Tập 7-3: Tiêu Vân chạy lại muốn đỡ Hiểu Nghi dậy, nhưng cảm nhận được toàn thân run lạnh và cả người sức sống của , càng ngày càng khẳng định suy nghĩ của mình là đúng. Chưa kịp lên tiếng gì hết nghe thấy tiếng run run phát ra từ phía dưới. “Tiêu Vân, cậu có thể mời mình món gì , mình đói lả người rồi” … Nhìn Hiểu Nghi húp tô bún bò Huế đặc sản của Việt Nam, Tiêu Vân thầm nghĩ biết từ khi nào mà cậu ấy biết ăn cay. Suy nghĩ vừa dứt thấy Hiểu Nghi cúi đầu xuống, nhìn thấy gương mặt như thế nào nhưng lại ràng nhận ra đôi vai run run theo từng hồi. Tiếng nghẹn ngào như bị chặn lại bên cổ họng phát ra, vang vào tai người sao thấy nhói lòng. “Hình như cay quá phải…nước mắt giữ được rồi” Đau lòng nhìn hai tay cố gạt dòng lệ lũ, muốn nhìn thêm cảnh này nữa, Tiêu Vân đành phải tàn nhẫn lần. “Muốn khóc khóc , cần gì phải viện cớ, tớ đâu phải người hiểu cậu” “Khóc gì chứ…tại sao tớ phải khóc…tớ…tớ khóc…” Tiêu Vân hít vào hơi, sống mũi thấy cay cay, mắt ươn ướt, rồi cũng giữ được mà nước mắt chảy ra, Hiểu Nghi, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra với cậu chứ. Hiểu Nghi đột ngột rơi vào vòng ôm của người bạn thân, cảm nhận được bàn tay xoa lưng mình từ phía sau, hình như còn nghe thấy tiếng nước rơi bên tai, tất cả những điều đó phá vỡ tất cả. Chỉ thấy tiếng vang lên, như nức nở khóc than, tiếng khóc nghẹn ngào, như dốc hết những đau đớn cuộn trào, mọi ngụy trang đều sụp đổ, tất cả mọi thứ đều nguyên hình hết rồi. “Tiêu Vân, làm sao đây, tim tớ đau quá…” “ sao, cứ khóc …” “Hu hu hu…đau…đau lắm Tiêu Vân ơi…” “Tớ biết…” “Hu hu hu…a…a.. híc híc híc…” Tại sao chứ, tại sao lại làm như vậy, Lãm Thu Tuyệt, tại sao có thể nhẫn tâm làm điều này với tôi, muốn tôi phải như thế nào đây, ân hận cả đời ư. Sao để tôi chết , sao lại để trái tim mà tôi thù hận nhất ở trong người mình, tại sao, tại sao lại làm như thế này. “A…a…a…” “A…hu hu…hu hu hu… thể……” - Hiểu Nghi, biết , vì người tôi , tôi hy sinh tất cả, cho dù có là cả trái tim này. Tôi bao giờ buông tay ấy, vì tôi muốn ấy phải ở bên mình, mãi mãi bao giờ rời xa, cho đến khi thể giữ được, ví như chết , mới phải buông tay ấy, biết ấy là ai , chắc bao giờ biết được, mà người ấy, chắc chắn phải là đâu- Tiếng trầm thấp đầy châm trọc như còn vang vọng mãi bên tai, có vòng ôm ấp áp từ phía sau, ghé vào tai mình thầm những lời tàn nhẫn, có nụ hôn vô tình chạm vào tóc mai, hay là những khi lời vang ra như cứa vào tim người, nhưng vì sao, tất cả lại là . “Lãm Thu Tuyệt…Lãm Thu Tuyệt….tôi hận …hận chết mất…” “Hận…hu…hu…hận….hu hu hu…a…a…a….” “Đau quá…đau quá…đau…” Đau đến muốn chết , chìm vào địa ngục, đau… thể nào thở được rồi… Trái tim này, đau, đau quá… -Hết tập 7-
Tập 8-1: Kẻ Điên và Người “Tiêu Vân, tớ muốn trả trái tim này lại cho ” “Cậu điên khùng gì vậy, chuyện đó là thể” “Giúp tớ, xin cậu…” “1 trái tim chỉ ghép được 1 lần, cậu biết điều đó mà” “Vậy tớ phải làm sao, tớ thể sống như thế này, thể…” “Xin cậu đấy…Tiêu Vân…hu hu…hu…bây giờ tớ sống bằng chết… rất…mệt mỏi..hu…hu…” “Hiểu Nghi, đừng như vậy…đừng ép tớ” “…cậu hãy cứu tớ…hu hu hu…a…a…a…” “A a…a a…” …. “Bíp bíp….bíp bíp….bíp bíp…” “Thìch thịch…thình thịch…thìch…thịch…” “Bíp...bíp…bíp…” “…thình…thịch……..” “…bíp……” “…thịch…” “…tít…” “…” … Chiếc xe hơi dừng lại, cánh cửa được mở ra, người con trong bộ blu trắng bước xuống, và tất cả các máy quay phim chụp hình cùng mic đều hướng về phía ấy. “Giáo sư, có thể cho quốc biết lí do vì sao khiến đột nhiên công bố sáng kiến ghép tim đổi mạch ?” “Đây có phải là dự án từ trước của ?” “Tôi đến từ Nhật báo, mong trả lời câu hỏi của chúng tôi, được biết trong phát minh vĩ đại này giúp rất nhiều ca tim nghiêm trọng được chữa khỏi, có cảm nghĩ gì ?” “Thưa , nghe đích thân thực ca phẫu thuật, người bệnh ấy có quan hệ gì với ?” “ hãy cho tôi biết đó là ai?” “Giáo sư….” “Giáo sư, xin hãy trả lời câu hỏi…” “Xin …” Người con đứng lại, trước mặt bao nhiêu báo chí và đài truyền thông, duyên dáng nở nụ cười mềm yếu, ánh mắt sáng ngời nhìn thẳng vào những đôi mắt hiếu kì nhìn mình, người đó ai khác chính là Tiêu Vân. “Các vị, mọi người hãy bình tĩnh nào, có gì cứ từ từ hỏi, tôi có bao giờ bỏ qua ai đâu” Tất cả phóng viên, nhà báo nghe lời hợp tác của , ai lấy trong lòng cũng mở cờ trước, còn tính thầm khéo khi mình được lên chức cũng nên, nhưng nào ngờ tiếng đột nhiên vang lên của đánh tan mộng tưởng của tất cả bọn họ. “Chỉ là hình như mọi người tìm sai đối tượng rồi phải, tôi chỉ là người thực , còn chủ nhân của phát minh ấy phải tôi” “Sao, ý là người khác…” “Vậy đó là ai, xin hãy cho tôi biết” “Giáo sư, xin hãy trả lời…” Tiêu Vân giơ 2 tay can ngăn, đúng là phóng viên, chỉ sợ còn đứng đây nữa mệt chết vì tốn calo với họ. “Các vị, thú tôi biết người đó là ai, nếu các vị muốn biết đến trụ sở WHO, tôi rất bận, vậy nhé” “ Tiêu…” “Giáo sư…” “Chuyện này là sao chứ” “Phải đó, phải ấy sao” “Vậy người đó là ai” Tiêu Vân bước ra khỏi đám đông mới thở phào nhõm, chân dừng lại, ánh mắt vô thức nhìn ra ngoài cửa kính, ngoài đó, thấy bầu trời trong xanh, đám mây trắng tinh cùng nắng mai như chỉ mới ló rạng, và hình như trong đó còn có gương mặt cười của ai đó. Gương mặt mang nhiều nét tiếu ý thay đổi, trong ánh mắt kia như là chất chứa nhiều lắm những đau lòng cùng thương nhớ, Hiểu Nghi, hãy yên lòng, và hạnh phúc như cậu mơ ước nhé… Mặc dù tớ biết, tớ bao giờ tránh khỏi lương tâm dằn vặt, mặc dù biết rằng, suốt cuộc đời còn lại, nỗi hối hận duy nhất của tớ là đồng ý lời đề nghị của cậu, và đôi tay này, có lẽ thể nào chữa bệnh được nữa, nhưng tại, tớ vẫn chưa hối hận vì điều đó. Chỉ là người đàn ông kia, ta có đáng để cậu làm như vậy , chỉ là cậu tin rằng, hận thù của được hóa giải tất cả, hay thù hận, càng tăng lên chứ giảm chút nào, Hiểu Nghi à, bỗng nhiên tớ nhớ, tớ thương cậu quá. Khóe mắt cay xè rơi ra dòng nước mắt, bàn tay theo thường lệ đưa lên gạt , sau đó hít vào 1 hơi lấy can đảm, lại 1 lần nữa tự tin hướng về phía trước. Tâm nguyện ấy, tớ giúp cậu hoàn thành, chỉ là lòng đau…đau lắm Hiểu Nghi ơi…
Tập 8-2: Đứng trước phòng bệnh riêng biệt lầu cao nhất, thấy 4 người vệ sĩ cúi đầu mở cửa cho mình, Tiêu Vân tránh khỏi hồi hộp dâng lên. “Cạch…” Nhìn cánh cửa được mở ra, tất cả hoang mang lại được dấu , chân bước vào, cảm thấy như trong bóng tối vậy, có thứ bức người bao trùm xung quanh, nhấn chìm tất cả những gì sót lại. … .. . Đến khi nhìn thấy người đàn ông tuấn mĩ tà mị ngồi ghế tựa sang trọng, đôi mắt hướng thẳng vào mình như săm soi suy xét, tim bỗng đập thót 1 nhịp, cái khí thế này khiến người ta lâm vào sợ hãi. Người đàn ông nhìn 1 lúc, kiểm tra 1 lúc sau đó mới lên tiếng hỏi, trong lời có lãnh đạm cùng nguy hiểm đáng sợ. “ là bác sĩ phẫu thuật cho tôi” Thịch…có gì phải run, chẳng lẽ ta dám ăn mày hay sao, nên nhớ nhớ mày, càng biết mối quan hệ của mày và Hiểu Nghi, cũng đừng làm Hiểu Nghi thất vọng. Tự tự khẳng định, Tiêu Vân cố dặn lòng run sợ mà bình đạm trả lời. “Vâng” “Người hiến tim cho tôi là ai” “Sao ạ?” “Tôi hỏi người hiến tim cho tôi là ai?” Tiêu Vân nuốt ngụm khí khan, hoàn toàn chưa thích ứng kịp với thay đổi nhanh chóng mặt của Lãm Thu Tuyệt, nhìn thái độ này, chẳng lẽ biết người hiến tim cho là Hiểu Nghi sao, làm sao có thể khẳng định được chứ? “Thưa ngài, chuyện này là thông tin mật của bệnh viện nên…” “Tôi hỏi người đó là ai” Tiếng gằn như gầm gừ của sói đói vang lên, chứng tỏ ta còn kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời của nữa, chỉ sợ giận dữ muốn giết chết luôn rồi, Tiêu Vân có chút khủng hoảng trong tâm trí, trời ơi, lo sợ. “Là…là nột có mạch tim trùng khớp với ngài” “ ấy tên gì” “Là…” “Là ai” “Là Hoàng Hà Hiểu Nghi” Ngay lúc lời ngập ngừng chưa đầy đủ tiếng quát lên như lửa cháy hừng hực thiêu đốt tất cả, cái gì chờ mong, cái gì muốn che giấu đều phơi bày ra hết, như là báo hiệu điều xấu sắp xảy ra, và nó nhấn chìm thế gian này trong ngục tối. Lãm Thu Tuyệt hít vào khí lạnh, nắm chặt bàn tay lạnh toát cùng run của mình, lời như rít qua từ kẽ răng, trong đấy còn chứa đựng 1 bất an nhận biết. “ ấy đâu rồi” “…” “Tôi hỏi , ấy đâu rồi” “…” “Rầm…rầm…cheng…rầm rầm…” “ ấy đâu, đâu rồi…” “Choang…” giữ được bình tĩnh như lúc đầu, Lãm Thu Tuyệt như 1 con thú hoang, bật người lên, buông móng vuốt sắc nhọn với mọi thứ chung quanh mình. Nâng tay gạt hết đồ trang trí bàn, đập luôn cả bình thông khí bên cạnh, ngay cả chiếc bình hoa thời Minh cũng bị vỡ nát, nhất là đôi mắt hằn lên tức giận như lửa địa ngục giận giữ. “, ấy ở đâu, nếu tôi giết ” Tiêu Vẫn người trơ như đá, ánh mắt đầy ngạc nhiên cùng sợ hãi mà nhìn hình ảnh trước mắt, nhìn người đàn ông vừa nãy còn thâm trầm ngồi 1 chỗ như đế vương, rồi đột nhiên vùng lên, như ma quỷ nổi loạn với nhân loại, còn bây giờ, ta đưa 2 bàn tay sắc nhọn đầy máu lạnh bám vào vai mình, toàn thân như mất hết sức lực mà chao đảo, đáng sợ, đáng sợ quá. “, nếu …tôi giết …” Hai bàn tay ướt đẫm mồ hôi run như bị ướp trong băng lạnh, Tiêu Vân cố lấy hơi thở, nhưng khí hít vào lại càng khó khăn hơn nữa, đôi mắt dám đối diện với lưỡi dao sáng nhọn mà nhắm lại, lời dù cố chỉnh sửa nhưng vẫn run như thường. “ ấy ……chết…” Lời phát ra chưa được bao lâu bị tiếng cắt ngang tuyệt tình như chực chờ bùng nổ, cái giọng nghe như phát ra từ địa ngục ấy làm lạnh cả sống lưng người nghe. “Nếu dám như thế 1 lần nữa, tôi giết ” Lãm Thu Tuyệt mắt lạnh sáng quắc như lưỡi dao nhìn người con xinh đẹp trước mắt mình, muốn giết người, muốn giết tất cả, phát hủy tất cả, chỉ cần có lời như thế ra 1 lần nữa, giết chết tất cả. Tiêu Vân hít vào, như cố gắng lấy hết mạnh mẽ cuối cùng của mình, vung 2 tay đặt vai mình ra, lấy cái gì đó trong túi áo đưa cho người đàn ông điên khùng này rồi chạy nhanh ra khỏi cửa phòng. “Tôi biết, biết gì hết, đây là thứ trước khi phẫu thuật ấy nhờ tôi chuyển tới , còn xác ấy được hiến cho y học cách đây 5 ngày rồi” Tiêu Vân chạy như gặp phải ma, trong lòng kêu thầm sợ hãi, chạy mãi, chạy đến khi hai chân thể nào nhấc lên được nữa mới dừng lại, người như mất hết sức sống mà ngồi phịch xuống, rồi tự dưng nước mắt rơi ra, nhiều giữ lại được. Hiểu Nghi, cậu thấy chưa, điên, làm sao bây giờ, tớ phải làm sao đây...độc ác…cậu là quá vô tình rồi, dày vò của tớ, nỗi đau của …hãy trả lại hết … Lãm Thu Tuyệt đầu óc trì trệ nhìn phong thư tay mình, lại biết suy nghĩ gì mà vô thức mở ra, rồi lại vô hồn nhìn những dòng chữ ngắn gọn viết đấy. -- chữ duy nhất, ngay ngắn thẳng hàng, chính giữa tờ giấy, nhưng chứa đựng lưỡi dao sắc nhọn, đâm 1 nhát, thẳng, mạnh ngay chính giữa tim mình, miệng đột nhiên phun ra dòng chất lỏng, có cái gì đó quặn thắt trong lồng ngực, như bóng đêm buông xuống, lan tràn sang tất cả. “Phụt…” “Tiên sinh…” “Chủ nhân…”
Tập 8-3: Trong phòng bệnh sang trọng, người đàn ông nằm đó, gương mặt tĩnh lặng, hơi thở đều đều, môi mỏng bạc tình tái nhợt cùng hai mắt nhắm nghiền chứa mệt mỏi của năm tháng. Hai mắt nhíu lại lâu sau đó mới từ từ mở ra, đó là đôi mắt đen lạnh u tối, mơ hồ như khói từ huyết ngục tỏa ra, cái cảm giác mang lại, vừa có điên cuồng và tàn nhẫn, nhưng cũng có chút gì đó bi thương cùng tuyệt vọng. Đôi mắt như lạc trong sương mờ, chỉ thấy nó lặng, phẳng, vô hồn, dường như trong đấy có bao nhiêu là hoài niệm về 1 ai đó. Nghi Nghi…Hoàng Hà Hiểu Nghi…vì sao chứ, tôi biết tâm trạng giờ là gì, chỉ biết là tôi nhớ , nhớ vô cùng. Nhớ đến tâm đau, lòng chết lặng, đến tứ chi muốn hoạt động nhưng đầu lại cứ nhớ về , có 1 cái gì đó phá nát tất cả, hút cạn tâm trí tôi, và tôi nghĩ đó là em… Tôi cười khi nhìn đau đớn, hài lòng khi nước mắt rơi, lạnh lùng nhìn quấn quýt bên mình hay đôi khi chỉ là ích kỉ vì muốn chiếm được . Nhưng tất cả bị thay đổi 1 cách nắm bắt được, từ khi nào nhìn yếu đuối, tay thoáng dừng lại, nhìn cầu xin, lòng phải đắn đo, nhìn khóc than, tim đau đớn, hơn tất cả, khi nhìn tiếng , tâm lại vui mừng hạnh phúc. Người con ấy cầm dao đâm mình, hận thù sâu sắc, che ngang mũi nhọn, đau lòng khóc rơi, cũng là người con ấy, trả lại trái tim cách tàn nhẫn, đau, đau … Làm sao để quên được đây…có là quên được , hay tất cả vẫn như in, sáng như ban ngày… Bỗng nhiên thấy mệt mỏi, mệt vô cùng, chỉ muốn nằm như thế này mà nghĩ về , mãi như thế thôi, nhưng càng nghĩ, lại càng thấy đau, càng nghĩ, ngực lại càng làm khó thở hơn. Nghi Nghi…tôi , lời này từng , nhưng có nghe được …Hoàng Hà Hiểu Nghi…tôi …hãy về đây, đứng trước mặt tôi…tôi xin em đấy… Nếu em ở đây, tôi ngần ngại mà ôm em chặt, giữ em luôn bên mình, nếu em ờ đây, tôi dịu dàng hơn, thương em hơn nữa… Nhưng vì sao lại thấy, vì sao gọi mãi mà thấy đâu, tôi mất em, mất rồi… …phải làm sao bây giờ…đau quá…nhớ quá…muốn được gặp quá…nhưng sao thấy khó khăn như thế… Từng có rất nhiều dằn bặt, bi thương, từng có quá nhiều nhớ nhung, thương tiếc, tôi từng có rất nhiều về , nhưng tất cả đều bị dấu 1 chỗ. Và bất ngờ nó quay trở lại, nhiều hơn gấp trăm lần. Khó thở, khó thở vô cùng, mệt mỏi, mệt mỏi vô biên… Cánh tay còn cắm đầy kim truyền cố ý đưa lên hai mắt, che ngang tất cả, nhưng vẫn thể nào che hai dòng nước chảy ra thầm từ khóe mắt cay. Khóc, khóc sao… khóc vì người con mình hận từ lâu, cái cảm giác này là gì đây, sao đau đến thế, đau, đau đến có gì có thể xoa dịu được… Có lẽ quá , quá lụy, quá lún sâu, nên bây giờ mới phải bị chìm đắm, thoát ra được. Hiểu Nghi ơi, có khi nào đâu đó cuộc đời, tôi có lúc quên được em, tôi nghĩ, đó là khi trí nhớ mất , hơi thở cạn rồi, hay là có 1 người con nào đó thay thế được em, lấp bóng hình em trong tim tôi. Nhưng nếu có 1 người nào đó thay thế được em, chắc rằng tình ấy thể bằng tình tôi dành cho em, mà tôi còn có thể 1 lần nữa được , hay chỉ sợ điều ấy là thể, vì trái tim tôi, bị em lấy rồi. chìm trong suy nghĩ của riêng mình đột nhiên có 1 thứ gì đó chạm vào cánh tay tê cứng, nó mát lạnh, mềm mại, còn có hương thơm thoang thoảng quen thuộc xâm chiếm khí thở, rồi tất cả chợt ùa về như cơn gió . Lãm Thu Tuyệt tim đập mạnh 1 nhịp, trong lòng đột nhiên căng thẳng lạ thường, bàn tay lạnh lẽo được đôi tay mềm mại chỉnh sửa, cái hương thơm ngay sát bên mình, cái cảm giác này, nghĩ đó là . 5 ngón tay run , lí trí ra lệnh bỏ tay ra, nhưng can đảm để làm thể, sợ, sợ khi mở mắt ra tất cả đều biến mất hết. Đến khi tất cả chợt rời xa, còn hơi ấm bàn tay ấy nữa, còn cái cảm giác nhàng thư thái kia nữa, mới vội vã bừng tỉnh, mở mắt mà kiếm tìm. Nhưng trước mắt tất cả chỉ là khoảng vắng lặng, còn tiếng bước chân nhàng, còn hơi thở phảng phất lạnh thanh, còn cái ảo tưởng là ở bên mình, còn gì hết, có gì hết. Cảm thấy thế giới bỏ rơi mình, và , lặng lẽ chìm vào bóng tối nào đó, bị những suy nghĩ vồn vập làm cho điên loạn, điên, điên rồi. Chỉ cần nhắm mắt lại, trong đầu lại lên hình ảnh của , nhiều như bão cuốn ùa về, bên tai luôn nghe thấy tiếng cười khúc khích, tiếng khóc nghẹn ngào, lời hận sâu sắc, ha ha ha, điên, điên rôi, Nghi Nghi, tôi bị làm cho điên rồi. Tiếng bước chân chậm rãi vang lên, như 1 bài nhạc được bật lên giữa trưa hè nóng bức, Lãm Thu Tuyệt 1 lần nữa lại bị chìm vào trong đó, nhưng ánh mắt ngay lập tức kiếm tìm mà nhìn theo. Trong mắt , chỉ thấy thân hình xinh yếu mềm, đôi mắt thanh lạnh, đạm mạc, mái tóc đen dài như suối nước suôn, gương mặt thân thuộc thể nào quên được và cái tên biết nhắc bao nhiêu lần. Hiểu Nghi, Hoàng Hà Hiểu Nghi, ấy ngay bên cạnh .
Tập 8-4: Trong ánh sáng của nắng mai chiếu vào, người con váy liền trắng tinh, mái tóc đen dài đối lập với nước da trắng như trong suốt, và đôi mắt chăm chú vào việc làm của mình. Lãm Thu Tuyệt lên tiếng, như là lo sợ 1 điều gì đó, sợ là nếu mở lời, phá tan khí này, nó biến mất trước mặt mình, cho nên cứ thế, cứ nhìn mãi như bao giờ thấy đủ. Mãi đến khi gương mặt lãnh đạm nhìn về phía mình, đối diện với đôi mắt trong veo vô cảm, tim chợt đập mạnh nhịp, đầu cũng kêu bong bong mơ hồ. “Bệnh tim mà mất trí nhớ được sao” Thình…thịch…thình thịch…thình…thịch…tiềng trái tim đập loạn trong lồng ngực như đánh trống dồn, Lãm Thu Tuyệt từ mơ màng cho đến tỉnh táo, hồn vẫn như trong cõi mộng mà hai mắt kìm được nhìn chằm chằm vào . Hiểu Nghi chưa chết, ấy chưa chết, ấy còn sống, còn đứng trước mặt nữa. Chuyện này là sao, chẳng lẽ tất cả chỉ là 1 giấc mơ, nhưng tại sao giấc mơ lại đến như vậy, còn bây giờ, đây là hay mơ? “Lãm Thu Tuyệt, bị sao vậy” Hoàng Hà Hiểu Nghi hiểu nãy giờ Lãm Thu Tuyệt bị làm sao nữa, từ lúc tỉnh lại đến bây giờ, cứ ngơ ngác mất hồn, chưa mở miệng, chưa thực nhìn 1 cái gì hết, như là ở trời vậy. lo lắng khi thấy như vậy. “Nghi Nghi, lại đây” Hiểu Nghi nghe thấy tiếng gọi tên mình từ môi mỏng phát ra, mắt hơi động, tim thót 1 nhịp, có 1 điều gì đó cảnh giác cùng đề phòng dâng lên mà nhìn về phía , còn tưởng nhớ gì nữa chứ, mặc dù nghe thấy tiếng gọi, nhưng chân vẫn chịu tiến lại. “A… làm gì vậy” Lãm Thu Tuyệt đột nhiên vùng lên, giựt mấy thứ đồ tay ra rồi bước nhanh về phía , sau đó vội vàng đưa tay ôm chặt vào lòng. “ có cho phép của tôi được rời xa tôi, , ” “ bị sao vậy, buông tôi ra” Hiểu Nghi còn biết đến có là bệnh nhân hay nữa, bởi vì ôm quá mạnh, siết quá chặt, cứ như hãm vào người vậy, cái cảm giác này làm sợ hãi. Lãm Thu Tuyệt thấy vùng vẫy muốn trốn thoát, 2 tay dùng lực ép đối diện mình, đầu nhanh như chớp cúi xuống, cắn xé đôi môi quyến rũ hút hồn kia. “Lãm Thu Tuyệt, …buông…” Đôi môi khô khốc lập tức được làm ướt bởi mềm mại ẩm ướt của nụ hôn, từ viền môi cho đến cánh hoa, từ xâm nhập ngang tàng cho đến bá đạo càn quét, nụ hôn từ từ chuyển sang nóng rực ướt át đầy quyến luyến. Làn môi mỏng mút sâu 2 cánh môi như hoa đào đỏ ửng, cố tình đưa lưỡi tiến vào, tách 2 cánh cửa thần bí ra, rồi liếm mút tất cả những gì còn sót lại trong khoang miệng ẩm ướt, chu du tìm thấy cái lưỡi lẩn trốn, đuổi theo, vồ lấy, cuốn nó như ăn trọn làm của riêng mình. Hương thơm thuần túy quen thuộc, mềm mại nóng bỏng đáng , nụ hôn từ mãnh liệt bắt đầu chuyển sang nhàng, còn có dịu dàng như dỗ dành dụ dỗ hiếm thấy. Lãm Thu Tuyệt lúc đầu là giận giữ vì bị từ chối, nhưng khi ôm thân thể gầy yếu này vào lòng, tận hưởng hương vị mê người thuần khiết, lòng lại dâng đầy thương , nụ hôn cũng muốn được nhiều hơn. “Um…um…” “Um..” Hiểu Nghi đầu choáng mắt hoa, toàn thân run lên từng hồi theo điên cuồng cùng dịu dàng của , trong đầu đều là 1 mảnh trì trệ ngưng đọng. Lúc đầu là sợ hãi vì bị chiếm đoạt, nhưng bây giờ lại bị dịu dàng làm cho ngơ ngác, cứ thế mà để mặc càng ngàng càng mê luyến đòi hỏi cao hơn. Đến khi tất cả dường như chìm vào ngọt ngào, người đàn ông thương ôm lấy , dịu dàng từng chút thưởng thức đôi môi dụ hoặc của người trong lòng, còn toàn thân như còn sức lực nữa mà tựa hết về phía , ngoài đôi mắt mở to và đôi môi bị xâm chiếm đầu óc như là bị dừng lại … “A…xin lỗi, tôi nhầm phòng” Tiếng vang lên đột ngột đánh tan tất cả, đẩy lồng ngực của gã đàn ông ra, gương mặt tránh khỏi đỏ bừng, hai mắt đầy bối rối mà nhìn người vừa mới vào. “Tiêu Vân” Tiêu Vân há to miệng, mở to mắt nhìn hai người, trời ơi, vừa tưởng mình nhầm phòng, nào ngờ… “Hiểu Nghi” Hiểu Nghi bị bạn nhìn như thế, tim trong lồng ngực đập như trống đánh, hai má càng đỏ hơn vừa nãy, ánh mắt bắt đầu trốn tránh hướng khác. Lãm Thu Tuyệt, đúng là tên khốn khiếp, bị bệnh cũng tha cho người khác. Lãm Thu Tuyệt lại khác, xem ra rất thích thú khi nhìn thấy như vậy, khóe môi còn cong lên rệt, xem như ngượng ngạo này có, quay lưng tiến về giường bệnh nằm. “Nghi Nghi, tôi thấy khát nước” “…” “Người tự nhiên thấy khó chịu, đến xem cho tôi ” “…” “Nghi Nghi….” “Lãm, Thu, Tuyệt, bị điên sao” “Tôi là bệnh nhân” Nhắm mắt, cố gắng hít thở, bình tĩnh, cần bình tĩnh, cứ coi ta bị điên , Hiểu Nghi, vẫn còn vấn đề cần giải quyết, nhịn, nhịn lại … Hoàng Hà Hiểu Nghi lần đầu tiên giận giữ đến mức muốn tát người bệnh như thế này, hai tay nắm chặt vào nhau, ánh mắt tức giận vẫn thể nào che hết được, mím môi, lấy nước cho , nhưng vẫn quên trả thù. “Tiêu Vân, cậu xem đầu ta có bị sao vậy, tớ nghĩ nó có vấn đề rồi” “Ờ ờ” Tiêu Vân vừa dứt câu hứng chịu tia nhìn sét đánh, nuốt nước bọt, suy nghĩ nhiều, xoay người bỏ chạy, miệng liên tục loạn. “Lãm hội trưởng, … Lãm tổng, tôi có, tôi xin phép” Đừng hỏi vì sao Tiêu Vân tiểu quỷ lại sợ Lãm Thu Tuyệt như thế, nếu muốn biết hãy đón đọc vào tập Hồi Ức Hạnh Phúc của Hiểu Nghi rồi biết. Và Bây giờ là chuyện của 2 người, sau khi tỉnh lại, Lãm Thu Tuyệt chuyển về nhà ở, dĩ nhiên Hiểu Nghi tránh khỏi bị lôi về theo, mà cũng có ý định trốn tránh, vì có 1 vấn đề cần phải giải quyết với . Lãm Thu Tuyệt dọn đến cái lồng chim của Hiểu Nghi ở luôn, lấy lý do bệnh nhân cần được chăm sóc, nên nhất quyết rời chỗ khác, mà cho dù đồng ý, cũng có chịu đâu mà bảo. Nhìn gương mặt như tảng băng nằm thảnh thơi đọc báo giường mình, để ý đến ánh mắt giết người và vẫn trơ như đá của , Hiểu Nghi trong đầu muốn bốc khói. “Lại đây” Lãm Thu Tuyệt nằm nghiêng về phía , gương mặt mang nét tiếu ý nhìn gương mặt cáu giận đáng của , bàn tay còn vỗ vỗ chỗ nằm bên cạnh, ra vẻ thú cưng lại đây nào. Dĩ nhiên Hiểu Nghi còn tức hơn bội phần, nhưng cũng chẳng thèm quan tâm đến trêu đùa của , quay lưng lấy 1 cuốn sách bàn rồi tiến lại phía ghế tựa gần kính ngồi, bị người bị nhấc bổng lên. “A…” “ làm gì vậy, buông tôi xuống” Lãm Thu Tuyệt bế lên, hai chân cứng rắn tiến về phía giường, thả xuống, sau đó lập tức nằm xuống bên cạnh, chưa để trốn thoát vươn tay ra ôm lấy vào lòng. Hiểu Nghi vừa muốn cựa quậy nhưng người chợt cứng lại, Lãm Thu Tuyệt gì, đột nhiên cúi xuống vai , im lặng mà làm gì hết, và cũng biết vì sao mình lại thốt lên lời muốn hỏi bao nhiêu lần mà chưa thành công. “ có thể cho tôi biết 1 chuyện được ” thấy phía sau trả lời, còn thất vọng và hụt hẫng người đột nhiên bị quay lại, đối diện với gương mặt tà mị lạnh lẽo của . “ ” Hiểu Nghi có chút khó khăn khi phải đối diện với trong khoảng cách gần như vậy, đôi mắt cố tỉnh tránh hướng khác, cố giữ cho trái tim đập mạnh cùng hồi hộp trong lồng ngực được tĩnh lại, hít vào hơi, lấy can đảm để lên tiếng. “Rốt cuộc giữa gia đình tôi và có hận thù gì, mà…” Lãm Thu Tuyệt nhìn sâu trong mắt , chỉ thấy đôi mắt long lanh chưa đầy yếu ớt, giọng có gì đó khiến thương xót đành lòng, cúi xuống hôn lên đôi mắt, bờ môi mím lại kia rồi mới lên tiếng. “Nếu muốn biết, tôi cho nghe” Thình thịch…thình thịch…nghe Lãm Thu Tuyệt vậy, hai mắt vô thức nhìn vào , chỉ thấy nhìn mình, lặng lẽ và đơn. sắp biết chuyện của quá khứ, biết vì sao lại nhẫn tâm phá nát gia đình , lí do gì, vì sao chứ… - Hết Tập 8-