Vụ bí ẩn chuyến hành trình kinh dị - Alfred Hitchcock (18 chương)

Thảo luận trong 'Các Thể Loại Khác (Kinh Dị, Trinh Thám..)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. snowbell

      snowbell Well-Known Member

      Bài viết:
      1,358
      Được thích:
      286
      Chương 5: Điều mờ ám

      Trong chuyến hành trình này - ông Peck - ông dự định ở chung phòng với bất cứ ai. Mấy cậu bé trái nết thường hay đòi những thứ kỳ lạ như ly nước, vài miếng bánh vào lúc ba giờ sáng, mà ông quá già nên muốn bị tỉnh giấc bởi những chuyện vô lý như thế.

      Thông báo xong điều này, ông Peck đăng ký hai phòng ở nhà trọ ven đường cách xa cầu tàu Fisherman mấy khu nhà ở Monterey. Rồi ông dẫn ba thám tử đến nhà hàng ở phố Cannery ăn bữa cá rất ngon. Ông chuyện vui vẻ về Monterey và về Californie thời Tây Ban Nha. Vụ đụng độ với Snabel dường như rất xa và có lẽ là quan trọng. ràng ông Peck quên rồi.

      Tối hôm đó Ba Thám Tử Trẻ ngủ sớm. Ba thám tử nhanh chóng nhận ra rằng ông Peck dã quyết định sáng suốt về phòng trọ, nhưng cơ sở quyết định sai. Nếu ông đòi ở chung phòng với ba thám tử, chính ba thám tử bị tỉnh giấc suốt cả đêm. Ông ngoại của Peter ngáy to đến nỗi làm rung vách tường giữa hai phòng.

      - Có lẽ ông có vấn đề về khoang mũi - Bob phán.

      - Mẹ phải đâu - Peter bắt bẻ - Mẹ bảo ông ngoại muốn luôn được mọi người để ý đến, kể cả khi ngủ.

      Nhưng với vách tường giữa mình và ông già, ba thám tử sớm quen với tiếng ngáy, thiếp ngủ cho đến khi ánh nắng buổi sáng len vào khe hở giữa hai màn cửa sổ.

      Ông Peck dậy rồi. Ba thám tử nghe tiếng vòi sen chảy, ông vừa dội nước vừa hát. Ba thám tử phải vội vàng chuẩn bị sẵn sàng khi ông sang gõ cửa.

      Bữa ăn sáng gồm xúc xích, bánh kẹp và bình nước cam ở quán gần cầu tàu. Hannibal thường rất im lặng vào buổi sáng. Thám tử trưởng ăn uống thản nhiên đều đặn, nhìn ra ngoài cửa sổ. Hannibal đột nhiên nhận ra người qua đường. Kẻ đó băng qua con đường ngay trước nhà hàng. Hannibal nén nổi tiếng kêu ngạc nhiên . Nhưng rồi cậu cúi mắt xuống dĩa ăn, xắn miếng bánh.

      Peter ngồi đối diện Hannibal, bên cạnh ông ngoại. Peter để ý thấy vẻ mặt Hannibal ngạc nhiên lên rồi thay đổi nhanh chóng, há miệng ra định hỏi. Hannibal cau mày, lắc đầu , khiến Peter ngậm miệng lại.

      - Hannibal ơi, cháu ăn no chưa? - ông Peck hỏi.

      - Dạ no rồi, cháu cám ơn ông. Bữa ăn sáng rất ngon.

      - Ngon tuyệt! - Bob thêm.

      Ông Peck đẩy ghế ra, đến quầy thanh toán.

      - Babal ơi, có chuyện gì vậy? - Peter cúi ra trước hỏi - Hồi nãy trông cậu... trông cậu buồn cười lắm.

      - Snabel ở đây - Hannibal trả lời.

      Peter nhìn ra cửa sổ.

      - Ở đây? Có chắc ?

      - vừa mới ngang qua chỗ ta, xuống phố Cannery - Hannibal .

      Ông Peck quay lại, bỏ tiền bo xuống bàn.

      - Có muốn dạo cầu tàu vòng nhanh ? - ông Peck hỏi - Cũng đường ta mà. Ông muốn qua San Francisco tối nay, có thể đến luôn Santa Rosa. Ta có thể ở suốt ngày mai trong rừng đỏ.

      Ba thám tử theo ông Peck ra ngoài, băng qua đường. Bob có cầm theo máy ảnh, định chụp vài tấm cảnh biển. Bob tản bộ ra cuối cầu tàu, để có cái nhìn ràng về những chiếc tàu bập bềnh ở điểm neo và những chiếc thuyền buồm lướt ra khơi.

      Vẫn còn sớm, nhưng cầu tàu Fisherman nhộn nhịp. Du khách lang thang ở các tiệm bán quà lưu niệm nhập khẩu và vỏ sò. Bob lo chụp vài kiểu hình, còn Peter ngắm mấy con hải yến bay lượn đầu. Ông Peck lơ là nhìn cửa kính của tiệm bán đồ lưu niệm bằng vỏ sò.

      Rồi ông Peck nhìn qua đường ra cầu tàu, sượng người.

      - Thằng ranh con! - ông la lên.

      Hannibal biết mà cần nhìn theo. Chính Snabel. Chỉ có thể là mà thôi. tái xuất , còn tâm trạng vui vẻ của ông Peck biến mất. Thay vào đó là cơn giận dữ.

      - Ông ngoại ơi - Peter - ông ngoại cố bình tĩnh nhé! Đây là đất nước tự do mà. Người ta có quyền đâu người ta muốn.

      - Được rồi. Nhưng ông thích ở cùng nơi cùng lúc với nó! - ông tức giận đáp.

      Rồi ông Peck bước vào cửa hiệu bán đồ lưu niệm bằng vỏ sò, cúi mình núp sau vỏ bào ngư to tướng trưng bày ngoài cửa kính. Ba thám tử chỉ còn nhìn thấy đỉnh đầu bạc của ông, ngoài ra thấy gì khác.

      Snabel thản nhiên bước cầu tàu, hay biết rằng mình bị theo dõi. đeo cái bao máy chụp hình vai, còn máy cầm trong tay. Đó là chiếc máy Canon II, y hệt máy của Bob. Cũng như Bob, Snabel có vẻ như tìm kiếm những cánh hay để chụp. Trông như khách du lịch bình thường, áo sơ mi phanh cổ, quần jean còn mới cứng. Đôi giày thể thao cũng mới và dọc đường còn mua thêm cái nón rơm vành rộng che bớt mặt.

      Peter lưỡng lự. Có nên cảnh báo Snabel rằng ông ngoại có thể lao ra bất cứ lúc nào ? Nếu làm thế, ông Peck xem như hành vi phản bội. Peter muốn chứng kiến thêm vụ đụng độ giữa ông Peck và Snabel, nhưng Peter cũng muốn thu hút cơn giận của ông ngoại lên đầu mình.

      Cuối cùng Peter quay , nhìn ra vịnh. Hannibal cũng làm y như thế. Còn Bob thêm hai mét cầu tàu đến băng ghế. Bob ngồi xuống đối mặt với vịnh, giả vờ như thấy Snabel.

      Snabel xách máy ảnh bước đến. dừng sát gần bên Peter đến nỗi vai gần như chạm nhau. Nhưng Snabel để ý đến Peter. Snabel vẫn cứ nhìn lại phía sau va2c xem đồng hồ, như thể chờ ai đó.

      hai phút sau, có người đến.

      - Sao hả, Snabel? - giọng người đàn ông hỏi.

      Câu nhận xét của kẻ mới đến pha lẫn chế giễu với chút khinh bỉ. Hannibal quay đầu lại nhìn người đàn ông và thấy người trạc tứ tuần, đầu tóc đen thẳng. Vẻ mặt ông thản nhiên. Ông mặc quần lụa và áo sơ mi mỏng trông rất thời trang và đắt tiền. Người đàn ông đeo kính râm che mất phần khuôn mặt, nhưng Hannibal thấy được cái mũi cao hẹp và cặp môi mông cong lên thành nụ cười mỉa mai. Hai cái tai nằm dính sát đầu người đàn ông. Toàn bộ tạo ra ấn tượng kẻ khéo ngọt quen có những gì tốt đẹp nhất. Bên cạnh cá nhân lộng lẫy này, Snabel mập lùn trông xấu xí cứng đờ với cái quần jean mới và đôi giày thể thao trắng bóc.

      - Tôi có mang đến - Snabel .

      Kẻ mới đến liếc nhìn Hannibal.

      Hannibal ngẩng đầu chỗ khác, vô tư nhìn vịnh.

      - Ra kia - người đàn ông với Snabel.

      bước vài bước cầu tàu, Snabel hấp tấp heo.

      lần nữa, Hannibal nhìn theo hai người. Bây giờ hai người khá gần Bob. ràng Snabel cố tỏ ra tự nhiên. để chân lên đầu băng ghế nơi Bob ngồi, lủng lẳng cái máy ảnh ở dây vai.

      Đột nhiên mắt Snabel chỉ bào Bob, Bob có thu mình để trở nên tàng hình.

      - Quỷ thần ơi! - Snabel .

      cúi xuống, nhìn thẳng vào mặt Bob. Hannibal đoán chắc Snabel tái mặt.

      đứng thẳng người dậy, nhìn xung quanh, thấy Peter và Hannibal. thấy cả mớ tóc bạc phía vỏ bào ngư. Sau đó ông Peck ló đầu ra, thái độ nổi cơn tam bành , ánh mắt xanh bắn ra lửa. Mặt mày Snabel trắng bệt .

      - Úi chà! - Peter thốt lên.

      Peter tiến hành về hướng Snabel, định đứng giữa Snabel và tiệm bán đồ lưu niệm vỏ sò, nhưng quá trễ.

      Ông Peck lao ra khỏi tiệm, mặt đỏ gay, hai nắm tay huơ lên như thể sắp đánh Snabel trận nhừ tử.

      Snabel vội vàng bỏ máy ảnh xuống băng ghế, đưa hai nắm đấm lên. Thoạt đầu, ba thám tử nghĩ Snabel ra tay trước. Nhưng làm thế. lùi lại hai bước, giữ hai nấm tay cao lên trong tư thế tự vệ.

      Người đàn ông lịch thiệp mặc quần lụa bỏ mất.

      - Ha! - Ben Peck kêu lên rồi lại túm lấy cổ áo Snabel - Mày ngờ gặp lại tao sớm đến thế, đúng ? Tao biết mày mưu cái gì rồi, Snabel à, và tao để mày làm thế. Trấn tĩnh lại ! Hãy dừng tay khi vẫn còn kịp.

      Snabel liếm môi, định cái gì đó, nhưng chỉ thốt ra được tiếng ồng ọc. Rồi ho.

      Lạ lùng thay, toan đẩy ông Peck . cũng bước lùi, hay đấm vào ông, hoặc bỏ chạy. chỉ há hốc nhìn ông Peck, mặt mày tái mét.

      ông Peck thả cổ áo Snabel ra, mà lại gõ cốp cốp

      mạnh vào ngực Snabel, như thể Snabel là cánh cửa.

      - Hãy làm theo lời khuyên của ta và bỏ ngay lập tức nếu mày hối hận suốt đời.

      Ông Peck hài lòng với tác động gây ra, vui vẻ quay sang ba thám tử.

      - Ta nào - ông Peck - vài phút nữa tình hàng xóm bị xuống dốc dữ dội.

      Peter phát ra rằng mình nín thở và bắt đầu thở trở lại.

      Bon chụp lấy máy ảnh băng.

      Ba Thám Tử Trẻ theo ông Peck xuống khỏi cầu tàu, đến bãi đậu xe tìm chiếc xe Buick. Ông Peck vừa cười khúc khích vừa mở khoá cửa xe leo lên xe, ông cười to hơn khi xe chạy ra khỏi đường quẹo ra xa lộ.

      Có kẻ la hét phía sau lưng. Chính Snabel. đuổi theo xe, tay cầm nón rơm tay kia cầm máy ảnh.

      - Chờ ! - hét to - Peck ơi! Chờ phút !

      Ông Peck đạp ga tăng tốc, xe vọt lên nhanh.

      - Ông ngoại ơi, thế này là thế nào vậy? - Peter hỏi.

      - Chứ bộ cháu tưởng gì? - ông ngoại hỏi lại - Thằng khốn từng toan lẻn vào nhà ông bây giờ lại sát theo ta bởi vì nghĩ ông giữ những ghi chép về nguyên mẫu với ông. toan lấy cắp phát minh của ông, rồi rêu rao là của . Còn khuya mới làm được! Ông cho tù trước khi kịp lấy đồ của ông.

      - Ông làm cho bệnh viện nếu ông làm như thế nữa - Peter cảnh báo - sợ gần chết rồi, ông ngoại ơi. Nếu ông cứ hành động như thế ông bị tù. Và cháu bị mẹ cạo đầu mất!
      Last edited: 26/5/15

    2. snowbell

      snowbell Well-Known Member

      Bài viết:
      1,358
      Được thích:
      286
      Chương 6: Peter phát ra điều rắc rối

      - Khi ông ngoại vui vẻ, ông vui vẻ ! - Peter - Ý mình muốn là ai thèm lái xe xuyên đất nước với lũ nhóc như bọn mình. Mà ông ngoại có vẻ thích có bọn mình.
      - Nhưng khi ông ngoại nổi điên lên... dễ sợ quá!

      Hannibal gật đầu. Hannibal biết ông Peck nhiều năm nay rồi, nhưng Hannibal chưa bao giờ ở với ông lâu như thế này. Hannibal kinh ngạc và khó hiểu về số hành động của ông. Thám tử trưởng ít khi để cho người lớn thắng thế, nhưng ông Peck quá khác người. Bây giờ Hannibal tin chắc rằng còn nhiều rắc rối trước khi hết chuyến hành trình, rắc rối !

      là 1g30 chiều. Hannibal và Peter tựa lưng vào thanh cản sốc xe Buick, nhìn ông Peck. Ông Peck và Bob leo lên phần đoạn dốc cỏ. Bob bận bịu chụp hình. Ông Peck thích thú ngấm vịnh San Francisco và cầu Golden Gate. Tâm trạng ông Peck rất vui vẻ. Peter hy vọng rằng kéo dài như thế lâu.

      ra, hôm nay cơn giận của ông Peck ngắn ngủi. Ông chỉ lầu bầu cằn nhằn cho đến khi xe ra đến xa lộ 101. Sau đó suy nghĩ về Snabel tan biến như sương mù dưới ánh nắng, rồi ông Peck bắt đầu húyt sáo. Xe chạy nhanh hướng bắc đến San Francisco, rồi dừng đó ăn trưa và tưởng nhớ vài kỷ niệm. Trong bữa ăn trưa, ông Peck kể cho ba thám tử những mẩu truyền thuyết về vụ động đất kinh khủng ở San Francisco năm 1906.

      - Thành phố gần như cháy trụi, phải ạ? - Hannibal hỏi.

      Ông Peck gật đầu.

      - Ống nước và ống ga bị vỡ khi xây ra động đất, rồi khi ga bốc cháy, còn nước để dập lửa nữa.

      Ông Peck nhìn đồng hồ rồi báo rằng đến lúc lên đường tiếp.

      Sau hai giờ trưa, xe chạy qua cầu Golden Gate. Xe rời xa lộ ở Sausalito, chạy lên vùng đồi, dừng lại để cho Bob chụp hình. Bốn ông cháu vẫn còn đó lúc hai giờ rưỡi, khi Bob phát rằng xài hết cuộn phim trong máy.

      - Lạ - Bob - mình nhớ là phải còn nhiều pô hơn nữa chứ.

      Bob chạy xuống đồi, lấy túi đồ chụp hình để phía sau xe, thay phim mới. Rồi chụp thêm nhiều tấm hình nữa.

      Rồi xe trở ra xa lộ, về hướng bắc qua vùng đồng quê nên thơ. Mặt trời dần về hướng tây.

      Đến giờ ăn tối, bốn ông cháu dửng ở Santa Rosa. Ông Peck lấy hai phòng gần nhau ở khách sạn tại đó. Hai phòng có cạnh cửa thông nhau. Ông Peck đùa là ông phải kiểm soát theo dõi ba cậu bé.

      - Có lẽ trong chuyến này, tất cả chúng ta đều phải theo dõi lẫn nhau - Peter .

      Peter lại buồn rầu, nhưng chỉ trong phút. Ông ngoại đề nghị ra hồ bơi khách sạn để bơi, và Peter vui vẻ lên ngay. Bữa ăn tối trong khách sạn càng làm cho Peter thấy phấn khích hơn nữa, và sau bữa ăn Peter cảm thấy dễ chịu khi cả ba cùng xem truyền hình trong phòng.

      Peter quyết định ra mua lon soda ở cái máy bán nước tự động bên hồ bơi. đường ra cửa, Peter liếc nhìn qua cửa sổ. Và ngay lập tức, Peter quên ngay cái lon sođa.

      Phòng Ba Thám Tử Trẻ nằm ở tầng hai và nhìn xuống bãi đậu xe. Peter thấy những dãy xe nền xi măng ở phía dưới. Xe Buick ở dưới đó, gần như ngay dưới balcon trước phòng, còn phía sau chiếc Buick là chiếc Lincoln mới toanh sáng bóng.

      Ed Snabel vừa mới bước ra khỏi chiếc Lincoln.

      Peter nín thở. Trong giây, cậu bất động, gần như bị tê liệt. Rồi Peter quay lại :

      - Babal, Bob, ra đây nhìn kìa.

      Trong nháy mắt, Bob và Hannibal chạy ra bên cạnh Peter. Qua cửa sổ, ba thám tử nhìn theo Snabel từ từ vòng qua xe ông Peck. cúi xuống, nhìn qua cửa sổ xe. Rồi ra sau xe, thử nắp cốp xe. Sau đó nhìn lại phía sau về hướng văn phòng khách sạn, rồi nhìn lên dãy cửa sổ cao.

      Ba thám tử thụt lùi vào để bị phát .

      Snabel chau mày, rồi leo lên xe Lincoln, chạy .

      Suốt hồi ai gì.

      - Có thể ông ngoại nghi ngờ như vậy là đúng - cuối cùng Hannibal - Có thể Snabel mưu lấy cắp ý tưởng của ông ngoại.

      Peter lắc đầu.

      - Mình... mình cũng biết nữa. Mình cứ nghĩ rằng đây chỉ lại là suy nghĩ kỳ quặc của ông ngoại nữa. Nhưng có thể lần này ông ngoại hoang tưởng. Hoặc cũng có thể ông ngoại khùng mất, và cả Snabel cũng vậy. Nhưng mà... nên với ông ngoại rằng bọn mình nhìn thấy Snabel. Chắc chắn ông ngoại thẳng ra đồn cảnh sát địa phương nộp đơn kiện đòi bắt giữ Snabel. Có thể cuối cùng cảnh sát nhốt chính ông ngoại vào xà lim, làm sao mà biết nổi!

      - thể nào ngờ được - Hannibal đồng tình - Nhất là khi liên quan đến ông Peck.

      - Cũng có thể chỉ là trùng hợp - Bob thêm - Có thể Snabel cũng nghỉ, lại tình cờ cũng đến đây. Rồi nhìn thấy xe ông ngoại, rồi quyết định nên

      tìm chỗ khác để qua đêm.

      - Ê mình mới nghĩ ra - Peter kêu - Snabel lấy đâu ra chiếc Lincoln mới toanh? lái chiếc Chevy cũ xì mà.

      - Có thể thuê - Hannibal - Có thể nghĩ chiếc xe cũ của chịu nổi chuyến .

      Ba Thám Tử Trẻ trở ra ngồi xem truyền hình. Ông Peck cũng xem với ba thám tử hồi. Đến mười giờ rưỡi tất cả đồng lòng tuyên bố ngày hôm nay chính thức kết thúc rồi tắt đèn ngủ.

      Ông Peck ngủ rất nhanh, và chẳng bao lâu tiếng ngáy của ông vang dội lên từ phòng bên cạnh. Bob thở dà, còn Hannibal cười. Peter ngồi dậy đóng cánh cửa giữa hai phòng lại, rồi trở lên giường ngủ ngay.

      Peter có giấc mộng kỳ lạ, nhưng quen thuộc cách tệ hại. Trong giấc mơ, Peter theo ông ngoại qua tiền sảnh của khách sạn. Đó là tiền sảnh rộng lớn đầy ắp những người ăn mặc kiểu cách sang trọng nhìn chằm chằm và cười chỉ chỏ vào hai ông cháu. Peter đột nhiên nhận ra rằng ông ngoại mà chỉ mặc mỗi cái áo lót đỏ và quần xà lỏn trắng có thêu những quả tim đỏ. Còn Peter hoàn toàn mặc gì cả.

      Peter rùng mình thức dậy. Trời tối thui và yên lặng. Peter nghĩ có lẽ rất khuya. Cậu ra khỏi giường, đến nhà tắm lấy chút nước. Như có linh tính, Peter nhìn qua cửa sổ.

      lần nữa có kẻ bước từ tử, lén lút sau dãy xe phía dưới. Peter lặng người.

      Hình bóng cúi núp phía sau xe Buick.

      - Babal ơi!

      Peter bước nhanh đến giường gọi Hannibal dậy.

      - Babal ơi! - Peter thầm - Nhanh! Dậy ! Snabel. dưới bãi đậu xe, rình rập xe của ông ngoại.

    3. snowbell

      snowbell Well-Known Member

      Bài viết:
      1,358
      Được thích:
      286
      Chương 7: Vòng quay kinh hoàng

      Ba Thám Tử Trẻ chân lao xuống dưới.
      Hannibal vấp ngã, gây tiếng va cầu thang. Thám tử trưởng kịp chụp lan can để khỏi té.

      Hình bóng núp sau xe Buick giật mình, nhìn nhanh về hướng cầu thang, rồi lao ra khỏi dãy xe về hướng con đường.

      Ba thám tử rượt theo, chạy ì ạch bằng chân . Khi ra tới đường, kẻ rình rập biến mất.

      - Xui quá! mất rồi - Bob la lên.

      - Cám ơn Babal nhé - Peter .

      - Cậu có chắc là Snabel ? - Hannibal hỏi lại làm như nghe câu mỉa.

      - Chắc - Peter tuyên bố - Mình thấy được mặt khi ngang qua đèn cổng.

      Ba thám tử trở về chỗ xe Buick, vòng qua, kiểm tra cửa xe. Cửa xe vẫn khoá, cốp xe cũng vậy. Hannibal quỳ xuống hai tay hai chân, nhìn xuống dưới xe, nhưng thấy gì.

      - Phải lấy đèn pin - thám tử trưởng quyết định.

      Cửa phía mở ra, ông Peck bước ra balcon.

      - Có chuyện gì vậy? - ông hỏi - Gần bốn giờ sáng rồi!

      Lẽ ra là tiếng thầm, nhưng tiếng thầm của ông Peck có thể nghe được cách xa nửa dặm. Đèn ở dãy bên khách sạn sáng lên, vài người khách nhìn xuống.

      - Có kẻ rình rập dưới này - Peter .

      - Chắc chắn là Snabel! - ông Peck .

      Peter xác nhận điều này, nhưng cũng chối. Ông Peck ra lệnh ba thám tử trở lên lầu. Khi cả ba vào phòng lại, ông Peck càu nhàu về Snabel.

      - nghi ngờ về cái ông có - ông Peck tuyên bố - lấy được.

      - Ông ngoại ơi, ông có cái gì vậy? - Peter hỏi.

      - Đừng hỏi - ông ngoại Peter trả lời - cháu biết càng ít càng tốt. Bây giờ các cậu hãy trở lên giường, ngủ cho hết đêm. Chẳng lẽ để cho kê bần tiện kia làm cho các cháu mất ngủ. Cho đến nay chưa gây hại được gì, đúng ?

      - Dạ, tụi cháu cũng nghĩ thế, thưa ông - Hannibal trả lời.

      Ông Peck gật đầu.

      - Cái kiểu của là như thế, lén lút lượn lờ rình rập, nhưng ra tay !

      Ông Peck trở về giường, và trong khoảng thời gian ngắn đáng kinh ngạc, ông ngáy khò khò trở lại.

      - Hy vọng ông ngoại đúng - Peter lo lắng nhận xét - Nhưng nếu Snabel chỉ rình rập đơn thuần, mà hơn thế? Lỡ toan phá hoại xe? Làm cho xe chạy được nữa hay cái gì đó như thế? Bây giờ mình xuống ngủ dưới đó, phòng trở lại.

      Peter lấy chăn giường, lẻn vào phòng ông ngoại. quấy gì tiếng ngáy vang như sấm của ông Peck, Peter lấy chìa khoá xe trong ngăn tủ. Rồi Peter và Hannibal xuống lầu. Hai thám tử lấy đèn pin trong hộp xe ra, nhưng đèn sáng khi bật lên.

      - Xui quá - Peter - Hết pin. hiểu nổi Snabel toan làm cái quái gì?

      - Cho dù có là gì nữa - Hannibal - thành công. Thôi được, nếu tái xuất , cậu cứ hô to lên.

      Peter hứa là kêu hết sức mình. Hannibal trở lên lầu. Peter trườn vào yên sau xe Buick, cuộn mình lại, tin chắc là chợp mắt được.

      Peter ngủ được, nhưng yên giấc, và lại có những giấc mơ kỳ lạ. Khi thức dậy lại, mặt trời vừa mới mọc lên, chim hót cây và người phụ nữ mập tròn mặc bộ đồ thể thao đỏ chói gõ kính cửa sổ xe.

      - Cậu có bị làm sao ? - người phụ nữ gọi.

      Peter ngồi dậy, bị trượt từ yên xe xuống sàn.

      Người phụ nữ hốt hoảng xoay thử tay cầm cửa xe, nhưng Peter khoá cửa xe trước khi ngủ.

      - Cháu sao! - Peter la lên - Cám ơn, cháu sao đâu.

      Peter kéo chăn lên để che bộ đồ ngủ, rồi mở cửa xe, loạng choạng bước ra ngoài.

      - Bố mẹ cháu suy nghĩ sao thế này? - người phụ nữ mắng - Ngủ ở ngoài như thế này đâu có an toàn!

      - Dạ vâng, thưa - Peter đáp.

      Peter chạy lên lầu, cào cửa để Hannibal hoặc Bob mở cửa cho mình vào.

      - tường tượng nổi! - Người phụ nữ tự mình dưới bãi đậu xe - Có nhiều người sẵn sàng làm bất cứ chuyện tầm bậy nào chỉ để phải trả tiền thuê thêm phòng khách sạn!

      Bob mở cửa, Peter chui vào.

      - Đừng ông ngoại về chuyện này - Peter dặn - Ông ngoại giận điên lên nếu nghe được lời cái bà dưới kia.

      - Chắc chắn rồi - Bob cười .

      Ngày hôm đó, bốn ông cháu chạy về hướng bắc xa lộ Redwood. Tâm trạng ông Peck hết sức vui vẻ. Những hàng cây to mọc hai bên đường làm ông hoài nhớ đến những chuyến thời xưa, khi vợ ông còn sống.

      - Cháu còn nhớ bà ngoại hả Peter? - ông hỏi Peter.

      - nhớ nhiều - Peter trả lời - Bà ngoại làm bánh táo rất ngon, cháu nhớ được chuyện này.

      - Đúng là bà làm rất ngon - ông Peck đáp.

      Hannibal nhìn ông già và ngẫm nghĩ rằng nơi ông Peck có hai con người khác nhau. là ông ngoại thương, vui vẻ, dám dẫn cháu mình cùng bạn chuyến tuyệt vời. Con người kia là ông già lẩm cẩm, khó tính, hay gây , ấp ủ những nghi ngờ quá đáng về người láng giềng.

      Mặc dù thoạt đầu ông Peck có vẻ điên khùng, nhưng bây giờ Hannibal phải thừa nhận rằng có phần đúng đắn trong lời buộc tội của ông. Ed Snabel rình rập quanh chiếc xe Buick. Có phải vì muốn cướp phát minh của ông Peck ? Hay có lý do nào đó khác trong hành động của ?

      Hannibal tự hỏi, có lẽ lần thứ trăm, biết phát minh mới của ông Peck có thể là gì. Tuy nhiên Hannibal biết là nên hỏi. Ông Peck cương quyết . Nhưng ông lại rất chịu về Snabel, nên Hannibal cho rằng Ba Thám Tử Trẻ có thể biết thêm được cái gì đó nếu ông Peck nhiều hơn.

      - Cháu thắc mắc về phong lan - Hannibal đột nhiên .

      - Phong lan hả? - Bob kinh ngạc nhìn Hannibal - Phong lan nào?

      - Ông Snabel trồng phong lan mà, đúng ? - Hannibal hỏi.

      - Đúng - ông Peck trả lời.

      - Trông ông Snabel thuộc típ người đủ kiên nhẫn trồng hoa cây kiểng - Hannibal nhận xét - Thậm chí bãi cỏ cũng cắt.

      - Bởi vì cắt cỏ kiếm được tiền - ông Peck - Trừ phi là người làm vườn chuyên nghiệp. Snabel quan tâm gì đến cây cỏ, chỉ thích tiền thôi. bỏ ra rất nhiều thời gian cho phong lan bởi vì phong lan trị giá rất nhiều tiền. Các tiệm hoa mua phong lan của . thuộc hội phong lan, mỗi tháng tập hợp đống những tay khờ mê phong lan giống như để so sánh cây lan. Ông dám chắc cũng ăn cắp phụ liệu của mấy người đó thôi.

      - Vậy bây giờ ai chăm sóc phong lan thay Snabel? - Hannibal hỏi.

      - Có thể là thành viên hội - ông Peck trả lời - , ông chẳng thèm lo lắng gì chuyện này. Các cháu có biết rằng khi vừa mới dọn đến khu đó ở, nhà ông bị mất nước suốt thời gian ? Công ty cấp nước phát chỗ rò rỉ giữa ống cái từ ngoài đường vào nhà ông. Khi cho sửa xong rồi, ông vẫn có nước. Thế là ông sang nhà Snabel với cái ấm nước trà để xin chút nước từ cái vòi ngoài vườn.

      - gọi cảnh sát à? - Bob hỏi đại.

      - đòi gọi cảnh sát - ông trả lời - còn buộc tội ông nối ống nước mình vào vòi , khi có ở nhà, để dùng nước tưới bãi cỏ! Làm như ông có thể làm trò bủn xỉn như thế!

      Ót ông Peck bây giờ đỏ gay lên, và lần đầu tiên ông Peck còn chú ý gì đến rừng cây đỏ nữa.

      - ràng Snabel bị bệnh hoang tưởng - ông Peck tuyên bố - vì vậy mà nghĩ ông lấy cắp nước của . Các cháu có biết bệnh hoang tưởng là gì ? Là khi đầu óc người bệnh hoạn đến nỗi người đó tưởng tượng mọi người khác muốn hành hạ mình. Snabel là kẻ bị bệnh hoang tưởng!

      Hannibal bị khuất phục bởi cơn giận của ông Peck. Thám tử trưởng cho rằng mình nghe đủ về Snabel rồi và đưa ra những câu nhận xét để thu hút chú ý của ông Peck về tay hàng xóm đáng ghét nữa. Xe chạy trong im lặng suốt hồi.

      Nhưng ngày hôm đó quá đẹp trời, còn rừng gỗ đỏ quá hùng vĩ, nên ông Peck quên cơn giận và lại bắt đầu hồi tưởng. Tâm trạng vui vẻ của ông kéo dài suốt đường đến thành phố Crescent, Californie.

      Mặt trời xuống thấp khi xe chạy vào thành phố bên bờ biển. Bốn ông cháu nhận phòng khách sạn, tắm rửa, rồi ra ngoài thám hiểm bến tàu gần đó.

      Cầu tàu đơn giản hơn nhiều so với Cầu tàu Fisherman thấy ở Monterey. Nhưng cũng có bãi đậu xe kè, vài nhà hàng, hai cửa hiệu. Phía bên kia nhà hàng là bến tàu với các thuyền buồm neo. Bến tàu khá nhộn nhịp với những người thợ sửa chữa, hàn, tô, lau chùi. Có nhiều cặp chậm rãi tản bộ, ngắm hoàng hôn và chim mòng biển.

      - Dường như ta đánh lạc được Snabel rồi - ông Peck đột nhiên .

      Peter cảm thấy lo lắng. Ông ngoại của Peter nhắc đến kẻ trồng phong lan khó chịu được mấy tiếng đồng hồ rồi. Peter hy vọng rằng ông ngoại quên mất Snabel. Nhưng ông Peck quên.

      - Ông có nhìn xa lộ phía sau qua kính hậu - ông Peck với ba thám tử - Dường như có ai chạy theo đuôi ta. Có lẽ các cháu làm cho khiếp sợ tối hôm qua, khi bắt quả tang lảng vảng gần xe.

      - Chắc là thế - Peter vội .

      Rồi Peter quay về hướng xa lộ, bởi vì có tiếng xe môtô và tiếng la hét.

      Bảy chiếc môtô chạy nhanh kè. Người xe máy đều là những chàng thanh niên lực lưỡng mặc áo blouson da đen.

      - Hừm! - ông Peck kêu - Trông dữ tợn quá.

      Đúng vậy. Ngoài áo blouson da đen, phần lớn bọn chúng đều có râu, hoặc những bộ râu mọc lởm chởm như muốn đâm lên tận mặt, hoặc những bộ râu cứng đờ cắt tỉa thành những hình thù kỳ lạ. Đám chạy môtô đeo dây nịt và vòng da ở cổ tay đính đầu đinh làm núm và đeo găng tay óng ánh đinh tán.

      - Ê, ông ngoại! - thanh niên kêu lên.

      lao môtô đến ông Peck, rồi trượt xe .

      Ba thám tử nghĩ ông Peck nổi cơn tam bành. Nhưng thấy gì cả. Thay vì vậy, ông già nhìn theo đám thanh niên chạy môtô, mỉm cười.

      - Tôi tin chắc rằng cũng có những người rất tử tế chạy môtô - ông - nhưng hôm nay có.

      - Ông ngoại ơi, ta về nhé? - Peter dỗ ngọt ông.

      Đám môtô chạy rầm rầm đến cuối kè. Bọn chúng tụm lại quanh kẻ toan làm cho ông Peck sợ. Tất cả bọn chúng nhìn lại ông Peck và ba thám tử theo kiểu tính toán.

      - ! - Peter níu tay áo ông ngoại - Ta khỏi chỗ này ông ngoại ơi.

      - Iiiiiiii- iaaaaaa! - tay chạy môtô rống lên.

      Tiếng máy môtô rồ lên. Tay chạy môtô vừa mới hét lên phóng thẳng vào ông Peck và Ba Thám Tử Tre3!

      - Cứ đứng gần lại! - ông Peck la lên rồi bước lên phía trước để đón cuộc đột kích của tay chạy môtô.

      Hannibal cảm thấy bao tử thắt lại vì khiếp sợ. Phía sau chiếc môtô dẫn đầu, những chiếc còn lại đến, vừa chạy vừa cười khinh bỉ chế nhạo. tên huơ cái gì đó lên trời. Đó là sợi dây nịt đính mảnh sắt.

      Xung quanh, những người đứng xem và những người dạo bỏ chạy.

      - Gọi cảnh sát ! - Có ai la lên.

      Xe môtô chạy rầm rầm ngang qua ông Peck, rồi xoay đầu lại về phía ông. Tiếng cười bây giờ to hơn.

      Rồi đám chạy môtô bao vây ông Peck và Ba Thám Tử Trẻ thành vòng tròn. Chúng chạy liên tục, thành những vòng tròn khép kín càng lúc càng hơn, càng lúc càng kề sát con mồi bị nhốt bên trong. Đối với chúng, đây là trò chơi, trò chơi kinh hoàng!

      - Bắt lấy! - tên hô to rồi lái ra khỏi vòng tròn, đâm thẳng vào ông Peck.

      Đến lúc cuối cùng nhất có thể được, thắng gấp lại.

      Ba thám tử nhìn thấy hai con mắt sáng lên phía bộ râu và những chiếc răng vuông trắng trong khuôn mặt dơ dáy. Bốn ông cháu nghe tiếng cười của lấn át cả tiếng xe môtô.

      Rồi ông Peck cử động. động tác nhàng đến nỗi ba thám tử gần như thấy. Ông Peck vừa mới quăng vật gì đó.

      Tiếng nổ vang lên, rồi có đống khói đen dày đặc bay lên cuồn cuộn bao trùm chiếc môtô tấn công. Hai con mắt hoảng hốt lên, cái miệng mỉm cười hả ra để la. Tên lái môtô nhảy lên, rồi quay đầu xe gắt đến nỗi ngã xuống.

      Ông Peck lại ném nữa. lần nữa có tiếng nổ ngắn, rồi khói dày đặc bay lên.

      Đám môtô quay , hoảng sợ, nhìn tứ phía để tìm xem kẻ bắn có thể núp ở đâu.

      Tiếng còi hụ vang lên từ xa lộ. Hai xe cảnh sát rẽ vào kè với đèn chớp chớp.

      - Bây giờ ta ăn nhé? - ông Peck .

      Ông Peck thẳng đến nhà hàng cầu tàu. Ba thám tử chạy lon ton theo ông.

      - Bác có sao ạ? - người đặt tay lên vai ông Peck hỏi thăm.

      - nên đùa cợt với loại người kia - người khác - Chúng có thể dữ tợn lắm!

      - bạn trẻ à, tôi hề đùa cợt - ông Peck thông báo - Nếu cảnh sát đến kịp ngay tức , bọn lưu manh kia biết tay tôi rồi!

    4. snowbell

      snowbell Well-Known Member

      Bài viết:
      1,358
      Được thích:
      286
      Chương 8: Những ngày nguy hiểm

      Ông Peck nhìn qua cửa sổ nhà hàng. ông thấy cảnh sát hỏi cung đám mô tô. Bọn chạy môtô miễn cưỡng xuất trình bằng lái.

      - Nếu quá nóng lòng muốn tiếp tục cuộc hành trình, ông ký đơn kiện bọn côn đồ kia rồi - ông Peck - Ông dứt khoát tha, buộc chúng phải vào tù nơi chúng doạ được ai khác nữa trong thời gian.

      Ông Peck mở thực đơn ra.

      Ngoài cầu tàu, bọn môtô nổ máy xe trở lại. Bọn chúng tụ lại thành nhóm, chạy từ từ xuống cầu tàu.

      Hai cảnh sát trở lên xe chạy theo.

      - Bọn chúng có vào tù ? - Bob hỏi.

      - Chắc là đâu - ông Peck - Có lẽ cảnh sát hộ tống chúng ra khỏi thành phố, rồi đuổi .

      - Ông ngoại ơi, cái gì tạo ra tiếng đó? - Peter hỏi.

      - Tiếng gì? - ông Peck hỏi lại.

      Ông ngoại Peter tập trung xem thực đơn và có vẻ quên mất đám côn đồ chạy môtô.

      - Ông ném cái gì đó vào tên định tông vào ta, rồi nó bắn lên như súng. Cái đó là cái gì vậy? Pháo à?

      - hề! - ông Peck sừng sộ lên - Pháo hoa là bất hợp pháp trong số vùng. Đây là trong các phát minh của ông. Hy vọng thành công khi nào ông đưa ra thị trường. Chỉ là thiết bị gây tiếng ồn to, tạo nhiều khói, hoàn toàn vô hại và hợp pháp. Có thể bán thị trường như biện pháp chống tội phạm. Nó có thể làm cho bọn trộm cắp và ăn cướp phen hú vía.

      - Nếu nó có thể làm cho tay côn đồ chạy môtô sợ có thể làm cho bất cứ ai khác sợ - Peter mỉm cười - Nhưng chuyện gì xảy ra khi bọn trộm cắp và ăn cướp hiểu ra rằng cái đó vô hại?

      - ông bán cho người phát thư - ông Peck vui vẻ trả lời - Các cháu biết người đưa thư gặp rắc rối như thế nào với mấy chú chó giữ nhà hung tợn đâu.

      xong, ông Peck khép quyển thực đơn lại và quyết định chọn gọi món cá chỉ vàng cho bữa ăn tối.

      Vào lúc giờ trưa ngày hôm sau, bốn ông cháu vừa chạy qua thành phố Portland, bang Oregon, Peter thở dài.

      - Ông ngoại ơi, có điểm cao để ngắm ngọn núi St. Helens. Ta ghé đó được ?

      - Dĩ nhiên - ông Peck - Ta có dịp nhìn bao nhiêu núi lửa tắt trong đời người? Đừng bao giờ bỏ lỡ cơ hội, ông luôn tự nhủ như thế, cháu à.

      Ông Peck rẽ ra khỏi xa lộ liên bang, xe chạy lên vùng đồi núi, càng lúc càng cao, qua những con đường ngoằn ngoèo. Bầu trời trở nên xám hơn, và đột nhiên có những làn mây ngang đường.

      Cuối cùng cũng đến được điểm ngắm cảnh. Bốn ông cháu biết rằng mình phải tưởng tượng ra núi St. Helens. Bây giờ cả bọn những đám mây thấp, và khi nhìn về hướng đông, nơi lẽ ra có ngọn núi, bốn ông cháu chỉ thấy những đám mây cuồn cuộn xám xịt, ngoài ra thấy gì khác.

      - Xui quá! - Peter kêu.

      Ông Peck mỉm cười.

      - sao. Ta còn có cả đất nước rộng lớn này trước mặt, với nhiều quang cảnh tuyệt đẹp.

      Ông Peck quay đầu xe, bắt đầu trở xuống đường liên bang. Trước khi ra lại con đường chính, mưa rơi lách tách vào kính xe.

      xa lộ 5 có vài xe bật đèn pha. Ông Peck quyết định ngay rằng dừng ở Longview, bang Washington, chứ cố tiếp. Ông Peck quá mải mê tính toán lên kế hoạch tiếp cho chuyến nên để ý chiếc Lincoln đậu bên đường, ngay khúc quẹo ra xa lộ, cùng phía với xe Buick. Xe Lincoln bật đèn, nhưng hai thanh chùi kính chạy qua lại và chùm khí thoát bay lên khí ẩm ướt.

      Hannibal sựng lại khi thấy chiếc xe. Khi chạy ngang qua để hòa vào dòng xe về hường bắc, Hannibal nhìn lại. Có kẻ cúi mình tay lái. Có phải Snabel ? Xe rất giống chiếc mà Snabel lái ở Santa Rosa, nhưng Hannibal chắc. Thám tử trưởng biết rằng có hàng trăm chiếc Lincoln xám đường. Gần như theo phản xạ tự động, thám tử trưởng ghi nhớ số xe: 920-XTJ.

      - Snabel! - ông Peck đột nhiên rít lên.

      Ông Peck thắng gắp thèm báo trước. Chiếc xe chạy phía sau bóp còi inh ỏi.

      - Ông ngoại ơi, coi chừng! - Peter kêu lên.

      Ông Peck lại tăng tốc đúng lúc chiếc xe phía đằng sau thắng và quẹo để tránh. có vụ va chạm nào. Tuy nhiên ba thám tử vẫn run, còn ông Peck tỏ ra hối hận.

      - Xin lỗi nhé - ông Peck - chiếc xe đậu mà ta vừa mới thấy... ông nhìn lắm, nhưng ông dám chắc là Snabel.

      Ba thám tử nhìn lại. Chiếc Lincoln vẫn còn đó, đậu bên đường, màu xám hòa lẫn với màu xám của trời mưa.

      - Xe đó theo ta đâu - Hannibal - Xe chỉ đậu đó như thể xem bản đồ tìm đường hoặc... hoặc có thể bị hư xe.

      - Rất có thể Snabel theo ta. Nếu thông minh tí, có thể đoán rằng ta con đường này ít nhất cho đến Seattle. Có thể toan đánh lừa nghi ngờ của ta.

      Sau đó cả xe im lặng hồi. Ngày hôm đó bốn ông cháu nghỉ sớm và chạy dọc ngang những con đường ở Longview cho đến khi tìm ra được khách sạn ven đường. Ông Peck quyết định chọn khách sạn đó: đủ xa xa lộ, Snabel bao giờ định vị được ông tại đó.

      - phải là ông thích như vậy - ông Peck - Cả đời ông chưa bao giờ né tránh cuộc chạm trán, nhưng ông xử lý sau. Điều quan trọng là đến New York bình an vô , và nếu được nghỉ ngơi và thưởng thức quang cảnh đường .

      Cũng giống như ông Peck, Ba Thám Tử Trẻ quen trốn tránh vấn đề. Nhưng trong trường hợp này dường như trốn chạy là việc duy nhất có thể làm. Nếu Snabel rượt đuổi theo cả nhóm, thể làm gì khi chưa ra tay. Nếu ông Peck chỉ tưởng tượng ra rằng Snabel theo đuổi ông, ba thám tử chỉ có thể ở sát bên ông thôi.

      Đêm hôm đó, Hannibal tỉnh giấc khoảng sau mười giờ khuya chút. Thám tử trưởng nghe tiếng ông Peck hăng hái ngáy ở phòng bên cạnh. Nhưng phải tiếng ngáy đánh thức Hannibal; Hannibal quen với tiếng ngáy ngay từ . Mà là ánh sáng của đèn pha quẹo từ từ vào khách sạn, rồi dừng lại.

      Tiếng cửa xe mở ra, mặc dù người lái tắt máy xe. Tiếng chân bước hấp tấp nền đất bên ngoài, rồi đứng lại, rồi lại bước nhanh.

      Hannibal ra khỏi giường.

      Cửa xe đóng lại khi Hannibal chạy nhanh ra cửa sổ.

      Khi nhìn ra, Hannibal thấy chiếc xe to quẹo ra đường.

      Có phải chiếc Lincoln ? Hannibal dám chắc.

      Thám tử trưởng trở vào giường, nghiêm khắc tự nhủ rằng mình trở nên kỳ quặc kém gì ông Peck. Chẳng bao lâu sau, Hannibal sợ nhìn thấy Snabel núp sau mỗi bụi cây, hoặc theo mình mọi xa lộ. là vô lý. Mà cho dù Snabel có theo bốn ông cháu suốt lộ trình, có thể hy vọng được cái gì? chưa hề phá hoại xe hay lục soát phòng bốn ông cháu.

      Còn phát minh mà ông Peck dự định giới thiệu ở New York? Phát minh đó ở đâu? Trừ phi nó đủ để nhét vừa cái vali, Hannibal nghĩ ra được chỗ nào xe để có thể giấu được.

      Cuối cùng Hannibal thiếp ngủ và khi thức dậy Bob và Peter dậy và thay đồ. Hannibal phải nhanh tay lên.

      Ngày hôm đó, xe chạy băng qua bang Washington về hướng đông, leo lên dốc để vượt dãy Cascade Mountain, rồi xuống vùng đồng bằng rộng lớn cằn cỗi.

      - Đây y như sa mạc! - Peter có vẻ thất vọng - Cháu cứ nghĩ toàn bang Washington là rừng thông chứ.

      - Thế là cháu nghĩ sai rồi - ông ngoại trả lời.

      Nhưng phía sau Spokane, lại là núi, và thỉnh thoảng những con suối chảy bên đường và rừng rậm như sát gần lại.

      Đêm hôm đó, cả nhóm dừng ở Coeur d'Alene, bang Idaho. Ông Peck lại đòi tìm khách sạn , xa đường cái giống như khách sạn ở Longview, bang Washington.

      lần nữa tất cả lại nghĩ đến Snabel.

      Nhưng ông Peck khá vui vẻ.

      - Có thể ta đánh lạc được rồi - ông Peck - ông nhìn kính hậu suốt ngày, thấy gì khả nghi cả. Nhưng nên dễ ngươi. Ta qua đêm ở đây, và nếu còn theo phía sau ta, tưởng rằng ta dừng ở Spokane hoặc ta dã tiếp đến Missoula.

      Peter hết lòng mong mỏi rằng những suy nghĩ lo âu của ông ngoại về Snabel có thể chấm dứt. Và có lẽ như thế. Suốt bữa ăn tối, và buổi đánh gôn mini sau đó, ông Peck nhắc gì đến Snabel nữa. Ông Peck dành được số điểm cao nhất, rồi dẫn ba thám tử trở về khách sạn, rất hài lòng về mình.

      Đêm hôm đó, sau khi mọi người ngủ say, tiếng tu húyt cao thé dai dẳng vang lên khắp khách sạn.

      - Cái gì vậy? - Peter ngồi chồm dậy kêu.

      Tiếng hụ cứ vang lên liên tụ,c xé tai, khó chịu. Peter khịt mũi ngửi, rồi hô lên.

      - Babal! Bob! Dậy nhanh lên!

      Peter dộng vào tường để đánh thức ông Peck.

      - Ông ngoại ơi! Báo động khói! Khách sạn cháy!

    5. snowbell

      snowbell Well-Known Member

      Bài viết:
      1,358
      Được thích:
      286
      Chương 9: Tấm màn khói

      Iiiiiiiiiii! Tiếng kêu rít của nhiều hệ thống báo động cháy vang dội trong đêm khuya.

      Ba Thám Tử Trẻ nghe được tiếng người chạy và la hét. Cửa xe đóng sầm lại. khí dày đặc khói.

      Hannibal với tới máy điện thoại gọi sở cứu hỏa.

      Peter mặc đồ ngủ chạy ra ngoài, dộng cửa phòng ông Peck.

      - Ông ngoại ơi! Ông ngoại! Dậy ! Khách sạn cháy!

      Ông Péck ho sù sụ trong đám khói bước loạng choạng ra cửa.

      Iiiiiiiiiii!

      Trong thời gian đó, Bob xỏ quần jean và ra ngoài, cũng gõ cửa đánh thức các khách trọ khác.

      người phụ nữ mặc áo ngủ hồng mở cửa ra, dụi hai mắt đỏ hoe.

      - Gì vậy? - Bà ấp úng.

      - Khách sạn cháy! - Bob với bà.

      Nghe vậy, bà tỉnh táo ngay.

      - Norman ơi, dậy! bảo ông là nên ở cái khách sạn tồi tàn này mà! - Bà hét vào bên trong.

      Rồi cả Ba Thám Tử Trẻ và ông Peck đập vào các cánh cửa khắp toà nhà hình chữ U. Khói mịt mờ xung quanh, dường như xuất phát từ phần cuối cánh nhà.

      Rồi có tiếng va chạm mạnh và tiếng thủy tinh loảng xoảng. Ngoài bãi đậu xe, chiếc xe mang bảng số bang Indiana vừa mới de tông vào chiếc khác mang bảng số bang Oregon. Người lái xe Oregon thò đầu ra chửi.

      - Phải nhìn đường chứ, đồ khùng - ông gầm lên.

      Khách trọ tiếp tục chạy ra khỏi phòng, vừa ho vừa trùm chặt vào áo choàng cho đỡ lạnh. Có số chạy ra xe để trốn thoát cho nhanh, số khác tụ tập ngoài sân để theo dõi xem việc tiếp tục diễn biến ra sao.

      - Có ai gọi cứu hỏa chưa? - người phụ nữ hỏi.

      - Dạ gọi rồi - Hannibal trả lời - Cứu hỏa đến.

      - Babal ơi, nhìn kìa - Peter .

      Ở cuối toà nhà hình chữ U có cánh cửa đề PHẬN MIỄN Vào. Khói bay ra từ khe hở quanh cánh cửa.

      - Đúng rồi - Hannibal nhanh miệng - Mọi người lui ra , cho xa khỏi đám cháy.

      Bob và Peter hướng dẫn khách trọ xa ra khỏi cánh cửa.

      Đúng lúc đó tiếng máy và tiếng còi hụ của xe cứu hỏa vang lên từ ngoài đường.

      - Có chuyện gì ở đây vậy? - người đàn ông thấp hói đầu hỏi - Tôi là quản lý.

      Ông cầm xâu chìa khoá trong tay, tay kia xách bình dập lửa.

      - Dường như đám cháy bắt nguồn từ sau cánh cửa này - Hannibal bắt đầu .

      Ông quản lý bắt đầu mở cửa ra.

      - Khoan! - Hannibal la lên - Đừng mở cánh cửa đó ra!

      Trễ quá. Chìa khoá xoay trong ổ, cánh cửa tung mạnh ra. Lửa bắn ra từ ngưỡng, ông quản lý khách sạn lảo đảo bước lui, thả rơi bình dập lửa. Ông đưa hai cánh tay lên bảo vệ mặt. luồng khí nóng bỏng ngang qua ba thám tử.

      Hai xe cứu hoả đến ngay trước khách sạn. Lính cứu hỏa chạy và la hét. Vài giây sau Bob bị đẩy sang bên. người lính cứu hỏa chĩa đầu ống vào đống lửa và dòng nước rất mạnh ào vào cánh cửa . Rồi tất cả kết thúc. Hệ thống báo động ngưng tiếng kêu. Trong phòng chứa nhìn thấy gì ngoài vài cây chổi cháy đen, cây lau nhà, cái xô nhựa bị chảy biến dạng, và đống nùi giẻ đen thui ướt sũng dưới sàn.

      người lính cứu hỏa bước vào phòng kho , nhìn cái đống bầy nhầy nước ngay dưới chân, đá vào. Người lính cứu hỏa lượm lên cái giẻ, ngửi thử.

      - Loại dầu nào đó - người lính thông báo - Nghe giống như dầu thông. Ông có sơn gì ?

      Câu hỏi nhằm vào ông quản lý khách sạn giương mày lên.

      - có! - ông rồi chắp hai tay lại như cầu nguyện - hề! hề có sơn gì ở chỗ này mấy tuần, mấy tháng rồi!

      Người lính cứu hỏa lại ngửi nữa.

      - Đánh bóng bàn ghế?

      - ! - ông quản lý khách sạn đáp - thể. Nghĩa là tôi cho phép để giẻ dính dầu ở gần đây.

      - Đừng lừa tôi nhé - người lính cứu hỏa rồi bỏ miếng giê cháy đen trở xuống đất.

      Cách đó vài mét, ông Peck cười khinh bỉ.

      - Ông ấy bị rắc rối như thế này nếu dùng Furglow - ông ngoại của Peter .

      - Furglow à? - Bob hỏi lại.

      - Cũng là trong các phát minh của ông ngoại - Peter giải thích - Những miếng giẻ tẩm chất dùng lần. Người ta dùng ngay để đánh chùi đồ gỗ, rồi vứt luôn.

      - Ông bán ý tưởng này cho công ty chất tẩy. Họ cất vào két sắt rồi quên mất! - ông Peck cay đắng .

      Ông Peck bỏ về phòng, rồi hồi sau la hét lên như bị con gì cắn.

      - Rắn độc, côn đồ! - ông Peck hét lên - Peter! Hannibal! Bob! Lại đây ngay!

      Ba thám tử chạy đến.

      - Kiểm tra phòng ! Nhanh! - ông Peck hét lên.

      Ông ngoại của Peter đứng ở ngưỡng cửa nhìn giường mình. Giường bị lật tung lên. Nệm bị gấp lại ở đầu, chăn chất thành đống dưới đất. Áo sơmi, đồ lót và vớ của ông Peck bị vứt rải khắp nơi, còn túi đồ cạo râu và bàn chải đánh răng của ông bị trút hết ra bàn.

      Hannibal há miệng. Suốt hồi, thám tử trưởng đứng bất động. Có cửa sổ cao phía buồng tắm, ở vách tường cuối phòng. Cửa sổ mở và có dấu vết ràng bồn tắm cho thấy có kẻ giày giẫm lên men bồn. Hannibal đứng lên thành bồn, xem xét chốt cửa sổ. Nước sơn bị sứt mất tại đó.

      - Có kẻ đẩy chốt rồi chui vào bằng cửa sổ - Hannibal với ông Peck - Có thể chuồn cũng bằng đường này, hoặc qua cửa vào. có thể dễ dàng trốn trong đám đông, nhờ náo loạn và khói mù mịt.

      Bob chạy đến từ phòng bên cạnh.

      - Các cậu có biết sao ?

      - Biết rồi - Peter trả lời - Có kẻ vào phòng bọn mình, lục tung lên.

      - Đúng! - Bob gật đầu - Nhưng theo mình biết, bị mất gì cả.

      - Snabel! - ông Peck la lên - lần theo ta đến đây!

      - Bằng cách nào, ông ngoại ơi? - Peter - Cho dù có đúng là xe đậu ở chỗ rẽ hôm qua, ta hề thấy từ đó đến giờ. Làm sao biết được ta ở đây?

      - Có thể theo sát đuôi ta - ông Peck vẫn - Giả sử chiếc Lincoln của là xe thuê. bây giờ có thể trả và chạy bằng xe khác.

      Hannibal nhớ là nhìn thấy chiếc xe to đêm hôm trước, ngoài khách sạn ở Longview, nhưng thám tử trưởng ra. nên làm cho ông già kích động thêm.

      Peter xem xét bãi chiến trường trong phòng.

      - Ông ngoại ơi, ông có kiểm tra thử xem lấy được phát minh của ông chưa?

      - lấy được - ông Peck trả lời - Mà tài nào lấy được.

      Ông Peck trở ra ngoài sân, Ba Thám Tử Trẻ theo ông.

      Vài khách trọ vẫn vẫn còn đó, nhìn ông quản lý chạy lăng xăng. Xe cứu hỏa đậu ngoài đường, máy vẫn nổ. chiếc xe tuần tra đậu ngay trước khách sạn. Đèn nóc xe cháy liên tục, làm ánh sáng màu cam chớp chớp mặt tiền khách sạn.

      Ông Peck bước thẳng đến người cảnh sát đứng ở ngưỡng cửa phòng kho, chuyện với người lính cứu hỏa.

      - Các cần phải bàn luận về chuyện này - ông Peck với hai người - Đám cháy do kẻ cố ý gây ra.

      Cảnh sát và lính cứu hỏa ngạc nhiên nhìn ông già.

      - Bác biết gì về vụ này à? - Người lính cứu hỏa hỏi lại.

      - Có.

      Peter thở dài, với Hannibal.

      - Lại có chuyện nữa rồi.

      - Ed Snabel gây ra vụ cháy này - ông Peck - làm thể để có thể vào được phòng tôi, lục soát tìm kiếm trong đó. Tôi vừa mới phát rằng phòng tôi và phòng cháu tôi bị lục tung lên. Kẻ này vô lương tâm. gây nguy hiểm cho rất nhiều người chỉ để lấy được cái mà muốn. Khách sạn này có thể cháy sạch mà thèm động đến ngón tay út!

      ông quản lý khách sạn mừng húm nhìn ông Peck như thể ông già vừa mới hạ cánh từ đám mây trắng.

      - Tôi mà! - ông quản lý khách sạn la lên - bảo mấy là ở đây chúng tôi bao giờ có giẻ dính xăng dầu. Nhân viên làm vệ sinh được chỉ thị rất cặn kẽ. Đây phải là do vô ý bất cẩn, mà do có kê cố ý phá hoại!

      Người cảnh sát bước vào phòng kho, nhìn cửa sổ ở cuối phòng. Cũng giống như cửa sổ trong phòng tắm ông Peck, cửa sổ bị mở, chốt bị gãy.

      - Bị gãy như thế này từ bao lâu rồi? - Người cảnh sát hỏi.

      - Đây là lần đầu tiên như thế! - ông quản lý tuyên bố - Tôi luôn khoá kỹ đồ đạc và cho sửa chữa khi có hư hỏng. Tôi bao giờ để chốt cửa sổ hư hỏng như thế này quá hai tiếng.

      Người cảnh sát quay sang ông Peck, .

      - Cháu cần phải xem phòng bác.

      Ông Peck rất vui vẻ cho xem phòng. Rồi Hannibal, Bob và Peter cũng cho xem phòng.

      Người cảnh sát ghi chép. Đồng nghiệp của tiến hành gõ cửa từng phòng, hỏi han các khách trọ trở vào phòng. Chẳng bao lâu, viên cảnh sát thứ nhì báo lại rằng chỉ có phòng ông Peck và phòng ba thám tử là bị đột nhập vào.

      - Có thể là tên trộm khách sạn - viên cảnh sát thứ nhất - nhưng bọn chúng thường hành động như thế và...

      - Tôi bảo các là chính Ed Snabel mà! - ông Peck khẳng định - theo chúng tôi từ Rocky...

      - Rocky hả? - viên cảnh sát hỏi lại.

      - Ở bang Californie. Này, chờ sẵn chúng tôi ở Pismo, rồi lại theo chúng tôi đến Monterey. Theo tôi biết, cho bọn côn đồ môtô đến khủng bố chúng tôi. Tôi cầu các phải bắt lấy . rất nguy hiểm!

      - Vâng, thưa bác - viên cảnh sát đáp - Thế tại sao con người kia lại theo bác? Tại sao người ấy lại lục tung phòng của bác? Người ấy tìm kiếm cái gì vậy?

      - Phát minh của tôi - ông Peck trả lời.

      - Sao ạ? - Viên cảnh sát hỏi lại - Phát minh nào?

      Ông Peck nghiêm trang lại.

      - E... e rằng tôi thể cho các biết - ông ngoại của Peter trả lời - Ngay bây giờ tôi chưa thể cho ai biết cả.

      - Cháu hiểu rồi - viên cảnh sát đáp - Vậy xin bác hãy mô tả người đàn ông đó, xe của ông ấy, tụi cháu có thể...

      - lái chiếc Lincoln, nhưng bây giờ có lẽ thay xe khác rồi - ông Peck trả lời - Sao các còn đứng đây mà hỏi lung tung. chạy trốn mất đấy!

      Viên cảnh sát gật đầu, mỉm cười, rồi ghi nhận tên tuổi địa chỉ nhà ông Peck, rồi tên tuổi và địa chỉ của Ba Thám Tử Trẻ. Viên cảnh sát ghi luôn số xe khi Hannibal cung cấp. Rồi hai người cảnh sát trở lên xe chạy mất.

      - Thằng ranh con trời đánh! - ông Peck kêu - Nó thèm làm gì cả, ông biết mà.

      - Chú cảnh sát nghĩ ta bị tâm thần - Peter - Ông ngoại ơi, ta phải nhìn nhận . Nếu đúng là Snabel theo ta, ta phải tự đối phó!
      Last edited: 26/5/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :