1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Vừa gặp đã yêu - Hắc Miêu Bạch Bạch

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Kỳ Kỳ

      Kỳ Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,341
      Được thích:
      295
      Chương 5

      “Thuê thuê thuê… thuê phòng?” Chu Thanh Thanh hoàn toàn bị hai từ này làm cho vô cùng chấn động!

      Đôi mắt hẹp dài đẹp đẽ của Lâm Diễn, ánh sáng trong con ngươi đen nhánh giữa đem tối trở nên đẹp đến lay động lòng người, dáng vẻ tươi cười nhàng mà mê hoặc: “ phải vừa mới muốn tóm lấy tôi sao, chẳng lẽ chỉ tùy tiện chơi? Hay là, cảm thấy tôi đủ phù hợp với cầu của ?”

      Chu Thanh Thanh cảm giác như bị chèn ép dưới “sóng điện mỹ nam”, vốn đầu óc sáng sủa lắm giờ lại càng trở nên trì độn: “, phải, thực quá quá quá phù hợp với cầu của tôi!… Đến bây giờ tôi vẫn có loại cảm giác rất chân thực, còn tưởng là mình nằm mơ!”


      “Đúng vậy, chính là nằm mơ! Vậy , có muốn tỉnh lại ngay bây giờ ? muốn cùng tôi đến khách sạn thuê phòng, kéo dài thêm giấc mộng đẹp này, hay là lập tức gọi xe về nhà, tắm rửa rồi ngủ hả?”

      thuê phòng cùng mỹ nam là tình huống kiểu gì? Ánh đèn mập mờ, giường lớn KINGSIZE, tranh mỹ nam tắm, sau đó cái kia màu đỏ… Khụ khụ, Chu Thanh Thanh chỉ tưởng tượng thôi thấy muốn chảy máu mũi. Bây giờ gọi xe về nhà?… chỉ có thể nghĩ đến bát mỳ tôm tối nay ăn xong vẫn còn bày bàn chưa rửa. >_<

      Cái ổ cũ nát + bát mỳ ăn xong chưa rửa PK khách sạn năm sao cao cấp + mỹ nam cao cấp, ai thắng ai thua? thừa, còn phải hỏi.

      Nhưng nghĩ ra mình có chỗ nào đáng giá để cho mỹ nam này phải “chịu thiệt”, muốn tài có tài, muốn sắc có sắc. Chính vì thế mới càng kì lạ! Lý trí còn sót lại cho : trái đất này làm gì có mỹ nam miễn phí đưa tới cửa! o(╯□╰)o

      Nhìn ra được Chu Thanh Thanh đấu tranh, Lâm Diễn cảm thấy cần thiết phải cho thêm liều thuốc mạnh nữa, giọng trong trẻo nhưng lạnh lùng mất kiên nhẫn: “Chu Thanh Thanh, có sắc tâm mà có can đảm là được, sư phụ của từng với , lúc cần ra tay phải ra tay chưa?”

      Sư phụ có từng như vậy hay cũng nhớ , nhưng mà, những lời này lại rất giống phong cách chuyện của sư phụ!

      Sư phụ trong lòng Chu Thanh Thanh tồn tại giống như thần tượng, luôn luôn cho rằng: , sư phụ gì, đều đúng; hai, nếu sư phụ sai, mời xem lại điều thứ nhất. =_=

      Quan niệm này ăn sâu bén rễ, khiến Chu Thanh Thanh chút do dự nghiêng về xu hướng “sắc tâm”. Chu Thanh Thanh hoàn toàn chú ý tại sao mỹ nam biết tên này lại biết được “sư phụ”, giọng điệu mất kiên nhẫn và thần thái hờ hững đó, như thể như vậy là chuyện đương nhiên.

      Thế nhưng, Chu Thanh Thanh cảm thấy vẫn cần phải chút: “Tôi tôi tôi, tôi cho biết, tôi có tiền! đừng tưởng lừa được tôi! Đến ngay cả phí trọ tôi cũng trả nổi đâu!”

      Lâm Diễn mặt đầy vạch đen… -_-||| ngờ ngay tại lúc này, kia lại lo lắng vấn đề nhàm chán đó, mà phải là chuyện mình sắp bị ăn sạch…

      ngu ngốc, sớm muộn bị người ta lừa gạt, vậy cũng cần khách khí! So với bị người khác lừa gạt, bằng bị lừa gạt! Vất vả lắm mới gặp được có thể khiến lần nữa nhắc tới “ham muốn”, sao có thể lừa gạt lên giường thử!

      (khụ khụ, về phần nguyên nhân Lâm mỹ nam “ham muốn” nổi với các khác, sau này từ từ tới)

      Vì vậy, Lâm Diễn cũng bất chấp lại phóng ra sóng điện mỹ nam gì đó, kéo phắt cổ tay Chu Thanh Thanh, thẳng vào cổng lớn tráng lệ của khách sạn Kim Thái.

      ***

      Khách sạn Kim Thái, trước bàn tiếp tân.

      “Á, nhìn kìa, bên kia có phải là điện hạ ?” Mỹ nữ lễ tân Giáp trước bàn tiếp tân ra hiệu cho bạn đồng nghiệp nhìn đôi nam nữ vừa vào cửa lớn.

      Mỹ nữ lễ tân Ất trước bàn tiếp tân: “Ở đâu ở đâu? Á, giống đấy, ôi!…”

      Sau khi đôi nam nữ đến gần hơn chút, mỹ nữ lễ tân Ất kinh ngạc hô lên: “ phải, kia căn bản chính là điện…”

      Lâm Diễn bước thêm vài bước dường như nghe được gì đó, ngẩng đầu, ánh mắt như phi đao cảnh cáo bay tới. Mỹ nữ lễ tân Ất lập tức ngậm miệng, sau đó bày ra dáng vẻ tươi cười ngọt ngào: “Tiên sinh, tiểu thư, buổi tối tốt lành. Xin hỏi hai vị cần phục vụ gì?”

      Lâm Diễn cũng hé ra nụ cười mê người, móc từ trong ví tiền ra chiếc thẻ VIP khách quý: “ phòng tốt nhất, cảm ơn.”

      Lâm Diễn nhận thẻ phòng xong lập tức kéo Chu Thanh Thanh quay người rời . Mỹ nữ lễ tân Giáp vẫn còn thất thần, miệng hiểu sao lại thều thào: “Điện điện điện… điện hạ! Tôi lại có thể gặp được điện hạ ở khoảng cách gần như vậy aaa!”

      Tiến vào thang máy, Chu Thanh Thanh vẫn nắm chặt ống tay áo Lâm Diễn chịu buông ra, dân đen chưa từng thấy nơi xa hoa cùng với bản tính mù đường khiến cảm thấy bỡ ngỡ trong gian tráng lệ này, trong lòng tràn ngập bất an. Nhớ tới vẻ mặt quái dị của lễ tân ban nãy, Chu Thanh Thanh khó hiểu hỏi: “Tại sao lễ tân ở dưới đại sảnh lúc nãy lại nhìn chúng ta bằng ánh mắt kì quái như thế? Giống như gặp quỷ vậy…”

      Lâm Diễn thản nhiên : “Đại khái là ấy quá kinh ngạc khi thấy người đẹp trai như tôi mà lại vừa mắt chẳng có gì thu hút như .”

      Hả? Chu Thanh Thanh xấu hổ đỏ mặt, cúi đầu: “ xin lỗi, hại bị người ta khinh bỉ…”

      Lâm Diễn tâm tình rất tốt, khóe miệng khẽ cong lên, đây đại khái là lời xin lỗi kỳ quái nhất mà từng nhận. Đưa tay vò rối cái đầu cúi thấp: “… sao.”

      Trong lòng bỗng bắt đầu có chút áy náy, vốn định đến “cứu” , định mắng cho cái đầu đần độn của tỉnh ra, ngờ chính lại thành kẻ xấu xa lừa lên giường… Dùng lần, để thử nghiệm xem thực ra phải ngoài kia được”, có phải hơi quá đáng hay

      biết , . Chỉ là… cảm thấy chán ghét mà thôi. Đàn ông trước giờ cũng phải vì mà chỉ vì bản tính động vật.

      Ding, cửa thang máy mở ra, lúc này Chu Thanh Thanh mới để ý gian phòng của bọn họ là ở tầng cùng. Hình như, tầng cao nhất đều là các loại phòng tổng thống gì đó? Mỹ nam đúng là có tiền!

      Đêm nay vốn là đêm tân hôn của , thể cùng Hàn Duệ mua sắm chiếc giường cưới xa hoa, trong lòng từng lần nửa chờ mong nửa lo sợ, giường KINGSIZE trong phòng tổng thống cũng tệ, tuy đối tượng cùng lên giường lại phải người mà chờ mong.

      Dù cho là giường hay là người, chất lượng so ra vẫn tốt hơn cái mà mất , đây có được coi là tái ông mất ngựa chưa biết họa hay phúc ? Chu Thanh Thanh châm biếm nghĩ.

      nghĩ ngợi lung tung, giọng trong trẻo nhưng lạnh lùng hờ hững của mỹ nam lại vang lên: “Chu Thanh Thanh, xác định hối hận? Đây chỉ là tình đêm, qua đêm nay, tôi thể cho bất cứ cái gì. Cuộc sống giống như trong tiểu thuyết, chỉ vì là lần đầu tiên của mà người đàn ông nhất định đối tượng tình đêm của ta. Tôi có thể vô cùng khẳng định với , tôi .”

      “Tôi hối hận. Tôi xác định, giờ tôi rất tỉnh táo. Tuy biết tại sao lại quen tôi, nhưng tôi rất khẳng định tôi quen . Thậm chí tôi có thể đoán, có khi nào là do bạn xấu nào đó của tôi thuê đến để quyến rũ tôi, ha ha… Nhưng mà, nếu phải cũng chẳng sao, tôi cũng chỉ cần đêm nay thôi. Tình gì chứ… Trước nay tôi chưa từng tin vào thứ đồ chơi đó, kết hôn với người kia, chẳng qua là cảm thấy ấy rất tốt với tôi, rất hợp với tôi mà thôi, tôi rất thích ấy, có lẽ nếu sau này ở bên nhau, tôi ấy. Nhưng mà, có cái gọi là có lẽ. Tôi cũng đến mức phải ấy thể. Tác dụng của chính là giúp tôi chứng minh, có chuyện tôi phải ấy thể.”

      Tôi muốn thông qua để chứng minh có chuyện tôi phải ấy thể.

      Ai ngờ, cũng chỉ là muốn thông qua tôi để chứng minh, có chuyện phải thể.

      Tốt lắm, bọn họ ăn ý, ngay cả động cơ cũng giống nhau, có muốn tốt bụng buông tha cũng thể.

      ***

      Ngày hôm sau… Buổi tối.

      “Sau đó sao?”

      “Sau đó… làm chứ sao.”

      “Ơ kìa, mau! Tớ muốn nghe phần quan trọng, quan trọng! Dáng người của mỹ nam kia thế nào? Cái đó to ? Hai người làm bao nhiêu lần? Cậu có lén dùng điện thoại chụp lại hình mỹ nam khỏa thân ?” Dương Tư Tư chịu buông tha , tiếp tục truy hỏi.

      Chu Thanh Thanh đỏ mặt xấu hổ, vùi mặt vào gối ôm: “… Từ chối tiết lộ.”

      “Xí! Làm cũng làm rồi, còn giả vờ ngây thơ cái gì, con ranh chết tiệt kia, mau báo cáo chi tiết nhanh lên! Nếu , cút ngay trở về ổ chó của ngươi, bà đây cũng ‘từ chối’ tiếp nhận ngươi!”

      “Đừng! Ổ chó kia cũng bị người ta cướp rồi được chưa? Tớ có chết cũng !” >_<

      Chủ thuê nhà biết kết hôn, cho rằng quay lại ở nữa, thế nên sớm cho người khác thuê phòng rồi! Người thuê mới tối nay chuyển vào!

      Tuy có lý do, nhưng vẫn ngại dám mặt dày xin chủ thuê nhà cho ở thêm hai ngày. Cho nên, chỉ có thể tạm thời mặt dày ở nhờ nhà bạn tốt Dương Tư Tư.

      Dương Tư Tư làm bộ như nữ hoàng: “Đầu Heo Thanh, cậu có tiền đồ! Sao lúc trước trong hôn lễ cậu những lời này với Hàn Duệ? Sau khi tình đêm tại sao với cái người mà mới nghe cũng biết là đồ lừa đảo kia hả?”

      Vậy cũng phải thức dậy mới được chứ!… Hơn giờ sau, khi tỉnh lại chẳng còn thấy bóng dáng mỹ nam kia đâu. Hại nghĩ đến lại thấy uất ức, trò đùa còn hơn cả máu chó, sau cái đêm diễn ra tình đêm đó, mình rón ra rón rén mặc quần áo, lén lút chạy .

      Hơn nữa, nhìn mức độ tả tơi của bộ quần áo bị ta xâu xé, cộng với dấu vết của tình hình chiến đấu kịch liệt người … Căn bản thể nào ra cửa gặp người khác.

      Tuy mỹ nam rồi, nhưng bên giường có để lại bộ đồ thể thao quần dài áo cộc tay mới mua, cùng với tờ giấy , đó viết: “ đúng là heo, ngủ giỏi như vậy, gọi mãi cũng vẫn bất tỉnh nhân ! Tôi có việc, trước! Có chuyện gì có thể gọi điện cho tôi.”

      Chu Thanh Thanh: >_<…

      Sau đó kèm theo dãy số mới nhìn biết thuộc dạng trâu bò: 13888880308. (nhắc nhở: dãy số này hoàn toàn là bịa ra theo cầu của nội dung truyện, có nghĩa đây là số của mỹ nam cao cấp, xin chớ gọi!)

      Hết chương 5
      139 thích bài này.

    2. Kỳ Kỳ

      Kỳ Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,341
      Được thích:
      295
      Chương 6

      Trong đống quần áo lại còn có bộ nội y mới, lại còn vừa vặn người ! Chu Thanh Thanh đột nhiên nghĩ đến cụm từ rất trong sáng, lấy tay đo thân, khụ khụ khụ…

      Thay xong quần áo, vừa mở điện thoại, bị Hàn Duệ gọi điện báo chuẩn bị xuất phát đến cục dân chính “làm việc” – giấy tờ của đều để hết ở chỗ Hàn Duệ, cho nên cần quay về nhà lấy mà thẳng tới cục dân chính.

      lần nữa đối mặt với Hàn Duệ, Chu Thanh Thanh vốn cho rằng rất đau lòng. Nhưng giờ phát ra, lòng lại có thể bình tĩnh lạ thường.


      “Ồ, Hàn, tiểu mỹ nam hôm qua cùng à?” Gọi “Duệ” quá thân mật, gọi giám đốc Hàn lại tỏ vẻ quá xa lạ, cho nên Chu Thanh Thanh tự động gọi theo cách xưng hô trước khi và Hàn Duệ xác định quan hệ đương, tươi cười sáng lạn chân thành.

      Hàn Duệ nghe thấy cách xưng hô này trái lại có chút xúc động, trong giọng có phần áy náy: “Thanh Thanh, ngày hôm qua… làm khó em rồi… chọn em để… kết hôn, cũng là bởi vì thực thích em, coi em như em tốt của . Rất xin lỗi, …”

      Chu Thanh Thanh mỉm cười ngắt lời : “ Hàn, nợ gì em cả, đấy. Em mới là người may mắn, quay về với người mà thực , em nên cảm thấy mừng cho mình, em còn có cơ hội tìm được tình thực của em.”

      Những lời này Chu Thanh Thanh vô cùng chân thành. Có lẽ là bởi trong đêm tân hôn của họ, Hàn Duệ bỏ trốn cùng người cũ, mà lên giường với người xa lạ mới gặp lần đầu, cũng chẳng có gì tốt đẹp hơn … Cho nên, hề oán giận, như có loại cảm giác hòa nhau… Mỹ nam biết tên tối qua – đúng vậy, đến bây giờ còn biết tên ta, có lẽ sau này cũng có cơ hội biết – nhưng điều này quan trọng, quan trọng là, ta thực giúp chứng minh, có chuyện phải Hàn Duệ thể…

      từng cảm thấy Hàn Duệ là người đàn ông đẹp trai nhất thế giới này – đương nhiên, Chu Thanh Thanh chỉ tình cảm mới cảm thấy như vậy. Nhưng bây giờ, có cách nào tiếp tục cho rằng như vậy nữa, mỹ nam biết tên và Đường Bá Heo đều đẹp trai hơn Hàn Duệ…

      Từ bỏ người mà ta rất thích, là rất khó, nhưng cũng phải làm được. , thế giới của vẫn tươi sáng, tất cả vẫn tốt đẹp như trước… Có điều, thứ từng đạt được, giờ lại mất mà thôi. Ngoài ra, cũng chẳng có tổn thất gì quá lớn, phải sao.

      Trinh tiết của gìn giữ suốt hai mươi mấy năm còn bị tùy tiện vứt bỏ, vậy vết thương bé trong tim chỉ thỉnh thoảng nhắc nhớ lại được coi là gì chứ.

      Trái tim con người, tồn tại ở nơi ấm áp ẩm ướt nhất, dù có bị thương cũng nhanh chóng khép miệng.

      ***

      Thấy khôi phục tâm lý cho trạng thái độc thân, Hàn Duệ hiếm khi lắp bắp mở miệng: “Thanh Thanh… Nếu , đồ đạc em cần chuyển nữa, em trực tiếp đến ở là được rồi. nghĩ… chuyển căn nhà đó sang tên của em. Em cũng biết, còn có nhà của cậu ấy…”

      Căn nhà mà Hàn Duệ tới nằm trong khu đô thị xa hoa giữa trung tâm thương mại, trăm hai mươi mét vuông, ba phòng ngủ, hai phòng làm việc. Vừa mua hai năm trước, mới lắp đặt thiết bị lâu.

      Nhà ở?! Chu Thanh Thanh nghe được hai mắt tỏa sáng… Nhưng vẫn cố nén nỗi đau, rưng rưng từ chối: “ Hàn, thế này là muốn phủi sạch quan hệ với em, để em sau này còn mặt mũi nào gặp mặt sao? Hơn nữa, em chỉ có mình ở căn nhà lớn như vậy làm gì…”

      Rụt rè, rụt rè! là thanh niên tốt tuân thủ ngũ giảng tứ mỹ tam nhiệt ái (*), sao có thể lấy nhà của người ta chứ. Trong lòng Chu Thanh Thanh lại vụng trộm bỏ thêm câu: nhưng mà, nếu vẫn cứ muốn chuyển cho tôi, vậy trực tiếp sang tên , tôi phản đối đâu…

      (*) Ngũ giảng tứ mỹ tam nhiệt ái là ba khía cạnh về tình của Trung Quốc, được ban hành vào đầu những năm 1980 để tuyên truyền phổ biến các nội dung về tư tưởng của hoạt động giáo dục. Trong đó ngũ giảng gồm: văn minh, lịch , vệ sinh, trật tự, đạo đức; tứ mỹ chỉ vẻ đẹp của tâm hồn, ngôn ngữ, hành vi và hoàn cảnh; tam nhiệt ái gồm có Tổ Quốc, xã hội chủ nghĩa, Đảng cộng sản – Ishtar

      Hàn Duệ như đoán trước được câu trả lời của Chu Thanh Thanh, lại : “Vậy , hay là đưa em khoản tiền? Thanh Thanh, chỉ muốn đền bù tổn thất cho em bằng cách thực tế chút…”

      MONEY ơi! Thứ mà bây giờ thiếu nhất! Chu Thanh Thanh muốn ngay lập tức gật đầu đồng ý: “Được thôi…”

      Thế nhưng… Quân tử ái tài thủ chi hữu đạo (*), tuy rằng chỉ là , nhưng vẫn rất có nguyên tắc… Nếu như tiền này là bắt ép người ta đưa tới rất mặt dày, nhưng nếu là người ta chủ động đền bù tổn thất, như vậy giống.

      (*) Quân tử ái tài thủ chi hữu đạo: quân tử [tuy] chuộng của cải, nhưng lấy [của cải phải] đúng với đạo nghĩa

      Nếu nhận có vẻ rất có liêm sỉ được chưa! >_<

      đợi Chu Thanh Thanh suy nghĩ kỹ câu trả lời, Hàn Duệ thở dài: “ xin lỗi, lại làm em khó xử… nên mang những thứ tầm thường này ra để sỉ nhục em. Thanh Thanh… mãi mãi vẫn là Hàn của em.”

      Tôi vẫn chưa muốn mà, này! Đáng ghét, lại dám quyết định hộ !

      May mà gả cho – nếu sau này chẳng phải bị làm cho tức chết sao, hoàn toàn có tiếng trong gia đình, sống càng ngày càng vì mình?

      Chu Thanh Thanh nghĩ: thực ra tôi chính là người tầm thường, tôi thích nhất những thứ tầm thường kia! Nếu như cho rằng đây là loại sỉ nhục, vậy đừng quan tâm, cứ tới sỉ nhục tôi … Nhưng mà chỉ có thể nhìn đám nhân dân tệ sắp đến tay kia mọc cánh vút vút bay mất.

      Khóe miệng Chu Thanh Thanh run rẩy: “ Hàn… Chúng ta nên nhanh lấy đồ thôi.” Nán lại với lâu thêm chút nữa, thể cam đoan có thể hay đột nhiên thốt ra: “Nhà ơi! Tiền ơi! Tôi muốn tất cả!”… o(╯□╰)o!

      Sau đó Hàn Duệ chở Chu Thanh Thanh về nhà mình, mấy ngày trước mới chuyển đồ . Cũng may đồ đạc của Chu Thanh Thanh nhiều.

      Đến nhà Hàn Duệ. Chu Thanh Thanh vừa vào cửa khắp nhà nhìn ngó, trong mỗi phòng đều thấy mỹ nam cầm dao cướp hôn dũng mãnh ngày hôm qua.

      Chu Thanh Thanh tiếc nuối: “ Hàn, sao thấy chị dâu của em đâu? Ha ha ha… Cậu ta thế nhưng lại đúng kiểu mà em thích ha ha! Xem ra rất có tiềm năng kiều thụ, nữ vương thụ, thụ quyến rũ… Hàn, ở cùng cậu ta có phải luôn bị cậu ta ăn sạch ?”

      Hàn Duệ ôm trán: “Thanh Thanh, em đúng là…” có nên cảm thấy thất bại vì nhanh như vậy mà bản thân mất hấp dẫn? “À, tên cậu ấy là Tô Kế. Bây giờ ra ngoài rồi.”



      Hàn Duệ và Chu Thanh Thanh, thành được vợ chồng, trái lại thực trở thành em tốt… Mà Chu Thanh Thanh và Tô Kế, trước kia coi như tình địch, tại vẫn chưa chính thức quen nhau… Sau này cũng kì dị trở thành đôi… Bạn tốt? Hay là, chị em? Nhưng mà, cái đó sau này hãy .

      ***

      Ống kính kéo tới buổi tối, nhà Dương Tư Tư.

      Chu Thanh Thanh hai tay ôm chiếc cốc siêu đáng của mình, chậm rãi uống cà phê ngon lành Dương Tư Tư pha, đáng thương than thở: “Tư Tư, tớ vừa thất hôn lại thất thân… Cậu có thể đối xử khách khí với tớ chút có được .”

      Dương Tư Tư: “Cái P (*)! Là tớ làm hại cậu thất hôn với thất thân hay sao? Chuyện Hàn Duệ , tớ ngờ cậu lại ngu ngốc như vậy, lại có thể tìm tình đêm , đúng rồi, tên đàn ông đó có cho cậu cái gì để đền bù tổn thất ?”

      (*) câu tục, chắc là chỉ cái chuyện abcxyz đó…

      “Phụt…” Chu Thanh Thanh nghe xong nhịn được phun ra.

      rất 囧 nhớ tới lần chuyện phiếm cách đây lâu, tục trước mặt sư phụ: “Cái P!”

      Khi ấy Liny. Điện lại: “ dùng cái miệng ở để P, vậy định dùng cái miệng ở dưới để chuyện để ăn cơm sao? =.=”

      Khi đó vừa chuyện phiếm, vừa xem bộ tiểu thuyết đam mỹ hơi nặng đô. Mà đúng lúc đó trang web máy tính vừa vặn dừng lại tại đoạn có nội dung rất nhạy cảm, có quan hệ S và M, có quan hệ dưa chuột và hoa cúc, có quan hệ bằng “đồ ăn” rất kì quái – tên tiểu công kia lại có thể đem dưa chuột, cà rốt, thậm chí cả ngô ra làm đạo cụ… Khụ khụ khụ…

      (OMG cái đoạn này ==! Xin thứ lỗi nếu có gì chính xác)

      Chu Thanh Thanh lúc ấy may mắn, may là uống gì cả… ngờ cuối cùng vẫn bị phun ra lần. o(╯□╰)o!

      Thế nhưng, lại , công lực ăn thâm độc của mỹ nam biết tên tối qua, đúng là cân tài cân sức với sư phụ!

      Buông chiếc cốc trong tay xuống, vất vả bình ổn hơi thở, Chu Thanh Thanh vội vàng nhớ lại: “ ta, ta để lại cho tớ số điện thoại…”

      Dương Tư Tư giật phắt lấy điện thoại của Chu Thanh Thanh để sô-pha trước bàn trà, bắt đầu giở danh bạ: “Tên gọi là gì? Mau khai ra đây! Meo cái con mèo, dám ăn sạch nhóc con ngu ngốc mà tớ bảo vệ suốt nhiều năm, thế nào cũng phải có chi phí khắc phục hậu quả!”

      thực, từ khi Chu Thanh Thanh lên đại học quen bạn ngủ chung phòng là Dương Tư Tư, luôn quan tâm đến Chu Thanh Thanh.

      Tuy vóc dáng Chu Thanh Thanh nhắn xinh xắn, phải mỹ nữ khiến người ta vừa nhìn sững sờ, nhưng nhìn kỹ tệ: lông mày mảnh tinh tế, mắt sáng, môi đầy đặn, lại kết hợp với dàn da trắng nõn nà, dáng người nhưng rất cân đối, cũng coi như mỹ nhân thanh tú. Đặc biệt có thể kích thích ý muốn bảo vệ của đàn ông… Cùng với, ham muốn bắt nạt.

      Có điều Chu Thanh Thanh lại rất ngốc, nếu có Dương Tư Tư bảo vệ, chắc chắn là sớm bị những tên sói háo sắc ăn sạch.

      Mà Dương Tư Tư năm đó là hoa khôi của khoa máy tính, nhan sắc và dáng người đều chê vào đâu được. Thu hút ít đàn ông, nhưng lại có ai dám theo đuổi , mọi người đặt cho danh hiệu “hoa khôi bạo lực của khoa”. Tên đúng như ý nghĩa, Dương Tư Tư rất bạo lực – có đai đen Taekwondo.

      Sáu năm trôi qua, Dương Tư Tư nghiễm nhiên coi mình như gà mẹ, còn Chu Thanh Thanh chính là gà con dưới cánh của . Đến lúc Chu Thanh Thanh phải lập gia đình, vẫn an tâm, liên tục cảnh cáo Hàn Duệ phải đối xử tốt với Chu Thanh Thanh… Ngày hôm qua nhìn Hàn Duệ kéo tên đàn ông tiểu tam kia bỏ chạy, nếu phải Chu Thanh Thanh nhanh tay lẹ mắt giữ chặt , Dương Tư Tư suýt nữa xông lên đánh đập bọn họ trận tàn nhẫn.

      Tối hôm qua gọi điện thoại được cho Chu Thanh Thanh, Dương Tư Tư cho rằng lúc này Chu Thanh Thanh cần nhất chính là yên tĩnh mình, quấy rầy nhiều, ngờ hôm nay Chu Thanh Thanh lại báo cho tin kinh khủng như vậy!

      Dương Tư Tư cũng là hủ nữ, quan niệm hề bảo thủ, cho nên ngay từ đầu mới phải hỏi vấn đề rất OPEN như vậy, nhưng điều đó có nghĩa là trong lòng tức giận, phẫn nộ – ngốc mà phải vất vả bảo vệ suốt sáu năm, cứ thế bị tên đàn ông thối tha biết tên ăn xong lau sạch! Bảo phải bình tĩnh thế nào đây!

      Chu Thanh Thanh hoàn toàn thể nhận thức được tâm tư phức tạp của Dương Tư Tư lúc này, vòng hai tay ôm eo bạn, quấy phá rồi cười đắc ý: “Ha ha ha ha, tớ lưu trong điện thoại!”

      Đúng lúc này, điện thoại của Chu Thanh Thanh tay Dương Tư Tư reo lên vui vẻ: “Heo heo bảo bối thân , chiều em hề mệt mỏi, mỗi ngày đều em thêm ngàn lần…”

      Dương Tư Tư nhìn qua liền kêu lên: “Điện thoại của ai đây, trâu bò quá, 13888880308…”

      Chu Thanh Thanh nghe vậy, ngăn được tiếng hô nho : “Á!” Vội vàng vươn tay muốn cướp lại.

      Dương Tư Tư vẫn chịu đưa cho : “Khẩn trương thế, phải là tên gian phu kia của cậu chứ?…”

      Chu Thanh Thanh vẻ mặt cầu xin: “À, đúng là ta…”
      Hale205139 thích bài này.

    3. Kỳ Kỳ

      Kỳ Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,341
      Được thích:
      295
      Chương 7

      Dương Tư Tư ấn mở loa ngoài, sau đó mới chịu đưa trả điện thoại cho chủ nhân của nó là Chu Thanh Thanh.

      Chu Thanh Thanh vội vàng cầm lấy, chợt nghe thấy từ đầu bên kia truyền đến giọng buồn rười rượi đầy từ tính: “Chu Thanh Thanh? làm gì mà gọi điện thoại cho tôi!”

      Chu Thanh Thanh theo thói quen xin lỗi: “À, xin lỗi tôi quên mất…” Nghĩ lại, đúng, đổi giọng khó hiểu hỏi: “Ô, tại sao tôi phải gọi điện cho ?”

      Càng kì quái hơn chính là, tại sao mỹ nam biết tên lại biết số điện thoại của ? Tên ta là đoán được – nhưng cách này cũng thể chấp nhận được, cảm giác như mỹ nam biết tên này dường như là người mà rất quen thuộc…


      Bên kia Lâm Diễn bị chẹn họng, đúng vậy, bọn họ dù gì cũng chỉ là tình đêm, liên lạc mới là bình thường. Thế nhưng, dù chỉ đứng lập trường của “sư phụ”, cũng thể nhắc nhở đồ đệ ngốc Chu Thanh Thanh chuyện này chút…

      Lâm Diễn buộc phải bình tĩnh kiềm chế: “Chẳng qua phương thức làm quen của chúng ta đặc biệt chút mà thôi, nhưng cũng có nghĩa là ngoài “tình đêm” thể có liên hệ gì hết?”

      biết vì sao, Chu Thanh Thanh cảm giác tiếng của mỹ nam càng nghe càng thấy u buồn, giống như có ai nợ ta cả trăm vạn vậy. Tuy rất khẳng định thiếu tiền ta, nhưng tục ngữ “bắt người tay ngắn”, ngoại trừ tiền thuê phòng chắc chắn là xa xỉ tối qua, người vẫn còn mặc bộ quần áo thể thao hàng hiệu ta mua. Chu Thanh Thanh xưa nay vốn lại là cây cỏ bé nơi góc tường có thể khuất phục trước quyền lực, lập tức rất có khí thế trả lời: “Đương nhiên… có thể.” Mỹ nam đại nhân ngài cái gì cũng đều đúng! >_<

      Dương Tư Tư ở bên thể nhìn nổi bộ dạng nhút nhát của Chu Thanh Thanh, trước mặt tên sói xám ăn sạch cậu, cậu lại có thể tuân theo mệnh lệnh của , dám chữ ? lập tức giật lấy điện thoại, lớn tiếng mắng: “Bà nội gấu (*)! là ai? Có mau báo danh cho bà đây ! dựa vào đâu mà hung dữ với Chu Thanh Thanh như vậy? lừa ấy lên giường tôi còn chưa tìm tính sổ đâu! chính là lợi dụng người ta lúc khó khăn có biết hả? Bây giờ Thanh Thanh có chồng, có nhà, có việc làm, có tiền, đến thứ quý giá nhất của con là trinh tiết cũng còn, còn muốn gì nữa?! Muốn lừa ấy thêm nhiều lần nữa à?!”

      (*) Nãi nãi cá hùng: chắc là câu cửa miệng, ở đây thể phẫn nộ

      Chu Thanh Thanh ngồi xổm bên im lặng vẽ vòng tròn: “Tư Tư, cậu mắng ta cũng được… Nhưng đừng lôi tất cả chuyện của tớ ra, tớ với ta đâu có quen nhau… Tư Tư, nếu cậu vui khi nhìn thấy tớ, vậy tớ sớm chuyển là được rồi.”

      Dương Tư Tư bây giờ ở chung với bạn trai, nhưng gần đây bạn trai công tác, Chu Thanh Thanh mới biết xấu hổ ở lại vài ngày, nhưng mấy ngày nữa bạn trai của Dương Tư Tư trở về, phải nhanh chóng tìm chỗ ở mới.

      Dương Tư Tư chĩa mũi nhọn sang Chu Thanh Thanh: “Cậu đúng là đầu heo, đồ ngốc, ai cho cậu ở? Đây là tớ giúp cậu đòi phí an ủi…”

      ***

      Bên kia Lâm Diễn trầm mặc. Trước nổi giận, đúng ra là trước “người đàn bà chanh chua”, phương pháp xử lý tốt nhất của người đàn ông chính là giữ im lặng. Thế nhưng, do mở loa ngoài, cũng nghe được lời Chu Thanh Thanh … Cái gì gọi là “tớ với ta đâu có quen nhau”? cho rằng tôi quan tâm đến sống chết của người xa lạ sao! Nếu như phải mặt dày mày dạn gọi tôi là sư phụ suốt ba năm… Nếu phải tối qua tìm tình đêm bị coi thường… Nếu phải thấy tình cảnh của quá đáng thương… Lâm Diễn khó khăn tìm cái cớ hợp lý cho hành vi xen vào chuyện người khác của mình.

      Từ các thông tin có thể đoán được, nổi giận bên kia điện thoại hẳn là bạn của Chu Thanh Thanh. Chu Thanh Thanh bây giờ ở chỗ ta sao? Có vẻ quan hệ tầm thường… Nhưng mà, rất muốn dùng những lời của ta mà đáp lại: “ dựa vào đâu mà hung dữ với Chu Thanh Thanh?” Thế nhưng hình như có lập trường để những lời này. =.=

      Lâm Diễn cất giọng trong trẻo nhưng lạnh lùng kiên định: “Muốn phí an ủi sao? Vậy xin hãy đưa điện thoại cho Chu Thanh Thanh, tôi với ấy.”

      Nghe xong những lời của Chu Thanh Thanh, Dương Tư Tư vốn tự nhìn lại xem có phải mình quá xúc động, thế nào, chuyện giữa đàn ông và phụ nữ, bàn tay vỗ ra tiếng. Lại nghe lời đối đáp đúng mực của người đàn ông ở đầu bên kia, hiểu sao lại bị ta làm cho chùng xuống, Dương Tư Tư đành phải ngượng ngùng trả lại điện thoại cho Chu Thanh Thanh. Nghĩ nghĩ, hóa ra đó chính là khí thế trong truyền thuyết?

      Bên kia điện thoại truyền đến giọng càng lạnh lùng hơn: “Chu Thanh Thanh, làm phụ nữ phương diện này, đúng là quá thiệt thòi.”

      Chu Thanh Thanh: >_<…

      hiểu sao, Chu Thanh Thanh nghe từ trong thanh lạnh thêm vài phần của mỹ nam biết tên, có thể cảm giác tâm tình của ta càng ngày càng tốt! Mỹ nam đại gia, tuy lời của mỹ nam hơi ác độc, nhưng rất đúng… rất thiệt thòi…

      này ngốc nghếch như vậy, sớm muộn ngày bị người ta lừa bán , còn ngây ngốc giúp người ta đếm tiền! – Đừng nghĩ rằng chỉ tùy tiện , theo biết, có người lợi dụng chủ ý của Chu Thanh Thanh. Người đó vẫn luôn… Aizz!

      Nếu để bị người khác lừa gạt, thà bị lừa gạt là được rồi! Ít nhất bần cùng đến mức bán lấy tiền! ngốc ngếch này, hết lần này tới lần khác lại thể bận tâm, bằng cứ để ngay trước mặt trông coi cho dễ… Nhưng mà, tuyệt đối có ý tứ gì khác, đơn thuần là xuất phát từ trách nhiệm của “sư phụ”, tạm thời thu nhận thời gian mà thôi – Lâm Diễn tiếp tục tìm lý do cho hành động của mình.

      Nghĩ tới đây, Lâm Diễn kết luận: “ phải muốn phí an ủi sao? địa chỉ giờ của , tôi đến tìm .”

      Chu Thanh Thanh run run: “, cần.” đòi tôi phí an ủi là may lắm rồi!

      Dương Tư Tư vốn rất căm hận tên này lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn lừa Chu Thanh Thanh lên giường, bây giờ xem ra… Dương Tư Tư có cái nhìn mới – chỉ từ thanh và giọng điệu cũng có thể nghe ra người đàn ông kia rất có khí thế!

      Mà theo Chu Thanh Thanh miêu tả, dáng vẻ của người đàn ông kia cho dù được Chu Thanh Thanh tốt – “Tớ gặp người rất đẹp trai, đối với tớ còn đẹp hơn cả Tiểu Kiều!” – ít nhất chắc cũng quá tệ, vào được “phòng tổng thống” của khách sạn năm sao, chắc chắn điều kiện kinh tế cũng tồi… biết chừng, mỹ nam này mới là hoàng tử bạch mã định trong cuộc đời của Chu Thanh Thanh? Trong tiểu thuyết đều viết như vậy mà! Nghĩ vậy, Dương Tư Tư từ nhíu mày chuyển thành vui mừng nhướng mày, lại cướp lấy điện thoại ầm ầm báo địa chỉ: “Phòng 202, tòa nhà mười bảy, khu chung cư XX, đường XX!”

      Lâm Diễn “Được” tiếng, cúp điện thoại.

      ***

      Chu Thanh Thanh vừa giận vừa vội, kéo tay Dương Tư Tư lay lay mãnh liệt: “Tư Tư sao cậu lại cho ta biết? Nếu ta đến làm thế nào? Cậu làm thế tớ rất mất mặt cậu có biết ? Tớ cần phí an ủi gì hết! Cậu cũng biết điều kiện của ta vô cùng tốt, người ta để ý đến tớ chắc chắn là tớ có lời!”

      Dương Tư Tư rút tay về, rất bình tĩnh liếc : “Gì? ta thực tốt như cậu ?”

      Chu Thanh Thanh dứ dứ nắm đấm: “Đương nhiên! Đợi tí nữa nếu ta đến , cậu nhìn biết!”

      Dương Tư Tư thổi thổi móng tay, cười vô cùng trong sáng: “Được! Trái lại tớ muốn nhìn xem có phải như cậu , mắt nhìn của cậu gần đây tớ thể tin được. Ví dụ như lúc trước cậu cũng từng xuýt xoa với tớ, lãnh đạo trực tiếp của cậu – Hàn Duệ đẹp trai tới mức nào…”

      Chu Thanh Thanh xấu hổ: “Cái đó, lúc ấy người trong mắt hóa Tây Thi mà… Nhưng mà, về sau cậu gặp ấy phải cũng thấy rồi sao, rất tệ mà?!”

      Dương Tư Tư ra vẻ vô tội: “Có à? Sao tớ nhớ .”

      Chu Thanh Thanh kiên định: “Cậu có! Cậu còn , tuy Hàn Duệ thoạt nhìn nhã nhặn, nhưng dáng người rất cường tráng, nhìn chính là kiểu quyến rũ, về phương diện đó rất có sức bật… Hì hì, hôm nào tớ hỏi tiểu mỹ nam kia xem có phải như vậy hay !”

      Dương Tư Tư thầm: “… dễ bị lừa.” =.= Có người bạn ngốc nghếch như vậy, biết là may mắn hay bất hạnh!

      Sau đó… Trọng điểm của chủ đề cứ thế bị Dương Tư Tư chuyển đổi thành công. Từ đó có thể thấy được, Lâm Diễn lo lắng “ nào đó bị lừa bán vẫn còn giúp người ta đếm tiền” phải là có nguyên nhân.

      Chu Thanh Thanh nghe : “Tư Tư cậu gì? Hàn định lừa dối tớ, ấy cũng chỉ bất đắc dĩ… Tớ trách ấy, như bây giờ là tốt rồi. Sư phụ từng , ghen ghét với hạnh phúc của người khác là tốt.”

      Chu Thanh Thanh còn nhớ , cách đây rất lâu, lúc vẫn chưa gặp Hàn Duệ, còn chưa biết chuyện đương. Nhưng Tư Tư gặp Mr.Right của ấy, rơi vào đương cuồng nhiệt. Bạn tốt nhất có người , Chu Thanh Thanh cũng vui khi thấy Dương Tư Tư hạnh phúc, nhưng cũng đơn khi trước nay vẫn lẻ loi mình. Khi đó với Liny. Điện: “Sư phụ, thực ra tôi rất ghét những người hạnh phúc lúc nào cũng khoe khoang trước mặt tôi, thế nhưng tôi lại thể giả vờ vui mừng cho họ. Thực ra tôi rất sợ mình…”

      Liny. Điện giống người bình thường hay cũng sớm gặp được nửa của đời mình, mà là : “Ghen ghét với hạnh phúc của người khác là tốt. Muốn dũng cảm, phải học cách mình cũng vẫn vui vẻ.”

      lâu sau, gặp Hàn Duệ. Thế nhưng thể xác định Hàn Duệ có phải chính là người mà từ nay về sau có thể dựa vào. lại đến hỏi sư phụ.

      Liny. Điện: “Nếu như gặp được người có thể khiến cảm thấy đơn, cứ dũng cảm thử . Dù có thất bại, cùng lắm là quay trở về điểm xuất phát đơn, cũng chẳng có gì tổn thất.”

      Từ đó về sau, luôn ghi nhớ những lời này. cũng chẳng mất gì, bây giờ, chẳng qua là quay về điểm xuất phát – chỉ còn có mình mà thôi.

      Thế nhưng, lại chưa kịp học cách có thể mình chăm sóc tốt cho bản thân, làm sao bây giờ?

      ***

      “Cốc cốc cốc!” Tiếng đập cửa vang lên.

      Chu Thanh Thanh giật mình nhảy dựng lên khỏi ghế sa-lông, vội vàng tranh mở cửa: “Tớ mở cửa cho.”

      Cửa vừa mở ra, đứng bên ngoài chính là mỹ nam biết tên tối qua tình cảm mãnh liệt chiến đấu cùng . Ánh đèn vàng mờ đầu cầu thang chiếu sáng khuôn mặt , vẫn cao quý tầm thường như vậy, mê hoặc người khác.

      Mỹ nam vừa nhìn thấy Chu Thanh Thanh, đôi mày đẹp bắt đầu nhíu lại: “ là heo à, thèm nhìn qua mắt mèo xem có phải người quen hay mở cửa? Đây là kiến thức mà đến đứa trẻ ba tuổi cũng biết!… Còn đứng ngốc ra đó làm gì, muốn làm thần giữ cửa à? Còn nhìn tôi làm gì, mặt tôi có dát vàng đâu! Miệng há to như vậy làm gì, đến ruồi cũng bay vào được! – Còn mau thu dọn đồ đạc cho tôi, tôi có đủ kiên nhẫn mà chờ lâu được đâu!”

      Dương Tư Tư ở trong nhà nghe thấy tiếng , lại lâu rồi mà thấy hai người vào, kiên nhẫn được nữa, xỏ dép lê ra xem, vừa vừa thay Chu Thanh Thanh hỏi câu mà muốn hỏi nhất: “Tại sao ấy phải thu dọn đồ đạc? đừng với tôi là định lừa đưa ấy …”

      Đến khi Dương Tư Tư nhìn khuôn mặt của người đứng ở cửa ra vào, lập tức bật ra tiếng hét thảm thiết: “Á á á – hu hu! ~~~” (Ặc, tiếng thét vô cùng đặc sắc…)

      Trong tiếng thét chói tai đề-xi-ben cao chấn động của Dương Tư Tư, Chu Thanh Thanh từ trạng thái trợn mắt há hốc mồm rốt cuộc cũng hoàn hồn. quyết định thể bình tĩnh được nữa, cũng muốn nổi điên: “Mỹ nam đại gia, mắng trong điện thoại chưa đủ, cho nên muốn đến thẳng trước mặt tôi mắng tiếp đúng ? Ngài ở trong chu kỳ sinh lý à, hay là tiền mãn kinh, hay là vừa mới qua thời thanh xuân?…”

      Hết chương 7
      Hale205139 thích bài này.

    4. Kỳ Kỳ

      Kỳ Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,341
      Được thích:
      295
      Chương 8

      Lâm Diễn cảm thấy bắt đầu thăm dò tính tình của Chu Thanh Thanh, giống như loài vật có bộ lông mềm mại, dáng vẻ vô cùng dụ dỗ người khác, khiến người ta nhìn thấy nhịn được muốn thò tay tới sờ chỗ này, vuốt chỗ kia… Mà cũng biết né tránh, cứ thế co người lại, mặc cho người ta vuốt ve nắn bóp tròn méo. Nhưng nếu bạn dồn ấy đến đường cùng, đến lúc thể nào lui được nữa, ấy xù lông lên, vẻ mặt hung ác phản kích… Phụt ha ha ha, sao ấy có thể đáng như vậy?

      Vốn xem như thứ phiền toái, xuất phát từ đạo nghĩa, xuất phát từ lương tâm, xuất phát từ trách nhiệm, thể bỏ mặc quan tâm, nên mới có quyết định “Để ở gần trông nom mới có thể bảo đảm an toàn” này, thực ra trong lòng vẫn có vài phần cam lòng, tình nguyện, nhưng mà bây giờ xem ra… Có lẽ, nuôi sủng vật hình người cũng tệ.


      Nghĩ tới đây, gương mặt đẹp lạnh lùng cao quý, nhìn thế nào cũng thấy thể xâm phạm của Lâm Diễn lại lộ ra nụ cười tươi, ấm áp như gió xuân, vô cùng “hiền từ” (? =_=|), “nhã nhặn” với Chu Thanh Thanh: “Ngại quá, giọng của tôi được hay lắm, hù dọa rồi sao? Thực ra, tôi luôn rất điềm đạm, chưa từng ngược đãi động vật (? =_=|||), đối xử vô cùng tốt…”

      Tuy vẻ mặt tươi cười cùng với lời của mỹ nam đều có gì đó kì lạ, nhưng mà nụ cười của mỹ nam cao cấp đối với phàm phu tục nữ như Chu Thanh Thanh và Dương Tư Tư – đồng thời cũng là trong mắt của sắc nữ, lực sát thương vẫn cách nào cản trở!

      Ta đối xử hung ác với người khác, người ta lại thân mật mỉm cười với ta… Chu Thanh Thanh lập tức cảm thấy ngại ngùng về những lời độc địa của mình khi nãy, bắt đầu biến thành kẻ bé đáng thương: “Tôi, tôi…” Cứ “tôi” mà biết tại sao.

      Quả nhiên! Nụ cười mặt Lâm Diễn càng thêm hớn hở. Nhanh chóng rút ra được cách thức tốt nhất để trấn an Chu Thanh Thanh khi xù lông – nhất định lời và động tác vuốt ve lông đều phải vô cùng dịu dàng! Sau đó ấy nhanh chóng quay về trạng thái để mặc cho bạn vuốt ve xoa nắn tròn méo! ~ Ngược lại, trong lúc ấy tức giận mà bạn đối chọi với ấy chỉ làm cho lửa giận của càng lớn, tiểu vũ trụ bạo phát biến thành đại vũ trụ bạo phát – ai dà, có thể thấy trước được cuộc sống sau này của mình hề nhàm chán! ~

      Lâm Diễn mỉm cười với Dương Tư Tư nhìn bằng ánh mắt vô cùng nóng bỏng: “Người đẹp này, chắc là người mà Thanh Thanh vẫn hay nhắc tới, bạn và cũng là chị em tốt nhất của ấy, Dương Tư Tư? Nghe danh bằng gặp mặt, đúng là vừa thông minh vừa xinh đẹp! Đúng vậy, đoán trúng, tối nay tôi đến là muốn dẫn Thanh Thanh .”

      mỹ nam siêu cấp đẹp trai lại khen bạn thông minh xinh đẹp! Hơn nữa, trước tiên ta khen bạn thông minh, sau đó mới khen bạn xinh đẹp, có thể thấy ta là người đàn ông chú trọng bên trong, chú trọng nội hàm chiều sâu hơn là bên ngoài! Giọng điệu của Dương Tư Tư lập tức chuyển sang dịu dàng chảy nước: “Ai da, tôi nào có được tốt như ? Ha ha ha… đẹp trai, mau vào trong ngồi! Có chuyện gì cứ ngồi xuống rồi từ từ . Bạn của Thanh Thanh cũng là bạn của tôi, miễn ngài chê phòng đơn sơ là được rồi, ha ha ha…”

      Dương Tư Tư cũng bỏ sót câu quan trọng nhất “Tối nay tôi tới là muốn dẫn Thanh Thanh ”, còn có câu trước đó “ chắc là người mà Thanh Thanh vẫn hay nhắc tới…”, trực giác của phụ nữ cho biết – có nội tình!

      Tiếp đó giọng điệu bỗng nhiên xoay chuyển, biến thành đại tiểu thư vênh váo hung hăng sai bảo người làm: “Thanh Thanh, pha trà!”

      Chu Thanh Thanh “à” tiếng rồi ngoan ngoãn chạy .

      Hai hề chú ý mặt Lâm Diễn chợt lóe lên nét vui.

      ***

      lát sau, Chu Thanh Thanh thò nửa người ra khỏi phòng bếp, yếu ớt hỏi: “Tư Tư, nhà cậu hình như có trà… Chỉ có cà phê và nước sôi…”

      Lâm Diễn ngồi ghế sa-lông, thản nhiên : “Vậy cho tôi ly cà phê , tôi kén chọn.”

      Nhìn Chu Thanh Thanh lại quay người vào phòng bếp, Dương Tư Tư lập tức thu lại vẻ tươi cười khách sáo mặt, thấp giọng hỏi: “ quen Thanh Thanh từ trước, có phải ?”

      Nếu đúng như vậy… Cái gọi là “tình đêm” tối qua rất có thể là người đàn ông này có kế hoạch, tính toán từ trước… Nếu đúng như vậy – mặc kệ người đàn ông này xuất phát từ ý định gì – ví dụ như, thầm mến Chu Thanh Thanh lâu gì đó… Nhưng lợi dụng loại thủ đoạn đê tiện này, tuyệt đối thể dễ dàng tha thứ – ít nhất phải đánh cho trận! Dương Tư Tư lặng lẽ cuộn chặt nắm tay, trong lòng mặc niệm: mỹ nam đúng là rất đáng quý, nhưng tình bạn càng đáng quý hơn!

      Ánh mắt Lâm Diễn lộ ra vẻ tán thưởng, xem ra này ngoài diện mạo cũng có chút đầu óc. Bèn nhàn nhạt trả lời: “Chính xác, tôi quen ấy… Tính ra cũng ba năm. Nhưng tối qua tôi và Thanh Thanh hoàn toàn là lần đầu tiên gặp nhau ngoài đời thực, cùng ấy… Ừm, cũng là chuyện ngoài ý muốn.”

      Quen mạng à? mạng có rất nhiều loại người, nhưng mà, với điều kiện tốt như vậy của người đàn ông này chắc tính toán gì Thanh Thanh. Dương Tư Tư nhíu mày: “Vậy Thanh Thanh có biết là…”

      “Với năng lực phản ứng chậm chạp của ấy, chắc là biết, nhiều nhất là có nghi ngờ.” Dừng chút, Lâm Diễn tiếp: “Nhưng đây là chuyện giữa tôi và Thanh Thanh, tôi mong có người khác xen vào.”

      Dương Tư Tư mặt mày hớn hở, gật đầu tỏ vẻ hiểu: “ thích Thanh Thanh nhà tôi bao lâu rồi?” Sau đó trong đầu bắt đầu tự động tưởng tượng ra câu chuyện tình qua mạng kinh điển của hai người giống như trong tiểu thuyết…

      Lâm Diễn khẽ giật mình, đâu có thích ? chỉ là “xuất phát từ đạo nghĩa, xuất phát từ lương tâm, xuất phát từ trách nhiệm”, trong lúc Chu Thanh Thanh sa sút nhất, thể dang tay cứu giúp?

      Đúng lúc này, Chu Thanh Thanh ở trong phòng bếp lề mề cả buổi cuối cùng cũng hai tay bưng chiếc ly thủy tinh ra, miệng kêu ca: “Nóng quá a a a…”

      Chiếc ly trong tay Chu Thanh Thanh lắc lư, chất lỏng màu nâu bên trong nhìn như muốn lao ra ngoài, cuối cùng Chu Thanh Thanh cũng vượt qua nguy hiểm, đặt ly cà phê xuống bàn trà trước mặt Lâm Diễn.

      Dương Tư Tư trừng mắt: “Sao lại đổ đầy thế làm gì? Còn nữa, cà phê làm sao nóng thế được, phải tớ đun nước xong từ lâu rồi à?”

      Chu Thanh Thanh cười ngượng ngập: “À, tớ thấy cà phê lạnh uống ngon, cho nên mới đun lên tí, ai ngờ, tớ vừa mới rửa xong cái cốc sôi rồi… Lại cẩn thận rót đầy quá…”

      Dương Tư Tư ôm trán: “Tay chân vụng về, đến ly cà phê cũng pha xong!”

      Chu Thanh Thanh xấu hổ cúi đầu: “Xin lỗi!” Theo kinh nghiệm trước đây, Tư Tư chắc chắn chậm chạp : “Được rồi, tớ cũng phải ngày đầu tiên biết cậu tay chân vụng về, lần sau tớ tự làm là được.”

      Nhưng Lâm Diễn ngồi bên cạnh lại thấy cực kỳ khó chịu, bạn tốt mà lại đối xử với như với kẻ bề dưới vậy sao? đúng là rất dễ bị bắt nạt, nhưng phải ai cũng có thể bắt nạt !

      Lâm Diễn đột ngột đứng dậy, vẻ mặt lạnh lùng: “Thanh Thanh phải người làm nhà ! pha được cà phê làm sao? Nếu chào đón ấy, tôi đưa ấy !” Dứt lời liền kéo phắt cổ tay Chu Thanh Thanh, thẳng ra cửa.

      Chu Thanh Thanh bị biến hóa bất thình lình làm cho choáng váng: “Tại sao tôi phải với ? Tôi muốn ! ~~~~(>_<)~~~~ Tư Tư, cứu tớ a a a!”

      Lâm Diễn quay đầu ném cho ánh mắt sắc lạnh như đao: “Tại sao ? Ở lại đây rồi phải nhìn sắc mặt ta mà làm việc sao? Bạn tốt cái gì? chẳng qua chỉ đến ở nhờ thời gian, ta lại sai làm hết cái này đến cái khác!”

      Chu Thanh Thanh vẻ mặt cầu xin: “Cái này có sao đâu… Nếu về hung dữ phải còn hung dữ với tôi hơn à…”

      Dương Tư Tư hoàn toàn để ý đến lời kêu cứu của Chu Thanh Thanh, quay vào phòng lấy túi xách của Chu Thanh Thanh mới mang về buổi chiều vẫn còn chưa mở ra, vô cùng mặt dày phụ họa : “Đúng vậy đúng vậy, nhanh đưa ấy ! Nhóc con kia ở đây, phải làm vỡ cốc là vấp phải bàn, tôi sớm thể kiên nhẫn nổi nữa! ấy cứ đến đây là tôi lại trở thành bà mẹ già!”

      Lâm Diễn sững sờ, phát biết vì sao lại nổi nóng, mà khi nổi nóng rất dễ xúc động, làm những việc ngoài khống chế của lý trí. Ví dụ như, tối hôm qua xúc động kéo Chu Thanh Thanh thuê phòng; muộn như thế này, chỉ sau cuộc điện thoại xúc động chạy tìm Chu Thanh Thanh; ví dụ như bây giờ xúc động chỉ muốn đưa Chu Thanh Thanh nhanh chóng rời khỏi nơi có khả năng khiến phải chịu tủi thân này… Liên tiếp kiềm chế được, đều là vì tên là Chu Thanh Thanh, việc này có nghĩa là gì, đến Lâm Diễn cũng thể ý thức được.

      Nhìn thấy vẻ mặt hớn hở tung tăng như chim sẻ của Dương Tư Tư, Lâm Diễn chợt nhớ ra, các đều là hủ nữ – quần thể thể dùng tư duy bình thường mà hiểu được. Nếu như này đối xử tốt với Chu Thanh Thanh, Chu Thanh Thanh Q với , trái câu Tư Tư nhà tôi đẹp trai, phải câu Tư Tư nhà tôi đáng … Tuy là thể tưởng tượng ra nổi những từ như “đẹp trai” hay “đáng ” lại có thể dính người mà ánh mắt tỏa ra loại ánh sáng kì quái này! =.=

      Thế nhưng, tuy phát mình hiểu lầm, Lâm Diễn vẫn quyết định giả vờ tàn khốc đến cùng, cái này liên quan đến vấn đề hình tượng của ! Vì vậy vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, nhận hành lý từ trong tay Dương Tư Tư, quay đầu lại ném cho Chu Thanh Thanh ánh mắt thờ ơ: “Ngoan ngoãn theo tôi. Nếu … Hừ Hừ!” Cách uy hiếp tốt nhất chính là ràng, để cho đối phương gian tưởng tượng vô hạn…

      Tôi xách hết hành lý của , xem theo mà lấy hay !

      Lâm Diễn trước ra cửa, vài bước vẫn chưa thấy Chu Thanh Thanh đuổi theo, lại quay đầu định dùng ánh mắt lạnh lùng, khí thế cần gì để ép đến khi nào đó khuất phục mới thôi, nhưng bất ngờ lại thấy tên Dương Tư Tư nhìn bằng ánh mắt tán thưởng, dùng khẩu hình trong yên lặng: “ được lắm! Đối phó với loại đầu óc mờ mịt như Thanh Thanh, chính là thể ra bài theo lẽ thường được! Xem ra hiểu ấy rất !” Tiếp đó tay đẩy Chu Thanh Thanh vẫn còn ngơ ngác ra khỏi nhà, tiếp đó, “rầm” tiếng đóng cửa lại!

      Lâm Diễn nở nụ cười vô cùng phúc hậu. biết Dương Tư Tư hiểu lầm là thích Chu Thanh Thanh, cho nên mới “phối hợp” như thế, cố ý sắp đặt để đưa Chu Thanh Thanh .

      Chu Thanh Thanh, có loại bạn xấu suy nghĩ cho hạnh phúc của như thế, biết là may mắn hay là bất hạnh.

      Hết chương 8

      P/s: những icon miêu tả cảm xúc hoàn toàn là trong nguyên bản của tác giả, mong mng cảm thấy quá khó chịu
      139 thích bài này.

    5. Kỳ Kỳ

      Kỳ Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,341
      Được thích:
      295
      Chương 9

      Chu Thanh Thanh mang vẻ mặt đau buồn giống như chú cún con bị vứt bỏ, sau khi yên lặng xuống cầu thang cùng mỹ nam cũng trầm mặc tương tự đột nhiên nghĩ ra vấn đề rất quan trọng: “Tôi, tại sao tôi phải theo ?”

      Mỹ nam quay đầu lại, mặt là nụ cười dịu dàng, toàn thân tỏa ra hơi ấm: “Bởi vì tôi biết có chỗ để , cho nên mới cố ý tới đây để giải cứu .” xong, còn vươn tay vuốt mái tóc lộn xộn như ổ gà của , vô cùng thân mật.

      “Tốt quá! Ra là chê tôi!” Chu Thanh Thanh cảm động đến mức hai mắt đẫm lệ, lập tức ôm lấy bên cánh tay xách hành lý của mỹ nam.


      Về phần tại sao mỹ nam phải đặc biệt đến thu nhận , trước đó phải rồi sao, phí an ủi! Hơn nữa, chính tự xưng là bản thân chẳng có gì để người ta phải ham muốn… Tiền chắc chắn có rồi! về sắc… Khụ khụ, “sắc” của chắc là, ha ha, nhiều hơn chút?

      Khóe miệng Lâm Diễn hơi nhếch lên, Chu Thanh Thanh đừng có dễ bị lừa như thế có được ? Hại tôi có cảm giác vô đạo đức, lừa gạt thiếu nữ ngây thơ…

      Xe của Lâm Diễn là chiếc Lamborghini thể thao màu bạc tao nhã. Chu Thanh Thanh vừa nghe thấy đó là xe của , lập tức buông móng vuốt bám tay ra, phấn khích lao lên phía trước, nhìn nhìn sờ sờ cả buổi, cuối cùng mới nhìn biểu tượng nhãn hiệu ở đầu xe nghiên cứu: “Rốt cuộc đây là nhãn hiệu gì? Nhìn quen quen… Nhưng mà, tôi có thể chắc chắn nó phải BMW!”

      Lâm Diễn ôm trán… Hóa ra chỉ nhận biết được BMW.

      Thế nhưng, Lâm Diễn đoán đúng, trí nhớ của Chu Thanh Thanh đúng là chỉ nhớ được BMW, cũng là do chữ BMW kia bắt nguồn từ câu “be my wife” quá lãng mạn… Và, bởi vì quá quen với nhãn hiệu xe của Hàn Duệ suốt năm. o(╯□╰)o

      Chu Thanh Thanh ở bên kia tiếp tục la lớn: “Ôi mẹ ơi, L0308, giống đuôi số điện thoại của à! Tôi biết rồi, ngày mùng tám tháng ba nhất định là sinh nhật đúng ?…”

      Lâm Diễn cất hành lý vào cốp sau của xe, động tác đột nhiên khựng lại, lúc lâu sau mới nhàn nhạt “Ừ” tiếng, sau đó tiếp tục đóng cốp xe lại.

      Nếu là người bình thường chỉ có suy nghĩ đại loại như, “ người đàn ông mà câu nệ hai cái số ba với tám, chắc chắn bản thân cũng là người lắm mồm nhiều chuyện!” (*), hoặc những suy đoán nhàm chán tương tự. ngờ ngốc nghếch như Chu Thanh Thanh cũng có lúc sâu sắc như thế…

      (*) trong bản gốc dùng cụm từ “tam bát”: chỉ người nhiều chuyện, ăn lỗ mãng, cử chỉ đứng đắn, đàng hoàng

      Chu Thanh Thanh đoán trúng nên cảm thấy rất hưng phấn: “Tôi mà! người đàn ông, nếu phải có ý nghĩa đặc biệt gì đó ta câu nệ dãy số nào đó như vậy!” Vừa , Chu Thanh Thanh vừa lấy điện thoại di động ra, cúi đầu ấn vài cái, sau đó lại ngẩng đầu lên nhìn Lâm Diễn, vẻ mặt thận trọng lạ thường, hỏi: “Đúng rồi, mỹ nam, tên là gì? Còn cả địa chỉ nhà nữa? Tôi muốn gửi cho Tư Tư tên của , biển số xe, địa chỉ nhà . Đề phòng là tên buôn bán người!”

      Vậy là, rốt cuộc đây xem như cũng có chút thông minh sao? Lâm Diễn nhịn được phì cười: “ tò mò biết cha mẹ là người thế nào, có thể dạy được giống ngốc như !”

      Cha mẹ? Xong rồi xong rồi! Lúc này Chu Thanh Thanh mới nhớ ra, vẫn chưa khai báo với ba mẹ chuyện hôn thất bại, vốn định cuối tuần này cùng Hàn Duệ về nhà ở thành phố Y gặp hai người họ… Nháy mắt khuôn mặt nhắn hơi nhăn lại.

      Ôi, hay là ngày mai gọi điện về nhà, khai tất cả? Dù sao ba già đứng tốt, thể ra ngoài, mẹ già cũng muốn ở nhà chăm sóc ba, chắc chắn thể ngồi tàu hơn ngày tới chỗ ở thành phố T, tìm tới tận cửa, sau đó dùng chổi lông gà đánh trận… Nghĩ chu đáo xong, Chu Thanh Thanh mới bắt đầu thả lỏng! =.=

      Về phần ngốc? Đúng là có nhiều người như thế, nhưng Chu Thanh Thanh vẫn trước sau như , kiên trì cho rằng mình chỉ là phản ứng hơi chậm chạp chút, chứ thực ra vẫn rất thông minh! Vì vậy trề môi phục: “Tôi mới tò mò cha mẹ như thế nào mà lại có thể sinh được người đàn ông đẹp như !”

      Còn “giống” – ràng là từ để chỉ động vật, lại bị nào đó hoa hoa lệ lệ bỏ qua.

      Đàn ông có vẻ ngoài đẹp thường rất ghét người khác nhằm vào bề ngoài của mình, Lâm Diễn cũng ngoại lệ. vốn vui vẻ nhìn biểu lộ biến hóa muôn màu muôn vẻ mặt Chu Thanh Thanh, ngờ lại phản lại nước, hơn nữa còn vừa vặn chọc đúng chỗ đau nào đó trong lòng … Lập tức nét mặt trở lại vẻ lạnh lùng, : “ lảm nhảm cái gì, lên xe.”

      Chu Thanh Thanh tuy có hơi chậm chạp nhưng vẫn hiểu sắc mặt người khác, vẻ mặt và giọng điệu của mỹ nam đại nhân đều lên tâm tình tốt. biết có phải sai điều gì?

      Nhưng mà, còn có nhiều thứ nhất định phải hỏi.

      Ngồi ở ghế lái phụ, Chu Thanh Thanh cầm điện thoại, trong lòng rối như tơ vò, rốt cục nhịn được dè dặt mở miệng lần nữa: “Xin hỏi, tên của …” ( xác định đây là hiểu được phải nhìn sắc mặt người khác sao…)

      Lâm Diễn bình tĩnh thong dong lái xe, ném qua ánh mắt lạnh nhạt: “Tối hôm qua trước khi lên giường sao nghĩ phải hỏi vấn đề này?”

      Chu Thanh Thanh: >_<…

      Tôi đây phải là tuân theo quy tắc tình đêm “bất như tương vong vu giang hồ (*)” sao, hơn nữa, lúc ấy tôi căng thẳng còn kịp, làm gì nhớ nổi mà hỏi tên?

      (*) bất như tương vong vu giang hồ: ý nghĩa đại khái là lúc hoạn nạn giúp đỡ nhau, sau này lãng quên nhau cũng có thể là hạnh phúc, đây là hai câu trong Nam Hoa kinh – sieunhanu

      Nhớ tới tối hôm qua, Chu Thanh Thanh khỏi bắt đầu xấu hổ. Sau khi bọn họ bước vào cánh cửa phòng kia… Vẻ đẹp xuân sắc của mỹ nam, gợi cảm mê hoặc của , hết lòng dẫn dắt của , kiên nhẫn chịu đựng của , đụng chạm điên cuồng của , dịu dàng săn sóc của

      Bởi vì là lần đầu tiên, cho nên cảm giác của đa phần là đau đớn, nhưng sắc đẹp của mỹ nam hoàn toàn làm phân tán chú ý của , giúp quên nỗi đau, rất biết xấu hổ mà đắm chìm cùng lần lại lần lại lần (tổng số lần mời tự thêm vào)…

      Gì cơ? Quá trình cụ thể? Trong cả quá trình, tâm trí vô cùng hỗn loạn, đầu óc choáng váng, cảm giác sung sướng tốt đẹp như muốn bay lên, trong chốc lát lại dày vò khó chịu như ngã xuống vực sâu, làm gì còn nhớ chi tiết quá trình… Chính bởi vì thế, lúc Dương Tư Tư truy hỏi, mới từ chối tiết lộ – ra cảm giác chân lần này của , e là Tư Tư nhất định cười nhạo “quá cùi bắp”. >_<

      “Lâm Diễn.” Tối qua, giọng trầm ấm bên tai tối qua giờ phút này lại vang lên lần nữa.

      “Hả?” Chu Thanh Thanh dạo chơi chín tầng mây rốt cục bị ép phải tỉnh lại, quay sang gần ngay bên cạnh, nhìn khuôn mặt còn đẹp trai hơn cả người mẫu tạp chí, đẹp hơn cả nhân vật nam chính trong truyện tranh, gương mặt đẹp hơn tất cả những người đàn ông từng gặp, nghĩ lại tối qua bọn họ từng “giao lưu” vô cùng thân mật gắn bó… Mặt Chu Thanh Thanh nháy mắt đỏ bừng như quả cà chua, chuyện cũng bắt đầu lắp bắp: “, vừa gì?” Rất may bây giờ là buổi tối, nếu bị cười nhạo rồi. Tuy trong xe mở đèn nhưng cũng thể thấy vẻ ngượng ngùng của , Chu Thanh Thanh thầm nghĩ.

      “Tôi , tên tôi là Lâm Diễn! nhớ kỹ cho tôi! Nếu mà dám quên, hừ…” Lâm Diễn uy hiếp theo thói quen, có chút vui khi này dám phân tâm khi ở trước mặt .

      Chu Thanh Thanh vội vàng giơ tay lên cam đoan: “Tôi tuyệt đối quên!” >_<

      Bất kỳ nào, đều quên được người đàn ông đầu tiên ở cơ thể mình… Nhất là, người đàn ông dễ nhìn như vậy, chỉ cần nhìn qua cũng khiến người khác khó quên.

      Nhìn người ngồi bên cạnh mải mê gửi tin nhắn cho Dương Tư Tư, tâm tư Lâm Diễn cũng bắt đầu hơi lay động.

      biết tại sao, cứ vô ý thức với những lời mà người ngoài nghe vào cảm thấy rất thân mật, tuy rất ngốc nghếch hiểu được… Có lẽ, vì quen Internet ba năm, hoàn toàn hiểu là người thế nào – mặc dù chỉ là mạng, nhưng nếu phải là người bạn mà chấp nhận và cảm thấy ưa thích căn bản để ý tới.

      Còn ở trong thực, giữa họ xảy ra quan hệ thân mật nhất… Vì vậy, có cách nào coi như vị trí người bạn bình thường được nữa. Cho nên, sau khi nghe những lời đó của Tô Kế mới vội vã muốn che chắn, bảo vệ dưới cánh của mình.

      Nhớ tới hiểu lầm của Dương Tư Tư đối với hành động của trước đó… Hay là, làm cho hiểu lầm đó trở thành , cũng tệ.

      Hết chương 9

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :