1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Vừa gặp nương tử lầm cả đời - Dĩ Thu Túy Full đã có ebook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 32.1: Đồ mặt trắng!


      Điện Kim Loan trang nghiêm im lặng như tờ.

      Khâm sai Ngự Thân Vương mang đến tin tức nghiêm trọng, Lý Trường Thanh mượn cớ trừ cướp, thừa cơ mưu sát Thân Vương, có mấy vạn binh sĩ làm chứng!

      Đoàn đế hết sức tức giận, các quan văn võ kinh hãi, giết hại hoàng tử tội như giết vua, phải tru di cửu tộc!

      Đồng thời, Đoàn Thịnh trình lên đơn làm chứng của mấy vạn dân ở huyện Tấn Vân, đây là do từ lúc bắt đầu về kinh Đoàn Thịnh bí mật phái người làm, đơn này có thể chứng minh Đồng Ca là hùng phương, chứ phải giặc cướp làm hại dân lành.

      Ánh mắt Đoàn đế sắc bén nhìn xuống các quan văn võ, vẻ mặt nghiêm nghị. Trong điện có mấy đại thần bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, đặc biệt là mấy người dâng tấu chương huyện Tấn Vân có cướp hoành hành chân muốn rút gân.

      “Trần Khải Vân, ngươi có mưu gì?” Đoàn đế ném lá đơn của mấy vạn người xuống chỗ Trần Khải Vân.

      Trần Khải Vân sợ tới mức té quỵ xuống đất, trán đầy mồ hôi: “Hoàng thượng, xin nghe thần giải thích!”

      Đoàn đế hừ lạnh tiếng: “!”

      Trần Khải Vân run lẩy bẩy, lau mồ hôi trán: “Hoàng thượng, việc này là do sư gia của thần điều tra, thần vô ý sơ sót..... Hoàng thượng, thần có tội, thần biết tên sư gia kia có mưu!”

      “Sơ sót, hay cho câu sơ sót, sơ sót của mình ngươi thiếu chút nữa hại con ta mất mạng!” mặt Đoàn đế lạnh như băng.

      Trần Khải Vân dập mạnh đầu: “Hoàng thượng, thần biết tội, thần nên tin lời tiểu nhân !”

      Đoàn đế nhìn “Trần Khải Vân, những lời ngươi hay ?”

      “Bẩm hoàng thượng, những lời thần đều là , có nửa câu dối trá!”

      Vẻ mặt Đoàn đế uy nghiêm, ai có thể nhìn thấu Đoàn đế nghĩ gì.

      Thái tử thản nhiên đứng bên, làm như chuyện này hề liên quan gì đến . ra, từ lúc Đoàn Thịnh về kinh, tính trước có ngày hôm nay, nên xóa sạch mọi dấu vết, Trần Khải Vân chính là kẻ chịu tội thay cho .

      Trần Khải Vân nơm nớp lo, chỉ sợ Đoàn đế vừa mở miệng, cái mạng của lão liền tong.

      “Thị vệ trước điện, nhanh chóng dẫn người bắt tên sư gia kia tới!”

      Trần Khải Vân nghe vậy, thở phào hơi.

      Thái tử rũ mắt xuống, khóe miệng khẽ nhếch.

      khắc sau, thị vệ trước điện trở về báo: “Bẩm hoàng thượng, tìm được thi thể của sư gia kia trong phủ Trần Khải Vân, theo dấu vết để lại là do bị giết!”

      Trần Khải Vân nghe vậy, lập tức xụi lơ mặt đất, tất cả chứng cớ đều chỉa về phía , chết đối chứng!

      Mặt Đòan đế lạnh lẽo: “Dẫn !”

      “Hoàng thượng, thần bị oan! Thần bị oan!” Ngự lâm quân tiến lên kéo Trần Khải Vân .

      Thái tử thản nhiên như xem vở kịch hay. Đoàn Thịnh đứng bên lạnh nhạt nhìn. Các quan văn võ vẻ mặt bình thường, như chuyện vừa xảy ra chỉ là hư ảo.

      Sau khi bãi triều, Đoàn đế gọi Đoàn Thịnh ở lại chuyện riêng......


      Đồng Ca ngủ thẳng giấc đến khi tự tỉnh, sảng khoái rời giường.

      Ngoài phòng, bốn nha hoàn vừa nghe thấy tiếng động liền đẩy cửa bước vào, trong tay bốn người là đồ rửa mặt và quần áo.

      Đồng Ca nhìn chằm chằm 4 nha hoàn: “Các người vào làm gì? Ra ngoài .”

      “Vương phi, bọn nô tỳ vào hầu hạ ngài rửa mặt thay quần áo.” bốn nha hoàn cung kính đứng bên.

      “Vương phi? Vương phi gì? Ai là vương phi?” Đồng Ca hiểu hỏi.

      nha hoàn : “Vương phi chính là ngài ạ! Vương gia lệnh mọi người gọi ngài là vương phi.”

      “Là Thịnh bảo các ngươi gọi như à ~” Đồng Ca chợt hiểu, nàng tùy ý ngồi xuống ghế sau đó bĩu bĩu môi: “Ta cứ thấy xưng hô này nghe được tự nhiên sao ấy!”

      Trong mắt bốn nha hoàn có chút khinh thường, họ cho rằng, Đồng Ca thô lỗ thế này làm sao xứng với vương gia cao quý của họ, cho dù có đẹp thế nào cũng vẫn là cướp, được vương gia để ý đến là phúc phận tu mấy đời, còn biết điều!

      Đồng Ca vỗ đùi: “Các ngươi cứ gọi ta Đồng Ca hoặc Đồng đại là được rồi, ta thích xưng hô vậy hơn.” xong, Đồng Ca ngoeọ đầu nhớ lại, hình như đêm qua có người muốn đổi tên của nàng thành ‘Ca’ trong ‘Ca hát’.

      nha hoàn : “Vương phi, xin để bọn nô tỳ rửa mặt cho ngài!” hiển nhiên thèm để ý đến lời Đồng Ca.

      Đồng Ca , “ cần, ta tự rửa.”

      Lúc này, nha hoàn vắt khô khăn lông trong chậu nước, tiến lên bước, định lau mặt cho Đồng Ca, nhưng dáng người Đồng Ca cao gầy, nàng ta với tới.

      Đồng Ca nhận lấy khăn lông từ tay nha hoàn, lau vội vài cái, sau đó ném khăn lông vào trong chậu. Nha hoàn kia thấy Đồng Ca thô lỗ như vậy, trong mắt lên khinh thường ràng.

      Rửa mặt xong dĩ nhiên là thay đồ, tỳ nữ cầm cái váy màu sắc tươi sáng tiến lại, chủ động cởi váy Đồng ca ra. Đồng Ca nhanh chóng lùi bước, sau đó nhìn chằm chằm đống quần áo tầng tầng lớp lớp kia, miệng há hốc, “Ta muốn mặc cái này, lấy bộ đồ nam đến cho ta!”

      “Đồ nam?” bốn nha hoàn nhìn nhau, trông như là hiểu Đồng Ca gì, nhưng ra khó hiểu tại sao nữ nhân lại muốn mặc đồ nam?

      “Đúng, đồ nam. Quần áo của Đoàn Thịnh cũng được!”

      Đồng Ca thấy mấy nha hoàn nhúc nhích, bèn tự mình đứng dậy, sải bước khắp phòng tìm quần áo, nhưng có.

      “Vương phi, ngài mặc đồ nữ ! Như vậy càng dịu dàng yểu điệu, vương gia rất thích!” Bốn nha hoàn chạy theo Đồng Ca, vốn dĩ nàng luyện võ, nên bọn họ theo kịp.

      Đồng Ca tìm khắp phòng vẫn thấy quần áo, nàng bèn đẩy cửa bước ra ngoài. Đoàn Lâm đứng canh ngoài cửa, thấy nàng ra lập tức cúi đầu.

      “Vương phi, ngài quần áo xốc xếch thể ra ngoài được!” Bốn nha hoàn sau lưng lập tức tiến lên chắn trước mặt Đồng Ca.

      Đồng Ca vui nhìn bốn người: “Ta , cầm đồ nam đến cho ta, ngay - lập - tức!” Đồng Ca trầm mặt xuống, tỏa ra uy nghiêm khiếp người.

      Bốn nha hoàn kia bị khí phách của Đồng Ca dọa sợ, “Dạ!” xong nhanh chóng chạy .

      Đồng Ca thấy mấy người kia rời , quay sang nhìn Đoàn Lâm: “Nhìn ngươi quen quen, hình như chúng ta gặp ở đâu rồi phải ?”

      Đoàn Lâm cúi đầu, “Lúc trước thuộc hạ và vương gia bị sát thủ bao vây, may nhờ vương phi ra tay cứu giúp!”

      “Ha ha! ra là ngươi!” Đồng Ca nhún cái, ngồi lên hành lang, đung đưa chân.

      Đoàn Lâm theo Đoàn Thịnh từ , nên được đọc rất nhiều sách thánh hiền, vì vậy là người cứng nhắc cổ hủ, nhìn quen những nữ tử tuân thủ lễ nghi, đặc biệt Đồng Ca lại là nữ nhân của người mà tôn kính nhất. ho tiếng, uyển chuyển : “Vương phi, bên ngoài trời lạnh, ngài lại mặc quá ít, khéo bị cảm lạnh, chi bằng về phòng nghỉ ngơi thôi!”

      cần, chỗ này rất tốt, khí trong lành, gió thoải mái.” Đồng Ca nghe ra ý của Đoàn Lâm, tùy tiện .

      “Việc này.....” Đoàn Lâm muốn gì, mấy nha hoàn trở lại, cầm về bộ đồ nam, Đồng Ca nhận lấy, trở về phòng, những nha hoàn này muốn vào giúp, lại bị Đồng Ca chận ngoài cửa.
      Chris thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 32.2: Mặt trắng !


      Cửa phòng mở ra, công tử nho nhã tuấn tú từ trong bước ra. Mấy nha hoàn trợn tròn mắt, Đoàn Lâm sững sờ, đường đường vương phi mà giả trang nam nhân còn ra thể thống gì nữa!

      “Đồng Muội!” Giang Tiểu Thủy từ đâu vọt ra, nhìn Đồng Ca từ xuống dưới: “Sao muội lại mặc đồ nam nữa rồi!”

      Đồng Ca cười : “ Sao, ghen tỵ vì ta đẹp trai hơn ngươi hả?”

      Giang Tiểu Thủy bày ra tư thế lạnh lùng: “Làm sao có thể?! Ta đẹp theo kiểu mạnh mẽ, còn muội trong mắt người khác nhiều nhất chỉ là mặt trắng mà thôi!”

      “Mặt trắng sao? giờ nữ nhân đều thích mặt trắng !”

      Giang Tiểu Thủy khinh thường cười tiếng, nhìn về phía mấy nha hoàn : “Các mỹ nữ, xin hỏi, các vị thích kiểu nam nữ mặt trắng sao?”

      “Ai nam nữ?!” Đồng Ca đạp Giang Tiểu Thủy bay ra ngoài.

      “Đại Đại, muội dịu dàng chút được ? Chớ quên muội là nữ nhân! Cứ thô lỗ có giáo dưỡng thế này, sớm muộn Đoàn Thịnh cũng bỏ muội cho coi!” Giang Tiểu Thủy kêu la.

      “Giang Tiểu Thủy, ngươi thiếu đánh phải ?” Đồng Ca phát giận, “Ta quyết định, ta thanh lý môn hộ, khai trừ ngươi khỏi sơn trại!”

      “Môn chủ, ta sai lầm rồi! Ta bao giờ muội dịu dàng nữa, muội như vậy là tốt lắm rồi, ta rất cọp mẹ, ta rất thích muội!” Giang Tiểu Thủy mặt dày túm chân Đồng Ca.

      Đồng Ca đá văng ra, “Mộ Hành, , uống rượu!”

      Sở Mộ Hành đáp: “ Được.”

      Hai người bước ra cửa, Giang Tiểu Thủy theo sát phía sau: “ Ta cũng muốn ~~”

      Đoàn Lâm cau mày theo, khó chịu nhìn Đồng Ca vừa vừa cười với nam nhân khác, dù biết ơn ân cứu mạng của Đồng Ca, nhưng Đồng Ca như vậy dám gật bừa. Theo ý , phải là tiểu thư khuê các hiểu biết lễ nghĩa mới xứng với vương gia cao quý nhà , chứ phải nữ tướng cướp thế này.

      “Đường phố kinh thành quả nhiên phồn hoa!” Đồng Ca nhìn hàng hóa rực rỡ, các cửa hàng sang trọng và người đường mặc đồ gấm đeo ngọc mà cảm thán.

      “Ngoại trừ phồn hoa, ở đây còn có rất nhiều mỹ nữ!” Giang Tiểu Thủy phối hợp cảm thán!

      Sở Mộ Hành cười nhìn hai người, Đoàn Lâm yên lặng bên cạnh .

      “Công tử nhà ai mà đẹp trai quá vậy ?!”

      “Ta thấy nam tử bên cạnh tệ, cương trực, khí khái, rất có phong độ của đại hiệp!”

      “Mỗi người mỗi vẻ!”

      Dọc theo đường , đều có các nữ tử bàn tán xôn xao, liếc mắt đưa tình với mấy người, mà tiêu điểm là Đồng Ca và Sở Mộ Hành.

      Giang Tiểu Thủy phục, ngẩng đầu ưỡn ngực trước, nhưng vẫn thu hút được tầm mắt của các nương, cuối cùng chua chát trách: “ đám mê trai, chỉ thích vẻ ngoài xem trọng bên trong, nông cạn!”

      Đồng Ca mở quạt xếp trong tay ra, nháy mắt với các nương nhìn lén, khiến mấy nương này che ngực hét chói tai........

      “Hừ! Toàn đám lớn ngực lớn não, ngay cả nữ giả nam cũng nhìn ra, ngốc!”

      Đồng Ca dùng quạt xếp trong tay gõ lên đầu Giang Tiểu Thủy, “Giang Tiểu Khê, ngươi đừng ghen tỵ, nếu phục ngươi chỉnh dung !”

      Giang Tiểu Thủy khinh thường : “ cần, nữ nhân chỉ mê vẻ ngoài quá nông cạn, ta thích!”

      Đồng Ca khinh bỉ liếc . Nàng nhìn Sở Mộ Hành , “Mộ Hành, ngờ ngươi rất được các nương thích!”

      Sở Mộ Hành cười : “ bằng nương nha! nương là nam nữ đều mê!”

      Đồng Ca đắc ý nhướng mày: “Đúng vậy!”

      Đồng Ca nhìn thấy nơi được trang trí rất đẹp, ngoài cửa dán nhiều hình người, nàng lại cạnh cửa xem: “Lại xong. Chỗ này làm gì vậy? Sao lạ thế?” Đồng Ca chỉ vào cửa .

      Sở Mộ Hành và Đoàn Lâm nhìn theo hướng Đồng Ca chỉ, Đoàn Lâm ho tiếng, đến gần Đồng Ca : “ phải lại xong. Là rạp hát.”

      Đồng Ca cười gượng, mạnh miệng : “Ta đương nhiên biết đây là rạp hát, chỉ muốn đố mấy người xem thử có biết hai chữ này hay thôi! Hì hì tệ, các ngươi đều biết!”

      Sở Mộ Hành và Đoàn Lâm bất đắc dĩ nở nụ cười, vạch trần lời dối của nàng.

      , chúng ta vào xem thử!” Đồng Ca hăng hái .

      Lúc này, hai nam tử trước cửa ngăn nàng, “Công tử, vở diễn bắt đầu, giờ thể vào!”

      bắt đầu diễn thể vào! Ai quy định vậy? phải khách hàng là nhất sao? cho chúng ta vào, lần sau chúng ta thèm đến nữa!” Giang Tiểu Thuỷ .

      Hai nam tử giữ cửa kiêu ngạo : “ xin lỗi, chỗ chúng ta bao giờ thiếu khách!”

      “Ngươi......ngươi, buôn bán mà kiêu ngạo như vậy?! Biết chúng ta là ai ?” Giang Tiểu Thủy nổi giận.

      “Dù cho ngươi là con trời, cũng phải tuân thủ quy tắc của chúng ta!”

      “Ngươi....” Giang Tiểu Thủy coi bộ chuẩn bị dùng vũ lực để giải quyết.

      “Giang huynh, đừng nóng!” Sở Mộ Hành kéo , sau đó quay đầu với Đồng Ca: “ muốn vào trong sao?”

      Đồng Ca gật đầu.

      Sở Mộ Hành cười, với hai nam nhân giữ cửa: “Ta là Sở Mộ Hành, ta muốn gặp Viện chủ, nhờ thông báo giùm tiếng.”

      “Sở Mộ Hành? Là Thần long đao Sở Mộ Hành?” Hai nam tử thấy Sở Mộ Hành có khí chất hơn người bèn hỏi.

      Sở Mộ Hành cười gật đầu.

      “Xin Sở đại hiệp đợi chút, ta thông báo liền!” trong hai nam tử chạy vào nhanh như làn khói.

      Giang Tiểu Thủy : “ cửa sau à! Đúng là biện pháp tốt!”

      Đồng Ca hỏi: “ Mộ Hành, ngươi biết Viện chủ sao?”

      Sở Mộ Hành đáp: “Ừ, biết, chúng ta là bạn bè.”

      Đồng Ca cười : “ tốt quá!”

      Đúng lúc này, hai nha hoàn dìu nữ tử ra cửa, nàng kia mặc áo gấm đính ngọc, tóc đen, mắt ngọc mày ngài, cầm khăn tay thêu hoa, mặt vẫn còn nước mắt.

      Đồng Ca bước nhanh lên trước: “ nương này, có phải bên trong có người khi dễ ? Cứ ra, ta giúp xử lý!”
      Chris thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 33: Nữ tử khắp kinh thành đều muốn


      Đồng Ca bước nhanh lên trước: “ nương này, có phải bên trong có người khi dễ ? Cứ ra, ta giúp xử lý!”

      Đúng lúc này, có mấy nam tử ngông nghênh tiến vào, bọn họ đẩy Đồng Ca ra, chận trước mặt ba nữ tử kia.

      “Mỹ nhân, có uất ức gì cứ cho ca ca, ca ca giúp nàng giải quyết!” nam tử vẻ mặt dâm tà .

      “Tên háo sắc, cút ngay!” nha hoàn tức giận quát, mấy tên này vừa nhìn biết phải người tốt lành gì.

      “Dữ quá! Nàng , mỹ nhân!” nam tử kia cứ đảo mắt người nàng kia, như hận thể lập tức kéo nàng ta lên giường!

      Minh Ngọc Chiếu ngẩng đầu liếc kẻ đó, vẻ mặt thản nhiên với nha hoàn: “Lục Bình, Lam Tâm, chúng ta !”

      tên bước lên ngăn họ: “Ây ~ mỹ nhân, đừng xa cách như vậy chứ! Ca ca chỉ muốn giúp nàng, có ý gì khác, chỉ muốn làm bằng hữu với nàng thôi.”

      Nha hoàn tên Lâm Tâm khinh miệt nhìn , khinh bỉ cười: “Ngươi?! Cũng về soi gương thử mình có thân phận gì, cóc mà muốn ăn thịt thiên nga!”

      “Nha đầu, dám chuyện như vậy hả?! Công tử nhà ta là thế tử Nam Vương, để mắt đến nương nhà ngươi là phúc ba đời của nương nhà ngươi đó!” nam tử cao to tiến lên .

      Đoàn Lâm thầm giật mình, nhìn kỹ nam tử kia. Đất phong của Nam Vương ở vùng biên giới xa xôi, chưa được hoàng thượng cho phép thể vào cung, nhưng giờ thế tử Nam Vương xuất ở kinh thành biết là vì chuyện gì?

      “Thế tử Nam Vuơng tính gì? Biết chủ nhân của ta là ai ?” Lam Tâm lớn giọng .

      “Ta thèm quản ngươi là ai? Mỹ nhân, hôm nay ta coi trọng ngươi, theo ta thôi!” thế tử Nam Vương rốt cuộc lộ ra mặt .

      “Ngu xuẩn!” Minh Ngọc Chiếu bỏ lại câu rồi nghiêng người bước .

      “Hừ ~” thế tử đưa tay ra ngăn lại, cười tà : “ nương, ngoại trừ về nhà với ta, nàng đường khác để đâu! Hay là nàng muốn ta ôm?”

      “Bốp, bốp, bốp” tiếng vỗ tay vang lên, tiếp theo làm giọng trong trẻo, “Hôm nay đúng là được mở mang tầm mắt! ra vô lại cưỡng đoạt dân nữ là thế này đây!”

      Bọn thế tử nhìn về phía người , thấy người nọ khuôn mặt tuấn tú, phong thái thản nhiên.

      “Mặt trắng từ đâu tới? Xen vào chuyện người khác làm gì?” tên tùy tùng bên cạnh thế tử quát lên.

      Thế tử trợn mắt nhìn tên tùy tùng cái: “ lễ phép, nơi này có chỗ cho ngươi sao?” xong nhe răng cười với Đồng Ca: “Người làm hiểu quy củ, thất lễ! Tại hạ Trần Tuấn, biết công tử xưng hô thế nào?” thế tử giương đôi mắt gian tà nhìn thẳng vào Đồng Ca, chỉ còn thiếu chảy nước dãi.

      Tùy tùng của Trần Tuấn nhìn nhau, biết thế tử nhìn trúng công tử này, vội cúi đầu chào.

      Ánh mắt của Trần Tuấn khiến Đồng Ca vô cùng chán ghét, “Ta tên gì mắc mớ gì đến ngươi? Qua bên chơi ! Còn dám chọc ghẹo nương này, đừng trách ta khách khí!”

      “Ồ! Vị công tử này vô lễ, tại hạ dùng lễ đối xử, ngờ công tử lại lời tàn nhẫn!”

      Đồng Ca nhíu mày, nở nụ cười, “Dùng lời với ngươi là rất có lễ rồi, còn bình thường ta đều trực tiếp dùng nắm đấm để giải quyết vấn đề!”

      Trần Tuấn xanh mặt, tiếp tục nhướng mày : “ A, sao? Ta cũng rất thích dùng vũ lực để giải quyết vấn đề, bằng chúng ta tìm chỗ để tỷ thí thử xem!”

      Đồng Ca cười lạnh lắc đầu: “Ta từng thấy kẻ sợ chết, nhưng chừa từng gặp kẻ lớn gan như ngươi, được, ta đồng ý!”

      Đồng Ca vén tay áo lên, lộ ra làn da trắng nõn mịn màng, khiến Trần Tuấn suýt chảy nước miếng.

      Đoàn Lâm vui hừ tiếng, tiến lên ngăn trước mặt Đồng Ca, với Minh Ngọc Chiếu: “Thái tử phi cát tường!”

      “Thái tử phi ~~” Đoàn Lâm thành công dời chú ý lên Minh Ngọc Chiếu.

      Đồng Ca co quắp miệng, nhìn chằm chằm Đoàn Lâm, “Cơm có thể ăn lung tung, nhưng kêu thể kêu bậy à!”

      “Đúng vậy!” Trần Tuấn phụ họa.

      “Chủ nhân của ta đúng là thái tử phi!” Lam Tâm tức giận kêu lên.

      Minh Ngọc Chiếu khổ sở nhìn Đoàn Lâm, nhớ ra chính là tùy tùng thường theo Đoàn Thịnh.

      “Ha ha ha! khéo, người nhà lại biết nhau! Trần Tuấn lập tức cười .

      “Đúng vậy, đúng vậy!” Đám lâu la bên người lên tiếng phụ họa.

      “Ôi, thái tử phi, ngờ chúng ta là thân thích! trùng hợp. Vừa rồi có điều xúc phạm, xin hãy tha lỗi!” khả năng gió chiều nào theo chiều đó của Trần Tuấn quả rất mạnh.

      Minh Ngọc Chiếu thản nhiên nhìn , cười.

      “Thái tử phi, ngài phải về phủ sao? Để an toàn, ta phái người tiễn ngài về nha!” vẻ mặt Trần Tuấn rất cung kính.

      Minh Ngọc Chiếu cười lạnh : “ cần.”

      Đúng lúc này, đám thị vệ nhanh chóng chạy tới, hộ tống thái tử cỡi ngựa.

      Minh Ngọc Chiếu nhìn thấy người tới, mặt khẽ biến.

      Thái tử kia tung người xuống ngựa, đảo mắt qua, khi thấy Đồng Ca, híp mắt thẳng qua bên này.

      “Thái tử điện hạ!”

      đám người nhanh chóng làm lễ.

      Đồng Ca, Sở Mộ Hành, Giang Tiểu Thủy là người giang hồ, liên quan với người làm quan, nên đứng thẳng làm lễ. Sở Mộ Hành chỉ khẽ gật đầu ý chào.

      Thái tử lạnh nhạt liếc Minh Ngọc Chiếu cái, “Ái phi rất nhàn sao?!” giọng lành lạnh, nghe ra giận hay vui.

      Đồng Ca quan sát thái tử, người này mặc áo đen dát vàng, lông mày hẹp dài, ánh mắt tối tăm, người như bao phủ bởi loại khí hắc ám.

      Trong lúc Đồng Ca quan sát thái tử, đồng thời thái tử cũng nhìn nàng chớp mắt, bị thái tử nhìn như vậy khiến Đồng Ca thấy lạnh cả người, cảm giác như bị con rắn độc dòm ngó.

      “Vừa rồi xảy ra chuyện gì?”

      “Bẩm thái tử điện hạ, vừa rồi người này trêu chọc thái tử phi, may được vị công tử kia giúp đỡ.” Lam Tâm trả lời. Lam Tâm là thị nữ tâm phúc của thái tử, được phái tới hầu hạ Minh Ngọc Chiếu.

      Thái tử trầm liếc Trần Tuấn. Trần Tuấn lập tức tươi cười tiến lên: “Thái tử điện hạ, hiểu lầm, toàn là hiểu lầm thôi! Vừa rồi tiểu vương muốn vào xem hát, tình cờ gặp thái tử phi bước ra, thấy thái tử phi khóc nức nở, nên mới muốn giúp đỡ đưa về phủ, tuyệt có ý chọc ghẹo, xin thái tử hiểu cho!”

      Thái tử lạnh nhạt : “Như thế, cảm ơn thế tử giúp đỡ !”

      “Có thể vì thái tử và thái tử phi phục vụ là vinh hạnh của ta!” Trần Tuấn hề khiêm tốn .

      Thái tử có quắp miệng, ngoài cười nhưng trong cười.

      Đồng Ca cười lạnh tiếng, dời mắt . Bên cạnh Sở Mộ Hành, chẳng biết từ lúc nào nam tử đứng, vui vẻ nhìn Đồng Ca.

      là ai?” Đồng Ca hỏi.

      “Viện chủ của rạp hát.” Sở Mộ Hành đáp.

      “Còn trẻ như vậy ?! Ta còn tưởng là ông lão chứ!” Đồng Ca .

      “Tại sao?” Viện chủ nháy mắt cười .

      “Vì ngươi cổ hủ! xem hát còn bị chận ngoài cửa, kinh doanh mà vậy sao?”

      Viện chủ cười : “Công tử rất đúng, vừa rồi người làm biết, giờ mời các vị vào! lát ta cho diễn vở riêng phục vụ các vị!”

      Đồng Ca phất tay cái : “ cần, ta phải đến miếu thắp nhanh xua điều xui đây!”

      “Đại Đại, phải muội muốn xem kịch sao? xem nữa à?” Giang Tiểu Thủy hỏi.

      xem, có hứng nữa!” Đồng Ca trả lời, thái tử và thế tử gì kia khiến nàng ghê tởm quá rồi.

      Mấy người trò chuyện tự nhiên, hoàn toàn gạt đám người thái tử sang bên. Đoàn Tác nhìn Đồng Ca, mỗi lần gặp nàng đều được thấy nhiều phong thái khác nhau, hoặc oai hùng, hoặc quyến rũ, hoặc hoạt bát, lần nào cũng khiến kinh ngạc thể dời mắt, u trong lòng hăns dần lan tràn, nương tốt đẹp như vậy phải ở trong phủ của !

      hồi vó ngựa dồn dập truyền đến, mấy người nhìn lại, ra là Đoàn Thịnh, vội vàng đến trước mặt Đồng Ca, thân mật kéo tay nàng: “Đồng Đồng, chơi vui ?”

      Đồng Ca vui vẻ cười, “ tệ, kinh thành vừa lớn vừa nhộn nhịp, mỹ nhân lại nhiều, đường thu hoạch ít trái tim!”

      Đoàn Thịnh điểm ngón tay lên trán nàng: “Nàng nha! Cái tính dụ hoa dẫn bướm vẫn chịu đổi!”

      Đồng Ca cười đắc ý: “Hết cách! Trời cho mà! Ta muốn khiến tất cả nữ nhân trong kinh thành đều thích ta!”

      thể nào! Đại Đại, chẳng lẽ hai giới muội đều thích?” Giang Tiểu Thủy kinh ngạc .

      Bởi vì Đồng Ca giả nam rất thành công, nên Giang Tiểu Thủy vừa ra, người biết Đồng Ca là nữ đều hiểu, nhưng những người khác lại mờ mịt.

      chết !” Đồng Ca đẩy Giang Tiểu Thủy ra.

      “Đồng Đồng, sao lại vậy!” Đoàn Thịnh hỏi điều mà mọi người đều muốn biết.

      Đồng Ca ngoắc ngoắc tay, Đoàn Thịnh nghe lời đưa đầu lại gần nàng: “Nghe , chàng là người mà tất cả các thiếu nữ trong kinh thành đều ao ước, ta làm cho bọn họ thích ta, vậy họ quấy rối chàng nữa, như vậy ta tránh được rất nhiều phiền toái!”

      Đoàn Thịnh cười gượng, lòng thầm nghĩ, nhưng như vậy lại có thêm rất nhiều phiền toái, vốn lo lắng nàng bị nam nhân câu , giờ hay rồi, còn phải coi chừng nữ nhân nữa!

      Minh Ngọc Chiếu chăm chú nhìn Đoàn Thịnh, trong mắt che giấu đầy ghen tỵ, dịu dàng của phải dành cho mình, tình của cũng phải mình, cưng chiều trong mắt cũng phải mình........ Nghĩ đến những uất ức và nhục nhã của mình, lòng Minh Ngọc Chiếu dâng lên chua xót......

      Đoàn Tác nhìn chằm chằm nét mặt Minh Ngọc Chiếu, mắt càng tối tăm hơn............
      Chris thích bài này.

    4. Chris

      Chris Well-Known Member

      Bài viết:
      716
      Được thích:
      438
      con mẹ Minh Ngọc Chiếu bị thái tử hành hạ nhục nhã chừa sao mà còn dám liếc mắt đưa tình với nam 9 nữa chứ, là có tính cách làm tiểu tam mừ:yoyo60::yoyo60::yoyo60: thanks nàng @wjuliet43
      wjuliet43 thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 34: Nam thê


      “Người đâu, đưa thái tử phi về phủ!”

      Minh Ngọc Chiếu rũ mắt xuống, giấu tất cả cảm xúc vào trong, đơn bước .

      “Mỹ nhân đúng là mỹ nhân, ngay cả bóng lưng nhìn cũng mất hồn!” Giang Tiểu Thủy cảm thán.

      Đồng Ca cau mày khẽ lắc đầu: “Tại sao bóng lưng nàng ta nhìn bi thương như vậy?”

      Vải kiệu buông xuống, trong nháy mắt, Minh Ngọc Chiếu si tình nhìn Đoàn Thịnh, nhưng Đoàn Thịnh đều tập trung vào Đồng Ca, chỉ có Đồng Ca là thấy được đơn trong mắt Minh Ngọc Chiếu.

      “Đại Đại, chắc mắt muội bị mờ rồi! Nàng ta là thái tử phi, phụ nhân cao quý thứ hai trong thiên hạ, tương lai là thứ nhất, hưởng hết vinh hoa phú quý của thế gian, nàng ta còn gì mà bi thương chứ!”

      “Tầm thường!” Đồng Ca khinh bỉ cho Giang Tiểu Thủy hai chữ, sau đó dời mắt .

      Lúc này, Đoàn Thịnh tiến lên bước làm lễ với thái tử: “Thái tử vạn phúc!”

      Thái tử làm bộ cười : “Hoàng đệ cần đa lễ!”. Mặc dù thủ đoạn đen tối gì cũng dùng hết, nhưng ngoài mặt vẫn phải thể em tình thâm.

      “Nếu thái tử có gì phân phó, thần đệ xin phép trước!” Đoàn Thịnh .

      Thái tử cười dối trá : “Huynh đệ ta lâu gặp, hãy tìm chỗ nào đó ngồi chuyện chút ! Tăng tình cảm huynh đệ!”

      Nghe thái tử vậy, Đồng Ca che miệng nôn khan, khiến mọi ánh mắt đều đổ dồn vào nàng.

      “Đồng Đồng/ Đồng Ca/ Đại Đại/, nàng// muội sao vậy?” ba nam nhân đồng thời hỏi.

      Đặc biệt là Đoàn Thịnh vội vàng đến sát Đồng Ca, đỡ nàng “ Sao vậy, ăn gì đau bụng hả?”

      Đồng ca châm chọc : “, chỉ là đột nhiên cảm thấy thiệt ghê tởm!”

      “Ghê tởm? Muốn ói?” Giang Tiểu Thủy đảo mắt, sau đó chua xót nhìn bụng nàng, “Chẳng lẽ có thai?”

      Mọi người vừa nghe xong, tất cả đều nhìn bụng Đồng Ca, có nhiều loại ánh mắt, vui mừng có, nghi ngờ có, phức tạp có, thú vị có, lãnh có, ghen ghét có........

      Đồng Ca sửng sốt giây, lập tức kịp phản ứng, nàng ho hai tiếng, “ nên bậy!”

      Thái tử tiến lên bước, “Hoàng đệ, vị này là......?”

      Đoàn Thịnh ôm hông Đồng Ca, : “Nàng là thê tử của ta.”

      “Ngự Thân Vương, ngài chơi nổi quá, lại cưới nam thê?!” Trần Tuấn kêu to.

      Đồng Ca liếc cái: “Mở to đôi mắt của ngươi mà nhìn !”

      “Ngươi......ngươi có ý gì?” Đột nhiên Trần Tuấn trừng lớn mắt nhìn Đồng Ca: “Chẳng lẽ ngươi là nữ nhân?”

      Lần này đổi lại tất cả mọi người đều liếc , quả thực thừa!

      “Thê tử? Ta nghe lầm chứ?” Thái tử cố ý hỏi.

      “Hoàng huynh nghe lầm, Đồng Ca là thê tử của ta, thê tử duy nhất!” Đoàn Thịnh .

      Thái tử nhếch môi, “Hoàng đệ, đệ ra ngoài lượn vòng quên sạch chữ nghĩa được học rồi! Phải biết, hôn nhân trong hoàng tộc do đệ làm chủ, thân phận hoàng tử của đệ tuyệt cho phép tìm hạng người như thế làm thê!” Thái tử cố ý khích bác ly gián.

      Đồng Ca nổi giận: “Ngươi cho ràng, hạng người như vậy là hạng người gì?”

      Thái tử liếc nàng cái, mím môi cười nhạt.

      Đoạn Thính kéo tay Đồng Ca, : “Thái tử quá lo rồi! Đây là chuyện của thần đệ, tạm thời cần hoàng huynh quan tâm!”

      sao?” Thái tử đảo mắt, nhìn rạp hát, lại nhìn mấy người bên cạnh, với viện chủ: “Nghe , gần đây trong kinh thành thịnh hành vở Uyên ương hồ điệp. Hẹn trước bằng vô tình gặp, hoàng đệ, chúng ta vào xem !”

      Đoàn Thịnh nhìn Đồng Ca, Đồng Ca mặc dù cực kỳ ghét thái tử, nhưng vì việc lớn, nàng vẫn miễn cưỡng đồng ý.

      “Thái tử điện hạ, Ngự Vương, tiểu vương có chuyện quan trọng cần làm, xin phép trước!” Trần Tuấn , lòng thầm mghĩ, xem diễn với mấy nhân vật lớn này, rất tự nhiên, tình nguyện đến thanh lâu uống rượu còn hơn.

      Thái tử liếc cái, phất tay. Trần Tuấn dẫn theo đám lâu la rời .

      “Cái vị, mời vào trong!” viện chủ .

      Thái tử đầu, Đồng Ca làm mặt quỷ sau lưng bước bên cạnh Đoàn Thịnh theo sau, cuối cùng là Sở Mộ Hành và Giang Tiểu Thủy.

      Sân khấu được xây bên trong phòng, chỗ ngồi xem chia làm hai tầng, viện chủ dẫn thái tử và Đoàn Thịnh ngồi vào chỗ có thể nhìn sân khấu nhất.

      Đồng Ca bước lên lầu hai, vừa có thể nhìn sân khấu, vừa có thể quan sát hành động của thái tử, quan trọng hơn là ngồi chung với loại tiểu nhân đó, khiến nàng uống trà cũng bị nghẹn.

      Giang Tiểu Thủy dĩ nhiên là theo Đồng Ca. Sở Mộ Hành là nguời giang hồ, thích giao tiếp với người làm quan nên cũng ngồi chung với Đồng Ca.

      Tiếng trống vang lên, màn được

      kéo ra, thiếu nữ nông thôn đeo giỏ màu xanh, dáng vẻ ngây thơ, nàng vừa làm việc vừa hát líu lo. Lúc này, chàng thanh niên tới, tay cầm bó hoa tươi, tặng cho thiếu nữ, rồi cầu hôn nàng. Thiếu nữ thẹn thùng đồng ý, nam tử lời ngon tiếng ngọt hứa hẹn cho nàng cuộc sống tốt đẹp, tiếp theo đó là đám cưới rồi động phòng.........

      Đồng Ca vừa nẻ hột dưa và xem diễn, đồng thời thường thường đảo mắt qua chỗ Đoàn Thịnh và thái tử, hai người đều ngồi thẳng lưng, cao quý giống nhau, nhưng khí chất khác nhau hoàn toàn, người là đen tối ám, người là ánh nắng ban mai.

      Giang Tiểu Thủy xem diễn lúc gục xuống bàn, ngủ thiếp .

      “Sao vậy, thích vở kịch này?” Viện chủ cầm bầu rượu đến ngồi xuống.

      Giang Tiểu Thủy chống cằm lên, lim dim liếc sân khấu. sân khấu tái diễn cảnh Trần Thế Mỹ bỏ vợ cưới công chúa, “Kiểu kẻ bạc tình thế này hợp với ta!”

      “Vậy ngươi thích xem kiểu nào?” Viện chủ nháy đôi mắt hoa đào hỏi.

      Giang Tiểu Thủy nghiêng đầu nhìn Đồng Ca: “Ví dụ như nam si tình, nữ phụ bạc, hoặc nam nhân hoàn mỹ si tình đợi người cả đời.” đến đây, Giang Tiểu Thuỷ hăng hái tiếp, “Viện chủ, ta có chuyện xưa về nam nhân si tình có thể kể cho huynh nghe, sau đó huynh viết thành kịch bản, rồi dựng kịch, bảo đảm vở này rất nổi!”

      Viện chủ gì cười cười, khẽ phẩy phẩy quạt xếp trong tay.

      “Sao? Đề nghị của ta được? Chuyện này ta kể miễn phí, hơn nữa lúc tập kịch nếu đủ diễn viên, ta diễn giúp cho, hoặc huynh muốn ta làm nhân vật chính cũng thành vấn đề!” Giang Tiểu Thủy vừa vừa huơ tay múa chân.

      “Huynh đệ chớ kích động, ngồi xuống trước !” viện chủ tươi cười .

      Sở Mộ Hành cười : “Giới thiệu với hai người, vị này là Tang Vân, chủ rạp hát. Còn đây là Đồng Ca và Tự thủy nhất đao Giang Tiểu Thủy!”

      “Vinh hạnh! Vinh hạnh!” Tang Vân ôn hòa .

      “Vinh hạnh!” Đồng Ca và Giang Tiểu Thủy đáp lại. Giang Tiểu Thủy nhiệt tình : “Tang Vân, đề nghị vừa rồi của ta, huynh cảm thấy thế nào?”

      “Rất tốt! Rất tốt!” Tang Vân miễn cưỡng đáp.

      Tầm mắt Đồng Ca bị bầu rượu bàn hấp dẫn, nàng ngửi ngửi, hương rượu thuần đặc biệt, nàng chưa nghe bao giờ........

      “Đây là rượu gì?” Đồng Ca nhịn được hỏi.

      Tang Vân tự tin nở nụ cười, cầm bình rượu rót ra ly, sau đó đưa cho Đồng Ca.

      Đồng Ca khách sáo nhận lấy, đưa lên mũi hít sâu hơi, sau đó uống thử hớp.

      “Mùi thơm ngào ngạt, vị ngọt nồng, uống xong sảng khoái! Rượu ngon!” Đồng Ca thỏa mãn .

      Giang Tiểu Thủy lén nhìn Đồng Ca, uống trộm hớp, phụ họa : “Rượu ngon! Nhưng đây là rượu gì? Sao trước giờ ta chưa từng uống!”

      Tang Vân đắc ý mỉm cười.

      Sở Mộ Hành : “Đây là rượu Tang Vân tự ủ, gọi là Nhan Thanh, bình thường cực hiếm lấy ra đãi khách, hôm nay hai người gặp may đó!”

      Tang Vân cười : “Mộ Hành quá rồi, ta là kẻ mọn vậy sao?” Tang Vân quay đầu cười với Đồng Ca: “Đàn hay chờ tri , rượu ngon mời tri kỷ, đối với người sành rượu, trước giờ ta bao giờ keo kiệt!”

      Đồng Ca hào phóng cười : “Rất rộng rãi, ta thích! Rót đầy vào, chúng ta uống đủ mới thôi!”

      Tang Vân : “Được! Người đâu, mang rượu tới!”

      Lúc này, lúc này sân khấu diễn tới cảnh Trần Thế Mỹ bị trừng phạt, Đồng Ca vỗ tay nhảy lên: “Phải vậy chứ! Thứ bất nhân bất nghĩa nên rước lấy hậu quả này!”

      “Đại Đại đừng kích động!” Giang Tiểu Thủy vỗ lưng Đồng Ca, “Ta rồi, kiểu nam bạc tình thế này thiệt dở, lần sau chúng ta xem kiểu nam si tình, ta diễn vai chính cho, Tang Vân, huynh thấy sao?”

      Đồng Ca trợn mắt nhìn Giang Tiểu Thủy, với Tang Vân: “Kịch bản của huynh từ đâu mà có? Tự nghĩ ra hả?”

      Tang Vân cười: “Đóng cửa ở trong nhà tự nghĩ ra cảm động, kịch phải bắt nguồn từ cuộc sống, rồi dùng nghệ thuật để diễn đạt mới có thể rung động lòng người!”

      “Ý huynh là trong thực tế có kẻ như Trần Thế Mỹ kia?!” Đồng Ca trợn to mắt hỏi.

      “Đúng vậy!” Tang Vân gật đầu.

      là ai? Ở đâu? Ta giết !” Đồng Ca , nàng ghét nhất là loại quên ân phụ nghĩa thế này.

      Khi vở kịch kết thúc, Đồng Ca và Tang Vân thành bạn bè, vừa vừa cười rất vui vẻ,

      Thái tử , Đoàn Thịnh lên lầu hai uống rượu với mấy người.

      Sở Mộ Hành nhìn Tang Vân : “Bộ Uyên uơng hồ điệp mộng này cũng diễn khá lâu rồi, tiếp theo định viết cái gì?”

      Tang Vân cười : “Ta định viết về nhân vật truyền kỳ.” thở dài, “Chỉ tiếc có nhân vật thích hợp!”

      “Nhân vật thích hợp? Dễ tìm mà! Chỗ này đó, người việc , bảo đảm truyền kỳ!” Giang Tiểu Thủy tiếp lời.

      “Ai?”

      Giang Tiểu Thủy đắc ý nghiêng đầu: “Lãng tử đa tình Tự thủy nhất đao Giang Tiểu Thủy!”

      Mấy người có hứng thú dời mắt. Giang Tiểu Thủy bĩu môi : “Được rồi! viết ta nữa, đổi thành ‘Hiệp nữ truyền kỳ’, câu chuyện về nương cương trực từ sơn đại vương thành môn chủ của sơn trại!”
      Last edited by a moderator: 14/10/14
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :