Tập 6-2: Lãm Thu Tuyệt nhìn đôi mắt nhắm lại chảy ra hai hàng nước mắt, nghĩ rằng tiếc nuối vì mình làm sao, tức giận lên đến đỉnh điểm, đưa tay bóp lấy cằn , ép buộc phải mở mắt nhìn mình. “Sao nào, thấy tôi chết như mong muốn nên tiếc quá phải , Hoàng Hà Hiểu Nghi, tôi ngờ lại ác độc đến như vậy” Hiểu Nghi nghe xong câu của mở mắt, đôi môi có phần nhợt nhạt phá lên cười 2 tiếng nhạt nhẽo, như thể chuyện mình vừa nghe là câu truyện hài nhất thế gian, ngại ngần mà buông lời kinh bỉ. “Ha ha…Lãm Thu Tuyệt, biết sao, tôi vốn ác độc từ trước rồi, giết được , tôi dĩ nhiên là tiếc, tiếc đến chết được” “…” “Tôi tiếc, tiếc vì ngày xưa mình gặp , tiếc vì sao lại lẽo đẽo theo , vì sao lại làm bạn với người như , Lãm Thu Tuyệt, cuộc đời này, điều tồi tệ nhất của tôi là quen với ” thể phủ nhận, lời của Hoàng Hà Hiểu Nghi như là dầu châm ngòi lửa, chỉ thấy Lãm Thu Tuyệt hai mắt đỏ rực đến đáng sợ, đôi môi mỏng thẳng tuyệt tình mím lại đầy lạnh lẽo, nhìn , như là muốn xé nát ra vậy. “Hoàng Hà Hiểu Nghi, vậy cứ tiếc , tôi cho hối hận cả đời” dứt câu, đưa tay xé mạnh cái váy của , ép buộc phải đón nhận nụ hôn của mình, mặc kệ có dãy dụa như thế nào, cũng đều bị kìm hãm lại hết. “Um…buông ra…um…” Hiểu Nghi vùng vẫy kháng cự đến nỗi đầu tóc rối bời, toàn thân ửng hồng, đến khi đôi tay của luồn vào áo ngực của , cởi ra hàng khuy áo trước ngực, đôi mắt chợt mở to đầy sợ hãi, những hình ảnh vừa mới hôm qua lại về, càng làm như điên hơn nữa mà hét lên trong hoảng loạn. “ muốn, tránh ra, tên ma quỷ giết người, tôi hận , hận …” Lãm Thu Tuyệt buông đôi môi của ra, gì hết mà lại đột nhiên cúi đầu xuống, gặm lấy đỉnh nhũ hoa của , làm cho Lâm Thư Tuyết phải giật mình hét lên. “A……buông ra…” Thứ trong miệng như là trái sơ ri chín mọng, mềm mại, ửng đỏ làm muốn rời ra, càng cắn, càng thích thú, càng liếm mút, càng si mê, như bị lôi cuốn trong thú vui vừa mới tìm được mà mải mê tìm đủ cách trêu trọc, hương vị của cũng vì vậy mà dậy mùi đầy dụ dỗ. tay kia chụp lấy bên ngực còn lại mà nắn bóp trêu đùa, cảm nhận mỗi lần mình cắn mút nhay nghiến, hay mỗi lần nhào nắn nó trong tay, toàn thân đều run rẩy thở dốc, càng như vậy, càng kiêu kích hơn nữa. Hiểu Nghi cắn chặt hai hàm răng trắng bệch, đôi môi còn nhợt nhạt như trước nữa, mà lại ửng hồng đỏ rực, mỗi lần cố tình tàn ác, là tiếng rên rỉ cũng kìm được mà rớt ra ngoài. “A…hộc hộc……ư…” bàn tay khác như ma quỷ dò đường trong bóng đêm mà lần xuống vùng đất bí mật dấu kín, ngón trỏ đưa ra chạm vào bên ngoài chiếc quần lót, kiêu kích trêu ghẹo ấn bóp nhàng, còn cố tình luồn , hai, rồi ba ngón vào bên trong nữa. “...a…” có thể cảm nhận được những ngón tay ma quỷ luồn lách phía dưới mình, nó lại còn cố tình tách hai cánh cửa được đóng kín mà vuốt ve tìm kiếm, cả người đột nhiên nổi tầng da gà, người như nằm đống lửa mà điên cuồng dãy nảy lên. “ muốn……” Trong lúc Hiểu Nghi phản kháng mạnh mẽ, ngón tay Lãm Thu Tuyệt vẫn còn ở bên trong, nên nó vô tình làm đau đến nỗi phải bật khóc. “Hu hu hu……hu hu hu…” Hoàng Hà Hiểu Nghi biết mình khóc là vì đau hay là tủi nhục, có chăng là nước mắt giữ được, nên chỉ cần có cơ hội là trào ra, nếu , sợ mình chịu đựng được nữa, trái tim trong lồng ngực, đau quá, đau đến thở nổi nữa rồi. Lãm Thu Tuyệt nhíu mày lại, sau đó cưỡng ép cởi lốt chiếc quần nót còn sót lại duy nhất người , mạnh mẽ tách hai chân của ra, ánh mắt ngại ngần mà chăm chú nhìn vào bên trong của , làm như thân thể này là của vậy, và chuyện này với như là chuyện bình thường hiển nhiên phải có. Hiểu Nghi còn quá chìm trong đau đớn nên nhận ra ánh mắt nóng rực rò xét mình của Lãm Thu Tuyệt, đến khi rùng mình nhận ra, những ngón tay kia lại lần nữa cậy mở những nếp mỏng phía dưới của , những vậy, nó còn sâu hơn nữa mà vuốt ve đùa giỡn. “A……um…đừng…” Hai chân thon dài bị giữ chặt mạnh mẽ cách nào dịch chuyển được, tay cũng bị cột lại nên chỉ có thể gồng lên chịu đựng, hơi thở nặng nhọc, tiếng rên rỉ phiêu thoát, gian nhất thời dâng lên nóng bỏng đến thiêu đốt người. Lãm Thu Tuyệt nhìn hoảng loạn, khóe môi hài lòng cũng nhếch lên, đột ngột cúi người xuống, bên tai , buông ra những lời ma quỷ tà ác. “Mới có như vậy mà chảy ra nhiều như vậy, thích hợp nằm dưới thân đàn ông đấy” Hoàng Hà Hiểu Nghi nghe câu tàn nhẫn bên tai, tim nhói đau đến tê liệt, đôi mắt tủi nhục chảy dài nước mắt nhắm lại đến đau thương, đúng, nơi ấy của chảy ra những thứ kì lạ mà cách nào kiểm soát được, mặc dù lí trí là được, nhưng thân thể lại đê tiện thấp hèn mà liên tục có phản ứng, đúng là hạ đẳng mà. ra Lãm Thu Tuyệt vậy chỉ để làm còn chống cự nữa, chứ cố tình làm phải tiết ra mật thơm, chỉ có như vậy, mới có thể vào nơi chặt hẹp này của được, nếu , chỉ sợ nơi bé này của chứa nổi đỉnh đầu của chứ đừng là cả khối lớn như vậy. Nhìn khóc lóc thảm thương, trong lòng dâng lên cái gì đó đành lòng, định cúi người xuống chặn đôi môi nức nở kia, ngoài cửa có tiếng vang lên. “Thưa tiên sinh, Lâm thiếu gia đứng ở ngoài là muốn gặp ngài” Hoàng Hà Hiểu Nghi nghe thấy tên Lâm thiếu gia, lại còn đứng ở ngoài kia nữa, đôi mắt nhắm lại bất chợt mở to ra, rồi như là ngạc nhiên đến hoảng sợ mà nhìn thẳng Lãm Thu Tuyết, … ta muốn làm gì… Lãm Thu Tuyệt nhìn sợ hãi nhìn mình, khóe môi càng kéo cong hơn nữa, phải, chính dặn quản gia nếu Lâm Thiên Bảo đến cứ cho vào, cố tình làm như vậy là để trừng phạt những hành động vừa nãy của , phải làm cho , lần sau nghĩ đến cũng phải sợ hãi. “A….aa…” Lãm Thu Tuyệt đột ngột tiến vào làm Hiểu Nghi kịp nhận biết mà phải hét lên tiếng đau đớn, ngay lúc này, Lâm Thiên Bảo đứng bên ngoài cũng động mắt ngước nhìn vào trong. Hiểu Nghi mở to mắt đầy khủng hoảng, hai hàm răng cắn chặt vào môi đến bật máu, nhưng thỉnh thoảng vẫn làm rơi ra những nức nở đau đớn, hơi thở khó nhọc chỉ có thể thông qua đường hô hấp mà phập phồng lồng ngực lên xuống, đau xót chưa từng có như dao nhọn đâm nát da thịt, có gì đó bị phá hủy thương tiếc. Phía dưới như bị xé nát ra, người như lìa làm mấy khúc, cảm thấy như có muối rắc lên da thịt lúc chưa lành, xót đến đục khoét thần kinh, cũng có con dao nhọn hoắt đâm mình cách tàn nhẫn nhất, nước mắt giữ được mà trào ra cho nhục nhã phải gánh chịu. Nếu Hoàng Hà Hiểu Nghi bị đau đớn dày vò, Lãm Thu Tuyệt lại ở giữa khoái cảm và khó chịu, nơi ấy của còn chặt hẹp hơn nghĩ, vào sâu hơn được làm bất mãn, nhưng bị ôm chặt sít sao lại khiến sung sướng đến bật ra tiếng than . có thể cảm nhận được chỗ ấy của co khít lại, ôm trọn lấy , nóng ẩm đến hòa hợp, làm mong muốn được bị chính hút trọn, cảm giác này là lần đầu tiên cảm nhận được, mà chưa có bất kì người đàn bà nào có thể mang lại. “Chết tiệt, em muốn bóp nát tôi sao, thả lỏng người ra” Tiếng đàn ông nam tình trầm khàn nóng rực đầy mệnh lệnh vang lên, giữa kết hợp chặt chẽ này, nó lại khiến người ta liên tưởng đến mờ ám mây mưa, cũng như vuốt ve ôm ấp, dỗ dành đầy dịu dàng của vậy, mặc dù trước mắt chỉ nhìn thấy ham muốn và dục vọng tăng cao. Hiểu Nghi như là nghe thấy lời , cơ thể càng lúc càng co thắt lại, ôm chặt lấy thứ gắn kết với mình, hoàn toàn biết được là mình đùa với lửa, ngọn lửa có thể thiêu hủy tất cả mọi thứ. “Chết tiệt…hừ…hộc…hộc…em đúng là con nữ” Lãm Thu Tuyệt chưa bao giờ thấy chật vật như thế này, tiến cũng được mà lùi cũng xong, có thể nhận ra khó chịu của khi mồ hôi tích đầy thái dương và đôi mắt tối đen như mực trước lăng kính. còn cách nào là làm thả lòng thân người, đưa tay lên xoa nắn theo tiết tấu hai đồi tuyết mịn màng của , còn cố tính ngắt nhéo niết , cúi đầu xuống, nhanh chóng mở đôi môi nức nở, luồn lách vào mà mút mát kiếm tìm. Chỉ trong vài động tác thành thạo ranh ma của , Hoàng Hà Hiểu Nghi tự giác nới lỏng người ra mà bị cuốn vào dụ dỗ, vùng ngực được thương đến dựng đứng nhũ hoa, căng tròn nẩy lên căng cứng hai đồi ngực. Nơi co chặt cũng được hai ngón tay xoa nắn liêu kích mà rỉ ra những mật ngọt ám muội, càng làm cho thỏa mãn mà thương, tiếng kêu ngâm cũng phát ra hơn theo viền môi hòa lẫn vào nhau đầy ướt át. Nụ hôn đậm chất tình dục lôi cuốn, từ mút mát đến kiếm tìm, từ đảo quanh đến trườn đùa, Hiểu Nghi như mê muội, chỉ có thể hé miệng để càn quét chiếm lấy. Lãm Thu Tuyệt hài lòng với biểu của , từ từ, cứ nhích vào từng chút , mỗi lần nhích vào, là lần căng người siết chặt, ôm chặt lấy như là tổng thể, gian càng thêm lắng đọng, đục ngầu tình dục ... “Thưa tiên sinh, Lâm thiếu gia đứng chờ xin gặp ngài” Tiếng lại lần nữa vang lên của quản gia phá tan êm ái khó khăn mới có được, Lãm Thu Tuyệt bất ngờ đâm mạnh vào phía trong, tiến vào hết tất cả của , làm Hiểu Nghi cũng phải hét lên đau đớn. “A…a…a…” Tiếng đau đớn nức nở ngắt quãng vang ra, đôi mắt mờ sương đầy nước mắt, ngay lúc thúc vào, cũng là lúc Lãm Thu Tuyệt rời môi ra, ôm siết dính chặt với mình, tiếng hét thất thanh bị kiềm hãm mà vang xa. Lãm Thu Tuyệt như điên cuồng mà tiến vào dứt khoát, mặc dù có dịch tiết bôi trơn, nhưng vẫn bị cản trở do độ khít chặt, càng vào sâu, lại càng thấy thỏa mãn đến mê muội. Như là chìm trong khoái cảm mê người, nên mặc dù người dưới thân đau đớn nức nở, nhưng vẫn giữ được mà tiến vào, lúc sau nhanh hơn lúc trước, càng về sau lại càng mạnh hơn, khát khao hơn. “A…hu….hu….ư….a…” Hoàng Hà Hiểu Nghi phía dưới thân , bị đôi tay ôm trọn vào lòng, cảm nhận được hơi thở bá đạo, hơi ấm quen thuộc, vòng ôm rắn chắc, càng cảm nhận da thịt dính chặt, nơi kết hợp giao nhau, tim, càng thấy đau đớn nhiều thêm. lại bị chính người mình cướp đoạt, bị chính người mình thương tước tất cả mọi thứ, tự tôn, trong trắng, tình , kính trọng, tất cả, bị cướp rồi, đau đớn, đau đớn đến muốn chết , giá như con dao vừa nãy, đâm trúng vào trái tim mình ngay lúc này, say đắm, mê luyến, vỡ tan rồi. “Hu hu hu…hức hức…hu hu…a…đau đau quá” Lãm Thu Tuyệt để ý đến biểu cảm của , cứ ngỡ rằng vì mình làm quá nên khiến đau, chỉ thấy cúi xuống, ôm chặt thêm, hôn nồng nàn hơn, bá đạo tiến quân nhanh hơn nữa, càng ngày, ham muốn như thuốc độc chờ tìm thuốc giải, mà thuốc giải, chỉ có thể có người . Đúng vậy, dính thuốc độc của rồi, đôi mắt mơ màng long lanh nước, khóe môi hé mở thở dốc còn chảy ra nước, tiếng rên rỉ nức nở như mèo kêu, mái tóc ướt dính, da thịt ửng hồng, nhất là cảm giác mà mang đến cho , bao giờ có thể giải hết được. điên cuồng càng điên cuồng hơn, chiềm đoạt càng chiếm đoạt hơn nữa, Lãm Thu Tuyệt cố tình tiến vào, đong đưa hông, sau đó mới rút ra, cứ mỗi lần như thế, lại khiến phải bật người lên run rẩy, cứ mỗi lần như vậy, lại co rút mà chặt khít vào. “Um…a…ưm…” Hiểu Nghi mắt đưa nhìn ra khỏi cánh cửa ngoài kia, bên ngoài còn có người đứng, chỉ cách tấm kiếng thôi, và biết họ nghe thấy những gì, Lãm Thu Tuyệt, muốn nhục nhã đến chết sao, mắt nhắm lại cho tuyệt vọng, nhưng hai bàn tay được cởi trói nhanh chóng đưa lên che hai đôi môi cố kìm chặt. Lãm Thu Tuyệt ánh mắt rực cháy nhìn thẳng vào đôi mắt đầy nước của , đôi môi khéo cong mỉm cười, thúc mạnh cái, làm giật mình nẩy lên gối lông, càng thúc mạnh vào hơn, liên tục rút ra tiến vào, khiến mặc dù bịt chặt miệng, nhưng vẫn rơi rớt những nốt nhạc dụ tình. “Ư…a…um…đủ rồi…” “Hộc…hừ… càng cố gắng kiềm chế, tôi càng muốn phá vỡ nó” dứt câu, đưa tay giữ hai tay đỉnh đầu, hông thúc mạnh, tiến vào nơi sâu nhất, nhạy cảm nhất của , làm cho , phải phát ra tiếng kêu la đầy sung sướng. “A…a…” Hoàng Hà Hiểu Nghi bị áp chế hết, tay bị cầm chặt, chân như đứt đoạn, toàn thân chỉ có thể đối diện với , chịu đựng những đau đớn xen lẫn khoái cảm từ , hết lần này đến lần khác, nước mắt cũng biết vì sao lại rơi ra, mỗi lúc càng nhiều thêm. Cho đến khi tưởng chừng như có điểm dừng, động mạnh hết cỡ, sâu tận cùng, và dòng nước nóng bỏng tiến vào trong , cũng là lúc chịu được mà hét lên ngất lịm, có phải được giải thoát rồi . … Lãm Thu Tuyệt ngờ cảm giác của lại mê hoặc đến như vậy, thậm trí còn chưa muốn dừng trước cám dỗ mê người ấy, cái cảm giác này, như là thứ ngòi nổ, có thể nổ tung tất cả điên cuồng trong , phải, kiềm chế được mà điên cuồng lún sâu. Rút ra cự vật hùng dũng uy mãnh, trước khi đứng lên, lại tự chủ được mà đưa mắt nhìn , lúc sau đó mới khoác áo choàng rồi bước . Hoàng Hà Hiểu Nghi, tôi chặt đứt hết đôi cánh của , kể cả những lông tơ vừa mới mọc nữa, để biết được từ trước đến nay, ai mới là chủ nhân của mình, ai mới là cuộc sống của , ai mới là người định đoạt tất cả, tôi cho thấy, tôi là ma quỷ như thế nào trong mắt . …
Tập 6-3: Quản gia gọi hai lần những thấy có người trả lời, còn định lên tiếng lần nữa, cánh cửa bên trong được mở ra, thở dài nhõm, ông cúi đầu rồi bước , chuyện của chủ nhân, nô tài như ông có quyền biết đến. Lâm Thiên Bảo trong lúc khe cửa mở ra, vô tình nhìn thấy quang cảnh phía bên trong, có cả bóng người con chùm chăn trong nệm êm nữa, đến khi người đàn ông bước ra, tầm nhìn mới bị che kín lại. Người đàn ông đứng trước mặt , tà mị dụ hoặc đầy lôi cuốn, mặc dù chỉ khoác người chiếc áo choàng đen, nhưng cứ như là áo bào của hoàng đế, ta có cái gì đó, khiến tất cả người đàn ông khác mong ước, trong đó, cũng có cả . Chỉ cần nhìn toàn thân màu đồng rắn chắc còn lên độ ẩm ướt da, mái tóc đen bồng bềnh đúng vị trí và nhất là cái hương tình dục còn phảng phất người , cũng biết vừa nãy có chuyện gì xảy ra. “Xin lỗi Lãm tiên sinh, tôi quấy rầy rồi” Lãm Thu Tuyệt tà mị cười tà, khóe môi khéo cong khó hiểu điều nghĩ, dứt câu, bước về phía căn phòng như được dịch chuyển sang bên cạnh nhà kính của . “ sao, là con mèo quá hư, cưng chiều mãi cũng đủ, khiến Lâm thiếu gia chê cười rồi, theo tôi” Lâm Thiên Bảo gương mặt mặc dù nghĩ gì, nhưng cũng đoán ra được phần nào trong câu của người đàn ông này, mà ta như thẳng cho biết, nếu đoán ra được khiến ta thất vọng, làm như chuyện này có gì đáng tự hào lắm hay sao mà kể lể. “Ngồi ” Lâm Thiên Bảo ngồi xuống đối diện với Lãm Thu Tuyệt, có thể nhìn thấy khác biệt quá nhiều ở hai người, là tuấn lịch , tà mị lôi cuốn, hoàn toàn nhìn thấy điểm chung nào cả. “Lãm tiên sinh, tôi biết tôi tới đây quá đường đột, nhưng hy vọng trả lời câu hỏi của tôi” Lãm Thu Tuyệt môi mỏng hơi hé mở, đôi mắt đầy thích thú như rình mồi, lúc Lâm Thiên Bảo còn chưa phát ra mình đến tìm , đoán trước được rồi. “Chuyện gì, nếu tôi nhớ nhầm tôi đâu có quen biết với Lâm thiếu gia” Lâm Thiên Bảo hơi phân vân chút, nhưng sau đó dứt khoát nhìn thẳng vào Lãm Thu Tuyệt, ánh mắt kiên định và thẳng thắn nhìn vào đối phương, thể quyết tâm của mình, hoàn toàn hề hay biết chuyện vừa xảy ra trong phòng. “Là chuyện về Hiểu Nghi, sáng nay tôi gặp và ấy ở bệnh viện, hình như ấy được khỏe, tôi đến đây là hy vọng có thể cho tôi biết ấy ở đâu” “Cậu là gì của Nghi Nghi” Lâm Thiên Bảo nghe gọi tên cách thân mật như vậy, mắt hơi thay đổi chút, vô tình nhìn vào mắt Lãm Thu Tuyệt, nhưng sau đó phải chuyển sang hướng khác, người đàn ông này, ta mang đến cho người đối diện cái gì đó, lạnh lẽo và u tối như ma quỷ vậy. “Tôi là bạn của ấy” “Bạn sao, Lâm thiếu gia xem ra chưa thẳng thắn rồi” Thiên Bảo ngạc nhiên khi nghe vậy, lại có nụ cười cười nhạo nhếch lên của Lãm Thu Tuyệt, vậy là sao, có gì thẳng thắn. “Lãm tiên sinh có ý gì” “Được rồi, mất nhiều thời gian của Lâm thiếu gia, tôi trả lời câu hỏi của cậu” “Phải, tôi biết Nghi Nghi ở đâu, nhưng tôi cũng có quyền cho cậu, còn việc Lâm Thiếu gia thẳng thẳn chuyện gì, cậu cứ từ từ suy nghĩ” Lãm Thu Tuyệt đứng lên, nhưng bước luôn, mà còn đứng lại chỗ cũ, liếc nhìn Lâm Thiên Bảo sau đó mới dịch chuyển, cuối cùng, còn để lại quả bom nổ nhanh bất ngờ. “Nghi Nghi là người của tôi, Lâm thiếu gia nên quan tâm nhiều, cậu nên biết chiếm hữu của người đàn ông mạnh mẽ đến thế nào” Lâm Thiên Bảo lặng người khoảng 1 phút, tất cả những lời của Lãm Thu Tuyệt đều khiến thích ứng nổi, chẳng lẽ quá khứ của Hiểu Nghi là Lãm Thu Tuyệt sao, chẳng lẽ giữa hai người, chỉ đơn giản là quen biết sao. Ngày hôm nay, khi nhìn thấy con người hoàn toàn khác của Hiểu Nghi, thể tin vào những gì mình nhìn thấy, mất tự tin lạnh lùng, mất đơn thuần đến ngốc nghếch, hoảng loạn rối bời, căm hận phẫn nộ, điên cuồng yếu đuối, nước mắt chảy dài, dùng chính con dao tay mình đâm vào trái tim người khác, ngày hôm nay, mang đến cho rất nhiều, nhiều đến thể nào nhận biết kịp. Hóa ra tất cả của , đều là do ta, hóa ra phía sau lớp ngụy trang lạnh lùng cứng rắn, chỉ lên khi có ta bên cạnh, hóa ra Hoàng Hà Hiểu Nghi, lại khiến người ta đau lòng đến như vậy, và hóa ra , thuộc về người đàn ông ấy rồi. cảm giác hụt hẫng hiểu vì sao dâng lên, có cái gì đó trong lòng dịch chuyển, nhói đau khiến cũng phải bất ngờ, hình như tất cả dịch chuyển, lăn vào những vòng xoay của định mệnh, mọi chuyện, cứ như là chỉ mới bắt đầu vậy. … Mấy ngày sau đó, Hoàng Hà Hiểu Nghi đều bị Lãm Thu Tuyệt dày vò đến ngất tỉnh lại, những lần có ý định tự tử, đều bị ngăn chặn bằng cách đe dọa tàn nhẫn nhất. Nằm chiếc nệm rộng lớn quá khổ, Hiểu Nghi nghe thấy tiếng trái tim vẫn còn đập , tưởng rằng nó còn biết hoạt động là gì, vì rất nhiều, rất nhiều đêm, đau đớn tưởng chừng như giết chết nó rồi. Đêm nay có người đàn ông ấy, có tiếng tiếng thầm, có hơi thở cùng cưỡng ép, lại thấy nhớ đến , buồn cười, nhưng nhớ đến , đến người đàn ông mình giết chết bố mình. Vì sao chưa 1 lần nào nghĩ trả thù , mà chỉ nghĩ đến làm sao để chạy trốn, chạy càng xa càng tốt, vì sao bản thân mình, lại quá là hèn nhát đến như vậy. Nếu như con dao ấy cắm sâu vào trái tim kia, mối thù của được trả, và , cũng còn phải chịu dày vò như thế này nữa, nhưng vì sao đâm , mà lại thấy đau quá, đau hơn chính những gì nghĩ, đúng là điên, điên rồi. Hoàng Hà Hiểu Nghi còn chìm trong suy nghĩ của mình, yên lặng bị phá vỡ, tiếng cửa chuyển động, rồi mở ra, mặc dù là tiếng cạch đủ lớn, nhưng lại khiến vô thức lẩn vào góc, run rẩy thu người lại. Nhưng mạnh mẽ áp chế kéo ra chưa có, chiếm đoạt cùng thô bạo như nghĩ cũng chưa xảy ra, vẫn nghe thấy tiếng động, nhưng lại chẳng thấy gì cả, cứ như là có con chuột nào đó rục rịch trong bóng đêm vậy. Hiểu Nghi kiềm chế được mà hơi hé mở mắt, chỉ thấy cảnh tượng trước mắt kia làm phải nghẹt thở trong giây lát, nó còn khủng bố hơn là ma quỷ xuất ở nơi đây. Trong bóng tối mờ ảo, ánh trăng len lói chiếu vào nhà kính đến huyền ảo, nương theo ánh sáng nhoi ấy và ánh đèn trắng mờ ảo trong phòng, có thể nhìn ra được, Lãm Thu Tuyệt, ta… ta, cả người toàn máu là máu, nhiều đến kinh khủng. Chỉ thấy thành thục xé cái áo sơ mi bị nhuộm màu vứt sang bên, lộ ra chiếc áo bảo vệ màu đen quen thuộc, nhưng khi cởi cái áo ấy ra, máu tuôn ra càng nhiều hơn nữa. Mở to mắt nhìn kĩ, mới thấy 1 vết kiếm xoẹt qua bụng, còn có sát cánh tay, vết thương gì đó rỉ ra máu, đó là…là súng. Hít vào ngụm khí lạnh, Hiểu Nghi sợ hãi nhìn hai vết thương tuôn trào máu dữ dội, rồi lại vô thức nhìn gương mặt của ta, tim bất giác nhói đau ngừng đập. Nhìn lấy con dao trong hộp thuốc, đưa vào bả vai mình rồi ấn mạnh cái, sau đó lấy ra viên đan còn chảy ra máu tươi, có cảm giác như đâm vào da thịt mình vậy, thế mà mặt , vẫn thấy có gì khác lạ cả, cứ như chuyện này, với là quen thuộc vậy. Còn chăm chú nhìn vào hành động của , nên phát ra đôi mắt nhìn mình như lửa cháy và khóe môi cong cười đến tà mị, mãi đến khi giọng bất ngờ vang lên, mới giật mình hoàn hồn lại. “Tôi chưa chết đâu, đừng vội vui mừng” Hiểu Nghi vô thức nhìn thẳng mắt , nhưng sau đó lại chuyển ngay, rằng, như là để ý mà quay người , nằm xuống và chùm chăn khín mít người, trái tim trong lồng ngực, đập mạnh như muốn vỡ tung. ta có như thế nào cũng liên quan đến , đúng vậy, lẽ ra mới là người mong chết nhất, việc gì phải thấy tội nghiệp ta chứ, cứ như vậy, những suy nghĩ này được lặp lặp lại trong đầu, cho đến khi chìm vào giấc ngủ lúc nào biết mới thôi. Lãm Thu Tuyệt hơi nhíu mày chút, tay đồng thời cùng siết chặt băng vết thương, đôi môi mím lại, ánh mắt lóe lên tia tối đen như mực, lúc sau đó mới đứng lên mà bước vào phòng tắm. Đến khi bước ra, nhìn thấy có dấu hiệu gì là bị thương, mặc dù là miệng vết thương rỉ máu theo bước , mặc dù là nhát kiếm nhật kia đau xót đến tê buốt, nhưng chỉ thấy dịu dàng gỡ xuống tấm chăn mỏng, đôi mắt chăm chú như si mê mà dõi nhìn người con ngủ say. Nằm xuống bên cạnh , kéo cái chăn xuống thấp chút, sau đó như là thói quen mà cúi đầu xuống, đặt trán nụ hôn nhàng, trong mắt , đong đầy điều gì đó, mà chính cũng nhận ra. … Hiểu Nghi mơ màng mở mắt, đập vào mắt là lồng ngực rắn chắc băng đầy gạc trắng nhuộm sang máu đỏ tươi, trong đầu lại lên cảnh tượng tối qua, khiến vô thức ngẩng mặt lên nhìn. Thấy Lãm Thu Tuyệt vẫn còn ngủ, hiểu vì sao lại thở dài nhõm, lại nhìn thấy vết thương trước mắt, hiểu vì sao lại đưa tay lên chạm vào nó. Chỉ là chạm vào , nhưng ngón tay dính dính nhớt, và nó, là máu của , máu của ở tay , đỏ tươi như đâm vào mắt mình, vì sao thấy đau như thế, vì sao trước mắt, lại chỉ còn mờ mờ ảo ảo như thế này. Hoàng Hà Hiểu Nghi cúi đầu càng ngày càng thấp hơn, cố kìm nén nước mắt lại, nhưng nó vẫn trào ra, cất tiếng khóc , nhưng nó còn đọng lại, trái tim, vẫn vì mà đau đớn cùng thương xót, vẫn vì mà mu muội đến ngu si. Ngày hôm sau, Lãm Thu Tuyệt nhận được cuộc điện thoại, điều đáng là lại đưa nó cho nghe, Hiểu Nghi nghi vấn cầm máy nghe, thấy tiếng gọi non nớt rạng ngời phía bên kia đầu máy. “ Hiểu Nghi, là con, Tiên Tiên nè, có nhớ con ” “Còn con, Thiên Thiên nè” Hiểu Nghi ngờ người gọi cho mình là hai nhóc tì nhà chị Thư Tuyết, gương mặt u buồn cũng thoáng dãn ra, như là trước mặt có hai nhóc con đó, mà ánh mắt sáng lên tia vui vẻ. “ nhớ chứ, hai con gọi cho có gì , hay là chú Mạnh Long lại bắt nạt hai đứa, còn có…” Cái tên Lâm Thiên Bảo định ra nhưng rồi lại thôi, biết có phải do Lâm Thiên Bảo biết chuyện của mình hay , mà lại rất ngại khi nhắc đến . Hơi liếc nhìn người đàn ông nằm đọc báo bên cạnh, thấy ánh mắt nhíu lại nhìn mình, hiểu vì sao lại hoảng hốt mà quay , tim lại nổi loạn trong lồng ngực. “Sinh...sinh nhật hai đứa sao, ……” Lãm Thu Tuyệt khóe môi kéo cong, cố tình như để ý đến ánh mắt của dành cho mình, đến lúc sau, để ấp úng trước hai đứa , cố ý cúi xuống, bên tai thầm đầy mờ ám. “Nếu làm tôi vui vẻ, biết đâu tôi đồng ý cho ” Hiểu Nghi nghe vậy, như là điện giật mà quay sang nhìn , nào ngờ vô tình tạo thành nụ hôn xượt qua, vừa muốn quay mặt , đầu bị giữ lại, cùng đôi môi mỏng cúi xuống cuồng hôn . Còn lo sợ bọn nghe thấy lời của Lãm Thu Tuyệt, lại còn tiếng ngân vang từ mình phát ra, Hiểu Nghi bị quẫn bách đến xấu hổ. Nhưng ngờ Lãm Thu Tuyệt lại giải vây dùm , càng ngờ còn đồng ý cho nữa, chỉ thấy lấy điện thoại bị rớt giường, hơi rời môi ra, buông xuống câu rồi tắt điện thoại , cúi xuống tiếp tục nụ hôn vừa nãy, và thực cuộc giao kèo chỉ có đặt ra. “Bữa đó ấy tới” “Còn bây giờ, phải làm tôi hài lòng trước ” “Um...a…ưm…um…” … Hoàng Hà Hiểu Nghi ngờ Lãm Thu Tuyệt cho mình , càng ngờ lại theo mình đến dự tiệc, mắt hơi nhìn người đàn ông ăn mặc lịch lôi cuốn ngồi bên cạnh, bỗng dưng muốn hỏi chuyện mình nghe thấy, cũng như xác nhận cuộc chuyện kia có đúng hay , có mưu giết cha . Miệng do dự mãi, đến khi chuẩn bị mở lời, tiếng tài xế vang lên, làm tất cả được chặn lại. “Thưa tiên sinh, tới Hạ gia” Lãm Thu Tuyệt trước khi bước xuống quên dặn dò cùng đe dọa. “Nên nhớ, khi nào xong phải về, suốt buổi tiệc chỉ được bên cạnh tôi” Hoàng Hà Hiểu Nghi gì, cố gắng hít mạnh hơi, mặc dù cố gắng lấy lại lớp mặt lạ như lúc đầu, nhưng hiểu vì sao khi bên , lại thể làm được điều ấy. Hai người bước xuống, tài xế lái xe vào chỗ đậu, Hoàng Hà Hiểu Nghi mặc dù muốn, nhưng vẫn phải đưa tay choàng qua tay , cảm giác tại là khó hiểu, muốn trốn tránh trước cái nhìn của mọi người dành cho mình, muốn ai biết đến quan hệ của mình và ta, nhưng lại muốn những ánh mắt kinh thường cùng hâm mộ dõi theo kia, càng ngày càng hiểu nổi mình rồi. Lãm Thu Tuyệt đột nhiên dừng bước chân lại, cúi người xuống dưới chân đeo lại quai giày tuột cho , hình ảnh người đàn ông trong mơ, người đàn ông quyền lực cúi người xỏ dép cho lọ lem, như là hình ảnh đẹp, thu hút hết ánh đèn của máy chụp hình. Hoàng Hà Hiểu Nghi còn chưa hết ngạc nhiên khi Lãm Thu Tuyệt làm thế hình ảnh vừa mới lướt qua thôi cũng khiến mở to kinh hoàng, tiếng la thất thanh đột ngột vang lên, như là còn vang vọng mãi nơi trời cao… “…” Lãm Thu Tuyệt đeo xong quai giày còn đứng dậy, Hiều Nghi đột nhiên đứng trước người mình, còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, lại nhìn thấy cột con dao cắm sâu phía sau lưng của , ánh mắt mở to ngỡ ngàng đến bàng hoàng. “Nghi Nghi…Nghi Nghi…” “Hiểu Nghi…” “Hiểu Hiểu…” “Hoàng Hà Hiểu Nghi…” … -Hết Tập 6-
Tập 7 - 1: Tự Do Như Ý Nguyện Căn phòng thuần trắng từ từ lên trong đôi mắt mệt mỏi vô hồn, mọi thứ xung quanh đều là màu trắng, màu ám ảnh biết bao lần trong giấc mơ của ai đó, nhưng hôm nay, sao lại thấy nhõm quá. Trước mắt là cửa sổ trắng , xuyên qua đấy nhìn thấy bầu trời nho xinh tươi, có những dải hoa tím hồng tỏa sắc, có những hàng cây đâm trồi vươn lên. Có cơn gió nhàng thoảng qua, mang đến hương thơm dịu dàng của nắng mới, và trong khí êm dịu này, nghĩ đó là thiên đường. Đôi mắt vẫn cứ mê muội nhìn theo, nhìn mãi như là đắm chìm trong đó vậy, nó cứ như bị lực gì đó hút , hút mãi cho đến khi hồn muốn tiến về hướng ấy, để nắm lấy, tận hưởng, khi đó lại bị 1 cơn đau bất ngờ ập tới, xóa hết tất cả những mộng tưởng ngỡ như thiên đường. Thiên đường trong mắt chợt vụt tắt, vì thiên đường có ác ma đến làm phiền, thiên đường cũng có những màu đen của trái đắng, nhiều đến như vậy. Những dây truyền chằng chịt tay nối vào da thịt, nhìn nó cứ như là dây leo, quấn chặt, leo sâu mãi rời, có lẽ vừa nãy do cử động nên làm nó đâm sâu vào hơn nữa, và cũng chính nó cho biết tất cả mọi việc, là vẫn còn sống, thực vẫn còn sống. Khi nhận thức được điều này ánh mắt chợt thay đổi, có thứ tối tăm lên, che hết những ánh sáng vừa hữu, có thứ gì đó tụ lại, như những bóng đêm giăng đầy tuyệt vọng. Vẫn chưa chết được sao, khó đến thế à, chết, hóa ra lại khó khăn đến như vậy, tại sao muốn chết cũng được, mà sống cũng song, tại sao ngay cả thiên đường cũng muốn chứa chấp người như , mà tại sao xuống địa ngục, rồi cũng bị ác ma kia lôi về. mệt mỏi, cảm thấy quá mệt mỏi, chỉ muốn được nhắm mắt mãi, bịt tai , để nghe thấy, nhìn thấy gì hết. Chỉ mong trái tim đóng lại, ngừng hơi thở, để lí trí thôi còn tồn tại nữa, chỉ muốn mình là 1 người vô hồn, mãi thế thôi. Nhưng mơ ước chỉ là mơ ước, nó chưa bao giờ thực được, hình như đó chỉ là thứ ảo tưởng, quá xa vời. Lãm Thu Tuyệt, thể buông tha cho tôi sao, hận thù của lớn đến thế nào, mà khiến bất chấp tất cả đến như vậy, tôi hiểu, hoàn toàn thể hiểu nổi. Tỉnh lại cũng lâu nhưng thấy ai vào hết, Hiểu Nghi vô thức nhìn tấm lịch treo tường khỏi bị con số trong đó làm cho hoảng hốt, 1 tháng, bất tỉnh gần 1 tháng rồi sao. Đôi mắt nhíu lại, bàn tay do dự cầm mấy mũi kim truyền, sợ nó, sợ thứ đồ bé này, nhưng cuối cùng vẫn hít vào hơi để lấy can đảm dứt nó ra khỏi tay mình. Cúi người xuống xỏ vào đôi dép, vô tình làm vài nhánh tóc lệch vai rũ xuống, lúc này Hiểu Nghi mới để ý, tóc mình dài ra nhiều rồi. Hơi do dự cầm nắm cửa, biết bên ngoài có người canh gác hay , nếu có, biết tỉnh dậy và đến đây ngay lập tức, muốn như vậy, nhưng muốn được ra ngoài. Ý nghĩ ấy càng ngày càng lớn, lớn đến nỗi che hết những do dự vừa rồi, Hoàng Hà Hiểu Nghi đưa tay nắm chặt, hít vào hơi rồi mở cửa ra. gian bên ngoài rất thoáng, hầu như thấy bóng người nào cả, hình như đây chỉ có mình phòng phải, bước chân vẫn tiếp tục bước , mãi cho đến khi tới thang máy mới dừng lại. Đưa tay nhấn nút đỏ, trong lòng tránh khỏi hồi hộp dâng đầy, có thể cảm nhận được trái tim, mặc dù đau nhói nhưng vẫn đập sai nhịp vì lo sợ. Thang máy mở ra, nhưng bên trong có ai cả, thở nhõm, bước chân nhanh chóng tiến vào. Ra khỏi thang máy, xuống dưới tầng trệt của bệnh viện, nhịp bước trở lên nhanh hơn, trong tâm trạng vội vàng và lo lắng đôi mắt nhìn thấy thứ gì đó, chân cũng vô thức dừng lại. biết suy nghĩ gì mà Hiểu Nghi lệch bước tiến về phía ấy, trong đôi mắt ràng lên mơ hồ vì bị lôi cuốn.
TẬP 7-2: Đó là khuân viên xinh nằm giữa bầu trời bao la bát ngát, có những dãy bàn ghế, những hàng xích đu hay bập bênh nho , có những cái chòi được dựng lên dành cho gian riêng biệt, và hơn hết, trong đó còn trồng những bông hoa Calla Lily và Chuông Xanh đẹp huyền bí. Hoàng Hà Hiểu Nghi ngơ ngác ngồi xuống xích đu gần nhất, bỗng dưng trong lòng dâng lên những cảm xúc khó tả, có gì đó lâng lâng bấp bênh, dập dềnh như yên lòng, có gì đó làm cho trái tim trong lồng ngực bỗng thấy đau nhói vô cùng. Trong giây phút vội vàng muốn trốn tránh, trong những lúc hoảng loạn muốn rời , vô tình quên mất cảm giác của chính mình, đến khi nhìn thấy những dãy hoa nở rộ dưới ánh mặt trời kia, mới thấy lòng trĩu nặng nhiều quá. thích hoa Calla LiLy, vì nó thần khiết và thanh cao, thích những dãy Chuông Xanh, vì trông nó u buồn và độc, thích những hương thơm thoang thoảng như vấn vương tạo lên khúc bi nhạc, và trong lúc ấy, bỗng nhớ đến người đàn ông kia. Từ lúc tỉnh lại đến bây giờ, trong thế giới của chưa hề có , đây là chuyện kỳ lạ như có , đây hoàn toàn phải là tính cách của người đàn ông ấy, có phải thời gian này, là trả lời câu hỏi của , buông tha cho , và có thể được giải thoát rồi sao. Nhưng vì sao tiếng khóc nghẹn ngào, nức nở thành câu, vì sao tiếng chưa tròn, qua những thanh ngập ngừng đầy chua xót, vì sao tất cả những điều ấy, lại cứ văng vẳng bên tai , mãi rời. Và vì sao khi đầu óc tỉnh táo, nhưng vẫn biết được đó là ta. Có phải khi đó ôm chặt, như muốn nhốt vào lồng ngực của vậy, có phải khi bầu trời thế giới đều là nắng hạ, nhưng vẫn có vài giọt mưa rơi xuống mặt mình, và có phải đâu đó ở đây, đều lưu giữ những tiếng nghẹn khàn bên khóe môi hay . Lãm Thu Tuyệt, tôi càng ngày càng thể hiểu nổi nữa rồi, khi đột nhiên phát ra nụ cười trào phúng, khi vô thức kéo cong khóe môi, khi nhìn tôi bằng đôi mắt thù hằn cay độc, hay có khi nức nở nghẹn ngào bên tai tôi, có lẽ tôi bị làm cho điên, điên mất rồi. Nhưng từ bây giờ trở , tất cả rồi được quên , quên hết hoàn toàn về người đàn ông ấy, kể từ hôm nay, trong lòng, trong tim, cái tên Lãm Thu Tuyệt, chỉ là cái tên, bình thường như bao cái tên khác. Ngước mắt lên nhìn bầu trời, trong lòng vẫn lên lời muốn , Lãm Thu Tuyệt, hãy bước ra khỏi cuộc đời tôi, coi như tôi cầu xin đấy. Hoàng Hà Hiểu Nghi chìm trong suy nghĩ của mình mà phát ra còn có đôi mắt vẫn nhìn mình từ hướng khác, trong đôi mắt có gì đó đau đớn và quyến luyến, dây dưa cùng níu kéo, nhưng rồi cũng vụt tắt theo bước chuyển quay lưng ngập ngừng. Hiểu Nghi…Hoàng Hà Hiểu Nghi, tim tôi đau quá, đau đến chết mất… … .. . “Hiểu Nghi, Nghi Nghi, nghĩ thoát khỏi tôi được sao, lại đây, ngoan nào…” Người đàn ông nở nụ cười nguy hiểm, đôi mắt lóe sáng chiếu thẳng vào người , sức mạnh khổng lổ đầy bức người bao lấy, dồn vào bức tường lối thoát. “, muốn, tránh ra, hãy buông tha cho tôi” Sợ hãi lùi lại, nhưng càng lùi, lại càng gần hơn, cho đến khi da thịt bị bắt được, ép nhìn thẳng vào đôi mắt đầy lạnh lẽo kia, chỉ thấy nụ cười nhếch lên, ánh mắt lóe sáng, gương mặt trào phúng trêu đùa chợt thay đổi, người như chìm vào vực tối, đôi tay còn đưa ra muốn bắt lấy và giọng cứ thế chìm vào u ám. “Tôi bao giờ buông tha cho , cho dù chết, tôi cũng lôi theo cùng, lại đây nào Nghi Nghi đáng …” “…tránh ra……a…..” “A……hộc hộc hộc…” Hoàng Hà Hiểu Nghi cả người ngồi bật dậy, đôi mắt mở to kinh hoàng cùng trán toàn là mồ hôi lạnh ướt đẫm tóc mai, ánh đèn vẫn được bật sáng vừa phải, nhưng cũng làm giảm bớt chút nào sợ hãi dâng đầy trong . Hai bàn tay xinh run rẩy nắm chặt góc chăn, gương mặt yếu ớt còn chìm trong khủng hoảng chưa nguôi, đôi mắt vẫn còn thất thất nhìn vào hư nào đó, rồi vô tình giọt rơi ra, bắt nguồn cho những cơn mưa lặng thầm chảy xuống. Tiếng nước mắt rớt xuống, tí tách như tiếng mưa rơi vào tim người, tiếng nức nở nghẹn ngào, bờ vai run lên từng hồi , có những quá khứ cố lãng quên, nhưng rồi lại vô tình quay ngược trở lại, ám ảnh mãi rời. “Hức hức…hức hức…hức… hu hu…” mấy đêm liền, trong giấc ngủ đều được trọn vẹn, có những giấc mơ hồ, đều trở thành cơn ác mộng đầy đáng sợ, và cho dù cố ru giấc ngủ say, nhưng cuối cùng vẫn bị vô tình đánh thức tỉnh. Vì sao buông tha, nhưng tâm trí vẫn còn bị ám ảnh, vì sao luôn cảm thấy như có đứng ở phía nào đó, nhìn mình đầy lặng lẽ, vì sao luôn cảm nhận được tiếng bên tai, cùng giọng cười nhạt nhẽo, và vì sao luôn cảm nhận vẫn bên cạnh mình, chưa bao giờ rời xa. Nhất là trong những lúc giật mình tỉnh giấc, đâu đó trong khí, da thịt, đều như có ôm trọn vào lòng, cái cảm giác ấy, rất nghiệt ngã và tối tăm. muốn cảm giác này, vì thể nào chịu đựng được, chỉ thấy những lúc như vậy, đau, đau lắm, chính giữa trái tim đau lắm, đau như bị kim châm vào, từng nhát . Có những giọt nước mắt rơi xuống, dù cố kìm lại, cố nén , nhưng hiểu vì sao nó lại càng trào ra, nhiều hơn nữa, và trong những lúc ấy, đau thương như ùa về, nhấn chìm tất cả. nhớ , người đàn ông tàn nhẫn kia, hận , trong từng khoảnh khắc về, và biết làm gì khác, ngoài chịu đựng trái tim càng ngày càng nhói đau hơn khi nhớ về . Nước mắt rơi xuống, nhưng sao chẳng thấy lòng chút nào, nếu đau thương có thể vơi dần theo nước mắt, có lẽ là người hạnh phúc nhất thế gian. Vì biết khóc bao nhiêu lần, biết khóc bao nhiêu lâu, biết trong những giấc ngủ chập chừng, có còn khóc . Có những đau thương thể hết được, qua tiếng khóc nức nở tròn câu, và đâu đó trong đây, có tình luôn bị dày vò mãi như vậy. phải là được, phải quên là quên , và phải lí trí lúc nào cũng có thể điều khiển được con tim mãi như thế. Cho dù nước mắt có chảy ra, nhưng đau đớn càng ngày càng tụ lại, cho dù tiếng khóc cố cất , nhưng trái tim cũng thể nào khóa chặt, và cho dù cố xua những nhung nhớ, nhưng nó ùa về, nhiều hơn tất cả mọi thứ. Chẳng lẽ phải chết , mới có thể thoát được, nỗi ám ảnh về , đeo lấy mãi bao giờ rời, muốn, muốn như vậy. Chỉ muốn thoát khỏi , được tự do về lí trí, muốn có thể điều khiển được con tim mình, sống mà phải sợ hãi lo âu, nhưng vì sao khó khăn quá, khó quá… Nhớ…càng nhớ hơn……như chưa bao giờ dừng lại… đau, đau quá mất… “Hu hu…hu…hu…” Đâu đó thế giới, giấc ngủ có lẽ trọn vẹn với mọi người, đâu đó xung quanh đây, có đôi tay dìu nhau vào cõi mông, nhưng trong căn phòng này, chiếc giường thuần khiết trắng tinh, có người con , gục mặt vào đôi chân trong câm lặng, chỉ thấy đôi vai run lên từng hồi , lên tất cả. … Hoàng Hà Hiểu Nghi bước vào trụ sở tối cao của WHO bị người chặn lại, đôi mắt mở to ngạc nhiên nhìn gương mặt đối diện trước mắt, cứ ngỡ bao giờ gặp lại nữa, nhưng nào ngờ lại hữu ngay lúc này. Cả người rơi vào vòng ôm thân thiết, tiếng gọi tên như chuông cười phát ra, hòa cùng nắng sớm rất hài hòa. “Hiểu Nghi, là cậu sao, người ta nhớ cậu quá” Người đột nhiên xuất là Tiêu Vân, Tiêu Vân tiểu quỷ bạn thân của , từ lúc học nhảy lên Đại Học gặp ấy, ngờ hôm nay lại có thể gặp tại nơi này. “Tiêu Vân, mình cũng rất nhớ cậu, lâu gặp” “Mình còn tưởng nhìn nhầm, nhìn cậu xinh hơn trước nhiều đấy, , chúng mình tìm chỗ chuyện. “Ùm” Nhìn bạn cười luyên thuyên trước mặt, Hiểu Nghi khóe miệng cũng cong lên nụ cười hiếm hoi, Tiêu Vân vẫn ngây thơ như hồi còn học, ngờ cậu ấy vẫn theo ngành y như ước mơ hồi còn bé, bây giờ ấy trở thành 1 bác sĩ nổi tiếng thế giới rồi. “May quá, nếu phải lần này nhận ca phẫu thuật kia mình được gặp cậu rồi, mà hình như Hiểu Nghi, cậu có chuyện gì tốt sao” Tiêu Vân mặc dù luôn vui vẻ náo nhiệt cười nhưng vẫn để ý đến gương mặt của bạn mình, cảm thấy Hiểu Nghi hình như gặp chuyện gì đó phải. Cậu ấy còn là người hay cười và nghịch ngợm như trước nữa, có cái gì đó rất buồn luôn tỏa ra, bao lấy đôi mắt như ngọc, có cái gì đó khiến người khác phải cách xa, thể nào lại gần được, có thể cảm nhận được, vì nó quá lớn, như lây sang cả vậy. “ có gì, con người rồi cũng thay đổi mà, chuyện này nữa, sao rồi, chắc cậu nhiều nơi thế giới lắm nhỉ” Tiêu Vân nhìn Hiểu Nghi 1 lúc, trả lời mà chỉ đưa tay ra lắm lấy đôi tay nhắn kia, như là truyền hơi ấm và niềm tin cho vậy, mãi đến 1 lúc sau mới lên tiếng, câu ăn nhập gì với nội dung câu hỏi của Hiểu Nghi. “Hiểu Nghi, nên nhớ tớ là bạn thân của cậu, bây giờ và mãi mãi là như thế, vì vậy nếu có chuyện gì buồn hãy với tớ, tớ đưa vai cho cậu tựa vào, khóc cũng được, cắn cũng được, chỉ cần cậu thấy tốt là được” Hiểu Nghi nghe bạn vậy, khóe mắt thấy nóng đỏ như muốn khóc, lúc sau mới ngẩng mặt lên, đôi môi cố nặn ra nụ cười dù khó nhìn nhưng cũng đến nỗi nào. “Cám ơn cậu, khi nào thích hợp tớ kể cho cậu nghe sau” … “Hiểu Nghi” Tiếng gọi phía sau vọng lên làm bước chân chợt dừng lại, quay người nhìn thấy chàng trai tuấn tú lịch đứng sau mình, Hiểu Nghi có chút ngạc nhiên khi nhìn thấy . “Lâm Thiên Bảo” “ chuyện với tôi chút được ” Hơi do dự vì lời đề nghị của , nhưng nhìn thấy đôi mắt như chờ mong kia, cũng muốn làm mất hứng , Hiểu Nghi đồng ý chuyện cùng Lâm Thiên Bảo
Mập 7-3: Lâm Thiên Bảo nhìn người con biểu cảm ngước mặt ra ngoài cửa kính, trong lòng biết vì sao lại nổi lên rất nhiều tư vị, cũng chỉ có lòng biết, có bao nhiêu đau đớn vì . Lần đầu tiên cảm nhận được nỗi đau từ trước nay chưa từng có, lần đầu tiên khẳng định mình , nhưng cũng lần đầu tiên cảm nhận được nỗi đau khi nhìn thấy người mình thương gần như sắp chết trước mặt mà biết làm gì hết. , biết từ khi nào, lúc đầu là lạnh nhạt cùng xa cách, lúc đầu là để ý đến vấn vương, lúc đầu đôi mắt nhìn và đôi môi bất giác hay cười, , người bao giờ thuộc về mình, và cái cảm giác ấy, đau, đau lắm. Hiểu Nghi dĩ nhiên biết ánh mắt nhìn mình của người đối diện, , phải vì biết, nhìn lại, phải vì né tránh, mà là vì quan tâm, muốn để ý đến. “Hiểu Nghi, tôi em” Hoàng Hà Hiểu Nghi khỏi bị câu đột nhiên của gây bất ngờ, Lâm Thiên Bảo, ta . Lâm Thiên Bảo có chút cười khổ trong lòng khi nhận lấy ánh mắt lạnh đạm của , đúng là Hoàng Hà Hiểu Nghi, cũng chỉ có mới có thể đối mặt với người tiếng với mình như thế. “Đúng vậy, tôi em, cũng biết em bao giờ cho tôi cơ hội, nhưng vẫn phải ra, vì nếu , trong lòng rất khó chịu” Lâm Thiên Bảo mặc dù là gương mặt như để ý đến lời của mình, nhưng chỉ có mới biết có bao nhiêu đau khổ khi lời ấy. muốn níu kéo, giữ lại, muốn ích kỉ, để mãi thôi, nhưng lại thể làm được, mãi mãi , vì biết, thua người đàn ông kia. “Lãm Thu Tuyệt… từng em là của , Hiểu Nghi, em có thể cho tôi câu trả lời được ” Cái tên Lãm Thu Tuyệt bất ngờ được nhắc đến, như suy nghĩ trước của mình, nó phải chỉ là 1 cái tên bình thường, mà nó vẫn luôn nhất, in sâu nhất trong . “Lâm Thiên Bảo, mặc dù tôi cần phải cho nghe, nhưng Lãm Thu Tuyệt… ta và tôi thể nào được” “Hiểu Nghi, tôi, ra…” “Ring…ring…ring…” Hiểu Nghi nhìn tên người gọi, hơi gật đầu với Lâm Thiên Bảo chút rồi mới nghe máy, vừa mới mở lên nghe thấy giọng nhanh như chớp đập vào tai mình. “Hiểu Nghi, đến đây , tớ có chuyện gấp này muốn cho cậu biết, nhanh nhé, địa chỉ đây…” Nhíu mày khó hiểu nhìn điện thoại trong tay, hôm qua khi chia tay với Tiêu Vân ấy cứ than ngắn thở dài là bận rộn ít nhất 1 tháng, vậy mà hôm nay gọi điện hẹn gặp , kì lạ. “Xin lỗi, tôi có chuyện gấp đột xuất, vậy tôi trước” Lâm Thiên Bảo miệng muốn mở lời, nhưng thấy Hiểu Nghi đưng lên khỏi ghế, làm gì khác ngoài dõi theo bóng lưng khuất dần. Hiểu Nghi, vì sao em lại nhẫn tâm đến như thế, triệt từ tất cả hy vọng của tôi, dẫm lên trái tim sớm bị thương tổn, cười, biết nên cười hay khóc đây. Đôi mắt hướng lên bầu trời trong xanh ngoài cửa kính, hiểu vì sao nắng gắt quá, hình như có gì đó ươn ướt khóe mắt, thấy lành lạnh như khí băng, nhà hàng này bật máy lạnh quá cao rồi. … Hiểu Nghi vừa mới bước xuống xe thấy Tiêu Vân đứng chờ mình sẵn, còn chưa biết chuyện gì xảy ra bạn lôi lèo, hỏi đến chỉ là tí nữa biết, cuối cùng cách nào khác ngoài chạy theo phía sau. Cánh cửa bị đôi tay gấp gáp mở ra, hai chân vừa đứng trong phòng còn chưa vững và hơi thở vẫn chưa kịp ổn định bị hình ảnh trước mắt làm cho sợ hãi. “Lãm hội trưởng, có phải là cậu ấy , tớ sợ tớ nhìn nhầm, Hiểu Nghi, chuyện này là sao chứ” Hiểu Nghi bây giờ còn nghe thấy gì hết nữa, đầu choáng váng, đơ cứng người như đóng băng, toàn thân rơi vào trạng thái trì trệ, trong mắt chỉ còn lại hình ảnh của người đàn ông kia. giường bệnh trắng tinh, tất cả những thiết bị tối tân nhất đều bao vây lấy người nằm đó, người đàn ông nằm đó, lẳng lặng đôi mắt nhắm chặt, cho dù gương mặt ngủ say, nhưng vẫn làm người ta cảm nhận được lạnh lùng cùng tàn nhẫn từ , nằm đó, lặng yên như chìm trong giấc ngủ, như thế này, chưa bao giờ được biết đến. Hai bàn tay run run nắm chặt vào nhau, cố gắng giữ cho lời được vững vàng, nhưng vẫn thể nào tránh khỏi tiếng như bị nghẹn lại run run đến khó khăn. “… ta bị làm sao vậy” Tiêu Vân hơi ngập ngừng nhìn biểu cảm của Hiểu Nghi, như nhận ra chuyện gì đó, lúc sau mới lên tiếng giải đáp. “ trong tình trạng tim, cần phẫu thuật gấp, cách dễ hiểu, chiếc tim nhân tạo duy nhất thế giới ở trong lồng ngực ” Hiểu Nghi nghe đến đây, toàn thân thể chịu được nữa mà chao đảo suýt té xuống, nếu nhờ bám kịp vào góc giường quỳ sụp xuống rồi. Lãm Thu Tuyệt, ta… “Tiêu Vân, tim bị sao vậy” Tiêu Vân nhìn gương mặt tái xanh của bạn, lúc sau lại nhìn sang người đàn ông mất ý thức kia, nếu suy nghĩ của nhầm, chắc chắn Lãm Thu Tuyệt giữa và Hiểu Nghi xảy ra chuyện gì đó. “Trong hồ sơ ghi là thay tim, nhưng thông tin mật của tớ là cho tim, hình như là cho 1 nào đó phải” Hiểu Nghi nghe đến đây hoàn toàn chịu được nữa mà rã rời tay chân, cảm thấy cả người mệt mỏi như bị thứ gì đó hút hết sức lực, như có ngọn núi nào đó đè xuống người mình, nặng tựa ngàn cân. “Phịch…” “Hiểu Nghi, sao chứ”