1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Vừa gặp đã yêu - Hắc Miêu Bạch Bạch

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Kỳ Kỳ

      Kỳ Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,341
      Được thích:
      295
      Chương 10

      Khoảng vài phút sau, đến chỗ đèn xanh đèn đỏ. Lâm Diễn dừng xe lại, nhạc MJ trong xe phát ra rất có nhịp điệu cảm xúc. Lâm Diễn vờ như lơ đãng liếc sang nào đó ở bên cạnh.

      Chỉ thấy Chu Thanh Thanh ngồi tựa lưng vào ghế, mắt hơi khép hờ, lông mi rất dài và mảnh hơi rung rung, cánh môi hồng nhạt hơi hé ra, điện thoại cầm tay như sắp sửa rơi xuống, tất cả yên tĩnh mà đẹp đẽ. Động tác của Lâm Diễn nhàng linh hoạt, rút chiếc điện thoại xinh xắn ra khỏi tay Chu Thanh Thanh – quả nhiên tỉnh, đúng là con heo ngốc nghếch, thích ứng được trong mọi hoàn cảnh! Khóe miệng Lâm Diễn bất giác nhếch lên.

      Nhanh chóng kiểm tra tin nhắn vừa rồi gửi cho Dương Tư Tư, suýt chút nữa làm tức chết: “Lâm Yểm, biển số xe L0308, địa chỉ nhà tạm thời chưa biết.”


      Cánh tay dài của Lâm Diễn duỗi ra bịt mũi Chu Thanh Thanh: “Chu Thanh Thanh, chết tiệt, tỉnh lại cho tôi! cho phép ngủ!!” (╰_╯)#

      Chu Thanh Thanh bất mãn rên rỉ nho , cuối cùng cũng mở hai con mắt mờ mịt ra: “Hả, đến nơi nhanh thế à?”

      “Đến cái đầu ! Tôi có tôi tên là Yểm à?… ràng tôi là Lâm Diễn, được chưa? Ba gạch ở giữa chữ , chính là chữ Diễn đó…” (*)

      (*) (Hành): [行], Diễn [衍], Yểm [掩]

      Chu Thanh Thanh thản nhiên ngáp cái: “Vậy sao sớm, thể trách tôi được, ai bảo chữ Trung Quốc lại uyên thâm như vậy? Hơn nữa, Yểm với Diễn là cùng , đọc lên chẳng có gì khác nhau, so đo thế làm gì… Ấy, đèn xanh rồi, xe đằng sau giục đấy! Mau lái xe ! Người ta cho bây giờ…”

      Lâm Diễn đen mặt im lặng: “=_=|||…”

      Chu Thanh Thanh còn sợ chết thêm câu: “Thỉnh thoảng lên cơn điên là tốt.”

      Khóe miệng Lâm Diễn run rẩy: “=_,=…” Câu đó ràng là trước đây tôi lấy ra để dạy bảo được chưa!

      Phản ứng chậm chạp có thể nhịn được, nhưng làm sao có thể quên được, Chu Thanh Thanh còn có rất nhiều thứ vô cùng lợi hại, ví dụ như, thỉnh thoảng lại lên cơn điên… Tối qua phải là nhất thời não có vấn đề nên mới ra ngoài tìm tình đêm sao?… Nhỡ may lúc “abc” mà cho quả “phát điên” như thế sao…

      Lâm Diễn đột nhiên cảm thấy đau đầu. Hiểu lầm thở thành cái gì, xem ra cần phải bàn lại, bàn lại!

      Nhưng mà, biết tại sao lại vì trong cuộc sống luôn nhớ những lời “sư phụ” dạy bảo mạng, mà cảm thấy có chút mừng thầm, điều này có nghĩa là “sư phụ” cũng rất có trọng lượng trong lòng ?

      Sau này Lâm Diễn mới biết Chu Thanh Thanh hóa ra vốn phải tên là Chu Thanh Thanh, mà là Chu Thanh Tịnh, những bởi vì lúc vừa học viết chữ, cảm thấy hai chữ “Thanh Tịnh” rất khó viết, hơn nữa thường xuyên phân biệt được mình tên là “Chu Thanh Tịnh” hay là “Chu Tịnh Thanh”, vì vậy tự động giảm bớt thành “Chu Thanh Thanh”… Lâm Diễn đột nhiên cảm thấy thấm thía, ngày trước cần phải so đo với kẻ đầu óc tối tăm hai chữ “Yểm” và “Diễn” khác nhau làm gì, huống hồ, theo lời , ít nhất “Yểm” và “Diễn” đọc lên đều giống nhau… =.=

      ***

      hề bất ngờ, Lâm mỹ nam sống mình. Ở tòa nhà hai mươi tầng xa hoa gần bờ biển ngoại thành, mỗi tầng là nhà độc lập.

      Chu Thanh Thanh vừa vào cửa bị chiếc cửa sổ sát đất tráng lệ hấp dẫn, ngoài cửa sổ cách khoảng ba bốn trăm mét chính là biển! Cách bày trí trong phòng đơn giản nhưng mất phong cách, đồ gia dụng đầy đủ cái gì cần là có, cho thấy chủ nhân có cuộc sống hưởng thụ thanh cao và năng lực kinh tế hùng mạnh. So với nguyện vọng “Chỉ cần nơi có thể che gió che mưa, đến mức lưu lạc đầu đường” của Chu Thanh Thanh thực nhiều hơn nhiều lắm!

      Chu Thanh Thanh bỗng có cảm giác như miếng bánh từ trời rơi xuống! =w=

      nam quả nữ ở cùng dưới mái nhà, xảy ra những chuyện sấm sét gặp lửa đất chứ? Về chuyện này, Chu Thanh Thanh vừa mong chờ lại vừa bất an – tuy chậm chạp, nhưng hoàn toàn có khả năng suy đoán – Lâm mỹ nam có sở thích bất lương nào đó chứ? Ví dụ như thích LOLI, S&M… Tóm lại, Lâm mỹ nam thu nhận , nhất định là vì loại ham muốn cá nhân nào đó ở !

      Tại sao lại còn cùng tới đây chứ? Ặc, lúc bị Tư Tư đuổi ra khỏi cửa, khi đó phải là có chỗ để , bất đắc dĩ thôi sao, lúc đó chưa nghĩ tới chuyện này… Về sau nghĩ lại, chỉ hề sợ hãi, mà còn rất hưng phấn, rất ngạc nhiên, rất chờ mong – trong cuộc sống, Lâm mỹ nam là kiểu như thế nào? Bất tri bất giác, chính là muốn tới gần , hiểu thêm chút về … Vậy đại khái có thể quy kết là ham muốn rình mò cuộc sống cá nhân của mỹ nam đại nhân, Chu Thanh Thanh nghĩ vậy.

      Đáng tiếc, Lâm Diễn nhanh chóng đập tan những suy đoán của .

      Vừa vào phòng, Lâm Diễn chỉ định giới hạn cho Chu Thanh Thanh: “Đây là phòng của , có phòng tắm độc lập. có thể tùy ý lại trong phạm vi tầng . Còn tầng hai, là thuộc gian riêng tư của chủ nhân tôi đây, khu vực cấm, nghe chưa?”

      Chu Thanh Thanh gật đầu: “ rồi…” Cái gì chứ, hóa ra ở cùng tầng… Hại được quan sát ở cự ly gần! ( muốn gần thế nào nữa! Chẳng lẽ còn mong chờ cùng giường chung gối sao?… =.:)

      Cuộc đối thoại kế tiếp khiến Lâm Diễn cảm thấy vô cùng nhức đầu, lại lần nữa hối hận sâu sắc chỉ vì nhất thời xúc động mà nhặt cái thứ ăn rồi miễn trả lại này về…

      Chu Thanh Thanh xuýt xoa: “Lâm mỹ nam, nhà đẹp đấy!”

      Lâm Diễn bỏ qua, hỏi thẳng: “Việc nấu ăn, thế nào?”

      Chu Thanh Thanh: “ nấu, ăn…” >_<

      Lâm Diễn: “Việc giặt quần áo, thế nào?” =_=

      Chu Thanh Thanh: “ dùng máy giặt…” >_<

      Lâm Diễn: “Việc dọn dẹp nhà cửa, thế nào?” =_=|

      Chu Thanh Thanh: “Bình hoa nhà có quý ? Nếu mà quý tôi bồi thường nổi…” >___<

      Lâm Diễn: “… Được rồi, , rốt cuộc biết cái gì?” =_=||

      Chu Thanh Thanh cuối cùng cũng tỉnh lại: mỹ nam đại nhân chuẩn bị sử dụng như người làm sao? – Hại người ta mất công đoán mò! >0<

      Nhưng mà, chẳng biết làm gì cả, cuộc sống ngây ngốc, cho tới bây giờ phòng ở vẫn lộn xộn như ổ chó, thứ duy nhất coi như sạch là cái giường của .

      “Tôi, tôi có thể , có thể tâm cùng những lúc nhàm chán! Ở mình, chắc chắn rất quạnh hiu phải ? Tôi có thể cam đoan, từ nay về sau căn nhà này có tôi, cuộc sống của rất náo nhiệt – đương nhiên, những lúc cần yên tĩnh, tôi tuyệt đối phát ra tiếng động nào.” Cuối cùng, Chu Thanh Thanh còn làm động tác kéo khóa miệng lại.

      Lâm Diễn hoàn toàn bó tay: “…”=_=|||

      Xem ra phải nuôi như vật cưng. Nhưng mà, cũng chỉ tùy tiện hỏi thôi, tạo cho cảm giác thu nhận là có ý đồ – nếu trong đầu nhất định phỏng đoán lung tung – hiểu rất năng lực YY của .

      Vả lại… Ở mình, quả thực có chút lạnh lẽo, sau này , đây được coi như ngôi “nhà”, còn là chỗ chỉ dùng để ở nữa. Lâm Diễn cuối cùng cũng buồn phiền vì bản thân nhất thời xúc động nữa, trái lại còn có chút chờ mong đối với cuộc sống “ở chung” trong tương lai.

      Thế nhưng mặt lại bí xị tỏ vẻ bất mãn: “Được rồi, là tôi nên chờ mong gì ở người lấy cuộc sống của heo làm mục tiêu cuối cùng.”

      Chu Thanh Thanh: … o(╯□╰)o!

      Sau đó Lâm Diễn tiếp tục dùng “giọng điệu có gì hay ho” giới thiệu sơ qua cho về tình hình căn nhà, sau đó bỏ lại câu: “Toát cả mồ hôi, tôi lên lầu tắm.” Rồi bỏ .

      ***

      Chu Thanh Thanh vô cùng thỏa mãn với chỗ ở mới này. Sau khi sắp xếp xong đồ đạc của mình, cũng tắm rửa cái. Nhìn đồng hồ mới hơn mười giờ tối – làm con cú sao có thể ngủ sớm như vậy? Bây giờ lại chẳng hề mệt mỏi tí nào. Vì vậy bèn lấy máy tính xách tay ra, bắt đầu lên mạng.

      Tiếp đó ngay lập tức cảm thấy vô cùng hạnh phúc với đường truyền tốc độ siêu nhanh của nhà Lâm mỹ nam – treo hai cái QQ, treo feixin, treo UC, mở blog, mở trang chủ renren, mở nông trường vui vẻ trộm đồ ăn, mở trò chơi QQ, chơi mấy ván bài rồi xem mọi người tám chuyện, mở diễn đàn thường hay ghé qua rồi mở tất cả những bài viết thấy hứng thú… “Gói tài nguyên đặc biệt” lần trước hai ba ngày mới down được 40%, down tiếp – tốc độ gần 1MB/s ôi mẹ ơi, tốc độ 30KB/s ở nhà hoàn toàn thể so sánh!

      Như thế vẫn bị nghẽn mạng!!! Cảm giác này quá tuyệt vời! =w=

      từng có lúc nhìn thấy câu rất cá tính Internet liền lấy làm chữ ký QQ: “Tôi muốn có căn phòng ở, mặt hướng ra biển, xuân về hoa nở, băng thông rộng 4M, có thể mua hàng tại nhà, bưu kiện tốc hành, phải trả tiền thuê…”

      Hôm nay, coi như nguyện vọng của trở thành ? Tuy phải người sở hữu căn nhà này – nhưng mà, quyết định, phải ở lại chỗ này càng lâu càng tốt! \(^o^)/~

      Có tin nhắn QQ, cửa sổ rung rung.

      [Tư Ngây Thơ: Nấm lạnh, đêm khuya gà mờ hả? Cần xem GV, AV ? Giá người quen, giảm cho sáu mươi chín! / Biểu cảm: cười dê]

      [Tư Ngây Thơ: Nấm lạnh, đêm đẹp chỉ tiếc quá ngắn ngủi, sao còn mau lăn lộn giường của mỹ nam , ôn lại giấc mộng xưa tối qua? / Biểu cảm: tà ác]

      Cửa sổ tiếp tục rung rung.

      [Tư Ngây Thơ: Con ranh chết tiệt kia, dám trả lời tin nhắn của bà? Về sau có phim nào hay cũng cho mi, hừ hừ! / Biểu cảm: tức giận]

      Rót ly trà xong Chu Thanh Thanh quay trở lại trước máy tính, sau khi nhìn thấy màn hình: “Phụt…”

      Vội vàng lấy khăn giấy bên cạnh lau cái màn hình cũ kỹ đáng thương – ặc, động tác này sao lại quen thuộc thế? Chu Thanh Thanh đau xót phát , gần đây thường khó kiểm soát được hành động của mình, haiz, cứ tiếp tục như vậy, máy tính sớm phải thanh lý mất! >_<

      Còn chưa kịp đau lòng xong, Chu Thanh Thanh nghe thấy giọng buồn rầu vang lên ở phía cửa: “Chu Thanh Thanh! muốn phun trà cũng được, nhưng xin đừng phun lên bàn nhà tôi có được ? Cái bàn đó quý lắm đấy…”

      Chu Thanh Thanh ngẩng đầu, nhìn thấy Lâm mỹ nam bên hông vỏn vẹn quấn chiếc khăn tắm màu trắng, dáng vẻ nhàn nhã tựa bên khung cửa, điệu bộ vô cùng quyến rũ trêu ngươi, vẻ mặt vô cùng mê hoặc nhìn … (Con mèo nào đó thỉnh thoảng xen vào: người ta căn bản là mặt biểu tình được ?)

      “Phụt…” Vì vậy, lần này Chu Thanh Thanh phải phun trà, mà là máu mũi. = 皿 =

      Hết chương 10

    2. Kỳ Kỳ

      Kỳ Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,341
      Được thích:
      295
      Chương 11

      Lâm mỹ nam khỏa thân. Được rồi, đúng ra là nửa thân trần. Khỏa thân cái gì? – Đêm “thuê phòng” chính thức trước đó, Chu Thanh Thanh thể thấy được, do ngại ngùng, còn kịch liệt cầu Lâm mỹ nam tắt đèn, chỉ để lại ánh đèn ngủ lờ mờ đầu giường… Mà ngày hôm sau tỉnh lại , bóng dáng mỹ nam còn nữa! =.=

      Vậy được, chúng ta hướng màn ảnh sang thị giác của Chu Thanh Thanh:

      “Da trắng nõn nà, mềm mại như sương tuyết!” – Xin hãy PIA , lúc ấy trong đầu thực bật ra chín chữ buồn nôn này!


      Dáng người của Lâm mỹ nam đẹp khỏi phải , vai rộng eo mông vừa vặn, có thể là tỉ lệ vàng! Hiếm có hơn là, làn da của Lâm mỹ nam vừa láng bóng lại vừa trắng nõn, làm tiểu thụ quả thực lãng phí, nhưng nhìn mãi cũng thấy vẻ mỏng manh yếu đuối, mà là dẻo dai đầy sức bật – lại rất có tố chất công!… Huống hồ, năng lực X của mỹ nam được trải nghiệm, tuyệt đối là cường công oa cường công! tại cái nơi giữa hai chân khiến người ta xấu hổ khi mở miệng kia của vẫn còn hơi đau nhức. o(╯□╰)o!

      Còn nữa, phần bụng của mỹ nam còn có sáu múi cơ bụng cân đối! – Chu Thanh Thanh thề bằng thị lực 1.2 của , là sáu múi!

      Đừng tới xương quai xanh tinh tế dưới làn môi mỏng đẹp đẽ của mỹ nam, dưới xương quai xanh tinh tế là lồng ngực gợi cảm cường tráng, lồng ngực gợi cảm cường tráng là hai quả màu đỏ nho tươi đẹp mê người, còn có khăn tắm bao quanh vị trí nào đó khiến người ta mơ màng…

      Chu Thanh Thanh ngẩng đầu, lúc dùng tay trái nắm ngón giữa tay phải, lúc dùng tay phải nắm ngón giữa tay trái – Chu Thanh Thanh chỉ mơ hồ nhớ được phương pháp cầm máu mũi bằng cách giữ chặt ngón tay này (hay là phương pháp để ngừng nấc?), nhưng nhớ là chảy máu mũi bên nào phải giữ ngón tay bên kia! =.=

      Tiếp đó, mời mọi người thử tưởng tượng chút: vừa bịt bên mũi chảy máu vừa liếc mắt nhìn. Nhìn trộm mỹ nam khỏa thân, vừa hỏi “Tại sao da lại trắng như vậy, còn có thể rèn luyện được cơ dụng sáu múi…”

      Lâm Diễn dứt khoát quay đầu, quay người, biến mất trong tầm mắt của Chu Thanh Thanh…

      Chu Thanh Thanh vừa lấy khăn tay cầm máu vừa trề môi trách móc: “Này, đừng có ? Người ta còn chưa nhìn đủ… là, mọn thế…”

      ***

      Hai ba phút trôi qua, cuối cùng Chu Thanh Thanh mới ngừng chảy máu mũi – hai bên lỗ mũi đều nhét cả đống khăn giấy, phải há hốc mồm để thở, ai ngờ Lâm mỹ nam lại xuất ở cửa!

      Nhưng mà đáng tiếc, lần này Lâm mỹ nam mặc thêm áo choàng tắm! Biểu lộ nóng bỏng chờ mong của Chu Thanh Thanh lập tức biến thành thất vọng buồn bã.

      Chỉ thấy khuôn mặt tuấn tú của Lâm mỹ nam giống như cười mà phải cười: “Tôi sợ tôi mặc quần áo rồi người nào đó vì mất máu nhiều quá mà bị thiếu máu.”

      Chu Thanh Thanh: … 囧!

      “Còn nữa, bộ dạng này của khó coi… Trước tiên hay là vào nhà vệ sinh rửa sạch , dùng nước lạnh rửa sạch mũi, lại dùng nước lạnh vỗ vỗ lên trán, hai bên má, phần cổ gì đó, hình như cũng có thể ngừng máu mũi.”

      “Hả, vậy sao? Hình như có chút ấn tượng…” Sau đó Chu Thanh Thanh liền thẳng vào phòng tắm.

      Lâm Diễn rất khách khí vào, định bụng ngồi xuống lúc – có mấy lời cần chuyện nghiêm túc với Chu Thanh Thanh, cho dù thể cho chân tướng việc, nhưng cũng phải làm cho tỉnh lại, tránh lúc nào đó bị người ta lừa bán!

      Liên tiếp nghe thấy thông báo nhắc nhở có người gửi tin nhắn từ máy tính của Chu Thanh Thanh – được rồi, con người ai cũng có ham muốn nhìn trộm, Lâm mỹ nam cũng ngoại lệ… Huống hồ, đừng là lịch sử tán gẫu, mấy thứ trong máy tính của Chu Thanh Thanh có cái gì chưa từng xem? Xem lịch sử trò chuyện chỉ là chút chuyện … Khụ khụ.

      Ngoại trừ tin nhắn trước đó, Tư Ngây Thơ, ra là Dương Tư Tư lại gửi tin nhắn oanh tạc Chu Thanh Thanh.

      Cửa sổ liên tục rung lên.

      [Tư Ngây Thơ: Đầu heo Thanh, cậu phải cùng với mỹ nam đại nhân nhà cậu tiến hành mười tám điệu sờ đấy chứ? cầu chụp lại hình mỹ nam, cầu quay phim lại toàn bộ quá trình H!!! / Biểu cảm: háo sắc + chảy nước miếng]

      Ba mươi giây sau, cửa sổ rung rung.

      [Tư Ngây Thơ: Được rồi, quay phim lại tớ biết cậu chắc chắn chịu… Nhưng hình mỹ nam nhất định thể thiếu! Bán được tiền tiền tỷ tỷ tớ với cậu chia ba bảy! Tớ bảy cậu ba! / Biểu cảm: nham hiểm]

      Lại qua hai mươi giây, cửa sổ lại rung rung.

      [Tư Ngây Thơ: , bốn sáu? / Biểu cảm: hôn gió]

      Lại mười giây sau, cửa sổ lại rung lên.

      [Tư Ngây Thơ: Năm năm, tuyệt đối tuyệt đối thể nhượng bộ nữa! / Biểu cảm: gảy mũi]

      Vẻ mặt của Lâm Diễn phải gọi là vô cùng đặc sắc, khóe miệng hết co quắp lại run run… Cuối cũng vẫn là nhịn được, bàn tay bỉ ổi bắt đầu sờ lên bàn phím bắt đầu gõ chữ trả lời…

      [Thanh Thanh Tử Khâm: Xin hỏi mỹ nam mà là chỉ tại hạ sao, Dương Tư Tư tiểu thư?]

      [Tư Ngây Thơ: …]

      [Thanh Thanh Tử Khâm: Nếu như muốn toàn bộ dữ liệu trong máy tính của bị xóa trắng, cộng với sập hệ thống có thể tiếp tục xúi giục Thanh Thanh làm những chuyện CJ (thuần khiết) thử xem.]

      Hồng quả quả uy hiếp, uy hiếp!

      [Tư Ngây Thơ: …!!! Chẳng lẽ các hạ chính là hacker trong truyền thuyết, vua kỹ thuật?! Bái phục!!!!!!!!]

      Dương Tư Tư ở bên kia máy tính rốt cuộc hiểu tại sao Lâm mỹ nam lại xuất thần kỳ ở trường tình đêm của Chu Thanh Thanh… sớm đoán tới trường hợp “mỹ nam là hacker, vua kỹ thuật” này rồi, ngờ lại có thể là !

      [Thanh Thanh Tử Khâm: E hèm =.=]

      [Tư Ngây Thơ: Lâm đại gia, tôi sai rồi, xin hãy giơ cao đánh khẽ, bỏ qua cho kẻ hèn này! / Biểu cảm: lệ rơi đầy mặt]

      Danh dự gì đó có thể cần, nhưng dữ liệu trong máy tính là tâm huyết sưu tầm nhiều năm của … Tuyệt đối thể mất hu hu hu!

      [Thanh Thanh Tử Khâm: … Còn nữa, cấm truyền bá cho Thanh Thanh nhà tôi bất cứ “phim ảnh” gì thuần khiết!]

      Biết Chu Thanh Thanh là hủ nữ là chuyện, đọc tiểu thuyết manga gì đó có thể tha thứ… Nhưng hai tên hoặc là N tên đàn ông XXOO các loại CJ (thuần khiết) đuổi cùng giết tận trong khả năng của mình!!!

      trắng ra là người nào đó chính là khó chịu khi Chu Thanh Thanh nhìn đàn ông khác khỏa thân… =.=

      Thanh Thanh nhà tôi? Dương Tư Tư chỉ thấy hai mắt tỏa sáng, dường như tất cả suy đoán của đều được người trong cuộc – ừm, bên tương đối đáng tin cậy – xác nhận…

      [Tư Ngây Thơ: YES SIR! / Biểu cảm: cười gian]

      [Thanh Thanh Tử Khâm: Ừm =,= ấy sắp ra rồi… Phải làm gì tiếp theo, biết rồi đấy… Bye.]

      Dương Tư Tư: … Kinh! Chẳng lẽ hai người này ở chung phòng?… Vì thế tư tưởng càng phát triển theo phương hướng có chút CJ (thuần khiết)… Nhưng mà, sau khi biết tình của mỹ nam, cũng chỉ dám nghĩ, xem ra hình mỹ nam gì đó, chỉ còn là mây bay phù du…

      Sau đó, Lâm Diễn nhanh chóng xóa lịch sử trò chuyện giữa và Dương Tư Tư. Về phần những tin nhắn Dương Tư Tư gửi trước đó… tính toán thời gian, nội dung sau mấy lần cửa sổ rung liên tiếp – phải là sau lần vào thứ hai của Dương Tư Tư mới gửi, cách khác, những thứ Chu Thanh Thanh có cơ hội nhìn thấy đều xóa hết.

      Lâm Diễn làm xong tất cả, Chu Thanh Thanh vừa vặn ra từ nhà vệ sinh, lập tức đứng dậy, gặp vẻ mặt ướt rượt rầu rĩ của Chu Thanh Thanh, bèn đưa cho hộp khăn giấy. “Sao lấy khăn mà lau mặt?”

      Chu Thanh Thanh: “À, nghĩ ra…” Bởi vì phải là nhà mình, đồ dùng có chút quen.

      … Lâm Diễn phát im lặng cũng có thể trở thành loại thói quen! =.=

      ***

      “Meooo~…” Chu Thanh Thanh cầm khăn giấy lau loạn xạ mặt, đúng lúc đó nghe thấy thanh rất từ phía cửa truyền đến… Hình như là tiếng kêu của con vật nào đó.

      Chu Thanh Thanh vội vàng tò mò nhìn ra phía cửa: “Ô, tiếng gì thế?” Vì vậy nhìn thấy Lâm Diễn ở bên cạnh vừa vươn tay rút ra tờ khăn giấy, sau đó đưa lên – hình như là động tác muốn giúp lau mặt…

      Nhưng mà, trong chốc lát đó, bàn tay Lâm Diễn nâng lên lại hạ xuống.

      À, thực ra Chu Thanh Thanh vốn muốn hỏi mỹ nam đến tìm làm gì vậy, nhưng mà, người ta là chủ nhà, ưu ái cũng thể quá đáng, nếu chỉ là mỹ nam ở mình đơn quá lâu, đơn giản muốn để ở đây cho có cảm giác khí ấm áp, “có người ở cùng dưới mái nhà” thôi sao? hỏi thẳng “Có chuyện gì vậy”, sau đó mỹ nam có gì, vậy chẳng phải làm khó người ta sao…

      Sư phụ từng , tùy tiện phá hỏng sân khấu của người khác là đúng.

      Quả nhiên chỉ trong chốc lát, Chu Thanh Thanh trông thấy bóng dáng toàn thân trắng như tuyết, dừng lại ở cửa phòng rồi rụt cổ nhìn xung quanh – thoạt nhìn hình như là mèo, xíu cực kỳ đáng – phụt, con mèo này là theo chủ nhân của nó tham gia náo nhiệt sao?

      Nhưng mà, nhìn bộ dạng con mèo hình như rất sợ hãi!

      Chu Thanh Thanh bỏ hộp khăn giấy xuống tới, định tỏ vẻ mình là vị khách tốt bụng: “Oa, mèo con đáng quá! Đừng sợ đừng sợ, chị phải người xấu, vào vào ! Xin hỏi em có cảm nhận được nhiệt tình của chị ?”

      Ai ngờ, “con mèo ” vừa nhìn thấy Chu Thanh Thanh tới, “meo” hai tiếng rồi lập tức xoay người bỏ chạy… Tựa như muốn : “Người xấu người xấu!”

      Để lại Chu Thanh Thanh đứng ở cửa… Xấu hổ xấu hổ xấu hổ… Quay đầu, cười ngây ngô với mỹ nam để giải vây cho mình: “Ha ha ha, mèo con của mỹ nam nhà hay ngại ngùng ~! Tiếng kêu cũng đặc biệt !”

      Khóe miệng Lâm Diễn run rẩy: “Đó ràng là chó được !… =.=”

      Chu Thanh Thanh vẫn kiên trì khẳng định: “Làm sao có thể! ràng nó kêu meo meo!”

      Lâm Diễn bất lực: “Là gâu gâu…”

      Chu Thanh Thanh: “Meo meo!”

      Lâm Diễn cảm thấy cứ đối thoại như vậy rất ngu ngốc, muốn tiếp tục nữa, vì vậy đành phải nhượng bộ: “… Ừ =.= dù sao nó cũng chưa có tên, nếu thích, cứ gọi Meo Meo cũng được.”

      Con chó này là của người bạn mấy hôm trước ném qua nhờ nuôi hộ… Thực ra, lúc ấy cũng tưởng nó là mèo… Nếu phải để nghiên cứu xem nó rốt cục là mèo hay là chó, nhận nuôi mấy loài vật phiền toái này… Khụ khụ khụ.

      Bóng dáng màu trắng vừa rồi trốn hình như vẫn núp ở cửa nghe lén? Vừa nghe chủ nhân chính thức của nó như vậy, lập tức bất mãn nhảy ra, đến dưới gót chân của Chu Thanh Thanh kêu to: “Meo ~ gâu gâu gâu!”

      Chu Thanh Thanh ngổn ngang trong gió ing… Ngồi xổm xuống. Lại gần nhìn cẩn thận con vật lông xù bé, đưa tay sờ lên bộ lông mềm mại trắng như tuyết của Meo Meo, sau đó thận trọng đưa ra kết luận: “Mi nhất định là con chó, nhập vào cơ thể con mèo! Nếu chính là con mèo, xuyên vào người con chó! Tóm lại, từ nay về sau tên của mi là Meo Meo!”

      Meo Meo: “Meo ~ gâu gâu gâu… T-T” tuy tôi đặc biệt thích kêu “gâu gâu gâu” mà thích “meo meo”, tuy bộ dạng tôi giống với họ hàng… Nhưng mà cái tên kia sỉ nhục quyền uy chó của tôi! Kháng nghị kháng nghị!

      Lâm Diễn câu: “Lại muốn ăn cá, phải ?”

      Con chó chính thức bị gọi là Meo Meo kia lập tức dựng đứng hai tai… Kêu hai tiếng meo meo bé rồi vô cùng buồn rầu ra cửa…

      Vì vậy, đó là con… chó kêu “meo meo”, bộ dạng giống mèo, lại còn thích ăn cá, tên là… Meo Meo? Chu Thanh Thanh cảm thán thế là đủ rồi!

      Tác giả ra suy nghĩ của mình:

      Ảnh đẹp của Meo Meo:

      5465225320101007050156074

      PS:

      Đây là ngẫu nhiên nhìn thấy trong bầy nào đó… Chủ nhân chứng minh đây thực là chó chứ phải mèo… o(╯□╰)o!
      Bức ảnh đăng lên đây có tính là vi phạm bản quyền gì đó ? Che mặt. Nếu chủ nhân nhìn thấy mà thích tôi tháo xuống. Nhưng văn là tôi sáng tạo, tính là vi phạm bản quyền.
      Hết chương 11

    3. Kỳ Kỳ

      Kỳ Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,341
      Được thích:
      295
      Chương 12

      Trong lòng Lâm Diễn dường như có điều gì muốn , vì vậy hắng giọng lên tiếng: “Chu Thanh Thanh.”

      Cho đến khi bóng dáng Meo Meo biến mất sau cánh cửa, tầm mắt Chu Thanh Thanh mới lưu luyến trở về, quay đầu nhìn Lâm Diễn, ánh mắt vô cùng trong sáng tỳ vết: “Hở (⊙o⊙)…?”

      Đừng có dùng ánh mắt trong veo ngơ ngác như cún con đấy để nhìn tôi có được … Tôi có cảm giác rất áp lực! =.= Nhưng mà, lời nên vẫn phải : “Xem ra hình như có vẻ rất thích động vật, vậy có thích trẻ con ?”


      Chu Thanh Thanh: “Đúng vậy đúng vậy… Tuy hồi bé tôi bị chó cắn ba lần – ừm, cho nên phải tiêm vắc-xin phòng dại ba lần, nhưng cứ nhìn thấy mấy con mèo hay cún đáng kia là tôi lại nhịn được muốn đến gần chúng…” >_<

      Nghe vậy, khóe miệng Lâm Diễn run run, rất muốn hỏi Chu Thanh Thanh, xác định việc trở nên ngu ngốc như vậy với việc tiêm vắc-xin phòng dại có liên quan gì tới nhau chứ? được, nhất định phải sớm mang Meo Meo tới phòng khám thú y để tiêm phòng, tránh cho này cẩn thận lại bị cắn – lại càng ngu ngốc thêm có thuốc nào cứu được! =.=

      Đột nhiên nhớ ra, ầy, vấn đề quan trọng ràng phải nửa câu đầu có được ! Lâm Diễn đành phải nhắc lại lần nữa: “Vậy có thích trẻ con ?”

      Chu Thanh Thanh: “Trẻ con à, đáng thích, đáng , kiểu bị cha mẹ làm hư thích!”

      Trả lời cũng như : … =_=!

      Xem ra, đối với những người đầu óc toàn dây thần kinh đan chéo lằng nhằng như Chu Thanh Thanh, muốn chuyện quanh co rồi đến đáp án công việc đòi hỏi kỹ thuật cao. vẫn nên gọn gàng dứt khoát chút: “Chu Thanh Thanh, có ý kiến gì với việc sinh con ?” =.=

      Chu Thanh Thanh lập tức nhìn Lâm Diễn bằng ánh mắt kinh ngạc: “…!!!” Mỹ nam, sao lại hỏi vấn đề này? Đầu tiên đưa tôi về nhà của , sau đó nửa đêm vắng lặng lại ăn mặc mát mẻ đến phòng tôi, còn hỏi tôi vấn đề nhạy cảm mờ ám như thế!

      Chu Thanh Thanh lùi lại bước, đồng thời đưa hai tay che ngực, may là mặc áo ngủ kín đáo: “Chẳng lẽ, , … Muốn tìm tôi làm những việc cần làm để sinh con ư? Tuy loại chuyện này tối qua chúng ta làm rồi, nhưng, nhưng mà, tối qua chỉ là ngoài ý muốn! Tôi thể nào cứ tiếp tục ‘ngoài ý muốn’ được!”

      Chắc là não của nào đó lại bị chuột rút nên mới suy nghĩ nhiều như thế.

      Lâm Diễn tức đến nỗi nổi cả gân xanh trán, nhưng lại thể nổi giận với , đành phải nhẫn nại : “… suy nghĩ nhiều quá! Tôi đói khát như thế, được chưa? Tôi chỉ buồn chán nên muốn thảo luận với vấn đề nào đó chút thôi. Ví dụ như, nếu bạn trai cũ của , muốn sinh con cùng với ta… trả lời như thế nào?”

      ***

      Chu Thanh Thanh bắt đầu tiến vào trạng thái não co rút tự động diễn giải đoạn hội thoại là nỗi phiền muộn của chính bản thân Lâm Diễn: “Bạn cũ của tôi muốn sinh con với tôi, tôi phải trả lời như thế nào?”

      Nếu là bạn cũ của , vậy chắc chắn chia tay rồi. Chẳng lẽ, Lâm mỹ nam đủ giàu, nên bạn cũ của chạy theo tên đàn ông khác, tên đàn ông kia rất có thể là lão già, khả năng sinh con kém hoặc là mắc bệnh thể sinh con, nhưng bạn cũ của Lâm mỹ nam lại muốn có con để củng cố địa vị của mình, cho nên mới quay lại nhờ Lâm mỹ nam, “ à, em xin hãy vì tình cảm trước kia của chúng ta, cho em đứa bé!”

      Thảo nào tối qua lại có tình đêm cùng với ! Chắc chắn là vì bạn của của mỹ nam khiến vô cùng đau khổ và khó xử, cho nên mới muốn phóng túng lần!

      Chu Thanh Thanh say sưa trong những suy đoán hoàn mỹ của mình… Đúng lúc đó, cú cốc giáng xuống đầu , Chu Thanh Thanh đau quá liền tỉnh lại, phát biết từ lúc nào Lâm mỹ nam tới bên cạnh , gương mặt đẹp trai thoại nhìn có chút u ám phiền muộn: “Vấn đề này khiến khó xử vậy sao?”

      , phải! khó xử chút nào! ràng là ta bỏ trước, còn quay lại đưa ra cầu quá đáng như thế, đáp án đương nhiên là – , thể, nào!” Đến đó, Chu Thanh Thanh nghiến răng nghiến lợi dằn mạnh từng chữ.

      Tại sao có thể có người phụ nữ dám nhẫn tâm vứt bỏ Lâm Diễn mỹ nam – người tồn tại như thần trong suy nghĩ của cơ chứ?! Chu Thanh Thanh nắm chặt tay, tiếp tục vô cùng phẫn nộ: “Loại đàn bà đó đáng ghê tởm! Cho nên, Lâm mỹ nam, kiên quyết thể vì vương vấn tình cũ mà mềm lòng!”

      Lâm Diễn phát thể được gì: “…” Đây là cái gì thế? hiểu được năng lực tư duy nhảy vọt thể theo kịp của Chu Thanh Thanh. Trước mặt Chu Thanh Thanh có năng lực tư duy logic siêu cấp mạnh mẽ, cũng có thể bẻ cong đến cách xa vạn dặm!

      Được rồi, dù sao cũng cảnh cáo Tô Kế được có ý định gì với , giờ cũng đưa về ngay bên cạnh để trông nom, chắc có vấn đề gì lớn.

      Nhưng mà, có chuyện, vẫn phải hỏi .

      “Vậy, có còn thích bạn trai cũ của ?” Giọng điệu trong trẻo mà bình thản lạnh lùng, nhưng dáng vẻ lại hết sức chăm chú chờ đợi câu trả lời, trong lúc vô tình biểu lộ để ý trong lòng người đàn ông.

      “Hả, sao tự nhiên lại sang tôi?” Chu Thanh Thanh tiếp tục coi những lời này như là Lâm Diễn tự hỏi chính mình: “Mình vẫn còn thích ấy sao?” Điều này có nghĩa là Lâm mỹ nam vẫn rất để ý tới bạn cũ của ? – biết tại sao, phát ra điều này, trong lòng lại có chút cảm giác chua xót…

      Nghiêng đầu nghĩ ngợi, Chu Thanh Thanh vô cùng nghiêm túc trả lời: “Có lẽ trước đây tôi từng rất rất thích ấy, nhưng, tôi sống mãi trong quá khứ. Tôi cố gắng nhìn về phía trước, quý trọng tất cả những gì tôi có. Cho nên, hi vọng cũng có thể quên những chuyện thoải mái trong ký ức.”

      Nghe vậy, khuôn mặt tuấn của Lâm Diễn hơi ngớ ra, ánh mắt mờ mịt nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn về phương xa, như nhớ lại ai đó.

      Chu Thanh Thanh ngăn được những suy đoán trong lòng, có thể Lâm mỹ nam nhớ nhung hoài niệm… Phải là như thế nào?… Nghĩ nghĩ lại, nhịn được hỏi ra miệng: “ ấy, chắc là rất đẹp, rất có khí chất?”

      Lâm Diễn quay đầu lại, lắm nhìn về phía : “Cái gì rất đẹp, rất có khí chất?”

      “Hỏi thừa, đương nhiên là bạn cũ của !”

      Lâm Diễn lập tức sầm mặt, lạnh lùng : “… Cái này liên quan tới . Chuyện riêng của người khác, tốt nhất hỏi ít thôi!”

      Chu Thanh Thanh cũng vui, vừa rồi hỏi tôi chẳng nhẽ phải việc riêng của tôi? Kẻ có tiền chính là như vậy, chỉ cho quan đốt lửa, cho dân chúng thắp đèn! Nhưng bây ăn nhờ ở đậu, đành phải nhịn: “… hỏi hỏi.” Sau đó quay mặt, ngồi trở lại trước máy vi tính, giả vờ như rất hứng thú với nội dung mạng, để lại cho Lâm Diễn bóng lưng thẳng đứng – bà đây cũng biết bực mình nhé!

      Nhìn thấy cửa sổ tin nhắn từ Dương Tư Tư liên tục rung lên: “Ai dà, sáng mai chị còn phải làm sớm, ngủ đây, ngủ ngon nhé, nhóc Thanh.”

      Chu Thanh Thanh lơ đãng trả lời lại mấy chữ: “Ừm, ngủ ngon.”

      ***

      lúc sau mới nghe thấy giọng trầm thấp và ràng của Lâm Diễn vang lên trong phòng: “… Là tôi tốt, nên nổi cáu với .”

      Thực ra Lâm Diễn là kiểu người dù sai cũng vẫn kiên quyết hối cải, sĩ diện là to nhất. Nhưng biết vì sao, thể nào nhìn nổi bộ dạng lờ của Chu Thanh Thanh… Chu Thanh Thanh cho cảm giác mỗi ngày đều phải cười lớn. Vả lại, dỗ dành vật cưng của nhà mình, cũng tính là mất mặt? Dù sao vừa rồi cũng có người khác nhìn thấy… o(╯□╰)o!

      Vì vậy tới sau lưng Chu Thanh Thanh, đưa tay vuốt vuốt tóc : “Ngoan, đừng tức giận. Hôm nay chắc cũng mệt rồi, nghỉ ngơi sớm .”

      Lâm Diễn những lời lạnh nhạt với , chỉ cảm thấy bực mình và tủi thân, nhưng vẫn để tâm lắm, nhưng lời xin lỗi với nghe nhàng, ấm áp, lại khiến cho khóe mắt Chu Thanh Thanh hơi đỏ lên, suýt nữa rơi nước mắt, nhưng cố nén trở về, trở thành tiếng : “Ừm.”

      Lâm Diễn khẽ thở dài tiếng, gì nữa, xoay người ra ngoài tiếng động, còn giúp Chu Thanh Thanh đóng cửa lại.

      Nhìn Lâm Diễn biến mất trong tầm mắt, trong lòng Chu Thanh Thanh chợt bắt đầu có cảm giác mất mát, buồn vô cớ. Là vì bị Lâm Diễn gợi nhớ tới Hàn Duệ, trong lòng trống rỗng, nhưng hình như lại hoàn toàn chỉ vì thế…

      Hình như, là vì người khác… trông thấy bộ dạng thể quên được bạn cũ của người kia, để ý, trong lòng đau xót, chua chát…

      Chu Thanh Thanh ngồi ngẩn ngơ trước máy tính hồi lâu. Vô tình con chuột di đến ảnh đại diện của người, người đó, luôn cho những lời khuyên tốt nhất, chỉ bằng vài lời có thể xóa bỏ được nỗi bất an của – sư phụ.

      Mở cửa sổ trò chuyện, gửi tin nhắn cho Liny. Điện: “Sư phụ, sáng nay tỉnh lại tôi phát mình buông xuống được ưa thích từ trước tới giờ đối với người nào đó, đến buổi tối lúc sắp ngủ lại phát tôi thích người khác. Sư phụ xem, có phải tôi rất lăng nhăng ? Tôi nên làm sao bây giờ?”

      (con mèo nào đó khinh bỉ: xác định lúc tỉnh dậy còn được gọi là buổi sáng chứ?!)

      Tin nhắn gửi , Chu Thanh Thanh đợi hai ba phút, thấy đáp lại. Có lẽ lúc này sư phụ lên mạng. cũng có tâm tư lên mạng, chỉ cảm thấy vô cùng mệt mỏi, bèn tắt máy tính, bò lên giường.

      Nhưng nằm giường lật qua lật lại, trong đầu toàn là hình ảnh Lâm Diễn dáng vẻ đau buồn nhìn về phương xa…

      Những việc xảy ra mấy ngày nay, thần kỳ giống như nằm mơ… sợ đơn, mà đúng lúc đó Lâm Diễn xuất bên cạnh , tất cả đều phù hợp với cầu nửa kia của , cho nên mới có ảo giác như vậy thôi…

      Có lẽ chỉ vì quá đẹp trai! Có lẽ chỉ vì giọng của quá dễ nghe! Có lẽ chỉ vì đối xử quá tốt, quá dịu dàng với ! – người đàn ông tốt đẹp giống như thiên sứ ở ngay trước mặt, làm gì có nào hề động lòng chứ? Cho nên, mình có cảm giác bị ta mê hoặc, là hoàn toàn bình thường!

      Ừm, ngủ giấc ngon, sáng mai tỉnh lại là có thể khôi phục bình thường! mình, cũng chẳng sao!

      Tự khuyên bảo mình hồi, Chu Thanh Thanh dần dần thả lỏng. Nằm giữa chiếc giường vô cùng thoải mái trong căn phòng mới, chăn cũng cực kỳ thơm tho mềm mại, Chu Thanh Thanh ôm chăn rồi nhanh chóng chìm vào giấc mộng.

      Thế nhưng, người nào đó ở lầu, lại vì câu kia của Chu Thanh Thanh mà kinh ngạc, rối như tơ vò, và, mất ngủ…

      Hết chương 12

    4. Kỳ Kỳ

      Kỳ Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,341
      Được thích:
      295
      Chương 13

      Ngày hôm sau, lúc Chu Thanh Thanh tỉnh dậy khỏi hậm hực khi nhìn điện thoại đầu giường thấy hơn mười giờ – tối qua trước khi ngủ ràng đặt ba cái đồng hồ báo thức kêu lúc tám giờ mà! Ở mình ngủ muộn sao, nhưng đây dù gì cũng ở nhờ nhà người ta…

      Sau khi Chu Thanh Thanh rửa mặt cấp tốc xong, lúc mở cửa phòng lại thấy bóng dáng Lâm Diễn – biết có phải lầu ?

      Ồ, hình như mặt bàn có tờ giấy?

      tới cầm lên xem, giấy là chữ viết đẹp như rồng bay phượng múa: Sữa và bánh mì ở trong tủ lạnh, lấy ra bỏ vào lò vi sóng hâm lại rồi ăn. Trưa tôi về ăn cơm, gọi đồ ăn ở ngoài là được. Nhớ phải cho Meo Meo ăn, Meo Meo ở trong phòng dành cho khách, thức ăn cho chó ở XXXX… Ừm, còn nữa, người nào đó phải cẩn thận đừng để bị Meo Meo cắn, nó vẫn chưa tiêm phòng dại đâu.


      Chu Thanh Thanh: >_<…

      Hóa ra chỉ là người hầu, mà còn là người hầu cho chó! Còn nữa, nhìn ngốc thế sao? À , phải là: Meo Meo đáng như vậy, làm sao có thể cắn người được? Còn nữa, Lâm mỹ nam cần gì lải nhải nhiều thế…

      Chu Thanh Thanh cũng chẳng buồn hâm nóng lại bữa sáng (thực ra Chu Thanh Thanh lặng lẽ coi nó như cơm trưa, làm gì còn tiền mà gọi đồ ăn ở ngoài? Hu hu hu… Xem ra ăn no rồi phải nghĩ cách kiếm tiền…). Trước tiên Chu Thanh Thanh tìm thức ăn cho chó, sau đó sang căn phòng bên cạnh – nghe là phòng dành cho khách kiêm phòng của Meo Meo… o(╯□╰)o!

      Quả nhiên, ổ của Meo Meo ở ngay trong góc phòng. Meo Meo thấy Chu Thanh Thanh tiến đến, kêu meo meo hai tiếng coi như chào hỏi, sau đó tiếp tục hào hứng nghịch món đồ chơi của nó… Đúng vậy, chính là đồ chơi, góc nhà đầy đồ chơi!

      Chu Thanh Thanh vô cùng đố kị: “Hồi bé tao còn có nhiều đồ chơi như thế!”

      Sau đó đợi lúc cũng thấy Meo Meo phản ứng lại – lại có thể bị con mèo , à , con chó coi thường…

      Vì vậy Chu Thanh Thanh quyết định, hay là trước tiên mình cứ ăn no ! =.=

      Nhớ tới những suy nghĩ tối qua trước khi chìm vào giấc ngủ, đúng , ngủ giấc tỉnh dậy lại có cảm giác gì đặc biệt! Mỹ nam gì đó, ai mà chẳng thích? Những tâm tình hiểu được tối qua, chắc chắn chỉ là đại não của ngất tạm thời mà thôi.

      ***

      Ăn xong bánh mì, uống sữa, lại xem báo rồi lên mạng tìm thông tin tuyển dụng, lề mề đến hơn mười hai giờ, Chu Thanh Thanh mới lấy đồ ăn cho chó rồi giá lâm tới ổ vàng của Meo Meo – , so với chỗ ở thuê của trước kia, chỗ chính là ổ chó, còn của Meo Meo là ổ vàng!

      Lúc này, quả nhiên Meo Meo bày tỏ hoan nghênh nhiệt liệt đối với – đúng ra là đối với đồ ăn tay , chắc là đói bụng rồi nên chẳng có tâm trạng chơi đồ chơi nữa. Nhưng khi phát đồ ăn Chu Thanh Thanh mang đến là thức ăn của chó chứ phải món cá ngon lành mà nó chờ mong, Meo Meo uốn éo hồi lâu rồi mới miễn cưỡng tới bắt đầu ăn.

      Chu Thanh Thanh cũng ngồi xổm xuống. Lại gần, thò tay giày vò lông người Meo Meo: “Có mà ăn là tốt rồi còn kén chọn! Chị đây cũng chỉ ăn bánh với uống sữa mà sống qua ngày hôm nay!… Ai dà, đừng giãy giụa, để người ta sờ tí… Hì hì, mềm mượt quá!”

      Meo Meo tức giận, kiêu ngạo meo hai tiếng, tỏ vẻ ông cần ăn! Sau đó lui vào trong chiếc giường mềm mại của nó, nằm xuống, nhắm mắt lại, phản ứng Chu Thanh Thanh hoàn toàn ngờ tới!

      Chu Thanh Thanh chưa từ bỏ ý định, cầm lấy chổi lông gà, tiếp tục nghịch mũi Meo Meo: “Loại chuyện xuyên việt này thần kỳ, trong cuộc sống thể… Tao có hai suy đoán khá đáng tin cậy: , mày là kết tinh tình sau khi con chó cưỡng gian con mèo… Hai, mày là kết tinh tình sau khi con mèo cưỡng gian con chó…”

      Rốt cục, Meo Meo thể nhịn được nữa, mở to mắt, sau đó lườm Chu Thanh Thanh! Đúng vậy, nhìn lầm, chính là ánh mắt khinh bỉ… =_=!

      Hoạt động nội tâm của Meo Meo: trước tiên mặc kệ suy đoán của có phù hợp với nguyên lý khoa học hay , chỉ phân tích theo logic, thứ nhất, những chuyện trước khi tôi sinh ra, làm sao tôi biết! Thứ hai, cái gì mà “kết tinh tình ” thế mà lại bảo cưỡng gian… Tổng kết: này đầu óc có vấn đề… Hãy trân trùng sinh mạng, tránh xa bệnh tâm thần!

      Nhưng mà, buổi tối chủ nhân lại còn sang phòng ta! Hơn nữa còn ở lại rất lâu rất lâu… Meo Meo cảm thấy vô cùng ghen ghét, cho nên quyết định ghét tận gốc cái tranh mất chú ý của chủ nhân của nó! (Khụ khụ, vậy, đây xem như là tranh đấu giữa các sủng vật?)

      Thế là, cả buổi chiều, Chu Thanh Thanh và Meo Meo cứ thế đối địch ghét bỏ nhau cũng qua ngày…

      Đúng thế, ghét bỏ lẫn nhau! Xét về phần dáng vẻ nó rất đáng , Chu Thanh Thanh vốn rất thích nó, nhưng Meo Meo quá biết tốt xấu! Lại dám khinh thường ! Hơn nữa, còn ngày càng quá đáng…

      ***

      Buổi chiều, sáu giờ, lúc Lâm Diễn về đến nhà, động tác mở cửa của khỏi hơi do dự – nhớ tới những lời tối qua Chu Thanh Thanh gửi cho … À , là gửi cho Liny. Điện… Lâm Diễn có phần được tự nhiên.

      Đêm đó trước khi thuê phòng, phải rất ràng với , tuyệt đối vì giữa hai người xảy ra quan hệ đó mà thương hay là chịu trách nhiệm với đó sao? Sao này vẫn còn như vậy! Đúng là bị coi thường xong lại vờ như thấy… Mà còn chủ động dẫn về nhà… Cho nên thể ngay lập tức đuổi được! =_=!

      Có điều, cũng hiểu được sức quyến rũ vô địch của mình… Cũng đúng, nếu có chút cảm tình nào với mới kì quái! (Con mèo nào đó: tự kỷ quá! phải, người ta đây là hoàn toàn có khả năng tự bản thân mình… =v:)

      Vậy , có lòng tốt thu nhận thời gian ngắn, chỉ cần Chu Thanh Thanh đừng “tỏ ” tình cảm với quá, cũng tiếp tục giả vờ như biết chuyện này. như vậy, phải sống yên ổn thời gian, đợi khi nào tìm được chỗ ở mới, nhất định khiến phải rời !

      Hạ quyết tâm, cuối cùng động tác của Lâm Diễn cũng nhanh chóng lưu loát mở cửa.

      Vừa vào nhà, Lâm Diễn trông thấy Chu Thanh Thanh chống cằm, có vẻ buồn rầu, lại hơi có chút tủi thân, ngồi ghế sa-lông phòng khách chờ – bên cạnh ghế là va li của tối qua mang đến!

      Vừa trông thấy Lâm Diễn mở cửa bước vào, Chu Thanh Thanh bắt đầu vô cùng nhăn nhó – thỉnh thoảng lại ngẩng đầu lên rất nhanh nhìn liếc qua , sau đó lại cực kỳ nhanh nhìn sang chỗ khác, ngón tay trắng trẻo túm góc áo, lắp bắp mở miệng: “Lâm mỹ nam, cảm ơn tốt bụng chứa chấp tôi đêm… Nhưng mà, tôi quyết định ở lại nhà nữa, hai chúng ta nam quả nữ, ở chung ảnh hưởng tốt đến thanh danh của nhau! Cho nên, tôi vẫn nên dọn ! Nhưng mà, nhưng mà…”

      có thể cho tôi mượn trước ít tiền được ? – Nhưng mà khó mở lời quá, bảo tôi phải thế nào đây? Hu hu hu ~~~~(>_<)~~~~!

      sai, cơ sở những thông tin mà Chu Thanh Thanh vừa trình bày, nhưng đến tai Lâm Diễn chuyện lại theo hướng khác: Chu Thanh Thanh phát tình cảm của đối với trở nên quá sâu đậm, nhưng vì muốn quấy rầy , cho nên mới hạ quyết tâm chủ động rời khỏi … Nhìn xem, trước mặt năng lưu loát, thỉnh thoảng ánh mắt còn long lanh “đưa tình”!~

      Tự động giải mã xong, gương mặt trắng nõn tuấn tú của Lâm Diễn hơi đỏ lên rất đáng ngờ – tuy phải chưa từng chuyện đương, thế nhưng, đối tượng là Chu Thanh Thanh – quá đơn thuần ngốc nghếch – vì thế suy nghĩ của cũng theo hướng kì lạ, ngốc nghếch, giống như cậu con trai mười mấy tuổi mới biết đến vị tình đầu.

      Vừa rồi lại có thể nghĩ đến chuyện đuổi ! Thế nhưng giờ cần đuổi, lại chủ động muốn , hiểu sao Lâm Diễn lại muốn – Chu Thanh Thanh tuy có hơi ngốc nghếch, những cũng rất tốt, tốt biết suy nghĩ cho người khác!

      Lâm Diễn hắng giọng hai tiếng nhằm che giấu nội tâm mất bình tĩnh, cố gắng giả bộ như rất lạnh nhạt, nghiêm túc: “ gì mà ? Người khác thích cứ . Hơn nữa, cho dù người ta hiểu lầm quan hệ hai chúng ta là thuần khiết gì đó, vậy cũng chẳng có gì oan uổng – giữa chúng ta vốn thuần khiết rồi.”

      Chu Thanh Thanh: … o(╯□╰)o! Mỹ nam đại nhân, xin đừng dùng giọng điệu vô cùng điềm nhiên đó để tới loại chuyện vô cùng… mập mờ này, có được ?

      Nhưng mà, thanh danh gì chứ, vốn cũng quan tâm, chính theo lời Lâm Diễn, “Người khác thích cứ ”. Thế nhưng, điều quan trọng muốn là: “Nhưng mà, nhưng mà, có ý kiến với tôi phải là “người khác” gì cả, mà là thú cưng bảo bối nhà đấy!”

      Tư duy của Lâm Diễn chưa theo kịp: “ có thể có ý kiến gì với chính mình chứ?… Ăn no nhàn rỗi có việc gì làm đúng , đúng là lắm chuyện!”

      Chu Thanh Thanh có loại cảm giác ông gà bà vịt, đành phải khua tay múa chân, chỉ vào cánh cửa phòng dành cho khách đóng chặt: “… Tôi chính là Meo Meo nhà đấy! Nó thích tôi! Nó muốn đuổi tôi ! biết, lúc chiều, tôi ở phòng khách xem ti vi, BLABLA… Meo Meo lại còn cắn góc áo của tôi, cố sức kéo tôi ra phía cửa! xem , góc áo của tôi đều bị nó cắn nát rồi!” >_<

      Nếu phải khá khỏe, sống chết trụ vững ở trận địa, cuối cùng còn thành công nhốt Meo Meo vào phòng dành cho khách, có lẽ quang vinh trở thành người khách bị con chó “đuổi ra khỏi cửa”…

      Thế nhưng, về sau, nghe thấy tiếng Meo Meo ở trong phòng dành cho khách kiên trì ngừng cào cào cửa, Chu Thanh Thanh lại cảm thấy rất hổ thẹn và đau lòng – sao lại giằng co với con vật chứ? bị người ta ghét, đến con vật cũng chào đón sao?

      Hu hu, vẫn nên chủ động rời khỏi đây hơn… Chào tạm biệt hẹn gặp lại, tôi chỉ được ở căn phòng mặt hướng ra biển, băng thông rộng 4M có đêm… T-T…



      Vì vậy mới có màn này. =_=

      Sau khi Chu Thanh Thanh xong, căn phòng yên tĩnh lúc lâu.

      Chân tướng việc khiến Lâm Diễn rất muốn cười phá lên, thế nhưng… Điều này cũng , những suy đoán trước đó của đều là sai lầm, tất cả cũng chỉ là tự đa tình – thể nào cười nổi.

      Khóe miệng Lâm Diễn khẽ run run – cái loại ức chế thể làm gì được, nghi ngờ ngày nào đó, miệng bị Chu Thanh Thanh làm cho méo xệch. =_=!

      Nhưng mà con vật mèo ra mèo chó ra chó kia cũng hơi tinh quái, ừm, nhìn vào chỉ số thông minh, quả thực có cao hơn Chu Thanh Thanh! Để vật cưng mới (=_=! ) bị nó bắt nạt, có lẽ nên bắt nó ra ?

      lâu sau, Lâm Diễn bất đắc dĩ: “… Chu Thanh Thanh, đừng khôi hài thế có được ?”

      Chu Thanh Thanh vẫn đầy bụng bực tức và tủi thân: “ ràng tôi rất nghiêm túc, rất đứng đắn được chưa!”

      Xác định Chu Thanh Thanh tạm thời – muốn phải trước khi về! tóm lại, chỉ là chuyện tranh giành tình cảm giữa các vật cưng mà thôi, lại còn làm ầm ĩ lên với .

      Lâm Diễn định vào bếp cất túi đồ mà nãy giờ vẫn cầm tay, vì vậy vừa về hướng phòng bếp vừa hỏi Chu Thanh Thanh: “Đói bụng chưa? Ừm, tối nay làm cá cho ăn.”

      ngày chỉ ăn bánh mỳ với uống sữa, cộng với cả buổi chiều “đại chiến” với Meo Meo, sao có thể đói bụng? Chu Thanh Thanh lập tức ném tất cả những chuyện canh cánh trong lòng trước đó ra sau đầu, rất là chân chó theo sát Lâm Diễn vào phòng bếp, đôi mắt trông mong chờ đợi, hỏi: “ mua thức ăn rồi à? biết nấu cơm? quá quá quá… quá tốt! Tuy trước nay tôi thích ăn cá, nhưng mà, tôi quyết định, tối nay phải ăn sạch bách chỗ cá đó, để lại chút nào cho tên kia!”

      Lâm Diễn: “…=_=|||”

      Từ đây có thể thấy được, trong căn nhà, có hai sủng vật đều mang thuộc tính đáng (?), cũng phải là chuyện tốt gì…

      Hết chương 13

      P/s: Tháng này ở trường vào đợt thi cuối kỳ nên mình tạm dừng post truyện khoảng nửa tháng, khi nào ôn thi xong tiếp tục. Thông báo tiếng để những bạn nào đọc truyện đỡ phải ra ra vào vào : D. Chúc những ai sắp thi thi tốt :v

    5. Kỳ Kỳ

      Kỳ Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,341
      Được thích:
      295
      Chương 14

      Dưới xung phong nhận việc của Chu Thanh Thanh, Lâm Diễn đành miễn cưỡng đồng ý để giúp đỡ, rửa rau hay rửa bát đĩa gì đó.

      Lâm Diễn nhìn bóng dáng nhắn của Chu Thanh Thanh qua lại như thoi đưa giữa căn phòng bếp, nơi mềm mại nào đó ở sâu trong lòng vô tình bị đâm trúng. kia tuy tay chân có hơi vụng về, nhưng mà… Cảm giác có người làm bạn rất tuyệt.

      mình nấu nướng, mình ăn, nhiều món ăn ngon cũng có ý nghĩa gì?

      Còn Chu Thanh Thanh vừa chảy nước miếng vừa cảm thán: mỹ nam hổ là mỹ nam, dáng dấp khi nấu ăn mà cũng tao nhã, đẹp mắt như vậy! Quan trọng hơn là ~ thơm quá! Hấp dẫn những phân tử thèm ăn trong bụng .


      Khoảng bốn mươi phút sau, ba món ăn, bát canh lục tục được dọn lên bàn. Chu Thanh Thanh đói bụng, ngực sớm dính vào lưng, cuối cùng cũng được nghe Lâm đầu bếp hắng giọng, ra câu mà mong đợi nhất: “Ăn được rồi!”

      Chu Thanh Thanh “A” tiếng, lập tức bắt đầu ăn, mục tiêu là món ớt xanh xào thịt bò mà nhất. Vừa đưa vào miệng lập tức có loại cảm giác “Cuộc sống quá tuyệt vời”! Thực quá quá quá… quá ngon!

      Chu Thanh Thanh trước giờ hề kén ăn, dễ nuôi dễ sống. có đồ ăn thơm ngào ngạt? Vậy các loại mì ăn liền cũng tệ! Mì ăn liền cũng có? Vậy bánh quy với nước lọc cũng có thể nhét đầy bao tử… Tóm lại, để bị đói là được!

      Cho nên, ra từ đầu Chu Thanh Thanh ôm hi vọng gì với tài nghệ nấu nướng của Lâm Diễn, kì vọng của chỉ dừng lại ở “Có thể nấu chín thức ăn” là được rồi, nhưng cuối cùng, trình độ nấu nướng của Lâm Diễn lại ngang với đầu bếp khách sạn năm sao!

      lúc nào cũng vượt quá dự đoán của !

      Chu Thanh Thanh vừa ăn như hổ đói vừa mơ hồ thể mức độ thỏa mãn của mình đối với bữa ăn này: “Nếu sau này ngày nào cũng được ăn đồ ăn ngon như vậy, có chết sớm mười năm tôi cũng cam lòng!”

      Lâm Diễn cảm thấy buồn cười, mở miệng định gì đó, nhưng nghĩ nghĩ, lại tao nhã cúi đầu, uống ngụm canh mới chậm rãi : “Ăn từ từ thôi, ai cướp của đâu. phải muốn ăn cá sao? Nếu ăn tôi để lại cho Meo Meo…”

      được! Ai tôi ăn? Chỉ là, chỉ là tôi ngại ăn cá có xương, hơi phiền phức…”

      Lâm Diễn cười giễu: “Tôi xem có vẻ như hồi bé ăn cá bị hóc xương phải ?” xong, gắp miếng cá vào trong bát của mình, dùng đũa gỡ hết xương ra, sau đó… Gắp thịt cá bỏ vào trong bát của Chu Thanh Thanh.

      Làm xong loạt các động tác này, Lâm Diễn mới nhận thức được bất thường – thực có hơi thích sạch , nếu như phải người rất thân thiết, trước giờ chưa bao giờ chấp nhận dùng chung bộ đồ ăn, mà ngay cả ấy… cũng thích sạch giống như vậy.

      Chỉ trừ mẹ , hai người sống nương tựa vào nhau từ khi còn bé…

      Trong trí nhớ, mẹ thích ăn nhất là cá. Lúc còn rất , mẹ vẫn hay gỡ xương cá như vậy cho ăn, về sau, mẹ lâm bệnh nặng, nằm giường, sinh hoạt bất tiện, đổi thành gỡ xương cá cho mẹ ăn…

      Chu Thanh Thanh, ấy có khi nào cũng thích sạch ? Lâm Diễn vẫn giữ nguyên vẻ mặt dửng dưng, nhưng ánh mắt lại nén được nhìn chăm chú phản ứng của người đối diện.

      Chu Thanh Thanh suy nghĩ nhiều, lập tức bỏ hết mấy đồ ăn khác gắp, ăn món cá Lâm Diễn vừa gỡ cho trước – khỏi cần , mùi vị của thịt cá ngon vô cùng, mặt Chu Thanh Thanh hé ra biểu lộ rất sung sướng thỏa mãn, keo kiệt lời khen: “Ngon quá! Ừm, thể để cho Meo Meo chút nào hết!”

      Khóe môi hơi nhếch lên, tạo thành nụ cười nhàng, Lâm Diễn tiếp tục gắp miếng cá, gỡ xương.

      Nhìn thấy Chu Thanh Thanh ăn miệng dính đầy dầu mỡ, chẳng có dáng vẻ thục nữ, bất chợt lại cảm thấy đáng .

      “Còn muốn chuyển nữa ?” Lâm Diễn ra vẻ lạnh nhạt hỏi.

      , đừng là Meo Meo đuổi, đuổi tôi cũng !” Chu Thanh Thanh vuốt ve cái bụng tròn vo, vô cùng kiên định.

      Nhưng trong lòng vẫn thầm gia thời hạn: Trước khi tôi tìm được công việc, kinh tế độc lập… Sư phụ từng , ăn chực gì gì đó, là cần thiết! Nhưng mà, làm người thể mặt dày quá! Nếu bị người ta ghét… muốn bị Lâm Diễn ghét.

      Thế nhưng, vì hòa khí gia đình, Lâm Diễn vẫn phải tiến hành phen khai thông tư tưởng giữa Chu Thanh Thanh và Meo Meo.

      biết Lâm mỹ nam có biện pháp gì cao tay, tóm lại, cuối cùng Chu Thanh Thanh và Meo Meo, hai người? Được rồi, hai vật cưng (?)… Tóm lại, dưới cái nhìn soi mói “dịu dàng” của Lâm mỹ nam, bắt tay giảng hòa!

      ***

      Ngày hôm sau, dưới oanh tạc của ba cái đồng hồ báo thức, cuối cùng Chu Thanh Thanh cũng rời giường được vào lúc chín giờ!

      Tối qua trước khi ngủ, Chu Thanh Thanh lại lên mạng tìm rất nhiều thông báo tuyển dụng. Hễ là chức vụ mà vừa ý, mặc kệ điều kiện của bản thân có phù hợp hay , đều gửi hồ sơ lí lịch. Sau đó còn lên Q tình hình kinh tế của mình với Tư Tư, hỏi mượn ít tiền. Trước nay Tư Tư cũng là dân làm công ăn lương, thể cho vay nhiều, nhưng vẫn còn tốt hơn là có đồng nào.

      Tuy tạm thời có chốn dung thân, nhưng Chu Thanh Thanh là người phụ nữ độc lập của thời đại mới, luôn tích cực tiến về phía trước, tìm việc là cần thiết!

      và Hàn Duệ vốn định Châu Âu hưởng tuần trăng mật, công việc của cũng sớm bàn giao xong, tất cả đồ dùng cá nhân cũng gói ghém, muốn tạm nghỉ việc chỉ cần gọi thẳng cho lãnh đạo trực tiếp của là Hàn Duệ là được.

      Giờ sao?! Tư Tư còn : “ bằng cậu cố gắng dính lấy Lâm Diễn mỹ nam là kiếm được khoản lớn!”

      Làm sao thế được! bị người ta chê cười cóc mà đòi ăn thịt thiên nga! Ngày trước khi ở bên Hàn Duệ, trong công ty có rất nhiều người đỏ mắt, huống hồ bây giờ điều kiện của Lâm Diễn còn tốt hơn! >00<

      Cuối cùng bị cướp hôn, đa phần các đó đều có chút hả hê… Meo cái con mèo, ràng trước khi với Hàn Duệ nhau, quan hệ với các ấy đều tệ mà? Đôi khi cái gọi là tình bạn đúng là bạc bẽo, chút lòng ganh tị có thể phá hủy, haiz! Bởi vậy, tuy giờ có thể thản nhiên đối mặt với Hàn Duệ, nhưng cũng muốn trở lại cái hoàn cảnh công tác suốt ngày bị mọi người xa lánh hoặc chỉ trỏ đó nữa.

      Hơn nữa, điều kiện của Lâm mỹ nam người ta tốt như vậy, còn chướng mắt hơn cả bình thường. Cho nên, tránh để bản thân tạo ra phiền phức vô tận, vẫn nên sớm cắt đứt những tơ tưởng thực tế này!

      Hôm nay lúc Chu Thanh Thanh thức dậy, Lâm Diễn như thường lệ có ở nhà, để lại bữa sáng cho , dặn dò cho Meo Meo ăn. =_=!

      Cũng biết Lâm mỹ nam làm nghề gì? Khi nào về phải hỏi xem.

      Hết buổi sáng, quả nhiên Chu Thanh Thanh nhận được hai, ba cuộc điện thoại gọi phỏng vấn, trong đó còn có điện thoại của công ty truyền thông văn hóa nổi tiếng của thành phố T! Nghe những người có thể vào đó làm việc đều là những người xuất sắc ~ phúc lợi tốt có tiếng! Mặc dù chỉ gọi phỏng vấn, có nghĩa là được vào đó làm việc, nhưng Chu Thanh Thanh vẫn rất vui vẻ.

      Vì vậy, Chu Thanh Thanh rất tốt bụng cho Meo Meo ăn cơm trưa, so đo vấn đề thái độ với nó nữa.

      Meo Meo: ràng là tôi khinh thường, thèm so đo với được ? Nếu phải chủ nhân với tôi là được ỷ mạnh hiếp yếu, cậy già lên mặt… Còn nữa, nếu tôi lại cãi nhau với cho tôi ăn cá, tôi đây mới thèm để ý đến ấy, hừ!

      (Quần chúng: đổ mồ hôi cái, hóa ra Lâm mỹ nam đe dọa như thế này đó…)

      ***

      Ba giờ chiều, theo địa chỉ thông báo qua điện thoại, Chu Thanh Thanh tới nơi tuyển dụng của công ty truyền thông Tinh Hoa ở tầng hai mươi ba tòa cao ốc Ngân Thịnh.

      Đại sảnh toàn người là người! Ước chừng có khoảng trăm người.

      Chu Thanh Thanh khỏi giọng thầm: “Ôi trời, chẳng phải chỉ tuyển trợ lý nho à, sao có nhiều người đến ứng tuyển vậy?”

      ăn mặc rất diễm lệ ở bên cạnh nghe được, quay đầu lại ném cho Chu Thanh Thanh cái lừ mắt: “ cũng nhìn xem là ai tuyển trợ lý à!”

      Ặc, chỉ biết là muốn tuyển trợ lý, làm sao biết là ai muốn tuyển? Ngoại trừ làm việc thích nhất là ở nhà, sở thích lớn nhất là đọc tiểu thuyết, xem hoạt hình, dạo diễn đàn, tin tức quảng cáo gì đó, trước nay rất ít khi chú ý… Nếu phải Tinh Hoa thực rất có tên tuổi ở thành phố T chưa chắc biết.

      Mỹ nữ trang điểm kỹ càng kia nhìn thấy vẻ mặt mờ mịt hiểu của Chu Thanh Thanh lại lườm cái nữa, hừ tiếng, ra vẻ khinh thường loại người thiếu hiểu biết xã hội như Chu Thanh Thanh.

      Chu Thanh Thanh đành phải sờ sờ mũi, nhìn số báo danh vừa nhận… 101, bây giờ hình như mới đến số 27, tuy nhìn tốc độ phỏng vấn phía trước khá nhanh – đến ba phút người, nhưng đến lượt cũng phải , hai tiếng sau đấy!

      Ặc, phải vào WC chuyến ! Ai bảo nước trái cây Lâm mỹ nam làm lại ngon hơn cả bên ngoài như thế, ngờ uống nhiều quá, vì vậy… Khụ khụ.

      Sau khi hỏi đường, Chu Thanh Thanh vất vả xuyên qua đám người… Tìm thấy WC ở gần đầu cầu thang, Chu Thanh Thanh lại phát có quá nhiều người ở cửa nhà vệ sinh nữ! – còn cách nào khác, ai bảo toàn là nữ đến ứng tuyển chứ?

      thực gấp vô cùng…

      Chu Thanh Thanh nghĩ, hay là lên tầng hoặc xuống tầng dưới! Thấy thông minh chưa, biết lựa theo tình hình! Ha ha ha!

      Bịch bịch bịch! Chu Thanh Thanh bò lên tầng hai mươi tư! Quả nhiên, WC ở đây ai! Chu Thanh Thanh rất sung sướng vọt vào…

      “Ưm… A… Đáng ghét! Đừng sờ chỗ đó của người ta chứ…” Đây là giọng nữ ỏn ẻn khiến Chu Thanh Thanh toàn thân nổi cả da gà.

      “Hừm, đừng sờ chỗ nào, đây à… Hay là đây?” Dù là lời thoại vô cùng buồn nôn, nhưng do giọng nam dễ nghe, ngả ngớn ra, lại chứa đựng mập mờ vô hạn.

      Hình ảnh phối hợp với những thanh này là: giày cao gót khoảng mười phân, mặc váy ngắn khoảng gần hai mươi phân, đùi trắng nõn nà nâng lên cao quấn quanh lưng người đàn ông cao gầy, hai tay ôm cổ người đàn ông đó – đúng ra là cả người treo người của người đàn ông kia, áo vải thoạt nhìn rất mỏng manh còn bị người đàn ông kia dùng tay kéo lên, lộ ra mảng da thịt trắng như tuyết, thân hình như con rắn nước, khóa móc nội y bị cởi ra…

      Mà người đàn ông kia hôn hít cái cổ trắng nõn của đó, cho nên mặt tạm thời bị che mất, nhưng từ quần áo và dáng người có thể đoán được tướng mạo chắc chắn tồi – mấy khuy áo sơ mi màu sợi đay trước ngực bị mở ra, lộ ra làn da màu lúa mạch, lồng ngực cường tráng nửa che nửa hở, vòng eo bằng phẳng, làn da sạch trơn láng…

      Khụ khụ, còn cách nào khác, ai bảo thị lực của Chu Thanh Thanh lại tốt phi thường như thế chứ?

      Chu Thanh Thanh tay vẫn để ở cúc quần ngây ngẩn cả người, đứng ở cửa, nhất thời vào được, ra cũng xong, vẻ mặt 囧: đây là tình huống gì, hả Lôi Đế ca ca?! >_<

      Hết chương 14

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :