1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Vừa gặp nương tử lầm cả đời - Dĩ Thu Túy Full đã có ebook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 42: Thất học!


      Năm 237, việc Thái tử Đoàn Tác mưu giết hại Ngự Vương Đoàn Thịnh bị lộ, còn cấu kết với nước Nam và Nam Vương, Thượng thư Sử Bộ, Thị lang Binh bộ, mưu bức vua thoái vị, nhưng chí lớn mà tài mọn, đức tài, được lòng quân, bị binh sĩ phản bội, vì vậy mà bại trận. Hoàng đế Đại Tề nể tình cha con, biếm làm dân thường và giam lỏng đến hết đời.

      Trận này kết thúc tốt đẹp, Ngự Vương Đoàn Thịnh xử lý mọi việc linh hoạt, bình tĩnh, rất được bá quan và dân chúng khen ngợi, Đoàn đế cũng khen thưởng hết lời.

      Thái tử bị phế, vị trí thái tử để trống. Đoàn Thịnh là thái tử gần như trở thành điều hiển nhiên, nhưng vẫn chưa được phong, nguyên nhân là do từ sau việc thái tử, sức khỏe Đoàn đế được tốt, thể lâm triều, chỉ ở trong phòng nghỉ ngơi.

      Chuyện trong triều do Đoàn Thịnh và các quan ở Phủ Nội Các xử lý.

      Sau khi tan triều, Đoàn Thịnh thăm Đoàn đế, khi đến trước cung của Đoàn đế gặp Đường Cẩm Vinh ra.

      “Ngự Vương cát tường!” Đường Cẩm Vinh làm lễ.

      Doàn Thịnh nhìn , “ theo ta!”

      Hai người tới vườn hoa cách đó xa, Đoàn Thịnh lo lắng hỏi, “Sức khỏe phụ hoàng sao rồi?”

      Đường Cẩm Vinh “Độc tích trữ trong người nên tinh thần uể oải, người mệt mỏi.”

      “Ừ! Còn Đồng Ca!” mấy ngày nay Đoàn Thịnh bận việc trong triều nên rất ít gặp Đồng Ca.

      “Đồng nương khôi phục rất tốt, nội lực phục hồi hoàn toàn, vết thương lưng khép lại, chỉ cần tĩnh dưỡng mấy ngày là có thể trở lại như thường.”

      “Có để lại sẹo ?”

      có, nhưng mà thảo dân điều chế loại thuốc trị sẹo, chỉ cần kiên trì thoa, mấy tháng sau hết!”

      Đoàn Thịnh , “Nguơi vất vả rồi!”

      ạ, đây là nhiệm vụ của thảo dân!”

      chuyện xong, Đường Cẩm Vinh rời , còn Đoàn Thịnh vào gặp Đoàn đế.

      Đoàn đế nằm ghế nệm nhìn bức tranh tường ngẩn người. Đoàn Thịnh biết Đoàn đế lại nhớ tới mẫu phi mình, ở thời điểm yếu ớt đơn nhất người ta thường hay nhớ lại ngày xưa, nhớ tới người mình nhất và những ký ức tốt đẹp.

      Hình như Đoàn đế nhận biết được tiếng bước chân của Đoàn Thịnh, Đoàn đế quay đầu lại, nở nụ cười, “Con tới rồi!”

      “Phụ hoàng!”, Đoàn Thịnh nửa quỳ bên cạnh Đoàn đế.

      “Giờ trẫm gìa nua thế này, mẫu phi con nhận ra trẫm sao? Con xem, nàng xinh đẹp rực rỡ như vậy!”

      Đoàn Thịnh nắm tay Đoàn đế, “Phụ hoàng, chớ suy nghĩ lung tung, có chuyện gì đâu, phụ hoàng sống lâu trăm tuổi!”

      Đoàn đế cuời lạnh nhạt, chứa đựng mệt mỏi và tang thương, chỉ vỗ vỗ tay Đoàn Thịnh mà lời nào.

      Lòng Đoàn Thịnh đau xót, gượng cười , “Nhi thần hỏi Đường Cẩm Vinh rồi, tình trạng của phụ hoàng tốt dần lên, độc bị khống chế! Chỉ cần người Tây Vực về tới, độc được giải, đến lúc đó phụ hoàng còn khỏe mạnh hơn lúc trước nữa!”

      Hoàng đế mỉm cười, “Ngoan, may là còn con!”

      Đoàn đế giấu tất cả đau buồn dưới đáy mắt, “Chuyện lần này con xử lý rất tốt! Phụ hoàng già rồi, chắc cũng sống được mấy ngày, phải nhanh lập con làm thái tử thôi!”

      Đoàn Thịnh vội , “Phụ hoàng, việc này gấp, chờ phụ hoàng khoẻ lên rồi hãy tính !”

      “Thịnh nhi, đừng từ chối nữa, mấy ngày nay con xử lý mọi việc trong triều vất vả, ngày sau lên ngôi vua cũng ai dị nghị gì, huống chi, sức khỏe ta tốt, chỉ sợ ngộ nhỡ.......”

      “Phụ hoàng, đừng ngộ nhỡ, con để cho phụ hoàng có chuyện!” Đoàn Thịnh vội .

      Hoàng đế cười , nhìn bức tranh tường, “Thịnh nhi, con sắp thành thái tử, tương lai là vua nước, phải là nương đoan trang hiền thục mới xứng đứng bên cạnh trợ giúp con!”

      Mặt Đoàn Thịnh biến sắc, “Phụ hoàng, nhi cần còn có việc phải xử lý, con xin trước!”

      “Đợi !”

      “Phụ hoàng, còn việc gì sao?”

      “Còn Đồng Ca con định thế nào?”

      “Phụ hoàng, chuyện lần này, nàng có công đầu!”

      “Ta biết! Nhưng cướp rốt cuộc vẫn là cướp!”

      Đoàn Thịnh buồn buồn , “Con biết phải làm gì!”

      Đoàn đế khoát tay, “Nhớ kỹ trách nhiệm của con, !”

      Đoàn Thịnh nhìn Đoàn đế cái rồi ra ngoài.


      Đối với Đồng Ca, ba ngày quả là thời gian rất dài, có nội lực, thể lại, vốn trước giờ thích chạy nhảy, nên chỉ ba ngày mà nàng cảm giác như ba năm.

      Vì vậy, vừa khôi phục nội lực là nàng lập tức thừa dịp nha hoàn có mặt, liền mặc đồ nam chạy ra ngoài, lúc này thấy đau lưng gì cả, chỉ cảm thấy tâm tình rất thoải mái.

      Nàng dùng khinh công lặng lẽ ra khỏi vương phủ. đường vẫn phồn hoa như cũ. Nàng lang thang đường, vô tình tới cái hồ
      , giữa hồ có đình nghỉ mát. đám tài tử văn nhân tụ tập, hình như thi thố gì đó.

      Đồng Ca thấy vậy, " thú vị!" rồi chạy vào xem náo nhiệt.

      Hôm nay là ngày các tài tử trong kinh thành tụ tập mỗi tháng, để thi làm thơ.

      Trong đình có đặt mấy cái bàn vuông và ghế, bàn có sẵn giấy bút, để các tài tử có thể tùy thời múa bút.

      Các tài tử đứng phe phẩy quạt giấy thể nho nhã.

      Cuộc thi thơ do ông lão mặc đồ màu xanh dương chủ trì, lão vuốt vuốt chòm râu dài, híp mắt, hài lòng gật gù, "Lục liễu tinh ấm phù mộng hoa, Bạch vân đoàn ảnh già ngư gia, Miệt bồng bố phàm kinh diễm sử, Việt nữ Tây Thi chính hoán sa." (Tạm dịch nghĩa: trời ấm liễu xanh hoa nở, mây trắng đầu ngư dân, cánh buồn trong gió, nàng Tây Thi nước Việt giặt lụa bên sông.)

      "Thơ hay!" tài tử nối tiếp: "Việt nữ Tây Thi chính hoán sa, Bích giang tận xử tây dương hạ, Vô biên hắc dạ già thiên khởi, khinh khởi la thường các hoàn gia." (Tạm dịch nghĩa: Nàng Tây Thi nước Việt giặt lụa bên sông, sông xanh kéo dài đến tận chân trời, trời dần tối, nàng nhấc làn váy trở về nhà.)

      "Tuyệt diệu! Tuyệt diệu!" Các tài tử gật gù , sau đó có người đứng ra đọc tiếp: "Khinh khởi la thường các hoàn gia, Thiến ảnh tu trường ánh nhật tà, Dương liễu khinh xao a na xử, Công tử mãn mục tận đào hoa." (Tạm dịch nghĩa: nhấc váy trở về nhà, ánh chiều tà chiếu thành bóng thon dài, cành liễn khẽ động, trước mặt công tử toàn là hoa đào.)

      "Trước mắt công tử toàn là hoa đào, hay hay!" Các tài tử nhìn nhau cười tiếng, ý phong lưu đều ở đuôi chân mày.

      người nổi danh phong lưu trong kinh thành đứng dậy, phe phẩy quạt xếp, tạo dáng phong lưu: "Công tử mãn mục tận đào hoa, Xử xử lưu tình vi phương hoa, Tài tử phong lưu bản vô tội, Hà tất đan luyến gia trung hoa." (Trước mắt công tử toàn là hoa đào, khắp nơi lưu tình vì hoa thơm, tài tử phong lưu là vô tội, mắc gì phải lưu luyến hoa trong nhà."

      Các tài tử đầu tiên là sững sờ, sau đó đều cười : "Lý công tử quả là người phong lưu nhất, bọn ta muốn theo mà theo kịp!"

      "Ha ha ha ha ha, ha ha ha ha" Lý tài tử kia đắc ý cười cuồng ngạo.

      Đúng lúc này, mái ngói phát ra vài tiếng rắc rắc, nóc nhà bị thủng lỗ, tiếp đó bầu rượu từ lỗ thủng rơi thẳng xuống đất, nứt thành bốn mảnh, mùi rượu lan bốn phía.

      Các tài tử cả kinh hô: "Ai?! Ai ở nóc nhà?"

      Đồng Ca từ nóc nhà nhảy xuống, hai má nàng ửng hồng, ánh mắt mông lung, môi đỏ mọng ướt át kiều diễm, hẳn hơi say.

      "Ngươi là ai, tại sao tới đây quấy rối?!"

      Đồng ca đảo cặp mắt câu hồn vòng, chỉ tay : "Ngươi... ngươi, ngươi... ngươi... Các ngươi nghe! Ta cũng làm bài thơ!"

      "Ngươi..." Các tài tử nghi ngờ.

      Đồng Ca đằng hắng tiếng, đọc: "Hà tất đan luyến gia trung hoa, Ngoại diện dã hoa nhất đại bã, Nhược cảm khứ chiêu hoa dẫn điệp, Nương tử nhất đao yêm liễu tha." (Mắc gì phải lưu luyến hoa trong nhà, bên ngoài hoa dại bó to, nếu dám trêu hoa bắt bướm, nương tử đao thiến .)

      Ánh mắt sắc bén của Đồng Ca quét qua vòng, như đao bắn về phía tài tử làm ra câu thơ "Mắc gì lưu luyến hoa trong nhà" kia. Mặc dù nàng ăn mặc như nam nhân, làm chuyện của nam nhân nhưng trong cốt nàng vẫn là nữ nhân, tuyệt cho phép có người coi thường nữ nhân.


      "Ôi~~" các tài tử kinh ngạc, khí vừa mới nóng lên nhanh chóng biến thành lạnh thấu xương! lát sau, mọi người phản ứng lại được, các tài tử nhìn Đồng Ca từ xuống dưới, diện mạo tầm thường, quần áo cao quý, nhưng thơ theo luật gì cả, thô tục chịu nổi!


      Lý tài tử kia khinh bỉ liếc Đồng Ca, "Thất học!"

      Đồng Ca tức giận, đến bên cạnh tên đó, "Ngươi gì? Có gan lập lại lần nữa xem!"

      Đồng Ca vốn là Nữ Sơn Đại Vương, khi tức giận, cả người tự có loại khí thế cường hãn, thư sinh yếu đuối làm sao mà so, Lý tài tử rụt vai, lui bước: "Mặc kệ ngươi!"

      "Ngươi..." Đồng Ca định hồ truyền đến tiếng hát hấp dẫn tầm mắt mọi người. Đồng Ca nhìn theo thấy con thuyền xa xa có hai nữ tử xinh đẹp hát cười.

      Các tài tử trong đình ai cũng lập tức chỉnh trang lại quần áo, phe phẩy quạt xếp, khuôn mặt tươi cười, cố bày ra vẻ tự cho là nho nhã nhất!

      thuyền, hai nương kia cũng nhìn trộm các tài tử trong đình, khẽ cười.

      " thuyền có phải là tài nữ hàng đầu của Đại Tề, Vương Phong Ngữ nương?" tài tử hỏi.

      "Ngữ tỷ tỷ, ngờ tỷ lại nổi tiếng như vây, tài tử khắp kinh thành đều biết tỷ!" Đoan Ngọc Nhi .

      Vương Phong Ngữ đáp lại tài tử kia, "Đúng vậy!"

      "Bọn ta ngưỡng mộ tài danh nương lâu, hôm nay là hội thi thơ, biết có được may mắn mời nương tham gia hay ?" tài tử kia .


      Chương 43: Làm nữ nhi mê mẩn


      “Bọn ta ngưỡng mộ tài danh nương lâu, hôm nay là hội thi thơ, biết có được may mắn mời nương tham gia ?” Tài tử kia .

      “Trông cũng thú vị! Chúng ta lên xem thử !” mặt Đoàn Ngọc Nhi sáng lên, kích động nắm ống tay áo Vượng Phượng Ngữ .

      “Công chúa, đừng làm rộn!” Vương Ngữ Phương nắm lấy bàn tay lắc lắc của Đoàn Ngọc Nhi, mắt nhìn về phía thị vệ đứng bên cạnh Đoàn Ngọc Nhi, sóng mắt lưu chuyển chứa ngàn vạn tình cảm dịu dàng.

      Trong đôi mắt như đầm sâu của thị vệ kia cũng có bóng dáng Vương Phương Ngữ, dáng vẻ tựa như lạnh lùng lại che giấu lửa tình nóng bỏng. Ánh mắt hai người đụng vào nhau, tơ tình vô hình như quấn quanh. Đôi mắt Vương Phượng Ngữ long lanh, sáng ngời.

      “Lãnh Minh, kêu người lái thuyền cặp bờ !” Đoàn Ngọc Nhi hô to, cắt đứt màn liếc mắt của hai người.

      “Vâng, công chúa!” Lãnh Minh thản nhiên thu hồi tầm mắt, làm theo lệnh Đoàn Ngọc Nhi.

      Đoàn Ngọc Nhi lém lỉnh ôm cánh tay Vương Phượng Ngữ, cười chọc, “Phượng tỷ tỷ, thị vệ nhà ta nhìn cũng được ha!”

      Mặt Vương Phương Ngữ lập tức đỏ bừng, thẹn thùng đẩy Đoàn Ngọc Nhi ra, “Công chúa, ngài lung tung gì đó?”

      Đoàn Ngọc Nhi đảo mắt, cười : “ thú vị gì hết, cứ như khối gỗ, để cho theo làm ta vui nổi, ngày mai đổi thị vệ khác thôi!”

      Vẻ mặt Vương Phượng Ngữ cứng đờ, sau đó từ tốn , “Võ công của Lãnh thị vệ rất cao, có bảo vệ công chúa, công chúa mới thoải mái chơi!”

      Đoàn Ngọc Nhi cười cười nắm tay Vương Phượng Ngữ , “Mau lên bờ, đừng gọi ta công chúa nữa, gọi ta Ngọc Nhi!”

      Đoàn Ngọc Nhi và Vương Phượng Ngữ lên bờ. cao quý xinh đẹp, đoan trang nhã nhặn, mỗi người vẻ, khiến đám tài tử nhìn đến mê mẩn, ‘yểu điệu thục nữ quân tử hảo cầu’ chính là đây! Vì thế các tài tử đều tranh nhau thể bộ dáng lễ độ nhã nhặn.

      “Nhàm chán!” Đồng Ca nhún người vọt .

      công tử phóng khoáng tuấn tú!” Đoàn Ngọc Nhi nhìn theo bóng lưng Đồng Ca, mặt đầy vẻ tiếc nuối.

      “Công tử cái gì? chỉ là kẻ thất học mà thôi!” Lý tài tử lúc nãy lên tiếng.

      Đúng lúc này, làn rượu bay thẳng đến đầu , hô to tiếng, cả người dính rượu, chật vật vô cùng!

      “Kẻ nào? Kẻ nào làm?” Lý tài tử giận dữ hỏi.

      “Ta!” ra Đồng Ca lộn trở về.

      “Tiểu nhân biết xấu hổ! Dám vô lễ như vậy?” Lý tài tử đen mặt, quan tâm hình tượng xông lên trước.

      Đồng Ca cười khẽ, thản nhiên , “Trước giờ đối với kẻ biết xấu hổ ta chưa bao giờ lịch cả, là ngươi lên tiếng xấu ta trước, chớ trách ta vô lễ lại!”

      Lý tài tử kia bị phản bảc, thẹn đỏ mặt, giận quát, “Ngươi đúng là kẻ thất học! Vừa rồi mọi người đều thấy, ngay cả bài thơ cũng làm được, phải thất học là gì?”

      Đồng Ca cười khẽ, “Ai biết làm thơ là thất học?! Thánh nhân còn chưa vậy, ngươi lại dám ?!” Đồng Ca quét mắt qua các tài tử. Các tài tử lập tức ngừng cười, ai dám ra mặt mạo phạm thánh nhân, bởi vì đúng là thánh nhân như vậy .

      Đồng Ca tự nhiên ngồi xuống ghế, cười : “ ai lên tiếng phản đối, chính là đồng ý với lời của ta! Làm thơ ta giỏi, nhưng có nghĩa là ta thất học!”

      Các tài tử bị Đồng Ca náo loạn như vậy đều vui, đặc biệt là Lý tài tử vừa bị nàng hất rượu lên người kia càng giận dữ.

      “Vậy ngươi giỏi cái gì?” Lý tài tử phục hỏi.

      Đồng Ca vung tay lên,
      tự nhiên cầm bình rượu bàn uống hớp to, sau đó tự tin : "Đối câu đối!"

      "Được, hôm nay ta đối với ngươi. Nếu ngươi thua, ngươi phải ở trước mặt mọi người thừa nhận mình là kẻ thất học!" Lý tài tử cười lạnh .


      Đồng Ca nhíu mày cười tiếng, vỗ tay lên bàn, , "Được, còn nếu ngươi thua, ngươi hãy rời khỏi giới tài tử, về nhà hầu hạ thê tử ngươi!"

      Những người có mặt sôi nổi nhìn hai người, với tài làm thơ vừa rồi của Đồng Ca khó mà thắng được, nhưng Đồng Ca lại tràn đầy tự tin như nắm chắc phần thắng trong tay. Còn Lý tài tử kia chỉ là tài tử hạng hai, dọa người bình thường còn được chứ gặp phải cao thủ coi như xong!

      Mặt Lý tài tử lúc trắng lúc xanh, cái giá đánh cuộc quá lớn, liên quan đến cả tương lai sau này của , nhưng giờ có đường lui, nên chỉ có thể nhắm mắt làm liều. tin bằng kẻ làm thơ cũng được!

      "Được, bắt đầu !" Lý tài tử kia nhìn chằm chằm Đồng Ca .

      Đồng Ca cười , "Ta giỏi về đối thơ, vậy nên nhường ngươi trước!"

      Lý tài tử bĩu môi, "Ngươi có lòng nhường, ta mà nhận hay, vậy ta ra đề trước!"

      "Long Vương dạ yến, nguyệt chúc tinh đăng, sơn hào hải dịch, địa tác bàn." (Yến tiệc của Long Vương, đèn sáng như trăng sao, sơn hào hải vị, bày đầy bàn) Lý công tử kia .

      "Ngọc Hoàng hưng binh, lôi cổ vân kỳ, phong đao vũ kiếm, thiên vi trận." (Ngọc Hoàng phát binh, trống như sấm cờ như mây, gió đao mưa kiếm, đánh cả ngày)

      Lý tài tử thấy Đồng Ca ứng đối dễ dàng thầm đổ mồ hôi lạnh, ngờ nàng đối được, co quắp miệng, " tệ. Nhưng vừa rồi chỉ là chào hỏi, bây giờ mới khó!"

      "Thi dã hữu, từ dã hữu, luận ngữ thượng dã hữu, đối đông tây nam bắc mô hồ, tuy vi đoản phẩm, dã vi diệu văn." (Có thơ, có từ, có luận ngữ, đông tây nam bắc mơ hồ, tuy ngắn, nhưng văn hay.)

      Đoàn Ngọc Nhi kéo tay áo Vương Phượng Ngữ, nhìn Đồng Ca với ánh mắt mong chờ.

      Đồng Ca đảo mắt cái, "Hắc bất thị, bạch bất thị, hồng hoàng canh bất thị, hòa hồ lang miêu cẩu phảng phật, tức phi gia súc, hữu phi dã thú." ( phải đen, phải trắng, càng phải đỏ vàng, phải cáo, sói mèo, tức phải gia súc, càng phải dã thú)

      "Đối rất hay!" Đoàn Ngọc Nhi vỗ tay nhảy lên, vẻ mặt hết sức hưng phấn.

      Đồng Ca kiêu ngạo nhìn Đoàn Ngọc Nhi, " nương quá khen!" Sau đó xoay người với Lý tài tử, "Ngươi ra hai đề, giờ tới phiên ta."

      "Ái ái tình tình tình tình ái ái, hữu ái hữu tình hữu tình hữu ái, vô ái vô tình vô tình vô ái." ( tình tình tình tình , có có tình có tình có , tình tình .)

      Đồng Ca vừa đọc xong, mọi người đều xôn xao hồi, rối rít nhìn nhau, vì đề này quá khó.

      Mặt Lý tài tử đỏ bừng, mồ hôi lạnh đổ như mưa, biết phải đối sao.

      Đồng Ca cười khẽ, "Cho ngươi thời gian từ từ suy nghĩ!" xong, nàng nhàn nhã ngồi rung đùi.

      Đoàn Ngọc Nhi hưng phấn kéo Vương Phượng Ngữ qua, "Công tử đối tốt lắm, ta có thể khẳng định, công tử phải kẻ thất học!"

      Đồng Ca quay đầu nhìn chằm chằm Đoàn Ngọc Nhi, , " nương, mặt trông quen quá!"

      "Thôi , kiểu cũ quá rồi!" biết có ai châm biếm Đồng Ca câu.

      Đoàn Ngọc Nhi đáp, "Tiểu nữ chưa từng gặp qua công tử!"

      Đồng Ca gì nữa, quay lại nhìn Lý tài tử kia, "Sao rồi, nghĩ ra chưa?"

      Mặt Lý tài tử xanh mét, cúi đầu cố gắng suy nghĩ, nhưng đầu óc hỗn loạn, nghĩ mãi vẫn ra, trong bụng chẳng có mấy chữ, hết sức lắm mới thi đậu tú tài, lần này xem như xong rồi!

      Lý tài tử nghĩ càng lâu, người bàn tán càng nhiều. vừa phải nghĩ câu đối vừa phải phân tâm nhìn ánh mắt khinh miệt của người quen, chợt cảm thấy thể diện mất sạch, vô cùng lúng túng.

      Đoàn Ngọc Nhi vui vẻ , "Nghĩ ra nhận thua !", vừa nghe thấy vậy, những người có mặt đều rối rít hưởng ứng. Lý tài tử còn mặ mũi nào nữa, thở hắt hơi, : "Thành bại là chuyện thường của người học võ, đại trượng phu co được giãn được, hôm nay đối bằng ngươi, ta nhận thua!" xong, che mặt rời .

      "Ấy, ấy, sao ngươi rồi!" Còn chưa rút lui khỏi giới tài tử mà!" Đoàn Ngọc Nhi bất mãn kêu to.

      "Thôi, làm người phải có lòng khoan dung." Đồng Ca lạnh nhạt , xoay người định , nhưng ngờ lại đụng vào ngực người.

      Đồng Ca vừa ngửi được mùi hương quen thuộc nghĩ chạy, vì vết thương nàng chưa lành hẳn mà lại chạy uống rượu, nên cũng hơi chột dạ, nhưng nàng vừa lách người bị Đoàn Thịnh ôm chặt vào ngực, nàng còn bị thương, võ công bằng , đành phải để ôm.

      Đoàn Ngọc Nhi luôn nhìn theo Đồng Ca nãy giờ, thấy Đồng Ca bị người khác ôm, bất bình giùm, "Buông vị công tử này ra!" Đoàn Ngọc Nhi quát khẽ tiếng, nhưng khi thấy người trước mặt là ai liền im bặt.
      Last edited by a moderator: 25/10/14
      Chris thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 44: Đồng Ca có tin vui


      “Hoàng huynh, huynh bận rộn vô cùng, sao lại có thời gian tới đây dạo vậy?” Đoàn Ngọc Nhi vừa vừa nhích đến bên Đồng Ca, kéo tay nàng ra.

      “Ngự Vương điện hạ! Thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế! Công chúa vạn phúc!” tất cả các tài tử có mặt đều quỳ gối.

      “Các vị, mời đứng lên!” Đoàn Thịnh mặc Đồng
      Ca giãy giụa thế nào cũng buông tay. Thấy vậy mọi người đều nhìn nhau, Ngự Vương ôm nam nhân thực là chuyện trái với luân lý, nhưng cả bọn đều im lặng quan sát, giận mà dám .

      Đồng Ca thấy Đoàn Thịnh vẫn thản nhiên như , nàng cũng chẳng thèm giãy giụa nữa, mặc ôm, dựa hẳn vào người .

      Thấy vậy Đoàn Ngọc Nhi lúng túng tiến lên, kéo áo Đoàn Thịnh vào tai , “Hoàng huynh, nam nam thụ thụ bất bất, huynh xem mọi người nhìn huynh kìa!”

      “Nam nam? Ai ta là nam?!” Đồng Ca ngước đầu lên, mở to mắt , “Mặc đồ nam là nam nhân sao? Ta đúng là nữ nhân!”

      “Nữ nhân!” Mọi người nghi ngờ nhìn chằm chằm Đồng Ca và Đoàn Thịnh.

      Mặt Đoàn Ngọc Nhi trắng bệch, dám tin nhìn chằm chằm Đồng Ca.

      “Nàng là thê tử của ta!” Ngự Vương chính thức giới thiệu. Mọi người nhìn Đồng Ca, kết hợp với lời đồn gần đây liền bừng hiểu, người này chính là Nữ Sơn Đại Vương truyền kỳ!

      Mọi người nhìn Đồng Ca với mắt tò mò và kĩnh ngưỡng! Chuyện của Đồng Ca từng bị người bên phe thái tử lấy ra làm văn nên mọi người nghe nhiều riết thuộc luôn! Chuyện có rất nhiều phiên bản, thư có, xinh đẹp tuyệt trần có, hung hăng có, tóm lại rất mang màu sắc truyền kỳ!

      Lời đồn quả nhiên là lời đồn, nhìn người thấy khác hẳn. Nàng vừa cuồng ngạo vừa quyến rũ, kết hợp hài hòa khí của nam nhân và uyển chuyển của nữ nhân, tạo thành sức hút đặc biệt, mà Ngự Vương thản nhiên giới thiệu nàng trước mặt mọi người như vậy, chứng tỏ rất chiều nàng…

      Đồng Ca thích ánh mắt của mọi người lắm, mặc dù trước giờ nàng quen bị mọi người nhìn chăm chú, nhưng hôm nay bỗng thấy hơi ghét, đột nhiên, bụng nàng sôi lên, nàng đẩy Đoàn Thịnh ra, che miệng chạy qua bên cạnh nôn ra.

      Thấy vậy, Đoàn Thịnh vô cùng lo lắng, nhanh chóng chạy lại đỡ nàng, “Đồng Đồng, sao vậy, trong bụng thoải mái hả?”

      Đồng Ca dùng tay che ngực, dáng vẻ hơi suy yếu, nàng lấy ống tay áo lau miệng xong, giọng , “Thịnh, chúng ta về thôi!”

      Đoàn Thịnh cưng chiều , “Ừ!”

      “Nàng còn được ?” giọng Đoàn Thịnh hết sức dịu dàng. Đường đường Ngự Thân Vương mà kiêng kị gì thể dịu dàng như vậy với Đồng Ca trước mặt mọi người đủ để họ nảy sinh lòng kính trọng với nàng.

      “Được! Ta yếu đuối đến mức ấy!” Đồng Ca tức giận .

      Đoàn Thịnh cười cười, nắm tay dắt nàng lên kiệu.

      Mọi người nhìn theo bóng hai người.

      “Ta muốn ngồi kiệu, ta muốn cưỡi ngựa!” Đồng Ca thích kiệu chậm rì rì.

      Đoàn Thịnh dịu dàng khuyên, “Đồng Đồng ngoan, giờ vết thương của nàng chưa khỏi hẳn, thể ra gió.”

      Đồng Ca bĩu môi: “ sao?”

      Chờ nàng ngồi vào kiệu xong, Đoàn Thịnh nhảy lên lưng Lưu Thủy, , “Ngọc Nhi!”

      Nghe tiếng Đoàn Thịnh, Đoàn Ngọc Nhi mới tỉnh hồn lại. Lý tổng quản tới, cung kính , “Công chúa, xin mời!” ra khi vừa thấy Đoàn Ngọc Nhi, Lý tổng quản cho chuẩn bị thêm chiếc kiệu nữa.

      Đoàn Ngọc Nhi nhìn kiệu Đồng Ca hồi, rồi xoay người với Vương Phượng Ngữ, “Ngữ tỷ tỷ, ta về đây!”

      Vương Phượng Ngữ mỉm cười chào, sau quyến luyến nhìn về phía Lãnh thị vệ. Đoàn Ngọc Nhi hiểu ý, cười , “Lãnh Minh, đưa Ngự tỷ tỷ về , nếu có sơ suất gì, ta hỏi tội ngươi!”

      Mắt Lãnh Minh lóe lên, trầm ổn , “Vâng! Thuộc hạ nhất định đưa Vương nương an toàn về nhà!”

      Giọng Vương Phượng Ngữ chứa vui mừng , “Đa tạ công chúa!”

      Đoàn Ngọc Nhi mỉm cười gật đầu bước vào kiệu, Đoàn Thịnh lập tức thúc giục ngựa, đoàn người về Ngự Vương Phủ.

      Sau đó Vương Phượng Ngữ và Lãnh thị vệ cũng rời .

      Đoàn Thịnh vừa , các tài tử liền bàn tán xôn xao, “ tại vị trí thái tử vẫn trống, có ba hoàng tử phù hợp, nhưng trong đó, Ngự Vương là được ủng hộ nhiều nhất, hơn nữa lần này Ngự Vương có công bình phản loạn, cộng thêm trước giờ hoàng thượng luôn thương Ngự Vương nhất, xem ra vị trí thái tử trừ Ngự Vương ra thể là ai khác!”

      “Khụ khụ khụ” tài tử đứng đầu , “Các vị, các vị, chuyện chính trị, hãy chuyện phong nguyệt!”

      “Được, chuyện phong nguyệt!” các tài tử khác phụ họa.

      “Các vị đoán Sơn Đại Vương kia thành chính cung chứ?”

      Các tài tử nhìn nhau, “Khó đoán khó đoán!”

      Trong kiệu Đồng Ca lại ói lên ói xuống, mệt lả .

      Đoàn Thịnh còn cách nào khác, đành theo lời Đồng Ca cho nàng lên ngựa, ôm nàng về phủ.

      Vừa về tới phủ, có ngự y chờ sẵn.

      Đoàn Thịnh ôm Đồng Ca xuống ngựa, rồi tiếp tục ôm đến phòng khách, Đồng Ca cũng mặc cho ôm có chút áy náy thẹn thùng nào.

      Đoàn Thịnh đặt Đồng Ca lên ghế xong, lập tức với ngự y bên cạnh, “Dạ dày vương phi tốt, ngươi khám thử xem!”

      cần khám, ta sao, chỉ buồn nôn chút thôi, có vấn đề gì lớn!” Đồng Ca .

      “Đồng Đồng, ngoan, nghe lời!” Đoàn Thịnh xong, kéo ống tay áo nàng lên.

      “Sao rồi?” Đoàn Thịnh sốt ruột hỏi.

      Ngự y lui bước, chắp tay : “Chúc mừng Ngự Vương, vương phi có tin vui!”
      Last edited: 25/10/14
      Chris thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 45: Đoàn đế chọn dâu


      Ngự y lui bước, chắp tay , “Chúc mừng Ngự Vương, vương phi có tin vui!”

      Đoàn Thịnh ngẩn ra giây, sau đó mắt sáng rực, nở nụ cười rực rỡ như ánh mắt trời, hưng phấn nắm tay Đồng Ca, “Đồng Đồng, nàng mang thai! Con của chúng ta! tốt quá! tốt quá!”

      Ngự y thấy vậy tự giác lui ra.

      Đoàn Thịnh liên tục “Tốt quá!”, lo phụ hoàng thích Đồng Ca cách nào lập nàng làm chính phi, giờ tốt rồi, có lý do chính đáng, Đồng Ca mang thai con , nếu như là con trai là hoàng trưởng tôn, tin chắc phụ hoàng phản đối nữa.

      Đoàn Thịnh hưng phấn bế Đồng Ca lên xoay vòng vòng. Đồng Ca cũng rất vui mừng, nàng ôm đầu Đoàn Thịnh , “ tốt quá! Tôn trưởng lão lo lắng nữa rồi, sơn trại có người kế thừa!”

      Đoàn Thịnh cười để nàng xuống, “Là Đại Tề có người kế thừa!”

      “Đại Tề?” Đồng Ca nghiêng đầu hỏi Đoàn Thịnh.

      Đoàn Thịnh ngồi xuống bên cạnh nàng, nắm tay nàng để vào lòng bàn tay mình, dịu dàng , “Đồng Đồng, nàng là thê tử của ta, là vương phi của ta, là nữ nhân duy nhất trong kiếp này của ta!”

      Đồng Ca cười to, vui vẻ nắm ngược lại tay Đoàn Thịnh, “Tốt! Nếu chàng phụ ta, vậy chàng cũng là nam nhân duy nhất của ta trong kiếp này!”

      Đoàn Thịnh mỉm cười, xúc động nghĩ, đây chính là thê tử của , lúc nào nàng cũng kiêu ngạo và tự tin như vậy, nàng giống nữ tử yếu đuối, càng phải là nữ nhân đứng sau lưng , nàng có thể bước song song với , bay lượn với !

      Đoàn Thịnh móc khối ngọc bội hình rồng đại biểu cho thân phận của ra, trịnh trọng đặt vào tay nàng, “Đồng Đồng, từ nay về sau, tất cả của ta đều là của nàng!”

      Đồng Ca khó hiểu nhìn , “Chàng cho ta ngọc bội làm gì?”

      Đoàn Thịnh cười, “Đồng Đồng hãy cất kỹ nó. Ta muốn tổ chức lễ thành thân long trọng, để cho nàng chính thức vào cửa!” khối ngọc bội này chỉ đại diện cho thân phận mà còn cả quyền lực và địa vị.

      Đồng
      Ca nghe lời cất ngọc bội vào, phải chúng ta thành thân rồi sao? Còn tổ chức gì nữa, chàng thấy phiền à?”

      Đoàn Thịnh cưng chiều hôn chóp mũi nàng, “ phiền toái, ta muốn cho toàn bộ con dân Đại Tề biết, nàng là Ngự Thân vương phi của ta, là hoàng hậu tương lại của Đại Tề, có thể lấy được nàng là may mắn của ta.”

      “Hoàng hậu tương lai của Đại Tề?” Đồng Ca hỏi.

      Đoàn Thịnh thấp thỏm trong lòng, biết nàng thích tự do, ham danh lợi, xác định danh phận hoàng hậu này có thể giữ nàng ở lại bên cạnh được , “Đúng vậy! Đồng Đồng, hứa với ta, nàng vĩnh viễn ở bên cạnh ta!”

      Đồng Ca trầm mặc hồi, tuy nàng xuất thân là cướp nhưng cũng biết làm hoàng hậu là có nghĩa là gì, nghĩa là nửa đời sau của nàng phải chết dần chết mòn trong cung cấm.

      Thấy nét mặt Đồng Ca, Đoàn Thịnh hốt hoảng, “Đồng Đồng, nàng vẫn có cuộc sống nàng muốn, nàng muốn bay nhảy thế nào cũng được, ta hạn chế tự do của nàng, chỉ cần lúc nàng mệt mỏi, hãy trở lại bên cạnh ta làm hoàng hậu duy nhất của ta!”

      Đồng Ca nghe xong những lời thâm tình của Đoàn Thịnh, lòng tràn đầy cảm động, nếu như lúc trước nàng chỉ là có thiện cảm với , lúc này nàng sâu, ra nàng hề biết nàng từ sớm, nếu nàng theo vào kinh thành, sinh con cho

      Chờ đợi là điều làm người ta lo âu thấp thỏm nhất, mà càng quan tâm càng bị loạn, Đoàn Thịnh nắm chặt tay Đồng Ca, lòng bàn tay lấm tấm mồ hôi lạnh, kiếp này dù có chuyện gì cũng buông tay nàng, ngay cả phải buông tha ngôi vua, nhưng vẫn nhớ trách nhiệm của mình, là hoàng tử của Đại Tề, gánh vác tương lai của Đại Tề, vậy nên mong nàng đồng ý!

      Đồng Ca nhìn ra ngoài cửa sổ, mắt nàng dõi theo con ưng bay lượn vui vẻ bầu trời bao la, hồi lâu, nàng mới quay đầu lại nhìn nam nhân chờ đợi câu trả lời của nàng, tướng công của nàng!

      Nàng than tiếng, giống như vừa mất mát vừa tiếc nuối! Nàng nhướng mày, cười , “Được rồi! Ta liền mở lòng từ bi cho chàng được mở mày mở mặt! Nhưng ta muốn toàn bộ người trong sơn trại đều phải có mặt!”

      Mặt Đoàn Thịnh chợt sáng lên, “Đồng Đồng, kiếp này, ta quyết phụ nàng!” xong, hôn lên môi nàng, Đồng Ca chủ động đáp lại, làm nụ hôn sâu sắc hơn. Khi hai người thắm thiết giọng chen vào, Đoàn đế gọi vào cung.

      Đoàn Thịnh ôm Đồng Ca về phòng nghỉ ngơi xong, mới theo thái giám vào cung.

      “Hoàng huynh, hoàng huynh! Đoàn Ngọc Nhi canh sẵn ở cửa cung, ngoắc Đoàn Thịnh.

      Đoàn Thịnh sải bước qua , “ phải muội vừa mới về cung sao? Giờ lại chạy ra đây nữa?”

      “Muội cố tình đứng đây chờ huynh đó! Vừa về cung muội nghe được tin!” Đoàn Ngọc Nhi tỏ vẻ thần bí.

      Đoàn Thịnh cười vỗ đầu nàng, “Ngọc Nhi, còn sớm nữa, về cung nghỉ ngơi !”

      “Tiểu Lâm Tử, đưa công chúa về cung.” Hiển nhiên Đoàn Thịnh hề cảm thấy hứng thú với tin tức này.

      Đoàn Ngọc Nhi dậm chân bất mãn kêu, “Hoàng huynh, tin tức này là về huynh đó, huynh nghe đừng có mà hối hận!”

      Lời Đoàn Ngọc Nhi thành công làm Đoàn Thịnh dừng chân, xoay người, “Ngọc Nhi, chuyện gì?” Đoàn Ngọc Nhi có thể là người nhanh biết nhiều tin nhất trong cung.

      “Phụ hoàng định ban hôn cho huynh!” Đoàn Ngọc Nhi xong, mặt hề có vui mừng, ngược lại còn hơi u sầu.

      Đoàn Thịnh lập tức hỏi, “Muội nghe tin này từ đâu?”

      “Muội vừa tới chỗ phụ hoàng chơi, thấy phụ hoàng xem tập tranh, sau đó chỉ vào bức , “Để người này làm vương phi cho hoàng huynh con được ?”

      Đoàn Ngọc Nhi bắt chước giọng điệu của Đoàn Đế cực giống.

      Đoàn Thịnh híp mắt, “Rồi muội sao?”

      Đoàn Ngọc Nhi cong môi, “Muội hoàng huynh có người rồi! Trong phủ huynh ấy phải vị vương phi sao?”

      “Phụ hoàng ?”

      “Phụ hoàng nương kia xuất thân thấp hèn, lại thô lỗ như vậy xứng với hoàng huynh con, nương này hiền lành đoan trang, tài hoa hơn người, là tài nữ giỏi nhất của Đại Tề ta, chỉ có nương này mới xứng với hoàng huynh con, ta chọn cho nó vương phi hoàn mỹ nhất thiên hạ’!”

      Đoàn Ngọc Nhi tới đây len lén nhìn Đoàn Thịnh. mặt Đoàn Thịnh đen như đáy nồi, nhanh chóng sải bước vào cung Đoàn Đế, biết vua chơi, nên chỉ có ngăn chặn trước khi Đoàn đế hạ chỉ mới là cách ngăn cơn sóng dữ tốt nhất.

      “Hoàng huynh, chờ muội với, muội cũng !” Đoàn Ngọc Nhi chạy vội theo sau. Đoàn Ngọc Nhi biết ít nhiều về chuyện của Vương Phượng Ngữ với Lãnh thị vệ, nên muốn bạn tốt mất hạnh phúc. Về phần Đoàn Thịnh, từ ánh mắt nhìn Đồng Ca, Đoàn Ngọc Nhi biết khó mà chấp nhận cuộc hôn nhân này. Đoàn Ngọc Nhi muốn bạn tốt và trai thân nhất khổ sở, nên mới chặn đường báo cáo cho Đoàn Thịnh biết trước.
      Last edited: 25/10/14
      Chris thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 46: Tất cả đều vui vẻ


      Đoàn Thịnh càng gần tới cung của Đoàn đế, bước chân càng chậm lại, xoay người ngăn Đoàn Ngọc Nhi, “Muội ở đây chờ, đừng vào tham gia náo nhiệt!”

      Đoàn Ngọc Nhi cười đùa, “Hoàng huynh sai rồi, nơi nào có náo nhiệt, nơi đó phải có muội chứ!”

      Đoàn Thịnh nghiêm túc , “Ngọc Nhi, nghe lời!”

      Đoàn Ngọc Nhi cúi đầu, “Được rồi! Muội ở bên ngoài chờ huynh!” xong, bỗng cười tiếng, “Hoàng huynh cố gắng lên, muội ủng hộ huynh!”

      Đoàn Thịnh mỉm cười xoa đầu Đoàn Ngọc Nhi, sau đó xoay người bước nhanh vào trong.

      Trong cung điện lộng lẫy rất yên tĩnh, Đoàn đế ngồi ghế dựa, đôi mắt mỏi mệt nhìn bức tranh tường.

      Đoàn Thịnh hít hơi sâu, bước tới bên cạnh Đoàn đế, vẻ mặt nhu hòa , “Phụ hoàng, nhi thần tới!”

      Đoàn đế như có chút sức sống, quay đầu nhìn Đoàn Thịnh, sau đó vỗ vỗ tay vịn, “Thịnh nhi, ngồi !”

      Đoàn Thịnh ngồi vào bên cạnh Đoàn đế, trong trí nhớ của , phụ hoàng luôn cao ngạo và to lớn, tựa như chim ưng bầu trời, hoàn toàn giống vẻ già nua trước mắt.

      Đoàn đế thả tay Đoàn Thịnh ra, vuốt vuốt bụng mình vẻ mặt khổ sở.

      “Phụ hoàng, lại đau sao?” Đoàn Thịnh ân cần hỏi.

      Đoàn đế thở ra hơi, cặp mắt vô hồn, “Thịnh nhi, biết tại việc ta tiếc nuối nhất là gì ?”

      Đoàn Thịnh , “Phụ hoàng yên tâm ! có chuyện gì đâu, con mới vừa nhận được tin bồ câu mang về, bọn họ tìm được Lam mạn ưu, đường trở lại, độc của phụ hoàng nhanh chóng được giải, phụ hoàng khá lên rất nhanh!”

      Đoàn đế cười khẽ, “Thịnh nhi, ta hi vọng trong lúc ta còn sống có thể nhìn thấy con của con!”

      Đoàn Thịnh thầm vui mừng, “Phụ hoàng, hôm nay con vào cung là có tin tốt muốn cho phụ hoàng!”

      Mắt Đoàn đế sáng lên, “Tin tốt gì?”

      Đoàn Thịnh cười sáng lạn, “Phụ hoàng sắp làm gia gia!”

      “Cái gì?’ Đoàn đế kích động nắm chặt tay Đoàn Thịnh.

      Đoàn Thịnh trấn an , “Đồng Đồng mang thai!”

      Vẻ mặt Đoàn đế hơi lo lắng, buông tay Đoàn Thịnh ra, “Con cháu hoàng gia có quan hệ đến giang sơn xã tắc, sao có thể do nữ tướng cướp sinh dưỡng.” xong, Đoàn đế trầm mặt xoay gười, đưa bức họa bên cạnh cho Đoàn Thịnh.

      Đoàn Thịnh biết Đoàn đế đưa cái gì, nhưng chỉ nhận lấy mà mở ra, sau đó giơ khối ngọc hình phượng hoàng rất sống động tới trước mặt Đoàn đế, “Phụ hoàng biết vật này chứ?”

      Đoàn đế run run nhận lấy, mắt bỗng sáng lên, “Đây là tín vật của hoàng tộc nước Phượng, Thịnh nhi, từ đâu mà con có nó?”

      Đoàn Thịnh đáp, “Ba trăm năm trước, nước Phượng là nước lớn duy nhất ở Trung Nguyên. Hai trăm năm trước, nước Phượng có thù trong giặc ngoài, cộng thêm hoàng đế bất tài, mà bị gian thần làm phản, hoàng thất phải bỏ trốn. Các nước chư hầu bất mãn,hợp sức đánh dẹp tên phản thần, nhưng người trong hoàng thất mất tích. Thời gian trôi qua, các chư hầu kia dần dần làm chủ phương, tự lập thành: nước Nam, nước Tề, nước Bắc, nước Triệu. Mà con cháu hoàng thất nước Phượng, để lẩn trốn chiến loạn cải tên đổi họ, phải làm cướp.......”

      Đoàn đế nghe Đoàn Thịnh , dần hiểu ra, “Thịnh nhi, ý của con là, Đồng Ca có liên quan với hoàng thất nước Phượng?”

      Đoàn Thịnh cười , “Rất có liên quan! Nàng là con cháu duy nhất còn sót lại của hoàng thất nước Phượng, thân phận vô cùng tôn quý!”

      Đoàn đế rũ mắt xuống, tính toán trong đầu, “Con có chứng cớ ?”

      Đoàn Thịnh , “Khối ngọc phượng hoàng này chính là chứng cớ!” Đồng thời, lấy ra quyển sách từ trong ngực, đó có hình con phượng hoàng dáng vẻ vô cùng cao ngạo, vừa nhìn biết phải vật tầm thường.

      “Đây là quyển sách sử do con cháu hoàng thất nước Phượng ghi lại tất cả từ khi vào rừng làm cướp.” Đoàn Thịnh đưa quyển sách cho Đoàn đế.

      Ở lần đầu tiên hai người tiếp xúc thân mật, Đoàn Thịnh thấy Đồng Ca đeo bông tai ngọc cổ, bông tai được chế tác tinh xảo cao quý, rất giống với vật của nước Phương mà nhìn thấy quyển sách cổ ghi lại lịch sử nước Phượng ba trăm năm trước. Nên Đoàn Thịnh bắt đầu quan sát sơn trại thử, phát , trong sơn trại từ những trang trí rất cũng đều liên quan đến nước Phượng, vì vậy bỗng nổi lên nghi ngờ. từng hỏi Đồng Ca bông tai ngọc từ đâu mà có, nàng là do tổ tiên truyền lại, điều này càng làm nghi ngờ hơn.

      Trước khi về kinh, tìm Tôn trưởng lão hỏi thẳng. Tôn trưởng lão xác nhận nghi ngờ của , và Tôn trưởng lão cũng có suy nghĩ giống , hạnh phúc của Đồng Ca mới là điều quan trọng nhất. Nếu như Đoàn Thịnh thành vua, Đồng Ca thành hoàng hậu, cũng xem như an ủi cho tổ tiên, nên Tôn trưởng lão đưa quyển sách sử cho Đoàn Thịnh, hi vọng đối xử tốt với Đồng Ca, cho nàng thân phận đường hoàng để được Đoàn đế tiếp nhận.

      Vẻ mặt Đoàn đế phức tạp nhìn quyển sách, , “Con tính sao? cho Đồng Ca biết thân phận ?”

      Vẻ mặt Đoàn Thịnh nặng nề, “Theo lý, chúng ta đều là thần tử của nàng. Nhưng nước Phượng biến mất hai trăm năm, trong hai trăm năm này, dân chúng bốn nước đều an cư lạc nghiệp, sống trong thái bình. thể gộp bốn nước lại cho nàng được. Hơn nữa, khi ra, sợ rằng những kẻ có dã tâm tranh giành nàng, vì nàng mang tiếng là người đứng đầu bốn nước, nàng là cớ tốt nhất để khôi phục lại nước Phượng, nếu vì vậy dẫn đến chiến loạn, khiến dân chúng lầm than, ổn!”

      “Ừ, con rất có lý! Vậy ý con là?” Đoàn đế hỏi.

      Đoàn Thịnh cười, “Trong mắt nhi thần, mặc kệ thân phận của nàng là gì, cướp cũng được mà công chúa cũng vậy, nàng chính là thê tử của con, là thê
      tử duy nhất kiếp này. Trừ nàng, con muốn ai khác! Xin phụ hoàng ân chuẩn!”

      Đoàn đế hỏi tới, “Ý con là giấu giếm thân phận của Đồng Ca?”

      Đoàn Thịnh gật đầu.

      Đoàn đế thấy vậy vẻ mặt thả lỏng, “Được! Theo ý con! Cũng coi như ta tận trung với hoàng đế nước Phượng!”

      “Cám ơn phụ hoàng!” Đoàn Thịnh kìm được vui mừng.

      Đoàn đế cũng cười, nắm tay Đoàn Thịnh : “Có dòng máu của nước Phượng, con cháu Đại Tề ta càng thêm tôn quý. Hi vọng lần này là con trai, như vậy Đại Tề ta có người kế nghiệp.”

      Đoàn Thịnh thấy bộ dáng của Đoàn đế như vậy, theo, “Phụ hoàng, thời gian còn dài mà, chúng ta nhất định có rất nhiều rất nhiều tiểu hoàng tử!”

      “Người đâu! Gọi Trần đại nhân đến đây!” đột nhiên Đoàn đế hô to lên.

      “Ý phụ hoàng là?” Đoàn Thịnh vui mừng hỏi.

      “Tìm ngày tốt, để thái tử Đại Tề ta cưới phi, thể qua loa! Còn nữa, việc phong con làm thái tử cũng chuẩn bị luôn!”

      khí vui mừng bao trùm khắp Đại Tề, Đoàn đế hết bệnh. (việc Đoàn đế bị trúng độc chỉ tuyên bố với bên ngoài là bị bệnh cần tĩnh dưỡng). Đoàn Thịnh nhân hậu thông minh thay thế Đoàn Tác thô bạo quái đản làm thái tử, là phúc của cả nước, của dân chúng. Đồng thời thái tử cưới Nữ Sơn đại vương mà dân chúng kính làm thái tử phi, càng được dân chúng ủng hộ.

      Ngày cưới của thái tử, cả nước chung vui, tiếng nhạc vang trời, khách nhiều kể xiết, trong đó thể thiếu các huynh đệ từ sơn trại đến.

      Lần này, rốt cuộc Đồng Ca chịu mặc áo cưới của nữ, trong xinh đẹp vẫn mất hào khí, mê chết đám người.

      Lúc bái đường, tuy ngoài cửa phủ bị mọi người chen lấn đến mức nước cũng chảy lọt, nhưng trong phủ nhờ có Đoàn đế nên ai dám làm loạn.

      Tiếng chúc mừng vang mãi dứt.

      Còn Đồng Ca chỉ cảm thấy đầu rất nặng, mắt díp chặt, sáng sớm nay mới giờ Dần nàng phải thức dậy trang điểm, nên giờ hết sức buồn ngủ, Đoàn Thịnh thấy vậy, nhàng cầm tay nàng, “Đồng Đồng, ráng thêm chút nữa!”

      Đồng Ca nắm lại tay , Mặc dù cách tầng khăn thể thấy mặt nàng, nhưng vẫn có thể cảm nhận được tình cảm của nàng.

      Lúc hai người chuẩn bị bái thiên địa giọng chen vào, “Đợi !”

      Ai dám quấy rối trong ngày vui vủa thái tử?

      Là ba người mặc trang phục nước khác.

      “Đại Đại, đừng mà!” Người cầm đầu vốn duy trì hình tượng uy nghiêm vừa thấy Đồng Ca lập tức thay đổi dạng, nhào tới bên cạnh nàng, nhưng bị Đoàn Thịnh chắn trước mặt.

      Đồng Ca nghe thấy giọng này cũng rất vui mừng, nàng vén khăn phượng lên, , “Giang Tiểu Thủy! Rốt cuộc ngươi cũng trở lại, ta còn tưởng ngươi mất tích chứ?”

      Giang Tiểu Thủy vui vẻ tiến lên, trước mặt mọi người cũng dám làm quá, vẻ mặt nửa xin nửa buồn , “Đại Đại, vì muội, thế nào ta cũng phải trở lại!”

      Đồng Ca nhìn quần áo của từ xuống dưới, “Giang Tiểu Thủy, ngươi mặc trang phục nước Nam làm gì? Ôi, còn là từ tơ vàng tơ bạc nữa chứ, ngươi phát tài rồi hả?”

      Giang Tiểu Thủy cười khổ, “Đại Đại, việc này sau !”

      “Đại Đại, muội chắc chắn phải gả cho ?”

      Đồng Ca cười , “Vẻ mặt ngươi sao kỳ lạ vậy? Ta xác định từ sớm rồi! phải ta và Thịnh thành thân ở sơn trại rồi sao?!”

      Giang Tiểu Thủy nhìn Đồng Ca, “Đại Đại, nếu như có Đoàn Thịnh, muội gả cho ta chứ?”

      Đồng Ca cười, “Ta xem ngươi là huynh đệ!”

      Giang Tiểu Thủy hít hơi sâu, sau đó cười : “Đại Đại, chúc muội hạnh phúc! Hạnh phúc của muội chính là hạnh phúc của ta!”

      xong Giang Tiểu Thủy xoay người về phía Đoàn Thịnh , “Nếu ngươi đối xử với Đại Đại tốt, ta nhất định tiếc giá nào giành lại muội ấy! Ta nhất định làm được!”

      Đoàn Thịnh cười tự tin, “Ta cho ngươi có cơ hội đó! Thất hoàng tử!”

      “Thất hoàng tử?” Đồng Ca nhìn hai người hỏi.

      Giang Tiểu Thụy nhìn Đồng Ca, “ ra ta là thất hoàng tử của nước Nam. xin lỗi giấu muội bấy lâu, muội trách ta chứ?”

      Đồng Ca cười , “Ta sao lại trách ngươi?! Ta luôn thắc mắc biết ngươi làm sao có thể khiến nước Nam lui binh, ra là thất hoàng tử! Hèn chi! May nhờ có ngươi, nếu , thể dẹp loạn nhanh vậy rồi!”

      Giang Tiểu Thủy cười cười, nhìn Đồng Ca và Đoàn Thịnh, “Hai người giữ gìn sức khỏe!”

      xong, sải bước .

      “Đợi ! Ngươi đâu đó?” Đồng Ca kêu lên.

      “Nước Nam!” Giang Tiểu Thủy quay đầu lại, sợ quay đầu lại chỉ càng đau lòng hơn, mặt khác, ở nước Nam còn có chuyện quan trọng chờ xử lý.

      Chẳng biết lúc nào Đoàn Thịnh lặng lẽ nắm tay Đồng Ca.

      Hai người nhìn theo bóng Giang Tiểu Thủy, sau đó nhìn nhau cười. Đoàn Thịnh đội khăn phượng lại cho Đồng Ca, “Chúng ta tiếp tục bái đường!”

      Đồng Ca và Đoàn Thịnh được dân chúng cả nước chúc phúc.

      Chuyện về Đồng Ca được lan truyền rộng rãi phố, nàng rất được dân chúng kính , trở thành truyền kỳ của Đại Tề.

      nữ tướng cướp lại trở thành thái tử phi, tương lai là hoàng hậu! Quả đời chuyện gì cũng có khả năng xảy ra!

      Hết.
      Last edited: 25/10/14
      Chris thích bài này.

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :