1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Viên mãn - Giai Lệ Tam Thiên (67C + 5NT)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      CHƯƠNG 50: HẠO TỬ VỀ NHÀ

      [​IMG]

      Lương Ngữ Hinh biết Lục Hạo làm thế nào tìm được con trai về nhà, khi 1 ngày giống như ác mộng qua , lúc ánh nắng mặt trời ló ra những tia sáng đầu tiên, Lục Hạo đem từ chân đặt xuống, vươn thẳng sống lưng lên lặng lẽ phát ra tiếng nào đến phòng khách mở cửa.

      Lương Ngữ Hinh thấy xa lại với bóng lưng đó, nhàn nhã và thản nhiên như bình thường, thậm chí có thể phát giác ra được căng cứng của các cơ thịt dưới lớp áo.

      cũng muốn xuống giường ra ngoài, nhưng chân vừa chạm đến đất mới cảm thấy mềm nhũn, người ngồi sàn nhà bò dậy nổi, trong lòng lo lắng, là tin tức tốt, hay là tin tức xấu?

      Sau đó, liền cảm thấy đỉnh đầu bị phủ lấp bởi bóng dáng của người đàn ông, Lương Ngữ Hinh thuận theo đôi dép lê trước chân mình chầm chậm ngẩng đầu nhìn lên , rơi vào mắt, là Lục Hạo nâng hai tay ôm con trai của bọn họ trong lòng.

      “Tiểu Ngữ, con trai ngủ say rồi.” Lục Hạo nhếch khóe miệng lên nở ra nụ cười.

      Lương Ngữ Hinh cứ như thế này cũng chẳng dậy được nữa, nặng nề ngồi phịch xuống nền nhà lười chẳng buồn dậy nữa, dựa đầu vào đầu gối của Lục Hạo, trong lòng chua xót lại đau đớn.

      Lục Hạo nhìn thấy Lương Ngữ Hinh như thế này, lại nhìn nhìn con trai ôm tay, làm thế nào đây, vui mừng quá!

      ngồi xổm xuống, đem cậu con trai mập chuyển phương hướng đưa vào trong lòng của , rồi nâng tay của lên vòng ôm lấy cậu bé ấm áp kia, xoa xoa đầu của : “Lương Tiểu Ngữ, có giỏi ?”

      Lương Ngữ Hinh thuận thế dựa vào trong lòng Lục Hạo, kẹp con trai của bọn họ ở giữa, cậu nhóc ngủ khò khò rất ngon.

      Luc Hạo, Lục Hạo, Lục Hạo của em.

      ******************************************

      Cậu nhóc quay về rồi, làm thế nào quay lại?

      Lục Quang Vinh hắng hắng giọng, “Làm người vẫn là cần phải khiêm tốn chút.”

      Lâm Tịch vểnh chân ngẩng đầu : “Cháu ngoan của lão nương thông minh lanh lẹn phúc lớn mệnh lớn!”

      Chiêm Nghiêm Minh biểu thị, thủ đoạn văn minh của mình vẫn là có hiệu quả rất tốt, vốn dĩ còn dự định động vào thêm chỗ khác nữa.

      Đại Pháo cảm thấy, cậu ta lo lắng căng thẳng gầy rồi! Cơ thịt cũng ít!

      Tông Chính Hạo Thần chớp cặp mắt đỏ ngầu với bà xã: “Ngủ thôi ngủ thôi, buồn ngủ quá!”

      Đồng Tiểu Điệp cắn ngón tay muốn hỏi mấy vấn đề nhưng bị ông xã của mình trấn áp.

      Liên Dịch nhìn thấy người đàn ông của mình bị dọa sợ vì ở trường có người tóe máu, bình thản xoa xoa bụng, con trai con tuyệt đối thể giống bố con!

      Quản Tử rúc đầu vào trong lòng của bà xã muốn được an ủi muốn được vỗ về muốn được hôn.

      Quản nguyên soái sáng suốt có thần quay đầu nhìn con trai mình, “ừm,” lão đại vẫn là khiến ông mở mặt rồi!”

      Lão đại nhà họ Quản người tỉnh táo nhất trong suốt cả quá trình tận tay tìm thấy Hạo Tử hơn nữa tiêu diệt sạch để cho kẻ địch có chút thời gian phản ứng cảm thấy hơi đỏ mặt, con, đơn thuần là thuộc về bản năng, con chỉ biết chút này thôi.

      Vì sao những người đàn ông đều muốn ? Bởi vì quá nhiều máu tanh muốn làm cho những của mình sợ.

      ******************************************

      Cậu bé Hạo Tử sau khi được ôm ấp ngủ giấc tỉnh dậy, nhìn thấy bố mẹ của mình đều vây ở bên cạnh cậu, cặp mắt lớn sớm mở ra đột nhiên lại nhắm lại, hơi hơi hé ra đường non nớt : “Mẹ ơi, hôn lên mắt của Hạo Tử.”

      Lương Ngữ Hinh nắm lấy tay của con trai cảm động biết nên làm thế nào mới được, cúi xuống hôn hôn, cảm thấy đủ, lại hôn hôn.

      Hạo Tử hỏi nhõng nhẽo, lăn đến trong lòng mẹ dụi dụi, bàn tay nghịch tóc của Lương Ngữ Hinh.

      Lục Hạo lén lút thở phào hơi, con trai quá mạnh mẽ! ! Đến ảnh hưởng tâm lý cũng có! ! Giống của chính là mạnh mẽ như thế đó! !

      Lương Ngữ Hinh nhấc tay lên làm thế tay ra hiệu với Hạo Tử, nhưng ngờ rằng cậu bé vừa rồi còn bình thường đột nhiên lại lớn tiếng khóc oa oa.

      Làm sao vậy? Lương Ngữ Hinh thảng thốt nhìn sang Lục Hạo, cảm thấy biết có phải là bản thân mình nhắc đến điều gì đó thể nhắc đến rồi , dọa con trai sợ rồi.

      Lục Hạo đẩy đẩy gọng kính, “Lương Tiểu Ngữ, em dọa con trai sợ rồi.”

      Trái tim của Lương Ngữ Hinh thắt lại, mình làm gì? Vừa rồi mình chỉ là hỏi con trai có đói mà? ! !

      Sau đó, nghe thấy giọng non nớt nũng nịu của Hạo Tử lớn tiếng sang sảng khóc : “Hu hu, mẹ ơi vì sao mà mẹ lại thể chuyện nữa? ! ! !”

      Hóa ra…

      Lương Ngữ Hinh sắp bị dọa cho sợ rồi, lại ôm lấy con trai hôn hai cái, thấy hơi đỏ mặt, đúng vậy, lại giống như trước rồi.

      Lục Hạo ôm con trai lên, “Tiểu Tử! Đến chơi với bố chút nào!”

      “Hu hu… bố ơi, mẹ ơi…”

      “Ừm, mẹ ngốc quá, Hạo Tử ra ngoài chơi có ngày mẹ lười rồi.” Lục Hạo chuyện cùng với con trai, Lương Ngữ Hinh im lặng đứng ở bên, giống như đứa trẻ có lỗi vậy.

      “A a! ! Hu hu… Mẹ con biết chuyện mà! !” Cậu nhóc hoàn toàn muốn báo cáo về chuyến hành trình sau khi mất tích trong đội du xuân của mình, mà là băn khoăn lo lắng về vấn đề mẹ mình có biết .

      Lương Ngữ Hinh duỗi tay ra kéo kéo tóc của con trai, Hạo Tử tức giận quay đầu nhìn, còn : “Hừ! cần mẹ! !”

      Trong lòng Lục Hạo cười phát cuồng lên! Tốt, con trai giỏi! Em bé ngoan của bố! !

      Lương Ngữ Hinh bất lực mấp máy khóe miệng, nhưng việc kiểu này càng nôn nóng càng phát huy tốt, lông mày nhíu lại với nhau.

      Trong lòng Lục Hạo thấy thư thái! Lương Ngữ Hinh em chính vì ỉ lại vào chuyện quá chiều chuộng em nên mới như thế này! ! chút chuyện xíu làm ầm lên chịu chuyện, cũng chẳng biết được là giữa em và con trai ai mới là trẻ con nữa! ! Bây giờ con trai thay xử lý em ngoan như thế này, em biểu tốt nhanh chóng lên cho ! ! !

      chút chuyện xíu… ừm! Lục Hạo kiên định quyết định, việc này hoàn toàn chỉ là chút chuyện xíu! ! Sau này cũng cần phải nhắc đến chút chuyện này nữa.

      Đương nhiên, tuy trong lòng có vô vàn giả tưởng, nhưng biểu bề ngoài vẫn giữ được, Lục Hạo tặc tiếng với Hạo Tử: “Con trai! thể chuyện với mẹ như thế này!”

      Lương Ngữ Hinh thấy hơi cảm động, cảm thấy vẫn là Lục Hạo đối xử với tốt nhất, để cho buông thả, thay dạy dỗ con trai.

      Xán đến gần hơn chút ngồi xuống bên chân của cậu con trai mập mập, Lương Ngữ Hình nhìn vào mắt của Hạo Tử, mắt to đối chiếu với mắt to, dùng đầu chạm vào đầu của con trai, bàn tay nhanh như bay ra hiệu gì đó.

      Sau đó, cậu bạn Hạo Tử dáng vẻ đại nhân có lòng đại lượng gật gật đầu, chiếc lưỡi màu hồng phấn thè ra ướt át liếm mép : “Vậy mẹ phải nhanh lên đó!”

      Thế là, Lục Hạo biết được, này hạ thư đảm bảo trước mặt con trai rồi, ừm, rất tốt!

      Vì để khen thưởng con trai, Lục Hạo hỏi: “Hạo Tử, buổi trưa chúng ta ăn gì nào?”

      Như thế này lại nhắc nhở Lương Ngữ Hinh, ưu thương nhìn sang Lục Hạo, có thể hỏi chút ? Con trai hôm qua con bị người xấu bắt cóc bọn họ có cho con ăn gì ?

      Nhưng mà, Lục Hạo lắc lắc đầu, loại việc này, say này cũng cần nhắc đến nữa.

      Lương Ngữ Hinh nhẫn nhịn, cảm thấy buổi tối bắt buộc phải “ chuyện” tử tế với Lục Hạo! muốn biết, muốn biết con trai trở về như thế nào.

      Cậu nhóc Hạo Tử quay đầu nhìn sang bố rồi lại nhìn nhìn mẹ, hỏi: “Vậy Hạo Tử có thể ăn Mcdonal ?”

      Lúc này, Lục Hạo cảm thấy, Mcdonal chuyện cỏn con này làm sao mà thể chứ? Con trai con muốn ăn bố cũng phải bón cho con cắn hai miếng.

      Còn Lương Ngữ Hinh cảm thấy, lần này cho qua vậy, sau này đợi mẹ biết chuyện rồi con trai con tuyệt đối thể tiếp tục phát triển theo chiều ngang như thế này được nữa!

      *******************************************

      Đồng chí Lâm Tịch cố nhẫn nhịn, nhịn nhịn lại, bởi vì Lục Quang Vinh : “Cho bọn trẻ chút thời gian.”

      Nhưng mà, cái gì mà thời gian với chẳng thời gian chứ? ! ! Lão nương thể cùng chơi với bọn trẻ sao! !

      Lục Quang Vinh thực cũng chẳng đợi được bao lâu, buổi sáng sau khi nhận được điện thoại của Quản Bá Thiên nhiệm hoàn thành hoàn mỹ, ông liền thấy sốt ruột rồi.

      Nhưng mà, ông là quân nhân, quân nhân có nghị lực! Có lòng nhẫn nại! Đợi!

      Lâm Tịch xán đến với ông xã của mình: “Vinh Vinh à… chuyện đó, khi nào chúng ta có thể gặp cháu ngoan đây?”

      tiếng “Vinh Vinh” khiến đồng chí Lục Quang Vinh căng thẳng đứng thẳng ngay ngắn cảnh giác nhìn ngó xung quanh, sau đó chầm chậm sải bước vào phòng ngủ.

      Lâm Tịch nheo mắt lại cười hì hì cùng theo vào trong, “Được rồi, Vinh Vinh xấu hổ à? ! Nào nào nào để em xem xem, á! Tiểu Vinh Vinh đỏ mặt rồi à! ?”

      Chỉ nghe thấy đồng chí Lục Quang Vinh thấp giọng quát: “Đồng chí Lâm Tịch em phải chú ý ảnh hưởng! Bây giờ là ban ngày ban mặt!!”

      “Trong nhà chỉ có hai chúng ta sợ gì chứ! !”

      Nhưng mà…

      Bí mật trong cuộc sống của hai người cứ như thế này bị Lục Hạo vào nhà nghe thấy rồi, tốc độ bịt tai của cậu bạn Hạo Tử lại, Lương Ngữ Hinh đỏ ửng mặt đứng ở cửa ngại ngùng vào.

      “Khụ!” Lục Hạo quay đầu nhìn thẹn thùng : “Bọn họ có lẽ rảnh, chúng ta tự mình đưa con trai ăn cơm vậy.”

      Lương Ngữ Hinh mắt nhìn xuống mặt đất gật gật đầu.

      Lục Hạo thấy bộ dạng này của liền bật cười, con trai cũng có rồi vì sao còn xấu hổ như thế này?

      Cận bạn Hạo Tử cảm thấy vì sao bố cứ phải bịt tai của cậu? Cậu cũng muốn nghe bọn họ chuyện có được nào?! !

      “Bà nội! ! Hạo Tử đến rồi! !” Cậu nhóc cam chịu đơn gào lớn tiếng, sau đó, trong căn phòng ngủ vốn dĩ cười vui vẻ bỗng chốc im phắc.

      Lục Hạo ngượng ngùng thu tay, với Lương Ngữ Hinh: “Lần sau em phải phối hợp chút bịt nốt cả mồm của con lại, như thế này bố mẹ khó xử quá rồi!”

      Lương Ngữ Hinh liên tiếp gật đầu, cảm thấy là mình khinh suất quá, nhưng cậu bé con hoàn toàn biết mình phá hoại khí tốt của ông bà nội, lai gọi bồi thêm câu nữa: “Ông nội! ! Hai người vẫn ngủ sao? ! !”

      *********************************************

      Ngày hôm nay, cậu bạn Hạo Tửa ôm chiếc bụng tròn vo ăn quá mức, hai cặp người lớn bên cạnh, bà nội Lâm Tịch bận cười đưa giấy ăn cho ông nội, mẹ học bộ dạng của bà nội đưa những khoai chiên chấm tương ớt đỏ đỏ đến bên miệng bố.

      Hạo Tử khịt khịt mũi, lần sau cũng phải cùng với Tiểu Mễ để Tiểu Mễ đưa khăn giấy và chấm tương ớt cho cậu!

      Đồng chí Lục Quang Vinh nhìn con trai cái nhanh như bay, “Khi nào quay về?”

      Lục Hạo quay đầu nhìn Lương Ngữ Hinh, “Đều nghe theo Tiểu Ngữ.”

      Lương Ngữ Hinh bỗng chốc cảm thấy trách nhiệm của mình quá lớn, hai người già muốn gần gũi với cháu, hai thành phố chạy qua chạy lại cũng thuận tiện lắm, làm thế nào đây? Làm thế nào mới tốt nhất?

      Muốn tìm được trợ thủ liền chủ động nắm lấy bàn tay đặt gối của Lục Hạo, bóp bóp lấy lòng.

      Lục Hạo dùng cánh tay khác đẩy đẩy gọng kính, cánh tay này lật lại nắm lấy tay của Lương Ngữ Hinh với Lục Quang Vinh: “Ngày mai chúng con quay về, để Hạo Tử ở lại đây.”

      câu khiến Lâm Tịch mặt mày rạng rỡ, cảm thấy cậu con trai này nuôi lớn như vậy uổng công rồi. Lục Quang Vinh cũng thầm cười gật gật đầu, “Bây giờ vẫn là ở lại đây tốt hơn.”

      Trong lòng Lục Hạo có tính toán, tuy con trai bây giờ chưa nhìn ra được điều gì, nhưng quay về thành phố L sớm quá cũng tốt lắm, vẫn là cứ ở lại Bắc Kinh khoảng thời gian trước, chơi vui vẻ quên toàn bộ cơn ác mộng tại thành phố L là tốt nhất.
      tiểu Viên Viêntart_trung thích bài này.

    2. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      CHƯƠNG 51: TRÁNG NIÊN ĐÍCH THỰC

      [​IMG]

      Để con trai ở lại, Lục Hạo đưa Lương Ngữ Hinh quay về thành phố L, Quản Tử lấy danh nghĩa khen ngợi Hạo Tử dũng cảm kiên cường để làm buổi tụ họp ở “Broom”, và chú thích ràng buổi tụ họp cầm thuốc lá toàn diện, những người đàn ông nhận được thư mời có thể đưa theo gia quyến.

      Đương nhiên, Quản Tử thừa nhận là sau khi ta bị Liên Dịch bụng to ép ở bên dưới uy bức dụ dỗ giày vò đủ mọi cách mới viết nhiều ra thêm hàng mang theo gia quyến bức thư mời có font chữ lẳng lơ đó, mà ta thừa nhận đó là, cùng mình được hút thuốc, khuê nữ nhà mình là thích xinh đẹp!

      Mà nhân vật chính của buổi tụ hội lần này, cậu bạn Hạo Tử, căn bản hề biết rằng có việc lấy danh nghĩa của cậu để cho những người lớn chơi vui vẻ như thế này, cậu nhóc lúc này ngoan ngoãn rúc ở giữa ông bà nội nghe câu truyện hùng trường chinh hai vạn năm nghìn dặm kia.

      “Ông nội, Hạo Tử cũng rất hùng đó!” Cậu nhóc nắm bàn tay béo trắng lại vừa nghe vừa tuyên bố hùng tâm của mình.

      Lục Quang Vinh sâu sắc gật gật đầu, “Ông nội biết, Hạo Tử nhà ông dũng cảm nhất!”

      Lâm Tịch trăm loại cảm xúc lẫn lỗn, bây giờ bước cũng nỡ rời xa cháu ngoan của bà.

      Còn đối với vấn đề bố mẹ lại ở bên cạnh mà cậu nhóc đưa ra, thân làm tiểu lão thái thái hợp thời tiến bộ tác phong hào phóng, đồng chí Lâm Tịch trả lời thế này: “Cháu ngoan à ~ bố mẹ cháu bây giờ có chuyện rất quan trọng đó, chúng ta thể làm phiền bọn họ!”

      Cậu bạn Hạo Tử hiếu học lại hỏi: “Cái gì là chuyện rất quan trọng?”

      Lâm Tịch trong lúc Lục Quang Vinh vẫn còn chưa kịp ngăn cản lẹ miệng : “Chuyện rất quan trọng chính là sinh cho cháu em trai đó ~!”

      Chân chất ngây thơ như vậy mà! Lục Quang Vinh cũng chẳng biết nên biểu cảm như thế nào nữa, còn Hạo Tử lại trợn to nhãn cầu như quả nho đen lên sững sờ.

      Lâm Tịch vẫn luôn rất tiến bộ trong việc loại này, bà cũng lo lắng cháu ngoan của bà có thể hiểu được hay , còn thêm nếm gia vị tiếp tục : “Bố mẹ cháu phải ở cùng nhau mới có thể sinh được em trai đó! Hạo Tử sau này có thêm người để chơi cùng cháu có tốt hả?”

      Đồng thời, Lâm Tịch hất bàn tay của ông xã duỗi đến ra thèm đếm xỉa : “Vốn dĩ chính là như vậy mà! Lục Tiểu Hạo nôn nóng quay về như vậy tưởng rằng lão nương biết nó tính toán điều gì sao? Ừm, việc này nếu như thành công rồi lão nương vẫn cảm thấy nó làm rất tốt, có chuyện gì mà chúng ta thể làm chủ được cơ chứ? Loại việc này Lục Tiểu Hạo làm xong phải là chui ra từ trong bụng của Lâm Tịch tôi!”

      , còn vỗ vào bụng kêu lên bộp bộp, tình cảm hào hùng vạn trượng giống như là cậu nhóc thứ hai của nhà họ Lục sắp sửa được đưa đến trước mặt của bà để bà hôn hít ôm ấp vậy.

      “… Bà nội…”

      “Hử?”

      “Hu hu! ! !”

      “Ai dô này, em bé ngoan của bà nội làm sao vậy? Vì sao lại khóc chứ? !” Lâm Tịch hoảng hốt căng thẳng ôm Hạo Tử lên.

      Đồng chí Lục Quang Vinh góp vào ánh mắt tôi biết ngay rồi mà, lấy khăn giấy lau mặt cho cháu nội.

      “Hu hu… muốn, muốn em trai! !” Chẳng dễ dàng gì mới gào được ra lời là rất khó khăn, Hạo Tử nấc lên thút thít thút thít.

      Lâm Tịch toát mồ hôi rồi, làm sao có thể muốn? ! ! ! Nhưng miệng lại : “Vậy em có được ?”

      Hạo Tử hơi khựng lại, sau đó lại khóc, “A a, muốn em , Hạo Tử có Tiểu Mễ chơi cùng rồi! !”

      Sau đó, Lục Ninh vào, “Ai dô, này, tiểu hồ ly của vì sao lại khóc vậy?”

      Cuống quýt vào hôn hai cái, cậu nhóc chóp mũi đỏ ửng bộ dạng rất là đáng thương là quá khiến người ta thương!

      Hạo Tử nhìn thấy Lục Ninh, lại nhìn nhìn Chiêm Nghiêm Minh cùng phía sau, duỗi ngón tay mập ra chỉ chỉ vào hai người : “Bảo tiểu sinh em trai em cho bà nội ! Hạo Tử muốn mẹ sinh!”

      Quả nhiên, trẻ con dù có hiểu chuyện hơn nữa cũng đều có mặt ích kỉ, đối với mẹ, tuyệt đối là tâm lý độc chiếm.

      Còn Chiêm Nghiêm Minh rất vui mừng, ôm lấy cậu nhóc tung lên trời, vóc dáng cao tay dài, sau khi vững vàng đón lấy cậu nhóc hỏi: “Gọi ta là gì?”

      Hạo Tử thích , khịt khịt mũi gọi: “Chồng của !”

      Chiêm Nghiêm Minh aiz tiếng, sau đó dùng mắt lườm Lục Ninh, “Khi nào chúng ta sinh em cho Hạo Tử?”

      Gò má Lục Ninh ửng hồng, đảo con ngươi trả lời, rất cứng ngắc bỏ qua vấn đề này, rất cứng ngắc đem việc Quản Tử chơi vui vẻ ở thành phố L mà họi đến báo cáo với mẫu hậu bệ hạ.

      Lâm Tịch phẫn nộ rồi đó! Hai tay đập cái, “Lục Tiểu Hạo cũng ? ! ! Nó giường sinh còn cho lão nương mà tham gia náo nhiệt gì chứ? ! ! ! Còn uống rượu? ! ! Nó đủ lông đủ cánh rồi! ! !”

      Liên quan đến vấn đề này, đồng chí Lục Quang Vinh có cách nghĩ giống với bà xã mình, có điều ông là người khá là kiềm chế, vốn dĩ muốn bàn về chuyện sinh con với sinh con gì đó trước mặt con , nhưng đồng chí Lâm Tịch giống vậy, bà giác ngộ cao, cho rằng Lục Ninh cũng là người gả rồi có gì là biết chứ? ngay ở trước mặt cũng chẳng có vấn đề gì cả, hơn nữa còn duỗi tay ra bấm số điện thoại.

      Lục Quang Vinh bình thản nhìn nhìn Chiêm Nghiêm Minh, lại nhìn nhìn Lâm Tịch, cảm thấy tương lai lạc quan của mình xem ra còn có thể ôm hai đứa nhóc nữa! Thế là, vui vẻ!

      Điện thoại thông rồi Lâm Tịch sẵng giọng gầm qua đó: “Lục Tiểu Hạo con dám uống rượu cho lão nương xem, lão nương lột da con! ! ! Con lớn gan rồi hả! ! Thả con quay về là để sinh con cho lão nương con uống rượu gì chứ? Có biết rằng là lên giường sinh con thể uống rượu ảnh hưởng đến thế hệ sau hả! ! ! ! !”

      Nhưng mà, đầu dây điện thoại bên kia có tiếng trả lời, yên lặng…

      Tại trường ngoại trừ cậu bạn Lục Hạo ra, bốn người trường thành còn lại trong lòng liền loảng xoảng cái, gay rồi, điện thoại bị Lương Ngữ Hinh nghe rồi! !

      ********************************************

      Lương Ngữ Hinh cầm điện thoại chẳng biết phải làm thế nào, lắp bắp đờ đẫn ra, chính xác, là bị lời lẽ hùng hồn kia của Lâm Tịch dọa cho sợ rồi.

      “Hinh Hinh?” Lâm Tịch cẩn thận e dè gọi tiếng.

      Lương Ngữ Hinh miễn cưỡng gõ hai cái xuống ống nghe, sau đó, Lâm Tịch cười he he : “Ai dô, vừa rồi mẹ đều là đùa đó, ha ha! Tiểu Hinh Hinh con nhất thiết đừng có để ý nhé! He he… he he…”

      Lương Ngữ Hinh nghĩ trong lòng, đùa sao? Sau đó nghe thấy Lâm Tịch cam tâm dặn dò câu: “Nhưng mà chuyện đó ý mà, nếu như có thể gắng sức nỗ lực chút nhé! Hai con tuổi tác lớn, Lục Tiểu Hạo bây giờ là lúc cường tráng đó! ! Mẹ tin tưởng hai con làm được! cần lo lắng Hạo Tử rất ngoan rất nghe lời hai còn cứ làm chuyện của hai con nhất quyết đừng có phân tâm đó! !”

      … Cái gì gọi là đừng có phân tâm?

      … Cái gì gọi là là lúc cường tráng? ! ! !

      Mà lúc này Lục Hạo vừa khéo từ trong phòng vệ sinh quay lại, nhíu mày lại nhận lấy chiếc điện thoại ở tay của Lương Ngữ Hinh toàn thân cứng ngắc đứng ở đó, nhìn nhìn màn hình hiển thị, quát tiếng mẹ.

      Lâm Tịch nghe thấy rồi cũng chẳng kịp nhắc nhở Lục Hạo đừng có uống rượu gì đó, chỉ nhớ câu sau đó liền ngắt cuộc gọi.

      : “Lục Tiểu Hạo! ! Con rất cường tráng, mẹ tin tưởng con! ! !”

      Luc Hạo mặt tối sầm cất điện thoại , lòng bàn tay đặt lên đầu của Lương Ngữ Hinh khom eo xuống, nhìn vào mắt của , “Mẹ rất cường tráng, em cảm thấy thế nào?”

      Lương Ngữ Hinh cố gắng khống chế, nhưng vẫn là nhịn được đấm chưởng lên vài của người đàn ông này.

      Bây giờ vô cùng hối hận vì việc mình nhận cuộc điện thoại này! Bây giờ hối hận biết bao vì nghe lời của Lục Hạo cùng đến chỗ này! !

      Vốn dĩ hai người ở nhà xem ti vi tử tế, có người đến gõ cửa Lục Hạo mở, bên ngoài có đèn đường Lương Ngữ Hinh biết là ai đến, chỉ nghe thấy có người cung cung kính kính gọi tiếng Lục gia.

      Sau đó, Lục Hạo đóng cửa lại, trong tay cầm môt tấm thẻ màu hồng đẹp đẽ, đưa đến trước mặt hỏi: “Có muốn đến Broom chơi với ?”

      Lương Ngữ Hinh nhìn kiểu chữ viết đẹp đẽ kia, lại nhìn nhìn Lục Hạo, trong mắt của người đàn ông tràn đầy mời gọi.

      Broom à, chưa từng đến qua!

      ********************************************

      Nhưng mà, “Broom” vốn dĩ đến buổi tối náo nhiệt thỉnh thoảng còn quần ma loạn vũ, hôm nay vì sao thay đổi vậy? Yên yên tĩnh tĩnh, nhạc cũng từ nhạc rock trước đây biến thành tiếng đàn dương cầm nhàng.

      Liên Dịch khuôn mặt thất vọng vô cùng buồn chán dựa vào lưng ghế vẫy tay với , Đồng Tiểu Điệp cười hi hi ngồi bên cạnh ngoan ngoãn uống sinh tố.

      Lương Ngữ Hinh đến ngồi xuống cạnh hai , nhưng bị Lục hạo kéo lại ép đến bên cạnh .

      Thế là, mọi người đều cười, Lương Ngữ Hinh nhìn thấy rồi, Đại Pháo cười khoa trương nhất! !

      Sau đó, trong tay bị nhét vào cốc đồ uống ngọt ngọt, khi uống 1 xong cốc còn muốn cốc nữa vừa khéo có người đưa đến cốc nữa.

      Sau đó, Lương Ngữ Hinh nhận được điện thoại của Lâm Tịch.

      Sau đó, Lục Hạo dựa vào bên vai : “Lương Tiểu Ngữ, uống say rồi.”

      Sau đó, đầu tiên là Đại Pháo dựa vào sofa ngủ say, tiếp đó là Quản Tử ngủ say, cuối cùng là Tông Chính Hạo Thần ngủ say, cuối cuối cùng, Liên Dịch và Đồng Tiểu Điệp cũng ngủ say rồi.

      Sau đó tiểu đệ của Broom cười đến với Lương Ngữ Hinh: “Chị Hinh Hinh, đêm khuya rồi, chị về nhà !”

      Sau đó, Lương Ngữ Hinh gật gật đầu, đỡ Lục Họa lảo lảo đảo đảo quay về.

      Sau rất nhiều cái sau đó trong đêm này, chân trước vừa ra khỏi cửa, chân sau cả đám cầm thú của đại viện và gia quyến vốn dĩ đều nằm bò ở đó vờ uống nhiều ngủ giả tất cả đều tỉnh lại, bắt đầu mở cuộc đặt cược xem đêm nay Lục Hạo rốt cuộc có thành công .

      Tông Chính Hạo Thần, Quản Tử, Liên Dịch, Đồng Tiểu Điệp tất cả đặt cược, chỉ còn thừa lại Đại Pháo mình lúc móc ví tiền ra bị người ta cướp mất trước, cậu ta đương nhiên cũng biết Lục Hạo chắc chắn thành công, trước việc bị cho uống cocktail, bị chuốc say trước rồi còn thành công nữa Lục Hạo kia có phải là đàn ông nữa ? ! ! !

      Nhưng mà, luôn luôn phải có người phía đối lập canh bạc mới có thể tiến hành được, Đại Pháo nặng lẽ rơi lệ, đặt cửa thành công.

      Đồng thời, trong lòng lẩm bẩm: Các người ức hiếp tôi nhé! Các người đều là đồ xấu xa! !

      *********************************************

      Lục Hạo khoác lên vai của Lương Ngữ Hinh cả quãng đường lảo đảo lảo đảo nỗ lực mô phỏng bước chân của người say rượu quay về nhà, khi được Lương Ngữ Hinh dìu lên giường đồng thời thuận tay dùng lực kéo cái, được rồi, này bây giờ ở trong lòng rồi! !

      Lật người, mang theo chút khéo léo để Lương Ngữ Hinh nằm dưới cơ thể , nỗ lực làm ra cặp mắt say rượu mông lung bên tai : “Tiểu Ngữ, ở độ tuổi cường tráng.”

      Lương Ngữ Hinh trước đó cảm thấy, nhưng bây giờ toàn thân khó chịu như lửa thiêu, đầu óc cũng hỗn hỗn loạn loạn, nghe thấy Lục Hạo những lời khiến người ta ngại này mà đến sức để cự tuyệt cũng chẳng có nữa, mềm nhũn bị Lục Hạo ôm chặt lại trong lòng cả cơ thể uể oải, trong đầu óc đường sáng lóe qua: Vừa rồi mình uống phải là sinh tố hoa quả sao?
      tiểu Viên Viêntart_trung thích bài này.

    3. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      CHƯƠNG 52: TRÁI ĐÀO ĐỎ TƯƠI

      [​IMG]

      Trong cuộc đời này từ trước đến nay Lương Ngữ Hinh chưa từng uống rượu bị đám cầm thú của đại viện lừa rồi, cocktail loại đồ này thực là khi uống nghìn chén đổ, sau đó việc lớn rồi!

      Lục Hạo nghĩ trong lòng, là chẳng dễ dàng gì rồi, cùng với của mình làm lần mà còn phải sắp xếp bày đặt tốn công như thế này, được, hôm nay nhất định phải thành công! Ngày mai rút tiền từ trong màn cá cược kia!

      … Màn cá cược … Liên Dịch bởi vì bản thân mình thể uống rượu thể hút thuốc mà buồn bã đặt cược vào đó căn hộ! !

      Khi Lục Hạo ép đến gần, trong đầu óc Lương Ngữ Hinh chỉ có suy nghĩ, dựa vào đó.

      căng thẳng lúng túng của mấy ngày trước đó chầm chậm trào lên trong lòng, Lục Hạo, lúc đó vẫn luôn ở bên cạnh em, tốt.

      Cánh tay tê liệt ở hai bên chầm chậm hướng lên , vòng lấy cổ của Lục Hạo, cơ thể mềm nhũn bởi vì tác dụng của men rượu càng thêm quyến rũ, quấn lên , trong miệng có hương rượu thơm ngọt trào ra, Lục Hạo híp mắt lại, khóe miệng toét ra nở nụ cười, mút hôn chiếc miệng ngọt ngào này.

      Buổi tối hôm nay, trong lòng Lục Hạo lại lần nữa trào lên loại cảm động mất tìm lại được, kế hoạch lớn nhất của bây giờ chính là để nay nhanh chóng vào trong cuốn sổ hộ khẩu nhà .

      Lương Ngữ Hinh cảm thấy, mình cần phải cảm ơn , tốt nhất, lợi hại nhất, con trai quay về rồi, mình chẳng còn có ước mong gì nữa.

      Thế là, chủ động đưa lưỡi ra thăm dò, liếm bờ môi mỏng của Lục Hạo, môi của Lục Hạo rất đẹp, liếm qua từng chút từng chút , trong đầu óc hỗn hỗn loạn loạn có chút nghi hoặc: Vì sao mùi vị trong miệng của ấy lại ngon như vậy?

      Đương nhiên, để lừa của mình lên giường, Lục Hạo nỗ lực giả vờ làm sâu rượu nhưng mà lại chưa hề động đến qua giọt rượu nào, uống rượu hỏng việc, cho phép bản thân có sai sót làm hỏng việc.

      Cảm thấy được chủ động của trong lòng, Lục Hạo rất đón nhận cổ vũ, đêm nay tư thế phải là quan trọng nhất, mà phải là, tư thế là quan trọng nhất nhất.

      Đầu tiên, phương pháp sinh con bí mật của thị trưởng tiểu tông thể thử chút, gối đầu gì đó Lục Hạo sớm chuẩn bị rồi.

      Tiếp đó, con trai của 7 năm trước làm thế nào mà có bản thân cũng chẳng biết bắt buộc phải thể nghiệm lần nữa tốt.

      Cuối cùng, là thành viên của hiệp hội vợ Lương Ngữ Hinh em đây nhất!

      ******************************************

      Đệm dưới mông Lương Ngữ Hinh ôm lên , hai chiếc chân dài của treo lên thắt lưng mình, Lục Hạo vận hành bên tay còn lại tốc độ lột chiếc váy ngắn người của ra, lại đem áp lên tường, sau khi xác định đảm bảo thể rơi xuống, hai tay nhanh như bay cởi bỏ khuy áo của .

      Lương Ngữ Hinh lúc này cảm thấy mình rất , lại sợ rơi xuống dưới, hai chân quắp lại chặt, cuốn lấy eo của Lục Hạo hai người dính chặt lại với nhau, cảm nhận được nhiệt độ người , sau đó, đầu càng say hơn, giống như còn để chứng minh đầu mình say rồi, sờ qua đó cũng cởi bỏ khuy áo của Lục Hạo.

      Lục Hạo cười, bao nhiêu lần như vậy rồi, cuối cùng biết chủ động! là chẳng dễ dàng gì mà! Vỗ vỗ vào mông của giống như khen thưởng.

      Sau đó, lặng lẽ thu nụ cười lại, bắt đầu cảm thấy, Lương Ngữ Hinh bộ quần áo này của em rốt cuộc cởi thế nào? ! ! !

      Lương Ngữ Hinh cảm thấy chẳng biết làm thế nào, hôm nay lần đầu tiên em đến Broom đó! Trước đây ngày ngày nhìn thấy chỗ đó người qua kẻ lại, các trẻ ăn mặc xinh đẹp, tất đen gì đó em sớm muốn thử chút rồi, hôm nay lúc em trang điểm xinh xinh đẹp đẹp ra ngoài chẳng phải cũng rất vui mừng sao? ! !

      Khi đó Lục Hạo cảm thấy, của xinh đẹp như thế này là mát mặt, bây giờ Lục Hạo cảm thấy, trang phục xử lý được rồi, tất đen này vì sao cũng khó giải quyết như thế này chứ? ! !

      Con người đáng thương ơi, cuộc đời này chỉ có là Lương Ngữ Hinh đây, hơn thế nữa Lương Ngữ Hinh lại từ đầu chí cuối đều là dáng vẻ ngoan ngoãn, lúc nào cũng là váy dài thướt tha, hôm nay trang điểm hồi, lại cũng moi ra được đôi tất mới và chiếc váy ngắn từ trong tủ quần áo ra.

      Thế là, Lục Hạo vất vả rồi, lông mày bắt đầu nhíu lại, rất buồn bực, bản thân mình khó chịu muốn chết rồi, giống như là bị con mèo cào cấu vậy, hung mãnh, dùng sức tay xé hỏng đôi tất duy nhất được cất tận đấy hòm của Lương Ngữ Hinh.

      Lương Ngữ Hinh buồn bã, đây dù gì cũng là đồ do được chủ tiệm trong chợ giới thiệu sản phẩm tặng khi mua tất cho Hạo Tử năm ngoái đó! Lần đầu tiên mặc hỏng rồi! !

      Nhìn đôi tất hỏng, Lục Hạo cười, sau đó huyết khí cuộn trào.

      Đôi chân trắng trắng, đôi tất đen rách rất có cảm giác nghệ thuật, có cảm giác thị giác biết bao! Trông kích thích biết bao! ! Nhưng mà, đôi chân này bây giờ treo ở eo ! !

      ***********************************************

      Lục Hạo gắng kìm nén đắc ý, ôm người từ tường đặt xuống giường, nhìn ra đau lòng của , thấp giọng câu: “Ngày mai mua đền cho em.”

      Sau đó, “Chỉ có thể mặc ở trong nhà!”

      Lương Ngữ Hinh bây giờ cũng chẳng băn khoăn gì đến vấn đề đôi tất, chuyên tâm nỗ lực cởi khuy áo trước ngực Lục Hạo, đôi tay hơi lạnh, thỉnh thoảng chạm đến lồng ngực của Lục Hạo, giống như là trêu ghẹo, giống như là vẫy gọi.

      Lục Hạo cảm thấy hôm nay cần phải tăng vọt rồi, nhấc cơ thể lên giúp đỡ chút, được rồi, cúc áo bật đứt, lạch cạch lạch cạch rơi xuống sàn nhà hoặc là lăn vào chân giường, nóng rừng rực phủ lên , dính vào, nhấc hai chân của Lương Ngữ Hinh lên gác lên cánh tay, với : “Tiểu Ngữ, tự mình cởi quần áo ra.”

      Lương Ngữ Hinh đột nhiên cảm thấy quần áo của mình cũng rất vướng víu, rất muốn dính lên lồng ngực của Lục Hạo, chút cách trở nào.

      Đương nhiên, việc loại này nghĩ chút trong lòng đỏ mặt rồi, miệng , nhờ rượu cũng to gan lần, được Lục Hạo giúp đỡ, tự mình cởi chiếc áo rắc rối kia ra.

      cân nhắc xem nội y làm thế nào? Có cần cởi ? Lục Hạo liền dính đến, cách qua lớp nội y hôn lên trái đào hình dáng đẹp đẽ của , từng chút từng chút, Lương Ngữ Hinh cảm thấy mình bị tan chảy rồi.

      Lục Hạo biết này say rồi, tuy chưa từng say rượu, nhưng dáng vẻ của này, phải là say còn là gì?

      Thế là, Lục Hạo quyết định, những người vừa rồi rót rượu thêm rượu cho Lương Ngữ Hinh kia, tất cả đều có thưởng!

      Lương Ngữ Hinh nằm ngửa ở giường, mái tóc dài xõa ra giường, màu trắng người lại mang theo chút hồng, khiến cho Lục Hạo muốn ấn xuống dấu vết của mình tấm cơ thể này.

      Lấy trái đào trắng nõn kia từ trong nội y ra ngoài, bời vì có bó buộc của nội y, tuy là nằm nhưng mà vẫn cuộn trào mãnh liệt, cùng với miệng của khơi lên trừng trận sóng lớn, hơi hơi kéo nội y xuống chút, nhìn thấy càng ràng hơn, điểm đỏ đỏ đứng thẳng, mang theo sáng bóng vừa rồi mới hôn qua, choáng ngợp mắt người.

      Đây là bảo bối của , ai có thể động vào được!

      *********************************************

      Lương Ngữ Hinh cảm thấy nóng, bàn tay ban đầu hơi lạnh lẽo biến thành nóng hổi, cảm thấy mình cần phủ lên cơ thể của Lục Hạo mới có thể làm giảm nhiệt được.

      Cảm giác uống say rất kì diệu, mơ mơ hồ hồ, nhưng lại biết rất ràng bản thân mình muốn điều gì, hơn nữa gan cũng lớn hơn bình thường rất nhiều, dám duỗi tay ra đùa nghịch chút chiếc xương quai xanh của Lục Hạo mà từ trước đến nay vẫn luôn mong muốn được chạm vào.

      Ngón tay, nhàng lướt qua, khơi lên cơn run rẩy, Lục Hạo cảm thấy có luồng điện lưu từ phần đuôi xuyên lên , sau khi toàn thân nổi da gà còn mong muốn càng nhiều hơn.

      Kéo tay của hướng xuống dưới, đặt ở cạp quần của mình, Lục Hạo : “Em xoa xoa cho , em biết làm mà.”

      Lương Ngữ Hinh liền lớn gan hơn nghe lời cởi cạp quần của người đàn ông ra, Lục Hạo ở bên mang theo nụ cười nghĩ đến chuyện: Lương Tiểu Ngữ ngày mai em tỉnh dậy chẳng còn mặt mũi nào nhìn nữa!

      của mình bản thân mình hiểu nhất, Lục Hạo biết rất ràng, thậm chí có thể dự đoán trước được nhìn thấy bức tranh như thế này: “Lương Ngữ Hinh mở mắt ra vào sáng sớm, chớp hai cái, hồi tưởng chút xem buổi tối hôm trước xảy ra chuyện gì, sau đó mặt đỏ ửng lên biểu thị mình hoàn toàn nhớ gì.

      Đương Nhiên, nếu như biết chuyện, nhất định là : “Lục Hạo cho phép ! !”

      Thế là, vào lúc thể mở miệng chuyện trước mắt, giả ngốc, dù gì em chuyện với ! !

      Lục Hạo nghĩ ngẫm rồi liền bật cười, nhưng nghe vào trong tai của Lương Ngữ Hinh, lại cảm thấy Lục Hạo cười đến quần cũng cởi nổi.

      Điều này khiến Lương Ngữ Hinh cảm thấy bản thân mình bị sỉ nhục rồi, người mẹ đủ tiêu chuẩn trong thời gian 7 năm, làm sao mà đến quần của đàn ông cũng cởi nổi chứ? ! ! !

      Quần của con trai em em cởi rất thuận tay đó! ngước mắt lên u oán ngườm Lục Hạo cái.

      Lục Hạo càng cảm thấy buồn cười hơn quả nhiên là say rồi, còn dám ngườm nữa.

      Lương Ngữ Hinh phục thu ánh mắt lại, tay roạt cái, được rồi, cạp quần cuối cùng xử lý xong, vặn eo đem chân của mình từ cánh tay của Lục Hạo gỡ ra đặt lên chỗ cạp quần của , bàn chân ngọc trắng từng chút từng chút, đạp đẩy chiếc quần âu của Lục Hạo, cuối cùng rơi xuống.

      Phù! thở phào cái đồng thời ngẩng đầu lên nhìn Lục Hạo, ý nghĩa là: Xem , em biết cách đó!

      Trong lòng Lục Hạo căng đầy loại thỏa mãn, còn có cả thương xót.

      Hôn lên môi của Lương Ngữ Hinh, tiến vào cuốn lấy chiếc lưỡi của chơi đùa, còn quên đem tay của đưa lên chỗ kho đạn dược của mình, thầm: “Tiểu Ngữ, giao lương.”

      Lương Ngữ Hinh bị hôn đến mức thở dốc phù phù, đôi tay cũng vuốt ve lúc nặng lúc , Lục Hạo cảm thấy mình vui vẻ chết được, phối hợp rất tốt cũng xoa lên cấm địa của .

      Thăm dò vào trong bên dưới lớp tất đen, ngón tay cũng cần đặt lên , Lục Hạo nhìn thấy khối vết tích màu sắc giống nhau, trong lòng thấy rất đắc ý, trái tim ngập tràn cảm giác dịu dàng, miệng ngậm lấy điểm đỏ của trái đào mập mút hút, khiến cho Lương Ngữ Hinh bị trận chấn động và bàn tay còn biết nặng .

      “Ái! chút! Hỏng rồi làm thế nào!” Lục Hạo răng vẫn cắn ở chỗ đỏ tươi kia, hàm hồ chọc cười.

      Nếu như là lúc Lương Ngữ Hinh tỉnh táo… , lúc tỉnh táo căn bản là làm như thế này! Bây giờ say rồi, say rất ghê gớm, nhướn mắt lên nhìn bàn tay ngoan ngoãn buông lỏng hơn chút.

      Lục Hạo cảm thấy, này uống say rồi là ngoan! Quá biết nghe lời! !
      tiểu Viên Viêntart_trung thích bài này.

    4. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      CHƯƠNG 53: CHOÁNG NGỢP MẮT NGƯỜI

      [​IMG]

      Tay Lục Hạo lại lần nữa dùng lực, được rồi, lúc này tất đen vốn dĩ vẫn còn hoàn hảo thắt lưng cũng bị kéo hỏng, rất có cảm giác từ trong giữ phá mở cửa, vừa khéo, ngón tay của Lục Hạo luồn vào trong, linh hoạt khéo léo giống như chú sâu , vuốt ve đủ kiểu, những sợi trơn mượt tuôn qua kẽ ngón tay, càng lúc càng nhiều, rút lên sợi tơ trong suốt, chầm chậm kéo dài, cuối cùng đứt phựt.

      Đây là việc có cảm giác thành tựu biết bao! !

      Ánh mắt của Lục Hạo hơi tối lại, mang theo ánh sáng của u lan, từ từ ấn lên , cẩn thận, đem nóng bỏng của mình tiến gần vào chỗ cửa đó, ngón tay phối hợp lật mở nhụy hoa xinh, miếng thịt vểnh vểnh trơn láng tay bắt được, giữa ngón tay của đều là thanh ngọt dính nhờn, hơi hơi kéo ra, đầu vào, rất lớn, bịt lại ở đó lên được xuống xong.

      Lương Ngữ Hinh bị bịt lại khó chịu, lại nóng đến thể chịu nổi, lắc đầu nâng chân lên, chiếc mông nhắn tự chủ vểnh lên.

      Được rồi, tiến vào thôi.

      Lục Hạo khá là ngạc nhiên, đây là Lương Tiểu Hinh? Lương Ngữ Hinh lần sau em còn nghe lời của nữa giận dỗi với nữa chuyện với nữa trị em như thế này! !

      gậy vùi vào sâu, chớp mắt cái ấm áp như xuân, mang theo chất dịch trơn trượt chuyển động, rất thông thuận, nhưng từ từ bị thít chặt, từng chút từng chút, dần dần hơi khó khăn, thịt non bên trong dường nhưng cũng biết trương lên, càng lúc càng căng, đem phong ấn chết con đường.

      Lục Hạo hít thở sâu dịch ra ngoài chút, đầu đường giống như bị chặn nấp rồi, ngập tràn đều là thịt, chùng eo, lại lần nữa tiến vào, suýt chút nữa bị thịt béo béo chen đến mức gây ra trò cười lớn.

      “Thả lỏng!” Người đàn ông nôn nóng nhẫn nại quát tiếng, lại khiến cho Lương Ngữ Hinh vui vẻ cười hi hi, dường như cảm thấy như thế này rất thú vị.

      “Hự!” Gân xanh cổ của Lục Hạo đều nổi hết cả lên rồi, thực là quá chặt, còn tiếp tục ở lại được rồi!

      Lại hơi hơi ra ngoài, cúi đầu nhìn, được rồi, đại gia của đều nổi gân xanh lên rồi

      Từ sau eo nắm lấy chân của Lương Ngữ Hinh kéo rộng rộng ra, vừa khéo thành cái trạc, tất đen xen lẫn với thị trắng làm lóa mắt người, nặng nề đâm vào trong, mang theo hào khí, nhìn xem, Lương Tiểu Ngữ, vào trong rồi! !

      Lương Ngữ Hinh bị đâm đến chỗ sâu nhất bên trong, gậy thô thô chặn ở trong bụng nóng đến khó chịu, trong lúc hoảng hốt á lên tiếng.

      Lục Hạo hơi sững sờ, vừa rồi, là nghe thấy Lương Tiểu Ngữ, ấy chuyện rồi phải ? Đúng ? nghe nhầm chứ? ! ! !

      Lương Ngữ Hinh ý thức được vừa rồi xảy ra chuyện gì,

      Vòng vòng quay lại, nhìn vào mắt của Lục Hạo, giống như là ánh mắt của sói, muốn ăn sạch vậy.

      Lục Hạo cảm thấy, bắt buộc phải thử chút nữa.

      Ép chân của xuống, tất cả mở ra hết cỡ, Lương Ngữ Hinh thoải mái ngọ ngậy, vừa khéo ăn luôn Lục Hạo, Lục Hạo huyết dịch phừng phừng, vô thức cũng muốn sờ thử vào mũi xem xem có bị chảy máu hay .

      Eo của hướng ra sau rút ra, chỉ lưu lại phần đầu ở bên trong, chớp mắt liền cảm thấy được chèn ép của thịt non, rất chặt, có lấy chút vị trí.

      Sau đó, lại lần nặng nề, hung mãnh đâm vào trong, phần lớn cột trụ thô mạnh kia đâm vào trong, cả đoạn đường cắt qua thịt béo béo, thịt non bị gạt như vậy, nhột đến tận trong tim, phần bụng bị nghìn vạn con sâu cắn, nóng bỏng đưa đến tận trong tim, cả cơ thể liền bay lên, chẳng còn gì tồn tại, trước mắt chỉ có mắt của Lục Hạo.

      “Á!” Lại lần nữa, Lương Ngữ Hinh hét ra tiếng.

      Lần này Lục Hạo nghe thấy ràng chân chân thực thực, rất tốt, Lương Ngữ Hinh em là được lắm!

      Đồng thời, kiêu ngạo vô biên chút khiêm tốn, nhìn xem, thực lực của chính là có đẳng cấp thế này đó! !

      ********************************************

      Lương Ngữ Hinh bị đâm đến mức giống như chiếc thuyền lênh đênh trong đại dương, Lục Hạo để được nghe nhiều thêm mấy tiếng, hoàn toàn chú ý giữ gìn thực lực, vào vào ra ra, chỉ là cảm thấy thịt non càng lúc càng khách khí chiếm địa bàn với , đại gia của biến thành đỏ ửng, vết bớt đỏ bên giống như bị đốt vậy.

      Lương Ngữ Hinh bắt đầu kêu hu hu, chẳng gì cả, chỉ phát ra đơn tiết.

      Lục Hạo muốn nghe, nghe gọi tên của lần, nhưng bất kể dùng sức như thế nào, kĩ xảo ra sao, ở dưới người vẫn cứ chẳng chịu nghe lời.

      Thế là, Lục Hạo cảm thấy, ưm ưm a a nghe cũng rất hay mà!

      Lương Ngữ Hinh đêm hôm nay theo cách hơi thô tục chút chính là —— bị làm đến mức kêu a a!

      Lục Hạo nhìn vẻ ửng đỏ khắp mặt khắp người , trái đào vốn dĩ trắng như ngọc bên có hồng ấn của mình để lại, rất hài lòng, lại ức hiếp tiếp, mút hút bên cổ của , hướng lên sau tai, đùa nghịch tóc mai, liên tiếp mút hôn.

      Lương Ngữ Hinh cảm thấy khó chịu, nhưng lại muốn dừng lại, chỉ có thể ôm lấy vai của Lục Hạo cả cơ thể rúc vào trong, khẽ vặn vẹo giống như làm nũng, giống như : em .

      Mặt Lục Hạo cũng đỏ, bị kẹp cho đỏ, đem quấn lấy ôm lên đặt xuống bụng, bàn tay lớn từng chút từng chút an ủi vỗ về, trong miệng thầm: “Được rồi, được rồi, em lắm.”

      Lương Ngữ Hinh chẳng mở nổi mắt ra nữa rồi, nửa nheo lại, nhưng toát ra vẻ phong tình vô hạn, bên dưới còn chống lên Lục Hạo vừa khẽ cử động như thế này, Lục Hạo suýt chút nữa bị xoắn ra ngoài.

      “Đừng cử động!” Lục Hạo quát , duỗi tay lấy chiếc gối ôm sớm cất giấu cẩn thận ra, sau khi đặt xong vị trí, ôm lấy treo người nằm xuống, đặt chính xác phần sau eo gối lên thứ đồ chơi này.

      Lương Ngữ Hinh bây giờ cũng biết rốt cục bản thân mình bị sắp đặt thành bộ dạng gì nữa rồi, chỉ cảm thấy rất buồn ngủ, muốn được ngủ, bên tai có giọng trầm ổn của Lục Hạo : “ lần nữa, đợi chút hẵng ngủ.”

      Cái gì gọi là đợi chút hẵng ngủ? Em rất buồn ngủ rất muốn ngủ! !

      Tư thế nhõng nhẽo của Lương Ngữ Hinh lúc say rượu hoàn toàn thu lại được, cuốn lấy Lục Hạo ưm ưm a a mấy tiếng, chân kẹp chặt lại thả ra.

      Gánh nặng ngọt ngào loại này khiến Lục Hạo cười sái cả miệng, hôn hôn bờ của , tốc độ ra vào, dường như châm lửa rồi, mang theo hy vọng đối với tương lai.

      *********************************************

      Ngày hôm sau, Lương Ngữ Hinh lại ngủ đến tận giữa trưa, miệng Lục Hạo mang theo nụ cười thỏa mãn khoanh tay đứng ở bên giường nhìn vẫn còn làm ổ trong chăn, ngồi xổm xuống, duỗi tay vào trong chiếc chăn bông vỗ vỗ lên mông của : “Lương Tiểu Ngữ, mặt trời chiếu vào tận mông rồi kìa.”

      Lương Ngữ Hinh dụi mắt chịu dậy, tóc tai cũng rối bù xù thành mớ, lật người tiếp tục ngủ.

      Lục Hạo thò qua đó, hôn lên mắt của , da mắt dưới môi khẽ lăn động đậy, ràng là tỉnh rồi.

      Lương Ngữ Hinh nhắm chặt mắt lại dám mở ra, vừa rồi tỉnh dậy, vừa mới tỉnh lại trong đầu óc liền có rất nhiều hình ảnh, á á á, là rất nhiều! !

      Lục Hạo lại ngồi xổm xuống, chờ đợi.

      Lương Ngữ Hinh nghe thấy tiếng hơi thở của Lục Hạo, he hé mở bên mắt ra, tốc lộ liếc qua khuôn mặt mang nụ cười kia của Lục Hạo, sau đó… chăn bông trùm lên đầu.

      Lục Hạo cười vui, “Ngủ dậy rồi, đói sao?”

      Lương Ngữ Hinh cảm thấy rất là đói, sau đó tốc độ lật chăn bông ra hất ụp lên đầu Lục Hạo, vụt cái xuống giường cả thèm dép, chân trần muốn xông ra ngoài.

      Lục Hạo ngờ rằng chú mèo cũng có ngày khua móng vuốt, bị chụp lên đầu nhưng có thể chuẩn xác đem chuẩn bị chạy trốn vòng lấy eo ôm lên, chăn bông rơi xuống đất, đem Lương Ngữ Hinh ngã về giường, “Nền nhà lạnh!”

      Lương Ngữ Hinh lúng túng quá, lại thở khò khò đem chăn bông lăn thành cục chui vào trong, trong lòng nghĩ, chân mềm quá… eo mỏi quá…

      Lục Hạo đẩy đẩy gọng kính tâm trạng tốt cực độ, chậm rãi ngồi qua đó, lôi Lương Ngữ Hinh từ trong hốc cây ra, với : “Em thử coi, gọi tên của .”

      Phản ứng đầu tiên của Lương Ngữ Hinh là, em chẳng muốn, căn bản là em thể, sau đó, trong đầu có sợi dây tơ, dẫn ra mấy bức tranh, trong bức tranh, có , mặt đầy vẻ say rượu nhõng nhẽo thẹn thùng, hự hự ưm ưm ân ân a a.

      Lục Hạo buồn cười nhìn của mình vận hành đầu óc, ngón tay khẽ đẩy lên trán của , “Lương Tiểu Ngữ, đừng có giả ngốc.”

      Sau đó, vạch mở cổ áo lộ ra xương quai xanh, “Có còn nhớ chứ?”

      Tuy là hỏi còn nhớ hay , tuy khẩu khí rất tùy tiện, nhưng ràng, từ trong ánh mắt của người đàn ông này nhìn Lương Ngữ Hinh thấy được tín hiệu nếu như em nhớ em chết chắc.

      Vùi mặt vào trong tay, chiếc đầu chỉ có thể khẽ gật.

      Lục Hạo cười càng ngặt nghẽo hơn, “Ừm, còn nhớ tốt, dậy ăn cơm thôi.”

      Lương Ngữ Hinh cảm thấy, tối qua vì sao mình uống say nhỉ? ràng là mình uống sinh tố hoa quả! ! Mình uống say rồi vì sao biết cắn người chứ? Vì sao mình lại cảm thấy là Lục Hạo ăn rất ngon miệng chứ? ! ! !

      Lục Hạo nhìn thấy sau cổ của Lương Ngữ Hinh đều đỏ ửng, lòng đầy thỏa mãn, ừm, hôm qua giao lương rồi, ươm trồng rồi, chỉ đợi thu hoạch thôi, ừm, dáng vẻ nhõng nhẽo thẹn thùng của của rất thích đó!

      Cuối cùng, Lục Hạo nâng mặt của Lương Ngữ Hinh lên, lập lại câu: “Gọi tên của !”
      tiểu Viên Viên thích bài này.

    5. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      CHƯƠNG 54: (1)

      [​IMG]

      Việc sống cùng nhau giữa người với người, việc rất thần kì, giống như Lương Ngữ Hinh bây giờ, có cách nào tưởng tượng được, nếu như có Lục Hạo, ngày tháng trong tương lai sống như thế nào.

      Lục Hạo nhẫn nại chờ đợi, mũi chạm đến bờ môi của Lương Ngữ Hinh, cười, nhìn cánh môi đẹp đẽ của Lương Ngữ Hinh, sau đó, cười càng lúc càng tươi.

      “Lục Hạo”.

      Nụ cười dường như thu lại được, nhưng cũng muốn thu lại, Lục Hạo nghĩ trong lòng, trước mặt của , cười nhiều chút có sao chứ! !

      Nhanh nhẹn lên giường ôm lấy cùng nhau xoắn thành khối, chạm tay vào là lớp vải mềm mại, lại cười : “Lương Tiểu Ngữ, tối qua làm loạn lên mặc quần áo là ai?”

      Đoàng, Lương Ngữ Hinh đỏ mặt, muốn dậy khỏi người của Lục Hạo, bất lực bị ôm lấy rất chặt, Lục Hạo bên tai: “ kể cho em nghe câu chuyện?”

      Mùa xuân, mùa mà Lương Ngữ Hinh thích nhất trong bốn mùa, tất cả toàn bộ mọi thứ đều sinh sôi phát triển, ngoan ngoãn dựa vào lên người đàn ông, giọng của Lục Hạo rất trầm, khiến người ta say.

      Lục Hao : “Trước đây, có , ngoại hình rất xinh đẹp…”

      Mới được câu, ngồi chân ở trong lòng cười he he rồi, trong lòng Lục Hạo xúc động quay đầu hôn cái lên mặt của , “Buồn cười?!”

      Lương Ngữ Hinh, cứ cười mãi như thế này, ở bên cạnh , vĩnh viễn đều luôn cười.

      Lương Ngữ Hinh gật gật đầu, cổ họng hơi khàn, nhưng nghe vẫn thấy rất hay, : “Trước đây có cái miếu, trong miếu có tiểu hòa thượng.”

      Lục Hạo nhìn nhìn đỉnh đầu của , ánh mặt trời xuyên vào trong, tạo thành vòng hào quang ghế sofa.

      Dám cười nhạo câu chuyện của là chuyện tầm phào? ? Lục Hạo ý thức được điểm Lương Ngữ Hinh cười, ấn ấn người vào trong lòng, “Nghiêm túc nghe! !”

      Lương Ngữ Hinh trở nên nghiêm chỉnh, ngoan ngoãn gật đầu.

      Lục Hạo rất hài lòng, của như thế này thấy thích nhất! !

      *********************************************

      tiếp tục kể câu chuyện như thế này: “Trước đây, có , ngoại hình thất rất xinh đẹp.”

      “Xinh đẹp đến nhường nào? gặp?” Trong lòng Lương Ngữ Hinh hiếu kì lại lần nữa cắt ngang lời của Lục Hạo, rốt cuộc là như thế nào?

      Lục Hạo nghĩ ngẫm, “Ừm, rất xinh đẹp, lần đầu tiên khi gặp ấy ấy ngồi ở vị trí trống bên cạnh , cặp mắt to to mái tóc dài dài, lúc đó liền nghĩ, hóa ra thực xinh đẹp trông giống như búp bê, Ninh Tử công chúa Barbie bảo bối nhất khi còn kia cũng xinh đẹp bằng này.”

      Trong lòng Lương Ngữ Hinh trào lên chút cảm giác chua chua, được rồi, Lục Hạo bây giờ về khác ở trước mặt em mà còn cảm khái đến như thế này em phải làm sao đây?

      Lục Hạo cười híp mắt hồi tưởng, sau đó vươn đầu đến phía trước nhìn nhìn biểu cảm của Lương Ngữ Hinh, tâm trạng thoải mái.

      Lương Ngữ Hinh nghĩ nghĩ lại, cẩn thận hỏi: “ thế nào? Bây giờ còn quan hệ?”

      Lục Hạo cố nhịn cười, trầm giọng xuống : “Ừm, đương nhiên vẫn quan hệ, bọn rất thân.”

      Suy nghĩ trong tim của Lương Ngữ Hinh, thực rất muốn đem Lục Hạo ở sau người tóm lấy đập trận! Đương nhiên, lập tức bị suy nghĩ bạo lực như thế này của mình dọa sợ rồi hơn nữa phủ quyết ngay ý định này, đổi thành đem tay của mình vùi vào trong lòng bàn tay của Lục Hạo.

      Lục Hạo lật tay của lại, năm ngón tay đan nhau, : “Khi bọn quen biết nhau cũng già rồi, 28 tuổi học ở trong trường đại học.”

      “Tiến sĩ?”

      “Ừm, hàng ngày đều ở trong phòng thí nghiệm và thư viện, có hôm trời đổ mưa, đó cho mượn chiếc ô.”

      Lương Ngữ Hinh cảm thấy, Lục Hạo rất thích ức hiếp em! ! Cho rằng như thế này em cũng biết được đó là ai sao? Còn rất xinh đẹp gì chứ? trực tiếp khen em chẳng phải là được rồi sao! !

      “Sau đó mời đó ăn cơm, người ta cũng tiết kiệm lắm cơ, muốn đưa ăn miến xào giá cả phải chăng siêu cấp, lòng là chưa từng ăn qua loại đồ đó, vốn dĩ tưởng rằng tiểu nương gọi bít tết gì đó, em biết đâu, Quản Tiểu Nhị lúc đó cả ngày đưa bạn hẹn hò đều ăn những đồ đó, nhìn thấy xe của nhà đó lái đến đón ấy cũng là xe tốt, nhưng mà ngờ rằng người ta lại khách sáo với như vậy.” , Lục Hạo dùng cằm dụi dụi lên bờ vai của Lương Ngữ Hinh hỏi : “Này! Lương Tiểu Ngữ, em từng ăn qua loại miến xào đó chưa?”

      Lương Ngữ Hinh ngoan ngoãn gật gật đầu, nghe Lục Hạo tiếp tục , đây là tình cảnh gặp nhau của bọn họ năm đó, hai người cùng nhau ôn tập, cùng nhau hâm nóng, dường như là mới xảy ra ngày hôm qua, mang theo hơi ấm, khiến người ta lưu luyến rời.

      đó cùng chia đĩa miến xào, suất lớn lại rẻ như vậy, sau đó với ấy, lần sau có thể gọi thứ đắt chút.”

      Lương Ngữ Hinh nghe thấy liền bật cười khanh khách, khi đó mình bị dọa chết khiếp, bởi vì sư huynh muốn mời ăn cơm, người sư huynh tồn tại giống như thiên thần.

      Lục Hạo vỗ vào sau gáy của Lương Ngữ Hinh cái, “ đó cũng chẳng biết là làm sao, trông như thể là ăn ấy vậy, nhìn cũng chẳng dám nhìn , lúc đường cũng cách rất xa, chuyện với ấy ấy cũng rất ít đếm xỉa đến !”

      “Đâu có!” Lương Ngữ Hinh bất bình lên tiếng.

      Lục Hạo xoa xoa vỗ về : “Sau này nghĩ ngẫm chút, tướng mạo của cũng dọa người mà, trông cũng đến nỗi tệ mà, ấy có phải là thẹn thùng nhỉ?”

      câu trúng phoóc, Lương Ngữ Hinh cảm thấy, mình vẫn là giả ngốc tốt hơn. Lục Hạo nhìn nhìn Lương Ngữ Hinh lại an phận rồi, kề bên tai hỏi: “Tiểu Ngữ em xem, đó khi đó có phải là thích rồi nhỉ?”

      Màu đỏ ửng, thuận theo gò má lan đến tận vành tai.

      biết…” Lương Ngữ Hinh nghĩ trong lòng, em biết em biết, em đâu có phải là đó.

      Quả nhiên, kiểu dối mình gạt người này vẫn rất là hữu dụng, lại có thể bình tĩnh nghe tiếp câu chuyện rồi.

      Lục Hạo đột nhiên cười gian, “Hi hi, lần thứ hai bọn gặp nhau dụ dỗ đó về nhà!”

      Lương Ngữ Hinh nhịn được, cánh tay quặt qua thụi vào lồng ngực của Lục Hạo,

      Giống như làm nũng, Lục Hạo cảm thấy bản thân mình bị Lương Ngữ Hinh cù cho buồn từ trong đến ngoài.

      “Sau đó sao?” Lương Ngữ Hinh hỏi.

      “Sau đó? Sau đó với tốt rồi!” Lục Hạo cười đắc ý, “ với em nè, vô cùng đáng , hẹn hò với cũng sợ bị bạn học nhìn thấy, được nắm tay đều đỏ mặt ngại ngùng, ra ngoài với cũng đòi túi xách và quà tặng đắt tiền, muốn tặng quà cho ấy, ấy liền đưa đến hiệu sách, muốn mua sách cho ấy, vào lúc đó cảm thấy ấy đặc biệt đáng !”

      Lương Ngữ Hinh nhớ lại quãng thời gian đó, bầu trời đều là màu hồng phấn, vô ưu vô lo, mỗi ngày mở mắt ra và nhắm mắt lại, đều chỉ có nhớ đến mình Lục Hạo.

      Lục Hạo nắm chặt tay : “ ra là xấu hổ, khi đó là lần đầu tiên đương, cũng hiểu gì, bị Quản Tiểu Nhị cười nhạo mấy lần, cậu ta là xử nam cao tuổi!”

      Điều này Lương Ngữ Hinh lần đầu tiên được biết, tưởng tượng dáng vẻ của Lục Hạo bị cười nhạo trông như thế nào, nhịn được liền bật cười.

      “Cười? !” Lục Hạo nheo mắt lại.

      cười cười!” Lương Ngữ Hinh cuống quýt thu lại nụ cười nghiêm mặt lại.

      người ta cũng cười ! Lần đầu tiên bị đè ở giường còn xấu hổ đó!” Lục Hạo nhướn mày , quả như dự đoán nhìn thấy Lương Ngữ Hinh quay đầu dám nhìn .

      “Nhảy, nhảy qua đoạn này!”

      được! Cứ muốn cho em nghe! !” Lục Hạo cũng trở nên nghịch ngợm, duỗi tay ra xoa người Lương Ngữ Hinh, : “Ừm, chỗ này của em giống như của đó, ồ, đó sợ buồn ở chỗ này em có sợ ? Á? Lương Ngữ Hinh chỗ này của em có nốt ruồi à? cũng có đó! !”

      Lương Ngữ Hinh bị cù cười sằng sặc, đánh bàn tay muốn gỡ áo của Lục Hạo ra.

      Hai người cười đùa trận ở giường, Lục Hạo vuốt thẳng mái tóc dài cho Lương Ngữ Hinh, “Lương Tiểu Ngữ, sau đó làm mất đó rồi.”

      Thâm tình thế này, trong mắt có mang buồn khổ.

      Lương Ngữ Hinh ngừng cười, mềm nhũn dựa vào trong lòng người đàn ông.

      bắt ấy đợi nửa năm, công trình thí nghiệm trong phòng ở nước ngoài, rất hiểu chuyện ấy đợi , nhưng mà đợi đến khi quay về, chẳng thấy ấy đâu nữa.”

      Lương Ngữ Hinh nhớ đến hôm đó, Lục Hạo dắt tay ăn kem, đường phố nhộn nhịp tấp nập, : “Tiểu Ngữ, đợi .”

      Sau đó, gật đầu, kèm theo nụ cười.

      **********************************************

      Lục Hạo : “Lương Tiểu Ngữ, bây giờ câu chuyện này bước vào gian đoạn đau buồn, em phải vững vàng được khóc.”

      Lương Ngữ Hinh ngước mặt lên, nâng khuôn mặt của Lục Hạo hôn lên cằm của .

      ở nước ngoài đột nhiên mất liên lạc với này, khi mà tuần lễ ấy chẳng gọi điện thoại cho , lo lắng, muốn quay về nhưng lại vì công trình đến thời gian then chốt, cho rằng tức giận giận dỗi với , em có biết 5 năm sau này của mình hối hận biết bao nhiêu ? Sau này cảm thấy mình là kẻ ngốc nghếch, của tốt như vậy, vì sao có thể lại giận dỗi với chứ? ấy đợi nhất định đợi !”

      , quay về tìm ấy?” Lương Ngữ Hinh run run giọng hỏi Lục Hạo.

      “Đương nhiên! Tìm rồi, lật tung lượt thành Bắc Kinh, nhưng tìm được, gia đình ấy tan vỡ rồi…” Lục Hạo , “Bố ấy thay đối tác làm ăn bảo đảm khoản nợ lớn, nhưng mà sau này đối tác chạy mất, bố ấy lấy công ty và đất đai để gán nợ, trong đêm từ công chúa biến thành bé lọ lem.”

      Lương Ngữ Hinh lúc này cảm thấy duyên phận chính là thứ được trú định sẵn trong số mệnh, bọn họ khi đó chia lìa nhau, mỗi người nếm trải cuộc sống khác nhau, bây giờ trùng phùng, giữ chặt lấy nhau.

      “Gia đình ấy xảy ra chuyện lớn như vậy thấy hơi tức giận vì ấy cho biết, đợi đến sau này khi làm thế nào cũng chẳng thể tìm được người đến tức giận cũng nỡ nữa, sợ hãi rằng ấy mình có ai chăm sóc phải sống như thế nào? ở bên cạnh chuyện lớn như vậy ấy phải làm thế nào? đến trường học tìm tư liệu của ấy, chẳng có gì cả, ấy thôi học rồi, trước đây chỉ cần xung quanh có bọn Hạo Tử, Quản Tử ở bên cạnh cảm thấy bản thân mình có gì là thể làm được, nhưng mà vào lúc đó cảm thấy, chẳng cần gì nữa cả, đem tiểu nương đó quay về là được rồi.”

      Lương Ngữ Hinh thường thường dám nghĩ nhưng lại vẫn cứ nghĩ đến, năm đó Lục Hạo sống như thế nào? có hận đến chết việc từ mà biệt ? Hôm nay nghe thấy rồi, hóa ra, muốn đem quay về.

      Thỏa mãn rồi, mình vẫn luôn người đàn ông này trong suốt mấy năm nay, thỏa mãn rồi.
      tiểu Viên Viên thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :