1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Viên mãn - Giai Lệ Tam Thiên (67C + 5NT)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chưởng 45: HUYNH ĐỆ TÌNH THÂM

      [​IMG]

      Đối với chuyện bản thân mình có em ruột Lục Hạo chẳng để tâm lắm, từ giũ tay đem Lục Ninh ném cho Chiêm Nghiêm Minh bản thân mình quản, nhưng con trai của Lục Hạo – Lục Tinh Phàn, cũng chính là cậu bạn Hạo Tử lại hoàn toàn trái ngược, có lẽ là cách giáo dục của nữ vương Lâm Tịch quá thành công, đến mức mà cậu bạn Hạo Tử biến thành đặc biệt quan tâm đến Tiểu Tiểu Hạo nhất nhà họ Lục, hơn cậu 7 tuổi và cũng là con trai giống cậu hơn nữa còn có diện mạo rất giống cậu.

      Loại quan tâm này biểu ở tất cả mọi phương diện trong cuộc sống.

      Khi Tiểu Tiểu Hạo đến thế giới này, Hạo Tử là đội viên đội thiếu niên tiền phong ưu tú thắt khăn quàng đỏ đeo ba lô rồi, cách nhau 7 năm trong mắt của Hạo Tử căn bản chẳng đáng là gì cả, bảo bối cậu lòng dạ chờ mong cuối cùng đến rồi, cậu rất vui mừng, mỗi lần sau khi tan học mẹ cho bú xong đều muốn tắm rửa cho bản thân mình sạch sạch hôn vào cặp mắt to to của Tiểu Tiểu Hạo.

      Đây là truyền thống của gia đình bọn họ, hôn lên mắt của bạn biểu thị tôi rất thích bạn.

      Hơn nữa, bạn có thể nghĩ đến, nửa đêm ngủ bò vào trong phòng của em bé xem khuôn mặt ngủ của Tiểu Tiểu Hạo cười ngốc nghếch, buổi sáng trước khi học nhất định phải chào hỏi Tiểu Tiểu Hạo tuy người ta chỉ là rất tùy ý ư ư hai tiếng cậu có thể hưng phấn cả ngày, đến trường rồi khắp nơi khoe khoang Tiểu Tiểu Hạo ở nhà với các bạn học, khi chuyện điện thoại với Tiểu Mễ chủ đề cũng toàn bộ đều là Tiểu Tiểu Hạo.

      Loại Tình huống si mê Tiểu Tiểu Hạo thế này chúng ta gọi nó là hội chứng Tiểu Tiểu Hạo.

      Người ta từ nhìn đến già, Lục Hạo chống trán nhìn bạn học Hạo Tử kiễng mũi chân lên dựa sát vào chiếc lôi của Tiểu Tiểu Hạo có ý đồ cũng muốn nhét cả bản thân mình vào trong đó cái, rất đau đầu khổ não hỏi Lương Ngữ Hinh: “Bà xã, lẽ nào nó biết hình thể của mình căn bản là vừa được vào?”

      Lương Ngữ Hinh cười, xuỵt tiếng, “ tiếng chút, thể cứ luôn chê bai con béo, con gầy rất nhiều rồi!”

      Lục Hạo nhìn sang phía bạn học Hạo Tử đem chiếc chân béo của mình chen vào rồi kia, cảm thấy, vẫn là phải đưa con trai xuống lầu chạy hai vòng mới được.

      Nhưng mà, kiến nghị này gặp phải cự tuyệt mãnh liệt của cậu bạn Hạo Tử, “ muốn, con phải cùng chơi với Tiểu Tiểu Hạo, em ấy rất thích con!!”

      Lục Hạo nhìn cậu nhóc còn lại nằm trong lôi thổi bong bóng, con trai con từ chỗ nào nhìn ra được là Tiểu Tiểu Hạo rất thích con?

      Cứ như vậy, sợ là ngày tận thế cũng chẳng thể chia cắt được hai huynh đệ tình thâm này, Lục Hạo xua tay, ôm Lương Ngữ Hinh đóng cửa phòng ngủ lại và dặn dò: “Con trai, con trông chừng em trai của con đó bây giờ bố bận chút.”

      Đối với chuyện bố mẹ bận gì, vấn đề này Hạo Tử luôn luôn biết, bà nội nữ vương của cậu từ rất sớm cho cậu biết rồi, nhìn xem, Tiểu Tiểu Hạo chính là do bố mẹ bận rộn làm mà có được đó!



      ***********************************************************



      cuồng mê của Hạo Tử đối với Tiểu Tiểu Hạo đến khi Tiểu Tiểu Hạo dần dần có thể gọi ra được chữ “ trai” càng tăng thêm bậc.

      Đầu tiên, đối với các vị chú dì trong đại viện, muốn đến nhà mình thăm Tiểu Tiểu Hạo của mình đều phải hỏi qua mình trước, bọn họ phải rửa tay khử độc trước mới có thể ôm cậu bé và phải bảo đảm thể cứ mãi hôn chiếc gò má mũm mĩm của cậu bé.

      Sau đó, khi hai người ông nội và bà nội đưa Tiểu Tiểu Hạo tản bộ mình bắt buộc phải có mặt nếu Tiểu Tiểu Hạo nhìn thấy được mình lo lắng.

      Cuối cùng, mẹ ơi, mau rửa ảnh chụp chung của con và Tiểu Tiểu Hạo ra phóng to lên treo ở đầu giường của con.

      Tất cả mọi người, đều nhẫn tâm cho cậu bạn Hạo Tử em thành bệnh này là ―― Tiểu Tiểu Hạo bây giờ là của mình cháu nhưng mà sau khi cậu bé lớn lên rồi tuyệt đối là của của người con khác! ! !

      Lục Ninh ôm bụng cười, run rẩy chỉ vào Lục Hạo : “Ai da da, vậy sau này tiểu hồ li nhà chúng ta đau lòng biết bao đây ~ !”

      Quả nhiên, sau đó ánh sáng từng chút từng chút dịch chuyển, thời gian từng tí từng tí trôi , Hạo Tử béo tròn luôn luôn bị mẹ cầu ăn ít thịt năm đó lớn lên rồi, vóc dáng giống như chiếc bơm được kéo dài lên, ngũ quan càng lúc càng tinh tế, ở trường học thu hút được cả đám con .

      Càng khiến người ta kích động đó là, bạch mã hoàng tử hotboy của trường này chỉ có vẻ ngoài đẹp đẽ, học tập cũng tốt, thể thao giỏi, trong mỗi trận bóng rổ giao hữu của trường, đội cổ vũ đến thực là nhiều thành núi thành biển phân trong trường ngoài trường.

      Mà nhân vật chính lại chỉ có lúc nào người đó xuất mới lộ ra nụ cười, nụ cười đẹp đẽ như vậy, vô ý quét đến cả đám người hâm mộ của cậu bị ngất xỉu chảy máu mũi gì đó là rất bình thường.

      Ừm, người đó chính là Tiểu Tiểu Hạo.

      Làm thành truyền thống, từ đến lớn mỗi trận thi đấu của Hạo Tử đều nhóm thân hữu đặc biệt ―― đội cầm thú của đại viện.

      Khi Tiểu Tiểu Hạo còn rất , cậu bị đám cầm thú ôm tay lắc lắc lư lư, đồng thời Hạo tử nhận được chỉ thị là ―― “Thi đấu tốt cho ta, thi thắng rồi chúng ta đem cậu nhóc trả lại cho cháu!”

      Mà bây giờ, Tiểu Tiểu Hạo lớn lên rồi, tuy kém 7 tuổi, nhưng cũng là tiểu chính thái phong nhã hào hoa giống như trai vậy, cậu cần bị đám cầm thú ôm tay nữa rồi, cậu có thể dưới cho phép của đám cầm thú chạy đến chỗ trai vài câu cổ vũ trước rồi chạy quay lại, vào lúc này, Hạo Tử nhận được chỉ thị là ―― “Giành giải nhất cho ta, đừng để mất mặt trước mặt em trai mình! !”

      Và ―― “Lục Tinh Phàn cháu lại đây cho ta nhìn thấy nhiều đưa mày nháy mắt với cháu như vậy sao, đợi đó bị đưa cũng chẳng hề biết! !”

      Nhìn , Tiểu Tiểu Hạo cũng có chạy thoát khỏi vận mệnh bị ông bố đen tối của cậu giày vò, tên gọi gì đó, nét bút gì đó, tuyệt đối chạy thoát mà!

      Đương nhiên, những lời này chỉ có đám cầm thú trong đại viện mới ra được, đương nhiên, bọn họ dám những lời này trước mặt Lục Hạo cũng là chứng tỏ Lục hồ ly thực cũng muốn như thế này.

      Nhưng tiểu chính thái Lục Tinh Đằng căn bản vừa, vênh chiếc mặt bánh bao lên hừ tiếng, “Đừng có ồn! ! trai Hạo Tử của cháu phải thi đấu rồi! !”

      Tính khí còn mạnh mẽ hơn cả Lục Hạo khi còn có phải ! ! !

      Lục Hạo cười đổ xuống chân Lương Ngữ Hinh, những người khác chỉ đành im lặng ngậm miệng nhìn ngó xung quanh tuyệt đối thừa nhận mình bị chấn động rồi.



      ************************************************************

      Mà loại phim huynh đệ tình thâm em dựa vào nhau quan tâm lẫn nhau này sau khi Tiểu Tiểu Hạo từng ngày lớn lên, vẻ ngoài vô cùng hút mắt giống như trai, việc liền có thay đổi.

      Khi Tiểu Tiểu Hạo ngồi vững ở vị trí bạch mã cấp hotboy trong trường, Hạo Tử bước vào xã hội rồi, bây giờ cậu lo lắng nhất phải là việc học hành của em trai, mà là bên cạnh em trai luôn luôn có các vây chặn thành bức tường.

      Lực lượng của các , theo như Hạo Tử thấy, là rất khó có thể xem được! !

      Tâm tư loại này của cậu ở trong mắt bà xã Tiểu Mễ rất ấu trĩ, đối với phát triển của việc, bà xã Tiểu Mễ đứng ở bên phía cậu em chồng – bạn học Lục Tinh Đằng, và vỗ vỗ vào vai của cậu nhóc vóc dáng cao hơn cả , “Tiểu Tiểu Hạo em cố lên! Đại học mà đương gọi là lên đại học! !”

      Sau đó, bị ông xã tay ngoắc tay đến, “Ừm? Bà xã đại học em học môn tự chọn với ai?”

      Loại môn tự chọn tình này đâu cần phải học? Tiểu Mễ gắng nhịn trừng mắt ngườm, tên đầu gỗ này khi nào có thể thôi khống chế em trai và chế mình như thế này chứ! ! ?

      Tiểu Tiểu Hạo hai tay nhét túi quần nhún nhún vai, “Bọn họ tự mình muốn cuốn lấy em, em có thể làm thế nào chứ? , vẫn là cùng với chị dâu nỗ lực nhiều hơn chút , đừng lo lắng chuyện của em nữa.”

      Bắt buộc phải bổ sung đó là ―― “Chị dâu, chị yên tâm trai em ngoài chị ra căn bản tiếp nhận nổi người khác.”

      Loại cảm giác vạch áo cho người xem lưng thế này là chuyện gì vậy chứ? Tiểu Mễ cười u ám nhìn ông xã.

      Cho nên, Hạo Tử bây giờ phải cân nhắc chính là làm thế nào để thu phục bà xã trước, tâm trạng rất căng thẳng, nhìn thấy được bà xã và em trai của mình hai bên dùng ánh mắt trao đổi!

      Tiểu Mễ ở góc độ Hạo Tử nhìn thấy được vẫy vẫy tay với Tiểu Tiểu Hạo, hotboy đại nhân liền lặng lẽ chuồn , để hai người lại tự giày vò !

      Nhưng mà vào lúc này nên đâu đây? Cậu con trai dáng vẻ chính thái khuôn mặt tuấn lộ vẻ chán nản ―― trong nhà đến bữa cơm nóng cũng chẳng có, Lục Hạo lại đưa của chơi rồi, Lâm Tịch cuốn lấy Tiểu Vinh Vinh của bà lên núi bắt chim rồi, bụng của mình đói quá! !

      Lúc này, ở ngã tư của con đường bình thường nhất tại thành phố L, tiếng rất nghe hay vang lên: “Lục Tinh Đằng, có muốn ăn đồ mình làm ?”

      Ánh sáng mặt trời từ sau người chiếu ngược đến, ánh sáng làm lóa mắt Tiểu Tiểu Hạo đưa tay lên che mắt nhìn lại, bóng dáng mông lung, trong tay xách chiếc hộp cơm màu hồng.

      Ừm, môn tự chọn chị dâu , vẫn cần học chút tốt hơn, dù sao mình cũng là đứa trẻ tốt phát triển toàn diện đức trí thể mỹ lao!
      tart_trung thích bài này.

    2. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      CHƯƠNG 46: LIÊN TỤC NGỪNG

      [​IMG]

      Tư liệu ở bên trong rất nhiều, nhưng được phân loại hệ thống, có tập file đặt tên là Thương mại máy móc Quỳnh Kỳ, tay Lương Ngữ Hinh run run, vẫn còn chưa làm xong chuẩn bị tâm lý chạm mở ra.

      7 năm rồi, 6 chữ này vốn dĩ nên mất vĩnh vĩnh xuất lại cùng với qua đời của bố mẹ, lại lần nữa nhìn thấy, quen thuộc đến vậy, từ được bố ôm ngồi lên chiếc xe nâng rất lớn cũng chẳng sợ hãi chút nào, sau này, bố , xe nâng bán rất tốt, lại sau này nữa, gia đình có công ty, mặt bằng vào lúc đó vẫn chưa có giá trời giống như bây giờ, khi kinh tế phát triển nhanh như bay, xã hội ngừng xây dựng có nhu cầu cao về công cụ khoa học kĩ thuật cỡ lớn cỡ , công ty từng bước từng bước mở rộng, nhưng trong giai đoạn lặng lẽ mà dừng lại muốn phát triển lên.

      Lương Ngữ Hinh cảm thấy trái tim của mình chảy máu, rách ra rất đau cảm thấy như bị đâm vào, thậm chí đến khóc cũng khóc ra được.

      Lục Hạo ở trong thư phòng đứng ngồi yên, thực ra, có thể vào, thực ra, có thể ôm lấy em, nhưng mà, muốn em đến tìm , rời xa được , biết được vẫn luôn ở đây.

      Chầm chậm, cửa thư phòng được mở ra, đường hé rất , Lương Ngữ Hinh đứng ở đó, lặng lẽ bước vào trong bước, do dự, hai tay ôm lấy trái tim.

      Lục Hạo đứng lên, mạnh mẽ kéo người vào trong lòng, ôm lấy chặt, cho sức lực.

      “Hạo!” tiếng than khóc, là đau thương của Lương Ngữ Hinh.

      đây.” Lục Hạo khẽ giọng an ủi.

      “Bố em… bố… em…” Lương Ngữ Hinh nôn nóng muốn gì đó, nhưng càng nôn nóng giọng càng .

      “Chầm chậm , nghe.” Lục Hạo ôm người ngồi xuống, vuốt tóc của từng cái từng cái.

      Lương Ngữ Hinh gian nan thốt ra câu: “Em giết họ rồi!”

      khuôn mặt, rúm ró căng đỏ đau đớn, cực kì đau khổ, Lục Hạo cảm thấy, thời khắc này bị bốc hơi.

      phải em, Tiểu Ngữ, phải là lỗi của em.” Giọng kiên định của Lục Hạo giống như là thuốc ngủ, có hiệu lực áp chế được hối hận trong lòng của Lương Ngữ Hinh.

      “Là… lỗi của em.” Lí nhí giống như là khi trẻ con nhận lỗi, “Em sai rồi, đều là lỗi của em…”

      Lục Hạo thấy khó chịu, trái tim giống như bị người ta xé ra đau thở nổi, nhưng có đau hơn nữa, bọn họ đều phải kiên cường.

      “Tiểu Ngữ… đó là ngoài ý muốn.”

      !” Lương Ngữ Hinh lắc đầu, mái tóc dài hơi rối, Lục Hạo phí tâm sức vuốt lại thẳng cho .

      “Báo cáo khám nghiệm tử thi xem qua rồi.” Lục Hạo .

      Lương Ngữ Hinh hoảng hốt ngẩng đầu, như thế này thông rồi, vẫn luôn biết, vẫn luôn ép em, vẫn luôn đợi em.

      Nhưng mà, em phải sám hối thế nào? Em phải rửa hết máu tay như thế nào?

      Lục Hạo nắm lấy tay của hợp lại, “Rất trong sạch, Tiểu Ngữ em rất trong sạch.”

      luôn luôn có thể biết Lương Ngữ Hinh nghĩ gì, sợ gì.

      phải… Lục Hạo… bố mẹ… chết rồi, em quay về… bọn họ… … ngủ dậy… em…” Lương Ngữ Hinh hoảng hốt ngắt quãng, buổi sáng giống như ác mộng đó muốn lên trong kí ức nữa, giống như là mang theo máu, rất tanh.

      “Tiểu Ngữ, chầm chậm , nghe.” Lương Ngữ Hinh đau đớn nhiều thế nào, Lục Hạo đều có thể cảm nhận được.

      Lương Ngữ Hinh dựa vào trong lòng Lục Hạo cảm thấy yên ổn, bắt đầu chầm chậm thuật lại tất cả mọi chuyện lúc đó, dần dần, hình môi bắt kịp theo, chuyện trở nên lưu loát: “Buổi tối, bố… về nhà … công ty phá sản, … xin lỗi em và mẹ, vốn dĩ bố rất buồn bã, nhưng mẹ chẳng hề bận tâm chút nào, bà an ủi bố, tình cảm của hai người vẫn luôn rất tốt, từ trước đến nay em chưa từng nhìn thấy hai người bọn họ cãi nhau, ba người chúng em ôm lấy nhau. Lục Hạo, là em, bếp ga là em dùng cuối cùng, đó là lần đầu tiên em nấu mì cho bố mẹ, bố còn rất ngon…”

      Lục Hạo nhắm mắt lại, nghĩ ngẫm gia đình như vậy, người cõng món nợ lớn như vậy, trách cứ nhau, quây quần bên nhau cùng ăn mỳ con nấu, bắt đầu lại từ đầu.

      Tuy tiền phải là vạn năng, nhưng trong cuộc sống của Lục Hạo, từ trước đến nay chưa từng phải buồn phiền vì tiền, cứ coi như là khi còn bị Lâm Tịch tịch thu tiền tiêu vặt, cũng vẫn là có thể lấy được phần từ trong tay của Tông Chính Hạo Thần hoặc Đại Pháo, sau khi lớn lên học đầu tư, trước là cổ phiếu sau là bất động sản, trong mấy năm còn chưa vào cơ quan, vừa làm nghiên cứu vừa đầu tư, căn hộ đưa Lương Ngữ Hinh đến cũng là tự mình đứng tên.

      “Hôm đó bố : sao cả, chúng ta trả tiền từng chút từng chút, việc rồi qua .” Lương Ngữ Hinh nắm chặt lòng bàn tay, bố nản chí, ông rất kiên cường muốn tiếp tục đứng lên.

      Có lúc, Lục Hạo cảm thấy may mắn vô cùng, may quá, may là em ở nhà, may mà buổi tối hôm đó em ra ngoài, nếu như phải như vậy, biết làm thế nào đây? Lương Ngữ Hinh nếu như em chết vào lúc bỏ lại em mình phải làm như thế nào đây?

      Lục Hạo ôm lấy thân thể ấm nóng trong lòng, cảm kích, đồng thời cho rằng, kẻ gây ra việc này kia, những kẻ đó, đều phải xuống địa ngục.

      Hơn nữa, những kẻ khốn nạn khiến Lục Hạo sợ hãi chết được kia, tất cả đều thể buông tha.

      “Hôm đó tuy em cười an ủi bố, nhưng vẫn rất chán nản, rồi, nhà em cũng sắp mất rồi, em muốn ra ngoài chút, em cầm chìa khóa đến nhà , Lục Hạo khi đó ở nhà em chỉ mình nằm sofa thẫn thờ, vạch kế hoạch là khi có tiết học ra ngoài làm thêm, em cảm thấy, tuy biết, nhưng em có thể học.”

      Lục Hạo có cách nào tưởng tượng nổi Lương Ngữ Hinh của 7 năm trước kia làm sao có thể ra ngoài làm thêm? Từ đến lớn được nuôi dưỡng thương giống như công chúa, xe đưa xe đón, quần áo hàng hiệu, chuyện, thích đọc sách, làm thêm? phù hợp chút nào!

      “Vì sao gọi điện thoại cho ?” Tuy Lục Hạo hỏi như thế này, nhưng câu trả lời biết.

      mạnh mẽ này, chắc chắn là nghĩ cách phải nỗ lực kiếm tiền khi quay về có thể cười mà đối mặt.

      Lương Ngữ Hinh nghĩ lại buổi tối hôm đó, từ trong nhà ra, xe của gia đình cũng sắp bị thế chấp rồi, lái xe cũng tan làm rồi, tiền người căn bản nỡ tiêu, rốt cuộc đứng rất lâu trong xe bus sau khi nhầm phương hướng mấy lần cuối cùng đến được căn hộ của Lục Hạo, ở đây rằn vặt rất lâu, chỉ cần cuộc điện thoại, có lẽ, tất cả đều khác rồi.

      Thời gian vĩnh viễn chẳng thể quay lại, giống như là hối hận mãi mãi có thuốc chữa.

      gọi cú điện thoại đó, mà là lựa chọn tự mình đối mặt, vào lúc đó căn bản biết Lục Hạo rốt cuộc có bao nhiêu năng lực, căn bản cũng biết hỏi han gia thế môn đệ, tưởng tượng bố đội trời đạp đất như vậy, đứng lên tiếp, mình có thể.

      Sau đó, mang theo nụ cười an ủi ngủ ở sofa, trước khi ngủ vẫn còn tính toán, nửa năm, phải là dài lắm, nhìn xem, lại ngày trôi qua rồi.

      Nhưng mà, ngày hôm sau, khi mua đồ ăn sáng về nhà, khu biệt thự lớn như vậy bình thường cũng có người qua lại, ở ngoài cửa ngửi thấy mùi vị, Lương Ngữ Hinh vứt đồ chạy vào trong, mở cửa phòng ngủ của bố mẹ ra, thể cứu vãn.

      Lục Hạo lại lần nữa cảm thấy may mắn, chỉ cần nghĩ đến vào lúc đó Lương Ngữ Hinh tự mình mình tận mắt chứng kiến thi thể cứng đờ của bố mẹ toàn thân run rẩy, Lương Ngữ Hinh nếu như em ngốc nghếch mở đèn lên hoặc là gọi điện thoại dẫn đến nổ phải làm thế nào? May quá, may quá.

      Lương Ngữ Hinh : “Em mở cửa sổ ra tìm bố mẹ, bọn họ đều ngủ, em gọi thế nào cũng tỉnh, Lục Hạo, bố em ngủ có thói quen uống thuốc an thần, em, em quên tắt bếp ga, em làm thế nào đây? Em giết bọn họ rồi, em cho , là em.”

      Lục Hạo lắc lắc đầu, “ phải em, phải.”

      Mắt của Lương Ngữ Hinh se lại đến mức khóc cũng khóc được, đôi mắt đỏ ửng lên mở ra to to, “Em rất sợ hãi để cho biết, em là hung thủ giết người, em có cách nào ở lại Bắc Kinh nữa, nhà bị phong tỏa điều tra, người chỉ có chút xíu đồ trang sức và tiền mặt, em ngồi tàu hỏa đến thành phố L, đó là nơi mẹ em lớn lên khi con , em từng nghe mẹ , em cũng chẳng có chỗ nào , cũng có họ hàng thân thích gì, sau này em mới phát ra mình mang thai, em vừa vui mừng vừa muốn khóc, xem người như em đây làm sao có thể sinh con chứ? Sau này nên với con như thế nào? Em phải đối diện với con của chúng ta như thế nào? Nhưng mà em lại nỡ bỏ, con của và em, em muốn giữ lại.”

      Lục Hạo trước nay chưa từng nghe thấy Lương Ngữ Hinh nhiều như vậy, trước đây, gặp lại, lúc này.

      “Tiểu Ngữ.” gọi tên của , mang theo đau lòng.

      Em sống như thế này? thực thể tưởng tượng nôie!

      “Lục Hạo em xin lỗi, em xin lỗi, em cho biết con trai ở bên cạnh em, nhất định rất thất vọng có đúng ? Em rất sợ hãi gặp , em sợ biết được những chuyện này, em muốn biết được.”

      “Tiểu Ngữ, em thể chuyện được từ khi nào?” Trái tim của Lục Hạo bình tĩnh, rốt cuộc, những điều này đều là chuyện sớm biết, nhưng vẫn thể hô hấp, loại cảm giác nghẹt thở đó vẫn luôn tóm chặt , để Lương Ngữ Hinh lúc này dám việc ra, để lúc này chuyện được hoàn toàn bình thường.

      Lương Ngữ Hinh lắc đầu, “Bố mẹ chết rồi có ai chuyện với em nữa, dần dần thể nữa, có lúc nghĩ ngẫm, biết chuyện cũng tốt, giống như là trừng phạt, trong lòng em dễ chịu hơn chút.”

      “Ngốc nghếch.” Lục Hạo mắng , chiều chuộng, thân thiết.

      “Sau này đến tìm em, em liền nghĩ, biết , muốn biết mau chút, biết rồi sau này cũng thèm để ý đến em nữa, trái tim của em lại dễ chịu hơn chút.”

      “Lương Ngữ Hinh em!” Lục Hạo muốn trách mắng ngốc này nhưng lại nỡ lòng.

      “Nhưng mà em lại rất sợ, nếu như để ý đến em nữa em phải làm thế nào? muốn đem con trai phải làm thế nào? Em lớn như vậy rồi chỉ từng thích mình , biết ở trong lòng em lợi hại thế nào đâu, có lúc em thậm chí cảm thấy lúc chúng ta ở bên nhau kia em còn thích hơn cả thích bố của em.”

      Lục Hạo cảm thấy, đây tuyệt đối là lời tình cảm động lòng nhất mà từng được nghe trong cuộc đời này, ở trong lòng liên tục ngừng nghỉ, 7 năm rồi, cùng ai câu nào, bây giờ lại có thể đem những lời thế này nhàng ra, đây đúng là niềm vui bất ngờ ngoài mong đợi!
      tart_trung thích bài này.

    3. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      CHƯƠNG 47: CỦA HỒI MÔN CỦA EM

      [​IMG]

      Lục Hạo từ trong ngăn kéo bên cạnh lấy ra chiếc hộp lụa, chiếc hộp vuông vuông vắn vắn bày ở trước mắt của Lương Ngữ Hinh, hiểu.

      “Tiểu Ngữ, mở ra xem .” Lục Hạo tràn đầy dịu dàng thúc giục.

      Lương Ngữ Hinh gật đầu, vừa rồi chuyện quá nhanh chẳng kịp suy nghĩ cân nhắc, bây giờ sau mấy giây nghĩ ngẫm, vừa rồi mình cái gì? Vừa rồi mình mình thích ấy à! ! !

      Tay run run, mở chiếc hộp lụa ra, bên trong là bộ trang sức vàng và chiếc vòng ngọc.

      Lương Ngữ Hinh trợn tròn mắt lên, cặp mắt muốn khóc đau nhức, nhưng lại cố kìm nén.

      “Tìm thấy rồi, bây giờ trả cho em.” Lục Hạo .

      Những thứ này, là đồ năm đó Lương Ngữ Hinh bán , chiếc vòng ngọc kia, cởi nó ra từ tay mất rất nhiều sức lực, đường từ trong tiệm cầm đồ ra, cả quãng đường nắm lấy cổ tay đỏ ửng, trong lòng : Con , mẹ chỉ có con thôi.

      Ngón tay của Lục Hạo lướt qua chỗ trang sức kia, “Lương Tiểu Ngữ, đây là chút của hồi môn cuối cùng của em.”

      Lương Ngữ Hinh chỉ có thể vùi đầu vào sâu, đúng vậy, đây đều là của hồi môn, bắt đầu từ khi thành niên, mẹ lo liệu, những thứ này là thứ cuối cùng bị thu .

      sao cả, em mới là của hồi môn tốt nhất.” Lục Hạo tiếp tục .

      Lại nghe thấy Lục Hạo nhắc đến chuyện này trong lòng Lương Ngữ Hinh hoảng hốt bất an, vừa rồi em là cho biết em hại chết bố mẹ em như thế nào, Lục Hạo vì sao lại chẳng hề bận tâm chút nào vậy?

      Lục Hạo dựa gần vào khẽ hôn lên góc trán của , “Tiểu Ngữ, việc phải là đơn giản như em nghĩ đâu, đều biết rồi, em yên tâm, buông tha cho bất cứ kẻ nào.”

      Lương Ngữ Hinh từ trước đến nay chưa từng nghĩ qua những điều này, việc thương trường hiểu, chỉ là nghe bố là thay người bạn làm đảm bảo mới liên lụy đến bản thân mình, nếu như việc phải như thế này, vậy là như thế nào? Nhưng mà bất luận như thế này, cái chết của bố mẹ, đều là do mình gây ra.

      “Lương Ngữ Hinh.” Khẩu khí của Lục Hạo rất nhàng, nhưng lại mang theo chút căng thẳng dễ phát giác ra.

      “Hử?”

      “Con trai cũng có rồi, của hồi môn cũng quay lại rồi, tiếp theo đây phải thế nào?”

      “Hử?” Lương Ngữ Hinh trực cảm nắm chặt tay lại, biết, tiếp theo đó rất quan trọng.

      Cặp mắt dài của Lục Hạo lóe sáng, nắm lấy tay của , nhàng vuốt ve , “Lương Ngữ Hinh, tiếp theo đây phải như thế nào?”

      Hỏi lại lần nữa, hỏi lại vô số lần nữa đều được, cho đến khi em chịu mở miệng.

      “Em… em thể…” Vào lúc này, trong lòng của Lương Ngữ Hinh đều là cảm giác tự trách và tự ti, em xứng, em xứng.

      “Có thể.” Lục Hạo vô cùng trịnh trọng, “đương nhiên có thể.”

      “Lục Hạo…”

      Tất cả mọi việc em trải qua, đều đền lại cho em, yên tâm, chỉ cần em ngoan ngoan ở bên cạnh là được.

      Lục Hạo lúc này, Lương Ngữ Hinh thấy quen thuộc, cương nghị, kèm theo quyết đoán, còn có cả sát khí.

      “Tất cả những lo lắng của em đều biết, nhưng mà Lương Ngữ Hinh, em cảm thấy để ý sao?”

      Bình tâm mà nghĩ, Lương Ngữ Hinh biết là , nếu như để ý, vậy lúc này ấy ở bên cạnh mình.

      “Em cũng cần bận tâm,” Lục Hạo khẽ vuốt gò má của , “ việc có nhân có quả, em phải là nhân, cũng phải là quả.”

      Lương Ngữ Hinh thấy hiểu lắm, hỏi rồi, nhưng Lục Hạo , chỉ là : “ cần biết, giao cho .”

      từ lâu rồi đều là em mình chống đỡ, có ai với em câu này, “giao cho , em yên tâm giao cho , Lục Hạo, bây giờ là cái cây lớn ở trong lòng em, em muốn dựa dẫm vào , lênh đênh nữa.

      ****************************************

      “Những thứ này làm thế nào tìm thấy được vậy?” Lương Ngữ Hinh thấy Lục Hạo muốn nhiều, liền hỏi chút chuyện về trang sức.

      Ai biết được Lục Hạo cười, “Thiếu Quản Tiểu Nhị món nợ nhân tình, sau này phải trả, Lương Ngữ Hinh em đem bản thân mình bán cho sau này tiện trả nợ.”

      Thứ đồ 6 năm trước bị bán , phải qua tay của bao nhiêu người? Thứ đồ có đánh dấu thân phận như thế này, phải làm thế nào mới có thể tìm lại được? Lương Ngữ Hinh biết, gật gật đầu, đúng vậy, thiếu món nợ nhân tình lớn rồi!

      Cậu nhóc của hộp đêm ngầm trong bóng tối cuối cùng có ngày đem nhân tình của bản thân mình bán giá cao cho Lục Hạo, người mà từ đến lớn ta đều chưa từng thắng được, trong lòng đắc ý vô hạn, nhìn xem, chẳng cần biết cậu làm quan lớn thế nào, có lúc, con đường đen tối cậu cũng phải nhờ vả đến bản đại gia đây!

      Lục Hạo hồi tưởng lại nụ cười điên cuồng của Quản Tử khi đó, lại nhìn nhìn Lương Ngữ Hinh bây giờ cẩn thận sờ vào những món đồ trong sức đó ở trước mặt , cảm thấy, đáng! Rất đáng! !

      Dắt tay của , cầm chiếc vòng ngọc đeo lên, nhưng bị kẹt lại, Lương Ngữ Hinh hơi đỏ mặt, Lục Hạo đau lòng vô hạn, mấy năm nay, để em phải chịu khổ rồi.

      Bàn tay ngọc ngà nhắn ban đầu, hàng ngày phải làm cơm, giặt quần áo, dọn dẹp, tỉa hoa, những vất vả trong cuộc sống, em đều thích ứng rất tốt với từng thứ từng thứ, Lương Ngữ Hinh, cảm thấy rất kiêu ngạo.

      “Bỏ , cái này để lại cho con trai lấy vợ.” Lục Hạo đùa, đem chiếc hộp lụa đặt sang bên, lại bắt đầu bức vấn: “Lương Ngữ Hinh, khi nào?”

      Trong đêm hôm nay, Lục Hạo hỏi vô số lần khi nào rồi, Lương Ngữ Hinh vô cùng bất lực, lấp liếm : “Khi Hạo Tử còn vừa mới biết gọi mẹ, em ra hai bước con nhìn thấy em liền cứ luôn lẩm bẩm giống như thế này.”

      Lục Hạo đương nhiên biết này chê phiền phức chê bai giống như là con trai, nhưng mà, cuộc đời này, có người có thể muốn dính vào như thế này, há chẳng phải là hạnh phúc sao?

      Lục Hạo nằm ở bên cạng Lương Ngữ Hinh, ngừng hô gọi, xa xăm : “Ngôi nhà trước đây của em, bây giờ vẫn là của em, tùy em ở đâu cũng được, nếu mua căn hộ ở thành phố L cũng được.”

      Ngôi nhà trước đây của em, rất lớn, rất ấm áp, có bố và mẹ. Lương Ngữ Hinh quay người, vừa khéo rơi vào trong lòng Lục Hạo, Lục Hạo nhân cơ hội thu tay, vây chặt lại, Lương Ngữ Hinh hơi hơi ngẩng đầu, ấn nụ hôn lên gò má , dịu dàng : “Lục Hạo, cảm ơn .”

      *****************************************

      Vốn dĩ chiếc vòng ngọc đó thể đeo, đồng chí Lâm Tịch là người đầu tiên nhận được tin tức này, dắt tay của cháu ngoan ra khỏi đại viện.

      Trước tủ kính mở đèn sáng chỉ vào cái rất đẹp hỏi Hạo Tử: “Cậu bé, có thích cái này ?”

      Cậu bé đâu có hiểu những thứ này, ngơ ngơ ngác ngác nhìn sang bà nội.

      Lâm Tịch gật gật đầu, cảm thấy tồi, khua tay với người đợi ở bên cạnh: “Lấy cái này .”

      Thế là, khi hôn lễ của Lục Ninh kết thúc Lục Hạo đưa con trai và người phụ nữ của mình chuẩn bị về thành phố L, tay Lương Ngữ Hinh nhiều thêm ra chiếc vòng ngọc.

      Lời của Lâm Tịch là như thế này: “ có chuyện gì vượt qua được, Tiểu Hinh Hinh con xem có phải ?”

      Lương Ngữ Hinh khe khẽ gật đầu, vòng ngọc bích ấm áp tay, kích thước vừa vặn, mang vào cách qua khăn lụa, biết, là phải đeo lên cả cuộc đời.

      Lục Hạo ôm con trai tạm biệt mẫu hậu bệ hạ, Lâm Tịch nhìn nhìn khuôn mặt trắng trẻo béo múp của cháu ngoan, véo véo, “Phải nhớ bà nội đó!”

      Lục Quang Vinh lo lắng bà xã rơi nước mắt phá hỏng khí đặc biệt cúi người nhìn xuống, bị Lâm Tịch ngườm cái, hai người liền ngầm giao hẹn cười.

      Những điều này Lương Ngữ Hinh đều quan sát thấy.

      Đợi đến sau khi cuối cùng quay về đến thành phố L, tin tức bà chủ tiệm hoa Ngữ Hinh có thể cất tiếng chuyện nhanh chóng truyền khắp của tiểu khu rồi.

      Có người đến xem náo nhiệt, có người chỉ đến để làm ăn, Lương Ngữ Hinh hoan nghênh lần sau lại đến với khách hàng, mọi người đều lần lượt lộ ra biểu cảm ngạc nhiên.

      Lục Hạo nhướn mày suy nghĩ hồi, cảm thấy, của vì sao có thể khiến người ta nhìn giống như xem khỉ biểu diễn phố vậy chứ? Các người những người này ăn no rồi có việc gì làm cảm thấy của thú vị lắm sao? !

      Ôm Lương Ngữ Hinh vào trong lòng đưa về nhà, rất là ghen tuông câu: “ được cười ở trong tiệm.”

      Lương Ngữ Hinh ngơ ngác chẳng hiểu gì, “Em cười lẽ nào lại khóc với khách hàng sao?”
      tart_trung thích bài này.

    4. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      CHƯƠNG 48: MƯA GIÓ BẤT NGỜ

      [​IMG]

      Lục Hạo cảm thấy, Lương Ngữ Hinh bây giờ em biết chuyện giỏi lắm à, dám với như thế này sao! !

      Nhưng mà, loại tình cảm thế này mẹ nó chứ là quá tốt! Lục Hạo cảm thấy bản thân mình hết thuốc chữa rồi, cái loại cảm giác tuy bị của mình bật lại nhưng trong lòng vẫn thấy thoải mái khóe miệng bặm lại cười là chuyện gì vậy?

      Hóa ra, chỉ cần là em, bất luận là như thế nào đều tốt.

      Sau khi quay lại thành phố L, Lục Hạo chiếu lệ đến nơi nghiên cứu, nhân vật đến chủ nhiệm sở nghiên cứu cũng động vào được sau khi tùy tùy tiện tiện xin nghỉ quay lại báo cáo, mọi người đứng lên lần lượt chào hỏi.

      Lục Hạo xua xua tay, tuy lăn lộn lâu quan trường là cũng chẳng có tâm trạng làm nghiên cứu gì, nhưng vẻ bề ngoài vẫn phải làm, khoác chiếc áo choàng trắng dài lên, kính sống mũi sạch đến mức phản quang ánh mắt sắc bén, Lục Hạo ngồi xuống, ngón tay gõ lên mặt bàn, đợi điện thoại, nhân tiện kiểm tra chút hệ thống bảo an qua chỉnh đốn lại.

      Sau đó, liền nghĩ đến, buổi sáng lúc ra khỏi cửa, có người phụ nữ : “Buổi trưa, có muốn quay về ăn cơm ?”

      Lời mời hấp dẫn người ta như vậy, nhân lúc con trai đến trường mẫu giáo có thể ôm thế này thế kia chút, buổi trưa về nhà đáng là đàn ông!

      Lúc này điện thoại rung lên, Lục Hạo ra ngoài cửa nghe.

      Tông Chính Hạo Thần : “ được vẫy, xương cốt cứng quá.”

      Lục Họa hất hất tay, điều này từ trước đến nay đều phải là vấn đề gì lớn, nếu như , dứt khoát chết ở bên trong cũng có thể.

      Tông Chính Hạo Thần làm em với Lục Hạo bao nhiêu năm như vậy rồi, ta nghĩ điều gì, có thể đoán được.

      “Lục Tử, bố tôi , nếu như có thể, hay là để dưỡng lão ở bên trong , ông ta có công với quốc gia.”

      Lục Hạo hếch mũi lên, công? so sánh với được.

      Nhưng, thể diện của trưởng bối vẫn cần phải nể mặt, chỉ có thể : “Biết rồi.”

      Vốn dĩ, Lục Hạo là dự định cứ như thế này buông tha cho tên khốn nạn khiến suýt chút nữa hỏng nhà mất người kia, làm tù nhân có tự do, chết già trong nhà tù, nhưng mà, trời muốn cho cơ hội, làm sao có thể nhận chứ?

      Chỉ là, cơ hội này cũng phải trả cái giá, cái giá là Lương Ngữ Hinh lại lần nữa thể chuyện.

      *****************************************

      Lương Ngữ Hinh thể chuyện nữa, đến khóc cũng thanh, toàn thân run rẩy, nắm chặt lấy tay của Lục Hạo sống chết buông, đôi mắt bị lệ làm mờ , yếu đuối biết bám víu vào đâu như vậy.

      Lục Hạo đấm đấm lên mặt bàn, chiếc bàn tròn bằng gỗ bị đập thủng, khí trong phòng nghiêm túc, mang theo lạnh ngắt, ai dám lên tiếng.

      Liên Dịch bụng nhô cao ở bên cạnh nghịch bật lửa, Đồng Tiểu Điệp lo lắng nhìn sang chồng mình.

      “Tìm quay về, em giúp .” Liên Dịch .

      Lục Hạo quay đầu với Quản Tử: “Tiểu Nhị, đưa bà xã cậu về nhà .”

      Chuyện của Lục Hạo , vẫn chưa cần đến người phụ nữ bụng to phải phiền lòng.

      “Tạch!” Liên Dịch ngừng nghịch chiếc bật lửa tay lại, “Lục Hạo, cần em cứ .”

      Sau đó, Quản Tử đưa bà xã và Đồng Tiểu Điệp ra ngoài.

      việc xảy ra quá đột ngột, ràng là ngày xuân tràn đầy sinh khí, ràng là chuyến du xuân của bọn trẻ trong trường mẫu giáo, trong lúc làm việc Lục Hạo lại nhận được điện thoại, hiệu trưởng cũng khóc ở trong điện thoại, vì sao? Bởi vì bị mất là con trai của Lục Hạo .

      Mất rồi, đây là vấn đề lớn, làm sao lại mất? Mất ở đâu? Bị ai bắt ! Người bắt con trai của Lục Hạo muốn có được điều gì?

      Thành phố L lớn, nhưng cũng , tính thêm cả các huyện thành và thôn xã ở xung quanh, có khoảng núi và rừng cây lớn, thực là khu vực cất giấu người rất tốt.

      Tay của Lục Hạo bị gỗ vỡ cắm vào chảy máu, lật tay lại ôm chặt lấy Lương Ngữ Hinh sắp trượt xuống đất.

      Tông Chính Hạo Thần cũng nhẫn tâm nhìn vào mắt của Lục Hạo, trẻ con có tội tình gì, cũng là người làm bố, chuyện như thế này, đổi lại là , cũng tuyệt đối buông tha nữa.

      Lục Hạo ôm Lương Ngữ Hinh vào phòng ngủ, trước khi đóng cửa gật đầu với Tông Chính Hạo Thần, cặp mắt dài phóng ra ngọn lửa thiêu cực độc, tà ác như muốn ăn tươi nuốt sống tất cả.

      Đại Pháo ngồi ở phía cùng, từ đầu chí cuối câu nào, cậu ta biết mình nghĩ ra được chủ ý nào, vào lúc thế này, nghe dặn dò là được.

      Nhưng, nghĩ đến chuyện cậu nhóc vô cùng đáng sống sờ sờ như thế kia mất tích rồi, các cơ thịt trong toàn thân đều căng lên đến phát đau, bắt cóc, hậu quả thông thường đều tốt, càng huống hồ người bắt cóc Hạo Tử căn bản là muốn tiền, bọn họ cần người, mạng đổi mạng.

      ***************************************

      Lục Hạo ở giường ôm lấy Lương Ngữ Hinh, “Tiểu Ngữ, chuyện với .”

      có phản ứng, Lương Ngữ Hinh chỉ khóc, trước khi nghe thấy cuộc điện thoại đó, Lục Hạo để nghe, nhưng vẫn nhìn thấy hình ảnh con trai bị trói chân tay truyền đến điện thoại.

      Vì sao? việc này vì sao lại liên quan đến con trai của mình? Lẽ nào cái chết của bố mẹ mình 7 năm trước thể là kết thúc sao?

      Lục Hạo vẫn cứ xin lỗi, là quá sơ ý, có diệt cỏ tận gốc có lỗi với .

      Lương Ngữ Hinh cứ khóc mãi, con trai của bây giờ rất nguy hiểm, cậu còn như vậy, gần đây mập hơn nhiều chạy nhảy cũng rất khó khăn, những kẻ xấu đó hung dữ như vậy làm cậu sợ hãi.

      Lục Hạo rời , phải ở bên cạnh người phụ nữ của cho đến khi con trai của bình an quay về, cho nên, rất nhiều việc phải giao cho các em làm, may mà, nhóm em tốt này.

      việc này, tất cả mọi người đều giao ước ngầm che giấu Lâm Tịch ở Bắc Kinh, Trần Quang Vinh gọi điện thoại đến câu đầu tiên chính là : “Lúc đầu bố thế nào nhỉ? Người trẻ tuổi chính là quá nôn nóng! !”

      Khóe miệng của ông tức đến mức bốc hỏa lên rồi, vừa rồi Lâm Tịch hỏi câu còn dối chớp mắt câu: “Hôm qua em chiên nem rán nóng quá.”

      Người phụ nữ cả cuộc đời này đều nỡ để bà quẩn quanh bên bếp, bây giờ già rồi lại biết khua nồi : “Học rán nem, lần sai làm cho cháu ngoan của em ăn!”

      khuôn mặt với những nếp nhăn dài cười híp mắt hạnh phúc, tiểu lão thái thái học trông rất ra dáng.

      Lục Quang Vinh rất lo lắng, lo lắng cho cháu trai lo lắng cho Lâm Tịch, người phụ nữ Lục Quang Vinh ông cả cuộc đời bảo vệ như vậy, nếu như biết được, cơ thể chịu đựng được phải làm thế nào!

      Lục Hạo chẳng có gì để , chống trán đỡ đầu, “Bố…”

      “Bác Tông Chính của con cũng biết rồi, bảo bố với con tiếng, có thể điều người đến tỉnh rồi.”

      Lục Hạo : “Tiểu Ngữ bây giờ rời khỏi con được, con thể Bắc Kinh.”

      7 năm trước, thể ở bên cạnh em, bây giờ, nửa bước rời.

      Lục Quang Vinh càng lo lắng, “Bây giờ tìm đứa trẻ quan trọng hơn tất cả mọi thứ! ! ta có lẽ biết! Con nhanh chóng quay về cho bố! !”

      Lục Hạo vốn dĩ vẫn luôn cho rằng có vài người chỉ là tham lam chút, thực ra điều này có gì, ngồi ở vị trí đó, thể nào có người sạch , nhưng chuyện để leo lên vị trí mà tiếc mạng người này, hơn nữa tiếc còn là bố mẹ của của Lục Hạo , Lục Hạo rất muốn bay đến Bắc Kinh đấm cho trận, hoặc là giống như Quản Tử năm đó khi xảy ra chuyện, lão đại nhà họ Quản ra đòn mạnh mẽ.

      “Bố, để con sắp xếp bố đừng lo.” Lục Hạo ngắt cuộc gọi.

      Lương Ngữ Hinh ôm chân khóc, lại là tư thế như thế này, phòng bị có cảm giác an toàn, trái tim Lục Hạo như muốn nứt ra, Lương Ngữ Hinh, em mang thai con, sinh con, nuôi con, nếu như mất rồi, em có thể tha thứ cho ?

      nhàng ngồi xuống bên cạnh , tận dụng thanh hỏi: “Tiểu Ngữ, em muốn ở nhà đợi hay là cùng đến Bắc Kinh?”

      Lương Ngữ Hinh chầm chậm ngẩng đầu, bờ môi khó khăn khẽ động đậy, cứ sững sờ nhìn chằm chằm Lục Hạo.

      Trái tim của Lục Hạo nặng nề bị gõ đến phát đau, nhanh chóng chùng xuống, “Em làm sao rồi? ! !”

      Lương Ngữ Hinh kìm được nước mắt, chẳng đáp lại lời nào cả.

      Lục Hạo cuống quýt ôm người vào trong lòng, “Tiểu Ngữ, em thể có chuyện gì.”

      Lương Ngữ Hinh tóm lấy tay của Lục Hạo, giống như là muốn bảo đảm của .

      Lương Ngữ Hinh tin tưởng mỗi câu mỗi chữ mà Lục Hạo , Lục Hạo, với em có chuyện gì, ! mau !

      Nhưng mà, Lục Hạo thể cho bảo đảm này, đứa bé như vậy, mục đích bắt cóc ràng như vậy, những kẻ giết người chớp mắt đó!

      “Tiểu Ngữ, đưa em Bắc Kinh, em phải dũng cảm lên, đồng ý với !”

      Lương Ngữ Hinh có được bảo đảm mà muốn, trong lòng đột nhiên liền hiểu , việc, còn nghiêm trọng hơn so với điều có thể tưởng tượng được, khóc đến mức sắp sửa ngất rồi.

      Mắt của Lục Hạo đỏ rực lên giống như sắp ra máu, con trai của , cậu con trai vẫn chưa hôn đủ chưa ôm đủ, cậu con trai làm cảm động ! ! !

      “Lương Ngữ Hinh, , bây giờ chúng ta luôn!”

      Ra đòn mạnh mẽ gì đó, luôn có cơ hội.
      tiểu Viên Viêntart_trung thích bài này.

    5. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      CHƯƠNG 49: LIỆT HỎA ĐỊA NGỤC

      [​IMG]

      Lục Hạo gọi điện thoại cho Quản Tử bảo đến dưới lầu đợi, kéo Lương Ngữ Hinh dậy khỏi giường, khoác lên chiếc áo khoác rất dầy.

      Lương Ngữ Hinh giống như con rối mặc cho lo liệu, trong đầu óc chỉ có ý nghĩ, nếu như con trai quay về được mình cùng con.

      Loại ý nghĩ màng sống này khi nhảy thoát ra ngoài thể thu về được, Lương Ngữ Hinh dường như tìm được chỗ dựa, đúng vậy, chẳng có gì đáng sợ cả, cùng lắm là cùng với con trai, mình vốn dĩ chính là người nên chết.

      Lục Hạo kinh ngạc nhìn trong lòng bắt đầu tự mình giầy thu dọn đồ đạc, loại dự cảm bất an chuẩn xác tấn công trúng rồi.

      “Tiểu Ngữ”

      Lương Ngữ Hinh trả lời, tự mình mang theo tất cả tiền trong nhà còn cả đồ chơi rubik mà Hạo Tử thích chơi nhất.

      Dáng vẻ lạnh lẽo phản chiếu chiếc gương, Lục Họa kéo lại dùng lực ôm vào trong lòng, “Em nghĩ gì vậy? ! !”

      Quen thuộc quá mức, làm sao có thể biết tâm trạng của em bây giờ, vậy , đột nhiên sốc lại tinh thần là như thế nào?

      Lương Ngữ Hinh tóm chặt lấy tay của Lục Hạo kéo ra ngoài, mặt vẫn có vết lệ chưa lau khô hết, lúc này cảm xúc bình tĩnh lại rồi.

      Phựt, Lục Hạo biết này nghĩ gì rồi.

      “Lương Ngữ Hinh!” Lục Hạo lật lại nắm chặt lấy hai tay của Lương Ngữ Hinh, trịnh trọng mang theo bảm đảm với : “Hay thu những ý nghĩ đó về, có đây, gia đình chúng ta ở bên nhau!”

      Lương Ngữ Hinh cúi đầu, khi ngẩng đầu lên lại nước mắt đầy mặt, kiễng mũi chân lên cho Lục Hạo cái ôm, ở trong lòng thầm : Lục Hạo, để cho em lựa chọn, đừng trách em.

      ********************************************

      Quản Tử lái xe đưa người đến sân bay quân dụng, Quản nguyên soái ở xe quân kia đợi từ lâu rồi xuống, đập đập chiếc áo bông người, mặt đầu vẻ nghiêm túc.

      Mà sau khi máy bay đến Bắc Kinh, cũng có chiếc xe đen sớm đợi ở đó.

      Lương Ngữ Hinh bình tĩnh ở bên cạnh Lục Hạo, trong tay nắm chặt rubik của Hạo Tử, ngồi vào trong xe.

      Lục Quang Vinh tìm cớ chuồn ra ngoài đến đón người ngay trước mắt của Lâm Tịch, nhìn thấy dáng vẻ sau khi khóc mắt sưng mọng của Lương Ngữ Hinh, vỗ vỗ vào tay : “Hinh Hinh, phải kiên cường.”

      Lương Ngữ Hinh gật đầu cũng chẳng lắc đầu, sớm làm xong công tác chuẩn bị rồi.

      Lục Quang Vinh nghi hoặc nhìn sang Lục Hạo, Lục Hạo mím chặt môi lắc lắc đầu.

      Thịch thịch cái, Lục Quang Vinh nhíu mày lại.

      “Hinh Hinh?” Ông gọi tiếng nữa.

      Lương Ngữ Hinh hơi hơi ngẩng đầu, nhìn vào mắt của Lục Quang Vinh, lặng ngắt hồi.

      Vào lúc này, Lục Quang Vinh kìm được nghĩ đến, nếu như việc xảy ra với Lâm Tịch như thế nào?

      Lục Hạo ôm lấy vai của Lương Ngữ Hinh với Lục Quang Vinh: “Bố, chúng ta thôi.”

      Xe bắt đầu chầm chậm chuyển động, nhất thời đều chẳng có ai gì.

      Mà đối với người bạn đời sống cùng bên cạnh cả cuộc đời, Lâm Tịch cảm thấy được số thứ khác lạ, đợi đến lúc Lục Quang Vinh sắp xếp xong cho Lục Hạo và Lương Ngữ Hinh quay về, nhìn thấy tiểu lão thái thái nghiêm chỉnh ngồi ở trong thư phòng của ông, khuôn mặt căng lên, mang theo huênh hoang bá đạo của thời còn trẻ.

      “Lục Quang Vinh, có phải là có chuyện gì cần với em ? Nếu như có em có thể hỏi con trai tôi.”

      Lúc này biết là cuối cùng chẳng thể giấu được nữa, Lục Quang Vinh khẽ gật đầu, “Ngồi xuống, cho em biết.”

      Thế là, Lâm Tịch ôm lấy trái tim nghe xong toàn bộ việc, từ chỗ ngồi nhảy lên đập này quát tiếng: “Lão nương giết ! !”

      “Làm bừa! !” Lục Quang Vinh cũng đập bàn đứng dậy, “Em ngồi xuống cho ! !”

      Trong khong khí dường như có mùi của ngòi nổ cháy phát ra thanh xoẹt xoẹt, có gì chân thực hơn Lục Quang Vinh có dự định, nếu như lão thái bà này vào lúc thế này rồi còn làm chuyện bừa bãi nhốt lên gác mái cho xuống. Lâm Tịch cũng có dự định giống như vậy, lão nương cứu cháu ngoan gấp gáp lão già ông còn dài dòng nữa lão nương đem nhốt ông lại!

      Mà đúng vào lúc này, Lục Ninh đẩy cửa ra, cẩn trọng dè chừng hỏi: “Con gõ cửa hai người đều nghe thấy sao? Có cơm ăn ? Mẹ con đói rồi?”

      Có thể hỏi như thế này, cũng chính là chứng tỏ Lục Ninh cũng biết việc, Lục Quang Vinh nhìn sang Lâm Tịch cái ra hiệu: “Đừng bừa trước mặt con !

      Nhưng Lâm Tịch bây giờ chính là lúc cần trợ thủ, lại đập xuống bàn cái nữa, “Ninh Tử! cùng mẹ!”

      Cửa bị cảnh vệ chặn lại, Lục Ninh mờ tịt chẳng hiểu gì, cảm thấy tháng 6 tuyết rơi rồi bố mẹ đều thể nào có thể đỏ mặt lên, bây giờ chỗ này có chuyện gì vậy? ! !

      Lục Quang Vinh muốn để con vừa mới gả ra khỏi nhà biết được chuyện này, lòng muốn ngăn cản, nhưng ngăn được Lâm Tịch mau miệng.

      Lâm Tịch : “Ninh Tử trai con xảy ra chuyện rồi, Hạo Tử bị bắt cóc rồi những kẻ đó đều là người chuyện nghiệp!”

      Sau đó, Lục Ninh liền biết được vì sao mấy ngày này Chiêm Nghiêm Minh luôn dính lấy đuổi được kia hôm nay lại ra ngoài, hơn nữa trước khi ra ngoài còn sắp xếp người đến đưa về nhà bố mẹ đẻ.

      Nhưng mà bí mật đám đàn ông này ôm khư khư chịu bị công khai ở chỗ Lâm Tịch đây rồi, Lục Ninh nhớ đến tiểu hồ ly đáng của liền chấp nhận được, bắt đầu gọi điện thoại.

      Lục Quang Vinh hạ lệnh : “Mọi người đừng ồn nữa, đều làm việc .”

      Thế là, Lục Ninh thu điện thoại lại, Lâm Tịch : “, chúng ta đến ở bên cạnh chị dâu.”

      *******************************************

      Đợi đến lúc Lục Ninh lái xe chở Lâm Tịch đến căn hộ của Lục Hạo theo địa chỉ Lục Quang Vinh đưa cho, nhìn thấy Lương Ngữ Hinh dựa sát vào trong lòng Lục Hạo tay cầm chặt rubik, Lâm Tịch nổ tung rồi, triệt triệt để để, hoàn toàn giống với lúc xách tai của Lục Hạo cậu con trai trước nay vẫn luôn thích chuyện xoay hai vòng kêu ai dô ai dô, hay như là lúc nhìn sang con khuôn mặt biến đổi tát Lục Ninh hai cái giống như chơi đùa hoặc là dáng vẻ thỉnh thoảng làm nũng phát tiết cấu véo Lục Quang Vinh.

      “Đưa tên tiện nhân đó ra, lão nương đến gặp lát! !” Lâm Tịch xắn tay áo.

      Lương Ngữ Hinh nhìn, duỗi tay ra chầm chậm kéo tay áo của Lâm Tịch cái.

      Thế là, Lâm Tịch cuống quýt khom eo xuống cẩn thận quan sát Tiểu Hinh Hinh của bà.

      Lục Ninh há hốc miệng ra nhưng biết nên gì mới được, rất lo lắng bản thân mình sai lời chị dâu bật khóc.

      Nhưng Lục Hạo cảm thấy, bây giờ Lương Ngữ Hinh em nếu như có thể khóc phải thắp hương cảm tạ trời đất rồi! !

      Lương Ngữ Hinh bảo Lâm Tịch ngồi cạnh bên , chuyển đầu từ bên vai của Lục Hạo sang vai của của Lâm Tịch.

      Lục Hạo ngồi xổm xuống trước mặt hỏi : “Tiểu Ngữ, bọn đều ở đây cùng với em.”

      Thực ra, Lương Ngữ Hinh cảm thấy đáng cười, có gì đáng để ở cùng chứ? Hạo tử cần có người ở bên cạnh của thế nào rồi? Có khóc hay ? Có nhớ mẹ ? Có đói bụng ?

      Lâm Tịch rầu lòng hồi, cùng là người làm mẹ, năm đó ở trong đại viện, nếu như có người dám động đến sợi tóc của Lục Hạo hoặc là Lục Ninh bà đều buông tha, Lục Hạo khi còn chẳng phản kháng tiếng nào sai khiến Đại Pháo đánh nhau trận với cậu con trai kéo bím tóc của Lục Ninh bà cũng dạy dỗ loại người đó sau đó.

      Lương Ngữ Hinh bây giờ yên tĩnh chờ, cùng lắm là cùng nhau chết, sợ.

      Lục Hạo bây giờ thể chịu đựng được thấy như thế này, lồng ngực lửa cháy rừng rực, đứng lên vào trong bếp.

      Đánh được, chửi được, rót nước cho em chắc là được chứ nhỉ! ! !

      ********************************************

      Lục Tử, Chiêm Nghiêm Minh ở trong phòng thẩm vấn gọi điện cho Lục Hạo, Lục Hạo nhận cuộc gọi chuyện ở ngay trước mặt Lương Ngữ Hinh.

      Chiêm Nghiêm Minh : “Lão già đó cứng miệng, muốn gặp cậu.”

      Lục Hạo đẩy đẩy gọng kính, Lục Ninh ở bên cạnh theo dặn dò của Lâm Tịch muốn chuyện.

      “Minh Tử, tôi rảnh gặp kẻ sắp chết, làm thế nào tùy cậu, phải nhớ , cậu bé bị mất tích đó bây giờ nhất định rất sợ hãi.”

      Lương Ngữ Hinh nghe thấy lời của bọn họ, nắm nắm tay lại, nếu như mạng đổi mạng, có thể nào để em lấy mạng của em đổi? Nhất thiết, đừng có động đến con trai của em!

      Chiêm Nghiêm Minh ừm tiếng dập máy, hai phút sau, trong điện thoại truyền đến tiếng hô gọi buồn buồn.

      Trong lòng Lục Ninh khó chịu quay đầu ra ngoài, hai mắt Lâm Tịch phát sáng với Lương Ngữ Hinh: “Tiểu Hinh Hinh con cảm thấy nghe hay , kim dài như thế này đâm loạn vào da thịt có đủ ? Hay là chúng ta bảo Minh Tử chuyển qua cổ tay được nhỉ!”

      Chiêm Nghiêm Minh bình thản báo cáo với Lâm Tịch: “Mẹ, đây là cực hạn lớn nhất rồi.”

      Những thứ này Lương Ngữ Hinh hiểu, Lục Hạo lại biết rất , đương nhiên, Lục Ninh cũng biết rất .

      Lâm Tịch khá là hài lòng, “Xí, lão già đó có sức chịu đựng như vậy à! Tăng thêm mấy chiếc kim nữa cho lão nương lão nương mời khách cần khách sáo! !”

      Ra đòn mạnh mẽ gì đó Chiêm Nghiêm Minh biết, là người văn nhã, vẫn nên dùng chút thủ đoạn văn minh là được rồi, cái loại giày vò quốc tế thông dụng dùng kim vàng đâm vào các huyệt đau đơn giản vệ sinh đau đớn kịch liệt khiến người ta muốn chết xong này vợ à hài lòng chưa?

      Vừa chuyển đến cổ tay, cùng với cách làm hay, đâm vào thêm chút, nhưng chỉ chút xíu, có thể khiến người ta muốn sống được muốn chết xong.

      ******************************************

      Lục Hạo vắt chiếc khăn mặt nóng hôi hổi phủ lên mắt cho Lương Ngũ Hinh, đôi mắt xinh đẹp cuốn hút đó, sưng húp lên trông chẳng ra làm sao, hơn nữa bởi vì lâu nghỉ ngơi mà lên đầy tia máu đỏ.

      “Tiểu Ngữ, em nhìn .” Lục Hạo tiếng với .

      Lương Ngữ Hinh liền nhìn đến nhìn thẳng vào mắt của , muốn hỏi, Lục Hạo, đây là báo ứng phải ? Báo ứng của em?

      Lâm Tịch thực nhìn nổi cục diện như thế này, bà muốn , cháu ngoan của ta nhất định bình bình an an về nhà, Tiểu Hinh Hinh biểu cảm của con lúc này thực là rất tốt lành đó!

      Nhưng lời này thể , bởi vì ai cũng biết rằng Lương Ngữ Hinh của lúc này chịu đựng được kích thích, ngay cả đùa chút cũng có thể sụp đổ.

      1 ngày rồi, 24 tiếng của ngày này trôi qua đau khổ chậm chạp giống như bị liệt hỏa Địa Ngục thiêu đốt vậy, Lục Hạo thể nào buông tha cho người ở trong ngục, mà kẻ bắt cóc Hạo Tử đương nhiên cũng thể buông tha, từ lúc bắt đầu có dự định đàm phám, mạng đổi mạng, lão già mạng của ông vẫn chưa xứng để so sánh với con trai tôi! Còn cả hai mạng người trong gia đình của tôi ông đều phai trả lại tất cả! Tuy bàn đàm phán từ trước đến nay vẫn chưa có tiền lệ thất bại, nhưng Lục Hạo coi khinh, tất cả đều buông tha!
      tart_trung thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :