1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Vừa gặp nương tử lầm cả đời - Dĩ Thu Túy Full đã có ebook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 28: Đưa đầu tới gặp!


      Qua mấy ngày, Đồng Ca hơi quen việc mặc đồ nữ, đồ dù thùy mị thế nào nàng mặc lên vẫn ra vài phần khí.

      Đồng Ca tuy có khăn che mặt, nhưng khí thế và dáng người tuyệt sắc vẫn khó mà giấu được, khiến hầu như ai cũng quay lại nhìn, làm Đoàn Thịnh buồn vui lẫn lộn.

      Bốn người giục ngựa ngừng, cố gắng hết sức bằng tốc độ nhanh nhất chạy về kinh thành.

      Lúc đầu, mấy người lo Đồng Ca chịu nổi, nhưng ngờ đường , tinh thần Đồng Ca còn tốt hơn cả ba người còn lại.

      Màn đêm từ từ buông xuống, mặt trời biến mất, chân trời trống trải, cảnh vật mơ hồ.

      Đồng Ca kéo dây cương, Thanh Sơn ngừng lại thở phì, nghiêng đầu nhìn Đồng Ca, sau đó liếc tình nhân hai bên. Lưu Thủy và Khuynh Thành đều nhanh chóng quay đầu, để ý tới nó. Thanh Sơn uất ức kêu tiếng, đá đá bùn đất.

      Đồng Ca chỉ về những tòa nhà san sát đằng trước: “Kia là kinh thành sao?”

      “Đúng vậy.”

      hoành tráng!” Đồng Ca cảm thán.

      Vẻ mặt Đoàn Thịnh nặng nề, tâm tình phức tạp, tiến thêm bước nữa, là long trời lở đất!

      Sở Mộ Hành lạnh nhạt : “Đây là kinh thành, trung tâm của tài phú, của quyền lực, của ham muốn.”

      Giang Tiểu Thủy cảm thán: “Tất cả tội ác đều bắt đầu từ đây!”

      Đồng Ca cuồng ngạo : “Sợ gì chứ? Mục đích chuyến này của chúng ta là trừ tà ác ở đây, đem lại trong sáng cho nó mà!”

      xong, Đồng Ca giục ngựa về phía trước, người như mang theo ánh sáng chói lọi, thắp
      Thắp sáng bóng đêm ảm đạm. Ba người nhìn như thấy được vầng sáng tỏa ra từ người nàng, vội giục ngựa đuổi theo.

      “Vút…” tiếng xé gió vang lên, mũi tên nhắm thẳng vào Đoàn Thịnh.

      “Có mai phục, mau!” Đoàn Thịnh chưa dứt, thấy bọn áo đen từ bốn phương tám hướng xông ra. Ngay sau đó tên bay tới tấp về phía bốn người, bốn người nhanh chóng rút vũ khí chém tên. Tiếng ngựa hí vang trong bóng đêm.

      Đột nhiên Thanh Sơn chạy phía trước bỗng lảo đảo ngã xuống, phát ra tiếng kêu thê lương, ra là bọn áo đen dùng dây thừng cản chân ngựa.

      “Đồng Đồng…”

      “Đồng Muội…”

      “Đồng Ca…”

      Ba tiếng kêu đồng thời vang lên.

      Ngay lúc Thanh Sơn ngã xuống, Đồng Ca kịp lúc phi người lên, xoay tròn , thản nhiên rơi xuống, khăn lụa mặt nàng cũng rớt xuống theo.

      Ánh trăng chiếu lên người nàng, nàng nhàng như tiên nữ dưới ánh trăng.

      Đoàn Thịnh, Giang Tiểu Thủy đều rối rít chắn trước mặt nàng thương hương tiếc ngọc là thiên tính của nam nhân, nhưng bọn họ đều quên, Đồng Ca giống như những nữ tử bình thường, căn bản cần nam nhân bảo vệ.

      Trong mắt tên cầm đầu bọn áo đen ánh lên tia dâm tà, giọng rỉ tai với tên tùy tùng bên cạnh, tên tùy tùng nhìn chằm chằm Đồng Ca, lặng lẽ lui ra.

      Đúng lúc này, Đồng Ca nhanh chóng phản công, tiếng ma sát giữa kiếm và da thịt vang lên, hai tên áo đen ngã xuống, lúc ngã xuống còn trợn to mắt thể tin.

      Ba người còn lại lập tức phản ứng, kịp thời đánh trả. Trận đánh hết sức kịch liệt, bọn áo đen dốc toàn lực, giống như chém mãi hết, tên ngã xuống, có vô số tên khác xông lên, mục tiêu của bọn chúng là Đoàn Thịnh, có vẻ rất nóng lòng lấy mạng của .

      So ra, Đồng Ca bị tấn công ít nhất, bọn áo đen hình như cố ý tấn công nàng, nếu có đụng phải cũng cố gắng hết sức khiến nàng bị thương.

      “Đừng ham chiến, tranh thủ rút lui!” Giang Tiểu Thủy rống lớn tiếng, nhanh chóng móc ra cục đạn tròn từ trong ngực, ném xuống đất, khói mù nổi lên bốn phía, bốn người nhảy lên ngựa, tranh thủ rút lui.

      đám vô dụng! lấy được đầu của , các ngươi hãy mang đầu mình tới gặp ta!” giọng trầm vang lên trong bóng đêm.

      “Tuân lệnh!” bọn áo đen nghe lệnh đuổi theo.

      Trong bóng tối, người thong thả bước ra, toàn thân tỏa ra cảm giác lạnh, trong đôi mắt hẹp dài của ngưng kết tà khí, khuôn mặt tối tăm nhìn chăm chú về hướng Đoàn Thịnh biến mất.

      Bốn người chỉ giục ngựa về phía trước, còn phải né tránh những mũi tên bay tới từ phía sau, tình hình hết sức hung hiểm

      Kinh thành ở trước mắt, nhưng trời tối, cửa thành đóng.

      Dưới ánh trăng, cờ Đại Tề tung bay tường thành, các binh sĩ bảo vệ cầm thương dài đứng nghiêm.

      Bốn người tới cửa thành.

      “Mở cửa!” Sở Mộ Hành kêu to.

      Tối nay, trực ban là Ngô Trung, nhìn xuống cửa thành, : “Ai đứng dưới đó? Có biết quy định hay ? Cửa thành đóng, muốn vào, ngày mai lại đến!”

      “Ha ha, thú vị. ngờ đường đường Ngự Thân Vương lại bị người ngăn ngoài cửa thành. Đoàn Thịnh, ta thấy người đừng làm Ngự Thân Vương nữa, trở về sơn trại làm Vương phu tốt hơn, tự do tự tại!” Giang Tiểu Thủy cười nhạo .

      Đồng Ca trợn mắt trừng Giang Tiểu Thủy cái, Giang Tiểu Thủy bĩu môi, im miệng.

      Đoàn Thịnh cao giọng : “Huynh đệ thành, ta là Đoàn Thịnh, vì có việc gấp nên về kinh, xin giúp đỡ!”

      “Đoàn Thịnh? Đoàn Thịnh nào?” Ngô Trung nghe tên này quen quen, nghĩ nghĩ chút đột nhiên trợn to mắt, vội vàng rọi đuốc xuống cửa thành, quả nhiên là Ngự Thân Vương Đoàn Thịnh! Người cao quý như thế, quan cửu phẩm như , cũng chỉ được thấy từ xa xa.

      “Ngự Thân Vương, xin cho thuộc hạ xem tín vật đại biểu thân phận!” Ngô Trung quên trách nhiệm của mình.

      Đoàn Thịnh nhìn Ngô Trung rất tán thưởng người sợ quyền quí này, gỡ ngọc bội hoa văn rồng ra, bỏ vào cái giỏ thả từ tường thành xuống. Ngô Trung kéo giỏ lên, nhìn kỹ xong, vội vàng tự mình xuống nghênh đón.

      Đoàn Thịnh dẫn ba người vào thành. Ngô Trung cung kính : “Ngự Thân Vương, đó là trách nhiệm của thuộc hạ, vừa rồi có nhiều đắc tội, xin ngài tha lỗi!”

      Đoàn Thịnh nhìn , tán thưởng cười tiếng: “Vị huynh đệ này, xưng hô thế nào?”

      Ngô Trung kiêu ngạo, tự ti ưỡn ngực : “Ngô Trung.”

      Đoàn Thịnh vỗ vỗ vai : “Việc liên quan đến an nguy của kinh thành, Ngô huynh đệ, ngươi cẩn thận là phải! Đại Tề ta rất cần những người hết lòng với chức trách như ngươi!”

      Ngô Trung kích động nhìn Đoàn Thịnh, trong ánh mắt có nhiệt tình như gặp được tri kỷ, đối với người lính mà , được cấp khẳng định đó chính là khích lệ và khen thưởng lớn nhất.

      “Để bảo vệ Đại Tề an toàn, thuộc hạ nhất định cúc cung tận tụy, đến chết mới thôi!” Ngô Trung làm lễ đối với Đoàn Thịnh.

      Đoàn Thịnh mỉm cười gật đầu, sau đó bốn người giục ngựa vào thành.
      Last edited: 5/10/14
      huyendoChris thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 29: Quyết định


      Đêm lạnh như nước, những ngôi sao về phía chân trời, chỉ còn lại bóng trăng đơn.

      Tiếng vó ngựa quấy nhiễu yên tĩnh của kinh thành, đường, bốn con ngựa chạy vội. Đồng Ca vươn vai, vặn vặn eo, quay đầu : “Thịnh, còn bao lâunữa mới đến nhà chàng, ta mệt sắp chết! Muốn tắm nước nóng, rồi ngủ giấc!”

      Giang Tiểu Thủy tiến lên trước: “Môn chủ, ngài mệt mỏi sao? Hay là, ta cho ngài mượn ngực của ta dựa chút!”

      Đoàn Thịnh trợn mắt trừng Giang Tiểu Thủy cái, sau đó mỉm cười nhìn Đồng Ca. Đồng Ca vui vẻ nhảy cái, hạ xuống trước ngực Đoàn Thịnh. Đoàn Thịnh ôm lấy nàng, nàng tìm vị trí thoải mái trong ngực Đoàn Thịnh, vùi mặt vào lòng , an tâm nhắm mắt lại.

      Đoàn Thịnh cúi đầu nhìn nàng dịu dàng, đau lòng ôm chặt nàng, đặc biệt cho ngựa chậm lại, để nàng ngủ được thoải mái.

      Hai ánh mắt phức tạp đồng thời nhìn vào hai người, sau đó nhìn lên trời, mắt khép hờ mở ra, mặt khẽ cười, nụ cười đơn.

      Ngay cả Lưu Thủy cũng cảm nhận được tâm ý của chủ nhân, cố ý , cứ như vậy, chậm rãi bước.

      Đúng lúc này, có tiếng vó ngựa dồn dập vang lên, hướng đến nơi này, ba người lập tức cảnh giác.

      Trải qua loạt đuổi giết, thần kinh ba người căng như dây cung, lần này người đến là bạn hay là địch chưa , tiến hay lùi còn cần suy nghĩ kỹ.

      Ba con ngựa bất an đá đá vó, phát ra tiếng phì phì.

      Ba người ổn định ngựa lại, Sở Mộ Hành phi người lên, nhàng rơi xuống nóc nhà bên cạnh đường, ở hai hướng khác nhau, có hai nhóm người cùng hướng về phía này.

      Sở Mộ Hành lập tức : “Hai nhóm người, nhóm mặc quần áo bình thường, nhóm là quan binh, làm sao đây?”

      Đoàn Thịnh nghĩ nghĩ, ôm chặt Đồng Ca, bình tĩnh : “Yên lặng theo dõi tình hình!”

      Đồng Ca ngủ say, ngoẹo đầu, chép chép miệng, cọ cọ mặt vào ngực Đoàn Thịnh, khí khẩn trương bên ngoài ảnh hưởng tới nàng chút nào.

      Đúng lúc này, đường xuất tia sáng, có ba người tới, người cầm đầu mặc bộ đồ đen che mặc, bọn họ dừng lại trước mặt Đoàn Thịnh, cởi áo khoác ra để lộ khuôn mặt, làm lễ với Đoàn Thịnh xong, : “Chuyện quá khẩn cấp, vương gia xin mời theo hạ quan.”

      Người này là Vương Vũ Chi của Phủ Nội Các, bất mãn thái tử thô bạo, hiểm độc ác, kết bè kết đảng, từng ủng hộ Đoàn Thịnh làm thái tử nhưng Đoàn Thịnh thích ngôi vua nên thôi.

      Đoàn Thịnh thầm nghĩ, Vương Vũ Chi xuất ở đây, chẳng lẽ trong kinh có biến?

      “Người của Binh Bộ tới, nên chậm trễ, vương gia xin mau theo hạ quan.”

      Đoàn Thịnh cau mày, Binh Bộ do thái tử cai quản, trước có sát thủ đuổi giết, sau là Binh Bộ bắt người, rốt cuộc thái tử định làm gì? Đoàn Thịnh có dự cảm cực kỳ tốt.

      Lúc này, Đồng Ca bỗng động đậy, lộ ra nửa gương mặt.

      Nhất thời tất cả ánh mắt đều tập trung mặt nàng. Vương Vũ Chi thấy mặt nàng, trong mắt thoáng qua chán ghét.

      Đúng lúc này, tiếng vó ngựa dồn dập ngày càng gần, Vương Vũ Chi sốt ruột : “Vương gia, để giảm bớt chú ý, ngựa tạm thời ở lại đây, có người xử lý, chúng ta !”

      Đoàn Thịnh ôm Đồng Ca xuống ngựa, Sở Mộ Hành và Giang Tiểu Thuỷ phía sau, theo sát Vương Vũ Chi. Vương Vũ Chi có thể xuất trước khi người của thái tử đến, chứng tỏ có chuẩn bị trước.

      Vương Vũ Chi nhìn Đoàn Thịnh ôm Đồng Ca, nặng nề thở dài!

      Đồng Ca tỉnh lại trong tiếng thở dài này, nàng mở đôi mắt ngái ngủ nhìn xung quanh chút, sau đó hỏi: “Thịnh, tới nhà chàng chưa?”

      Đoàn Thịnh dịu dàng đáp: “Còn chưa, nàng tỉnh sao? Có muốn ngủ tiếp lát ?”

      Đồng Ca nhảy ra khỏi ngực : “Chúng ta đâu?”

      Đoàn Thịnh kéo tay Đồng Ca: “Đồng Đồng ngoan, đừng hỏi gì hết, đến nơi biết.”

      Vương Vũ Chi nghiêng đầu tiếp tục thở dài, quả nhiên hồng nhan là mối họa cho đất nước!

      Dưới hướng dẫn của Vương Vũ Chi, mấy người tới tòa nhà, là trong những nơi ở của Vương Vũ Chi.

      Vương Vũ Chi dẫn Đoàn Thịnh vào phòng khách, trong phòng, đèn đuốc sáng trưng, phòng rất lớn nhưng người hầu lại ít, mỗi người đều có vẻ giỏi võ.

      Đồng Ca vừa rồi ngủ giấc nên tinh thần khá tốt, nhìn khắp căn phòng, “Bài trí trong phòng đặc biệt!”

      Đoàn Thịnh cưng chiều nhìn Đồng Ca, ánh mắt mấy người khác cũng nhìn nàng, có lúc nhìn mỹ nhân cũng là chuyện khiến người vui vẻ, trong đó chỉ có ánh mắt người là ảm đảm, người nọ chính là Vương Vũ Chi.

      Vương Vũ Chi nháy mắt với Đoàn Thịnh cái, sau đó : “Các vị long đong mệt mỏi nhiều ngày, mời rửa mặt, nghỉ ngơi trước !”

      Sở Mộ Hành biết hai người có chuyện cần bàn, vì vậynói: “Được!”

      Giang Tiểu Thủy cậy mạnh : “Ta sao, chẳng qua ta muốn phòng đơn!”

      “Giang tổng quản, dẫn các vị khách quý nghỉ ngơi !” Vương Vũ Chi .

      Đòan Thịnh tới bên cạnh Đồng Ca: “Đồng Đồng, nàng vào phòng nghỉ ngơi trước , ta lập tức vào sau!”

      Đồng Ca chớp mắt, nhìn Vương Vũ Chi cái, : “Được!”

      Mấy người rời .

      “Giang tổng quản, hãy xếp phòng của ta bên cạnh phòng Đồng Muội!” Giang Tiểu Thủy vênh váo, vừa vừa .

      xin lỗi, ở chỗ này nữ quyến và nam nhân được ở cùng chỗ.” Giang tổng quản dáng vẻ khiêm tốn, nhưng thần thái lại mang theo ngạo khí.

      Giang Tiểu Thủy co quắp khóe miệng: “Cái quy định rách gì vậy! có tính người, phải đổi, phải đổi!”

      Giang tổng quản : “Ngài phải, nhưng quy định dù rách vẫn có chỗ tốt của nó. Có thể phòng kẻ háo sắc thừa cơ hành động, giảm bớt rất nhiều phiền toái cho chúng ta!”

      “Kẻ háo sắc? Ngươi ai là kẻ háo sắc?” Trước giờ vốn thiếu não, lúc này Giang Tiểu Thủy mới phản ứng được, người ta chọc cách lộ liễu.

      Giang tổng quản nhe răng cười : “Ai lên tiếng người đó chính là kẻ háo sắc!”

      “Ngươi...........ngươi gì?’ Giang Tiểu Thủy muốn nổi đóa.

      “Giang Tiểu Thủy, ngươi im chút có được ?!” Đồng Ca lên tiếng cắt ngang lời .

      Giang Tiểu Thủy uất ức nhìn Đồng Ca, bĩu bĩu môi, lên tiếng nữa.

      Giang tổng quản giật mình nhìn Đồng Ca, nữ tử này trong lúc vô tình lộ ra uy nghiêm và khí phách khiếp người, mỹ nữ trong kinh thành lão thấy nhiều, nhưng đa số chỉ là bình hoa di động rất ít có người được như người này.

      Ở phòng khách, Đoàn Thịnh dò hỏi: “ biết hành động lần này Vương đại nhân là vì cái gì?!”

      Vương Vũ Chi nghiêm túc nhìn Đoàn Thịnh: “Hạ quan có hai vấn đề muốn hỏi vương gia, kính xin vương gia thành trả lời!”

      Đoàn Thịnh : “Ngươi hỏi !”

      “Lý Trường Thanh có phải do chính tay vương gia giết ?”

      Đoàn Thịnh rũ mi mắt, nhớ lại tình hôm đó, “Vương đại nhân sao lại hỏi việc này?”

      “Xin vương gia thành trả lời!”

      Đoàn Thịnh trầm giọng : “Đúng!” nhưng ra Lý Trường Thanh là do Đồng Ca giết.

      Vương Vũ Chi nặng nề nhắm mở mắt, hỏi tiếp “Vương gia có cưới trùm thổ phỉ làm thê ?”

      Đoàn Thịnh hơi vui, thể tha thứ bất cứ kẻ nào khinh miệt Đồng Đồng của , “Lời này từ đầu mà đến, qua kiểm định chưa?”

      Vương Vũ Chi co rúm mặt: “Vương gia chỉ cần trả lời vấn đề của hạ quan.”

      Đoàn Thịnh nghiêm túc : “Ta lấy nhân cách Ngự Thân Vương ra bảo đảm, Đồng Ca phải là kẻ cướp hại người, mà chính là dân lành làm việc nghĩa giúp đỡ mọi người. tại nàng là thê tử của ta, Ngự Vương phi của Đại Tề!”

      Câu trả lời của Đoàn Thịnh càng làm Vương Vũ Chi nhíu mày càng sâu.

      “Vương đại nhân, rốt cuộc xảy ra chuyện gì, ngươi mau !”

      “Có lời đồn, vương gia vì bảo vệ nữ tướng cướp mà tuân theo lệnh vua, để ý trung hiếu nhân nghĩa, giết hại trụ cột của đất nước!”

      “A ~” Đoàn Thịnh cười khẽ, rốt cuộc hiểu vì sao Bộ Binh muốn bắt , khổ sở nhắm mắt lại, thái tử điện hạ, ruột của , giết được, lại vu cáo tội như vậy!

      “Vương đại nhân, ngươi tin ? Ngươi tin những lời đồn kia sao?”

      “Tất nhiên hạ quan tin, nếu hạ quan ở chỗ này!” Vương Vũ Chi .

      Đoàn Thịnh nghiêm túc nhìn : “Lý Trường Thanh mượn cơ hội trừ cướp, muốn giết ta, may nhờ thê tử ta giúp, ta mới có thể sống sót dưới mưa tên và đạn đại bác!”

      “Giết hại hoàng tử, tội như giết vua, ai cho lá gan lớn như vậy?” Vương Vũ Chi trầm giọng , nhưng lập tức liền hiểu nguyên do.

      “Vương gia, đầu chữ Nhẫn có bộ Đao, đao sắt tuốt ra, ngài còn định để yên vậy sao?”

      Đoàn Thịnh xoay người, giống như hạ quyết tâm: “ thể nhịn nữa, cần nhịn nữa, đến lúc rồi!”

      “Vương gia minh, thuộc hạ nhất định dốc hết khả năng, phò trợ vương gia!” Vương Vũ Chi quỳ xuống.
      Chris thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 30: Những thứ của đều muốn giành


      Phòng sách phủ thái tử, dưới ánh nến.

      Đoàn Tác vẻ mặt lạnh lùng ngồi ghế, bên cạnh nam nhân trung niên cung kính đứng, người này tên là Điền Khang, thủ lĩnh tham mưu cho thái tử.

      Đoàn Tác híp đôi mắt tràn đầy tối tăm, thản nhiên : “Chuyện kia làm đến đâu rồi?”

      Điền Khang cứng ngắc đáp: “ vào thành, Binh Bộ bắt được người, tạm thời biết tung tích!”

      “Bốp!” Đoàn Tác tát cái, lạnh lùng đứng lên, cặp mắt hung ác hơn cả rắn độc.

      “Vô dụng! lũ vô dụng! Ta nuôi các ngươi có ích lợi gì?!”

      Điền Khang cúi đầu, mặc cho Đoàn Tác phát tiết lửa giận.

      Đoàn Tác nóng nảy qua lại trong phòng, mày chíu chặt, “Chẳng lẽ ba đầu sáu tay, làm thế nào cũng trừ được?!”

      Điền Khang nhìn Đoàn Tác, trong mắt lóe ánh sáng gian tà: “ tại, với tội bao che cho bọn cướp, giết hại tướng của triều đình, lén cười trùm bọn cướp làm thê, đủ để Đoàn Thịnh thân bại danh liệt. Hơn nữa có thể thấy hoàng thượng hết sức thất vọng với , người như thế, dù hoàng thượng có thương , căn bản cũng thể tạo thành bất kỳ uy hiếp nào với ngài cả!”

      Đoàn Tác nhìn chằm chằm Điền Khang, làm như muốn nhìn thấu tâm tư của , đến khi thấy trán Điền Khang đổ mồ hôi mới nở nụ cười, ngồi lại lên ghế, hơi lim dim mắt “ xử lý việc ám sát , tốt nhất làm sạch đến mức thần biết quỷ hay, nếu , để lộ bất kỳ dấu vết gì đưa đầu tới gặp ta!”

      “Vâng! Thuộc hạ hiểu!” Điền Khang cuống quýt lau mồ hôi, chân như nhũn ra, từ từ lui về phía sau, đúng là gần vua như gần cọp!

      “Đợi ......”

      “Thái tử còn gì phân phó ạ?” Điền Khang cúi đầu .

      “Phủi sạch quan hệ với Lý Trường Thanh, để có bất kỳ dính líu gì với phủ thái tử!”

      Điền Khang đảo cặp mặt ti hí, nịnh nọt : “Thái tử quả nhiên suy nghĩ chu đáo, thuộc hạ bội phục!”

      Đoàn Tác phất tay cái, Điền Khang lui ra.

      Đoàn Tác ngồi híp mắt ghế, đột nhiên mặt đầy vẻ dâm tà, đứng dậy, cầm lấy bức tranh bàn lên, trong tranh là mỹ nữ tuyệt thế, so với Minh Ngọc Chiếu, mỹ nhân đẹp nhất của kinh thành, chỉ có hơn chứ kém. *******************

      treo bức tranh lên tường, giai nhân tư hiên ngang như ra giấy......

      Đoàn Tác vuốt ve mỹ nhân trong tranh, đột nhiên nhớ ra nữ nhân hôm qua với Đoàn Thịnh, chính là nàng!

      Trong lòng Đoàn Tác ghen tỵ điên cuồng bùng lên, thô bạo vung tay, quét mọi thứ bàn xuống đất, tạo ra tiếng vang đáng sợ. *******************

      Đoàn Tác tuy là thái tử, nhưng lòng mọn, từ ghen tỵ với Đoàn Thịnh đủ điều, ghen tỵ vua cha thương, ghen tỵ người khác đối xử tốt với Đoàn Thịnh.....

      “Tại sao? Tại sao? Tại sao ngươi dễ dàng có được tất cả mọi thứ tốt đẹp nhất thế gian này........”

      Đoàn Tác ngoan nhìn chằm chằm mỹ nhân trong tranh, “Tại sao? Tại sao ngươi đến nơi núi sâu rừng xa như vậy mà cũng có thể tìm được mỹ nhân tuyệt sắc.........”

      Đoàn Tác gian tà cười, “Tất cả của ngươi đều là của ta, ngôi vua của ta, nữ nhân cũng là của ta.......”

      Đoàn Tác rời khỏi phòng, khắp người tản ra sát khí, nhanh chóng đến chỗ khác.

      “Thái tử điện hạ, thái tử điện hạ! Thái tử phi ngủ rồi!” Bốn nha đầu canh cửa hoảng sợ muốn cản Đoàn Tác lại.

      “Cút ngay!” Đoàn Tác đá văng bốn người ra, sau đó thô bạo đẩy cửa vào. *******************

      Đoàn Tác vén rèm giường lên, nữ nhân kéo chăn ngồi dậy, vẻ mặt co rúm sợ hãi.

      “Thái tử, sao ngài lại tới đây?!” nữ nhân kia run rẩy .

      Đoàn Tác bóp chặt cổ nữ nhân kia: “ phải ta, ngươi cho rằng ai? Đoàn Thịnh sao?”

      Nữ nhân kia khổ sở ngửa đầu, cặp mắt toàn là ý hận, nén lệ.

      “Ha ha! Chính là loại ánh mắt này, ta rất thích loại ánh mắt này, hận ! Ngươi càng hận ta càng vui!” xong hung hăng xé toạt quần áo của nữ nhân kia ra, chút nào thương hương tiếc ngọc, mạnh mẽ tiến vào thân thể của nàng ta.

      Nữ nhân khuất nhục cắn chặt răng.

      “Khóc ! Tại sao ngươi khóc!” Đoàn Tác tiếp tục hành hạ nữ nhân kia, “Mỹ nhân đẹp nhất Đại Tề sao? Ngươi thích Đoàn Thịnh sao? phải vẫn chỉ là đồ chơi của ta?!”

      Nữ nhân kia khó chịu nhắm chặt hai mắt.

      được phép nhắm mắt, mở ra cho ta! Nhìn ta, nhìn nam nhân người ngươi là ai? Mỹ nhân đẹp nhất Đại Tề là của ta, ngôi vua cũng là của ta, mọi thứ tốt nhất trong thiên hạ đều là của ta! Đoàn Thịnh, ngươi sao giành nổi ta!”

      Khuôn mặt nữ nhân tái nhợt, ánh mắt trống rỗng xuyên qua nhà tù sang trọng bay ra ngoài. *******************

      Minh Ngọc Chiếu, mỹ nhân đẹp nhất Đại Tề, nổi danh khắp kinh thành. Trong lần tham gia hội ngắm hoa, nàng ta thấy được Đoàn Thịnh nho nhã tuấn tú, ngay lập tức rơi vào lưới tình, cố ý làm rớt chiếc khăn thêu, Đoàn Thịnh lịch nhặt lên trả lại cho nàng ta, vì vậy thiếp có ý chàng vô ý bị thái tử thấy trở thành hai người nhau, nên cố tình giành trước cưới nàng ta..........

      Đoàn Tác cưới Minh Ngọc Chiếu chỉ vì cố ý muốn đoạt người của Đoàn Thịnh, phàm là những gì của Đoàn Thịnh thích đều muốn cướp!
      Sâu trong hoàng cung, hoàng đế Đoàn Minh thâm tình nhìn bức tranh nữ nhân mình nhất trong cuộc đời, vẻ mặt mang theo sầu lo.

      “Tình Nhi, nếu như nàng còn tốt rồi, có người trò chuyện với ta, ta độc như thế!” hoàng đế si tình nhìn người trong bức tranh, lẩm bẩm .

      “Tình Nhi, ta rất khổ sở! Tuy ta có rất nhiều con, nhưng chỉ có đứa bé nàng sinh mới là đứa con trong lòng ta, ta dành tất cả tình thương cho nó, dạy dỗ nó như đế vương, thậm chí quan tâm quy định của tổ tiên muốn truyền ngôi cho nó......”

      Trong mắt Đoàn Minh có loại tiếc hận rèn sắt thành thép, “Nàng xem, nó làm gì? cần ngôi vua, cần mỹ nhân đẹp nhất Đại Tề, ta đều theo nó. Vậy mà nó rời kinh, cưới nữ tướng cướp làm vợ. Trong mắt nó hề có người cha ta đây, có vị vua ta đây!” đến đây Đoàn Minh phất tay áo cái, sách bàn bay tán loạn.

      Đoàn Minh lảo đảo đứng lên, vuốt ve khuôn mặt nữ nhân tranh, “Tình Nhi, chỉ có nàng là bao giờ khiến ta phiền lòng!”

      bóng người gầy gầy nhàng từ ngoài cửa vào, đó là Tổng quản thái giám, Lý công công, “Hoàng thượng, Ngự Thân Vương xin gặp.”

      Vẻ mặt Đoàn Minh biến đổi, thu hồi tình cảm vừa lộ ra ngoài, “Cho nó vào .”

      Đoàn đế vẫn đứng đó nhìn chăm chú bức tranh, cho đến khi Đoàn Thịnh bước vào làm lễ, Đoàn đế vẫn phản ứng, giống như lão tăng nhập thiền, bỏ ngoài tai tất cả.

      “Phụ hoàng!”

      Đoàn đế xoay người, uy nghiêm ngồi xuống ghế, sau đó nhìn kỹ Đoàn Thịnh, đứa con trai mình thương nhất, sau đó lạnh nhạt : “ !”

      Đoàn Thịnh quỳ xuống, “Phụ hoàng, hài nhi bất hiếu!”

      Đoàn đế ngồi im .

      Đoàn Thịnh : “Chuyến này, hài nhi đến phía nam Đại Tề, ở ngọn núi tên là Tấn Vân, biết được nhân vật truyền kỳ, người mà chỉ nghe tên thôi khiến tham quan sợ mất mật, bọn trộm cướp gào khóc, được dân chúng địa phương ủng hộ kính xưng là quan huyện dân gian!”

      “Dân gian có người như vậy sao?” Đoàn đế hỏi.

      Đoàn Thịnh gật đầu, “Nàng chỉ có lòng hiệp nghĩa, mà còn rất nhân từ, tựa như chim ưng cao ngạo bay lượn bầu trời, tự nhiên tự tại mà nhìn xuống chúng sinh.”

      Đoàn đế khá hứng thú, vì rất hiếm thấy con trai mình dùng những lời như vậy để đánh giá người. “Rốt cuộc người đó là ai?”

      Đoàn Thịnh cười : “Tên nàng là Đồng Ca!”

      Đoàn đế lập tức trầm mặt xuống, “Đồng Ca, con nữ cướp kia?”

      Đoàn Thịnh chân thành nhìn Đoàn đế: “ Phụ hoàng, nàng phải là cướp, nàng chưa bao giờ cướp của hại người. Tuy tổ tiên nàng là cướp,nhưng đến đời nàng, nàng dẫn dắt mọi người hoàn lương, tại mở võ quán!”

      “Phụ hoàng, con lấy nhân cách bảo đảm, họ đúng là dân lành!”

      Đoàn đế híp mắt nhìn Đoàn Thịnh, “Chuyện Lý Trường Thanh giải thích thế nào?”

      Vẻ mặt Đoàn Thịnh ảm đạm: “Phụ hoàng, Lý Trường Thanh muốn đẩy con vào chỗ chết.”

      Đoàn đến đập tay xuống bàn, vẻ mặt lạnh lùng kinh người: “Lý Trường Thanh đúng là mượn gan trời, dám giết hoàng tử của trẫm, ta muốn tru di cửu tộc !”

      “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì, con hãy chi tiết! Còn nữa, tại sao con lại cướp nữ cướp làm vợ?” Đoàn đế nghiêm túc hỏi. *******************

      Đoàn Thịnh khổ sở : “ đường con , luôn có người đuổi giết........” Nghe Đoàn Thịnh mày của Đoàn đế cau chặt, sau đó người tản ra sát khí nồng đậm.

      “....... Ở lần đầu, tính mạng gặp nguy, may mắn được Đồng Ca cứu”

      Đoàn đế tiếp lời: “Cho nên con vì cám ơn, mới cưới nó làm vợ?” đây là lý do duy nhất Đòan đế có thể nghĩ ra.

      Đoàn Thịnh chân thành nhìn Đoàn đế: “Phụ hoàng, con từng , thê tử của con, nhất định phải là người con !”

      “Con nữ cướp này?” Đoàn đế u ám hỏi.

      “Dạ, hơn nữa cả đời này chỉ mình nàng!” mắt Đoàn Thịnh sáng ngời, che giấu tình cảm của mình.

      “Hoang đường!” Đoàn đế giận quát.

      “Con là tam hoàng tử của Đại Tề, là Ngự Thân Vương, con cưới trùm bọn cướp làm thê, quả thực khiến người trong thiên hạ cười đến rụng răng, khiến hoàng thất hổ thẹn! Con làm mất hết mặt mũi của hoàng gia!” Đoàn đế cực kỳ tức giận .

      “Phụ hoàng từng hứa, để con được tự do chọn thê tử.....” Đoàn Thịnh .

      “Hồ đồ! Ta hứa để con tự mình tìm, nhưng ít nhất cũng phải là nương gia cảnh trong sạch, chứ phải nương có tổ tiên là cướp, đối nghịch với triều đình!”

      “Chuyện này để sau hẵng bàn, mau, vì sau Lý Trường Thanh muốn giết con?”

      “Phụ hoàng, con ở trong sơn trại, mà Lý Trường Thanh là tới trừ cướp, đại bác nhắm ngay vào sơn trại, mặc kệ bên trong có phải hoàng tử hay , cũng diệt hết, lý do quá hợp lý!”

      Mặt Đoàn đế trầm, khá lắm, mượn đao giết người, hơn nữa còn là mượn tay mình! Mười ngón tay Đoàn đế siết chặt, có cảm giác nhục nhã khi tôn nghiêm đế vương bị người chà đạp. *******************

      “Phụ hoàng, sát thủ và Lý Trường Thanh ra cũng chỉ là công cụ của người khác!”

      Đoàn đế bỗng nhiên đứng dậy, hiểu lời Đoàn Thịnh, tới lui trong phòng, bước chân nặng nề. Đoàn đế vẫn cho rằng thái tử chỉ là hơi bướng bỉnh, lòng dạ hẹp hòi chút, nhưng ngờ lại ác độc vô tình như thế, đối với em ruột cũng ra tay tàn nhẫn được, nhân phẩm như vậy, nếu đất nước rơi vào tay nó như vậy............

      Đoàn đế nhịn đau hạ quyết định: “Thịnh nhi, muốn định tội phải có bằng chứng ràng.......”

      Đoàn Thịnh hiểu ý gật đầu.

      Đoàn đế đến gần Đoàn Thịnh, vỗ vỗ vai : “Tất cả giao cho con, ta ủng hộ con vô điều kiện, nhưng hãy nhớ , đừng đánh rắn động cỏ!”
      Chris thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 30: Những thứ của đều muốn giành


      Phòng sách phủ thái tử, dưới ánh nến.

      Đoàn Tác vẻ mặt lạnh lùng ngồi ghế, bên cạnh nam nhân trung niên cung kính đứng, người này tên là Điền Khang, thủ lĩnh tham mưu cho thái tử.

      Đoàn Tác híp đôi mắt tràn đầy tối tăm, thản nhiên : “Chuyện kia làm đến đâu rồi?”

      Điền Khang cứng ngắc đáp: “ vào thành, Binh Bộ bắt được người, tạm thời biết tung tích!”

      “Bốp!” Đoàn Tác tát cái, lạnh lùng đứng lên, cặp mắt hung ác hơn cả rắn độc.

      “Vô dụng! lũ vô dụng! Ta nuôi các ngươi có ích lợi gì?!”

      Điền Khang cúi đầu, mặc cho Đoàn Tác phát tiết lửa giận.

      Đoàn Tác nóng nảy qua lại trong phòng, mày chíu chặt, “Chẳng lẽ ba đầu sáu tay, làm thế nào cũng trừ được?!”

      Điền Khang nhìn Đoàn Tác, trong mắt lóe ánh sáng gian tà: “ tại, với tội bao che cho bọn cướp, giết hại tướng của triều đình, lén cười trùm bọn cướp làm thê, đủ để Đoàn Thịnh thân bại danh liệt. Hơn nữa có thể thấy hoàng thượng hết sức thất vọng với , người như thế, dù hoàng thượng có thương , căn bản cũng thể tạo thành bất kỳ uy hiếp nào với ngài cả!”

      Đoàn Tác nhìn chằm chằm Điền Khang, làm như muốn nhìn thấu tâm tư của , đến khi thấy trán Điền Khang đổ mồ hôi mới nở nụ cười, ngồi lại lên ghế, hơi lim dim mắt “ xử lý việc ám sát , tốt nhất làm sạch đến mức thần biết quỷ hay, nếu , để lộ bất kỳ dấu vết gì đưa đầu tới gặp ta!”

      “Vâng! Thuộc hạ hiểu!” Điền Khang cuống quýt lau mồ hôi, chân như nhũn ra, từ từ lui về phía sau, đúng là gần vua như gần cọp!

      “Đợi ......”

      “Thái tử còn gì phân phó ạ?” Điền Khang cúi đầu .

      “Phủi sạch quan hệ với Lý Trường Thanh, để có bất kỳ dính líu gì với phủ thái tử!”

      Điền Khang đảo cặp mặt ti hí, nịnh nọt : “Thái tử quả nhiên suy nghĩ chu đáo, thuộc hạ bội phục!”

      Đoàn Tác phất tay cái, Điền Khang lui ra.

      Đoàn Tác ngồi híp mắt ghế, đột nhiên mặt đầy vẻ dâm tà, đứng dậy, cầm lấy bức tranh bàn lên, trong tranh là mỹ nữ tuyệt thế, so với Minh Ngọc Chiếu, mỹ nhân đẹp nhất của kinh thành, chỉ có hơn chứ kém. *******************

      treo bức tranh lên tường, giai nhân tư hiên ngang như ra giấy......

      Đoàn Tác vuốt ve mỹ nhân trong tranh, đột nhiên nhớ ra nữ nhân hôm qua với Đoàn Thịnh, chính là nàng!

      Trong lòng Đoàn Tác ghen tỵ điên cuồng bùng lên, thô bạo vung tay, quét mọi thứ bàn xuống đất, tạo ra tiếng vang đáng sợ. *******************

      Đoàn Tác tuy là thái tử, nhưng lòng mọn, từ ghen tỵ với Đoàn Thịnh đủ điều, ghen tỵ vua cha thương, ghen tỵ người khác đối xử tốt với Đoàn Thịnh.....

      “Tại sao? Tại sao? Tại sao ngươi dễ dàng có được tất cả mọi thứ tốt đẹp nhất thế gian này........”

      Đoàn Tác ngoan nhìn chằm chằm mỹ nhân trong tranh, “Tại sao? Tại sao ngươi đến nơi núi sâu rừng xa như vậy mà cũng có thể tìm được mỹ nhân tuyệt sắc.........”

      Đoàn Tác gian tà cười, “Tất cả của ngươi đều là của ta, ngôi vua của ta, nữ nhân cũng là của ta.......”

      Đoàn Tác rời khỏi phòng, khắp người tản ra sát khí, nhanh chóng đến chỗ khác.

      “Thái tử điện hạ, thái tử điện hạ! Thái tử phi ngủ rồi!” Bốn nha đầu canh cửa hoảng sợ muốn cản Đoàn Tác lại.

      “Cút ngay!” Đoàn Tác đá văng bốn người ra, sau đó thô bạo đẩy cửa vào. *******************

      Đoàn Tác vén rèm giường lên, nữ nhân kéo chăn ngồi dậy, vẻ mặt co rúm sợ hãi.

      “Thái tử, sao ngài lại tới đây?!” nữ nhân kia run rẩy .

      Đoàn Tác bóp chặt cổ nữ nhân kia: “ phải ta, ngươi cho rằng ai? Đoàn Thịnh sao?”

      Nữ nhân kia khổ sở ngửa đầu, cặp mắt toàn là ý hận, nén lệ.

      “Ha ha! Chính là loại ánh mắt này, ta rất thích loại ánh mắt này, hận ! Ngươi càng hận ta càng vui!” xong hung hăng xé toạt quần áo của nữ nhân kia ra, chút nào thương hương tiếc ngọc, mạnh mẽ tiến vào thân thể của nàng ta.

      Nữ nhân khuất nhục cắn chặt răng.

      “Khóc ! Tại sao ngươi khóc!” Đoàn Tác tiếp tục hành hạ nữ nhân kia, “Mỹ nhân đẹp nhất Đại Tề sao? Ngươi thích Đoàn Thịnh sao? phải vẫn chỉ là đồ chơi của ta?!”

      Nữ nhân kia khó chịu nhắm chặt hai mắt.

      được phép nhắm mắt, mở ra cho ta! Nhìn ta, nhìn nam nhân người ngươi là ai? Mỹ nhân đẹp nhất Đại Tề là của ta, ngôi vua cũng là của ta, mọi thứ tốt nhất trong thiên hạ đều là của ta! Đoàn Thịnh, ngươi sao giành nổi ta!”

      Khuôn mặt nữ nhân tái nhợt, ánh mắt trống rỗng xuyên qua nhà tù sang trọng bay ra ngoài. *******************

      Minh Ngọc Chiếu, mỹ nhân đẹp nhất Đại Tề, nổi danh khắp kinh thành. Trong lần tham gia hội ngắm hoa, nàng ta thấy được Đoàn Thịnh nho nhã tuấn tú, ngay lập tức rơi vào lưới tình, cố ý làm rớt chiếc khăn thêu, Đoàn Thịnh lịch nhặt lên trả lại cho nàng ta, vì vậy thiếp có ý chàng vô ý bị thái tử thấy trở thành hai người nhau, nên cố tình giành trước cưới nàng ta..........

      Đoàn Tác cưới Minh Ngọc Chiếu chỉ vì cố ý muốn đoạt người của Đoàn Thịnh, phàm là những gì của Đoàn Thịnh thích đều muốn cướp!
      Sâu trong hoàng cung, hoàng đế Đoàn Minh thâm tình nhìn bức tranh nữ nhân mình nhất trong cuộc đời, vẻ mặt mang theo sầu lo.

      “Tình Nhi, nếu như nàng còn tốt rồi, có người trò chuyện với ta, ta độc như thế!” hoàng đế si tình nhìn người trong bức tranh, lẩm bẩm .

      “Tình Nhi, ta rất khổ sở! Tuy ta có rất nhiều con, nhưng chỉ có đứa bé nàng sinh mới là đứa con trong lòng ta, ta dành tất cả tình thương cho nó, dạy dỗ nó như đế vương, thậm chí quan tâm quy định của tổ tiên muốn truyền ngôi cho nó......”

      Trong mắt Đoàn Minh có loại tiếc hận rèn sắt thành thép, “Nàng xem, nó làm gì? cần ngôi vua, cần mỹ nhân đẹp nhất Đại Tề, ta đều theo nó. Vậy mà nó rời kinh, cưới nữ tướng cướp làm vợ. Trong mắt nó hề có người cha ta đây, có vị vua ta đây!” đến đây Đoàn Minh phất tay áo cái, sách bàn bay tán loạn.

      Đoàn Minh lảo đảo đứng lên, vuốt ve khuôn mặt nữ nhân tranh, “Tình Nhi, chỉ có nàng là bao giờ khiến ta phiền lòng!”

      bóng người gầy gầy nhàng từ ngoài cửa vào, đó là Tổng quản thái giám, Lý công công, “Hoàng thượng, Ngự Thân Vương xin gặp.”

      Vẻ mặt Đoàn Minh biến đổi, thu hồi tình cảm vừa lộ ra ngoài, “Cho nó vào .”

      Đoàn đế vẫn đứng đó nhìn chăm chú bức tranh, cho đến khi Đoàn Thịnh bước vào làm lễ, Đoàn đế vẫn phản ứng, giống như lão tăng nhập thiền, bỏ ngoài tai tất cả.

      “Phụ hoàng!”

      Đoàn đế xoay người, uy nghiêm ngồi xuống ghế, sau đó nhìn kỹ Đoàn Thịnh, đứa con trai mình thương nhất, sau đó lạnh nhạt : “ !”

      Đoàn Thịnh quỳ xuống, “Phụ hoàng, hài nhi bất hiếu!”

      Đoàn đế ngồi im .

      Đoàn Thịnh : “Chuyến này, hài nhi đến phía nam Đại Tề, ở ngọn núi tên là Tấn Vân, biết được nhân vật truyền kỳ, người mà chỉ nghe tên thôi khiến tham quan sợ mất mật, bọn trộm cướp gào khóc, được dân chúng địa phương ủng hộ kính xưng là quan huyện dân gian!”

      “Dân gian có người như vậy sao?” Đoàn đế hỏi.

      Đoàn Thịnh gật đầu, “Nàng chỉ có lòng hiệp nghĩa, mà còn rất nhân từ, tựa như chim ưng cao ngạo bay lượn bầu trời, tự nhiên tự tại mà nhìn xuống chúng sinh.”

      Đoàn đế khá hứng thú, vì rất hiếm thấy con trai mình dùng những lời như vậy để đánh giá người. “Rốt cuộc người đó là ai?”

      Đoàn Thịnh cười : “Tên nàng là Đồng Ca!”

      Đoàn đế lập tức trầm mặt xuống, “Đồng Ca, con nữ cướp kia?”

      Đoàn Thịnh chân thành nhìn Đoàn đế: “ Phụ hoàng, nàng phải là cướp, nàng chưa bao giờ cướp của hại người. Tuy tổ tiên nàng là cướp,nhưng đến đời nàng, nàng dẫn dắt mọi người hoàn lương, tại mở võ quán!”

      “Phụ hoàng, con lấy nhân cách bảo đảm, họ đúng là dân lành!”

      Đoàn đế híp mắt nhìn Đoàn Thịnh, “Chuyện Lý Trường Thanh giải thích thế nào?”

      Vẻ mặt Đoàn Thịnh ảm đạm: “Phụ hoàng, Lý Trường Thanh muốn đẩy con vào chỗ chết.”

      Đoàn đến đập tay xuống bàn, vẻ mặt lạnh lùng kinh người: “Lý Trường Thanh đúng là mượn gan trời, dám giết hoàng tử của trẫm, ta muốn tru di cửu tộc !”

      “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì, con hãy chi tiết! Còn nữa, tại sao con lại cướp nữ cướp làm vợ?” Đoàn đế nghiêm túc hỏi. *******************

      Đoàn Thịnh khổ sở : “ đường con , luôn có người đuổi giết........” Nghe Đoàn Thịnh mày của Đoàn đế cau chặt, sau đó người tản ra sát khí nồng đậm.

      “....... Ở lần đầu, tính mạng gặp nguy, may mắn được Đồng Ca cứu”

      Đoàn đế tiếp lời: “Cho nên con vì cám ơn, mới cưới nó làm vợ?” đây là lý do duy nhất Đòan đế có thể nghĩ ra.

      Đoàn Thịnh chân thành nhìn Đoàn đế: “Phụ hoàng, con từng , thê tử của con, nhất định phải là người con !”

      “Con nữ cướp này?” Đoàn đế u ám hỏi.

      “Dạ, hơn nữa cả đời này chỉ mình nàng!” mắt Đoàn Thịnh sáng ngời, che giấu tình cảm của mình.

      “Hoang đường!” Đoàn đế giận quát.

      “Con là tam hoàng tử của Đại Tề, là Ngự Thân Vương, con cưới trùm bọn cướp làm thê, quả thực khiến người trong thiên hạ cười đến rụng răng, khiến hoàng thất hổ thẹn! Con làm mất hết mặt mũi của hoàng gia!” Đoàn đế cực kỳ tức giận .

      “Phụ hoàng từng hứa, để con được tự do chọn thê tử.....” Đoàn Thịnh .

      “Hồ đồ! Ta hứa để con tự mình tìm, nhưng ít nhất cũng phải là nương gia cảnh trong sạch, chứ phải nương có tổ tiên là cướp, đối nghịch với triều đình!”

      “Chuyện này để sau hẵng bàn, mau, vì sau Lý Trường Thanh muốn giết con?”

      “Phụ hoàng, con ở trong sơn trại, mà Lý Trường Thanh là tới trừ cướp, đại bác nhắm ngay vào sơn trại, mặc kệ bên trong có phải hoàng tử hay , cũng diệt hết, lý do quá hợp lý!”

      Mặt Đoàn đế trầm, khá lắm, mượn đao giết người, hơn nữa còn là mượn tay mình! Mười ngón tay Đoàn đế siết chặt, có cảm giác nhục nhã khi tôn nghiêm đế vương bị người chà đạp. *******************

      “Phụ hoàng, sát thủ và Lý Trường Thanh ra cũng chỉ là công cụ của người khác!”

      Đoàn đế bỗng nhiên đứng dậy, hiểu lời Đoàn Thịnh, tới lui trong phòng, bước chân nặng nề. Đoàn đế vẫn cho rằng thái tử chỉ là hơi bướng bỉnh, lòng dạ hẹp hòi chút, nhưng ngờ lại ác độc vô tình như thế, đối với em ruột cũng ra tay tàn nhẫn được, nhân phẩm như vậy, nếu đất nước rơi vào tay nó như vậy............

      Đoàn đế nhịn đau hạ quyết định: “Thịnh nhi, muốn định tội phải có bằng chứng ràng.......”

      Đoàn Thịnh hiểu ý gật đầu.

      Đoàn đế đến gần Đoàn Thịnh, vỗ vỗ vai : “Tất cả giao cho con, ta ủng hộ con vô điều kiện, nhưng hãy nhớ , đừng đánh rắn động cỏ!”
      Chris thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 31: Tình nồng


      Đoàn đế đến gần Đoàn Thịnh, vỗ vỗ vai : “Tất cả giao cho con, ta ủng hộ con vô điều kiện, nhưng hãy nhớ, đừng đánh rắn động cỏ!”

      Sau khi Đoàn Thịnh , Đoàn đế lập tức gọi Lý công công tới.

      “Việc Thịnh nhi vào cung, có ai biết?”

      Lý công công khôn khéo tự nhiên là biết ý tứ của Đoàn đế: “Bẩm hoàng thượng, Ngự Vương vào cung chuyến này là bí mật, ai biết!”

      Đoàn đế nhìn Lý công công, ánh mắt sắc bén: “Buộc chặt miệng mình!”

      “Hoàng thượng yên tâm, nhất định lọt ra nửa chữ ạ!”

      “Được, ngươi lui xuống !” Đoàn đế mệt mỏi phất tay.

      Lý công công lui ra, thu hồi bộ dạng phục tùng lúc nãy, trong đôi mắt nhìn như ôn hòa lóe lên cái, sau đó vào hoàng cung to lớn.

      Lý công công hầu hạ Đoàn đế từ khi Đoàn đế còn là thái tử, thời gian Đoàn đế ở cùng chỗ với Lý công công còn nhiều hơn so với phi tần, xem như là người thân cận nhất của Đoàn đế, nên ý tứ của Đoàn đế Lý công công đương nhiên biết .

      Lý công công ngắm mặt trời dần lặng, mặt có ý cười dễ phát , kẻ thức thời mới là người tuấn kiệt......

      “Người đâu.....”

      Mấy bóng người ra từ chỗ tối như quỷ mị.

      “Rút hết nội gián chủ nhân phái tới, phải làm sạch thần biết quỷ hay, đừng để đối phương tra được manh mối!”

      “Tuân lệnh!” mấy bóng người nhận lệnh rời .

      Đoàn Thịnh bước ra khỏi hoàng cung trang nghiêm, hứng làn gió hơi se lạnh thổi tới. kéo chặt quần áo, nặng nề bước , cung điện rực rỡ tựa như nhà tù hoa lệ, khiến phiền muộn.

      Ngoài cửa cung có ba người đứng, nữ nhân đứng ở giữa, hai nam nhân hai bên, ba người chăm chú nhìn cách tin tưởng.

      Đoàn Thịnh vui vẻ bước nhanh lên trước: “Đồng Đồng, Mộ Hành, Giang huynh đệ, sao mọi người lại tới đây?”

      “Ta theo môn chủ nhà ta tới!” Giang Tiểu Thủy .

      Đồng Ca : “Chúng ta lo lắng cho an toàn của chàng nên tới.”

      Đoàn Thịnh cảm ơn cười tiếng, sau đó : “Chúng ta về phủ !”

      đâu? Chỗ lúc trước sao?” Đồng Ca hỏi.

      “Về vương phủ, nhà của chúng ta!” Đoàn Thịnh .

      Đồng Ca vui mừng, sốt ruột : “Vậy còn chờ gì nữa? thôi!”

      Đoàn Thịnh cẩn thận nhìn bốn phía, tiến lên dắt tay Đồng Ca, , “ theo ta!”

      Bốn người dùng khinh công trở về Ngự Vương Phủ.

      Đồng Ca mở to hai mắt nhìn hai con sư tử đá trước cửa, cảm thán “Thịnh, nhà chàng khí phái!”

      Lúc này, cửa lớn mở ra, nhóm người ra đón, đầu là quản gia Lý Minh của vương phủ, theo sau là Đoàn Lâm.

      “Chào đón vương gia về phủ!” Mọi người cúi đầu chào.

      “Miễn lễ!” Đoàn Thịnh ôn hòa trả lời, sau đó nhìn ba người sau lưng: “Chúng ta vào thôi!”

      Đồng Ca và Giang Tiểu Thủy khách khí mà vào trước, cả hai giống như nông dân lên tỉnh, tò mò nhìn khắp nơi.

      Ánh mắt của mọi người cũng chuyển động theo Đồng Ca, chủ yếu là vì nàng quá đẹp và tư thái phóng khoáng. Mấy người làm dụi to mắt nhìn, đây là tiên nữ giáng trần, chứ nào giống lời đồn phố gì mà nữ tướng cướp thô lỗ thấp kém chứ!

      “Đoàn Thịnh, nhà ngươi xa hoa quá!” Giang Tiểu Thủy sau lưng Đồng Ca tắc lưỡi khen.

      Đoàn Lâm lạnh nhạt nhìn Giang Tiểu Thủy, thích kẻ hiểu quy định, có tôn ti.

      “Đồng Đồng.” Đoàn Thịnh dịu dàng gọi.

      “Sao?” Đồng Ca quay đầu nở nụ cười, nụ cười này của nàng khiến cảnh vật xung quanh đều trở nên kém sắc.

      Đoàn Thịnh đưa tay về phía nàng. Đồng Ca nhàng nhảy lên cái, đáp xuống bên cạnh, nắm lấy tay .

      Đoàn Thịnh ôm eo nàng: “Bôn ba nhiều ngày, nàng cũng mệt mỏi rồi, về phòng nghỉ ngơi trước , ngày mai dẫn nàng xem khắp phủ!” Đoàn Thịnh xong, nhìn về phía hai người còn lại: “Mộ Hành, Giang huynh đệ, hai người cũng nghỉ ngơi trước !”

      Sở Mộ Hành cười : “Ừ!”

      Giang Tiểu Thủy : “ nghỉ ngơi dưỡng sức thôi!”

      “Sở công tử, Giang thiếu hiệp, mời bên này!” Lý tổng quản với hai người, sau đó trước dẫn đường.

      Đoàn Thịnh nắm tay Đồng Ca dắt về phòng.

      “Thịnh, phòng của chàng to, đồ trang trí nhiều!” Đồng Ca phải sờ trái xem, khi nàng thấy cái giường bằng ngọc lưu ly nhảy ngay lên, nằm giang hai tay hai chân, muốn động đậy nữa.

      “Thịnh, giường của chàng thoải mái!” Đồng Ca lăn qua lăn lại, sau đó cảm thán “Giường êm gối mềm, quả là để chỉ thế này đây! Thịnh, hoàng thân quốc thích quả nhiên xa xỉ!”

      Đoàn Thịnh dịu dàng nhìn Đồng Ca, bước tới ngồi bên mép giường, cầm tay nàng: “Nàng thích sao?”

      Đồng Ca cười nghịch ngợm: “, ta rất thích!”

      Đoàn Thịnh cưng chiều hôn lên trán nàng. Đồng Ca ôm lấy đầu , tìm kiếm môi , sau đó hôn lên, bắt chước nụ hôn của .

      Trước giờ Đồng Ca là vậy, hay thẹn thùng dè dặt, thích là làm. Đoàn Thịnh cực kỳ thích tích cách này của nàng.

      Nụ hôn kết thúc, hai người thở hổn hển vì thiếu
      khí, Đoan Thịnh siết Đồng Ca, vùi mặt vào gáy nàng, lo lắng : "Đồng Đồng, nàng bỏ ta mà sao?"
      Đồng Ca chọt chọt người : "Ta rời khỏi chàng?! Trừ phi chàng phản bội ta hoặc là làm chuyện có lỗi với ta!"

      Đoàn Thịnh kéo tay nàng đặt lên tim mình: "Đồng Đồng, tim ta giao cho nàng giữ, dù có gặp phải bao nhiêu khó khăn trở ngại, cũng đừng buông nó ra, được ?

      Đồng Ca cau mày: "Ta giống người dễ dàng từ bỏ sao? Ai dám ngăn cản ta, gặp thần giết thần, gặp Phật giết Phật!"

      Đoàn Thịnh hôn lên mi Đồng Ca "Đồng Đồng, có lời này của nàng, ta an tâm!"

      Đồng Ca nâng mặt lên, nhìn sâu vào mắt : " xảy ra chuyện gì? Phụ hoàng chàng gì sao? Chẳng lẽ ngài đồng ý chúng ta ở bên nhau?"

      Đoàn Thịnh cười khổ: "Đồng Đồng, đừng lo lắng, ta thuyết phục phụ hoàng!"

      Đồng Ca ăn vạ cười : " đồng ý cũng được, gạo nấu thành cơm, chàng là người của ta!"

      "Đúng, đúng, ta là người của nàng, vĩnh viễn đều là!" Đoàn Thịnh cười ôm Đồng Ca vào gian phòng bên cạnh.

      Tay Đồng Ca câu lấy cổ Đoàn Thịnh: "Chàng ôm ta đâu vậy?"

      " tắm."

      Trong hồ tắm, cánh hoa nổi đầy mặt nước, hương thơm lan tỏa bốn phía, mặc dù bằng suối nước nóng thiên nhiên như ở sơn trại, nhưng cũng rất thoải mái.

      Đồng Ca kịp đợi Đoàn Thịnh đặt nàng xuống, nhanh chóng cởi áo ra nhảy vào nước.

      Đoàn Thịnh thấy Đồng Ca vui vẻ rất hài lòng, ung dung cởi áo tháo thắt lưng, tư thái ưu nhã, khiến Đồng Ca nhìn chăm chăm dời mắt.

      Đột nhiên, Đồng Ca che mũi chìm vào nước.

      Đoàn Thịnh kinh hãi, vội vàng mò Đồng Ca lên: "Sao vậy? Đồng Đồng!"

      Đồng Ca lúng túng đẩy ra, bịt mũi, xoay người, " có gì! Chỉ là hơi kích động thôi!"

      Đoàn Thịnh tinh mắt thấy vết máu giữa các ngón tay Đồng Ca, lo lắng, xoay người nàng lại, liền nhìn thấy dòng máu từ mũi nàng chảy xuống.

      "Đồng Đồng, ngửa đầu!" Đoàn Thịnh lấy tay bịt chặt mũi Đồng Ca, lớn tiếng quát: "Người đâu, nhanh gọi thái y!"

      Đồng Ca đỏ mặt kéo tay , : "Đừng gọi, ta sao!"

      " sao?" Đoàn Thịnh vẫn lo lắng hỏi.

      Đồng Ca thô lỗ lau sạch máu mũi: "Chàng xem, phải hết chảy rồi sao?"

      Đoàn Thịnh đảo mắt, ôm hông Đồng Ca, siết nàng chặt vào mình: "Đồng Đồng, vừa rồi là do nhìn ta phải ?!" giọng khàn khàn mập mờ.

      Đồng Ca ngưỡng cổ, kéo đầu xuống, vuốt ve lông mày của , "Dáng vẻ vừa rồi của chàng quá câu hồn!"

      Đoàn Thịnh nhàng cọ nửa người dưới vào người Đồng Ca, "Có mất hồn bằng cái này ?"

      Đồng Ca đỏ mặt, mắt lúng liếng đầy nước, khiến Đoàn Thịnh nhìn thấy mà lòng nhộn nhạo!

      Đồng Ca liếc cái, bàn tay bé mềm mại như xương khẽ đẩy Đoàn Thịnh cái. Đoàn Thịnh thuận thế tựa vào bờ hồ, Đồng Ca tiến tới, nhiệt tình quấn chặt hai chân ngang hông Đoàn Thịnh.

      Tim Đoàn Thịnh đập nhanh hơn, cả người nóng rực, nhớ lại khoái cảm mất hồn do Đồng Ca mang lại.

      Trong hơi nước nóng mông lung, hai người như nước sữa hòa nhau. Mỗi lần Đoàn Thịnh tiến vào đều giống như đến chỗ sâu nhất trong người nàng.

      Tiếng thở gấp liên tục ngừng.

      Tình cảm mãnh liệt kéo dài từ phòng tắm đến giường, suốt đêm nghỉ...

      đường từ sơn trại về kinh thành, hai người lâu thân thiết với nhau, khoảng thời gian làm, tình cảm còn mãnh liệt hơn cả lúc mới cưới.

      Sau khi kết thúc, Đồng Ca buồn ngủ tựa vào tay Đoàn Thịnh. Đoàn Thịnh thương hôn đầu ngón tay nàng: "Đồng Đồng, tên của nàng nam tính quá, đổi "Ca" trong "Ca ca" thành "Ca" trong "Ca hát" được ?"

      Đồng Ca nhắm mắt, rúc đầu vào ngực Đoàn Thịnh, dán chặt vào người , khiến người Đoàn Thịnh lại nóng lên. Nhưng khi Đoàn Thịnh thấy khuôn mặt mệt mỏi của nàng, bèn hít sâu hơi, kéo chăn đắp kín người nàng, thầm thể lại muốn nữa, nàng cần nghỉ ngơi.

      Ngày kế, trời chưa sáng Đoàn Thịnh thức dậy, nhàng đứng lên mặc đồ, lưu luyến đặt nụ hôn lên trán nàng rồi mới rời khỏi phòng.

      Ngoài cửa, sớm có thuộc hạ thân tín chờ .

      Đoàn Thịnh nhận lấy tấu chương và đồ chuẩn bị vào triều từ tay Lý tổng quản, nghiêm túc với những người làm: "Nàng là vương phi của ta, là chủ mẫu của phụ Ngự Vương, thấy nàng như thấy bổn vương, được phép sơ suất!"

      Bọn họ biết Đồng Ca là nữ tướng cướp cho dù có đẹp như tiên vẫn cứ là cướp, cứ nghĩ nàng chỉ là thị thiếp của vương gia, ngờ lại là vương phi."

      Bọn họ rất kinh ngạc, nhưng vẫn cung kính : "Dạ!"

      Đoàn Thịnh vài bước, lại quay đầu: "Đừng đánh thức nàng."

      Đoàn Thịnh nhìn Đoàn Lâm: "Đoàn Lâm, ngươi ở lại đây, nàng tỉnh lại, nếu có cần gì, chẳng hạn như ra ngoài dạo, ngươi hãy với nàng!"

      Nữ tử này những là vương phi, mà ngay cả thủ hạ tâm phúc nhất vương gia cũng để lại bên cạnh nàng, đủ thấy được tầm quan trọng của nàng với vương gia, mà thân phận của nàng ta như vậy, chỉ thành chướng ngại cho vương gia mà thôi....

      Lý tổng quản phức tạp liếc căn phòng, sau đó híp mắt, quay đầu rời .
      Last edited: 25/10/14
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :