1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Vừa gặp nương tử lầm cả đời - Dĩ Thu Túy Full đã có ebook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 35.1: Rắp tâm tốt


      Tang Vân híp mắt cuời : “Đề tài này được, có màu sắc truyền kỳ, mà cũng hợp ý người xem, hơn nữa nếu có liên quan đến tình thắm thiết, càng được thích hơn!”

      “Tình ?! Ta thích nổi nhờ tình , rất tổn hại hình tượng, được!” Đồng Ca bất mãn .

      “Đồng Ca nhà chúng ta là Nữ Sơn Đại Vương tung hoành võ lâm, khiến tham quan kinh hồn, khiến ác bá gào khóc, khiến nam nữ khắp thành ngưỡng mộ ! Còn rất nhiều tích hùng cho ngươi viết, tình sơ sơ là được!” Giang Tiểu Thủy .

      Tang Vân cười , liếc nhìn Đoàn Thịnh, “Ngự Vương, về sau xin phép quấy rầy nhiều!”

      Đoàn Thịnh thản nhiên : “ sao! Nhưng kịch bản viết xong phải cho ta xem trước, nếu có vấn đề gì, ngươi mới được dựng thành kịch.”

      Tang Vân cười : “Tất nhiên!”

      Mấy người tán gẫu hồi, dưới khoản đãi nhiệt tình của Tang Vân, ăn uống no đủ xong còn mang về bầu rượu ngon.

      Trước khi , Giang Tiểu Thủy còn kéo Tang Vân lần, đại khái ý là, phải đưa vào kịch bản, nội dung là mối tình thắm thiết của với Đồng Ca, vứt bỏ tất cả danh lợi để bên cạnh nàng, tuyệt đối cuồng dại, vì nàng mà cả đời cưới ai, bảo vệ nàng đời.

      Sở Mộ Hành đến tiệm rượu của , Đồng Ca tự nhiên thể thiếu mang về mấy bình rượu ngon.

      Đoàn Thịnh chải tóc cho Đồng Ca, nàng nhìn Đoàn Thịnh trong gương hỏi, “Thịnh, chàng cảm thấy Tang Vân là người thế nào?”

      “Nàng

      sao?”

      “Hình như ta thấy ánh mắt ở đâu đó! Tựa như cái đầm sâu, mặt ngoài yên bình sóng, nhưng phía dưới lại vô cùng bí hiểm, cảm giác tuyết đối chỉ là ông chủ rạp hát đơn giản như thế!”

      Đoàn Thịnh gật đầu: “Đồng Đồng, nàng phân tích rất chính xác, có mật thám báo, đúng là nam nhân áo trắng chúng ta gặp đường về!”

      Đồng Ca : “Là ? che giấu thân phận, giả thành ông chủ rạp hát với mục đích gì?”

      Đoàn Thịnh : “Điều này tàm thời vẫn chưa biết, phải yên lặng theo dõi tình hình!”

      Đồng Ca : “Còn chuyện kịch bản phải làm sao?”

      Đoàn Thịnh từ sau ôm lấy Đồng Ta từ: “Làm, lấy biến ứng vạn biến, chỉ là về sau lúc ở gần phải cẩn thận hơn!”

      Đồng Ca : “Hi vọng phải là nhân vật nguy hiểm!”

      Đoàn Thịnh trầm mặc gì nữa.

      Trong phòng sách phủ thái tử.

      Thái tử nhấp ngụm trà rồi : “Giờ Hợi Đoàn Thịnh vào thành, giờ Dần mới vào Ngự Vương Phủ, vậy khoảng thời gian ba canh giờ kia đâu?”

      Điền Khang : “ biết, người của ta mất dấu !”

      đám vô dụng!” thái tử đặt mạnh ly trà xuống bàn. Điền Khang run run sợ hãi.

      “Trong cung có tin gì ?”

      “Tạm thời chưa có tin gì ạ.”

      “Ngươi lập lại lần nữa!” ánh mắt thái tử nguy hiểm.

      “Hôm nay, các cơ sở ngầm trong cung báo, tất cả đều bình thường!”

      Thái tử hừ lạnh tiếng: “Lập tức phái người điều cơ sở ngầm trong cung về!”

      “Vâng!” Điền Khang lui ra ngoài, lập tức sai người làm, sau đó trở lại phòng.

      “Thái tử, ngài nghi ngờ tối qua Đoàn Thịnh gặp hoàng thượng?”

      Ánh mắt sắc bén của thái tử đảo qua, khiến nụ cười mặt Điền Khang cứng ngắc. Thái tử rủ mắt xuống, nhớ lại xử trí của Đoàn đế với Trần Khải Vân sáng này, mắt chợt lóe lên hung ác, đứng lên, chắp tay sau lưng, thong thả bước tới cửa sổ.

      Ngoài cửa sổ, trời tối như mực.

      Qua thời gian khoảng nửa nén nhang, có người gõ cửa, Điền Kháng liếc thái tử cái, rồi mở cửa ra ngoài, rất nhanh trở lại.

      “Sao?” thái tử hỏi.

      “Người của ta đều bị đổi, tại tất cả đều do người khác cải trang thành!”

      vậy, tối qua hoàng thượng gặp Ngự Vương, hơn nữa diệt hết người của ta trong cung!”

      “Thái tử, hoàng thượng nghi ngờ rồi! Sáng nay phải Ngự Vương chuyện thích khách sao? Chẳng lẽ bọn họ mưu, chỉ là muốn đánh rắn động cỏ. Đồng thời hoàng thượng xử lý vụ Trần Khải Vân khá nhân từ, giống như chỉ làm ra vẻ ?!”

      Thái tử gì, nhưng cả người như bị mây đen bao phủ.

      “Thái tử, ngài phải nhanh quyết định thôi, thể để cho bọn họ có cơ hội trở mình!”

      “Ha ha ha ha!” thái tử ngửa đầu cười to, tiếng cười như quỷ gọi hồn.

      “Là do các người ép ta, do các người ép ta!”

      Trong mắt thái tử lóe lên hiểm: “Giết hết đám người này, để người của ta cải trang thay thế, phải làm sạch !”

      “Vâng!” Điền Khang lui ra.

      Thái tử trở về bàn sách, rút ra tờ giấy viết nhanh mấy chữ, cuộn tròn lại, dùng sáp khô dán kín sau đó gọi người.

      “Người đâu!”

      ảnh vệ nhanh chóng ra, thái tử đưa bức thư và khối ngọc cho : “Giao cái này cho Nam Vương!”

      Người nọ cầm đồ xong lập tức lui ra.

      “Thanh Ảnh đâu?!” Thái tử quát lên.

      người khác nhanh chóng vọt vào.

      “Coi chừng thế tử Nam Vương Trần Tuấn, cho ra khỏi kinh thành! Lúc cần có thể bắt về vương phủ!”

      Người nọ nhận lệnh rời .

      Thái tử đứng dậy cởi áo khoác ra, thay bộ đồ khác, đội nón lạp, dẫn ảnh vệ bí mật rời khỏi phủ thái tử.

      chỗ khác, trong bóng đêm mông lung, người mặc áo màu bạc bay ra khỏi rạp hát.

      Trong đình nghỉ mát ở ngoài kinh thành 10 dặm, thái tử mặc áo đen đội nón lạp đứng đó, như hòa vào bóng đêm, xung quanh đình đứng đầy hộ vệ.

      bóng người áo bạc xuất trong đình như tia chớp, mặt nạ màu bạc mặt tỏa ra ánh sáng lạnh.

      Mấy hộ vệ quanh thái tử rút đao ra, chĩa về phía người mặc áo bạc.

      “Ngươi là ai?” thái tử hỏi.

      Kẻ đeo mặt nạ bạc ném cái túi trong tay cho thái tử: “Người ngươi chờ đến đâu!”

      Thái tử nhận lấy cái túi, mặt biến sắc, bên trong túi là đầu của kẻ đứng đầu Phong Xiết Quyết!

      “Ngươi......ngươi là ai? Có ý gì?” Thái tử lui bước, bọn hộ vệ nhanh chóng tiến lên chắn trước mặt .

      “Ý gì hẳn ngươi biết , giờ các chủ của Phong Xiết Quyết là ta!”

      Thái tử cười : “Ngươi tới vừa đúng, chúng ta kết làm bằng hữu , về sau còn rất nhiều cơ hội hợp tác với nhau!”

      cần, giờ Phong Xiết Quyết giao thiệp với người làm quan, càng muốn nhúng tay vào việc của triều đình, cho nên, về sau đừng tìm Phong Xiết Quyết nữa!” Người mang mặt nạ vừa xong lắc mình bay .

      “Phong các chủ, đợi ......!” người bên cạnh thái tử muốn gọi lại.

      “Đừng khiến cho ta có cớ tấn công ngươi!” giọng cuồng vọng theo gió truyền đến.

      Thái tử ném cái túi trong tay , thô bạo : “Ném cho chó ăn! Đồ vô vụng! Chớ đắc ý quá sớm, chờ ta có được giang sơn, ta tiêu diệt tận gốc Phong Xiết Quyết!”
      Last edited by a moderator: 14/10/14
      Chris thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 35.2: Rắp tâm tốt


      Vương Vũ Chi và Đoàn Thịnh ở phòng sách bàn bạc. Đồng Ca nằm nóc nhà hưởng gió, đêm đen gió to thích hợp làm chuyện xấu, thời cơ giết người cướp của tốt như vậy mà làm gì có lỗi với thời tiết!

      Đồng Ca vỗ vỗ mông, đứng lên, dùng khinh công về hướng đông.

      Phủ thái tử.

      Đồng Ca lòng vòng nóc nhà, sau đó dừng lại gian phòng, cẩn thận lấy ra mảnh ngói nhìn vào, trong phòng là nữ nhân tắm.

      Đồng Ca vội vàng che mắt, thầm, “Vô lễ chớ nhìn! Vô lễ chớ nhìn!” nhưng lại để hở khẽ tay để nhìn ngực của nữ nhân trong phòng “ là to!” sau đó cúi đầu nhìn mình, cuối cùng lộ vẻ tức giận bỏ .

      Phủ thái tử rất lớn, phòng ốc san sát, Đồng Ca chaỵ lung tung vòng, cuối dùng dừng lại trước căn phòng vẫn còn sáng đèn có rất nhiều hộ vệ canh gác.

      Đồng Ca cẩn thận dỡ mảnh ngói ra, bên trong là thái tử ngồi trầm mặc biết nghĩ gì? Điền Khang đứng chờ bên.

      Thái tử ném tờ giấy trong tay : “Dạ Ninh Vũ to gan!”

      gì?” Điền Khang thận trọng hỏi.

      “Tự ngươi xem !”

      Điền Khang nhặt tờ giấy lên, xem xong vẻ mặt rất trầm trọng.

      “Dã tâm của Dạ Vũ Ninh quá lớn! Thái tử, ngài định thế nào, có muốn hợp tác với ?”

      Thái tử khoát tay: “Ngươi lui ra!”

      Thái tử vặn cao bấc đèn, bước đến bàn sách.

      nóc nhà, Đồng Ca nín thở theo dõi, mặc dù chỉ nghe vài câu, nhưng trực giác cho nàng biết, đây là tin tức hết sức quan trọng.

      Thái tử lấy ra tấm bản đồ, đặt lên bàn, nghiêm túc xem.

      nhắm mắt thở ra hơi, mở mắt, tay phải cầm bút, vòng vòng lên bản đồ, sau đó trầm ném bút xuống.

      “Điền Khang !”

      Điền Khang từ ngoài cửa chạy vào: “Thái tử có gì phân phó ạ!”

      cho Dạ Ninh Vũ biết, ta đồng ý điều kiện của !”

      “Thái tử có muốn cân nhắc thêm ? Tận 3 thành trì!”

      Ánh mắt thái tử lạnh lẽo: “Trước khác nay khác, chờ ta giành được giang sơn, sớm muộn gì cũng lấy lại tất cả!”

      “Thuộc hạ lập tức làm!”

      Thái tử rũ mắt xuống, khom người nhặt tờ giấy kia lên, đưa nó lại gần ánh nến, đốt thành tro.

      “Ha ha ha ha ha ha......!” tiếng cười điên loạn xém chút khiến Đồng Ca rớt khỏi mái nhà.

      “Giang sơn này là của ta! Của ta!” thái tử tới trước kệ sách, đẩy cái bình phía , căn phòng bí mật mở ra, bước vào, giá sách lại trở về bình thường.

      “Làm gì vậy? Biến thái quá!” Đồng Ca tiếp tục canh nóc nhà.

      Đại khái thời gian chừng nửa nén hương, thái tử mặc bộ quần áo màu vàng sáng thêu rồng từ căn phòng bí mật ra. Đồng Ca nhìn kỹ, đúng là thái tử, xem ra kịp đợi, muốn làm hoàng đế ngay lập tức.

      Đồng Ca ngồi xổm nóc nhà quá lâu, chân hơi tê, nên nàng duỗi duỗi chút, ai ngờ cẩn thận đạp trúng miếng ngói.

      Thái tử nghe động nhìn lên: “Ai ? Bắt thích khách! nóc nhà!”

      Thị vệ ngoài phòng lập tức nghe lệnh, giương tên nhắm ngay nóc nhà bắn loạn xạ.......

      Đồng Ca than tiếng, muốn chạy nhưng vì ngồi xổm quá lâu chân linh hoạt lắm, vừa bước bị trật chân té xuống mái nhà, thấy làn mưa tên bay tới, nàng đành nằm giả chết định đợi khi bớt tên, chân nàng cũng khá hơn mới chạy.........

      Dưới đất, đuốc được đốt lên, chiếu cả viện sáng như ban ngày, bao gồm cả Đồng Ca nóc nhà.

      Thái tử cởi áo rồng ra, giờ phút này

      đứng giữa đám thị vệ, nhìn Đồng Ca cười tà : “ trời có lối ngươi , địa ngục cửa lại xông tới!”

      “Bắt tên đó cho ta! Chết sống cần lo! Nếu để chạy mất, đám các ngươi hãy đem đầu tới gặp ta!” thái tử ra tử lệnh, những gì nàng nghe được tối nay đáng chết vạn lần, tuyệt đối thể thả .

      Mưa tên mãi dứt, Đồng Ca vừa đỡ tên vừa rút lui, nhưng chẳng biết từ lúc nào, bốn phía của nàng cũng bị người vây lại, tên bắn từ bốn phương tám hướng, Đồng Ca nhanh chóng xoay người, tạo ra luồng khí để cản tên, nhưng nội lực nàng có hạn, còn tên của đối phương như bao giờ cạn, qua lúc, Đồng Ca dần kiệt sức.

      Đồng Ca đảo mắt nhìn bốn phía, muốn tìm chỗ yếu nhất để phá vòng vây, nhưng những người này giống như uống thuốc liều chết, chừa cho nàng chút sơ hở.

      Đồng Ca lóe lên ý tưởng, nàng vội vàng móc ra viên đạn ném xuống đất, khói mù nổi lên bốn phía, nàng vừa định nhún người bay , hai chân bị người ôm chặt lấy.

      Trong những người này có những kẻ biết chiêu này của nàng ở lần trước, nên lần này học khôn trước khi viên đạn rơi xuống đất giành trước bắt lấy chân nàng!

      Đồng Ca đau khổ : “Huynh đệ, cần gì phải liều mạng như vậy chứ!”

      liều mạng toàn bộ mọi người ở đây đều mất mạng, phải ngươi chết ta chết!”

      Đồng Ca giơ kiếm lên: “Hết cách! Huynh đệ, chỉ có thể tiễn ngươi thôi!” Đồng Ca giơ kiếm muốn đâm, đúng lúc này, mũi tên ghim vào lưng nàng, máu tươi trào ra.

      Khói mù tản , vây quanh Đồng Ca là đao kiếm sáng loáng.

      Thái tử bước ra từ trong đám hộ vệ, hiểm nhìn Đồng Ca. Mặc dù nàng bị bao vây nhưng vẫn đứng thẳng, chút nhếch nhác.

      “Đồng Ca, cho ngươi hai con đường, là khoanh tay chịu trói, như vậy giữ được cái mạng của ngươi, hai là thành con nhím, máu thịt be bét!” Thái tử .

      Đồng Ca nở nụ cười : “Kẻ thức thời là người hào kiệt, ta đươngnhiên chọn điều thứ nhất, ta quen biết Diêm Vương, tạm thời chưa muốn xuống đó chơi.”

      Thái tử đắc ý cười to.

      Đồng Ca khổ sở nghiêng đầu nhìn mũi tên cắm lưng: “Có thể tìm người trị thương cho ta trước ?” Cứ tiếp tục chảy máu thế này, sớm muộn gì nàng cũng ngoẻo mất!

      “Sao máu lại có màu đen?” Đồng Ca nhìn tay mình, sau đó phun ra ngụm máu đen, “ tên có độc!” tiếp theo nàng ngã xoạch xuống!

      “Thái tử điện hạ! Người này xử lý sao ạ?”

      “Các ngươi lui ra! Bổn cung tự có quyết định!”

      Hộ vệ lui ra hết, chỉ còn lại Điền Khang và vài tâm phúc của thái tử.

      Điền Khang lại gần tai thái tử : “Giữ lại người này để áp chế Ngự Vương!”

      Thái tử trầm nhìn , Điền Khang thấy vậy vô cùng sợ hãi, thái tử ghét nhất là có người muốn thăm dò tâm tư của .

      “Mang nàng đến Tây viện, giải độc chữa thương cho nàng!”

      “Dạ!” nam tử ôm ngang Đồng Ca nhanh chóng rời .

      Thái tử vẫn đứng yên tại chỗ.

      Đồng Ca nằm im giường, áo được vén lên nửa, da thịt trắng noãn như ngọc có khối thịt sưng đỏ nát bét, nhìn thấy mà ghê!

      “Sao rồi?” Thái tử bước vào thấy bộ dạng Đồng Ca như vậy, hơi vui với mấy nam tử trong phòng: “Các ngươi lui ra !”

      Trong phòng chỉ còn lại Đồng Ca, thầy thuốc và thái tử.

      “Vết thương của nàng sao rồi?” Thái tử hỏi.

      giải độc, vết thương lưng nếu bị nhiễm trùng, có gì đáng lo!”

      Thái từ ừ tiếng, “Nữ nhân này rất khó chịu, hãy phế võ công của nàng !”

      “Vâng!”

      Thái tử nhìn Đồng Ca cái, sau đó ra ngoài, Điền Khang chờ ở cửa: “Phái hai nha hoàn đến hầu hạ, còn nữa, canh giữ chỗ này cẩn thận, ta muốn ngay cả con ruồi cũng lọt vào được!”

      Ngự Vương Phủ.

      Đoàn Thịnh bàn bạc với Vương Vũ Chi xong về phòng.

      “Đồng Đồng! Đồng Đồng!”

      Đoàn Thịnh nghe thấy tiếng đáp, bèn chạy nhanh ra ngoài phòng, hỏi hai nha hoàn canh cửa: “Vương phi đâu? Có thấy nàng ?”

      Hai nha hoàn mờ mịt lắc đầu: “ Vừa rồi vương phi còn nghỉ ngơi bên trong, bọn nô tỳ thấy vương phi ra khỏi cửa ạ!”

      Đồng Ca rời khỏi phòng phải bằng cửa chính mà là cửa sổ!

      Đoàn Thịnh liếc nhìn trời, “Trễ thế này, nàng đâu chứ?!”

      Đoàn Thịnh chạy tới phòng Giang Tiểu Thủy, bình thường hai người thích cãi nhau ầm ĩ, nhưng phòng Giang Tiểu Thủy tắt đèn.

      Đoàn Thịnh gõ cửa dồn dập: “Giang huynh đệ, Giang huynh đệ, ngươi có trong phòng ?”

      Giang Tiểu Thủy xoa xoa đôi mắt buồn ngủ rời giường, mở cửa phòng: “ nửa đêm còn gào cái gì?”

      “Có thấy Đồng Đồng đâu ?”

      “Đồng Muội phải ở với ngươi sao?” Giang Tiểu Thủy hỏi ngược lại.

      Đoàn Thịnh thấy vậy càng nóng nảy hơn, xoay người bước .

      “Ây ~ đợi chút, xảy ra chuyện gì?”

      đến chuyện Đồng Ca, Giang Tiểu Thủy liền tỉnh hẳn.

      Đoàn Thịnh để ý đến , nhanh chóng đến phòng Lý tổng quản: “Lý tổng quản nhanh tập hợp toàn bộ người trong phủ đến đây ta có việc muốn hỏi?

      “Đoàn Thịnh, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Giang Tiểu Thủy hỏi.

      thấy Đồng Đồng!”
      Last edited by a moderator: 14/10/14
      Chris thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 36.1: Theo ta !


      Đồng Ca tựa như biến mất khỏi thế gian, ai biết nàng ở đâu! Đoàn Thịnh hỏi hết mọi người trong phủ, cũng tìm khắp các ngõ ngách trong phủ, nhưng hề thấy.

      “Vương gia, có lẽ Đồng nương có việc phải đâu đó!” Lý tổng quản .

      Đoàn Thịnh : “Lý tổng quan, ngươi bảo mọi người nghỉ ngơi !” sau đó bình tĩnh bước vào phòng, Giang Tiểu Thủy theo : “Đoàn Thịnh, chẳng lẽ ngươi nghĩ rằng Đồng Muội bỏ ?!”

      Đoàn Thịnh quay đầu nghiêm túc nhìn : “Đồng Đồng bỏ !”

      “Ngươi đâu vậy? Mặc kệ muội ấy sao?”

      “Trở về phòng, lần cuối cùng ta thấy Đồng Đồng là ở trong phòng, vào xem có dấu vết gì để lại !”

      “Ta với ngươi!”

      Trong phòng có dấu vết đặc biệt gì, chỉ có cửa sổ mở rộng, Đoàn Thịnh với hai tỳ nữ ngoài cửa: “Ngân Linh, Cúc Hương, hai ngươi vào đây!”

      Hai tỳ nữ cung kính vào: “Vương gia!”

      “Các ngươi vẫn luôn đứng ngoài cửa sao?”

      “Dạ, bọn nô tỳ vẫn đứng đây chưa từng rời !” Cúc Hương đáp.

      “Được rồi, hai ngươi lui ra !”

      Đoàn Thịnh bước tới cửa sổ.

      “Ngươi nghi ngờ Đồng Muội ra từ đây? Với tính cách bướng bỉnh thích gò bó của muội ấy hoàn toàn có khả năng!” Giang Tiểu Thủy cười .

      Đoàn Thịnh trả lời, nhảy ra ngoài cửa sổ, phóng lên nóc nhà. Giang Tiểu Thủy theo sau, đứng nóc nhà hít hơi khí trong lành, sau đó xoay xoay eo, duỗi duỗi chân: “Chỗ này nằm hóng mát, uống rượu thiệt là lý tưởng!”

      Giang Tiểu Thủy xong nằm xuống, cảm thấy mông bị cấn cái gì đó, duỗi tay mò thử, ra là hạt lê rất mới.

      “Đồng Muội ở đây, ngươi xem!”

      Đoàn Thịnh vui mừng tìm thử xung quanh, trời rất tối chỉ có hướng đông có chút ánh sáng yếu ớt, lòng bỗng dâng lên dự cảm xấu!

      “Chỗ đó là đâu vậy?” Giang Tiểu Thủy chỉ về hướng có ánh sáng.

      “Phủ thái tử!”

      Giang Tiểu Thủy trầm mặc, vẻ mặt nghiêm túc khác thường.

      Đoàn Thịnh nhìn Giang Tiểu Thủy, thấy trong mắt lóe lên lo lắng rất giống mình, đột nhiên cảm thấy dường như Giang Tiểu Thủy cũng đơn giản như biểu bên ngoài.

      “Các ngươi có kế hoạch gì?” Giang Tiểu Thủy hỏi.

      liên quan tới ngươi!”

      “Ngươi nên cuốn Đồng Muội vào, muội ấy chỉ thích hợp sống tự do tự tại, đơn giản vui vẻ!”

      Đoàn Thịnh nặng nề : “Ta cũng muốn như vậy! Nhưng thể quay đầu được nữa!”

      đường gặp phải sát thủ, đều do ?”

      Đoàn Thịnh nhìn chằm chằm Giang Tiểu Thủy, muốn nhìn thấu .

      Giang Tiểu Thủy xoay người, tránh tầm mắt Đoàn Thịnh, cảm thán: “Quả nhiên đế vương là vô tình nhất!”

      Đoàn Thịnh nghe vậy nghiêng đầu nhìn Giang Tiểu Thủy, “Rốt cuộc ngươi là ai?”

      Giang Tiểu Thủy cười: “Ta chỉ là lãng tử giang hồ thôi!”

      Đoàn Thịnh nhìn hỏi: “ Ta có thể
      tin tưởng ngươi sao?”

      “Hoàn toàn có thể, chúng ta từng chung hoạn nạn! Đồng thời, vì Đồng Muội người càng có thể tin tưởng ta! Mặc dù chúng ta là tình địch, nhưng chỉ cần Đồng Muội được hạnh phúc, ta oán hối!”

      “Đồng Muội về hướng đó sao?” Giang Tiểu Thủy chỉ về hướng đông.

      Đoàn Thịnh thở dài, “Hi vọng là , nhưng với tính tình của Đồng Đồng, hẳn là nàng !” xong, Đoàn Thịnh đặt ngón tay lên miệng huýt mấy tiếng.

      Chẳng mấy chốc, bốn ám vệ ra từ trong bóng tối, đứng trước mặt Đoàn Thịnh.

      “Phủ thái tử có hành động gì ?”

      “Bẩm, tối nay vừa bắt được thích khách, hình như thái tử rất xem trọng thích khách kia, sử dụng binh lực toàn phủ, cố bắt cho được!”

      Đoàn Thịnh lảo đảo.

      “Thích khách kia là ai? Có thấy mặt người đó ?” Giang Tiểu Thủy vội vàng .

      Ám vệ nhìn Đoàn Thịnh cái, sau đó tiếp tục : “Chúng ta ở quá xa, thấy mặt người nọ, nhưng người đó cao gầy, giống nam tử lắm!”

      “Người đó sao rồi?” Đoàn Thịnh nhíu chặt mày, kiềm chế lo lắng trong lòng.

      “Trúng mũi tên có tẩm độc, trước mắt sống chết !”

      Đoàn Thịnh và Giang Tiểu Thủy đều biến sắc, “Bây giờ người đó ở đâu?”

      “Ở Tây viện phủ thái tử.”

      “Tây viện...” Đoàn Thịnh lặp lại lời của ám vệ, vẻ mặt nặng nề, “ chiêu tập mấy cao thủ đứng đầu, chuẩn bị cứu người!”

      “Vương gia, tại giờ Dần, chỉ còn hai canh giờ nữa là trời sáng, sợ kịp!” ám vệ .

      “Đừng nữa, nhanh chuẩn bị, bổn vương đến phủ thái tử trước, lát nữa nghe theo tín hiệu của ta!”

      Bốn ám vệ nhận lệnh rời .

      “Đoàn Thịnh, ngươi nghi ngờ thích khách đó là Đồng Muội?” Giang Tiểu Thủy hỏi.

      Đoàn Thịnh nhíu chặt mày, mười ngón tay nắm chặt: “Ta rất hi vọng người đó phải là nàng!” vừa vừa chạy , lòng nóng như lửa đốt.

      “Ta cũng !” Giang Tiểu Thủy vội vàng đuổi theo. Hai người nấp cách phủ thái tử 10 mét.

      “Trời! Canh phòng cẩn mật quá! Ngay cả nóc nhà cũng có người!” Giang Tiểu Thủy giọng .

      Ánh mắt Đoàn Thịnh lành lạnh, ngẩng đầu nhìn bốn phía, lẻn đến cây to cành lá rập rạm, từ nhìn xuống toàn phủ thái tử. Giang Tiểu Thủy cũng theo.

      “Đồng Muội của ta, ngàn vạn lần đừng có chuyện gì nha! Ai di đà Phật!”

      “Im !”

      “Ta cũng muốn câm miệng lắm, nhưng ta căng thẳng quá! Ta mà căng thẳng là nhảm! thể trách ta được!” Giang Tiểu Thủy vuốt vuốt trái tim bé của mình, “ Ta chưa từng sợ như thế này bao giờ!”

      Đoàn Thịnh bất đắc dĩ liếc cái, sau đó dời mắt đến Tây viện.

      Đúng lúc này, hai thị vệ trong phủ thái tử đến chỗ hai người, hai thị vệ cảnh giác nhìn xung quanh chút, Đoàn Thịnh và Giang Tiểu Thủy nín thở quan sát, hai tên thị vệ thấy có gì khác thường mới thả lỏng, tiểu.

      Đoàn Thịnh và Giang Tiểu Thủy nhìn nhau gật đầu, ném hai viên đá ra, hai người kia bị điểm huyệt đứng im.

      Đoàn Thịnh và Giang Tiểu Thủy nhảy xuống cây, cởi quần áo và lệnh bài của hai người kia bằng tốc độ nhanh nhất. Giang Tiểu Thủy móc hai mặt hai mặt nạ da ra, ném cho Đoàn Thịnh cái.

      Đoàn Thịnh nhận lấy, nhìn Giang Tiểu Thủy bằng ánh mắt biết ơn.

      Hai người thản nhiên thẳng vào phủ thái tử.

      “Thích khách tối nay là ai vậy? Sao thái tử phải khẩn trương thế?”

      “Xém chút hại chúng ta phải chôn theo! may là ngươi chộp được chân người nọ!”

      “Hình như thái tử cũng muốn giết người nọ!”

      “Người nọ là nam hay nữ vậy, gương mặt đó có thể mê hoặc cả nam lẫn nữ!”

      “Ta nghĩ là nữ giả nam!”

      “Nếu là nữ, vậy ngươi cảm thấy so với thái tử phi, mỹ nữ đẹp nhất Đại Tề ta, thế nào?”

      “Hơn chứ kém!”

      Mấy thị vệ bàn tán sôi nổi tổng quản thị vệ Giang Minh Viễn chen vào: “ bậy gì đó? Các ngươi muốn mất đầu hả? Lo giữ miệng mình , vậy mới sống lâu được!”

      Mấy thị vệ câm như hến, dám thêm gì nữa, Giang Minh Viễn nghiêm túc quét mắt qua bọn họ lượt, sau đó xoay người ra cửa.

      “Này! Hai ngươi, đứng lại!”

      Đoàn Thịnh và Giang Tiểu Thủy nhìn nhau, sau đó chậm rãi xoay người, cúi đầu làm lễ: “Giang tổng quản!”

      Giang tổng quản liếc hai người, nghiêm túc đến gần. Đoàn Thịnh và Giang Tiểu Thủy khẽ nhích lại gần nhau, Giang Tiểu Thủy để tay sau lưng.

      Giang tổng quản đến gần quan sát hai người, sau đó cau mày : “Hai ngươi đâu?”

      Giang Tiểu Thủy làm bộ cười gượng, sờ sờ bụng: “Hơi đau bụng nên chuẩn bị nhà xí giải quyết!”

      Giang tổng quản nhìn Giang Tiểu Thủy từ xuống dưới, sau đó dời mắt sang Đoàn Thịnh: “Còn ngươi sao? Cũng đau bụng?”

      Đoàn Thịnh thản nhiên : “Vâng, hình như do ăn trúng gì đó!”

      Giang tổng quản quan sát hai người, khí trở nên khẩn trương, Đoàn Thịnh cố gắng che giấu cảm xúc, đồng thời chuẩn bị cho tình huống xấu nhất.

      Giang tổng quản nhìn hồi, “Hai ngươi !”

      Đoàn Thịnh và Giang Tiểu Thủy chào rồi . Vừa rồi mấy thị vệ chuyện với nhau, hai người nghe rất ràng, trong lòng xác định thích khách kia chính là Đồng Ca, tại mong muốn lớn nhất là sớm được thấy nàng
      Last edited by a moderator: 15/10/14
      Chris thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 36.2: Theo ta !


      Trong viện hộ vệ rất nhiều.

      “Hai ngươi làm gì? Chỗ canh giữ tội phạm quan trọng, thể vào!” thị vệ nghiêm túc ngăn Đoàn Thịnh và Giang Tiểu Thủy lại, cho vào trong.

      Đoàn Thịnh nhanh trí : “Chúng ta theo lệnh Giang tổng quản đến thẩm vấn thích khách.”

      “Giang tổng quản?! có lệnh của thái tử, ai cũng được vào!” thị vệ kia nghiêm khắc .

      Giang Tiểu Thủy nhón mũi chân nhìn vào bên trong, căn phòng kia cửa lớn đóng chặt, cửa sổ cũng bị dán kín, khe hở.

      “Nhìn cái gì? được nhìn!” thị vệ kia quát lên.

      Giang Tiểu Thủy làm bộ tò mò hỏi: “Huynh đệ, thích khách kia chết chưa?”

      Thị vệ kia liếc cái, khinh bỉ , “Ngươi là heo hả? Chết rồi chúng ta còn canh ở đây làm gì?”

      Giang Tiểu Thủy co quắp mắt, cười hi hi phụ họa: “Đúng ha! Đúng ha!”

      “Thích khách kia ám sát thái tử, hẳn là thái tử hận lắm! Chắc phải trói gô, dùng hình phạt nghiêm khắc để hỏi cung đúng ?!”

      Đoàn Thịnh nghe Giang Tiêu Thủy hỏi, mười ngón tay nắm chặt đốc kiếm, nhìn chằm chằm vào ổ khoá cửa căn phòng kia.

      Thị vệ kia nghiêng đầu quan sát Giang Tiểu Thủy và Đoàn Thịnh, “Hai ngươi là ai? Chẳng lẽ Giang tổng quản cho hai ngươi biết, việc nên hỏi cần hỏi, việc nên biết cần biết?!”

      Đoàn Thịnh ngẩng đầu nhìn thị vệ kia: “Đại ca, chúng ta cũng chỉ nghe lệnh làm việc thôi, vụ ám sát hôm nay lớn lớn , Giang tổng quản sợ còn đồng bọn nên mới lệnh chúng ta tới đây điều tra chút, việc này liên quan đến an toàn của thái tử, rất quan trọng, nếu như có gì ngoài ý muốn, ngươi gánh trách nhiệm nổi sao?”

      Thị vệ kia nghe Đoàn Thịnh vậy, lập tức ý thức được lợi hại, thái độ mềm xuống, “Thái tử ra lệnh cho bất kỳ ai vào! Hai ngươi cần hỏi gì hỏi trực tiếp ta !”

      “Thích khách kia.....” Giang Tiểu Thủy vừa định hỏi, bị Đoàn Thịnh cắt ngang, “Thích khách kia có khai ra còn đồng bọn hay ?”

      “Vẫn chưa thẩm vấn nên biết được, ngoại
      trừ thầy thuốc và thái tử ai biết tình hình giờ của nàng ta cả!”

      “Thầy thuốc? Chẳng lẽ thái tử muốn nàng ta còn sống?!”

      Thị vệ kia biến sắc: “Ta biết, ta chỉ có thể tới đây thôi, hai ngươi !”

      “Cám ơn!” Đoàn Thịnh xoay người rời , Giang Tiểu Thủy còn muốn hỏi thêm, nhưng thấy Đoàn Thịnh đành theo, “Còn chưa hỏi xong, ngươi vội vã làm gì?”

      Bỗng nhiên Đoàn Thịnh kéo nhanh vào khúc quẹo, lúc này, có đám người tới hướng này, mà đầu chính là thái tử.

      Thái tử mặc trang phục vào triều, ngang hông đeo ngọc bội, theo mỗi bước của vang lên những tiếng trong trẻo. Đoàn Thịnh híp mắt nhìn chiếc chìa khóa bạc bên hông của thái tử, vẻ mặt nghiêm túc.

      Thái tử dừng lại, giơ tay phải lên, đám người phía sau đều dừng bước, thái tử sải bước tới cửa phòng, lấy chìa khóa bên hông mở cửa phòng rồi tiến vào trong.

      “Ta cũng muốn vào đó!” Giang Tiểu Thủy xoa xoay hai tay thầm.

      Mắt Đoàn Thịnh lành lạnh, tự chủ bóp vỡ khối tường gạch.

      “Nàng sao rồi?” thái tử liếc hai thị nữ bên cạnh.

      “Bẩm thái tử, từ tối qua đến giờ vẫn chưa tỉnh lại.”

      Thái tử tới giường, hai thị nữ lập tức tiến lên kéo rèm giường cho . đệm giường trắng noãn là mỹ nhân say ngủ.

      Thái tử rũ mắt xuống, vung tay lên, hai thị nữ hiểu ý lui ra.

      như đành lòng đánh thức mỹ nhân ngủ, nhàng tới gần, từ từ cúi đầu xuống, nhắm ngay đôi môi hồng nhạt của nàng, khi môi chạm vào môi Đồng Ca, nàng bỗng nhiên mở mắt ra, kêu tiếng, sau đó cố sức giãy giụa.

      Thái tử cưỡng hôn Đồng Ca, tay đè đầu nàng lại, tay bắt lấy cánh tay giãy giụa của nàng, để ý kháng cự của nàng.

      Mắt Đồng Ca trợn to đến muốn nứt ra, nàng chưa bao giờ bị ức hiếp như vậy, nàng muốn đẩy ra cho mấy tát, nhưng nàng làm được, chỉ cảm giác toàn thân có sức, đặc biệt là lưng, đau đến trong tim.

      Đồng Ca giãy giụa càng dữ càng kích thích dục vọng chinh phục của thái tử, đặc biệt là đôi mắt kia vì tức giận mà sáng vô cùng.

      Hình như Đồng Ca ý thức được ý tưởng biến thái của thái tử, nàng ngừng giãy giụa, hơi thở của làm nàng ghê tởm, mắt nàng lóe lên cái, mạnh mẽ cắn xuống, mùi máu tanh lập tức xuất trong miệng nàng.

      Thái tử bị đau đứng dậy, khóe miệng còn vết máu, rút khăn tay lau miệng, sau đó cười tà ngồi xuống giường, dáng vẻ cực kỳ kinh khủng.

      Bỗng nhiên mặt Đồng Ca biến sắc, trong cơ thể nàng có chút nội lực nào!

      “Ngươi làm gì ta? Võ công của ta đâu?” Đồng Ca hỏi.

      Thái tử cười cười kéo tay Đồng Ca, vuốt ve lòng bàn tay nàng, “Theo ta ! Ta cho nàng được hưởng vinh hoa phú quý vô tận!”

      Đồng Ca tuy suy yếu, nhưng tròng mắt lại vô cùng trong sáng.

      “Ngươi biết liêm sỉ! Ta là đệ tức của ngươi đó!”

      Thái tử cười: “Đất trong trong thiên hạ đều là của vua, mọi thứ trong Đại Tề đều là của ta, bao gồm ngươi!”

      Đồng Ca châm chọc cười: “Ngươi còn chưa làm hoàng thượng! điều này hình như quá sớm!”

      Thái tử cười trầm, “Tối qua nàng kẻ thức thời mới là người hào kiệt!”

      Đồng Ca : “Độc của ta được giải chưa?”

      Thái tử cười: “Chưa giải mà nàng còn có thể yên bình nằm ở đây sao?”

      Đồng Ca rút tay về: “Vậy tốt, ta mệt rồi, ngủ tiếp lát, ngươi tự nhiên !”

      “Rốt cuộc thái tử ở trong đó làm gì chứ? Tại sao vẫn chưa ra?!” Giang Tiểu Thủy đứng ngồi yên .

      ở trong đó ngược đãi Đồng Muội chứ?!” Giang Tiểu Thủy cắn chặt răng, “Nếu Đồng Muội của ta có chuyện gì, ta nhất định bỏ qua cho !”

      Đoàn Thịnh trầm mặc, cực kỳ cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình.

      Điền Khang nhìn trời, giọng : “Thái tử điện hạ, sắp đến giờ lâm triều!”

      Thái tử bước ra khỏi phòng, tự mình khóa cửa xong dắt chìa khóa bên hông.

      “Canh giữ nơi này cẩn thận cho bổn cung, nếu có sơ sót, coi chừng đầu các ngươi!” xong nện bước ra ngoài.

      Bọn thị vệ nghe vậy, lập tức đề cao cảnh giác.

      “Trời sắp sáng rồi, còn thời gian nữa, nhanh nghĩ biện pháp cứu Đồng Muội ra !” Giang Tiểu Thủy .

      “Ta biết, ta còn sốt ruột hơn ngươi nữa, nhưng muốn mở cánh cửa kia, trước tiên phải có chìa khóa !” Đoàn Thịnh .

      “Rắc rối vậy làm gì? Gọi người của ngươi đến, chúng ta ném thuốc mê, thừa dịp bọn thị vệ ngất , phá cửa cứu Đồng Muội là được!”

      Đoàn Thịnh cười khổ : “Nếu được dễ như vậy tốt rồi, gian phòng kia còn chắc chắn hơn cả phòng giam, mặt ngoài làm bằng gỗ, nhưng bên trong là dùng sắt đúc thành, trừ dùng khóa, ai có thể phá ,hơn nữa khóa kia là do thợ làm khóa giỏi nhất thiên hạ tỉ mỉ tạo ra.”

      “Ghê vậy?!”

      Đoàn Thịnh gật đầu.

      “Vậy làm sao bây giờ?”

      “Trước tiên chúng ta phải lấy được cái chìa khóa kia!”

      “Còn Đồng Muội sao? Hôm nay cứu?”

      Mắt Đoàn Thịnh ảm đạm: “Tạm thời Đồng Đồng có nguy hiểm, thái tử giải độc cho nàng chứng tỏ tạm thời chưa muốn giết nàng, chỉ sợ......”

      “Sợ cái gì?”
      Last edited by a moderator: 15/10/14
      Chris thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 37: Cho nàng câm!

      Giang Tiểu Thủy : “Vậy Đồng Muội sao? Hôm nay cứu?”

      Mắt Đoàn Thịnh ảm đạm: “Tạm thời Đồng Đồng có nguy hiểm, thái tử giải độc cho nàng chứng tỏ tạm thời chưa muốn giết nàng, chỉ sợ......”

      “Sợ cái gì?”

      Đoàn Thịnh trầm mặc, sau đó đứng lên : “Về thôi!”

      Giang Tiểu Thủy : “Ngươi về ! Ta tiếp tục canh ở đây, ta muốn chịu khổ chung với Đồng Muội.”

      Đoàn Thịnh nhìn : “Được, có tin gì lập tức báo cho ta, chú ý an toàn!”

      Giang Tiểu Thủy vẫy vẫy tay, “ Biết rồi! Biết rồi! Ngươi mau về , sớm kiếm được chìa khóa, Đồng Muội sớm thoát khỏi bể khổ!”

      Đoàn Thịnh nhìn lại căn phòng kia, trong tim như có tảng đá đè nặng trĩu.

      Thái tử ngồi kiệu mềm tám người khiêng. Điền Khang theo bên cạnh.

      “Thái tử điện hạ, thích khách tối qua ngài định xử trí thế nào?”

      Thái tử lạnh đạm nhìn cái, rồi nhắm mắt.

      Điền Khang liếc thái tử cái, sau đó giọng hiến kế: “Tối qua người của Ngự Vương ám sát thái tử trước mặt mọi người, đây chính là cơ hội tốt để diệt trừ Ngự Vương!”

      Thái tử rũ mắt xuống, xoay xoay nhẫn ngọc tay, vẻ mặt cực kỳ hiểm: “Mấy ngày nay sức khỏe phụ hoàng thế nào?”

      “Bẩm thái tử, gần đây hoàng thượng ăn kém, tinh thần uể oải.”

      “Ừ.” thái tử nhắm mắt nữa.

      “Thái tử điện hạ, tối qua thích khách kia trốn nóc phòng, có khi nào nàng ta nghe được gì hay ?

      Thái tử run run mi.

      Điền Khang quan sát vẻ mặt thái tử, : “Thái tử, giờ là thời điểm quan trọng, giữ lại nữ nhân này sợ là mầm tai vạ!”

      Thái tử đột nhiên mở mắt, “Ta muốn nàng ta!”

      Điền Khang cười gượng, “Ý của nô tài là, có nên để nàng ta im miệng hay ?”

      Thái tử xoay xoay chiếc chìa khóa trong tay: “Im miệng? Có cách gì?”

      Điền Khang thận trọng : “Để nàng ta mất tiếng mấy ngày?”

      Thái tử trầm ngâm: “ Cũng tốt!”

      “Vương đại nhân!”

      “Lý tổng quản, trong phủ xảy ra chuyện gì?”

      “Nữ nhân vương gia mang về bị mất tích!”

      Vương Vũ Chi vuốt râu, “ sao? Vương gia phản ứng thế nào?”

      Lý tổng quản lắc đầu thở dài: “Có lẽ vương gia bị nương này làm cho mê muội!”

      Vương Vũ Chi trầm giọng : “Số mệnh của vương gia là vua nước, bên cạnh ngài phải là nữ tử xứng đáng, như vậy đất nước mới được yên bình.”

      Lý tổng quản , “Phải thanh trừ chướng ngại!”

      Vương vũ chi vỗ vỗ vai Lý tổng quản: “Vì tương lai của vương gia, vì tương lai của Đại Tề!”

      Trong mắt Lý tổng quản che giấu đầy dã tâm.

      Đoàn Thịnh viện cớ bệnh vào triều.

      Sáng sớm, Sở Mộ Hành xách theo mấy bình rượu từ tiệm trở về, vừa vào vương phủ cảm giác khí là lạ, dưới hướng dẫn của người làm tìm được Đoàn Thịnh

      “A Thịnh, xảy ra chuyện gì?”

      Đoàn Thịnh nặng nề :”Mộ Hành, chúng ta đến phòng sách chuyện.”

      Hai người tới phòng sách.

      “Đồng Đồng bị thái tử bắt, nhốt ở Tây viện.”

      “Cái gì? Bị thái tử bắt? Khi nào?”

      “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? chút !”

      Đoàn Thịnh kể vắn tắt chuyện tối qua. Sở Mộ Hành đứng bật lên, vô cùng lo lắng : “Ngươi tối qua Đồng Ca đến phủ thái tử, bị thái tử bắt được, còn trúng tên độc, giờ bị nhốt ở Tây viện?”

      “Đúng!”

      “Sao lại vậy!”Sở Mộ Hành rối rắm, “Nghe Tây viện là tường đồng vách sắt, phải làm sao đây?”

      “Trực tiếp tới cửa đòi người là được, thái tử có thể viện rất nhiều cớ, Đồng Ca vì vậy mà mất mạng. Chỉ còn cách ngầm tìm được chìa khóa, lặng lẽ cứu người!”

      “Mấu chốt là thái tử luôn mang chìa khóa theo bên người, tấc rời!” Đoàn Thịnh .

      Sở Mộ Hành : “Ta tìm Diệu thủ trích tinh Tư Tinh Nhi giúp tay!”

      Đoàn Thịnh hỏi, “Trước giờ Tư Tinh Nhi luôn lang bạt khắp nơi, rất khó tìm, việc này chắc được mấy phần?”

      Sở Mộ Hành cười gượng: “Việc này cần xem vận may!”

      “Vương gia, Tang viện chủ xin gặp!”

      Đoàn Thịnh vốn định gặp, nhưng vì lịch , “Dẫn đến phòng khách!”

      “Mộ Hành cùng chứ?”

      “Cũng được!”

      Tang Vân mặc áo trắng đứng giữa phòng khách, phe phẩy quạt xếp, nghe tiếng bước chân, quay đầu lại, làm lễ “Ngự Vương!”

      Đoàn Thịnh đáp, “Chào Tang viện chủ!”

      Tang Vân nhìn Sở Mộ Hành, “Mộ Hành cũng ở đây hả!”

      Sở Mộ Hành, “Ừ!”

      Tang Vân nhìn hai người, “ xảy ra chuyện gì? Sao mặt hai người nặng nề vậy?”

      Đoàn Thịnh : “Đúng là có số việc gấp cần xử lý, nếu Tang viện chủ có việc gì vội, ngày khác chúng ta lại chuyện vậy!”

      Tang Vân lễ độ cười : “Chuyện của ta vội! Chính là vì kịch bản về Đồng Ca, nếu Ngự Vương có việc để hôm khác vậy!”

      Tang Vân thấy khi nhắc tới Đồng Ca vẻ mặt hai người khác lạ, hiểu phần nào, bèn hỏi.

      “Đồng Ca đâu? Sao thấy nàng?”

      “Vương gia, Đại nội tổng quản Lý công công đến!”

      Đoàn Thịnh nhìn Tang Vân, “Tang viện chủ, ta có việc gấp, xin thất lễ!”

      Đoàn Thịnh sải bước , Sở Mộ Hành ở lại.

      Tang Vân hỏi: “ xảy ra chuyện gì?”

      Sở Mộ Hành khó xử cười: “Tang Vân, việc này.......”

      Tang Vân cắt ngang lời : “Mộ Được, cần .... Ta biết huynh tiện . Ta chỉ muốn , nếu như có gì cần ta giúp cứ tiếng!”

      Được bạn tốt thông cảm, Sở Mộ Hành hơi xấu hổ, “Tang Vân, cảm ơn thông cảm cho ta!”

      Tang Vân vỗ vỗ vai , cười cười rời .

      Sở Mộ Hành đến sân sau, đặt ngón tay lên miệng thổi, phút chốc con Thương Ưng xuất , đậu lên tay , Sở Mộ Hành cột tấm vải vào chân nó, rồi để nó bay .

      “Ngự Vương cát tường!”

      “Lý công công, xin đứng lên, ngươi tự mình đến đây có chuyện gì ?”

      “Vương gia, hoàng thượng gọi ngài vào cung!”

      Đoàn Thịnh nhìn trời “Lý công công biết là vì việc gì ?”

      , gần đây tinh thần hoàng thượng được như trước.........”

      Đoàn Thịnh : “ Thái y khám chưa?”

      khám, nhưng tìm ra bệnh, chỉ là do hoàng thượng lớn tuổi.....”

      Đoàn Thịnh có cảm giác giông bão sắp nổi lên, “Bắt đầu từ khi nào?”

      Lý công công rất , “Từ khi biết biết tin ngài giết Lý Trường Thanh rồi về kinh.”

      Đoàn Thịnh nắm chặt tay, mắt đầy lửa giận.

      “Lý công công về chăm sóc phụ hoàng trước , ta sắp xếp chút rồi lập tức vào cung!”

      “Vâng, nô tài cáo lui!”

      Đoàn Thịnh ngửa đẩu nhìn trời, hít hơi sâu, tống tất cả buồn bực trong lòng ra.

      “Trong cung xảy ra chuyện gì sao?” Sở Mộ Hành đến bên cạnh Đoàn Thịnh.

      táng tận lương tâm!”

      “Chẳng lẽ là phán đoán xấu nhất?” Sở Mộ Hành hỏi.

      Đoàn Thịnh gật đầu.

      “Mộ Hành, chuyện chìa khóa huynh xử lý , ta vào cung !”

      “Được! Phải cẩn thận!”

      Đoàn Thịnh vài bước, quay đầu lại, lấy ra khối ngọc bội trừ trong ngực, giao cho Sở Mộ Hành: “Cái này có thể điều động ám vệ trong phủ, hãy dốc hết sức cứu Đồng Đồng!”

      Đồng Ca chống tay ngồi lên, xếp bằng giường vận công thử, “Sao trong cơ thể mình lại có chút nội lực nào?!”

      Đồng Ca chưa từ bỏ ý định thử lại lần nữa, nhưng kết quả vẫn như cũ.

      “Bà nội gấu! Tên thái tử đáng chết kia làm gì?!” Đồng Ca vừa mắng vừa cố gắng xuống giường, nàng ra ngoài lâu như vậy, nhất định Thịnh rất lo lắng!

      “Cửa này sao mở đây, cứng quá!” Đồng Ca dùng hết sức cũng nhúc nhích được cánh cửa, ngược lại làm ảnh hướng vết thương lưng khiến nàng càng đau hơn.

      “Bà nội gấu! Cửa lớn được, ta cửa sổ! Ta tin, căn phòng nho có thể giữ được Đồng Ca ta!”

      Khi Đồng Ca mở được cửa sổ ra, nàng trợn to mắt nhìn khung sắt từ những cây trụ to như cánh tay, mà bên ngoài hộ vệ cũng đứng chằng chịt.

      “Thái tử coi trọng mình quá!” Đồng Ca bám tay bệ cửa, thở hổn hển.

      Khi nàng nhìn ra cửa sổ, thị vệ ngoài cửa cũng ngơ ngác nhìn nàng, dưới ánh mặt trời, qua làn song sắt, nàng như tiên nữ bị cầm tù, tóc dài đen bóng, dung mạo xinh đẹp hơi tiều tụy.......

      Đồng Ca đảo mắt qua, trong số thị vệ có kẻ nở nụ cười ngu với nàng.

      “Đồ điên!” Đồng Ca quay vào phòng, ngồi xuống ghế, thuận tay rót ly trà định uống hớp, nhưng nghĩ nghĩ lại bỏ xuống.

      Đồng Ca ngẩng đầu nhìn nóc nhà, hoàn toàn nổi giận: “Bà nội gấu nó! Nhốt hổ hả? Làm luôn cái lồng sắt!”

      “Làm sao ra ngoài đây?”

      Đúng lúc này, có hai tỳ nữ bưng thức ăn tới trước cửa sổ.

      nương, ăn cơm!”

      Đồng Ca quay đầu nhìn, hai tỳ nữ chuyền từng dĩa thức ăn qua song sắt.

      Đồng Ca nhìn chằm chằm trâm cài tóc đầu tỳ nữ, mắt sáng lên, “Thơm quá!” Nàng tới cửa sổ, nhanh như chớp rút cây trâm ra.

      Tỳ nữ kia kinh sợ thét chói ta, “ nương làm gì vậy?”

      Đồng Ca đáp, “ có gì! Cho ta mượn cây trâm chút!”

      Đồng Ca ngồi xuống ghế: “Làm bằng bạc! Vừa đúng!"

      Nàng chuyển thức ăn lên cái ghế, dùng trâm thử từng món, thấy có gì khác thường mới dám ăn.

      tại Đồng Ca mới hiểu cơm quan trọng đến mức nào.
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :