Vụ bí ẩn chuyến hành trình kinh dị - Alfred Hitchcock (18 chương)

Thảo luận trong 'Các Thể Loại Khác (Kinh Dị, Trinh Thám..)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. snowbell

      snowbell Well-Known Member

      Bài viết:
      1,358
      Được thích:
      286
      Last edited: 26/5/15

    2. snowbell

      snowbell Well-Known Member

      Bài viết:
      1,358
      Được thích:
      286
      Chương 1: thảm họa di động

      Cửa nhà bếp mở toang ra, rồi đóng rầm lại. Bà Crentch lao vào nhà bếp, môi mím chặt, hai má đỏ hồng.

      - Mẹ phải nhốt ông già bình thường kia lại! - Bà thông báo - Ông là thảm hoạ di động!

      Bà Crentch nhìn con trai, rồi nhìn hai bạn của con là Hannibal Jones và Bob Andy.

      - Ứớt sũng! - bà Crentch - Mọi thành viên Hội Phụ nữ đều bị ướt nhẹp như chuột lột! Mẹ gặp bà Harrison ngoài chợ, bà ấy mẹ như thế.

      - Ồ! - Peter kêu - Ông ngoại lại lộng hành nữa rồi!

      - Chứ còn ai khác nữa nào? - mẹ của Peter hỏi lại - Con có biết lần này ông ngoại con làm gì ? Ông ngoại có lòng tốt tặng hệ thống chữa cháy phun nước tự động cho sảnh nhà thờ. Ông ngoại tự tay lắp đặt, với đầu cảm ứng cực nhạy khói để khởi động hệ thống. Dĩ nhiên đây là phát minh của ông ngoại. Ngày hôm qua, hội phụ nữ tổ chức biểu diễn thời trang, cha xứ ghé vào xem và bất cẩn châm điếu thuốc!

      Peter cố gắng mỉm cười, nhưng nổi.

      - có gì là buồn cười cả! - bà Crentch quát nhưng rồi dịu lại ngay.

      Hai khóe miệng bà nhếch lên chút, chuyển thành nụ cười. Ba thám tử bắt đầu cười khúc khích, rồi chẳng bao lâu tất cả, kể cả bà Crentch, đều ôm bụng cười.

      - Có lẽ ông muốn rửa sạch luôn khí - bà Crentch thừa nhận.

      Bà ngồi xuống bên bàn nhà bếp, lau nước mắt. Ba thám tử vẫn ngồi yên tại chỗ, ăn bánh nướng.

      - Thậm chí khi chưa nghỉ hưu, ba của bác khác người - bà Crentch - Có lần ông xây ngôi nhà có mái nhà gấp lại được như chiếc xe mui trần vậy. Điên rồ! ai chịu ở trong đó. Vì bị dột mưa!

      - Ông Peck có vài sáng kiến rất độc đáo! - Hannibal thận trọng .

      - Buổi biểu diễn thời trang ngày hôm qua cũng độc đáo tả nổi - bà Crentch nhăn mặt .

      - Kìa mẹ ơi, ông ngoại phát đạt nhờ vậy mà, đúng ? - Peter - Ông ngoại luôn thế mà.

      - Chính vì thế mà nhà mẹ chưa bao giờ giàu lên nổi. Có ngày ông ngoại con tù vì những dự án điên rồ. Đâu phải cái gì cũng giải quyết được bằng tiền đâu.

      Điều này rất đúng. Cách đây lâu, đội nhân viên thuộc Công ty Cây xanh và Công viên thành phố Rocky định đốn bỏ cây đu bị mục mục ngay trước nhà ông Peck. Cương quyết bảo vệ tài sản mình, ông cụ lao ra khỏi nhà với cây gậy bóng chày trong tay, đuổi những người đốn cây trở về xe. Hai người của cảnh sát trưởng Reynolds đến, cố gắng chuyện với ông Peck. Khi thất bại, cảnh sát còng tay dẫn độ ông già tù. Bà Crentch phải nộp tiền bảo lãnh tại ngoại cho ông, rồi năn nỉ ông phải thuê luật sư. Cuối cùng tội trạng được chuyển từ dùng vũ khí nguy hiểm hành hung thành tội quấy rối trật tự. Ông Peck phải nộp tiền phạt và bị cảnh cáo. Người của công ty cây xanh dám lảng vảng trở lại để đốn cây; cây vẫn còn đó như đài tường niệm tính khí ông Peck và ý muốn cứng đầu của ông.

      - Và bây giờ ông ngoại còn đòi New York nữa - bà Crentch .

      Peter sửng sốt.

      - Ông ngoại muốn chuyển về New York sống à? - Peter hỏi - Kìa, chẳng lẽ ông ngoại sư dời nhà sao?

      - . Ông ngoại phát minh cái gì đó quan trọng đến nỗi thậm chí ông chịu ra và chỉ đòi chuyện với người có thẩm quyền thôi. Theo ông, những người đó ở New York. Ông ngoại khẳng định thể dùng điện thoại, thể dùng bưu điện. Ông phải đích thân .

      - Con hiểu rồi - Peter - có sao đâu?

      - Lỡ người ta chịu gặp ông ngoại sao? Lỡ người ta bảo ông cứ về nhà viết thư? Ông ngoại nhất định gặp cho bằng được!

      - Mẹ ơi, mẹ quá đáng thôi.

      - hề. Mẹ biết cha của mẹ. Ông bao giờ xem “" như câu trả lời. Còn nếu người ta thích sáng kiến của ông, ông nổi điên lên và buộc tội người ta là khờ dại dốt nát.

      - Mẹ ơi, ra...

      - Tin mẹ , mẹ biết ông mà! - bà Crentch vẫn - Ông ngoại con doạ nạt, gọi cảnh sát. y như lúc ông ngoại cải tiến máy nước nóng bằng năng lượng mặt trời đến nỗi máy làm cho nước sôi luôn. Hay cái lần máy làm ẩm phòng...

      - Lần đó máy chạy tốt! - Peter nhấn mạnh.

      - Đúng vậy. Nhưng có người phát minh ra trước ông ngoại, nên ông ngoại con buộc người ta lấy cắp ý tưởng của ông. Con có thể cho mẹ làm thế nào người sống ở Dubuque, bang Iowa, có thể ăn cắp phát minh của người sống ở Rocky, bang Californie ?

      Peter im lặng.

      Hannibal và Bob nhìn nhau mỉm cười.

      - Ngoài chuyện ông ngoại có mặt ở New York, điều này cũng chắc chắn có rắc rối, gì chuyến nữa - bà Crentch .

      - Mẹ ơi, ông ngoại từng máy bay nhiều lần rồi mà. Ta đưa ông ngoại ra sân bay rồi...

      - Ông ngoại con đòi lái xe - bà Crentch - Chạy xe suốt đường , băng qua đất nước rộng lớn này. Ông ngoại xuyên qua Montana. Ông ông chưa bao giờ được nhìn thấy Montana, và ông cũng chưa từng Oregon hay Washington nữa, mà ông muốn bỏ qua bất cứ địa danh nào. Ông ngoại con ông suy nghĩ sáng tạo được nhiều nhất là khi lái xe. Có thể điều đó giải thích được lý do tại sao ông ngoại bị phạt vì chạy quá tốc độ nhiều đến thế.

      Peter mỉm cười.

      - Mẹ ơi, nếu mẹ lo lắng, sao mẹ với ông ngoại? Ba và con tự lo liệu mình được mà, như vậy cũng vui...

      - vui đâu - bà Crentch tuyên bố - Đối với mẹ . Mẹ với ông ngoại có gì vui. Con cũng biết là ông ngoại con và mẹ thể chuyện với nhau mười giây mà cãi lộn nhau. Nếu con nghĩ rằng xe với ông ngoại xuyên đất nước là chuyến vui vẻ con .

      Peter mở to mắt ra.

      - Mẹ à? Úi chà, như thế tuyệt quá!

      - Thế à? - Mẹ của Peter thách thức - Con có giúp ông ngoại bị rắc rối nổi ? Bảo đảm làm sao ông ngoại bị bắt giữ và tấn công bất cứ ai nổi ?

      - Kìa mẹ, dĩ nhiên là con cố gắng hết sức, nhưng...

      - Nhưng con nghĩ con làm nổi, phải ? - Mẹ Peter - Thôi được, ông ngoại luôn có tính....

      Mẹ của Peter đột nhiên ngưng và nhìn Hannibal. Cậu bé mập trịnh trọng đút cái bánh nướng sôcôla vào miệng. Nhưng, mặc dù miệng hoạt động tích cực, còn mắt trông như mơ màng. Bà Crentch lầm ánh mắt này. Babal, như bạn bè thường gọi, là thủ lĩnh Ba Thám Tử Trẻ. Bà Crentch biết Hannibal có thể chú ý đến mọi thứ xung quanh mình, cả khi trông có vẻ như thờ thẫn đãng trí. Bà Crentch còn biết trí nhớ của Hannibal rất tốt. Nếu bà hỏi Hannibal, có lẽ cậu lập lại cuộc hội thoại vừa mới xảy ra, đúng từng từ .

      Đôi khi bà Crentch cảm thấy sợ Hannibal. Hannibal quá bình tĩnh. Điều có vẻ tự nhiên nơi con người trẻ tuổi như thế. Nhưng ngay bây giờ Hannibal như câu giải đáp đối với mong mỏi của bà.

      - Bác muốn thuê dịch vụ của Ba Thám Tử Trẻ - bà Crentch đột ngột tuyên bố.

      Ba Thám Tử Trẻ là nhóm thám tử tư do Hannibal, Bob và Peter thành lập. Cha mẹ ba bạn thường nghĩ đó chỉ hơn câu lạc bộ chút, nhưng Ba Thám Tử Trẻ giải thành công rất nhiều vụ bí .

      - Đây vụ dành cho nhóm thám tử nghiệp dư của các cháu - bà Crentch tiếp - Đưa ông ngoại của Peter đến New York an toàn, bác hậu tạ xứng đáng.

      Hannibal mỉm cười.

      - Đây phải loại vụ việc mà tụi cháu thường hay nhận - thám tử trưởng nhấn mạnh - Tụi cháu là thám tử, chứ phải là võ sĩ.

      - cứ xem như chuyến mang lại nhiều kinh nghiệm bổ ích - bà Crentch - Chẳng lẽ cứ làm hoài việc cũ? Chán lắm.

      Hannibal nhìn Bob thấy tia sáng hy vọng trong ánh mắt bạn.

      - Cháu rất thích nhận vụ này - Bob .

      - Chắc chắn đây cuộc thách thức gay go - Hannibal nhận xét.

      - Các cậu ngờ vụ này là thách thức dễ sợ như thế nào đâu - Peter - Ông ngoại mà nổi giận lên, dễ sợ lắm.

      - Mà chắc chắn ông nổi điên lên cho mà xem - mẹ của Peter tiên đoán - Ông ngoại của Peter cho rằng những người sáng tạo như ông thường bị đối xử thô lỗ, và ông rất giận chuyện này. Cho nên, nếu Ba Thám Tử Trẻ có thể ngăn để ông ngoại nổi giận gây và hãm hại những người lỡ dại chắn ngang đường ông, bác mang ơn suốt đời.

      Điện thoại treo tường reng lên.

      - Ôi! - bà Crentch thốt lên - Mẹ muốn trả lời cú điện thoại này chút nào.

      - Để con bắt, mẹ à - Peter .

      Tất cả nghe Peter kêu "a-lô", rồi hỏi lại "Có chắc ạ?». Peter lắng nghe hồi rồi : «Chờ lát cháu báo lại với mẹ". Rồi Peter quay sang mẹ:

      - Ông Castro gọi, ông bạn già của ông ngoại, nhà ở bên kia đường ấy. Ông có hẹn với ông ngoại để chơi cờ hôm nay, nhưng khi ông băng qua nhà ông ngoại, có ai ở nhà. Ông cửa sau để mở, còn nước trong nhà bếp chảy. Ông nghĩ mẹ nên gọi cảnh sát.

      - Cảnh sát à? - bà Crentch hỏi lại - vô lý. Ông ngoại ra ngoài tí thôi mà, chắc là công chuyện đâu đó. về nhanh mà.

      - Mẹ ơi, xe ông ngoại vẫn đậu trước nhà, nhưng ông ngoại có. Chẳng lẽ ông ngoại bỏ , để cửa mở và nước chảy?

      - Trời, được rồi. Để mẹ sang đó xem sao.

      Lúc đó, Hannibal xen vào.

      - Để tụi cháu cho - Hannibal đề nghị - Bác định thuê Ba Thám Tử Trẻ, và bây giờ tụi cháu có chuyện để điều tra. Bác cứ ở nhà chờ. Tụi cháu gọi điện thoại về cho bác từ nhà ông ngoại.

      Ba thám tử hấp tấp chạy ra khỏi nhà, suy nghĩ biết lần này ông ngoại của Peter dính vào vụ rắc rối nào nữa đây.
      Last edited: 26/5/15

    3. snowbell

      snowbell Well-Known Member

      Bài viết:
      1,358
      Được thích:
      286
      Chương 2: Gặp kẻ thù

      Ông Castro qua lại trước nhà ông Peck khi Ba Thám Tử Trẻ đến bằng xe đạp. Ông Castro là người gầy, gân guốc, có mái tóc bạc bù xù, gương mặt đen nhăn nheo. Ông cuống quít, trong ngày xuân nhiều nắng này.

      - Ông ngoại cháu bao giờ như thế - ông Castro với Peter - Hôm nay ông và ông ngoại cháu định chơi cờ. Ông ngoại cháu bao giờ bỏ lỡ cơ hội vì ông thua ván trước, nên nhất định muốn gỡ hòa. Ông ngoại cháu rất hiếu thắng.

      - Dạ đúng vậy - Peter đồng tình.

      Ba Thám Tử Trẻ bước vào nhà bằng cửa trước, cửa khoá. Ông Castro theo sau, co rúm lại vì lo sợ.

      - Chắc chắn phải có chuyện kinh khủng xảy ra - ông Castro - ông ngoại cháu đời nào bỏ nước chảy và cửa sau mở toang hoang như thế.

      Ba Thám Tử Trẻ bước vào nhà bếp, nhìn chằm chằm vào bồn rửa như thể nước có thể lên cái gì đó.

      - Ông ngoại định nấu nước - Hannibal - Nhìn kìa, ấm nước để bàn, nắp mở sẵn. Rồi khi đứng trước bồn rửa, ông nhìn ra ngoài qua cửa sổ phía bồn, thấy... thấy cái gì đó.

      Hannibal nhìn qua cửa sổ, thắc mắc xem ông Peck nhìn thấy gì. Chính mắt Hannibal thấy khúc bãi cỏ vườn ông Peck, và bụi cây hàng rào thấp được tỉa gọn gàng phân chia đất nhà ông Peck với đất nhà hàng xóm.

      Phía sau hàng rào là cái sân um tùm cỏ dại, có vẻ bỏ hoang. Nhà bên cạnh là cấu trúc tiêu điều, khung cửa sổ tróc sơn và vài ván lợp mái nhà bị uốn cong lên.

      - Ai sống bên đó vậy? - Hannibal hỏi ông Castro.

      Chính Peter trả lời.

      - gã tên là Snabel, nhưng ông ngoại thể ưa bên đó nổi. Ông ngoại và Snabel căm ghét nhau. Hai người ẩu đả nhau mỗi khi gặp mặt.

      - Có thể - Hannibal đáp - nhưng có ai qua hàng rào cây kia, hoặc bước qua, rất gần đây. Thấy , có vài cành cây bị gãy kìa. Gỗ vết gãy vẫn còn trắng, chứng tỏ vết gãy còn mới.

      Ba thám tử ra ngoài, băng qua sân đến gần hàng rào.

      - Đủ thấp để ông Peck bước qua - Hannibal - Có thể ông vô tình bị mắc vào rồi làm gãy những cành này.

      Ông Castro rên rỉ.

      - Lần cuối cùng Ben Peck bước qua sân nhà Ed Snabel, Snabel đòi bắn chết ông. Bà Milford ở bên kia đường gọi cảnh sát, rồi cả Ben Peck lẫn Snabel đều nộp đơn kiện. Ben rằng Snabel lấy cắp cái máy cắt cỏ của ông, còn Snabel Ben toan đột nhập vào nhà xe của . Rốt cuộc cả hai rút đơn kiện nhau, nhưng việc rất xấu suốt thời gian lâu dài.

      - Vậy rất nên thuyết phục ông Peck ra khỏi đất nhà ông Snabel - Hannibal - dĩ nhiên là giả sử ông Peck ở bên đó, mà cháu nghĩ ông bên đó .

      Rồi chính Hannibal bước qua hàng rào, làm gãy thêm vài cành bụi cây hàng rào, Bob và Peter theo. Ông Castro lưỡng lự, nhưng cuối cùng cũng qua theo. Cả bốn tiến đến ngôi nhà tồi tàn.

      Bốn người phải xa. Phía sau nhà là nhà xe, phía sau nhà xe có cấu trúc nhô bằng kính và gỗ: nhà kính. Nhà kính bị bỏ bê như ngôi nhà lớn. Phần gỗ trắng trông mới sơn, mấy tấm kính vách và mái có vẻ sạch , mặc dù bị đọng hơi nước.

      Đột nhiên, từ phía sau nhà kính, có bài hát vui nhộn tinh ranh vang lên:

      «Chạy nhanh, chạy nhanh lên ,

      Tao tóm được mày rồi, thằng Snabel xấu xa!»

      - Ôi trời! - Peter kêu lên - Ông ngoại ơi?

      - Sao?

      Ông Bennington Peck ló đầu ra từ góc nhà kính. Ông ngoại của Peter thanh mảnh, rắn người, trông còn rất linh hoạt so với tuổi tác. Ông Peck đỏ mặt, cặp mắt xanh long lanh lên.

      - Peter, cháu của ta! Và Hannibal! Cả Bob nữa! Lại đây xem ông tìm thấy gì nào. Ồ, Castro ơi, xin lỗi nhé. Hai ta có hẹn với nhau đúng ? Xin lỗi. E rằng tôi bắt ông phải chờ.

      - Chờ khá lâu - ông Castro trả lời - Tôi định gọi cảnh sát rồi, nhưng gia đình ông cho rằng nên hấp tấp. Ông ơi, ông làm cái quái gì ở đây vậy?

      - Tôi dang cố mở cửa cái nhà kính này - ông Peck .

      Rồi ông biểu diễn ngay, dùng mũi dao con thọc vào ổ khoá.

      - Ed Snabel kiện ông! - Castro cảnh cáo.

      - Ông ngoại ơi, ông làm cả nhà sợ quá! - Peter kêu.

      Ông Peck có vẻ hối hận.

      - Ồ, đừng giận ông ngoại, Peter nhé, ông hề có ý đó. Nhưng cháu hãy lại gần kính xem này.

      - Ông ngoại ơi, ông Snabel thắng kiện ông ngoại vì tội bẻ khoá và đột nhập vào nhà người khác.

      - Vô lý! Ông chưa bẻ cái khoá nào cả. Ông chỉ muốn mở cái cửa này ra để thu hồi tài sản của ông thôi. Cháu có thấy cái can kia ? Đó là chất malathion! Chính cái chất malathion mà ông ngoại mua ở cửa hàng Harper tuần rồi. Ông định xịt cho cây đu Trung Quốc, nhưng đột nhiên thấy chất malathion biến mất! Còn kia là cái xẻng bứng cây mà ông cứ ngỡ ông làm mất. Nó có cái khía hình chữ V tay cầm. Vậy là tay Snabel những ăn cắp máy cắt cỏ, mà còn chôm cả xẻng bứng lẫn thuốc trừ sâu. Và rình rập ông nữa. định làm gì với cái máy khi bao giờ cắt cỏ? thể nào biết nổi! chỉ làm thế để chọc tức ông.

      Ông Peck dùng dao thọc mạnh lần nữa vào cửa nhà kính.

      - Ông ngoại ơi, làm sao ông biết chắc rằng mấy thứ kia đúng là của ông - Peter .

      - Ông biết nhận ra cái xẻng của mình khi thấy nó chứ! - ông Peck vẫn - Ông phát mất xẻng và mất chất malathion. Và ông thấy mấy cành cây gãy hàng rào nữa. Ông chưa lẩm cẩm đến nỗi còn biết cộng hai với hai, cháu à.

      Đúng lúc đó có tiếng xe rẽ vào lối nhà Snabel. người đàn ông mập lùn tóc đen xuất từ sau góc nhà xe. Ông có hai con mắt sâu hoắm dưới cặp mày rậm, và chửi rủa kịch liệt.

      - Ed Snabel, mày lại vào nhà kho dụng cụ của tao nữa! - ông Peck tố cáo - Mở cửa nhà kính này ra ngay và trả lại tao cái xẻng và can thuốc trừ sâu malathion.

      - Đồ lão già lộn xộn - Snabel - ông đáng bị nhốt cho rồi. Cút ra khỏi đất nhà tôi, nếu , tôi gọi cảnh sát và lần này tôi rút lại đơn kiện đâu!

      Ông Peck gấp con dao xếp lại rồi huơ nó về hướng Snabel.

      - Tôi tha cho lần này - ông Peck trịnh trọng - nhưng nếu bắt gặp rình mò trong vườn nhà tôi nữa, tôi tự giải quyết chuyện này, cần đến cảnh sát.

      - Kìa, ông ngoại ơi! - Peter năn nỉ.

      - Đừng quấy ta, cháu trai à! - ông Peck - Ta chịu để bị quấy rối, kể cả bởi chính giọt máu của ta!

      Ông Peck bỏ khỏi nhà kính. Ba thám tử theo ông băng qua sân, ông Castro cuối cùng. Ông Castro có vẻ rất nhõm.

      - Tôi rất ghét phải sang chỗ này - ông Castro lầm bầm - Y như vào khu vực chiến tranh vậy.

      - Cái thằng khùng! - ông Peck khi bước qua bụi cây hàng rào rồi đâm thẳng về nhà - Lẽ ra phải có hội hàng xóm, giống như người ta hay làm ở các căn hộ chung cư. Để có thể bỏ phiếu xem ai có thể mua nhà, và ai được phép.

      - Như vậy trái pháp luật - ông Castro - Ngoài ra, người ta có thể bỏ phiếu chống lại chính ông!

      - Đừng có ăn vô duyên! - ông Peck quát - Và ông đừng có phí phạm thời gian nữa, ông Castro ơi, ông có muốn chơi cờ hay ?

      Ông Castro thốt lên thanh nghe y như cái nắp nồi bị tràn bung ra, nhưng vẫn theo ông Peck vào nhà.

      Ông Peck rót nước đầy vào ấm, đặt lên bếp đun. Rồi ông Peck và ông Castro qua phòng khách, nơi bàn cờ để sẵn.

      Trong nhà bếp có máy điện thoại, Peter nhấc máy quay số nhà. Peter muốn báo với mẹ rằng mọi việc ổn cả, ít nhất là cho đến bây giờ.

      - Cậu có nghĩ bon mình lo liệu cho ông ngoại bị rắc rối, nếu tham gia chuyến kia? - Peter hỏi khẽ Hannibal.

      Hannibal có vẻ đa nghi, nhưng rồi nét mặt sáng lên và mỉm cười.

      - dễ dàng đâu - Hannibal - nhưng chắc chắn nhàm chán tí nào.

      Hannibal đánh giá nhầm vụ này. Thám tử trưởng thể nào biết được rằng Ba Thám Tử Trẻ sắp trải qua trong các cuộc phiêu lưu điên cuồng nhất trong đời.
      Last edited: 26/5/15

    4. snowbell

      snowbell Well-Known Member

      Bài viết:
      1,358
      Được thích:
      286
      Chương 3: Cuộc phiêu lưu bắt đầu

      Tuần lễ sau vụ náo động về dụng cụ làm vườn, bà Crentch mời cha sang ăn tối. Bà làm tất cả những món mà ông Peck ưa thích, kể cả ổ bánh cake nhiều sôcôla.

      Khi ông Peck, và ba thành viên gia đình Crentch, ăn xong, bà Crentch rót cà phê rồi bâng quơ gợi ý rằng cháu Peter và hai đứa bạn có thể học hỏi được rất nhiều qua chuyến du lịch xuyên đất nước. Bà tin chắc bà dàn xếp để ba cậu kết thúc năm học sớm hơn nếu như ông Peck đồng ý cho chúng cùng ông khi ông lên đường New York.

      Ông Peck có vẻ sững sờ.

      - Kìa, ba ơi - bà Crentch - Ba còn nhớ chuyến mà cả nhà thực khi con mười tuổi ? Ba, mẹ và con hang động Carlsbad đó, ba nhớ ? vui biết chừng nào! Con bao giờ quên. Nếu Peter cũng theo ba, cháu cũng vui y như con thời xưa. Và nếu Hannibal và Bob cũng luôn, Peter làm phiền gì ba đâu. Ba phải bận tâm gì ba cậu bé. Mấy cháu rất có trách nhiệm, biết tự lo.

      Ông Peck nhâm nhi cà phê, nhìn con chằm chằm.

      Bà Crentch nhận ra ánh nhìn này. Nó có nghĩa rằng cha bà có thể nhìn thấu suốt tấm lòng bà.

      Bà Crentch cảm thấy mặt đỏ lên, bà bắt đầu căng thẳng gấp khăn ăn thành từng nếp.

      - Con nghĩ rằng cha cần cận vệ - ông Peck - Đúng, mấy cậu con trai rất có trách nhiệm. Các cháu làm những lính cận vệ rất giỏi.

      - Ba ơi, phải thế đâu. Chỉ là do ba sắp lái xe đường dài như thế, mà... mà các cháu dễ gì có cơ hội được... , nếu , cũng là phí...

      - Phí xăng dầu hả? - ông Peck hỏi.

      Ông Peck quay sang ông Crentch, thận trọng dám tiếng nào. Ông Crentch thích cãi lý với ông Peck. phải là vì ông Crentch luôn thua khi bất đồng ý kiến với bố vợ. Mà chỉ là dường như bao giờ có ai thắng cả. Tranh cãi bao giờ kết thúc thành hiệp ước hòa bình, mà chỉ thành thoả ước ngừng bắn. Luôn có hứa hẹn về cuộc chiến mới để dành cho ngày khác. Nhưng ông Crentch tài nào né tránh cuộc tranh luận này.

      - nghĩ tôi cần cận vệ à? - ông Peck hỏi con rể.

      Ông Crentch hít thở sâu rồi quyết định thẳng thắn trao đổi ý kiến với ông già.

      - Thường ba cần - ba của Peter - Nhưng nếu con phải bỏ hết mọi thứ để bay Indiana hay Idaho, con...

      - Ai bảo phải bay Indiana hay Idaho? - ông Peck quát lên - Để lôi tôi ra khỏi tù chứ gì? Làm như tôi từng ngồi tù mỗi tối thứ bảy suốt bốn chục năm vừa qua. Tôi xin nhắc lại rằng tôi từng bị bắt giữ - bị bắt giữ - chỉ lần duy nhất, và đó là do tôi muốn mấy thằng ngu thuộc Sở Công viên đốn cây nhà tôi. Từ lúc đó, chị cứ làm như tôi là tên khùng, hay tội phạm, hay tệ hơn nữa. Tôi rằng tôi nghĩ...

      Ộng ngưng , nhìn Peter lẳng lặng ngồi nghe, dám thở.

      - Tôi nghĩ rằng cho mấy cháu bé cùng là ý nghĩ rất tuyệt! - ông Peck thông báo - chuyến dài, và tôi cần người để trò chuyện cùng cho đỡ buồn. Các cậu thiếu niên dễ chịu hơn mấy ông già lẩm cẩm như Castro hay Harry Jacobson. Castro phải mang theo cả vali đặc biệt toàn thuốc men khi du lịch. Còn Jacobson về hưu từ ngành bảo hiểm, nên giờ ông ấy chỉ biết chuyện về bảo hiểm thôi. Ôi! Nếu Peter và hai đứa bạn nó có thể dàn xếp được việc học, rất hay. ra, chỉ còn đôi tuần trước khi nghỉ hè, ông ngoại dời chuyến trễ hơn chút. Nếu ta lên đường đầu tháng sáu, ta băng qua đồng bằng trước lúc nóng hạn nhất, và đường về có thể ta ghé qua Canada. Cháu có thích kế hoạch như thế , hả Peter?

      Peter nhảy lên.

      - Hoan hô! - Peter reo lên - Thích quá!

      Rồi Peter bay đến điện thoại để gọi cho Bob vì Hannibal.

      Bob dễ dàng thuyết phục cha mẹ cho phép . Cha mẹ Bob đều tin tưởng vào chín chắn của Ba Thám Tử Trẻ, đặc biệt là vào Hannibal, và cho rằng đây là cơ hội tuyệt vời để Bob tham quan đất nước. Trong những ngày tiếp theo, Bob sắp xếp để tạm nghỉ trong công việc làm bán thời gian ở thư viện.

      Hannibal mồ côi cha mẹ sống với chú Titus và thím Mathilda, chủ nhân của Thiên Đường Đồ Cổ. Thím Mathilda và chú Titus chỉ lưỡng lự chút trước khi cho phép Hannibal tham gia chuyến . Hannibal nhấn mạnh rằng du lịch xuyên đất nước phải mà những hai tuần cuộc phiêu lưu nhớ đời.

      - Những kinh nghiệm vĩ đại góp phần rèn luyện nên tính cách con người - Hannibal trịnh trọng - mà đây là kinh nghiệm vĩ đại.

      - Tính cách của cháu được rèn luyện đầy đủ rồi - thím Mathilda đáp.

      Tuy nhiên thím vẫn lên tầng mái lấy túi ngủ, mang trải ra phơi bãi cỏ.

      Hannibal theo thím như hình với bóng.

      - Vậy là cháu được phải ? - Hannibal hỏi.

      - biết thời tiết ở Minnesota như thế nào vào tháng sáu? - thím Mathilda hỏi.

      - Tuyệt đẹp! - chú Titus reo lên.

      Mặt Hannibal rạng rỡ.

      - Cháu hứa kiểm kê xong kho bãi đồ linh tinh trước khi - Hannibal .

      - Ước gì chú cũng có thể cùng - chú Titus hối tiếc .

      Thời trai trẻ, chú Titus từng làm cho gánh xiếc. Đôi khi chú Titus vẫn nhớ nhịp sống náo động của gánh xiếc và những chuyến xuyên đất nước.

      - Cũng phải có người ở nhà lo làm ăn chứ - thím Mathilda mỉm cười .

      Hannibal làm việc suốt những buổi chiều xuân mát lạnh và những buổi tối trễ để hoàn tất công việc kiểm kê.

      Thời gian trôi nhanh và rốt cuộc ngày học cuối cùng cũng kết thúc. Rồi ba thám tử hối hả sắp xếp hành lý và chào mọi người. Vào buổi sáng sương mù tháng sáu, ông Crentch đưa ba thám tử cùng hành lý đến ngay trước bãi cỏ nhà ông Peck. Ba thám tử mang theo túi ngủ: ông ngoại của Peter tuyệt đối bác bỏ đề nghị cắm trại.

      - Ông ngoại già quá rồi, chơi nổi mấy trò hướng đạo ấy nữa đâu - ông Peck tuyên bố - Đây có thể là chuyến phiêu lưu vĩ đại cuối cùng trong những năm xế chiều đời ông, và ông nhất định chơi sao cho phong độ. Bốn ông cháu ta trọ khách sạn để được tiện nghi.

      Cuối cùng mấy cậu bé và hành lý được nhồi nhét trong chiếc Buick có tuổi nhưng còn chắc chắn của ông ngoại. Xe lăn bánh, Peter nhìn lại vẫy tay chào ba trước khi xe rẽ ở góc đường. Hannibal cũng quay lại theo. Cả hai nhìn thấy hình bóng mập lùn lẳng lặng vòng qua hông nhà ông Peck, núp nửa sau bụi cây, theo dõi ra .

      Chính Ed Snabel.

      - tha hồ mà lâng váng bên nhà ông ngoại, đúng ? - Peter khẽ.

      - Cháu gì đó Peter? - ông ngoại la lên từ trước xe.

      - Dạ có gì, thưa ông ngoại - Peter vội đáp - cháu nghĩ biết ta có nên dừng lại ăn cái gì đó ở cái quán rất hay ở Santa Barbara . Ông biết đó, cái chỗ có bàn để ngoài sân?

      - Nhớ rồi - ông Peck - ông cũng bắt đầu thấy đói bụng. Mà biết sáng nay ông ăn chưa nữa? nhớ nổi.

      Ông Peck chạy thẳng ra đường cao tốc Thái Bình Dương. Hannibal mỉm cười. qua được thử thách đầu tiên. Cũng có thể chuyến bình lặng.

      Nhưng trong thâm tâm, Hannibal tin rằng được như thế. Hannibal quá biết tính cứng đầu ngoan cố, dễ nổi nóng của ông Peck. Có ông ngồi sau tay lái, bất cứ chuyện gì cũng có thể xảy ra, và có lẽ đúng như thế.
      Last edited: 26/5/15

    5. snowbell

      snowbell Well-Known Member

      Bài viết:
      1,358
      Được thích:
      286
      Chương 4: Người đàn ông trong sương mù

      Bữa ăn sáng thứ nhì ở Santa Barbara như bữa tiệc liên hoan. Ba Thám Tử Trẻ và ông Peck ăn ngoài sân tòa nhà có từ thời Californie là thuộc địa Tây Ban Nha. Mặt trời lên, sương mù tan biến. Khí trời mát và trong sạch.

      - Rực rỡ! - ông Peck kêu - Và càng lúc càng tốt hơn. Các cháu thấy!

      Cả nhóm tiếp về hướng bắc, đôi khi ngang với bãi cát và sóng biển, đôi khi chạy đỉnh các vách đá và nhìn xuống thấy biển. vài dặm cách xa Gaviota, xe đâm vào đường hầm. Ra ngoài ở đầu bên kia lại là quang cảnh đồng quê khác . Thay vì sóng biển, là đàn gia súc. Bãi cỏ chăn nuôi vẫn xanh tươi sau những trận mưa mùa đông, cây mù tạt nở hoa, như rải bột vàng nền xanh. Đây đó, những chú bê con tung tăng sườn đồi, ngựa con phóng nhanh qua bãi cỏ.

      là đầu giờ chiều khi gặp biển trở lại.

      - Bãi biển Pismo! - ông Peck - Peter à, khi ông còn trẻ, trước khi mẹ cháu sinh ra, bà và ông thường đến Pismo vào cuối tuần để tìm sò. Mấy năm rồi ông mò sò. Bây giờ ông còn thấy thích bắt sò nữa, nhưng chạy bãi biển chút, ông vẫn thấy hấp dẫn.

      - Ý ông là chạy cát à? - Bob hỏi lại - Ông làm được như thế à?

      - Ở Pismo làm được - ông Peck - Để xem ông có tìm ra được chỗ .

      Ông Peck ra khỏi xa lộ, chạy thử những con đường , đâm vào ngõ cụt, rồi cuối cùng đến chỗ dốc dẫn từ cuối đường xuống bãi cát xám xịt bên bờ biển.

      - Ta bị lún cát chứ? - Peter hỏi vì nghi ngờ số sáng kiến của ông ngoại - Ông hứa nhé?

      - Hứa - ông Peck - Nhìn kia kìa.

      Ông chỉ chiếc Volkswagen chạy nhanh bãi biển ngay gần nước. Thỉnh thoảng, ngọn sóng vỗ gần bờ, chiếc xe lao vào sóng làm bắn toé nước lên.

      - Ái chà! - Peter kêu - Nhưng nghe xe Volkswagen thấm nước mà? Lỡ xe Buick đứng máy sao?

      - Cháu hay lo xa quá - ông ngoại của Peter đáp.

      Peter thở dài. Peter biết mình hay lo lắng, nhưng khi trong gia đình có ông ngoại như thế này, làm sao mà lo được?

      Xe Buick chạy xuống dốc, rồi nhàng băng qua bãi cát bờ lại có sương mù trở lại.

      - hiểu sao ở đây nhiều sương mù quá - ông Peck .

      Ông dừng xe, cài thắng, rồi quay sang ba thám tử.

      - Ông cần phải duỗi chân lại lại tí - ông - Có ai thích dạo chút ?

      - Dạ có - Peter trả lời.

      Bốn cửa xe mở ra cùng lúc. Ba thám tử bước ra, ông Peck khoá cửa xe lại. Cả nhóm bãi biển. Trong chốc lát qua làng Pismo, cụm nhà san sát nhau chen chúc về hướng tường chắn. Phía sau làng là những vách đá với khách sạn phía .

      Bây giờ sương mù gần hơn, từ từ bao trùm lấy ông Peck và ba thám tử, bắt đầu che mờ bãi biển phía trước. khí trở nên yên lặng đáng sợ, như thường có khi sương mù đến. Ba thám tử biết rằng xa lộ ở ngay phía sau dãy khách sạn đỉnh vách đá, nhưng thể nào nghe tiếng xe chạy.

      Bãi biển trời dài phía trước, gần như hoang vắng. hình bóng độc tiến đến, bước mạnh mẽ. Rồi sương mù đột nhiên dày đặc lên, người bộ độc biến mất. Thế giới trở thành khối đặc xám xịt và lạnh lẽo.

      Hannibal linh tính về cái gì đó nguy hiểm núp trong sương mù, cái gì đó có thể bắt lấy cả nhóm mang đâu đó, có thể bóp nghẹt mọi tiếng la kêu cứu.

      Hannibal lắc đầu, xua những ý nghĩ vớ vẩn. Thám tử trưởng biết rằng có gì cả. Ở đây có mối đe doạ nào, chỉ có sương mù vô hại che mất mặt trời và làm cho bãi biển trông như có khí nặng nề thân thiện.

      - Ông ơi, ta có quá xa ? - Bob hỏi.

      Bob trước Hannibal, cố nhanh để theo sát Peter. Peter cao khoẻ hơn. Bob nhìn sang phải, nơi ông Peck . thấy ông Peck đâu cả.

      Peter dừng lại.

      - Ông ngoại ơi? - Peter gọi - Ông ngoại ơi, ông đâu rồi?

      Vẫn có hồi .

      - Ông Peck ơi? - Hannibal kêu to.

      Ba thám tử chờ giây, rồi Hannibal tuyên bố rằng gì phải lo sợ cả. Hannibal với thái độ tự tin nhất, nhưng cảm thấy lo âu cả khi cố gắng trấn an Peter. Ông Peck đâu? Chẳng lẽ ông dã biến mất trong sương mù, hay có thể như thế?

      - Bọn mình nên ở gần nhau nhé? - Peter nhắc.

      Peter đứng sát phía sau lưng Bob, chạm vào vai Bob, như thể để cho Bob biến mất vào sương mù.

      - Ông Peck ơi? - Bob gọi.

      - Im lặng nào! - giọng gắt gỏng quen thuộc .

      luồng gió bất ngờ thổi bay sương mù lát. Ba Thám Tử Trẻ nhìn thấy ông Peck. Ông cúi mình bên tảng đá bên chân đồi, trông căng thẳng và cảnh giác.

      - Ông ngoại ơi, có chuyện gì vậy? - Peter thầm.

      Ông già có những cử chỉ ra hiệu giữ im lặng.

      - À há! nghĩ đúng mà! - cuối cùng ông Peck càu nhàu.

      Giọng ông Peck nghe như bị xúc phạm dữ dội.

      Kẻ tản bộ mà ba thám tử nhìn thấy bãi biển nay đến gần, ra là rất gần. Kẻ đó bước thận trọng, mò mẫm và hơi loạng choạng trong sương mù.

      - Thằng vô lại! - ông Peck la lên.

      Ông Peck bước ra khỏi tảng đá, lao đến kẻ lạ mờ ảo. Người đàn ông thụt lùi, thốt lên tiếng bị nghẹt.

      - Làm sao mày dám? - ông Peck vừa hét lên vừa chụp lấy cổ áo người đàn ông - Làm sao mày dám theo ta đến đây?

      - Bỏ tay ra, lão già khùng! - Kẻ lạ quát lại.

      - Ôi, Chúa ơi! - Peter hổn hển kêu.

      - Peck, đồ sư cụ điên! - người đàn ông hét lên - Thả tôi ra, nếu tôi bẻ cái cổ gà ông bây giờ!

      Giọng này nghe rất quen thuộc. Chính Ed Snabel, người hàng xóm đáng ghét của ông Peck.

      Ông Peck nhất quyết thả kẻ thù ra. Ngược lại, ông lay mạnh.

      - Đồ gián điệp giả dối! - ông Peck giận dữ la - Ta biết mày muốn gì rồi. Mày tìm thấy phát minh mới nhất của tao, nhờ rình rập trong khi những người lương thiện ngủ! những mày ăn cắp dụng cụ làm vườn. Mà mày còn ăn cắp luôn cả những ý tưởng của tao. Chỉ vì bộ não mày to bằng hạt đậu khô queo...

      Gã đàn ông vùng ra, cố tránh xa khỏi ông Peck.

      - Đồ tâm thần!- Snabel quát rồi to giọng hét lên - Cảnh sát! Cứu! Cứu! Giết người!

      - Ông Snabel, xin ông mà! - Peter xen vào giữa hai người và chụp lấy cánh tay Snabel - Xin ông, ra ông ngoại hề muốn như thế mà. Ông ngoại chỉ...

      - Ngưng ngay! - Ben Peck hét to - Đừng hòng xin lỗi cho ta! Ta biết tên ăn bám kia làm gì, và nó thoát đâu. Ta đánh gục nó!

      lần nữa, ông Peck toan tóm Snabel. Lần này Snabel la hét. bước lùi, mắt nhìn chằm chằm vào mặt ông Peck.

      - Tên gián điệp! - ông Peck chửi um lên - Đồ hèn hạ! Đồ lừa đảo! Hôm nay thứ năm mà, sao mày làm, hả? Bởi vì mày tưởng chỗ khác kiếm được nhiều hơn à, đúng ?

      Snabel quay lưng, vấp té và bỏ chạy bãi biển.

      - nghe đau đớn quá, phải ? - ông Peck la với sau .

      Nhưng Ed Snabel , bị sương mù nuốt chửng, an toàn khỏi ông già hung dữ tức giận.

      - thể nào tin nổi! - Ben Peck khinh bỉ - Quá đáng! Nếu còn làm nữa, ta làm cho khiếp sợ để chừa cái tật đó luôn!

      Peter nhận ra mình run. Đúng là cơn ác mộng, còn ông ngoại như điên mất. Ông ngoại rất nguy hiểm. Ông ngoại phá hỏng chuyến khi chưa kịp đến San Francisco. Ông ngoại bị ngồi tù ở trong các thành phố ven biển. Hoặc có thể Hannibal và Bob quyết định rằng mình nhận nhiệm vụ bất khi và rút lui bắt chuyến xe búyt gần nhất để trở về Rocky.

      - Ông ngoại ơi - cuối cùng Peter lên tiếng - Sao ông lại nghĩ Snabel có thể theo ông đến tận đây? Ý cháu muốn rằng như vậy kỳ lạ quá. Ông ấy cũng có quyền chơi chứ? Có thể ông ấy có bạn bè gì ở Pismo và đến thăm họ.

      - Tào lao! - ông Peck quát - Snabel có bạn bè bất cứ nơi nào. Nếu có ai tặng người bạn gói trong giấy bông, cũng nhận ra đó là bạn. Hãy ghi nhớ lời ta đây, chúng ta còn gặp lại . Nhưng lấy được cái muốn. phải bước qua xác ta trước !

      - Thế ông ấy muốn gì vậy, thưa ông Peck? - Hannibal hỏi.

      Thám tử trưởng cố làm ra vẻ như được thuyết phục và tin những gì ông Peck . Điều này giúp ông Peck bình tĩnh lại hơn.

      - muốn ăn cắp ý tưởng phát minh của ta - ông Peck .

      - Phát minh à? - Peter hỏi lại - Cái phát minh mà ông định mang New York cho người ta xem hả?

      - Dĩ nhiên. Mà cháu đừng có như thế, như thể ông là kẻ có những suy nghĩ lập dị. Đây là bước nhảy vọt hết sức quan trọng. Nó có thể đảo lộn, có thể cách mạng hóa toàn... cả...

      Ông Peck đột ngột ngưng.

      - - ông - Vì bình an của các cháu, ta nên giải thích nhiều hơn... Có thể chỉ có mình Snabel muốn lấy phát minh. Và ta nên ngay nếu muốn đến Monterey trước khi trời tối.

      Ông Peck bỏ chậm rãi bãi biển, đột nhiên bình thản và vô tư như thể có chuyện gì xảy ra. Ba Thám Tử Trẻ từ từ theo, mỗi người suy nghĩ thắc mắc về ông già.

      Ba thám tử sắp có chuyến hành trình rất dài, ít nhất tháng, có thể là lâu hơn. Ông ngoại của Peter chỉ là ông già lập dị quá thoải mái, hay ba thám tử du lịch xuyên đất nước cùng với người tâm thần?
      Last edited: 26/5/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :