1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Viên mãn - Giai Lệ Tam Thiên (67C + 5NT)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 5: Xúc xích của trẻ em

      [​IMG]

      Lương Ngữ Hinh lấy xong nước, bóp xong kem đánh răng cho con trai, liền đến bếp chuẩn bị bữa sáng. Buổi tối hôm qua ngủ, nghĩ cả đêm, vẫn phải ràng tốt hơn, sao cả, em chỉ là biết chuyện nữa, sao cả.

      Tuy có tâm lý chuẩn bị, nhưng trong buổi sáng sớm ngày thu trong sáng, nhìn thấy bố của con trai mình ngủ sofa trong phòng khách, tâm trạng vẫn tốt lên cách kì lạ, nhưng lại nghĩ ngẫm, làm thế nào đây? cả đêm về nhà, vợ chắc rất lo lắng nhỉ!

      Lương Ngữ Hinh nghĩ sau này mọi người cần gặp mặt nhau nữa tốt hơn, tự đặt mình vào vị trí vợ mới cưới của Lục Hạo mà nghĩ, cảm thấy bản thân mình giống như hồ ly tinh dụ dỗ chồng người ta qua đêm về nhà.

      Như thế này được, là mẹ của Hạo Tử, phải làm người mẹ ưu tú.

      Lục Hạo ở trong giấc ngủ ngửi thấy mùi vị thơm thơm, lật người muốn tiếp tục ngủ lát, giả vờ trở mình, đợi em làm xong bữa sáng chắc chắn lịch giữ lại ăn cơm nhỉ?!!

      Rất dụng tâm sắp xếp, Lục Hạo tự nhủ mình kiên quyết được quay về ăn bữa sáng miễn phí của khách sạn, đột nhiên, mắt cảm giác thấy ướt ướt mềm mềm, giống như là lưỡi của chú chó con.

      hé mắt ra chút xíu, nhìn thấy cậu bé đáng có đôi mắt giống như trái nho đen kia nằm bò bên tay , thò đầu cười nhìn .

      “Cháu làm gì vậy?”

      “Hạo Tử thơm chú!” Buổi sáng cổ họng của cậu bé con vẫn mang cảm giác ngạt ngạt vừa mới tỉnh ngủ.

      “Hử?” Lục Hạo vẫn chưa thích ứng được với tư duy của cậu bé đáng .

      “Lục Tử thơm chú, chú thức dậy!” Trong mắt của cậu bạn Lục Tử, buổi sáng ngủ dậy đều cần mẹ thơm lên mắt mới được, cho nên cậu liền cũng thơm Lục Hạo, muốn để thức dậy.

      Lục Hạo ngồi dậy khỏi sofa, nhìn cậu bé đáng cười hì hì bên cạnh, duỗi tay ra véo véo gò má toàn thịt của cậu, hỏi: “Cháu tên là Hạo Tử?”.

      Cậu bản Hạo Tử khẽ gật đầu, cặp mắt to đen lay láy đảo đảo chuyển chuyển nhìn sang Lục Hạo, phát khuy tay áo của Lục Hạo rất đẹp liền cẩn thận sờ lên.

      Tay của cậu bé, mềm tả nổi, thỉnh thoảng sờ nắn chạm đến mu bàn tay của Lục Hạo, loại cảm giác bị điện giật tê tê từ gót chân truyền lên đầu đó lại đến rồi.

      Lục Hạo hắng hắng cổ họng dáng vẻ nghiêm túc : “Tên của cháu khó nghe”.

      Thực ra đó cũng chỉ là kiểu của người lớn muốn trêu đùa trẻ con chút, nhưng lại khiến cậu bạn Hạo Tử trở nên nghiêm túc, cậu đứng thẳng cơ thể bé dậy, cái miệng đỏ đỏ vểnh lên, biểu cảm khá là hài lòng với bình luận của ông chú trước mặt này.

      “Hạo Tử là biệt danh mẹ đặt cho Hạo Tử, chú được thích!!”

      “Ồ, đại danh của cháu gọi là gì?”

      Có Trời biết được, Lục Hạo lại nghiêm túc thảo luận đến vấn đề đại danh biệt danh với cậu bé đáng ở đây!! Hơn nữa Lục Hạo lại còn cảm thấy rất thú vị, trêu cậu bé đáng này tức giận vô cùng thú vị.

      “Cháu…” Hạo Tử hít sâu hơi, làm chiếc bụng căng lên, lúc muốn chính thức kêu ra tên của mình Lương Ngữ Hinh lại xuất , duỗi tay đặt lên đỉnh đầu của Hạo Tử xoay sang hướng bàn ăn, ý nghĩ là: Ăn sáng thôi!

      Hạo Tử hơi thở bị bịt lại, hô hấp thuận, chiếu theo chỉ thị của mẹ đến bàn ăn, chiếc bụng căng lên lại thu về, sau khi nhìn thấy bàn có xúc xích trẻ em mà mình thích ăn nhất cậu nhóc cũng quên luôn đại danh tiểu danh gì đó, ríu rít với Lương Ngữ Hinh: “Mẹ ơi, Hạo Tử đói lắm rồi!!”

      Ở trường mẫu giáo Lương Ngữ Hinh nhìn thấy nhiều đứa trẻ rất thích ăn cơm, giống như cả ngày ăn đồ cũng thấy đói vậy, bố mẹ, giáo viên bưng bát đuổi theo phía sau mông, dỗ dành chỉ để có thể bón đứa nhóc ăn miếng .

      Trong điểm là Hạo Tử của lại vậy, bất luận là lúc nào đều tự mình ngoan ngoãn ăn cơm, lúc 3 tuổi nếu như bạn chủ động muốn bón cho cậu, cậu nhóc còn hất tay của bạn ra cất giọng non nớt: “Ma ma, ăn… bón!”

      Tuy bên cạnh chiếc bát rơi vãi nhiều cơm, nhưng Lương Ngữ Hinh vẫn rất vui mừng, có thể ăn là tốt, đứa trẻ có thể ăn rất khỏe mạnh, đây là điều mà mỗi người mẹ đều mong muốn thấy.

      Lục Hạo đứng đến, cúi đầu nhìn nhìn áo sơ mi và quần tây chẳng ra làm sao người mình, đeo kính lên rồi đến bàn ăn.

      Lương Ngữ Hinh quay lại nhìn thấy liền cười, nụ cười vô tình ngẫu nhiên, lóe qua mắt của Lục Hạo.

      Nhếch nhác quá rồi!! lẩm bẩm trong lòng.

        **********************************

      Buổi sáng dinh dưỡng đơn giản, là cháo gạo và bánh trứng gà trong bữa cơm kiểu Trung, còn có chiếc bát xúc xích của trẻ em và mấy đĩa rau ăn kèm.

      Hạo Tử hề tính toán với Lục Hạo về chuyện vừa rồi tên của mình khó nghe, vỗ vỗ vào chiếc ghế bên cạnh mình : “Chú ơi, ăn cơm!”.

      Lương Ngữ Hinh cảm thấy thần kì, thằng bé vì sao lại có thể thân mật với người ràng là mới biết như vậy chứ?!!”

      Lục Hạo ngồi xuống, bởi vì bàn có bày 3 bát cháo ngô, ràng là có phần của .

      Lục Hạo cảm thấy, mình minh thần võ!

      Sau đó, chiếc thìa có hai miếng xúc xích của trẻ em lắc lắc đảo đảo đặt vào trong bát của , Hạo Tử : “Chú ơi, cái này ngon!”

      Lương Ngữ Hinh lại lần nữa bất ổn trong lòng, có trời biết đó là thứ Hạo Tử thích nhất.

      Lục Hạo nhăn nhăn trán, “Đây là thứ gì vậy?!!”

      Hạo Tử dường như biết được câu hỏi trong lòng của chú, giải thích liền: “Chú à, đây là xúc xích đó, là thứ chỉ có trẻ con có thể ăn, rất là ngon, Hạo Tử chia cho chú ăn cùng!”

      Trái tim của Lục Hạo có cảm giác kì lạ, chưa từng gần gũi với cậu bé đáng có độ tuổi như thế này, biết có phải là mọi đứa trẻ đều nhiệt tình, dễ thương như thế này , hay là cậu nhóc đáng này đối với mỗi ông chú đến nhà của cậu đều nhiệt tình như thế?

      Suy nghĩ này khiến Lục Hạo giật giật da thịt hồi.

      Động đũa hay là động đây?

      Hạo Tử nhìn sang Lục Hạo trong mắt tràn đầy trông mong, hy vọng chú đeo kính này có thể giống như cậu cũng thích ăn xúc xích.

      Buổi sáng mùa Thu luôn se lạnh chút, nhưng mặt trời lên cao từ sớm, cả ngày đều có gió dịu nắng đẹp.

      Ánh nắng chiếu vào căn phòng chiếc bàn ăn, mỗi buổi sáng,đều có bữa sáng nóng hôi hổi, còn có đứa trẻ đem đồ ăn thích nhất của cậu chia sẻ cho bạn cùng ăn.

        **************************************

      Lục Hạo gắp xúc xích bỏ vào trong miệng, đồ ăn của trẻ em đều là vị ngọt, dùng dầu chiên thơm thơm, quả ăn rất ngon!

      Hạo Tử nhìn thấy chú thích, rất vui mừng, dường như tìm được đối tác vậy, cũng làm theo ăn từng miếng từng miếng cháo lớn, cánh tay còn véo chiếc bánh trứng Lương Ngữ Hinh cuốn cho cậu.

      Lương Ngữ Hinh nỗ lực bình tĩnh ngồi xuống, 6 năm rồi, lần đầu tiên cả gia đình bọn họ ngồi ăn cơm chiếc bàn ăn, tuy biết sau khi Hạo Tử trưởng thành có nhớ được ngày hôm nay , nhưng rất thỏa mãn rồi.

      Ăn cơm xong, Lương Ngữ Hinh đem phần thuốc cảm cúm và tiêu viêm giống như tối qua đặt ở bàn, rồi chuẩn bị cặp sách cho Hạo Tử. Hạo Tử nhìn thấy bàn có thuốc đắng, chiếc chân ngắn ngủn chạy đến chỗ Lương Ngữ Hinh, dựa vào trong lòng của mẹ : “Mẹ ơi, lấy kẹo cho chú !!”

      Trán Lục Hạo lại co giật, cậu bé đáng này có phải là hơi quá gần gũi với ??

      Lương Ngũ Hinh cũng bất lực, con trai, con có thể bớt phóng túng chút ? Con như thế này chúng ta rất nhanh chóng bị phát đó!!

      Nhưng cậu bạn Hạo Tử tuyệt đối là cậu bản có lòng thương người, cậu biết uống thuốc rất khó chịu, liền kéo mẹ nhất định phải lấy kẹo cho chú, cậu biết kẹo đặt ở chỗ trong cùng của tủ lạnh, cậu vóc dáng quá lấy được, cần giúp đỡ của mẹ.

      Lục Hạo cảm thấy bản thân mình chẳng còn thể diện nữa, uống thuốc cũng cần đến cậu nhóc đáng này lo lắng sao??!! cần ăn kẹo cũng có thể uống thuốc đấy!!

      Thầm nghĩ muốn xây dựng chút hình tượng ở trước mặt của cậu bạn Hạo Tử, điều này giống như chính phủ muốn xây dựng hình tượng tốt đẹp ở trước nhân dân, Lục Hạo ngẩng cổ lên, đem thuốc và nước nuốt vào.

      Sau đó nhìn cậu bé đáng biểu thị, thấy thế nào, chú lần nuốt hết cả nắm thuốc to như thế này, Hạo Tử cháu có sùng bái ?!!

      Hạo Tử chớp chớp mắt, hoàn toàn tiếp nhận được biểu của Lục Hạo, vẫn là nôn nóng muốn bảo mẹ lấy kẹo, trong lòng bé của cậu, uống viên thuốc rất đắng, chú vừa rồi uống liền lúc ba viên, nhất định khó chịu khủng khiếp!!

      Lương Ngữ Hinh chẳng có cách nào, đem chiếc ba lô đeo lên vai của Hạo Tử, nắm bàn tay của con trai dắt cậu đến tủ lạnh lấy kẹo mút.

      Hạo Tử còn quan tâm giúp chú bóc lớp giấy bọc của kẹo mút rồi đưa qua, cậu bé đáng lùn thấp ngẩng chiếc đầu bự bự, bờ vai nho còn đeo chiếc ba lô đồng phục trường mẫu giáo, người là mặc quần áo đồng phục của trường, rất hào hùng : “Chú ơi, ăn kẹo!!”

      Lương Ngữ Hinh nhìn thấy biểu cảm mặt của Lục Hạo, liền cười.

      Lục Hạo cảm thấy chính vì nụ cười này, dù thế nào cũng phải nhận lấy chiếc kẹo cậu bé đáng đưa đến.

      Hạo Tử rất vui mừng nhìn chú ngậm chiếc kẹo mút, tiếp tục sang sảng : “Chú phải cảm ơn cháu đấy!!”

      Lục Hạo bỗng chốc mắc nghẹn, cậu bé đáng này vì sao lại lắm chuyện như thế!! Nhưng cách nào phớt lờ được tia chiếu phát xạ của cậu bé đáng cao dưới đùi này.

      “… Cảm ơn cháu, cậu bé.”

      Hạo Tử rất vui mừng, vỗ vỗ bàn tay quay đầu với Lương Ngữ Hinh câu: “Mẹ ơi, Hạo Tử làm việc tốt rồi, có thể ăn kẹo mút ?!!”

      Hóa ra… là vì thế…

      Lục Hạo cảm thấy, vẫn là tiểu tử béo vẫn còn chưa biết gì của Tông Chính Hạo Thần đáng hơn!

      Lương Ngữ Hinh cũng cho Hạo Tử chiếc kẹo mút, bởi vì cậu thực quan tâm đến người khác.

      Vốn dĩ trong kế hoạch của Lương Ngữ Hinh, là mời Lục Hạo đợi chút. Trường mẫu giáo ở ngay gần đây, sau khi đưa Hạo Tử học xong, có hai việc cần cho biết, ngoài việc giải thích chút với Lục Hạo vì sao mình chuyện với , còn bảo Lục Hạo lần này chỉ là tình cờ gặp sau này cần phải phí tâm sức gì liên hệ, còn bất cứ điều gì nữa. Nhưng mọi việc luôn ngoài dự liệu của , bởi vì khi Hạo Tử ra ngoài cửa liền rất lễ phép với Lục Hạo: “Chú à, Lục Hạo, đại danh của Hạo Tử gọi là Lục Hạo! khó nghe chứ!”

      Lương Ngữ Hinh chóng mặt hồi, bây giờ bịt miệng con trai cũng quá muộn rồi.

      Trong đầu của Lục Hạo lóe qua rất nhiều việc, tuy kinh ngạc, nhưng nỗ lực bình tĩnh đến trước mặt Hạo Tử, quỳ xuống nhìn thẳng vào cậu bé, : “Tên của chú cũng là Lục Hạo, chú rất thích tên của cháu”.
      tiểu Viên Viêntart_trung thích bài này.

    2. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 6: Lộ chân tướng

      [​IMG]

      Vốn dĩ, trong kế hoạch của Lương Ngữ Hinh, là mời Lục Hạo đợi chút. Trường mẫu giáo ở ngay gần đây, sau khi đưa Hạo Tử học xong, có hai việc cần cho biết, ngoài việc giải thích chút với Lục Hạo bản thân mình vì sao chuyện với , còn bảo Lục Hạo lần này chỉ là tình cờ gặp sau này cần phải phí tâm sức gì liên hệ, còn bất cứ điều gì nữa. Nhưng việc mãi mãi đều là ngoài dự liệu của người ta, bởi vì khi Hạo Tử ra ngoài cửa liền rất lễ phép với Lục Hạo: “Chú à, Lục Hạo, đại danh của Hạo Tử gọi là Lục Hạo! khó nghe mà!”.

      Lương Ngữ Hinh chóng mặt hồi, bây giờ bịt miệng của con trai quá muộn rồi.

      Trong đầu Lục Hạo lóe qua rất nhiều việc, tuy kinh ngạc, nhưng nỗ lực bình tĩnh đến trước mặt Hạo Tử, quỳ xuống nhìn thẳng vào cậu bé, : “Tên của chú cũng là Lục Hạo, chú rất thích tên của cháu”.

      Hạo Tử ràng khá là sững sờ, cậu lớn như thế này rồi vẫn chưa từng gặp được bạn nào có tên giống mình, cảm thấy rất thần kì, đôi mắt đen to tròn chớp chớp hai cái, quay đầu nhìn mẹ.

      Còn Lục Hạo cũng đồng thời ngước đầu lên, hai Lục Hạo lớn cùng nhau phản chiếu ra chiếc bóng có độ cao dưới đùi.

        ************************************

      Lương Ngữ Hinh nhất thời ngăn cản được, đứng ngây ngốc ở cửa.

      “Mẹ Hạo Tử à, đưa Hạo Tử học sao? Có muốn cùng với Tiểu Mễ nhà tôi ?” Lúc này, cặp bố – con từ lầu xuống, bé con tóc buộc tóc hai bên vểnh như sừng cừu, mặc đồng phục giống trường Hạo Tử.

      Lương Ngữ Hinh thở mạnh hơi, nhanh chóng kéo Hạo Tử từ bên cạnh Lục Hạo ra, giao vào tay của người hàng xóm, khe khẽ gật gật đầu, biểu thị cảm phiền rồi.

      bé con ở tầng liền nắm lấy tay của Hạo Tử, ngọt ngào với Lương Ngữ Hinh: “Chào buổi sáng, dì Hinh Hinh!”.

      Lương Ngữ Hinh khom người xuống vỗ vỗ lên đầu của bé con, lại vỗ vỗ lên đầu của Hạo Tử, Lục Hạo vẫn đứng trong nhà liền sải bước dài qua cửa ra ngoài, đứng ở bên cạnh Lương Ngữ Hinh.

      Bố của bé con tầng lần đầu tiên nhìn thấy có đàn ông trong nhà của bà mẹ đơn thân ở tầng dưới này, khỏi thấy ngạc nhiên nhưng lại che giấu rất tốt, đưa hai đứa trẻ con xuống lầu học.

      Lương Ngữ Hinh hình Hạo Tử xuống lầu, tay dắt tay dung dăng dung dẻ với bé con, hai chiếc đầu thỉnh thoảng chụm vào nhau cùng thầm gì đó sau đó lại tách ra, khuôn mặt bé đều tươi cười dưới ánh mặt trời.

      Lục Hạo bước lên bước, chắn tầm nhìn của Lương Ngữ Hinh lại, cao hơn cái đầu so với người phụ nữ trước mặt, lúc này thân hình của chắn hết các tia sáng lại, cặp mắt dài mặc dù bị chiếc kính sống mũi che những vẫn có thể nhìn ra được cảm xúc, Lương Ngữ Hinh biết, người đàn ông này tức giận rồi.

      “Vẫn chịu chuyện với ?” Giọng lạnh lùng của Lục Hạo vang lên giữa chỗ cầu thang chật hẹp.

      Lương Ngữ Hinh kéo tay áo về nhà, đóng cửa lại.

      Căn phòng khách bé, bởi vì khí lạnh từ người Lục Hạo phát ra mà cảm thấy chật chội lại lãnh lẽo, Lương Ngữ Hinh chỉ chỉ vào sofa bảo Lục Hạo ngồi.

      chuyện!” Lục Hạo quát lên.

      Lương Ngữ Hinh lùi lại sau hai bước, trong mắt chầm chậm chứa đầy nước mắt.

      Thực ra lúc mới đầu, Lục Hạo hề nghĩ nhiều đối với việc chuyện của Lương Ngữ Hinh, trước đây khi bọn họ ở bên nhau cũng như vậy. Người phụ nữ này, sống trong gia đình vô ưu vô lo, hồn nhiên ngây thơ nhưng rất yên tĩnh, thích đọc sách. Bọn họ ở bên cạnh nhau trong thư viện của trường cả ngày cũng chuyện, đọc được câu văn nào cảm thấy có ý nghĩa viết ra giấy đưa đến cho người ngồi đối diện xem, người ra ngoài mua nước mua đồ ăn vặt, người còn lại lưu tâm giúp đối phương trông chừng đồ đạc.

      Giọng của Lương Ngữ Hinh nghe rất hay, rất trong trẻo, mang thêm chút ngây thơ, chỉ cần cất tiếng khiến người ta biết trái tim của có lẫn tạp những thứ khác.

      Lục Hạo rất thích giọng của , cho đến sau này vào cơ quan rồi, nghe nhiều lời a dua bợ đỡ, có vài người hễ mở miệng, cần nghe nội dung, đơn giản chỉ là giọng đó, là khiến người ta thấy ghét. Cho nên thường xuyên nhớ đến tiểu học muội này, nhớ đến thư viện yên tĩnh của trường.

      Nhưng mà có ngày chẳng thấy tiểu học muội đâu nữa, mất tích rồi.

      Mà bây giờ tiểu học muội xuất , nhưng chuyện.

      Thuốc cảm cúm Lục Hạo vừa mới uống vào bắt đầu phát huy công hiệu, bất luận trước mặt là công trình có lớn hơn nữa, đầu tư có nhiều hơn nữa, công việc có nhiều hơn nữa, cũng cảm thấy phiền não giống như lúc này đây.

      Lương Ngữ Hinh lần đầu tiên nhìn thấy Lục Hạo tức giận, thấy hơi sợ hãi, từ trong phòng ngủ cầm ra tấm bảng trắng, dùng bút viết lên dòng chữ: Em thể chuyện.

        ***********************************

      Lục Hạo đem tất cả bình tĩnh đều dùng hết vào hôm nay, với Lương Ngữ Hinh: “Hạo Tử là con trai của ”.

      có chất vấn mà là khẳng định, phải bình tĩnh rất bình tĩnh, mới đột nhiên bật cười tự hủy hoại hình tượng.

      Người phụ nữ này, ngoại trừ ra tuyệt đối có người đàn ông khác!

      Lương Ngữ Hinh khẽ gật đầu, dám nhìn Lục Hạo.

      Những điều khác Lục Hạo hỏi nữa, đứng lên đẩy đẩy gọng kính.

      Lương Ngữ Hinh muốn giải thích chút gì đó, nhưng dường như quá phờ phạc vô lực, cuối cùng chỉ có thể viết: Bọn em làm phiền gia đình của , mau về nhà !

      Lục Hạo cảm thấy bản thân mình sắp xuất huyết não rồi. Trời ạ, người phụ nữ này rốt cuộc nghĩ gì??!! Nhưng mà, càng khiến người ta tức giận hơn đó là —— chính là tên đàn ông chẳng ra gì, lòng lang dạ sói kia!!!

      thực này quá khiến cho người ta tăng vọt huyết dịch, Lục Hạo quyết định phải rời trước, cần bình tĩnh lại chút, nếu khuôn mặt núi băng nghìn năm này của có thể sụp đổ chỉ trong ngày hôm nay.

      Nhưng mà, trước lúc rời có vài chuyện vẫn phải cho ràng, Lục Hạo : “Năm nay 34 tuổi, chưa kết hôn!”.

      Lương Ngữ Hinh trợn tròn cặp mắt vốn dĩ vừa to vừa tròn, khuôn mặt kinh ngạc, viết rất nhanh lên tấm bảng trắng : Hoa!!

      Đầu óc còn sáng suốt hơn của máy vi tính của Lục Hạo đột nhiên chết máy, làm cái trò gì vậy!!!

      quyết định, nhất định phải bắt tên Quản Tiểu Nhị trả giá gấp đôi!!

      Lấy điện thoại ra, gọi cho em nhà mình, Lục Ninh lúc này được Chiêm Nghiêm Minh ôm trong lòng ngủ rất ngon, nhận điện thoại là Chiêm Nghiêm Minh.

      “Lục Tử.”

      Lục Hạo chẳng hề thấy ngạc nhiên và hoài nghi chút nào người đàn ông nhận điện thoại này là Chiêm Nghiêm Minh.

      “Minh Tử, gọi Ninh Tử.”

      Chiêm Nghiêm Minh nhìn nhìn tiểu nha đầu trong lòng, giọng với Lục Hạo: “ ấy mệt rồi, có chuyện gì với tôi”.

      “Gọi nó dậy ngay .” Lục Hạo bây giờ thấy bản thân mình càng thất bại rồi, còn trai ruột của mình đứng sờ sờ ngay trước mặt, cũng nhận ra được, được thôi, bây giờ em ruột của mình cũng thể trực tiếp liên lạc được nữa!!! “Tôi tìm con bé có việc gấp! Minh Tử cậu còn chiếm điện thoại nữa tôi nhất định khiến cậu lấy được người về nhà!!”

      Lời này vừa ra, Chiêm Nghiêm Minh lập tức phục tùng, lay tỉnh tiểu nha đầu trong lòng dậy, đặt điện thoại vào bên tai .

      “Ưm… ai vậy?” Lục Ninh vẫn còn mơ màng.

      .” Trả lời là giọng 2 độ của Lục Hạo.

      Lục Ninh nhanh nhẹn bật dậy, “, em nghe”.

      “Rất tốt, ở đây có việc cần em giải thích chút, đưa điện thoại cho người khác nghe, em cho ấy biết hoa cưới của dâu hôm trước mua là cho ai.”

      “Hoa cưới của dâu đương nhiên là mua cho dâu mới mà!” Lục Ninh nhanh nhảu, hoàn toàn biết nếu dám nguyên văn thế này cho Lương Ngữ Hinh, có hậu quả nghiêm trọng như thế nào.

      “… Lục Ninh, chuyện tử tế, nếu …”

      Trái tim bé của Lục Ninh bị kinh sợ rồi, rúc vào trong lòng Chiêm Nghiêm Minh dám tùy tiện kháng nghị nữa.

      Lục Hạo đem điện thoại để sát bên tai của Lương Ngữ Hinh, Lương Ngữ Hinh có cách nào tiếng ‘a lô chào ’, chỉ có thể im lặng nghe, biết điện thoại bên kia là ai, muốn gì với mình.

      Giọng oang oang của Lục Ninh vang lên trong điện thoại, nàng ‘a lô a lô’ cả nửa ngày có ai trả lời, chỉ đành với khí: “Hoa cưới dâu là mua cho dâu mới! Vợ của Quản Tiểu Thiên!!”

      Mặt của Lương Ngữ Hinh, hơi hơi đỏ lên.

      Lục Ninh biết bản thân mình hoàn thanh xong nhiệm vụ quan trọng này hay chưa, chỉ có thể tiếp tục lầm bà lầm bầm, Lục Hạo ở ngoài nghe cũng cảm thấy ồn ào. Khẽ nhíu mi tâm lại cảm thấy bản thân mình đem củ khoai lang nóng bỏng tay này giao từ mười mấy năm trước là hoàn toàn chính xác. Tuy nàng là em ruột của mình, nhưng vẫn phải nhận xét câu công bằng, nha đầu này vì sao lại có người coi là ngọc báu nhỉ?!

      Lục Hạo ngắt cuộc gọi, nhìn Lương Ngữ Hinh : “Quản Tiểu Thiên là ông chủ của ‘Broom’, em quen đó”.

      Mặt của trước mắt càng đỏ hồng hơn.

      giải quyết xong chuyện quan trọng nhất, Lục Hạo nghĩ mình có thể quay về khách sạn để bình tĩnh lại hơn chút rồi. Theo như thấy, con trai lớn như thế này rồi, có lý do gì để bố và mẹ của con trai lại chia cắt chứ? đến nay chưa kết hôn! Con trai cũng lớn như thế này rồi, làm sao có thể nhanh chóng lấy vợ chứ?!!

        *************************************

      Lục Hạo mình qua con ngõ chật hẹp, cư dân sống gần đó dậy từ sớm chợ mua rau quả, đồ ăn sáng, bên đường có tiếng chó sủa, tiếng còi ô tô, những khung cảnh vốn dĩ rất bình dị này lại khiến Lục Hạo nhảy lên vì vui sướng, vừa mới ăn sáng xong, cháo trắng người phụ nữ của nấu khá là ngon, còn có cậu con trai, con trai 5 tuổi rồi!!

      Chiếc xe vẫn dừng ở trước cửa “Broom”, lúc này các cậu nhân viên vừa mới tan làm, tụ tập ở trong tiệm điểm tâm đầu đường uống sữa đậu nành. Lục Hạo nheo mắt lại, tâm trạng rất tốt đến đó vỗ vỗ vào vai người trong đó hỏi: “Quản gia của các cậu với các cậu hay chưa?”

      có ạ, có chuyện gì vậy Lục gia?”

      “Ờ, vậy tôi tiết lộ với các cậu chút tin tức trước.”

      “Vâng vâng!! Lục gia ngài !!”

      “‘Broom’ bây giờ là của tôi rồi. Tôi muốn đổi thành hiệu sách, các cậu có muốn làm việc ở đây ?”

      Có người đem miếng quẩy tay ném vào trong bát đậu nành, có người bị sặc đến mức ho kịch liệt, có người thậm chí còn cười, nghĩ Lục Hạo đùa…

      Nhưng mà, chẳng buồn cười chút nào có phải !!! Từ cậu nhân viên của quán bar ngầm đen tối, biến thành nhân viên hiệu sách có khí chất thư sinh phải chuyện cười nổi, có phải !!!

      Lục Hạo bĩu môi các cậu ăn tự nhiên, muốn đến lúc đó đến làm việc.

      Các cậu chàng nhìn thấy Lục Hạo lái chiếc Land Rover lao như bay, kinh hãi rồi gọi điện thoại cho Quản gia nhà mình.

      Ôi mẹ ơi, Thần ơi, Chúa ơi, Quản gia mau nghe điện thoại !!!

      Quản Tử tại cả buổi tối bị vợ mình hoàn toàn vắt khô, nhận được điện thoại liền nghe thấy đám quỷ khóc lóc kêu gào, ngừng lặp lại câu : “Quản gia, xảy, xảy ra chuyện rồi, xảy ra chuyện rồi!!!”
      tiểu Viên Viêntart_trung thích bài này.

    3. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 7: Rất nhiều điện thoại

      [​IMG]

      Các cậu chàng nhìn thấy Lục Hạo lái chiếc Land Rover lao như bay, chịu đủ kinh hãi liền gọi điện thoại cho Quản gia nhà mình.

      Ôi mẹ ơi, Thần ơi, Chúa ơi, Quản gia mau nghe điện thoại !!!

      Quản tử cả ngày buổi tối đó bị vợ mình hoàn toàn vắt khô nhận được điện thoại, liền nghe thấy đám quỷ khóc lóc kêu gào, ngừng lặp lặp lại câu: “Quản gia, xảy, xảy ra chuyện rồi, xảy ra chuyện rồi!!!”

      Sau này hồi tưởng lại, ngày hôm nay của Lục Hạo, ngày hôm nay biết được mình có con trai 5 tuổi, là nhận được quá nhiều các loại điện thoại.

      vừa dừng xe về khách sạn, nhận được điện thoại của Quản tử, “Lục hồ ly cậu làm gì đó!!!”

      “Cái gì?”

      “Tiệm của tôi khi nào biến thành tiệm của ?!!! Tiệm của tôi rất quy củ, chỉ là bán chút rượu thôi, rốt cuộc lo lắng điều gì? Tôi thể để cho đổi nó thành hiệu sách, tôi rất có tình cảm với Broom!!”

      “Gần đây Bắc Kinh có hạng mục, tôi cảm thấy rất được, hình như là loại vàng hiếm có gì đó kia, cậu có hứng thú ?”

      “…” câu làm Quản Tử nghẹn chết, bây giờ Quản Tử bán thân cho vợ nhà mình, tập đoàn Tử Kim nhà bố mẹ Liên Dịch vốn dĩ chính là làm về vàng, đương nhiên mỏ vàng loại này cũng là vàng.

      Cái gì là vàng hiếm có? Chính là thứ số lượng tương đối ít lại rất nhiều người muốn có.

      Quản Tử nuốt nuốt nước bọt, đồng thời cảm thấy Lục Hạo rất vô sỉ, uy hiếp em cũng có trình độ như thế này, ta rất muốn lao vào trong lòng vợ mình khóc lóc.

      Lục Hạo đặt điện thoại xuống, vào phòng tắm làm sạch bản thân mình, đầu tóc gọn gàng, khuôn mặt sạch , quần áo có lấy vết nhăn nhúm, khóe mắt cũng là thiếu độ sáng.

      Rất tốt, quay lại là chính mình rồi!!

      Lục Hạo đem tin tức kinh người sáng nay nhận được suy xét lượt giống như đèn đường trong đầu óc, rất tốt, bây giờ cậu con trai, con trai bây giờ là cậu bé cao nhất, hình thể tuyệt nhất, tuổi tác lớn nhất trong số con cái của mấy người em của , rất vui mừng!! Hạo Tử và Quản Tử các người trước đây ở trước mặt khoe bày các người có con trai con có đúng ?! Tài giỏi lắm đúng ? Hừ, đến cuối cùng đều phải gọi con trai đây là đại ca đúng ? Con trai là lão đại đúng ?! Con trai ra đời từ lâu rồi, chẳng thèm khoe khoang ngốc nghếch giống như các người, phá hoại mỹ danh của con người khiêm tốn lại đen tối mà người đời gọi là Lục hồ ly đây!!.

      mình ở trong phòng khách sạn, lại cười rất kì quái.

      Lúc cười, Tông Chính Hạo Thần gọi điện thoại đến, Lục Hạo nhíu mày lại, cảm thấy Quản Tiểu Nhị là quỷ đáng ghét lắm mồm.

      “Hạo Tử.”

      “Quản Tử muốn cửa tiệm ‘Broom’ kia?”

      “Đúng.”

      được.”

      Miếng kính của Lục Hạo dưới ánh nắng mặt trời rạng rỡ phản xạ góc sáng, hơn nữa làm mờ con mắt dài vốn có, với Tông Chính Hạo Thần: “Cậu cảm thấy tôi nghe?”.

      Tông Chính Hạo Thần đương nhiên cho rằng như vậy, ta : “ muốn mở tiệm gì cũng được, ở thành phố L tôi tìm cho cậu chỗ đẹp nhất, nhưng mà đừng động vào ‘Broom’, tôi và Quản tử đều có tình cảm với chỗ đó”.

      Lục Hạo thấy người em nghiêm túc như thế này, cũng liền nghiêm túc đáp lại câu: “Bây giờ tôi thấy chỗ quán Broom kia là đẹp nhất thành phố rồi”.

      Đương nhiên, tiệm bên cạnh chính là người phụ nữ và con trai của mình, làm sao có thể phải là chỗ tốt nhất chứ?

      Đối với việc Lục Hạo đột nhiên muốn đem Broom biến thành hiệu sách này, Tông Chính Hạo Thần và Quản Tử phải là hiếu kỳ, nhưng bọn họ cũng thể hỏi nhiều, phải nhẫn nại đợi Lục Hạo tự mình ra.

      “Lục Tử…”

      “Hạo Tử, cậu cảm thấy tôi làm như vậy sao?” Lục Hạo đột nhiên .

      Thị trưởng Tiểu Tông minh thần võ bỗng tắc nghẹn, bỗng chốc liền hiểu rồi, sau đó sâu sắc cảm thấy sau này nhất quyết có thể trêu bất cứ ai cũng đừng có dây vào con hồ ly Lục Hạo này.

      “Tiểu Nhị lại chọc đến cậu rồi?” Tông Chính Hạo Thần cười hỏi, ngữ khí so với vừa rồi ràng thả lỏng hơn rất nhiều, bây giờ lo lắng nữa, chỉ là Quản Tiểu Nhị cần phải lo lắng chút cho bản thân mình.

      “Tiệm hoa bên cạnh ‘Broom’ cậu có biết ?” Đối với chuyện người phụ nữ của mình sống ở thành phố L này, quan trọng hàng đầu đương nhiên chính là phải đánh tiếng chào hỏi với đại thị trưởng của thành phố này, làm thế nào cũng phải bảo người em chăm sóc tốt chút.

      Tông Chính Hạo Thần cần thận suy nghĩ, sau khi ta kết hôn mỗi lần đến Broom đều là sau khi trời tối, cũng có ấn tượng gì.

      Lục Hạo : “Chủ tiệm hoa là người phụ nữ của tôi”.

      “Á á!! Bát bát… ôm… ôm! !” Đầu dây điện thoại bên kia, còn tiếng của Tông Chính Hạo Thần nữa, chỉ còn lại tiếng trẻ con non nớt của tiểu tử béo nhà Tông Chính Hạo Thần.

      Điều này khiến Lục Hạo nhớ đến cậu nhóc của , buổi sáng hôm nay con trai có thơm cái đó, cảm thấy con trai rất đáng !!

      Tông Chính Hạo Thần nhét vào trong tay tiểu tử béo thanh kiếm đồ chơi bảo cậu bé tự chơi, quay lại với Lục Hạo: “ lại lần nữa nhé, hoan nghênh gia nhập vào câu lạc bộ người đàn ông tốt”.

      Lục Hạo cười, cảm thấy hôm nay tâm trạng tốt bất ngờ, “Tôi muốn tư liệu chi tiết về chủ cửa hàng hoa ở chỗ cậu, khi nào có thể giao cho tôi?”

      Tông Chính Hạo Thần nhìn nhìn đồng hồ, “Hai giờ đồng hồ”.

      “Rất tốt, Hạo Tử cậu làm việc rất khiến tôi yên tâm.” Lục Hạo tính toán, hai giờ đồng hồ cũng coi là lâu, chẳng mấy chốc có thể biết được số việc liên quan đến Lương Ngữ Hinh.

      người phụ nữ biết chuyện, bạn còn muốn hỏi những điều gì? làm loại chuyện tổn thương đến người khác như vậy, tôi tự mình có thể làm được ràng ràng tường tường tận tận, em của nhiều như vậy, làm sao có thể điều tra ra được chứ?!!

      Tông Chính Hạo Thần trước khi dập điện thoại hỏi Lục Hạo: “Tôi có thể đem tin tức này cho Quản Tiểu Nhị ?”

      Lục Hạo : “Hai người các cậu cứ thảo luận , cũng tốt, tôi khiến Quản Tiểu Nhị biết hậu quả việc cậu ta chọc đến tôi như thế nào!”.

      Tông Chính Hạo Thần cười nhăn nhở dập điện thoại xong liền hấp tấp gọi điện thoại cho Quản Tử, Quản Tử vốn dĩ nôn nóng qua lại trong phòng, vừa nghe thấy điện thoại vang lên liền vội vàng nhấc máy, sau đó nghe thấy giọng vọng từ Địa Ngục chiêu gọi ta.

      Tông Chính Hạo Thần cười : “Tiểu Nhị, tiệm hoa bên cạnh ‘Broom’ cậu biết chứ?”

      Quản Tử vỗ đầu cái, “Khốn, biết ngay là vì điều này!! Tôi chẳng phải là giới thiệu hai người bọn họ với nhau sao! Hai người bọn họ có thể quen biết còn cần cảm ơn tôi khi đó bảo cậu ta mua hoa cưới cho tôi sao!! Tôi làm sao mà biết được tên quỷ Lục hồ ly đáng ghét kia vừa mắt với bà chủ tiệm hoa và cậu nhóc đáng bên cạnh tiệm của tôi chứ!!!!! Hạo Tử cậu xem, chuyện của Lục Tử có phải là ?!! Nếu như sau này Thái hậu nhà ta biết được vì tôi mà hai người họ mới quen biết, phải làm thế nào?? Có phải tôi bị truy nã toàn quốc ?? Thái hậu bỏ qua cho tôi đâu!!! Hay là chia rẽ bọn họ nhỉ!! Tôi chịu đựng được kinh sợ sắp tới đâu!!! Á á á á! ! ! !”

      Tông Chính Hạo Thần từ trong những lời lẽ thừa thãi liên miên của Quản Tử nghe thấy từ quan trọng nhất, ta yếu ớt hỏi: “Cậu bé đáng ?”.

      “Đúng vậy đúng vậy!!” Quản Tử giống như là tóm được ngọn cỏ cứu mạng, ta vẫn cho rằng Tông Chính Hạo Thần muốn giúp mình cùng nhau giúp làm việc ác chia uyên rẽ thúy.

      “Tiểu Nhị à!” Tông Chính Hạo Thần rất ít khi gọi Quản Tử như thế.

      “Cái gì?”

      “Tôi cảm thấy việc bây giờ tương đối phức tạp, cậu tốt nhất chuẩn bị tinh thần !!”

      Bởi vì là Lục Hạo, cho nên Tông Chính Hạo Thần tuyệt đối có lý do để tin tưởng, cái gì mà vì tiếng sét ái tình để ý đến chuyện người ta có con trai kia, tuyệt đối thể xảy ra được, vậy th, chân tướng chỉ có 1, bản thân Tông Chính Hạo Thần cũng bị này dọa cho giật mình rồi. Hôm nay ngày quá phong phú, quá nhiều màu sắc.

      Tông Chính Hạo Thần thông minh, Quản Tử cũng phải là ngốc , ngừng lại hai giây, chỉ nghe thấy tiếng lẩm bẩm của Quản Tử, “Bà xã ơi, chúng ta bỏ chạy được ?!!!! Khốn! Lục hồ ly lại có đứa con trai 5 tuổi!!!!! Hạo Tử con trai của Lương Ngữ Hinh lại là con trai của Lục Tử!!!!!!!!!”

        ************************************

      Trong lúc Tông Chính Hạo Thần và Quản Tử nhiệt liệt thảo luận, Lục Hạo lại nhận được điện thoại của em . Giọng lớn tiếng của Lục Ninh hét qua điện thoại: “, máy bay sáng sớm mai về Bắc Kinh!”

      Đúng vậy, đám người trong đại viện bọn họ chỉ đến tham gia hôn lễ của Quản Tiểu Nhị, ở chơi đây mấy ngày, vốn dĩ là nên quay về.

      Nhưng đó là dự định ban đầu, bây giờ có chút thay đổi rồi.

      “Tạm thời quay về.” Lục Hạo .

      , mình ở lại chơi là có đạo đức đâu!!!” Lục Ninh kháng nghị, “Vậy em cũng muốn ở lại!!!!”

      “Minh Tử thể ở lại lâu như vậy, em nên quay về cùng cậu ấy .” Lục Hạo ra vẻ là tốt cho em, thực ra là chẳng hề muốn mang theo cái cổ họng oang oang thế này ra ngoài.

      muốn muốn, để ấy mình quay về, em vừa hay có thể chơi .” Lục Ninh khởi động gân cốt, muốn nhanh chóng để Chiêm Nghiêm Minh quay về Bắc Kinh còn bản thân mình rảnh rỗi ở lại thành phố L chơi, lần này bọn họ đến cũng chưa chơi hết hứng vì bên cạnh có người quản đông quản tây.

      “Ừ, chỉ cần em có thể ở lại được.” Lục Hạo chẳng hề lo lắng chút nào, bởi vì Lục Ninh tuyệt đối ở lại.

      Sau đó, điện thoại Quản Tử gọi đến xen vào, Lục Hạo liền cắt đứt liên lạc với Lục Ninh.

      ~!” Mở đầu vô cùng nịnh hót.

      chuyện tử tế!” Lục Hạo sởn da gà, chịu được Quản Tiểu Nhị có khuôn mặt phụ nữ giở giọng mê hoặc ngọt ngào như vậy.

      “Khốn! Lục Tử phải là người em tốt, tôi cho biết! ấy à, có thể tương phùng được với người phụ nữ của mình còn mau cảm ơn tôi !! Là tôi bảo mua hoa cưới đấy, quên rồi phải ?!! Tôi chẳng hy vọng cảm ơn đâu, nhưng mà cũng thể đối xử với tôi như thế này chứ!!!! Tóm lại, muốn biết gì tôi đều cho hết!!!”

      Lục Hạo nhìn nhìn tài liệu mang từ Bắc Kinh đến ở bàn, tại rảnh nghe Quản Tử lải nhải, “Ừm, hôm nay có thời gian nghe, ngày mai hẵng hay, còn nữa, được đem việc này cho Ninh Tử”.

      việc thế này bị nhiều kẻ lắm mồm biết được rất phiền phức.

      Quản Tử lắp ba lắp bắp, “Vậy tôi giúp , có thể thu ‘Broom’ của tôi ? Tôi rất có tình cảm với cửa tiệm đó!!”

      Mỗi câu Quản Tử ra đều biểu đạt tình cảm dạt dào của bản thân mình, Lục Hạo đương nhiên cũng muốn làm vậy, chỉ là đơn giản muốn xả giận vì Quản Tử cho mình sớm chút về tồn tại của Lương Ngữ Hinh.

      Quản Tử lo lắng, nếu như Lục Hạo câu muốn, vẫn là thể cho.

      “Còn xem biểu của cậu.” Lục Hạo xong cướp quyền dập máy trước.

      Quản Tử cầm chiếc điện thoại nghe tiếng tút tút, cảm thấy bản thân mình sống lại rồi! ! Kết quả bị Liên Dịch khinh bỉ, là đồ đàn bà.
      tiểu Viên Viêntart_trung thích bài này.

    4. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 8. Quyến luyến rời

      [​IMG]

      Quản Tử lắp ba lắp bắp, “Vậy tôi giúp cậu, cậu có thể thu Broom của tôi ? Tôi rất có tình cảm với cửa tiệm đó!!”

      Mỗi câu Quản Tử ra đều biểu đạt tình cảm dạt dào của bản thân mình, Lục Hạo đương nhiên cũng muốn làm như vậy, chỉ là đơn giản muốn xả giận vì chuyện Quản Tử cho mình sớm chút về tồn tại của Lương Ngữ Hinh.

      Quản Tử lo lắng, nếu như Lục Hạo câu muốn, vẫn là thể cho.

      “Còn xem biểu của cậu.” Lục Hạo xong cướp quyền dập máy trước.

      Quản Tử cầm chiếc điện thoại nghe tiếng tút tút, cảm thấy bản thân mình sống lại rồi! ! Kết quả bị Liên Dịch khinh bỉ, là đồ đàn bà.

      Lục Hạo dặn dò thư ký số việc, mình ở lại thành phố X thêm 3 ngày.

      Thực ra muốn quay về nhanh như vậy, nhưng mà còn có rất nhiều báo cáo và hội nghị đợi , 3 ngày là thời gian trì hoãn muộn nhất để quay về.

      Hai tiếng đồng hồ trôi qua rất nhanh, Tông Chính Hạo Thần đúng giờ đem tư liệu của Lương Ngữ Hinh chuyển vào hòm thư của Lục Hạo.

      Đương nhiên, thị trưởng Tiểu Tông cũng lợi dụng chức vụ tiện lợi xem qua rồi, cảm thấy việc càng ngày càng thú vị.

      Tông Chính Hạo Thần với Lục Hạo trong điện thoại: “Lục Tử, vẫn là cậu được đó, tôi bội phục!”

      Lục Hạo lúc này thể kiêu ngạo, đương nhiên rất được, có con trai 5 tuổi rồi!!

      Lục Hạo vội vàng tiếp cận Lương Ngữ Hinh, có phong cách làm việc riêng mình, thích tự mình nghiên cứu ràng tất cả về đối phương trước, sau đó mới xuất kích.

      Cho nên , 34 tuổi làm cán bộ cấp cao trong ngành dầu khí quốc gia, vị trí này phải là tự nhiên rơi xuống.

      Tư liệu của Lương Ngữ Hinh ở thành phố L được người cấp dưới của Tông Chính Hạo Thần chỉnh lí rất tường tận, bản photo hộ khẩu, photo chứng minh thư, giấy phép kinh doanh của tiệm hoa, thậm chí còn có cả hồ sơ và ghi chép chào đời của Hạo Tử ở bệnh viện.

      cuốn sổ hộ khẩu của Lương Ngữ Hinh, có bố mẹ, chỉ có tên của Hạo Tử: Lục Hạo.

      Lục Hạo cười, hôm nay trốn ở trong phòng cười quá nhiều rồi, nhưng cảm thấy vui vẻ, Lục Hạo, cậu bé đáng đó tên là Lục Hạo.

      Còn về bố mẹ của Lương Ngữ Hinh, Lục Hạo còn nhớ khi đó, nhà bọn họ làm buôn bán, gia cảnh tồi, cho nên tính cách của Lương Ngữ Hinh rất đơn thuần, có tiếp xúc, va chạm nhiều ngoài xã hội, xảo tôi trá, khiến người ta cảm thấy thoải mái.

      Nhưng mà vì sao? Vì sao Lương Ngữ Hinh lại đơn độc mình đến thành phố L? Vì sao bố mẹ của ấy lại qua đời vào 6 năm trước? Vì sao ấy mang thai Hạo Tử lại cho biết?

      Những việc này, muốn giao cho thủ hạ điều tra, phải đợi đến khi quay về Bắc Kinh đích thân tìm hiểu.

        ***********************************************************

      Lương Ngữ Hinh cả ngày hôm nay đều có loại cảm giác như bước mây, làm sao lại có thể như thế? Làm sao lại có thể gặp được Lục Hạo sau đó còn để biết được Hạo Tử là con trai chứ?

      đón con trai tan học, dưới ánh hoàng hôn các bạn trong trường mẫu giáo chạy ra ngoài như bầy ong vỡ tổ, Hạo Tử nắm tay Tiểu Mễ ở lầu ra sau cùng, từ mãi xa Lương Ngữ Hinh nghe thấy con trai lảnh lót : “Tiểu Mễ chúng ta đừng giành chạy, rất nguy hiểm trượt ngã đấy!”

      Sau đó, ưỡn ưỡn chiếc ngực lên bổ sung thêm câu: “Là mẹ đó!”

      Lương Ngữ Hinh mỉm cười vẫy tay với hai đứa trẻ, Hạo Tử liền thả tay Tiểu Mễ ra chạy về phía , hoàn toàn quên mất vừa rồi mình chạy rất nguy hiểm trượt ngã.

      “Mẹ ơi!!” Hạo Tử hai tay ôm lấy cổ của Lương Ngữ Hinh, được ôm lên.

      Lương Ngữ Hinh thơm thơm lên má phúng phính của con trai, xoa xoa đầu cậu. Cậu nhóc chơi nghịch ở nhà trẻ đến mức toàn thân đầy mồ hôi, nhưng chiếc miệng đỏ hồng, cặp má béo căng lên, còn cả cặp mắt được di truyền của mình kia, Lương Ngữ Hinh bất luận là nhìn tỉ mỉ như thế nào, cũng có tìm được chỗ nào đó trông giống Lục Hạo.

      Mẹ của Tiểu Mễ cũng đến đón con , hôm nay muốn đưa Tiểu Mễ ăn McDonald.

      Hạo Tử dáng vẻ bé rất khát vọng, nhưng cậu có thể nhịn xuống đòi hỏi.

      Lương Ngữ Hinh dụi dụi con trai tỏ vẻ biểu dương bé, đặt Hạo Tử xuống, tay dắt tay cậu trở về nhà.

      Ba bữa hàng ngày của mẹ con như thế này, sáng sớm cùng Hạo Tử ở nhà cùng ăn sáng, buổi trưa Hạo Tử ở trường học ăn cơm trưa, còn Lương Ngữ Hinh tùy tiện ăn chút cơm hộp buổi sáng mang từ nhà, buổi tối Lương Ngữ Hinh tạm đóng cửa hàng lát, đón Lục Hạo về nhà, làm xong bữa tối cùng nhau ăn xong sau đó lại đưa Hạo Tử mở cửa hàng.

      Còn Lục Hạo, vào lúc Lương Ngữ Hinh đóng cửa hàng đón con trai đến tiệm hoa, lại ăn phải củ gừng đóng cửa.

      đường, Hạo Tử hỏi mẹ tối nay ăn gì, cậu buổi trưa ở trường học ăn cơm sốt thịt rất ngon, cậu còn rất ngoan xin giáo xới cho cậu thêm bát nữa.

      Cơm sốt thịt, thực ra là thịt sốt với nấm đỏ trộn với cơm khô, có chút vị ngọt, trẻ con đều rất thích ăn, Lương Ngữ Hinh thỉnh thoảng cũng làm cho Hạo Tử ăn ở nhà.

      Lục Hạo ngồi ở trong xe, nhìn thấy Lương Ngữ Hinh dắt Lục Hạo qua trước mặt mình, người phụ nữ này chỉ chỉ khua khua biểu thị gì đó, Hạo Tử cười chiếc đầu ngước lên cao cao chuyện với mẹ.

      Mẹ, Lục Hạo cảm thấy thần kì, Lương Ngữ Hinh thích chuyện thích đọc sách, mái tóc dài mềm mại, hình ảnh vẫn luôn ngự trị ở trong lòng kia, bây giờ là mẹ của con trai .

      có chút muốn qua làm phiền hai mẹ con họ, cứ như thế này yên tĩnh nhìn ngắm hai người, là cũng cảm thấy thỏa mãn.

      Về đến nhà, Lương Ngữ Hinh theo cầu của Hạo Tử, quyết định đem bữa tối đến cửa tiệm giải quyết, bởi vì có đơn đặt hàng lớn ngày mai phải giao hàng, Hạo Tử mình ngoan ngoãn ăn cơm.

      Lục Hạo vốn dĩ muốn , nhưng chiếc xe vừa khởi động lại phải tắt máy vì nhìn thấy Lương Ngữ Hinh và Hạo Tử từ trong con ngõ ra.

      Cửa kính của chiếc Land Rover là loại kính đặc biệt, có thể từ bên trong nhìn ra ngoài mà bị người khác phát , Hạo Tử bê chiếc ghế gỗ ngồi ở bên ngoài cửa tiệm, chiếc bàn bày cơm tối và canh, Lục Hạo nhìn thấy cậu bé đáng dùng chiếc thìa xúc thứ đồ màu đỏ hồng, nỗ lực há to miệng cắn miếng, sau đó kể lại thực: “Mẹ ơi, nhìn xem này có ăng ten đấy!!”

      Lục Hạo nhịn được cười, hóa ra cậu bé đáng ăn ngó sen.

      Đúng vậy, mùa thu đến là thời gian thích hợp để ăn ngó sen, Lục Hạo nhớ khi mình còn , trong nhà mỗi lần đến mùa này đều sặc mùi canh ngó sen, hàng ngày tan học chạy như bay về nhà uống bát canh lớn, sau đó lại ra ngoài đánh nhau với bọn Hạo Tử, vào lúc đó, cũng cảm thấy sợi của ngó sen là ăng ten, tuy rất phiền phức, nhưng vẫn thích ngó sen mềm mềm thơm thơm.

      Lục Hạo nhìn thấy Lương Ngữ Hinh cũng chuyển chiếc ghế gỗ ra ngoài ngồi xuống bên cạnh con trai, trong tay ngừng bọc gói gì đó.

      Hạo Tử bị những sợi ăng ten của ngó sen làm buồn buồn mặt, liền lấy tay xoa nhưng vẫn thấy khó chịu, Lương Ngữ Hinh duỗi tay ra giúp cậu bé, nụ cười của rất yên tĩnh, sau đó lại dùng tay chỉ chỉ khua khua gì đó, Hạo Tử hiểu mẹ có ý gì, gật gật đầu.

      Điều này khiến Lục Hạo cảm thấy tức mắt, thích, ở trong lòng , Lương Ngữ Hinh có bất cứ khuyết điểm thiếu sót nào.

      cứ như thế ngồi lại trong xe nhìn mãi cho đến lúc tiệm hoa đóng cửa. Lục Hạo ăn cơm uống ngụm nước, cho đến khi tiệm hoa đóng cửa rồi, mới từ xe xuống, hai chân cũng tê rần nhưng vẫn nỗ lực di chuyển đến đầu con ngõ , mắt đưa tiễn Lương Ngữ Hinh và Hạo Tử hai bóng lưng lớn an toàn vào trong cầu thang, sau đó đèn trong nhà bật sáng.

      Quay đầu lại liền nhìn thấy cặp mắt sáng như sao của Quản Tử.

        *********************************

      “Aiz za za, đây là ai vậy? Nào nào nào, tôi xem xem. Tôi chắc chắn quen biết mà! Ồ, là em của tôi!” Quản Tử sợ chết mở miệng, bởi vì bên cạnh có Liên Dịch đứng cùng.

      Liên Dịch cũng cười, “Ừm, là Lục Hạo, sai”.

      Lục Hạo hơi đỏ mặt, đứng thẳng chân, đem mặt lùi vào trong bóng tối của mái hiên nhà, gì.

      Vào lúc này im lặng là vàng.

      phải gọi điện thoại cho Hạo Tử, bảo cậu ta lập tức đến, bà xã em xem chủ ý này có được ?”

      “Rất được!” Liên Dịch liền cầm điện thoại.

      “Muốn hỏi gì?” Lục Hạo , phải chế ngự hai người vô vị này, cho bọn họ biết những điều còn thắc mắc nhanh hơn.

      “Aiz za za, Lục Tử hiếm khi sảng khoái như thế này, nào nào nào, đến tiệm của tôi ngồi lát!!”

      Thế là, ba người vào trong Broom, lên phòng làm việc ở tầng 2.

      Các cậu nhân viên của Broom đột nhiên liền sợ hãi, làm thế nào đây làm thế nào đây, việc này là sao!! Quản gia nhà chúng ta đưa vợ cùng Lục gia đàm phán có đúng ?!! Trời ơi, lão đại nhất định phải thành công đó!! Chúng tôi nhất định theo !! Chúng tôi muốn biến thành nhân viên tiệm sách có khí chất thư sinh đâu!!!!! Vẫn là quán rượu có khí thế hơn nhiều!!!!

      “Ngày kia tôi bay chuyến sáng quay về Bắc Kinh, công việc tại rất gấp, cậu nhàn rỗi có chuyện gì cứ đến trông nom.” Lục Hạo .

      Quản Tử cảm thấy, ta làm sao có thể có chuyện gì chứ? ta rất có chuyện được chưa nào!! Tập đoàn Tử Kim dưới dưới nhiều người như thế này chờ cơm , làm sao lại là rất nhàn được?!!!

      Nhưng mà Liên Dịch : “Được”.

      Lục Hạo cụng ly với Liên Dịch, “Con trai tôi hai người đều nhìn thấy rồi?”.

      “Aiz za za”, Quản Tử cười, “ có biết Hạo Tử nhà có quan hệ gì với tôi ?”

      Lục Hạo mờ mịt.

      em!! Thằng nhóc đó thân với tôi lắm đấy!!”

      Sau đó, Lục Hạo và Liên Dịch đều phì cười.

      “Cười gì mà cười!!!” Quản Tử cảm thấy tình bạn có rào cản tuổi tác của mình mình bị cười nhạo rồi.

      có gì.” Lục Hạo .

      “Quản Tiểu Thiên, phải gọi Lục Tử tiếng chú, mau, gọi cho lão nương nghe xem!” Liên Dịch hoàn toàn giúp đơ người đàn ông của mình.

      Quản Tử cảm thấy, vợ chính là nợ! Để đó coi buổi tối người em của xử lý nàng thế nào! ! Sau đó với Lục Hạo: “Gọi là lão già được, dù gì tôi cũng kết hôn rồi vẫn còn độc thân ~!”

      Lục Hạo cũng bực, khẽ gật đầu, “Cậu chính xác là kết hôn sớm hơn tôi, nhưng mà con trai tôi 5 tuổi rồi.”

      câu khiến Quản Tử ai oán chằm chằm nhìn nhìn lại vào bụng của Liên Dịch.

      Liên Dịch cảm thấy điều này hoàn toàn phải là trách nhiệm của mình, vỗ vỗ vào mặt Quản Tử : “ vẫn chưa đủ nỗ lực”.

      người đàn ông, bị hoài nghi về vấn đề đủ nỗ lực này là vô cùng tổn thương đến lòng tự tôn, cho nên Quản Tử đứng lên, đồng thời kéo Liên Dịch đứng lên, trước khi xuống lầu với Lục Hạo: “Tôi phải về nhà sinh con đây, sau này đến thành phố X cứ đến đây, chỗ này tương đối thuận tiện”.

      Lục Hạo nhìn nhìn cửa sổ của căn phòng, biết được vì sao thuận tiện rồi.

      Quản Tử kéo bà xã xuống lầu trước, làm mấy cậu chàng trong tiệm bị dọa chết khiếp; Trời ơi, phải chứ, lão đại của chúng ta thua rồi?!!

      Quản Tử để lại lời: “Tiệm hoa bên cạnh các cậu đều biết chứ?”.

      Các chàng trai gật đầu.

      “Rất tốt, sau này hàng ngày mỗi người mua bó hoa, tặng bạn tặng mẹ đều được, thanh toán với kế toán!”

      Thế là, các chàng trai đều cười, cảm thấy cùng với Quản gia tốt, muốn gì đều có nấy!

      Sau đó, tiệm hoa Ngữ Hinh chẳng hiểu sao liền có thêm rất nhiều khách hàng, điều này khiến lúc cuối tháng tính toán sổ sách Lương Ngữ Hinh vui mừng rất lâu.

      Còn Lục Hạo, đem tất cả thời gian con lại đều ngồi tầng hai của Broom, buổi sáng nhìn Lương Ngữ Hinh đưa Hạo Tử học, Hạo Tử như chú lật đật đeo bao lô chạy ở phía trước; nhìn thấy Lương Ngữ Hinh mua rau mang về, trong chiếc túi nilon có khúc ngó sen; nhìn thấy Hạo Tử tan học, Lương Ngữ Hinh dắt bàn tay của cậu dung dăng dung dẻ, hai mẹ con chuyện nhưng đều cười rất vui. Thời gian nhiều nhất, vẫn là nhìn Lương Ngữ Hinh bận rộn trong tiệm hoa của mình, thích mặc váy dài bằng vải bông, giầy vải. Sáng sớm mình chuyển hết chậu hoa ra ngoài cửa tiệm, bậc tam cấp bày những chậu hoa xinh đẹp và bông hoa đẹp đẽ. Sẩm tối lại chuyển hết chậu hoa vào cửa tiệm, dưới ánh sáng đèn cắt tỉa cành hoa, còn Hạo Tử yên tĩnh ngồi bên cạnh chơi rubik.

      Lục Hạo nghĩ, người đàn ông chẳng hiểu điều gì liền chạy đến đó thành công, là loại đàn ông phải đem việc làm ràng rồi mới xuất hơn nữa hễ hành động là phải thành công.

      Lương Ngữ Hinh, trước đây em đâu có biết làm cơm, đâu có biết nấu canh, đâu có biết chăm sóc trẻ con!!! Cuộc sống của em rốt cuộc xảy ra biến cố gì?

        *************************************
      tiểu Viên Viêntart_trung thích bài này.

    5. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 9: Chú đeo kính

      [​IMG]

      Tuy Lục Hạo xuất rồi, nhưng những ngày tháng tại của Lương Ngữ Hinh tỉnh dậy lại hỏi : “Mẹ ơi, vì sao gặp chú đeo kính kia nữa?”

      Lúc này, Lương Ngữ Hinh mới có thể đối diện với bóng dáng vẫn luôn nhớ nhung ở trong lòng mình, tự hỏi bản thân câu: Đúng vậy, vì sao ấy chẳng thấy đâu nữa nhỉ?

      Hạo Tử cười cười, chỉ chỉ vào mắt của mình : Mẹ ơi, lần trước con cũng thơm chú ấy, Hạo Tử thơm chú, chú ấy liền tỉnh dậy!

      Hôm nay, Lương Ngữ Hinh bất tri bất giác làm bữa sáng giống hệt như ngày hôm đó, khi Hạo Tử cắn miếng xúc xíc QQ lại : “Vẫn là ăn cùng với chú tốt hơn, chú cũng rất thích ăn, mẹ, sao mẹ lại thích ăn xúc xích vậy?”

      Lương Ngữ Hinh cười, chúng ta khi còn , luôn luôn cho rằng mẹ thích ăn đầu cá, chân gà và rau thừa nhất. Nhìn thấy thịt cá được nhặt hết xương, ức gà xé và rau xanh mướt trong chiếc bát của mình luôn cảm thấy có thắc mắc với đồ ăn của mẹ, vì sao mình thích ăn mẹ lại hề thích ăn chút nào chứ?

      Lương Ngữ Hinh gắp miếng bánh trứng cho Hạo Tử, lau cháo dính miệng cho cậu, khe khẽ cười. Trong lòng bắt đầu nhớ nhung đến người đàn ông hôm đó ngồi đối diện với mình ăn cháo, bánh trứng gà và xúc xích của trẻ em.

      Đó là lần đầu tiên thể tay nghề nấu ăn cho , tuy bánh trứng gà phải là món ăn có độ khó có và kĩ xảo cao gì cả, nhưng thấy Lục Hạo khi đó ăn ngon miệng như vậy, trong lòng của Lương Ngữ Hinh lén lút vui mừng.

      hề quên chút nào thời gian 3 năm đại học đó, khi vừa mới vào trường, trong những lời bàn luận xôn xao của các bạn đồng học nghe được danh tiếng sư huynh giống như Thần.

      Sư huynh này chính là Lục Hạo.

      Lục Hạo xuất ở bất cứ chỗ nào khác trong trường học ngoại trừ địa điểm lên lớp và thư viện ra, cho nên nếu như bạn muốn nảy sinh tình huống gặp gỡ tình cờ nào ở nhà ăn hoặc nơi bán hàng lặt vặt hoàn toàn có khả năng.

      Hai năm, Lương Ngữ Hinh nghe được tất tần tật chuyện trong ba năm học của Lục Hạo từ lời bàn tán của đám nữ sinh, mà chỉ vào lúc mỗi ngày tan học về nhà có thể nhìn thấy Lục Hạo lái xe nhanh như bay, vượt qua chiếc xe của nhà đến đón.

      Vào năm học thứ 3, cuối cùng bọn họ có duyên gặp gỡ.

      Hôm đó trời đổ trận mưa rất lớn, Lương Ngữ Hinh ôm chồng sách tìm chỗ ngồi trong thư viện, nhưng bất lực vì xung quanh chen chúc đầy người do mang theo ô mà lựa chọn ở lại. Mà trùng hợp, hôm đó Lục Hạo đúng lúc cũng làm báo cáo trong thư viện, trong lúc vô ý, ba lô của chiếm nhiều thêm vị trí.

      Vị trí đó đối với Lương Ngữ Hinh mà là vô cùng quý báu, bước vội qua đó, vỗ vỗ vào vai của Lục Hạo, giọng : “Bạn học, tôi có thể ngồi ở đây ?”.

      Khi ngẩng đầu lên, Lương Ngữ Hinh giật thót mình, lúc này rất muốn đem chỗ sách trong tay ném hết sau đó ôm lấy mặt bỏ chạy, nhưng mà Lục Hạo gật đầu cái.

      cầm ba lô lên đặt xuống đất, biểu thị vị trí trước mắt này bây giờ có thể ngồi xuống rồi.

      Lương Ngữ Hinh cảm thấy bản thân mình cũng chẳng được ngồi cũng chẳng xong, làm thế nào đây? Đây là vị trí bên cạnh sư huynh đó! Nếu như ngồi xuống, ngày mai có dẫn đến việc bị công kích tập thể nhỉ?? Nhưng mà… cũng có bài tập rất quan trọng phải làm, bây giờ bỏ mất chỗ ngồi, hậu quả cũng rất nghiêm trọng…

      Bởi vì bị khí chất của Lục Hạo trấn áp, cuối cùng, Lương Ngữ Hinh vẫn là ngoan ngoãn ngồi xuống, đồng thời lễ phép : “Cảm ơn”.

      Vào giây phút đó, lần đầu tiên nhìn mắt của Lục Hạo, cặp mắt dài, bị kính che lấp.

      Thư viện vào mùa hạ, trời đổ mưa, khí ẩm ướt, làn da dường như đều mang theo hơi nước, hai người ngồi ngang hàng sát cạnh nhau, tránh được chạm vào tay nhau.

      Lương Ngữ Hinh lặng lẽ cẩn thận thu cánh tay về, gắng hết sức chạm vào .

      Sau đó mưa vẫn cứ rơi, xung quanh có vài bạn học đợi nổi nữa vậy là liền trực tiếp xông vào màn mưa chạy về, có vài vị trí được bỏ trống, Lương Ngữ Hinh nhớ khi đó mình nhàng thu dọn sách vở bàn muốn chuyển ra chỗ khác. cảm thấy áp lực rất lớn, cảm giác sau lưng có người vẫn cứ luôn nhìn chăm chú vào mình.

      Nhưng mà người bên cạnh lại đứng dậy trước, đem ba lô ở dưới đất đặt lên bàn, nhét vở vào bên trong, phần đáy ba lô bị để xuống sàn nhà bị bẩn, Lương Ngữ Hinh cảm thấy có lỗi, liền tìm tờ giấy ướt ra muốn lau sạch chiếc ba lô.

      “Bạn làm gì vậy?”

      còn nhớ, đây là câu đầu tiên Lục Hạo với .

      “Tôi làm bẩn rồi, để tôi giúp lau sạch.”

      Tuy có chút căng thẳng, nhưng sau việc, Lương Ngữ Hinh vẫn cảm thấy tương đối hài lòng đối với câu trả lời của mình.

      Sau đó, cảm thấy sư huynh trong truyền thuyết cũng có cao đến mức thể với tới như vậy, bởi vì Lục Hạo với : “Cảm ơn”.

      Lương Ngữ Hinh cảm thấy mình cũng cần thể hiệ chút thành ý, liền lấy chiếc ô từ trong túi ra đưa qua : “Cho mượn dùng, tôi chưa vội ra ngoài ngay”.

      Sau đó mới giật mình, vì sao mình lại cho mượn chứ? Nên là cho mới đúng mà!

        *****************************************

      Lục Hạo quay về Bắc Kinh tháng, vốn dĩ muốn tuần lễ này tập trung xử lý xong công việc là có thể quay lại thành phố L, nhưng ngờ đầu năm nay mọi việc lại tốt như vậy. Có chiếc bánh lớn từ trời rơi xuống, nguồn đầu tư từ tận New Zealand đến, vốn đầu tư khởi điểm hơn cả tỷ, cấp bảo Lục Hạo toàn quyền xử lý, phải giữ chắc nguồn đầu tư này, Lục Hạo cũng chỉ đành bỏ lại ý định quay lại thành phố L sớm.

      Vào ngày biết việc có biến động, buổi tối gọi cho Lương Ngữ Hinh cuộc điện thoại (thị trưởng Tiểu Tông từ trước đến nay làm việc đều khá đáng tin cậy, điện thoại liên hệ của người làm sao có thể có được?).

      Mà Lương Ngữ Hinh ở thành phố L, vào đêm khuya khi nhìn thấy số điện thoại lạ gọi đến liền từ chối nghe máy.

      thể chuyện, bình thường khi liên hệ với khách hàng và người trồng hoa đều dùng tin nhắn, có lúc Hạo Tử cũng giúp đỡ vài câu, số điện thoại lạ gọi đến thông thường đều là điện thoại lừa đảo.

      Lục Hạo đâu có biết rằng bản thân mình vô cùng bất đắc dĩ biến thành kẻ gọi điện thoại lừa đảo lúc nửa đêm. Còn cho rằng là Lương Ngữ Hinh ấn nhầm nút, nghĩ lại cũng thấy thời gian có thể quá muộn rồi, liền gọi tiếp nữa. Nhưng mà buổi sáng ngày hôm sau tính toán thời gian Hạo Tử học lại gọi cuộc nữa, muốn có thể thuận tiện nghe giọng của con trai chút, nhưng ngờ rằng, lại bị từ chối nghe máy.

      Nghĩ ngẫm, gửi tin nhắn: là Lục Hạo”.

      Sau khi Lương Ngữ Hinh mở ra đọc, gương mặt liền hơi ửng hồng.

      “Em phải cố ý đâu”. Vội vàng gửi tin nhắn trả lời, tốc độ bấm chữ của Lương Ngữ Hinh rất nhanh.

      Lục Hạo lại gọi điện thoại , đầu dây điện thoại bên kia lại có giọng , chỉ có tiếng hô hấp nhè .

      “Hạo Tử sắp học rồi chứ?”

      Lương Ngữ Hinh gật đầu, gõ cái lên điện thoại.

      Lục Hạo nghe liền hiểu được, tiếp tục : “Mấy ngày này quay về Bắc Kinh rồi, em có việc gì bảo Quản Tử giúp đỡ, đợi lát nữa gửi cho em số điện thoại của cậu ta”.

      Lương Ngữ Hinh muốn , em có gì cần giúp đỡ, hơn nữa, cần đem chuyện ở đâu với em tường tận như thế này!

      Lục Hạo lại : “Công việc ở cơ quan nhiều quá, có thể quay về nhanh chóng được”.

      Lương Ngữ Hinh lại gõ hai cái, ý nghĩa là: cứ bận , bận .

      Sau đó, Hạo Tử cúi đầu vật lộn thắt dây giầy nhưng thành công, ngẩng đầu nhìn mẹ.

      “Mẹ ơi, nút thắt hình bướm của Hạo Tử còn nữa rồi!!”

      Lục Hạo cách qua nghìn dặm, nhờ vào điện thoại nghe thấy giọng của con trai, trẻ con chuyện luôn hoàn chỉnh chính xác, nhưng biết, Hạo Tử là dây giầy của cậu thắt được chặt.

      “Em giúp con thắt dây giầy , gọi lại cho em sau.” Giọng của Lục Hạo mang theo chút nhàng, đập vào trong tai của Lương Ngữ Hinh, thấy hơi nóng.

      Điện thoại lại được gõ 1 cái, sau đó dập máy.

      Lục Hạo đẩy đẩy gọng kính lật giở tập tư liệu lớn bàn ở trước mặt, từ trong ngăn kéo lấy ra hồ sơ liên quan đến gia đình Lương Ngữ Hinh năm đó ở Bắc Kinh mà ngày đầu tiên quay về lấy ra được từ phòng hồ sơ.

      Có vài việc, có đơn giản như vậy.

        ****************************************

      “Mẹ ơi mẹ là lợi hại!!!” Hạo Tử mở cặp mắt to đen lay láy nhìn nhìn nút thắt hình bướm xinh đẹp chân mình khen ngợi , cậu chạy đến hôn Lương Ngữ Hinh cái.

      Lương Ngữ Hinh hôm nay phải ra ruộng hoa ngoài ngoại thành chọn hoa, liền nhờ nhà Tiểu Mễ ở tầng đưa con trai cùng học. Hạo Tử dắt tay của Tiểu Mễ, đưa chiếc kẹo mút mà Lương Ngữ Hinh cho cậu nhét vào tay : “Tiểu Mễ cho em ăn, mẹ mua cho đấy!!”

      Tiểu Mễ cũng lấy từ trong túi ra viên chocolate đưa cho Hạo Tử, cười ngọt ngào.

      “Mẹ Hạo Tử, vậy chúng tôi đây!!” Bố Tiểu Mễ chào hỏi.

      Gia đình bọn họ hàng ngày đều là bố đưa con , mẹ đón con về, phân công hợp lý gia đình mỹ mãn.

      Lương Ngữ Hinh khẽ gật đầu, bai bai con trai, quay về phòng cầm áo khoác gió và mũ rồi cũng ra ngoài.

      chiếc xe đạp điện , bình thường chẳng đâu, chỉ có lúc ra ngoài làm việc mới dùng đến.

      Sáng sớm, ánh nắng mặt trời rất chói chang, Lương Ngữ Hinh vũ trang kĩ càng, đem bọc kín mít bản thân mình lại từ đầu đến chân, ngồi lên chiếc xe đạp điện, nhàng bóp tay nắm, khởi hành lên đường.

      giống với nóng bức trong thành phố, ngoại thành luôn luôn mát mẻ hơn nhiều, mái tóc dài của Lương Ngữ Hinh bị gió thổi hất cao lên, chiếc xe đạp điện phát ra thanh vù vù. cẩn thận đem chiếc xe lái sát hết mức vào bên đường dành cho xe đạp chầm chậm , phía sau thỉnh thoảng có tiếng còi của xe lớn lướt qua, làm cuốn lên lớp bụi cát.

      Lương Ngữ Hinh nghĩ, giao thông của Bắc Kinh tồi tệ hơi ở đây rất nhiều, biết buổi sáng Lục Hạo làm có bị tắc đường .

      Suy nghĩ này đột nhiên lóe qua trong đầu óc, lại khiến bản thân giật thót mình, đầu xe ngoặt cái.

      ấy làm thế nào biết được số điện thoại của mình? Bây giờ ấy làm công việc gì? Đối với việc bản thân mình đột nhiên xuất đứa con rốt cuộc ấy nghĩ thế nào?

      Ruộng hoa ở ngoại thành là nối liền thành cánh đồng trải dài, trong đầu ngổn ngang những câu hỏi, Lương Ngữ Hinh suýt chút nữa chạy xe qua mất.

      Trong nhà kính trồng cây có người người đàn ông ra, vẫy tay chào hỏi với Lương Ngữ Hinh: “ , đến rồi à!”

      Bởi vì dáng vẻ của chẳng hề giống người mẹ có đứa con 5 tuổi chút nào, cho nên ông chủ của ruộng hoa luôn luôn gọi Lương Ngữ Hinh như thế

      Lương Ngữ Hinh cởi mũ và áo gió ra, mỉm cười với ông.

      Bên trong lại có người phụ nữ thấp béo ra, là vợ của người ông chủ ruộng hoa.

      gần đây làm ăn tốt chứ? Có sản phẩm mới đến có lẽ là thích, tôi bớt lại phần đó!”

      Bởi vì Lương Ngữ Hinh chỉ lấy hàng của nhà này, cho nên mấy năm nay mọi người đều rất thân rồi, vợ chồng ông chủ ruộng hoa lại là người nhiệt tình, thấy mình nuôi con, mỗi lần lúc đưa hoa đều đưa nhiều thêm mấy bông nữa.

      Lương Ngữ Hinh từ trong túi lấy ra đơn hàng viết xong từ nhà đưa cho ông chủ, tỏ ý hôm nay hàng mình cần tương đối nhiều, phiền ông chủ chuyển hàng cho.

      Ông chủ ruộng hoa có chiếc xe chở hàng , nếu như khách hành muốn số lượng nhiều, ông ta đưa hàng đến tận nơi, nếu như số lượng ít thông thường là khách hàng tự mình có thể đưa hàng về.

      Sắp đến Trung Thu rồi, Lương Ngữ Hinh cần chuẩn bị chút hoa cẩm chướng để có thể tặng được trưởng bối, còn phải quay về trong tiệm chọn vài kiểu dáng, bó lấy vài bó trước bày ra ngoài cửa để quảng cáo.

      Chỗ bên khu nhà ở, chỉ có cửa hàng hoa của , lại thêm các ngày lễ tết cũng nhiều, cho nên bình thường làm ăn cũng tồi.

      Từ ruộng hoa ra ngoài, Lương Ngữ Hinh đem chiếc xe đạp điện dừng lại ở cửa siêu thị lớn nhất của thành phố L, chuẩn bị tiện đường mua chút đồ trong nhà cần.

      Đột nhiên sau lưng bị người ta đập cái, quay đầu lại nhìn, là bà chủ quán của quán rượu Broom hàng xóm, bên cạnh còn có nhìn trông rất xinh đẹp đáng .

        *************************************
      tiểu Viên Viêntart_trung thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :