1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Viên mãn - Giai Lệ Tam Thiên (67C + 5NT)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      CHƯƠNG 60: NGƯỜI ĐÀN ÔNG CHÂN CHÍNH

      [​IMG]

      Lương Ngữ Hinh cảm thấy rất vui mừng, theo dõi sát động tĩnh mấy ngày nay của Lục Hạo, chỉ thấy người đàn ông này căn bản chẳng hề chạm đến ngăn kéo đầu giường, thế là Lương Ngữ Hinh nắm lấy tay của Lục Hạo : “Lục Hạo tốt nhất!”

      Trái tim bé kia của Lục Hạo bởi vì vứt bỏ cơ hội để duy trì hình tượng chính diện của mình trước mặt Lương Ngữ Hinh nhưng vẫn cam tâm giờ bỗng chốc vui mừng, đáng lắm!

      nắm ngược lấy tay , với Lương Ngữ Hinh: “Cả đời này cũng lừa em.”

      Còn nữa: “Làm sao em biết được?”

      Lương Ngữ Hinh đứng lên, trong lòng ngập tràn vui vẻ, muốn bỏ qua câu hỏi của Lục Hạo.

      Lục Hạo chịu, cũng đứng dậy, chặn lấy muốn chạy trốn, “Để đoán xem, ừm? Hai vợ chồng nhà Quản Tiểu Nhị đem đám người chúng ta chơi đùa rất vui vẻ!”

      Lương Ngữ Hinh mỉm cười rất thục nữ, cặp mắt to to tròn tròn lóe ra sắc thái em rất vô tội.

      Lục Hạo chống trán, câu giống như Tông Chính Hạo Thần với Đồng Tiểu Điệp —— “Sau này tránh xa Liên Dịch ra chút! !”

      Lương Ngữ Hinh cười khanh khách, tiến đến hôn hôn Lục Hạo, Lục Hạo như thế này, dễ dãi đùa giống như 7 năm trước, chân thực như vậy, sinh động như vậy.

      đẩy đẩy cánh tay của : “ nhịn thêm chút nữa, em muốn mặc váy cưới xinh đẹp, có được ?”

      Có gì mà được? Có thể được sao? Lục Hạo ôm lấy người lên quay vòng rồi đặt xuống, “Được, em thích là được!”

      Sau đó cúi đầu nhìn nhìn xuống dưới eo của mình, ấm ức bản thân mình để bà xã vui mừng đây mới là người đàn ông chân chính!

      Lương Ngữ Hinh có chút thẹn thùng xoa xoa bụng: “Lục Hạo, hình như em khá là dễ mang thai, lần trước…”

      Cần biểu đạt cũng biểu đạt rồi, những chỗ hàm xúc khác, vẫn là để Lục Hạo tự mình lĩnh ngộ .

      *******************************************

      Lục Hạo cười, nụ cười rất đáng ghét chướng mắt, Lương Ngữ Hinh che đôi mắt dài của người đàn ông kia nhìn, nhưng lại chia được tay ra để bịt miệng của , Lục Hạo cười xấu xa hi hi, vô cùng đắc ý.

      “Đừng cười nữa!” làm nũng giận.

      “Lần trước, chỉ có lần.” Lục Hạo .

      Tính ra , cũng là 7 năm trước rồi, chỉ có lần, cậu nhóc con ngoại trừ phòng nghiên cứu ra, lần đầu tiên tìm được bảo bối có hứng thú như vậy, lật qua đậy lại biết mệt mỏi, khi mà đến cuối cùng kho cất giữ tiêu hao hết nhưng tên ở cung thể bắn, Lục Hạo thân mật nằm xoài ra vào bên tai Lương Ngữ Hinh: “Tiểu Ngữ, cứ thế này có được ?”

      Lương Ngữ Hinh toàn thân toát lên sắc hồng phấn, khe khẽ ừm tiếng.

      Sau đó, Lục Hạo liền sảng khoái tiến vào, phát hóa ra đây lại là loại cảm giác khác, trong lòng giống như là có nghìn vạn con ngựa khỏe mạnh phi nước đại, ướt ấm, chặt khít, loại cảm giác và em hai bên gắn kết rời khiến ôm chặt lấy người ở trong lòng ngừng nhún động.

      Rất lâu sau đó, cuối cùng đạt đến đỉnh điểm, sững sờ mấy giây đó, sau khi từ trong mây bay lượn rớt xuống, mới biết được, vì sao loài người phải sinh đẻ duy trì nòi giống.

      Ngày hôm đó, Lục Hạo chỉ làm lần, bởi vì lập tức phải ra nước ngoài, nửa năm, dài cũng ngắn, sau khi trời dần dần tối xuống, rèm cửa sổ toát ra ánh đèn mờ mờ, đưa ra quyết định trong lòng, phải đưa này về nhà, về nhà gặp mẫu hậu bệ hạ và đầu trưởng đại nhân của , ờ, còn cả Ninh Tử giọng oang oang kia, để bọn họ đều thấy được, Lục Hạo tìm được bảo bối rồi.

      Chỉ là, việc sau đó vượt ra ngoài dự liệu, chẳng có cách nào để đem thời gian quay ngược trở lại, Lục Hạo tìm tìm kiếm kiếm 6 năm trời, cũng nhìn vừa mắt bất cứ nào khác nữa, có phải là chờ đợi , cũng chẳng thể ràng được, chỉ biết là, đó của thời điểm đó, vẫn luôn sống ở trong lòng của , ngoại trừ ra, chưa từng nghĩ đến việc có muốn lập gia đình hay , có muốn đưa ai về cho bố mẹ xem hay .

      Cứ đợi mãi đến năm 34 tuổi, còn may, cần có cũng có rồi, muộn, vẫn còn kịp.

      Khi bảo bối Lục Hạo bảo vệ lưu lạc bên ngoài 6 năm, tuy có vết thương và máu nước mắt, nhưng bây giờ được sửa lại tốt rồi, chăm sóc chu đáo, chăm chút tưới tắm.

      Cũng chính là 1 lần đó, trồng ra được cậu bạn Hạo Tử béo tròn đáng của hôm nay.

      Lục Hạo nhớ lại, ngón tay vân vê mái tóc dài của Lương Ngữ Hinh đùa, câu tự đáy lòng: “ nhanh, thời gian trôi qua nhanh.”

      Lương Ngữ Hinh đồng ý gật đầu, còn may, thời gian ở bên trôi qua nhanh như vậy, thời gian có , hy vọng có thể trôi qua chầm chậm.

      Lục Hạo nâng mặt của Lương Ngữ Hinh lên hỏi câu: “Lương Tiểu Ngữ, 35 tuổi rồi.”

      “Cho nên?”

      chút xíu mất tự nhiên, Lục Hạo : “Em được chê già, nhanh chóng gả cho , chúng ta còn có thể mau chóng cho ra Tiểu Tiểu Hạo.”

      “Em chê già.” Lương Ngữ Hinh cười, hóa ra người đàn ông này cũng có lúc biết bận tâm về vấn đề như thế này, hóa ra chỉ có mình lo lắng vấn đề vô vị như thế này.

      *******************************************

      Cho nên, Lương Ngữ Hinh có tâm nguyện muốn xinh xinh đẹp đẹp mặc váy cưới, bắt đầu nhiệm vụ lựa chọn áo cưới gian khổ của , do ngày tốt kết hôn định vào ngày mùng 1 tháng 11, thời gian còn rất thoải mái, Lục Hạo : “Em cần lo lắng những việc khác, cứ giao cả cho , chỉ chuyên tâm chọn chiếc áo cưới trong mộng là được!”

      Cái gọi là áo cưới trong mộng là gì? Lương Ngữ Hinh tự mình đưa ra được chủ ý, tìm đến trợ thủ tốt, tiền bối trong nhiệm vụ trọn áo cưới —— Đồng Tiểu Điệp và Liên Dịch.

      Liên Dịch vì chỉnh được Lục Hạo sau việc bị Lục Hạo kí cho mấy văn kiện khiến Quản Tử sau khi bị giày vò hồi ngừng chạy khắp thế giới trong nước ngoài nước, giờ vẫn tìm kiếm cơ hội khắp nơi, với Lương Ngữ Hinh: “Lương Ngữ Hinh tốt, lại tiết lộ bí mật với người đàn ông của , tôi thấy cũng chẳng cần chọn áo cưới gì đó nữa, với người đàn ông của mặc chiếc quần là được rồi.”

      Lương Ngữ Hinh khóc cười được, “Tôi hề cho ấy, là ấy muốn lừa tôi căn bản là có làm gì.”

      Đồng Tiểu Điệp mím chiếc miệng đào khịt khịt chiếc mũi vểnh vểnh của mình vòng lên cánh tay của Liên Dịch : “Ai da, Tiểu Dịch mình có phải là nghe thấy có người khoe khoang ấy và Lục Tử rất ngọt ngào rất ngọt ngào vậy!”

      Liên Dịch tay ôm lấy hôn cái, “Ừm, sai.”

      Đồng Tiểu Điệp được tặng cái hôn nhõng nhẽo, gò má tròn căng trắng trẻo đỏ hồng lật album váy cưới, chỉ chỉ vào trang trong đó : “Hinh Hinh cậu mặc chiếc này là xinh đẹp nhất!”

      Lương Ngữ Hinh nhìn cái, lập tức lắc đầu.

      Đồng Tiểu Điệp chu miệng lên, “Rất đẹp đó! Hinh Hinh vóc dáng cậu đẹp cứ mặc như vậy mà! Người ta cảm thấy rất xinh đẹp mà!”

      Liên Dịch vừa nhìn thấy, liền cười.

      Đó là môt chiếc váy cưới đuôi cá cổ khoét chữ V lớn sâu xống tận dưới eo cực kì trêu ngươi, những viên kim cương lấp lánh sáng long lanh và ren kiểu cổ điển, khăn voan phủ đầu dài dài buông xõa xuống, hai đứa trẻ mỗi đứa nâng góc khăn voan.

      nào lại xinh đẹp, nhưng mà, loại xinh đẹp này chắc là khiến Lục Hạo phát cuồng nhỉ! ?

      Đồng Tiểu Điệp cười hi hi, “Người ta rất ngưỡng mộ vóc dáng của Hinh Hinh đó! Rốt cuộc cậu sinh xong Hạo Tử giảm béo như thế nào vậy hả?”

      Đương nhiên, bên cạnh người giống như Tông Chính Hạo Thần nếu như bà xã giảm béo ăn cơm vậy cũng cùng ăn cơm kia, bởi vì ăn ít miếng cơm là nhận được lo lắng áp lực cực lớn đến từ ông xã, còn cả việc mình vất cả nuôi lớn con trai, rất dễ dàng gầy .

      Lương Ngữ Hinh kĩ, chỉ véo véo gò má mũm mĩm thịt của Đồng Tiểu Điệp, “Cậu như thế này xinh đẹp nhất.”

      Cho nên Đồng Tiểu Điệp cảm thấy, vì sao lần đầu tiên mình gặp Hinh Hinh thích ấy như vậy? Đây chính là nguyên nhân đó! Người ta rất lâu rồi chưa được người khác khen là xinh đẹp! Ngoại trừ Hạo Thần mình xinh đẹp vóc dáng của mình rất được nhưng mà Tiểu Dịch thối lần nào cũng cười nhạo mình! ! !

      ấy giữ lấy cánh tay của Lương Ngữ Hinh lắc lắc, đắc ý hất cằm lên với Liên Dịch.

      Liên Dịch bây giờ cảm thấy đây là cơ hội tốt, với Lương Ngữ Hinh: “ cứ mặc cái này , trông rất đẹp.”

      Bên dưới vẻ ngoài bình tĩnh đơn giản, là sóng gió ngầm nổi lên, Liên Dịch nghĩ đến bộ dạng nhảy dựng lên của Lục Hạo khi nhìn thấy bộ dạng của mình trong hôn lễ liền nhịn được muốn cười.

      Ngón tay Lương Ngữ Hinh nán lại bức ảnh, váy cưới đẹp đẽ như vậy, mỗi đều muốn có được, Đồng Tiểu Điệp là vì mình quá mập mặc nổi loại trang phục có độ khó cao cổ khoét chữ V sâu đuôi váy xòe này, còn Liên Dịch là căn bản bận tâm gì đến váy cưới, váy cưới khi ấy kết hôn đều là Quản Tử thử.

      Sau đó, Lương Ngữ Hinh bị đẩy vào phòng thay đồ, phòng thay đồ 3 mặt là tường kính dài sát đất, ở giữa có chiếc bục tròn tròn, dâu đứng lên , do 3 nhân viên chuyên nghiệp phục vụ mặc lên chiếc váy cưới này.

      Lương Ngữ Hinh đỏ ửng mặt được những người phục nữ chuyên nghiệp cùng là nữ giới gỡ bỏ từng chiếc từng chiếc y phục, đèn sáng được thiết kế qua, tập trung chiếu vào đứng ở bên chiếc bục , nhìn vào gương, bắt đầu chờ mong biểu cảm của Lục Hạo.
      tart_trung thích bài này.

    2. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      CHƯƠNG 61: HẠO TỬ QUAY VỀ

      [​IMG]

      Lục Hạo nhận được điện thoại nghe thấy Đồng Tiểu Điệp ở bên kia gào khóc thảm thiết, cứ mãi xinh đẹp, còn thấp thoáng có câu lạnh tanh của Liên Dịch: “ tồi.”

      liền nghĩ, đương nhiên! Vóc dáng của , đường cong đó,… các em đều phải ngưỡng mộ đố kị thôi!

      Đồng Tiểu Điệp hai mắt chứa nước gọi: “ Lục Tử có phúc đó ~ ~!”

      Lục Hạo muốn ngẩng đầu lên cười lớn tiếng, nhưng vẫn rất kiềm chế hắng hắng giọng, : “Tiểu Hồ Điệp em đưa điện thoại cho ấy.”

      Chữ “ ấy” này, ngữ điệu uyển chuyển lại bồi hồi, Đồng Tiểu Điệp bất giác run run cánh tay, ngoan ngoãn đưa đến cho Lương Ngữ Hinh.

      “Lục Hạo.” Lương Ngữ Hinh khe khẽ gọi, Lục Hạo nghe thấy giọng đó còn hay hơn cả chim sơn ca.

      “Ừm.” đạp lời, hỏi: “Chọn được rồi?”

      Lương Ngữ Hinh nhìn nhìn bản thân mình lúc này, “Vâng.”

      Lúc này, nghe thấy ở bên phía Lục Hạo truyền đến tiếng gọi của Quản Tử: “Lục Tử cậu thử rượu nữa? Uống được nửa thể vứt lại em gọi điện thoại cho bà xã báo cáo như thế này! Cậu xem Tiểu Dịch nhà tôi hiểu chuyện như vậy trước nay chưa từng làm tôi mất mặt!”

      Lương Ngữ hinh nghe thấy buồn cười, liền bật cười khanh khách, Lục Hạo rất nhàn nhã với : “Đừng để ý đến bọn họ, thời gian của còn rất nhiều, em có gì muốn ?”

      Bỗng dưng vô duyên vô cớ hỏi người ta có lời nào muốn , lẽ nào phải Lục Hạo muốn gì đó với em sao? Trong đầu Lương Ngữ Hinh đột nhiên có suy nghĩ xấu, chớp chớp mắt với Đồng Tiểu Điệp và Liên Dịch ngưỡng mộ bộ váy cưới người , : “Ông xã, em rất thích chiếc này, nhưng mà rất đắt.”

      Lục Hạo nghe thấy ràng ràng, cảm thấy, lúc này nếu như ở giường, nhất định phải khiến cho Lương Tiểu Ngữ gọi thêm mấy lần nữa để nghe cho thoải mái!

      Bình tĩnh lại, thực ra vui mừng hớn hở trong lòng sắp trào cả ra ngoài rồi, Lục Hạo ừm tiếng, : “Thích mua .”

      hỏi đến kiểu dáng, có lẽ Lục Hạo quá tin tưởng của và nhân phẩm của Đồng Tiểu Điệp với Liên Dịch.

      ****************************************

      Buổi tối quay về nhà, Lục Hạo ép lên sofa, hỏi: “Gọi là gì?”

      “Lương Ngữ Hinh cười hi hi, “Lục Hạo!”

      đúng!”

      “Bố bọn trẻ!”

      “Mẹ bọn trẻ!” Lục Hạo điểm điểm vào chóp mũi của , “Còn gì nữa?”

      Lương Ngữ Hinh nghĩ ngẫm, nâng tay vòng lên cổ Lục Hạo, : “Ông xã.”

      Lục Hạo vô cùng hài lòng, khóe miệng ngậm nụ cười, “Lương Tiểu Ngữ cả ngày hôm nay đều nghĩ, em gọi tiếng xong liền dập điện thoại chẳng có tâm trạng thử rượu nữa, em xem nếu như rượu trong hôn lễ của chúng ta đủ tiêu chuẩn điều này phải trách ai đây!”

      Lương Ngữ Hinh mềm mại áp sát vào, “Em chỉ là muốn gọi như vậy chút, nếu như thích sau này em gọi nữa.”

      Lục Hạo cảm thấy, này là càng ngày càng khách sáo, phủ đến hôn, “Ai thích!”

      Lương Ngữ Hinh bị làm rối tung tóc đẩy Lục Hạo ra ngồi dậy, Lục Hạo lại ôm lấy đặt ngồi lên chân, : “Ngày hôm đó em nhất định phải xinh đẹp nhất!”

      Lương Ngữ Hinh cười, gật đầu, : “ nhất định phải khen em xinh đẹp.”

      Lục Hạo chẳng hề nghĩ ngợi liền gật đầu, cho rằng, của kết hôn làm sao có thể xinh đẹp? làm sao lại cảm thấy của xinh đẹp? làm sao lại khen của ?

      Nhưng thực là, sau này rất hối hận, hối hận bản thân mình bị hạnh phúc làm cho đầu óc choáng váng, tuy cẩn thận sắp đặt tất cả mọi chi tiết, nhưng duy chỉ sót lại bộ váy cưới người bà xã của mình!

      Cho đến mùng 1 tháng 11, Lục Hạo cảm thấy, tiêu nhiều tiền như vậy mua bộ y phục cho các người đều ngắm được hết thấy điều gì! ! !

      ****************************************

      Mà Lục Hạo mắt chong chong chờ đợi đến ngày mùng 1 tháng 11, cậu bạn Hạo Tử cuối cùng về với vòng ôm của mẹ rồi, Lương Ngữ Hinh bây giờ còn bế nổi cậu nhóc nữa, chỉ có thể ngồi xổm xuống ngang bằng với con trai, nhìn nhìn khuôn mặt của con trai, thực nhẫn tâm câu như thế này: con trai à con vẫn là nên giảm béo tốt hơn, nâng tay lên xoa xoa chiếc đầu tròn của con trai.

      Hạo Tử bây giờ toàn thân dưới đều tròn, đặc biệt là đôi mắt, to to đen láy láy, đảo đảo nhìn Lương Ngữ Hinh ấm ức : “Mẹ à, buổi tối con ngủ ở đâu? Bà nội mẹ với bố muốn sinh Tiểu Tiểu Hạo cho Hạo Tử thể ngủ cùng với Hạo Tử nữa rồi!”

      Lương Ngữ Hinh thấy lúng túng! Lục Hạo thấy đắc ý!

      Sau đó, Hạo Tử ôm lấy chân của Lục Hạo dũi dũi, “Bố ơi, Hạo Tử nhớ bố rồi!”

      Lương Ngữ Hinh muốn rửa tay làm cơm cho con trai, Hạo Tử lại chịu, lúc kéo bố lúc lại ôm mẹ, chẳng buông ai ra cả, thể rời xa ai.

      Lục Hạo cảm thấy con trai hôm nay đặc biệt dính người hơn, ôm cậu nhóc lên, thử cân cân đong đong, hôn cái, “Con trai à, bố cũng nhớ con rồi!”

      Những điều này, Lục Hạo đều từng có kinh nghiệm khi bản thân mình còn , trong lòng dạ biết , biết được con trai của mình cần được khai thông chút.

      Hạo Tử và Lục Hạo rúc vào cùng nhau thầm chuyện riêng, Lục Hạo hỏi Hạo Tử: “Con trai, bố mẹ sinh ra em trai em cho Hạo Tử con có thích ?”

      Hạo Tử cúi đầu, nghịch ngón tay của Lục Hạo, lắc lắc : “Hạo Tử thích.”

      “Con cảm thấy bố mẹ thích em trai em hơn Hạo Tử sao?” Lục Hạo ôm lấy cậu nhóc, “Con là đứa trẻ bố thích nhất, có biết hay ?”

      Câu này, giống như là lời bảo đảm, tiêu trừ bất an trong lòng của Hạo Tử.

      Lục Hạo là lời lòng, thích Hạo Tử nhất, trong hoàn cảnh vẫn tồn tại khỏe mạnh trong bụng của Lương Ngữ Hinh, 10 tháng mang thai, trải qua trận đau đớn đến với thế giới này, sống những ngày tháng có bố trong 5 năm, nhưng, lạc quan tươi sáng, thông minh lanh lợi, biết với Lương Ngữ Hinh: “Mẹ ơi, để dành thịt lại đợi Lục Hạo cùng ăn.”

      Biết ôm hôn lên mắt , : “Lục Hạo Lục Hạo, Hạo Tử thích chú.”

      Biết bảo Lương Ngữ Hinh lấy kẹo cho khi bị ốm phải uống thuốc.

      Biết : “Lục Hạo Lục Hạo, chú rất lợi hại!”

      Biết bảo vệ khi Lâm Tịch giận giữ tát , khóc ôm lấy bố.

      Từng điểm từng điểm, tuy tiếp xúc nhiều, nhưng đủ rồi, những điều này là đủ rồi.

      Lục Hạo thấy hơi muốn khóc, nhưng lại biết mình vì sao mà biến thành cảm tính như thế này, cùng con trai chuyện cũng có thể rớt nước mắt, nhìn nhìn con trai béo mềm mềm hồi, muốn đem hết những thứ tốt nhất thế giới này cho cậu.

      Hạo Tử dịch đến càng sát vào Lục Hạo hơn, quỳ lên áp khuôn mặt vào Lục Hạo, vướng phải kính của Lục Hạo liền duỗi tay ra gỡ xuống, yếu ớt : “Bố ơi, vậy sau này Hạo Tử cũng thích Tiểu Tiểu Hạo.”

      Lục Hạo hít thở sâu, đây chính là con trai ! Nhìn xem, con trai ! !

      Lương Ngữ Hinh từ trong bếp ra, vừa nhìn thấy hai bố con diễn gì đó?

      Sau đó, Hạo Tử đột nhiên liền bật khóc hu hu, càng khóc càng đau lòng, ôm lấy Lục Hạo buông tay, Lương Ngữ Hinh muốn đến muốn ôm chút cũng chịu. Thế là, Lương Ngữ Hinh cũng đau lòng, lén lút dùng ánh mắt ngườm Lục Hạo, đều là tại đều là tại , sau khi đến con trai cũng thích em nữa! !

      Lục Hạo bị chọc cười, lau nước mắt cho con trai, “Tiểu nam tử Hán khóc gì chứ!”

      Hạo Tử thút thút thít thít : “Hạo Tử sai rồi, Hạo Tử sai rồi…”

      Hai người thân làm bố mẹ quay mặt nhìn nhau, sau đó cười, bởi vì cậu nhóc béo tròn mũm mĩm đó : “Hu hu… Hạo Tử ném Tiểu Tiểu Hạo , Hạo Tử sai rồi!”

      ****************************************

      Khi còn , khi bố mẹ với chúng ta muốn sinh em trai em cho chúng ta, bạn nào thích mà vỗ tay cả, chúng ta đều có mặt bí mật đen tối, vào buổi tối trước khi ngủ lo lắng nghĩ, phải đem em trai em vẫn còn chưa có bóng dáng vứt vào trong đống rác hoặc là tặng cho kéo xe bò.

      Hạo Tử chắc chắn cũng lo lắng mấy ngày rồi, cậu làm ầm lên với Lâm Tịch đòi quay về, đòi tìm mẹ, lần này, làm thế nào cũng chẳng dỗ dành được.

      Mà sau khi quay lại, rúc trong vòng ôm rộng lớn của bố, nghe bố thích mình nhất, trái tim trong suốt như pha lê kia liền sợ hãi, hoảng hốt, lo lắng, vì mình thường xuyên nghĩ đến những suy nghĩ xấu đó.

      Lúc chúng ta còn , đẹp đẽ như vậy, đơn thuần như vậy.

      Lục Hạo hôn hôn lên mắt con trai, có chút nghẹn ngào, “Được rồi, con trai con đừng khóc, khóc gì chứ? Sau này con chính là lão đại đó có biết ?!”

      Hạo Tử gật đầu, hai tay ôm lấy chiếc bụng béo tròn rất nghiêm túc : “Sau này Hạo Tử đối xử tốt với Tiểu Tiểu Hạo!”

      “Ờ, tốt thế nào?” Lục Hạo trêu đùa hỏi.

      Hạo Tử nghiêng đầu nghĩ ngẫm, cặp mắt đỏ ửng vẫn còn dính nước mắt, với Lương Ngữ Hinh và Lục Hạo: “Sau này lúc chơi cùng Tiểu Mễ, Hạo Tử đều đưa Tiểu Tiểu Hạo cùng!”

      Lục Hạo cười đổ xuống sofa, nghĩ đến, có lẽ là, trẻ con thời đại này còn thích đánh đánh đấm đá nữa rồi.

      Mấy chục năm trước, khi Lâm Tịch cười hớn hở với Lục Hạo muốn sinh em cho Lục Hạo, phản ứng của Lục Hạo lúc đó có thể là lãnh đạm, Lâm Tịch thấy chọc giận được cậu con trai mặt lạnh kia của mình cảm thấy có hứng thú liền rời , nhưng mà bà biết, vào lúc đó Lục Hạo trằn trọc băn khoăn trong đêm, suy nghĩ vấn đề giống hệt như của Hạo Tử, làm thế nào để đuổi cái đuôi kia ? !

      Vào lúc đó, kế hoạch của Lục Hạo là, đem Lục Ninh giấu vào trong gầm giường để Lâm Tịch tìm thấy được!

      Nhưng còn chưa kịp thực kế hoạch mà bản thân mình cảm thấy tệ này, Chiêm Nghiêm Minh liền xuất , từ đó, tồn tại của cái đuôi , là vấn đề của Chiêm Nghiêm Minh rồi.

      Con trai của mình, Hạo Tử 6 tuổi, bây giờ cảm thấy tốt nhất chính là có thể cùng chơi game với Tiểu Mễ ở tầng , cậu tính toán xong rồi, sau này chơi trò gia đình, cậu làm bố Tiểu Mễ làm mẹ, Tiểu Tiểu Hạo có thể làm con!

      Cho nên, nghĩ ngẫm như thế này, Hạo Tử lại cảm thấy có Tiểu Tiểu Hạo cũng tệ, dùng mắt nhìn nhìn vào Bụng của mẹ, bắt đầu chờ mong Tiểu Tiểu Hạo đến.

      ****************************************

      Vào đêm đầu tiên khi Hạo Tử về nhà, cậu rúc vào giữa bố mẹ, bàn tay bên nắm tay bố, bên nắm tay mẹ, nhắm chặt mắt lại, muốn làm em bé ngoan.

      Lương Ngữ Hinh nhìn Tiểu Bảo Bối ở trong bụng mình chui ra này, gãi gãi chiếc mũi của cậu, ôm lấy, : “Con trai, chuyện với mẹ ?”

      ngờ rằng, bộ dạng của Hạo Tự trông lại bị dọa cho sợ hãi, làm loạn đòi xuống khỏi người của Lương Ngữ Hinh, khó khắn lắm mới xuống được, cuống quýt duỗi tay ra nhàng xoa xoa lên bụng của mẹ, quay đầu hỏi Lục Hạo: “Bố ơi, vừa rồi Hạo Tử có phải là làm đau Tiểu Tiểu Hạo ?”

      Tâm tư của trẻ con, luôn luôn đều mới lạ, Lục Hạo nghĩ ngẫm, giải thích với Hạo Tử như thế này: “Con trai, cần lo lắng, Tiểu Tiểu Hạo bây giờ vẫn chưa đến.”

      “Có thể nào đến nhanh chút ạ?” Bây giờ tràn ngập trong lòng Hạo Tử đều là chuyện có đứa nhóc còn hơn cả mình, có thể dắt tay cùng nhau ăn đồ ăn ngon McDonald, có thể cùng dắt tay nhay rúc vào bên cạnh bố mẹ để ngủ, có thể dạy Tiểu Tiểu Hạo chơi rubik, tốt nhất vẫn là có thể cùng chơi trò gia đình với Tiểu Mễ.

      Người ta , từ nhìn già. Lục Hạo có thể chắc chắn, con trai sau này lòng rộng chí lớn chắc chắn thành đại .

      Hạo Tử gối chiếc đầu lên thắt lưng của Lương Ngữ Hinh, lớn tiếng : “Tiểu Tiểu Hạo, trai, em mau đến để đưa em cùng chơi!”

      Lúc này, đến Lương Ngữ Hinh cũng cười, đổ xuống giường cười khanh khách, Hạo Tử chẳng hiểu gì xoa xoa mặt của Lương Ngữ Hinh, hỏi Lục Hạo: “Bố ơi, mẹ cười gì?”

      Lục Hạo muốn , con trai à! Bây giờ vấn đề phải là mẹ con cười cái gì nữa, vấn đề quan trọng hơn đó là con trai còn dính mẹ con như thế này bố làm sao có thể sinh được Tiểu Tiểu Hạo cho con?

      Thế là Lục Hạo : “Con trai, ngày mai con phải tự ngủ đó.”

      Nhưng khiến người ta kinh ngạc đó là, Hạo Tử gật gật đầu, bộ dạng hiểu rất , ờ tiếng, Bà nội với Hạo Tử rồi được làm ồn đến 2 người, hai người phải sinh Tiểu Tiểu Hạo.”

      “…”

      Lục Hạo nhìn sang Lương Ngữ Hinh, cười gì, Lương Ngữ Hinh ngại ngùng nhìn dáng ngủ của con trai nhìn người đàn ông kia.
      tiểu Viên Viêntart_trung thích bài này.

    3. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      CHƯƠNG 62: HÔN LỄ ĐẾN RỒI

      [​IMG]

      Sau khi cậu bạn Hạo Tử bị ngã xuống giường 6 lần ngủ mình thành công! Lục Hạo cảm khái vô hạn, hôm đó kéo cậu nhóc đến trung tâm thương mại mua bộ đồ chơi để làm phần thưởng, Hạo Tử xoa chiếc trán sưng to do tối qua lăn từ giường đập xuống đất với Lục Hạo: “Bố ơi, đầu đau, có thể ăn Mcdonal ?”

      Lục Hạo cảm thấy, nếu như có cậu nhóc con này ở bên cạnh, sau này già rồi đơn lắm! Quả quyết gật đầu, sớm rồi con trai của Lục Hạo ăn Mcdonal có gì to tát chứ! Chỉ là… con trai chúng ta về nhà thể với mẹ con đó!

      Gần đây, Lương Ngữ Hinh vẫn luôn điều chỉnh đồ ăn thức uống của Hạo Tử, muốn từ ngọn nguồn khống chế thể trọng của con trai, nhưng bất lực, dạ dày của cậu nhóc bị dãn to rồi, muốn ăn ít chút cũng là chuyện rất khó khăn.

      Còn nữa chính là, Lục Hạo sắp bước vào giai đoạn trung niên trong cuộc đời này, trước nay chưa từng có cảm giác khắc cốt ghi tâm đối với mỗi tháng, mỗi mùa giống như năm nay như thế này, đếm từng ngày từng ngày , tuần lễ trôi qua rồi, tháng trôi qua rồi, quý trôi qua rồi, nửa năm trôi qua rồi, được rồi, cuối cùng, tháng 11 rốt cuộc đến rồi!

      Lương Ngữ Hinh vốn dĩ ngược lại, biết Lục Hạo cảm thấy ngày dài như năm, cho đến có hôm dọn dẹp vệ sinh rút từ trong ngắn kéo ra được cuốn sổ ghi chép bìa da, bên trong dùng đường chỉ đen rất thẳng và kiểu chữ rất cứng cáp để tạo ra cuốn lịch, từng trang từng trang lật qua, chữ viết của Lục Hạo ghi chép lại mỗi ngày của , sắp xếp mỗi chi tiết trong hôn lễ, còn cả bản thảo lời phát biểu trong hôn lễ.

      Lương Ngữ Hinh cười đến đau bụng, đúng vậy, nghiêm túc cẩn thận, vốn dĩ chính là bản tính của Lục Hạo, bề ngoài nhìn thông thong dong bình tĩnh, thực ra, có ai có thể biết được kích động và thấp thỏm của .

      bài phát biểu dài trôi chảy ràng trong cuốn sổ bìa da khiến Lương Ngữ Hinh cảm thấy, đợi người đàn ông này quay về nhất định phải chuyện tử tế chút.

      Thế là, sau khi Lục Hạo đón con trai từ trường mẫu giáo về, liền bị Lương Ngữ Hinh đưa vào trong phòng ngủ.

      Loại đại ngộ còn chưa ăn cơm tối bị đè lên giường thế này phải ngày ngày đều có, Lục Hạo rất hưng phấn, nhưng vẫn là phải khống chế câu: “Sớm như thế này? Con trai vẫn ở ngoài, hay nhỉ!”

      Lương Ngữ Hinh trợn tròn mắt nghĩ mất nửa phút, cuối cùng lĩnh ngộ được ý tứ của Lục Hạo, giận dữ đập cái : “Nghiêm túc chút!”

      Lục Hạo đẩy đẩy gọng kính ngồi xuống, “ , muốn gì?”

      Lương Ngữ Hinh từ phía sau lôi ra cuốn sổ bìa da, cười hi hi, nhìn thấy sắc mặt Lục Hạo thay đổi, hơi hơi ửng hồng.

      lật ra, trang đầu tiên, lời thề kết hôn, Lương Ngữ Hinh : “Hôm đó được điều này.”

      Lục Hạo hắng hắng giọng, “Vì sao?”

      Trong lòng nghĩ: chuẩn bị rất lâu chỉnh sửa biết bao nhiêu lần hiếm khi mới muốn sến lần Lương Ngữ Hinh em vì sao lại nể mặt như thế này!

      Lương Ngữ Hinh cũng hơi hơi đỏ mặt, thân là mẹ của đứa trẻ 6 tuổi, cảm thấy ở trước mặt của nhiều bạn bè như vậy để Lục Hạo đọc thuộc lời thề của đoạn tình như thế này rất xấu hổ, thế là : “Sau này thầm cho mình em nghe là được, hôm đó cần thế này, em khóc đó, hỏng phấn trang điểm xinh đẹp nữa!”

      Lục Hạo nhìn nhìn vào mặt của , duỗi tay ra sờ, “Được rồi, làm theo ý của em.”

      Thế là, ngày tràn đầy mong ngóng của Lục Hạo, cuối cùng đến rồi, bao nhiêu quá khứ lên trước mắt, ngẩng đầu ưỡn ngực, lập gia đình rồi, này sắp sống bên trọn cuộc đời!

      ********************************************



      Ngày mùng 1 tháng 11, đám cầm thú của đại viện tuy phải là nhân vật chính, nhưng cũng mãi mãi ghi nhớ ngày hôm nay.

      Vừa mới sáng sớm bị chú rể giày vò đến cực điểm, tất cả mọi người đều bắt buộc phải làm việc hết công suất, đến hội trường chuyên môn bồi rượu cũng có cả tiểu đội, Lục Hạo sớm rồi, thể đổ được, đêm tân hôn của rất quan trọng!

      Đương nhiên, trong việc này, phù rể Đại Pháo là vất vả nhất, có khổ lại chẳng dám , cậu buồn bã, trong ngày đại hỷ, nụ cười cũng có thể kèm theo cả nước mắt.

      Lục Hạo mắt như đao lướt qua, Pháo Pháo, ngày đại hỷ của hôm nay muốn khóc với cút đến nhà vệ sinh khóc cạn nước mắt rồi lại ra ngoài tiếp!

      Đại Pháo ngã vào trong lòng Quản Tử tìm kiếm an ủi, “Em đơn quá, em rất đơn, Lục Tử thể ức hiếp em như thế này em vẫn chưa trưởng thành tìm bà xã đó!”

      câu , mọi người đều muốn nôn, nôn xong đều muốn đến đấm cho chưởng.

      Lục Hạo xua xua tay, “Rót cốc nước cho , ấm đó.”

      Sau đó, bắt buộc, Đại Pháo lật đật lật đật phục vụ nước cho Lục Hạo, sau khi đưa đến tay cười bợ đỡ: “ Lục Tử, phù dâu hôm nay là vị nào?”

      đến phù dâu, đó chính là điều rất mới lạ, vốn dĩ trong đại viện chẳng có được mấy , dáng vẻ xinh đẹp chút giống như là Lục Ninh đều lập gia đình hết rồi, cho nên Đại Pháo mỏi mắt chờ trông!

      “Đợi đó! sắp xếp cho cậu xong rồi!” Lục Hạo vỗ vỗ vào vai Đại Pháo, nhìn nhìn Đại Pháo cơ bắp đầy người mặc âu phục vào trông dáng vẻ cũng khá được, liền có loại cảm giác nỡ, trong lòng nghĩ nếu như Đại Pháo với tiểu nương nhà người ta nhìn ưng nhau sau này bọn họ có người tiêu khiển nữa, rất vô vị phải làm thế nào! ?

      Lúc này, Tông Chính Hạo Thần ở đối diện cũng đưa đến ánh mắt giống như vậy, mọi người trong bụng hiểu , cười buồn bã.

      ********************************************

      Cục diện đúng như những gì Lục Hạo bảo đảm, có hơi lớn, , ở trong mắt của Lương Ngữ Hinh, là rất lớn!

      ngủ dậy từ sớm, Lục Ninh luôn ở bên cạnh, tranh điểm, làm đầu, mặc lễ phục, giầy cao gót, lúc toàn bộ chuẩn bị đâu ra đó ngồi ở đó đợi xe đến đón, Lục Ninh nhận cuộc điện thoại, sau đó đưa điện thoại cho , trong điện thoại Lục Hạo : “Đến rồi, đợi đó, xuống dưới ôm em.

      Chữ “Xuống dưới” này, Lương Ngữ Hinh nhất thời lý giải được, chẳng mấy chốc, đến 5 phút, tiếng gõ cửa vang lên, Lục Hạo rất sảng khoái đưa cho Lục Ninh tờ chi phiếu, cánh cửa đó liền được mở ra rộng hết cỡ, hôm nay chắn cửa chỉ có mình Lục Ninh, những người khác của Tông Chính gia của Quản gia từ sớm bị ông xã nhà mình mang theo ở bên người thể đến cùng nhau gây rối, đương nhiên, điều cũng là việc Lục Hạo sắp xếp xong từ sớm rồi.

      Còn về vì sao Lục Ninh có thể chạy thoát khỏi lòng bàn tay của Chiêm Nghiêm Minh, đó chính là việc riêng của hai người nhà người ta.

      Đầu tiên, Lục Hạo vào trong cửa, tràn đầy thích buồn che giấu nhìn dâu mĩ lệ của cái, ừm, tuy cổ của váy cưới hơi thấp chút, vai lộ hơi nhiều chút, nhưng vẫn trong phạm vi có thể chấp nhận được hơn nữa còn vô cùng cuốn hút.

      Sau đó, lao qua đó khóe miệng cũng sắp dính cả đến bên tai cười với Lương Ngữ Hinh, Lương Ngữ Hinh trước nay chưa từng nhìn thấy biểu cảm vui mừng như vậy mặt người đàn ông này, cũng cùng cười theo, vừa cười, Lục Hạo liền cười càng vui hơn, hai người nhìn nhau cười ngốc nghếch, Lục Ninh ở bên cạnh đếm xong những số 0 tờ chi phiếu nhân thời gian rảnh nhìn nóc phòng trừng mắt ra, còn quên chụp ảnh lại để cầm cho đám cầm thú kia thưởng thức bộ dạng ngốc nghếch nào của trai .

      Cuối cùng, khi Lục Hạo khom eo xuống muốn ôm dâu lên đuôi mắt lướt được cái gì đó, trầm mặc, đợi đến lúc người ôm lên vào trong lòng cảm giác tay càng chân thực xác đáng, chau mày lại, hỏi : “Em chọn?”

      Lương Ngữ Hinh gật đầu, “ đẹp sao?”

      Lục Hạo có thể gì? Lục Hạo cảm thấy, bây giờ cũng chẳng có tác dụng rồi, Lương Ngữ Hinh em có thể nào suy nghĩ cho chút ?

      Quay đầu, hỏi Lục Ninh vẫn luôn đứng ở phía sau: “Còn có áo cưới chuẩn bị dự phòng ?”

      Lục Ninh từ sớm lúc vừa hình thấy chiếc áo cưới này trông mong nhìn thấy thần thái biểu của ông trai mặt lạnh kia nhà mình, trước mắt lắc đầu rất bình tĩnh, : “ có đâu.”

      Đồng thời, trong lòng giơ ngón tay cái lên với Đồng Tiểu Điệp và Liên Dịch cùng lựa chọn chiếc váy này.

      Cao tay! Thực là cao tay!

      Cơ hội có thể chỉnh được Lục Hạo, cũng chỉ có lần này thôi.
      tart_trung thích bài này.

    4. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      CHƯƠNG 63: HÔN LỄ BẮT ĐẦU

      [​IMG]



      Lương Ngữ Hinh nhìn khuôn mặt kia của Lục Hạo, trái tim đột nhiên đập loạn lên, hỏi : “Thế nào? đẹp sao?”

      Lục Hạo muốn , đây phải là vấn đề có đẹp hay đẹp nữa rồi, Lương Ngữ Hinh đợi lát nữa nhiều người như vậy sợ rằng mình khống chế nổi chảy máu mũi quá mất mặt!

      Nhưng mà, lời loại này thể với bà xã, hình tượng loại này cũng thể biểu lộ ra ngoài với bà xã, cho nên, Lục Hạo gì, ôm Lương Ngữ Hinh ra ngoài.

      Lục Ninh theo, trong lòng vô cùng sảng khoái.

      Lương Ngữ Hinh cắn cắn môi, ngẩng đầu hôn lên bên miệng Lục Hạo, tiếng hỏi: “ thích sao?”

      Lục Hạo cắn cắn răng, cặp mắt dài căn bản là rời khỏi được mỏng manh bé trong lòng, giận dữ : “Thích!”

      Trời biết được chính là quá thích mà! ! ! !

      Lương Ngữ Hinh dường như biết được vì sao Lục Hạo như thế này, cười khanh khách, càng dính chặt hơn vào trong lòng người đàn ông.

      Sau đó, Lương Ngữ Hinh chẳng hề nhìn thấy chiếc xe vốn dĩ cho rằng nó dừng ở dưới lầu của khách sạn, phát giác ra Lục Hạo ôm thang máy lên , lên đến tầng thượng.

      Gió thổi vù vù, tháng 11, giữa thu mát mẻ, tia nắng vàng kim giống như lụa trắng dầy chiếu đến, khiến hai người như thể được bao phủ bằng ánh vàng kim, Lục Ninh đứng ở chỗ cách đó mấy bước, nâng tay lên che ánh sáng làm chói mắt, đón gió cảm khái, trai, phải hạnh phúc nhé.

      Lương Ngữ Hinh há hốc miệng ra chẳng thể lên lời, máy bay trực thăng ù ù ào ào cuốn gió bụi lên, váy của bị gió thổi cho bay lên cao cao, sợi tóc phủ vào mặt bị gió thổi tung.

      “Đây…”

      thôi, bà xã!” Lục Hạo cười đặt người lên ghế ngồi, bản thân mình cũng lên sau đó kéo cửa lại, để lại Lục Ninh, Chiêm Nghiêm Minh đến dưới lầu đón người rồi.

      Thực ra, Lục Hạo căn bản muốn phía sau có sai sót gì nên mới quát ầm lên ngay cả phù dâu phù rể đều sốt ruột sợ đường hôm nay bị tắc đường mới như thế này nhỉ! !

      Chiêm Nghiêm Minh đón Lục Ninh cũng chạy quay lại, quả như dự đoán, đường tắc nghẹt…

      ******************************************

      Đợi mọi người đều tề tựu đông đủ rồi, đoạn thảm đỏ dài dài, bộ âu phục người Lục Hạo trông phẳng phiu hơn bất cứ lúc nào, đứng ở đó, đợi dâu xinh đẹp của .

      Lâm Tịch và Lục Quang Vinh ngồi ở bàn chính, nhìn đèn ở xung quanh tắt , tiếng nhạc nhàng du dương vang lên, tất cả các ánh nhìn đều tập trung vào chỗ lối thảm đỏ, hội trường rất yên tĩnh, mọi người chờ đợi, đợi biểu cảm mặt của Lục Hạo.

      Cứ coi như vừa rồi tận tay ôm qua, ấp qua, nhưng, thời khắc này, Lục Hạo cảm thấy bản thân mình sắp nghẹt thở rồi, của , đẹp như vậy, cuốn hút như vậy, em vĩnh viễn mãi là của 6 năm trước kia, từng bước từng bước về phía .

      Trong lòng Lương Ngữ Hinh căng thẳng, nhìn thấy được dưới sân khấu có bao nhiêu người, vẫn luôn nhắc nhở bản thân mình, phải thẳng, nhất quyết được vấp ngã!

      Chiếc mạng che mặt bằng kim cương và ren dài dài đội lên, tay cầm bó hoa được kết thành từ lan thiên đại, tú cầu, lan hồ điệp, huệ lan, phía sau có hai thiên thần xách váy cưới, là Hạo Tử và cậu nhóc Đồng Đồng của nhà Tông Chính.

      Hai cậu bé trai thấp tè tè, mập mũm mĩm giống nhau, mặc âu phục áo đuôi én màu đen, giày da sáng bóng, dưới chiếc cằm tròn ngấn ngấn thịt được thắt chiếc nơ cùng màu.

      Tuổi tác của cậu bạn Đồng Đồng hơn chút bước chân ổn định hơi lảo đảo, khách quan ngồi bên dưới bật cười thành tiếng, Lục Hạo đứng ở đầu kia, nhìn thấy phía sau Lương Ngữ Hinh hai cậu nhóc đáng lần lượt , thở dài, năm đó, Đồng Đồng ra đời, mọi người tặng quà mừng đầy tháng cho cậu nhóc, lúc đó ngưỡng mộ người em có được cậu con trai đánh như thế này biết bao, nhưng lâu sau đó, Hạo Tử xuất , cao như vậy, khỏe khắn như vậy.

      Lương Ngữ Hinh thể quay đầu, thấp giọng dặn dò hai cậu bé phía sau mình phải vững, nhất quyết phải vững, đồng thời, miệng cũng nhếch lên đường cong xinh đẹp.

      Lâm Tịch ở bên dưới tóm tay của Lục Quang Vinh : “Của hồi môn Tiểu Hinh Hinh mang theo cũng rất đáng giá!”

      Lục Quang Vinh cũng nhìn nhìn vào cháu ngoan của mình, đúng vậy, của hồi môn đáng giábiết bao!

      Hạo Tử cảm thấy mình lớn hơn em trai Đồng Đồng ít, rất bình tĩnh, nâng váy cưới của mẹ, từng bước từng bước về phía bố.

      ******************************************

      Lục Hạo cảm thấy Lương Ngữ Hinh đẹp đến mức giống như tiên nữ hạ phàm, cảm thấy chân thực lắm, nhưng lại rất lóa mắt, nhìn từng bước từng bước về phía mình, trong lòng đếm từng giây từng giây, cuối cùng, nắm tay của , bước đến phía trước bước đứng ở bên cạnh .

      Đuôi mắt, quét qua dưới eo, được thôi, của eo thế này mặc cái gì cũng đều xinh đẹp như vậy, bây giờ mặc bộ đồ căn bản là chẳng có vải che được thứ gì cả khiến nhiều người nhìn thế này, cho nên vừa quay lại liền bảo người dẫn chương trình rút ngắn đoạn đầu này đến mức tối đa là chính xác biết bao!

      Lương Ngữ Hinh từ trong mắt Lục Hạo, bất ngờ khi nhìn ra được vui mừng, còn có chút ngạc nhiên, đây chính là điều mong muốn, lúc đầu khi mặc chiếc áo cưới này lên, nghĩ đến ánh mắt của Lục Hạo.

      Lục Hạo vén chiếc khăn voan ở trước mặt lên, ở trước mặt mọi người, hôn , chiếc cằm xinh đẹp nhanh nhẹn ngước lên, Lương Ngữ Hinh hơi hơi ngẩng đầu, đón nhận ẩm ướt Lục Hạo mang đến cho , hai người bàn tay to nắm lấy bàn tay , hôn nhau, thần thánh mà trang trọng.

      Lâm Tịch ở bên dưới rất ngưỡng mộ! Véo véo ông xã ở bên cạnh, đồng chí Lục Quang Vinh kiên định quay đầu, trả lời.

      Sau khi môi và môi rời nhau xa, Lương Ngữ Hinh vòng khoác vào cánh tay của Lục Hạo, nghe Lục Hạo đơn giản ngắn gọn với quan khách bên dưới: “Cảm ơn mọi người đến, ăn uống ngon miệng!”

      Đây vốn phải là phong cách của Lục Hạo, bản thảo bài diễn văn dày dày đặc đặc đọc thuộc làu làu bị thu lai, mọi người bên dưới kinh ngạc, chú rể lại chẳng chút gì cảm ơn người ta? Chỉ có Đồng Tiểu Điệp che miệng cười đổ vào trong lòng của Liên Dịch.

      ràng là luyện tập qua rồi, nhưng Lục Hạo vẫn cảm thấy lòng bàn tay của mình ướt, nắm chặt lại thả ra, quay đầu nhìn sang Lương Ngữ Hinh, thấp giọng câu vào bên tai : “Em rất đẹp.”

      Màu đỏ hồng mặt dâu được ánh sáng đèn chiếu vào càng ràng, lén lút cất giấu .

      Hạo Tử nâng váy dâu xong được Lâm Tịch ôm lên, cậu uống ngụm sinh tố tiếng hỏi: “Bà nội, Hạo Tử vừa rồi biểu có tốt ? Có đẹp trai ?”

      Bàn tay lớn của Lục Quang Vinh xoa xoa đầu của cậu nhóc, nhìn người mới ở sân khấu, rất hài lòng gật đầu liên tục.

      ******************************************

      Tiếp sau đó, ăn, uống, tiểu phân đội bồi rượu vô cùng làm hết chức trách, Đại Pháo suốt quá trình cuốn lấy phù dâu chuyện, kiên quyết muốn thu phục dễ dàng gì mới đến được này.

      Lục Hạo đầu óc tỉnh táo, trong cốc rượu của là đựng nước trắng, có vị quan lớn đến kính cốc, đưa lên miệng nếu uống thêm nữa say mất, sau đó ngẩng cổ uống sạch.

      Lương Ngữ Hinh cũng cầm nước trắng, cùng Lục Hạo vòng, sau đó được yên ổn đặt đến bàn chính, Lục Hạo kề lại gần với : “Ăn nhiều vào!”

      Đây là dâu đầu tiên trong đại viện có thể ăn no uống đủ trong hôn lễ của mình, sau đó được vô số hậu nhân đến hỏi thăm.

      Lúc này Lương Ngữ Hinh cảm thấy, kết hôn rất nhàng mà!

      Tuy là, có rất nhiều rất nhiều người quen biết, tuy là, có những vệ sĩ mặc đồ đen đeo kính đen trang bị tại nghe súng dắt sau lưng, tuy là, thân phận của bố chồng mẹ chồng rất đặc biệt, tuy là, con trai của bọn họ 6 tuổi rồi mới kết hôn thấy hơi ngượng ngùng, nhưng mà, tất cả mọi thứ, niềm vui mừng trong lòng em tất cả đều là vì , Lục Hạo, bây giờ chúng ta là người nhà, là người nhà .

      Lục Hạo lúc này bắt đầu tính toán, tiểu phân đội bồi rượu đợi đến khi tiệc rượu kết thúc cũng say gần hết rồi, tất cả lui hết cho , muốn làm loạn chuyện động phòng gì đó, loại việc này, xem cảm thấy thú vị, tự mình thử nhất quyết cần!

      Nhưng mà đám cầm thú sớm lao tâm khổ tứ đợi đến hôn lễ của Lục hồ ly để quấy rối việc động phòng tuyệt đối thừa nhận thực là mình say đến mức thẳng nổi nữa!

      Lui khỏi buổi lễ đầu tiên là các đại lão trong chính giới, phụt cái, vệ sĩ áo đen bớt ít, lúc Lương Ngữ Hinh uống bát canh bào ngư mà Lâm Tịch múc cho, vừa nhìn thấy ở trường, người ít khá nhiều, lại ngẩng đầu lên nhìn Lâm Tịch, trong lòng Lâm Tịch là cậu bạn Hạo Tử rúc vào, bón cho cháu ngoan uống canh, với Lương Ngữ Hinh câu: “Cuối cùng cũng rồi, nhiều ông già bà già như vậy nhìn hoa cả mắt! Ờ, Quản Bá Thiên vì sao ông vẫn chưa ? Uống say lão nương tìm người đưa ông về nhà đâu! !”

      Quản nguyên soái đặc biệt từ thành phố L đến uống rượu mừng hừ tiếng, “Ông đây có con trai đưa về!”

      Lâm Tịch nhìn thấy người ít rồi, bắt đầu xắn tay áo lên khắp nơi tìm người đọ rượu, Tuy ánh mắt của đồng chí Lục Quang Vinh trước nay chưa từng khắc rời khỏi tiểu lão thái thái này, nhưng đồng chí Lâm Tịch định lực tốt, trong lòng nghĩ, Tiểu Vinh Vinh hôm nay con trai chúng ta có đại hỷ tôi chỉ uống hai cốc ông cũng chẳng thể gì tôi được!

      Thế là, Lương Ngữ Hinh uống canh, nhìn Tiểu Lão Thái Thái tóm Quản nguyên soái tắm rượu, thấy người ta uống say rồi liền có cảm giác rất thành tựu, tiếp tục tìm mục tiêu kế tiếp.

      Sau đó, con trai mềm mại dựa vào, “Mẹ ơi, Hạo Tử cảm thấy mẹ là người mẹ xinh đẹp nhất thế giới này!”

      Con trai có chiếc miệng dẻo kẹo, thực việc rất khiến người ta vui mừng, Lương Ngữ Hinh hôn hôn cậu nhóc, dặn dò: “Buổi tối cùng ông nội bà nội về nhà được nhõng nhẽo, sáng ngày mai mẹ đến đón con!”

      Cậu nhóc gật đầu rất nghiêm túc, “Vậy hôm nay có Tiểu Tiểu Hạo phải ? Bà nội vừa rồi lén lén cho con là có! Hạo Tử rất ngoan làm ồn hai người ngủ đâu!”

      Mặt của Lương Ngữ Hinh thẹn thùng đỏ ửng lên, há miệng ra biết nên điều gì, giây sau đó con trai liền được người ta ôm lên, nhìn lên, là Lục Hạo.

      Lục Hạo ôm Hạo Tử, hai bố con mặc âu phục thắt nơ giầy đen giống nhau, tóc cũng dùng keo bọt vuốt giống nhau, tuy ngũ quan giống nhau, nhưng biểu cảm đó, ai nhìn thấy đều hai người này tuyệt đối là bố con.

      “Con trai, hôm nay bố có đẹp trai !” Lục Hạo ôm Hạo Tử chuyện, đồng thời dùng mắt liếc sang Lương Ngữ Hinh.

      Lương Ngữ Hinh cúi đầu uống canh, nhìn nhìn sắc trời, tối rồi à, ngày hôm nay sắp trôi qua rồi, buổi tối, buổi tối làm thế nào? Lục Hạo tuyệt đối buông tha cho mình đâu!

      Sau đó, Tiểu Tiểu Hạo à, ông nội bà nội bố mẹ và trai đều đợi con đó!
      tart_trung thích bài này.

    5. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      CHƯƠNG 64: LÀM XẰNG LÀM BẬY

      [​IMG]

      Lục Hạo cảm thấy, thể để những tên kia hủy hoại đêm tân hôn của !

      Tuy là, đêm tân hôn của thời đại này sớm còn có ý nghĩa trọng đại giống như trước kia, nhưng mà, ăn vào miệng rồi vẫn muốn đưa lên ăn thêm lần nữa loại cảm xúc này có thể lý giải được.

      Lục Hạo với Lương Ngữ Hinh: “Đợi chút nữa những tên khốn nạn kia em đừng để ý, cứ giao cho xử lý.”

      Lương Ngữ Hinh thực ra có chút chờ mong đêm tân hôn, đêm động phòng, đêm động phòng, đêm quậy phòng, chắc chắn náo náo nhiệt nhiệt nhỉ! Nhưng lại rất ngại ngùng, ở trước mặt nhiều người như vậy ăn kẹo gì đó rất xấu hổ nhỉ!

      Đương nhiên, đám cầm thú trong đại viện làm sao có thể náo nhiệt! Sớm suy nghĩ tính toàn chờ đợi rồi, uống say giữa đường bị gạt , vì chính là tránh cho lát sau Lục Hạo tìm cớ : Uống nhiều rồi về nhà ngủ !

      Nhìn xem, bọn tôi đều tỉnh táo lắm đó!

      Phòng cưới là căn hộ Lục Hạo mua xong từ lâu, kiểu nhà tầng tùy tiện sinh dăm ba đứa cũng có thể thoải mái chạy nhảy chật chút nào, điều này cũng đồng thời thuận tiện cho đám cầm thú trong đại viện, dù sao có nhiều thêm mấy người cơ bắp như Đại Pháo phòng quá cũng rất khó khăn.

      Khi buổi tiệc hôn lễ kết thúc Lương Ngữ Hinh thay bộ váy đỏ thuận tiện hơn, lúc này ngoan ngoãn ngồi ở giường trong phòng ngủ, chăn hỷ, nến đỏ, cửa sổ dán chữ song hỷ màu đỏ lớn, còn có cả hình cắt giấy những em bé đáng , nhìn vào liền nghĩ đến Hạo Tử, cậu nhóc vừa rồi buồn ngủ, được Lâm Tịch ôm về đại viện rồi.

      Trong cửa nhốt dâu xinh đẹp, ngoài cửa chú rể bộ dạng người giữ cửa vạn người chớ qua đứng ở đó, nhướn cặp mắt dài lên nhìn vào Quản Tử kết hôn rồi căn bản sợ Lục Hạo đả kích báo thù : “Quay về nhà ngủ hết cho tôi !”

      Trong lúc đó, Lục Hạo lén lút đổi lời thoại, vốn dĩ muốn : Uống nhiều rồi quay về ngủ ! Nhưng ngước mắt lên nhìn, được rồi, người đều tỉnh táo, cũng chẳng ngửi thấy mùi rượu mà, từng kẻ như rồng như hổ chỉ đợi ngày hôm nay nhỉ!

      Quản Tử cười hi hi, “Ai da da, phá động phòng phá động phòng, Lục Tử cậu thể mọn như thế này chứ, phá động phòng mới có thể động phòng mà!”

      Lục Hạo nhìn nhìn liếc liếc Tông Chính Hạo Thần ở phía sau, chỉ thấy người ta căn bản chẳng thèm nhìn lại, lúc này cũng nhẫn nại tiếp được nữa, “ nhiều với , các em, xông lên cho chị ! 35 năm chỉ có lần này nhất quyết được bỏ qua! !”

      Chiêm Nghiêm Minh liếc nhìn cái bằng ánh mắt xin lỗi, ý nghĩa là: Lục Tử, em ruột của , em quản nổi, cho nên việc này được đổ lên đầu em đó.

      Sau đó, phối hợp với bà xã của mình, Chiêm Nghiêm Minh biểu tốt đáng được biểu dương.

      Liên Dịch ôm lấy Quản Tử tuy mặt lạnh, nhưng nghe giọng biết ngay là cũng kích động rồi, chỉ thấy : “Cần náo nhiệt nhất định phải náo nhiệt, ít nhất cũng phải náo nhiệt hơn đêm động phòng của tôi!”

      Mọi người thầm trong lòng, có mấy mạnh mẽ được giống như chứ? Phá đêm động phòng nhà Liên Dịch vui mừng nhất nhỉ!

      Những thứ khác dễ đối phó, Lục Hạo rất có sách lược bắt đầu thương lượng với đám cầm thú, lần này trước khi chuyện tăng thêm 2 chữ: “ em, chúng ta có gì chuyện tử tế, đem phụ nữ trong nhà dẫn ra ngoài hết chúng ta dễ thương lượng!”

      Hiếm khi Lục Hạo có thể với người khác câu như thế này: “Chúng ta dễ thương lượng.”

      Đồng Tiểu Điệp, Liên Dịch, và Lục Ninh nhìn nhau, muốn đưa chúng tôi ra ngoài? Hừ hừ…

      Đầu tiên là Đồng Tiểu Điệp, tóm lấy tay ông xã của mình lắc lắc, khuôn mặt ấm ức như vậy, ánh mắt rưng rưng nước : “Hạo Thần, chơi mình mang theo em sao? Người ta cũng muốn chơi cùng với mà!”

      Tông Chính Hạo Thần nhìn thấy bộ dạng này của nhà mình, trong lòng thương xót đến mức hồ đồ rối rắm, căn bản là chẳng muốn gạt ra để chơi mình.

      Sau đó là Lục Ninh, kề vào bên tai Chiêm Nghiêm Minh mấy câu, Chiêm Nghiêm Minh rất nỗ lực cười thành tiếng, nắm lấy tay của Lục Ninh.

      Cuối cùng là Liên Dịch, càng trực tiếp nhanh nhẹn hơn, tát cái lên khuôn mặt xinh đẹp của Quản Tử, giống như đùa : “Dẫn em chơi cùng, về nhà để cho ở bên .”

      Thế là, ngoại trừ Lục Hạo toàn bộ hiệp hội vợ bỏ phiếu thông qua phải đưa của mình cùng nhau phá động phòng.

      Đại Pháo vỗ vỗ vào miệng vặn tay với Lục Hạo: “Lục Tử xem em có tình huynh đệ biết bao, em mang theo phụ nữ!”

      Mọi người nhất loạt kinh bỉ, “Cậu là cái đồ có phụ nữ, tính chất hoàn toàn khác so với mang theo phụ nữ!”

      ******************************************

      Lương Ngữ Hinh ở trong phòng nghe thấy động tĩnh ở bên ngoài, cảm thấy thể để ông xã mình ở bên ngoài dàn xếp, nghĩ đến chuyện bình thường ở cùng Đồng Tiểu Điệp bọn họ rất tốt, liền ra ngoài, ra ngoài xong mới biết, bạn tốt cái gì gì, ở trước mặt ông xã, vẫn là đừng có nhắc đến để tránh bản thân mình đau lòng hơn!

      Bởi vì, Lương Ngữ Hinh ra ngoài với Đồng Tiểu Điệp, Liên Dịch và em chồng Lục Ninh: “Mọi người hôm nay mệt rồi nhỉ! Nể mặt tôi !”

      Trước đây, kéo tay của : “Hinh Hinh, mình rất thích cậu, chúng ta làm bạn tốt nhé!”

      Đồng Tiểu Điệp như thế này.

      Trước đây, với trong điện thoại: “Da mặt dày cũng là do luyện tập ra, Lương Ngữ Hinh cần phải theo tôi chơi nhiều vào!”

      Liên Dịch như thế này.

      Trước đây, cổ họng oang oang rất vui vẻ : “Chị dâu à, chị rất xứng với trai em đó! Chị là chị dâu của em, em là Ninh Tử!”

      Lục Ninh như thế này.

      Lúc này, tất cả đều ngước mắt nhìn trời, làm như nghe thấy.

      Lục Hạo ôm lấy Lương Ngữ Hinh bây giờ danh chính ngôn thuận là bà xã của lão Lục gia, có chút ấm ức : “Bà xã à, em xem bọn họ đều ức hiếp ! Đều phải là người tốt bây giờ em biết rồi nhé sau này cách xa đám người xấu này ra chút!”

      Sau đó, đám cầm thú nhất loạt làm vẻ nôn ọe, Lục hồ ly loại ngữ điệu này là khiến người ta quen nổi!

      Lục Hạo sau khi xong câu có chút xíu ngọt ngào thu lại nụ cười lạnh lùng : “Cần nhìn đều nhìn thấy rồi, cút cho tôi!”

      Đại Pháo rất có lòng tin xông lên phía trước nhất, hét : “Em tin, Lục Tử hôm nay dám thế nào!”

      Đúng vậy, hôm nay là ngày tốt, chiếu theo lệ cũ, Lục Hạo chẳng thể thế nào cả.

      Thế là, đám cầm thú xông vào trong phòng, trong đó Đồng Tiểu Điệp xếp vào loại khá yếu phụ trách quay DV, Lục Ninh chống sofa chỉ huy Đại Pháo sắp xếp đạo cụ, cái gì Tông Chính Hạo Thần dùng, tiểu nhị nhà họ Quản đùng qua, nghe qua chưa được dùng qua, đều phải lấy ra để thử lượt trong lòng mọi người mới thoải mái mới vui vẻ, oán giận bị bức ép trong những năm qua mới có thể giải được!

      Trong lòng Lục Hạo hiểu rất , tôi làm đó, các người muốn thế nào, cùng lắm là tôi với các người ở đây giết thời gian, cuối cùng vẫn là các người giết thời gian nổi trước, đến khi đó tôi đây đóng cửa lại cần làm gì làm đó tôi sợ các người nghe lén, để các người ngưỡng mộ đố kị tôi!

      Nhưng mà, việc luôn luôn biến hóa khôn lường theo kế hoạch, khi ở trường đều là người cùng thế hệ, Lục Hạo chẳng hề lo lắng chút nào, khi giọng oang oang của Lâm Tịch từ gần đó truyền đến, Lục Hạo cảm thấy trước mắt hơi tối lại, lập tức quay đầu ngườm Lục Ninh: “Em gọi điện thoại?”

      Lục Ninh nịnh bợ cất điện thoại thè lưỡi, “Điện thoại của em vẫn chưa gọi người đến rồi, trai, lần này nhất định phải tin tưởng em!”

      Đương nhiên, Lục Ninh biết, lúc này dù gì cũng muộn rồi, Lục Hạo cái cớ để sau này có thể giày vò tử tế rồi.

      Lâm Tịch lật đật lật đật bay vào, “Nào nào nào, lão nương đến rồi, cho lão nương chơi cùng!”

      ******************************************

      Lương Ngữ Hinh căng thẳng túm lấy tay áo của Lục Hạo, làm thế nào đây, mẹ đến rồi làm thế nào đây?

      Đối với tác phong mạnh bạo có giới hạn của Lâm Tịch, Lương Ngữ Hinh trong khoảng thời gian ngắn ngủi có trình độ lí giải nhất định rồi, vị trưởng bối còn ham chơi hơn cả thanh niên này, Lục Hạo xem nên làm thế nào?

      Xét thấy băng ghi đêm động phòng của Tông Chính Hạo Thần và Quản Tử mấy năm trước, việc rất dễ giải quyết, để Chiêm Nghiêm Minh tinh thông tất cả các thủ đoạn văn minh phát ở chiếc tivi treo tường rất lớn trong phòng ngủ của nhà Lục Hạo, mở máy, quan sát.

      Đây là thời đại dùng miệng tẻ nhạt để các loại chiêu thức bước , bạn chỉ cần có mắt, là có thể ràng ràng biết được các vị khán giả muốn nhìn thấy cái gì.

      Lâm Tịch rất hài lòng, vỗ vỗ vào tay của con rể ngẩng đầu chuyện với Chiêm Nghiêm Minh cao lớn, Chiêm Nghiêm Minh khom eo để tiểu lão thái thái cần vất vả như vậy.

      “Minh Minh à, con là lợi hại đó!”

      Chiêm Nghiêm Minh gật đầu, “Mẹ, đây là việc con nên làm, mẹ và Ninh Tử chơi vui vẻ chút.”

      Lục Hạo thân làm đương , hơn nữa là đương trước nay tung hoành trong đại viện 35 năm, lúc này lại có biện pháp nào, làm thế nào? Có thể làm thế nào? Đại thần ngồi bên này là mẫu hậu bệ hạ của !

      Vẫn là Lương Ngữ Hinh nghĩ ra, kề sát với Lục Hạo: “Gọi điện thoại cho bố được ?”

      Lục Hạo cười, nắm nắm lấy lòng bàn tay của .

      Lâm Tịch xem chiêu thức đêm tân hôn của Tông Chính Hạo Thần, cười chỉ chỉ vào Tông Chính Hạo Thần : “Hạo Hạo à, khi đó cháu rất thú vị đó, sớm biết ta cũng đến góp vui rồi!”

      Góc trán Tông Chính Hạo Thần lặng lẽ toát mồ hôi, may quá… may quá…

      Lâm Tịch lại quay đầu, với Lục Hạo gọi điện thoại: “Lục Tiểu Hạo, con gọi cho ai vậy? Nhanh chóng học chút lát nữa con cũng phải thử lượt cho lão nương xem, ờ, con gọi điện thoại cho bố con à? Ông ấy đưa Hạo Tử ngủ rồi, là ông ấy thả mẹ… để mẹ ra ngoài chơi, con gọi cũng vô dụng!”

      Lục Hạo bỏ cuộc tiếp tục gọi, nghe thấy tiếng nhắc nhở tắt máy, trước mặt tối đen mảng.

      ******************************************

      Lương Ngữ Hinh tiếng với Lục Hạo: “Lúc đó bọn chơi như thế này?”

      Lục Hạo vừa nhìn, được rồi, trong đoạn băng quay ở chỗ tiểu nhị nhà họ Quản người cười nguy hiểm nhất là mình.

      “Em dám, xấu hổ lắm!” Lương Ngữ Hinh tiếng oán thán, nắm đấm lén lút gõ lên vai Lục Hạo.

      Vào lúc này, Lục Hạo chỉ có thể : “Em làm nũng với mẹ.”

      Con trai từ trước đến này đều có tác dụng, ở trước mặt Lâm Tịch, vẫn là con dâu có hiệu quả hơn.

      Lương Ngữ Hinh lên, ngồi xuống bên cạnh Lâm Tịch, : “Mẹ ơi ~”

      Nhưng mà, cũng chỉ là gọi tiếng, bởi vì Lâm Tịch phản ứng rất nhanh, bà : “Gọi mẹ là đúng rồi, mẹ đây sinh ra Lục Tiểu Hạo, nuôi dưỡng Lục Tiểu Hạo lớn lên đẹp trai phong độ như thế này, bây giờ mẹ chỉ có tâm nguyện này Hinh Hinh con nguyện ý?”

      Được rồi, đêm nay chạy thoát rồi!

      Lâm Tịch vỗ tay với đám cầm thú của đại viện: “Đều làm , làm được lão nương ở đây thúc trận!”

      Vào lúc này, Đồng Tiểu Điệp cảm thấy may mắn vô cùng mẹ chồng của mình là người mẹ Trung Quốc dịu dàng tiêu chuẩn, còn Liên Dịch, cảm thấy may mắn vô cùng mình có mẹ chồng.

      Còn cả Lục Ninh, cảm thấy may mắn đến cực độ tiểu lão thái thái trước mặt này là mẹ ruột của mẹ ruột của đó!
      tart_trung thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :