1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Vừa gặp nương tử lầm cả đời - Dĩ Thu Túy Full đã có ebook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 38.1: Tu la tím


      Đoàn Thịnh tìm thầy thuốc có thể tin tưởng được giả thành thị vệ để dẫn vào cung.

      trong hành lang được chạm ngọc dát vàng, Đoàn Thịnh nắm chặt quần áo người, cảm thấy hơi lạnh lẽo, quyền lực là thuốc độc, có thể khiến người ta để ý đến tình thân, mà giết hại lẫn nhau.

      “Ngự Vương, đến rồi!” Lý công công chào đón.

      “Phụ hoàng đâu? Có ở bên trong ?” Đoàn Thịnh hỏi.

      “Có ạ, nhưng vừa mới ngủ, xin Ngự Vương đợi lát, để hoàng thượng nghỉ ngơi chút, gần đây hoàng thượng rất hay mất ngủ.”

      “Được.”

      “Ngự Vương, xin mời đến Thiên Điện uống trà!”

      “Cũng được!”

      Hai người tới Thiên Điện.

      Lý công công nhận lấy nước trà từ tay cung nữ, với mấy thái giám và cung nữ bên cạnh “Các ngươi lui xuống ! Ở đây có ta là được!”

      “Vâng!” mấy người nghe lệnh lui ra.

      Đoàn Thịnh nháy mắt ra hiệu với thị vệ tâm phúc đứng bên cạnh,bọn họ lập tức xung quanh xem xét sau đó về lại chỗ cũ.

      “Lý công công, có kiểm tra qua đồ ăn của phụ hoàng chưa?”

      “Đồ ăn của hoàng thượng đều được kiểm tra nghiêm túc, cả châm bạc nghiệm độc, cho người ăn thử nhưng vẫn có gì khác thường.”

      Đoàn Thịnh suy nghĩ lát rồi : “Đồ dùng hàng ngày sao?”

      “Cũng kiểm tra, phát gì!”

      Đoàn Thịnh đứng lên tới lui, “Thức ăn của phụ hoàng phải được kiểm tra kỹ lưỡng, thể lơi lỏng!”

      Lý công công : “Vâng, xin vương gia yên tâm!”

      “Chắc hoàng thượng tỉnh rồi, mời Ngự Vương qua đó!”

      Hai người rời khỏi Thiên Điện đến cung của Đoàn đế, Lý công công ở lại bên ngoài,Đoàn Thịnh bước vào mình, vừa vào cửa, ngửi thấy mùi hương kỳ lạ, nhìn quanh thấy bàn trà bên mép giường có chậu hoa màu tím rất đẹp.

      “Thịnh nhi!” Đoàn đế khoác áo khoác đứng trước bức tranh.

      “Phụ hoàng!” Đoàn Thịnh tới bên cạnh Đoàn đế.

      Đoàn đế quay đầu nhìn : “Thịnh nhi, diện mạo con giống ta nhưng tính tình lại y hệt nương con.”

      Đoàn Thịnh nhìn bức tranh trong tường, lòng ấm áp.

      “Thịnh nhi, theo ta!” Đoàn đế xoay người tới bàn sách, đưa cho hai vật.

      Đoàn Thịnh nhận lấy, là lệnh phù và thánh chỉ.

      “Phụ hoàng, đây là.......” Đoàn Thịnh hiểu nhìn Đoàn đế.

      “Con cứ cất đó , có lúc cần đến!”

      “Phụ hoàng!”

      Đoàn đế thở dài, xoay người: “Cất !”

      “Phụ hoàng, nghe Lý công công sức khỏe phụ hoàng tốt, nên con dẫn theo thầy thuốc tới khám cho phụ hoàng!”

      Đoàn đế nhắm mắt, “Con nghi ngờ gì sao?”

      “Phụ hoàng, khám xong mới biết được!”

      Đoàn Thịnh vỗ vỗ tay, vị thầy thuốc giả làm thị về kia vào, làm lễ chào.

      Thầy thuốc họ Đường, tên Cẩm Vinh, là thầy thuốc riêng của Ngự Vương Phủ.

      Khi Đường Cẩm Vinh vào phòng, khịt khịt mũi, khi thấy chậu hoa tim kia nhíu chặt mày.

      “Hoa này có vấn đề gì sao?” Đoàn Thịnh hỏi.

      “Bẩm Ngự Vương, hoa này là từ Tây Vực tới, loại an thần tốt.”

      Đoàn Thịnh gật đầu.

      Đường Cẩm Vinh bắt mạch cho Đoàn đế, mày vẫn nhíu chặt, “Hoàng thượng, tiểu dân muốn xem tròng mắt và đầu lưỡi của ngài.”

      Đoàn đế gật đầu phối hợp.

      Đường Cẩm Vinh bắt mạnh xong, lui lại bước.

      Đoàn Thịnh hỏi “Sao rồi?”

      “Bẩm Ngự Vương, hoàng thượng bị trúng độc!”

      Đoàn Thịnh và Đoàn đế đều kinh hãi: “Trúng độc gì?”

      Đường Cẩm Vinh về phía chậu hoa kỳ lạ kia, “Nguyên nhân đều do nó!”

      Đoàn Thịnh và Đoàn đế cũng tới gần chậu hoa: “ phải ngươi nó là thuốc an thần tốt?”

      “Hoa này tên là Tu la tím, dùng mình đúng là có tác dụng an thần tốt, nhưng dùng chung với Long Tiên Hương, biến thành thuốc độc có thể chết người.”

      “Độc này làm sao để giải?” Đoàn Thịnh khẩn trương hỏi.

      “Phải tìm được Lam mạn ưu là thứ tương khắc với nó, dùng chung với Đàn hương, tháng sau hết độc.”

      Đoàn Thịnh vội vàng hỏi: “Ở đâu có Lam mạn ưu?”

      Đường Cẩm Vinh đáp: “Tây Vực.”

      Đoàn Thịnh trầm mặt: “Tây Vực ?! nhanh kể ngày đêm cũng phải hai tháng, phụ hoàng ta đợi kịp ?”

      Đường Cẩm Vinh : “Tạm thời độc của hoàng thượng còn có thể khống chế, chỉ cần 2 tháng sau kịp thời dùng Lam mạn ưu là được.”

      Đoàn Thịnh với Đường Cẩm Vinh, “Ngươi lui ra sắp xếp chuyện giải độc , nhớ, thể để lọt chút gì!”

      Đường Cẩm Vinh lui ra.

      Đoàn Thịnh quỳ gối trước mặt Đoàn đế: “Phụ hoàng yên tâm, nhi thần lập tức phái người kiếm, chắc chắn để phụ hoàng có chuyện!”

      “Thịnh nhi, đứng lên !” vẻ mặt Đoàn đế bĩnh tĩnh như thường.

      “Người đâu, đem bồn hoa này chỗ khác!” Đoàn Thịnh .

      Đoàn đế với thái giám tiến vào: “Ngươi lui ra!”

      “Phụ hoàng, sao vậy?”

      Đoàn đế nhìn Đoàn Thịnh , “Thịnh nhi, thông minh như con chắc biết là vì sao mà!”

      Đoàn Thịnh nặng nề nhìn Đoàn đế: “Phụ hoàng!”

      Hoàng đế vỗ vỗ tay : “ làm !”

      Đoàn Thịnh đến trước cửa sổ, mở cửa ra, “Phụ hoàng, gian phòng kia mùi quá nồng, tạm thời phụ hoàng đừng ở đó!”

      Đoàn đế , “Con ! Ta biết phải làm thế nào!”

      Đoàn Thịnh nhìn Đoàn đế: “Phụ hoàng, giữ gìn sức khỏe! lâu lắm đâu!”

      Đoàn đế vỗ vai Đoàn Thịnh khích lệ.

      Đoàn Thịnh nặng nề rời .
      Chris thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 38.2: Tu la tím


      Bên người thái tử phòng hộ rất kín kẽ, trừ thị vệ đại nội, còn có bốn cao thủ giang hồ theo.

      Sau tiếng chiêng vang mở đường, thái tử xuất rầm rộ đường phố, khiến người đường phải rối rít tránh ra.

      lầu hai tiệm rượu Lục Phúc, người chăm chú nhìn chiếc kiệu của thái tử, tay nắm chặt cạnh cửa.

      Lúc này, đường phố bỗng vang lên tiếng thét chói tai, tiếp theo là tiếng ngựa hí vang, con ngựa đen cao lớn chạy như điên tới, khiến người đường hoảng sợ tránh sang hai bên.

      Kiệu của thái tử đứng ở ngã tư đường, các thị vệ vẫn nghiêm túc đứng xung quanh cỗ kiệu, làm như thấy việc diễn ra trước mắt.

      Bốn phía bỗng nhiên còn tiếng người chỉ còn tiếng ngựa đạp vó cuồng loạn, người xung quanh sợ đến mức nín thở nhìn con ngựa sắp tới gần kiệu thái tử.

      cao thủ tung người lên đấm mạnh vào mặt con ngựa, con ngựa hét thảm, ngã lăn ra, bụng hướng lên trời miệng sùi bọt mép, bốn chân co quắp, phát ra tiếng kêu cực kỳ thảm thiết.

      Người đường phát ra tiếng kinh hô, đúng lúc này, bỗng đám ngựa hung hăng chạy tới, mọi người lật đật chạy trốn.

      Thái tử vén mành kiệu lên, thị vệ cúi đầu cung kính : “Thái tử điện hạ, cần vào quán trà nghỉ tạm ạ?”

      Thái tử liếc nhìn phía trước, “Nhanh chóng giải quyết !”

      Thị vệ kia vung tay lên, mấy cao thủ bay lên trước, vung đao chém những con ngựa. Đầu ngựa lần lượt rớt xuống đất, lăn mấy vòng mới ngừng lại, máu tươi trào ra như suối.

      Người đường thấy máu me như vậy, hoảng sợ chen đẩy nhau chạy , có mấy người chạy đền gần kiệu của thái tử, đúng lúc này, thái tử vén rèm lên, mắt sắc quét qua mấy người.

      Thị vệ đứng bên cạnh vung tay lên phóng mấy ám khí ra, trong đám có mấy người ngã xuống đất, tiếng thét chói tai vang lên, mọi người chạy trốn tứ phía, nhất thời rối loạn cả lên, thừa dịp này có mấy nam tử lẻn đến gần kiệu.

      “Bắt lại cho ta!” thái tử lạnh lùng quát.

      Dân chúng vô tội rối rít ôm đầu ngồi xổm xuống, mấy người gây chuyện cũng bắt đầu rút lui theo nhiều hướng khác nhau. Thị vệ lui về bảo vệ thái tử, còn lại bốn cao thủ giang hồ đuổi theo.

      Thái tử thâm trầm nhìn hướng mấy người chạy thục mạng, sau đó nhìn xuống khóa bạc bên hông, trầm giọng : “ Trở về phủ!”

      người lui đến cuối hẻm, bốn cao thủ sau lưng đuổi riết tha, chận lại, đâm kiếm về phía , muốn phải chết.

      Tứ kiếm khách đuổi tận giết tuyệt mất tích nhiều năm giang hồ, ngờ là vì về phục vụ cho thái tử. Sở Mộ Hành kinh hãi, càng dám phân tâm. vốn muốn tạo ra hỗn loại để thừa dịp trộm chìa khóa, nhưng ngờ căn bản cách nào đến gần thái tử được.

      Đuổi tận giết tuyệt hổ là đuổi tận giết tuyệt, chiêu nào chiêu nấy tàn nhẫn. Sở Mộ Hành sợ lộ thân phận, dám dùng Thần Long đao pháp, chỉ tùy cơ ứng biến. Đúng lúc này, bóng người xuất , vẩy mớ bột phấn vào mặt bốn người kia.

      theo ta!” Sở Mộ Hành được người nọ kéo ra khỏi hẻm , tới chỗ người.

      “Cám ơn huynh đài giúp đỡ!” Sở Mộ Hành .

      Người nọ kéo vải che mặt ra, “Mộ Hành, khách sáo cái gì!”

      “Tang Vân!” Sở Mộ Hành kinh ngạc kêu lên.

      Tang Vân cười , “Đừng nghĩ nhiều, ta có thăm dò chuyện của huynh, cũng theo dõi huynh. Chỉ vì hôm nay phố náo loạn như vậy, ta thấy có người giống huynh nên mới đuổi theo thử.”

      “Tang Vân, ta có ý này!” Sở Mộ Hành nhìn bốn phía cau mày: “Tang Vân, chuyện hôm nay, cám ơn huynh, ta có việc, hẹn hôm khác!”

      “Đợi ......!” Tang Vân đến cạnh , “Ta thấy chuyện của huynh có liên quan đến thái tử, có lẽ ta có thể giúp được! Hay là, huynh tin ta!”

      Nhìn Tang Vân rất chân thành.

      Sở Mộ Hành cảnh giác nhìn xung quanh, “Đồng Ca bị thái tử bắt nhốt ở Tây viện, chúng ta cần chiếc chìa khóa thái tử luôn đeo bên hông.”

      Tang Vân hỏi, “Tối qua thích khách ở phủ thái tử chẳng lẽ là nàng?” ra tình huống tối qua biết, nhưng vẫn hỏi vậy chỉ vì muốn Sở Mộ Hành sinh nghi.

      Sở Mộ Hành gật đầu.

      Tang Vân hỏi, “ tại Đồng Ca thế nào?”

      “Trúng mũi tên, nhưng nguy hiểm tính mạng.”

      Tang Vân trầm giọng hỏi: “Có tin tức của Tư Tinh Nhi chưa?”

      ở xa ngàn dặm, hai ngày nữa mới về tới, nhưng thể đợi lâu được, chúng ta phải nhanh chóng cứu nàng ra!” Sở Mộ Hành trả lời.

      Tang Vân: “Nghe tường ở Tây viện là tường đồng vách sắt! Có biết cấu tạo của tường ở đó ?”

      Sở Mộ Hành đáp: “Điều này biết, như là cái lồng đúc từ sắt, ngoại trừ sử dụng chìa khóa, có đường khác!”

      Tang Vân trầm mặc hồi, rồi : “Dùng Bàn Khánh Kiếm có lẽ được!”

      Sở Mộ Hành kinh ngạc hỏi: “Bàn Khánh Kiếm? Vật quý nhất của võ lâm? Nó mất tích hơn 20 năm trước, ai biết giờ nó ở đâu, tìm nó còn khó hơn so với lấy chìa khóa từ thái tử nữa!”

      Tang Vân : “Ta biết tung tích của nó!”


      Sau khi trở về phủ, thái tử và Điền Khang vào phòng sách.

      Lúc thái tử ra, mày nhíu chặt, về phía Tây viện.

      Đồng Ca thử đủ mọi cách vẫn thể ra được, vì vậy nằm dường nghỉ ngơi dưỡng sức, nghe tiếng mở cửa, nàng lập tức tỉnh táo lại. Nếu là trước kia, nàng chần chừ gì mà xông ra đánh người nọ nhừ tử, sau đó nghênh ngang bỏ . Nhưng bây giờ, nàng bị thương, còn mất hết võ công, chẳng thể làm gì được, vừa nghĩ đến đây Đồng Ca lại thấy tức điên.

      Thái tử tới giường, trầm nhìn nàng.

      Đồng Ca nghiến răng nhìn thái tử chằm chằm. Hai người cứ nhìn nhau như vậy, sau mấy phút, Đồng Ca cười tiếng, ngồi dậy, “Chán chết ta rồi! Để ta ra ngoài dạo chút !”

      Thái tử gì, lạnh đạm ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, nhìn Đồng Ca.

      Đồng Ca mới vừa tới cửa phòng bị ngăn lại, ngoài cửa là hai hàng thị vệ, “Làm gì? Tránh ra, ta muốn ra ngoài dạo!”

      Thị vệ lời nào, đứng im như núi. Đồng Ca có nội lực nên cách nào qua được.

      Đồng Ca bĩu môi, nhìn thái tử nhàn nhã uống trà, cực kỳ khó chịu.

      Đồng Ca bước trở vào, tức giận ngồi xuống cái ghế bên cạnh thái tử, cầm ly trà vừa uống lên hớp vài hớp,cả ngày nay vì đề phòng trong trà có độc, nàng dám uống miếng nước nào cả.

      Đồng Ca uống hết trà xong, thô lỗ dùng tay áo lau miệng, : “Trà nhà ngươi tệ lắm, loại gì vậy?”

      Thái tử nhìn Đồng Ca tự nhiên như vậy, cảm thấy khá mới lạ, đáp: “Thiết Quan !”

      ra là Thiết Quan !” Đồng Ca cười.

      “Này! Trà uống rồi, chuyện cũng rồi, chẳng phải chúng ta nên dạo sao?!”

      Thái tử liếc nhìn rèm giường màu trắng, “ cần, ta nghĩ ở trong phòng tốt hơn.”
      Chris thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 39: Mạnh tay bẻ hoa


      “Này! Trà uống rồi, chuyện cũng rồi, chẳng phải chúng ta nên dạo sao?!”

      Thái tử liếc nhìn rèm giường màu trắng, “ cần, ta nghĩ ở trong phòng tốt hơn.”

      Đồng Ca hít hơi, đảo mắt, cười “Phòng này thiếu khí quá, chúng ta ra ngoài hóng mát chút !”

      “Hóng mát?!” bỗng nhiên thái tử nhích lại gần Đồng Ca, nàng nhịn đau ưỡn thẳng lưng né ra.

      Thái tử cười , “Có thể ra ngoài hóng mát, chứng tỏ vết thương của nàng hồi phục rất tốt, bằng chúng ta làm chút chuyện có ý nghĩa để tăng tiến tình cảm !”

      “Chuyện gì có ý nghĩa?!”

      Thái tử nhìn nệm giường , “Nàng kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, vậy nàng chỉ cần hầu hạ ta cho tốt......ta đối xử tệ với nàng!”

      Đồng Ca đảo mắt, nàng che vai rên, “Ây da! Ta đau quá, các ngươi cho ta dùng thuốc gì, mà chẳng thấy chuyển biến tốt gì cả?!”

      Thái tử nhìn chằm chằm vào vùng cổ trắng mịn của nàng, vẻ mặt trở nên đáng sợ, giống như con sói nhìn con mồi, dần dần nhích gần tới Đồng Ca.

      Đồng Ca hiểu ý đồ của thái tử, nàng giận điên lên, nếu là bình thường nàng nhất định cho đao, nhưng giờ nàng kiềm chế lửa giận, chậm rãi lui đến mép giường, rút cây trâm cài tóc lấy từ chỗ tỳ nữ ra, mặc dù giờ nàng có nội lực nhưng nàng biết chỗ nào là điểm yếu có thể chết người, nếu muốn giết người, còn dư sức.

      Đồng Ca cười cười, giống như sen hồng nở rộ, “Thái tử, ta còn bị thương nặng đó! Chẳng lẽ ngài là loại nam tử thô lỗ biết thương hương tiếc ngọc?”

      Thái tử thâm trầm nhìn Đồng Ca, chuyện mạnh tay bẻ hoa làm ít lần, nhưng nhìn thấy đôi mắt khinh miệt của Đồng Ca, đổi ý.

      nâng cằm Đồng Ca lên, nhích lại gần đến mức có thể cảm thụ được hơi thở của nàng, nhìn chằm chằm nàng. Đồng Ca nắm chặt cây trâm, chuẩn bị ra tay thái tử thả nàng ra, đứng lên, “Hãy an phận dưỡng thương !” xong xoay người bỏ .

      Đồng Ca thở phào nhõm, buông cây trâm ra, lòng bàn tay nàng ướt đẫm mồ hôi.

      Đồng Ca biết nếu giết thái tử, nàng cũng thể yên bình mà rời .

      Ngoài cửa truyền đến tiếng khóa cửa, Đồng Ca nhì cửa trầm tư, nàng phải nghĩ biện pháp ra ngoài, nàng muốn đối mặt với thái tử khắc nào nữa.

      Đồng Ca nhìn ra ngoài cửa sổ, biết Đoàn Thịnh có biết mình bị nhốt ở đây ? Nàng nhớ tới những lời nghe được đêm đó, thái tử cấu kết với ngoại địch, hình như muốn làm phản! Nàng phải nhanh chóng truyền tin tức này , nghĩ đến đây, Đồng Ca hận thể hóa thành con ruồi để bay qua khỏi cửa sổ.

      Giang Tiểu Thủy vẫn giả làm thị vệ, lúc thấy thái tử vào phòng, lòng nóng như lửa đốtchỉ sợ thái tử làm gì Đồng Ca, mãi cho tới khi thái tử ra mơi hết lo.

      Thái tử liếc Điền Khang cái, Điền Khang khom người gật đầu. Giang Tiểu Thủy thấy vậy, cảm thấy hai người này có điều gì đó mờ ám.

      Thái tử rời , Điền Khang theo mà bước sang hướng khác, Giang Tiểu Thủy bèn lặng lẽ theo sau.

      “Điền đại nhân!” hai tỳ nữ bưng chén thuốc làm lễ với Điền Khang.

      Điền Khang nhìn cái chen khay, hỏi: “Cái gì đó?”

      “Bẩm đại nhân, là thuốc cho nương ở Tây viện.”

      “Ừ!” Điền Khang đảo mắt, từ trong ngực lấy ra bình sứ , đổ bột phấn trong bình vào trong chén thuốc, sau đó vẻ mặt như thường với hai tỳ nữ hoảng sợ kia: “Nhìn nàng ta uống hết mới được !”

      “Vâng!” hai tỳ nữ cúi đầu.

      !” Điền Khang phất tay, hai tỳ nữ chậm rãi bưng chén thuốc .

      “Khốn khiếp! Tên hồ ly đáng chết, đám độc Đồng Ca!” Giang Tiểu Thủy núp sau tường thầm mắng Điền Khang, mắt dõi theo hai tỳ nữ, trong đầu suy nghĩ biện pháp.

      Phủ thái tử được canh phòng rất nghiêm mật, khắp nơi đều là hộ vệ.

      Hai tỳ nữ thận trọng bước , đột nhiên nghe thấy tiếng mèo kêu thảm thiết làm hai người rợn cả tóc gáy, hai người kinh ngạc quay đầu lại xem thử, đúng lúc này, bỗng thấy cả người đau xót, thể động đậy được nữa.

      Giang Tiểu Thủy như u linh lách tới trước mặt hai tỳ nữ, nhanh chóng đổi chén thuốc có độc, rút lui, rồi cách giải huyệt cho hai người, tất cả chỉ diễn ra trong nháy mắt.

      Mặt hai tỳ nữ trắng bệch, run rẩy cả người, la thất thanh tiếng rồi chạy , vừa rồi làm hai gười liên tưởng đến truyền thuyết oan hồn đòi mạng lan truyền trong phủ.

      Sau khi hai tỳ nữ kia , Giang Tiểu Thủy bước ra, nhìn về hướng Ngự Vương Phủ, thầm : “ Đoàn Thịnh, hi vọng ngươi tới quá muộn!

      Giang Tiểu Thủy tại giả làm thị vệ, nên đường hoàng trở lại Tây viện, thấy hai tỳ nữ kia , bèn muốn vào xem thử.

      “Này! Ngươi làm gì đấy? được phép đến gần!” hộ vệ hét Giang Tiểu Thủy.

      Giang Tiểu Thủy rụt chân, cười lấy lòng: “Nghe nương trong phòng còn đẹp hơn cả vương phi của chúng ta phải
      ?”

      Người nọ nhìn kỹ Giang Tiểu Thủy: “Trở về chỗ của mình , việc nên hỏi đừng hỏi, nên nhìn đừng nhìn, như vậy mới sống lâu được!”

      Giang Tiểu Thủy cười cười trở về vị trí của mình đứng ngay ngắn, hai mắt đảo quanh, phải nghĩ biện pháp tìm hiểu tình hình của Đồng Ca!

      Đoàn Thịnh về phủ, nghe quản gia Lý Minh báo: thế tử Nam Vương, Trần Tuấn, đột nhiên mất tích, qua điều tra, bị nhốt ở biệt viện của thái tử.

      Đoàn Thịnh nhíu mày, thái tử định làm gì? Lần này thế tử Nam Vương được phụ hoàng triệu vào kinh mà có mặt ở đây là khác thường, bây giờ còn bị thái tử nhốt, chẳng lẽ có , nghĩ đến đây, Đoàn Thịnh liền ngay: “Cứu ra, trấn an , khi cần có thể có chỗ dùng!”

      Lý tổng qua lui ra, Đoàn Thịnh gọi ám vệ, cho biết tình huống trước mắt của Đồng Ca, và tin Sở Mộ Hành biết chỗ Bàn Khánh Kiếm.

      Có Bàn Khánh Kiếm có chặt sắt, nhưng trong phủ thái tử thị vệ rất nhiều, tránh khỏi trận quyết chiến. Đoàn Thịnh còn chuẩn bị lẻn vào phủ thái tử trộm chìa khóa để khả năng thành công càng cao hơn.

      Sở Mộ Hành và Tang Vân lấy kiếm.

      Hai người trải qua nhiều cơ quan phòng hộ, tới căn phòng bí mật dưới đất, trong phòng, kiếm được cắm bệ đá, toàn thân kiếm tản ra ánh sáng bén nhọn.

      Sở Mộ Hành vô cùng vui mừng. Tang Vân rút kiếm quơ , kiếm khí khuấy động tĩnh lặng của căn phòng, vung tay lên, bệ đá nứt làm hai nửa.

      “Kiếm khí chém đá như chém bùn, quả hổ là Bàn Khánh Kiếm!” Sở Mộ Hành khen.

      Tang Vân cầm kiếm tới bên cạnh Sở Mộ Hành. “Chúng ta thôi!”

      Sở Mộ Hành cảnh giác nhìn , “Tang Vân, huynh rốt cuộc có thân phận gì? ông chủ rạp hát tuyệt đối có Bàn Khánh Kiếm!”

      Tang Vân cười chân thành, “Mộ Hành, ta là ai quan trọng, quan trọng là ta xem huynh là bằng hữu, mà ta cũng có nửa phần ác ý với huynh!”

      Sở Mộ Hành nhìn chằm chằm .

      Tang Vân tới gần Sở Mộ Hành, vỗ vỗ vai : “Đến lúc thích hợp ta cho huynh, tin tưởng ta! tại quan trọng nhất là cứu Đồng Ca ra , nàng ở phủ thái tử thêm khắc nào là thêm phần nguy hiểm!”

      Sở Mộ Hành gật đầu, “Tang Vân, ta tin huynh!”

      Thái tử đến chỗ Minh Ngọc Chiếu, vừa rồi ở chỗ Đồng Ca bị khơi mào dục vọng giờ cần phát tiết. Mà đối với Minh Ngọc Chiếu, thái tử đến là cơn ác mộng.

      Thái tử hoành hành ngang ngược người Minh Ngọc Chiếu, trong rèm truyền ra tiếng thở gấp như dã thú và tiếng khóc khẽ khổ sở.

      Bên ngoài phòng, bọn thị vệ đứng nghiêm như thường.

      Minh Ngọc Chiếu ở căn phòng độc lập, ba mặt là hồ chỉ có lối vào duy nhất nơi bọn thị vệ đứng canh.

      Lúc này, mái hiên có người cố gắng vào phòng từ cửa sổ, người này chính là Đoàn Thịnh.

      Trong phòng vẫn vang lên tiếng thở dốc, Đoàn Thịnh lẻn vào phòng trong, qua lớp rèm mỏng bằng lụa trắng có thể mơ hồ thấy được bóng dáng hai người.

      Chỗ đống quần áo cách giường xa, lấp ló chiếc chìa khóa, Đoàn Thịnh liếc lên giường, nhón chân đến gần đống quần áo, lúc cầm chùm chìa khóa lên chìa khóa va chạm phát ra tiếng vang , khẩn trương ngẩng đầu nhìn lên giường, vừa lúc bắt gặp tầm mắt của Minh Ngọc Chiếu.

      Đoàn Thịnh giật mình, nhưng Minh Ngọc Chiếu chỉ phát ra tiếng rên khiến cho thái tử càng thở gấp hơn. Sau đó Minh Ngọc Chiếu nhắm mắt lại, Đoàn Thịnh lặng lẽ cầm chìa khóa ra.

      lên nóc nhà, nhanh chóng chạy đến căn phòng ở phía Đông phủ thái tử.

      “Được rồi, tiến hành bước tiếp theo!” Đoàn Thịnh lập tức ra lệnh.

      Đoàn Thịnh mặc đồ của thái tử vào, thị vệ theo cũng thay đồ của thị vệ phủ thái tử. Sau đó nam tử có chòm râu dê đeo mặt nạ da người lên mặt Đoàn Thịnh, trong nháy mắt, biến thành thái tử.

      Xong xuôi, Đoàn Thịnh dẫn đoàn người đến Tây viện.

      “Thái tử điện hạ!” Thị vệ Tây viện làm lễ với .

      Đoàn Thịnh đường hoàng thằng qua, mở cửa phòng bước vào. Đồng Ca ngủ thiếp, nghe tiếng động vội bật dậy, cảnh giác nhìn .

      Đoàn Thịnh bước nhanh tới giường, “Đồng Đồng, nàng sao là tốt rồi!”

      Đồng Ca nghi ngờ nhìn , đời này chỉ có người gọi nàng là Đồng Đồng, hơn nữa giọng cũng rất giống, nhưng đây là gương mặt của thái tử, “Ngươi là ai?”

      “Là ta, Thịnh đây! Đồng Đồng, mau cho ta xem vết thương sau lưng nàng thế nào!” Đoàn Thịnh thấy Đồng Ca băng bó cả lưng lòng đau như dao cắt.

      Đồng Ca : “Ta sao, chúng ta mau thôi!”

      Đồng Ca vội vàng bước xuống giường, cẩn thận động vết thương lưng, nàng đau kêu thành tiếng.

      “Đừng động!” Đoàn Thịnh ôm ngang nàng lên, sải bước ra cửa.

      “Thịnh, chúng ta cứ thế này ra sao chứ?”

      “Yên tâm, bây giờ ta là thái tử, ai dám ngăn ta đâu!”

      Đoàn Thịnh ôm Đồng Ca đường hoàng bước ra khỏi Tây viện, đúng lúc này từ xa vang lên tiếng bước chân dồn dập, đuốc thắp sáng trưng.

      mau, bị phát rồi!”
      Last edited by a moderator: 19/10/14
      Chris thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 40: Giết tha!


      Cửa Tây viện bị nhóm thị vệ bao vây, thái tử kiêu ngạo bước vào cửa, nhìn Đoàn Thịnh cười lạnh.

      Hộ vệ ở Tây viện thấy thái tử khác hung hăng xuất , lập tức hiểu ra người trước có thể là kẻ giả mạo, bèn nhanh chóng rút kiếm ra giơ về phía Đoàn Thịnh.

      Đồng thời, cung thủ nóc nhà cũng lập tức nhắm tên vào . Giờ Đoàn Thịnh mới biết mình thành cá trong chậu, thái tử sắp xếp sẵn thiên la địa võng!

      Thái tử cười lạnh : “ trời có lối ngươi , địa cửa lại xông vào!”

      Đoàn Thịnh lui bước, thị vệ theo nhanh chóng tản ra bảo vệ xung quanh .

      Thái tử nhìn Đồng Ca, ánh mắt phức tạp, Đồng Ca là cá, muốn, nhưng Đoàn Thịnh là gấu, càng muốn, nếu như chỉ có thể chọn trong hai, đành buông tha cá!

      “Nếu ngươi muốn Đồng Ca chết theo ngươi mau buông nàng ra!”

      Đoàn Thịnh cúi đầu nhìn Đồng Ca, giờ nàng có nội lực, muốn bảo vệ nàng bị thương tổn rất khó.

      Đồng Ca hiểu được băn khoăn của Đoàn Thịnh, nàng cười : “Chàng thả ta xuống !”

      Đoàn Thịnh do dự, Đồng Ca kéo ống tay áo : “Trong phủ thái tử, ăn ngon uống ngon, còn được hưởng vinh hoa phú quý vô tận, ta quyết định ở lại đây rồi!”

      Nghe Đồng Ca , thái tử và Điền Khang kinh ngạc nhìn nhau, sao nàng còn được?!

      “Thái tử, nữ tử này giữ lại được!” Điền Khang .

      Thái tử hiểm nhìn cái, rồi “Đồng Ca, tới đây!”

      Để nàng có lẽ có thể bảo vệ được tính mạng, giờ thái tử có hứng thú với nàng, tạm thời thương tổn nàng, tối nay mình thoát , tiếp tục tính kế cứu nàng ra, nghĩ vậy, Đoàn Thịnh buông Đồng Ca ra.

      Đồng Ca vẫn còn rất yếu, nàng bước từng bước về phía thái tử, quay đầu lại. Đoàn Thịnh nhìn bóng lưng Đồng Ca, lòng rất khó chịu, nắm chặt đốc kiếm, vẻ mặt nặng nề.

      Đồng Ca vừa ra khỏi tằm ngắm của cung thủ, thái tử liền ra lệnh: “Bắn tên! Giết tha!”

      Mưa tên nhắm thẳng vào Đoàn Thịnh, Đoàn Thịnh vừa vung kiếm chém tên vừa lui dần về sau, thị vệ xung quanh nhanh chóng tiến lên giúp Đoàn Thịnh cản bớt tên.

      “Ai giết được kẻ giả mạo bổn cung, tiền thưởng vạn lượng, thăng lên cấp!”

      Người chết vì tiền , chim chết vì ăn, thái tử vừa ra, thị vệ phủ thái tử càng thêm liều chết. Thái tử kéo Đồng Ca lại gần hả hê nhìn cảnh tượng trước mắt.

      Dưới làn tên như mưa, thị vệ của Đoàn Thịnh lần lượt ngã xuống, Đồng Ca thầm toát mồ hôi lo lắng yên. Trong lúc này, Giang Tiểu Thủy giả thành thị vệ phủ thái tử, lặng lẽ đến gần Đồng Ca.

      Bỗng tiếng hét to vang lên, hai người áo đen che mặt bay ra, người trong đó vung thanh kiếm trong tay lên, khiến cho mũi tên bốn phía bị chẻ thành từng khối vụn. Hai người hạ xuống bên cạnh Đoàn Thịnh, đâu lưng với , mặt hướng về kẻ địch.

      “A Thịnh!”

      Đoàn Thịnh gật đầu, hai người áo đen vừa xuất , Đoàn Thịnh biết đó là ai.

      Có Sở Mộ Hành và Tang Vân, tình thế liền thay đổi, những thị vệ nóc nhà bị hai người giải quyết, tại chỉ còn thị vệ xung quanh và cung thủ.

      Đúng lúc này, đội quân tràn vào, mấy người thầm kinh hãi, thái tử điều cả quân giữ thành tới, xem ra muốn cho họ sống!

      “Chủ thượng, mau rút lui!” thủ hạ của Đoàn Thịnh quát to.

      Đoàn Thịnh, Sở Mộ Hành, Tang Vân vẫn động, tiếp tục vung kiếm tấn công kẻ địch, nhưng mắt lại nhìn về phía Đồng Ca.

      Đồng Ca làm như có gì xảy ra, cười tự nhiên, chỉ có Giang Tiểu Thủy là thấy tay nàng nắm chặt cây trâm giấu trong ống tay áo.

      Thái tử ôm chặt vai Đồng Ca, , “Nàng biết thức thời đó!”, dáng vẻ như là ban cho Đồng Ca ơn huệ to lớn lắm.

      Đồng Ca nghiêng đầu, giả vờ cười tiếng, nụ cười như gió xuân vờn quanh cánh hoa, khiến lòng thái tử nhộn nhạo, nhất thời bị phân tâm. Trong trong nháy mắt này, nàng kề sát cây trâm bạc vào huyệt thái dương của thái tử, còn Giang Tiểu Thủy nhanh chóng điểm huyệt của .

      “Bảo vệ thái tử điện hạ!” tiếng quát vang lên, bọn thị vệ rối rít vây xung quanh thái tử.

      Đồng Ca lạnh mặt , “Lui về sau, nếu ta giết !”


      Đám thị vệ kia sợ thái tử có chuyện gì liên lụy đến mình, vội lui về sau mấy bước .

      nương, đừng nóng! Giết thái tử là tội lớn, gánh nổi đâu!” Điền Khang hổ là thủ lĩnh quân sư của thái tử, vào lúc này vẫn có thể dùng lý lẽ để lung lạc lòng người.

      Đồng Ca cười tiếng : “Ta cũng muốn hại , nhưng nếu hại ta trước mọi chuyện lại khác!”

      Thái tử vô cùng lo lắng, hung hăng : “Đồng Ca, mau thả ta ra! Ta coi như chuyện hôm nay chưa hề xảy ra!”

      Đồng Ca cười : “Thả ngươi ra cũng được, nhưng mau kêu bọn họ bỏ vũ khí xuống!”

      “Đồng Ca, ta đối xử với ngươi tệ, đừng để cho ta phải vô tình với ngươi!” Tiếng thái tử như vọng lại từ địa ngục, làm người ta rợn cả tóc gáy.

      Mắt Đồng Ca lộ vẻ tàn nhẫn, tay nàng hơi dùng sức, máu từ da đầu thái tử chảy ra, khiến bọn thị vệ càng thêm sợ hãi.

      Đồng Ca nghiêm túc : “Các ngươi bỏ vũ khí xuống!”

      Bọn thị vệ nhìn Đồng Ca, lại nhìn thái tử, chần chừ biết có nên bỏ vũ khí xuống hay .

      Thái tử vừa hận vừa giận, cơn đau lan tràn khắp toàn thân . Đồng Ca lại tăng thêm chút lực, mắt thái tử lóe lửa giận, trầm : “Bỏ vũ khí xuống!”

      Bọn thị vệ rối rít bỏ vũ khí xuống.

      Đoàn Thịnh, Sở Mộ Hành, Tang Vân nhanh chóng đến bên cạnh Đồng Ca. Sở Mộ Hành đặt Bàn Khánh Kiếm lên cổ thái tử. Đồng Ca mệt mỏi ngã xuống, Đoàn Thịnh lập tức ôm lấy nàng trước Giang Tiểu Thủy.

      “Đồng Đồng, nàng sao vậy?”

      Mặt Đồng Ca trắng bệch, nàng cười khẽ: “ sao, hơi mệt chút thôi, chúng ta nhanh !”

      “Thái tử, phiền ngài hộ tống chúng ta đoạn!” Sở Mộ Hành .

      Giang Tiểu Thủy và ám vệ của Đoàn Thịnh trước mở đường. Đoàn Thịnh ôm Đồng Ca theo sau, Sở Mộ Hành giữa, Tang Vân sau cùng.

      Có thái tử làm bùa hộ mệnh, bọn thị vệ dám lộn xộn, nhưng vẫn sát theo sau, giống như đám rồng rắn.

      Sở Mộ Hành : “Ba người trước , hai ta theo sau!”

      “Cẩn thận!” Đoàn Thịnh ôm Đồng Ca , Giang Tiểu Thủy theo.

      lát sau, Sở Mộ Hành đoán chừng bọn họ an toàn, mới nháy mắt với Tang Vân. Tang Vân móc đạn khói ra, ném , lập tức khói dâng lên mù mịt, và Sở Mộ Hành nhanh chóng rút .

      “Đuổi theo cho ta! Băm bọn chúng thành trăm mảnh!” Thái tử tàn nhẫn quát, từ trước tới giờ luôn cao ngạo tự phụ, lần này bị bắt làm con tin, khiến cảm thấy tôn nghiêm bị người hung hăng dẫm đạp, nên hận điên lên.

      Bọn thị vệ lập tức đuổi theo. Điền Khang tiến lên giải huyệt cho thái tử.

      Thái tử tát cái lên mặt Điền Khang, “Đồ vô dụng!”

      “Thuộc hạ đáng chết!” Điền Khang thấy mặt thái tử trầm như muốn ăn thịt người vô cùng sợ hãi.

      Thái tử lại tát cái nữa, “ phải ngươi độc cho Đồng Ca câm rồi hay sao? Sao nàng ta còn được?”

      Điền Khang biến sắc, quỳ xuống, “Thái tử, thuộc hạ bỏ độc vào chén thuốc của nàng ta, biết tại sao …?”

      Thái tử càng đen mặt, rút thanh kiếm của tên thị vệ bên cạnh đặt ngang cổ Điền Khang : “Đồ vô dụng, ta giữ ngươi lại có ích gì?!”

      Mặt Điền Khang trắng bệch, cả người run rẩy, : “Thuộc hạ biết tội! Nhưng chuyện cấp bách lúc này là Đồng Ca biết quá nhiều, sợ rằng chuyện lộ, phải nhanh chóng tính toán bước tiếp theo, thuộc hạ nguyện lấy cái chết để tạ tội sau khi thái tử lên ngôi!” Điền Khang quỳ mọp xuống.

      Thái tử nhắm mắt hít sâu hơi: “Chuẩn bị !”

      Đoàn Thịnh ôm Đồng Ca về Ngự Vương Phủ mà đến nơi ở bí mật chỉ có Sở Mộ Hành biết. Đoàn Thịnh chắc chắn thái tử biết đóng giả, nên mới tiếc mọi giá để giết . Vì vậy tại Ngự Vương Phủ an toàn, thái tử có thể viện cớ để tìm đến.

      Đoàn Thịnh nhàng đặt Đồng Ca lên giường.

      “Đồng Đồng, có chỗ nào thấy khó chịu ?” Đoàn Thịnh dịu dàng hỏi.

      Đồng Ca yếu ớt : “Đau lưng!”

      “Đại Đại, muội sao là tốt rồi, làm ta lo lắng muốn chết!” Giang Tiểu Thủy nắm cổ tay Đồng Ca .

      Đồng Ca thấy người trước mắt có khuôn mặt xa lạ, nhưng giọng điệu và động tác rất quen, “Giang Tiểu Thủy?!”

      “Đại Đại, nội lực của muội đâu rồi?!” Giang Tiểu Thủy đột nhiên nhíu mày hỏi.

      Đoàn Thịnh lo lắng nắm cổ tay Đồng Ca: “Đồng Đồng, xảy ra chuyện gì?”

      Đồng Ca : “Ta cũng biết, chắc là trúng độc gì đó!”

      Đoàn Thịnh nhíu mày, sải bước ra cửa, với ám vệ, “Mời Đường Cẩm Vinh đến!”

      Đồng Ca nhìn Giang Tiểu Thủy , “ Giang Tiểu Thủy, ngươi gỡ mặt nạ ra !”

      Giang Tiểu Thủy hỏi: “ Đại Đại, muội thích gương mặt này sao? Đẹp trai hơn trước mà!”

      Đồng Ca : “ Khuôn mặt trước nhìn quen hơn!”

      Sở Mộ Hành và Đoàn Thịnh vào phòng.

      “Đồng Ca, nương sao rồi, có khỏe ?” Sở Mộ Hành lo lắng hỏi.

      Đồng Ca cười giỡn: “ Ngoại trừ có nội lực, và lưng có vết thương, còn lại đều khỏe!”

      “Thịnh, Mộ Hành, Tiểu Thủy, cám ơn ba người cứu ta! Đêm đó là do ta quá lỗ mãng! Nhưng mà bù lại ta biết được chuyện rất kinh người!”

      [​IMG]


      Chương 41: Bức vua thoái vị!


      “Chuyện gì?” Đoàn Thịnh, Sở Mộ Hành, Giang Tiểu Thủy đều nhìn Đồng Ca.

      “Thái tử giấu long bào trong phủ!”

      Mắt Đoàn Thịnh lóe lên cái.

      “Xem ra thái tử muốn làm vua đến phát điên rồi!” Giang Tiểu Thủy .

      “Dạ Ninh Vũ là ai?” Đồng Ca hỏi.

      Giang Tiểu Thuỷ nghe thấy cái tên này khẽ cau mày, nhưng chỉ chốc lát bình thường lại.

      “Dạ Ninh Vũ?” Đoàn Thịnh và Sở Mộ Hành lập lại.

      “Đồng Ca, sao nàng lại biết cái tên này, nàng còn nghe được gì nữa ?” Đoàn Thịnh vội hỏi, trong lòng mơ hồ cảm giác sắp có chuyện.

      “Ta thấy thái tử vẽ vòng bản đồ, sau đó với Điền Khang, cho Dạ Vũ Ninh ba thành trì!”

      Bi thương mặt Đoàn Thịnh nhanh chóng biến thành tức giận.

      “Dạ Ninh Vũ là ai?” Đồng Ca thấy Đoàn Thịnh như vậy, biết chuyện này đơn giản.

      “Tứ hoàng tử của nước Nam, nổi tiếng là kẻ có dã tâm!” Sở Mộ Hành đáp.

      vậy là thái tử cấu kết với địch bán nước, rốt cuộc muốn làm gì? dùng ba thành trì đổi lấy cái gì?” Đồng Ca nặng nề .


      “Bức vua thoái vị!” Giang Tiểu Thủy ra động cơ của thái tử.

      Đoàn Thịnh nặng nề , “Trưa hôm nay, quân đội nước Nam đến biên giới, phụ hoàng phái hai mươi vạn quân đến cửa khẩu Yên Vân cách kinh thành năm trăm dặm.”

      Đúng lúc này, ám vệ tới báo: “Vương gia, có tin mới nhất!”

      Đoàn Thịnh ra ngoài, “Chuyện gì?”

      “Thái tử thầm điều động quân trong thành. Và quân của Nam Vương đột nhiên xuất ở cách kinh thành năm mươi dặm.”

      Lời ám vệ như sấm sét nổ giữa trời nắng, những việc này chứng tỏ thái tử sớm có mưu, ba thành trì để đổi lấy quân nước Nam tới biên giới, để hoàng thượng điều quân trong kinh thành . Mà thái tử cấu kết với Nam Vương, nên quân Nam Vương mới xuất ở kinh thành, cộng thêm thái tử thầm điều động quân, tất cả đều lên, tối nay thái tử làm phản!

      Việc quá khẩn cấp, Đoàn Thịnh lập tức với ám vệ: “Thái tử tạo phản! Nhanh chóng đóng chặt cửa cung, có bất kỳ kẻ nào vào, lập tức điều động tất cả ám vệ và Ngự lâm quân, canh giữ tất cả các cửa! Lần này, nếu bảo vệ thành công, mọi người được ban thưởng theo công lao, người thân được hưởng đặc quyền!”

      “Làm ngay!”

      “Vâng!” ám vệ nhận lệnh xong lập tức ngay.

      “A Thịnh, chúng ta có thể giúp gì?” Sở Mộ Hành .

      “Mộ Hành, có việc cần nhờ huynh làm!”

      !”

      thế tử Nam Vuơng ở chỗ ta, huynh hãy mang tín vật của thế tử tìm Nam Vương đàm phán, chỉ cần Nam Vương chịu lui binh, ta xem như chưa có gì xảy ra, ta lấy nhân cách của ta ra đảm bảo!”

      “Thịnh, còn ta!” Đồng Đồng cố sức .

      “Đồng Đồng, giờ nàng có nội lực, chỉ cần an tâm dưỡng thương là được rồi, nàng bình an vô chính là giúp đỡ lớn nhất đối với ta!”

      Đồng Ca buồn bã , “Là tại ta làm hỏng việc! Nếu ta thám thính, bị thái tử bắt, như vậy có thể thái tử làm phản nhanh như thế!”

      Đoàn Thịnh khẽ mỉm cười: “Đồng Đồng, thể trách nàng! Thái tử làm phản là việc sớm hay muộn thôi! bắt được nàng, cũng đợi nổi đâu!”’

      “Quân canh thành và Ngự lâm quân có bao nhiêu? Xung quanh kinh thành còn có quân nào nữa hay ?” Đồng Ca hỏi.

      “Quân canh thành có bốn vạn, Ngự lâm quân có ba ngàn, gần kinh thành nhất là quân ở Yên Vân, nhưng phải lo chống với quân nước Nam, mà nước xa cứu được lửa gần!” Đoàn Thịnh .

      “Kế điệu hổ ly sơn! Quân ở Yên Vân bị nước Nam ngăn cản, thể rút về, dù có về đường xá xa xôi cũng cứu kịp kinh thành. Quân Nam Vương lại hăm he tiến vào, thái tử nắm quyền điều động quân trong thành, chỉ còn ba ngàn Ngự lâm quân là có thể dùng!” Sở Mộ Hành .

      “Hổ dữ cũng ăn thịt con, có thể dùng Trần Tuấn để giữ chân Nam Vương, rồi nghĩ biện pháp để Nam Vương về phe ta !” Đồng Ca .

      “Biện pháp hay! Nhưng quân Nam Vương chỉ có vạn, vẫn còn ít!” Sở Mộ Hành .
      Giang Tiểu Thủy từ khi nghe thấy cái tên Dạ Ninh Vũ, nét mặt hơi là lạ, nhìn sang Đồng Ca, thầm nghĩ, nếu như thái tử lên làm vua, nhất định bỏ qua cho mấy người này, mà đặc biệt là Đồng Ca, người làm mất sạch tôn nghiêm, nghĩ đến đây, Giang Tiểu Thủy có quyết định.

      “Nếu nước Nam tấn công, quân ở Yên Vân trở về kịp sao?” Giang Tiểu Thủy hỏi.

      “Nếu có quân Nam Vương giúp kéo dài thời gian khoảng ngày, đồng thời Cấm vệ quân thêm nửa ngày nữa, chúng ta có thể chờ thêm ngày rưỡi!” Đoàn Thịnh .

      Giang Tiểu Thủy im lặng lát rồi , “Ta có cách khiến nước Nam rút quân.”

      Đoàn Thịnh đặt tay lên vai Giang Tiểu Thủy, “Vậy xin nhờ Giang huynh đệ!”. Đoàn Thịnh hề nghi ngờ lời Giang Tiểu Thủy, vì lúc nãy thấy mặt Giang Tiểu Thủy là lạ xác định chắc chắn thân phận của Giang Tiểu Thủy, chuyện này phải Giang Tiểu Thủy ai làm được!

      “Giang Tiểu Thủy, người có biện pháp gì?” Đồng Ca hỏi.

      Giang Tiểu Thủy đùa , “ Người thông minh tự nhiên có kế hay! Hãy chờ tin tốt của ta!”

      Giang Tiểu Thủy đến bên Đồng Ca, nhìn thẳng nàng, mọi lời muốn hóa thành tiếng cười, “ Đại Đại, chờ ta trở về!” xong vẫy tay với Sở Mộ Hành và Đoàn Thịnh rồi .

      “Đợi chút, Giang Tiểu Thủy!” Đồng Ca gọi.

      Giang Tiểu Thủy hớn hở quay đầu lại.

      “Cẩn thận!” Đồng Ca .

      Giang Tiểu Thủy hơi thất vọng.

      Đồng Ca cười, “ Ta chờ ngươi! Còn cả sơn trại cũng chờ ngươi về phát triển đó!”

      Giang Tiểu Thủy cười toe, gật đầu, bước .

      Sở Mộ Hành cũng lo việc.

      Đoàn Thịnh phái mấy ám vệ tâm phúc ở lại bảo vệ Đổng Ca, còn cũng vào cung để trấn giữ.

      Chỗ Đồng Ca ở là nơi rất kín đáo và an toàn, trong cung giờ như cái đầm sâu, để nàng ở lại đây còn an toàn hơn vào cung.

      Đoàn Thịnh bao lâu, Đường Cẩm Vinh đến. Đường Cẩm Vinh khám ra, Đồng Ca bị trúng Hóa công tán, phải ba ngày sau mới khôi phục được võ công, sau đó chế thuốc giải cho nàng.

      Đồng Ca uống thuốc giải xong nằm giường nghỉ ngơi, nhưng cách nào ngủ được, vì lo lắng cho Đoàn Thịnh, Sở Mộ Hành và Giang Tiểu Thủy.

      Dân chúng trong kinh thành đóng chặt cửa núp trong nhà phát run, có cảm giác như trời sắp sập.

      Bốn cửa cung được đóng chặt, nhưng cửa cung dù dày cũng chịu nổi công phá của quân thái tử, trong trạng thái nguy cơ.

      Trong cung, Đoàn đế và các phi tần tập trung ở điện lớn.

      Ngoài cung, các quan đứng ngoài xem tình hình, do dự quyết, chỉ ngoại trừ Vương Vũ Chi là tụ họp người làm trong nhà, chuẩn bị chống địch.

      Trước giờ Vương Vũ Chi và thái tử hợp, hai bên như nước với lửa, thái tử lên làm vua đồng nghĩa với chết, nên thể nào đứng ngoài xem diễn biến mà phải tích cực tham gia dù cho lực lượng có yếu nữa.

      Vương Vũ Chi bàn với Đoàn Thịnh dùng kế ly gián với người bên cạnh thái tử.

      Tình hình hết sức căng thẳng, lời đồn lan truyền khắp nơi: Nam Vương từ làm phản biến thành bảo vệ vua, quân nước Nam rút lui, các tướng sĩ ở Yên Vân đường về kinh.

      Trong quân của thái tử, lòng người yên, nhưng bị thái tử áp chế cách tàn bạo, nên binh lính cứ nơm nớp lo sợ, giận mà dám .

      Đoàn đế thông qua Đoàn Thịnh đưa ra cam kết, các tướng sĩ bảo vệ thành là con dân của Đại Tề, phải tận trung với đất nước, lần này nếu bị dụ dỗ hoặc ép buộc làm chuyện phản nghịch, chỉ cần kịp thời tỉnh ngộ được bỏ qua chuyện cũ! Cho cơ hội hối cải để sửa sai!

      Nghe được những lời này, trong quân thái tử xôn xao cả lên, các tướng sĩ bị quyền lợi mê tâm hồn, nên cũng có lòng muốn theo thái tử chịu chết.

      Thái tử thấy vậy, dùng phương pháp tàn bạo để áp chết, giết trăm người để cảnh cáo vạn người, hễ là người có suy nghĩ khác đều bị giết tha, như thế tuy có thể áp chế được tướng sĩ, nhưng chỉ là tạm thời, thái tử được lòng quân khiến sĩ khí của toàn quân giảm nhiều, nhờ đó quân trong cung có cơ hội nghỉ ngơi chốc lát.

      Đoàn Thịnh đứng tường thành đọc thánh chỉ, đại ý thái tử mưu làm phản, là loạn thần tặc tử, con dân của Đại Tề, hễ ai giết được thái tử được ban thưởng quan to, cũng lần nữa đảm bảo, lần này tất cả tội lỗi là của mình thái tử, những người khác vô tội!

      Nghe thánh chỉ xong, các tướng sĩ trong quân phản loạn nhìn chằm chằm thái tử, ngay cả Điền Khang cũng cũng thầm có tính toán riêng.

      khí lập tức trở nên khẩn trương.

      Thấy vậy, thái tử lạnh lùng vung đao chém đứt đầu tiểu tướng đứng bên cạnh, khí mới có vẻ bình thường lại.

      Đúng lúc này, vạn binh của Nam vương tiến vào kinh thành, vừa vừa hô to khẩu hiệu, “Bảo vệ hoàng thượng, bắt kẻ làm phản!”

      Giờ phút này, quân thái tử hoàn toàn loạn.

      “Bảo vệ hoàng thượng, bắt kẻ làm phản!”. Các tướng sĩ vừa hô khẩu hiệu vừa rối rít vung gươm về phía thái tử.
      Last edited: 23/10/14
      Chris thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 41: Bức vua thoái vị!


      “Chuyện gì?” Đoàn Thịnh, Sở Mộ Hành, Giang Tiểu Thủy đều nhìn Đồng Ca.

      “Thái tử giấu long bào trong phủ!”

      Mắt Đoàn Thịnh lóe lên cái.

      “Xem ra thái tử muốn làm vua đến phát điên rồi!” Giang Tiểu Thủy .

      “Dạ Ninh Vũ là ai?” Đồng Ca hỏi.

      Giang Tiểu Thuỷ nghe thấy cái tên này khẽ cau mày, nhưng chỉ chốc lát bình thường lại.

      “Dạ Ninh Vũ?” Đoàn Thịnh và Sở Mộ Hành lập lại.

      “Đồng Ca, sao nàng lại biết cái tên này, nàng còn nghe được gì nữa ?” Đoàn Thịnh vội hỏi, trong lòng mơ hồ cảm giác sắp có chuyện.

      “Ta thấy thái tử vẽ vòng bản đồ, sau đó với Điền Khang, cho Dạ Vũ Ninh ba thành trì!”

      Bi thương mặt Đoàn Thịnh nhanh chóng biến thành tức giận.

      “Dạ Ninh Vũ là ai?” Đồng Ca thấy Đoàn Thịnh như vậy, biết chuyện này đơn giản.

      “Tứ hoàng tử của nước Nam, nổi tiếng là kẻ có dã tâm!” Sở Mộ Hành đáp.

      vậy là thái tử cấu kết với địch bán nước, rốt cuộc muốn làm gì? dùng ba thành trì đổi lấy cái gì?” Đồng Ca nặng nề .


      “Bức vua thoái vị!” Giang Tiểu Thủy ra động cơ của thái tử.

      Đoàn Thịnh nặng nề , “Trưa hôm nay, quân đội nước Nam đến biên giới, phụ hoàng phái hai mươi vạn quân đến cửa khẩu Yên Vân cách kinh thành năm trăm dặm.”

      Đúng lúc này, ám vệ tới báo: “Vương gia, có tin mới nhất!”

      Đoàn Thịnh ra ngoài, “Chuyện gì?”

      “Thái tử thầm điều động quân trong thành. Và quân của Nam Vương đột nhiên xuất ở cách kinh thành năm mươi dặm.”

      Lời ám vệ như sấm sét nổ giữa trời nắng, những việc này chứng tỏ thái tử sớm có mưu, ba thành trì để đổi lấy quân nước Nam tới biên giới, để hoàng thượng điều quân trong kinh thành . Mà thái tử cấu kết với Nam Vương, nên quân Nam Vương mới xuất ở kinh thành, cộng thêm thái tử thầm điều động quân, tất cả đều lên, tối nay thái tử làm phản!

      Việc quá khẩn cấp, Đoàn Thịnh lập tức với ám vệ: “Thái tử tạo phản! Nhanh chóng đóng chặt cửa cung, có bất kỳ kẻ nào vào, lập tức điều động tất cả ám vệ và Ngự lâm quân, canh giữ tất cả các cửa! Lần này, nếu bảo vệ thành công, mọi người được ban thưởng theo công lao, người thân được hưởng đặc quyền!”

      “Làm ngay!”

      “Vâng!” ám vệ nhận lệnh xong lập tức ngay.

      “A Thịnh, chúng ta có thể giúp gì?” Sở Mộ Hành .

      “Mộ Hành, có việc cần nhờ huynh làm!”

      !”

      thế tử Nam Vuơng ở chỗ ta, huynh hãy mang tín vật của thế tử tìm Nam Vương đàm phán, chỉ cần Nam Vương chịu lui binh, ta xem như chưa có gì xảy ra, ta lấy nhân cách của ta ra đảm bảo!”

      “Thịnh, còn ta!” Đồng Đồng cố sức .

      “Đồng Đồng, giờ nàng có nội lực, chỉ cần an tâm dưỡng thương là được rồi, nàng bình an vô chính là giúp đỡ lớn nhất đối với ta!”

      Đồng Ca buồn bã , “Là tại ta làm hỏng việc! Nếu ta thám thính, bị thái tử bắt, như vậy có thể thái tử làm phản nhanh như thế!”

      Đoàn Thịnh khẽ mỉm cười: “Đồng Đồng, thể trách nàng! Thái tử làm phản là việc sớm hay muộn thôi! bắt được nàng, cũng đợi nổi đâu!”’

      “Quân canh thành và Ngự lâm quân có bao nhiêu? Xung quanh kinh thành còn có quân nào nữa hay ?” Đồng Ca hỏi.

      “Quân canh thành có bốn vạn, Ngự lâm quân có ba ngàn, gần kinh thành nhất là quân ở Yên Vân, nhưng phải lo chống với quân nước Nam, mà nước xa cứu được lửa gần!” Đoàn Thịnh .

      “Kế điệu hổ ly sơn! Quân ở Yên Vân bị nước Nam ngăn cản, thể rút về, dù có về đường xá xa xôi cũng cứu kịp kinh thành. Quân Nam Vương lại hăm he tiến vào, thái tử nắm quyền điều động quân trong thành, chỉ còn ba ngàn Ngự lâm quân là có thể dùng!” Sở Mộ Hành .

      “Hổ dữ cũng ăn thịt con, có thể dùng Trần Tuấn để giữ chân Nam Vương, rồi nghĩ biện pháp để Nam Vương về phe ta !” Đồng Ca .

      “Biện pháp hay! Nhưng quân Nam Vương chỉ có vạn, vẫn còn ít!” Sở Mộ Hành .


      Giang Tiểu Thủy từ khi nghe thấy cái tên Dạ Ninh Vũ, nét mặt hơi là lạ, nhìn sang Đồng Ca, thầm nghĩ, nếu như thái tử lên làm vua, nhất định bỏ qua cho mấy người này, mà đặc biệt là Đồng Ca, người làm mất sạch tôn nghiêm, nghĩ đến đây, Giang Tiểu Thủy có quyết định.

      “Nếu nước Nam tấn công, quân ở Yên Vân trở về kịp sao?” Giang Tiểu Thủy hỏi.

      “Nếu có quân Nam Vương giúp kéo dài thời gian khoảng ngày, đồng thời Cấm vệ quân thêm nửa ngày nữa, chúng ta có thể chờ thêm ngày rưỡi!” Đoàn Thịnh .

      Giang Tiểu Thủy im lặng lát rồi , “Ta có cách khiến nước Nam rút quân.”

      Đoàn Thịnh đặt tay lên vai Giang Tiểu Thủy, “Vậy xin nhờ Giang huynh đệ!”. Đoàn Thịnh hề nghi ngờ lời Giang Tiểu Thủy, vì lúc nãy thấy mặt Giang Tiểu Thủy là lạ xác định chắc chắn thân phận của Giang Tiểu Thủy, chuyện này phải Giang Tiểu Thủy ai làm được!

      “Giang Tiểu Thủy, người có biện pháp gì?” Đồng Ca hỏi.

      Giang Tiểu Thủy đùa , “ Người thông minh tự nhiên có kế hay! Hãy chờ tin tốt của ta!”

      Giang Tiểu Thủy đến bên Đồng Ca, nhìn thẳng nàng, mọi lời muốn hóa thành tiếng cười, “ Đại Đại, chờ ta trở về!” xong vẫy tay với Sở Mộ Hành và Đoàn Thịnh rồi .

      “Đợi chút, Giang Tiểu Thủy!” Đồng Ca gọi.

      Giang Tiểu Thủy hớn hở quay đầu lại.

      “Cẩn thận!” Đồng Ca .

      Giang Tiểu Thủy hơi thất vọng.

      Đồng Ca cười, “ Ta chờ ngươi! Còn cả sơn trại cũng chờ ngươi về phát triển đó!”

      Giang Tiểu Thủy cười toe, gật đầu, bước .

      Sở Mộ Hành cũng lo việc.

      Đoàn Thịnh phái mấy ám vệ tâm phúc ở lại bảo vệ Đổng Ca, còn cũng vào cung để trấn giữ.

      Chỗ Đồng Ca ở là nơi rất kín đáo và an toàn, trong cung giờ như cái đầm sâu, để nàng ở lại đây còn an toàn hơn vào cung.

      Đoàn Thịnh bao lâu, Đường Cẩm Vinh đến. Đường Cẩm Vinh khám ra, Đồng Ca bị trúng Hóa công tán, phải ba ngày sau mới khôi phục được võ công, sau đó chế thuốc giải cho nàng.

      Đồng Ca uống thuốc giải xong nằm giường nghỉ ngơi, nhưng cách nào ngủ được, vì lo lắng cho Đoàn Thịnh, Sở Mộ Hành và Giang Tiểu Thủy.

      Dân chúng trong kinh thành đóng chặt cửa núp trong nhà phát run, có cảm giác như trời sắp sập.

      Bốn cửa cung được đóng chặt, nhưng cửa cung dù dày cũng chịu nổi công phá của quân thái tử, trong trạng thái nguy cơ.

      Trong cung, Đoàn đế và các phi tần tập trung ở điện lớn.

      Ngoài cung, các quan đứng ngoài xem tình hình, do dự quyết, chỉ ngoại trừ Vương Vũ Chi là tụ họp người làm trong nhà, chuẩn bị chống địch.

      Trước giờ Vương Vũ Chi và thái tử hợp, hai bên như nước với lửa, thái tử lên làm vua đồng nghĩa với chết, nên thể nào đứng ngoài xem diễn biến mà phải tích cực tham gia dù cho lực lượng có yếu nữa.

      Vương Vũ Chi bàn với Đoàn Thịnh dùng kế ly gián với người bên cạnh thái tử.

      Tình hình hết sức căng thẳng, lời đồn lan truyền khắp nơi: Nam Vương từ làm phản biến thành bảo vệ vua, quân nước Nam rút lui, các tướng sĩ ở Yên Vân đường về kinh.

      Trong quân của thái tử, lòng người yên, nhưng bị thái tử áp chế cách tàn bạo, nên binh lính cứ nơm nớp lo sợ, giận mà dám .

      Đoàn đế thông qua Đoàn Thịnh đưa ra cam kết, các tướng sĩ bảo vệ thành là con dân của Đại Tề, phải tận trung với đất nước, lần này nếu bị dụ dỗ hoặc ép buộc làm chuyện phản nghịch, chỉ cần kịp thời tỉnh ngộ được bỏ qua chuyện cũ! Cho cơ hội hối cải để sửa sai!

      Nghe được những lời này, trong quân thái tử xôn xao cả lên, các tướng sĩ bị quyền lợi mê tâm hồn, nên cũng có lòng muốn theo thái tử chịu chết.

      Thái tử thấy vậy, dùng phương pháp tàn bạo để áp chết, giết trăm người để cảnh cáo vạn người, hễ là người có suy nghĩ khác đều bị giết tha, như thế tuy có thể áp chế được tướng sĩ, nhưng chỉ là tạm thời, thái tử được lòng quân khiến sĩ khí của toàn quân giảm nhiều, nhờ đó quân trong cung có cơ hội nghỉ ngơi chốc lát.

      Đoàn Thịnh đứng tường thành đọc thánh chỉ, đại ý thái tử mưu làm phản, là loạn thần tặc tử, con dân của Đại Tề, hễ ai giết được thái tử được ban thưởng quan to, cũng lần nữa đảm bảo, lần này tất cả tội lỗi là của mình thái tử, những người khác vô tội!

      Nghe thánh chỉ xong, các tướng sĩ trong quân phản loạn nhìn chằm chằm thái tử, ngay cả Điền Khang cũng cũng thầm có tính toán riêng.

      khí lập tức trở nên khẩn trương.

      Thấy vậy, thái tử lạnh lùng vung đao chém đứt đầu tiểu tướng đứng bên cạnh, khí mới có vẻ bình thường lại.

      Đúng lúc này, vạn binh của Nam vương tiến vào kinh thành, vừa vừa hô to khẩu hiệu, “Bảo vệ hoàng thượng, bắt kẻ làm phản!”

      Giờ phút này, quân thái tử hoàn toàn loạn.

      “Bảo vệ hoàng thượng, bắt kẻ làm phản!”. Các tướng sĩ vừa hô khẩu hiệu vừa rối rít vung gươm về phía thái tử.
      Last edited: 25/10/14
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :