Vụ Bí Ẩn Quyển Nhật Ký Mất Trang - Alfred Hitchcock (Trinh Thám)

Thảo luận trong 'Các Thể Loại Khác (Kinh Dị, Trinh Thám..)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      9. ÁNH ĐÈN BÍ



      Giáo sư Shay và bốn cậu dành trọn phần buổi chiều còn lại để xem xét kỹ thung lũng và chân đồi xung quanh. Cả nhóm còn lục soát cẩn thận hồ và hòn đảo xíu. Cuối cùng các thám tử chạy lon ton theo ông giáo sư hăng say vòng quanh ngôi nhà ba lần để tìm dấu vết nào đó. Rất tiếc! Mọi người tìm thấy gì!

      Lúc mặt trời lặn qua chân trời, tất cả tập họp ngoài hiên nhà. Bà Slunn đồng cảm nhìn bốn bạn và giáo sư. Còn Rory hút thuốc, nét mặt mỉa mai.

      - có gì! Giáo sư Shay thất vọng tuyên bố. Angus Slunn xây gì khác ngoài ngôi nhà này! Mà nhà được lục soát rất kỹ từ lâu lắm rồi. thấy dấu vết gỗ mỏ chỗ nào hết.

      Rory cười.

      - Mọi người khùng hết rồi! Nếu ông già Angus có xây cái gì bằng gỗ mỏ, với thời gian tất cả biến mất hết rồi. Và nếu có kho báu, tôi tin chuyện đó, bao giờ mọi người tìm ra đâu.

      - tìm ra chứ! Bob kêu lên.

      - Đương nhiên là tìm ra, bà Slunn lập lại và nghiêm khắc nhìn Rory. Cả nếu kho báu phải là kho báu , các cháu cũng tìm ra cái gì đó.

      - Trời! Mẹ ơi! Harvey . Mẹ y như chính mẹ cũng tin.

      Hannibal lợi dụng cuộc tranh luận để đọc lại bức thư của ông Angus Slunn.

      - Phải chi ta biết được nhiều hơn chút, thám tử trưởng thở dài. Bức thông điệp này có lời giải nào đó… nhưng nó được viết lâu quá rồi… hiểu ông Angus có thể mến cái gì trong nhà mình?

      Mẹ của Harvey lắc đầu.

      - Trong khi mọi người Powder Gulch, bà giải thích, tôi nhọc công đọc đọc lại nhiều lần những bức thư của bà Laura. Bà nhiều về tình mà chồng bà dành cho mảnh đất dòng họ Slunn, bên Tô Cách Lan, và về quan cảnh đẹp hồ. Chỉ thế thôi. E rằng giúp gì được cho cậu nhiều, Hannibal ơi!

      - E rằng cuộc điều tra của ta vô vọng! Giáo sư Shay khẽ .

      - Phải thừa nhận ta lao vào vấn đề nan giải! Hannibal thở dài.

      - Sao! Harvey xúc động thốt lên. Hannibal ơi, em hy vọng bỏ cuộc chứ?

      - Ôi! Peter kêu. Em chưa biết Hannibal. Cậu ấy chỉ mới bắt đầu điều tra mà thôi.

      - Dù sao, các cậu à, tôi giận nếu các cậu bỏ cuộc đâu, bà Slunn tử tế .

      - Cháu hề nghĩ đến chuyện ấy, Hannibal khẳng định. Ông Angus ta phải tìm chỉ dẫn nơi nào, buộc ta phải mò mẫm. Như Peter vừa mới , ta chỉ mới bắt đầu điều tra mà thôi. Ta có được vài chi tiết về hoạt động của ông Angus Slunn. Vậy ta cứ tiếp… Xem quyển nhật ký ông ấy tiếp thế nào đây…

      Thám tử trưởng mở quyển nhật ký ra.

      - Đến ngày 11.11.1872: “Hôm nay, mình căng buồm đến đảo cây bách. Xém bị đắm tàu chở tải nhiều. Chủ nhân hòn đảo đồng ý với cầu của mình. Về đến nhà lúc mười hai giờ trưa, hoàn toàn mãn nguyện. Quà cho Laura tiến triển tốt”… Tuần lễ sau chỉ đến cuộc sống bình thường hằng ngày. Dường như ông Angus ra khỏi nhà!

      - Hannibal ơi! Peter kêu. Cậu có đồng ý ? Ông ấy tàu chở tải nặng.

      - Đúng! rất có thể câu trả lời nằm đảo!

      - Nhưng hòn đảo ấy… Harvey bắt bẻ… nó nằm ở đâu? Em chưa bao giờ nghe đến hòn đảo có trồng cây bách trong vùng này.

      - Mình cũng chưa bao giờ nghe, Hannibal thú nhận. Thế còn cậu Peter?

      Peter là nhà “hàng hải” của bộ ba và biết vùng biển địa phương. Peter đọc lại đoạn đến hòn đảo trong quyển nhật ký ông Angus, rồi lắc đầu:

      - Theo mình nghĩ, Peter tuyên bố, “đảo cây bách” còn được gọi như vậy nữa. Thời đó, thậm chí có thể đảo hoàn toàn có tên nữa kìa. Nếu vậy, đó phải là đảo lớn - bởi vì các đảo lớn đều được đặt tên - mà là hòn đảo , cách bờ xa. Chắc chắn đảo xa. Nếu , ông Angus thể về trong nửa ngày. Có lẽ đảo là tài sản của gia đình duy nhất và có nhiều cây bách. Mình hỏi thăm.

      - Hỏi ngay tối nay! Hannibal ra lệnh. Ngày mai ta đến đó.

      - Tôi cùng các cậu, giáo sư Shay hăng hái . Tôi có thuyền buồm. Ta lấy thuyền tôi… với điều kiện là hòn đảo ấy xa Rocky quá!

      Rory đứng dậy nhún vai:

      - Ma! Đảo tên! Người chết hơn thế kỷ nay! Tôi lại: mọi người khùng hết rồi!

      xong, chàng Tô Cách Lan rời khỏi sân hiên. Bà Slunn thông cảm nhìn theo.

      - Xin mọi người hãy thứ lỗi cho tính cách hơi thô lỗ của Rory, bà mỉm cười . ấy là người nóng tính và có óc thiết thực, nên bao giờ tin loại chuyện như thế này. Nhưng ra là con người rất tốt. Khi chồng tôi mất, mẹ con tôi trải qua những lúc rất khó khăn. Từ khi Rory đến đây, hơn năm nay, cuộc sống mẹ con tôi đỡ cực hơn. Có lẽ do chuyến , nên hôm nay ấy bực bội trong người.

      - Chuyến à? Hannibal đột ngột hỏi lại. Vậy là gần đây, chú ấy có ở đây à?

      - có. Rory Santa Barbara ba ngày để bán đồ giúp tôi. ấy mới về tối hôm qua.

      Hannibal trông đăm chiêu.

      - Thưa , ra chú Rory là gì với ? Hannibal hỏi. chú ấy chỉ mới đến nhà từ năm nay à?

      - Phải. ấy từ Tô Cách Lan đến đây. Là họ xa của chồng tôi. ấy chỉ đến thăm thôi… Nhưng rồi… ở lại luôn! Chỉ để giúp tôi. ấy là người kiêu hãnh… và cứng đầu nữa! ấy nhất định chịu nhận của tôi cái gì để đền ơn việc làm… chỉ nhận phần ăn ở thôi. Viện cớ ấy là người trong nhà.

      Hannibal đứng dậy ra hiệu cho các bạn.

      - Bob! Peter! Trễ rồi!... Thưa , tụi cháu xin phép về ạ.

      - Tôi đưa các cậu về bằng xe, giáo sư Shay đề nghị.

      Xe đạp nằm sẵn trong hòm xe. Chẳng bao lâu, xe chạy nhanh con đường lớn về hướng Rocky.

      - Bác giáo sư ơi! Hannibal đột ngột . Cháu thắc mắc điều. Theo bác nghĩ, làm sao Java Jim có thể biết nhiều thông tin về gia đình Slunn và bức thư của ông Angus như vậy?

      - Tôi cũng tự hỏi thế, cậu à. Dân trong vùng, ai cũng biết tin đồn về kho báu. Đúng là Java Jim có vẻ phải người vùng này! Nhưng có thể là con cháu của người sống sót ở tàu Argyll Queen… có khi là con cháu của chính thuyền trưởng, ai biết được?

      - Trời ơi! Bob kêu. Như vậy giải thích được tất cả, Babal ơi.

      - Phải, Hannibal đăm chiêu đáp.

      Giáo sư Shay chở ba thám tử về Thiên Đường Đồ Cổ nửa tiếng trước giờ cơm tối. Ba thám tử vào bộ tham mưu bằng đường hầm số hai.

      - Babal ơi, Peter đột nhiên , làm sao biết chắc ông già Angus xây cái mỏ ở Hồ Con Ma… cái mỏ giấu kín? Bí mật?

      - Dĩ nhiên là ta biết chắc, Hannibal trả lời. Nếu có mỏ, ta cần chỉ dẫn chính xác mới tìm ra được. Nhưng hiểu truyền thuyết về con ma Tô Cách Lan có liên quan gì với mỏ? Hay với gương?

      Bob suy nghĩ hồi rồi :

      - Slunn có giải thích với bọn mình rằng con ma rình rập bọn Viking có thể đổ bộ lên bờ hồ ở Tô Cách Lan. Có thể có ý ông Angus muốn như vậy? Con ma nhìn hồ… chắc là kho báu giấu đâu đó dưới hồ!

      - Cũng có thể, Hannibal thừa nhận. Nhưng mình xin lập lại điều mình vừa mới : ta cần có chỉ dẫn để định vị chỗ đó… Này! Các cậu có nghe Slunn gì về chú Rory ?

      - Có! Peter . Chú Rory giúp rất nhiều. Là người làm việc siêng năng.

      - Và tính tình nóng nảy, Bob thêm. Nhưng điều này bọn mình biết rồi.

      - còn chú ấy xa ba ngày, Hannibal tiếp. Chỉ mới về tối hôm qua. Điều này có nghĩa rằng chú ấy rất có thể có mặt ở Rocky ngày hôm qua, khi ta bị Java Jim tấn công… và cả ở Viện bảo tàng… và thậm chí ở San Francisco ngày hôm trước nữa!

      - Cậu nghĩ chú ấy đồng lõa với Java Jim hả? Bob hỏi. Chú ấy thông đồng với để chiếm đoạt kho báu hả?... ràng là chú ấy rất có lợi thế để biết về nội dung bức thư ông Angus và cả những đồ mà bà Slunn bán!

      - Khỏi phải , Hannibal rầu rĩ khẽ… Peter ơi! Mình xin cậu hỏi thăm gấp địa điểm hòn đảo cây bách. Cậu đừng quên rằng ta phải đến đó sáng mai, bằng tàu của giáo sư Shay.

      Sau khi ăn tối, Hannibal giúp chú Titus và thím Mathilda trang trí cây thông Noel. Lúc mười giờ tối, chuông điện thoại reng.

      Peter hớn hở thông báo:

      - Xong rồi Babal ơi! Mình tìm ra đảo rồi. Đảo Cabrillo! Gia đình Cabrillo là chủ nhân hòn đảo năm 1872. Cây bách phủ đầy hòn đảo, đảo nằm cách cảng đầy năm kilômét về phía Bắc.

      - Hay quá!

      Hannibal gác máy xuống, lên phòng. Nhưng trước khi bật đèn phòng, Hannibal ra cửa sổ ngắm đèn trang trí lễ Giáng sinh trong thành phố… Phần lớn các nhà gần Thiên Đường Đồ Cổ đều trang trí đèn sáng muôn màu.

      Thám tử trưởng định quay vào, thấy tia chớp nhanh. Hannibal nhìn theo hướng đó. tia chớp khác lại sáng nữa. Rồi tia thứ ba. Hannibal thấy lạ. Đúng chỗ mấy tia chớp bắn ra có nhà. Khi mấy tia sáng ngắn lại tiếp tục nữa, Hannibal đột ngột hiểu ra! Các tia sáng xuất phát từ sân kho bãi đồ linh tinh… và từ điểm chính xác: bộ tham mưu của ba thám tử trẻ!

      Đúng lúc này, có kẻ có mặt bên trong chiếc xe lán mật!

      Hannibal tức điên lên, chạy nhanh xuống nhà, băng qua nhanh như mũi tên, lao vào Thiên Đường Đồ Cổ. Cổng vào vẫn đóng kín. có ai bẻ khóa! Hannibal chạy đến lối vào mật, nằm trong xưởng sửa chữa vặt. Đó chỉ là hai tấm ván xoay được trong hàng rào xanh lá cây.

      Khi Hannibal vào được xưởng sửa chữa vặt. Các tia chớp ngưng đột ngột. Hannibal thấy ai gần đường hầm số hai… Khi đó, thám tử trưởng cẩn thận vòng qua đống đồ bỏ, đến “cửa vào dễ” số ba. Đến đó, Hannibal bị sốc. Cánh cửa cũ bằng gỗ mở tang hoang, phía đằng sau cửa xe lán cũng hé mở!

      Trong xe lán, điều đầu tiên Hannibal thấy là quyển nhật ký của Angus Slunn bàn, đúng nơi Hannibal bỏ lại. Nhưng thay vì khép, quyển nhật ký mở ở trang cuối cùng.

      Khi đó thám tử trưởng hiểu ra nguồn gốc mấy tia chớp thấy. Đèn flash máy ảnh! Có kẻ đột nhập vào bộ tham mưu để chụp hình quyển nhật ký!



      10. CON MA



      Sáng hôm sau, Hannibal, Bob và Peter đạp xe đạp đến cảng. Harvey có mặt ở đó, chờ ba bạn, bên cạnh tàu của giáo sư Shay. Cậu bé run vì lạnh nhưng vẫn mỉm cười khi thấy Ba Thám Tử Trẻ.

      - Các biết , cậu bé ngay, đêm qua em suy nghĩ rất nhiều và em đến kết luận rằng rất có thể tải nặng mà ông Angus chở chính là kho báu! Thế nào hôm nay ta cũng tìm ra.

      - Harvey, em lạc quan như vậy là tốt, Hannibal bắt đầu , tuy nhiên…

      Xe hòm của giáo sư Shay chạy tới, ngắt lời Hannibal. Giáo sư, mặt tròn trịa và hồng hào hơn bao giờ, nhảy xuống xe, chạy đến chỗ bốn bạn.

      - Xin lỗi các cậu, tôi đến trễ, nhưng sáng nay Hội Sử Học bị rắc rối. Có kẻ đột nhập vào toan lấy cắp hồ sơ Argyll Queen. người đàn ông râu đen.

      - Java Jim! Bob và Peter đồng thanh la lên.

      Giáo sư gật đầu:

      - Dường như chính .

      - Nhưng để làm gì? Harvey hỏi. Ai cũng biết chuyện đắm tàu mà.

      - Có thể có chi tiết mà mọi người bỏ qua, Hannibal .

      xong, thám tử trưởng giải thích cho giáo sư và Harvey rằng tối qua có kẻ chụp lại quyển nhật ký thứ nhì của ông Angus.

      - Trời đất! Giáo sư xúc động kêu. Nếu vậy, có thể bây giờ Java Jim biết bằng ta rồi. Thậm chí có thể ra đảo trước ta nữa… Nhưng xem trời kìa, sương mù như thế biết có nên biển !

      - có gì nguy hiểm, Peter khẳng định. Vẫn còn nhìn tốt. Sương mù chỉ dày đặc ngoài khơi thôi. Mà đảo xa đây lắm, tàu chắc chắn rồi.
      - Vậy lên đường nhanh!

      Peter lái tàu rất khéo: cậu cho tàu chạy vào cái vịnh kín gió, rồi cột tàu vào cái cột to bằng gỗ mục hết nửa. Mọi người bước xuống nhìn xung quanh. Những cây bách, trông già cỗi, bị gió biển bẻ cong và có hình thù vô duyên.

      - Hừ hừ… Bob rùng mình kêu. Nếu ông Angus chôn kho báu ở đây, làm sao bọn mình có thể tìm ra, sau trăm năm. Ai biết được ông ấy chôn chỗ nào!

      - đâu, Bob à , Hannibal . Mình suy nghĩ nhiều. Mình tin chắc, ông Angus chôn kho báu. Trước hết, ông ấy biết thuyền trưởng Argyll Queen đuổi theo mình, đất mới đào xới nổi bật vào mắt bất cứ ai.

      - Phải… cậu đúng.

      - Theo mình, Hannibal tiếp, ông Angus chôn kho báu, mà giấu nơi nào đó, ở chỗ có đánh dấu để chắc chắn bà Laura nhận ra ngay… dấu vết sợ năm tháng, bởi vì ông Angus biết vợ ông mất bao nhiêu thời gian mới tìm ra được.

      Harvey nảy ra ý:

      - Hay là ông Angus xây cái gì đó ở đây cho bà Laura? Harvey gợi ý. Có thể ông mua mảnh đất hòn đảo này để làm món quà bất ngờ cho bà?

      - có nghĩ đến, Hannibal đáp. Ta cố tìm cái gì đó xây bằng gỗ mỏ hay cái gì đó có thể có liên quan đến dòng họ Slunn.

      - Bức thư là phải theo những bước và những việc làm của ông Angus và đọc những gì ngày tháng của ông xây dựng, Bob nhắc nhở. Đó chính là hướng tìm! Rồi thư đến con ma và gương. Hai cái này có thể là dấu hiệu.

      Cả nhóm tiến hành leo theo con đường mòn giữa hai ngọn đồi và nhanh chóng đến được khoảng trũng kín. Ống khói cao dựng đứng ngay trước mặt… nhưng xung quanh có gì hết. Ống khói xây bằng đá to, có lò sưởi đồ sộ, giữa đống đổ nát vô hình.

      - Nhà biến mất rồi! Peter nhận xét lớn tiếng. Thế là hy vọng tìm gương hay tìm vật gì khác cũng tan thành mây khói!

      - Ồ!... Nhìn kìa!

      Bob chỉ những dấu vết bụi quanh tấm đan to phẳng, ngay giữa lò sưởi. ràng là tấm đan được nhấc lên cách đây lâu, rồi đặt trở về chỗ cũ.

      - Có ai đến trước ta! Giáo sư Shay kêu. Và dường như rất mới đây!

      Gần như lo lắng, mọi người nhìn vào ngọn đồi đầy sương mù và vào cây bách cong queo. có gì động đậy, ngoài những làn sương mù quấn quanh cây.

      - Ta hãy xem thử dưới tấm đan có gì, Bob gợi ý.

      Hannibal và Peter nhấc tấm đá nặng. Năm cái đầu cúi xuống lỗ trống .

      - có gì hết, Peter thở dài. Và có lẽ chưa bao giờ có gì… ít nhất là mới đây! Nhìn ! Lớp bụi dày và khô dưới đáy… có dấu vết nào.

      - Nhưng có kẻ tưởng tấm đan này có thể giấu cái gì đó quý giá, Hannibal nhận xét.

      - Bọn mình hề thấy chiếc tàu nào trong vịnh, Peter . Nhưng xa hơn chút, có bãi cát cũng có thể cập bờ.

      - Ta hãy chia nhau ra và cố tóm tên vô lại, nếu còn đây! Giáo sư Shay la lên. Nhưng cẩn thận nhé. Tôi ở lại đây. Nếu thấy ai đó, các cậu hãy la lớn lên và chạy trở về phía tôi.

      - Ta hãy nhân tiện cố tìm tất cả những gì có thể giống dấu vết nào đó, Hannibal thêm. Hang động, đống đá hay tượng khắc trong đá.

      Tất cả im lặng gật đầu. Rồi, đứng đối mặt hướng Bắc, nhóm tản ra thành hàng từ phía bên này đến phía bên kia đảo. Dần dần khi đâm vào sương mù, mỗi bạn xa nhau dần. Nhóm bạn nhanh chóng còn nhìn thấy nhau. Harvey, ở đầu mút trái, vẫn còn thấy Peter, rất mơ hồ.

      Cậu bé tiến hành leo bờ dốc nhất ngọn đồi phía Tây. Biển nằm phía bên phải, giấu dưới màn sương mù. Đột nhiên phía bên phải, sương mù dày đặc lên và Harvey còn thấy Peter nữa. Cậu bé tóc hung vô tình cảm thấy lo sợ và nhìn xung quanh, thử tìm kẻ mà cả nhóm lùng. Đột nhiên, Harvey cảm thấy như có ai động đậy. Trong cơn xúc động, Harvey vấp té, trượt theo dốc thẳng đứng, kéo theo đống đá lở.

      - Úi da! Harvey càu nhàu và lồm cồm ngồi dậy.

      Khi ấy, Harvey nhìn thấy nó!

      Ngay trước mặt, qua màn sương mù, hình bóng ma quái cúi xuống nhìn Harvey. hình bóng cong queo, lưng gù và gương mặt nhọn hoắt có cái mũi quằm và con mắt duy nhất.

      - Con ma! Harvey hét lên. Cứu với!

      Con ma cúi xuống chút và đưa tay về hướng cậu bé khiếp sợ.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      11. TÊN GIÁN ĐIỆP



      - Cứu! Cứu! Harvey la lên nữa và bước lùi để tránh vòng tay của con ma.

      Giọng Peter vọng đến:

      - Chuyện gì vậy?

      - Con ma! Harvey lập lại. Ở đây!

      Peter hình từ màn sương mù, nhưng khi thấy con ma, Peter nín thở lùi lại hai bước. Con mắt của con ma nhìn chằm chằm vào Peter.

      Có tiếng chạy đến. Đến lượt giáo sư Shay, Hannibal và Bob xuất . Mọi người há miệng nhìn con ma, màn sương mù tan bớt . Bob la lên:

      - Ủa… cây mà!

      - Cây bách… bị gió cuốn cong queo! Giáo sư thêm.

      Đúng vậy, con ma gù chỉ là thân cây có cành trông giống như hai cánh tay biến dạng. “Con mắt” to tương ứng với lỗ hổng trong tán lá cây tạo thành cái đầu. Gió thổi đỉnh cây làm cho con mắt sống động cách đáng sợ.

      - Ừ, Harvey xấu hổ khẽ, phải công nhận cây bách giống con ma quá.

      Hannibal la lên:

      - Đó chính là con ma! Mọi người có hiểu ? Chắc là dấu hiệu do ông Angus để lại.

      - Dấu hiệu à? Peter hỏi lại.

      - Cậu nghĩ vậy sao Babal? Bob .

      Giáo sư Shay mở mắt to.

      - Trời đất! Tôi nghĩ Hannibal đúng đấy. Ta hãy thử tìm chỗ giấu quanh cây bách này. Chắc là kho báu xa đâu.

      - Em tìm bên trái, Harvey thông báo.

      - Mình tìm bên phải, Bob .

      - Hannibal, cậu hãy xem xét phía cao sườn dốc, giáo sư Shay khuyên. Tôi thám hiểm phía dưới.

      Peter đứng lại mình tại chỗ, trong khi cả nhóm tản ra từ cây bách cong queo.

      Peter đăm chiêu nhìn sang trái, sang phải, lên , xuống dưới, rồi gọi:

      - Ê! Các cậu ơi!

      Các bạn nghe. Mọi người quá chú tâm cào bụi đất phủ các khối đá xung quanh và nhấc những cục đá lên. Giáo sư Shay dùng gậy lục lạo trong khe hở.

      - Ê! Các cậu ơi! Peter gọi lần nữa. Mình nghĩ các cậu tìm thấy gì đâu.

      Hannibal quay lại.

      - Cái gì? Cậu gì?

      - Peter ơi, ra đây giúp em tay! Harvey gọi.

      Nhưng Peter lắc đầu:

      - Mình nghĩ cây bách này là dấu hiệu của Angus để lại đâu, Peter bình tĩnh .

      - Cậu cái gì đấy? Giáo sư Shay lầm bầm. Tốt hơn hết là cậu ra đây giúp mọi người

      - Nhìn đây, Peter dùng ngón trỏ chỉ bên phải. Thêm hai con ma nữa kìa!

      vậy, hai hình bóng ma quái lên trong màn sương mù.

      - Nhìn đằng kia nữa … hướng ngược lại. Có ba con ma nữa!

      Gió khá mạnh vừa mới thổi lên. Khi gió làm tan dần màn sương mù, những cây bách hình thù kỳ quặc lên đây đó. Nhóm người tìm kiếm đứng thẳng người dậy. Giáo sư Shay thở dài vứt cây gậy trở nên vô ích.

      - Đều là cây bách cả. Nhìn dưới góc độ nào đó, đúng là tất cả trông giống như ma.

      Đến lượt Hannibal thở dài.

      - Peter đúng. Có quá nhiều cây-ma đảo này để ông Angus chọn làm dấu hiệu. Trừ phi…

      - Trừ phi cái gì? Peter hỏi.

      - Trừ phi ông Angus chọn đại cây làm dấu hiệu. Phải mất hàng tháng để tìm quanh mọi cây bách. Và có thể cuối cùng lại tìm được gì cả!

      - Các cậu à, e rằng ta phải bỏ cuộc thôi, giáo sư Shay .

      - Cũng chưa có gì chứng minh là ông Angus giấu kho báu đảo, Hannibal nhận xét. Ta phải…

      đống đá sỏi sụt lở ngắt lời thám tử trưởng, Hannibal ngước mắt lên. Bây giờ sương mù gần như tan mất hẳn. Hannibal nhìn thấy con ma mới đứng đỉnh đồi.

      - Lại cây bách nữa! Harvey cười khẩy.

      - Cây thể làm sụt lở đá được, Hannibal nhận xét và rời mắt khỏi hình bóng khả nghi.

      - Trừ phi nó có chân, Peter đùa.

      - Nhưng… nó có chân mà! Giáo sư Shay đột ngột la lên. Nó lại di chuyển kìa. phải cây. Mà là người! Ê, kia! Đứng lại!

      Nhưng con ma biến mất. Tiếng bỏ chạy làm rung sườn đồi phía bên kia.

      - Nhanh lên! Giáo sư Shay kêu. Bắt lấy !

      Giáo sư vừa vừa chạy, bốn cậu theo sát gót. Khi lên đến đỉnh đồi, tất cả nhìn thấy bóng người chạy vòng qua đồi về hướng vịnh.

      - Chắc là có tàu, giáo sư hổn hển . Thử chặn đường xem! Nhóm nhanh chóng quay đầu và chạy nhanh về vịnh. Peter và Harvey bỏ xa những người còn lại. Hai cậu gần như bay, chứ chạy, đến bờ.

      Nhưng tên chạy trốn biến mất.

      - Hướng này! Hannibal hét lên phía sau lưng.

      vậy, kẻ lạ vừa mới biến mất sau tảng đá to. Peter và Harvey lao theo hướng mới chỉ. Bob và giáo sư Shay tắt qua chỗ đá lởm chởm để gặp lại Peter và Harvey. Hannibal hổn hển theo.

      Giáo sư Shay, Bob, Peter và Harvey đến tảng đá gần như cùng lúc. Nhưng quá trễ. Ngay dưới chân tảng đá, có bãi đất dài và hẹp. chiếc xuồng máy đậu sẵn ở đó. Tên chạy trốn leo lên xuồng, chuẩn bị cho nổ máy, và khi đó quay lại. Tất cả nhìn thấy mặt kẻ lạ.

      - Người đàn ông chạy chiếc Volkswagen xanh lá! Bob sửng sốt la lên.

      Giáo sư Shay nhìn người đàn ông trẻ có tóc và ria đen ra . Giáo sư nhíu mày.

      - Đó là cậu Stebbin, cuối cùng giáo sư .

      Xuồng xa rồi.

      - Thằng vô lại, giáo sư khẽ.

      Rồi đột ngột trấn tĩnh lại, giáo sư la lên:

      - Nhanh! Ra tàu!

      Tất cả quay đầu để chạy ra vịnh, đúng lúc Hannibal hổn hển bắt kịp. Thám tử trưởng hiểu ngay rằng người bị săn đuổi chạy thoát.

      - Xui ! Thám tử trưởng thất vọng kêu.

      đứng lại nghỉ, Hannibal lại chạy lon ton theo cả bọn. Khi Hannibal đến vịnh, dây cột được tháo xong và máy tàu nổ, Hannibal cực nhọc leo lên tàu. Peter lái tàu chạy ra khơi. Tên chạy trốn vẫn còn trong tầm nhìn và Peter hy vọng còn bắt kịp được.

      - Cho chạy hết máy, Peter à! Giáo sư Shay ra lệnh. Phải bắt lại!

      Giáo sư huơ nắm đấm về hướng xuồng máy thêm:

      - Đồ vô lại! Tên trộm!

      Hannibal lấy lại được nhịp thở quay sang giáo sư:

      - Bác có quen biết người này à? Hannibal hỏi. Ai vậy bác?

      - Cậu Stebbin, trợ lý cũ của tôi, giáo sư Shay giận dữ giải thích. Khi tôi mới biết nó, nó chỉ là chàng sinh viên nghèo, mới tốt nghiệp đại học Ruxton. Tôi muốn giúp đỡ nó. Nhưng nó ăn cắp! Nó toan bán những món đồ lịch sử quý giá của Viện bảo tàng Hội Sử Học! Tôi buộc phải đuổi và kiện nó ra tòa. Nó bị xử năm tù.

      Chiếc xuồng máy nhanh chóng chạy ra khỏi chiếc tàu buồm của giáo sư.

      - Ta thể nào bắt kịp được, Peter thở dài. Máy đủ mạnh.

      Giáo sư Shay tức giận nắm chặt hai tay.

      - Hannibal à, cậu tự hỏi hiểu làm cách nào Java Jim lại biết nhiều thông tin về kho báu và gia đình Slunn?... câu trả lời đó! Bây giờ tôi nhớ lại rằng Stebbin có vẻ rất quan tâm đến Argyll Queen và ông Angus Slunn… Chắc là nó trốn tù hay được tạm tha. Chắc chắn nó cấu kết với tên Java Jim. Trời ơi! Đây là tên tội phạm trẻ nhưng nguy hiểm!

      - Có lẽ chính Stebbin chụp lại quyển nhật ký tối hôm qua, Bob .

      - Phải, Hannibal tán thành. Và nhờ quyển nhật ký, biết được về hòn đảo, nhưng tìm thấy gì. Bởi vì nếu cuộc tìm kiếm của thành công, ở lại để rình rập xem chúng ta tìm thấy gì.

      - cách khác, mọi người đều như nhau, Bob kết luận. Hòa! ai tìm thấy gì.

      Im lặng, mọi người đều tập trung suy nghĩ. Giáo sư Shay thể rời mắt khỏi chiếc xuồng máy biến mất dần ở xa. Khi đến phiên thuyền buồm chạm đất liền, mọi người đành phải nhìn nhận thực tế: còn dấu vết gì của Stebbin, xuồng máy hay chiếc Volkswagen.

      - Tôi báo công an ngay, giáo sư Shay vẫn còn giận tuyên bố. Dù sao, nó đột nhập vào nhà cậu tối hôm qua.

      - Nhưng cháu nhìn thấy ông ấy. cách công bằng mà , cháu thể thề rằng chính là ông ấy.

      - Nhưng cậu nghĩ thế! Ít nhất, tôi cũng phải báo rằng thằng du côn này có mặt ở vùng này. Công an chăm sóc nó.

      - Chán ! Peter thở dài. Ta để cho ta chạy thoát, và vẫn chưa tìm ra kho báu.

      Giáo sư chậm chạp lắc đầu:

      - Rất tiếc cho các cậu. Cuộc săn lùng kho báu này có kết quả. trăm năm… thời gian quá dài…

      - Phải thừa nhận rằng ta tiến triển được bao nhiêu, Hannibal .

      - Đừng nản chí! Harvey kêu. Ta hãy tiếp tục theo con đường mà ông Angus vạch ra. Trong quyển nhật ký của ông chỉ còn tháng nữa thôi. nên dừng lại dọc đường.

      - Nếu các cậu quyết định tiếp tục, giáo sư Shay buồn rầu khẽ, tôi e rằng tôi phải để các cậu tự làm tiếp. Tôi được phép bỏ bê công việc mình. Nhưng nếu tìm thấy dấu vết gì hay hay, nhớ báo tôi biết.

      Giáo sư leo lên xe hòm chạy . Khi xe biến mất, Harvey quay sang ba thám tử trẻ đầy hy vọng.

      Peter đặt câu hỏi mà Harvey trông:

      - Babal ơi! Bọn mình bỏ cuộc chứ?

      - Trước hết, ta phải ăn trưa cái , Hannibal ỉu xìu. Mình cần suy nghĩ… Chiều nay ta trở ra Hồ Con Ma… và ta quyết định…

      Thám tử trưởng thở dài kêu:

      - Trong vụ này, còn có cái gì đó ! Hannibal thêm.

      Bốn bạn chán nản lấy xe đạp chạy về nhà.



      12. NGUY HIỂM MỚI



      Bob ăn sáng Hannibal gọi điện thoại đến. Giọng thám tử trưởng để lộ kích động lớn. Hannibal khoa trương thông báo:

      - Bob à, mình nghĩ mình hoàn toàn lầm đường trong cách suy luận. Mình suy nghĩ và mình đến khái niệm hoàn toàn mới về bài toán mà ông Angus đề ra.

      Bob mỉm cười. Khi Hannibal bắt đầu chuyện theo kiểu cầu kỳ này, là chắc chắn ý nghĩ nào đó trong đầu. Thám tử trưởng hề tỏ dấu hiệu chán nản.

      ràng Hannibal rất tự tin.

      - Hẹn gặp nhau tại bộ tham mưu, Hannibal ngắn gọn. Mình có kế hoạch!

      Bob gác máy, vội lấy xe đạp… Khi đến kho bãi đồ linh tinh, Bob thấy Hannibal và Peter đứng chờ mình bên cạnh xe tải . Trong khi Hans lên ngồi sau tay lái, Hannibal ra hiệu cho Bob bỏ xe đạp lên xe, giống như Hannibal và Peter. Rồi đến lượt ba thám tử leo lên xe ngồi. Hans khởi động máy.

      - Mình với chú Titus rằng bà Slunn có khá nhiều đồ cũ cần bán. Thám tử trưởng giải thích và gì thêm.

      Peter và Bob dám hỏi. Hai bạn biết rằng Babal chỉ tiết lộ suy luận và kế hoạch của mình vào lúc do chính Babal chọn.

      Xe tải đến Hồ Con Ma. Harvey đứng trước cửa chờ. Hannibal Harvey dẫn ba thám tử gặp mẹ. Bà Slunn ở phía sau nhà. Hannibal thẳng vào vấn đề ngay.

      - Thưa , khi đọc quyển nhật ký của ông Angus, tất cả tụi cháu đều tưởng rằng tải tàu là cái gì đó mà ông chở ra đảo. Nhưng cháu đọc kỹ quyển nhật ký lại. Theo nghĩ, ông có thể tìm cái gì đảo?

      Bà Slunn mỉm cười yếu ớt.

      - Trời ơi, Hannibal! Làm sao tôi đoán ra được? Tôi đâu có ở đó lúc ấy! Nhưng tôi nghĩ ông Angus có thể mua cái gì của chủ nhân đảo Cabrillo.

      Hannibal gật đầu, với nét mặt của người hề hy vọng nhận được câu trả lời đạt cầu cho câu hỏi của mình. Nhưng Hannibal vẫn hỏi nữa.

      - Thưa , cháu xin hãy thử suy nghĩ nữa . Ngoài ra, cháu còn nghĩ đến cái khác nữa. Trong thư để lại cho bà Laura, ông Angus căn dặn: “Hãy đọc những gì ngày tháng của xây cho em”. Ngày tháng! Cháu nghĩ ta phải lần theo dấu vết của ông, khắp những nơi ông đến, và xem ông làm việc gì, từng ngày . Và chỉ khi nào nắm được mọi yếu tố, mới giải được vụ bí . Giống như trò chơi kiên nhẫn. Phải nắm trong tay tất cả những mảnh của trò chơi ghép hình, mới tái tạo lại được.

      - Có thể, Peter đồng tình. Có lẽ vì vậy mà thành phố và đảo cho ta biết được gì.

      - Được, vậy ta hãy tiếp tục đọc kỹ quyển nhật ký của ông, Harvey . Sau đó là đến gì hả Hannibal?

      Hannibal rút quyển nhật ký ra khỏi cái túi rộng lớn.

      - Ngày 21.11.1872, ông Angus viết thế này: “Nhận được thư em Ortega báo rằng đơn đặt hàng làm xong. Mình cần đến xe lớn”. Ngày 22.11, thế này: “ về từ Rocky cùng với hàng Ortega. Công việc rất tốt! Bộ phận nào cũng đúng kích thước cầu. Đúng là phép lạ trong đất nước mới mẻ và còn hoang dã!”. Sau đó là những ghi chép thông thường về công việc “tiến triển”… và có hai chi tiết đáng lưu ý… Hannibal ngước mắt lên. Mọi người lắng tai nghe.

      Thứ nhất là vào ngày 23.11: “Để ý thấy hai người lạ trong vùng. Thủy thủ”. Chi tiết kia là vào ngày 28.11: “Bọn lạ ra . Chắc là về báo cáo với thuyền trưởng”.

      - Đúng với thời kỳ ông nghĩ ông bị theo dõi! Bob nhận xét.

      Hannibal nghiêm trang gật đầu.

      - Phải. Dễ tưởng tượng ông ở vùng này mình, chờ vợ con. Ông quyết định lập cư tại vùng này. Có thể ông muốn ôm kho báu chạy trốn nữa. Rồi ông có linh cảm. Ông đoán được số phận chờ ông. Khi đó, ông quyết định giấu kho báu. Do ông có nhiều thời gian, ông dùng cái ông xây để làm bức thông điệp - dấu hiệu cho bà Laura.

      - Sau đó nhật ký viết thế nào nữa? Harvey nóng lòng hỏi.

      Hannibal chúi đầu trở vào nhật ký:

      - Ngày 5.12, ông Angus viết: “ Santa Barbara để làm nét chấm phá cuối cùng cho món quà của Laura. tìm ra cái mình cần. vật rất đẹp, mua rẻ vì cửa hàng vừa mới bị hỏa hoạn thiêu hủy”. Thường bất hạnh cho người này, ông Angus có nghĩ đến vụ đắm tàu và kho báu nữa!

      Hannibal khép quyển nhật ký lại.

      - Tối hôm qua, Hannibal giải thích, mình hỏi thăm về em Ortega. Họ là nhà buôn đá gạch nổi tiếng ở Rocky. Chắc chắn ông Angus mua mấy chiếc xe hàng của họ, nếu ông xây cái gì đó. Xưởng vật liệu xây dựng Ortega vẫn còn. biết xưởng còn lưu giữ sổ sách cũ hay , có thể ta tìm ra thông tin có ích nào đó khi xem hồ sơ lưu.

      - Hay quá! Harvey hăng hái la lên. ngay !

      - Chắc chắn là ta rồi, Hannibal cam đoan. Nhưng do ta cũng phải Santa Barbara, nên ta chia làm hai nhóm. Ta biết là chính Stebbin chụp lại quyển nhật ký. Nghĩa là thời gian rất gấp. Cần phải hành động nhanh. Bob và Peter thăm Công Ty Ortega. Harvey và mình Santa Barbara cùng Hans. Nếu biết được vật mà ông Angus mua ở đó, Harvey nhận ra vật ấy.. nếu nó vẫn còn ở đây.

      Bob lo lắng hỏi:

      - Cậu có chắc chú Titus cho phép Hans chở cậu đến đó ?

      - Có thể… để làm cho bà Slunn vui lòng! Hannibal mỉm cười .

      Hannibal quay sang mẹ của Harvey :

      - Thưa , có thể bán cho tụi cháu ít đồ cũ, rồi nhờ Hans chở Harvey Santa Barbara… để làm ơn ạ!

      Bà Slunn cười.

      - Cậu khôn quá, Hannibal à! Bà Slunn kêu. Nhưng cậu đúng. Đúng là tôi có nhiều thứ mà chú của cậu thích mua. Bây giờ, đến phiên tôi có việc nhờ các cậu. Các cậu có thể cùng nhau khiêng cái chậu dâm bụt này ra trước nhà ? Khi các cậu đến, tôi định nhờ Rory giúp. Nhưng có các cậu đây, khỏi phải phiền ấy.

      - Dạ được, Hannibal nhanh miệng . Tụi cháu làm xong trong nháy mắt.

      Nhưng chậu rất nặng. Bốn cậu phải đặt khung gỗ tìm thấy trong góc nhà xe. Mỗi cậu nắm đầu. Hì hục hì hục, vấp lên vấp xuống, bốn cậu vòng qua nhà và đặt chậu dâm bụt trước cửa. Vừa mới xếp chậu xong, có tiếng máy xe vang lên. Xe hòm của giáo sư Shay chạy nhanh tới.

      Chính giáo sư xuống xe, bước nhanh về chỗ bốn cậu.

      - Tôi đến báo các cậu! Giáo sư . Tôi gặp cảnh sát trưởng Reynolds để về Stebbin. Tên vô lại này được tạm tha cách đây sáu tháng. Nhưng nếu nó đột nhập vào nhà cậu phải trả giá đấy. Stebbin cũng biết như vậy. Nếu bị bắt lại, có nghĩa là phải ngồi tù!

      - Cách đây sáu tháng, Peter lại. Là lúc nhà này bắt đầu bị trộm!

      - Đúng. Hannibal buồn rầu . hiểu…

      Hannibal đột ngột ngưng , nét mặt căng thẳng, mũi khịt khịt.

      - Này… Hannibal hỏi. Có ngửi thấy gì ?

      Đến lượt Peter cũng khịt mũi theo.

      - Khói! Peter la lên. Có cái gì cháy!

      Harvey la lên:

      - Từ phía sau nhà!

      Tất cả lao ra sau. Mọi người chạy vòng qua ngôi nhà to. Khi đó, mọi người hiểu ra: khói bay từ nhà xe cũ.

      Bà Slunn ló đầu ra cửa sổ.

      - Trời ơi! Bà la lên. Cháy!

      Hannibal đột ngột dừng lại, luýnh quýnh lục lạo trong túi… Rồi hoang mang nhìn hai bàn tay trống . Cuối cùng Hannibal hốt hoảng lên.

      - Quyển nhật ký! Thám tử trưởng tuyệt vọng la lên. Khi giúp mang chậu dâm bụt, mình bỏ nhật ký bàn thợ… trong nhà xe!

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      13. RƯỢT ĐUỔI ĐIÊN CUỒNG



      Hannibal cùng ba bạn chạy ra nhà xe. Khói dày đặc hơn, nhưng thấy lửa.

      - Chỉ có gỗ cháy, Peter nhận xét. Đá cháy được!

      Harvey chạy tìm bình dập lửa. Peter và Bob cởi nhanh áo khoác cũ ra và bước theo Harvey vào nhà xe. Nhóm bạn nhìn nhanh và biết ngay:

      - Góc nhà bị chạm mạch! Harvey la lên.

      Bà Slunn và giáo sư Shay đứng bên ngoài nghe tiếng bình dập lửa xịt và tiếng áo khoác cũ đập vào lửa. Hannibal, vốn thực tế, chạy ngắt điện
      hồi sau, khói giảm, rồi đám cháy tắt . Lửa cũng kịp gây hại nhiều. Peter đắc thắng xuất trở ra. Cậu cầm trong tay quyển nhật ký của ông Angus.

      - Hơi bị vàng chút thôi, Babal à! Peter rạng rỡ thông báo. Nhưng mình thắc mắc điều… Mình tìm thấy nó dưới đất, gần cánh cửa phía sau, cửa dẫn ra rừng. Và cửa này mở.

      Hannibal chau mày.

      - Mình đặt nhật ký bàn thợ mà, mình nhớ chắc, Hannibal tuyên bố. Vậy có lẽ có kẻ toan lấy cắp, nhưng do đám cháy, buộc phải bỏ chạy nhanh… Và khi chạy trốn, kẻ này làm rơi chiến lợi phẩm. Chỉ có thể giải thích cách đó mà thôi! Hannibal càng khó hiểu hơn cả Peter! Nếu Stebbin chụp lại quyển nhật ký và nếu làm việc với Java Jim, cần gì phải lấy cắp quyển nhật ký ngay bây giờ?

      Hannibal bị rứt ra khỏi dòng suy nghĩ bởi tiếng chạy đến. Đó là Rory. Rory chỉ vào nhà xe la lớn:

      - Phía sau!... Sau nhà xe! Tôi thấy nó từ cửa sổ. Nó chạy qua cây rừng. Nhanh lên!

      - Nhanh! Đến lượt giáo sư Shay kêu. Có thể còn kịp bắt lại.

      Hannibal nghĩ thế, nhưng vẫn lao vào rừng theo mọi người. Rory dẫn đầu.

      - Tôi nhìn thấy nó… đằng kia… phía trước! chàng Tô Cách Lan đột nhiên gầm lên.

      cố ra đường.

      Nhóm rượt đuổi tản ra giữa cây rừng, khó tiến lên do cây mọc rậm rạp. Giáo sư Shay cố gắng theo đường thẳng, mong chặn đường kẻ chạy trốn. Hannibal và Bob, ở phía hậu quân, đứng lại để nhìn vào trong rừng.

      Im lặng đột ngột giáng xuống, như thể tất cả cũng đứng lại để lắng tai nghe và nhìn xung quanh. Rồi cách khoảng về phía trước Hannibal và Bob, giọng lầm bầm rằng “có lẽ tên vô lại ấy trốn”. Hannibal và Bob tiếp tục thận trọng tiến lên thêm khoảng trăm mét. cành cây đột ngột kêu rắc phía bên phải.

      - Bob ơi! Hannibal kêu khẽ.

      Hannibal kịp gì thêm. tiếng la vang lên bên tai thám tử trưởng. hình bóng bắn ra từ bụi cây. Hannibal ngã xuống đất, trong mớ hỗn độn chân tay quấn vào nhau, có tiếng kêu la đủ loại.

      - Bắt được rồi! Peter la lên.

      - Cứu! Cứu với! Hannibal hét lên phần mình.

      Bob rầu rĩ rên:

      - Kìa Peter! Bọn mình đây mà! Cậu vừa mới bắt được Babal!

      Mớ xà ngầu lăn lộn trước mặt Bob dừng lại ngay. Hannibal ngước mặt lên và thấy Peter nằm dài bên cạnh và đè mình.

      - Từ từ!

      - Ủa! Peter sửng sốt thốt lên. Cậu đó hả?... Mình cứ tưởng… Mình nghĩ…

      - Thôi! Dang ra! Hannibal càu nhàu và lồm cồm ngồi dậy, phủi quần áo. Lần sau, cậu phải nhìn kỹ rồi hẳn lao vào tóm người ta.

      Peter nheo mắt tinh nghịch.

      - Cậu hãy thú nhận rằng chính cậu cũng tưởng là cậu bắt được tên trộm, đúng ?

      - Trông hai cậu buồn cười quá! Bob trêu.

      Đến lượt Hannibal và Peter cũng phá lên cười theo. Hai thám tử vẫn cười khi giáo sư Shay, Rory và Harvey quay trở lại. Mắt giáo sư tức giận sáng lên sau cặp kính. Khuôn mặt tròn trịa và hồng hào của ông biểu lộ nỗi thất vọng trông gần như hài hước. Rory cũng tức giận kém.

      - Nó thoát rồi, chàng Tô Cách Lan giải thích. Quỷ tha ma bắt nó! Tôi thấy nó rất ! Đó chính là Java Jim, theo lời mô tả của các cậu.

      - Java Jim à! Giáo sư Shay phản đối. McNab thân mến à, ý muốn Stebbin chứ! Tôi cũng thấy nó.

      - Ông gì vậy! Rory thô lỗ càu nhàu. Tôi nhìn thấy kẻ trông như thủy thủ, có râu đen.

      - phải là râu! Mà là ria râu, giáo sư chỉnh lại.

      - Này! Tôi cũng gặp Stebbin rồi và nếu là nó tôi nhận ra!

      - Nhưng… giáo sư Shay bắt đầu .

      Rồi ông im lặng và có vẻ suy nghĩ.

      - ra cũng có thể tôi nhìn lầm. Tôi chỉ thoáng thấy thôi.

      - Còn tôi nhìn thấy rất ! Rory cam đoan. Tôi chắc chắn là nó.

      - Cãi cọ cũng vô ích thôi! Hannibal . Ta mất thời gian. Về!

      Nhóm nhanh chóng về đến nhà. Bà Slunn lo lắng chờ. Hans bỏ xe tải để xem có chuyện gì và đứng cùng bà.

      - Tên vô lại thoát rồi, Rory càu nhàu. Nếu tôi ra khỏi nhà nhanh hơn, tôi tóm được nó rồi!

      - Vậy chú ở trong nhà à? Hannibal vô tư hỏi.

      - Đương nhiên rồi. Tôi ngửi thấy mùi khói, tôi nhìn ra cửa sổ… và tôi thấy tên đó rình rập gần nhà xe.

      - Phải báo công an, giáo sư Shay tuyên bố. Tôi đến để chỉ báo mọi người rằng Stebbin được tạm tha. Bây giờ tôi phải đây. Nhưng tôi phải báo đồn công an… lần này về Java Jim!

      - Phải, phải, ông đúng, Rory tán thành (giọng Rory đột nhiên trở nên thân thiện cách lạ lùng). Chắc là tôi phải xin lỗi các cậu! Rory thêm với ba thám tử trẻ. Tôi vẫn tin là có kho báu, nhưng tôi thừa nhận rằng, ngoài các cậu, còn có những người khác tin là kho báu có .

      chàng Tô Cách Lan lắc đầu và thở dài:

      - Theo tôi, đối thủ của các cậu là những người nguy hiểm. Chính công an phải chăm lo đến bọn chúng. Chứ phải các cậu!

      Giáo sư Shay cũng theo ý đó:

      - Tôi rất tiếc phải với các cậu là tôi hoàn toàn đồng ý với McNab.

      - Phải, cũng có thể… bà Slunn bắt đầu .

      - Nhưng thưa , tụi cháu hề bị nguy hiểm! Hannibal nhanh miệng cam đoan. ràng là Java Jim có trong tay tất cả những gì muốn. toan tấn công tụi cháu nữa. đảo, Stebbin cũng chạy trốn được. Cả hai đều săn lùng kho báu. Hay nhất là tụi cháu phải tìm ra trước. Bob và Peter thận trọng. Còn Harvey và cháu Hans cùng.

      - Dù sao, tôi vẫn thích! Rory sầm mặt càu nhàu.

      - Tôi nghĩ các cậu này biết giữ mình, bà Slunn bình tĩnh đáp.

      - Đúng đấy, mẹ à! Harvey rạng rỡ .

      Giáo sư Shay mỉm cười.

      - Tôi cũng thế thưa chị, tôi tin các cậu này. Bây giờ tôi phải đây. Các cậu nhớ thông tin cho tôi nhé!

      Giáo sư bé leo lên xe hòm và biến mất. Rory miễn cưỡng giúp Hans chất lên xe tải đống đồ đạc và bàn ghế cũ mà bà Slunn chịu bán cho chú Titus. Khi làm xong, Rory bước ra xe Ford cũ của bà Slunn.

      - Có thể mọi người dư thừa thời gian, nhưng tôi . Chưa tôi còn phải sửa nhà xe nữa!

      Peter và Bob leo lên xe đạp ngồi để chuẩn bị chạy về Rocky tiến hành điều tra về hãng Ortega.

      Phần mình, Harvey và Hannibal leo lên xe tải . Hans cho xe chạy Santa Barbara.



      14. LẠI JAVA JIM



      Bên cạnh Hans, ghế trước, Hannibal ngồi yên. Thám tử trưởng cứ mong đến Santa Barbara ngay.

      - Nhanh lên, Hans! Ta phải đến đó trước!

      - Em đừng lo, ta đến đó kịp mà, Hans bình tĩnh trả lời. Tốc độ chỉ làm cho xe rơi xuống hố thôi. giúp gì được cho ta!

      Hannibal thở dài, cắn môi do nóng lòng. Harvey vừa mới đọc lại đoạn nhật ký của ông Angus, đột nhiên ngẩng đầu lên. Trông cậu bé sửng sốt:

      - Hannibal ơi! Ông cố của em có đến chuyến Santa Barbara, nhưng là đến đâu! Ta đâu khi tới đó?

      Hans lầm bầm:

      - Santa Barbara là thành phố khá lớn.

      - Đủ lớn để có hồ sơ lưu trữ nghiêm túc, Hannibal đáp. Ta tìm ra nơi ông Angus đến, bằng cách sử dụng hướng dẫn mà ông đưa ra.

      - Chỉ dẫn à? Harvey ngạc nhiên lặp lại. Chỉ dẫn nào?

      - Ông mua cái gì đó trong cửa hàng “vừa mới bị hỏa hoạn thiêu hủy”, Hannibal đắc thắng đáp. Năm 1872, Santa Barbara đủ để vụ hỏa hoạn này được ghi vào hồ sơ lưu trữ của báo địa phương!

      Xe đến trung tâm thành phố vào giữa chiều. Tòa báo địa phương nằm trong tòa nhà cũ, quảng trường chính. Nhân viên hướng dẫn đưa khách lên lầu hai, gặp ông tên là Pigeon. Tổng biên tập là người đàn ông mảnh khảnh và luôn mỉm cười.

      - Năm 1872 à? Ông . , lúc đó tòa báo này chưa có. Nhưng đúng là có, tòa báo địa phương, chắc chắn phải đến tai họa mà các cậu !

      - Chú có biết tụi cháu có thể xem hồ sơ lưu trữ của tờ báo ấy ở đâu ạ? Hannibal hỏi.

      - Chính tòa báo này tiếp nhận lại, nhưng do thiếu chỗ chúng tôi buộc phải hủy mọi tài liệu trước năm 1900.

      Thám tử trưởng rên lên.

      - Tất cả à… có phải tất cả là tài liệu sao?

      - E rằng… nhưng… khoan !... tôi biết người có thể giúp được các cậu. Đó là ông tổng biên tập già làm việc ở tòa báo hơn 60 năm. Ông say mê lịch sử những việc lặt vặt, cả những kiện rất xưa. Tôi gần như chắc chắn là ông ấy có bộ sưu tập riêng những số báo mà ông quý, mà phần là do thân sinh của ông để lại.

      - Ông ấy có sống ở Barbara ạ? Hannibal hy vọng hỏi.

      - Có chứ.

      Ông Pigeon lật hồ sơ ra xem và rút phiếu:

      - Ông ấy tên là Jesse Widmer và ở số 160 Anacapa Street. Chắc chắn là ông ấy vui lòng tiếp các cậu.

      Chẳng bao lâu xe tải dừng lại trước số nhà. Đó là ngôi nhà xíu,, nằm ở cuối lối dài vòng qua tòa nhà lớn hơn. Hannibal và Harvey bước nhanh theo lối , trong khi Hans ngồi chờ trong xe. Hannibal đột ngột đứng lại.

      cánh cửa vừa mới đóng sập lại cách đó xa. Có tiếng người bỏ chạy.

      - Hannibal nhìn kìa! Harvey la lên.

      Cửa vào ngôi nhà hé mở. Tiếng kêu yếu ớt vang đến tai hai bạn:

      - Cứu! Cứu tôi với!

      - Có người cần giúp. ! Hannibal vừa vừa lao tới, cùng Harvey.

      Hans cũng nghe thấy. nhảy xuống xe và chạy tới.

      Cửa nhà dẫn vào phòng khách sạch và ngăn nắp. Sách được xếp thẳng hàng kệ. Có “trang ” của số báo có dòng tít giật gân được đóng khung cẩn thận. Giấy của những tờ báo này vàng: chắc chắn là báo mới.

      - Cứu!

      Tiếng kêu xuất phát từ phòng khác, phía bên trái. Hai cậu bước vào văn phòng chất đầy báo lưu và tạp chí. Máy đánh chữ đặt bàn làm việc. trang giấy in được nửa cho biết có ai đánh máy.

      người đàn ông lớn tuổi nằm dưới thảm. Mắt ông nhớn nhác nhìn những người mới vào. Miệng ông dính ít máu. Mặt ông bị trầy xước.

      - Mein gott! Hans kêu khẽ khi thấy ông già bị thương.

      Hans nhàng dìu ông già ngồi dậy và cho ông ngồi xuống ghế bành. Harvey chạy tìm ly nước. Ông già uống nhiều.

      - Người có râu, ông già bị thương khẽ. Có vết sẹo mặt. Trông giống thủy thủ… Các người là ai vậy?

      - Java Jim! Harvey thốt khẽ.

      Hannibal tự giới thiệu mình.

      - Chính ông Pigeon đưa địa chỉ của bác cho tụi cháu. Bác đúng là ông Jesse Widmer, phải ạ?

      - Phải… Java Jim à? Là người tấn công tôi hả?

      - Thưa bác Widmer, tụi cháu nghĩ thế. Nhưng mà muốn gì ở bác?

      Cựu nhà báo thở sâu, trong khi Hans dịu dàng lau vết thương cho ông. Rồi ông già mỉm cười, để chứng tỏ ông bị thương nặng.

      - Người đó đến mà lời giới thiệu nào. Tôi quen biết gì . đến hỏi về vụ hỏa hoạn thiêu hủy cửa hàng năm 1872. đến vụ đắm tàu Argyll Queen nữa.

      - chạy theo kho báu, Peter .

      - Vậy là có kho báu! Và con người đó tìm à? Do vậy mà rất quan tâm đến hồ sơ của tôi.

      - Thế bác tiết lộ gì cho ạ? Hannibal hỏi.

      - Tôi gì hết! Tôi thích cái mặt . Khi đó, đánh tôi và lục lạo hồ sơ của tôi. Có lẽ tìm được cái muốn, bởi vì bỏ chạy mang theo vài mẩu báo cắt.

      Hannibal thất vọng kêu lên tiếng.

      - Mẩu báo cắt à? Bác có biết về cái gì ạ?

      - Chắc là về vụ hỏa hoạn năm 1872! Nhưng các cậu đừng buồn. Tôi có hộp đầy phim về thời kỳ đó. Đó là cách tôi lưu thêm những bài báo mà tôi cần để viết quyển sách về sử biên niên địa phương. Đó, cậu hãy đặt cuốn phim này vào đèn chiếu… Rồi… Bắt đầu là tháng 9.1872…

      Ông cho chạy máy.

      - Thấy rồi! Chẳng bao lâu Hannibal reo lên. Ngày 15 tháng 11. Cửa hàng Right, nhà buôn thiết bị hàng hải, bị hỏa hoạn làm hư hại nhiều… Chắc chắn là cái đó!

      - Right, ông Widmer lập lại. Cửa hàng này vẫn còn. Nằm gần cảng.

      - Ta nhanh! Harvey kêu.

      Hans lắc đầu.

      - Trước hết hãy gọi bác sĩ cho ông Widmer , Hans .

      Ông già lắc đầu kịch liệt:

      - , ! cần! Tôi cảm thấy khỏe hẳn rồi. Nếu có vấn đề, tôi gọi bác sĩ của tôi… Các cậu hãy nhanh để bắt tên râu! Tin bị bắt là liều thuốc tốt nhất cho tôi. ! Nhanh!

      Hannibal hơi do dự. Rồi cậu mỉm cười với ông già, cám ơn ông rồi ra cùng Hans và Harvey. Hans leo lên ngồi sau tay lái. Xe tải chạy ra cảng. Cửa hàng Right rất dễ tìm. Cửa hàng bán thiết bị hàng hải nằm con đường vuông góc với kè. Bảng hiệu dễ thấy.

      người đàn ông đứng tuổi tiếp ba người khách.

      - Tôi có thể giúp gì được cho các cậu? ông hỏi.

      Harvey nóng lòng trả lời bằng câu hỏi:

      - Chú có lưu sổ sách từ 1872 ạ?

      Hannibal bình tĩnh hơn giải thích:

      - Tụi cháu tìm…

      Chủ cửa hàng ngắt lời:

      - Nếu các người là bạn của tên râu thô lỗ lúc nãy, ông sẵng giọng , xin mời các người ra khỏi cửa hàng tôi.

      - Dạ , thưa chú! Tụi cháu phải là bạn của tên vô lại kia! Hannibal la lên.

      Rồi thám tử trưởng trình bày mục đích đến cửa hàng.

      - Cậu Angus Slunn à? Chủ cửa hàng . Tôi rất tiếc nhưng, cũng như tôi với vị khách khó chịu kia, số lớn sổ sách của chúng tôi bị hủy do tai nạn.

      Hannibal hết sức thất vọng.

      - Vậy là có cách nào biết được ông Angus Slunn mua cái gì ở cửa hàng chú năm 1872 à?

      - Rất tiếc là ! Sổ sách kế toán của chúng tôi đều bị… Chờ chút… Có thể tôi vẫn cung cấp được cho các cậu vài thông tin… Các cậu có thể chờ chút ?

      Sau khi những lời mang lại tia hy vọng cho khách, chủ cửa hàng leo lên bậc thềm cầu thang dẫn lên cánh cửa có đề “Cấm vào”. Ông biến mất.

      Hannibal đứng lại tại chỗ kiên nhẫn chờ đợi. Đột nhiên, sau khi nhìn ra ngoài đường, Harvey kêu lên tiếng.

      - Hannibal ơi! Harvey thầm gọi với giọng hối thúc.

      Thám tử trưởng nhanh chân bước lại chỗ Harvey.

      - Gì vậy?

      - Ngoài kia có kẻ như rình rập cửa hàng!

      - Đâu?

      - Cuối đường… bên này. Khi thấy mình bị lộ thụt lùi mất. Nhà ở góc che mất . Có thể là Java Jin!

      Hannibal liếc nhìn cuối cửa hàng. Chủ tiệm vẫn chưa quay ra. Hans mê say ngắm chiếc đồng hồ thuyền. Hannibal ra hiệu cho Harvey. Cả hai lặng lẽ bước ra ngoài.

      - Ta hãy cố nhìn mà để bị lộ, thám tử trưởng .

      Hai bạn thận trọng bước theo con đường xuống kè. Đến góc đường, hai bạn thò cổ nhìn xung quanh. Harvey phát ra ngay chiếc xe:

      - Hannibal ơi, chiếc Volkswagen xanh lá!

      Xe đậu phía bên kia kè. Hannibal nhìn thấy người đàn ông trẻ có ria bước nhanh qua vùng cát ướt về hướng chiếc tàu cũ nằm trong nước cạn.

      - phải Java Jim, mà là Stebbin!

      Hai cậu nhìn thấy kẻ khả nghi biến mất phía sau chiếc thuyền mắc cạn. Môi Stebbin nhấp nháy như chuyện.

      - Ông ấy có hẹn với ai đó, Hannibal .

      - Hay là với Java Jim? Harvey gợi ý.

      - ! Theo ! Hannibal ra lệnh.

      Hannibal cương quyết bước qua kè lại gần thuyền.

      - Nếu là Java Jim chuyện với Stebbin, ta có thể nghe được và biết kế hoạch của bọn này. Mà… cũng muốn biết làm cách nào mà Java Jim lại nảy ra ý thẳng đến nhà bác Jesse Widmer mà cần qua ông Pigeon!

      Hannibal im lặng, để ngón tay lên miệng. Thám tử trưởng áp sát người vào mạn chiếc thuyền cũ, lắng tai nghe. Nhưng thanh nào vang từ phía bên kia.

      - Xa quá, Harvey khẽ. Phải vòng qua.

      - được! đụng đầu bọn chúng. Này có sáng kiến hay hơn. Ta hãy leo lên và rình từ cao!

      Mạn chiếc tàu cũ có thang sắt. Do độ nghiêng thang leo lên phải là chuyện dễ. Nhưng Hannibal mập vẫn lên được phía . Harvey khéo léo leo theo. Hai bạn rón rén băng qua boong tàu để đến gần phía bên kia… boong tàu đột ngột sụp xuống dưới trọng lượng hai bạn: gỗ mục nát! Hai bạn té vào lỗ tối tăm.

      - Úi da! Hannibal lầm bầm và bị lún xuống cái gì vừa mềm và ướt.

      - Bọn mình bị rơi xuống đống bao bố cũ, Harvey . Cũng còn may!

      Khi hoàn hồn, hai bạn cố đứng dậy sàn tàu nghiêng và nhìn xung quanh. Hai bạn ở trong hầm tàu… nơi tối tăm, hôi mùi gỗ mục… Ít ánh sáng xuyên qua mấy tấm ván hở của sàn tàu… và qua lỗ mà Hannibal và Harvey tạo nên khi té xuống. Rất tiếc, cái lỗ này nằm rất cao phía đầu hai bạn.

      - Phải tìm cái gì để trèo lên, Hannibal . Thử tìm !

      Nhưng dù có lục hầm tàu, hai bạn tìm được gì, ngoài mấy bao bố. có thùng, có dây, có thang. Ngược lại có cái gì đó động đậy trong góc. Chuột!

      Harvey khổ sở nhìn thám tử trưởng.

      - có cách nào ra khỏi đây được Babal ơi!

      - Thử tìm nữa , Hannibal đề nghị, nhưng hy vọng lắm.

      lần nữa, hai bạn khám xét chỗ giam của mình. Đến lúc nào đó, khi đứng phía đụng vào nước, Hannibal phát điều.

      - Harvey ơi! Hannibal gọi khẽ. Ở đây… trong vỏ tàu. Thấy khe hở này ? Lúc thủy triều cao, có lẽ nước chảy vào chỗ đó!

      Mà khe hở lại nằm phía đầu! Harvey rùng mình. Hai bạn vội vàng quay lại chỗ bị té xuống.

      - Thử la lên xem! Harvey đề nghị.

      Đúng lúc đó, bóng người che lấp lỗ hổng boong tàu. khuôn mặt cúi xuống. khuôn mặt trẻ có ria nâu!

      - Đừng tốn hơi sức làm gì, Stebbin nghiêm trang khuyên. Vào mùa đông ai dạo quanh đây đâu. Và từ ngoài kè, chắc chắn ai nghe thấy nổi!

      Hannibal và Harvey ngước mặt lên nhìn người lái chiếc Volkswagen xanh lá cây. Mắt ông như sáng rực trong bóng tối. Cũng với giọng nghiêm trang, ông tuyên bố:

      - Mà tôi lại cần chuyện với các cậu!

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      15. MẮC BẪY



      Bob và Peter cực lực đạp về Rocky. Hai thám tử đến hãng Ortega vào lúc giữa chiều. người đàn ông nước da sậm bận chất gạch vào xe tải . Bob và Peter đến gần ông, cần gặp chủ hãng. Người đàn ông lau mồ hôi trán trước khi trả lời:

      - Doanh nghiệp này do hai em Ortega sáng lập. Ông kỵ và bác kỵ của tôi. Tôi tên là Emiliano Ortega. cách khác, ngày nay tôi là người chủ duy nhất!

      Ông nở nụ cười rộng, rồi thêm:

      - Tôi là nhà cung cấp đá tốt nhất vùng này. Rất tiếc, ngày nay đá mắc quá. Người ta thích gạch hơn.

      Ông có vẻ thích chuyện. Bob hy vọng hỏi thử:

      - Có thể chú cung cấp được cho tụi cháu thông tin về doanh nghiệp của chú… vào thời…

      - Được! Các bạn trẻ muốn biết gì nào?

      - Ngày 22 tháng 11 năm 1872, hãng của chú bán cho ông Angus Slunn xe kéo chất đầy cái gì đó. Tụi cháu cần biết đó là gì.

      - Cái gì! Emiliano chưng hửng kêu. Các cậu muốn biết chúng tôi bán cái gì cho ông ấy vào năm 1872? Cách đây hơn thế kỷ à?

      - Dạ tất nhiên cũng hơi lâu quá rồi, Peter thở dài.

      - Chú có cách nào giúp được tụi cháu à? Bob thất vọng .

      - Hơn thế kỷ! Emiliano Ortega sửng sốt lập lại.

      Rồi ông đột ngột phá lên cười:

      - Đương nhiên là tôi giúp được chứ! Người dòng họ Ortega cẩn thận lắm. Mọi hồ sơ lưu trữ đều cất giữ rất tốt… từ lúc doanh nghiệp được thành lập. Theo tôi!

      Ông dẫn khách lên phòng làm việc, mở tủ chất đầy hồ sơ cũ mới lẫn lộn. Sau khi lục lạo hồi lâu trong tập hồ sơ to, ông lấy quyển tập ra, thổi bụi, đặt xuống bàn và mở ra.

      - Xem nào: tháng 11… Ngày 22… đây! Angus Slunn… Angus Slunn. À!... “Angus Slunn, Hồ Con Ma - đơn đặt hàng đặc biệt: tấn đá granit đẽo, thanh toán bằng tiền mặt và khách hàng tự mang ”. Thế thôi.

      - tấn đá granit à? Peter hỏi lại. Nhưng… loại granit gì? Ý cháu muốn … đá kích thước như thế nào ạ?

      - Tôi biết. Ở đây chỉ ghi trọng lượng vật liệu thôi. Đây là đơn đặt hàng đặc biệt và nếu xét về giá cả, phải kích thước bình thường. Tôi thể gì hơn.

      - Thời đó người ta cầu “những đơn đặt hàng đặc biệt” loại gì ạ? Bob hỏi.

      - , ông Ortega vừa xoa má suy nghĩ vừa trả lời, có lẽ, trong trường hợp này, phải chỉ là giao đá từ mỏ đơn thuần. Có lẽ đá phải được đẽo theo cách thức nào đó, chắc là để có hình thù hay trọng lượng nhất định nào đó. ràng là đá thô phải được gia công. Thậm chí có thể là đá mài… nhưng nếu vậy, người ta ghi vào đây rồi… Hay ông Angus Slunn muốn xây thêm nhà phụ?

      - Tụi cháu cũng biết nữa, Bob thú nhận. Nhưng gần nhà ông ấy có nhà phụ bằng đá granit nào hết…

      - Có thể là đơn đặt hàng về đá bất kỳ cỡ nào: to hay , Emiliano Ortega nhận xét. Đá có thể dùng để xây nhà, nền móng, tường, hay bất cứ cái gì khác… Kích thước và hình thù có quan trọng lắm ?

      - Dạ có! Peter và Bob đồng thanh trả lời.

      Ông Ortega gãi đầu.

      - Này! Những lần bán hàng của chúng tôi đều mang số thứ tự. Dường như đá của đơn đặt hàng này được khai thác từ mỏ cũ của chúng tôi, đằng kia, phía sau đồi. Bây giờ mỏ còn dùng nữa. Chúng tôi chỉ giữ người tại chỗ. Chắc chắn chi tiết đơn đặt hàng có ghi phiếu lưu trong văn phòng tại chỗ. Các cậu có thể đến đó kiểm tra.

      - Ồ! Bob vui mừng kêu. Chú cho phép à?

      - Tất nhiên! Này, để tôi chỉ vị trí chính xác của mỏ cho.

      - May quá! Peter thốt lên. Cách Hồ Con Ma có ba cây. Bọn mình ghé qua xem Hannibal và Harvey về chưa.

      Đúng lúc đó, Hannibal và Harvey nhìn khuôn mặt ria của Stebbin. Người đàn ông trẻ vẫn nhìn chằm chằm hai cậu.

      - Chúng tôi hề muốn chuyện với ông! Harvey đột ngột la lên. Chúng tôi quá ông là loại người như thế nào.

      Nét lo lắng thoáng qua mắt Stebbin.

      - Chính xác là cậu biết gì? ông hỏi.

      - Chúng tôi biết, Hannibal thẳng thừng, rằng ông là tên trộm. Giáo sư Shay buộc phải cho ông vào tù. Sau đó, ông được tạm tha, nhưng ông lại phạm tội đột nhập vào nhà tôi và mưu ăn cắp kho báu của Angus Slunn.

      - Công an biết hết! Harvey thêm.

      Stebbin ngẩng đầu lên nhìn xung quanh boong tàu, rồi cúi xuống hai cậu:

      - Hóa ra giáo sư Shay thế! ông . Vậy tại sao các cậu lại làm việc chung với ông ta?

      Hannibal chỉnh:

      - Ông ấy làm việc với chúng tôi. Chính chúng tôi tìm được quyển nhật ký thứ nhì của ông Angus… quyển mà ông chụp lại!…

      - Các cậu tìm được… Stebbin có vẻ phân vân. Thế các cậu học được gì trong cửa hàng các cậu vừa mới rời khỏi?

      - Bộ ông tưởng chúng tôi à! Harvey kêu.

      - Sao ông hỏi Java Jim, tên đồng lõa của ông? Hannibal thêm.

      - Java Jim? Các cậu biết gì về tên này?

      - Chúng tôi biết rằng hai người đều chạy theo kho báu! Harvey la lên. Nhưng các ông tìm ra! Chúng tôi tìm trước!

      - Vậy là các cậu chưa biết kho báu ở đâu, Stebbin . Và có lẽ giáo sư Shay cũng biết gì hơn! Nhưng các cậu nghĩ Java Jim có biết chỗ giấu ?

      - Có thể Java Jim chịu hết cho ông nghe những gì biết, Hannibal mỉm cười liều. Ông Stebbin à, nghe kẻ trộm thường hay ăn cắp của nhau lắm.

      - Kẻ trộm à? Stebbin lập lại. Hay để tôi giải thích…

      Ông lại ngưng và lắc đầu:

      - , các cậu

      Ông lại ngưng nữa và đứng hồi, đăm chiêu nhìn hai tù nhân. Đột nhiên mắt ông sáng lên nữa:

      - Thường các cậu có bốn đứa mà! Hai cậu kia đâu?

      - Ông muốn biết lắm phải ! Harvey đáp.

      Hannibal cười.

      - là chúng tôi tìm ra kho báu trước ông mà!

      Đến lượt Stebbin mỉm cười, cách hết sức bất ngờ.

      - Nếu tôi đoán đúng, các cậu sắp thành công rồi, phải ? Lúc này chắc hai bạn kia ở Hãng Ortega. Cám ơn nhiều nhé!

      Hannibal rên lên tiếng. Hannibal vụng về để cho Stebbin đoán được Bob và Peter ở đâu. Người đàn ông trẻ lại mỉm cười, rồi biến mất. Hai cậu nghe ông bước qua boong tàu phía , nhảy ra khỏi tàu rồi bỏ nhanh.

      Ở lại mình, Hannibal và Harvey nhận thấy thủy triều bắt đầu lên. có cách nào để thoát được. Hai bạn xúm nhau hét lớn…

      Sắp hết buổi chiều khi Bob và Peter, từ Rocky về, dừng lại ở Hồ Con Ma. Bà Slunn bước ra thềm cửa đón hai cậu.

      - , bà , Hannibal và Harvey vẫn chưa về.

      Hai thám tử thông báo những gì đọc được ở Hãng Ortega.

      - tấn đá được đặt làm đặc biệt à? Bà Slunn đăm chiêu lặp lại. Nhưng ông ấy định làm gì với đống đá ấy? Hay để làm móng cho nhà này?

      - đâu , Peter . Lúc đó nhà này xây xong rồi.

      - Theo , Bob hỏi, ông Angus có thể xây cái gì khác… tất nhiên là bằng đá?

      Bà Slunn suy nghĩ hồi, rồi tuyệt vọng lắc đầu.

      - Tôi biết, các cậu ơi.

      - Chắc chắn là phải có cái gì đó chứ, Peter thêm. Chắc là ông Angus…

      Tiếng xe chạy nhanh đến ngắt lời Peter. Có thể là xe tải chở Hans, Hannibal và Harvey về?... phải, đó là chiếc xe Ford của bà Slunn. Xe dừng lại trước nhà. Rory nhảy xuống xe. Rory mang máy phát điện , trước kia đặt trong nhà xe và bị lửa làm hư. Rory buộc phải mang sửa.

      - Người xứ này chậm chạp quá! Rory càu nhàu. có chỗ nào làm nhanh và tốt! Tôi phải chờ cả buổi chiều mới lấy lại được máy phát điện sửa xong.

      Bà Slunn chấm dứt lời phàn nàn của bằng cách hỏi:

      - Rory ơi! có để ý thấy có cái gì ở đây xây bằng đá ? cái gì đó cần dùng đến tấn vật liệu… đến nhà và nhà xe?

      - Bằng đá hả? Rory nhíu mày hỏi lại. tấn đá hả?

      Bob và Peter kể lại chi tiết tất cả những gì Emiliano Ortega .

      - biết, cuối cùng Rory trả lời. Tôi thấy có cái gì tương ứng với khối lượng đá ấy! Các cậu nghĩ sổ sách ở mỏ đá cho biết chính xác hơn về hình thù và kích cỡ đá à?

      - Dạ phải, nếu tin lời ông Ortega, Bob thở dài. Nhưng ngày hôm nay trễ quá rồi. Tụi cháu thể nào đến kịp đó trước tối.

      - Tôi lấy xe chở các cậu , Rory quyết định. Tôi có công chuyện phải ở vùng đó. Tôi ghé đó cho các cậu xuống. Nhưng các cậu phải về bằng xe đạp!

      Hai thám tử nhận lời. Bob cho xe đạp vào cốp xe rộng lớn của xe Ford. Peter nhét xe mình lên yên sau. Rồi cả hai leo lên ngồi cạnh Rory.

      Trời vẫn còn sáng khi xe dừng lại trước cổng vào mỏ đá cũ. Rory cho hai hành khách trẻ xuống xe, rồi chạy nhanh.

      Mỏ đá cũ tạo thành lỗ hổng sâu, rộng ít nhất hai trăm mét. Dưới đáy thấy nước lấp lánh. Đá nhô đây đó và ánh lên dưới những tia nắng mặt trời lặn. Sườn núi bị đào thành loạt bậc thềm, trông giống cầu thang khổng lồ.

      Phía đối diện chỗ hai thám tử đứng, mỏ đá gồm ít mặt bằng hơn. Gần hơn, có nhà chòi mặt bằng đá. Bên trong có ánh sáng. Xe tải đậu phía trước.

      - Bảo vệ vẫn còn đó! Peter vui mừng nhận xét.

      Hai thám tử dọc theo mặt bằng chạy nhanh về hướng nhà chòi. Hai cậu được nửa đường đèn tắt đột ngột. người đàn ông bước ra, leo lên xe tải .

      Bob và Peter đồng thanh kêu:

      - Chú ơi! Chú ơi! Chú!...

      Người đàn ông quá xa, còn nghe được nữa. Hai thám tử bắt đầu chạy, nhưng xe lại nổ máy, chạy xóc đường bùn, rời khỏi mỏ đá và rẽ vào con đường, biến mất.

      Khi đến nhà chòi, hai thám tử thấy nhà tối thui và khóa.

      - Trễ quá! Peter thở dài.

      Bob vòng qua ngôi nhà . Bốn cửa sổ đều có cửa bảo vệ, cố định bằng những thanh gỗ to từ phía bên ngoài.

      - Nếu chui vào phía trong này được, Bob , bọn mình tự xem sổ sách lấy. Dù gì ông Ortega cũng cho phép rồi mà.

      Peter tháo thanh gỗ ra khỏi cửa sổ.

      - May quá! Peter kêu. Cửa khóa từ bên trong, còn cửa sổ vẫn mở.

      - May ! Bob . Vào !

      Cả hai nhảy vào bên trong nhà chòi. Nhà được bố trí thành văn phòng. Toàn bộ bên được dùng để chất những hồ sơ kiểu xưa bằng gỗ. Peter tìm thấy hồ sơ đề: “1870 - 1900”. xấp hồ sơ có ghi “1872”. Peter mở ra, đặt bàn, Bob nhìn qua vai bạn…

      Đúng lúc đó, có tiếng chân bước bên ngoài.

      - Cái gì vậy? Bob thầm, rồi quay đầu ra cửa sổ.

      Có kẻ đập mạnh cửa và cửa sổ. Hai thám tử nghe tiếng thanh gỗ do bàn tay lạ cài lại chỗ cũ. Chân bước xa dần.

      Bob và Peter bị nhốt!


      16. TIẾNG ĐỘNG TRONG ĐÊM KHUYA



      Mặt trời lặn chiếu những tia nắng cuối cùng vào lỗ hổng boong tàu, ngay đầu Harvey và Hannibal. Hai cậu khàn cổ do la hét. Bây giờ, ngồi tựa lưng vào hông tàu, xa tối đa chỗ nước, hai cậu nhìn nước dâng lên từ từ trong khoang tàu.

      - Hannibal ơi, bọn mình còn bao nhiêu thời gian nữa mới bị chết đuối? Harvey lạnh lùng hỏi thám tử trưởng.

      - Có lẽ còn hai tiếng nữa. Nhưng chắc chắn ta được giải thoát trước.

      - Đâu có ai nghe bọn mình kêu, Harvey nhận xét.

      - Chờ chút, chắc là Hans tìm ta.

      - Nhưng Hans đâu có biết bọn ta ở dưới đáy chiếc thuyền mục nát. ấy bao giờ nghĩ đến việc ra chỗ này.

      - lát nữa, ta tiếp tục kêu. Thế nào cũng có người nghe.

      - Hy vọng, Harvey khẽ nhưng tin tưởng lắm.

      Nhưng vài phút sau, thay vì tiếp tục kêu la, Hannibal có vẻ quan tâm đến cái gì mà cậu ta nhìn chằm chằm.

      - Harvey ơi, cuối cùng thám tử trưởng , em có thấy cái thùng kia ? Nó bị gắn vào thành nhưng ta có thể bứt ra thử.

      Harvey lắc đầu.

      - Cả nếu như làm được, thùng này cũng đủ cao để leo lên đến boong tàu.

      - phải để leo lên, Hannibal giải thích. Nếu rứt ra được khỏi thành, thùng nổi. Ta bám vào đó và dâng lên cùng thủy triều.

      Harvey đứng phốc dậy. Cả hai lội bì bõm trong nước đến cái thùng do Hannibal phát . Đó là loại thùng ván đóng thưa bằng đinh. Hai cậu nhìn xung quanh tìm khúc gỗ có thể dùng làm đòn bẩy.

      Đột nhiên, có tiếng chân bước nặng nề vang lên phía . Tiếng chân bước chậm chạp và thận trọng… giống như của người bước dè dặt để bị phát .

      - Hannibal! Harvey thốt lên. Có ai đó.

      - Suỵt! Hannibal kêu. biết đó là bạn hay thù, Harvey à. Lâu lắm rồi ta có kêu. Nên chắc chắn người ta đến đây phải do tiếng la của ta.

      Harvey im lặng gật đầu. Hai bạn nín thở lắng tai nghe. Tiếng bước chân nặng nề vẫn di chuyển cách thận trọng về chỗ boong tàu. Rồi kẻ lạ đứng lại. Im lặng.

      - Hannibal ơi! Giọng khỏe mạnh kêu. Harvey!

      Đó là giọng của Hans.

      - Hans! Hannibal mừng rỡ gọi. Đây! Bọn em dưới… hầm tàu!

      Cùng với Harvey, Hannibal chạy ra đứng dưới hố.

      - kéo bọn em ra với, Harvey van xin.

      - Tất nhiên! Chờ phút nhé!

      Hai tù nhân nghe tiếng Hans băng qua boong tàu, rồi tiếng sắt cạ vào gỗ. hồi sau cái thang bên mạn tàu bên ngoài được thả xuống hầm tàu. Hannibal và Harvey vội vã leo trở lên boong tàu.

      - Trời ơi! Harvey thốt lên. Được gặp lại em mừng quá, Hans ơi!

      - Khi thấy hai em còn trong cửa hàng nữa, Hans nghiêm trang giải thích, thấy rất lạ. Bởi đáng lẽ các em phải chờ mà. Nên tìm thử.

      - Nhưng làm sao tìm được bọn em? Hannibal hỏi.

      - tìm khắp nơi: ngoài đường, những góc có xe bán kem, tiệm bánh ngọt. Cuối cùng quay trở lại cửa hàng. gặp cậu bé là có thấy hai em chiếc tàu cũ này. Thế là ra chỗ này.

      - cậu bé nhìn thấy bọn em à? Hannibal nhíu mày hỏi lại.

      - Sao chính cậu bé ấy đến cứu bọn em? Harvey thắc mắc. Nếu nhìn thấy bọn em boong tàu, chắc chắn cậu ấy cũng thấy bọn em té xuống. Tất cả diễn ra có vài giây thôi.

      - Phải, Hannibal thêm. Hans ơi, cậu bé đó còn ở trong cửa hàng Right nữa ?

      - . Nó ra cùng lúc với , nó cùng đến góc đường để chỉ tàu, rồi về… À quên mất, ông Right có nhắn lại với bọn em. Ông ấy hỏi ý kiến cụ thân sinh, là người rất lớn tuổi. Tất nhiên cụ biết được ông Angus Slunn mua cái gì vào năm 1872. Nhưng có thể biết được bằng cách trở về nhà gia đình Slunn.

      - Cách nào? Hannibal sửng sốt hỏi.

      - Cụ rằng thời đó, tất cả những mặt hàng ra khỏi cửa hàng đều có tấm bảng bằng đồng với dòng chữ “Right”. Vậy phải trở về nhà bà Slunn và tìm vật mang dòng chữ ấy.

      - Nhanh lên, Hannibal! Harvey kêu. Quay về nhà tìm thử!

      - Về cấp tốc nữa kìa! Hannibal thêm. Ồ! Mình cũng quên điều nữa. Stebbin biết Bob và Peter đâu. Cả hai đều bị nguy hiểm.

      Khi Hans dừng xe tải trước cửa nhà Slunn, đèn màu trang trí cây thông Noel bật sáng và làm cho màn đêm vui vẻ hơn.

      Harvey và Hannibal lao ra khỏi xe trước khi xe kịp dừng lại hẳn. Hans thong thả bước theo và thẳng đến máy điện thoại để báo cho chú Titus. Bà Slunn chỉ có mình trong phòng khách rộng lớn, ngồi cạnh lò sưởi.

      - Mẹ ơi! Harvey la lên ngay, kịp đứng lại thở. Nhà mình có món đồ nào mang tấm bảng đồng đề chữ “Right” mẹ?

      Bà Slunn cầu được giải thích, và Harvey trình bày ngay vài lời ngắn gọn.

      - Vậy là con tìm ra được ông Angus mua cái gì hả? bà khẽ. Xem nào! tấm bảng bằng đồng à. ra, rất nhiều đồ đạc của ông Angus có dán nhãn. Mốt thời đó mà. Nhưng mẹ nhớ có cái gì đề “Right” cả.

      - Mẹ suy nghĩ kỹ mẹ! Harvey hối thúc.

      Nhưng Hannibal lo:

      - Thưa , Bob và Peter chưa về ạ?

      - Về rồi lại ! Hai cậu từ Rocky về đây báo cho tôi biết rằng ông Angus mua tấn đá granit ở Hãng Ortega. Nhưng biết hình thù và kích thước đá. Nên hai cậu đến mỏ đá cũ của Hãng Ortega để hỏi. Do có công chuyện hướng đó, Rory chở hai cậu đến mỏ đá và tiếp.

      - Giờ này vẫn chưa về, Hannibal vừa liếc nhìn đồng hồ tường chỉ bảy giờ.

      - Chưa. Rory cũng chưa về, bà Slunn giải thích. Nhưng…

      Tiếng ồn đột ngột vang lên giữa buổi tối im lặng. Giống như tiếng búa đập mạnh vào đá.

      Hans bước ra cửa sổ để lắng nghe.

      - Nghe ? bà Slunn khẽ. Tôi định với mọi người, bị tiếng ồn ngắt lời. Mấy tiếng này vang lên trong tối từ tiếng đến giờ. Tôi thấy dễ sợ quá. biết đó là gì?

      - Tôi nghĩ có ai đập phá bức tường, Hans gợi ý. Giống như thế.

      - Bức tường à! Nhưng gần đây có hàng xóm! Đâu có cái gì xây gần đây, trừ…

      Bà Slunn dừng lại hồi.

      - Trừ cái gì hả mẹ? Harvey hỏi. Con biết cái mẹ !

      - Có lẽ con chưa bao giờ nhìn thấy. Đó là xưởng hun khói thịt, cũ lắm. Lâu rồi có ai dùng nữa… từ lúc ba con còn . Mẹ quên mất.

      - Xưởng hun khói thịt, Hannibal lập lại. Xưởng hun khói thịt… bằng đá phải ạ?

      - cũng có thể! Lần đầu tiên mẹ thấy, nó nằm dưới mớ dây cỏ leo. Mẹ chưa bao giờ nhìn thấy kỹ.

      - Nhanh lên! Hannibal kêu. Trong xe tải có đèn pin!

      Mọi người lao ra ngoài… Rồi bà Slunn dẫn nhóm theo con đường mòn hẹp xung quanh có cỏ dại và bụi cây mọc đầy. Đêm tháng mười hai rất lạnh đối với miền Nam Californie. Con đường mòn ngoằn ngoèo khoảng sáu trăm mét, rồi dẫn đến nhà chòi cũ bằng gỗ.

      - Đây là nhà công nhân, từ hồi ông nội Slunn, mẹ của Harvey giải thích. Công nhân làm cho xưởng hun khói thịt… cách đây hai bước!

      - Thưa , vậy là phải ông Angus xây dựng xưởng hun khói này à? Hannibal hỏi.

      - Tôi cũng biết chắc. Dường như ông nội Slunn… tức con trai của ông Angus.

      Mắt bà Slunn cố nhìn vào bóng tối:

      - Chắc là đâu đây phía bên phải…

      Tiếng búa dứt được hồi rồi. Nhóm tiếp tục bước theo con đường. Bụi cây cho thấy là có ai qua: cành cây bị gãy, cỏ bị dẫm nát. Cuối cùng cũng đến được xưởng hun khói thịt… và chỉ thấy đống đá!

      - Có kẻ đập phá nó! Bà Slunn thốt lên.

      - Và kẻ đó tìm kho báu, Harvey khẳng định.

      - Chỉ có thể là Stebbin mà thôi, Hannibal tuyên bố. Hoặc Java Jim. Cả hai có thể về từ Santa Barbara được mấy tiếng rồi. Nhưng hiểu làm sao họ biết được về xưởng hun khói này!

      Hans lượm dưới đất búa thợ rèn nặng nề.

      - Kẻ dùng búa này vẫn chưa xa lắm… Hans khẽ.

      Mọi người lắng tai nghe, nhưng màn đêm vẫn im lặng. Dưới ánh đèn pin. Hannibal cẩn thận xem xét xưởng hun khói đổ nát.

      - Tường xây bằng đá chắc, thám tử trưởng nhận xét lớn tiếng. Và xét tình trạng gạch bên trong, chắc là có gì giấu trong lò. Ở đây toàn là màn nhện.

      Thám tử trưởng nhìn xung quanh:

      - Và có gì cho thấy là người ta đào được cái gì đó lên.

      Harvey lục lạo trong đống đá rải rác.

      - Nhìn đây! Harvey đột ngột la lên. Đá này có ghi cái gì này!

      Hans dùng đèn pin chiếu vào. Hannibal cạo đất phủ đá, rồi đọc: “H. Slunn, 1883”.

      - Đó là ông nội Slunn! mẹ của Harvey . Ông cũng tên là Harvey.

      Hannibal mỉm cười.

      - Điều này xác nhận những gì vừa mới . phải ông Angus xây xưởng hun khói. có kho báu giấu ở đây đâu. Ở lại thêm vô ích thôi..
      Khi về đến nhà, mọi người nhìn thấy xe hòm của giáo sư Shay đậu cạnh xe tải . Còn chính giáo sư đứng trước cửa chờ, mặt tái xanh vì lạnh và run rẩy trong bộ vét quá mỏng.

      - Thời tiết Californie như vậy là bình thường, giáo sư càu nhàu rồi mỉm cười tiếp. Tôi đến hỏi thăm xem cuộc điều tra có tiến triển . Nào, kể cho tôi nghe các cậu tìm thấy được gì…

      Tất cả bước nhanh vào phòng khách ấm cúng, có cây thông Noel sáng đèn màu. Hannibal nhanh chóng thông báo cho giáo sư những gì học được ở Santa Barbara.

      - Tấm bảng bằng đồng à? Cả Java Jim và Stebbin đều có mặt ở đó à?... Hừm… Các cậu có tìm thấy vật gì mang nhãn hiệu Right chưa?

      - Dạ chưa, thưa bác, Harvey trả lời. Tụi cháu chưa bắt đầu tìm.

      - Tụi cháu chờ Bob và Peter, Hannibal giải thích.

      Hannibal kể lại chuyện thám tử phó và “Lưu trữ Nghiên cứu” đến Hãng Ortega, về mỏ đá cũ, nơi hai cậu nhất định ngay. Cuối cùng thám tử trưởng lo lắng nhìn đồng hồ tường.

      - Chú Rory chở hai bạn đến đó, nhưng mà… Ồ! Nghe ? Chắc là mọi người về đó…

      vậy, đúng lúc đó, xe Ford dừng lại trước nhà. Rory xuất , xoa hai bàn tay lạnh ngắt vào nhau. Rory chỉ có mình.

      Bà Slunn chạy ra đón Rory.

      - Rory! Bob và Peter đâu?

      - Chắc là ở nơi tôi bỏ lại! Ở mỏ đá ấy! chàng Tô Cách Lan năng hơi cục cằn.

      Rồi quay sang Harvey, Rory hỏi:

      - Còn cậu, cậu tìm thấy gì ở Santa Barbara? Chắc là được gì đúng ?

      Harvey kể lại cuộc phiêu lưu và thêm:

      - Tụi cháu chưa bắt đầu tìm vật mang nhãn hiệu Right, bởi vì tụi cháu vẫn còn chờ Bob và Peter về… Mà có muốn tìm, cũng có thời gian mà tìm… Có kẻ dùng búa đập phá xưởng hun khói!

      Thám tử trưởng xấu hổ giải thích mình vụng về tiết lộ thông tin cho Stebbin như thế nào.

      Giáo sư Shay giật nảy mình lên.

      - Cái gì! Ông thốt lên. Nếu vậy, hai bạn kia gặp nguy hiểm rồi. Ta hãy nhanh đến đó! cứu Bob và Peter!

      Ba người đàn ông và hai cậu bé lao ra ngoài. Bà Slunn nghe tiếng xe nổ máy…

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      17. CHỈ DẪN CUỐI CÙNG



      Dưới ánh sáng màu bạc lạnh lùng của các vì sao, mỏ đá lấp lánh . Tuốt dưới đáy chỉ là cái lỗ tối tăm. Xe đậu ngay chỗ Rory cho Bob và Peter xuống xe. Xung quanh có dấu hiệu gì của sống.

      - Thử tìm dấu vết! Hannibal ra lệnh.

      Năm người tản ra. Rory nhanh chóng tìm thấy xe đạp của Bob và Peter.

      - Xe đạp ở ngay chỗ tôi cho hai cậu ấy xuống xe, Rory với Hannibal và Harvey. Chắc hai cậu phải xuống mỏ đá, nên mới bỏ xe đạp lại ở đó!

      Mọi người cẩn thận xuống mỏ đá. Ánh đèn pin khiến các mặt bằng đá trông giống như bậc ghế ngồi của rạp hát cổ xưa. Tuốt dưới đáy, nước đọng lại phản ánh lại đèn. Giáo sư Shay cúi xuống nhìn.

      - Biết đâu, ông rùng mình . Lỡ hai cậu té xuống đó…

      - Nghĩ đến thôi, cũng ớn lạnh, Harvey thú nhận.

      Hannibal nghĩ như giáo sư. Thám tử trưởng dò xét mặt đá để tìm dấu chấm hỏi vẽ bằng phấn, nhưng thấy gì.

      - Nếu có bị ai rình theo, Bob và Peter hề hay biết, cuối cùng Hannibal . Bởi vì, nếu hay biết, hai cậu để lại dấu chấm hỏi để cho biết đường . Ba Thám Tử Trẻ luôn luôn có phấn màu theo mình.

      - thấy mấy dấu hiệu này là tốt rồi! Giáo sư càu nhàu. Có thể hai bạn bị tấn công bất ngờ…

      Cả nhóm im lặng tiếp tục thám hiểm mỏ đá cũ. Nhóm được nửa đường xuống dưới đáy. Đèn pin lần lượt chiếu , chiếu dưới. Nhưng chỉ thấy các bậc thềm đá, những cây con cằn cỗi có rễ đâm vào giữa hai tảng đá và nhiều đống đá .

      Những con thú chạy trốn trong bóng tối và hai lần, rắn bò nhanh trước mặt Hannibal và Harvey để trốn vào khe đá. Xa xa nghe tiếng chó sói đồng cỏ sủa. lúc, có con chim to tướng cất cánh ngay bên chân Hans để bay nặng nề sang bên kia mỏ đá, đậu vào cây. Có lẽ con chim mồi săn!

      Nhưng vẫn chưa có dấu hiệu gì cho thấy Bob và Peter từng qua chỗ này… đột nhiên, có tiếng động đâm thủng màn đêm im lặng.

      - Nghe! Hans đứng lại kêu.

      Lại nghe tiếng lách cách kim loại.

      - Bác có thấy gì ? Harvey hỏi.

      - thấy gì hết, giáo sư lầm bầm.

      - Đằng kia, Hannibal chỉ. Nhà chòi!

      Hannibal phát từ cuối cùng hơi lớn tiếng. Lại nghe tiếng lách cách phía bên nhà chòi, rồi tiếng chạy. Rory huơ đèn pin lên. Khi đó, trong chùm sáng đèn pin, mọi người nhìn thấy bóng người chạy nhanh về hướng chiếc xe đậu gần đó.

      - Stebbin! Giáo sư Shay thốt lên. Lần này được để thoát!

      - Bob ơi! Peter ơi! Hannibal gọi.

      - Chạy theo tên vô lại ấy! Rory tức giận la lên.

      - Stebbin, đầu hàng ! Giáo sư ra lệnh, hơi ngây thơ.

      Người đàn ông trẻ đến được chiếc xe Volkswagen xanh lá cây, nhảy vào xe và nổ máy trước khi nhóm rượt theo kịp đến nhà chòi.

      - Thằng khốn! giáo sư Shay chửi. lần nữa lại thoát khỏi tay ta!

      Nhưng Hannibal quan tâm đến Stebbin. Thám tử trưởng lo lắng đến số phận của Bob và Peter.

      - Bob và Peter đâu rồi? có làm gì hại hai cậu ? Hannibal khẽ.

      Harvey chỉ nuốt nước miếng, thay vì trả lời. Ba người đàn ông cũng gì. Hannibal lại nhìn xung quanh.

      - Bob! Peter ơi! Hannibal gọi thêm lần nữa.

      Tiếng của Hannibal vang dội từ bậc thềm đá này sang bậc thềm đá khác. Tiếng dội lại trả lời cho Hannibal xuyên qua đêm tối… tiếng dội lại đột ngột chuyển biến thành tiếng kêu khác:

      - Cứu với, Hannibal ơi! Bọn mình đây!

      Tất cả lắng tai nghe.

      - Babal ơi! Đây!

      - Đúng hai rồi! Harvey vui mừng reo lên. Ta phải…

      - Nhìn kìa! Giáo sư Shay ngắt lời. Trong nhà chòi có đèn sáng!

      Đúng vậy, có những lằn sáng ở cửa và cửa sổ nhà chòi. Hannibal lao đến, cùng cả nhóm. Đến cửa, thám tử trưởng nhìn ổ khóa và lay thử. Từ bên trong Peter la lên:

      - Cửa sổ bên trái, Babal ơi! Kéo thanh gỗ ra!

      Rory phóng ra cửa sổ mà Peter , kéo thanh cài cửa sổ, mở ra. Bob và Peter mỉm cười:

      - Ôi! Peter thở dài, tưởng qua đêm ở đây rồi chứ… thậm chí có khi tệ hơn nữa!

      - Trong khi bọn mình ở trong đây, có kẻ định lẻn vào, Bob giải thích. Khi đó bọn mình tắt đèn pin và đóng cửa sổ từ phía bên trong. Bọn mình vừa mới mở ra lại, khi nghe mọi người đến. Trước đó có kẻ nhốt bọn mình lại. Khổ !

      - Kẻ định lẻn vào chính là Stebbin - giáo sư Shay khẳng định. Tất cả chúng ta thấy bỏ chạy.

      - Và có lẽ cũng chính nhốt các cậu trước đó, Rory . Có trời mới biết tại sao quay lại!

      - Thôi! Bước ra khỏi đây ! Hans ra lệnh.

      Nhưng Bob lắc đầu:

      - ! Mời tất cả vào đây! Cuối cùng cũng tìm thấy cái tìm. Vào đây xem!

      ai chờ mời lần hai. Năm vị cứu tinh lần lượt leo qua cửa sổ. Khi tất cả tập trung trong nhà chòi, Bob và Peter chỉ hồ sơ để mở bàn, Hannibal đọc:

      - Đơn đặt hàng đặc biệt số 143, của Angus Slunn, giao đến công trường: mười tấm đan đẽo thành hình vuông. Tổng trọng lượng: tấn.

      Hannibal ngước mắt lên:

      - Mười tấn đá! Hannibal lập lại.

      - Trọng lượng tổng cộng là tấn, Peter thêm, tức tấm đan nặng trăm ký! hiểu ông Angus muốn xây cái gì với mười tấn đá nặng thế này? Hay là tượng đài?

      Hannibal hoàn toàn sửng sốt.

      - Ở Hồ Con Ma có tượng đài nào! Rory tin tưởng .

      - Hay là ở nơi khác? Giáo sư Shay gợi ý.

      - tượng đài xây cho bà Laura, đến lượt Harvey giả thiết, có thể là ở thành phố…

      - , Hannibal , mình tin chắc rằng món quà dành cho bà Laura nằm đúng ở Hồ Con Ma. Chỉ còn phải tìm địa điểm chính xác. Quyển nhật ký của ông Angus về điểm này lắm. Nhật ký rằng ông Angus luôn luôn quay về nhà để chuẩn bị món quà bất ngờ ấy.

      - Nếu vậy, giáo sư Shay nhận xét, ông Angus giấu kết quả lao động ấy… Phải, có lẽ là vậy… Ông ấy giấu khéo đến nỗi ai thấy hết…

      - Trừ phi, vật ấy quá đồ sộ đến nỗi thấy! Bob chỉnh. Có thể nó chình ình trước mắt ta, đến nỗi ta hề để ý đến nó. Hãy nhớ đến Bức thư lấy cắp, truyện của Edgar Poe. ai thấy nó, bởi vì nó nằm trước mặt mọi người.

      - Điều duy nhất mà mình nhìn thấy, là trễ lắm rồi và mình rất đói bụng! Peter thẳng thừng. Về nhà và ăn! còn gì hay hơn mà làm đâu!

      Mọi người cười.

      - Mời tất cả về nhà ăn tối! Harvey . Các chỉ cần gọi điện thoại về nhà báo thôi. Mẹ đãi mọi người bữa ăn ngon và ta có thời gian suy nghĩ về chuyện hôm nay.

      - Đề nghị này hay đấy, giáo sư Shay mỉm cười tán thành. Trừ phi bà Slunn cho rằng đám săn lùng kho báu này quá đông!

      - có đâu. Mẹ rất vui! Harvey khẳng định.

      Cả nhóm nhanh chóng rời khỏi mỏ đá cũ. Bob và Peter cho xe đạp lên xe tải , rồi bốn cậu cùng leo lên đó. Trong khi Hans nổ máy, Peter quay sang :

      - Này Hannibal! Mình nhớ hôm bữa cậu có thế này… Cậu vụ bí giống như trò chơi ghép hình và ta chỉ tái tạo lại bức hình được nếu có trong tay mọi mảnh của nó…

      Peter nở nụ cười rộng:

      - Mình nghĩ là bây giờ có đủ mọi mảnh hình rồi! Chỉ còn mỗi việc ghép lại là xong!


      18. HANNIBAL TÁI TẠO TRÒ CHƠI GHÉP HÌNH



      Chỉ sau khi xong bữa ăn ngon dọn bàn, bà Slunn mới cho phép khách sang phòng khách chuyện. Giáo sư Shay bước dọc bước ngang.

      - Nhất định phải tìm ra lời giải! Ông tuyên bố. Nếu , Stebbin và Java Jim ăn cắp kho báu mất. Nay ta biết hai tên làm việc chung với nhau.

      - Ta chưa có bằng chứng. - Hannibal nhận xét - Nhưng cháu đồng ý với bác là phải nhanh chóng giải vụ này. Ta có trong tay tất cả những gì có thể giúp ích cho ta: quyển nhật ký và bức thư. Mà cháu nghĩ ông Angus dám đưa ra bài toán khó quá cho bà Laura đâu: phải làm thế nào bà có thể giải ra chứ.

      - Đúng, Rory . Tôi cũng đồng ý. Nhưng trò ghép hình này được nghĩ ra cho người nhất định… và cách đây hơn trăm năm! Ta cố làm hết sức, nhưng, như tôi , bây giờ quá trễ để hy vọng tìm ra câu giải đáp. Bao nhiêu thời gian trôi qua rồi!

      - Trời ơi! Chú Rory, chú như thể chú muốn tìm ra kho báu vậy! Harvey phản đối quyết liệt.

      - Nếu giỏi, tìm ra ! Rory càu nhàu.

      Hannibal mang quyển nhật ký của ông Angus dưới áo sơ mi, đặt áp sát ngực, cậu rút nhật ký ra khỏi chỗ giấu độc đáo ấy và mở ra. Bob và Peter xúm lại quanh thám tử trưởng.

      - Có bốn giai đoạn chính trong cuộc đời ông Angus, Hannibal tóm tắt lại, tương ứng với “ngày tháng” mà ông bỏ ra để xây dựng món quà bất ngờ dành cho bà Laura. Bây giờ ta phải cố gắng xem những giai đoạn này qui tụ về cái gì và liên quan thế nào đến bí mật Hồ Con Ma, tức là đến chính con ma. Cuối cùng, ta phải tìm xem cái gương có liên quan gì đến bí mật ấy.

      Rory, ngồi cạnh cửa sổ phá lên cười to.

      - Cứ trộn chung tất cả với nhau! chàng Tô Cách Lan chế giễu. Rồi hãy lao theo con ma ở nước khác. Khi bắt được nó rồi, bảo nó soi gương!

      Bob định cãi. Nhưng bà Slunn nghiêm khắc trừng mắt nhìn Rory, rồi quay sang Hannibal:

      - Trong khi mọi người đến mỏ đá, bà , tôi tìm kiếm khắp nơi. Rất tiếc! Tôi thấy món đồ nào mang nhãn hiệu Right trong nhà này hết!

      Hannibal gật đầu.

      - Dù có vật gì nữa, Hannibal thở dài, nó cần thiết để cho món quà bất ngờ dành cho bà Laura được hoàn hảo. Theo bức thư, ta còn phải nghĩ đến những gì ông Angus thích ở nhà, bên Tô Cách Lan.

      - Món quà bất ngờ này phải là cái gì đó to lớn, Harvey .

      - hiểu ông Angus có thể xây cái gì bằng đống gỗ mỏ và đám công nhân đông đảo kia? Giáo sư Shay thở dài. Gỗ đó đâu mất hết rồi?

      - Và hiểu ông Angus bố trí tấn tấm đan to ở đâu, Bob thêm. thể nào rằng mười khối đá kích thước như thế là dễ giấu kín!

      - Này! Peter la lên. Công việc thường nhật của thợ mỏ là gì? Babal ơi! Cậu thường rằng luôn luôn phải nghĩ đến cách giải thích đơn giản nhất. Vậy bình thường, các thợ mỏ hay đào đất! Thợ mỏ đào những lỗ to và dùng gỗ mỏ, có khi cả đá to để chống đỡ các công trình của mình… Ta kết luận rằng ở đây có mỏ… Nhưng rất có thể có phòng ngầm dưới đất!

      Giáo sư Shay đột ngột ngưng bước tới bước lui.

      - Lỗ? Ông lặp lại. Dưới đất à?

      - Tại sao lại ? Peter nữa. Đó là cách giấu kho báu rất hay. Và có thể ông Angus mua cái tay cầm bằng đồng hay cái đèn ở cửa hàng Right để trang trí cho phòng mật!

      - Nhưng ông ấy lấy cái gì đảo Cabrillo? Hannibal hỏi. Mà mình nghĩ phòng mật phải là món quà hay cho bà Laura đâu. Hãy nhớ rằng ông Angus định làm món quà bất ngờ cho bà vợ trước. Sau đó, ông mới cho kho báu thêm vào món quà.

      Từ khi Peter đến cái lỗ to dưới đất, giáo sư Shay đứng yên, chìm đắm trong suy nghĩ. Ông đột ngột hoàn hồn, bước đến gần Rory, cạnh cửa sổ.

      - McNab này, giáo sư hỏi chàng Tô Cách Lan, có nghĩ là có thể có phòng mật ?

      - ! Rory sẵng giọng đáp.

      Qua cửa sổ, giáo sư liếc nhìn hồ xíu có cây tối tăm. Đột nhiên, ông quay lại, mắt sáng rỡ.

      - Hình như Peter đúng! Giáo sư kêu. Vùng đất cao ở Tô Cách Lan thường có nhiều hang động giấu kín. Chị Slunn à, trong thư cầu phải nghĩ đến cái mà ông Angus thích ở Tô Cách Lan, nhưng chị biết đó là gì. Chính là…

      - Hang động ngầm dưới đất nơi bà Laura và ông Angus hay hẹn hò gặp nhau lúc còn trẻ, Hannibal kết thúc câu. Đó là điều duy nhất mà vợ ông biết!

      - Phải, hang động mà ông Angus tái tạo lại ở đây, giáo sư Shay tiếp. Và cái mà ông mang về từ đảo Cabrillo, có thể là bộ đồ kiểu Tây Ban Nha và thảm cho hang động dưới đất.

      - chiếc gương nữa! Bob kêu.

      - Đúng, đúng! (giáo sư bé gật đầu lia lịa). Chắc chắn là vậy! Các bạn ơi, dường như ta đoán đúng rồi! Hang động ngầm chắc là giấu kín lắm, và với thời gian, có lẽ cửa vào trở nên rất khó tìm. Nhưng ta tìm ra. Đầu giờ sáng mai, ta rà soát kỹ vùng xung quanh.

      - Sao ngay tối nay? Peter kêu. Ta mang đèn theo.

      Giáo sư Shay lắc đầu.

      - Tôi nghĩ ta tìm thấy gì lúc trời tối đen như thế này. Ngoài ra, mọi người mệt mỏi rồi. Sau đêm nghỉ ngơi, ta lại sức và hăng hái hơn.

      - Kho báu cũng bay mất đâu! Bà Slunn cương quyết kết luận. Harvey phải lên phòng ngủ ngay.

      - Nhưng chắc chắn Stebbin và Java Jim lảng vảng rình rập quanh đây! Harvey phản đối.

      - Đối với bọn chúng, cũng như đối với ta, đêm tối cũng đen như nhau, giáo sư nhận xét, mà có những lúc phải chịu rủi ro chứ. Đối với ta, đây là rủi ro rất mỏng manh!

      Bốn cậu thở dài đành nhượng bộ. Trong thâm tâm, bốn bạn đều hiểu rằng giáo sư đúng, nhưng dù sao, bốn bạn vẫn cảm thấy đêm quá dài. Peter lên suy nghĩ chung:

      - Từ đây đến ngày mai, bọn mình ngủ được bao nhiêu!

      - Vậy hãy tưởng tượng thử chỗ ông Angus xây hang động bí mật! Sáng mai ta gặp nhau ở đây để bắt đầu tìm kiếm.

      - Đừng chờ tôi nhé! Rory đột ngột . Tôi muốn biến thành trò hề đâu.

      Giáo sư Shay lái xe hòm ra về. Hannibal, Peter và Bob giúp Hans chất lên xe những món đồ cũ mà bà Slunn soạn ra cho chú Titus, rồi lên ngồi phía sau. Hans lái xe dọc theo con đường ngoằn ngoèo qua rừng, ra đến con đường lớn, quẹo trái, rồi chạy nhanh về Rocky. Suốt hồi, Ba Thám Tử Trẻ im lặng. Rồi Hannibal hỏi:

      - Theo các cậu, làm thế nào mà ông Angus đánh dấu được vị trí hang động bí mật?

      - Có thể bằng cách chất những cục đá to ở cửa vào, Peter trả lời, vừa chất cách tự nhiên vừa chỉ dẫn cho bà Laura?

      - Hay bằng cách trồng cây? Bob tiếp. trong những loại cây mọc gần nhà ông, bên Tô Cách Lan.

      - Cây! Hê hê! Có thể lắm đấy!

      - Hay gương! Peter la lên. Dưới đất, hay cây… mà bà Laura có thể nhìn thấy từ nơi nhất định.

      - … Từ cửa sổ bà thường ưa ngồi, Hannibal tiếp, hay từ tháp canh gác!

      - Trời! Bob reo lên. Mình dám cuộc có giả thiết đúng. Đúng đấy, Hannibal à, mình tin chắc như thế.

      Hannibal gật đầu tán thành, rồi lại lo ngắm nhìn những ngôi nhà đầu tiên của Rocky.

      - Chỉ có điều làm mình thắc mắc, sau hồi Hannibal . Hãy nhớ lại bức thư của ông Angus. Thư đến “bí mật Hồ Con Ma”… con ma canh gác xem có kẻ thù đến từ biển cả hay . Hang động giấu kín phải là nơi lý tưởng để canh chừng hồ!

      - Khi tìm ra hang động bí mật, ta hiểu ra, Peter lạc quan .

      - Phải, có thể cậu đúng! Hannibal đồng tình.

      Hans đưa Peter và Bob về nhà, rồi nhanh chóng về Thiên Đường Đồ Cổ.
      Hannibal thao thức rất lâu, mở mắt nhìn, nhưng thấy ánh đèn Noel ở Rocky. Cuối cùng, mắt Hannibal nhắm lại, nhưng cậu lại mơ đến phòng mật, những tấm đan to, gỗ mỏ, hòn đảo Cabrillo và ông Angus…

      Rồi đột ngột, Hannibal vụt ngồi dậy giường. Cậu nửa tỉnh nửa ngủ. Mí mắt chớp chớp. Bên ngoài trời vẫn tối, nhưng mặt đồng hồ dạ quang chỉ gần tám giờ… Mưa to gõ lách tách mái nhà, phía đầu.

      Nhưng Hannibal hề quan tâm đến trời mưa. Ánh nhìn chăm chăm, bất động giường, Hannibal nghĩ đến vụ bí Hồ Con Ma: giải đáp vừa mới phát lên đột ngột!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :