1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Viên mãn - Giai Lệ Tam Thiên (67C + 5NT)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      CHƯƠNG 65: CÁC HIỂN THẦN THÔNG

      [​IMG]

      hỗ trợ to lớn của đồng chí Lâm Tịch, đám cầm thú tinh thần sung mãn, bọn họ từ vừa thích vừa sợ tiểu lão thái thái này, lúc đám con trai đánh nhau, luôn có người phụ nữ này ở phía sau hò hét, cổ vũ vỗ tay với bọn họ: “Là nam tử Hán đến đánh nhau !” Khi đám con bị ức hiếp khóc, luôn luôn xuất người phụ nữ này xoa đầu an ủi : “Đừng có khóc, dùng nắm đấm đánh trả!”

      Nếu như vào mùa đông, đồng chí Lâm Tịch đem bản thân mình bọc cho ấm áp hoặc là được đồng chí Lục Quang Vinh nhắc nhở kiếm thêm chiếc bịt tai đôi găng tay gì đó chạy ra ngoài xem đánh nhau, miệng vừa phả ra khói trắng vừa chỉ huy : “Pháo Pháo! Đá chân trái! Ai vậy chứ! Cháu nên khua đấm! !”

      Nếu như là mùa hạ, đồng chí Lâm Tịch cầm theo cây kem mát lạnh ngồi dưới gốc cây hoặc là dùng mái hiên che nắng, rất nhàn nhã với đám nhóc con tay đá chân đấm dưới ánh nắng rừng rực: “Tốt tốt, ra quyền có lực, ha ha! tồi tồi, aiz aiz, ai đánh thắng dì mua kem cho ăn! !”

      Đương nhiên, nếu như là đánh nhau có nguyên nhân đại biểu cho chính nghĩa, người phụ nữ này cũng xuất như vậy, lỗ nào vào, bất kể là lúc nào, bà nắm những bí mật vụn vặt nhất trong đại viện, bà : “Bố mẹ các cháu ném bỏ nổi con người này! Dám ức hiếp kẻ yếu tất cả chạy 50 vòng sân thể thao cho lão nương!”

      Lâm Tịch ở trong mắt của đám cầm thú trong đại viện, là đặc biệt, là chính nghĩa, là rất có địa vị.

      Giống như vậy, ở trong mắt Lục Hạo ——

      người mẹ như thế này, có thể là may mắn, nhưng bây giờ, cũng có thể là đau đầu.

      Quản Tử và Liên Dịch hai người cười gian trá nắm tay đưa lên , hếch cằm lên với Lục Hạo, Lục Hạo nhướn mày lên, “Muốn làm gì!”

      Ai da da, Lục Tử cậu cần phải nghiêm túc như vậy! Chúng tôi đều qua được cậu cần sợ, chúng tôi nhàng thôi!”

      Ngữ khí thiếu đòn loại này khiến Lục Hạo rất khó chịu, muốn đem khuôn mặt xinh đẹp còn hơn của con ở trước mặt này rạch nát hoặc là cầm hầm canh.

      Lâm Tịch rất hài lòng gật đầu, vẫy vẫy tay với Đại Pháo, Đại Pháo lật đật khom eo điều chỉnh tướng mạo của nô tài, thỉnh an lão phật gia đúng quy củ rồi với ươn thẳng eo dậy, hỏi tiếng: “Lão đại người có gì chỉ thị?”

      Lâm Tịch cười híp mắt dùng lòng bàn tay vỗ vào cơ hai múi của Đại Pháo : “Pháo Pháo cơ bắp đầy người cháu luyện tập tồi! Hôm nào đưa về cho dì xem nhé!”

      Đại Pháo nghĩ đến phù dâu đứng bên cạnh cậu hôm nay, cười ngốc nghếch, “Sắp rồi! Sắp rồi!”

      Thực ra, loại việc tử vi cũng viết này cũng chỉ có chàng cơ bắp thần kinh ba tếch ba toác như thế này mới cảm thấy nhanh.

      Lâm Tịch ừm tiếng chỉ vào con trai mình : “Dì biết những năm này Lục Tiểu Hạo ức hiếp cháu, Pháo Pháo cháu yên tân, hôm nay phóng tay thoải mái dì ủng hộ cháu!”

      Lục Hạo thở dài ở trong lòng, mẹ à… rốt cuộc ai mới là con trai ruột của mẹ?

      Lâm Tịch muốn đó là: Thực ra lão nương cũng chẳng dễ dàng gì, sinh được thằng con trai ưu tú như thế này từ đến lớn chẳng có chuyện gì phiền lòng Lục Tiểu Hạo đến khóc lóc nhõng nhẽo với lão nương cũng chẳng có, thực là buồn bã bao nhiêu năm nay rồi, hôm nay, nhất định phải náo nhiệt chút!

      Sau đó, Lục Tiểu Hạo con hôm nay nhất định phải giống con người cho lão nương đó! ! !

      kì vọng bé của người mẹ này, Lâm Tịch cảm thấy sắp bị chính mình làm cảm động đến rơi nước mắt rồi.

      ******************************************

      Tông Chính Hạo Thần cảm thấy, dù sao hoàng thái hậu như vậy rồi, nếu còn xuống tay tức là quá thiếu nể mặti.

      Ôm lấy chiếc eo mềm mại của nhà mình, Đồng Tiểu Điệp nhìn Tông Chính Hạo Thần cười, biết rồi, “Ông xã, liệu sau khi xảy ra chuyện chúng ta có bị báo thù ?”

      Tông Chính Hạo Thần cúi đầu xuống câu: “Xem đây.”

      Thế là, giây sau đó Lục Hạo muốn thề với trời sau này chuyển đồng tiền đầu tư nào nữa vào thành phố L!

      Lục Ninh lên phía trước đập tay với Tông Chính Hạo Thần, hơn nữa khen ngợi : Hạo Tử là rất được đó! Tiểu Hồ Điệp chồng chị là đẹp trai!”

      Bởi vì Tông Chính Hạo Thần : “ thích nhất là 18 kiểu sờ! Lục Tử cậu nghiêm túc như thế này tức giận đâu nhỉ? Hay là cậu cảm thấy hôm nay rất vui vẻ mới lật mặt? Ờ, lẽ nào cậu muốn? Bọn tôi năm đó đều sợ cậu có phải là đàn ông ?”

      Lục Hạo muốn tôi đương nhiên là đàn ông, tôi phải là đàn ông con trai tôi từ đâu chui ra chứ, từ trong đá nứt ra à? !!

      Nhưng, lại thêm giây nữa, Tông Chính Hạo Thần : “Lục Hạo cậu là đàn ông đừng có ghi hận chúng tôi ở trong lòng, chúng tôi vì cậu hôm nay trước trước sau sau sắp xếp bao nhiêu cậu cẩn thận nghĩ xem”

      Vừa ta vừa vỗ vỗ vào cơ bắp rắn chắc của Đại Pháo : “Nhìn xem, Pháo Pháo của chúng ta cũng gầy rồi! !”

      Trọng điểm trong lời này khiển đám cầm thú trong đại viện lần lượt gật đầu, Quản Tử kéo mở chiếc áo sơ mi đẹp đẽ của mình hét : “Nào nào nào, đều đến xem , em cũng gầy chỉ còn lại xương sườn Lục Tử là kẻ chủ nghĩa tư bản! !”

      Liên Dịch giữ dưới cằm của Quản Tử nâng lên cần thận xem xét lượt : “Gầy rồi, buổi tối chạm vào thấy lạ, Quản Tiểu Thiên hình như còn xinh đẹp như trước đây khuôn mặt cũng sắp hơn cả em, là chẳng thích đứng cùng với nữa!”

      Quản Tử kẻ hát người bè với bà xã nhà mình, nhảy lên hét lớn: “Lục Tử cậu phải chịu trách nhiệm cho tôi! Tiểu Dịch nhà tôi cần tôi nữa rồi đó! !”

      náo nhiệt như thế này rồi, Chiêm Nghiêm Minh người đàn ông cam chịu chuyện bà xã của mình luôn khen người khác cũng đứng ra rồi, chỉ vào ngăn kéo : “Đem đồ vứt hết cả , dù sao sau này cũng dùng đến nữa.”

      Lục Ninh quay đầu cho ánh mắt tán tỉnh, xông đến chỗ ngăn kéo đầu tiên.

      Chiêm Nghiêm Minh thầm tự thưởng thức ánh mắt của mình cho, ngừng hồi tưởng lại!

      Nhưng mà, ngăn kéo mở ra, bên trong rất sạch .

      Lục Ninh muộn màng phản ứng lại được… khốn! ! chẳng trách vừa rồi Lục Hạo lại nhường mở đường! ! Em biết có đơn giản như vậy mà hóa ra là như thế này! !

      Lâm Tịch hiếu kì xán đến nhìn cái, rằng: “Ồ, dùng hết rồi? Nhanh như vậy!”

      Câu này, chỉ có thể là thể dũng mãnh của Lục Hạo, thế là, Lục Hạo cảm thấy, mẹ ơi, mẹ vẫn là mẹ ruột của con!

      ******************************************

      Đẩy đẩy gọng kính thói quen, Lục Hạo hắng hắng giọng, giọng thấp trầm mà lại thu hút được toàn bộ chú ý: “Trò chơi gì đó mọi người cần nghĩ nữa, muốn nghe tìm chỗ ngồi xuống , nghe xong lập tức biến mất cho tôi.”

      Sau đó, chỉ chỉ vào Đồng Tiểu Điệp cầm DV : “Tiểu Hồ Điệp em đến đây, chắc tay quay cho tốt, ờ, quay bà xã xinh đẹp chút.”

      Mọi người lần lượt giao lưu bằng ánh mắt, ý nghĩa là: Chuẩn bị xong rồi? Lục hồ ly làm gì mà làm? ! !

      Lâm Tịch khe khẽ thở dài, aiz… biết đám nhóc con này làm được mà, vẫn là để lão nương đích thân xuất mã!

      Cần thiết, nhảy lên cái, vào lúc này nếu dậy được cũng chẳng thể dậy nổi nữa! ! ! ! Như vậy lãng phí trường hợp đặc biệt Tiểu Vinh Vinh cho bà ra ngoài gây náo nhiệt biết bao nhiêu! ! !

      “Lục Tiểu Hạo lão nương chẳng thèm nghe cái thứ quỷ gì hết! ! Sờ 18 kiểu thực thực cho lão nương! ! Sờ thoải mái rồi lão nương mới nếu con đừng mong nghĩ đến! ! !”

      Lục Ninh dựa hơi mẹ cũng cáo giả oai hùm ở trường, phụ họa theo: “Đúng đúng, muốn muốn, sờ! Mẹ muốn xem sờ!”

      Thực ra có thể chỉnh được Lục Hạo là rất tốt, nhưng mà, trong lòng đám cầm thú ở trường chỉ có suy nghĩ, may quá, mình có người mẹ và em như thế này!

      Lục Hạo cười, cười với Lâm Tịch, : “ khiến mẹ thất vọng.”

      Lâm Tịch ngồi vững xuống dưới ghế, được thôi, thế lớn mất, những kẻ vô dụng này! ! ! !

      Lục Ninh bỗng chốc liền rúc vào trong lòng của Chiêm Nghiêm Minh, yếu ớt : “ Tiểu Minh em rất sợ hãi!”

      Chiêm Nghiêm Minh muốn , thần lực mạnh mẽ hăng hái lúc vừa rồi vì sao lại thấy đâu nữa?

      ******************************************

      Hoàn cảnh ồn ào cuối cùng được cải thiện, Lương Ngữ Hinh được Lục Hạo dắt tay đặt xuống bên giường, sau đó, toàn trường im ắng đến mức rơi cây kim cũng có thể nghe thấy, bởi vì, Lục Hạo quỳ chân xuống.

      Đại Pháo dụi dụi mắt lại dụi dụi mắt.

      Tông Chính Hạo Thần mỉm cười cũng nắm tay của mình.

      Chiêm Nghiêm Minh cúi đầu nhìn bà xã nhà mình cảm thấy cầm thú này may mà làm ra được.

      Chỉ có Quản Tử nhịn được bạo phát ra: “… Khốn! ! ! !”

      Liên Dịch rất nhanh chóng bịt kín miệng của ta lại, dùng miệng của mình.

      Lúc này, Lâm Tịch cảm thấy, hôm nay đến sai rồi, sớm biết cùng ngủ với Tiểu Vinh Vinh còn hơn… hoặc là… nên để Tiểu Vinh Vinh cùng đến nhìn chút học hỏi chút! ! !

      Loại ngưỡng mộ đố kị này nếu là với con trai của mình, nên nuốt vào bụng tốt hơn.

      Lục Hạo gỡ kính xuống, ngẩng đầu nhìn mình thương, trong lòng cảm khái rất nhiều.

      Lương Ngữ Hinh nhìn ngó xung quanh và căng thẳng muốn kéo người đàn ông quỳ dưới đất lên, nhưng mà, đầu gối của người đàn ông này như lắp nam châm có lực hút mạnh.

      Lục Hạo hơi nâng người lên chút khẽ giọng : “Tuy đồng ý với em phải riêng, nhưng mà Tiểu Ngữ, hôm nay tình hình như thế này, nếu như làm chút gì đó đám cầm thú này chịu , cho nên, em ấm ức chút vậy, buổi tối lại tử tế bồi thường cho em.”

      Hơi thở phả vào gò má, khuôn mặt vốn dĩ rất kiều diễm càng thêm tỏa sáng, Lương Ngữ Hinh sờ sờ mặt của mình, ngốc nghếch nhìn Lục Hạo.

      Lục Hạo cười, khẽ cào qua chóp mũi của , “Nghe cẩn thận, luyện rất lâu rồi.”

      Lâm Tịch nhìn nhìn đám thanh niên xung quanh từng đôi từng đôi thân thân thiết thiết, rồi lại nhìn nhìn con trai mình quỳ dưới đất, cảm thấy, lão nương bây giờ mất tích có còn kịp ?

      Duy nhất mình Đại Pháo chưa kết hôn chưa có bạn lại cho rằng: Ừm, phải học tập tốt, sau này theo đuổi con có thể dùng! !

      Thế là, trong lịch sử của đại viện thời gian giày vò lâu nhất lại là xảy ra với Lục Hạo 35 năm nay ở trong đại viện náo loạn có gì thể làm.

      Cho nên … mĩ danh Lục hồ ly khiêm tốn đen tối phải là bỗng dưng mà có! !

    2. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      CHƯƠNG 66: ĐÊM ĐỘNG PHÒNG HOA CHÚC

      [​IMG]

      Lương Ngữ Hinh cảm thấy, có thể được , vì sao mà vẫn chưa nghe thấy em muốn khóc rồi?

      Lục Hạo lướt mắt vòng, ý nghĩa là: Đám trẻ con, đều học theo tôi đây này!

      Sau đó, chính là giống như bức thư tình úa vàng, cũng giống như là ngày đông lạnh giá uống được bát canh nóng đậm mùi vị cà chua, thứ đồ của tình cảm, lên sâu sắc vô hạn.

      Lời của Lục Hạo, chậm rãi, mang theo trầm lắng và hứa hẹn vốn có của , bộ dạng chân thành, tình cảm dịu dàng.

      Nội dung cuốn sổ bìa da vốn bị Lương Ngữ Hinh tìm thấy kia, từng từ từng chữ, từng dấu chấm câu, trong lòng dường như cũng có tiếng , đọc cùng Lục Hạo, hình miệng của Lục Hạo biến ảo, trái tim của Lương Ngữ Hinh đột nhiên đập loạn, nước mắt trào ra ngoài, cặp mắt to to đỏ đỏ giống như mắt thỏ, chú thỏ xinh đẹp nhất trong mắt của Lục Hạo.

      Tuy là, những điều được chẳng qua đều là tình và ái, tuy là, đương chẳng qua cũng là giữa và em nhưng những điều này, chỉ có hai người chúng ta có thể cảm nhận được, giữa chúng ta, tình bất biến.

      Kết hôn, là đêm tình biến thành tình thân, tình của chúng ta, từ đây có quan hệ máu mủ, chúng ta biến thành người nhà.

      Người nhà , mưa gió cùng vượt qua, khi trẻ tuổi, chúng ta cùng nhau cười, sau này già rồi, đỡ em, em dìu , thế giới này phẩm chất bình thường nhất cũng là chân quý nhất, là vĩnh hằng bất biến.

      Chúng ta vĩnh hằng bất biến, cuộc đời này, trong kiếp sống này chúng ta có thể nắm chắc được, đều bất biến.

      Đợi mái tóc dài của em bạc , đợi răng của rụng hết rồi, sợ, bởi vì bên cạnh còn có em.

      Ngày hôm nay, buổi động phòng bình thường này, khiến người có mặt tìm thấy được người có thể cùng nhau bạc đầu tóc rụng răng long hai bên nắm chặt tay nhau, khóe miệng mang nụ cười, khiến người vẫn chưa tìm được người có thể trở thành người nhà trong lòng mơ ước vô hạn, hôn nhân là kiện tốt đẹp.

      Lâm Tịch nắm hai tay vào nhau, thở ra hơi, được thôi, như thế này được rồi, lão nương hôm nay cũng coi như nhìn thấy được Lục Tiểu Hạo có chút khá giống người rồi!

      Đồng Tiểu Điệp lén lén lau nước mắt, được Tông Chính Hạo Thần đau lòng ôm vào trong lòng, Liên Dịch nhìn nhìn Quản Tử mặt kề mặt với mình, tâm trạng rất tốt hôn cái sau đó thấy gò má của người đàn ông xinh đẹp đỏ hồng lên.

      **************************************

      Đợi đến sau khi đám cầm thú của đại viện thu cờ nữ vương Lâm Tịch rút về, Lương Ngữ Hinh ôm lấy cổ Lục Hạo, dính chặt lấy, đầu dụi vào có vẻ nhõng nhẽo, , chỉ là biết nên cảm ơn thế nào.

      Lục Hạo khẽ cười, phủ người xuống khẽ rên: “ may mấy tên khốn nạn kia hết rồi, sắp nhịn nổi nữa.”

      Mặt của càng kiều diễm hơn, chẳng gì nữa, chủ động ngậm lấy vành tai của Lục Hạo.

      Lục Heo híp mắt lại, cặp mắt vốn dĩ dài kéo thành đường chỉ, lông mày được phản chiếu trong đáy mắt, cánh tay ôm vòng lấy Lương Ngữ Hinh của khẽ dùng lực, mang theo đổ rơi xuống chiếc giường cưới có chiếc chăn mềm mại có chữ hỷ đỏ lớn.

      Độ đàn hồi của chiếc giường mới làm hai người hơi hơi nảy lên rồi lại rơi xuống, bảy năm trời, cuối cùng, người có tình cuối cùng thành người nhà rồi.

      Lục Hạo duỗi tay ra tìm chiếc khóa kéo ở sau lưng của Lương Ngữ Hinh, bờ môi Lương Ngữ Hinh vẫn còn vấn vương ở sau tai của Lục Hạo, hai tay cởi khuy áo sơ mi.

      “Tiểu Ngữ!” Lục Hạo than dài, nửa vui mừng, nửa thúc giục.

      Lương Ngữ Hinh : “Ông xã, em muốn sinh con cho nữa.”

      Tuy rất đau, nhưng em sợ.

      Lục Hạo cảm thấy, cuộc đời này còn có ai cam tâm tình nguyện sinh con cho cầu gì chứ? ! Cuộc đời này chỉ sinh con với Lương Ngữ Hinh em những người khác chẳng cần!

      Thực đợi kịp nữa rồi, vì ngày hôm nay chờ đợi quá lâu rồi, Lục Hạo thúc giục: “Tiểu Ngữ, tự mình cởi, nhanh chút!”

      Lương Ngữ Hinh cười, từ vùng eo của Lục Hạo quỳ ngồi dậy vén mái tóc dài ra cười, Lục Hạo biết gấp lắm rồi, này đắc ý, nhưng vậy sao chứ, bận tâm! Lương Tiểu Ngữ em bây giờ cười vui vẻ đợi lát nữa đừng có giống như chú mèo cào tường giơ móng vuốt với ! ! !

      Lòng bàn tay nóng hôi hổi từ váy thăm dò vào bên trong, hướng lên , có bất cứ trở ngại nào vân vê bề mặt chiếc eo mềm nhắn, hơi hơi dùng lực véo lấy, bản thân mình duỗi eo đưa đẩy, cọ xát từng chút từng chút, mặt nhịn đến hơi đỏ lên, Lục Hạo gắng nhịn : “Còn cười!”

      Lương Ngữ Hinh cười vui vẻ, nâng tay lên, khóa ở sau cổ bị kéo xuống loạt xoạt, lộ ra bộ phận sau lưng trắng ngần, bên cạnh xương cột sống sâu sâu là xương bướm vô cùng xinh đẹp, rung động, các gân thịt cùng với động tác khiến toàn thân rung động.

      Sau đó, áo váy phía trước bị Lục Hạo kéo ra, hỗn loạn, nửa kín nửa hở, chiếc dây đeo của nội y màu đỏ đậm, thắt chặt trái tim của Lục Hạo, dùng tay gỡ xuống, đầu vai tròn trịa trắng trẻo, cánh tay của vòng ra sau, đường rãnh sâu sâu ra, thuận theo cái phủ người của , dập dềnh, rơi xuống trước ngực của người đàn ông, cảm thấy được ấm nóng, tốt, cơ thể ấm nóng của hai người nhau sưởi ấm cho đối phương, tốt.

      Lục Hạo cảm thấy, cho nên , đàn ông chính là phải kết hôn! ! Tiểu Tiểu Hạo bố đến rồi! !

      *****************************************

      Lương Ngữ Hinh hôn mắt của Lục Hạo giống như hôn Hao Tử, hướng xuống dưới, sau khi điểm qua chóp mũi, đến bên miệng, chỉ động tiến vào trong, đem lưỡi học theo thân kiểu sâu sâu nông nông mà Lục Hạo thích nhất, tay giữ chỗ eo của Lục Hạo càng lúc càng dùng lực, vừa hôn vừa nâng mông của lên chỉ động tác cởi váy áo ra.

      Lương Ngữ Hinh bịt lấp mắt của Lục Hạo, di chuyển động mạch của , hơi thở mang theo ẩm ướt nóng hổi, còn có liếm mút nhè .

      Lục Hạo nghĩ trong lòng, hôm nay tuy là khá mất mặt và rất buồn nôn lần ở trước mặt đám cầm thú của đại viện, nhưng đáng lắm, của như thế này là thấy rất đáng! !

      Vào lúc đó, Lương Ngữ Hinh biết chuyện, khi làm phát ra thanh, chỉ có thể nghe thấy tiếng thở, lúc nặng lúc đến nghẹt thở, bây giờ, Lương Ngữ Hinh bình thường rồi, ngồi ở thắt lưng của lắc lư, biết nghịch ngợm phát ra thanh, giọng của con , từ trước đến nay đều rất mê hoặc, rất cuốn hút.

      Lục Hạo lật người cái, đặt Lương Ngữ Hinh quấn lấy bừa bãi người xuống giường, đắp chăn lên.

      Sau đó, đồng thời cũng tự đắp chăn cho mình, cởi bỏ khuy quần, đạp mấy cái đem đạp bay chiếc quần chướng ngại vật xuống đất tốc độ chui vào trong chăn.

      Trong chăn bông lành lạnh, sáng bóng giống như chú cá biển có vảy, Lục Hạo chạm đến , cứ giống như là lần đầu tiên khi bọn họ gặp nhau, đêm hạ nóng bức đó, lần đầu tiên, có quan tâm chú ý, ghét bỏ, cánh tay của này trắng trẻo chạm đến , thấy hơi lành lạnh, rất dễ chịu, thoải mái.

      Lục Hạo đem mình chà lên đùi của Lương Ngữ Hinh, ngọn lửa nóng đâm cọ, vừa chà xát còn vừa : Cuối cùng cần đeo bao rồi!

      Lương Ngữ Hinh vừa thẹn vừa cảm thấy buồn cười, trong lòng bất giác nghĩ: Có phải là mỗi người đàn ông đều như thế này ?

      Đương nhiêu, loại việc có người rất vui vẻ trả lời giải thích này, cứ coi như bạn ngại ngùng hỏi ra, Liên Dịch cũng rất chủ động cho bạn: “Chỉ cần là đàn ông, ta thích đeo thứ đồ nhựa lên tiểu đệ đệ của mình!”

      *****************************************

      Đợi chẳng nổi quá lâu, Lục Hạo nôn nóng giống như là đứa trẻ, quá nóng lòng rồi, căn bản muốn đợi, lại lần nữa thúc giục Lương Ngữ Hinh : “Tiểu Ngữ, ướt nhanh chút!”

      Lương Ngữ Hinh che mặt tay đập “bốp” phát vào vai của Lục Hạo, rất vang dội, bởi vì mặc áo mới vang dội thế này.

      Lục Hạo cười, hôn lên , “Xấu hổ à?”

      Lương Ngữ Hinh gật đầu, căn bản dám bỏ tay ra nhìn Lục Hạo.

      biết, Lục Hạo bây giờ, nhất định rất đẹp trai, mắt liếc xéo, cười xấu xa, chiếc xương quai xanh rất sâu có yết hầu ràng, tay của ấy, thuận theo eo của mình hướng xuống, thâm nhập vào trong, cầm lấy hơi hơi kéo lớp lông, khiến cho khống chế nổi kiều ưm tiếng.

      Lục Hạo vẫn cười, nhẫn nại, giữa ngón tay gợt được sợi dịch nóng, chầm chậm mơn man, dùng xoa nắn giống như xoa vuốt ngọc quý, bên tai là tiếng rên rỉ kìm nén được của , dài dài nghe rất hay, phần thịt béo mũm mĩm bên dưới, dịch nóng càng lúc càng nhiều, tràn ra mắc vào giữa ngón tay.

      Lục Hạo đem dịch nóng tay quệt lên bên đùi của Lương Ngữ Hinh, kéo ra, đặt người đến đó, chạm ở cửa vào, ướt * ướt * trơn, hơi hơi chọc, đợi người con nằm bên dưới kia mở miệng.

      Lương Ngữ Hinh bị va chạm lúc mạnh lúc kia khiêu khích còn nhịn được nữa, run rẩy mở miệng : “Lục Hạo…”

      Giọng kiều mang theo khẩn cầu, bàn tay còn nắm lấy bàn tay của Lục Hạo buông xuống bên cạnh .

      Lục Hạo rất vui mừng, thể diễn tả được bằng lời.

      Bà xã của muốn rồi, vậy làm sao có thể cho? ! !

      Đầu phía trước rất gian nan chen vào, phía sau thông thẳng đến đáy, đột nhiên run rẩy cái, phần eo hơi giật giật, trong miệng hô gọi rất hay.

      Chỗ kia rất thoải mái vì đeo bao nhựa! Lục Hạo điều chỉnh xong tư thế, bắt đầu từng cái từng cái, mỗi cái đều rắn chắc, con đường chà qua đều ma sát đến bốc lửa tê dại, lan tỏa ra toàn thân, mỗi lỗ chân lông đều mở hết cả.

      Trong Lòng Lục Hạo lẩm bẩm: kết hôn rồi đây là trong hộ khẩu của ! !

      ********************************************

      Vui vẻ vô hạn, bởi vì Lương Ngữ Hinh ân ân a a trợ hứng, Lục Hạo vẫn là kiên trì muốn đem gối ôm đệm ở sau eo của Lương Ngữ Hinh bị ngăn lại, mặt đỏ au giống như chú khỉ trong phim hoạt hình của con trai, đôi mắt lớn lớn tròn tròn sáng giống như sắp ra nước, : “ cần, cần”

      Lục Hạo dỗ dành, “Dùng , Hạo Tử rất có tác dụng, Quản Tiểu Nhị nhà họ cũng dùng!”

      Lương Ngữ Hinh cấu Lục Hạo khe khẽ : “ dùng cũng được, chúng… chúng ta lúc đó cũng dùng.”

      Trong nháy mắt, Lục Hạo được nhắc nhở, nhớ lại 1 lần đó, sau đó đập tay, đúng mà, dùng, dũng mãnh như thế này làm sao có thể còn phải nhờ vào đám đồ tin cậy kia?!

      Nhớ lại về tự thế của khi đó, số lần, trọng lượng, chuyện thần kì là, quên mất chút xíu nào, có điều, đầu óc mất tập trung khi đó bây giờ biến thành càng hợp khẩu vị hơn, càng khiến đến phát cuông lên.

      Thử miếng đào tươi ngon, trái đào trắng trắng căng căng run rẩy lắc lư, ra đường cong trắng trẻo, cơ thể lục hạo căng lại, tăng nhanh tốc độ.

      “Ân… ân… ân, Lục Hạo!” Lương Ngữ Hinh bị nhún đến thành tiếng, tóm lấy cánh tay của Lục Hạo nhờ hỗ trợ hai chân cuốn lên eo của Lục Hạo. Lúc đó Lục Hạo còn muốn duỗi tay ra giúp để tránh việc đến cuối cùng mệt qua rơi xuống, còn cười : “ thông minh!”

      Bây giờ, cũng cuốn lên , chân vòng khóa lấy chân, chạm lên phần xương cụt của Lục Hạo, uyển chuyển như tiếng hót của vàng oanh, hơi thở ngừng kích thích người đàn ông bán sức ở người.

      Góc trán của Lục Hạo toát mồ hôi, trong lòng biết rất ràng, được thôi, nàng đàn ông đó lại gì đó với của rồi! !

    3. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      CHƯƠNG 67: KẾT THÚC

      [​IMG]

      Buổi sáng ngày thứ hai sau đêm tân hôn, trong phòng bếp là người đàn ông tinh thần sảng khoái, ư ử lẩm bẩm hâm nóng sữa trong nồi, trong phòng tắm truyền đến tiếng nước róc rách, lau tóc chân đất bước ra ngoài, vừa khéo bị người đàn ông bưng sữa nóng đụng phải, cánh tay giữ lấy eo ôm lại, người đàn ông đặt cốc sữa trong tay xuống sau đó lại vòng hai tay cuốn lấy eo của , hai người cùng nhau đổ xuống chiếc giường bừa bộn.

      Ngày mùng 2 tháng 11, Lục Hạo cảm thấy bầu trời hôm nay rất khác, ừm, bắt đầu từ hôm nay là người có gia đình rồi! !

      Những sợi tóc còn ướt của Lương Ngữ Hinh lướt qua mặt của , Lục Hạo cười tóm lấy tay của đặt lên trước ngực, “Hôm nay chúng ta ra khỏi cửa có được ?”

      Lương Ngữ Hinh lắc đầu, gò má bị nước nóng chưng đến ửng hồng, cầm cốc sữa ở đầu giường giữ trong lòng bàn tay, “Tối qua đồng ý phải đón con trai về.”

      Được thôi, Lục Hạo mím môi, đối với cậu bé chưa lên tiểu học vừa trông mong có Tiểu Tiểu Hạo lại có chút tâm hồn yếu đuối, vẫn là phải đối xử tốt.

      Đứng dậy, mặc quần áo thắt cà vạt, sau khi Lương Ngữ Hinh uống xong giọt sữa cuối cùng quấn lấy, rất dịu dàng câu: “Ông xã, trời lạnh rồi, phải mặc nhiều chút.”

      Lục Hạo nhìn ở trước mặt, trong lòng cuộn trào trận, nhìn nhìn , của biết quan tâm săn sóc như thế này đó, kết hôn rồi khác rồi! !

      Nhưng mà, mặt vẫn bình tĩnh, “Ưm, em giúp chọn chiếc.”

      Dưới chiếc áo véc thẳng tắp mặc thêm vào chiếc áo len ba lỗ, Lương Ngữ Hinh : “Quà cưới.”

      Lục Hạo duỗi tay ra sờ sờ, cảm giác mềm mại, cảm giác ấm áp đặc biệt của những sợi len có được từ lòng bàn tay chuyền , từ đây có thể thấy, hôm nay cần phải khiêm tốn trước mặt các em lần!

      *********************************************

      Người mới về đại viện rồi, đám cầm thú sớm đợi ở nhà Lục Hạo, ngồi xếp hàng tử tế bên cạnh Lâm Tịch nữ vương, Hạo Tử được ăn vận giống như những cậu bé trong phim Hàn ngồi đùi Lâm Tịch, chiếc chân ngắn lắc lắc lư lư, đếm ngón tay nhìn vào đồng hồ báo thức treo tường hỏi: “Vì sao bố mẹ lại ngủ lười?”

      Lâm Tịch rất bình tĩnh dùng tay trải mái tóc kiểu ba bảy thời thượng mà buổi sáng mình đích thân chải cho Hạo Tử, : “Sắp đến rồi, hôm qua bố mẹ cháu chắc chắn là mệt quá!”

      Câu “mệt quá”, Hạo Tử nghe thấy chẳng có gì, nhưng mà những người trưởng thành ngồi đó lần lượt nghiêng mắt, thể bỏ qua nụ cười căn bản là chẳng khép lại được khóe miệng Lâm Tịch.

      Đồng chí Lục Quang Vinh từ trong bếp ra dặn dò với đám cầm thú: “Buổi trưa tất cả ở lại ăn cơm nhé!”

      Lâm Tịch vẫy tay với ông xã: “Mau đến ngồi xuống, sắp sửa đến rồi.”

      Lời vừa buông ra, nghe thấy tiếng của động cơ ô tô, chẳng mấy chốc, Lục Hạo dắt tay dâu mới vào cửa.

      Hạo Tử nhìn thấy bố mẹ hấp tấp tuột xuống khỏi chân của bà nội bịch bịch bịch chạy qua đó, chiếc bụng tròn vo vo lật đật lật đật, giống như quả bóng bowling, được Lục Hạo đón lấy vững chắc.

      “Bố ơi!” Tiếng gọi trong sáng có lực, Lục Hạo cảm thấy, trong đại viện này buổi sáng khi các binh sĩ tập luyện con trai có phải con cũng học hét gọi ?

      “Aiz! Con trai!” Lục Hạo đáp lại, hôn lên chiếc má non mềm thơm phức của Hạo Tử, “Xoa thứ gì mà thơm thế này?”

      “Bà nội mua cho nấm thơm!” Cậu nhóc trong lòng nũng nịu xoa xoa má mình, lại dụi dụi vào mặt của Lục Hạo, “Bố ơi, chia cho bố chút!”

      Lương Ngữ Hinh đợi ở phía sau, trong lòng nghĩ, con trai, khi nào con có thể nhớ được vẫn còn có người mẹ là mẹ đây vậy?

      Bất lực, trao đổi bằng ánh mắt với Đồng Tiểu Điệp ở cách gần nhất, Đồng Tiểu Điệp gật đầu, Đồng Đồng nhà mình cũng thích bố đó!

      Có người đồng cảm, Lương Ngữ Hinh lướt qua chỗ hai bố con dựa dẫm ôm ấp nhau kia, đến gần bên cạnh Lâm Tịch, cất tiếng gọi: “Mẹ.”

      Sau đó, “Bố.”

      Lục Quang Vinh ở đó gỡ tạp dề, nghe con dâu dịu dàng gọi tiếng trong lòng càng thấy tốt hơn, đúng mà, chẳng dễ dàng gì lấy được về nhà đương nhiên tốt! Ninh Tử trước nay chưa từng ngoan ngoãn như thế này!

      Lục Ninh gọi lớn tiếng “Chị dâu!”

      Tiếp đó, đám cầm thú trong đại viện chỉ có thể tùy vào vai vế gọi người.

      —— “Chị dâu!!”

      Lục Hạo rất hài lòng, tay ôm lấy con trai béo tay khác đẩy đẩy gọng kính, tâm trạng rất tốt nhìn thị trưởng thành phố L gì đó, tổng giám đốc tập đoàn Tử Kim trong nhà toàn là vàng hàng ngày có mấy trăm triệu đổ vào tài khoản, lính đặc chủng từng bắt được bao nhiêu tên đầu sỏ kho súng trong nhà có bao nhiêu súng ống bản hạn chế, người đàn ông cơ bắp cơ bắp mạnh mẽ như vậy nhưng lại có bạn muốn theo… ngồi dưới thấp, ừm rất tốt, đều phải gọi của tiếng chị dâu có phải ! !

      Lương Ngữ Hinh hơi hơi đỏ mặt, “Gọi tên của tôi là được!”

      Điều này… đám cầm thú trong đại viện lần lượt quay đầu nhìn người, đương nhiên, người được nhìn này ngoại trừ Lục Hạo ra còn có ai!

      Lục Hạo cũng gì, mím mím môi, kính mắt phản ra mảng ánh sáng trắng mông lung.

      Được rồi, mọi người biết rồi, cái người ôm tiểu tử béo mặc áo len đôi kiểu bố con với con trai của mình kia chẳng hề biết khiêm tốn chút nào hơn nữa Lục hồ ly vô cùng đen tối thể nào cho phép được! !

      *****************************************

      Hạo Tử kéo cổ áo của Lục Hạo cười khanh khách, cũng cười chẳng hiểu gì cụ thể, nhưng nụ cười rất vui vẻ, Lục Hạo kéo kéo tai của con trai : “Con trai, con tên là gì?”

      “Hạo Tử! !”

      “Còn gì nữa?”

      “Lục Hạo!”

      “Đó là tên của bố.”

      “Là tên của Hạo Tử! !”

      “Bố mẹ kết hôn rồi, chúng ta thể dùng chung cái tên nữa bảo bối à!”

      “…” Được rồi, cậu nhóc vốn dĩ rất vui vẻ cũng cười nữa, cụp đầu xuống phía trước chiếc bụng tròn, lông mi dài dài rủ xuống, chiếc miệng chu ra.

      Lục Ninh thấy đau lòng, nhanh chóng bước đến đón lấy người, nhưng giây sau đó lại bởi vì quá nặng nhanh chóng đặt vào trong lòng Chiêm Nghiêm Minh và miệng cũng hung dữ : “ được như thế này!”

      Đúng mà, vừa mới bị ép tiếp nạp cái đuôi vẫn chưa được sinh ra có mỹ danh là Tiểu Tiểu Hạo, bây giờ lại sắp bị ép đổi mất cái tên mình dùng 7 năm trời… như thế này làm sao có thể bảo người ta đau lòng chứ! ! !

      Lương Ngữ Hinh cũng đón lấy con trai từ trong tay Chiêm Nghiêm Minh, bởi vì biết mình ôm được nổi bao lâu, cứ đặt ở trong lòng của người em rể cao lớn ổn thỏa hơn, sau đó, xoa xoa mái tóc được chải kiểu ba bảy rất gọn gàng của con trai : “Bố nghĩ ra cái tên rất hay cho chúng ta, ừm, mẹ cảm thấy, còn hay hơn cả cái tên gốc kia, con trai, có muốn thử chút ?”

      Được thôi, dù sao đối với mẹ mà đổi tên cũng dễ dàng giống như thử quần áo vậy, cậu bạn Hạo Tử còn có thể gì? Cậu trước nay đều là em bé hiểu chuyện lại ngoan ngoãn mà! !

      Khe khẽ gật gật đầu, : “Được.”

      Sau đó, ngoan ngoãn như thế này, khen thưởng là cần thiết, Lục Hạo : “Bố đưa con đến chỗ hay!”

      Thế là đồng chí Lâm Tịch đổi sang bộ đồ mặc ra ngoài, khoác tay ông xã, dẫn đầu tiên.

      Chiêm Nghiêm Minh đem trả lại con trai cho Lục Hạo tự ôm, vòng tay ra dắt Lục Ninh, vừa gọi điện thoại giải quyết chút việc.

      Lục Hạo chỉnh sửa chiếc áo sơ mi ở phần cổ áo của con trai chút, câu: “ đẹp trai!”

      Vẫn là có nụ cười, Hạo Tử lạnh nhạt quay đầu, nằm bò lên chiếc vai rộng lớn của bố, hai cánh tay béo bám vào cũng rất uể oải.

      Lương Ngữ Hinh cảm thấy biết nên làm thế nào lắm, khi còn chưa từng đổi tên, thể tưởng tượng ra được tâm trạng của con trai bây giờ, có phải là… thoải mái giống như bị cướp mất đồ chơi ?

      *****************************************

      Trước khi ra ngoài, Lục Hạo với đám cầm thú vừa sáng sớm đến hóng chuyện này: “Tụ họp gia đình, mọi người ai về nhà lấy đừng có bám theo , ờ, còn cả Pháo Pháo cậu đừng có diễu qua diễu lại trước mặt nữa, cũng ớn lạnh cậu là kẻ độc thân già cả ngày lởn vởn với bọn !”

      Đại Pháo bị kích rồi, rất yếu ớt lùi ra sau hơn nữa tâm trạng rầu rĩ, nhưng Lục Ninh ngay phía sau đá mạnh cái miệng lẩm bẩm câu: “Bây giờ chị nhìn thấy lão già độc thân là chị buồn nôn!”

      Sau đó, cười gian xảo nhìn vào mắt của Lục Hạo: “ trai~ đúng ~ ạ”

      Lục Hạo chẳng đếm xỉa, “Món nợ tối qua chúng ta từ từ tính, em là e ruột của cần tính toán nhiều như vậy.”

      Ý nghĩa của câu này, thể tính toán với các em chứng tỏ đủ phóng khoáng, Ninh Tử em là em ruột của cũng cần cân nhắc đến vấn đề có phóng khoáng hay gì đó!

      Lục Ninh sợ hãi run rẩy! Vùi mặt vào trong lòng Chiêm Nghiêm Minh ra nữa.

      Lúc này, Đồng Tiểu Điệp nhìn thấy sắp bị gạt bỏ liền giơ tay lên, ngọt ngào : “ Lục Tử em cùng có được ạ? Buổi trưa ăn gì vậy? Vừa rồi bác Lục muốn bọn em ở lại buổi trưa cùng nhau ăn cơm!”

      Tông Chính Hạo Thần kéo tay của mình lại, “Hôm qua chúng ta cũng ít lời, cho nên bây giờ vẫn là đừng có đến gần Lục Hạo tốt hơn.”

      Quản Tử ở sau cùng xí tiếng: “Tôi cứ cùng cậu muốn làm thế nào? Đến đánh tôi à, đến ! Đánh vào mặt của tôi Tiểu Dịch nhà tôi tha cho cậu! !”

      Thế là cuối cùng, cả đám vẫn lật đật lật đật theo hết, trạm đầu tiên, đổi tên cho Hạo Tử.

      Phòng làm việc vốn dĩ cũng lúc này ràng là phải hơi chen chúc rồi, hơn nữa đứng ở bên trong này đều là những nhân vật lớn!

      Lục Hạo rồng bay phượng múa viết xuống mấy chữ, Hạo Tử cầm lên nhìn nhìn, đọc hiểu, khó quá, nhìn sang phía mẹ, Lương Ngữ Hinh mỉm cười, “Có thích ?”

      có câu trả lời, Hạo Tử tiếp tục cảm xúc sa sút.

      Sau đó, trạm thứ 2, cần thiết, chỗ đồng thời có thể khiến con trai và Đồng Tiểu Điệp vui mừng.

      Lục Hạo xoa cằm ôm lấy Lương Ngữ Hinh, nghe của mình tán thưởng ở bên tai: “Ông xã vẫn là thông minh!”

      Đương nhiên, đương nhiên thông minh, con trai giận rỗi chút xíu làm sao có thể xử trí được chứ!

      Nhưng mà, vẫn cần phải chút lời sến: “Bà xã em cũng rất tuyệt, áo len đan rất đẹp!”

      Lâm Tịch cũng cảm thấy cần biểu chút, lén lén với Lục Quang Vinh: “Vinh Vinh à, em cũng học đan áo len cho nhé!”

      Lục Quang Vinh suy nghĩ xem, phải biểu đạt thế nào mới làm tổn thương đến trái tim hiền lành của tiểu lão thái thái căn bản có chút năng khiếu làm thủ công gì cả, cuộc đời này đến rau cũng chưa từng xào qua nhưng trước nay chưa từng bỏ cuộc?

      *******************************************

      Bên cạnh khu trò chơi của tiệm Mcdonal bị chiếm lĩnh trận địa, đám đông người náo nhiệt ồn ào.

      khuôn mặt béo tròn của Hạo Tử lại xuất nụ cười đáng , vẫy tay với Lục Hạo lớn tiếng gọi: “Bố ơi mau đến đây, cùng ngồi với Hạo Tử mà!”

      Cho nên , trái tim của trẻ con là đơn thuần chân nhất, bị cướp tên rồi ăn bữa Mcdonal dẹp yên ngoại trừ trẻ con ra chắc là cũng còn có người khác nữa.

      Lương Ngữ Hinh cảm thấy, con trai à mẹ con đứng ở bên cạnh bố con vì sao cùng gọi tiếng chứ? ! !

      Đồng Tiểu Điệp đồng thời xuất ở trước mặt cậu con trai béo tròn bị bỏ qua, cảm xúc dâng trào, vì muốn bỏ danh hiệu “bà mẹ bò sữa” kiên trì rất lâu rồi chưa ăn Hamburger, lần này quang minh chính đại, “Ngày Hạo Tử đổi tên mọi người dù sao cũng phải đến chúc mừng chút chứ! !”

      Tông Chính Hạo Thần nhìn của mình tươi tắn vui mừng, thưc là cảm thấy, ăn Mcdonal vui mừng như thế này rồi?

      Đại Pháo co rúm lại ở góc khuất lắc đầu, “Cơ bắp của em cho phép em như thế này, em khiên quyết ăn! !”

      Sau đó, Ninh Tử là đồ khốn nạn vì sao muốn đưa tôi đến! !

      Lục Ninh dựa vào Chiêm Nghiêm Minh nhét từng miếng từng miếng bánh được tưới xong tương ớt vào miệng, rất khinh miệt nhìn Đại Pháo cái với Chiêm Nghiêm Minh: “ Tiểu Minh, Đại Pháo ngườm em! !”

      Chiêm Nghiêm Minh lạnh mặt ngườm trả Đại Pháo cái sau đó dịu giọng dỗ dàng Lục Ninh: “Chúng ta thèm để ý đến cậu ta, cậu ta rất đáng thương có ai muốn rồi.”

      Quản Tử đập bàn quát lớn: “Lục Tinh Phàn! Ở chỗ nào!”

      Cậu bạn Hạo Tử đáng thương căn bản biết tên của mình rốt cuộc là gì vẫn còn mừng hớn hở nhồm nhoàm nhồm nhoàm gặm cánh gà cay cẩn thận liếm đầu ngón tay béo mũm của mình hoàn toàn quan tâm xem chú Quản Tử của cậu gì.

      “A ha ha ha!” Quản Tử cười lớn, “Cái gì chứ, Lục Tử cậu… a ha ha ha! !”

      Lục Hạo xoa xoa đầu con trai : “Lục Tinh Phàn, tên xinh đẹp bất nam bất nữ đó gọi con.”

      Hạo Tử lúc này mới ngẩng đầu lên, “Bố ơi, bố chuyện với con sao?”

      Lục Hạo gật đầu, “Có thích ? Tên mới của con.”

      Hạo Tử nghiêng đầu nghĩ ngẫm, “Vậy sau này Tiểu Tiểu Hạo phải gọi là gì?”

      Lục Hạo nước mắt tràn trề, đây chính là con trai của đó! Nhìn xem, tuổi còn hiểu chuyện như thế này đặc biệt đặc biệt! !

      “Ừm, cái này phải xem tương lai Tiểu Tiểu Hạo là con trai hay là con mới quyết định.” Lục Hạo giải thích, lặp lại lượt: “Lục Tinh Phàn, sau này chính là tên của con, được quên đó, hôm nay bố đưa con ăn Mcdonal.”

      Hạo Tử gật đầu, “Nhớ kĩ rồi, Hạo Tử tên là Lục Tinh Phàn!”

      Đồng thời, bịch bịch bịch lao lên người Quản Tử: “Cháu ở đâu cháu tên là Lục Tinh Phàn! !”

      khống chế tốt lượng quá lớn, Quản Tử cảm thấy mình ù tai rồi…

      *******************************************

      Cuộc đời này của chúng ta, vui vẻ, đau buồn, thất bại, nhẫn nại, chua, cay, mặn, ngọt, chỉ bởi vì bên cạnh có người đồng hành, mới có thể cắn răng vượt qua.

      Người thân, bạn bè, người , thể thiếu thứ nào.

      Mong muốn có gia đình, gia đình có bố mẹ em người .

      Chính là như vậy, có người đồng hành, mới đơn, thế giới này, mới đẹp đẽ ấm áp như vậy.

    4. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Ngoại truyện 1: PHẪN NỘ CỦA HẠO TỬ

      [​IMG]

      Đối với cậu bạn vẫn còn chưa học tiểu học, đối với cậu bạn được bà nội giống như nữ vương trong gia đình nuôi dưỡng đến béo trắng, đối với cậu bạn lớn đến 6 tuổi rồi bị ông bố đen tối dùng bữa cánh gà cay Mcdonal để dụ đổi tên, Hạo Tử muốn … hu hu hu bố là đồ xấu xa! ! ! !

      Lục Tinh Phàn, tên mới của cậu bạn Hạo Tử.

      Khi cậu bạn Lục Tinh Phàn cuối cùng thích ứng được với cái tên mới của mình và cho bạn Tiểu Mễ: “Mễ Mễ, tên mới của em phải nhớ đó, là bố đặt cho !”

      bé Tiểu Mễ hỏi cậu bạn béo tròn: “ có biết tên của mình viết như thế nào ? Hôm qua bố em dạy em viết tên rồi, em viết rất đẹp đó!”

      Thế là, cậu bạn Lục Tinh Phàn cúi đầu xuống, hai tay để chiếc bụng béo tròn của mình nghĩ ngẫm, là… biết viết…

      Loại việc mất thể diện ở trước mặt của mình như thế này thân làm người đàn ông của nhà lão Lục tuyệt đối cho phép để xảy ra lần thứ 2, cậu bạn Lục Tinh Phàn lật đật lật đật chạy về nhà ôm lấy đùi của bố mình giọng lanh lảnh : “Bố ơi! Lục Tinh Phàn viết thế nào!!!”

      Lục Hạo cảm thấy vui mừng, nhìn xem, con trai hiếu học cầu tiến chưa này! !

      Ôm cậu nhóc béo lên cân đo chút, cố giấu việc muốn chau mày lại, thực ra Lục Hạo muốn , con trai à, nếu như con khôi phục lại vóc dáng ban đầu kia bạn con cũng có tâm tư để quản xem con tên là gì rồi, cứ coi như con có tên bé cũng bận tâm đâu, cho nên , đàn ông ấy à, vóc dáng cũng rất quan trọng!

      Nhưng, loại việc đàn ông có thể có mặt đẹp nhất định có cơ bắp này Lục Hạo nhẫn tâm đả kích bảo bối nhà , chỉ có thể ôm con trai vào thư phòng, để cậu nhóc ngồi đùi , từng nét từng nét viết ra ba chữ “Lục Tinh Phàn”.

      Lúc mới đầu, cậu bạn vẫn luôn lạc quan vui tươi vẫn còn có tinh thần ngút trời, bàn tay mũm mĩm thịt cầm chiếc bút máy viết chữ, chiếc miệng đỏ mọng mím chặt lại, vẽ được đúng chữ “lục” ở trong ô vuông.

      Loại ô kẻ chữ điền khi còn luyện chữ ai cũng đều dùng qua, Lục Hạo cười nhìn con trai đấu tranh với ô vuông chữ điền, làm sao để bị chờm ra ngoài.

      Sau đó, cậu bạn vẫn luôn lạc quan vui tươi nóng giận rồi, bực mình ấn mạnh lực bút hung dữ miết xuống ô chữ điền, tờ giấy bị vạch rách ra.

      Cậu nhóc xoay cổ lại nhìn bố, Lục Hạo đẩy đẩy gọng kính, bàn tay lớn nắm lấy bàn tay cả con trai, thuận nét vẽ, hướng dẫn Hạo Tử mô phỏng lượt ba chữ “Lục Tinh Phàn”.

      Trong quá trình này, trong lòng cậu bạn Hạo Tử cảm thấy, vì sao lại nhiều ngang ngang nhiều sổ sổ như vậy? Tên của Tiểu Mễ cũng như thế này sao?

      Liền hỏi luôn điều này chút, Lục Hạo thuật tay lại cầm tay của con trai viết ra hai chữ “Tiểu Mễ”.

      Hai giây sau, cậu con trai vẫn luôn phóng khoáng của lại gào to lên : “Á á á vì sao tên của Tiểu Mễ lại ít ngang ngang sổ sổ như vậy! ! !”

      Trẻ con là như vậy, vẫn chưa có tính toán về tiền bạc và danh lợi, trước mắt, chỉ tính toán nhưng loại việc nông cạn kiểu như tên người khác dễ viết hơn tên của mình.

      Lục Hạo chống trán, con trai gần đây có phải là con bị mẹ con đưa đến nhà Quản tiểu nhị quá nhiều mà sao miệng ra toàn là giọng điệu bất nam bất nữ vậy.

      Quản Tử lúc này ôm bà xã nhà mình thế này thế nọ thế kia, ta gần đây rất ngoan cho nên được bà xã cho ở bên lần, dù sao cũng phải biểu tốt có phải ! ! Đột nhiên liền cảm thấy hoa… cúc chặt lại giống như ở nơi xa đắc tội với người nào đó muốn tìm đến ta báo thù, chỉ đành rúc vào trong lòng Liên Dịch cầu xin an ủi cầu xin vỗ về cầu xin quấy… rối.

      Đương nhiên, Lục Hạo cảm thấy, Quản tiểu nhị cần đến đánh trận.

      Nhưng cậu bạn Hạo Tử buồn bực, bàn tay nắm thành nắm đấm thịt tròn béo chống lên chiếc cằm béo mũm của mình ngẩng đầu lên hỏi Lục Hạo: “Bố ơi, ô vuông chứa hết nổi có thể viết ra bên ngoài ?”

      Lục Hạo bị câu hỏi đáng của con trai đáng nhà mình chọc cười, “Bạn con cười con.”

      Như thế này, cậu bạn Hạo Tử thân là nam tử hán chỉ đành tiếp tục chiến đấu với ba chữ “Lục Tinh Phàn”, cậu còn dự định viết tên của mình ra đẹp để cầm đến cho Tiểu Mễ xem để được lời khen ngợi của bé nữa!

      Lục Hạo nhịn cười đặt con trai xuống, để cậu bé tự ngồi trước bàn luyện viết, lui ra ngoài đóng cửa thư phòng lại, tay ôm lấy bà xã gấp quần áo, lúc này mới dám cười thành tiếng.

      Tiếng cười mang theo hơi ấm phả vào cổ của Lương Ngữ Hinh, Lương Ngữ Hinh rụt cổ lại tránh nhưng lại bị ôm càng chặt hơn, chỉ đành nhõng nhẽo : “Ai bảo muốn đổi sang cái tên này cho con trai! !”

      Lục Hạo híp mắt lại mặt đen tối : “Ai bảo em lại đem tên của đặt cho người đàn ông khác! !”

      “…” Lương Ngữ Hinh câm nín, mắt trừng lên rất to, bị tắc nghẹn.

      Lục Hạo lại cười, bắt đầu thích nhìn biểu cảm hoàn toàn ** của của mình như thế này, trước đây chưa từng có, thời gian xa cách mang đến cho tình cảm ánh sáng khác, bây giờ, bung nở ra vẻ rực rỡ khác hẳn.

      Đối với loại người đàn ông ngay đến con trai mình cũng có thể đố kị, Lương Ngữ Hinh cắn cắn môi, cúi đầu tiếp tục gấp quần áo.

      Đúng vậy, là em lấy tên của đặt cho con trai, vậy sao chứ! ! Lục Hạo nhất định cứ phải luôn nhắc nhở em rằng em rốt cuộc nhiều thế nào nỡ rời xa nhiều thế nào như thế này sao? ! ! Giữ chút thể diện cho em có được ! !

      Cho nên , loại con ngoan ngoãn giống như Lương Ngữ Hinh thế này sau khi kết hôn thường xuyên gần gũi bên cạnh Liên Dịch là vô cùng có nguyên nhân, Lương Ngữ Hinh làm thế nào cũng ngờ được rằng, người đàn ông mà mình kia lại có tâm tính trẻ con như vậy… quả nhiên, như Liên Dịch , đàn ông mãi mãi đều trưởng thành được! Ừm, IQ của luật sư đều rất lợi hại mà!

      Nhưng, chỗ tốt của việc gần gũi bên cạnh Liên Dịch chỉ là có thể rèn luyện da mặt của mình, con người Liên Dịch rất tốt, biết thuật… chế ngự chồng ở trong phòng!

      Lục Hạo chỉ thấy Lương Ngữ Hinh cố gắng để đỏ mặt quay người lại, “Ông xã ~ em .”

      Lục Hạo lúc đầu là ngẩn ra, tiếp đó lập tức quyết định phải cho bà xã đáng như thế này của nụ hôn sâu, nhưng bị ngăn lại, xinh đẹp đó đem chồng quần áo xếp trong tay nhét vào trong tay : “Mệt rồi, xếp có được ?”

      Biểu cảm đó, hình dung thế nào nhỉ? Ừm, nhõng nhẽo!

      Còn có gì được chứ? Căn bản là chẳng có gì được! !

      Thế là, đường đường là lãnh đạo ngành dầu khí của quốc gia, tung hoành bá bạo 35 năm trong đại viện, hơi hơi nhíu mày lại, các loại như cái gì mà trẻ tuổi là thị trưởng đại nhân, người đàn ông xinh đẹp trong nhà có nhà vợ mở mỏ khai thác vàng, người đàn ông toàn cơ bắp có đầu óc, tất cả đều xuống nước run rẩy với đồng chí Lục Hạo đen tối, căn bản có ý thức được rằng bản thân mình bị bà xã thu phục rồi, bị thu phục mất chút sức nào còn vui vẻ gấp quần áo nữa chứ.

      Lương Ngữ Hinh quay người rời , trong lòng đắc ý, xem cứ lấy xem ra trêu cười , phạt gấp quần áo! ! !

      Lương Ngữ Hinh rảnh rỗi vào trong thư phòng, nhìn thấy con trai béo trắng chau mày lại chu miệng lên vẻ mặt rất phấn đấu, cũng bịt miệng cười, là… con trai sao con lại đáng thế này!

      Lương Ngữ Hinh lúc này thể nghiệm được sâu sắc dụng ý của việc ông xã đặt cho con trai cái tên như vậy, nhìn xem, bộ dạng như thế này của cậu nhóc là khiến người ta quá thoải mái.

      Còn nữa, con trai con vừa mới bắt đầu xử lý được chữ khó viết như thế này sau này còn có gì xử lý được chứ?

      Nhưng mà, cậu bạn Lục Tinh Phàn dù sao cũng chỉ là đứa trẻ 6 tuổi, cậu tuy lòng đầy nhiệt huyết, nhưng thực lại quá tàn nhẫn, lòng tự tôn của cậu bé chịu đả kích nghiêm trọng, vút cái ném bút máy … khóc!

      Lục Hạo nghe thấy tiếng khóc đến, ôm lấy vai của bà xã tựa vào, nhìn cậu bé khóc lóc kêu gào, cùng với bà xã hai người cười vô tâm.

      Chỉ có trước mặt người nhà, mới có thể cười như thế này.

      Hạo Tử từ ghế bò xuống, lật đật chạy đến mỗi tay ôm chân của người dụi dụi đầu vào, “hu hu hu, khó viết quá, Hạo Tử viết đẹp làm thế nào đây, Tiểu Mễ thích con làm thế nào đây! ! Hu hu hu…”



      **********************************************************

      việc này, mãi cho đến sau khi cậu bạn Hạo Tử đeo chiếc khăn quàng đỏ quang vinh trở thành đội viên thiếu niên tiền phong vẫn còn nhớ đến, hơn nữa sau này trong vô số bài thi và khi thay đổi vở viết vở bài tập càng oán thán vô hạn – -

      “Bố! ! ! ! Xấu xa xấu xa xấu xa! ! ! ! !”

      Lục Hạo ngồi xổm xuống với con trai vóc dáng lớn lên rất cao rồi: “Sau này tên của Tiểu Tiểu Hạo còn khó hơn của con có được ?”

      Theo như Lục Hạo thấy, đây là đề nghị có mê lực biết bao! Nhìn thấy người khác càng khổ sở hơn bạn lẽ nào sảng khoái sao?

      Nhưng, thực chứng minh, thế giới này, tuy huyết thống rất thần kì, nhưng con trai của Lục Hạo lại di truyền được gen đen tối của Lục Hạo.

      Cậu bạn Hạo Tử sờ sờ chiếc khăn quàng đỏ của mình, căn bản là chẳng cần cân nhắc luôn: “ được! ! Tiểu Tiểu hạo thể chịu khổ! ~ !”

      Đầu tiên, bố đổi cho con cái tên hơi hơi phức tạp chút, con trai con cảm thấy đây là chịu khổ rồi bố chẳng biết làm thế nào, con có cần phải hưởng thụ chút cái gì mới gọi là chịu khổ thực ? Nghỉ hè và nghỉ đông đưa con đến chỗ huấn luận lính đặc chủng của ông Quản để huấn luyện có được ?

      Sau đó, quyết định xem Tiểu Ttiểu Hạo rốt cuộc phải gọi là gì, con trai con vẫn nên lo lắng cho bản thân mình trước !

      Cuối cùng, con trai con có lòng thương em như thế này bố quyết định thưởng cho con, ừm, ăn Mcdonal ——

    5. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Ngoại truyện 2: CHƯA TỪNG BỊ VƯỢT QUA

      [​IMG]


      thế giới này có việc gì có thể khiến Lục Hạo người đàn ông mạnh mẽ như thế này cảm thấy tim đập nhanh? thế giới này ngoài trừ Lương Ngữ Hinh ra có nào có thể khiến Lục Hạo người đàn ông mạnh mẽ như thế này cảm thấy tim đập nhanh? thế giới này còn lại việc cần phải nỗ lực nào có thể khiến Lục Hạo người đàn ông mạnh mẽ như thế này cảm thấy tim đập nhanh?

      Đúng vậy! hề sai! Chính là như thế này!

      Lương Ngữ Hinh trợn tròn mắt lên rất to nhìn người đàn ông nhảy nhót khắp trong phòng cảm thấy thần kì, cúi đầu lại nhìn nhìn người đàn ông ôm lấy đùi của mình cẩn thận xán đến nhàng kề gần vào trong bụng mình, càng cảm thấy thần kì hơn.

      Hóa ra, khi nghe thấy tin tức này, lại vui mừng đến như vậy.

      Hóa ra, bây giờ em mới biết sai lầm lúc đó, cảm giác tiếc nuối lại chua xót như thế này.

      Hóa ra, còn em nhiều hơn cả trong tưởng tượng của em.

      Hạo Tử nhíu mày lại bàn tay hơi hơi do dự duỗi ra, nhàng xoa xoa lên bụng của Lương Ngữ Hinh : “Mẹ ơi, mẹ yên tâm, con chuẩn bị xong rồi.”

      sao, là chuản chuẩn bị xong rồi ――

      Hàng ngày ở chỗ bà nội tiếp nhận bài học Nếu như mẹ có thai rồi với tư cách là tiểu nam tử Hán mình phải làm thế nào.

      Lương Ngữ Hinh cười chỉ chỉ vào người đàn ông vẫn còn nhảy nhót bởi vì lo lắng tiếng cười lớn của việc vui mừng quá mức hay nếu như ôm lấy của mình xoay vòng tròn trong khắp căn phòng làm kinh sợ đến Tiểu Tiểu Hạo vẫn chưa thành hình của , nên chỉ đành bạo phát giống như núi lửa tràn ra như thế kia, với Hạo Tử: “Bố con vẫn chưa chuẩn bị xong.”

      Ngón tay béo trắng của Hạo Tử chỉ vào khuôn mặt béo mũm của mình nghĩ ngẫm, hóa ra bố còn lợi hại bằng mình! !

      Loại đắc ý này, khiến cho cậu nhóc lật đật lật đật chạy , cây nấm như vậy nắm lấy tay của bố, : “ sao cả, con dạy bố.”

      Ngón tay của Lục Hạo truyền đến cảm giác tiếp xúc ấm mềm, mắt cười của vô cùng hưng phấn, cúi đầu, tay khác xoa xoa đầu của con trai, mái tóc mềm mại hơi hơi bay lên.

      “Con trai!”

      “Bố ơi, bà nội thể nhảy nhảy nhót nhót, dọa Tiểu Tiểu Hạo đó.” Hạo Tử ngẩng đầu với Lục Hạo, khuôn mặt nghiêm túc.

      Lục Hạo cảm thấy, con trai bộ dạng này của con là càng ngày càng giống bố rồi!

      Sau đó gật gật đầu, “Ừm, bố biết rồi, cảm ơn con con trai!”

      Hạo Tử rất có cảm giác thành tựu, lại lật đật lật đật quay lại dính vào lòng Lương Ngữ Hinh tiếng kề vào bên tai : “Mẹ ơi, con dạy bố rồi!”

      Lương Ngữ Hinh và con trai ở cạnh con trai, ngũ quan rất giống nhau, chẳng bao lâu nữa, còn có thêm nhóc con nữa gia nhập, Lục Hạo hy vọng nhóc con kia cũng có ngũ quan giống như mẹ, như vậy , còn gì tốt hơn nữa.

      Trong lòng Lục Hạo thể bình tĩnh được, nhưng con trai thể làm cho Tiểu Tiểu Hạo giật mình, cho nên, quyết định ở trước mặt của đám em phải tử tế kích thích bọn họ chút.

      Ừm, con trai ra đời sớm nhất, nhìn xem, Tiểu Tiểu Hạo nhà lại sắp sửa chào đời rồi Tông Chính gì kia Quản gì kia, ờ, còn cả Chiêm gì đó cả ngày ôm lấy em đến bây giờ cũng vẫn chưa có tin tức gì đó nữa, ờ ờ, còn cả lính đặc chủng gì đó nghe là eo lực thể lực đều hạng nhất, làm sao so sánh với ? Làm sao dám so sánh với ! ! ! !

      Cái gì? Còn cả Đại Pháo? Loại đoàn ông cơ bắp đến tay của con cũng chưa từng cầm đó quen biết!





      **********************************************************

      Thế là, đám cầm thú trong đại viện sau khi nhận được điện thoại tụ tập gấp liền ngừng nghỉ gấp gáp tụ tập, nhưng sau khi tụ tập gấp, bởi vì kìm nén quá khổ sở mà đầu toát mồ hôi.

      Bởi vì, Lục Hạo vẫn luôn bình tĩnh khiêm tốn tung hoành 36 năm trong đại viện có ai dám gây đẩy đẩy gọng kính, trong miệng phát ra chữ – – “xí~”!

      Là khinh thường biết bao miệt thị biết bao coi thường biết bao mới khiến cho đám đàn ông có mặt ở đó cứng đơ đơ kìm nén kích động ở trước mặt người đàn ông kiêu căng này muốn đem ta đè xuống đất tập thể tẩn cho trận! ! !

      Phải biết là, loại suy nghĩ này, trong 36 năm qua, tuy phải là hoàn toàn chưa từng xuất , nhưng có thể bảo đảm là, lần này là lần muốn xuống tay nhất.

      Đương nhiên, Tông Chính Hạo Thần có thể : “ đau lòng cho Tiểu Diệp, cuộc đời này chúng ta có Đồng Đồng rất thõa mãn rồi!

      Đương nhiên, Quản Tử có thể : Nghiên Bảo nhà xinh đẹp nhất cũng rất thỏa mãn rồi!

      Đương nhiên, Chiêm Nghiêm Minh có thể : sớm muộn gì cũng vội!

      Đương nhiên, lính đặc chủng có thể : vẫn còn chưa đương đủ sinh con trước mắt nằm trong kế hoạch tác chiến của !

      Đương nhiên, Đại Pháo có thể … bỏ , Đại Pháo căn bản chẳng có gì có thể được!

      Nhưng mà, đồng loại có bản năng giống như mình lại có thể cướp ngay trước mặt mình loại hành vi khoe khoang năng lực của mình và nhạo báng năng lực của người khác thua kém trắng trợn như thế này của , giống như là rạch dao mạnh mẽ vào trong lòng đám cầm thú của đại viện, những giọt máu tươi thấm rỉ ra ngoài.

      Lục Hạo sau khi “xí” xong lại chữ – – “hự!”

      Quản Tử nhịn nổi, hất đầu lên: “Cậu thể liền câu luôn à! Nặn ra từng chữ từng chữ tôi đây nghe rất khó chịu!”

      Đại Pháo tiếp ngay sau đó : “Em nhầm cửa rồi em về nhà em chẳng nghe thấy gì cả! !”

      Ba người còn lại là Tông Chính Hạo Thần, Chiêm Nghiêm Minh, lính đặc chủng khá là bình tĩnh nhưng nắm đấm nắm chặt ở phía sau chỉ có thể nhìn nhau, hoàn toàn muốn liếc nhìnt đến chỗ người đàn ông xây dựng vui vẻ của mình nỗi khổ sở của các em kia!

      Lục Hạo hài lòng, rất hài lòng, bàn tay đan xếp vào nhau, chống dưới cằm, cuối cùng câu hoàn chỉnh – – “tôi về nhà đây.”

      Tông Chính Hạo Thần: “…”

      Quản Tử: “…”

      Chiêm Nghiêm Minh: “…”

      Lính đặc chủng: “…”

      Đại Pháo: “…”

      Tuy từ đầu chí cuối Lục Hạo chỉ 3 câu 6 chữ, nhưng trong lòng đám cầm thú lại lưu lại viết thương cách nào xóa mờ được, Quản Tử và Đại Pháo đồng thanh lên tiếng: “Các em! Bắt tên quỷ đáng ghét này lại cho tôi!”

      Đồng thời, Lục Hạo quay người, để lại bóng nghiêng hoàn mỹ, : “ của tôi sinh cho tôi hai đứa trẻ rồi!”

      Sau đó, trong khi đám cầm thú này bị đả kích chưa kịp khôi phục lại, nghêng ngang rời .

      Lát sau, chỉ có thể nghe thấy tiếng làu bàu của Quản Tử: “Hai đứa cái gì! ! đứa vẫn còn trong bụng chưa sinh ra cậu đắc ý cái rắm à! !”



      **********************************************************



      Hôm nay, đám đàn ông bị đả kích sau khi về nhà, trưng ra những biểu cảm giống nhau.

      Tông Chính Hạo Thần nỡ để Đồng Tiểu Điệp nguy hiểm lần nữa, thu hồi mất mát của mình lại, cười nhiều hơn bình thường 1 chút.

      Khuôn mặt xinh đẹp của Quản Tử biến thành mướp đắng, rúc trong lòng Liên Dịch rơi nước mắt, bị Liên Dịch mất kiên nhẫn tóm lên giường lột sạch: “Chẳng phải chỉ là đứa trẻ sao! Lão nương lại sinh cho được chẳng phải là được sao Quản Tiểu Thiên khóc cái gì mà khóc chứ! ! !”

      Lục Ninh đêm đó bị khí lạnh thổi tới, cẩn thận nghĩ ngẫm xem gần đây mình lại gây họa hay chọc giận Tiểu Minh ở chỗ nào ? Nhưng mà gần đây rất ngoan ngoãn căn bản là chẳng có gây họa gì mà! !

      Chiêm Nghiêm Minh tay xách kẻ có lương tâm vào phòng, loại việc này, loại việc của đàn ông này, tuyệt đối thể thua nữa! ! !

      Lính đặc chủng trực tiếp như vậy, tuy kết hôn rồi, nhưng do từ lăn lộn trong trong quân đội, đối với loại việc đương này cũng vẫn là tay mới vẫn còn trong quá trình học tập, trước tiên là hẹn dâu nhà mình xem phim, học theo tình tiết trong phim nắm tay nhau ở đường, cuối cùng đường về nhà mua bông hoa hồng, cuối cùng, ừm, vẫn là hành thôi.

      giường, đọc lời thoại với dâu xinh đẹp của mình, từ câu ban đầu là – – “Em đẹp quá, em.”

      Biến thành – – “Bà xã, sinh con cho nhé!”

      Còn về Đại Pháo… ừm, loại đàn ông cơ bắp đầy người đến tay của con nhà người ta còn chưa từng nắm đến tác giả cũng chẳng muốn nhắc đến nữa.

      Cuối cùng là Lục Hạo, đem cậu bạn Hạo Tử cả ngày cuốn lấy mẹ để thực kế hoạch Nếu như mẹ có thai thân làm tiểu nam tử Hán mình cần làm thế nào của cậu xách về phòng ngủ, bản thân mình ôm lấy Lương Ngữ Hinh buông, ngừng lẩm bẩm: Tiểu Ngữ Tiểu Ngữ Lương Tiểu Ngữ!”

      Lương Ngữ Hinh nhịn cười đáp 1 tiếng.

      Lục Hạo cởi gỡ áo của ra, ấn hôn lên chiếc bụng bằng phẳng của , “Phải ngoan chút, được làm mẹ khó chịu sau khi ra đời bố thưởng cho con!”



      *******************************************************



      Trong đại viện sau vòng cạnh tranh con trai nhà ông lấy vợ con trai nhà tôi cũng kém kết thúc, giờ phong trào mới bắt đầu mở ra con trai nhà ông lại sắp sinh đứa thứ hai rồi con trai nhà tôi có phải là ngứa da cả ngày từ sáng đến tối chỉ ăn cơm làm việc lão nương nhất định phải đánh cho trận tử tế.

      Đồng chí Lâm Tịch hoàn toàn thể duy trì được khiêm tốn nữa rồi… đương nhiên… cả đời này bà ấy cũng chưa từng khiêm tốn bao giờ!

      Hơn nữa, cả đời này, trước nay chưa từng thấy Lục Tiểu Hạo thuận mắt như vậy! !

      Dưới vây cuốn chúc mừng của các phu nhân trong đại viện, Lâm Tịch cảm thấy, vẫn là năm đó lão nương có con mắt tốt, sớm thu phục được tiểu Vinh Vinh nhà mình cho nên bây giờ Lục Tiểu Hạo của lão nương có thể là được lão nương chân truyền đó ha ha ha!

      Trong chuyện này, mẹ của Đại Pháo, phu nhân Triển gia là nôn nóng nhất, ngày ngày tìm Lâm Tịch chuyện, muốn học hỏi chút phương pháp bí mật dạy con.

      Nhưng mà, Lâm Tịch muốn đó là, Triển phu nhân loại việc này hoàn toàn chỉ là thiên phú, thiên phú mà thôi, Pháo Pháo nhà Triển gia các người có cái thiên phú này đâu~!

      So sánh lại , đồng chí Lục Quang vinh vẫn tiếp tục duy trì phong cách làm người vẫn luôn khiêm tốn của ông, đương nhiên, hai vợ chồng, phụ nữ ở bên ngoài huênh hoang chút có thể, đàn ông vẫn là phải điềm đạm mới được.

      Thế là, trong đại viện, nhà họ Lục phát triển thuận lợi, đồng chí Lục Quang Vinh tuy khiêm tốn, nhưng những người bạn già hàng xóm căn bản là có giấu cũng giấu được có che cũng che chẳng xong hừng hực ngưỡng mộ đố kị hận ở trong ánh mắt, đường cũng rất hiên ngang! !

      Về nhà ôm lấy đứa cháu lớn, lại nhìn nhìn thần giao chút với đứa cháu vẫn còn ở trong bụng của con dâu, cảm thấy mình trẻ ra dưới chục tuổi!

      Tóm lại, nhà họ Lục dưới dẫn dắt của Lục Hạo, tiếp tục hướng lên tầm cao người nào có thể bắt kịp mãi mãi ở độ cao chưa từng bị vượt qua!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :