1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Vừa gặp đã yêu - Hắc Miêu Bạch Bạch

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Kỳ Kỳ

      Kỳ Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,341
      Được thích:
      295
      Chương 30

      Cơ thể ấm áp mềm mại trong lòng, hai người vừa mới bày tỏ nỗi lòng của nhau, tâm trạng Lâm Diễn vô cùng nhộn nhạo, muốn tiếp tục chuyện vừa nãy chưa được thỏa mãn ở xe, Chu Thanh Thanh giọng: “Nhưng mà, em đủ xinh đẹp, cũng đủ khí chất, có ưu điểm gì nổi bật… , tại sao lại thích em như vậy?…”

      Lâm Diễn thở dài, xem ra bóng tối dễ bồi dưỡng mập mờ, nhưng lại càng dễ khiến lòng người nảy sinh nỗi bất an. Đưa tay gạt công tắc bên cạnh, căn phòng tối như mực lập tức sáng ngời.

      kéo Chu Thanh Thanh về phía ghế sô-pha trong phòng khách, vô cùng bình tĩnh nghiêm túc đáp: “Theo như em , nếu em gặp được người đàn ông đẹp trai hơn , phong độ hơn , còn có nhiều ưu điểm hơn , em thích nữa, mà thích người đó sao?”


      Chu Thanh Thanh lớn tiếng phản bác: “Đương nhiên là !” Sau đó dúi đầu cọ cọ vào vòm ngực ấm áp của Lâm Diễn, tham lam hít hà mùi hương sạch dễ chịu chỉ mình có.

      ngẩng đầu, lọt vào tầm mắt là cái cằm với đường cong hoàn mỹ của , trong lòng khỏi thầm cảm thán: Mỹ nam cao cấp này lại chính là sư phụ của , hơn nữa còn thích ! – Nếu chỉ là những lời của Lâm Diễn mới quen biết vài ngày thể tin được”, nhưng là lời sư phụ , tuyệt đối cần hoài nghi!

      Khóe miệng Chu Thanh Thanh lại nhịn được nhếch lên, vui cười hớn hở tiếp tục : “Vả lại, sư phụ chính là người đẹp nhất mà em từng gặp! Cho dù có người đẹp hơn sư phụ, em cũng chỉ thích mình sư phụ mà thôi!”

      Về vấn đề xưng hô với “người ” mới, Chu Thanh Thanh nhanh chóng tự suy xét, đưa ra quyết định. Gọi “Lâm mỹ nam”, Lâm Diễn vui, gọi “Lâm Diễn”, hình như hơi lạnh nhạt, mà chỉ gọi chữ “Diễn”, hình như lại quá thân mật và mờ ám… biết Lâm Diễn chính là sư phụ Internet của mình, quen nhau hơn ba năm, lại càng quen gọi là “sư phụ”.

      Nhưng biết, gọi sư phụ lại càng mập mờ, khiến người ta tưởng tượng xa xăm. ╮(╯▽╰)╭

      Trái tim Lâm Diễn khẽ rung động, giữa đường thay đổi lộ trình, kéo Chu Thanh Thanh quay người về hướng cầu thang.

      Chu Thanh Thanh ôm chặt cánh tay Lâm Diễn, giọng thắc mắc: “Sư, sư phụ, chúng ta lên tầng, tầng hai sao?” Nhưng mà tầng hai phải là “Khu vực cấm” à… Bình thường lúc ở nhà mình, thể nghĩ tới việc lén lút trèo lên xem, nhưng lại sợ Lâm Diễn phát ra hài lòng, càng sợ thấy thứ gì khiến bản thân thoải mái…

      Lâm Diễn đưa tay, vuốt mái tóc mềm mại của , khẽ cười : “Ừ, khi đó chẳng phải chúng ta chưa thân sao, bây giờ giống lúc trước.”

      Bây giờ giống lúc trước… câu rất khó hiểu, nhưng vẫn khiến Chu Thanh Thanh đỏ bừng mặt.

      *

      bước lại bước, mảnh trời đất trước nay chỉ thuộc về mình Lâm Diễn, lúc này ra trước mắt . Toàn bộ đều sử dụng hai màu đen trắng làm chủ đạo, sáng sủa, gọn gàng. Ngoại trừ cho thấy thú thưởng thức tao nhã và chút sở thích của chủ nhân, hình như cũng có gì rất đặc biệt… Căn bản có vách tường dán đầy ảnh mỹ nữ như trong tưởng tượng của … = = (Mèo tôi: -_-|||, vậy, thất vọng sao?)

      Có lẽ điều khác thường là, trọn căn lầu này, có bất kỳ “vách ngăn” nào, kể cả phòng tắm trong góc cũng chỉ ngăn cách bằng thủy tinh mờ… cách khác, cả tầng này – gian hai trăm mét vuông, đều thuộc về phòng! Mà ở chính giữa gian phòng, có chiếc giường nước cực kỳ lớn, đúng là, KINGSIZE…

      Căn phòng tuyệt vời! ~\(≧▽≦)/~ Giường tuyệt vời!! Chỉ muốn nhào tới lăn vòng!! ~ (Lăn lộn với Meo Meo lâu rồi, thực nghĩ mình cũng là động vật giống chó sao…)

      Lâm Diễn ôm ngang người Chu Thanh Thanh, bế lên xoay tròn! gương mặt tuấn, đuôi lông mày, giữa khóe mắt, đều lộ ra vui vẻ, Lâm Diễn sung sướng tuyên bố: “Nhóc con… Hoan nghênh em, thâm nhập vào toàn diện thích trong cuộc sống của .” Cũng hoan nghênh em, chiếm cứ toàn diện tích lòng .

      Internet, bình thường Liny. Điện đều gọi tên , chỉ khi nào tâm tình rất tốt mới từ tốn gọi, “Nhóc con.”

      Hai chữ vô cùng đơn giản, chân thành phát ra từ miệng Lâm Diễn, dường như có nhiều hơn chút gì đó so với lúc trao đổi bằng văn bản Internet, như là chiều chuộng, như là thương.

      Tâm trạng Chu Thanh Thanh cũng bắt đầu bay bổng. Trong lòng có giọng , chính là . Đời này, chỉ cần có ! Trong thế giới tình , có ai xứng với ai, chỉ có nguyện ý cùng quý trọng và dựa vào nhau hay mà thôi!

      Xoay xoay, hai người cùng nhau ngã xuống chính giữa chiếc giường lớn KINGSIZE…

      Hết chương 30

    2. Kỳ Kỳ

      Kỳ Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,341
      Được thích:
      295
      Chương 31

      Chu Thanh Thanh mở to đôi mắt, nhìn khuôn mặt tuấn mỹ tì vết của Lâm Diễn từ từ tiến tới gần. Hàng mi dày của cọ qua mặt , vẻ mặt dịu dàng mà chân thành, tựa như nhìn món bảo bối quý giá nhất…

      Từng nụ hôn nhàng, tinh tế dày đặc rơi xuống trán , chóp mũi, mặt, và đôi môi vẫn còn sưng mọng.

      Lâm Diễn đưa tay lặng lẽ cởi cúc áo , bàn tay vào qua vạt áo sơ mi, lành lạnh khiến Chu Thanh Thanh run .


      Đẩy áo ngực của , bàn tay phủ lên, vuốt ve nơi mịn màng, môi cũng kề sát, cách lớp áo sơ mi mỏng, hôn lên trái tim đập… Nhắm mắt lại cảm thụ tất cả của , ấm áp, mềm mại, nhịp tim đập… khiến thỏa mãn muốn thở dài, nhưng lại kìm nén được nảy sinh càng nhiều khát vọng, chưa đủ, vẫn chưa đủ… Há miệng ngậm lấy nơi đầy đặn mềm mại của , chậm rãi liếm mút, dùng đầu lưỡi dịu dàng đảo quanh khiêu khích… đồng thời nhanh nhẹn trút toàn bộ quần áo , lộ ra thân thể mịn màng trắng nõn.

      Chu Thanh Thanh nắm chặt vạt áo, khuôn mặt trắng trẻo dần dần nhiễm màu đỏ như màu son, đôi mày nhíu lại, ngượng ngùng nhìn , dáng vẻ ngoan ngoãn mê lòng người.

      Ga trải giường màu tím đậm, quả nhiên rất tôn lên làn da , đáy mắt Lâm Diễn tối tăm sâu thẳm, chầm chậm cúi người, hôn lên từng tấc da thịt mịn màng của , khiến nhịn được những tiếng rên rỉ và từng trận run rẩy. thích nghe tiếng kêu của , êm ái nũng nịu, có thể làm tan chảy tận xương tủy. Đầu ngón tay nhàng vuốt ve bắp đùi trơn láng, mẫn cảm khép chặt hai chân, núp trong lồng ngực run rẩy, giọng rên rỉ: “Ưm…”

      Lâm Diễn hôn cái trấn an, tách hai chân , dùng tay chậm rãi vuốt ve, sau đó cúi đầu, hôn , mút, cuối cùng là dùng chiếc lưỡi linh hoạt tiến vào thăm dò nơi mềm mại giữa hai chân

      Chu Thanh Thanh hoảng hốt kêu lên tiếng, cơ thể theo phản xạ muốn rụt lại tránh né, những tiếng rên nghe như tiếng khóc, ngón tay nắm chặt ga trải giường, miệng vô ý thức gọi, “Sư phụ… Diễn…”

      Vì trước đó lâu mới lần ở xe, lần này tiến vào dễ dàng hơn. tự động quấn quanh eo , hai tay vòng qua vai ôm cổ , cơ thể dịch chuyển, hai cái cổ cọ xát…

      Lâm Diễn ôm , để ngồi trong lòng mình, tay giữ chặt eo của , tay vuốt ve cơ thể mềm nhũn, trắng nõn bị làm cho lắc lư rung động, yếu ớt thầm: “Đừng, sư phụ, em mệt lắm…” Nhưng bộ dạng nhắn đáng khiến người ta thương xót, thể khống chế được chính mình, chỉ có thể tiếp tục đặt từng nụ hôn lên môi, lên mặt, lên chóp mũi , “Thanh Thanh, bảo bối, chút nữa, chút nữa thôi, ngoan nào.”



      Sau khi đương cuồng nhiệt, hai người ôm nhau thở hổn hển, cảm nhận tồn tại của nhau.

      “Thanh Thanh, có phải em là phù thủy, thi triển phép thuật với ? Nếu tại sao lại mê muội em như vậy? Thậm chí, ngày trước khi Lam Lan, cũng chưa từng có cảm giác như thế này…”

      Chu Thanh Thanh nghe , mơ mơ màng màng ngước mắt, “Hở, gì?”

      Nhìn dáng vẻ kiều diễm sau khi bị thương quyết liệt, dục niệm của Lâm Diễn vừa lắng xuống giờ lại có xu hướng ngẩng cao đầu, nhưng nghĩ rất mệt, đành hôn hôn lên trán , sau đó ôm trọn cơ thể nhắn của trong lòng mình, “Thanh Thanh bảo bối, ngủ .”

      Chu Thanh Thanh từ từ nhắm hai mắt, ngoan ngoãn gật đầu, “Ừm.”

      Nhìn Chu Thanh Thanh ngủ lặng yên, Lâm Diễn chợt nghĩ đến câu, thế giới này, chuyện hạnh phúc nhất, gì sánh bằng được ôm người mình chìm vào giấc ngủ… Ngày trước có cảm giác gì đối với những câu chữ lãng mạn kiểu thế này, lúc này bất chợt cảm thấy là đúng… Lâm Diễn cũng nhắm nghiền hai mắt, khóe môi bất giác nhàng cong lên.

      *

      Ngày hôm sau là chủ nhật.

      Lúc Chu Thanh Thanh tỉnh lại, phát mình nằm chiếc giường nước cực lớn rất thoải mái, kinh ngạc, sửng sốt bật dậy, cho đến khi nhìn màu sắc đen trắng chủ đạo trang trí trong phòng, gọn gàng tinh khôi mà mất thanh nhã, lạ lẫm, còn có chút quen thuộc…

      Ở chiếc bàn sách trong góc phòng, bóng dáng đẹp đẽ thân thuộc chuyên chú gõ máy tính trước mặt. Chu Thanh Thanh đột nhiên nhớ lại tất cả chuyện tối qua – khụ khụ, hóa ra phải là mơ!

      Ha ha.

      Ha ha ha ha ha.

      ngăn được nụ cười ngây ngô.

      Nghe thấy động tĩnh bên cạnh, Lâm Diễn xoay người lại, khẽ cười : “Heo lười biếng, tỉnh rồi à! Mau rửa mặt, chúng ta cùng ăn sáng.”

      Chu Thanh Thanh liếc nhìn đồng hồ treo tường, chín giờ ba mươi! còn chưa ăn sáng, là đặc biệt đợi sao?, “Sao ăn trước? Hay là đánh thức em dậy cũng được.”

      Lâm Diễn đứng dậy, tới, ngồi bên giường đưa tay vuốt ve mái tóc rối bù của , khóe môi hơi cong lên: “Cuối tuần có thể cho phép ngủ nướng.”

      Chu Thanh Thanh bỗng có loại cảm giác hạnh phúc khi được thương, nuông chiều. =v=

      Thế là, từ hôm nay trở đúng ra là từ tối hôm qua, sư phụ đại nhân là bạn trai chính thức của !

      “Đúng rồi, ăn sáng xong em chuyển hết đồ đạc của em lên đây .”

      “Hả?” Chu Thanh Thanh cảm giác nhiệt độ mặt lại bắt đầu tăng lên vùn vụt, Lâm mỹ nam, có thể đừng dùng giọng điệu thản nhiên ra điều khiến người khác xấu hổ như vậy được ! >_<

      Vì vậy, em Chu Thanh Thanh phải rời xa căn phòng trước kia của mình, nhưng phải chuyển , chỉ là lên tầng lầu…

      Cũng tuyên bố, hai người bắt đầu chính thức “ở chung”. \(^o^)/~

      *

      Bữa sáng trôi qua trong ngọt ngào, hạnh phúc.

      Chu Thanh Thanh rầu rĩ nhìn đầu giường vốn để đống sách báo, máy tính xách tay, bây giờ tất cả đều được dọn hết, chỉ còn lại “báu vật” dấu nhất của nay.

      Lâm Diễn gian phòng này vốn là phòng dành cho khách, để những sách này ở đây hay lắm, để vào thư phòng cũng thích hợp, mà nếu như đưa bọn chúng lên lầu nơi và Lâm Diễn ở chung… Hình như, càng thích hợp a a a…

      Đột nhiên, chồng sách chất trước mặt bị người từ phía sau thò tay, cầm lên quyển.

      Chu Thanh Thanh quay đầu lại, “Ơ, sư phụ sao lại ở đây? Khéo ha ha ha…”

      “Đây là cái gì?” Lâm Diễn dùng hai ngón tay kẹp cuốn manga mà ngoài bìa là hình hai thiếu niên đẹp trai ôm nhau, cứng ngắc hỏi.

      Chu Thanh Thanh vươn tay định cướp lại, Lâm Diễn chỉ cần giơ tay lên, Chu Thanh Thanh thể nào với tới.

      Lâm Diễn tiện tay mở cuốn sách, chỉ chốc lát, sắc mặt u ám, tuyên bố: “Chu Thanh Thanh, nhưng cái sách báo trong sáng này… Tịch thu toàn bộ.”

      Chu Thanh Thanh nước mắt ròng ròng, kéo góc áo Lâm Diễn: “A a a, đừng mà sư phụ!”

      Lâm Diễn lừ mắt lườm : “, chọn hay là chúng?” Nếu quản chặt , để kệ phát triển cái “sở thích” này dám đảm bảo ngày nào đó có người đàn ông vừa mắt , hai tay đem dâng cho ! -_-

      Chu Thanh Thanh rất muốn hỏi, “Chọn cả hai, được ?” Nhưng vấn đề này cần hỏi cũng biết đáp án… Vì vậy, trong lòng đau xót… Sắc mặt Lâm Diễn lập tức ngày càng đen, toàn thân ngày càng tỏa ra hơi lạnh, Chu Thanh Thanh niệm thầm “ khuất phục quyền lực” ba lần, run run mở miệng: “Đây là sở thích cá nhân của em, sư phụ có quyền can thiệp!”

      Lâm Diễn giơ cuốn sách tay, lạnh lùng : “Hai chọn .” thể tưởng tượng được tình địch lớn nhất của lại là cái đám hư cấu này, nhất định phải bắt bọn chúng… Hủy diệt hoàn toàn! = =

      Vì vậy, Chu Thanh Thanh rưng rưng nước mắt, khó khăn tủi thân đáp: “Muốn… .” Trong lòng than khóc cho báu vật của mình, nghĩ, “báu vật” có thể mua lại, nhưng, sư phụ chỉ có … Nhưng mà, lựa chọn ở bên sư phụ, “sở thích” này chỉ có thể “hoạt động” lặng lẽ… /(ㄒoㄒ)/~~

      Lâm Diễn hài lòng mỉm cười, kéo Chu Thanh Thanh lại hôn cái lên môi : “Ngoan.” Cũng muốn thưởng cho , “ thay quần áo, chúng ta ra ngoài. Bữa trưa có người mời.”

      Ồ, có người mời cơm? Chắc là bạn của Lâm Diễn? , muốn dẫn gặp bạn ? Chu Thanh Thanh hiểu sao thấy hơi căng thẳng. Nhưng trong căng thẳng lại có chút ngọt ngào – Lâm Diễn sẵn lòng đưa gặp bạn , có nghĩa là, đối với nghiêm túc.

      Tác giả ra suy nghĩ của mình: Tất cả những đoạn bị cắt, là phụng mệnh Tu Văn, phải tôi cố tình giả vờ. >.<

      Hết chương 31

    3. Kỳ Kỳ

      Kỳ Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,341
      Được thích:
      295
      Chương 32

      Nhìn mặt tiền tráng lệ của câu lạc bộ XX trước mắt, trong lòng Chu Thanh Thanh chợt cảm thấy có gì đó kì lạ, phải ăn cơm sao? Tới đây làm gì? Hình như từng nghe Tư Tư nhắc đến tên câu lạc bộ này, áp dụng chế độ hội viên, khách hàng mới phải có bạn đưa đến mới được vào. Quan trọng hơn là, người tới nơi này phú cũng quý…

      lẽ, sư phụ nhà thực rất có tiền? Tuy chính thức xác định quan hệ, vẫn ngại hỏi thẳng Lâm Diễn về chuyện “tiền bạc”. chỉ mơ hồ cảm thấy, Lâm Diễn sống trong căn nhà tốt như vậy, kinh tế cũng phải tệ.

      Lâm Diễn nhìn nét mặt Chu Thanh Thanh, hiểu được suy nghĩ gì. “Trước tiên gặp nhau ở đây, lát nữa cùng ăn trưa. Vào trong nhớ theo sát .”


      Chu Thanh Thanh ngoan ngoãn gật đầu.

      Lúc đến cửa lớn, thấy Lâm Diễn đưa ra thẻ hội viên gì, trái lại có bồi bàn nam tướng mạo thanh tú ân cần bước đến chào đón: “Lâm tiên sinh, ngài tới! Trình thiếu, Ninh thiếu, Từ nhị thiếu, họ đều đến đông đủ, mời ngài thẳng tới Túy Tiên Các.”

      Lâm Diễn chỉ thản nhiên “Ừm” tiếng.

      Ánh mắt bồi bàn bình thản đảo qua Chu Thanh Thanh, cũng hỏi gì nhiều, tiếp tục cung kính lễ độ : “Lâm tiên sinh, vị tiểu thư xinh đẹp này, mời!”

      Chu Thanh Thanh đỏ mặt, “tiểu thư xinh đẹp”? nhận nổi! Tuy vẻ ngoài tệ, nhưng cũng được xem là đại mỹ nữ, trang phục người cũng chỉ là áo phông cộc tay và quần bò thông thường… Sớm biết vậy ăn mặc nghiêm chỉnh hơn, còn tưởng chỉ là mấy người bạn cùng nhau ăn bữa cơm vui vẻ.

      Lâm Diễn bật cười trầm thấp: “Ha ha.” Vuốt ve bàn tay mềm mại nhắn của trong lòng bàn tay, cất giọng ấm áp, trấn an đồ đệ bé nhà mình ràng quá căng thẳng: “ có gì đâu, cần câu nệ.”

      Chu Thanh Thanh cảm kích, nhàng gật đầu, khuôn mặt mỉm cười tươi sáng, “Vâng!”

      Bồi bàn lại nhìn lướt qua Chu Thanh Thanh cực kỳ nhanh, sau đó quay người trước dẫn đường.

      Sau hồi lâu rẽ ngang rẽ dọc theo bồi bàn, cuối cùng bọn họ đứng trước gian phòng.

      cánh cửa là ba chữ vàng rồng bay phượng múa – “Túy Tiên Các”.

      Bên cạnh cửa cũng có bồi bàn đứng, trông thấy họ đến, ta hơi khom mình chào hỏi, sau đó nhấn chuông cửa, chốc lát sau, bên trong truyền đến giọng nam trầm lười biếng: “Ai?”

      Giọng trầm thấp nhưng ràng, tựa như vang lên ngay bên tai.

      Bồi bàn vào màn hình bên cạnh cửa ra vào: “Là Lâm tiên sinh đến.”

      Lúc này Chu Thanh Thanh mới chú ý tới màn hình đó, trong lòng nghĩ thầm, chỗ này chỉ trang trí xa hoa, thiết bị cũng rất cao cấp!

      Giọng nam trầm kia tiếp tục : “Cậu mà cũng đến, vào .”

      Bồi bàn liền dùng chìa khóa mở cửa, sau đó lui qua bên.

      Trong lòng Chu Thanh Thanh hiểu sao bắt đầu thấp thỏm yên… Bạn của sư phụ, chắc đều là người rất có thân phận? Còn quá tầm thường, đơn giản, liệu có làm mất mặt…

      khắc sau, Lâm Diễn đẩy cửa, kéo vào trong, vừa nhàn nhạt : “Ừ, đến rồi.” Xem như đáp lại câu hỏi vừa rồi.

      Chu Thanh Thanh chú ý tên của căn phòng này là Túy Tiên Các, nhưng bên trong lại trang bị rất đại: ghế sô-pha, bàn mạt chược, bàn ăn, bàn bi-a, thiết bị hát karaoke, màn hình tinh thể lỏng kết nối Internet đầy đủ, thậm chí còn có quầy rượu giống trong quán bar, bên trong có cái tủ rượu lớn, trong các ô vuông bày đầy các loại rượu…

      Trong phòng ngồi rải rác ba nam bốn nữ, tất cả đều có dung mạo tầm thường, quần áo chỉnh tề. Hai người đàn ông đánh bi-a; nam nữ ở trong ngoài quầy bar, nữ ở bên trong pha chế rượu, nam ngồi ghế cao bên ngoài tư thế ung dung, trong tay cầm ly rượu; cầm mic, xem ra là hát; hai khác ngồi trò chuyện ghế sa-lông.

      Thấy Lâm Diễn và Chu Thanh Thanh vào, nhất thời tất cả đều nhìn về phía họ.

      *

      người đàn ông đánh bi-a, ăn mặc rất “thời thượng” lên tiếng đầu tiên, giọng lanh lảnh: “A Diễn, cậu cậu đưa người đến, chính là em này sao?”

      Chu Thanh Thanh hơi nhíu mày nhìn người đàn ông đó, vừa lòng với cách dùng từ “em ” của ta.

      người đàn ông cũng chơi bi-a bên cạnh, thoạt nhìn rất nhã nhặn lịch , cười , “Cậu có em đáng như vậy từ bao giờ, sao chúng tôi biết?”

      Người đàn ông ngồi bên quầy bar, thoạt nhìn vô cùng khôi ngô, híp mắt nhìn Chu Thanh Thanh hồi lâu, cuối cùng ánh mắt dừng lại bàn tay Lâm Diễn nắm chặt tay , sau đó lại liếc về hướng hai ngồi ghế sa-lông, lười biếng câu mang ý ràng: “Đổi khẩu vị?”

      Chu Thanh Thanh nhận ra giọng này chính là của người lúc nãy truyền qua máy bộ đàm.

      trong hai ngồi ghế sa-lông, sắc mặt hơi tái nhợt, giọng khẽ run: “A Diễn, …” Nhìn về phía Chu Thanh Thanh, lại ngừng câu .

      Chu Thanh Thanh theo tiếng nhìn qua, trông thấy xinh đẹp thanh nhã, nhưng đó phải mỹ nữ tối qua cùng ăn cơm với Lâm Diễn sao?

      Thần kinh Chu Thanh Thanh lại bắt đầu trì trệ, nhưng giờ phút này ý thức được, là người được hoan nghênh. Ba nam bốn nữ, chỉ đợi thêm Lâm Diễn, bọn họ vừa vặn là bốn đôi, dường như là người thừa…

      chỉ biết giữa mình và đẹp kia, Lâm Diễn chọn . cũng tin tình cảm của đối với là nghiêm túc. Nhưng vẫn thể khẳng định, Lâm Diễn đối với người bạn cũ xinh đẹp, có còn… tình cảm hay chưa từng hỏi, cũng chủ động nhắc tới hay giải thích.

      Lâm Diễn đưa tay, vuốt vuốt tóc Chu Thanh Thanh, nhàn nhạt mở miệng giới thiệu: “Bạn tôi.” Xem như trả lời câu hỏi của tất cả mọi người.

      “Người đàn ông thời thượng” vô cùng kinh ngạc, : “Ơ, hóa ra là chị dâu mới! Thất kính thất kính! Là tôi nhìn lầm.”

      Người đàn ông nhã nhặn lịch đẩy kính mắt, gì. Trong lòng nghĩ, xem ra lần này có lòng làm chuyện xấu.

      Người đàn ông nghiệt ngồi bên quầy bar nâng ly rượu trong tay, giơ về phía Chu Thanh Thanh, chớp đôi mắt hoa đào đẹp đẽ – phóng điện, lười nhác cười: “Chào tiểu mỹ nữ!”

      Diện mạo của ta hoàn mỹ! Giọng cũng êm tai… Quan trọng nhất là, hình như ta rất thông minh – cho rằng là “em ” Lâm Diễn, cũng đặc biệt chĩa vào , người này có lẽ là người duy nhất trong phòng mà Chu Thanh Thanh có thiện cảm.

      Vì vậy, Chu Thanh Thanh cũng ngại ngùng mỉm cười với ta.

      Lâm Diễn lần lượt lạnh nhạt liếc “người đàn ông thời thượng” và “người đàn ông lười biếng”, hàm ý thứ tự là, “Tên kia, ít chút cũng ai bảo cậu câm đâu.” “Còn tên kia, thể cũng phải xem đối tượng, đừng có phóng điện bừa bãi với Thanh Thanh nhà tôi!”

      Người đàn ông nhã nhặn lịch lại đẩy gọng kính, yên lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, hôm nay thời tiết rất tốt. Và, im lặng quả nhiên là vàng!

      Lâm Diễn nắm chặt bàn tay Chu Thanh Thanh trong tay mình, lạnh nhạt : “Gặp rồi, đây.”

      “Người đàn ông thời thượng” kinh ngạc : “Ơ, đâu đấy? Bọn tôi gọi điện đặt đồ ăn của khách sạn Hoàng Gia rồi, đợi lát nữa mang tới, làm gì, ở đây ăn được rồi.”

      Chu Thanh Thanh cũng kinh ngạc kéo kéo ống tay áo Lâm Diễn, ngẩng đầu nhìn , hỏi bằng ánh mắt: “Tại sao phải ?”

      “Các cậu đông người, Thanh Thanh chưa quen với những nơi thế này, ấy căng thẳng.” Ánh mắt Lâm Diễn thờ ơ lướt qua Lam Lan ngồi ghế sa-lông, thản nhiên : “Muốn cùng nhau ăn cơm hôm nào tôi làm chủ rồi hẹn các cậu.” làm chủ, muốn mời ai, do quyết định.

      Lời là với mọi người, nhưng phần lớn thời gian Lâm Diễn đều nhìn Chu Thanh Thanh, ánh mắt dịu dàng.

      Chu Thanh Thanh cảm thấy hai gò má của lại bắt đầu nóng lên, trong lòng cũng nóng hầm hập, cảm giác nên lời.

      Mấy người đàn ông và Lam Lan đều là người quen của Lâm Diễn, biết xưa nay là người vô cùng lạnh lùng, nhưng nhìn thái độ đối đãi với Chu Thanh Thanh, họ đều hiểu, Lâm Diễn lần này là lòng, phải diễn trò… Huống hồ, trước đó bọn họ với Lâm Diễn, Lam Lan cũng tới.

      Lam Lan nghe vậy, bỗng bật đứng lên, sắc mặt ổn lắm, lạnh lùng : “ làm như vậy khác gì ám chỉ em là người thừa! chào đón em là được!”

      Mỹ nữ bên cạnh Lam Lan, thoạt nhìn giống nữ sinh thanh tú, cũng đứng lên, mở miệng bất bình thay : “Đúng vậy, Lâm thiếu gia, cho dù với chị Lam Lan còn là người , ít nhất cũng vẫn là bạn bè chứ? Có cần thiết phải tuyệt tình như vậy ?”

      Trước kia tuyệt tình sao? Ngày đó phóng khoáng ra như vậy, cho dù hôm nay trở về, cần gì phải liên tục tới gặp ? Huống hồ, nếu hôm nay tuyệt tình…

      Lâm Diễn vòng qua eo Chu Thanh Thanh, nửa ôm , mỉm cười : “Nếu tuyệt tình, tôi sợ Thanh Thanh nhà tôi thầm đau lòng. Các người muốn tiếp nhận ấy, tôi chỉ còn cách đưa ấy khỏi đây.”

      Dứt lời, mặc kệ phản ứng của mọi người, Lâm Diễn kéo Chu Thanh Thanh, quay người mở cánh cửa vừa mới đóng lại lâu, ra ngoài.

      Hai bồi bàn đứng ngoài cửa kinh ngạc khi thấy hai người vào chưa đến mười phút, “Lâm tiên sinh, ngài, có cần gì ạ? Chỉ cần bấm chuông sai bảo là được rồi…”

      có. Chúng tôi muốn .”

      “Dạ?… À! Vậy, mời…”

      cần dẫn đường, tự chúng tôi được.”

      Hai bồn bàn cũng lên tiếng, “Vâng. Lâm tiên sinh thong thả.”

      Lâm Diễn hai bước lại quay đầu, với hai bồi bàn: “Đây là bạn tôi, lần sau các cậu gặp ấy, có thể gọi Chu tiểu thư.”

      Hai bồi bàn sững sờ, “Vâng. Lâm tiên sinh, Chu tiểu thư, hai vị thong thả.”

      Chu Thanh Thanh cảm thấy trong lòng rất ấm áp, rất ngọt ngào… Mũi đau xót, cảm động suýt rơi nước mắt, vội vàng cúi đầu nén nước mắt, trong mắt vẫn còn hơi ướt.

      vốn muốn hỏi, cứ như vậy, hình như hay lắm? Nhưng lúc này, tất cả đều còn quan trọng. Quan trọng là, trước mặt kia, trước mặt rất nhiều bạn bè của , thậm chí trước mặt người ngoài, đều che chở cho .

      Cánh tay còn lại của Chu Thanh Thanh cũng vươn tới, cả hai tay ôm lấy eo Lâm Diễn, cái đầu nhích lại gần bả vai rắn chắc của , cả người như bị Lâm Diễn kéo .

      “Oa, sư phụ, lợi hại, có thể nhớ được đường phức tạp như vậy!” Giọng êm ái, nghe rất giống nữ sinh bé.

      “Ừ. Đến nhiều rồi nên nhớ.” Vẫn là tiếng nhàn nhạt như trước, gương mặt tuấn tú lạnh lùng lại có thêm chút dịu dàng.

      “Sư phụ, chúng ta mua đồ ăn, mua nhiều rồi về nhà nấu được ? Em vẫn thích đồ ăn làm hơn.” hơi nũng nịu hỏi ý kiến chàng trai.

      “Ừ. Nhưng mà, em phải giúp .” Trong thanh của chàng trai cũng mang theo vui vẻ.

      “… Sư phụ, em rất thích, rất thích .” Tiếng , nhàng. Dù cho nghèo khó hay giàu sang, dù cho ốm yếu hay già nua, cả đời này, em đều thích , chỉ thích , hi vọng có thể mãi mãi ở bên như thế này.

      “… Ừ.” Giọng trầm thấp của chàng trai cũng trở nên đặc biệt . Dừng chút mới tiếp tục : “ biết.”

      cũng rất thích, rất thích em. Cho nên, nỡ để em phải chịu tủi thân.

      Nhưng mà, những lời này hình như hơi sến, mở miệng được… Vẫn là thôi , tin rằng có thể cảm nhận được. ^_^

      Sau đó chàng trai giơ tay vuốt vuốt tóc – hình như càng ngày càng thích động tác này.

      Hết chương 32

    4. Kỳ Kỳ

      Kỳ Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,341
      Được thích:
      295
      Chương 33

      Thời gian: buổi tối.

      Địa điểm: chiếc giường lớn KINGSIZE.

      Nhân vật: Lâm mỹ nam, Chu Thanh Thanh.

      Sau hồi vận động hề nhàng, Chu Thanh Thanh mềm nhũn mỏi mệt nằm tựa vòm ngực khêu gợi của Lâm Diễn, nghe nhịp tim đập mạnh mẽ, cảm thấy vô cùng thỏa mãn và hạnh phúc.

      Ồ, có người “chuyện đó” hòa hợp? Khụ khụ, đúng là có


      Trong bóng tối, đôi môi Lâm Diễn ghé sát lại, cuốn lấy cánh môi hơi sưng đỏ của Chu Thanh Thanh, chậm rãi mút vào, trao đổi nước bọt ngọt ngào trong miệng nhau.

      Chỉ lát sau, Chu Thanh Thanh cảm giác nơi nào đó của Lâm mỹ nam nghỉ ngơi sau khi vừa mới được thỏa mãn, hình như có dấu hiệu sống lại… hơi cọ vào nơi mẫn cảm của

      Trời đất, sao nhanh vậy! Tinh lực của người đàn ông này có phải quá mức dồi dào … Hu hu hu, công bằng, công bằng, tại sao sau khi xong xuôi, tinh thần sảng khoái, còn lại mệt mỏi muốn chết?

      Chu Thanh Thanh cất giọng yếu ớt đáng thương, cầu xin buông tha: “Sư phụ, em mệt lắm, chúng ta nên ngủ , mai còn phải làm!”

      Lâm mỹ nam hề nhúc nhích, làn môi ấm áp lướt qua vành tai , “Ngày mai phải công tác ở Mỹ, khoảng tuần… Cho nên, xin được ứng trước số lượng của tuần tới.”

      xong, ngậm chặt vành tai nhắn đáng của , bàn tay to cũng bắt đầu vuốt ve.

      “A!” Chu Thanh Thanh khẽ kêu lên tiếng, biết là vì lời của Lâm Diễn, hay là vì cơ thể lại phải chịu đựng trận tập kích mới.

      Hai người chỉ vừa mới xác định quan hệ, là thời điểm dính nhau như keo, trong lòng Chu Thanh Thanh nỡ, nhưng vì muốn thể mình là người thấu tình đạt lý, phải trẻ con thích bám lấy người , thở hổn hển, “Vậy, chúc công tác thuận lợi, vui vẻ!” >_<

      Vừa dứt lời, Chu Thanh Thanh muốn rút lại, gì vậy? tại bọn họ là người , hình như phải những lời ngọt ngào… Thế nhưng, hiểu cái gì?

      Cũng may Lâm mỹ nam hình như để tâm, chú ý của dường như tập trung vào chuyện khác. chỉ thấp giọng: “… Ừm.”

      Chu Thanh Thanh nghĩ, cái miệng vụng về này biết gì, vậy … dùng hành động để thể rằng nỡ!

      Vì thế, bắt đầu cố gắng đáp lại nụ hôn của Lâm Diễn, bàn tay bé mềm mại lặng lẽ vịn vào bờ ngực … học cách mà làm đối với , vuốt ve, trêu chọc…

      Yết hầu Lâm Diễn chuyển động, tự chủ được rên lên khe khẽ, cười tán thưởng đồ đệ nhà mình: “Ừ… Học cũng tồi! Tiếp tục…”

      Nhận được lời cổ vũ khích lệ, bàn tay Chu Thanh Thanh càng mạnh dạn hơn. Dù sao cũng trong cảnh tối lửa tắt đèn, nhìn , hơn nữa bản chất cũng chẳng phải em bé ngây thơ, xem ít sách Tiểu Hoàng các loại (*) (tuy nhân vật chính đều là nam nam… Khụ khụ), hiểu được rất nhiều lý luận sách vở!

      (*) Tiểu Hoàng thư: sách báo trong sáng…

      Vì vậy, hai thầy trò, người cần cù hướng dẫn từng bước, người hiếu học bạo dạn thực hành, “quá trình chế tạo người” – loại vận động có ý nghĩa sâu sa đối với toàn nhân loại, được tiến hành nhiều lần, sâu nghiên cứu, trao đổi và thảo luận.



      Cuối cùng Chu Thanh Thanh mệt mỏi rã rời, đến lúc chịu được thêm nữa đành phải cầu xin, Lâm Diễn mới chịu buông tha .

      Nhắm mắt lại rồi, Chu Thanh Thanh cảm nhận thanh trầm thấp hơi khàn của Lâm Diễn vang lên bên tai: “ ở nhà, em nhớ phải ăn cơm đúng giờ, được vì lười chỉ có mình mà nấu cơm, chỉ ăn mì tôm cho xong chuyện…”

      Chu Thanh Thanh mơ mơ màng màng đáp: “Vâng.” Mệt quá, zZZZ…

      “Còn nữa, hết giờ làm gọi taxi về, tiền xe trả cho em, xe buýt nhiều kẻ háo sắc lắm.” Chúng còn đặc biệt thích ra tay với những người nhắn xinh xắn, giống LOLI như em.

      “Vâng.”

      “Cấp của em, Đường gì gì đó, nhìn cũng phải người tốt. Cho dù là người tốt cũng được, em phải giữ khoảng cách với ta.”

      “… Vâng.”

      “… Nhóc con, phải nhớ đấy.”

      Lần này, Chu Thanh Thanh hoàn toàn đáp lại, xem ra ngủ rồi.

      Ngón tay tinh tế của Lâm Diễn vuốt ve lông mày thanh tú của , mi mắt khép chặt, nhàng thở dài, haizz, xem ra khiến quá mệt mỏi. Chẳng còn cách nào, ai bảo lại khao khát đến thế, dường như bao giờ thỏa mãn?

      biết tuần trôi qua rất nhanh, nhanh chóng quay về, nhưng, vẫn mong lúc nào cũng được ở bên cạnh .

      Xưa nay tình cảm của vốn lạnh nhạt, chưa từng quan tâm tới người nào như thế, vẫn chưa chia cách mà bắt đầu muốn rời xa.

      cũng ngờ mình lại rơi vào tay nhóc vừa lơ đãng vừa phiền toái, nhưng cảm giác sau khi bại trận, hình như cũng tệ lắm.

      Đời người, luôn cần nơi có ý nghĩa… , có lẽ chính là nơi có ý nghĩa nhất đối với .

      Ôm chặt hơn thân hình bé trong lòng, Lâm Diễn cũng nhắm mắt lại.

      *

      Ngày hôm sau, công ty Tinh Hoa. Giờ cơm trưa, tại nhà ăn nhân viên.

      Đại boss Đường đại thiếu vạn năm chưa từng xuất ở nhà ăn nhân viên, hôm nay đột nhiên “giá lâm”, gần như hấp dẫn ánh mắt của tất cả mọi người có mặt.

      Ngoại trừ nào đó ngồi mình bên cửa sổ chọc chọc khay đồ ăn trước mặt, có vẻ ăn cũng được mà ăn cũng chẳng sao, xem ra vẫn đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình.

      Chu Thanh Thanh nhăn cái mũi đáng , đồ ăn công ty ngon bằng sư phụ nấu.

      Nhưng hôm nay mới là ngày đầu tiên sư phụ công tác, vậy mà nhớ món ăn của sư phụ. Máy bay khởi hành lúc mười giờ sáng, lúc này có lẽ sư phụ máy bay rồi?

      Hình như tối qua sư phụ dặn dò , phải nhớ ăn cơm tử tế… Nghĩ đến đây, Chu Thanh Thanh liền tràn đầy nhiệt tình với khay đồ ăn trước mặt bị đâm cho ra hình dạng gì… Bắt đầu chịu khổ cố ăn. Cho dù đồ ăn này ngon, cũng phải cố gắng ăn hết! =v=

      Bỗng nhiên, tiếng quen thuộc mang theo điệu hơi du côn vang lên cách đó xa: “Tiểu Thanh Thanh, hóa ra ở đây à… Ồ, đồ ăn ở đây ngon như vậy sao?”

      Chu Thanh Thanh ngẩng đầu, bất ngờ khi nhìn thấy gương mặt điển trai sáng láng của Đường Thiếu Trác, nhưng mà, bây giờ chỉ có mình sư phụ mới lọt được vào mắt , tất cả những kẻ đẹp trai khác đều chỉ là cọng rơm cỏ rác!

      Nhận ra có rất nhiều ánh mắt mập mờ nhìn về phía họ, Chu Thanh Thanh tức giận : “ tới đây làm gì?” có hứng thú làm nhân vật chính trong những cuộc chuyện trò trà nước đâu.

      Đường Thiếu Trác rất oan ức ca thán: “Tiểu Thanh Thanh, chào đón tôi đến thế sao? Hôm trước ràng chúng ta vẫn còn cùng nhau…”

      Chu Thanh Thanh mặt đầy vạch đen, ràng chỉ là dạo phố rất trong sáng mà thôi, nhưng bị ta ra như thế lại khiến cho dường như có gì đó với ta… Mọi người trong nhà ăn tám phần đều căng lỗ tai.

      Để ngăn ngừa tên này càng càng khiến người ta tưởng tượng, Chu Thanh Thanh cắt ngang: “ vào trọng điểm!”

      Đường Thiếu Trác trừng lớn hai mắt, cười tủm tỉm tuyên bố: “Trọng điểm chính là, phải chịu trách nhiệm với tôi đến cùng!”

      “Phụt…” Chu Thanh Thanh cười sặc sụa.

      Rất nhiều người trong nhà ăn, cũng phun ra.

      Hết chương 33

    5. Kỳ Kỳ

      Kỳ Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,341
      Được thích:
      295
      Chương 34

      Chu Thanh Thanh hận thể cầm kim khâu cái miệng tai họa của Đường Thiếu Trác lại. “ tiếng thôi có được ? Mà tại sao tôi phải chịu trách nhiệm với ? Đừng những câu dễ khiến người khác hiểu lầm như thế?” =_=

      Đường Thiếu Trác ngồi xuống phía đối diện Chu Thanh Thanh, phối hợp hạ thấp thanh , “Này, phải đề nghị tôi làm cái bánh ngọt tặng sinh nhật mẹ tôi sao… Cho nên, phải chịu trách nhiệm đưa tôi học làm bánh ngọt! Tôi tự rất có ý nghĩa! Đây là điểm quan trọng mà nghĩ ra, cho nên, phải chịu trách nhiệm giúp đỡ tôi!”


      Nhìn bộ dạng Đường Thiếu Trác như thể đồng ý tôi thề bỏ qua, Chu Thanh Thanh cũng đành chịu thua, xưa nay giỏi từ chối người khác, huống hồ ý kiến này là của , hình như cũng phải có chút trách nhiệm, bèn hỏi: “ tìm được cửa hàng bánh ngọt nào chịu dạy rồi hả?”

      Đường Thiếu Trác thấy Chu Thanh Thanh từ chối, biết bị mình thuyết phục, vui vẻ vỗ tay cái: “Chưa, nhưng chỉ cần có tiền, sao phải sợ họ chịu dạy?”

      Chu Thanh Thanh trợn mắt, rất muốn phải chuyện gì cũng có thể dùng tiền là xong. Được rồi, trái lại, muốn nhìn chút bộ dạng ta gặp phải khó khăn (ở cùng Lâm mỹ nam lâu rồi, gần mực đen, ha ha), vì vậy gật đầu hỏi: “Được… Bao giờ?”

      “Hết giờ làm chúng ta cùng tìm. Tôi bao bữa tối, cộng với đưa về nhà!”

      Nghe cũng tệ, cần tự nấu ăn cũng cần ra ngoài mua, còn có thể tiết kiệm tiền xe về! biết chừng theo còn có thể học được cách làm bánh ngọt, điểm tâm, đợi khi nào sư phụ về làm cho ăn! ^_^

      nào đó chỉ nhớ chuyện phải ăn cơm tử tế, lại hoàn toàn nhớ sư phụ nhà mình dặn được quá gần gũi người kia… Vì thế vấn đề này quyết định như vậy .

      *

      Có điều, ngày nọ, nhân vật chính trong tin tức buôn chuyện trà nước mới nhất trong công ty, quả nhiên biến thành và tên đáng chết nào đó! = =

      Trong lúc vệ sinh, Chu Thanh Thanh nghe thấy ở gian ngoài có người chuyện: “Haizz, nghe gì chưa? Đường đại boss bắt đầu ăn cỏ gần hang… Nhưng xét cho cùng cũng chỉ là cỏ đuôi chó xoàng xĩnh.”

      “Nghe rồi, hối hận quá, sao buổi trưa tôi lại đồng ý ra ngoài ăn với tên đàn ông xấu xí của phòng XX cơ chứ… Nếu có thể xem trực tiếp tại trường.”

      “Blabla…”

      “Abcxyz…”

      Chờ cho đến khi các bà tám Giáp Ất Bính thỏa mãn khỏi, mới dám ra ngoài…

      cầm cốc định vào phòng pha trà, chợt nghe thấy chủ đề bên trong lại là mình: “ biết Chu Thanh Thanh gì đó kia lai lịch thế nào? phải là thiên kim tiểu thư nhà giàu đó chứ? Nếu với cái lí lịch của ta, làm sao mà vào được Tinh Hoa…”

      ta giống thiên kim nhà giàu chỗ nào? Quần áo, túi xách, cả điện thoại nữa, ràng đều rất bình thường.”

      “Abcxyz…”

      “Blabla…”

      Chu Thanh Thanh đành phải ôm cái cốc trống rỗng quay về.

      hai bước, lại phát lãnh đạo trực tiếp của , Lôi Doanh, đứng ngay sau lưng.

      “Chị… chị Doanh.”

      “Tại sao vào?”

      “Dạ? Em, tự nhiên em thấy hết khát rồi.”

      Nhưng Lôi Doanh lại thẳng tới kéo cánh tay , bước về hướng phòng trà: “Đằng nào cũng tới rồi, theo tôi vào trong.”

      Chu Thanh Thanh hiểu Lôi Doanh có ý gì. ràng từ khi vào công ty cho đến nay, mặc dù chị ta biểu nhiều ra mặt, ngoại trừ ngày đầu tiên nhận việc hơi nặng nề chút, về sau cũng gây khó dễ cho , nhưng vẫn chỉ lạnh nhạt, hôm nay sao thái độ lại khác thường giống như rất thân thiết với vậy?

      “Nhưng mà Tổng giám đốc trước giờ chẳng phải người si tình, chẳng qua nhất thời ham của lạ mà thôi. Chờ xem, tôi dám đánh cược, chưa đầy ba tháng, Chu Thanh Thanh gì đó chắc chắn phải khóc lóc gói ghém rời khỏi đây… Ơ, sao tự nhiên huých tôi… A, chào, chào giám đốc Lôi!…”

      hiểu sao, nhìn mặt kia thoắt đỏ thoắt xanh lại thoắt đen, tâm tình Chu Thanh Thanh bắt đầu tốt hơn. Ghét nhất những người xấu sau lưng!

      Lôi Doanh lạnh nhạt : “Múa lưỡi trong giờ làm việc cũng phải là được, nhưng tốt nhất đừng để tôi nghe thấy lần nữa! FIRE những kẻ thích tán nhảm về ông chủ, tẩy chay nhân viên mới, làm cho tốt việc của mình, tôi tin Đường tổng biết được cũng rất sẵn lòng!”

      Hai nữ nhân viên mới vừa rồi còn chuyện rất high, bây giờ đến thở cũng dám thở mạnh, vâng vâng dạ dạ đáp lời.

      Chu Thanh Thanh lặng lẽ rót nước. Đột nhiên cảm thấy, giám đốc Lôi Doanh nhìn có vẻ lạnh lùng thể tới gần, nhưng thực ra là người rất tốt. thầm hạ quyết tâm, nhất định phải học tập giỏi, cố gắng làm việc, nhất quyết phải ở lại đây! Để cho những người khinh thường chống mắt lên mà xem!

      Dương Tư Tư thường Chu Thanh Thanh ngốc, người khác đối xử tốt với , thường để trong lòng, nhưng người khác đối với tốt chút, lại ghi nhớ rất kỹ. Người như vậy rất dễ chịu thiệt, nhưng số người bị ngốc nghếch của làm cảm động, nhịn được muốn che chở cho .

      Ra khỏi phòng trà, Lôi Doanh vỗ vỗ vào tay , thản nhiên : “Quay về làm việc. muốn bị người khác mình cũng phải chú ý chút.”

      Chu Thanh Thanh nghiêm túc gật đầu. Nhưng, vẫn chưa hiểu lắm: “Chị… Tại sao chị lại giúp em?”

      Lôi Doanh được hai bước, nghe thấy câu hỏi của Chu Thanh Thanh dừng lại, vẫn rất bình thản: “Tôi trông thấy bạn trai tới đón .”

      Mặc dù boss nhà mình tất cả các phương diện đều tồi, nhưng nào có người bạn trai như thế, nhất định thể biết quý trọng.

      ra, Lôi Doanh hơi ghen tị với Chu Thanh Thanh, đều là phụ nữ, hai tám hai chín, rất muốn ổn định nhưng đến đối tượng cũng có, Chu Thanh Thanh còn trẻ như vậy, nhưng lại có rất nhiều đàn ông tốt với , chẳng lẽ chỉ đơn giản vì vẻ ngoài của trẻ trung đáng thôi sao? Nhưng nhìn thấy bộ dạng ngơ ngác, hoàn toàn am hiểu cách sống chung với các đồng nghiệp cùng giới, rốt cục Lôi Doanh xác định… bé này căn bản là ngốc nghếch, đơn thuần!

      *

      Hơn sáu giờ chiều, cả thành phố lên đèn rực rỡ, đường phố náo nhiệt, trong tiệm bánh ngọt trang hoàng rất đẹp.

      bán hàng trông thấy Đường Thiếu Trác và Chu Thanh Thanh vào, thầm than trong lòng, đôi tuấn nam mỹ nữ đẹp mắt! Nhất là người đàn ông kia, đẹp trai quá… còn mang chút cảm giác xấu xa, nhắn xinh xắn đáng như thỏ trắng, cũng rất tồi!

      bán hàng bước lên trước niềm nở chào mời: “Tiên sinh, tiểu thư, xin hỏi hai vị muốn mua loại bánh ngọt gì? Cửa hàng chúng tôi có đủ các loại… Bánh ga-tô tạo hình rừng sô--la đen này bán rất chạy, rất nhiều khách hàng thích, hai vị có muốn thử chút ? Bánh ga-tô hạt dẻ này vừa ra lò, vẫn còn rất tươi mới!…”

      “Chúng tôi muốn mua bánh, tôi muốn nhờ, ừm, thợ làm bánh ở đây dạy tôi làm bánh ngọt… Tôi có thể trả tiền!”

      “Rất xin lỗi tiên sinh, thợ làm bánh của chúng tôi còn bận nhiều việc, thể nào dạy ngài…”

      “Bận? Bận đến mức kiếm tiền cũng có thời gian sao? Tôi sẵn sàng đền bù tổn thất cho các … Năm trăm đủ ? ngàn?… Hai ngàn!”

      “Tiên sinh, nếu hai vị có ý định mua bánh ngọt, vậy xin mời ra ngoài, đừng làm ảnh hưởng tới chúng tôi buôn bán.”

      “Mẹ nó… @#¥%&*… Loại người gì thế này!”

      Chu Thanh Thanh chỉ cảm thấy… vô cùng mất mặt! = = Vội vàng kéo cái tên vẫn còn hùng hùng hổ hổ kia ra ngoài. “Chúng ta thôi! Sang hàng khác!”

      Đường Thiếu Trác nghe, càng lớn tiếng la hét: “? Tại sao phải ? Bổn thiếu gia nhìn trúng cửa hàng này… Lấy ảnh chụp quá trình học làm bánh của bổn thiếu gia treo lên trước cửa, đúng là tấm biển sống tốt biết bao! Tôi còn thu phí quảng cáo với phí phát ngôn của bọn họ! Còn có thể mở quầy chuyên dạy làm bánh ngọt ngay tại chỗ cho những khách hàng có hứng thú, những điều này mới là mấu chốt kinh doanh, các tiệm bánh ngọt khác hề có… Các người có hiểu ? Tôi thấy có vẻ các người hiểu đâu, mau gọi giám đốc của các người tới đây, tôi thảo luận với ta!”

      bán hàng thầm kêu khổ trong lòng, đẹp trai này sao lại vô lý quá đáng như vậy? khổ cho bạn phải chịu đựng ta. Nụ cười mặt bán hàng cứng đờ đến mức thể nhịn được nữa: “Tiên sinh, xin ngài đừng như vậy… Chúng tôi ở đây là tiệm bánh, chỉ bán bánh ngọt, phải trường dạy nấu ăn…”

      Chu Thanh Thanh thầm than khóc trong lòng, cũng thể Đường Thiếu Trác đúng, lời ta hoàn toàn hợp lý, nhưng, có biết thái độ của thế này khiến người khác khó chịu ? tưởng tiệm bánh này là của nhà mở chắc? Sớm biết vậy cùng ta để khỏi bị mất mặt! = =

      Lúc này, người đàn ông trẻ tuổi lịch bước ra giữa đám người, giọng điềm đạm nhưng mất sức mạnh: “ xảy ra chuyện gì? Ai muốn tìm giám đốc? Là tôi đây.”

      Đám nhân viên cửa hàng đều lặng lẽ thở dài.

      Đường Thiếu Trác: “Này này, giám đốc tiên sinh, tới đúng lúc! Tôi có số chuyện muốn với …”

      Chu Thanh Thanh xấu hổ, tên này, ràng chỉ là việc riêng tư của cá nhân, ta lại làm như có vụ việc gì nghiêm trọng lắm, lại còn cần phải thảo luận với người ta…

      Người đàn ông theo tiếng nhìn ra, “Ô… Em là, Thanh Thanh? Thanh Thanh tiểu sư muội, sao em lại ở đây?!” Thanh của người đàn ông lộ vẻ ngạc nhiên mừng rỡ… hoàn toàn để ý tới Đường Thiếu Trác ở bên cạnh.

      “Hả…” Chu Thanh Thanh kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn về phía giám đốc cửa hàng trẻ tuổi lại tuấn nhã nhặn, quan sát hồi lâu mới do dự hỏi: “ là… Trần sư huynh?”

      Trần sư huynh là hội trưởng hội Anime mà Chu Thanh Thanh tham gia lúc còn học đại học, hình như tên là Trần Dật Văn. Năm đó Chu Thanh Thanh mới học năm nhất, ta là năm ba. Trong ấn tượng, sư huynh nhã nhặn điềm đạm này rất quan tâm đến , hồi ấy còn có người đùa rằng có ý với , chỉ coi là họ thích buôn chuyện, hề phát ra điều gì bất thường, lâu sau, chợt nghe được tin chị cũng trong hội Anime ở bên nhau.

      Trần Dật Văn mỉm cười nhàng: “Đúng vậy, là ! Khéo quá… Thanh Thanh sư muội, lâu gặp! Vị này là, bạn trai em?” đến đây, ánh mắt ta nhìn Đường Thiếu Trác lại tăng thêm vài phần dò xét có thiện cảm.

      Chu Thanh Thanh định giải thích rằng phải, Đường Thiếu Trác lại tranh mở miệng trước: “Tôi là cấp của Thanh Thanh kiêm…”

      Chu Thanh Thanh véo Đường Thiếu Trác cái, trừng mắt, ý là: dám lung tung tôi bóp chết !

      Đường Thiếu Trác cường điệu “ái” tiếng, “Tiểu Thanh Thanh sao em lại véo …” Sau đó quay sang Trần Dật Văn: “À, bạn bè! Ài ài ài, cũng biết đấy, ấy rất hay ngại… Hóa ra giám đốc cửa hàng vừa khéo là sư huynh của Thanh Thanh nhà chúng tôi! Vậy dễ thương lượng rồi!”

      Chu Thanh Thanh mặt đầy vạch đen, bây giờ mà giải thích bọn họ phải bạn trai bạn , chắc chẳng ai tin?

      Vẻ mặt Trần Dật Văn ảm đạm, nhưng rất nhanh lại nở nụ cười hòa nhã: “Có chuyện gì chúng ta ngồi xuống rồi !”

      Đường Thiếu Trác và Chu Thanh Thanh đều có ý kiến, “Được.”

      “Thanh Thanh muốn ăn bánh ngọt, điểm tâm, hay là đồ uống gì, cứ gọi tùy ý! Sư huynh mời khách.”

      Chu Thanh Thanh vui vẻ : “Oa, ạ? Tốt quá! Sư huynh, vậy em khách khí!”

      Trần Dật Văn cười cười: “Hoan nghênh em ‘ khách khí’.”

      “Được rồi được rồi, phải ngồi xuống bàn bạc sao…” Sư huynh sư muội, gọi thân mật quá nhỉ! Đường Thiếu Trác nhìn qua ánh mắt người đàn ông kia là biết ta từng thích Chu Thanh Thanh, biết chừng bây giờ vẫn còn có cảm tình. Bỗng nhiên hơi hối hận tại sao mình lại cứ phải nhất quyết học ở cửa hàng này chứ! = =

      Đường Thiếu Trác thu lại bệ đỡ Đường thiếu gia, cũng tỏ ra khiêm tốn, lễ độ – hiểu sao, muốn Chu Thanh Thanh cho rằng khiến bị mất mặt trước “sư huynh” này – tại sắm vai bạn trai đấy!

      Tuy thực ra phải.

      Tại sao bạn trai lại phải là ? Nhớ tới người đàn ông mấy lần kéo Chu Thanh Thanh từ tay , Đường Thiếu Trác đột nhiên rất cam lòng…

      *

      Trần Dật Văn biết Đường Thiếu Trác vì mẹ nên mới đến học làm bánh ngọt, lập tức đồng ý ngay – cho dù phải vì thế cũng nể mặt Chu Thanh Thanh mà đồng ý.

      Thợ bánh ngọt làm việc, thể đặc biệt dạy riêng bọn họ, nhưng họ có thể đứng ngoài quan sát, trình tự cụ thể, Trần Dật Văn cũng biết, hơn nữa rảnh, nên có thể do trực tiếp dạy họ.

      Đường Thiếu Trác muốn phải nợ ta, liền chủ động đưa ra ý kiến, Tinh Hoa giúp cửa hàng bánh ngọt này, dùng ý tưởng trước đó của làm nền tảng, đặt ra phương án quảng cáo hoàn chỉnh.

      Trần Dật Văn quan tâm lắm tới những chuyện đó, mở tiệm bánh này chỉ xuất phát từ niềm thích, trông mong nó nổi tiếng hay kiếm được nhiều tiền, nhưng có thể giúp cửa hàng khá hơn cũng chẳng có gì tốt. Sau khi nghe danh Tinh Hoa, hề từ chối, đồng ý nhưng vẫn kiên quyết trả phí quảng cáo.

      Đường Thiếu Trác cười: “Vậy chúng tôi cũng nhất quyết trả học phí!”

      Trần Dật Văn bất đắc dĩ, cuối cùng vẫn đồng ý. Hai người đều thích dựa vào quan hệ của Chu Thanh Thanh mà thiếu nợ nhau, như thế này là tốt nhất.

      Sau khi Chu Thanh Thanh tiêu diệt hết ba cái bánh rán, hai cái bánh ngọt, ly nước chanh, Đường Thiếu Trác cũng “trao đổi” xong với Trần Dật Văn.

      lau miệng, với Đường Thiếu Trác theo sau Trần Dật Văn, tiến vào gian làm bánh.

      Làm bánh ngọt khó khó, dễ cũng chẳng dễ, cứ thế hai người học liên tục vài ngày.

      Mỗi ngày sau khi hết giờ làm, ăn tối rồi tới đây học, học trong hai ba tiếng, sau đó Đường Thiếu Trác đưa Chu Thanh Thanh về nhà.

      Trong quá trình ở gần nhau, Trần Dật Văn cũng biết được về Chu Thanh Thanh, Đường Thiếu Trác phải bạn trai , chỉ là quan hệ cấp cấp dưới và bạn bè mà thôi.

      Trần Dật Văn chớp mắt, rất vui vẻ, Đường Thiếu Trác lại hằm hè ghé sát vào tai : “ đừng có vui mừng quá sớm, tuy tôi phải bạn trai ấy, nhưng ấy có bạn trai rồi, người đàn ông nhìn còn đẹp trai hơn tôi, có tiền hơn tôi…”

      Trần Dật Văn từ chối cho ý kiến, vẫn chỉ cười : “Vậy sao.” Cùng là đàn ông, sao lại biết Đường Thiếu Trác cũng có ý với Chu Thanh Thanh.

      Sau khi biết bọn họ phải người , ngăn được bản thân dần dần nảy sinh tia hy vọng… Năm đó rất khéo léo ám chỉ với Chu Thanh Thanh rằng thích , tiếc là hoàn toàn có phản ứng, cho rằng thích mình, vì vậy bỏ lỡ, đồng ý ở bên người con thích .

      Sau này hơi hối hận, vì bên cạnh phải là người muốn nhất, có điều rất khó quay đầu lại.

      Cuối cùng vì tính cách hợp nên và bạn chia tay.

      Hôm nay, vận mệnh lại lần nữa để Chu Thanh Thanh xuất trước mặt , nhất định phải tranh thủ cơ hội lần này!

      Hết chương 34

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :