lời chút.

      “Bọn em bây giờ ở ‘Nhân Lương’.”

      Lục Hạo vừa nghe giọng, biết ngay là nàng đàn ông này nhàn rỗi có việc gì làm, nhíu mày lại giọng : “ được làm loạn”.

      Sau đó điện thoại bị cướp mở loa ngoài ra, Đồng Tiểu Điệp cũng vui mừng hớn hở xán đến thêm náo nhiệt, gọi tiếng ‘ Lục Tử’ ngọt ngào.

      Lục Hạo rất giữ thể diện cho hỏi, “Có loại xúc xích trẻ em Tiểu Hồ Điệp em có biết làm ? Hạo Tử thích ăn”.

      Đồng Tiểu Điệp rất hiểu gì, ngơ ngác nhìn sang Liên Dịch. Liên Dịch nén cười : “Bọn em biết là thứ gì, buổi tối rượu em mang đến từ Broom mở rồi, uống vào chắc rất ngon”.

      Hạo Tử nghe thấy những người lớn về cậu, tỏ ra rất hưng phấn tự mình cũng muốn chuyện, thân thể bé áp sát đến dựa vào Liên Dịch, chiếc đầu dụi dụi vào lòng Liên Dịch với điện thoại: “Cháu là Lục Hạo, chú là ai vậy?”.

      “Chú là người buổi sáng hôm đó cùng ăn xúc xích với cháu.” Lục Hạo .

      Buổi sáng… cùng nhau ăn sáng…

      Liên Dịch cười nhìn sang Lương Ngữ Hinh, Lương Ngữ Hinh lúc này chỉ hận là bản thân mình thể chuyện, muốn giải thích ràng, thực ra ấy chỉ là ngủ ở phòng khách thôi!

      Hạo Tử còn nhớ chú đeo kính, ồ lên tiếng, sau đó : “Chú ơi, cháu nhớ chú rồi, chú đâu vậy?”

      Đây là điều Lục Hạo có nghĩ đến, bọn họ mới gặp mặt nhau mấy lần, bây giờ cậu bé đáng ‘cháu nhớ chú rồi’.

      Tuy xưng hô là chú, nhưng hoàn toàn ngăn trở được cảm xúc hơi kích động của Lục Hạo lúc này.

      “… Ừm, chú cũng rất nhớ cháu.” Khôi phục lại giọng lạnh lùng, Lục Hạo dùng tay ôm lấy ngực.

      cậu nhóc xinh xắn, người có chảy dòng máu của , nhớ , loại cảm giác này là quá tốt. Lục Hạo chỉ hận là thể lập tức rời khỏi phòng làm việc này bay đến bên cạnh người phụ nữ và con trai của mình ngay lập tức.

      Lương Ngữ Hinh bất lực ở bên nhìn hai cha con tình cảm, Hạo Tử vẫn tiếp tục : “Chú ơi khi nào chú quay lại? Lại đến nhà chúng cháu ăn cơm có được ?”.

      “Được.” Lục Hạo trả lời, “Thứ 4 tuần sau chú quay lại, chúng ta cùng nhau ăn cơm nhé”.

      Đằng sau câu này, ràng là ý với Lương Ngữ Hinh.

      Đồng Tiểu Điệp và Liên Dịch cần tốn công sức cũng cảm nhận được biểu cảm dịu dàng, thâm tình trăm năm khó thấy được lần của Lục Hạo, cảm thấy quá sảng khoái rồi, bắt đầu tác quái qua điện thoại:

      Lục Tử, Hinh Hinh ấy muốn ăn bánh đậu vàng của Bắc Kinh đó! nhất định phải nhớ mang về đấy!!”

      “Lục Tử, hôm nay người của Broom giúp đỡ chuyển hàng trông tiệm, đủ thành ý rồi chứ! Vừa rồi người phụ nữ của lái xe kích thích đến tôi rồi, gần đây tôi có ưng ý chiếc Harley.”

      Lục Hạo tổng kết lạnh băng: “Biết hai người vất vả rồi, Tiểu Hồ Điệp bánh đậu vàng của em nhớ. Liên Dịch, Harley của tìm người đàn ông của đòi !”

      Cái gì gọi là đãi ngộ khác biệt? khác biệt lồ lộ mà!!

      Lương Ngữ Hinh cũng cười có lỗi nhìn sang Liên Dịch, Liên Dịch xua xua tay, “ sao, Quản Tiểu Thiên mua cho tôi”.

      “Thứ 4 ở nhà đợi , qua đó tìm em.” Lục Hạo lại lần nữa, sau khi dập điện thoại mới nhớ ra, hình như mình hơi dài dòng rồi.

      Tuy nghe thấy giọng , nhưng biết, Lương Ngữ Hinh chắc chắn cười.

        ************************************

      Ăn cơm, ba người phụ nữ đứa trẻ ngồi xung quanh bàn, có rất nhiều món ăn ngon, lại có cả đĩa xúc xích trẻ em, cho cần tây vào xào cùng rất thơm, Hạo Tử tự mình và hai bát cơm.

      Lương Ngữ Hinh vốn dĩ lo lắng Đồng Tiểu Điệp và Liên Dịch hỏi gì đó, nếu như hỏi, phải thế nào? Biết thế nào về sao lại có đứa trẻ? Nhưng căn bản họ chẳng có hỏi gì, Đồng Tiểu Điệp thân thiết gắp đồ ăn cho , Liên Dịch bưng ly rượu nho thuận miệng uống, Hạo Tử sau khi chơi mệt rồi được Liên Dịch đặt vào chiếc giường , ở trong phòng ngủ say.

      Lương Ngữ Hinh cảm thấy mặt của mình nóng cả buổi tối, cho đến sau khi về nhà nằm lên giường, cũng vẫn có thể nghe thấy được tiếng trái tim đập thình thịch.

      Vì sao? Bởi vì thể hiểu nổi.

      Đột nhiên cảm thấy thời gian trôi qua rất chậm, cậu bạn Hạo Tử cảm giác giống hệt như vậy, sau khi ngủ dậy vào ngày hôm sau cậu nhóc cũng biểu đạt chút. Lúc đó Lương Ngữ Hinh sắp xếp ba lô cho con trai, tự nhiên khối mềm mền dựa vào lòng, lẩm bẩm : “Mẹ ơi, thứ 4 còn bao nhiêu lâu nữa?”.

      Lương Ngữ Hinh hiểu , con trai nhớ chú đeo kính rồi.

      lấy điện thoại ra mở phần lịch chỉ chỉ, xoa xoa đầu của Hạo Tử, dùng tấm bảng viết: “Buổi chiều tan học về cắt tóc”.

      Hạo Tử thích cắt tóc, cậu rất sợ dụng cụ kêu ù ù đó, mỗi lần khi cắt tóc cổ đều tê tê, từ đầu tê đến tận gót chân.

      Khuôn mặt nhăn nhó, nhõng nhẽo : “Mẹ ơi mẹ ơi, Hạo Tử muốn để tóc dài”.

      Lương Ngữ Hinh duỗi tay ra vỗ vỗ vào con chim của cậu bạn , làm thành cái kéo cắt cắt.

      “Á á á!!” Hạo Tử bị dọa sợ rồi, bàn tay bịt lấy đũng quần hét lớn, “ được cắt con chim !”

      Lương Ngữ Hinh cười ôm lấy con trai chặt, thời gian trôi qua nhanh thôi nhỉ!?

      xuất của Lục Hạo, là điều mà Lương Ngữ Hinh ngờ tới được.

      Người là thứ 4 mới đến, đột nhiên xuất vào sáng sớm ngày chủ nhật.

        ***********************************

      Trường mẫu giáo của Hạo Tử ngày chủ nhật cho nghỉ, cho nên ngày hôm nay, cậu đều ôm cánh tay của mẹ ngủ dậy muộn hơn chút, Lương Ngữ Hinh tự nhiên có thể ngủ lười thêm chút.

      Cửa nhà đột nhiên bị gõ vang Lương Ngữ Hinh hai mắt mơ màng, rút cánh tay ra khỏi tay của con trai, kéo chiếc chăn lên người cậu nhóc, vuốt vuốt tóc con rồi ra ngoài mở cửa.

      Cửa mở, bóng người vụt vào trong, đem ép vào sau cửa, thân thể của hai người lại vẫn chưa dính lại vào nhau, nhưng Lương Ngữ Hinh vẫn cảm thấy được nguồn nhiệt tỏa ra từ người mới vào, ràng là buổi sáng sớm giữa thu mát mẻ, lại khiến cũng nóng theo rồi.

      vừa mới đến trường mẫu giáo, ngốc nghếch đợi rất lâu, hôm nay vì sao học? vốn dĩ muốn mang đến cho hai người bất ngờ nho .”

      Lương Ngữ Hinh hơi kinh ngạc, người chuyện với là Lục Hạo đúng ?

      Lục Hạo nhìn nhìn xung quanh, “Máy bay sáng nay hạ cánh, lái xe hai giờ đồng hồ từ thành phố X đến đây, hôm nay muốn mở cửa tiệm ? Hạo Tử vẫn chưa ngủ dậy à?”

      Căn bản chẳng cần đặc biệt chuẩn bị điều bất ngờ vui vẻ, chỉ cần như thế này cũng đủ rồi.

      Lương Ngữ Hinh gật gật đầu, từ sau cửa ra, sau khi cách Lục Hạo rất xa, liền chỉ chỉ vào phòng.

      Lục Hạo rón rén vào phòng ngủ, giường cậu bé đáng là nhớ kia vui vẻ ngủ, lông mi dài cong, hai cánh tay ôm lấy nhau.

      Con trai, đây là con trai của ! !

      Lục Hạo đến ngồi xuống bên giường, yên lặng nhìn Hạo Tử.

      Lương Ngữ Hinh ôm quần áo vào nhà vệ sinh thay, lúc nhìn thấy bản thân mình trong gương giật thót mình, mặt ửng đỏ đầu tóc rối bời, cổ áo mở rộng này là ai?!

      Cậu nhóc Hạo Tử từ trong mộng đẹp từ từ tỉnh lại, mắt nheo nheo, nhìn nhìn, sau đó dụi dụi mắt lại nhìn nhìn, cười he he, với Lục Hạo: “Chú ơi, chú đến rồi! Chú thơm thơm vào mắt Hạo Tử !”.

      Lục Hạo hiểu , nhưng vẫn chiều theo, từ lúc vừa nãy cũng muốn làm thế này rồi.

      Cúi xuống, bờ môi chạm lên mí mắt của cậu nhóc, nhàng ấn xuống, dừng lại hai giây rồi tách ra.

      Hạo Tử thoắt cái từ giường nhảy lên, lao vào trong lòng của Lục Hạo, giọng mềm mại mang theo nhõng nhẽo, cậu : “Chú ơi, chú đến rồi à!”

      Chỉ là câu lặp lại nhưng Lục Hạo cảm thấy trái tim của mình mạch máu cuộn lên, có chút chống đỡ được.

      “Ừ, chú đến rồi.” duỗi tay xoa xoa cái đầu con nhím ngắn ngủn của cậu bé đáng , mái tóc rất mềm mại, rất dễ vuốt.

      Cậu bạn Hạo Tử đột nhiên nhớ đến kiểu tóc mới đổi của mình, rất ấm ức với Lục Hạo: “Hạo Tử thích cái thứ tê tê kia!”.

      Tuy phải là rất thân quen, chỉ gặp mặt qua mấy lần, nhưng các cậu bé đáng đều thích nhõng nhẽo như thế này sao?

      Lục Hạo cười, đem gỡ kính xuống, cằm dụi lên gò má mềm mềm của cậu nhóc, dụi hai cái rồi hỏi: “Cháu thích thứ gì?”

      Con trai của Lục Hạo , thể chịu ấm ức được!

      Cậu nhóc bị vò cười he he, chân trần giẫm lên sàn nhà chạy bịch bịch bịch đến tủ quần áo đối diện kéo ngăn kéo lấy ra thứ tội đồ đầu xỏ, lại lạch bạch quay lại làm ổ trong lòng Lục Hạo tố cáo: “Chính là nó ạ!”.

      Lục Hạo vừa nhìn, hiểu lắm trong tay là thứ đồ gì.

      Cậu bản Hạo Tử phí sức giải thích: “Mẹ dùng để cắt tóc cho Hạo Tử! Rất khó chịu! Mẹ bạn để tóc dài bị cắt chim ! !”

      Lục Hạo bỗng chốc hiểu , máy cắt tóc màu hồng phấn, Lương Ngữ Hinh ở nhà tự mình cắt tóc cho con.

      Cậu nhóc ở trong lòng sợ hãi bịt lấy bộ phận dưới bụng, Lục Hạo đem tay che lên phần bụng tròn xoe xoe của cậu nhóc, dịu giọng : “ thôi, ăn sáng nào”.
      tiểu Viên Viên thích bài này.

    4. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      CHƯƠNG 13: ĐỊA BÀN CỦA ĐÀN ÔNG

      [​IMG]

      Hạo Tử nghe lời xuống khỏi giường, lật đật vung vẩy chiếc mông chạy đến nhà vệ sinh gõ cửa, nũng nịu gọi: “Mẹ ơi, Hạo Tử muốn tè ~!”

      Hai chiếc chân mập kẹp chặt lại với nhau, bàn tay bịt con chim ngừng ngọ nguậy.

      Lương Ngữ Hinh ở bên trong khôi phục lại thần phách, nhưng phát quần áo ôm trong tay vẫn chưa kịp thay lên, đầu tóc cũng vẫn rối, mặt, vẫn đỏ.

      để con trai tè ra quần, chỉ đành ra ngoài, ôm lấy ngực, rất nhanh phi vào trong phòng ngủ.

      Lục Hạo thực ra nhìn rất ràng tường tận, lén lên liếc nhìn cái khuôn mặt của bà mẹ đứa trẻ mới sáng sớm đỏ hồng này, sau đó với cậu bé đáng : “Cháu tự mình biết tè sao?”

      Lương Ngữ Hinh dựa vào sau cửa của phòng ngủ, nghe thấy con trai : “Cầm con chim lên là được mà! Chú ơi chú cũng muốn tè cùng với Hạo Tử phải ?

      Lục Hạo cảm thấy, đây là chủ ý hay.

      mấy bước vào bên trong, đem ôm cậu nhóc lên, đóng cửa nhà vệ sinh lại, bây giờ, chỗ này là địa bàn của nam tử Hán.

      Hai nam tử Hán, quây quanh bồn vệ sinh, cao lớn thấp mập, động tác giống hệt nhau kéo quần xuống moi cậu bé của mình ra, phóng ra chuẩn xác.

      Lục Hạo cách qua chiếc kính nhìn đồ vật mềm mềm trong tay của cậu bé đáng cái, trong lòng nghĩ, quả nhiên là bố con!

      Hạo Tử lúc tè cũng chuyên tâm, ngẩng đầu lên nhìn, trong trái tim bé của cậu, chú cùng nhau tè ở bên cạnh là rất thần kì, đây là lần đầu tiên con chim của cậu nhìn thấy con chim cỡ lớn.

      Trong phòng vệ sinh chỉ nghe thấy tiếng nước chảy, sau khi xong việc, hai người đồng thời lắc hai cái, bắt đầu kéo quần lên.

      Lục Hạo ấn xả nước, nhìn thấy cậu bé đáng leo lên chiếc ghế gỗ , giơ hộp kem đánh răng lên : “Chú ơi, đây là kem đánh răng mà Hạo Tử thích! ! Chú cũng muốn chứ?”

      “Chú đánh răng rồi.” Lục Hạo , đến giúp cậu nhóc bóp kem ra.

      Hạo Tử miệng đầy bọt trắng, chiếc đầu nghĩ ngẫm chút, nhàng ú ớ hỏi: “Sau này Hạo Tử cũng có con chim to phải ?”

      Lục Hạo sững lại, tiếp đó cười, “Đương nhiên.”

      Mà liên quan đến chủ đề chim cò, lại có kết thúc.

      Hạo Tử ràng là vô cùng có hứng thú đối với chủ đề này, sau khi cậu đánh răng rửa mặt xong, lại lắc lắc chiếc mông bịch bịch bịch chạy tìm Lương Ngữ Hinh, cất cao giọng gọi lớn tiếng: “Mẹ ơi! Chim của chú lớn hơn của Hạo Tử! ! Cũng có viên đỏ đỏ! !”

      Đỏ đỏ mà Hạo Tử , là vết bớt chú chim của cậu.

      Lương Ngữ Hinh ở trong phòng ngủ muốn kiếm cớ ra ngoài, mặt của đỏ ửng, cách nào bình tĩnh được, nắm tay vô thức nắm chặt lại, trong lòng nghĩ: Mình chẳng hề nghe thấy gì cả! !

      Lục Hạo ôm cậu bé đáng mở to cặp mắt rất hưng phấn lên, áp vào trong lòng, cách qua cửa : “Thay xong quần áo chúng ta ra ngoài ăn sáng.”

      **************************************

      Đồ ăn sáng nổi tiếng nhất của thành phố L chính là bún thang, canh vị thanh thanh, sợi bún trơn trơn, kết hợp với những nguyên liệu mỗi cá nhân thích, ở thành phố này nối nhau mấy đời rồi.

      Trong chợ rau bên cạnh tiệm họa có hàng, Lương Ngữ Hinh cho đến lúc ngồi vào trong tiệm nghe Lục Hạo gọi đồ rồi mà mặt vẫn chưa bớt đỏ , màu đỏ hồng kết hợp với chiếc áo phông màu hồng nhạt người trông rất đẹp,

      “Hạo Tử muốn ăn thịt thịt!!”

      “Thịt bò?”

      “Thịt thịt!!”

      “Chủ quán, mì thịt bò hai bát, miến bát, thêm trứng thêm đậu phụ.” Lục Hạo đẩy đẩy gọng kính, xoa xoa đầu của cậu bé đáng dưới chân, “Ăn thịt bò giống như chú có được ? lớn lên rất cao.”

      Hạo Tử nhìn nhìn chiếc chân dài của Lục Hạo, chiếc đầu ngẩng lên, lảnh lót : “Được!”

      Mặt của Lương Ngữ Hinh, đột nhiên lại đỏ lên, bởi vì Lục Hạo vẫn còn nhớ, nhiều năm trước như vậy rồi, lời từng .

      “Chúng ta ăn miến xào có được ? Bên cạnh trường học có tiệm em biết ăn rất ngon!”

      ăn mì.”

      “Vậy gọi hai phần, em thích ăn phở.”

      Đó là lần thứ hai bọn họ gặp nhau, bởi vì Lương Ngữ Hinh câu đó: “Cho mượn dùng, em chưa vội ra ngoài ngay.”

      Thế là, mượn rồi luôn phải trả lại, thế là, Lục Hạo tìm thấy ở cổng trường học, thế là, Lục Hạo : “Mời em ăn cơm.”

      Vào lúc đó, trong đầu óc của Lương Ngữ Hinh chỉ có thể lặp lại bốn chữ “mời em ăn cơm.”

      Cửa tiệm bên cạnh trường học đó rất ngon, thực ra Lương Ngữ Hinh căn bản là chưa từng đến bao giờ, chỉ là nghe qua rất nhiều lần, ăn ngon lại giá cả phải chăng, chẳng hiểu sao, liền muốn cùng sư huynh trước mặt này cùng nhau ăn thử xem.

      Lục Hạo khi đó nheo mắt lại nhìn Lương Ngữ Hinh, sau lưng của là chiếc Mercedes đến đón tan học, nhìn có vẻ chắc là gia cảnh giàu có, nhưng mà, miến xào loại đồ như thế này, thực có thể sao?

      Đối với điều này, Lục Hạo có kinh nghiệm.

      nhìn thấy Lương Ngữ Hinh cẩn thận nhét chiếc ô kia vào trong túi, chiếc túi của nhìn có vẻ rất nặng, bên trong có rất nhiều sách.

      “Muốn giúp em cầm ?”

      , cần!!!” Lương Ngữ Hinh phản ứng quá độ, xung quanh bắt đầu có ánh mắt quét qua, “, thôi, chúng ta mau ! !”

      Cánh tay của Lục Hạo đột nhiên bị nắm lấy, lòng bàn tay của Lương Ngữ Hinh hơi ướt chút, hơi lạnh xuyên qua lỗ chân lông kích thích vào thần kinh, Lục Hạo cảm thấy mình hơi bình thường lắm.

      Cảm thấy, bọn họ thực ra thân quen lắm, nhưng mà, lại bài xích.

      Ngày hôm đó, Lục Hạo vẫn ít như thường lệ, Lương Ngữ Hinh cũng dám nhiều lời, hai người rất nho nhã ăn phần miến xào giá cả phải chăng siêu cấp, bởi vì thực là quá giá cả phải chăng, cho nên Lục Hạo chẳng có được bao nhiêu sợi mì xào.

      Lúc chia tay, Lục Hạo : “Lương Ngữ Hinh, lần sau có thể gọi thứ đắt chút.”

      Lương Ngữ Hinh vẫn còn nhớ, ngày hôm sau, bị bạn học bao vây, cầu trần thuật lại toàn bộ quá trình hẹn hò với sư huynh, được bỏ sót bất cứ chi tiết nào, nếu hậu quả nghiêm trọng.

      Vào lúc đó, Lương Ngữ Hinh cười, “ có, bọn mình có hẹn hò mà!!”

      Nhưng mà, sau đó tự mình nghĩ ngẫm, cái gì gọi là lần sau có thể gọi thứ đắt chút??

      Còn nữa, sư huynh làm sao biết được tên của mình! ! !! ! ! ! !

      Đương nhiên, những điều này, có kể lại như , lặng lẽ giữ lại trong lòng, bí mật vui mừng.

      **************************************

      “Mẹ ơi, thịt rất ngon! !”

      Hạo Tử cắt ngang hồi tưởng của Lương Ngữ Hinh, còn hiểu chuyện muốn gắp miếng thịt bò mềm vào trong bát của Lương Ngữ Hinh.

      Lương Ngữ Hinh cười đem miến trong bát của mình gắp lên thổi nguội, cho vào trong chiếc thìa canh cho con trai ăn.

      “Ưm, mì rất ngon!!”

      Sau đó, Lục Hạo cười, huyết thống – thứ này là thần kì!

      Hạo Tử mềm nhũn dựa vào bên cạnh Lục Hạo, “Chú ơi, Hạo Tử ăn no rồi!!”

      Lục Hạo ôm cậu bé lên chân, Lương Ngữ Hinh thức thời đưa giấy ướt qua.

      “Hôm nay là chủ nhật, lát nữa chúng ta đến công viên giải trí có được ?” Câu này biết là với ai, nhưng Hạo Tử phản ứng nhiệt liệt.

      “Hạo Tử thích chơi cầu trượt!!”

      Lương Ngữ Hinh vốn dĩ tính cả mình vào việc này, gật đầu đồng ý, viết lên giấy: Bọn thể chơi quá ham, phải đưa Hạo Tử về nhà sớm chút!

      Mắt của Lục Hạo nheo nheo lại, móc điện thoại ra bấm số, “Quản Tử, gọi người đến trông tiệm hoa.”

      Sau đó, để ý đến lầm bầm của Quản Tiểu Thiên ở đầu dây điện thoại bên kia, dập máy, với Lương Ngữ Hinh: “Em cũng bận, hãy cùng nhau nhé.”

      Lương Ngữ Hinh nhìn Lục Hạo cái, người đàn ông này, giống hệt như trước đây thay đổi chút nào.

      Hạo Tử vỗ bàn tay bé vui mừng cười, “Ồ ồ, chơi thôi chơi thôi! ! Chú ơi, chú tốt!!”

      Lục Hạo nhìn vào mắt của cậu nhóc, : “Tên của cháu giống hệt tên của ta, đừng gọi là chú ơi nữa.”

      “Vậy Hạo Tử phải gọi chú là gì?”

      “Gọi ta là Lục Hạo là được.”

      Lương Ngữ Hinh ở bên cạnh muốn ngăn cản, như thế này được, gọi tên của người lớn bằng cả họ lẫn tên, trẻ con học hư đó.

      “Lục Hạo!!” Hạo Tử phản ứng nhanh hơn, gọi tiếng lảnh lót.

      Lục Hạo hài lòng gật đầu, như thế này nghe thoải mái hơn nhiều rồi, chú ơi chú ơi, là đáng ghét!!

      ***************************************

      “Lục Hạo Lục Hạo, chú là bạn của cháu phải ?”

      “Đúng.”

      “Lục Hạo Lục Hạo, Hạo Tử thích chú lắm ạ!!”

      “Biết rồi.”

      “Lục Hạo Lục Hạo, tên của chú nghe rất hay!!”

      “Đương nhiên.”

      Lục Hạo ngồi trong ghế lái nhịn cười, tên của đương nhiên nghe hay, cậu bé đáng con thông minh quá, biết khen chính là khen mình mà! !

      Lương Ngữ Hinh có chút thấp thỏm ngồi ở bên ghế phụ, chân ôm lấy Hạo Tử, vốn dĩ muốn đưa con trai ngồi ở ghế sau, nhưng mà Lục Hạo : “Ngồi phía trước.”

      Thế là, Hạo Tử vui mừng nhảy lên nhảy xuống trong chiếc xe lớn này, Lương Ngữ Hinh lặng lẽ dịch chuyển chút về phía cửa xe.

      Lục Hạo duỗi tay ra kéo dây an toàn của chút, cũng chẳng gì cả.

      Cứ như vậy, Lương Ngữ Hinh liền ngoan ngoãn an phận bất động.

      Hạo Tử : “Dì xinh đẹp lái cũng là chiếc xe rất lớn!”

      Lục Hạo đương nhiên phân được ra giữa Đồng Tiểu Điệp và Liên Dịch ai là dì xinh đẹp, : “Ta còn có rất nhiều xe lớn, lần sau đưa cháu xem.”

      Hạo Tử liền kích động, muốn nhào qua đó ôm lấy Lục Hạo nhưng bị Lương Ngữ Hinh ngăn cản.

      Lục Hạo người luôn lái chiếc Land Rover nhanh như bay như thế này, hôm nay cẩn trọng dè chừng, tốc độ xe vô cùng bình thường, tuy thường xuyên bị vượt qua, nhưng vội, bởi vì xe có người rất quan trọng của ngồi.

      Công viên giải trí của thành phố L thực ra chẳng có gì chơi vui, công viên kết hợp với số công trình trò chơi mà thôi, nhưng đối với những cậu bé đáng , đó chính là thiên đường.

      “Á á, Hạo Tử muốn chơi xe đụng nhau!!”

      “Mẹ ơi, đến đây, có thuyền hải tắc này!!”

      “Lục Hạo, cùng chơi cầu trượt với cháu có được ?”

      “Cái thổi bong bóng kia Hạo Tử có thể mua ? Hạo Tử thổi ra bong bóng rất lớn!!”

      Buông tay của Lương Ngữ Hinh ra, cậu nhóc chạy tung tăng vui vẻ trong thiên đường.

      Lương Ngữ Hinh mua chiếc lọ thổi bong bóng của người bán hàng bên đường, nhàng thổi hơi, rất nhiều bong bóng phản chiếu lên ánh sáng ngũ sắc lung linh dưới ánh nắng mặt trời bay ra, Hạo Tử liền đứng di chuyển vòng vòng trong đám bong bóng, bàn tay xòe ra, ngừng cười he he.

      “Mẹ ơi, muốn nữa!! Cậu nhóc cầu.”

      Mặt Lương Ngữ Hinh đỏ lên, phần phổi hô hấp đủ lượng.

      “Để .” Lục Hạo cầm lấy, nhúng nhúng nước, thổi hơi, tiếp tục niềm vui của cậu bé đáng .

      Tuy có miệng đối miệng, nhưng Lương Ngữ Hinh vẫn quay đầu, lẩn tránh ánh nắng mặt trời, để khuôn mặt vốn dĩ hơi hồng kia của còn hồng hơn nữa.

      “A a, Lục Hạo, chú lợi hại quá!!” Hạo Tử khen ngợi .

      Lục Hạo đẩy đẩy gọng kính, tuy chỉ là lời lẽ của trẻ con, nhưng đây là con trai sùng bái đó, rất vui mừng!

      Hạo Tử lao cái vào trong lòng Lương Ngữ Hinh, : “Mẹ ơi, Hạo Tử có ngoan ?”

      Lương Ngữ Hinh biết điều gì rồi, khẽ gật đầu.

      “Vậy Hạo Tử có thể ăn kem ?” Đúng vậy, trọng điểm là ở đây.

      Trẻ con luôn luôn tinh quái khôn lỏi, Lục Hạo nghĩ lại bản thân mình, khi còn như vậy, có phải là cũng dáng vẻ như thế này ?

      Liên quan đến chuyện ăn kem này, hoàn toàn giao cho Lương Ngữ Hinh giải quyết.

      Lương Ngữ Hinh lắc lắc đầu, từ trong túi lấy ra bình giữ nhiệt, bên trong là nước nóng vừa rồi về nhà chuẩn bị.

      Hạo Tử cụp đầu xuống, ờ tiếng.

      Lục Hạo ở bên cạnh nhìn thấy, cảm thấy rất thần kì lại tự hào, cậu bé đáng rất ngoan và nghe lời! đến xoa xoa chiếc đầu béo của cậu nhóc, “Buổi trưa ta mời cháu ăn đồ ăn ngon.”

      Nhưng mà, trong lòng của trẻ con, đồ ăn ngon là gì? Trả lời: Mcdonal! ! Đây là điều Lục Hạo hề ngờ tới, rốt cuộc là cùng với loại sinh vật như cậu nhóc này tiếp xúc quá ít, vốn dĩ dự định là đưa bọn họ ăn chút đồ ăn nông gia có dinh dưỡng, nhưng thấy ánh mắt rất hy vọng của Hạo Tử, đành thỏa hiệp, hỏi Lương Ngữ Hinh: “Có thể ?”

      Lương Ngữ Hinh kiên định lắc đầu, thế là kế hoạch thay đổi, vẫn là đồ ăn nông gia, nhưng khi chiếc xe lái qua trung tâm thành phố, biển quảng cáo của Mcdonal lớn lớn sáng sáng liền giống như là chiếc kim đâm vào trong mắt của Hạo Tử.

      “Ôi, mẹ ơi, bên trong có rất nhiều người đó.”

      “…”

      “Ồ, có rất nhiều trẻ con giống như con đó!”

      “…”

      “Tiểu Mê đùi gà rán của Mcdonal ăn rất là ngon!!”

      “…”

      Lục Hạo thực ra rất muốn dừng xe lại, chẳng phải chỉ là vì đùi gà rán sao? Con trai muốn ăn thứ đó!

      Đáng thương quá! !

      Nhưng mà, Lương Ngữ Hinh lắc đầu, hơn nữa cúi mặt xuống thơm thơm vào gò má và đôi mắt lớn trồi ra của cậu bé đáng , như thế này, Hạo Tử liền thể nhắm mắt lại, hưởng thụ nụ hôn của mẹ.

      Cuối cùng qua đoạn đường nguy hiểm, Lục Hạo hít hơi dài, làm thế nào đây? Sau này giữa vợ và con trai, phải nghe theo ai?
      tiểu Viên Viên thích bài này.

    5. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      CHƯƠNG 14: TẠM THỜI GIỮ BÍ MẬT

      [​IMG]
      Muốn Lương Ngữ Hinh , điều gì là thần kì? cảm thấy, bây giờ chính là thần kì.

      Người đàn ông ràng muốn dỗ con trai ngủ, mà bản thân mình lại ngủ mất rồi, nằm giường của , kính lệch sang bên, trong lòng còn có cậu bạn ràng chưa ngủ, đôi mắt lấp sau hàng lông mi dài vẫn luôn lén lút đánh giá khuôn mặt của người đàn ông to lớn bên cạnh, nhìn thấy mẹ đến liền vội vàng lén lút giả vờ ngủ.

      Lương Ngữ Hinh xác định Lục Hạo ngủ say rồi, xán đến gần, nhàng thổi hơi lên mặt con trai, cậu bạn liền nhịn được cười, chiếc bụng vểnh vểnh lên, duỗi tay ra giữ lấy mặt của , giọng lớn thường ngày cũng chẳng thấy đâu nữa, còn biết : “Mẹ ơi, chú ngủ rồi, chúng ta đừng làm ồn đến chú.”

      Nhưng mà, ấy ngủ giường của mình, làm thế nào đây?

      Buổi tối bọn họ ăn đồ ăn ngon, Hạo Tử nhìn thấy đùi gà liền hoàn toàn quên mất đùi gà rán trong tiệm Mcdonal, cắn hai miếng thơm phưng phức, ăn no bụng rồi được Lục Hạo ôm lên lầu về nhà, lúc đó Lục Hạo như thế này: “ dỗ con ngủ, em mau chóng tắm , cả ngày mệt rồi nhỉ.”

      Lời quá dịu dàng, khí quá bình thường, cho nên Lương Ngữ Hinh nhanh chóng chạy trốn, ôm quần áo trốn tắm rửa.

      Nhưng mà, người muốn dỗ con trai ngủ kia, bản thân mình ngủ say trước rồi, chắc mệt lắm rồi nhỉ, còn chạy từ tận Bắc Kinh đến.

      Bức tranh này giống như là khối bọt biển, dần dần hòa tan vào trong nước, lấp đầy trái tim của , căng đầy và thỏa mãn – hai người đàn ông quan trọng nhất trong sinh mệnh của .

      Hạo Tử ràng vô cùng muốn xoay ổ trong lòng của Lục Hạo, nhìn thấy mẹ ngẩn ngơ liền duỗi bàn tay ra vỗ vỗ vào ga giường bên cạnh người : “Mẹ ơi, ngủ!”

      Lương Ngữ Hinh bỗng chốc giật thót mình, che giấu nổi khiến máu nóng dâng trào, ôm lấy gối ra khỏi phòng ngủ.

      Hao Tử bé cũng biết vì sao mẹ phải chạy trốn, ràng bên cạnh còn có vị trí có thể ngủ được mà, vì sao mẹ phải ngủ ở sofa trong phòng khách? Cậu muốn bò lên kéo mẹ quay về, nhưng giây sau đó, bị Lục Hạo ôm rất là chặt, Lục Hạo nghiêng người, bàn tay lớn phủ lên chiếc bụng tròn tròn của Hạo Tử, rất ấm áp, hoàn toàn giống chút nào so với tay của mẹ, hơi giống so với tay của bố Tiểu Mễ.

      Rất giống, liền muốn cử động nữa, Hạo Tử cảm thấy mùi vị của chú bên cạnh này rất dễ ngửi, thơm thơm giống mẹ, nhưng mà cậu rất thích.

      Xích xích vị trí giống như con thú , càng hướng vào sát trong lòng Lục Hạo hơn, lòng bàn tay nhàng dính vào giữa bàn tay to lớn của Lục Hạo đặt bụng, chầm chậm nhắm mắt vào, lông mi yên ổn nhướn lên nữa.

      Lục Hạo ngủ giấc này rất là ngon, cảm thấy trong lòng rất mềm mại ấm áp, có luồng hương sữa.

      Buổi sáng ngày hôm sau, khi khẽ hé mắt ra, đồ vật trong lòng động đậy cái, trong chiếc miệng lầm bầm gì đó sau đó là nặng nề ngủ thiếp , chiếc chân ngắn mập gác lên ngang eo của , chẳng ngoan ngoãn chút nào.

      Lục Hạo kìm được nghĩ, nhóc con, con chẳng giống mẹ con chút nào, mẹ con năm đó nằm ở trong lòng ta rất ngoan ngoãn, chẳng dám cử động lấy cái.

      Theo thói quen muốn duỗi tay ra đẩy gọng kính, nhưng phát kính được đặt chiếc tủ thấp ở cạnh giường, Lục Hạo khe khẽ cười, hôn lên mí mắt của cậu bé đáng .

      Tỉnh dậy thôi con trai. ở trong lòng.

      “Ưm… buồn ngủ, Hạo Tử muốn ngủ chút!” Cậu nhóc nhõng nhẽo trong lòng Lục Hạo theo thói quen, quên mất buổi tối hôm qua là xoay ổ trong lòng ai ngủ, còn nũng nịu , “Mẹ ơi, Hạo Tử nằm mờ thấy chú đó!”

      Lục Hạo cúi miệng xuống áp gần vào cậu bé đáng , khẽ giọng hỏi: “Mơ thấy ta thế nào?”

      Hạo Tử lười nhác nhắm mắt lại, ý thức vẫn chưa tỉnh táo lắm, hỏi gì đó, “Chú thích Hạo Tử.”

      Tuy vừa mới sáng sớm nghe thấy từ chú này khiến người ta chẳng biết làm thế nào, nhưng Lục Hạo cảm thấy, tiểu tiết vẫn cần phải truy cứu nữa, con trai vừa sáng sớm vì sao lại đáng như thế này?!!

      Thơm thơm lên mắt của Hạo Tử, từ bên trái đến bên phải, sau đó lại hôn hôn lên mặt cậu, gò má mũm mĩm thơm thơm ngọt ngọt, cuối cùng dùng đỉnh mũi cụng cụng xuống đỉnh mũi của Hạo Tử, thoắt cái ôm cậu nhóc lên, tung cao cao lên trời, khắp căn phòng đều là tiếng thét của cậu, về phía nhà vệ sinh.

      Lương Ngữ Hinh vội vội vàng vàng từ trong bếp chạy ra ngoài đẩy cửa nhìn, con trai cười ôm lấy cổ của Lục Hạo, khuôn mặt còn tươi tắn hơn cả hoa mùa xuân, Lục Hạo cùng lúc quay đầu nhìn , đồng thời hai cặp mắt lần lượt hành lễ chào hỏi với .

      “Mẹ ơi, Hạo Tử muốn cùng tè với chú đó! Chú có thể tung Hạo Tử lên cao cao, Hạo Tử rất là vui ạ!”

      Sáng sớm mắt của Lục Hạo đeo kính rất trong suốt, con mắt dài nheo lại, khiến Lương Ngữ Hinh thấy hơi mất hồn, ánh mắt như thế này, cách 6 năm rồi, lại lần nữa xuất .

      Im lặng, lùi ra khỏi phòng, Lương Ngữ Hinh cảm thấy bản thân mình bình thường rồi, vì sao lại đỏ mặt thế này chứ?

      Lục Hạo ôm cậu nhóc lên thành khối vào trong nhà vệ sinh, sau đó có luồng tiếng nước chảy truyền ra ngoài, kèm theo đó là tiếng cười của Hạo Tử, mặt của Lương Ngữ Hinh càng đỏ hơn, lắc lắc đầu, cuống quýt chui vào trong bếp.

      Lúc ăn sáng, Hạo Tử hỏi Lục Hạo: “Lục Hạo Lục Hạo hôm nay chú còn cùng chơi với Hạo Tử ?”

      Vừa rồi khi đánh răng, Lục Hạo lại lặp lại lần nữa dạy dỗ chút chủ đề liên quan đến cách xưng hô chú ơi này đừng có xuất nữa tốt hơn, tất cả điều này bây giờ Hạo Tử nhớ lắm rồi, nhìn thấy Lục Hạo phải gọi là Lục Hạo.

      Lục Hạo cũng trả lời chỉ nhìn sang Lương Ngữ Hinh.

      Lương Ngữ Hinh thực phớt lờ nổi, buông đũa xuống, khe khẽ gật gật đầu, sau đó Lục Hạo ôm lấy đầu của Hạo Tử : “Đương nhiên rồi, hôm nay cùng chơi với cháu.”

      Cái gọi là cùng chơi, chính là sau khi ăn sáng đưa cậu bé đáng học, đợi đến khi tan học lại đón cậu về nhà, trong lúc đó, Lục Hạo có mời Lương Ngữ Hinh cùng , nhưng gặp phải cự tuyệt.

      Lương Ngữ Hinh viết lên bảng giấy: Em mở cửa tiệm, phiền rồi.

      hề phiền, cảm ơn em chuẩn bị bàn chải đánh răng cho .” Lục Hạo .

      Lương Ngữ Hinh mượn việc mở cửa quay lưng lại hai vành tai đều ửng đỏ, đúng vậy, buổi sáng em chạy xuống dưới lầu mua cho bàn chải và khăn mặt, làm thế nào đây, như thế này có phải là rất tốt ?!!

      **********************************

      Buổi sáng phơi mình dưới ánh nắng mặt trời ngày thu, dắt tay của con trai, từng bước từng bước hai người bốn chiếc chân, lớn ràng, Lục Hạo bước Hạo Tử phải mau mau bước theo hai bước, tuy phí sức nhưng cậu nhóc cầu đòi bế, chiếc miệng còn ngừng chuyện: “Lục Hạo Lục Hạo tuần sau trường của chúng cháu có hội thể thao đó, chú có thể đến ? Lần trước hội thể thao cháu cũng tham gia bộ nhanh, bởi vì cần có bố mẹ cùng, nhưng mà Hạo Tử chỉ có mẹ, vậy Lục Hạo có thể cùng chúng cháu đăng kí ?”

      Lục Hạo đột nhiên dừng bước chân lại, nhìn nhìn mặt của cậu nhóc, có mất mát cũng vui mừng, chỉ là kể lại thực —— Hạo Tử chỉ có mẹ.

      Bây giờ cậu bé còn , vẫn chưa thể nghiệm được sâu sắc ý nghĩa của câu này, nhưng nhìn thấy bố mẹ của Tiểu Mễ tầng dành được giải nhất trong cuộc thi vẫn là thấy ngưỡng mộ, nhưng từ trước đến nay cậu , bây giờ chỉ là cho Lục Hạo chút những lời thầm kín trong lòng mình.

      Lục Hạo mở miệng muốn chút gì đó, cảm thấy bản thân mình bỏ lỡ rất nhiều thứ rồi, con trai của làm sao có thể chưa từng được tham gia qua trò bộ nhanh gì đó?!! Con trai phải là thứ nhất thứ nhất!!

      Nhưng rất nhiều việc, nghẽn lại ở đó lên được xuống xong, Lục Hạo muốn , ta là bố của con, con trai, gọi bố để bố nghe nào!

      Vẫn là Hạo Tử trước, cậu cười hì hì bò lên chân của Lục Hạo, ngẩng chiếc đầu lên : “Lục Hạo Lục Hạo, điện thoại của chú kêu kìa!”

      Lục Hạo đeo chiếc ba lô của cậu nhóc lên vai, nhân điện thoại, Hạo Tử nhảy nhảy nhót nhót ở phía trước.

      “Mấy ngày về nhà Lục Hạo con đủ lông đủ cánh rồi phải ? Ở đâu?!”

      Lục Hạo vỗ trán, mẫu hậu bệ hạ trong nhà phát điên rồi xem ra việc rất nghiêm trọng.

      “Con…”

      “Đừng có với mẹ bây giờ con vẫn còn ở Bắc Kinh!! Lão nương biết con chạy đâu rồi! Nhanh chóng quay lại cho lão nương! ! Con là người lớn như thế này rồi vì sao còn biết xấu hổ từ sáng đến tối lăn lộn với bọn Hạo Hạo và Tiểu Nhị, người ta có gia đình có vợ có con rồi, da mặt con vì sao lại dày như vậy, hề cảm thấy xấu hổ sao hả!!?”

      Lục Hạo cảm thấy, mới sáng sớm bảnh mắt, bản thân mình vẫn chuyện tốt hơn, cho nên , bình thường trầm mặc cũng là có nguyên nhân, cho nên , Lục Ninh nàng oang oang kia là có di truyền, cho nên , Lục Hạo nhìn nhìn con trai của mình nhảy nhót ở trước mặt cảm thấy, là di truyền!!

      Hạo Tử khuôn mặt hồng hào hồng hào, lảnh lót hô gọi với Lục Hạo ở phía sau: “Mau mau, chúng ta thi chạy bộ ! ! Hạo Tử rất lợi hại đó! !”

      “Lục Hạo con có nghe lời mẹ hay vậy! Nếu như con có vợ con đặt ở trước mặt của lão nương đây, mặc kệ con muốn đâu , lão nương cũng chẳng thèm quản con!! Nhanh chóng quay về!!”

      “Có chuyện.”

      “Mẹ mặc kệ!”

      Lục Hạo cảm thấy, vợ con gì đó, sắp sửa cũng có, vội gì chứ?! Mẫu hậu bệ hạ mẹ thể đợi được chút sao? Đúng là quá thiếu bình tĩnh rồi! ! Ngày nào đó đem vợ con gì đó đặt ở trước mặt của mẹ, mẹ được quá kinh ngạc đó!!

      “Xem mắt gì đó con đâu.”

      “…” Người phụ nữ mạnh mẽ nữ sĩ Lâm Tịch có danh tiếng vang dội lẫy lừng trong đại viện đột nhiên tắc nghẹn.

      “Con nhà ai con đều có hứng thú.” Lục Hạo bổ sung.

      “Khụ khụ, gần đây sức khỏe của mẹ tốt, con quay về thăm mẹ .”

      “Vâng, con gọi điện thoại bảo Ninh Tử mua chút đồ bổ dưỡng cho mẹ.”

      “… Lục Hạo! ! ! !” tiếng gầm mạnh mẽ vang dội.

      “Nghe thấy rồi, ho đừng chuyện lớn tiếng.” Lục Hạo nhịn cười, “Mẹ à, đợi con bận xong rồi quay về thăm mẹ, dập máy trước đây.”

      Hạo Tử bịch bịch bịch từ chỗ xa lao quay lại, ôm lấy chân của Lục Hạo cười hì hì, giọng lảnh lót: “Lục Hạo Lục Hạo, cháu sắp đến muộn rồi!!”

      Lục Hạo nhìn nhìn xung quanh đường vừa rồi vẫn còn có mấy cậu bé trai mặc đồng phục giống như của cậu bé đáng lúc này đều mất tích rồi, tắt điện đoạn đặt vào trong túi, vỗ vỗ tay nâng chân tay của Hạo Tử lên, Hạo Tử liền nhảy trèo lên , ôm chặt lấy cổ của Lục Hạo hét lớn: “Xông lên!!!”

      Gỡ kính xuống, cất bước chạy cuồng loạn, chủ yếu là Lục Hạo biết ở trường mẫu giáo đến muộn nghiêm trọng thế nào, ừm, vẫn là chẳng có hình tượng chạy thôi!

      Cậu nhóc con áp vào trong lòng Lục Hạo cười he he, cảm thấy rất vui vẻ, ngọ nguậy hôn cái lên mặt Lục Hạo, sau đó thấy hơi xấu hổ, đem chiếc đầu vùi vào trong hõm vai của Lục Hạo.

      Khi Lục Hạo đưa cậu nhóc vào lớp kịp giờ giáo viên bắt đầu giảng bài rồi, Hạo Tử ôm ba lô của mình tìm vị trí ngồi xuống, giáo viên ra ngoài chào hỏi Lục Hạo.

      “Chào , tôi là giáo viên của Hạo Tử, tôi họ Điền.”

      Lục Hạo chưa kịp đeo kính lên, cặp mắt dài nhìn người thấy hơi mờ mờ, duỗi tay ra, “Chào , giáo Điền.”

      giáo Tiểu Điền đột nhiên mắt lóe long lanh, “ là gì của Hạo Tử?”

      “Cái này, tạm thời là bí mật.”
      tiểu Viên Viêntart_trung thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :