Tập 2-2: Lãm Thu Tuyệt chân vừa bước vào căn phòng trắng tinh, cánh cửa cũng tự động đóng lại ngay lúc đó. Đặt xuống chiếc giường êm đầy bông trắng, vén cái khăn lông to che hết người ra, ngay lập tức dung nhan kiều mị từ từ xuất , như là công chúa ngủ trong rừng, yên giấc cho những giấc mơ say quá vội vàng. Trong giây phút đầu tiên khi nhìn thấy cảnh sắc này, Lãm Thu Tuyệt kìm được mê luyến dâng đầy trong mắt, ánh mắt sắc bén lạnh nhạt như băng tuyết ngàn năm dần thối lui, và còn nhìn thấy nữa. Chỉ thấy ấm áp đầy thương, luyến tiếc đầy dịu dàng, mê đắm như ngập tràn trong đôi mắt, nhìn , như trân bảo ở trước mặt, nhưng lại như ngôi sao phía trời cao. Thế mà người con kia vẫn như hề hay biết, tựa như tất cả chỉ mới là phía, và đợi đến khi thông qua chiếc lăng kính to dày, nó ngăn cách thành 2 hướng. dịu dàng trôi qua lại quá ít, bình yên chỉ dừng lại như cơn gió thoảng qua rồi vụt tắt, và sóng gió, lại dâng lên như lẽ thường. Lãm Thu Tuyệt đôi mắt thoáng chốc thay đổi, khí lạnh tỏa ra cũng càng nhiều, đủ để làm động lạnh món đồ ấm nóng, tựa như trái tim thay đổi thất thường. Hoàng Hà Hiểu Nghi đầu óc nhức nhối vô cùng, cứ như là có cái búa , đập liên tục vào cái đầu bé của , mơ màng dần dần bị đánh thức, thay vào đó là đau đớn da thịt càng lúc càng hơn. Khó khăn nhúc nhích thân thể, đôi mắt cũng cố gắng mở ra, mãi cho đến khi đầu óc hoàn toàn tỉnh táo, khỏi bị hành động trước mắt kia làm cho hoảng sợ. Lãm Thư Tuyệt nâng cổ chân của lên, gác nó qua hai chân của , tay cầm cây bút gì đó rất kì lạ, mà càng lạ hơn là vẽ gì đó lên chính cổ chân , giật mình vô thức nhấc chân ra, ngay lập tức cảm thụ được đau đớn ập tới. “Đau quá…… làm gì vậy, buông tôi ra…” Hoàng Hà Hiểu Nghi sợ hãi, đau đớn còn gì bàn cãi, khi xung quanh hình vẽ kia, là những giọt máu rỉ ra, ửng đỏ đầy man rợ, cứ như rạch thịt ra vậy. Lãm Thu Tuyệt mặc kệ giãy dụa, càng kháng cự, càng giữ chặt cổ chân hơn, mỗi lần nhúc nhích, là động tác tay như mạnh hơn trước, đến khi dừng lại nét khắc cuối cùng, Hoàng Hà Hiểu Nghi mồ hôi rịn đầy đầu. Lấy tấm cao dán chuyên dụng dán vòng quanh cổ chân xinh kia, nhìn run rẩy trắng bệch mặt, đôi mắt còn đong đầy trong áng nước, tia đau lòng qua, nhưng sau đó lại vụt tan biến, mà chỉ còn hành động dã man là , chân hơn bao giờ hết. “Hoàng Hà Hiểu Nghi, nên nhớ kĩ thân phận của mình, nếu dám chạy trốn lần nữa, tôi chỉ tay như thế này đâu” Hoàng Hà Hiểu Nghi cảm nhận được bàn tay bóp lấy cằm mình, tủi nhục nhanh chóng tràn ra, vây lấy trái tim cùng cõi lòng vốn đau đớn, khóe mắt thấy cay cay, sống mũi như nặng trĩu, tưởng trừng như có thể cảm nhận được , tiếng trái tim vỡ vụn, hơi thở tắc nghẹn, đến nỗi thể thở được. Lãm Thu Tuyệt nhìn thấy biểu phía dưới, yếu mềm nước mắt chảy dài, đôi vai run run đầy yếu ớt, hai bàn tay đưa lên, như là cố che lệ rơi, hiểu vì sao khi nhìn thấy như vậy, tất cả những ý định ban đầu đều vụt tắt. chỉ muốn đưa tay ra, ôm lấy đôi vai bé, để nhàng an ủi, chỉ muốn được tách hai bàn tay kia, để lau nước mắt chảy ra, đến xót lòng, cũng chỉ muốn làm cho tiếng khóc kia dừng lại, bằng cách hôn lên đôi môi run rẩy, như cố kìm lấy tiếng khóc thương tâm, đầy nghẹn ngào. Lãm Thu Tuyệt biết từ khi nào, bản năng nhìn yếu đuối, trở thành trong những điều thích, có phải chăng là khi bình tĩnh, khi lạnh lùng, khi đôi mắt kia, còn là nó nữa, lại muốn như vậy, có phải chăng, điều muốn, chỉ là mãi mãi nhìn phục tùng, nghe lời và luôn bên cạnh mà thôi. Môi muốn mở lời, nhưng lại thốt lên được, như là có cái gì đó chặn lại, làm nó thoát ra được, tay cứng ngắc lạnh tanh đứng yên, muốn đưa ra, nhưng chỉ là trong ảo ảnh mà thôi, cũng để điều ấy kịp thực , người con kia phá hết tất cả. Hoàng Hà Hiểu Nghi hiểu vì sao khi nghe vậy, cõi lòng yếu đuối kìm được mà dâng đầy trong tim, rồi như là muốn nhìn thấy mình như thế, nên tiếng khóc cố chặn , chỉ có thể nghẹn lại bên cánh mũi và cổ họng, nước mắt bị kìm hãm, chảy ngược vào tim, đến khi ngẩng mặt lên, tất cả kịp thời che dấu toàn bộ. “Lãm Thu Tuyệt, tôi hận , nếu có thể, tôi thà xuống địa ngục, còn hơn là ở bên cạnh như thế này, có biết tôi kinh thường, căm ghét đến thế nào , tôi hận , hận biết làm cách nào để biến mất ngay lúc này” Lời vừa thốt ra, khác nào là gáo nước lạnh đổ xuống ngọn lửa được nhen nhóm, Lãm Thu Tuyệt gương mặt từ dịu dàng nhanh chóng đanh lại, thậm trí còn kịp nhìn thấy biến chuyển của nữa, chỉ thấy cầm chặt cằm , lời như ma quỷ thoát ra. “Được, vậy hãy xuống địa ngục , cứ hận tôi , nhưng tôi đeo lấy cả đời, như sợi xích kết chặc vào chân vậy” dứt câu, thô bạo cúi xuống, gặm cắn, tàn sát môi . Giãy dụa, phản kháng, nhưng tất cả đều là vô dụng, chỉ thấy người đàn ông kia, từng chút, từng chút , nhổ từng lông cánh bé của , có thuốc gây mê, có nhàng trấn an, chỉ có tàn nhẫn và trực tiếp như muốn tra tấn người. Nụ hôn môi tưởng chừng như kéo dài mãi, nhưng cuối cùng, nó cũng dừng lại, buông tha cho cánh môi đỏ ửng đến tê liệt, Hoàng Hà Hiểu Nghi cố gắng hít vào từng ngụm khí thở, còn chưa hoàn hồn được bị Lãm Thu Tuyệt cường liệt cướp đoạt. “…buông ra…a…a…” Lãm Thu Tuyệt buông tha cho đôi môi đỏ ửng kia, nhưng sau đó lại tiến quân xuống xương quai xanh mê người, tàn nhẫn cắn cái mạnh vào cổ , rồi lại tiếp tục trải dài những nụ hôn xuống phía dưới. Hoàng Hà Hiểu Nghi người như nằm tấm đinh nhọn, mỗi cái vuốt ve, mỗi nụ hôn hay gặm cắn của , là lần bị đinh đâm vào, tận xương tủy, đau đến tê liệt còn biết gì hết. Lãm Thu Tuyệt hoàn toàn để ý đến sắc mặt tái nhợt của , dường như bị mê luyến trước mắt che hết tất cả, chỉ thấy điên cuồng cúi xuống, mút mát bộ ngực căng tròn, vuốt ve toàn thân gợi cảm, từng tấc da mảng thịt, đều sót chỗ nào hết, đêm dày vò, như chỉ mới đượcbắt đầu. ……. … . Trong căn phòng bằng kính trắng tinh, xung quanh tất cả là bông bao phủ, tựa như đây là cái lồng chim xinh xắn dành cho chủ nhân được thương chiều chuộng hết mực, màn lụa theo gió lay, chiếc giường to cao mềm mại, lông thú trắng như tuyết được bao phủ xung quanh là bông vải, bốn góc cao gác lụa trắng mềm buông thả. Nổi bật trong đó là 18 tuổi, mái tóc đen dài mềm mại, da thịt trắng tinh nõn nà, bộ váy mỏng ôm lấy thân hình xinh đẹp, lấp ló bộ ngực trắng sữa đầy dấu hôn ngân, váy ngắn che thể hết được những vết cắn, dấu hôn đùi ngọc, khắp người, dường như chỗ nào là có những dấu vết kích tình ấy. Đôi mắt khép lại biết là ngủ hay chưa, chỉ thấy mái tóc rối tung, bờ môi đỏ ửng sưng tấy, váy áo chỉnh tề cùng với vòng dây trắng tinh ở cổ chân trái, biết nó làm bằng chất liệu gì, chỉ thấy nó mềm mại ôm lấy cổ chân tựa thú bông quấn lấy, dây dài như vải nhưng cũng dai như cước khóa lại bên góc tường, cách ngắn gọn, đó là dây xích được đặc chế đặc biệt. Nghe thấy cánh cửa khẽ mở, rồi tiếng bước chân của người đàn ông cao lớn bước vào, mi mắt run run mở ra, sợ hãi dâng trào trong mi ướt, cố tình lùi lại phía sau, nhưng cũng thể nào lùi thêm được nữa, người đàn ông đưa tay ra, ôm trọn vào lòng, bỏ mặc lời khóc lóc kêu la, lại lần nữa xé tan chiếc váy mỏng, cúi xuống đoạt lấy môi đỏ, lúc đầu là nhàng dịu dàng, nhưng sau đó, chỉ có tàn bạo mãnh liệt. Người con nước mắt chảy dài, hai tay bị cà vạt buộc lại đỉnh đầu, chịu đựng những nụ hôn nồng nhiệt đầy khao khát khắp người, môi cố tình cắn vào nhau để rơi ra tiếng rên rỉ nào, cho dù là người đàn ông kia có gặm cắn mút liếm bờ ngực của , cũng chỉ càng làm đôi môi cắn chặt nhiều thêm. Mãi đến khi hai ngón tay cố ý tách bờ môi đỏ như máu ra, cố tình cho vào miệng khấy đảo, tiếng rên rỉ đầy đau đớn mới ngâm vang, phát ra, vang vọng mãi trong căn phòng thanh khiết này. Người đàn ông vừa lòng, càng ra sức mút lấy da thịt hơn, đến khi dừng lại nơi riêng tư nhất, lại đụng vào nó, chỉ quay người lại, trải dài những nụ hôn tấm lưng trắng hồng, tay vuốt ve khắp toàn thân nhắn, hoàn toàn chìm đắm vào ngọt ngào thương. hai mắt long lanh đầy nước nhìn ra ngoài bầu trời qua đỉnh cửa kính, đôi mắt ngập tràn đau đớn , còn đâu nữa những thơ ngây mộng mơ, còn đâu nữa những hồn nhiên vui đùa, còn đâu nữa những thương vừa mới được biết đến, trái tim, chỉ còn màu đen, thù hận, che hết tất cả mất rồi, giá như bây giờ, được chết trong lúc này, tốt quá. còn chịu những ngược đãi như thế này, còn nhìn thấy gương mặt vừa vừa hận, nghe thầy tiếng cười trầm ấm bên tai, là gì cả, mà chỉ là thủy tinh tan vỡ, tựa như trái tim, tan vỡ tự lúc nào. Hai năm trôi qua, dài đằng đẵng như tra tấn người …. .. . Lãm Thu Tuyệt chấm dứt cuộc mây mưa kéo dài suốt từ tối hôm qua đến bây giờ lại, đôi mắt tối om vẫn còn phảng phất cơn mê luyến chưa tan, chồm người lên , trước khi rời giường, quên cúi xuống chiếm lấy đôi môi đỏ ửng kia lần nữa, sau đó mới đắp lên người chiếc chăn bông, rồi bước vào trong nhà tắm. Đến khi quay lại, xuất trong trang phục chỉnh tề, bước về phía chiếc giường nơi nằm, thấy vẫn ngủ say như cũ, nỡ đánh thức giấc ngủ vừa mới có, chỉ cúi xuống, đặt nụ hôn lên trán cao, rồi vững vàng bước ra khỏi cửa kính. Phía sau Lãm gia là sân bay mini dùng cho 1 chiếc trực thăng và máy bay tư nhân, Lãm Thu Tuyệt đứng lại trước mặt quản gia và 2 người vệ sĩ thân cận, gương mặt lạnh lùng cùng đáng sợ để lại lời như là 1 lời đe dọa cấp thiết. “Các ngươi biết phải làm như thế nào rồi đấy” “Vâng thưa ngài, tôi cố gắng hết sức” Nghe thấy lời của quản gia, Lãm Thu Tuyệt mới tạm thời vừa lòng, trước khi lên máy bay, ánh mắt vẫn quên nhìn lại phía chiếc lồng kia 1 lần nữa, đến khi quay lưng lại, phía sau chỉ còn tiếng cúi chào của người làm trong nhà. Ngay trong lúc chiếc máy bay cất cánh, cũng chính là lúc có con chim vỗ cánh tung tay, vững vàng chao liệng trời xanh vừa tìm được. … Hoàng Hà Hiểu Nghi nhìn chiếc thẻ trong tay, ánh mắt mạnh mẽ đầy dứt khoát , nhanh chóng đặt nó trước mật khóa, chiếc còng chân tự động mở ra, cầm theo bất cứ thứ gì khác, mà chỉ dơ thẻ vào mã khóa cửa chính, ánh mắt dấu được hồi hộp khi chờ đợi cánh cửa kia mở ra. Nhưng bù lại với chờ đợi của , là cánh cửa vẫn đứng im như cũ, đến khi tưởng như là tuyệt vọng, nó lại bất ngờ mở ra, nhưng đằng sau cánh cửa, lại xuất người. Hoàng Hà Hiểu Nghi lúc đầu nhìn thấy mở to mắt kinh hãi, nhưng sau đó bàng hoàng nhanh chóng được giảm , nhìn người kia gật đầu, thở bước vào chiếc thùng giấy to, đến khi nắp thùng đóng lại, cũng chính là lúc ánh sáng tắt . Trong bóng tối tĩnh mịch, chỉ có nghe thấy tiếng động của bánh xe lăn, Hoàng Hà Hiểu Nghi hiểu vì sao, nước mắt lại bất giác rơi ra kìm được. Có phải là quá vui mừng, khi thoát được ngục giam u tối, có phải chăng hạnh phúc quá nhiều, vì bao giờ gặp lại nữa, phải chăng tất cả, từ bây giờ chấm dứt, nên mới có thể vui mừng, đến nước mắt càng chảy nhiều ra hơn . biết gì hết, ngoài trái tim đau, đau đến chết lặng, biết gì hết, ngài hơi thở như nghẹn lại bên khóe mi, chỉ biết là vừa mới đây thôi, còn cảm nhận được nụ hôn rơi trán, đọng mi, còn biết đến vòng ôm ấm áp, lời ma mị đầy quen thuộc, còn bây giờ, bỏ tất cả, ngay cả trái tim còn là của chủ nhân nó nữa. Bản thân quá ngu ngốc rồi, có gì mà phải nhớ đến, chẳng là gì nữa, mà chỉ là con rối hay gánh hát mua vui, hóa ra những điều khờ dại, lại là những trò cười khôi hài nhất thế gian. dại khờ vì nữa, nhìn , thương , vì , thay đổi, trao trái tim, cách quá vội vã như thế, mà bây giờ, liệu trái tim có còn sống hay , hay là nó chết lặng mất rồi. Đâu đó bên tai, còn nghe thấy tiếng vui cười khúc khích, đâu đó bên tai, còn đọng lại giọng thâm trầm lạnh nhạt, đâu đó trong đây, nghe thấy tiếng hận thù như mãi còn vang vọng, nó như đeo bám , mãi rời. Vì ai để tóc, vì ai cười, vì ai quan tâm, hay để ý, vì ai trao trái tim, vì ai khóc, vì ai hận thù, vì ai … còn có khoảnh khắc hồn nhiên như thế nữa, tất cả, hết rồi, Lãm Thu Tuyệt, chỉ mong suốt cuộc đời này, tôi và đừng bao giờ gặp lại, mà nếu có gặp lại, chính tôi, giết chết chính đấy. -Hết tập 2-
-Tập 3- 1: Ác Ma Tìm Thấy Con Mồi Ba năm sau Vào giờ tan ca, khí xung quanh tập đoàn tài chính thương mại kinh tế NaTo rộn lên tiếng chuyện, những chiếc xe hơi sang trọng cứ như vậy mà nối đuôi nhau rời , khoảnh khắc sau đó, người người cười cũng dần thưa thớt hẳn. Đến lúc chỉ còn lại vài người vội vã bước ra, trong số những người ấy, lại nổi bật lên bóng hình nhắn tao nhã, ra khỏi cánh cửa lớn của xông ty, bằng những bước chân chậm chạp đầy từ tính. Bóng dáng thon gầy thanh cao, gương mặt xinh đẹp hút hồn, mái tóc buông dài theo gió khẽ bay, tựa như những cánh bướm thả mình trong nắng thu, lạnh nhạt đầy cuốn hút, hình ảnh này ngay lập tức thu hút biết bao ánh nhìn xung quanh. chiếc xe hơi màu đen đậu phía bên kia đường như chờ sẵn, vừa mới thấy bóng xuất cánh cửa ngay lập tức được mở ra, trong đó dường như còn chứa đựng vội vã đầy chấp niệm. Hoàng Hà Hiểu Nghi bước chợt dừng lại, phải là vì muốn dừng, mà là có người nào đó cản bước đường , ánh mắt có phần hài lòng nhìn lên, trong giây phút nhìn thấy đối phương, lại dấu được chút ngạc nhiên qua ánh mắt. Người đàn ông trước mặt, đôi mắt màu đen lãng tử, mái tóc bồng bềnh kiểu cánh, trong bô vest đen được đặt may kỹ lưỡng, càng làm tăng thêm lịch lãm và bắt mắt, thể phủ nhận, chính là 1 trong những người đàn ông trong mơ của phụ nữ thời nay. Người đàn ông vẫn nhìn thẳng vào mắt , lúc đầu chưa gì hết, mãi cho đến khoảng 1 phút trôi qua, mới đưa bó hoa trong tay mình đặt vào tay , giọng dịu dàng nam tính vang lên. “ lâu gặp, Hoàng Hà Hiểu Nghi” Hiểu Nghi nhìn bó hoa cùng tấm thiệp màu đỏ được kẹp trong những cánh hoa, ánh mắt có phần khó hiểu ngẩng lên nhìn , mới công tác 1 tuần, cũng thể là lâu , mà bữa nay còn bày đặt tặng hoa cho nữa, có phải ăn trúng cái gì rồi ngộ độc . “Cái gì đây, Lâm Thiên Bảo, cưới vợ sao” Lâm Thiên Bảo nghe thấy vậy, gương mặt từ buông lỏng chuyển thành đanh lại, cau có như muốn ăn thịt người ngay lập tức, muốn quát vào mặt cái, nhưng lý trí lại cho phép làm như vậy, bên tai như vẫn còn nghe lời hùng hồn và nhõng nhẽo của đám phụ nữ trong nhà. “Là Chị Thư Tuyết nhờ tôi gửi thiệp cho , bó hoa này cũng là của chị ấy” Hiểu Nghi nghe thấy tên Lâm Thư Tuyết, trong đầu lại lên hai gương mặt của đôi thiên sứ bé kia, khóe môi bất giác kẽ cong, ánh mắt có phần chứa đựng tia sáng . “Biết chắc bó hoa này phải là của mà, với chị Tuyết, ngày hôm đó tôi nhất định đến, cám ơn về bó hoa hộ tôi nữa” Hiểu Nghi dứt câu quay người bước , bỏ lại gương mặt muốn bốc lửa của người ở lại, cũng cầm theo luôn bó hoa bị chủ nhân nó gán ghép lung tung, vài bông hoa như là lưu luyến hơi thở nam tính vừa mới chạm vào, mà vài cánh hoa nhịn được lưu lại, theo gió thổi về dáng người đứng phía sau. Lâm Thiên Bảo nhìn theo dáng người bé đơn bước về hướng hai hàng cây rũ bóng, hiểu vì sao khi nhìn thấy như vậy, lại cảm thấy đau lòng, là đau lòng đến nặng trĩu tâm gan. … Hiểu Nghi bước vào khu chung cư dành cho nhân viên cao cấp của tập đoàn, vừa mới đặt chân qua cánh cửa chào, nghe thấy tiếng gọi tên mình của ai đó. “ Hoàng Hà” Nghe thấy tiếng gọi dừng lại, hơi nghiêng người về phía sau, liền nhìn thấy bóng người quen thuộc của bác bảo vệ vội vã bước ra từ phòng bảo vệ, tay còn ôm vài bó hoa lớn khác nhau. “Chào bác Văn, chẳng phải cháu với bác, bác được quyền xử lý mấy bó hoa này sao” Bác Văn nở nụ cười tươi môi, đôi mắt nhân từ ánh lên tia sáng dịu dàng, nhìn nhắn hiền lành trước mắt, nghe xong mới từ từ lên tiếng. “Vì hôm nay có 3 người mới, nên bác biết làm thế nào, nhỡ đâu họ là người quen của cháu sao” “Ai vậy bác” “Là Hạ chủ tịch, Trương tổng và Lãng tiên sinh” “Cháu quen họ, bác cứ giữ lấy nha, cháu xin phép trước” Bác Văn nhìn cúi đầu với mình rồi bước , trong lòng biết tại sao lại thấy đành lòng, người con tốt như vậy, còn trẻ như thế, nhưng hiểu vì sao lúc nào cũng thấy buồn, có phải quá khứ có chuyện gì vui còn giữ lại. Hiểu Nghi mở cửa bước vào, nơi ở của là căn hộ cao cấp nhất của nhân viên ở đây, vì được tập đoàn ưu đãi, nên cũng cảm thấy khá là thoải mái, lúc đầu chưa quen, nhưng bây giờ tất cả đều ổn. lúc sau bước ra từ nhà tắm, Hiểu Nghi thay bộ váy công sở cứng ngắc, ngồi xuống chiếc ghế dài tựa bằng bông mềm, đôi mắt lại vô thức nhìn ra ngoài bức tường bằng kính trong, người như còn sức lực mà dựa vào kính lạnh, ánh mắt lại như lạc vào đâu đó trong bầu trời đầy mây trắng kia. Hình ảnh bé ngồi dựa vào tấm kính to lớn, tỷ lệ đối nghịch rệt càng làm cho người ta cảm thấy yếu đuối đơn càng nhiều, thoáng chốc căn phòng lại rơi vào khoảng như cũ, có gì đó u ám thoang thoảng qua đây, đầy đau thương nặng nề. Mái tóc dài đến thắt lưng, đen tuyền óng mượt ôm lấy gương mặt úp vào đầu gối, bộ váy trắng tinh che đôi chân thon dài ngọc ngà, chỉ lộ ra hai bàn chân nhắn trắng trẻo, như là bị chủ nhân nó cố tình làm như vậy. Có những chuyện, cố quên lại càng nhớ, có những lúc, lạnh nhạt hóa đơn, có những khi, mạnh mẽ là yếu đuối, có nhiều lúc, quá khứ mới hôm qua… … Tại biệt thự rộng lớn sang trọng tràn ngập ánh đèn, đâu đó trong mảnh đất rộng lớn này, lại có nơi chỉ chìm trong ánh sáng mờ ảo, xung quanh như thoang thoảng hương thơm của loài hoa nào đó, lan tỏa trong khí lạnh sương về. Trong bóng đêm tĩnh lặng, bóng người lúc lúc lấp ló trong bóng tối, nhìn hành động thậm thụt ngó xung quanh này, làm cho người ta cảm thấy mờ ám và nghi hoặc, cứ như là dấu diếm hay vụng trộm làm chuyện gì xấu xa vậy… Nhưng trong hành vi lén lút này, vẫn có thể nhìn thấy khẩn trương và hồi hộp, trong ánh đèn mờ ảo, đôi mắt như là tìm kiếm cái gì đó, rồi đột nhiên bước chân chợt dừng lại, ánh mắt cũng mở to mà nhìn về hình ảnh vừa mới xuất trước mắt. Còn chưa kịp lên tiếng ngạc nhiên, ánh mắt như vẫn chưa nhìn thấy đủ, 4 người mặc đồ đen vừa từ hai bên chạy về hướng này nhanh chóng che hết tất cả, chặn đứt đường và hình ảnh phía trước, giọng lạnh lùng nghiêm nghị của bọn họ vang lên như được lập trình sẵn. “Trương tiểu thư, mời rời khỏi chỗ này, đây là khu vực cấm, có cho phép của tiên sinh ai được phép vào” “Tôi…tôi…” “Tiên sinh đợi , mời” còn chưa kịp gì nghe thấy tên của người đàn ông kia, nét mặt từ luyến tiếc biến thành hoang mang, cố gắng đưa mắt nhìn qua 4 bức tường sống, nhưng chẳng nhìn thấy gì ngoài màu đen và gương mặt như đá của họ, cuối cùng vẫn là bị ép phải rời ngay lập tức. Nhưng chỉ trong phút giây ngắn ngủi vừa rồi, vẫn có thể nhìn thấy được, chiếc lồng chim lớn bằng kính biết tỏa sáng, giữa bóng đêm, nó cứ như là ngôi sao sáng rực, sáng đến chói mắt, rốt cuộc đó là cái gì chứ. Trong căn phòng tối om, chỉ có thể miễn cưỡng nhìn thấy điểm sáng mờ ảo qua ánh trăng len lỏi vào trong, lặng lẽ như có người ở. Tiếng mở cửa bất chợt vang lên, sau đó là khe sáng tham lam len vào, tạo thành đường sáng mỏng, tiếp sau đó, là tiếng vừa đủ nghe lên tiếng. “Thưa tiên sinh, Trương tiểu thư tới” Căn phòng vẫn im lặng, có tiếng gì khác, cứ như là hề tồn tại người nào đó ở đây, lúc sau, tiếng ừ rất , rất trầm, rất nam tính đột nhiên vang lên, nương theo tiếng mới có thể cố gắng nhìn thấy, 1 bóng người cao lớn nhàn nhã ngồi ghế sofa rộng lớn. “Trương Mẫn, lại đây” Người thanh niên hiểu chuyện đóng cửa rời , nghe thấy thế thót tim nhịp, cố gắng giữ lại trái tim đập mạnh như muốn nổ tung của mình, cảm thấy 2 chân như còn sức lực nữa, hai bàn tay nắm vào nhau đến ẩm ướt, biết người kia vốn thích chờ lâu, nên cố gắng lắm mới di chuyển bước chân run để tiến về phía . Đến khi đứng đối diện với người đàn ông đấy, mắt vô tình nhìn thấy đôi mắt lạnh lẽo kia, hai chân như mất hết sức lực mà khụy xuống, nước mắt như có vòi điều khiển tự động tuôn ra, ướt đẫm khuôn mặt xinh đẹp. Người đàn ông nhìn quỳ sụp dưới chân mình, đôi mắt long lanh ngấn lệ, gương mặt đáng đến tội nghiệp, rất đáng tiếc, hình ảnh mỹ nữ rơi lệ này cũng khơi dậy chút tiếc thương từ , chỉ thấy thô bạo cầm đầu , ép buộc phải ngẩng lên nhìn thẳng mắt mình, giọng thâm trầm vang lên đầy đáng sợ. “Ai cho phép bước vào đấy” Trương Mẫn bị hành động thô bạo đột ngột và uy hiếp lạnh lẽo từ tỏa ra làm cho sợ hãi, đôi mắt dám đối diện với ánh mắt lạnh lẽo kia, mà chỉ có thể trốn 1 nơi nào đó xa, giọng run run trọn vẹn. “Tiên sinh, em chưa…chưa có bước vào…” “Hừ, nếu dám vào, đơn giản là như vậy đâu, cút ” Trương Mẫn mở to mắt nhìn người đàn ông vương giả trước mắt, lúc đầu là sợ hãi vì bị trách phạt, nhưng bây giờ, thà mình bị trừng phạt còn hơn là nhàng thế này, muốn, muốn rời khỏi ta, thể… “Lãm gia, xin ngài, em dám làm như thế nữa, xin ngài đừng đuổi em…” thèm nhìn người đàn bà van xin thê thảm dưới chân, cũng để vào mắt hình ảnh 2 người vệ sĩ xuất đưa ta gào khóc rời , đứng dậy, đôi chân chầm chậm bước , hướng về phía bóng tối giăng đầy trước mặt. Căn phòng hình lồng chim hoàng gia được thiết kế tinh xảo lại lần nữa được lên, nhưng lần này, nó lại nét, thực hơn bao giờ hết. Cánh cửa vốn đóng im như nhìn thấy chủ nhân mà từ từ mở ra, đôi chân thon dài bước vào, đập vào mắt là cảnh sắc trong veo đầy lạnh lẽo… Màu trắng như bao lấy tất cả nơi đây, từ dải lụa treo cao, những bức màn ngủ bằng tơ tằm, cho đến thảm nhà bằng bông trắng mềm, hay là chiếc giường như làm bằng tuyết trắng cùng màu, tất cả những đồ vật ở đây, đều trắng tinh tì vết. Bước chân trầm ổn tiến về cái ghế lông thú, nhìn từ từ ngồi xuống, nằm ngả người về phía sau, ánh mắt hướng lên bức tường bằng kính trong suốt, đó có gắn rất nhiều, rất nhiều những tấm hình lớn khác nhau, nhưng tất cả, đều là duy nhất cùng người, hình ảnh này, lại làm người ta cảm thấy lạ lẫm, lạ từ chính hành động vô lực đến phảng phất chút gì đó thương tâm của , bầu trời đỉnh nóc nhà, chẳng thấy ngôi sao nào cả. Phút giây lặng im trôi qua chỉ trong vài phút ngắn ngủi, người đàn ông ngồi ghế bỗng bật dậy, ánh mắt mở lớn đầy tức giận, phá bỏ hết tất cả những thứ xung quanh mình, như thú điên mà cào xé những bức ảnh trong tầm tay. bức ảnh lớn rơi xuống, bị xé làm đôi, và gương mặt cười tươi xinh xắn trong hình cũng bị cắt ngang, rơi cách lặng lẽ xuống sàn nhà, sau đó, tiếng gầm lên như thú hoang bị thương, quanh quẩn như vẫn còn vang vọng mãi trong gian vắng lặng. “A a a a…” … Thành phố Pari lên như thiên đường sống động, dòng người tấp nập lại, hoa tươi theo gió thổi bồng bềnh trong khí, vỉa hè, người người cười dạo phố xuân, nó hoàn toàn hổ danh là thành phố trong mơ của thế giới. chiếc xe hơi hiệu JJ đen tuyền sang trọng như bóng đêm lướt bên ngoài ánh sáng ngay lập tức thu hút biết bao ánh nhìn, nếu là những người bình thường, họ cũng chỉ thấy nó sang trọng và nổi bật, nhưng nếu ai là người thích xe, thể nào biết chiếc xe chỉ có 1 thế giới này, chắc chắn 1 điều, người ngồi trong xe cũng là phải tầm thường. “Kít” tiếng kít rất vang lên, nhưng nó thu hút tất cả ánh mắt đường, tiếng phanh gấp ấy phát ra từ chính chiếc xe được mọi người chú ý, mà phía trước mui xe, có nằm ngã đường. “Xin lỗi tiên sinh, bên đường đột ngột có người nhào ra” Người đàn ông lúc đầu gì, sau đó mới ra lệnh cho tài xế xuống giải quyết, ánh mắt vẫn chưa rời khỏi màn hình tinh thể treo xe, những dòng chữ, con số nối tiếp nhau chạy màn hình, tất cả đều là những thông tin mật đặc cấm. Đến khi dòng tổng kết cuối cùng dừng lại, màn hình cũng tự động tắt , người đàn ông lại vô thức nhìn ra ngoài cửa kính, nơi có những con người như gần với bước , nhưng hình như tất cả cảnh đẹp này, đều thể lọt vào mắt chút nào, mãi cho đến khi... bóng hình trước mắt, chỉ mới vừa ngang qua cửa xe, nhưng cứ như là ngang qua vậy, cái cảm giác kì lạ ấy cứ thôi thúc , khiến thể nào nhìn theo. Mãi cho đến khi lộ ra được phần của gương mặt, khi bóng người ấy ở mui xe, lấp ló qua những bóng người che gần như hết tầm nhìn phía trước của , mới giật mình bừng tỉnh. Cánh cửa đột nhiên được mạnh mẽ mở ra, người đàn ông cao lớn tà mị hút hồn bỗng nhiên xuất , bước chân vội vàng chạy lên trước mui xe, đầu quay qua quay lại xung quanh, ánh mắt như tìm kiếm thứ gì đó dòng người này, mặc kệ những đôi mắt nhìn mình đầy tò mò và ngưỡng mộ. Vừa nãy người nhìn thấy, có phải , hay vẫn chỉ là ngộ nhận như bao lần khác, có cái gì đó trong lý trí cho biết, người ấy chính là . Nhưng trước mắt lại chẳng thấy gì hết, ngoài dòng người xa lạ quen biết, ngoài những ánh mắt dõi theo mình, chứ phải đôi mắt lúc nào cũng lẩn tránh kia, đúng là điên mất, điên rồi. Mọi người nhìn theo người đàn ông quay lưng bước về phía cửa xe, hành động kì lạ của từ lúc đầu xuất đến bây giờ làm họ rất tò mò, nếu phải vì gương mặt nghiêm túc và đẹp trai của , họ ngần ngại điên. Ngay lúc bóng lưng kia vừa khuất vào trong xe, cầu vượt dành cho người bộ, xuất 1 bóng người nhắn bước xuống, Hoàng Hà Hiểu Nghi cầm tay bó hoa Tử Đằng tím, nhanh chậm hướng về đám đông.
Tập 3-2: “Xin lỗi để tiên sinh đợi lâu” Chiếc xe được lệnh chuyển bánh, những vòng xe lúc đầu còn chạy từ từ, lướt ngang vô tình qua bóng người bước ngược lại phía mình, do ngược chiều, nên có thể nhìn được gương mặt của người ngoài cửa kính, nhưng tiếc là người đàn ông ngồi trong xe lúc này, lại nhắm đôi mắt tựa như mệt mỏi. Hoàng Hà Hiểu Nghi hiểu vì sao tim bỗng nhói đau 1 nhịp, có gì đó vừa mới xoẹt qua người , làm biết vì sao lại vô thức quay người lại nhìn, chỉ thấy phía sau mình, chiếc xe hơi bắt đầu chuyển bánh, nhanh chóng hòa vào làn đường cho xe chạy, như là con hùm ưng, vút bay bầu trời của riêng nó. Từ từ quay đầu lại, khóe môi bất giác khẽ thở dài, đôi mắt lại nhìn về hướng mình , phía trước mặt, cảnh sắc hoa rơi là đẹp, nhưng hiểu vì sao, lại thấy nó buồn. … Trong mảnh đất tư nhân rộng lớn của Hạ gia diễn ra lễ cưới lớn nhất từ trước đến nay, bàn ghế sang trọng được đặt theo kiểu cách Á Châu tuyệt đẹp, tất cả đồ trang trí từ đến lớn đều hài hòa và sang trọng bậc nhất. Những lãng hoa Tử Đằng từ trung rũ xuống, hình thành lên bầu trời hoa Tử Đằng đa màu sắc đỉnh đầu mọi người, thỉnh thoảng có những chùm hoa dài thả xuống, vô tình tạo nên bức màn hữu ý chắn ngang mọi người. Nhà báo, phóng viên, đài truyền hình cũng quên góp mặt đông đủ, Hạ gia là thế lực , nó lọt vào top 1 trong 3 tập đoàn kinh tế lớn nhất thế giới, nên ở đây, chắc chắn ít ông trời toàn cầu xuất . Những khách mới đến dự đều là minh tinh và thương nhân nổi tiếng thế giới, Hạ Lâm Phong quen biết rộng, người nể mặt cũng thiếu ai, vô thức hình ảnh sang trọng như lễ hội của người giàu làm nhiều người phải lóa mắt. Bỏ mặc khí nhộn nhịp bên ngoài, phía bên trong phòng dâu diễn ra cảnh ân ái của đôi vợ chồng chưa cưới mà có con, đột nhiên tiếng gõ cửa làm hai người bừng tỉnh, dâu ngại ngùng đến đỏ mặt còn chú rể bực tức vừa lòng mời vào. Đám người bên ngoài bước vô, mở đầu là đôi kim đồng ngọc nữ chỉ mới 3 tuổi chạy xà vào lòng dâu, tiếp đó là 1 đôi nam nữ cũng bước vào sau. Hoàng Hà Hiểu Nghi cầm tay bó hoa Tử Đằng tím, gương mặt lạnh lùng cũng thoáng dịu , đến bên Thư Tuyết, chân tình trao ra bó hoa, thay như lời chúc phúc của mình đến gia đình họ. “Chúc mừng chị” Lâm Thư Tuyết mỉm cười nhận bó hoa, nhìn chồng và em trai đưa con bước ra khỏi cửa, tâm lên tiếng mời, ràng lời mời này là có mục đích, chỉ là biết nó có quá trực tiếp hay . “Cảm ơn em Hiểu Nghi, nếu ngại, chị hy vọng em làm phù dâu cho chị” Hoàng Hà Hiểu Nghi nghe Lâm Thư tuyết vậy, gương mặt dấu được ngạc nhiên mà nhìn , hiểu Lâm Thư Tuyết muốn gắn kết mình và Lâm Thiên Bảo nên mới đưa ra cầu như vậy, nếu như là ngày bình thường, ngại từ chối thẳng thừng, nhưng hôm nay lại là ngày vui của chị ấy, nên cảm thấy khó xử. “Thư Tuyết, nếu em đồng ý, chị cũng ép em đâu, chỉ là chị hy vọng em cùng hạnh phúc với chị thôi, chị nghĩ em biết chị muốn em làm em dâu chị đến nhường nào phải , nhưng hơn hết, chị hy vọng em hạnh phúc, vì vậy lựa chọn của em, chị luôn tôn trọng nó” Nếu như Lâm Thư Tuyết ra những lời này, cảm thấy áy náy nhiều hơn như thế này, tình cảm chân thành của chị ấy, lại làm phân vân vô cùng, nhìn gương mặt mỉm cười dịu dàng và đôi tay cầm lấy tay mình như trao hơi ấm, mọi suy nghĩ đều tạm thời được gạt bỏ, môi bất chợt cười , gật đầu đáp ứng. “Được mà, em hy vọng chị thích món quà này” Lâm Thư Tuyết như vớ được vàng, gương mặt tươi cười rạng rỡ hẳn lên, miệng liên tục được mà được mà, có thể nhận ra vui đến mức nào, cứ như là còn vui hơn khi được làm lễ cưới này vậy. “Được rồi, đợi chị nhé, chị gọi người mang đồ đến cho em” Hoàng Hà Hiểu Nghi bị Lâm Thư Tuyết bỏ quên, ngồi trong phòng lúc người phu trách trang điểm quay lại chứ phải là , cách chính xác, là bị Thư Tuyết bỏ rơi rồi. Người trang điểm sau khi dí dỏm để lại câu khen khéo khi còn nổi bật hơn dâu rồi cũng luôn, cuối cùng còn lại vẫn là với căn phòng trắng tinh này, trong gian tĩnh mịch này, vô thức nhớ đến màu trắng trong căn phòng kia, cũng là màu trắng trong nhưng lại làm sợ hãi. Dường như là nỗi sợ thấm vào tận da thịt, nên bây giờ chỉ cần bật công tắc, nó xuất , lan tràn và bùng nổ, Hoàng Hà Hiểu Nghi thể nào kìm được, mà toàn thân phát lạnh. Cảm thấy sợ hãi, thấy đau lòng, thấy hoang mang, bất lực, hiểu vì sao trong gian hạnh phúc này, tim sao thấy đau quá. Cách cửa đột nhiên mở ra, và hình ảnh người con trong trang phục phù dâu ngồi sụp xuống sàn đập vào mắt người vừa mới xuất , có thể nhìn thấy ngạc nhiên và lo lắng còn đọng lại trong đôi mắt kia. “Hà Hiểu Nghi…” Lâm Thiên Bảo bối rối biết làm gì hết, sau khi lại gần bên biết làm gì cả, trong khoảnh vừa rồi, nhìn thấy giọt nước mắt kịp kìm lại tràn ra, rớt xuống khoảng lạnh lẽo, ấy khóc. Hoàng Hà Hiểu Nghi lấy lại bình tĩnh lúc đầu, mái tóc cố tình cúi xuống, che gương mặt xúc động của mình, nhưng có nào biết, quá muộn vì van tim kia kịp mở. “ sao, ngại quá, đến giờ rồi sao” “Nếu thấy khỏe …” “Tôi ổn mà” Hoàng Hà Hiểu Nghi sau khi cảm thấy bình tĩnh mới tự tin đứng thẳng, gương mặt xinh đẹp càng nổi bật hơn khi đôi mắt lạnh nhạt nay lại long lanh óng nước, cảm giác yếu đuối chưa từng có làm người đối diện thoáng chốc phải ngây người. Lâm Thiên Bảo vốn dĩ bị làm cho mất hồn, từ lúc nhìn yếu đuối ngồi dưới sàn nhà hay là vô tình nhìn thấy giọt nước mắt rơi kia, cho đến khi nhìn cố tình tránh né hay bị vẻ đẹp trước mắt của làm cho thất thần, hiểu vì sao thấy rất lạ, ngày hôm nay, Hà Hiểu Nghi mang đến cho những điều rất kì lạ. … Bên ngoài bữa tiệc, màn đêm bắt đầu bao lấy xung quanh, những ánh đèn cùng lúc được bật lên, có long lanh huyền ảo, có sáng rực như trăng, trùm hoa Tử Đằng được chiếu sáng từ cao xuống, lấp lánh như tỏa sáng, hóa ra những dải hoa Tử Đằng được thiết kế như vậy, là có nguyên nhân của nó. Khách mời hầu như đến đủ, bàn ghế cũng đông kín người, tiếng chuông lanh lảnh vang lên, báo hiệu cho xuất của nhân vật chính, cũng như là chiếc còi thông báo, bữa tiệc chính thức mở màn. Ánh mắt mọi người đều ngước lại phía sau, nhìn thấy chú rể thân vest trắng lịch lãm tuấn tú bước về phía trước, theo sau là phù rể tuấn tú cũng kém phần đẹp trai. Cuối cùng dâu cũng xuất , xinh đẹp như tiên tiến về phía chủ rể đứng đợi bục cử hành, trước là hai đứa như kim đồng ngọc nữ rải hoa và cầm pháo hoa , trong tay người cha mình, gương mặt càng tràn ngập hạnh phúc hơn. Điều càng thu hút mọi người, là phù dâu phía sau, tay cầm bó hoa Tử Đằng tím, từng bước từng bước 1 như mây, cuốn theo những ánh mắt dõi theo của mọi người. Đối lập với tất cả những người chú ý dõi theo ở đây, là người đàn ông ngồi lặng lẽ mình trong bóng tối, cầm tay ly rượu nho thơm lừng, cứ như là việc thưởng thức hương vị của nó còn thú vị hơn khí sôi động ngoài kia. Đến khi đôi mắt đen sâu như đáy vực vô tình nhìn lên sân khấu, mục đích lúc đầu chỉ là nhìn xem đối thủ thương trường của mình hạnh phúc như thế nào thôi, nhưng nào ngờ khi nhìn thấy hình ảnh ra ràng màn hình lớn kia, tất cả thay đổi. Người con trong màn hình kia, tự tin, duyên dáng, trưởng thành, xinh đẹp hơn rất nhiều, trong giây phút đầu tiên khi nhìn thấy , toàn thân như căng cứng sững sờ, có phải đây chỉ là đoạn băng thôi . Dù là người trần tính bí đến đâu, nhưng nhìn ly rượu sóng nước lên kia, cũng có thể thấy được mất bình tĩnh của , đến khi chính mắt nhìn thấy tiến vào, càng gần, càng gần với mình hơn nữa, tất cả còn là ngờ vực nữa. Người con đứng đối diện với chú rể phụ, tỏa sáng cuốn hút như chính hồi xưa vậy, nhưng ngày xưa, chỉ có thể vô lực nằm dưới thân , yếu đuối nức nở xin tha, chứ phải ngụy trang lạnh lung như bây giờ, cuối cùng, cũng bắt được rồi. … Dù là tức giận hay ngạc nhiên đến đâu nữa, sâu trong ánh mắt nguy hiểm kia vẫn sáng lên tia lửa cuồng vọng đầy mê luyến. Phía trước là tất cả mọi người, nhưng chỉ nhìn thấy trong đáy mắt, cũng khó nhận ra, còn có đôi mắt khác cũng nhìn đầy say mê và lén lút, người ấy ai khác chính là tên rể phụ kia. Lúc này mới chú ý, là chỉ có mình tên rể phụ kia, mà hầu như những tên đàn ông khác, cũng nhìn như vậy, giỏi lắm Hoàng Hà Hiều Nghi, chạy trốn khỏi tôi để tìm che trở khác sao, đừng quên, tôi là chủ nhân của đấy. Hoàng Hà Hiểu Nghi đứng này hiểu vì sao lại nổi da gà đến rùng mình, cảm thấy như có ai đó nhìn mình, cái nhìn ấy áp lực và đáng sợ, cái nhìn trần trụi đầy kinh tởm. Cuối cùng của hôn lễ là sau khi dùng bữa xong, mọi người có buổi kiêu vũ và dùng món tráng miệng theo kiểu Châu Âu, đôi vợ chồng vừa cưới mở màn bằng điệu nhảy Van lãng mạn, tiếp theo đó, là những đôi nam nữ cũng nối đuôi nhau ra kiêu vũ. Hoàng Hà Hiểu Nghi chỉ thả lỏng người khi chuyện với hai đứa trẻ ngồi với mình, và nếu như bọn chúng vì học đòi làm người lớn mà bước ra kiêu vũ cùng nhau kia, cũng đến mức chán nản muốn về như lúc này. Đưa mắt tìm kiếm Lâm Thư Tuyết, nhưng lại thấy chị ấy ở phía xa, còn mình ở mãi bên ngoài này, muốn đến chào tạm biệt, nhưng cảm thấy cần nữa, người vừa mới quay lưng lại, phía sau có người đứng từ lúc nào biết, dọa trận thót tim. “…” … Người đàn ông đeo mặt lạ màu đen cùng màu tóc biết đứng sau từ lúc nào, người vô thức lùi lại phía sau, cảm thấy hành động ta lén lút, vừa muốn quay người , eo đột nhiên bị bàn tay to giữ lấy, kéo lại gần với hơn. “ làm gì vậy…” Chỉ thấy ta kéo cong đôi môi mỏng, giọng trầm khàn tựa thuốc phiện vang lên như cười nhạt, bỗng thấy dị ứng với nụ cười của , người đàn ông này, cảm thấy quen quen, cái cảm giác này, làm nổi tầng ớn lạnh. “Vị tiểu thư này, đừng nóng tính như thế chứ, chỉ muốn mời điệu nhảy thôi” Mời nhảy, với sao, buồn cười, muốn đứng lại với là thể, đừng gì đến nhảy, trong lòng như có gì đó dâng lên, muốn báo hiệu nguy hiểm từ gã, giọng lạnh nhạt cùng cứng rắn, lạnh lùng từ chối thẳng thừng. “Xin lỗi, tôi quen ngài, mời bỏ tay ra dùm” Gã đàn ông như chú ý đến lời khước từ của , đôi mắt chợt lóe lên tia sáng lạ, mạnh mẽ ôm chặt eo hơn, chân nhanh chóng mềm mại như kiêu vũ mà kéo lẩn vào bóng tối cùng mình. “A…” Lâm Thiên Bảo chạy vội lại chỗ vừa đứng, vừa nãy còn nhìn thấy Hà Hiểu Nghi ở đây, nhưng sao bây giờ lại thấy nữa, xung quanh bị bóng tối mờ ảo bao lấy, làm rất khó mà tìm được , ràng còn nhìn thấy cả 1 người đàn ông đến bắt chuyện cùng , chỉ tại bị đám con vây quanh, nên mới tới được đúng lúc. Hình ảnh Lâm Thiên Bảo ngó xung quanh tìm người lọt khỏi tầm nhìn của đôi mắt lam lạnh kia 1 chút nào, phía bên trong cùng bong tối, nó như tách biệt với thế giới nhộn nhịp bên ngoài, hình ảnh ngọt ngào như đương vụng trộm trong bóng đêm khỏi làm người ta thấy thẹn thùng. Người con trong chiếc váy đen tuyền ôm sát thân hình quyến rũ, bộ ngực tròn trịa đẫy đà, vòng eo nhắn xinh xắn, cơ hông tròn xinh như trái táo chín chờ người tới hái, lúc này như nằm trong lồng ngực rắn chắc của tên đàn ông cao lớn cuốn hút. Người đàn ông như bị bóng tối bao lấy, có lẽ rất thích hợp với bóng đêm, bóng tối ma mị như chính hành động của vậy, bàn tay ôm sát eo như giữ chặt thân hình mềm mại kháng cự lại với mình, khoảng cách thân thể 2 người là có, thậm chí có thể thấy được bộ ngực dính chặt vào lồng ngực và hơi thở thơm mát ngọt ngào của toả ra. Hoàng Hà Hiểu Nghi còn chưa hết bàng hoàng khi bị tên đàn ông này kéo lại bị ép buộc trong tư thế này, khoảng cách gần như thế làm cảm thấy khí lạnh này rất quen thuộc, ngất nếu đôi mắt nhìn mình là màu đen chứ phải lam tối. “ làm gì đấy, buông tôi ra…” Người đàn ông cười thầm ra tiếng, nhưng vẫn buông lỏng tay ra chút nào, ngược lại, còn cố tình giữ chặt hơn, như muốn dính lại với vậy, bên tai , cố tình thổi hơi nóng. “Ngoan ngoãn nhảy với tôi điệu, tôi làm tình với em ngay tại đây đấy” “… gì…” Ngược lại với gương mặt kinh ngạc đến trừng mắt của là nụ cười và hành động dịu chút đỉnh của , Hoàng Hà Hiểu Nghi biết mình có nghe lầm , tên đàn ông này bị điên rồi chắc. “Nếu em tin cứ tiếp tục kháng cự nữa , càng kháng cự…” như biết tin nên chặn lối suy nghĩ buồn cười ấy ngay lập tức, cúi xuống bên tai , tiếp tục câu còn giang dở. ““Thứ ấy” của tôi càng hưng phấn, lúc đấy “nơi này của em” rất mệt đó” Hoàng Hà Hiểu Nghi hít vào ngụm khí lạnh, bị bàn tay giữ eo đột nhiên chuyển xuống mông, vuốt cái làm cho rùng mình ớn lạnh, lại vì lời trắng trợn kia làm gương mặt khỏi ửng hồng 2 má, ta, ta là tên điên, tên biến thái. Gã đàn ông như biết đồng ý, tự ý đưa 2 tay choàng qua cổ mình, 2 tay của cũng luồn qua eo , vô tình như cố ý mà lướt qua mông . Hoàng Hà Hiểu Nghi bị bức làm cho tức giận, nếu đây phải hôn lễ, nếu xung quanh có người bên cạnh, và nếu như với phải trong tư thế này, ngại mà tát mấy cái lận, người đàn ông xem ai ra gì, kinh thường lời của như , là lần thứ 2 gặp, chẳng lẽ đàn ông đời bây giờ đều như vậy. Mới lần đầu gặp mặt mà ép buộc cưỡng chế, mới lần đầu quen biết mà nhảy điệu nhảy nóng bỏng nhất thế này, là điên mất, muốn nhảy, nhảy cho xem, làm như vô ý, đôi cao gót vô tình giẫm lên đôi giày đen đắt tiền cái mạnh, giọng xin lỗinhẹ nhàng rất thực vang lên ngay sau đó. “A, xin lỗi, tôi vô ý quá” Cứ như vậy, điệu nhảy nóng bỏng va chạm thân thể khá nhiều đến cao trào đều bị dán đoạn, nếu như thử tính nhẫn lại của gã đàn ông kia, quá sai lầm. “Nếu em nhảy được, tôi dạy em cách “nhảy 1 chỗ” như thế nào” Chỉ thấy tiếng trầm thấp vang lên, ngay sau đó là người bị đôi tay rắn chắc nhấc bổng lên, cưỡng ép bế lên phía thành cột lạnh lẽo. Lưng dính sát vào cột lớn, ngay lập tức bị khí lạnh xuyên qua da thịt làm cho rùng mình trận, còn chưa hết giật mình người ngọn lửa nóng đè chặt thân thể, đôi môi mỏng bạc tình nhanh như chớp cúi xuống cướp môi . Trong bóng tối om tia sáng, nụ hôn này càng kích thích các giác quan hơn nữa, trong giây phút kháng cự lúc đầu, Hà Hiểu Nghi quơ trúng cái mặt lạ của , cố tình giật mạnh xuống để làm đau, nhưng nào ngờ, hành động của càng làm nổi thú tính hơn nữa. Người đàn ông vẫn rời môi ra, đưa tay gỡ xuống cái mặt lạ mặt xuống, điên cuồng cưỡng ép môi , cố ý liếm mút bên ngoài, cường bạo tách hai hàm răng, bắt ép mở cổng thành, rồi mãnh liệt chiếm từng tấc từng tấc trong khoang miệng ấm nóng của . “Ư…um…” Hà Hiểu Nghi lúc đầu là kháng cự gay gắt nhưng lúc sau sức lực dần cạn kiệt, nụ hôn hoang dã như hút hết sức lực của , làm thể làm gì khác ngoài vô lực tựa trong lòng , khí bắt đầu nhuộm mùi nóng bỏng. Bàn tay như con rắn nước vuốt ve từ cặp mông tròn đầy cho đến lưng cong gợi cảm, cuối cùng là dừng lại bộ ngực sữa vỗ về chơi đùa, nhận thấy thân thể kia rùng mình run rẩy, càng tà ác mà cúi xuống, cố tình mở ra cổ váy, liếm mút phía của nơi nhô cao đầy dụ dỗ. “…đừng….a…” “Kêu to chút, kêu to có người biết, càng kích thích hơn nữa, càng kêu to, “nó” càng hưng phân, tin em hãy thử xem” Tên đàn ông biết ngượng cúi xuống thầm cho nghe, như để chứng minh cho thấy, mà cố tình đưa thứ dày cộm trong đũng quần cọ xát vào vùng đất bí mật của , ngay lập tức dọa mất hồn. Hoàng Hà Hiểu Nghi hé miệng thở dốc, đôi mắt mở to đầy sợ hãi hoảng hốt, ngực cũng vì vậy mà phập phồng lên xuống hơi thở, trong đầu chỉ có suy nghĩ, chẳng lẽ bị cưỡng gian ở đây sao, có ai cứu . “Sao vậy, phải kêu ra tiếng chứ, đừng hé miệng thở dốc như thế chứ, càng kích thích hơn đấy, ha ha ha” hài lòng nhìn bị ép vào bức tường cùng, môi như chạm vào tai , cố tình vừa vừa làm, bàn tay cố ý luồn vào cổ áo, hai ngón tay chạm vào da thịt đẫy đà, vuốt ve như kiêu kích, làm người con kia hai chân phải nhũn ra muốn khụy xuống. Vừa muốn cúi xuống ôm lấy rời , tiếng chuông lại bất ngờ vang lên, người con còn vô lực vừa nãy nhân cơ hội ấy vùng ra, chạy nhanh về phía ánh sang được bật lên. Bước chân muốn chuyển chợt dừng lại, bóng đêm bị át bởi ánh đèn được bật lên đến chói mắt, bàn tay vô thức nắm chặt lại, nhưng sau đó lại từ từ mở ra, khóe môi kẽ cong, cúi người xuống nhặt lên chiếc mặt lạ của vừa làm rớt, lưỡi vươn ra liếm lên phần mắt của mặt lạ, ánh mắt lóe lên tia sáng như lửa cháy hừng hực mà nhìn về con chim vừa bay kia, nụ cười cong được kéo ra, như dấu hiệu cho tai ương nguy hiểm trực chờ. -Hết Tập 3-
Tập 4 -1: Tha Mồi Về Tổ Hoàng Hà Hiểu Nghi chạy thẳng 1 mạch ra ngoài xe, cũng kịp chào tạm biệt hay để ý đến ánh mắt nhìn mình đầy kì lạ phía sau của Lâm Thiên Bảo, thậm trí cũng quay lại nhìn về chỗ tên đàn ông đứng vừa nãy kia, trong đầu bây giờ chỉ có suy nghĩ duy nhất, là làm sao để có thể rời khỏi nơi quái quỷ này càng nhanh càng tốt. Ngay lúc xe rời , cũng có chiếc xe thầm nối đuôi sau, trong bóng đêm, nó vẫn có thể giữ được khoảng cánh nhất định mà để lạc mất con mồi. Dinh thự Lãm gia vẫn lên nguy nga như mọi ngày, trong sân bay, đèn điện sáng trưng như ban ngày, phía sau mảnh đất rộng, có chiếc máy bay tư nhân từ từ hạ cánh, người quản gia đứng trước và đằng sau ông là đám người giúp việc nghiêm trang cúi đầu. Từ trong cửa máy bay bước ra, thân nam trang cao lớn thu hết tất cả tầm nhìn của mọi người, như bóng đêm u tối, lên hiên ngang đầy kiêu ngạo, gương mặt mị hoặc kia, còn có thể thấy được hài lòng với 1 điều gì đó. Tất cả mọi người vẫn im lặng hồi hộp chờ xem biểu tình của vị chủ nhân kia, ngày hôm qua, Trương tiểu thư, 1 trong những người được tiên sinh giữ lại bên cạnh, nhưng chỉ vì phạm phải 1 sai lầm nên mắc phải mà bị đuổi , nên chỉ sợ tâm trạng của cũng tốt là bao. Nhưng ngược lại với lo lắng của hạ nhân trong nhà, Lãm Thu Tuyệt bước xuống từng bậc của máy bay, đứng trước mặt người quản gia, thú vị lên tiếng. “Sửa lại nhà kính, thi hành ngay lập tức” “Vâng thưa tiên sinh” Lãm Thu Tuyệt ngồi trong nhà kính, đưa mắt nhìn ra ánh trăng tỏa sáng ngoài kia, ánh mắt lóe lên tia sáng kì lạ cùng nụ cười nhếch lên đầy tuyệt tình, Hoàng Hà Hiểu Nghi, cuối cùng rồi cũng phải trở về nơi vốn dĩ thuộc về mình thôi. Hoàng Hà Hiểu Nghi đóng sập cửa lại, việc đầu tiên nghĩ đến là gột rửa bụi bẩn ngay lập tức, nhất là cái mùi hoắc hương của tên đàn ông kia như bám lấy người vậy, hiểu vì sao bây giờ, vẫn có cảm giác ớn lạnh cả người. cảm giác từ lâu lắm rồi chưa gặp phải, bị coi thường, ép buộc, bị khống chế đến vô lực, và cái tà khí kia, cứ như bùa mê được ấn định sẵn. Dù chỉ là trong bóng tối mờ ảo, dù chỉ là thoáng nhìn qua trong đôi mắt màu lam bạc kia, nhưng hiểu vì sao, khi nhìn thấy nó, lại nghĩ đến người đàn ông kia, người đàn ông giam cầm mình suốt 3 năm trời. muốn nhớ đến, muốn nhắc lại, thậm trí là từng phải cố gắng lắm mới có thể gạt bỏ được sợ hãi khi nhớ đến người đàn ông ấy, tự nhủ rằng đó chỉ là cơn ác mộng, nhưng hiểu vì sao, cơn ác mộng ấy lại đeo bám , mãi buông. Từng có rất nhiều đêm, bóng ma vẫn hữu mãi, từng có những giấc ngủ say, phải cố ru mới có thể chợp mắt được, và rất nhiều, rất nhiều ngày, cố gắng như thế nào mới có thể tạm lắng quên quá khứ. Lãng quên, có lẽ chỉ là thực tại, chỉ là tự nhủ và gạt người, còn , nó vẫn chỉ như mới ngày hôm qua, vẫn đeo , mãi rời, cái ám ảnh đó, khiến người ta phải sợ hãi ki nhớ lại. … Hoàng Hà Hiểu Nghi vừa mới đặt chân vào cổng công ty bị bảo vệ gọi lại, nhíu mày nhìn bó hoa Calla LiLy to đùng đưa về phía mình, liền nghĩ đến người tặng hoa đúng là lãng phí, tặng bó hoa đắt giá như thế này, nghĩ là nhận sao. “Cảm ơn, có quyền xử lý chúng” “Giáo sư Hoàng Hà, người gửi hoa là quen , còn bảo rằng rất thân nữa” “Vậy sao, vậy đưa tôi danh thiếp là được rồi” “Nhưng…nhưng…” “Thôi, tùy giáo sư, tôi xin phép” Hoàng Hà Hiểu Nghi khó hiểu nhìn người bảo vệ cứng rắn quay người , những lần trước cũng đâu có như vậy, rốt cuộc là ai chứ, chẳng lẽ hôm nay chủ tịch lại có nhã hứng đến như vậy, ngoài chủ nhân của nơi này ra, nghĩ đến ai khác, ai có thể chi phối được nhân viên ở đây chứ. Vừa bước vừa lấy tờ danh thiếp màu tối được kẹp trong hoa ra, ngay lập tức ngửi được mùi hương nam tính từ tấm thiệp tỏa ra, sau khi mở cánh thiệp ra, nhìn thấy nét chữ nghiêm nghị đầy cương quyết trong đó, chỉ là vài dòng ngắn ngủi, nhưng cũng khiến Hoàng Hà Hiểu Nghi cứng người dừng bước. [-Đêm qua tôi rất vui, hương vị của em rất tuyệt, thậm trí tôi ngủ được khi nhớ về em, hẹn ngày gặp lại… J.-] “A, giáo sư” phía sau Hiểu Nghi là trẻ, do mải mê cắm cụi với tập tài liệu trong tay, nên khi cũng chú ý người trước mình, đột nhiên Hiểu Nghi dừng lại, làm bé cũng phản ứng kịp mà đụng trúng vào . “ sao, xin lỗi nhiều” “Trời ơi, chân giáo sư trật khớp rồi” Hoàng Hà Hiểu Nghi té xuống vài bậc thang, bị gì nghiêm trọng lắm, nhưng chân bị trật khớp và đứng lên được, thậm trí còn bị vài vết trầy xước nữa, bé còn biết làm gì có tiếng người đàn ông đột nhiên xuất phía sau. “Tránh ra, để tôi” Hiểu Nghi mở to mắt nhìn người đàn ông vừa mới xuất , Lâm Thiên Bảo, ta ở đây làm gì, nghi vấn còn chưa được giải đáp, người bị bế bổng lên, ngồi trọn trong vòng ôm vững chắc của , ngay lúc kháng cự, cũng là lúc buông ra câu dọa nạt. “Bỏ tôi xuống, tôi có thể tự xử lý được” “Ngồi yên , mà nhúc nhích là cái chân này bị phế đấy” “…” bé vẫn đứng im tại chỗ, ánh mắt mở to đầy ngưỡng mộ nhìn theo, người đàn ông kia, là rất bảnh trai mà, giáo sư là hạnh phúc quá. Cũng có ánh mắt ở phía sau, luôn dõi nhìn theo hình ảnh phía trước mà bỏ sót chi tiết nào, chỉ thấy đôi mắt tối đen ánh lên tia lửa sáng rực, như muốn thiêu cháy tất cả những gì trước mắt , kể cả bó hoa nằm yên nền gạch lạnh lẽo kia.
Tập 4-2: Lâm Thiên Bảo bế đến phòng y tế của công ty, để ý đến ánh mắt của rất nhiều người xung quanh, đưa lên, và nhìn người bác sĩ giúp xử lý vết thương, ngoài ra, chẳng để tâm điều gì cả. Nhưng ngược lại, Hoàng Hà Hiểu Nghi lại muốn tháo đôi boss kiểu cách ra, còn là mình học qua y học, nên có thể tự xử lý được, chuyện kiên quyết tháo đôi boss kia ra khiến Lâm Thiên Bảo phải nhíu mày khó hiểu. Cuối cùng của việc, là Hiểu Nghi còn chưa biết gì hết bị Lâm Thiên Bảo nhanh chóng cúi người xuống mạnh mẽ tháo ra, để kịp kì kèo, đôi boss bị bỏ xuống dưới đất cách dứt khoát. Lâm Thiên Bảo ngỡ ngàng nhìn bàn chân , thể là cả bàn chân, mà chỉ là cổ chân bên phải của thôi, đó có xăm hình mắt xích lối lại theo kiểu 3D tuyệt đẹp, Hoàng Hà Hiểu Nghi có gu thẩm mĩ này, lại tin như thế. Nhìn các mắt xích màu đen sống động như quấn lấy cổ chân thon trắng của , nó được lối lại bằng ổ khóa hình cánh quỷ nhìn cứ như treo lủng lẳng chân , hiểu vì sao khi nhìn thấy hình ảnh này, lại cảm thấy khó chịu vô cùng, cứ như là bị khóa lại, và thuộc về ai đó rồi vậy. Hiểu Nghi gương mặt có chút tái nhợt và mất bình tĩnh, nhưng sau đó bị che dấu , chỉ thấy liếc nhìn cổ chân mình lấy lần, mà chỉ hướng mắt ra ô cửa kính ngoài kia, trong mắt, như lên điều gì đó. Do tức giận việc Lâm Thiên Bảo tự ý hành động mà chưa có đồng ý của mình, Hoàng Hà Hiểu Nghi dứt khoát chập chững bước về phòng làm việc của mình mà chịu giúp đỡ của . Lâm Thiên Bảo lắc đầu theo phía sau, thỉnh thoảng lại đốp chát vài câu mỉa mai với , nhưng cuối cùng vẫn bị bỏ mặc ngoài tai mà với lấy 1 lời nào. Hiểu Nghi đóng cửa phòng làm việc lại, tách biệt với cái tên Lâm Thiên Bảo quát tháo ngoài kia, sau khi chỉ còn lại mình, chân như còn sức nữa mà khụy xuống, nước mắt hiểu vì sao lại rơi ra cách có lý do. tủi nhục, đau đớn cố kìm nén bất chợt vỡ òa, hòa vào tận máu thịt xương tủy, có 1 nỗi đau, nhẫn tâm như thế, có quá khứ, cứ mãi nối đuôi sau, và có trái tim, vẫn mãi chưa lành được. Đến khi nào vết thương mới có thể khép lại, đến khi nào thói quen về thôi còn nữa, sợ, sợ cái cảm giác này, dù là chạy được, thoát được, nhưng tại sao lại luôn cảm thấy ở ngay sau mình. Tim đau quá, đau rất nhiều, có đau thương, hận thù, có thương , nối liền với nhung nhớ, làm cho , cảm thấy còn sức lực nữa, dày vò đến đứng vững được nữa, đến khi nào, mới nhìn thấy ánh sáng đây. … Vài ngày sau, tin tập đoàn tài chính thương mại kinh tế NaTo bị tập đoàn thần bí thu mua làm xôn xao cả dư luận, người bên ngoài hiếu kì cùng tò mò vì biết ai mà có thể mua đứt được Nato, trong những mũi nhọn hàng đầu của Pari, còn về phía bên trong nội bộ, lại lo lắng vì ông chủ mới này. Đối lập với khí bàn tán nhộn nhịp bên ngoài trong phòng thí nhiệm cấp cao lại im lặng đến khác lạ, bên trong phòng, chỉ thấy người mặc chiếc áo khoác trắng dài đến đầu gối di chuyển hết khu này đến khu khác. Trong phòng chợt vang lên tiếng chuông , người bận rộn nghe vậy dừng mọi động tác tay, hơi ngước đầu lên, sau đó mới quay người lại, lộ ra gương mặt xinh đẹp dưới ánh sáng chiếu vào từ ngoài cửa kính. Tiếng bước chân nhàng vang lên giữa gian yên tĩnh, cánh cửa được nhấn nút mở ra, liền nhìn thấy trẻ đứng đợi ở ngoài, nhìn thấy người mở cửa hớn hở lên tiếng, trong ánh mắt lấp lánh lên ngưỡng mộ dành cho thần tượng. “Giáo sư ơi, Chủ tịch mời giáo sư lên gặp” “Được, tôi lên ngay” Trong phòng chủ tịch, tất cả đều là màu của nắng ấm, còn có gương mặt sáng chói đặc trưng của Pháp ngồi sẵn ghế khách kia nữa, Hiểu Nghi hơi cúi đầu, rồi mới tiến gần lại. “Chào chủ tịch” Người đàn ông đáp lại lời chào bằng nụ cười dịu dàng thường trực môi, rót ấm hồng trà mới pha ra ly, ra ý mới Hiểu Nghi ngồi xuống cùng mình. Hiểu Nghi nhận ly trà và cám ơn, cũng gì mà chỉ thưởng thức trà trong im lặng, mãi đến khi người đàn ông kia lên tiếng, im lặng ấy mới được phá vỡ. “Hiểu Nghi, có muốn cùng tôi ” Trong lời vừa phát ra, có gì đó khẩn cầu cùng mong muốn, có gì đó đợi chờ và hy vọng, người đàn ông qua ánh mắt, lại thấy được chút gì đó luyến tiếc cùng thương dâng đầy mà nhìn người con ngồi đối diện mình, mang đậm phong cách lãng mạn cùng quý phái của Pari đầy mộng mơ. Nếu như ngồi trước là thơ ngây mơ mộng như Hoàng Hà Hiểu Nghi của 10 năm về trước, nếu như đối tượng mà đến là của 5 năm sau đó, có lẽ khác. Nhưng tại, Hoàng Hà Hiểu Nghi phải là quá khứ, càng phải là tương lai, mà chỉ có , đó là bóng đêm được ủ trong băng lạnh, là xa cách với thực tại viễn vông. “Xin lỗi, tôi cùng chủ tịch được” Người con ngồi trước mặt mình, nhưng lại thấy như ở xa xôi quá, câu trả lời của , có lẽ biết được từ trước rồi, từ lần đầu tình cờ nhìn thấy , dưới mái hiên đầy mưa rơi vội vã, từ lúc mặt , biết đó là nước mắt hay nước mưa, hay là lúc nhìn thẳng vào đôi mắt ấy, chỉ thấy trống rỗng và lạnh lẽo, biết, thuộc về bất kì người đàn ông nào nữa. Trong ánh sáng nhạt nhòa mờ ảo, trước tấm kính rộng lớn đầy cao sang, bên ngoài là bầu trời bao la đầy mây trắng, hình ảnh người đàn ông cao quý đứng lên, từ từ bước về phía người con ngồi ghế, dịu dàng nâng bàn tay thon thả trắng trẻo, rồi đặt lên đó nụ hôn trân trọng và thương, cùng tiếng Pari đầy lãng mạn theo nước chảy vào tim bất cứ nào nếu nghe thấy. “Je t'aime… Vous souhaitant le bonheur” ( Em…Chúc Em Hạnh Phúc) Cũng chính hình ảnh này, vô tình rơi vào mắt ai đó, trong phòng chủ tịch của tập đoàn NW, màn hình tinh thể lỏng, chiếu trọn trực tiếp bỏ sót chi tiết nào.