Chương 9 NGƯỜI BẢO VỆ CÔNG LÝ - Madeline mà là phù thủy à! Bộ giỡn hả? - Mập la lên. Horace Tremayne lái xe dọc theo đại lộ Monica. Hannibal ngồi cạnh ; Peter và Bob ngồi phía sau. - Đúng là phù thủy - Hannibal khẳng định. Và có lẽ thời quay phim bà cũng là phù thủy. Bọn em nghĩ bà là Chủ tịch tập Đoàn Phù Thủy và có thể số thành viên trong đó làm bậy. kẻ có thể muốn hồi ký được xuất bản... Bây giờ ta phải tìm gặp những người thân cận nhất đối với bà Bainbridge, để thử tìm xem có ai liên lạc với bà những ngày gần đây . Ta cần tìm kẻ biết bản thảo nằm ở đâu ngày hôm kia. - Bộ cậu tưởng kẻ đó khai báo là biết - và khai luôn mình là kẻ trộm à? chủ nhiệm nhà xuất bản đáp. - Ta hỏi gì về bản thảo - Hannibal trả lời. Dù sao, lúc đầu hỏi. Trước tiên, ta phải tìm hiểu xem những thành viên nào trong tập đoàn phù thủy còn giữ liên lạc với bà Bainbridge hay có tin tức về bà. Chuyện này, chắc chắn, họ ngại gì khai báo. Mập rẽ vào đại lộ La Brea bên phải, về hướng Hollywood. - Cậu định bắt đầu từ Jefferson Long hả? hỏi. Long, người bảo vệ công lý, người ái quốc, người công dân gương mẫu à? Tôi thể tưởng tượng rằng ông ấy thuộc tập đoàn phù thủy. - Đâu phải ông ấy luôn là Jefferson Long, người bảo vệ công lý - Hannibal bắt bẻ. Ông từng làm diễn viên, ông có đóng trong bộ phim cuối cùng mà bà Bainbridge quay. Vậy là ông có biết Ramon Desparo. Và ít nhất, ta cũng biết tìm ông ấy chỗ nào. Sáng nay, em có gọi điện thoại cho ông Long, ông ấy đồng ý tiếp em. - Cậu có là định bàn gì với ông ấy ? - lắm. Em em cần viết bài báo cho trường. dạng sinh hoạt hè. - Cha Long này chắc thích người ta đến mình - Peter ngồi phía sau . Cho dù là báo trường cũng được. - Là người làm việc với công chúng ai cũng thích như vậy - Hannibal nhận xét. Horace ơi - Hannibal thêm và nhìn chủ nhiệm nhà xuất bản - tử tế, chịu khó chở bọn em, bọn em xe buýt cũng được mà. - Nếu ở nhà, tôi bị suy nghĩ lo lâu - Mập tuyên bố. Tôi cảm thấy lạc lõng khi còn văn phòng để mà đến làm việc hằng ngày. Mà các cậu làm tôi tò mò quá. Tôi tài nào dám phỏng vấn nhân vật quan trọng như Jefferson Long. Bob phá lên cười. - Babal nhút nhát chút nào! - Còn các thành viên còn lại của Hội Vòng Tròn bí , các cậu làm thế nào để tìm ra? - Mập hỏi. - Ba của em làm ở trường quay phim - Peter trả lời. Ba hỏi tên mấy người bạn của bà Bainbridge ở các nghiệp đoàn diễn viên. Khi hết đại lộ Hollywood, Mập quẹo vào đường Fountain, dừng lại trước tòa nhà đồ sộ hình khối lập phương khổng lồ bằng kính màu. Đó là trụ sở của Công Ty Veni Vidi Vici. - Hannibal ơi, mọi người chờ cậu ở đây. Cậu cứ thoải mái thời gian nhé. - Đồng ý - Thám tử trưởng trả lời. Tiền sảnh mát lạnh. trẻ nước da rám nắng chỉ thang máy cho Hannibal. Cậu bấm lên lầu ba. Văn phòng của Jefferson Long làm toàn bằng thuỷ tinh, inox và simili đen. Cửa sổ nhìn ra hướng Bắc, vùng đồi Hollywood, ông Long chễm chệ sau cái bàn viết bằng gỗ tếch, quay lưng lại với quang cảnh. - Rất vui được gặp cậu - ông mỉm cười với Hannibal. Tôi luôn thích giúp thanh niên, khi có dịp. Hannibal có cảm giác Jefferson câu này hàng trăm lần rồi. - Cám ơn chú - thám tử trưởng trả lại khiêm tốn. Nét mặt ngây thơ gần như kèm với vẻ ngu đần lên khuôn mặt tròn vui tươi của Hannibal. - Hôm bữa, cháu có nhìn thấy chú ở truyền hình - Hannibal tiếp. Chú phỏng vấn ở nhà bà Madeline Bainbridge. Cháu thay rất phục chú. Cháu hề biết chú từng đóng phim và có quen với Madeline Bainbridge! Nụ cười của ông Long biến mất như có phép lạ. - Trong đời, tôi làm những việc quan trọng hơn là diễn kịch và làm quen với diễn viên - ông tuyên bố. Những người bảo vệ luật pháp đồng quan điểm với tôi. Ông xoay ghế bành chỉ những kệ dọc vách tường. Hannibal đứng dậy xem. Có những bằng khen và huy chương của mỗi thành phố miền duyên hải, hình chụp ông Long cùng cảnh sát trưởng các thành phố, lớn có, có, của các bang California, Nevada, và Arizona, và cuối cùng là tờ giấy lộng kiếng đóng khung, đó viết rằng Jefferson Long là trợ lý danh dự của ông cảnh sát trưởng nào đó. - Trời! Hannibal kêu, miệng há to khâm phục. - Tôi có vài quyển album chứa bài báo trích. Cậu có thể xem, nếu quan tâm. - Khỏi phải , cháu rất quan tâm! Cháu còn nghe chú chuẩn bị phóng ma túy. Chắc là hấp dẫn lắm! Hai má của ông Long đẹp trai ửng đỏ lên. - Hấp dẫn lắm! Cậu có biết rằng có số nhân viên của hãng dược phẩm làm nghề phân phối thuốc phiện cấm ? Rất tiếc là tôi thể quay phóng này trong năm này. Ở những văn phòng xa chỗ tôi ngồi lắm, có những người cho rằng thà bỏ tiền mua phim cũ mốc hơn là thực cuốn phim tư liệu về mối hiểm hoạ cho công chúng. - Phí , Hannibal . Nhất là có lẽ mấy cuộn phim của Madeline Bainbridge có giá cắt cổ. - Chi phí còn cao hơn khi trả tiền chuộc. - Cháu đoán là may cho chú rồi. Hay là ngược lại? - Tấn Bi kịch ở Salem là bộ phim tồi, Jefferson đáp. Phim tồi tệ đến nỗi sau buổi trình chiếu, ai chịu thuê tôi diễn nữa. Tôi tìm được hướng hay hơn khi chuyên về các phóng trinh sát. - Còn bà Madeline Bainbridge về hưu rồi - Hannibal tiếp. Thím Mathilda của cháu còn nhớ bà, thím còn bà là nhân vật . Theo lời thím cháu, người ta kể những chuyện kỳ lạ về bà Bainbridge. Nghe bà tham gia những buổi lễ Sabbat. - Sabbat hả? Nét mặt ông Long cứng lại, như đứng trước kẻ thù. - Lễ Sabbat - ông - là buổi dạ hội của phù thủy. - Đúng rồi! Hannibal kêu. Chú từng làm việc với bà Bainbridge rồi. Chú có tham gia các buổi lễ Sabbal ? - Đương nhiên là có - Jefferson tuyên bố. Mà làm gì có lễ Sabbat. Bạn bè của bà Bainbridge chỉ là những người cùng làm việc với bà. - Chú có quen với cả tập đoàn ? - Đó phải là tập đoàn, nhưng tất nhiên là tôi biết tất cả. Tôi cũng chơi cùng nhóm mà. - Vậy có thể số người trong các chú biết những chuyện mà những người khác biết ? Hannibal nhìn Long chớp mắt. - Chú còn giữ liên lạc với họ ? Chú có biết cháu có thể tìm ra họ ở đâu để gặp ? Hay thậm chí chú có thể giúp cho cháu gặp bà Madeline Bainbridge ! - thể nào được. Tôi còn giữ liên lạc với ai cả. Tất cả bạn bè tôi đều thuộc giới pháp lý hay cảnh sát. Tôi gặp Madeline ba chục năm nay rồi, và nếu gặp thêm ba chục năm nữa, tôi chẳng phiền gì. Bà ấy chỉ là con mụ ngờ nghệch ba hoa tự cho mình là diễn viên, bà ấy diễn tồi tệ kém gì vị hôn thê của bà, tên Desparto ấy. Tên này ai dỏm bằng. - Ông này bị chết sau buổi tiệc tại nhà bà, đúng ạ? Jefferson như già hẳn , mắt lờ đờ . - Phải - ông - sau buổi tiệc. Phải... Ông ngồi thẳng người lại, như để xua kỷ niệm hay. - lâu lắm rồi - ông . Tôi bao giờ nghĩ đến thời đó nữa. Mà nhắc lại quá khứ đó làm gì? Mà lại sao ta phải về Madeline Bainbridge chứ? Tôi nghĩ cậu đến gặp tôi vì quan tâm đến các chương trình phòng ngừa tội ác của tôi chứ. - Dạ đâu có, cháu đến để hỏi về Madeline Bainbridge - Hannibal trả lời đơn giản. Cháu cần thu nhập tư liệu về bà để làm bài cho lớp lịch sử điện ảnh. Nếu bài viết khá, được đăng trong báo tường. Jefferson Long tỏ ra hết sức khó chịu - Vậy chúc cậu may mắn - ông lạnh lùng . Bây giờ, xin cậu để cho tôi làm việc. Tôi còn thời gian tiếp cậu nữa. Tôi có cuộc hẹn khác. - Cháu hiểu, thưa chú. Sau khi cám ơn ông Long, Hannibal rút lui. - Sao? Horace Tremayne hỏi ngay khi thám tử trưởng vừa mới bước trở lên xe. - Jefferson Long quý gì Madeline Bainbridge, ông cũng thích thú gì việc các bộ phim của bà sắp được chiếu lên truyền hình. Công ty Veni Vidi Vici thể tài trợ cho buổi truyền hình về ma túy mà ông muốn thực , bởi vì Công ty bỏ quá nhiều tiền để mua mấy bộ phim, ông Long khẳng định ông gặp lại bà Madeline Bainbridge ba chục năm này và ông cũng giữ liên lạc với bạn bè chung. Ông còn khẳng định là hề có lập đoàn phù thủy, nhưng em nghĩ ông láo. ra, em thấy ông ấy có cái gì đó lạ lạ, nhưng biết là gì. Peter ngồi sau xe cười khúc khích. - Thế nào rồi cậu cũng có ngày tìm ra được mà. Cậu chưa bao giờ thất bại mà, À, trong khi cậu chuyện với ông Long, mình gọi điện thoại cho ba mình. Ba tìm ra được địa chỉ, Elliot Farber, là người quay phim cưng của bà Madeline Bainbridge và có mặt tấm hình Hội Vòng Tròn Thần Bí. Ông còn làm nghề quay phim nữa. Ông sửa truyền hình, có tiệm máy đường Melrose. Chương 10 LỜI NGUYỀN RỦA Lần này, Ba Thám Tử Trẻ cần phải bịa đặt chuyện viết báo cho trường. có tiếp tân nào bảo vệ ông cựu quay phim Elliot Farber, Ba Thám tử chỉ việc bước vào tiệm để chuyện với ông. Khi cả ba chui lọt vào cửa hiệu chật hẹp bụi bậm nằm kẹp giữa nhà làm tóc và cửa hàng bán đồ trang trí nội thất, Hannibal thẳng vào vấn đề ngay: - Thưa chú Farber, chú là người từng quay phim cho bà Madeline Bainbridge và được bà thích nhất, phải ạ? Farber người gầy, sắc mặt vàng khè, ông nheo mắt để nhìn ba vị khách trẻ cho hơn qua làn khói bay ra lừ điếu thuốc trong miệng ông, - Tôi đoán biết các cậu là ai rồi, - ông . Những cậu bé say mê điện ảnh hai ba thế hệ về trước, đúng nào? - Gần đúng như vậy - Hannibal đồng tình. Farber mỉm cười quay lưng vào quầy. - Đúng, ông , tôi là người quay hầu hết các bộ phim của Bainbridge. Bà là nữ diễn viên tài ba! Ông vứt điếu thuốc xuống đất, dùng chân đạp để dập lửa. - Và đẹp nữa chứ! Tôi từng biết nhiều người đẹp chuyên nghiệp chịu đựng được máy quay phim, nếu có trang điểm và ánh sáng thích hợp. Đó là lý do làm cho tôi bỏ ngành điện ảnh. Tôi chán nghe bị chửi rủa khi con mụ điệu đàng nào đó được giống như nữ hoàng Cléopâtre. Còn đối với bà Bainbridge, có vấn đề gì; và bao giờ bị hư phim khi quay bà! - Bà có khó tính ạ? Hannibal hỏi. - Khi muốn cái gì đó, bà phải có cho bằng được, ít nhất là khi trở nên danh tiếng. Chính vì vậy mà chúng tôi mới bị rơi vào cái ổ phù thủy ấy. - Tấn bi kịch ở Salem hả? Hannibal nhắc. - Đúng. Ramon Desparto say mê ý làm bộ phim này. Mà bà Bainbridge say mê chàng ấy, nên phải làm theo nguyện vọng của chàng. Còn chúng tôi lo cho bà, bà làm hỏng đường công danh củaa mình vì chàng ta. - Đúng chuyện xảy ra, Peter nãy giờ im lặng phát biểu. Sau khi ông ấy chết, bà còn đủ can đảm quay thêm bộ phim nào hết. - Bà cứ tưởng mình có lỗi, Farber . Bà và Desparto cãi nhau trước khi tai nạn xảy ra, bà những gì mà bà nghĩ về chàng. Mà bà rất đúng nữa kìa. Chàng đeo đuổi nữ diễn viên khác, Estelle DuBarry, làm nàng Madeline ghen. Nếu các cậu tổ chức câu lạc bộ những bạn ái mộ Madeline, hay viết báo gì đó, bỏ qua những gì tôi vừa mới nhé. nên nhắc lại chuyện quá khứ làm gì. - Thỉnh thoảng, chú có còn gặp lại bà ? Hannibal hỏi. Hay chú có chuyện điện thoại với bà ? - bao giờ. ai còn gặp ai nữa. Bob đưa cho ông Farber xem bản sao của tấm hình tìm được ở thư viện. - Estelle DuBarry là bạn rất thân với bà Bainbridge, đúng ? hình chụp nhân dịp buổi lễ này, có bà Estelle đây. Farber lấy tấm hình từ tay Bob. - À! Hội Vòng Tròn Thần Bí. Có mười ba người đều có mặt. Kể cả tôi. - Vậy là ngồi bàn có mười ba người hả? Hannibal ngạc nhiên hỏi. Con số lạ quá. - Trái lại, điều đương nhiên thôi, đối với phù thủy - Farber mỉm cười . - Vậy các chú thành lập tập đoàn phù thủy! Bob kêu. - Tất nhiên! Farber phá lên cười trả lời. Đâu có ai cấm chuyện này. Madeline là phù thủy, hay đúng hơn là bà tưởng mình là phù thủy. Bà gọi đó là Tôn Giáo Cổ Xưa. Bà cưỡi lên cái chổi bay, bà bán linh hồn mình cho quỷ sứ, nhưng bà mực tin rằng bà có phép. Chúng tôi ai dám cãi lời bà. Dù sao, bà là ngôi sao, và nếu bà có bắt chúng tôi sơn toàn thân màu tím, chúng tôi làm ngay thôi. Mọi người đều là thành viên: Eslelle DuBarry, Lupine Hazel, Janel Pierte, và có cái Clara Adams cù lần: thầy phù thủy và mụ phù thủy. Tất cả đều như thế! - Cả Jefferson Long nữa à? Hannibal hỏi. - Tất nhiên là có ông này. Nhưng tôi nghĩ ông ấy thích mọi người biết chuyện bây giờ đâu, ông ấy trở thành nhân vật quan trọng qua chương trình truyền hình! Nhưng thời xưa ông ta cũng chơi làm phù thủy như mọi người thôi. Hannibal mỉm cười. - Chú có gặp lại bạn bè cũ ạ? - Có số thôi. Nhưng Jefferson : ông này chỉ có chuyện với cảnh sát thôi. bé Eslelle tội nghiệp gây rắc rối giữa Madeline và Desparto cũng hề thành công. ấy có tài và già khá nhanh. Bây giờ nhìn, có thể tưởng lầm là bà nội tôi ấy. tại Eslelle có khách sạn ở Hollywood, tính tình dễ thương lắm. - Bà có chịu phỏng vấn ? Hannibal hỏi. - Chắc chắn. ấy rất thích được nhiều người chú ý đến mình. À các cậu ơi, nhưng đây là bài báo gì vậy? Thiếu nhi hả? - ra, là cháu theo học về lịch sử điện ảnh, và cháu... Hannibal . - À hiểu rồi, hiểu rồi - Farber vừa vừa xem tấm hình của Bob đưa. Để tôi đưa địa chỉ của Estelle Dubarry cho, và số điện thoại của Ted Finley nữa, ông già này hay lắm! Tám chục tuổi rồi, hay gần như thế, mà vẫn còn làm trong điện ảnh. Cứ với ông tôi bảo các cậu đến. - Còn những người kia? Bob hỏi. - Ramon Desparto ngủ với giun từ lâu rồi. Clara Adams... tôi biết làm cách nào các cậu có thể liên lạc được, ấy sống với bà Madeline và cả hai người phụ nữ tội nghiệp muốn gặp ai cả. Nicholas Fowler, viết kịch bản, cũng chết cách đây mấy năm rồi, bị nhồi máu cơ tim. Janet Pierce lấy được ông bá tước hay công tước gì đó. Bà ấy Châu âu và chưa bao giờ về lại. Lupine Hazel lấy người bạn thời thơ ấu và sống ở Billsville, bang Montana. thể nào tìm ra. Còn Marie Alexander… buồn lắm! - Có phải người phụ nữ tóc dài ạ? Peter hỏi - Chuyện gì đó xảy ra với ấy? - Có hôm ấy tắm ở Malibu, bị mắc vào thủy triều và chết đuối mất. - Úi chà! - Peter kêu. Ba người chết trong số mười ba thành viên lập đoàn phù thủy! - Hình chụp lâu quá rồi! Farber nhận xét. Theo tôi, chúng tôi vậy là khá lắm. Gloria Gibbs, xấu xí làm thư ký cho Desparto, làm việc cho đại lý đổi tiền ở Century City. Thỉnh thoảng tôi có mời ấy di ăn cơm tối. Hannibal cầm hình xem xét lại. Thám tử trưởng chỉ người đàn ông, theo chú thích dưới hình, có tên là Charles GoodFellow, người đàn ông rất mảnh khảnh, có mái tóc đen bôi brillantine, để giữ mái tóc bóng loáng kéo ra phía sau. - Cháu có cảm giác là mặt ông này quen lắm, ông ấy còn đóng phim ? Farber nhíu mày. - Goodfellow hả? Quên mất tên này chứ. Thời đó, ấy chỉ đóng những đoạn vai ngắn: tài xế taxi, người gác cổng khách sạn... Thế nào các cậu cũng thấy chàng này, nếu xem nhiều phim cũ ở truyền hình. Tôi cũng biết ấy thế nào rồi. Đó là người duy nhất mà tôi bị mất vết tích hẳn. Đó là loại người dễ quên. Là người Mỹ, nhưng biết tại sao, cha mẹ lại sống ở Hà Lan khi ta còn . này khó chịu lắm, hay làm bộ làm điệu. Khi được biết rằng vào những ngày lễ Sabbat mọi người phải uống rượu mật ong trong cùng cái ly, ta rất giận. Nhưng vẫn uống, rồi sau đó rửa miệng. Ba thám tử cười. - Nghe chú - Hannibal nhận xét, tập đoàn phù thủy cũng hiền lành như đội bóng chày. - Ôi tất cả đều vô tư thôi. Chỉ sau cái chết của Desparto, số người bắt đầu tự hỏi biết Madeline có có phép thần bí ? - Bà ấy ém bùa Desparto à? Hannibal hỏi. Farber thở dài. - Có thể nên cho các cậu nghe. Khi tức giận, người ta hay những lời như vậy. Bà ấy bảo chàng " chỗ khác mà chết cho khỏi thấy xác". Tự nhiên đó chỉ là cách mà thôi, và tôi tin chắc bà hề nghĩ những gì mình . Nhưng bà vừa xong, là chàng Ramon lên xe . Thắng ăn, chàng bị đụng vào cây. Thời đó có dây an toàn và chàng bị bắn ra khỏi xe. Chúng tôi tìm thấy chàng kẹt giữa hai cành cây, ở nửa dốc ven dường. Chàng bị treo đó, đầu nghiêng bên, gãy cổ. - Úi chà! Peter kêu. - Sau đó tập đoàn phù thủy tan rã, Madeline rút về nhà sống dật, thế là xong. Bây giờ còn ai chuyện với Madeline nữa, và tôi đoán là cũng còn ai nhiều về bà nữa. - Thế còn người đại diện lo việc cho bà. Ông xưa kia làm tài xế cho bà ấy ạ? Hannibal hỏi - Tôi biết rất ít về ông này - Farber . Ông xé tờ giấy từ tập giấy quầy, viết vào đó địa chỉ của Estelle DuBarry, số điện thoại của Ted Finley và chỗ làm của Gloria Gibbs ở Century City. Ông đưa tờ giấy cho ba thám tử. Rồi trong khi ba bạn ra khỏi tiệm, ông vẫn chống cằm quầy, đăm chiêu nhìn trước mặt, chìm đắm trong kỷ niệm, - Ông này dễ thương quá - Peter nhận xét khi ra ngoài - và nhiều nữa. - Có lẽ chuyến viếng thăm của ta gợi nơi ông khá nhiều kỷ niệm đau buồn - Bob thêm. Khi ta ra , ông ấy hề thấy ta, mà thấy Ramon Desparto bị treo cây, gãy cổ.
Chương 11 BẠN VÀ THÙ Khách sạn của Estelle DuBarry nằm con đường đâm ra đại lộ Hollywood. Khi Bob bấm chuông, phụ nữ lớn tuổi, lóc bạch kim uốn xoắn, cặp mày rất đen, ra mở cửa. - DuBarry phải ạ? Bob hỏi. - Tôi đây. Bà nheo mắt lại. Có lẽ bà bị cận và chịu đeo kính. - Chú Farber là có thể đồng ý để cho tụi cháu phỏng vấn chút, - Bob . Tụi cháu làm bài tập hè về lịch sử điện ảnh. - Sáng kiến rất hay! Bà . Bà đẩy cánh cửa lưới, mời ba thám tử vào gian phòng oi bức, vừa dùng làm phòng khách vừa làm văn phòng. Ba cậu ngồi xuống, rồi cựu diễn viên thao thao bất tuyệt kể ngay về đường công danh của mình. Bà đến Hollywood khi còn rất trẻ và đóng thử mấy đoạn phim ngắn. Bà được phân vai trong nhiều bộ phim khá tồi và vài bộ phim vĩ đại. Nhưng do con đường công danh sáng chói lắm, nên chẳng bao lâu, bà còn gì để kể nữa. Khi đó Hannibal nhắc đến Madeline Bainbridge, và khí đột ngột căng thẳng lên. - Con mụ quỷ sứ! Con mắc dịch! Bà DuBarry la lên. Nó luôn ganh ghét tôi. Tôi đẹp và làm bộ làm tịch như nó. Chính lỗi nó, nên tôi mới rơi vào cái chân quản lý khách sạn tồi tàn. Chính tại nó mà tôi lấy được Ramon và sống ở cung điện tại Bel Air. Bà DuBarry trừng mắt nhìn Hannibal. Thám tử trưởng nhìn sang chỗ khác. - Chú Faber có về tập đoàn phù thủy - cuối cùng cậu . có thể kể cho tụi cháu nghe ? Bà DuBarry tái mặt, rồi đỏ mặt. - Chúng tôi chơi cho vui thôi - bà . ai tin cả, ngoại trừ Madeline. - tin mấy trò phù thủy phải ạ? - Tất nhiên là ! - Mới lúc nãy, câu rất lạ, rằng có bà Madeline, sống ở Bel Air cùng Ramon rồi. Làm sao có thể được? Ramon Desparto chết vì tai nạn mà. - phải là tai nạn - bà DuBarry la lên. Đó là... Bà hết câu. Bob vặn người ghế. - tử tế vì bỏ thời gian tiếp tụi cháu - Bob . có biết ai khác mà tụi cháu có thể gặp ạ? người bạn cũ của Madeline Bainbridge vẫn còn giữ liên lạc với bà ấy? Hay thư ký bà ấy? - Tôi nghĩ rằng trong vùng còn bao nhiêu người sống sót trong hội Vòng Tròn Thần Bí - Estelle trả lời. - Chuyện gì xảy ra với Charle Goodfellow - Hannibal hỏi. - Biến mất khỏi xã hội. - Cháu hiểu. Ba thám tử chào ra về, trở ra xe nơi Mập chờ. - Bà ấy biết gì giúp ích được cho ta - Bob thông báo. - Bà ấy nghĩ rằng bà Bainbridge ám sát Desparto - Peter thêm. Bà ấy sợ bà Bainbridge! - hiểu Ted Finley có giúp gì được ta ? -Hannibal . - Còn mình, mình tự hỏi hiểu ông ấy có chịu tiếp bọn mình ? Bob . - Mình nghĩ là tiếp, Hannibal trả lời. Từ khi có vụ trộm phim, ai cũng quan tâm đến bà Bainbridge. Hannibal lầm. Sau khi ăn trưa nhanh, thám tử trưởng gọi điện thoại cho Finley. Lúc đầu, Hannibal chỉ nghe có máy trả lời tự động, nhưng Finley gọi lại ngay sau đó, ông diễn viên già vui tính và có gì giấu giếm cả. Ông thừa nhận ngay rằng có tập đoàn phù thủy. Còn về Madeline, ông rất quý và khâm phục bà, nhưng gặp lại bà ba chục năm nay. - còn ai gặp bà nữa - ông thêm. Tài xế của bà, tên Gray, nắm mọi việc trong tay. Khi gọi điện thoại đến, chính ông này trả lời và cho biết bà muốn chuyện với ai. Trong suốt thời gian, sau khi Desparto chết, tôi cố khuyên ngăn để bà xa lánh người đời hẳn. Nhưng cuối cùng tôi bỏ cuộc. Có thể mọi việc tốt hơn, ngay khi truyền hình mua phim của bà. - Và các bộ phim bị đánh cắp - Hannibal thêm. Bọn trộm đòi tiền chuộc... - Tiền này được trả - Finley tiên đoán. Các bộ phim này vô giá. Khi thế hệ mới được xem phim, điện thoại tôi còn reo nữa. Tất cả mọi người muốn được nghe về Madeline. - Thêm câu hỏi cuối cùng nữa - Hannibal . Bác có biết chuyện gì xảy ra với Charles Goodfellow ạ? Ông là người bạn duy nhất của bà Madeline Bainbridge mà cháu chưa tìm lại được tông tích. - Goodfellow hả? , tôi cũng còn liên lạc gì. này cũng xuất sắc lắm. Chắc là về quê bán đồ ngũ kim rồi! Hannibal cám ơn. Ted Finley gác máy xuống. - được gì! Thám tử tưởng thông báo. Ông ấy biết gì và cũng giữ được liên lạc với bà Bainbridge. - Còn Gloria Gibbs - Bob nhận xét - bọn mình biết chỗ bà ấy làm việc. - Đúng, mình gọi thử, nhưng mình nghĩ là chỉ phí thời gian mà thôi. Hannibal quay số điện thoại của đại lý đổi tiền. Chính Gloria Gibbs trả lời. Bà cũng có thông tin gì nhiều hơn những bạn khác của Madeline Bainbridge. Thậm chí, bà còn tỏ ra tử tế. - Chuyện xảy ra lâu lắm rồi - bà . Và tôi cóc cần biết là từng quen mụ phù thủy tóc vàng! - Đúng là phù thủy - Hannibal vội vàng đồng tình. Và cũng thuộc tập đoàn phù thủy ấy, phải ạ? - Đúng, chuyện vớ vẩn! Tôi hề thấy thích thú nhảy múa dưới ánh trăng chút nào, trong khi rất muốn ngủ! Gloria Gibbs có còn giữ liên lạc với bà Bainbridge ? Hay với Charles Goodfellow, là người vắng mặt ? Tất nhiên là . Còn về Clara Adams, Gloria cho rằng này chỉ là kẻ bị bắt nạt và đáng quan tâm. Bà gác máy. - Bà này được dễ thương lắm - Hannibal bình luận. Nhưng bà xác nhận những gì những người khác . Đúng là có tập đoàn phù thủy, nhưng nếu có chuyện này, là điều bí mật trong quyển hồi ký của Madeline Bainbridge, đâu có thể làm ai sợ được. Ngoại trừ Charles Goodfellow, là người mà người ta chưa biết được suy nghĩ và tình cảm, quý ông quý bà còn lại hề bận tâm lo lắng gì đến mấy trò phù thủy. Vậy là phải tìm hướng khác. Trừ phi... Hannibal nhíu mày im lặng. - Jefferson Long - thám tử trưởng tiếp - là người duy nhất chịu thừa nhận mình thuộc tập đoàn phù thủy. Nhưng ông thể nào lấy cắp quyển hồi ký, bởi vì ông ấy phỏng vấn Marvin Gray, vào lúc hồi ký bị trộm. - Ông ấy có thể giao cho ai đó làm thay - Peter bắt bẻ. Chính Gray có thể đến quyển hồi ký, rồi sau đó quên . - Cũng có thể, nhưng chắc là khó - Hannibal phán đoán. Nhưng mình rất nghi ông Long này. hiểu cảnh sát hiểu gì về ông. - Cậu nghĩ ông ấy đóng kịch à? Peter hỏi. - Mình có cảm giác ông diễn vụ nào đó. Dường như ông quen với tất cả cảnh sát miền Nam California. Nếu vậy, ông ấy cũng phải quen cảnh sát trưởng Reynolds của ta, ở Rocky. Hay ta xin ý kiến chú Reynolds? Mình tin vào chú Reynolds hơn là sáu kệ huân chương, huy chương và bằng khen. Chương 12 KẺ GÂY TAI NẠN - Jefferson Long hả? Cảnh sát trưởng Reynolds vừa hỏi lại vừa ngả lưng vào ghế bành xoay. Tự nhiên là tôi có biết. có hội nghị ngành cảnh sát nào ở bang này diễn ra mà thiếu ông ấy. Cảnh sát trưởng Reynolds nhìn Ba Thám Tử trẻ, nét mặt dò hỏi. Ba cậu xếp thành hàng trước mặt ông. - Tại sao các cậu lại quan tâm đến ông Long? Reynolds hỏi. - Nếu trả lời chú, cháu phạm tội bảo mật - Hannibal thú nhận. - À tôi hiểu. Khi cậu kiểu này, có nghĩa là ba thám tử trẻ lo vụ mới. Thôi, được rồi. Miễn sao các cậu mạo hiểm... Tôi có gặp ông Long ở các cuộc họp, và thỉnh thoảng thấy ông truyền hình. Tôi phàn nàn gì về ông, ông ấy thông tin cho công chúng về tội ác và tội phạm. Ông ta mình tự thực các cuộc điều tra với tư cách nhà báo. Điều này hoàn toàn sai. Theo tôi, ông ta giỏi moi thông tin người khác, ông ta biết cách gợi cho người khác chuyện. ra, ông ấy hề quan tâm gì đến công lý. Ông ta chỉ cần có nghiệp để nhờ đó làm các buổi phát hình của ông có nhiều người xem hơn. - cách khác, đó là người bảo vệ công lý dỏm - Peter bình luận. Nhưng ông làm cách nào để nhận được bấy nhiêu huy chương của ngành cảnh sát? Cảnh sát Reynolds nhún vai. - Ông thông tin cho công chúng về những vụ buôn lậu, vụ trộm nhà, làm tiền giả, v.v. Cảnh sát cần gây lòng tin nơi công chúng, và theo cách của mình, Long có đóng góp vào việc này: ông ta khuyên dân gọi cảnh sát nếu để ý thấy diều gì đó bình thường ở xóm mình. Tóm lại, có thể là ông ta giúp cảnh sát. - Nhưng ông ấy phải là người bảo vệ công lý như tự xưng - Hannibal tóm tắt. Cháu đoán biết rằng ông ấy dùng kịch mà. - Đó là nghề của ông ấy - cảnh sát trưởng gật đầu. Sau khi cám ơn ông, ba thám tử trẻ bộ về. - Thêm ngõ cụt nữa - Hannibal rên. Ta biết được con người của ông Long, nhưng cũng biết chắc là ông ấy liên quan gì đến bản thảo. - Tại sao vậy? Bob hỏi. - Bởi vì, nếu mình hiểu đúng, ông Long muốn giữ quan hệ tốt với cảnh sát, ông dựa vào đó mà lập nghiệp, và mạo hiểm làm hỏng dường công danh để lấy cắp bản thảo chỉ gây chút phiền phức cho ông. - Vậy sao ông ấy láo cậu về tập đoàn phù thủy? Peter hỏi. - Ồ, có gì lạ cả. có lý do gì nhân vật quan trọng như ông lại tiết lộ với đứa trẻ quen biết về lỗi lầm trong quá khứ của mình. Dù sao đó chỉ là lỗi lầm vớ vẩn, chứ có phải là tội ác đâu. Mà cho dù ông Long có biết về bản thảo và muốn lấy cắp nữa, ông cũng thể là thủ phạm: ông bận việc lúc đó mà. Ba thám tử trẻ buồn bã chia tay ai về nhà nấy. Trong khi ăn tối cùng thím Mathilda và chú Titus, Hannibal tỏ ra lơ đãng và lo nghĩ. Rửa chén xong, Hannibal lên phòng, nằm xuống giường ngắm trần nhà. Thám tử trưởng mất hết hy vọng tìm ra mối liên quan giữa những người bạn cũ của bà Madeline Bambridge với việc bản thảo biến mất. Nhưng nếu ai trong số họ là thủ phạm, kẻ nào lấy cắp bản thảo? Hannibal nhớ lại buổi lối cháy nhà. Cậu nghe tiếng ngọn lửa gầm gừ chạm vào sườn tòa nhà Amigos cũ kỹ. Sau khi kéo ra khỏi phòng hầm, ba thám tử đứng ngoài đường nhìn đám cháy. Ông Grear đứng bên cạnh. Hai người trong gia đình Tremayne chạy đến, ông Thomas và bà Paulson cũng chứng kiến cảnh tượng. Chỉ có số người này biết rằng bản thảo nằm trong căn hộ Tremayne. Nhưng còn khả năng trong số họ lấy bản thảo sao? Cuối cùng Hannibal thiếp ngủ . Khi cậu mở mắt ra, mặt trời chiếu vào phòng qua cửa sổ. Vẫn cảm thấy chán nản và thất vọng, Hannibal tắm và thay quần áo. Rồi cậu gọi điện thoại cho Bob và Peter, hẹn gặp nhau ở trạm xe buýt con đường ven biển, sau khi ăn sáng xong. Hannibal đến lúc gần chín giờ, Bob và Peter chờ. - Sao, đêm qua cậu có nghĩ thêm được gì ? Peter hỏi. - - Hannibal trả lời. Mình thấy giải pháp nào khác, ngoài việc quay lại nhà Mập và tiến hành lại cuộc diều tra từ chỗ xuất phát. - còn người nào để điều tra cả - Bob bắt bẻ. - còn người nào có động cơ ràng - Hannibal chỉnh. Nhưng còn lại những người có cơ hội, nếu có động cơ. Ta chưa chú ý đến những người này. Ta chưa hề quan tâm đến họ. - Nhân viên nhà xuất bản Amigos hả? Peter hỏi. Hannibal gật đầu. - Mình nghĩ ai có thể chôm quyển bản thảo được - thám tử trưởng - nhưng ta xem xét các khả năng kia rồi. Ba thám tử đạp xe đến West Los Angeles. Ba cậu vừa đến cửa nhà chủ nhiệm nhà xuất bản, người đàn ông gầy, mặc áo khoác thể thao bước ra. Ông mỉm cười với ba cậu khi băng qua tiền sảnh. Mập, thường có sắc mặc hồng hào, hôm nay tái mét. Chú William bước dọc bước ngang, gào thét. - Đúng là mưu! Ông hét - Bọn chúng căm ghét tôi! Bọn chúng luôn căm ghét tôi! Lũ điên! - Bình tĩnh chú Will ơi - Mập van xin. - Bình tĩnh, bình tĩnh! Đối với cháu: bình tĩnh dễ quá! Cháu đâu bị tố cáo là kẻ gây hoả hoạn! - Vụ hỏa hoạn là do cố ý à? Hannibal hỏi. - Nghe vậy - Horace Treamayne trả lời - Người vừa mới ra khỏi đây thanh tra vụ hỏa hoạn, ông xin danh sách toàn bộ nhân viên nhà xuất bản và những người khách đến trụ sở vào ngày xảy ra hỏa hoạn. - còn dám hỏi số tiền bảo hiểm được trả - William Tremayne thêm - tôi hiểu rất ý nghĩa câu này. ngụ ý tôi đốt nhà. Tất nhiên là số tiền được trả cho tôi, bởi vì chính tôi là người phụ trách tài chính cho nhà xuất bản. Mà cũng đúng là thu nhập cá nhân của tôi giảm. - Chú Will ơi, chú có bị kẹt tiền ? - Horace hỏi. - Có, mà cũng có - William Tremayne trả lời. có gì nghiêm trọng cả. Chẳng lẽ cháu cũng hùa theo bọn chúng. Chú phải cố gắng lắm mới nén được mình nước mặt tay thanh tra bảo hiểm kia. Chú có mặt ở văn phòng khi xảy ra cháy. Chú ở nhà, cùng với cháu. - Nhưng theo ông thanh tra, kẻ gây hỏa hoạn cần có mặt tại chỗ. Chú cũng nghe ông y như cháu. Người ta tìm lại được tàn tích của cơ cấu bằng nghề magnê với đồng hồ pin. Người ta có thể giấu trong tủ dưới cầu thang bất cứ lúc nào, từ sáu giờ sáng trở . - Bộ cháu nghĩ rằng chính chú … - Cháu hề thế. Cháu chỉ nghĩ rằng trong trường hợp này, có chứng cớ ngoại phạm cũng vô ích. Có lẽ kẻ gây hỏa hoạn ở cách đó hàng chục cây số, khi bắt đầu cháy. - Đó là Grear! William Tremayne la lên. Chính Grear đốt nhà. Ông này luôn ghét chú. Tay này là con chuột lắt, là con chuột chũi, ghét những ai hơi có bề thế chút. Hay là Thomas. Ta biết gì về Thomas nào? Ta mới thuê tay này vào cách đây chưa đầy ba tháng. - Chú Will à, chính chú nhận ông ấy vào... - Tất nhiên, ông ta có thư giới thiệu, gửi gắm nhiều lắm. Nhưng giới thiệu, gửi gắm có nghĩa gì. Will Tremayne phóng đến cái bàn , mở hộp xì gà ra. - Quá đáng rồi! Ông la lên - còn điếu xì gà nào hết! Đây là giọt nước làm tràn ly! Ông trừng mắt nhìn Mập. - Hay chính là Paulson - ông tiếp. Bọn chúng đều ghét chú. Bọn chúng tha thứ chú lấy chỗ ba của cháu. Thôi, ta làm thế này. Cháu thuê ba thằng nhóc để tìm ra quyển bản thảo vô duyên của cái bà tự cho mình là diễn viên. Vậy cứ cho tụi nó theo dõi nhà của Grear, Paulson và Thomas. Tụi nó thấy chuyện xảy ra khi thanh tra hỏa hoạn ghé thăm mấy người này. Chú dám chắc thủ phạm lộ tẩy, cuốn gói chuồn . Chắc chắn như thế. biết trả lời gì, Mập quay sang Ba Thám Tử Trẻ. - Sao lại ? Hannibal . Có những tội ác hết sức lạ lùng được thực vì những lý do càng kỳ lạ hơn nữa. cứ cho tụi em địa chỉ, rồi tụi em theo dõi ba ngôi nhà này. Dù sao cũng chẳng có hại gì. - Tùy các cậu. Mập bước sang phòng làm việc bên cạnh phòng khách, mang về ba địa chỉ ghi ba tờ giấy rời. - Được rồi - Hannibal . Em nhận bà Paulson, Bob kể lại cho ta nghe những gì ông Grear làm, khi làm. Peter theo dõi ông Thomas. Mập tiễn ba thám tử đến cửa. Trông rất lo lắng. - Các cậu phải nhận việc này là chỉ để cho chú của tôi bớt giận chứ? hỏi. - chỉ vì thế, Hannibal trả lời. Bọn em điều tra về mọi thành viên hội Vòng Tròn Bí của Madeline Bainbridge, ít ra là những người ta tìm được. Dường như ai có cơ hội lấy cắp bản thảo. Bây giờ tụi em điều tra về những người biết bản thảo chỗ nào, và có cơ hội lấy. Bất cứ nhân viên nào của cũng có thể mượn chìa khóa trong văn phòng và làm thêm chìa khóa khác. Ba người mà chú của nghĩ đến đều có mặt lúc xảy ra cháy và nghe bản thảo nằm ở đâu. Ngoài ra, đúng là có thể chuyện thanh tra đến gây hoảng hốt. có gì chứng tỏ rằng vụ trộm bản thảo có liên quan đến vụ cháy, nhưng thể loại bỏ khả năng này được. Mà còn việc có thể làm giúp, trong khi tụi em vắng. - Việc gì vậy? Mập hỏi. - Chú có là ông chơi đánh bài với bạn bè khi bản thảo bị lấy cắp. có thể chuyện với bạn bè xem có hay . - Cậu nghi chú Will hả? Mập ngạc nhiên hỏi. - Em cũng biết nữa - Hannibal trả lời. Em chỉ muốn kiểm tra chứng cớ ngoại phạm của chú. Horace Tremayne gật đầu. - Hẹn gặp lại nhau tại đây, khi thanh tra hỏa hoạn gặp xong ba người bạn của ta - Hannibal kết luận. Ba Thám Tử Trẻ ra , để lại Mập khá lo âu.
Chương 13 RÙNG RỢN Harold Thomas sống trong căn hộ , cách nhà hai chú cháu Tremayne xa. Phía bên kia đường, có công viên. Peter tìm băng, ngồi xuống, cố bị phân tán bởi đám trẻ chơi và cố tập trung quan sát nhà. giờ trôi qua, chiếc xe đen đến đậu dọc theo lề đường. Người đàn ông mặc áo thể thao bước xuống xe, vào nhà. Peter động đậy, nhưng tim đập nhanh hơn. Mười lăm phút sau, thanh tra bước ra khỏi nhà, Peter thấy ông lên xe, tiếp. Lại bắt đầu chờ. Nửa tiếng sau khi thanh tra , Harold Thomas xuất , lấm lét nhìn trái nhìn phải. Ông phân vân, nhìn lại nhà mình, rồi bước nhanh về hướng Nam đến đường Wiltshire. Khi ông Thomas xa được nửa khu nhà, Peter tiến hành theo ông, nhưng ở lề phía bên kia. Peter theo ông qua khỏi đường Wiltshire, đến khu nhà rùng rợn, nơi các nhà máy chen chúc bên nhau. Có cả những tòa nhà cho thuê, nhưng chỉ là toàn là nhà ổ chuột, tường sơn tróc và lưới chống muỗi bị rách. Harold Thomas dừng trước tòa nhà, lại nhìn xung quanh lần nữa. Peter trốn sau chiếc xe đậu. hồi sau, Thomas băng qua đường, bước vào bãi nghĩa địa xe. Ông dừng lại hồi trước nhà chòi gần cổng mở, rồi ông di tiếp giữa những đống xe sét rỉ. Peter tự hỏi biết có nên theo Thomas hay . Hannibal làm gì ở địa vị Peter? Chắc chắn thám tử trưởng theo dõi tiếp. Giả sử có người gác trong nhà chòi, Peter đưa ra cái cớ nào đó, giống như Hannibal thường làm. Chẳng hạn, cậu giải thích mình tìm bộ truyền động cho kiểu xe Studebaker đời 1947. Nhưng trong nhà chòi có ai cả, Peter tiến tới, vòng qua đống sắt vụn. Đột nhiên, Peter dừng lại. Cậu mới vừa nghe tiếng cửa xe mở ra. Ngay sau đó, liếng leng keng kim loại vang đến tai Peter, dường như rất gần, phía bên kia đống sắt vụn. Peter rón rén tiến lên. Đột nhiên, cậu nín thở, Thomas chỉ đứng cách Peter có hai mét, ông đứng cạnh chiếc xe tải xám, đậu ngay giữa nghĩa địa. Cửa sau xe mở lớn và bên trong nhìn thấy những chồng hộp phim. Peter từng thấy những hộp như thế này khi đến chỗ làm của ba, tại xưởng phim, các hộp đều có dán nhãn: “Clêopâtre, cuộn 1”, “Tấn bi kịch ở Salem, cuộn 3”… Im lặng đè nặng lên nghĩa địa. Peter chỉ còn nghe máu dồn vành tai và tim đập thình thịch. Thomas đóng cửa xe lại, vòng ra phía trước, ngồi vào tay lái, rồ máy. hồi sau, xe tải chạy ngược trở lên lối đầy ổ gà dẫn ra cổng. Trong vòng giây, Peter như hóa đá do những gì thấy. Mấy cuộn phim! Đúng là mấy cuộn phim bị lấy cắp ở phòng thí nghiệm phim Craft, và đúng là ông Thomas giữ! Peter là buộc mình động dậy, Peter chạy, còn giữ ý để bị lộ nữa. Đến cổng, Peter chỉ kịp thấy xe tải chạy về hướng bắc. Cậu cố đọc hàng số, nhưng vô phương, tấm bảng phủ lớp bùn dày. Peter chạy ra nhà chòi và nhìn thấy bàn viết, hai ghế hư và máy điện thoại. Tay run rẩy, Peter lấy ra khỏi túi số điện thoại của Horace Tremayne và quay số. tiếng chuông reng. Thêm tiếng nữa... Bên ngoài, có người bước gần nhà chòi, Peter quay đầu lại. Nếu chủ nhân phản đối khi Peter dùng điện thoại, Peter trả lời mình cần gọi cho cảnh sát. Ở đầu dây bên kia, Horace Tremayne bắt máy. - ơi, Peter hổn hển, em Peter đây, em ở trong nghĩa địa xe đường Thornwaal, cách Wiltshire hai khu nhà về hướng nam. Nhờ lại với Bob vì Babal rằng em vừa mới thấy... Cái bóng lướt qua bàn viết, Peter quay lại, trễ! vật nặng sập xuống gáy Peter. Điện thoại rơi xuống đất, và Peter cũng rơi vào màn đêm vô tận... Peter bất tỉnh bao nhiêu lâu, cậu thể biết được. Nhưng khi tỉnh lại, Peter thấy mình ở trong nơi chật hẹp và dơ dáy, hôi mùi dầu xe và cao su. Trong đó rất nóng và rất tối. Peter thử động đậy, quay lại, hay nằm xuống, nhưng hoài công. Cũng có cách nào ngồi dậy. Peter rất đau ở gáy và cảm thấy bị đè nặng vai. Dưới các ngón tay, cậu cảm nhận bề mặt kim loại sần sùi do sét và thời gian, Peter đoán có lẽ mình bị nhốt trong cốp xe, bị mặt thời chiếu thẳng mạnh vào. Peter thử la lên, nhưng cái nóng và cái sợ làm khô cổ họng Peter. Bên ngoài hoàn toàn im lặng. Y như sa mạc. ai đến cứu Peter. có ai đến cả. Chương 14 KẺ THỨ HAI Xe của Mập chạy rất nhanh. Trong tiếng thắng kêu rít lên, xe dừng trước cổng nghĩa địa xe. Bob và Hannibal lao vào nhà chòi dùng làm văn phòng, Bob nhìn vòng. - Peter đâu? Chắc chắn bọn mình lầm. Đây là nghĩa địa xe duy nhất ở khu này. Đến lượt Mập bước vào, vấp váp như thường lệ. - Có người đến - . Chắc là người làm việc tại đây. Hannibal và Bob quay lại nhìn. người đàn ông tóc đen dày di đến. Ông mặc trang phục lao động xanh dương dính đầy dầu mỡ. - Tôi có thể làm gì giúp các đây? Ông hỏi thăm, nét mặt niềm nở khi thấy Horace Tremayne và hai thám tử trước cửa văn phòng. - Chúng tôi tìm người bạn - Hannibal trả lời. Bạn ấy hẹn chúng tôi tại đây. Ông có thấy cậu tuổi cỡ tuổi chúng tôi, to cao, khoẻ mạnh ? - Rất tiếc, tôi thấy ai như vậy ngày hôm nay. - Nhưng chúng tôi biết chắc là bạn ấy có đến đây! Hannibal đáp, giọng lộ vẻ lo lắng - Ông thử nhớ lại xem. - Tôi gặp ai cả - người đàn ông trả lời. Cậu tìm được bạn, chuyện đáng tiếc , nhưng phải là cái cớ để nán lại chỗ này. Tôi còn phải làm việc, có thời gian mà tán gẫu. Ê, kìa! Cậu đâu vậy? - Peter ở đâu đây! Hannibal vừa la vừa vòng qua người đàn ông để đâm sâu vào nghĩa địa. Bao quanh thám tử trưởng là hàng núi những cửa xe, thanh bảo hiểm, động cơ, lốp xe. - Peter có thấy điều gì đó quan trọng và gọi điện thoại cho ta. Rồi bị kẻ nào đó tóm trước khi kịp báo cho ta biết. Peter ở đây. Mình linh cảm thấy như vậy! Bob có sáng kiến và đến đụng vào vai Hannibal. - Cốp xe - Bob gợi ý. Nếu muốn loại bỏ người nào đó cho nhanh, mình nhét kẻ đó vào cốp xe, cốp xe cũ. Gã đàn ông có vẻ hài lòng chút nào. - Các cậu điên rồi! Ông . Ai lại nhét bạn các cậu vào cốp xe làm gì? Nhưng ông có vẻ vững lòng lắm. - Peter! Hannibal kêu, Peter ơi! Cậu ở đâu? có hồi . - Này các cậu - người đàn ông tiếp và chỉ mấy hécta xác ô tô trải dài trước mặt. Tôi cũng thấy là các cậu chuyện nghiêm túc chứ giỡn, nhưng tôi có mấy trăm chiếc xe còn nắp cốp. Nếu muốn tìm ra đúng cốp xe, mất cả ngày đấy. - - Hannibal cương quyết . Nếu có Peter trong cốp của trong các chiếc xe này, ta tìm ra nhanh thôi. Hannibal cương quyết, mắt nhìn láo liên tứ phía, thám tử trưởng khắp nghĩa địa, Horace Tremayne và Bob theo sau. Người đàn ông mặc y phục lao động màu xanh cuối cùng, vẻ mặt lo âu. - Trời nóng thế này, chắc chắn bạn các cậu bị chết ngạt trong chỗ trốn! Hannibal trả lời, thám tử trưởng dừng lại trước xác chiếc xe Buick màu xanh dương. Hannibal chỉ điều mình để ý thấy. Toàn bộ chiếc xe bị phủ lớp bụi dày, nhưng nắp cốp xe, lớp sơn còn sáng bóng lên. - Lúc nãy, cốp xe này có bị mở ra ? Thám tử trưởng hỏi - Làm sao tôi biết được! Người đàn ông . - Ông có thể cho mượn đồ cạy được ? Tôi đoán chắc có kẻ thấy cốp xe này còn mở ra và nhét Peter vào trong, rồi đóng cốp xe lại. Chính vì vậy mà lớp bụi bay mất. Người đàn ông bỏ , hồi sau quay về cùng thanh sắt. Ông nhét thanh sắt dưới nắp, Mập cùng ông tỳ hết sức; cốp xe mở ra, kêu rít lên. - Peter! Bob kêu và lao tới. Peter cuộn tròn bên trong, bất động. - Trời ơi! Người đàn ông mặc y phục lao động chạy về nhà chòi, mang cái khăn ướt trở về. Khi ông về tới, Peter ngồi dậy, được Bob và Hannibal dìu hai bên. - Được rồi - Peter . Mình sao đâu. Chỉ bị nóng quá. Và thiếu khí. - Cậu may mắn, - người đàn ông và lau mặt bằng khăn ướt cho Peter. Tôi gọi cảnh sát. Xém chút nữa là tôi bị có xác chết trong xe! Peter cầm khăn ướt, ấp vào mặt. - Minh thấy Harold Thomas rời khỏi nhà và đến đây. Mình theo. Giữa mấy xác xe này, có chiếc xe tải màu xám, ông ấy mở cửa xe sau, nhìn vào bên trong. Mình nhìn theo. Trong xe đầy cuộn phim. Suốt hồi ai gì. Rồi Bob kêu lên: - Úi chà! - Phim của Madeline Bainbridge hả? Mập hỏi - Chính Thommas giữ hả? - Dường như đúng vậy - Peter . Em có đọc được vài cái nhãn. Sau khi kiểm tra thấy phim vẫn còn đó, Thomas leo lên xe . Đúng lúc đó, em gọi điện thoại về nhưng bị quấy giữa chừng. - Vậy là chính Thomas ăn cắp phim - Hannibal . Và cũng có thể chính ông ta gây cháy để đánh lạc hướng chú ý. - Có lẽ ông ấy thấy cậu khi - Bob giả thiết. Ông ấy quay lại và đánh gục cậu, trong khi cậu chuyện với Horace. - , Peter cố nhớ lại và . Kẻ đánh mình phải từ bên ngoài vào, ông ấy đến từ nghĩa địa xe. Theo bản năng, Bob quay sang người đàn ông mặc y phục lao động màu xanh dương, khiến ông phản đối ngay. - Ồ! phải tôi đâu. Tôi hề biết gì về câu chuyện này, tôi hề đánh người. Mà tôi thể nào làm như vậy được. Tôi có gia đình, có con cái. Hễ tôi thấy lũ trẻ lẩn quẩn quanh đây, tôi chỉ chỗ khác chơi, vậy thôi. - Tôi tin ông - Hannibal - bởi vì ông chịu gọi cảnh sát. Nhưng do Peter biết chắc là phải Thomas, phải tìm kẻ thứ hai. - Tên đồng lõa với Thomas - Bob xác nhận. Cậu nên nhớ rằng hai người ăn cắp mấy bộ phim. - Bọn chúng rất khôn khi giấu chiếc xe tải giữa hàng trăm chiếc xe khác - Hannibal nhận xét. Nhưng cũng rất mạo hiểm. Lỡ xe bị hủy ... - Xe tải màu xám tro hả? Người đàn ông làm ở nghĩa địa xe hỏi. Tôi bao giờ cho xe này hủy. Có người trả tiền để để xe ở đây mà. - Thế à? - Hannibal hỏi. Người đàn ông có vẻ hoảng hốt. - Trong đó có đồ ăn cắp à? Ông hỏi. Tôi đâu có biết. Tôi tham gia những vụ loại này. Mấy chiếc xe ở đây đều đàng hoàng cả. Các cậu thông báo cho cảnh sát hả? - Chính ông cũng định thế mà… - Sợ cảnh sát bao giờ tin tôi, tôi tàng trữ đồ ăn cắp, nhưng cảnh sát chịu tin. Người đó đến cùng xe tải , cao cỡ tôi, tóc đen chải ra phía sau. - Đúng là Thomas - Mập . - Ông ấy tên này, ông ấy tự xưng là Puck. Ông ấy giải thích biết xe tải đậu chỗ nào, vì nhà ông nằm trong vùng xanh và sợ bị phạt. Ông ấy xin phép để chỗ tôi... Tôi cũng biết là kể vậy nghe khó tin, nhưng ngay lúc đó tôi nghĩ bụng: sao kiếm thêm chục đô-la tuần? - sao - Hannibal - mà cũng cần báo cảnh sát làm gì, cảnh sát cũng tin. Cái ta cần là bằng chứng. - Còn phim sao! Peter đáp - phải bằng chứng à? - Có, nhưng Thomas kịp giấu rồi. Có khi phải đột nhập vào căn hộ của ông, thử tìm cái gì khác. Peter đứng dậy, vài bước, như để kiểm tra xem chân mình lại có bình thường . - Có sao ? Bob lo lắng hỏi. Cậu cảm thấy đủ sức cùng bọn mình ? - Có chứ, mình cảm thấy rất khoẻ. - Vậy ta thôi, Hannibal . Nhưng phải cẩn thận. Sợ Thomas nghi ngờ, và nếu vậy, ông ta sẵn sàng tiếp ta. - Còn có người thứ hai nữa, Bob . Bọn mình biết là có người thứ hai và cần phải đề phòng.
Chương 15 KẺ TÌNH NGHI BIẾN MẤT - Tôi vào cùng các cậu, Horace Tremayne khi đậu xe trước tòa nhà nơi Harold Thomas ở. - Đồng ý - Hannibal vừa vừa nhìn ước chừng đôi vai rộng của Mập. Có thể cần người khoẻ. Tên nhét Peter vào trong cốp xe phải là người nguy hiểm. Horace Tremayne và Ba Thám Tử Trẻ bước vào tiền sảnh có bốn cánh cửa. cửa có bảng đề tên Harold Thomas. chủ nhiệm nhà xuất bản bấm chuông. - Thomas ơi! gọi Ông có ở nhà ? có trả lời, Hannibal cầm thử tay cầm, xoay. - Cẩn thận, Bob kêu khẽ. Cửa mở ra khi Hannibal đẩy. Cả bọn bước vào phòng khách ngăn nắp đến nỗi tưởng như có người ở. - Ông Thomas ơi! Hannibal gọi. Thám tử trưởng bước qua phòng khách, nhìn quanh nhà bếp sạch bóng. Tất cả theo, thám hiểm khoảng trống cách ly phòng khách với phòng ngủ. Cửa tủ mở, và trong đó chỉ có hàng móc áo. - Quá trễ! Hannibal . Thám tử trưởng bước đến cái tủ commode, mở từng ngăn kéo ra xem. Tất cả đều trống. - Chạy mất rồi, Bob . Hannibal nhìn đồng hồ đeo tay. - Peter thấy ông ấy rồ máy cách đây gần hai tiếng. Người thứ nhì dư thời gian báo tin cho ông ta. Bọn chúng giấu mấy cuộn phim đâu đó. Sau đó Thomas quay lại đây gom hành lý rồi chuồn mất. Mập đứng đó, biết làm gì, trong khi Ba Thám Tử Trẻ hoài công lục soát căn hộ. - Ta lưu ý thấy rằng Thomas là người rất ngăn nắp thứ tự - Hannibal bình luận. Ông là người rất có tổ chức, ông được báo tin giây phút cuối cùng, rồi biến mất để lại dấu vết gì! Dù sao, cũng lôgíc thôi. Vụ trộm mấy cuộn phim cũng được tổ chức rất chu đáo, xảy ra vào đúng hôm giao phim và đúng lúc chỉ có mặt mình ông Hughes. Phòng làm việc của Thomas ở nhà xuất bản Amigos là địa điểm quan sát rất hay để theo dõi và thuộc lòng thói quen lại của người làm trong phòng thí nghiệm phim Craft. Nhưng làm sao ông biết được rằng mấy cuốn phim được bán cho Veni Vidi Vici và giao vào ngày nào? Hannibal quay sang Horace. - Hôm ông Gray đến gặp , ông ấy có liên lạc với Thomas ? - Theo tôi biết . - A ha! Mắt thám tử trưởng dán nhìn điểm sàn nhà, gần ghế bành. Hannibal cúi xuống, lượm cái gì đó lên. - Vết tích duy nhất mà Thomas để lại về mình trong căn hộ này! Thám tử trưởng vừa thông báo vừa huơ hộp diêm lên. Cái bàn gần ghế bành hơi khập khiễng. Chắc có lẽ Thomas nhét hộp diêm này để chêm bàn. - Giỏi quá, Sherlock Holmes ơi - Bob mỉa. Từ nút áo tìm thấy chỗ nào đó, thế là nhà thám tử vĩ đại biết kẻ bị tình nghi sinh ra tại Ái Nhĩ Lan, thích uống trà và ăn cá hồi. Cậu hãy nhanh nhanh cho bọn mình biết cậu suy luận được những gì từ hộp diêm kia... Hannibal quay lại, lật hộp diêm trong tay, nụ cười bí hiểm nở môi. - Hộp diêm này xuất xứ từ nhà hàng Quần Đảo Java - thám tử trưởng nhận xét. Theo địa chỉ, nhà hàng này nằm sát bên cạnh nhà xuất bản Amigos. Có thể Thomas ăn tối tại đó hôm xảy ra vụ cháy, sau khi vòng để ăn trộm phim ở Craft. - sao? - Peter hỏi. - mọi chuyện rất khớp. Thứ nhất, quần đảo Java là nhà hàng Indônêxia. Thứ nhì, khi xin ông chủ bãi nghĩa địa xe cho đậu xe tải , Thomas tự xưng mình tên Puck. Trong khi Shakespeare có nhân vật tên Puck. Đó là tinh hay quấy phá mọi người và còn có tên khác nữa: Robin Goodfellow. - Goodfellow hả? Bob kêu. Charles Goodfellow từng thuộc hội Vòng Tròn Thần Bí của Bà Madeline Bainbridge mà! - Rất đúng! - Hannibal thừa nhận. Đó là thành viên duy nhất mà ta tìm lại được dấu vết. Mà ta lại biết rằng thời thơ ấu, Charles Goodíellow sống ở Hà Lan. Và nhiều người Hà Lan thích món ăn Inđônêxia, bởi vì xưa kia Inđônêxia từng là thuộc địa của Hà Lan. Có lẽ Harold Thomas cũng thích bếp Inđônêxia bởi vì ông thường ăn ở nhà hàng Quần Đảo Java. - Siêu quá! - Peter kêu. Thomas và Goodfellow là cùng người. Vậy là Thomas cũng thuộc tập đoàn phù thủy và quen biết với mọi thành viên trong đó. Có phải trong số người này cho ông biết về vụ bán phim ? Hay ông ấy có người quen ở Veni Vidi Vici? Hay với Jefferson Long? Bọn mình có cách nào để biết được điều này, nhưng biết ai lấy cắp mấy cuộn phim. - Cũng có thể chính ông ấy là người lấy bản thảo - Bob . Ông ấy biết chỗ tìm và có điều kiện làm thêm bộ chìa khóa khác. - Ông ấy cũng có thể gây vụ cháy - Peter thêm. - Nhưng tại sao ông ấy lại lấy bản thảo? - Horace Tremayne hỏi. Bản thảo đâu có hại gì ông? - Ai biết được? - Hannibal nhún vai trả lời. Có thể bà Madeline Bainbridge kể lại điều gì đó có khả năng hại ông ấy, dù bao nhiêu năm trôi qua rồi. - Tôi nghĩ đến lúc báo cảnh sát - Horace đứng dậy . hơi khó giải thích với cảnh sát là làm cách nào ta biết được bao nhiêu đây, nhưng có cách nào khác. Các cuốn phim của bà Bainbridge là vô giá. Ta hãy về nhà tôi gọi. ra, ta có quyền ở chỗ này. đường , Mập bắt đầu xem xét khía cạnh tốt của mọi việc. - Chú Will rất mừng - khi mở cửa căn hộ. ràng Thomas là thủ phạm trong vụ trộm phim, và nếu cảnh sát tìm được điều gì đó chống lại ông trong vụ cháy, chú Will hoàn toàn được minh oan. Chú Will ơi! Chú Will! Ông William Tremayne có ở nhà. - Lạ quá - chủ nhiệm nhà xuất bản . Chú đánh gôn, ngay sau khi các cậu lúc sáng. Đáng lẽ chú phải về tới nhà rồi chứ. Horace mập lo lắng bước vào phòng chú. Ba thám tử trẻ nghe thấy cánh cửa mở ra - có lẽ là của tủ - rồi tiếng đồ đạc lăn xuống đất. Rồi Mập trở ra phòng khách. - rồi! - la lên. Có lẽ chú về khi ta vắng và chuẩn bị hành lý. Thiếu cái vali. Có lẽ chú ấy hoảng hốt và bỏ trốn. Nếu gọi cảnh sát ngay bây giờ, họ nghĩ chú ấy là kẻ gây ra hỏa hoạn. - Bình thường thôi - Hannibal bình luận. Khi kẻ bị tình nghi biến mất, cảnh sát nghi ngờ ngay. Nhưng ta đâu có biết chắc rằng chú ấy đốt nhà xuất bản Amigos? Chương16. NGƯỜI ĐẸP NGỦ TRONG RỪNG - Sáng nay trước khi , em có nhờ liên lạc thử với những người bạn được cho là chơi bài với chú Will - Hannibal với Mập. - Tôi có gọi - chủ nhiệm nhà xuất bản . Chú Will đến lúc mười giờ rưỡi. Chú kể là có tai nạn ở đường Beverly và chú bị kẹt xe. - Vậy là chú kịp đốt tòa nhà Amigos và quay lại đây lấy bản thảo! - Phải. Tôi tưởng tượng nổi chú ấy lại di đốt nhà, mặc dù chú có động cơ: chú bị kẹt tiền. Còn bản thảo, chú ấy lấy cắp để làm gì? Hannibal cau mày, véo môi dưới, là dấu hiệu suy nghĩ tột độ, nêu ra giả thiết: - Hay bản thảo phương hại đến chú. Hay chú cũng từng quen biết với Madeline Bainbridge khi còn trẻ. Điều này giải thích tại sao chú có thái độ khinh bỉ khi nhắc đến bà ấy. Hannibal im lặng hồi rồi thở dài: - Dù có xem xét theo khía cạnh nào nữa, ta vẫn quay trở về bà Maldeline Bainbridge bí . Chỉ có mình bà biết ai có mặt trong quyển hồi ký. Nhất định phải chuyện với bà, khi có mặt Marvin Gray. Nếu ông ấy ngăn cản nữa - hiểu để làm gì. - Nhưng làm cách nào để liên lạc được với bà? chủ nhiệm nhà xuất bản hỏi. Bà trả lời điện thoại, bà ra ngoài. Thậm chí có khi bà tự mình mở thư nữa. - cứ gọi điện thoại cho Marvin Gray, mời ông ấy dùng cơm trưa. Viện cớ rằng có những chuyện quan trọng cần với ông ấy. hãy chọn nhà hàng ngon, nơi bữa ăn trưa kéo dài ít nhất hai tiếng. Trong thời gian đó, bọn em gặp bà Bainbridge. - Nhưng... tôi biết gì với Gray? - chủ nhiệm nhà xuất bản ấp úng. - ngày nào đó, cũng phải báo cho ông ấy rằng bản thảo bị mất - Bob nhận xét. - Các cậu có là tìm ra mà. Hannibal gật đầu. - Bản thảo bị mất từ ba ngày nay, và hủy bản thảo là việc rất dễ. Có lẽ ta bao giờ thấy bản thảo nữa và Marvin Gray biết . Thà gọi điện thoại cho ông ấy ngay bây giờ và trình bày việc cho ông ấy trong khi ăn trưa. Mập rên lên tiếng. - Thôi được, tôi hết sức cố gắng. Mập gọi điện thoại trong phòng làm việc. Xong, khi quay ra. - Mười hai giờ rưỡi trưa mai, ở quán Eo biển San hô tại Santa Monica. - Hay quá - Hannibal . - Bộ cậu tưởng tự nhiên bọn mình gặp được bà Bainbridge hả? Peter bắt bẻ. Có khi bà ấy mở cửa nhà khi ông Gray có đó. Hoặc chính Clara Adams là người cản trở. Đó là chưa kể con chó nữa. - Mình quên đâu - Hannibal . Mình nghĩ ta gặp được bà Bainbridge nếu tỏ ra cương quyết và kiên trì. Nhưng sáng hôm sau, chính Hannibal cảm thấy nghi ngờ. Ba thám tử trẻ đạp xe con đường ven biển, rồi rẽ vào con đường tráng nhựa và dừng bước trước con đường đất dẫn đến trang trại Bán Nguyệt. Ở đó, ba thám tử trốn sau lùm cây, ngay ranh giới đất thuộc khu nhà. - Khi Marvin Gray ra , ta thấy ông từ đây - Hannibal . Hy vọng ông ta thả chó trước khi . Nếu có chó, ta cứ đứng bất động và gọi bà Bainbridge đến cứu. chiếc xe vừa mới xuất , từ trang trại chạy ra. - Gray kìa, Bob . Chiếc Mercedes xám tro chạy qua trước mặt ba thám tử làm bay bụi đường lên. Khi xe biến mất về hướng con đường cái, ba thám tử trẻ vào con đường đất, đạp qua cổng, rồi đến đám cây chanh. thấy con chó đâu hết. Nhưng khi đến nhà và xuống xe đạp, ba cậu được đón tiếp bằng tiếng sủa inh ỏi. - Bạn ta đây rồi - Peter . Ba thám tử bước lên cửa nhà, Hannibal bấm chuông. Có tiếng chuông đâu đó trong nhà. Do thấy ai ra, Hannibal bấm chuông thêm lần nữa - Bainbridge ơi! Hannibal gọi. Adams ơi! Mở cửa ! Bây giờ con chó lao vào cửa. Nghe tiếng móng chân của nó cào vào gỗ. - Hay ta chuồn ? Peter đề nghị. - Bainbridge ơi! Hannibal vẫn gọi. - Ai đó? giọng vang lên từ phía bên kia cánh cửa. Im nào Bruno! Chó ngoan. - Adams, phải ạ? Hannibal gọi - Xin mở cửa. Cháu tên là Hannibal và cháu có chuyện quan trọng muốn với . Có tiếng mở khóa, rồi cửa hé mở. Trong bóng tối, hai con mắt màu xanh nhạt xuất lộ vẻ ngạc nhiên vô cùng. - Các cậu về - Clara Adams . Tại sao các cậu lại bấm chuông? ai có quyền bấm chuông cả. - Cháu cần gặp bà Bainbridge, nhà xuất bản của bà ấy phái cháu đến. - Hannibal đáp. - Nhà xuất bản? Chị Madeline có nhà xaất bản à? Chuyện gì nữa đây! - Clara Adams đáp và lùi lại, để cửa mở. mái tóc xõa bù xù bao quanh khuôn mặt và cặp mắt, hai con mắt dán vào Hannibal nhưng như nhìn thấy cậu. - Thưa , có bệnh ạ? - Thám tử trưởng lễ phép hỏi. Bà chỉ chớp mắt, nét mặt lừ đừ, trong khi con chó gầm gừ. - Hay nhốt con chó đâu đó - Hannibal đề nghị. Nó làm cho tụi cháu... hơi lo. Clara cầm vòng đeo cổ con chó, lôi nó vào bếp nhốt lại. Sau đó bà trở ra tiền sảnh. - Chị Msdeline ơi! - Clara gọi - Chị Madeline! Chị ở đâu vậy? Có khách muốn gặp chị. Hannibal nhìn quanh, nhận ra phòng khách với những chiếc ghế đơn sơ, phòng ăn với băng ghế. Thám tử trưởng lắng tai, nhưng chỉ nghe có tiếng đồng hồ phòng khách kêu tích tắc. - Giống như lâu đài bị phù phép, cậu . Ở đây có gì động đậy cá, đúng ? có ai lại nơi này cả. - ai lại à? Clara Adams lập lại bằng giọng buồn ngủ. Đâu còn ai để lại. Có thời ở đây rất vui. Nhưng qua rồi. Khi có Marvin ở đây... Bà dừng lại như nghi ngờ. - Chuyện gì xảy ra khi có Marvin? - Bà hỏi. Tôi nhớ nữa, Marvin luôn có mặt ở đây. À mà ấy đâu rồi? - Dường như bà bị uống thuốc - Peter khẽ vào tai Hannibal. - Mình cũng nghĩ như vậy - Thám tử trưởng . Hannibal quay sang Adams bằng giọng cấp bách: - Bà Madeline Bainbridge đâu? Clara Adams có cử chỉ bằng tay, rồi ngồi xuống ghế, thiếp ngủ . - Ở đây có chuyện rất lạ - Bob . Ba thám tử tiến hành lục soát ngôi nhà ngay. Xem xét tầng trệt trước, có người. Rồi Peter leo lên lầu. Trong phòng ngủ rộng lớn ở góc nhà, có cửa sổ nhìn ra biển, Peter tìm thấy Madeline Bainbridge. Bà nằm giường gỗ lớn, mặc bộ váy dài màu nâu. Nét mặt bà bất động, tưởng như bà thở. Peter chạm vào vai bà. - Bainbridge ơi... Peter kêu khẽ. Bà động dậy. Peter lay bà, gọi tên bà nữa. Cậu nghĩ đến những gì Hannibal , lâu dài bị phù phép có gì động đậy. Rồi Peter lại tìm thấy chính Người đẹp ngủ trong rừng! Nhưng tại sao bà tỉnh dậy? - Hannibal ơi! Peter hét lên. Bob ơi! Lên đây nhanh. Mình tìm thấy bà Madeline Bainbridge, nhưng... mình e là quá muộn rồi!
Chương17 MƯU - Hay ta gọi bác sĩ - Bob . - Khoan - Peter phản đối. Bà tỉnh lại kìa. vậy, sau khi rên khẽ, Madeline Bainbridge mở mắt. - Thưa , cháu có pha cà phê - Bob . hãy cố gắng ngồi dậy uống chút cà phê. - Chị Madeline ơi! Clara Adams thêm và ngồi xuống giường, tay vẫn cầm tách cà phê của mình. Chị tỉnh lại . Các cậu này lo cho hai chị em ta. Em hiểu gì cả, các cậu ông Marvin cho ta uống thuốc ngủ. Nửa tỉnh, nữ diễn viên ngồi dậy, lấy tách cà phê mà Bob đưa. Bà uống hớp rồi nhăn mặt. - Các cậu là ai vậy? Bà hỏi bằng giọng buồn ngủ. Các cậu làm gì ở đây? - uống cà phê , rồi tụi cháu kể hết cho nghe - Hannibal . phải tỉnh để nghe tụi cháu. Khi bà tỉnh hẳn, thám tử trưởng tiến hành trình bày tình hình. - Horace Tremayne thuê tụi cháu để tìm lại bản thảo của - Hannibal . - Bản thảo của tôi à? Madeline Bainbridge hỏi lại - Bản thảo nào? Tôi hiểu. - Bản thảo về hồi ký của . - Hồi ký của tôi à? Nhưng tôi chưa viết xong mà. Tôi nhận ra các cậu rồi! Các cậu đến tối hôm bữa. Cậu xuống từ ngọn đồi trong khi chúng tôi làm... làm... - Lễ Sabbat - Hannibal hết câu. Tụi cháu biết chuyện, thưa . Thám tử trưởng đưa lọ thuốc cho bà nữ diễn viên. - Tụi cháu tìm thấy cái này trong phòng tắm, đây là thuốc ngủ. Tụi cháu nghĩ ông Marvin Gray cho thuốc ngủ vào thức uống hay thức ăn, để cho mở cửa hay trả lời điện thoại trong khi ông ấy vắng. - Thức uống hả? Bà nữ diễn viên vừa hỏi vừa nhìn lọ thuốc. Chúng tôi chỉ uống chút trà của Marvin pha. - Chuyện như thế này có bao giờ xảy ra chưa? Bob hỏi. - Hôm bữa tôi cũng thiếp ngủ giữa buổi trưa. Clara cũng ngủ mấy tiếng liền. lạ lùng. - Có lẽ là ngài Gray mang bản thảo đến nhà xuất bản - Hannibal giải thích. - Nhưng cậu về bản thảo nào vậy? Cậu cứ đến bản thảo hoài - Bà Bainbridge bằng giọng tỉnh hẳn. Cùng với Bob và Peter, Hannibal kể lại tất cả cho bà nghe, về việc Gray đến Nhà xuất bản Amigos, về vụ cháy xảy ra sau đó và về vụ lấy cấp bản thảo ở nhà hai chú cháu Tremayne. - hợp đồng xuất bản có chữ ký của - Hannibal . Có lẽ là chữ ký giả. - Tất nhiên - Madeline . Tôi chưa hề ký hợp đồng với nhà xuất bản nào bao giờ. Và quyển hồi ký của tôi vẫn còn trong nhà này. Tôi vừa mới viết thêm tối hôm qua. Đây, trong cái rương ngay chân giường. Peter mở rương ra. Trong đó có chồng giấy, viết bằng tay. - Có lẽ ông Gray chép lại những phần xong - Bob . Rồi mang kết quả đến cho ông Tremayne. Rồi sao nữa? Ông ấy lại cho Charles Goodfellow lấy cắp à? - Goodfellow! Bà Bainbridge la lên. Chẳng lẽ thằng cướp này vẫn còn trong vùng sao? - Vậy biết Goodfellow là tên cướp - Hannibal . - Tôi biết là thằng cướp. Tôi bắt quả tang toan trộm xâu kim cương của tôi, khi quay phim Nữ hoàng Ekatelina đại đế. Tôi đòi gọi cảnh sát, nhưng thề là tái phạm nữa. Sau này tôi biết được rằng lục túi xách của mọi phụ nữ khi quay bộ phim Tấn bi kịch ở Salem. - Trong hồi ký, có đến ạ? Bob hỏi. - Tôi nhớ nữa. Cũng có thể. - Vậy là có động cơ... Mặc dù sống dưới tên giả, nhưng vẫn sợ bị lộ tẩy. Còn vụ trộm phim nữa... - Phim nào? Nữ diễn viên hỏi. - Phim của , - Hannibal . Mấy bộ phim mà bán cho công ty Veni Vidi Vici. biết rằng phim bản của tất cả các bộ phim của được bán cho đài truyền hình đúng ạ? Hay đây lại là sáng kiến riêng của ông Gray nữa, lợi dụng ngủ? - , có, tôi biết rằng phim được bán. Chính Marvin lo phần thương lượng, và tôi ký hợp đồng. Nhưng cậu các cuốn phim bị lấy cắp à? - Dạ phải, tại phòng thí nghiệm phim Crafl, bên cạnh nhà xuất bản Amigos, ngay trước khi xảy ra vụ cháy. Phải nộp tiền chuộc, mới lấy lại được phim. Cháu nghĩ phim sao đâu và người ta trả tiền chuộc. Nhưng có biết rằng Jefferson Long đến đây để phỏng vấn tối hôm xảy ra vụ trộm ? Ông ấy phụ trách chương trình truyền hình về vấn đề duy trì trật tự an ninh. - Sao! ra là ông ấy à? Madeline kêu lên. Marvin với tôi rằng có mấy doanh nhân muốn gặp tôi. Như thường lệ, tôi ra tiếp khách, Marvin được trả công để bảo vệ tôi khỏi người thuộc thế giới bên ngoài. - Và cả hôm sau, cũng từ chối tiếp khách, khi Horace Tremayne và cháu đến xin gặp - Hannibal tiếp. Ôi! ơi, tự dặt mình vào tình thế nguy hiểm khi từ chối tiếp xúc với cái mà gọi là thế giới bên ngoài. Nữ diễn viên thở dài. - Tôi để cho Marvin lo toan tất cả. Có thể ấy lo hơi chu đáo quá... - Có lẽ ông ấy muốn cướp đoạt khoảng ứng trước mà nhà xuất bản Amigos trả cho - Hannibal giả thiết. - Tên cướp! Nữ diễn viên kêu. là khó tin! Sau khi suy nghĩ hồi, bà tiếp: - thể nào tin nổi, nhưng tôi tin các cậu. Tính Marvin rất tham. Nhưng khi tôi nghĩ rằng cố tình giấu số chuyện và bỏ thuốc tôi, là kinh khủng! - Cũng nên tìm hiểu xem có ăn cắp của chưa và kế hoạch của thế nào - Hannibal . cứ giả vờ vẫn tin . hãy giả vờ ngủ khi về và quan sát . Cháu cho số điện thoại để liên lạc với tụi cháu. Đúng hơn là hai số điện thoại. - Ồ! Chị Madeline ơi - Clara kêu. Đây là sáng kiến rất hay. Em vẫn mong có dịp trả đũa Marvin. ấy quá trịnh trọng, luôn ra vẻ ta đây! - Phải, đây là kiểu trả đũa khá hay - bà Bainbridge thừa nhận. Tôi biết tại sao, nhưng tôi tin tưởng các cậu. Mà tôi cũng cần vạch mặt Marvin. - Sợ thấy nhiều điều bất ngờ - Bob và huơ hộp quẹt màu cam sáng. Khi cháu đốt bếp lên để nấu nước làm cà phê, cháu tìm thấy hộp diêm quẹt này trong cái hũ, cùng với nhiều hộp diêm khác. Nó xuất xứ từ nhà hàng, tên là Quần Đảo Java, mà Goodfellow cũng thường lui tới. - Có lẽ Gray và Thomas gặp nhau ở đó - Hannibal đồng tình. Vậy là Gray cũng có thể dính líu đến vụ trộm phim, vụ trộm bản thảo, và cả vụ cháy nhà xuất bản Amigos. - Bắt đầu hấp dẫn rồi đó - Clara . Giống như mấy bộ phim xưa, khi nữ nhân vật chính luôn giúp đỡ các thám tử. Chương 18 LỤC SOÁT gần bốn giờ khi ba thám tử leo lên thang máy dẫn lên căn hộ của hai chú cháu Tremayne. Ba thám tử gặp chủ nhiệm nhà xuất bản bước dọc bước ngang, nét mặt lo âu. - Bữa ăn trưa có vui ? Bob ân cần hỏi. - Về bữa trưa cũng được - Mập trả lời. Nhưng về buổi chuyện trong khi ăn, khá tồi. Tôi đãi Marvin bữa thịnh soạn nhất có trong thực đơn của nhà hàng sang trọng kia, chưa kể hai chai rượu khai vị. ăn hết, uống sạch, và khi mặt trời mọc đỏ mặt , tôi nghĩ sẵn sàng tinh thần để nghe tôi , thế là tôi cho biết tin xấu về bản thảo Bainbridge. Lúc đầu, có vẻ như hiểu. với tôi về Jefferson Long. rất lấy làm buồn cười khi thấy chính Jefferson Long được giao nhiệm vụ phỏng vấn Madeline Bainbridge về vụ trộm mấy cuộn phim, rằng Madeline chịu tiếp ông Long. Chắc là Gray ưa gì ông Long. Tôi đoán từng bị ông Long chỉ tay năm ngón thời còn làm tài xế. - Điều này thú vụ đấy - Hannibal nhận xét. - Chờ nghe . Khi hiểu ra rằng bản thảo bị mất, Gray bắt đầu chớp mắt lia lịa như cái máy. Vài giây sau, tuyên bố là đáng tiếc, nhưng dù sao có thể bà Madeline chịu viết lại hồi ký từ đầu tới cuối, nếu tôi trả gấp đôi khoản ứng trước dự kiến trong hợp đồng. Mập hai tay ôm đầu, rùng mình: - Lộn xộn quá! Tôi phải cho nhà xuất bản Amigos hoạt động trở lại. Tôi phải thuê trụ sở. Tôi phải tập trung lại nhân . Cho mọi người làm việc trở lại. Để làm tất cả những việc này, tôi cần tiền, mà có chú Willm, có tiền. Mà cho dù chú Will có xuất trở lại, có khi tôi cũng chẳng có tiền, bởi vì có thể chú Will bị buộc tội cố ý gây hỏa hoạn. Nếu vậy, công ty bảo hiểm chịu trả tiền đền bù. Vậy mà Gray lại đòi khoản tiền gấp đôi. chủ nhiệm nhà xuất bản ngước mắt nhìn ba thám tử. - Ít nhất cũng hy vọng rằng tôi phí khoản tiền đầu tư bữa ăn ở nhà hàng - . Các cậu có gặp và chuyện được với bà Madeline ? - Khỏi phải ! Hannibal trả lời. Thậm chí Bob có chuẩn bị báo cáo xe buýt khi đến đây. Bob mỉm cười rút quyển sổ tay ra khói túi, tóm tắt chuyến thăm trang trại của bà nữ diễn viên. Khi nghe Bob , nét mặt Mập bớt căng thẳng dần. Khi Bob xong, Mập rạng rỡ lên hẳn. - Vậy là tôi hoàn toàn bị ràng buộc! reo lên. Tôi nợ khoản tiền ứng trước nào cả! - Ngoài ra, Hannibal thêm, qua câu chuyện Quần Đảo Java, ta có nhiều cơ sở để nghĩ rằng Gray cung cấp cho Thomas thông tin về mấy cuốn phim. - Gray cũng có thể đặt thiết bị gây hỏa hoạn lại nhà xuất bản - Horace giả thiết. Ông ta, và cả Thomas, đều có cơ hội làm việc này. Tuy nhiên là ta vẫn cần có chứng cớ. ai tin lời khơi khơi. Có cách nào làm vai trò Gray trong vụ cháy để minh oan cho chú Will ? Chẳng hạn như có lẽ kẻ gây hỏa hoạn phải mua magnê cho thiết bị gậy cháy... - Chắc chắn là phải mua đâu đó - Hannibal tỏ vẻ đồng tình. Horace ơi, có cho phép tụi em lục soát căn hộ được ? - Lục loát căn hộ à? Mập ngồi dậy hỏi lại. Để kiếm cái gì? - Kiếm magnê. - Babal à, cậu phải nghiêm túc chứ! Chẳng lẽ cậu nghĩ rằng chú Will đốt nhà sao? Tôi cũng biết rằng chú Will phải là loại người gây thiện cảm, nhưng chú phải là tội phạm. Chẳng lẽ cậu tưởng tượng chú núp trong góc để lắp ráp cái máy nổ vào đúng sáu giờ tối để thiêu hủy văn phòng nhà xuất bản chúng tôi sao? Tính chú phải như vậy đâu. - , Hannibal , giống tính chú. Hannibal đứng bất động, đầu nghiêng bên như nghe những tiếng mà người khác nghe được. - Trong vụ này - thám tử trưởng - có cái gì đó làm em thắc mắc ngay từ đầu. Bây giờ, em biết đó là gì. điều mà em thấy mà nhận ra ngay lúc ấy. Bây giờ, ta kiểm tra lại. Em biết là tìm thấy những gì ta tìm. - Hannibal vừa mới có sáng kiến đột xuất - Peter khi thấy nét mặt chưng hửng của Mập. - đừng lo - Bob với chủ nhiệm nhà xuất bản. Hannibal có bộ nhớ siêu đẳng, và khi nhớ lại cái gì đó nghe hay thấy, Hannibal lầm đâu. - Bây giờ em muốn lục soát căn hộ - Hannibal . Và em muốn bắt đầu từ phòng ngủ của chú Will. - Thôi được, chủ nhiệm nhà xuất bản ấp úng. Nếu cậu nghĩ là việc này giúp ích. Hannibal bước thẳng đến chiếc tủ có cửa luồn, chiếm cả vách tường. Hannibal mở ra. Hàng chục bộ complet sang trọng và đôi giày tây đánh bóng xuất . Hannibal tiến hành lục túi các áo vét. - Đây! Thám tử trưởng lấy ra dải kim loại từ chiếc áo vét bằng vải mỏng màu kem. - Chẳng lẽ đây là magnê? - Mập la lên. - Em tin chắc đây là magnê, và bất cứ phòng thí nghiệm nào cũng xác nhận được cho . Em cũng tin chắc rằng chú Will cố ý gây cháy. Chú Will bỏ trốn, do hoảng sợ, nhưng nếu chú là thủ phạm, chú bỏ lại miếng magnê này. Điện thoại bàn kế đầu giường reo. - trả lời ? Hannibal vui vẻ với chủ nhiệm nhà xuất bản. - Em có đưa cho bà Bainbridge số điện thoại nhà này cũng như số bộ tham mưu của bọn em ở Rocky. Em có bà ấy gọi cho tụi em, trong trường hợp Gray làm việc bất thường nào đó. Có thể bà ấy gọi. Mập nhấc ống nghe. Sau khi nghe hồi, đưa máy cho Hannibal. - Đúng bà Bainbridge đòi chuyện với cậu.