1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Vừa gặp đã yêu - Hắc Miêu Bạch Bạch

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Kỳ Kỳ

      Kỳ Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,341
      Được thích:
      295
      Chương 20

      “Cạch cạch!” “Rầm!” Lại lần nữa tiếng mở cửa đóng cửa vang lên, tuyên bố lần này Tô Kế , trước đó Lâm Diễn rất “tốt bụng” nhắc nhở cậu ta phải mang toàn bộ đồ của mình .

      Dọn xong bát đũa vào phòng bếp, Lâm Diễn quen nhìn nào đó ăn no rồi như đại gia – ngồi ghế sa-lông xem chương trình văn nghệ nhàm chán, vì vậy lại quay ra sai bảo Chu Thanh Thanh: “ rửa bát.”

      Ăn xong rồi phải rửa bát, nên làm. Tuy thích nhưng Chu Thanh Thanh vẫn gật đầu, có bất kỳ ý kiến gì: “Được.”

      “Đợi …” Lâm Diễn gọi Chu Thanh Thanh đứng dậy về phía phòng bếp.


      Chu Thanh Thanh dừng bước, mù mờ quay đầu lại: “Hả?”

      “Cái này, đeo vào.” Lâm Diễn cầm chiếc tạp dề màu xanh lam mà vừa cởi ra, giúp Chu Thanh Thanh đeo vào, sau đó buộc lại ở phía sau lưng.

      động tác thắt nút vô cùng đơn giản, Lâm Diễn lại thấy chút cảm giác ấm áp từ cử chỉ bình thường mà thân mật – hai người bọn họ, giống đôi vợ chồng son sao? Hay là tuần trăng mật tân hôn gì đó…

      Trái tim Lâm Diễn khẽ dao động, kìm được từ phía sau vòng tay qua eo Chu Thanh Thanh – quả nhiên, động tác này khiến có cảm giác nơi quạnh nào đó trong đáy lòng bỗng chốc được lấp đầy, rất hạnh phúc, rất thỏa mãn.

      Chu Thanh Thanh bị động tác bất thình lình của Lâm Diễn làm cho hoảng sợ – phải chỉ là buộc cái tạp dề sao? Sao đột nhiên lại ôm vào rồi? Thế nhưng, lại phát bản thân hề ghét đụng chạm của , thậm chí còn có loại cảm giác ấm áp, ngọt ngào…

      Nhưng mà tại sao đột nhiên lại ôm ?

      “Lâm mỹ nam …” Chu Thanh Thanh vừa định lên tiếng hỏi bị Lâm Diễn chặn lại: “Suỵt, đừng gì cả.”

      Hai người cứ yên lặng ôm nhau như vậy, qua lúc lâu, Lâm Diễn ghé môi vào sát bên tai Chu Thanh Thanh, tiếng cất lên vô cùng mềm mại: “Chu Thanh Thanh, có phải em thích tôi ?”

      Nếu như em phải, chúng ta cùng chuyện đương. Tuy chiếu theo quy cách và mắt nhìn của tôi, từ mọi phương diện em đều đạt tiêu chuẩn… Nhưng, nếu đối tượng là em, tôi có thể cần để ý tới những thứ hư vô đó.

      Chu Thanh Thanh hoảng hốt, theo bản năng phủ nhận: “Thích, thích ? Làm sao có thể, ha ha ha…” Theo nhận thức của , bị Lâm mỹ nam phát tâm ý cũng ngang với bị Lâm mỹ nam cho rằng chín chắn, tiếp đến bị cho là phiền phức, thậm chí bị đuổi

      Lông mày Lâm Diễn nhíu chặt lại, con ngươi đen nhánh thăm thẳm sâu sa. Phủ nhận nhanh như vậy, là vì thích chưa đủ sâu, hay là trong mắt “còn có” hoặc “lại có” người đàn ông khác?

      từ bỏ được thích đối với “chồng trước” họ Hàn xấu xa kia, nhưng tối nay vẫn kìm được hỏi Tô Kế chuyện của người đàn ông đó, cho thấy thực ra vẫn còn quan tâm để ý đến ta.

      Buổi chiều phỏng vấn ở Tinh Hoa, tên Đường Thiếu Heo gì đó kia ràng là có ý đồ nên mới tuyển làm trợ lý, đạo lý rất đơn giản, hiểu là biết hay là giả vờ biết! lại có thể cho ta là “người tốt”! Còn ngồi xe của về!

      Có phải chỉ cần đàn ông có điều kiện đối xử với tốt chút là đều “thích”?

      Chu Thanh Thanh, em rốt cuộc là vừa ngốc vừa si tình, hay là vừa mê trai vừa đa tình hả?

      Trong lòng Lâm Diễn như có bình ngũ vị bị đổ vỡ, càng nghĩ càng đúng hương vị, ngoài miệng cười lạnh tiếng: “Tốt lắm. Vậy tôi yên tâm rồi!”

      Thần kinh Chu Thanh Thanh hoàn toàn bị kéo căng, vô cùng chờ mong Lâm Diễn ra câu: “Em có thể thích.”

      Giây phút này vô cùng mong mỏi… dám hy vọng xa vời rằng thích , biết, mình quá bé… Chẳng có chỗ nào khiến có thể thích. Trước nay hề tự tin, thích người, trong tình huống thể xác định được tình cảm của đối phương, bao giờ cũng có thói quen coi bản thân mình rất hèn mọn.

      Kết quả, lại là câu còn khó hiểu hơn cử chỉ của Lâm Diễn (ban đầu khi về nổi giận với , sau đó hôn , bây giờ lại ôm buông), càng khiến cảm thấy thể nào hiểu nổi.

      “Cái gì tốt? yên tâm cái gì?”

      Nếu như phải vì thích, tôi hôn em sao? Nếu như phải vì thích, tôi ôm em buông sao? Có lẽ, cần phải dùng hành động biểu đạt ràng hơn nữa.

      Lâm Diễn xoay người Chu Thanh Thanh về phía mình, đưa tay nâng cằm Chu Thanh Thanh, giọng có chút phẫn nộ: “‘Yên tâm’ muốn làm gì với em làm! Mặc kệ tôi có làm gì, em cũng hiểu lầm!” Sau đó liền cúi đầu, mạnh mẽ hôn lên cánh môi màu hồng phấn mê người, vì kinh ngạc mà hơi hé ra của .

      Những lời này của Lâm Diễn ra phải ngược lại, hàm ý là, tỏ vẻ ràng như vậy, sao em còn hiểu lầm chút nào?

      thẳng “ thích em”? Chết tiệt, vậy quá là buồn nôn! Đánh chết cũng ra được! Từ trước tới giờ đều là con tỏ tình với có được ? Mặc dù Chu Thanh Thanh còn chưa thích đủ nhiều, cũng cần biết, dù gì sớm muộn cũng thích !

      Thế nhưng, rất đáng tiếc, đầu óc Chu Thanh Thanh có lẽ đặc quánh, tuyệt đối thể xoay chuyển… Cho dù vốn có chút năng lực suy nghĩ, cũng bị nụ hôn sâu ban đầu hung hăng, sau đó dịu dàng của Lâm Diễn làm cho chóng mặt, đình công…

      Chu Thanh Thanh choáng váng nghĩ: Hình như mình nằm mơ… Lại có thể mơ thấy Lâm mỹ nam làm trò khiếm nhã với mình! Hóa ra mình khao khát ấy đến vậy sao? Ặc, mình háo sắc quá! Ôi trời ơi, xấu hổ…

      Nhưng mà, giấc mơ này có phải hơi chân thực quá ? ràng có thể cảm giác được, đôi môi ấm áp của Lâm Diễn lướt qua đôi má , chạm vào bên tai , còn ngậm lấy vành tai xinh xắn của , đầu lưỡi nhàng thè ra liếm…

      Xúc cảm ướt át mịn màng, tác động tới từng dây thần kinh của Chu Thanh Thanh, khiến toàn thân căng lên, rồi lại có loại cảm giác tê dại khó nên lời, khiến cơ thể trở nên yếu mềm, còn chút sức lực, đành phải đưa tay nắm chặt vạt áo trước ngực Lâm Diễn.

      “Chu Thanh Thanh… Mở to mắt ra cho , nhìn kỹ , đây tất cả, đều là .” Giọng Lâm Diễn trở nên hơi khàn khàn, bất đắc dĩ vang lên bên tai Chu Thanh Thanh.

      Chu Thanh Thanh nghe lời mở to hai mắt, thấy gương mặt tuấn tú của Lâm Diễn gần trong gang tấc, kìm được giơ tay sờ lên mặt , lẩm bẩm : “Là …”

      Con ngươi trong suốt, nhiễm ba phần mông lung, ba phần mê muội, trở nên vô cùng kiều diễm động lòng người. Trong lòng Lâm Diễn vừa bực mình vừa buồn cười, này, luôn có thể khiến cả lửa giận, cả lửa ham muốn của đều thể đè nén được, nhưng có thể thấy say đắm thể che giấu được trong đáy mắt Chu Thanh Thanh. Nếu như phải xuất phát từ thích , trong lúc bị hôn mà lại cảm giác là nằm mơ!

      Nơi nào đó trong lòng bắt đầu trở nên mềm mại. Đầu ngón tay vuốt lên cái trán trắng mịn của Chu Thanh Thanh, cuối cùng dừng lại hàng lông mày thanh tú của , nhàng viền theo từng đường nét. Môi áp sát, những nụ hôn dịu rơi xuống mắt , chóp mũi .

      Động tác quá mức dịu dàng, Chu Thanh Thanh vừa mới khôi phục được chút tỉnh táo, giờ lại đắm chìm trong dịu dàng của .

      Nếu như đây là , muốn cự tuyệt, cũng muốn tìm hiểu xem dịu dàng của Lâm Diễn trong giờ phút này có phải chỉ là đóng giả hay .

      Sử dụng câu rất buồn nôn, dù sao lần đầu tiên của cũng cho rồi, giờ phút này, trái tim cũng đầy ắp bóng hình , thêm lần nữa, có làm sao?

      : “‘Yên tâm’ muốn làm gì với em làm! Mặc kệ tôi có làm gì, em cũng hiểu lầm!” Theo nghĩa đen hẳn là cảnh cáo , bất kể có làm gì, cũng nên hiểu lầm?

      hiểu lầm, nhưng, thể kìm nén được bản thân đắm chìm. Nhưng hiểu , đắm chìm lúc này đây, chỉ có thân thể của .

      Chiếc tạp dề màu xanh da trời vừa mới buộc vào, lại bị mở ra, rơi mặt đất.

      Áo sơ mi người Chu Thanh Thanh, chẳng biết từ lúc nào bị mở ra vài chiếc khuy, Lâm Diễn lại thò tay ra phía sau lưng , mở khóa áo ngực của , sau đó bàn tay phủ lên bên ngực trắng nõn mềm mại gần như hoàn toàn bị lộ ra ngoài khí, nhàng xoa nắn, khi lại tà ác dùng hai ngón tay, kẹp lấy đỉnh hai nụ hoa nổi lên, chầm chậm kéo ra chút…

      “Ưm…” Chu Thanh Thanh cảm giác trong cơ thể có luồng nhiệt ngừng lưu chuyển, nghe thấy tiếng rên rỉ khó hiểu của chính mình, xấu hổ vội vàng cắn chặt môi dưới.

      Lâm Diễn lại lần nữa hôn lên môi , dùng kỹ xảo linh hoạt của đầu lưỡi cạy mở hàm răng cắn chặt môi, sau đó tiến vào do thám trong miệng , cùng chiếc lưỡi nhắn của quấn quít chơi đùa.

      Hôn cho đến khi Chu Thanh Thanh sắp thể thở nổi, Lâm Diễn mới chịu buông tha cho hai cánh môi hơi sưng đỏ của , giọng khàn khàn gần như nỉ non cảnh cáo: “ cho phép cắn môi, kêu lên. Ở trước mặt , cần thẹn thùng, thích nghe tiếng của em… Rất êm tai ~!”

      Đồng thời, bàn tay to khác của Lâm Diễn xoa lên tấm lưng trần trơn nhẵn của Chu Thanh Thanh, chậm rãi di chuyển xuống… Chu Thanh Thanh chỉ cảm thấy như từng tế bào mẫn cảm nhất của cơ thể đều tập trung ở những nơi đầu ngón tay thon dài kia lướt qua.

      “Ưm… a…” Lại là trận tê dại mãnh liệt, máu như dồn hết lên não, trong đầu Chu Thanh Thanh rốt cuộc thể chứa được suy luận logic gì nữa, chỉ có thể để mặc cho tất cả các giác quan, theo dẫn dắt của Lâm Diễn.

      Bàn tay lưu luyến bên eo , lúc này trượt sang vùng bụng bằng phẳng, nhàng xoa mấy vòng, sau đó tiếp tục hướng xuống phía dưới…

      Chu Thanh Thanh nhịn được duỗi tay đè chặt bàn tay muốn cởi khuy quần của , “Đừng… Em, em còn chưa tắm rửa! Người đầy mồ hôi bẩn lắm…”

      Lâm Diễn cầm ngược lại bàn tay , cánh môi gợi cảm vẽ thành nụ cười xấu xa: “Em thích tắm xong làm tiếp? Được, chúng ta cùng tắm!”

      Chu Thanh Thanh phục hồi lại tinh thần, phát ra giờ phút này bám người Lâm Diễn, áo quần bị cởi ra nửa. Lập tức xấu hổ mặt đỏ bừng, giãy giụa muốn kéo ra chút khoảng cách giữa hai người. “Đừng, đừng, em tự tắm là được rồi…”

      Lâm Diễn nào có chịu cho cơ hội đào thoát? Lập tức ôm ngang người Chu Thanh Thanh, bế thẳng vào phòng tắm tầng

      Hết chương 20

    2. Kỳ Kỳ

      Kỳ Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,341
      Được thích:
      295
      Chương 21

      Tắm uyên ương… Trong đầu Chu Thanh Thanh lập tức lóe lên ba từ vô cùng mờ ám khiến người ta đỏ mặt khi nghĩ đến này.

      Cho đến khi vào trong phòng tắm, Lâm Diễn thả xuống rồi, Chu Thanh Thanh lại đưa tay ôm chặt cổ Lâm Diễn, chịu buông tay! o(╯□╰)o

      Lâm Diễn buồn cười : “Sao vậy? Em cứ như thèm khát lắm, giây cũng muốn tách rời?”

      Tuy bọn họ từng làm chuyện này, nhưng giống nhau, lần trước là tiến hành trong tình huống tối lửa tắt đèn, lúc này đèn đuốc sáng trưng, đương nhiên rất ngại. Chu Thanh Thanh cất giọng buồn bực: “ phải! Em, em chỉ là…”


      Những lời sau đó càng ngày càng , Lâm Diễn thể nghe khó chịu điều gì, nhưng từ nhiệt độ nóng bỏng của khuôn mặt dán lồng ngực có thể nhận ra, , lại, xấu, hổ!

      Lâm Diễn bật cười trầm thấp, tâm tình dường như rất tốt: “Đừng sợ, cam đoan, rất nhàng, nếu như em muốn, lúc nào cũng có thể bảo dừng lại, bắt buộc em…”

      Chu Thanh Thanh lại khỏi chìm đắm sâu thêm vào dịu dàng của : “Vậy, vậy được rồi!” Chu Thanh Thanh buông hai cánh tay ôm chặt Lâm Diễn, cách ra khoảng, nhưng vẫn dám ngẩng đầu nhìn .

      “Em tắm vòi sen hay là tắm bồn?”

      “Tắm bồn.” Sau khi Chu Thanh Thanh trả lời, Lâm Diễn dịu dàng buông ra, xoay người mở nước nóng. Tiếp đó lại xoay người, bắt đầu… cởi quần áo của mình!

      Chu Thanh Thanh mê muội nhìn cơ thể Lâm Diễn dần dần lộ ra, cơ bắp rắn chắc, hề có mỡ thừa, nhịn được thầm nuốt nước bọt, nhất thời tính háo sắc bộc phát, cái gì ngại ngùng, xấu hổ đều bị ném hết ra khỏi đầu…

      Lâm Diễn cởi hết chỉ còn chiếc quần hình tứ giác, lúc Chu Thanh Thanh nhìn thấy nơi nào đó phồng lên giữa hai chân , đại não lại lần nữa nhồi máu – mặc dù nhìn thấy trực tiếp, nhưng cảm giác đau đớn lần trước nó mang lại cho chính là khắc cốt ghi tâm!

      Ý nghĩ chùn bước tự nhiên sinh ra trong đầu, chân Chu Thanh Thanh lặng lẽ hơi hướng về phía cửa.

      Cảm thấy Chu Thanh Thanh có ý đồ bỏ chạy trước khi lâm trận, Lâm Diễn nhanh chóng dùng cơ thể cao lớn gần như khỏa thân hoàn toàn của mình chặn Chu Thanh Thanh lên cửa thủy tinh mờ của phòng tắm, ngăn lại đường lùi cuối cùng của . Tiếng có vẻ buồn rầu: “Em dám trốn à?”

      Chu Thanh Thanh: “ , bắt buộc em!” >_<

      Đó chẳng qua chỉ là loại kế sách! lại tưởng ? Nhưng mà, lát nữa, chắc chắn làm cho phải chủ động “muốn”!

      Lâm Diễn cúi đầu xuống hung hăng hôn lên môi trừng phạt, đầu lưỡi ngang ngược liếm lên hàm răng , ra sức mút lấy hai cánh môi , nhân lúc sợ hãi hơi hé miệng, đầu lưỡi tiến quân thần tốc, quấn quít lấy lưỡi ngừng mút vào, đầu lưỡi quét qua từng chiếc răng của . Cho đến khi Chu Thanh Thanh ở trong lòng bị hôn đến khó thở, mới buông môi ra.

      Cúi đầu nhìn thở dốc trong lòng mình, lông mi dài hơi rung rung, ánh mắt mông lung mờ hơi nước, hai má đỏ hồng, cánh môi mọng hơi trề ra, quyến rũ lại muốn cúi đầu hôn lên đôi môi .

      Chu Thanh Thanh ngừng thở gấp, đôi mắt long lanh ngập nước mở to, trừng trừng nhìn Lâm Diễn, tại sao cứ bị hôn đến mức khó thở nhanh đến thế, nhưng còn lại thoải mái như chẳng hề có chuyện gì. Cảm nhận thấy khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông trước mắt lại áp sát, vội vàng dùng tay che miệng , để có cơ hội hôn khiến đầu óc choáng váng nữa.

      Người đàn ông gian xảo vươn đầu lưỡi nóng ấm, liếm bàn tay bé của Chu Thanh Thanh che miệng mình, đầu lưỡi ấm mềm nhẵn khiến Chu Thanh Thanh sợ hãi lập tức rút tay về.

      Trong lòng bàn tay có cảm giác ẩm ướt, lại bị đầu lưỡi của liếm dẫn đến trận tê dại, mặt Chu Thanh Thanh lại lần nữa đỏ bừng.

      mặt Lâm Diễn là nụ cười tà ác, cúi đầu nhìn Chu Thanh Thanh trong lòng mình, đôi mắt to vô tội hơi long lanh nước mở trừng trừng như con thỏ con nhìn , đôi môi bị hôn đỏ mọng ướt át hơi nhếch lên, người có hương bạc hà thơm mát dễ chịu.

      Cuối cùng Lâm Diễn chịu được cảnh tượng hấp dẫn trước mắt, nhân lúc Chu Thanh Thanh phòng bị, thò tay bắt đầu cởi đám quần áo lộn xộn người , đồng thời thè lưỡi liếm vành tai xinh xắn của , hết mút vào lại ngậm lấy, phân tán chú ý của . Cảm giác thân thể trong lòng ngừng run rẩy, Lâm Diễn lại ngừng ngậm lấy vành tai nhắn của .

      Ơ ơ ơ, quần áo của đâu hết rồi? Sao lại rơi hết sàn thế kia?

      “Ưm… Đừng, đừng…” Chu Thanh Thanh cũng kìm được tiếng rên khẽ, cảm giác hoàn toàn lạ lẫm này khiến sợ hãi, biết rốt cuộc phải làm thế nào để thoát ra. Bên tai bị dùng đầu lưỡi liếm khiến từ lưng truyền lên trận tê dại, toàn thân còn chút sức lực.

      Cho đến khi bị thả vào trong bồn nước ấm, Chu Thanh Thanh mới ý thức được “việc chính” mà bọn họ phải làm bây giờ là… tắm rửa.

      Chu Thanh Thanh thẹn thùng ngâm mình vào trong nước.

      Lâm Diễn bật cười khẽ, cởi thứ duy nhất còn lại người, cũng bước vào trong bồn tắm.

      Trong gian phòng của Chu Thanh Thanh chỉ có bồn tắm lớn dành cho người, lúc dùng thấy bồn tắm rất rộng, nhưng hôm nay có thêm Lâm Diễn lại trở nên vô cùng chật chội.

      Thân thể hai người, dù hữu ý hay vô tình cũng luôn bị đụng chạm… Thế nhưng, Lâm Diễn lại nghiêm túc giúp tắm rửa, đổ ra rất nhiều sữa tắm xoa lên khắp người , bàn tay to vuốt ve từng tấc da thịt, bọt xà phòng nhanh chóng bao phủ toàn thân

      Đương nhiên, bàn tay của Lâm Diễn thể nào chỉ giúp tắm rửa theo quy củ, nếu chỉ là tắm rửa sao ngón tay lại cứ dừng lại rất lâu ở những bộ phận đặc biệt của ? Nhưng Chu Thanh Thanh chẳng còn sức lực để ngăn cản những động tác ngày càng đứng đắn của … Thậm chí trong lòng còn có chút… mong chờ! Đây là chuyện gì? Cơ thể trở nên kỳ lạ, giống như phải của mình, hoàn toàn theo kiểm soát của … Hu hu hu!

      Tiếp đó Lâm Diễn bắt đầu tự tắm rửa, có điều hiểu sao, mỗi động tác rất bình thường, lại làm nó theo cách vô cùng quyến rũ, khiến Chu Thanh Thanh quên hết cả ngại ngùng, chỉ cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, ngứa ngáy khó chịu…

      vất vả mới rửa sạch tất cả bọt xà phòng thân thể hai người, Lâm Diễn đứng dậy, lấy chiếc khăn tắm sạch trong tủ tường, nhấc ra khỏi nước, quấn khăn tắm quanh người , sau đó bế lên, về phía… giường trong phòng ngủ.

      Tắm rửa xong, làn da vốn mềm mại trắng nõn của Chu Thanh Thanh lúc này lại ửng hồng, vô cùng động lòng người… Lâm Diễn cảm thấy thể nào nhịn được nữa, nhưng mà, vẫn phải nhịn, lần trước là lần đầu tiên của , thể tránh khỏi đau đớn, nhưng lúc này đây, muốn mang lại cho trải nghiệm hoàn mỹ nhất.

      Chu Thanh Thanh cảm giác mình được nhàng thả xuống mặt giường lớn, khăn tắm bung ra, mảnh vải che thân, hoàn toàn lộ ra trước mắt , cả hai người đều trần trụi, nhưng trái lại hề sợ hãi hay muốn lùi bước, bởi vì cũng khao khát .

      chiếc giường đơn màu trắng, đôi mắt với hàng mi hơi rung động mơ màng nhìn . có ngũ quan hoàn hảo, cũng có đường cong khiến người ta ghen tị, nhưng đối với lại có sức hấp dẫn chết người, làn da trắng ngần như trong suốt, từng đường cong đều đáng , nhìn ngọt ngào ngon miệng!

      Lâm Diễn cúi người hôn lên cánh môi non mềm giống như đóa hoa tươi đẹp, bàn tay to khách khí nhàng xoa nắn trước ngực

      Bởi vì trong lòng có tình cảm với , cho nên, quên hết tất cả ngại ngùng và e sợ, theo dẫn dắt của , hoàn toàn chìm đắm.

      {phía dưới lược bỏ tám trăm chữ}…



      Cho đến khi hai người yên bình trở lại, Chu Thanh Thanh tựa vòm ngực gợi cảm của Lâm Diễn, buồn ngủ ngáp cái.

      Lâm Diễn vòng tay ôm chặt , nhàng đặt nụ hôn lên trán , giọng đầy nuông chiều: “Mệt à? Ngủ .”

      Chu Thanh Thanh mơ màng “ừm” tiếng. Trước khi chìm vào giấc ngủ mơ hồ nghĩ, vậy có lẽ là, chính thức, make love.

      Khiến người ta trong chốc lát có cảm giác như lên mây, rồi lại cảm giác như rơi xuống vực thẳm, chìm nổi trong biển dục vọng, cả thể xác và tâm hồn đều giao cho người khác, cũng dùng toàn bộ thể xác và tâm hồn để cảm nhận đối phương… Thân thể kết hợp và cũng là tâm hồn tương giao… Chẳng trách, hồn xiêu phách lạc…

      Thân thể họ giờ phút này vẫn thân mật quấn lấy nhau, nhưng biết , khoảng cách giữa hai người, rất xa rất xa. Thế nhưng, lúc này đây, muốn trốn tránh, chùn bước, muốn, cố gắng, tới gần .

      … Lâm Diễn, sau khi cùng , bảo em làm thế nào có thể bằng lòng với những người đàn ông khác.

      Hết chương 21

      p/s: chưa bao h edit chương nào kiểu này ==!, amen, vốn từ của mình có hạn, mong quý vị thông cảm >_<

    3. Kỳ Kỳ

      Kỳ Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,341
      Được thích:
      295
      Chương 22

      Hôm sau, Chu Thanh Thanh chính thức làm ngày đầu tiên.

      Lúc Chu Thanh Thanh ngủ dậy hơi muộn, tối qua vì bận rộn “việc nào đó” mà quên đặt đồng hồ báo thức, là Lâm Diễn gọi dậy.

      Đúng tám giờ, nhà Lâm Diễn, bàn cơm.

      đưa em làm nhé?” Lâm Diễn ăn xong bữa sáng, bận rộn những vẫn ung dung .

      Căn nhà này của Lâm Diễn mặc dù vị trí địa lý tốt, nhưng lại ở ngoại thành, cách rất xa nơi làm việc của Chu Thanh Thanh. Thêm nữa đây lại là khu nhà giàu, có trạm xe buýt, phải bộ tầm mười phút mới có trạm, mà nếu mỗi ngày đều gọi xe tốn kém quá! Nếu có thể nhờ xe Lâm Diễn, vậy còn gì tuyệt hơn…


      Chu Thanh Thanh nghe xong, suýt chút nữa định há miệng , được được! Nhưng mà… Lâm Diễn đưa làm, cũng có nghĩa là tiếp đó hai người cùng ở chung xe hơn nửa giờ đồng hồ… thể tránh được khiến nhớ lại ấn tượng sâu sắc vô cùng ràng tối qua… rất ngại có được ! ╮(╯﹏╰)╭

      Nhưng mà, tại sao Lâm Diễn lại có thể bình tĩnh và thản nhiên như thế? ~~o(>_<)o ~~

      Bây giờ thực chỉ cần liếc cái là cảm thấy ngại ngùng, những xấu hổ thẹn thùng tối qua bị bỏ quên, lúc này tất cả chạy về hết.

      Chu Thanh Thanh mất tự nhiên cúi đầu, cố gắng gặm bánh mì, sau đó uống ngụm sữa bò ấm, giọng : “, cần làm phiền đâu! Như thế ngại quá, em gọi xe là được rồi.”

      Lâm Diễn lập tức khó chịu, cái tên mới gặp mặt hai lần kia, tối qua em nhờ xe của về sao thấy ngại? Sáng nay bọn họ vẫn còn ngủ cùng cái giường! Bây giờ mới tách ra được bao lâu mà câu nệ, khách khí như thế với .

      Tuy biết tính Chu Thanh Thanh rất nhút nhát, căn bản là cứng mềm đều ăn, nhưng thể quá dữ tợn với , muốn phải sợ , tất phải dùng chính sách dụ dỗ.

      Vì vậy, Lâm Diễn trong lòng vui nhưng gương mặt tuấn vẫn cố nặn ra nụ cười nhàng, vươn tay vén lọn tóc lộn xộn, ngón tay thon dài lướt qua đôi má trắng mịn của Chu Thanh Thanh, giọng du dương mang theo vài phần bất lực: “Em đúng là rất phiền toái, nhưng mà, quen rồi.”

      Hơn nữa, cũng ngại tiếp tục duy trì thói quen này. Đời người, nếu cái gì cũng đều trôi chảy, còn hứng thú.

      Chu Thanh Thanh lập tức hóa đá… Trong lòng thầm rối rắm: Lâm mỹ nam, trở nên dịu dàng như vậy… khiến em quen lắm! Chẳng lẽ, thực ra có tố chất M? >_<

      Lâm Diễn thu tay lại, giọng lại khôi phục lạnh lùng nhưng trong trẻo trước sau như : “ cũng phải làm, đằng nào cũng tiện đường.”

      Có thể thỉnh thoảng ngon ngọt với bé heo ngốc nghếch, nhưng cũng thể chiều quá, vẫn phải duy trì uy nghiêm “sư phụ” và “gia trưởng”.

      Lâm Diễn đến đây, Chu Thanh Thanh cũng thể tiếp tục từ chối, ậm ờ lên tiếng: “Ừm, vậy cảm ơn.”

      Khóe môi Lâm Diễn hơi nhếch lên: “ cần cảm ơn với .”

      Đột nhiên nhớ lại, Internet, Chu Thanh Thanh gần đây có thói quen dùng những lời tương tự như “Sư phụ, tôi chết mất!” để diễn tả lòng biết ơn của , nếu như trong đời cũng “thích gì đó” với như thế tốt… Khụ khụ.

      ***

      Tám giờ năm mươi phút, Chu Thanh Thanh vào cổng lớn tòa nhà Ngân Thịnh, vài bước lại kìm được quay đầu lại, qua tường thủy tinh ở đại sảnh có thể nhìn thấy bên ngoài, nhìn về phía xe Lâm Diễn vừa rời … Vù vù, thấy bóng dáng.

      Nhớ lại vừa rồi trước khi xuống xe, câu kia của Lâm Diễn: “Em năm giờ chiều tan làm đúng ? Chờ tới đón.”

      Lúc những lời này, bình tĩnh, lạnh nhạt, lại khiến trong lòng nhộn nhạo, từng đợt từng đợt sóng lăn tăn, dấy lên những suy nghĩ… Thế có phải nghĩa là, Lâm Diễn thực ra cũng có mức độ thiện cảm nhất định đối với ?

      Ai dà, má nóng bừng đến bỏng cả tay rồi! Chu Thanh Thanh nhìn tường kính thủy tinh phản chiếu hình ảnh mờ nhạt, người mặc đồ công sở, nhận ra đó là chính mình. Chu Thanh Thanh cố gắng tiến sát lại, muốn nhìn chút xem mặt có đỏ đến nỗi nhìn lắm ?

      Lén lút giả làm mặt quỷ với chính mình trong “gương”, Chu Thanh Thanh lấy tay nhéo nhéo hai bên má, tự nhủ: “Chu Thanh Thanh, bớt tự đa tình , làm việc cho tốt!”

      ở đây làm gì? làm nhanh muộn!” giọng cất lên bên cạnh Chu Thanh Thanh.

      Chu Thanh Thanh bỗng nhiên hoàn hồn, hét to tiếng: “Đúng rồi!” Phòng làm việc của ở tận tầng hai mươi ba! nhanh muộn!

      Vội vàng lao tới thang máy… Cho đến khi đứng sau lưng đoàn người chờ chuyến thang máy tiếp theo, Chu Thanh Thanh mới nhớ ra, ồ, vừa rồi là ai “nhắc nhở” làm vậy?

      Lúc này, mỹ nhân thành phố ăn mặc rất thời thượng đứng phía trước Chu Thanh Thanh quay đầu nhìn ngó sau lưng , sau đó làm vẻ mặt thẹn thùng chào hỏi: “A, chào tổng giám đốc!”

      người đàn ông tóc nhuộm vàng, mặc áo phông màu đen có những họa tiết hắc ám cộng với quần bò rách rưới, cũng quay đầu lại, nhếch miệng cười lộ ra hàm răng trắng tuyệt đẹp: “Ồ, lão đại! Hôm nay sao lại sớm vậy?”

      Chu Thanh Thanh chợt cảm thấy hai mắt tỏa sáng, chăm chú nhìn mỹ nam chiều cao ước chừng chỉ khoảng mét sáu lăm trước mắt, làn da trắng nõn mịn màng, khí chất vừa sáng chói vừa có chút gì lười nhác đan xen, trong lòng hú hét: “Ôi trời ơi, tiểu thụ cao cấp oa a a!”

      Chu Thanh Thanh nghe thấy sau lưng có người hắng giọng hai tiếng: “E hèm!” Sau đó bàn tay đặt lên vai , đồng thời giọng u oán vang lên đỉnh đầu: “ lại có thể dám để ý tới tôi!”

      ***

      Quay đầu lại nhìn khuôn mặt người đằng sau – ồ, sao nhìn quen mắt thế? Rất giống boss mới của nha! Nhìn kỹ lại, bên khóe môi gương mặt tuấn tú là nụ cười thoạt nhìn rất du côn, phải là chàng công tử trăng hoa kia sao: “Đường Đường Đường… Đường Bá Heo!”

      “Phụt!” Quần chúng bật cười.

      Đường Thiếu Trác mặt đầy vạch đen… Về nhà nhất định phải sửa lại nickname. = =

      Chu Thanh Thanh 囧. Hình như nhầm rồi? Đúng lúc đó, thang máy đến! Mọi người lục tục tiến vào thang máy, Đường Thiếu Trác vừa vặn đứng bên cạnh .

      May là Đường thiếu gia cũng so đo với vấn đề xưng hô kia nữa, chỉ thò tay chọc chọc búi tóc được bới tỉ mỉ cẩn thận của , vẻ mặt chán ghét nhìn từ xuống dưới: “Sao lại ăn mặc thế này? Làm ra vẻ!”

      Chu Thanh Thanh cúi đầu, nhìn nhìn đồ công sở đâu ra đấy người mình, có gì đúng à?

      Đường Thiếu Trác kiên nhẫn giải thích: “Công ty chúng tôi có quy định về trang phục, ngoại trừ bộ phận Tiêu thụ gặp khách hàng bên ngoài nên phải ăn mặc nghiêm chỉnh, tùy tiện muốn mặc sao cũng được.”

      Chu Thanh Thanh thụ giáo “à” tiếng.

      Hai mắt Đường Thiếu Trác sáng ngời, thời này sao còn có ngốc như vậy, đúng là bộ dạng như thỏ trắng để mặc người ta bắt nạt! Vì vậy kìm được thò tay nhéo nhéo vành tai đáng của Chu Thanh Thanh, nhe răng cười: “Ha ha ha, giờ mới ngoan chứ, Tiểu Thanh Thanh!”

      Nhéo vành tai? Tiểu Thanh Thanh? Chu Thanh Thanh đưa tay che tai, bĩu môi nhắn trừng mắt nhìn Đường Thiếu Trác: Hình như chúng ta thân quen đến mức đấy đâu tổng giám đốc đại nhân! Thế nhưng ánh mắt xẹt qua đống người đứng đằng sau xem kịch vui, Chu Thanh Thanh lựa chọn im lặng… Bà đây nhịn ngươi! >_<

      Nhìn dáng vẻ giận mà dám gì của Chu Thanh Thanh, Đường Thiếu Trác bắt đầu cảm thấy, thuê trợ lý bé buồn cười thế này, cho dù năng lực công tác của cao, nhưng cũng đáng!

      Hai người sau lưng mang ánh mắt bất mãn: Trong thang máy còn có rất nhiều người, các người có thể đừng coi ai ra gì như vậy được ?

      Cho đến khi ra khỏi thang máy, Đường Thiếu Trác mới nhớ phải giới thiệu Chu Thanh Thanh với hai người cùng trong thang máy, cũng là nhân viên của công ty Tinh Hoa bọn họ, vừa rồi bị coi như phông nền.

      “Người đẹp này là giám đốc phòng Thiết kế, Lôi Doanh, còn cái tên thấp bé giống đây là nhân viên phòng Kỹ thuật, Tiêu Thước…”

      Đường Thiếu Trác quá nhanh, Chu Thanh Thanh nghe ra, vô cùng kinh ngạc hỏi lại: “Lôi Nhân (*), Tiểu Thụ…”

      (*) Người sấm

      Đường Thiếu Trác bật cười như điên: “Phụt ha ha ha…”

      Hai ánh mắt lành lạnh quét tới, Chu Thanh Thanh rụt rụt cổ, hu hu, sao mới đến ngày đầu tiên mà đắc tội ở những nơi nên đắc tội vậy?

      Nhưng vẫn còn may, dù gì lãnh đạo trực tiếp của là Đường đại thiếu mang thù!

      Nhưng Đường Thiếu Trác lại đẩy vào vực sâu: “Về phần nhóc con ngơ ngác ngốc nghếch này, là trợ lý mới của tôi, Chu Thanh Thanh! cần khách khí, mọi người cứ tùy ý bắt nạt ấy! À, Tiểu Lôi, giúp tôi đưa ấy làm quen với công việc hàng ngày! Chị Lý dạo này rảnh, dù sao cũng từng làm trợ lý, phạm vi chức vụ công việc này đều rất !”

      Cuối cùng còn đưa tay vỗ vỗ mạnh vào Chu Thanh Thanh, vứt lại câu: “Tôi xem trọng đấy!” Sau đó, thẳng về hướng văn phòng tổng giám đốc của mình…

      >_<

      Nhóc tiểu thụ cao cấp nhìn có vẻ hả hê cười tiếng, thẳng về khu làm việc của bộ phận kỹ thuật.

      Chu Thanh Thanh xoắn ngón tay vào nhau, dáng vẻ như vợ bé quay sang phía mỹ nữ nhìn sắc mặt có vẻ hiền lành ở bên cạnh: “Chào, chào chị Lôi!”

      Mỹ nữ dịu dàng thẹn thùng trước mặt Đường Thiếu Trác, giờ phút này lập tức hóa thân thành dáng vẻ như xã hội đen, nổi bão: “Đừng gọi tôi là chị Lôi!”

      già gần ba mươi tuổi còn độc thân, ghét nhất là… tất cả những thoạt nhìn ít hơn hai mươi lăm tuổi! Mà Chu Thanh Thanh, nhìn nhiều nhất chỉ hai mươi mốt tuổi…

      người phụ nữ bình thường rất quan tâm tới người đàn ông đẹp trai hoàng kim nhất trong công ty, cũng chính là đại boss của bọn họ Đường Thiếu Trác, ghét nhất là… tất cả những có quan hệ mập mờ với đại boss…

      Chu Thanh Thanh co rúm lại: “Vậy, vậy phải gọi thế nào…”

      Lôi Doanh quăng hết sóng gió trong lòng, tươi cười : “Xin hãy gọi tôi, Doanh Doanh!”

      là… Quá khủng bố! Chị tưởng chị là Nhậm Doanh Doanh chắc? Chu Thanh Thanh thầm phản bác.

      Chu Thanh Thanh quyết định bỏ qua vấn đề tên gọi, hỏi thẳng vào chuyện chính: “Xin hỏi, tôi phải làm những gì?”

      Lôi Doanh dẫn vào bộ phận Thiết kế, chỉ vào xấp văn bản tài liệu cao ngất: “Trong hôm nay, xem tất cả những tài liệu này! Xem xong viết bài thu hoạch khoảng ba nghìn chữ, xem học được cái gì!”

      Chu Thanh Thanh: … Viết thu hoạch gì chứ, ghét nhất!

      >_<

      Vì vậy, ngày làm đầu tiên bi thảm của Chu Thanh Thanh, bắt đầu như thế!



      Vất vả nhịn đến năm giờ tan làm, vô cùng vui mừng vì Đường Thiếu Trác trước khi nhân tiện gọi tiếng: “Lại đây, Tiểu Thanh Thanh, chúng ta cùng ! Mới ngày đầu tiên làm mà, làm hết việc, có thể để mai làm tiếp!”

      Những tài liệu kia, phát huy khả năng rèn luyện đọc tiểu thuyết nhanh như gió, cộng với hi sinh thời gian nghỉ trưa, cuối cùng cũng xem xong hết. Nhưng còn bài thu hoạch gì đó, bứt rứt suốt hơn tiếng đồng hồ, mới ghi được ba hàng chữ mở đầu…

      Đại boss lên tiếng như vậy, Lôi Doanh cũng thể gây khó dễ trước mặt Đường Thiếu Trác, vô cùng “dịu dàng” “khoan dung”: “Đúng vậy… vội! Ngày mai lại tiếp tục!”

      Tiếp tục tra tấn tôi sao? Chu Thanh Thanh run rẩy, nhanh chóng thu dọn đồ mặt bàn, cầm điện thoại và túi xách, chuồn vội! Trong lòng lặng lẽ cảm thán, Tinh Hoa tốt tốt , tiếc là gặp phải chị già tâm lý biến thái!

      Nhưng mà, cũng dám tố cáo trước mặt Đường Thiếu Trác, muốn bị người khác là nhờ vào quan hệ – tuy thực nhờ vào quan hệ mới vào được đây! o(╯□╰)o

      Chỉ có thể tự an ủi: Người mới mà, khổ chút, cũng phải thôi.

      Đường Thiếu Trác tùy tiện hỏi vài câu ngày hôm nay của Chu Thanh Thanh trôi qua thế nào, chỉ nhận được đáp án đại loại là “Rất tốt”. Nhân viên của , sao có thể biết? Đường Thiếu Trác cười cười, nghĩ, nếu có thể chịu đựng Lôi Doanh tuần mà khóc lóc kể lể với tôi câu, qua được thử thách cuối cùng, chính thức trở thành nhân viên của Tinh Hoa!

      Xuống đến tầng , Chu Thanh Thanh định ra khỏi thang máy, Đường Thiếu Trác lại kéo tay , thản nhiên : “Tôi đưa về!” (bãi đỗ xe ở tầng hầm dưới tầng )

      Nhớ tới thái độ vui của Lâm Diễn khi biết được Đường Thiếu Trác đưa về tối qua, Chu Thanh Thanh kiên quyết rút tay ra: “ thể lúc nào cũng làm phiền ! Tôi tự xe buýt về được rồi!”

      Sau đó dứt khoát ra khỏi thang máy, đứng giữa đại sảnh kẻ qua người lại, quay đầu vẫy vẫy tay với Đường Thiếu Trác: “Ngày mai gặp!”

      Nhưng Đường Thiếu Trác lại đuổi theo sau, kéo tay lại: “ phiền phức cái gì? Có tiện nghi ngu sao mà chiếm! Vẫn sợ tôi ăn phải ! yên tâm, tôi có hứng thú với thân hình tí hon của .”

      hiểu tại sao, thể nhìn được từ chối ý tốt của mình, khiến cho giống như có ý đồ gì… Những lời này là cho Chu Thanh Thanh nghe, Đường Thiếu Trác biết , cũng là cho chính nghe.

      giọng nam rất êm tai, có chút từ tính quen thuộc, rầu rĩ vang lên cách đó xa: “Chu Thanh Thanh, trước mặt bao người, hai người lôi lôi kéo kéo, muốn làm gì hả?!”

      Hết chương 22

    4. Kỳ Kỳ

      Kỳ Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,341
      Được thích:
      295
      Chương 23

      Chu Thanh Thanh ngẩng đầu, trông thấy Lâm Diễn đứng cách đó ba, bốn mét – ặc, hình như quên mất sáng nay tan tầm đến đón !

      , có! Ông chủ của em muốn đưa em về nhà, em bảo cần, sau đó ta lại hỏi em tại sao có tiện nghi mà chiếm…”

      Khóe miệng Đường Thiếu Trác giật giật, Chu Thanh Thanh, có thể đừng “ăn ngay ” thế được ?

      Sắc mặt Lâm Diễn bắt đầu từ nhiều mây chuyển sang trời trong xanh, nở nụ cười tươi đẹp ấm áp như gió xuân: “Bởi vì tôi dạy dỗ ấy, tiện nghi gì đó, bao giờ có miễn phí!… Cho nên, bạn trai tôi đây vẫn phải vất vả chút, mỗi ngày đưa đón ấy là được rồi!”


      Đường Thiếu Trác lặng lẽ buông lỏng tay, nắm tay lạnh lùng đút vào túi quần, bạn trai đường đường chính chính của người ta tìm tới cửa, còn dây dưa làm gì nữa? Nhưng mặt mũi nhất định vẫn phải giữ, vì vậy cười như hề gì: “Ừm, tôi chỉ là thuận đường, Thanh Thanh có người chuyên lái xe đưa đón, vậy cần ông chủ kiêm bạn bè này bận tâm nữa.”

      Chu Thanh Thanh vẫn thầm buồn bực: Sao nhớ lúc nào Lâm mỹ nam từng “tiện nghi gì đó, bao giờ có miễn phí”? Đây hình như là sư phụ Liny. Điện ! Sư phụ đại nhân chính là thần tượng số của , mỗi câu sư phụ đều cảm thấy rất có triết lý, lúc nào cũng ghi nhớ những “lời trích của sư phụ”!

      phải nhớ nhầm chứ? Có lẽ chỉ vì thỉnh thoảng cách chuyện của Lâm mỹ nam quá giống sư phụ, cho nên mới lẫn lộn… Khi nào về xem lại lời trích của sư phụ là được!

      Vì thế, sau lúc lâu rối rắm với vấn đề này, Chu Thanh Thanh hoàn toàn để ý đến câu quan trọng phía sau của Lâm Diễn, “bạn trai tôi đây”…

      Lâm Diễn hờ hững gật đầu với Đường Thiếu Trác: “Cảm ơn, tạm biệt.”

      Sau đó dắt vật cưng đơn tế bào hình người của nhà ra ngoài, còn vô cùng thân mật hỏi Chu Thanh Thanh: “Tiểu heo ngốc, tối nay muốn ăn gì?” Xét thấy em có thái độ từ chối khá kiên định với ý đồ của tên trước mặt kia, đại gia đây quyết định thưởng cho em bữa tiệc lớn xa xỉ!

      Do trong cái đầu chỉ có ăn uống, ngủ, chơi của Chu Thanh Thanh, “ăn” đứng ở vị trí đầu não, cho nên chú ý nhanh chóng bị chuyển dời, bắt đầu suy nghĩ xem tối nay ăn món gì.

      Nhìn cảnh tượng hai người thân mật rời hài hòa tuyệt đẹp trước mắt, Đường Thiếu Trác đột nhiên cảm thấy bản thân độc, lấy ra chiếc điện thoại cảm ứng mẫu mã mới nhất số lượng có hạn, tùy tiện tìm cái tên phụ nữ hơi hơi quen mắt, lướt tay: “Haiiii, bảo bối! Đêm nay rảnh ? Cùng high nhé!”

      Bên kia sư tử Hà Đông rống: “Bảo bối cái đầu ! Bà đây là mẹ !”

      Đường Thiếu Trác: “… @#$%^&*! A ha ha ha, là mami thân ạ? Con con con, con chẳng may trượt tay, cẩn thận gọi nhầm số!”

      Bên kia truyền đến tiếng nũng nịu ỏn ẻn khiến Đường Thiếu Trác sởn cả gai ốc: “ sao, bảo bối ~~~! Miễn là tối nay con về nhà ăn cơm là được rồi!”

      Đường Thiếu Trác biết ý ngầm là: Tối nay về mới chỉnh đốn ! (╰_╯)#

      Nhớ lại sinh nhật lần thứ hai mươi lăm của , mẹ đại nhân ngừng ám chỉ lộ liễu “ nên tìm con dâu sinh đứa cháu cho bà già này chơi đùa”, Đường Thiếu Trác đứng nguyên tại chỗ nhìn đôi biến mất ở cửa đại sảnh, khóc ra nước mắt ing…

      ***

      Tuy Lâm Diễn tỏ ý muốn mời Chu Thanh Thanh nhà hàng ăn bữa thịnh soạn, nhưng Chu Thanh Thanh vẫn từ chối thẳng thừng, lý do là: “ nấu còn ngon hơn tất cả các nhà hàng! Quan trọng nhất là, tự làm, tiết kiệm tiền ~~~!”

      Lâm Diễn mỉm cười, nên vui khi thích đồ ăn làm đến thế, hơn nữa còn có tính tốt “tiết kiệm cho gia đình” sao?

      Thực ra, khi ở mình từ trước tới nay, thích ngày nào cũng nấu cơm – chủ yếu là ngại phiền toái. Nhưng mà, thích, chăm chỉ hơn chút là được… Tin rằng chỉ cần nuôi cho khẩu vị của trở thành cực kỳ kén ăn, như vậy kế hoạch lừa gạt của cũng thành công viên mãn.

      Thế là, hai người nắm tay nhau siêu thị mua nguyên liệu nấu ăn.

      Chu Thanh Thanh cảm thấy có rất nhiều người nhìn bọn họ, ánh mắt giống như là nhìn đôi tình nhân đứng đắn… Vì thế cảm thấy mất tự nhiên, muốn rút tay về.

      Nhưng Lâm Diễn lại nắm chặt thêm chịu buông, quay đầu dùng ánh mắt hỏi : “Làm sao vậy?”

      Chu Thanh Thanh ấp úng: “… Hay là chúng ta chia nhau ra mua đồ ăn ?” Hu hu, thực ra điều muốn là: Chúng ta như thế này, người khác hiểu nhầm chúng ta là đôi!

      Lâm Diễn vô cùng thản nhiên gạt bỏ: “Siêu thị đông người, sợ em ngốc, lạc mất.”

      Chu Thanh Thanh nhìn quanh bốn phía, ít người sau khi tan sở mua thức ăn, nhưng dù sao cũng phải cuối tuần, tính là đông?

      Nhưng mà, thực cũng có ảo tưởng với Lâm mỹ nam… Vậy , cứ nắm tay , cứ để bọn họ hiểu lầm ! \(^o^)/~

      Nghĩ thông suốt rồi, Chu Thanh Thanh lập tức trở nên kiêu ngạo. Mặc kệ những người dò xét bọn họ, ngẩng đầu ưỡn ngực, cây ngay sợ chết đứng trừng mắt lại: Nhìn gì chứ, ghen tị phải ? Có bản lĩnh các người cũng tìm người xuất chúng như Lâm mỹ nam nhà tôi !

      Bộ dạng vô cùng đắc chí.

      Gương mặt tuấn của Lâm Diễn phủ nụ cười dung túng chiều, vươn tay xoa xoa đầu .

      Tin rằng tất cả những người chứng kiến xung quanh hoài nghi bọn họ phải tình nhân.

      Đáng tiếc, hình ảnh êm đềm tuyệt vời này bị cuộc điện thoại đúng lúc phá vỡ.

      Chu Thanh Thanh rút tay ra, luống cuống lấy điện thoại trong túi xách, nhìn màn hình, phía chỉ có chữ vô cùng đơn giản, nhưng lại khiến Chu Thanh Thanh sợ tới mức hồn bay phách tán, vội vàng ấn phím nghe, giọng ngọt ngào khéo léo: “Mẹ…”

      Lâm Diễn đứng bên cạnh vừa để ý nghe Chu Thanh Thanh , vừa nhìn bàn tay nháy mắt trở nên trống trải của mình, nghĩ… buông ra, thoải mái…

      Thế nhưng, Chu Thanh Thanh cũng gì, ngoại trừ giữa chừng chợt có điệu lên cao “Gì ạ?!”, còn đâu, căn bản đều là “À” “Vâng” “Dạ”, các loại từ đệm.

      Ba phút sau, Chu Thanh Thanh cúp điện thoại, nét mặt đờ đẫn.

      Lâm Diễn nhắc cất di động , sau đó, lén lút nắm lại bàn tay bé của trong tay mình, hỏi: “Sao vậy? Người nhà tìm em có việc à?”

      Chu Thanh Thanh khóc ra nước mắt: “Ngày mai mẹ em muốn tới thành phố T tìm em.”

      Hu hu hu, đều tại , sau khi hôn lễ thất bại, ngày hôm sau định gọi điện về nhà, thế nhưng lại quên mất…

      Hôm nay, mẹ tâm huyết dâng trào, gọi điện thoại cho Hàn Duệ, muốn hỏi thăm chút xem tuần trăng mật của con với “con rể” thế nào rồi? Cuối tuần khi nào mới bay về thành phố Y? (trước đó cuối tuần cùng Hàn Duệ về nhà )

      Vì vậy, Hàn Duệ khiến bị lộ… >_<

      Lâm Diễn nhướng mày, cười hết sức thoải mái: “Ồ, nhạc mẫu đại nhân sắp đến rồi!” là trời cũng giúp !

      Hết chương 23

    5. Kỳ Kỳ

      Kỳ Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,341
      Được thích:
      295
      Chương 24

      Lâm Diễn vừa xong, ba nữ sinh đứng cách đó xa, thỉnh thoảng lại nhìn về phía bọn họ xì xầm gì đó, trong ba nữ sinh đó : “Xem , vừa gọi ‘nhạc mẫu’. Tớ bảo bọn họ phải em mà! Nếu mà cùng cha mẹ, gien biến dị cũng chênh lệch nhiều đến mức đấy đâu.”

      Chu Thanh Thanh: … >_<!

      nữ sinh khác thở dài: “ là, cái thế giới này, mỹ nam đều có chủ! Nhưng mà ánh mắt của mỹ nam này có phải hơi khiêu khích quá ?”

      Chu Thanh Thanh: … o(╯□╰)o!

      nữ sinh khác vừa lên tiếng biết ngay là đồng bọn của Chu Thanh Thanh: “Loại mỹ nam cao cấp như thế này, làm BL là quá lãng phí! Này phải là cong đấy chứ, thực ra kia chỉ là lá chắn cho ta mà thôi?”


      … Các có thể đừng càng ngày càng lớn tiếng được ! ヽ(ˋ▽ˊ)ノ!

      Lâm Diễn lạnh lùng đưa mắt trừng ba nữ sinh kia, mấy bé lập tức ngậm miệng, thè lưỡi, ỉu xìu quay đầu .

      Lâm Diễn vỗ vỗ đầu Chu Thanh Thanh, khôi phục nét mặt dịu dàng: “ biết các hủ nữ tự tiện áp đặt suy nghĩ của mình cho người khác, khiến người ta chán ghét cỡ nào chưa?”

      Chu Thanh Thanh nặng nề gật đầu, ấp úng trả lời: “Biết rồi…”

      Hu hu hu, sau này nhất định YY bừa bãi các đẹp trai, mỹ nam khác nữa! Cho dù YY, cũng chỉ YY trong lòng, sau đó thảo luận với bạn bè, tuyệt đối gây phiền nhiễu cho người trong cuộc!

      Sau đó lắp bắp hỏi Lâm Diễn, vừa rồi tại sao đột nhiên lại “nhạc mẫu đại nhân”: “Nhưng mà, , vừa rồi tại sao lại như vậy… Chúng ta, ràng có quan hệ gì cả, phải sao?”

      phải như nghĩ chứ? chuyện ràng gì cả, ghét nhất!

      Lâm Diễn thản nhiên thưởng thức bộ dạng lông mày nhíu chặt lại của Chu Thanh Thanh, sau đó mới từ tốn : “Vậy em muốn ngay lập tức chuyển , sau đó cho mẹ em nhìn thấy tình trạng sa sút chốn nương thân của em, rồi chỉ vì con có chí tiến thủ của mình mà mẹ em, dù nhiều tuổi rồi, vẫn thể tìm cái tên đàn ông họ Hàn phụ bạc kia để tính sổ?”

      Đương nhiên Chu Thanh Thanh lắc đầu.

      Vì vậy, Lâm Diễn đưa ra kết luận: “Thế cho nên, em biết, giả vờ chúng ta là đôi, biện pháp cứu chữa rất tốt sao?”

      Hai mắt Chu Thanh Thanh lập tức đầy sao: Oa oa oa, Lâm mỹ nam ngài tại sao lúc nào cũng trúng chỗ ngứa vậy! Đến cách giải quyết cũng nghĩ cẩn thận giúp em! quá quá quá tốt! Em sai rồi, vừa rồi em nên có tư tưởng xấu xa như vậy, nghĩ là có ý đồ với em… >_<

      Thực ra ba nữ sinh vừa rồi rất đúng, bọn họ đứng cạnh nhau, căn bản hề xứng đôi. Giữa bọn họ có lần đầu tiên, rồi lần thứ hai, chẳng qua đều là vì ngoài ý muốn, mà ngay cả Lâm Diễn thu nhận chẳng qua cũng chỉ xuất phát từ lòng thương hại… Nghĩ tới những điều này, hiểu sao Chu Thanh Thanh bắt đầu nản lòng.

      Chu Thanh Thanh biết, sau khi ba nữ sinh kia núp ra sau dãy hàng khác, họ hẹn mà cùng thở phào hơi, nhao nhao : “Ánh mắt mỹ nam kia có lực sát thương khủng bố !” “Hóa ra đó chính là ánh mắt có thể giết người trong truyền thuyết!” “Thực ra kia cũng quá chênh lệch, rất đáng … Nhìn qua bọn họ cũng khá đẹp đôi đấy chứ.”

      Lâm Diễn tưởng vẫn lo lắng chuyện mẹ sắp tới thăm, nhiều lời nữa, dù sao cũng hoàn toàn biết tình hình trong nhà . Có điều lại càng nắm chặt tay , bày tỏ quyết tâm “Cho dù có như thế nào, cũng cùng em đối mặt!”.

      Thế nhưng, với đầu óc hỗn loạn như bột nhão lúc này của Chu Thanh Thanh, khẳng định thể nào cảm nhận được! = =

      ***

      Sau khi về nhà.

      bàn cơm, đầu heo chậm chạp của Chu Thanh Thanh rốt cục cũng vận hành được chút: Ngày mai là thứ sáu, mới là ngày làm thứ hai của , hơn nữa sau đó là đến ngày nghỉ cuối tuần, lúc này mà xin nghỉ phép chắc chắn thích hợp. Rốt cuộc phải làm thế nào để mở miệng xin Đường Thiếu Trác cho nghỉ nửa ngày đây?

      Lâm Diễn ung dung : “Bốn giờ máy bay hạ cánh đúng ? đón giúp em là được. Đón mẹ em rồi sau đó thuận đường đón em tan làm, sau đó cùng ăn tối ở ngoài, vừa vặn!”

      “Tại sao phải ra ngoài ăn, ăn ở nhà cũng rất tốt mà?”

      “Ngốc! Mẹ em chỉ nán lại đây ngày, ăn ở nhà lúc nào chẳng được? Lần đầu tiên dùng bữa, nhất định phải ở nơi trang trọng, phải thể rằng con rể tiêu chuẩn đây rất coi trọng người nhà em.”

      Chu Thanh Thanh ngơ ngác đáp: “Ừm. Nhưng mà, Lâm mỹ nam, tại sao những từ đại loại như ‘con rể tiêu chuẩn’, lại có thể lưu loát trôi chảy vậy? Làm như là có chuyện đó vậy…” Thế nhưng, vừa hỏi xong, Chu Thanh Thanh tự có đáp án cho mình: Chắc là Lâm mỹ nam có thói quen làm việc gì cũng phải cố gắng đạt tới mức hoàn mỹ mà thôi!

      Quả nhiên, Lâm Diễn cực kỳ nghiêm túc: “Làm gì cũng phải làm cho tốt! Dù chỉ là đóng giả, cũng phải diễn cho giống! Từ giờ trở , em thể cứ gọi là Lâm mỹ nam, phải gọi là, Diễn.”

      Diễn! Xưng hô thân mật quá! Chu Thanh Thanh bất giác đỏ mặt, lề mề mãi lúc lâu mới run run ra chữ: “… Diễn.”

      Hóa ra, dùng giọng ngây thơ hơi run run của gọi tên , lại êm tai như thế, giống như chiếc lông vũ mềm mại, nhàng khuấy động lòng . Loại cảm giác này, lại có thể hề đáng ghét… Ngược lại, vô cùng thích. ヽ(ˋ▽ˊ) ノ

      Nhưng ngoài mặt người nào đó lại hề có biểu gì, “Gọi gì như muỗi kêu ấy, có sức ăn nhiều vào.” Sau đó xị mặt gắp vài thứ đồ ăn vào bát Chu Thanh Thanh.

      ***

      Ngày hôm sau, thứ sáu.

      Chu Thanh Thanh cảm giác cả người như giẫm lên đống bông, bay bổng. Thế nhưng, kì lạ là, làm việc trong nơm nớp lo sợ, mỗi khi Chu Thanh Thanh căng thẳng là rất dễ mắc sai lầm, thế nhưng ở trong trạng thái “ yên lòng” như vậy mà lại hoàn thành công việc gần như có nhầm lẫn gì!

      Bản “thu hoạch tâm đắc” xoắn xuýt ngày hôm qua, triển khai trích dẫn nguyên văn nửa tư liệu, nửa bắt chước theo các loại đơn xin gia nhập Đảng của các chị em, sau đó lại phát huy công lực tách câu thành trăm câu của Đường Tăng, cuối cùng cũng nộp lên được bản “thu hoạch tâm đắc”.

      Sau đó Lôi Doanh bảo làm quen với công việc đồng thời “chờ được phân công”, trắng ra chính là làm việc chân tay lặt vặt, Chu Thanh Thanh cũng có bất kỳ thắc mắc nào với công việc này.

      Người trong văn phòng gọi làm gì, cũng đều dừng việc làm dang dở, vui vẻ hớn hở làm. Đa số chỉ là những việc , mắc phải sai lầm gì lớn, nhiều nhất chỉ cẩn thận làm đổ tách cà phê, nhưng người khác chưa kịp tỏ vẻ bất mãn, lập tức chủ động xin lỗi “Xin lỗi tôi lấy tách khác ngay”, khiến cho những người được gọi là tiền bối kia cũng ngại so đo với , trái lại cũng sai bảo nhiều nữa.

      So với công việc trước của là làm trợ lý cho Hàn Duệ việc ở đây có gì khó, đến chiều, Chu Thanh Thanh còn có chút thời gian rảnh rỗi.

      Nhàn rỗi, Chu Thanh Thanh lại càng lơ đễnh, thỉnh thoảng cười ngây ngô với máy tính, thỉnh thoảng đường với vẻ mặt như mất hồn… Đễn nỗi khiến cho Đường Thiếu Trác, vẫn luôn chú ý tới Chu Thanh Thanh, khỏi lo lắng, nhóc kia nhìn có vẻ thiếu hoạt bát, phải vì áp lực công việc quá lớn mà bị đần rồi chứ?

      Nhớ tới cảnh tượng xa xa lúc xế chiều hôm qua, bạn trai mở cửa chiếc Lamborghini, chậc chậc, dòng xe đẳng cấp đó ở thành phố T này có được mấy chiếc đâu! người bạn trai có tiền như vậy mà vẫn còn kiên trì tự mình kiếm tiền, đúng là đức tính tốt hiếm thấy!… Vì vậy, người nào đó đặc biệt gọi cú điện thoại nội bộ, ngầm ra hiệu cho Lôi Doanh đừng gây khó dễ Chu Thanh Thanh quá. = =

      biết bạn trai làm gì? Theo lý thuyết, người có tiền như vậy ở thành phố T, thể chưa nghe qua? Nhưng nghĩ kỹ lại, bắt đầu cảm thấy người đàn ông đó hơi quen mắt, rốt cuộc là ai chứ? (╰_╯)# Lại dám từ người đến xe đều phong cách hơn tiểu gia đây!

      Mỹ nữ Lôi Doanh oán thầm: tưởng tôi thích làm người xấu lắm à? Đừng khiến bà đây phải giống như mụ phù thủy ăn tươi nuốt sống có được ! Đối xử với đồng nghiệp, tôi vô cùng ấm áp như mùa xuân! Thỉnh thoảng lạnh lùng như trời đông giá rét cũng chẳng qua là bất đắc dĩ! Làm cấp phải có nguyên tắc chứ nguyên tắc! tưởng ai cũng như đại boss hở? Vô lại như miếng kẹo da trâu ~ nghiêm túc lại như núi băng ở Bắc Cực!… @#$%&*…

      Đây… đây có khác gì? Cũng là hai cực phân hóa nghiêm trọng… Quả nhiên thượng bất chính, hạ tất loạn (*)!

      (*) thượng bất chính, hạ tất loạn: cấp đứng đắn, nghiêm túc, cấp dưới tất làm loạn

      Tóm lại, bạn Chu Thanh Thanh còn chưa kịp cảm nhận sâu sắc kinh nghiệm bị áp bức trường kỳ của nhân viên mới, bước vào giai đoạn như cá gặp nước.

      ***

      Cuối cùng cũng nghênh đón bốn giờ năm mươi chín! ヽ(ˋ▽ˊ) ノ

      Chu Thanh Thanh chỉ dùng ba mươi giây, thu dọn xong tất cả đồ dùng bàn! Hai tay sẵn sàng, chỉ đợi chạy nước rút!

      Thế nhưng, Đường Thiếu Trác thoải mái nhàn nhã xoay xoay chìa khóa xe tay, dựa vào bàn làm việc của Chu Thanh Thanh, cười rực rỡ như ánh mặt trời: “Tiểu Thanh Thanh, hết giờ làm rồi. Đúng rồi, bạn trai , tên là gì? Sao tôi lại thấy hơi quen mắt?” – Người nào đó khách sáo . Mượn cớ là, nhìn qua rất có tiền nha, tất cả những kẻ có tiền đều là khách hàng tiềm năng của Tinh Hoa!… Bệnh chung, bệnh chung của người làm truyền thông quảng cáo!

      Chu Thanh Thanh đành phải tạm thời lặng lẽ buông di động trong túi, cho dù qua năm giờ đúng, ông chủ vẫn còn hỏi, nào dám bỏ . Rầu rĩ : “Tôi có bạn trai lúc nào?”

      Tuy biết Đường Thiếu Trác chỉ Lâm Diễn, nhưng nghĩ thông suốt rồi, chờ mẹ quay về, lập tức chuyển ra khỏi nhà Lâm Diễn, nếu , sớm muộn cũng có ngày thực cho rằng hai người là đôi, nhưng thực tế luôn phải! >_<

      Đường Thiếu Trác trừng mắt: “… có hở?” Cũng giống mở to mắt dối! Hay là nhóc này lại giận dỗi bạn đẹp trai kia rồi?

      Huống hồ, Đường Thiếu Trác đối xử với rất tốt, còn đặc biệt tuyển vào làm, cho công việc, cũng coi như bạn bè, người bạn thành tâm với như vậy, cứ lừa gạt người ta nhiều quá cũng tốt! Vì vậy gật đầu chắc chắn, kiên định : “Tôi có bạn trai. Chỉ có… người chồng trước, và, người ở chung.”

      Đường Thiếu Trác lảo đảo, suýt nữa ngã ngửa ra đất, mắt càng trừng lớn: “Chồng, chồng trước? Ở, ở chung? Nhóc con, đùa tôi đấy hả?” đúng là “lời mà kinh động được lòng người có chết cũng nguôi” (*)!

      (*) nguyên gốc: ngữ bất kinh nhân tử bất hưu – Bài “Giang Thượng Trị Thủy Như Hải Thế Liêu Đoản Thuật” - Đỗ Phủ

      Chu Thanh Thanh vội vàng vươn tay che miệng Đường Thiếu Trác: “ đừng có to như thế được ! Tôi, tôi coi là bạn, nên mới quyết định cho !”

      “Được được được, vậy , hôm qua tới đón là chồng trước, hay là người ở chung?” Đường Thiếu Trác phối hợp đè thấp giọng, trong lòng suy ngẫm những lời Chu Thanh Thanh vừa , bạn bè? E hèm, đúng là nhóc ngây thơ.

      Chu Thanh Thanh trừng mắt: “Rất ràng mà, người qua, người tại… mới xuất hôm qua là qua à!” Tiếp đó bất đắc dĩ : “Tôi coi công việc ở Tinh Hoa này là may mắn lớn nhất cuộc đời tôi, tôi dùng công việc này để thề, tất cả tôi đều là ! Lần đầu gặp đêm hôm đó, cũng là lần đầu tiên tôi nhìn thấy Lâm Diễn…”

      Lâm Diễn? Bắt được từ mấu chốt, Đường Thiếu Trác nheo mắt, cái tên này, cũng quen thuộc…

      Đúng lúc đó, điện thoại của Chu Thanh Thanh rung lên, đương nhiên nghi ngờ gì, là Lâm Diễn.

      Nối máy, Lâm Diễn lời ít ý nhiều: “Tan làm chưa? với mẹ em chờ em dưới lầu. Nếu ông chủ của em dám thả người, vậy với em làm nữa.”

      Cái điện thoại cũ rích của Chu Thanh Thanh lượng khá lớn, bình thường người đứng gần là có thể nghe được nội dung trò chuyện…

      Vì vậy, Chu Thanh Thanh 囧, đáp tiếng “Em xuống ngay đây” rồi vội vàng cúp máy, cũng mặc kệ phản ứng của Đường Thiếu Trác, vứt lại câu: “Tôi tôi tôi, lần sau tôi giải thích với !”, rồi lao như gió về phía cửa thang máy.

      Đường Thiếu Trác đứng nguyên tại chỗ, mặt đầy vạch đen -_-|||. rất muốn hỏi Chu Thanh Thanh: “Những lời vừa đều là dối dối dối?”

      Hết chương 24

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :