Tập 9-6: Sáng sớm hôm sau, Hiểu Nghi vừa mới ăn sáng xong điện thoại đầu giường vang lên, nhìn Lãm Thu Tuyệt vừa mới ra khỏi cửa, do dự rồi mới đưa tay cầm điện thoại lên nghe máy. “Thưa tiên sinh, có ngài Hoắc Kỳ muốn gặp Hoàng Hà Tiểu Thư ạ” “Hoắc Kỳ sao?” “A, tiểu thư, tôi xin lỗi…” “ Hoắc Kỳ sao, hãy cho ấy vào ” “Nhưng tiểu thư, tiên sinh…” Hiểu Nghi như còn muốn gì nữa điện thoại tay bị bàn tay lấy khỏi tay mình, người nhanh chóng rơi vào vòng ôm của , bên tai chỉ còn nghe thấy tiếng cúp điện thoại đầy dứt khoát. Ngẩng mặt lên liền nhìn thấy gương mặt như để ý của Lãm Thu Tuyệt, lại nhớ tới chuyện kia, kìm lòng được mà lên tiếng. “Lãm Thu Tuyệt, Hoắc Kỳ là bạn tôi, để ấy vào ” “ được” “…sao lại quá đáng như vậy” Ánh mắt thâm trầm nheo lại, giọng vang ra chứa nguy hiểm trực chờ. “Em vì mà nổi nóng với tôi” “ vì ai hết, mà chỉ vì tôi, vô lý” Câu của có chút giận hờn cùng trách móc, lại nghe thấy người đàn ông kia là gì với , trong lòng cũng hạ xuống phần nào cảnh giác, như là để chắc chăn hơn, đưa tay nâng cằm lên, ép phải nhìn thẳng mắt mình. “ ta chỉ là bạn chứ, nhỡ đâu thích em sao” “……” chút gian xảo lộ ra trong ánh mắt, Lãm Thu Tuyệt tà ác dụ dỗ. “Trừ phi em trong tim chỉ có tôi, nhìn bất kì người đàn ông khác, tôi xem xét lại xem sao” “Lãm, Thu Tuyệt…” “Nếu thôi ” Bàn tay nhắn vươn ra giữ lấy góc áo của người quay kia, gương mặt cúi thấp lên chút ửng hồng mất tự nhiên, theo sau đó, giọng lí nhí ngập ngừng đầy ngượng ngập phát ra, như chú ong rót mật vào cái tổ đáy. “…tim chỉ có , cũng…cũng nhìn người khác” “ quá, tôi nghe ” Hiểu Nghi mặt ngẩng lên, ngượng ngùng tiêu tan đâu hết rồi, ràng là bị ép cho phải tức giận mới thôi. “Lãm Thu Tuyệt” “Haiz, được rồi, bắt ép e nữa, nhưng…” ngón tay đưa ra nâng cằm dậy, mặt tiến gần kề sát mặt , môi mỏng dừng đôi môi ửng hồng, vừa vừa phả hơi nóng lên đây, đến khi kết thúc còn cố tình đưa lưỡi liếm ám chỉ mục đích. “Nếu vậy, em cũng phải tỏ thành ý cho câu của mình chứ” Bùm, gương mặt như thay da mà đỏ ửng hai má, đôi mắt cố ý muốn tránh , nhưng cuối cùng bị giữ lại. Nhìn ánh mắt trêu trọc của , Hiểu Nghi muốn quay lưng nằm xuống, nhưng nghĩ đến người kia, nên rốt cuộc đành phải thực giao kèo mà tiến dâng lên miệng sói. Lãm Thu Tuyệt nhìn đôi môi run run kề sát môi mình, cố tình làm khó mà lên tiếng. “Em làm gì thế, vậy mà gọi là hôn sao, hé miệng ra chứ” Hoàng Hà Hiểu Nghi nghe vậy, mặt lại càng đỏ hơn nữa, có thể hình dung như trái gấc chín già, thậm trí còn lan sang tận cổ và hai tai, tức giận đến muốn tát cho cái, nhưng cuối cùng cũng làm được. Nhìn hai cánh hoa run run rồi hé mở, lộ ra hàm răng trắng đều và cái lưỡi lấp ló kêu gọi phía sau đó, Lãm Thu Tuyệt cố gắng giữ lại ham muốn hung hăng tiến vào để càn quét, mà quyết định ăn còn khí thở mới thôi. tay đưa ra kéo vào lòng mình, ngay sau đó chiếc lưỡi tà ác vươn ra liếm mút hai cánh hoa, say mê cắn mút mãi đến khi nó sưng đỏ mọng nước mới thôi, chỉ là mới hôn như vậy, mà người trong lòng chịu được phải thở dốc cùng rên rỉ, khiến muốn nổ tung trong tự hào. Như chịu được trước dụ dỗ trước mắt, cố tình vừa hôn vừa ra lệnh. “Hé ra nào, em đóng như vậy làm sao tôi thưởng thức được” Hiểu Nghi bị nụ hôn của hút hết ánh sáng, chỉ biết mơ màng hé miệng ra, ngay lập tức bị hành động trắng trợn của làm cho nhuyễn hết cả người. Chiếc lưỡi giảo hoạt tiến và khoang miệng, cố ý liếm từng chút trong đấy, vơ vét hết tất cả tư vị còn sót lại, sau đó cố tình cuốn lấy chiếc lưỡi run rẩy kia mà mút mát, tựa như đây là món mĩ vị, ăn thế nào cũng đủ. Bàn tay cũng bắt đầu du hành xuống phía dưới mà tìm kiếm, chỉ là khi vừa mới chạm đến bờ ngực đẫy đà kia tiếng chuông điện thoại lại bắt đầu vang lên đúng lúc. “Reng reng, reng reng” Tiếng điện thoại như là gáo nước lạnh tạt vào đầu Hiểu Nghi, ngay lập tức tỉnh táo lại được phần nào, cố gắng muốn tách đôi môi xâm chiếm kia ra. “Um…um…um um…” Bàn tay đặt bên ngực tiếp tục hoành hành, môi vừa mới rời ra, ngay lập tức nghe thấy tiếng rên rỉ thở dốc khó khăn vang ra. “Ư…a…đừng…” “Alô” Lãm Thu Tuyệt tay nhấc điện thoại, tay vẫn tiếp tục hành động ngực , tai mặc dù nghe, nhưng đôi mắt lại tối đen như mực mà nhìn người con chống cự cùng kìm chế tiếng rên trong lòng mình. “Cho vào, để đợi ” dứt câu, Lãm Thu Tuyệt nhanh chóng nằm đè lên mà ngấu nghiến hôn môi, hai tay cũng bắt đầu kiêu khích tất cả nơi nhạy cảm người , hơi thở càng ngày càng đậm hơn, nhuốm đầy trong mắt là say mê cùng khát vọng. Nhìn khóe môi hé ra thở dốc còn vương những hạt nước óng ánh, nhất là thân thể lộ ra gần hết vì bị đụng chạm trong nụ hôn kia, làm thể nào kiềm chế được. “Ngoan nào, ta đồng ý cho vào, chỉ còn đợi em chứng minh thôi đấy” “ được, a…” Tiếng chống cự nhanh chóng bị dập tắt, toàn thân nóng rực rắn chắc của đè lên người , chiếc áo ngủ bị lộ ra, lên thân tráng kiện tuyệt mĩ, da thịt nhanh chóng tiếp xúc, như hai cực nam châm hút nhau, hòa tan lại chỗ. “Um..um…Thu Tuyệt…” Chiếc váy ngủ biết bị ngược đãi ở nơi nào, bộ ngực trắng mịn nhô cao cùng quả đào nổi bật run rẩy nhanh chóng được khoang miệng kia sưởi ấm, hâm nóng đến khi nó nở rộ rực rỡ mới thôi. Lãm Thu Tuyệt kéo dài nụ hôn khắp nơi thân thể , sau khi chăm sóc cùng thương hai nhũ hoa kia, lại bắt đầu tìm kiếm mĩ vị mới. ngón tay chạm vào thiên đường bí , cố tính kiêu kích mà vuốt ve bên ngoài, ngay lập tức thân thể phía dưới run lên cùng thở dốc, như là khích lệ, cúi xuống đặt nụ hôn lên đôi môi run rẩy kia, lướt qua lỗ tai ửng hồng kia mà cười . Mãi đến khi Hiểu Nghi ngỡ tưởng rằng chìm trong giấc mộng nào đó, phía dưới lại bị xâm chiếm mạnh mẽ, kịp nhận thức được, nên ngay lúc tiến vào, cũng là lúc kêu lên và bám chặt vào hai vai . “A… …” nhàng dịu dàng, từ từ chăm sóc, Lãm Thu Tuyệt hoàn toàn bị ham muốn trước mắt mê hoặc, chỉ biết ra sức tìm kiếm trong , sâu, càng sâu hơn nữa, mạnh, như chưa bao giờ thấy đủ, tựa như đói khát mà nghiền hết tất cả của . “A…um…chậm…a…” Nâng hai chân vòng qua người mình, tham lam cúi xuống gặm cắn môi , hai bàn tay nhào nắn bộ ngực sữa trong lòng bàn tay, cảm thấy mạch máu căng lên hết cỡ, cố tình liếm lấy cái tai, phả hơi nóng cùng tiếng ma mị kêu gọi. “Kêu to chút, tôi muốn nghe tiếng của em” Dứt câu, thứ nóng rực vừa mới rút ra lại mãnh liệt tiến vào, sâu hơn lần trước nữa, cũng là trong giây phút ấy, tiếng rên cố gắng kìm nén kia tuôn ra, kêu lên thành những tiếng kiêu sa mị tình, mở đầu cho những giây phút nóng bỏng trầm luân tiếp theo. … Hoàng Hà Hiểu Nghi bước có chút khó nhọc, gương mặt lúc xanh lúc hồng tức giận và lúng túng, người bên cạnh lại xem như có gì mà thỉnh thoảng kiêu khích bên tai . “Em có được vậy, chi bằng để sáng mai rồi gặp” Đáp lại câu như kiểu đầy lòng tốt của Lãm Thu Tuyệt là cái liếc mắt khó chịu của , Lãm Thu Tuyệt nhìn như vậy, trong lòng biết vì sao lại cỗ tức giận, tên đàn ông kia là ai mà có thể vì ta nhún nhường như vậy, có chút chua chua xâm chiếm khiến chỉ muốn đổi ý quang về. “Hoắc Kỳ” Tiếng gọi tên nghe như vẻ bình thường nhưng hiểu vì sao Lãm Thu Tuyệt lại thấy nó vui mừng hơn bao giờ hết, nhíu mày ngước lên nhìn, nhưng lại bị hình ảnh trước mắt làm cho ngạc nhiên vô cùng. Aled, ta. Hoắc Kỳ đứng lên mỉm cười dịu dàng với Hiểu Nghi, sau đó mới quay sang Lãm Thu Tuyệt bên cạnh cười hết sức khách sáo. “Hiểu Nghi, chào em” “Xin chào Lãm tiên sinh” Lãm Thu Tuyệt nhìn Hoắc Kỳ chỉ cười với mình rồi ngay lập tức quay sang nhìn Hiểu Nghi, chỉ cần thấy đôi mắt ánh lên vui vẻ cùng tràn ngập tình cảm nhìn , lại nghĩ đến bức ảnh mang cái tên đáng ghét kia nữa, năm ngón tay vô thức nắm chặt lại, ánh mắt ràng lên tức giận tối đen. Hoắc Kỳ, Hoắc chủ tịch của tập đoàn Hoắc gia sao. -Hết tập 9-
Tập 10 - 1: Tuyệt vọng Nhìn cách tổng thể, khung cảnh trong phòng có chút dung hòa kì lạ. Người con ngồi giữa hai người đàn ông, gương mặt tươi cười, ánh mắt như tỏa sáng, xinh đẹp đến động lòng người. Hiểu Nghi vừa gặp Hoắc Kỳ luôn miệng gọi Hoắc ca ca, còn vui vẻ và gần gũi hơn bất kì người nào đó. Làm cho 1 người mặt hồng hào như nở hoa, người còn lại đen sì u ám. Hoắc Kỳ luôn giữ nụ cười môi, đôi mắt dịu dàng sâu thẳm, như đại dương bao la ôm trọn thế giới vào lòng, vỗ về che chở. Nhưng tất cả những điều đó chỉ dành cho người con thương nhất, trân trọng nhất cuộc đời. Khóe môi nhếch lên, ánh mắt lướt qua người ôm chặt eo như tuyên cáo chủ quyền. Lời tùy tiện đầy trêu đùa, nhưng lại chứa dụng tâm kín đáo sâu sắc. “Xem ra cuộc sống của Lãm tổng rảnh rỗi” Lãm Thu Tuyệt dựa lưng vào ghế bỗng nhích người lên, đầu ngả vào vai , ánh mắt vô tình mang chút lười biếng, chưa kịp gì bị giọng của bên cạnh át . “Đúng rồi, sao còn chưa làm, mau ” Vừa dứt câu, dưới eo cảm thấy đau điếng người. Hiểu Nghi quay sang nhìn người đàn ông dựa hết vào mình, bắt gặp ánh mắt tối đen đầy giận dữ đối diện, chẳng hiểu tại sao lại như vậy, chỉ cảm thấy hình ảnh hai người bây giờ mờ ám, vì thế mà ngại ngùng cúi đầu xuống, tay đẩy ra. “ làm kẻo trễ” “Em muốn tôi phải ” Tiếng mờ ám thổi khí bên tai, lại thêm bàn tay nắm chặt eo mình, Hiểu Nghi nóng mặt bối rối, đầu càng cúi thấp hơn. Ý của là muốn để hai người bên nhau phải , nhưng với đầu óc chậm chạp và mù mờ của Hiểu Nghi, đó chỉ là câu bình thường, và dĩ nhiên, ngây thơ gật đầu chắc chắn. “Nếu vậy làm phiền thời gian của Lãm tồng, tôi ở đây với Hiểu Hiểu được rồi” Dưới câu như cười của Hoắc Kỳ và xua đuổi của Hiểu Nghi, Lãm Thu Tuyệt đen mặt giận dữ bước ra khỏi phòng. Dù phải Italy vài phút nữa, nhưng bị đuổi như vậy khiến muốn bóp cổ trong lúc đó. Lại còn cách gọi thân thiết của tên Hoắc Kỳ kia nữa, ta muốn tuyên chiến với sao. Lãm Thu Tuyệt rời khỏi, nhưng khí vì vậy mà giảm ngượng ngùng, dường như còn tăng thêm nhiệt độ. Hoắc Kỳ nhìn người con thở dài bối rối, thương trong mắt càng đong đầy hữu. Nếu tìm được sớm hơn, để dấu kĩ trong khung trời của mình chặt, bây giờ phải hối hận như vậy. Đứng lên, ngồi xuống bên cạnh người con bé , làm điều mà từ lâu lắm rồi muốn làm, là được ôm trong lòng, vỗ về che trở. Cảm nhận cứng người run , nỗi đau từ tim bỗng nhói lên, vuốt tóc nhè , dịu dàng vỗ về. “ để em chịu khổ rồi” giọt nước rơi ra, thấm vào da thịt , sau đó, nó như suối nước trong, tuôn rơi nhiều như mưa sa, thẳng vào tận tim gan, đau nhức nhối. Dường như đâu đó, cả thế giới trong đau đớn, trời cao trước mặt như sụp đồ, mưa, như rơi, lạnh đến đóng băng người. Vì , lối thoát. có thể chán ghét bất kỳ đụng chạm nào của phụ nữ khác, nhưng với thể. có thể thấy phiền khi nhìn thấy ai đó yếu đuối khóc lóc, nhưng riêng như vây. là ngoại lệ. Với , luôn luôn là điều đặc biệt duy nhất. Hiểu Nghi biết người đàn ông này, là người luôn thương vô điều kiện. Tình cảm của , như người trai bao dung, luôn che trở và giữ gìn cho em . Đối với , là người thân quen, quan trọng, và là người trai mà kính nhất. Dường như trước mặt , thể che dấu được gì. Tất cả vui buồn đều bị nhìn thấu. Bên , luôn cảm thấy an toàn và thoải mái. Như có thể dựa dẫm bất cứ lúc nào. lúc lâu qua , vết thương như được xoa dịu, tiếng nghẹn ngào yếu ớt vang lên phá tan im lặng. “Em lại làm ướt áo nữa rồi” Nhìn người con mỉm cười bất lực, cảm thấy có thể ngã xuống bất cứ lúc nào. đưa tay vuốt tóc thương. “Ngốc quá” “Đối với , em vẫn luôn ngốc như vậy sao” “Phải. Tại sao tìm ” “ trách em à. đừng hiểu nhầm, chỉ vì em muốn làm phiền . Em nghĩ rất bận.” Đúng vậy, trách . Vì sao trong những lúc gặp khó khăn đau đớn, tìm . Vì sao khi muốn rời xa cuộc đời này, lại rủ theo cùng. quên lời hứa năm nào với sao. làm tất cả những điều này, cố gắng vươn lên, mạnh mẽ và đỉnh cao, phải đều vì sao? Chỉ muốn luôn bảo vệ được , là chỗ dựa vững chắc nhất cho , vậy mà bây giờ lại sợ phiền đến . có biết câu này của làm tổn thương đến mức nào . Chỉ cần từ bỏ tất cả, ngần ngại mà cùng . Vì thế giới này, từ cái ngày ấy, cả thế giới của , chỉ có là quan trọng nhất, hơn cả chính bản thân . Vì vậy, bằng bất cứ giá nào, cũng bảo vệ bằng được. “ biết em vì tìm bác trai nên mới phải bên cạnh Lãm Thu Tuyệt” Hiểu Nghi ngạc nhiên nhìn Hoắc Kỳ, tại sao lại biết việc này. và lâu lắm rồi gặp mặt cơ mà. Chưa đợi tiêu hóa xong, tiếng du dương của như đưa xuống vực thẳm. “ tìm thấy bác trai, nhưng có lẽ bác trụ được lâu. nay bác rất muốn gặp em lần cuối” Đầu óc vang lên tiếng nổ lớn, chao đảo như muốn đánh ngục xuống. Như tin những điều mình vừa nghe thấy, đôi mắt đong đầy nước ngước lên nhìn tia sáng len lỏi cuối cùng, khó khăn thốt lên câu trọn vẹn. “... sao” “Xin lỗi em, tìm thấy bác quá muộn” Khi tìm thấy tung tích bác trai, Lãm Thu Tuyệt đưa người mất. biết Lãm Thu Tuyệt dùng mọi biện pháp chữa trị cho bác trai, cũng biết ta vì muốn giữ lại mà cho biết. Nhưng muốn hối hận cả đời, cũng hứa với bác ấy đưa đến. “Ba...ba em... thể có chuyện đó phải .... thể....” “Hu hu hu...ba....ba....ơi...hu hu” “...Ba ơi..a a...” Tiếng khóc òa ra, vỡ tan. Tiếng nấc nghẹn ngào, đau đớn. Vết thương duy nhất lại là nỗi đau lớn nhất, hành hạ người ta dã man nhất. nức nở ôm chặt tim mình, cảm thấy tim như bị ai bóp chặt, đau như muốn chết sống lại. Nhìn gương mặt tái nhợt, hơi thở gấp gáp khó khăn của , trong lòng dâng lên lo lắng yên, tại sao lại yếu ớt như vậy. “Hiểu Hiểu, bình tĩnh. cố gắng, xin em đừng như vậy” “Làm ơn...đưa em đến đó ..Kỳ Kỳ...” Hiều Nghi bám chặt áo , trước khi ngất chỉ kịp để lại câu cầu xin, làm cho Hoắc Kỳ chết lặng trong giây lát, lo lắng như đứng chảo lửa. “Hiểu Hiểu, em làm sao vậy, tỉnh lại ” Ôm chặt thân thể ốm yếu của , lao nhanh ra phía ngoài, vừa gọi xe vừa gọi tỉnh.
Tập 10-2: Đám người Lãm Thu Tuyệt xông ra, bao quanh khắp nơi, ngăn chặn đường của Hoắc Kỳ. Ngay tức khắc, nhóm người của Hoắc Kỳ từ đâu xuất , hai bên giằng co dứt. Hắc Phong, trong những cận vệ thân cận của Lãm Thu Tuyệt bước ra, đưa tay chắn trước mặt Hoắc Kỳ, lạnh lùng uy hiếp. “Mời Hoắc tổng để lại tiểu thư” “Tránh ra, các người thấy ấy bị bệnh sao. Tránh ra” Tiếng quát đầy giận dữ vang lên, hoàn toàn còn là Hoắc Kỳ dịu dàng vui vẻ. bây giờ như người khác hoàn toàn, điên cuồng đầy lửa giận. “Xin Hoắc tổng để lại tiểu thư” “Vệ Nam” Tiếng gọi vừa dứt, người đàn ông cao lớn lập tức chắn trước Hắc Phong, Hoắc Kỳ ôm chạy nhanh về phía xe, bỏ mặc tiếng binh khí vang lên phía sau. Lúc Lãm Thu Tuyệt nhận được tin tức, ở máy bay rồi. Lãm Thu Tuyệt nắm chặt điện thoại, ánh mắt lóe lên tia tối tăm, toàn thân tỏa ra khí lạnh. Chiếc điện thoại bị ném mạnh vào ti vi tinh thể lỏng, tiếng gằn đầy khủng hoảng vang lên. “Hoắc Kỳ” Hoắc Kỳ ngồi nhìn nằm đến thất thần, trong lòng biết có mùi vị gì. Đau có, hận có, ghét có, có. Dường như trong 1 phút, nếm đủ những xúc cảm của đời người. Cảm thấy bản thân mình quá vô dụng, quá đáng ghét. Thấy tỉnh lại, xua cảm xúc hỗn loạn, mỉm cười đưa tay đỡ dậy. “Em tỉnh rồi à, uống nước ” Hiểu Nghi chỉ thấy mệt mỏi, cả người đều vô lực sức sống. Cầm ly nước và nhận nâng niu của Hoắc Kỳ, khó khăn lên tiếng. ‘Cám ơn . Đây là đâu” “Bệnh viện, em thấy đỡ hơn chưa” Thấy gật đầu cúi người, cảm nhận u buồn trong đáy mắt ấy, thương ôm vào lòng, như mong có thể truyền cho sức mạnh. Hiểu Hiểu, nên làm gì với em đây, phải làm sao để có thể tốt với em. “Hãy theo , chăm sóc cho em và bác trai” “...” “Đừng lo, còn có ” “...” “Ngốc ạ. sao rồi” “Hức hức...hu hu...hức hức....” Buổi chiều hôm ấy, gió đưa thổi tung màn lụa, ánh nắng u ám mang chút gì buồn bã buông xuống. Căn phòng rộng lớn chỉ còn nghe thấy tiếng nấc nghẹn ngào đau đớn, như mang những u buồn còn sót lại, cảnh đau thương chờ ai gánh chịu. Ngày hôm sau Hiều Nghi gặp lại cha mình, cảnh tượng ấy mãi mãi bao giờ quên. Người cha khỏe mạnh ngày nào, nụ cười tươi và bao dung. Nay chỉ nhìn đầy nước, gì, chỉ nhìn và cười với thôi. chỉ biết trong khoảnh khắc ấy, lao đến bên cha, ôm chặt lấy tay ông mà khóc, như đứa con nít biết đời, miệng ngừng gọi cha ơi. Lãm Thu Tuyệt bước xuống máy bay, vừa hạ cánh, chiếc máy bay lại lần nữa cất cánh, bay thẳng về nơi vừa mới xuất phát. Đến khi bước xuống máy bay, phía dưới tất cả mọi người người đều cúi đầu, nhúc nhích, sau đó lại vội vã theo hình ảnh giận dữ rời . “Tôi muốn thấy tin tức Hoắc thị sụp đổ trong vòng 1 tháng, các người chỉ có cơ hội cuối cùng. Chuẩn bị xe đến Hoắc gia nhanh” “Thưa chủ nhân. Có tin tức mới nhất. Hoắc thị tuyên bố đóng cửa” “Thưa tiên sinh, phía bệnh viện báo tin, có người đưa Hoàng Hà tiên sinh rồi” “Thưa ngài, đột nhiên thấy tung tích Hoắc Kỳ” Bước chân dừng lại trước cửa xe, nắm đấm đấm thẳng vào cửa kính, vỡ toang, máu chảy. Đám người cúi đầu sợ hãi, da gà nổi đầy, chỉ thấy hoảng sợ và lạnh lẽo. Mưa bão bắt đầu xuất . Đôi mắt đỏ vẳn đục ngầu, các đốt tay gân xanh, toàn thân tỏa ra khí lực của ma vương khát máu, lúc sau, tiếng gầm tựa thú hoang bị nhốt vào lồng vang lên làm tim người sợ hãi mà đập mạnh. “Hoắc Kỳ” - Hết tập 10- Hết phần 1.