Vụ Bí Ẩn Người Mù Ăn Xin Có Vết Thẹo - Alfred Hitchcock (Trinh Thám)

Thảo luận trong 'Các Thể Loại Khác (Kinh Dị, Trinh Thám..)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      9. CHUYÊN GIA HÓA TRANG





      Thám tử trưởng tiến hành cuộc theo dõi rất thận trọng. Nhưng khi bị theo dõi quẹo ở góc đường. Hannibal bước nhanh hơn... vừa kịp để thấy rẽ vào sân tòa nhà cũ kỹ.

      Tòa nhà này được xây dựng quanh ba cạnh của hồ bơi. Cổng sắt sơn màu trắng cách ly cạnh thứ tư với con đường. biến mất vào tòa nhà, nhưng Hannibal nhìn thấy qua kính cửa sổ ở lầu . Cậu do dự biết làm thế nào, con chó to chạy ào ra ngoài sân.

      - Brandy! Lại đây ngay!

      Đến lượt xuất , trong khi con chó chạy ra ngồi khóm hoa.

      - Đồ ngu! chủ của nó la lên. Bộ mi muốn ta bị đuổi khỏi đây hay sao?

      Hannibal đẩy cổng sắt và giả bộ xem xét các hòm thư.

      - Cậu tìm ai hả? tử tế hỏi.

      - hẳn vậy, Hannibal trả lời. Em tự hỏi biết... biết...

      - Gì vậy? ngạc nhiên thấy Hannibal lúng túng, hỏi tới.

      - biết chị có chịu đặt mua tờ báo do bọn em mới phát hành.

      - Rất tiếc, nhưng câu trả lời là .

      Hannibal rút cây viết và quyển sổ ra khỏi túi, ra vẻ hết sức thất vọng.

      - Thời buổi khó khăn quá... Báo do cậu làm cùng bạn bè trong lớp hả?

      - Dạ đúng. Bọn em muốn kiếm ít tiền tiêu vặt. Chị có biết ai chịu mua ?

      - Dù sao, giờ này trong nhà cũng có ai hết. Người ta làm cả.

      Con chó rời khỏi lùm hoa chạy đến nhõng nhẽo. Hannibal ra vẻ vô cùng ủ rủ ngồi sụp xuống ghế cạnh hồ bơi.

      - Trông cậu có vẻ mệt mỏi quá - nhận xét. Cậu có bệnh ?

      - bệnh. Nhưng em khát nước quá. Chị có thể cho em xin ly nước được ?

      cười.

      - Dĩ nhiên. Chờ tôi chút. Tôi quay ra ngay!

      Hai giây sau, trở ra cùng ly nước trong tay. Hannibal uống nhanh. đến ngồi bên cạnh.

      - Cậu nên chờ trễ hơn rồi hãy quay lại - . Khi người trong nhà này về.

      - Phải, chị đúng. Nhưng em nghĩ là giờ này vẫn có người. Có chị mà!

      Khi nghe cậu, ai ngờ nổi rằng Hannibal bắt đầu cuộc hỏi cung khôn khéo.

      - Đồng ý, tôi ở nhà, nhưng đây là trường hợp ngoại lệ.

      - Chắc là chị làm phải ?

      - Có. Nhưng .

      Hannibal thông cảm nhìn .

      - Trời! Hay là chị bị thất nghiệp?

      - , có! Tôi làm trong ngành điện ảnh, và có những lúc rảnh rỗi, có việc. Tôi phụ trách việc hoá trang. Khi quay phim, tôi làm việc ngừng. Khi phim làm xong, nghỉ ngơi chút, chờ cuốn phim kế tiếp.

      - Em hiểu rồi. Em có đứa bạn, có ba cũng làm ngành điện ảnh. Bác ấy phụ trách phần hiệu quả đặc biệt.

      - Ông ấy tên gì? Có thể tôi biết.

      - Crentch.

      - biết. Có lẽ tôi chưa bao giờ gặp ông ấy. Đôi khi tôi cũng mơ đến chuyện chuyển sang làm hiệu quả đặc biệt. Nhưng tôi phân vân muốn bỏ việc hoá trang. Trước hết vì công việc này rất hay và tôi rất thành công. Sau đó là vì nghề này để cho tôi có thời gian rảnh để học.

      - Chị học gì vậy?

      - Học kịch nghệ và diễn xuất... phòng có ngày may mắn tìm được vai diễn nào đó.

      - Chắc là ai cũng thích được đóng phim! Hannibal tuyên bố. Nhưng chắc là công việc tại của chị hay lắm. Đôi khi cách hoá trang của diễn viên ghê gớm lắm. Tuần rồi em có xem bộ phim có người ăn cắp bức tượng tôn thờ và bị thần nguyền rủa.

      - Ha ha! cười. Và tôi đoán là khi trăng tròn, lại biến thành cái gì đó chứ gì?

      - Gần như vậy! biến thành rắn, nhưng vẫn giữ vẻ người.

      - Tôi nhớ rồi. Tựa phim là Người rắn hổ mang xâm lăng! Phim mì ăn liền, nhưng cũng đến nỗi tồi lắm. Người hoá trang khuôn mặt diễn viên chính là bạn tôi. ta vững tay nghề lắm và chắc chắn thành công.

      - Chị có bao giờ phải hoá trang tinh vi như thế ? Hannibal hỏi.

      - Tôi từng hoá trang cho già khá nhiều diễn viên - giải thích. Mất nhiều thời gian hơn là hoá trang bình thường. Tôi chưa bao giờ thực hoá trang thành quái vật hay người sói cả.

      - Làm hoá trang quái vật có khó hơn ? Còn vết thẹo? Chị có nhớ bộ phim trong viện bảo tàng hình sáp với kẻ phản bội bị nhiều vết thẹo mặt ?

      - Chịu khó mất thời gian, làm cái gì cũng được cả, ngoại trừ làm cho diễn viên trẻ lại. Khi người ta già rồi chỉ có thể xoá vài vết nhăn thôi. Vì vậy mà nhiều diễn viên, cả nam và nữ, căng lại da mặt và nhuộm tóc.

      Ly nước của Hannibal còn nước nữa. Mà cậu chỉ xin nước với mục đích ngồi lát, khích chuyện. Bây giờ, cậu cho mình biết được đủ rồi. Hannibal đặt ly bàn bên cạnh, rồi đứng dậy.

      - Cám ơn chị nhiều. Hannibal . Nước mát quá.

      - Cậu muốn uống nữa ?

      - , cám ơn. Em với bác Crentch là em gặp chị. Có thể có ngày chị và bác ấy làm việc cho cùng hãng phim?

      - Ông Crentch hả? Ba của bạn cậu hả? Người phụ trách về các hiệu quả đặc biệt hả? Tôi rất muốn được gặp ông ấy.

      - Chị tên gì vậy?

      - Graziella Montoya. Nhưng người ta gọi tôi là Grazie.

      - Em nhớ. Cám ơn chị mời em uống nước.

      Hài lòng về món diễn kịch , Hannibal quay về vườn trẻ. Nhưng ngay sau khi quẹo ở góc đường, Hannibal rầu rĩ kêu lên tiếng: Hans và Peter ra cùng chiếc xe.

      Thám tử trưởng buộc phải tự tìm cách quay về Rocky.

      - Xui quá! Hannibal lớn tiếng.

      Rồi thám là trưởng đành lòng tìm xe buýt. đường , hàng ngàn ý nghĩ mới nảy ra trong đầu Hannibal.




      10. BỌN KHỦNG BỐ





      Hannibal ngồi ở bàn làm việc trong xe lán bộ tham mưu nhìn hai lính của mình. Bây giờ là sau bữa ăn trưa. Thám tử trưởng vừa mới kể lại cho hai bạn nghe cuộc chuyện với Graziella Montoya.

      - Ta hãy thử tạm giả thiết rằng người mù ăn xin là phụ nữ, Hannibal .

      Bob suy nghĩ, xem xét khả năng này kỹ. Rồi cậu lắc đầu.

      - , Bob tuyên bố. Mình nghĩ vậy.

      - Nhưng cũng có thể chứ? Graziella là chuyên gia hóa trang và có vẻ rất thân với bác Bonell. Biết đâu, chính chị ấy là mối liên quan giữa ông ăn xin, bọn cướp ngân hàng và nhóm Denicola?

      - Chị ấy thể là người ăn xin được, Bob . Ông ấy có ria. Mình đứng sát cạnh ông ấy ở trạm xe buýt, mình nhìn thấy ông ấy rất . Ông ấy có lông trong lỗ mũi và má, như thể cạo râu hai ngày. Bộ cậu nghĩ có thể hoá trang đến hoàn hảo như thế sao?

      - Hừm! Hannibal kêu. Dù sao, này có thể moi thông tin từ bác Bonell để sau đó chuyển cho bọn cướp. Có thể ông mù thuộc băng cướp, còn vết thẹo...

      - Đó là vết thẹo giả, Bob ngắt lời.

      - Thế à? Hannibal mỉm cười . Cậu tìm được gì ở thư viện hả?

      - Nghe đây!

      Bob mở phong bì to trong tay, lấy ra nhiều bản sao của các bài báo từ sách và tạp chí.

      - Mesa d'Oro, Bob bắt đầu , là nước thú vị lắm. rộng lớn lắm, đông dân lắm, nước này từng trải qua và vẫn còn phải chịu khá nhiều rối loạn. Như các cậu đoán, nước này xưa kia là thuộc địa Tây Ban Nha. Rồi vào năm 1815, địa chủ đánh đuổi chính phủ Tây Ban Nha và tuyên bố độc lập cho quốc gia mình. Họ tự phong tổng thống và cơ quan hành pháp.

      - Hay lắm, Peter nhận xét, nhưng có liên quan gì với ông mù và vụ cướp ngân hàng?

      - Có thể là có, nhưng mình nghĩ là phải có. Nghe tiếp này... Vào năm 1872, có cuộc cách mạng xảy ra. Nhiều người bị giết... và chuyện này vẫn chưa kết thúc.

      Hannibal và Peter giật mình.

      - Cái gì? Peter kêu. Cách mạng bắt đầu từ năm 1872 mà vẫn tiếp tục cho đến ngày nay hả? Cậu đùa à?

      - Vừa đùa vừa . Bob trả lời. Cuộc cách mạng năm 1872 rất giống cuộc cách mạng ở Pháp hay cuộc cách mạng năm 1917 ở Nga. Địa chủ ở Mesa d'Oro - cũng chính những người đánh đuổi chính phủ Tây Ban Nha - dần dần bị tham nhũng và thối nát . Bọn chúng làm giàu mồ hôi của nhân dân mà cho lại cái gì cả. Đa số dân đen là con cháu của dân Da Đỏ, xưa kia là chủ của vùng đất ấy, nhưng bị bọn nhà giàu đối xử khinh bỉ. Cuối cùng người Da Đỏ tên là Juan Corso nổi loạn và định kêu gọi dân mình khởi nghĩa. Ông khắp cả nước, về quyền lợi của mỗi người. Đám địa chủ thích như vậy, cho bắt ông bỏ tù.

      - Còn cuộc cách mạng? Hannibal hỏi.

      - Cuộc cách mạng bắt đầu khi Corso bị bỏ tù. Corso rất được lòng dân chúng. Nhân dân phản ứng mạnh và tàn phá thủ đô. Tổng thống, tên là Arturo Rodriguez, bị treo cổ lên cây Con trai tổng thống, Anastasio Rodriguez, đành phải rút lui sau khi thử chiến đấu với đám người nổi loạn. Đổ máu rất nhiều. Đương nhiên là Juan Corso được giải thoát ngay từ đầu. Chính phủ thay đổi qua nhiều tay, nhưng cuối cùng, Corso được bầu làm tổng thống. Còn Rodriguez trốn sang Mêhicô.

      - Rồi sao nữa?

      - ở giai đoạn này đáng lẽ rối loạn phải chấm dứt. Nhưng được vậy. Ở Mêhicô, Rodriguez bắt đầu cư xử như ông vua bị đày xa xứ. Phần mình, các địa chủ Mesa d’Oro cắn răng chịu đựng, bởi vì từ nay mọi người đều có quyền bầu cử và giai cấp giàu có phải đóng thuế rất nặng.

      - Chắc là cảm thấy tức lắm, Peter .

      - Rất tức! Bob . Bọn địa chủ bắt đầu nhắc lại thời trước khi Arturo còn làm tổng thống, và đặt câu hỏi xem thời ấy có thể được hồi sinh lại nếu Rodriguez con quay về hay . Đám địa chủ tự đặt cho mình cái tên: Lính Cộng Hoà. Rồi lấy quốc kỳ là lá cờ xanh dương có lá sồi vàng, từng là quốc kỳ của nền cộng hoà trước. Chính phủ mới, đứng đầu là Juan Corso, chọn cờ xanh lá cây với con sư tử biển.

      Hannibal nhíu mày.

      - Các kiện này, Hannibal nhận xét, xảy ra cách đây hơn trăm năm. Có liên quan gì đến vụ án của ta? Bob, cậu đừng rằng các địa chủ Mesa d'Oro vẫn còn mưu để đòi cho con trai của ông tổng thống cũ quay lại. Anastasio chết từ lâu rồi!

      - Đương nhiên! Bob . Nhưng ngày nay cháu ông ấy, là Felipe Rodriguez, sống ở Mêhicô. Ông ta chờ cơ hội để nắm lại quyền lực ở Mesa d'Oro. Gián điệp thường xuyên báo cáo về quê hương... mà ông chưa bao giờ thấy!

      - khó tin! Peter thốt lên.

      - Mình biết, nhưng đó là , Bob cam đoan. Theo tờ báo rất nghiêm túc, rối loạn Mesa d’Oro thuộc loại mâu thuẫn truyền thống. người công dân thuộc đảng này hay đảng kia, tùy theo gốc gia đình. Con cháu của các địa chủ cũ tự động trở thành lính Cộng Hoà, giống như cha mình. Đó phải là đảng bất hợp pháp. Đảng này được chính thức công nhận. Mỗi chủ nhật, các đảng viên họp lại để ca ngợi về vinh quang của đảng mình. Thỉnh thoảng, họ còn bầu được đại diện vào hội đồng tư pháp.

      - Mình vẫn chưa hiểu... Peter càu nhàu.

      - Chờ chút ! Nếu việc cứ như vậy, ai thèm quan tâm làm gì. Nhưng ở Mesa d’Oro, có số hài lòng với vai trò đơn giản chỉ làm lính Cộng Hoà. nhóm cực đoan muốn lật đổ tổng thống, bằng vũ lực. Bọn chúng tự đặt cho mình cái tên là Đội Tự Do, và chính nhóm này mới bất hợp pháp. Chúng khủng bố. Chúng khêu gợi rối loạn, bắt cóc người và đặt bom. Khi bị cảnh sát theo sát quá, bọn chúng trốn về nước... Có số trốn ở nước ta!

      Peter nuốt nước bọt:

      - Cậu rằng những người mà mình cùng họp tối hôm qua là khủng bố hả?

      - Có thể có, mà cũng có thể . Có khá nhiều người quốc tịch Mesa d'Oro đến Hoa Kỳ sống. số thuộc đảng lính Cộng Hoà, là đảng hợp pháp và bạo lực. Họ quyên góp quỹ để giúp Rodriguez ở Mêhicô chẳng hạn, hoặc cố bầu những người thuộc đảng mình vào chính phủ. Nhưng có số ủng hộ ĐỘI TỰ DO nguy hiểm.

      - Úi chà! Peter thốt lên.

      - Đó là phần lịch sử! Bob . Điều rất đáng quan tâm là mình thấy ông mù ngay trước ngân hàng và ông mù lại bỏ chạy có lý do chính đáng. Sau đó, thanh niên tên Erny tỏ ra khiếp sợ khi nghe bà già Denicola kể giấc mơ về ông mù và về cái bóp tiền. Cuối cùng, đêm hôm qua Peter nhìn thấy tấm hình lớn người đàn ông có vết thẹo và đeo kính đen, và đối với những người đến dự cuộc họp kỳ lạ này ông đó lại có vẻ là vị hùng.

      Bob lục lạo trong đống tài liệu mang về và lấy ra tấm hình: hình người đàn ông có vết thẹo mặt và ánh mắt giấu sau cặp kính đen. Người này đứng trước micro, cánh tay đưa lên cao và có vẻ gào thét.

      - Peter! Bob hỏi. Có phải là hình cậu nhìn thấy hôm qua ?

      - phải hình đó, nhưng cùng người! Mình chắc chắn hoàn toàn.

      - Và đó cũng là người đàn ông mình thấy trước ngân hàng, Bob tuyên bố. Nhưng nghe kỹ đây! Mình thể nào nhìn thấy nhân vật hình. vậy, đó là hình của Luis Pascal Dominguez de Altranto. Có thời ông ấy là cánh tay phải của Felipe Rodriguez sống ở Mêhicô. Đó là tên khủng bố. Tại Mesa d'Oro, ném quả bom giết chết 14 học sinh. hô hào rằng công lý thuộc về phía và máu của các nạn nhân vô tội rơi trở lại đầu các lãnh đạo chính phủ.

      - tên cuồng tín. Hannibal bình luận, tên cuồng tín nguy hiểm. Nhưng tại sao tên này thể là ông mù mà cậu thấy gần ngân hàng?

      - Bởi vì Altranto chết rồi! Bob tiết lộ. Và từ khá nhiều năm rồi.

      Suốt hồi ai gì. Rồi Peter thở dài:

      - Nếu Altranto chết...

      - Ông ăn xin rất giống Altranto phải Bob? Kể cả vết thẹo? Và mù nữa? À, mà Altranto có bị mù ? Hannibal hỏi.

      - Đúng. Bị mù bởi vụ hỏa hoạn do chính gây nên trong kho ở Mesa d’Oro. Nhưng bị mù ngăn cản tiếp tục hoành hành, trái lại nhờ vậy được xem gần như vị hùng.

      - Kết luận là ông ăn xin hóa trang cho giống Altranto. Việc này chỉ đòi hỏi trang điểm cho tốt và cặp kính đen. hiểu Gracie Montoya có phải là tác giả của vụ hóa trang này . Nhưng... hoá trang để làm gì? Có lợi gì? Chỉ...

      Hannibal dừng đột ngột vì chuông điện thoại bàn ngắt lời. Cậu nhấc ống nghe lên:

      - Alô! À bác Bonell...

      Thám tử trưởng lắng nghe hai phút rồi :

      - Theo ý cháu, điều này quan trọng, nhưng cháu hiểu rằng bác cảm thấy phiền. Nếu bác muốn, cháu đến gặp bác. Cháu muốn thông báo với bác về yếu tố mới trong cuộc điều tra.

      Sau khi lắng nghe người đối thoại trả lời, Hannibal tuyên bố:

      - Dạ được! Khoảng nửa tiếng nữa, cháu đến.

      Rồi cậu gác máy xuống.

      - Bác Bonell, Hannibal tóm tắt - vừa mới bị cảnh sát chất vấn lần nữa về vụ cướp. Bác ấy rất xúc động, tội nghiệp bác quá. Mình nghĩ rằng cảnh sát nghi ngờ bác đến mức độ như bác tưởng và mình cố gắng an ủi bác. Mình nhân tiện hỏi về Gracie Montoya. Cần phải biết hai người có quen nhau . Rồi... ta nhất định phải theo dõi này. biết chị ấy có liên lạc chặt chẽ với bộ ba ở chỗ Denicola hay : Emy và hai bạn.

      Thám tử trưởng lần lượt nhìn hai phó.

      - Cậu đừng có nhìn mình như vậy. Peter phản đối. Mẹ dặn mình phải cắt cỏ chiều nay. Mưa suốt mấy ngày nay, làm cỏ mọc gần đến thắt lưng mình rồi. Mà nếu thấy mình, chị ấy nhận ra ngay.

      - Bob? Hannibal .

      - Được. Mình nhận nhiệm vụ theo dõi bị tình nghi. Đến ngày mai mình mới phải quay lại thư viện.

      - Bob ơi, cẩn thận nhé, Peter dặn dò. Nếu bọn này quen dùng bom, nên đến gần chúng quá!

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      11. CUỘC TẤN CÔNG





      Nửa tiếng sau, Hannibal gõ cửa nhà ông Bonell. Shelby Tuckerman mở cửa. Ông mặc áo pull đen và đeo kính râm.

      - À, siêu thám tử đến rồi, ông . Hy vọng cậu tìm được lời an ủi Walter tội nghiệp.

      Hannibal thèm để ý đến mỉa mai hàm chứa trong câu theo Shelby vào bếp, ngăn nắp và sạch . Walter Bonell ngồi ở bàn uống cà phê. Thám tử trưởng ngồi đối mặt ông. Shelby mời Hannibal uống cà phê, nhưng cậu từ chối.

      - À quên! Shelby cười khẩy. Ở xứ này, bọn nhóc đâu có uống cà phê.

      - Có nước trái cây, ông Bonell vội vàng mời.

      - Dạ , cháu cám ơn. Cháu uống gì đâu. Cháu vừa mới ăn xong tức .

      - Có đúng là bọn trẻ con luôn ăn ngốn nghiến đồ ngọt ? Shelby vẫn liếp tục với giọng điệu khó chịu. Đừng có cậu là ngoại lệ. Chỉ cần nhìn vòng eo cậu thôi là cũng biết rồi.

      Hannibal nghiến răng. Hannibal biết mình mập và rất khó chịu khi bị về vấn đề này. Nhưng cậu cố gắng hết sức để giấu khó chịu với Shelby.

      - Chắc là thỉnh thoảng cậu cũng ăn kiêng chứ? Shelby vẫn dai.

      Thấy Hannibal trả lời, ông quay sang ấm nước sôi bếp và tự pha cho mình tách cà phê. Rồi ông ra ngồi giữa ông Bonell và Hannibal. Ông mở nắp hũ đường bàn, múc muỗng đường cát.

      - Sao? Ông hỏi. Có phải cậu đến thông báo với bạn Bonell của tôi rằng cuộc diều tra tiến nhanh ?

      - hẳn vậy, Hannibal tuyên bố. Tụi cháu có hướng, nhưng chưa chắc là dẫn đến đâu.

      - Thế nếu có dẫn đến dâu đó sao?

      - có thể tụi cháu thông báo cho cảnh sát.

      - Như vậy là khôn ngoan nhất, Shelby tán thành.

      Sau khi uống hết tách cà phê, ông bước đến bồn rửa, rồi ra . Hannibal nghe tiếng xe bên ngoài. Nhìn qua cửa sổ, cậu thấy Shelby lái chiếc xe đua kiểu mới.

      Hannibal quay sang ông Bonell, vẻ mặt ông buồn chán đến tội nghiệp.

      - Khi cảnh sát đến tra hỏi bác, họ buộc tội bác mà, phải ?

      - ra . Nhưng cảnh sát bắt tôi phải kể lại câu chuyện đến ba lần. Ba lần tường thuật vụ cướp! Từ đầu đến đuôi... Có thể cảnh sát nghĩ tôi bị hớ. Mà tôi cũng hy vọng mình bị sai chỗ nào cả.

      - Nếu chỉ tường thuật lại đúng , làm sao bác sai được? Hannibal nhận xét rất có lý. sao đâu bác Bonell à, cháu nghĩ bác cần phải lo lắng như vậy đâu. Bác gặp may khi có mặt mình ở ngân hàng đúng lúc bọn trộm đến, nhưng đó chỉ là cố xui xẻo thôi. Chắc chắn cảnh sát hiểu mà. Giả sử lúc đó có bác vụ cướp vẫn xảy ra mà. Cũng may là bọn cướp dùng bạo lực.

      - Phải, ông bảo vệ thừa nhận. Bọn chúng rất bình tĩnh và thậm chí lịch nữa. Ít nhất là tên có mở miệng rất lịch .

      Hannibal vểnh tai nghe.

      - Chỉ có trong bọn chúng chuyện thôi à? Thám tử trưởng hỏi.

      - Đúng. Tên mặc đồ giống như Rolf trưởng đội vệ sinh ấy.

      - Ý bác rằng chính tên này chuyện nhiều nhất bọn. ra lệnh, còn đồng loã chỉ ngắn gọn để thưa dạ thôi. Phải vậy ạ?

      - , ! Chỉ có mình chuyện. Mấy tên kia gì hết.

      - Bác qua cả đêm với ba người mà bác khẳng định là có hai hề tiếng nào à?

      - là như vậy.

      - từ nào?

      - từ nào - ông Bonell mạnh dạn khẳng định. Bây giờ nghĩ lại thấy lạ , nhưng lúc đó tôi để ý. Có thể lúc đó tôi thấy im lặng là bình thường. Tất cả ngồi đó chờ sáng và chờ nhân viên ngân hàng đến.

      - Hừm! Hannibal kêu. Có thể trong bọn cướp là phụ nữ ?

      - Phụ nữ hả? Ông Bonell ngạc nhiên hỏi lại. Ừ... cũng có thể. Cả ba tầm vóc ngang nhau. Trung bình. Và lại mặc bộ áo liền quần che kín hình dáng. Đeo găng tay nữa. Thêm vào đó, họ lại hoá trang nhiều đến nổi thể đoán được nét mặt dưới lớp phấn dày. trong hai tên cướp im lặng đeo cặp kính phản chiếu lại tất cả giống như gương và che hoàn toàn ánh mắt. có râu, nhưng tôi chắc chắn là râu giả. Tên đồng loã đội bộ tóc giả màu hung và cặp ria to. Cặp mày rậm - cũng giả luôn - che mất cặp mắt .

      - Bác hãy tả thêm về tên mà bác nghe được tiếng ! Hannibal hỏi. Bác có để ý đến giọng ? già hay trẻ? Bất cứ chi tiết gì cũng có thể quan trọng.

      - Giọng phải là giọng người lớn tuổi, mà là của người trẻ khoảng hai ba chục tuổi. có giọng gì đặc biệt.

      - Hừm! Hannibal kêu.

      Rồi sau khi suy nghĩ hồi cậu tiếp:

      - Bác Bonell ơi, bác có biết hãng thuê tàu đánh cá Denicola ? Ngay sau Malibu?

      - Có, tôi biết gia đình Denicola, ông Bonell . Tôi có thuê dịch vụ của họ khi câu cá cùng con trai trước khi con tôi lấy vợ. Tôi còn nhớ bà già Denicola. Bà rất tử tế. Và cả con dâu của bà, Eileen. Ái Nhĩ Lan xinh đẹp. Chồng của Eileen mất lúc còn trẻ. nối nghiệp chồng sau khi xin được giấy phép. Chính là người lái tàu chở hàng to.

      - Ở đó có nhân viên tên Ernesto, tên thường gọi là Erny.

      - Hả? Lúc tôi đến đó, có nhân viên phụ giúp tên là Tom hay Hal gì đó, tôi nhớ . Có lẽ Erny là người mới. Chắc là nhân viên hay thay đổi lắm, thường là những cậu rất trẻ vừa học vừa làm.

      - Gần đây bác có ghé đó ? Hannibal hỏi.

      - .

      - Vậy bác biết Errny. Còn ông mù?

      - Ông mù hả? Ông Bonell ràng rất ngạc nhiên hỏi. Ông mù nào?

      - Bác có nhìn thấy ai đó gần ngân hàng - hay nơi nào đó - bị mù ? người đàn ông có vết thẹo? Ông dùng gậy trắng để và đeo kính râm.

      Ông bảo vệ lắc đầu. Hannibal tiếp:

      - Sáng nay, có tóc vàng xinh đẹp đến chuyện với bác khi bác nhìn người ta chơi bài ở Câu lạc bộ. đó là ai vậy?

      - Gracie Montoya. Bonell trả lời ngay. Nhưng tại sao cậu lại quan tâm đến ấy? Và làm thế nào cậu biết được rằng chúng tôi có chuyện với nhau sáng nay?

      - Tụi cháu thấy bác!

      Ông bảo vệ đa nghi nhìn Hannibal.

      - Tại sao các cậu lại quan tâm đến chuyện này? Ông lầm bầm. tứ tế hôn tôi và chuyện với tôi. Có gì là bất bình thường? Tôi già rồi, nhưng chưa chết mà?

      - Bác Bonell à, bác đừng giận, Hannibal mỉm cười . Bác thông cảm, tụi cháu phải kiểm tra tất cả. Bác có biết này lắm ?

      - Tôi chuyện với ấy hàng chục lần rồi - ông bảo vệ trả lời nhưng vẫn còn nghi ngờ. thường ngang qua trước câu lạc bộ cùng con chó. Dường như ấy làm trong ngành điện ảnh. biết tôi đơn, già cả và buồn chán. Nên khi gặp tôi, luôn vài lời tử tế với tôi.

      - ấy có biết bác làm việc ở ngân hàng ?

      - Tôi cũng biết nữa. Cũng có thể tôi có về nghề của tôi. Nhưng ấy chưa bao giờ tìm cách bắt tôi tâm , nếu cậu nghĩ vậy. ấy có thái độ thân thiện với tôi, chỉ có thế thôi.

      - Cháu hiểu! Hannibal thở dài. Còn những người bạn khác của bác sao? Bác có về việc làm của bác ở ngân hàng ?

      - Có lẽ là có. Nhưng tôi thấy ai có vẻ quan tâm đến việc làm của tôi.

      - Bác hãy kể cho cháu về ông Tuckerman.

      - Shelby hả? có thể ấy chỉ quan tâm đến mình mình thôi. Phần lớn thời gian, ấy công tác xa ngoài thành phố. Và khi ở nhà, chỉ chăm sóc cho cá nhân mình. ấy thường ăn ngoài. Phần thời gian còn lại ở suốt trong phòng. Khoá cửa phòng rất kỹ. Tôi thiệt đó. Tôi có thể cho cậu xem các chốt khoá.

      - cần, thưa bác. Hannibal vừa vừa đứng dậy. Bác đừng buồn, bác Bonell à! Cảnh sát bắt bác kể lại câu chuyện nhiều lần là chuyện bình thường thôi. Họ hy vọng là bác nhớ ra chi tiết nào đó.

      Walter Bonell trả lời. Trông ông hoàn toàn bình tâm. Khi Hannibal ra về, ông ngồi lại ở bàn, nhìn vào khoảng trước mặt.

      Hannibal về đến Thiên Đường Đồ Cổ lúc bốn giờ rưỡi. Thay vì vào cổng cách bình thường, thám tử trưởng dừng lại trước hàng rào gỗ bao quanh kho bãi. Hàng rào này được sơn màu sặc sỡ, bởi hoạ sĩ ở Rocky. Chỗ Hannibal dừng lại có vẽ chiếc thuyền buồm sắp bị chìm xuống dòng nước xanh. con cá to nhô ra khỏi mặt nước và nhìn con tàu bằng con mắt tròn xoe. Thám tử trưởng ấn vào mắt con cá, làm ngã hai tấm ván, để lộ lối : đó là trong các lối vào mật của Ba Thám Tử Trẻ, được đặt tên là Cánh Cửa Xanh lục số . Qua cửa này, có thể vào sân kho bãi đồ linh tinh mà gây chú ý của thím Mathilda và chú Titus.

      Hannibal đẩy xe đạp phía trước kín đáo trở về xưởng. Cậu thấy xe đạp của Peter tựa vào máy in. Hannibal mỉm cười.

      Rồi nụ cười sượng lại môi. Thám tử trưởng vừa mới nghe tiếng động khẽ trong góc xưởng: có kẻ núp ở đó.

      Hannibal quay đầu lại.

      Khi đó cậu thấy ông mù ăn xin. Gương mặt có vết thẹo xoay về hướng Hannibal. Lần này gã đàn ông cạo râu sạch có gậy trắng.

      Hannibal rùng mình nhận thấy rằng vết thẹo xuất phát từ khe miệng, kéo cái miệng thành cái cười nhăn nhở. Hannibal sững người suốt vài giây. Ông ăn xin cũng động đậy. Rồi thám tử trưởng thở lại được và ông ăn xin nhúc nhích chút. Ông vẫn ngẩng đầu lên trong tư thế ngạc nhiên, nhưng nụ cười xấu xí đầy vẻ khinh bỉ. Ông cầm cái gì đó trong tay... cái gì đó mà các ngón tay bám rất chặt vào.

      Gã đàn ông chuẩn bị chạy trốn bằng cách né Hannibal. Đột nhiên, Hannibal nhất định muốn biết trong tay người ăn xin cầm cái gì. Cậu vứt xe đạp sang bên, lao vào kẻ lạ, hai tay bấu mạnh vào nắm tay khép kín.

      Gã đàn ông la lên tiếng, toan thoát ra, nhưng Hannibal nắm rất chặt, cố mở mấy ngón tay của ông ra. Và cậu thành công. cái gì đó lăn xuống đất.

      Khi đó ông ăn xin nhảy sang bên, rồi tấn công. Ông đấm trúng xương gò má của Hannibal. Cậu cảm thấy đau nhói dưới mắt. Đốm xanh, đỏ, vàng làm mờ mắt cậu. Hannibal ngã xuống.

      Sau giây bị bất tỉnh, Hannibal có cảm giác ông ăn xin bước qua người cậu và bỏ trốn.

      Hannibal chỉ còn lại mình.




      12. MICRO





      Hannibal ngồi dậy, vẫn còn chóng mặt. Khi tình hơn chút. Hannibal nhìn thấy vật mà ông mù ăn xin thả ra, nằm lăn dưới đất. Đó là cái hộp bằng nhựa, có đục những cái lỗ xíu ở đầu.

      - Hay quá! Hannibal lớn tiếng.

      Như để trả lời nhận xét của cậu, tấm lưới bên cạnh máy in đột ngột mở ra và cái đầu rối bù của Peter thò ra.

      - Cậu làm gì vậy? Peter hỏi. Dường như mình có nghe tiếng la.

      - Ta vừa mới có khách, Hannibal vừa giải thích vừa cúi xuống băng ghế để lượm cái hộp . Khách có để lại món quà lưu niệm. Nếu mình lầm, đây là cái micro , loại con bọ. Đúng, Peter à. Ông mù ăn xin có đến đây. Mà ông ta hề mù. Dường như ông ta định đặt cái micro ở đây để nghe lén ta.

      - Ông ăn xin hả? Peter vừa hỏi lại vừa cầm lấy hộp để xem. Tại sao ông ta lại muốn nghe lén bọn mình? Trước hết, làm thế nào ông ta tìm ra bọn mình được?

      Peter nhìn xung quanh như thể ông mù vẫn còn trốn đâu đó.

      - Chuyện này làm mình nổi da gà, Peter kết luận.

      Hannibal ngồi sụp xuống cái ghế gần nhất, rồi đòi lại cái hộp, tiến hành mở nó ra bằng dao.

      - Đúng như mình nghĩ. Hannibal . Micro ! Cái này thu được thanh và chuyển ở những khoảng cách ngắn... khoảng năm trăm mét. Thường cái micro nghe lén phát cho máy ghi giấu đâu đó. Khi lắp đặt xong, ông mù dễ dàng nghe được những gì ta trong xưởng.

      - Cậu có chắc là micro chuyển cho ông mù chứ? Peter hỏi. Có thể ông ta nghe từng lời thốt ra từ miệng bọn mình.

      Hannibal dùng mũi dao tháo vài bộ phận chứa trong hộp.

      - Xong! Thám tử trưởng .

      Hannibal ngồi suy gẫm suốt hai phút, rồi nhìn Peter.

      - Cậu về dây bao lâu rồi? Hannibal hỏi.

      - ... khoảng mười phút.

      - Cậu vào bằng Cửa Xanh Lục số hả?

      - Đúng.

      Mặt Hannibal xị xuống.

      - Mình nghĩ ông ăn xin theo cậu đến đây.

      - Làm sao được! Peter phản đối. thể nào có chuyện đó được!

      Hannibal có cứ chỉ gạt bỏ lời phản đối.

      - Có thể, Hannibal tiếp, ông ta để ý cậu từ hôm buổi họp, theo cậu đến Rocky. Hoặc có thể ông ta để ý cả hai ta hôm qua, ở chỗ Denicola. Hay thậm chí cả ba ta, khi ta thăm ông Bonell. Bằng cách này hay cách khác, có lẽ ta gặp ông ấy trong ba ngày vừa qua và bị theo dõi. Rồi hôm nay, mình nghĩ ông ấy thấy cậu vào đây. Mình tự hỏi biết ông ấy có kịp giấu cái micro khác, trước khi bị mình bắt quả tang .

      lần nữa, Peter nhìn xung quanh mình, như thể kẻ thù sắp xuất . Rồi hai thám tứ tiến hành lục soát xưởng kỹ, nhưng thấy micro nào khác. Có lẽ có gì bị xáo trộn.

      Peter cảm thấy bối rối lạ lùng.

      - Mình thẳng từ nhà đến đây - Peter giải thích. Nếu theo có nghĩa theo dõi nhà mình.

      - Chưa chắc! Hannibal tuyên bố. Có thể núp gần đây chờ dịp lẻn vào kho bãi.

      xong, thám tử trưởng lấy búa và đinh để đóng lại cánh Cửa Xanh Lục. Làm xong, Bob đến. Sau khi được thông báo về các kiện vừa mới xảy ra, Bob theo hai bạn vào bộ tham mưu để thảo luận. Bob phát biểu trước, báo cáo nhanh về chuyện theo Gracie Montoya.

      - Chỉ có khúc đầu là hấp dẫn - Bob tuyên bố. thanh niên tên Erny đến gặp chị Gracie. Giống y như các cậu mô tả cho mình nghe. Vậy đúng là Ernesto chỗ Denicola. ấy bấm nút gọi ở cửa, nhưng chị Gracie mời ấy lên nhà. Ngược lại chính chị ấy chạy xuống. Cả hai tranh cãi nhau hồi bên hồ bơi, bằng tiếng Tây Ban Nha.

      - Nhưng cậu đâu có biết tiếng Tây Ban Nha! Peter nhận xét

      - Rất tiếc! ra chủ yếu là chị Gracie la lớn. Mình có cảm giác Erny cố giải thích cho chị ấy cái gì đó, nhưng chị ấy chịu nghe. Cuối cùng, Erny cũng nổi giận luôn và la còn lớn hơn chị ấy. người ở trong tòa nhà, bị ồn ào, doạ gọi cảnh sát. Khi đó Erny bỏ còn Gracie Montoya trở lên nhà. hồi sau, mình thấy chị ấy trở ra, có đeo túi xách. Chị ấy lấy xe, và tất nhiên là mình thể nào theo bằng xe đạp được. Mình chờ khoảng nửa tiếng, rồi thấy chị ấy quay về, mình bỏ .

      - Hừm! Hannibal kêu. hiểu như vậy có nghĩa là sao đây. Xem nào! Ta hãy tổng kết tất cả lại.

      Thám tử trưởng cúi ra phía trước, cố tập trung.

      - Ta có thể xem như chắc chắn ông ăn xin có dính líu đến vụ án kỳ lạ này. Ngoài ra, cái bóp tiền bị đánh mất cho phép ta nghĩ rằng có mối liên quan giữa ông ấy với Erny và hai bạn. Thêm vào đó, Gracie Montoya có liên quan với nhóm này và với ông Bonell. Điều thú vị là chị ấy làm nghề hoá trang. Có bao giờ chị ấy phụ trách việc biến kẻ nào đó thành tên khủng bố Altranto, nay chết ? Rất có thể có, nếu xét bản mô tả bọn cướp của bác Bonell. điểm khác cần lưu ý, vẫn theo lời bác Bonell, chỉ có sếp bọn cướp là chuyện trước mặt bác: hai tên kia hề mở miệng.

      - Và nếu trong hai tên đó là Gracie Montoya - Peter tiếp, đương nhiên là chị ấy dám mở miệng: giọng làm lộ chị ấy.

      - Vậy có khả năng trong bọn cướp là phụ nữ, Hannibal tiếp. Mà cũng có thể hai tên đó biết tiếng , hay sợ giọng để lộ mình là người ngoại quốc. Có thể bọn chúng là người Mesa d’Oro.

      - Biết đâu, đó lại là hai bạn của Erny? Peter thử. Mình biết quốc tịch của hai này, nhưng cả hai tiếng Tây Ban Nha như tiếng mẹ đẻ. Rất có thể hai biết tiếng .

      - Còn Erny lưu loát hai thứ tiếng! Hannibal nhắc lại. Nghe đây! đến lúc ta cần phải biết nhiều hơn về Erny và hai bạn kia. Bob! Chỉ có mình cậu là bị biết mặt ở Denicola. Vậy cậu thử lảng vảng gần cầu tàu. Ở đó lúc nào cũng có người đến xem tàu. Erny thấy mình và Peter rồi. thể để cho Erny nhận ra bọn mình.

      - Được! Bob đồng tình.

      - Trong khi cậu ở đó, Hannibal tiếp tục, mình đến thăm Gracie Montoya xem có biết thêm được gì về chị ấy . Còn Peter, tốt nhất là cậu ở lại bộ tham mưu. Hôm nay ông già mù ra tay. Mình nghĩ sớm muộn gì ta cũng gặp lại ông ấy, và trong trường hợp đó, có thể ta cần giữ liên lạc với nhau. Cậu là người để liên lạc.

      - cách khác, cậu giao cho mình việc theo dõi điện thoại, Peter . Đồng ý! Thậm chí mình còn mừng nữa! Nhưng nếu ông mù giả ló mặt đến đây, chắc chắn mình gọi điện thoại cho cảnh sát!

      - Và cậu làm đúng! Hannibal kết luận vui vẻ. Tất nhiên, Hannibal nghiêm trang thêm, cần nhắc là cả ba ta phải hết sức thận trọng. Ông ăn xin biết ta ở đâu và có thể biết dược - hay đoán ra - ta làm nghề gì. Lần này, ta đánh đuổi được ông ta. Nhưng lần sau, chưa chắc gì có thể dễ dàng làm cho ông ta sợ. Con người này là mối đe doạ... mối nguy hiểm có thể xảy ra bất cứ lúc nào!

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      13. GIẤC MƠ TIÊN BÁO





      - Công việc này thích quá! Bob đứng cầu tàu Denicola và với xuống.

      Sáng thứ sáu hôm đó, thủy triều xuống. Bob nhìn xuống dưới chiếc tàu Maria II thấy Erny sơn tàu lại.

      Bob chờ câu trả lời, mà có. Erny thèm ngước mắt lên.

      - Hè năm ngoái, gia đình em cho sơn nhà lại, Bob tiếp. Thợ sơn có cho em giúp tay. Em sơn lại khung cửa sổ.

      Erny ngưng tay để liếc nhìn cậu bé. Rồi nhìn cây cọ cầm trong tay. Cuối cùng, giang ra, đưa cọ cho Bob.

      Bob mừng rỡ nhảy từ cầu tàu xuống tàu, cầm lấy cọ và nhanh nhẹn quét cọ mặt gỗ. Erny mỉm cười theo dõi công việc.

      Sau khi im lặng làm việc suốt hồi, Bob bắt đầu chuyện lại.

      - Em nghĩ là việc bảo trì tàu thích lắm, phải ?

      Erny ừ hử .

      - Có lần, em tàu ra biển - Bob kể. Chú của bạn em mời. thích lắm, cho đến lúc bị sóng to. Em bị say sóng và ói quá trời...

      Bob vừa kể vừa nhăn mặt buồn cười đến nỗi cuối cùng Emy phải bỏ bộ mặt nghiêm trang.

      - A! Erny cười và . Có người quen biển. Tôi chưa bao giờ bị say!

      Erny tiếng có giọng nước ngoài. Bob giả vờ khâm phục và cuộc chuyện tiếp tục thân mật. Rất tiếc là trước khi thám tử kịp moi được thông tin có ích nào đó, hai thanh niên cùng tuổi Erny bước ra cầu tàu và chuyện bằng tiếng Tây Ban Nha với Erny. Erny trả lời bằng cách chỉ Bob, rồi nhảy lên cầu tàu và ra xa cùng hai bạn.

      Khi đủ xa khỏi tầm nghe, cả ba lao vào cuộc tranh luận dữ dội, huơ tay múa chân. trong hai người mới đến chỉ điểm bờ biển. Erny nhún vai. thanh niên kia nắm chặt nắm đấm rồi la lên. Rồi người thứ nhất nhét đồng hồ dưới mũi Erny và lâu.

      Cuối cùng Erny quay lui, còn hai người kia rời khỏi cầu tàu dọc theo bờ biển đến nhà chòi có cửa nhìn ra con đường cái, phía sau nhà quay ra biển. Cả hai biến vào trong nhà. Theo lôgíc, Bob suy ra rằng hai thanh niên đó ở cùng phòng với Erny.

      Erny trở về chiếc Maria II thích thú nhìn công việc của Bob.

      - tiếng Tây Ban Nha giỏi quá! Bob thốt lên. Bạn cũng vậy.

      - Đó là ngôn ngữ thứ nhì của tôi, Erny giải thích. Bạn tôi đến từ Châu Mỹ Latinh, tiếng rành, nên chúng tôi chuyện với nhau bằng tiếng Tây Ban Nha.

      Đột nhiên, Bob nhận thấy bà Denicola đứng ngay ngưỡng cửa và nhìn về hướng mình. Mặc dù ở khá xa bà, nhưng Bob thấy nét lo lắng của mặt bà. Giả vờ như thấy gì, Bob tiếp tục quét cọ lên mặt gỗ buồng lái tàu.

      Cuối cùng, bà già trở vào văn phòng. Ít lâu sau, Eileen, con dâu bà, trở ra và bước về hướng cầu tàu. mặc quần jean cũ sờn và áo sơ mi ngắn tay màu xanh da trời, có khăn quàng ở cổ. có vẻ vừa kiên quyết vừa giận dữ.

      - Chính cậu có nhiệm vụ sơn lại chiếc tàu! với Erny. Chứ phải ai khác!

      lớn tiếng, nhưng giọng rất nghiêm khắc. thanh niên nhún vai.

      - Cậu bé này đề nghị giúp tay. Cậu ấy thích cầm cọ.

      - Thưa , chính cháu xin ấy cho cháu sơn - Bob . Cháu rất thích sơn.

      - Có thể, nhưng nhân viên của chúng tôi làm phần còn lại. Mẹ chồng tôi muốn gặp cậu.

      - Cháu hả? Bob mở to mắt hỏi lại.

      - Đúng. Bà ở khu trong văn phòng, chờ cậu. Tôi biết có chuyện gì, nhưng bà nhờ tôi ra gọi cậu. Cậu hãy trả cọ lại cho Erny, rồi theo tôi.

      Bob đưa cọ cho Erny.

      - Erny! Tàu phải sẵn sàng ra biển sau giờ ăn trưa, Eileen thêm. Cậu phải cho dầu xăng vào. Ngày mai có thời gian. Đừng quên là bốn mươi ba khách hàng chờ từ bảy giờ sáng.

      - Vâng, thưa ! Erny trả lời và sơn tích cực lên.

      Bob mỉm cười, ràng biết cách bắt người khác phục tùng. Bob bước theo .

      Khi nhìn thấy hai người về qua cửa sổ văn phòng, bà già Denicola ra đón.

      - Về nhà tôi tiện hơn, bà vừa vừa chỉ chỗ gần đó. Theo tôi, cậu bé ơi!

      Thế là Bob theo bà, tự hỏi biết bà muốn gì ở mình. Bà mời Bob vào phòng khách trang trí theo kiểu xưa, chỉ ghế mời ngồi.

      Bà ngồi đối diện Bob, đặt hai tay chéo chiếc váy đen, nhìn khách bằng ánh mắt sắc sảo đến nỗi cậu cảm thấy lúng túng.

      - Tôi thấy cậu rồi... bà bắt đầu .

      - Cháu... cháu nghĩ thế, Bob khẽ.

      - Cậu biết, nhưng tôi thấy cậu rồi, - bà Denicola vẫn . Trong giấc mơ. Và bây giờ tôi lại thấy cậu ở đây nữa.

      Bà vẫy tay ra cửa sổ, về hướng chiếc tàu Maria II.

      - Tôi nghĩ cậu nên chơi chỗ này.

      Bà có vẻ như chờ trả lời. Bob mở miệng ra, nhưng thể được tiếng nào. Cậu ngậm miệng lại, hít vào sâu rồi cuối cùng ấp úng:

      - Chỉ vì... cháu giúp sơn tàu. Đây là lần đầu tiên cháu đến chỗ này, và...

      Bob dừng lại, rất bối rối, như bị tê liệt. Cậu muốn làm cho bà già phiền, hay bực bội, nhưng cái khả năng kỳ lạ mà Bob đoán ở bà làm cho Bob khiếp sợ. Bà làm cho Bob nhớ đến mấy bà thầy bói thời Cổ Đại, biết tiên đoán tương lai.

      khí trong ngôi nhà rất ngột ngạt, vậy mà Bob cảm thấy lạnh người.

      Bà Denicola cúi ra phía trước, tay vẫn dặt chéo váy đen. Gương mặt rám nắng và nhăn nheo có những vùng bóng tối. Trông bà như con ma.

      - Cậu nên chơi hướng này - bà lập lại. Cậu đến đây với mục đích nhất định. Mục đích gì?

      Bob lúng túng phải cố gắng hết sức mới được:

      - Cháu... cháu đến... có mục đích gì - Bob cà lăm. Chỉ để chơi...

      Bob vội nhìn chỗ khác, biết chắc bà già có thể đọc trong mắt mình rằng mình láo.

      - Cậu bị nguy hiểm! Bà tiếp. Phải . Cậu hãy ngay và đừng quay lại. Nếu cậu ở lại, điều này gây nhiều rắc rối nghiêm trọng. chuyện khủng khiếp xảy ra. Trong giấc mơ của tôi, cậu ở chỗ lắc lư và rung dữ dội. Có tiếng động điếc tai. Cậu bị ngã và xung quanh cậu, tất cả sụp đổ còn nền đất mở ra dưới chân.

      Bob hoảng sợ nhìn bà. Cậu cố gắng hết sức để bình tĩnh lại.

      Eileen Denicola có với Hannibal rằng đôi khi mẹ chồng có những giấc mơ tiên đoán. Còn bà già kể cho thám tử trưởng là có mơ thấy ông mù lượm bóp tiền. Vậy mà bây giờ bà lại thấy nền đất mở ra dưới chân và Bob té. Như vậy có nghĩa là sao?

      Tất nhiên là trận động đất! Bà mơ thấy trận động đất. Vậy tại sao phải báo cho Bob? Bob thể thoát khỏi thiên tai bằng cách rời khỏi lãnh thổ của gia đình Denicola, nếu số phận dã định thế!

      Bà thở dài.

      - Cậu nghĩ tôi điên, chắc là vậy - bà buồn bã . Đáng lẽ tôi nên kể về giấc mơ này cho cậu nghe. Chắc chắn cậu kể cho bạn bè, và các cậu cười bà già phù thủy này. Nhưng tôi biết là mình thấy . Tất cả sụp đổ quanh cậu và tôi... tôi cũng có đó!

      Cửa đột nhiên mở ra, luồng gió mát thổi vào nhà. Eileen Denicola xuất . nhìn bà mẹ chồng và Bob với vẻ mặt vừa tức cười vừa bực bội.

      - Mọi người về gì vậy? hỏi. Hy vọng phải là giấc mơ tiên đoán nữa chứ?

      - Sao lại ? Bà mẹ chồng đáp.

      Bà cúi về phía Bob, vỗ đầu gối cậu.

      - Tôi tin cậu bé này rất ngoan. Tôi khuyên cậu ấy ra ... Hy vọng cậu chịu nghe theo lời những người muốn điều tốt cho cậu.

      Bà ngồi thẳng lại, với con dâu:

      - Bây giờ, tôi phải làm nhanh. Bà khách của ta đến vào giữa chiều và có nhiều việc lắm.

      Bà bước ra, nhìn Bob.

      - Có sao ? Eileen hỏi Bob.

      - sao, cám ơn! Bob trả lời bằng giọng yếu ớt.

      Bob chào nhanh, ra . ra của Bob trông giống như cuộc tháo chạy. Bob sợ gần chết.




      14. ERNY BÀN CHUYỆN LÀM ĂN





      Khi ra khỏi nhà, Bob bước chậm lại. Hai người thanh niên ở cùng nhà với Erny quay trở ra cầu tàu. Chính Erny tiếp tục công việc sơn phết chiếc Maria II. Mọi thứ vẫn như cách đây hai mươi phút, vậy mà tất cả thay đổi !

      Nguy hiểm! Bà Denicola về nguy hiểm.

      Cách đường cái trăm mét có vài cửa hiệu . Bob nhìn thấy cái chợ , tiệm giặt, và buồng điện thoại. Bob lao đến để gọi về bộ tham mưu.

      Peter trả lời ngay. Vừa mới nhận ra giọng Bob là Peter hỏi thăm ngay:

      - Sao? Ổn cả chứ?

      - Tạm thời ổn. Nhưng bà già Denicola kể là nằm mơ thấy mình. Cậu có nhớ rằng con dâu bà có bà hay có những giấc mơ tiên báo ? trong giấc mơ này, bà thấy mình gặp nguy hiểm... trong chỗ mà mọi thứ lắc lư và sụp đổ. Giống như động đất vậy đó. Bà bảo mình phải khỏi đây. Dễ sợ quá, phải ?

      Chỉ có im lặng trả lời Bob, rồi cuối cùng Peter phản ứng:

      - Ô là la! Bob ơi! Nếu bà già có những giấc mơ tiên báo, có lẽ cậu nên chuồn. Cậu có muốn mình đến thay cậu ?

      - Ôi! Đó chỉ là giấc mơ thôi mà! Bob giả bộ bình tĩnh đáp.

      - Thôi được. Nhưng nhớ cẩn thận nhé.

      - Hứa. Nhưng mình muốn ngay bây giờ. Mình chắc chắn có cái gì đó sắp xảy ra. Cậu nhớ hai bạn của Erny ? Cả hai đến lảng vảng cầu tàu và chuyện rất nhiều bằng tiếng Tây Ban Nha. Cả ba có vẻ kích động lắm. Như chờ kiện nào đó.

      Đúng lúc đó, chiếc xe chạy mọi địa hình xuất con đường và chậm chạp rẽ vào bãi đậu xe của hãng Denicola. người đàn ông cao lớn mặc y phục lao động bằng vải kaki bước xuống, về cầu tàu.

      - Cậu ở gần điện thoại nhé, Bob vội. Mình gọi lại ngay.

      Bob gác máy, bước ra khỏi buồng điện thoại rồi cũng về hướng cầu tàu, cẩn thận núp phía sau các loại xe đậu đầy xung quanh.

      Người đàn ông mặc đồ kaki gặp được Erny và hai người bạn gần chiếc Maria II. Khi Bob đến gần, Erny chuyện với người mới đến. Trông Erny khá giận dữ và huơ tay dữ dội.

      Bob lặng lẽ tiến đến gần họ bằng cách lẻn sau chiếc xe tải đậu. Từ đó, vẫn để bị chú ý, Bob nhảy xuống bãi biển, rồi chui xuống cầu tàu. Vượt qua khỏi chiếc xe đạp vẫn tựa vào cột, Bob đến bờ nước.

      Ở đó Bob dừng lại để lắng nghe. Giọng của bốn người vang đến rất , nhưng Bob còn quá xa để hiểu được những gì họ . Và bị tiếng sóng biển cản trở nữa.

      Bob tự an ủi bằng cách giả thiết rằng cuộc hội thoại diễn ra bằng tiếng Tây Ban Nha. Đột nhiên như có tiếng giậm chân phía Bob, cầu tàu. Nhóm người vừa vừa chuyện. Họ tiến đến gần, rồi lại ra xa, nhưng Bob im lặng di chuyển theo cát, lắng nghe những lời vang lên phía đầu mình. Cũng may là họ tiếng .

      - Đồng ý, Strauss à! Giọng của Erny .

      Erny đứng lại và cả nhóm đứng lại theo.

      - Đồng ý! Tôi hiểu là muốn giao gì, khi chưa thấy tiền của chúng tôi dâu. Nhưng cũng phải thông cảm rằng chúng tôi cần xem hàng chứ! Chúng tôi phải kiểm tra xem chất lượng hàng có tốt .

      - Về chất lượng, tôi bảo đảm mà! Giọng thứ nhì .

      Có lẽ đó là Strauss, ông có giọng nước ngoài, theo giọng điệu người làm ăn.

      - Nhưng các cậu đủ tư cách để thương lượng với tôi - ông tiếp. Tôi cũng hiểu tại sao mình lại phí thời gian mà chuyện với các cậu nữa. Tôi muốn gặp Alejandro!

      - Tôi thay mặt ấy, Erny cam đoan. Nếu cứ đòi, tôi sắp xếp để trả khoản tạm ứng.

      - Đúng, tôi đòi phải như vậy.

      - phần tư của toàn bộ số tiền, Erny . Chúng tôi chuẩn bị sẵn sàng phần còn lại để trả cho ngay sau khi giao hàng... nếu hàng đúng cầu.

      - Tôi muốn ứng trước nửa, Strauss tuyên bố. Nửa kia phải trả khi giao hàng. trả khoản nửa này, có hàng. Phải hiểu chứ! Tôi cần các người. Tôi thiếu gì mối tiêu thụ hàng.

      hồi im lặng, rồi giọng Erny lại vang lên nữa.

      - Được! nhận được nửa ứng trước. Nhưng phần còn lại chỉ trả cho sau khi giao hàng. hãy quay về Pacific States và chờ ở đó. Tôi báo tin cho ngay khi có tiền.

      - Tại sao tôi thể chờ ở đây? Strauss hỏi. Tôi thích lại lại như thế này.

      - Có thể, nhưng cần thời gian để tập trung số tiền. Ngoài ra bà chủ ngồi trong văn phòng đằng kia thỉnh thoảng theo dõi tôi qua cửa sổ và bắt đầu thấy tôi lơ là công việc hơi nhiều bằng cách chuyện với khách. Cho nên tốt nhất nên quay về đó và chờ cú điện thoại của tôi.

      Thêm hồi im lặng nữa. Bob giả thiết rằng Strauss nhìn về hướng văn phòng. Bob biết chắc Eileen Denicola canh gác.

      - Thôi được! Cuối cùng người đàn ông càu nhàu. Đồng ý, tôi chờ ở Pacific States, nhưng đừng bắt tôi chờ lâu quá đấy. Đừng quên: các người cần tôi hơn là tôi cần các người!

      Strauss bỏ . Erny cái gì đó bằng tiếng Tây Ban Nha với hai bạn. Nghe êm tai lắm và hai thanh niên trả lời bằng tiếng thầm bực bội. Gần như ngay sau đó, tiếng chân vang lên cầu tàu. Bob nghe giọng nữ bực mình:

      - Ông khách mới này là ai nữa vậy! Eileen Denicola hỏi.

      - người rất có thể trở thành khách hàng - Erny trả lời - Ông ta thấy chiếc Maria II và hỏi thăm tàu biển có tốt .

      - Lần sau có ai hỏi về tàu, cậu phải mời về chuyện với tôi.

      - Vâng, thưa .

      - Bây giờ cậu có thể ăn trưa được rồi! Nhưng nhớ đúng giờ phải quay về đổ xăng cho tàu. Và để bạn bè ở nhà. chưa?

      - Dạ . Erny phục tùng đáp.

      Cả ba ra , còn Eileen Denicola trở về văn phòng. Bob chờ hồi dưới bóng cầu tàu. Khi Erny và hai bạn biến mất vào nhà, Bob trở lên buồng điện thoại. Bob muốn tìm hiểu xem cái tên kỳ lạ “Pacific States” là gì. Các “Bang Thái Bình Dương”? Bob biết đó là gì.

      Bob lật danh bạ điện thoại, nhưng thấy thành phố nào tên là Pacific States. Ngược lại, ở vần P, Bob tìm thấy công ty xuất nhập khẩu có tên như vậy và có trụ sở tại Oxnard, đường Albert. Bob quay thử số điện thoại của Công ty và xin chuyện với ông Strauss.

      - ông ấy vắng! Người dầu dây trả lời. có cần nhắn gì lại ?

      - cần, Bob . Tôi gọi lại sau.

      Rồi Bob gác máy. Bob chuẩn bị gọi cho Peter nhìn thấy hình bóng quen của người bước ra khỏi cái chợ về hướng bãi đậu xe. Bob vội vàng ra khỏi buồng điện thoại và tiến đến người đó nhưng giả vờ như thấy ông.

      - Chào Bob! Người đàn ông . Cháu làm gì ở đây vậy?

      - Ủa! Chú Soames!

      Đó là người hàng xóm gần nhất của Bob tại Rocky.

      - Cháu ghé qua xem điều kiện câu cá ở đây có tốt hay , thám tử giải thích. Ba cháu định dẫn cháu câu cá kỳ nghỉ cuối tuần.

      Ông Soames liếc nhìn xung quanh.

      - Cháu xe đạp đến đây à?

      - Dạ , Bob trả lời, rất biết láo khi gặp tình huống cần thiết. Có người bạn cho cháu quá giang đến đây. Chú tiếp về hướng bắc à?

      - Đúng. Chú thăm bà chị ở Carpinteria.

      - Cháu cũng đoán thế. Chú thăm bác ấy rất thường. Vậy cháu có thể xin chú cho cháu nhờ đến Oxnard ạ?

      - Tất nhiên! Nhưng chú về Rocky ngay trong ngày hôm nay. Làm sao cháu về được?

      - Thế nào cháu cũng tìm được xe buýt mà! Cháu rất cám ơn chú!

      Bob lên xe ngồi cạnh ông Soames trong chiếc xe . Bob mừng thầm về mưu kế. Hannibal cũng làm được hơn. Bob tiết kiệm được đoạn đạp xe rất dài con đường lớn và biết đâu, nội trong ngày hôm nay Bob biết được loại hàng hoá mà Erny và hai bạn định mua là hàng gì và giá định trả là bao nhiêu…

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      15. BOB GẶP RẮC RỐI





      Hannibal ngồi lề đường. Đối diện cậu, phía bên kia đường, là tòa nhà của Gracie Montoya. Thám tử trưởng cảm thấy vui lắm. Sáng hôm nay, khoảng chín giờ, cậu bấm chuông nhà và cố thuyết phục quan tâm đến tờ báo trường. Hoài công! những từ chối đặt mua báo, mà lại càng ít chuyện hơn lần trước.

      Sau khi rút lui, Hannibal theo dõi từ xa. Cậu kín đáo theo đến tiệm giặt và cũng kín đáo đưa trở về nhà. Bây giờ, Gracie ngồi bên bờ hồ bơi sơn móng tay. Hannibal quyết định thử bắt chuyện lần nữa. Hannibal viện cớ bị mất sổ đặt mua báo.

      Thám tử trưởng đứng dậy, băng qua đường. Nhưng khi cậu đến lề đường, chuyện với vô hình tên là Marylin bằng điện thoại di động.

      - Phân vai đạt lắm, Gracie , nhưng đạo diễn dàn dựng được lắm. Nghe vậy. Chẳng hạn như khi phi thuyền cất cánh, mình như cảm thấy ghế ngồi lung lay theo. Phim bắt đầu lúc hai giờ, mình hỏi thăm rồi. Nếu cậu muốn, bọn mình có thể ăn cái gì đó trước khi .

      Hannibal quay lui. Gracie Montoya định xem phim. Nếu theo , Hannibal biết được gì nhiều khi ở trong rạp cả buổi chiều.

      Hannibal tự hỏi biết Bob có được kết quả tốt hơn ở chỗ Denicola ? biết Ba Thám Tử Trẻ có giúp được ông Bonell . Erny và hai bạn có đúng là tác giả vụ cướp ? Nếu vậy, làm cách nào Ba Thám Tử Trẻ chứng minh nổi điều này?


      Đột nhiên, Hannibal nhớ ra cái gì đó gây ấn tượng với mình trong buổi truyền hình. Cậu lấy xe đạp vội vàng về Thiên Đường Đồ Cổ.

      Peter ở vị trí, tại bộ tham mưu, chán nản lật quyển truyện tranh.

      - Rất vui được gặp cậu, Peter . Trực ở đây chán quá. Bob có gọi điện thoại.

      - À! Hannibal kêu. Bob gì?

      - Bob nghĩ rằng sắp có cái gì đó ở chỗ Denicola. Erny và bạn bè hội ý với nhau, có vẻ kích động như chờ kiện gì đó. Ngoài ra bà già Denicola có mơ về Bob. Theo bà, Bob gặp nguy hiểm. Thậm chí bà khuyên Bob phải chạy trốn nhanh.

      Hannibal chú ý ngay. Thám tử trưởng quan tâm nhiều đến những giấc mơ của bà Denicola, mà chủ yếu đến Erny.

      - Bob gọi cách đây bao lâu rồi? Hannibal hỏi.

      - Khoảng nửa tiếng. Có thể hơn chút. Mình có đề nghị đến thay, nhưng Bob thích ở lại hơn.

      - Được. Nghe đây. Mình cũng đến chỗ Denicola. Mình định lén chụp hình ba kẻ tình nghi của ta. Rồi mình rửa thành nhiều bản và vẽ lên đó bằng bút lông. Mình thêm ria và tóc giả... và mình cho bác Bonell xem. Biết đâu bác nhận ra bọn cướp.

      Hannibal lấy máy chụp hình, có phim sẵn.

      - Cậu đừng rời máy điện thoại nhé, Hannibal căn dặn Peter. Mình gọi về ngay khi gặp được Bob.

      Nửa tiếng sau, Hannibal dừng lại kín đáo gần cầu tàu Denicola và quan sát vùng xung quanh. Chiếc Maria II còn đó nữa. Văn phòng gần kè có vẻ vắng người.

      thấy Eileen và Erny đâu cả.

      Hannibal nhún vai, đẩy xe đạp xương bãi biển, cột xe dưới cầu tàu. Ở đó, cậu nhìn thấy xe đạp của Bob. Hannibal để xe cạnh xe Bob, rồi lại nhìn xung quanh nữa. bãi biển, cậu thấy bọn trẻ chơi đùa với chú chó, nhưng thấy dấu vết Bob đâu. Máy ảnh đeo ngang ngực, Hannibal mạo hiểm đến bãi đậu xe hãng Denicola. có ai hết. Cậu mạnh dạn đến bấm chuông ở cửa.

      Chính bà già ra mở cửa. Bà nhìn Hannibal bằng ánh mắt sắc sảo.

      - Thưa bà, bà có thấy bạn của cháu ạ? Hannibal lịch hỏi.

      - Bạn của cậu?

      - Sáng nay bạn ấy có đến đây và bà chuyện với bạn ấy. Nghe bà có nằm mơ thấy cái gì đó về bạn ấy.

      - À! Có, bà Denicola . Vậy thằng bé gầy đeo kính là bạn của cậu à? vậy, tôi cũng có cảm giác là thế.

      Bà dán vào Hannibal ánh nhìn nghiêm khắc, nhưng Hannibal biết đó chỉ là thái độ bà cố gắng tỏ ra thôi.

      - Bà có gặp lại bạn cháu từ sáng ? Hannibal hỏi lại. Xe đạp của bạn ấy ở dưới cầu tàu, nhưng bạn ấy biến đâu mất rồi. Bạn ấy có lên tàu của bà ? Con dâu bà có dẫn bạn ấy ?

      Bà già lắc đầu.

      - Erny và Eileen mình chiếc Maria II, bà cam đoan. tàu có ai khác. Tôi nhìn mà.

      - hiểu Bob đâu mất! Hannibal khẽ, như riêng với chính mình.

      - Tôi biết gì, bà Denicola tuyên bố và mở rộng cửa hơn. Nhưng tôi nghĩ là có chuyện hay sắp xảy ra. Tôi mơ thấy vậy và tôi rất sợ. Tốt hơn hết là cậu kể cho tôi nghe tất cả về cậu và về bạn cậu. Vào nhà !

      Giọng bà vang lên, khẩn cấp và rùng rợn. Lần đầu tiên, Hannibal nghĩ rằng có lẽ đúng là Bob bị nguy hiểm.

      Cách đó nhiều cây số, ở Osnard, Bob đến đích: Công ty xuất nhập khẩu Pacific States. Trụ sở công ty chiếm trung tâm bãi đất trống, nằm hơi cách xa thành phố. Bob nhìn thấy hàng rào sắt rất cao, kiến trúc đồ sộ cửa sổ và vài chiếc xe tải màu trắng cũ. Con đường dẫn từ cổng đến nhà cũng đầy ổ gà. Còn chính cổng có ổ khoá to tướng.

      thấy ai hết! Bob vòng quanh tòa nhà. Dưới đất rải đầy thùng gỗ vỡ và giấy nhầu, giữa hàng rào và tòa nhà cửa sổ. Phía sau, có hàng xe che tòa nhà khỏi những ánh mắt tò mò. Nhưng có tiếng vang đến tai Bob.

      Bob đứng yên để nghe, nhưng hiểu từ nào. Cần phải đến gần hơn. Khi đó, Bob để ý thấy xe tải đậu sát hàng rào, ngay chỗ Bob đứng. Cậu nhìn trái, nhìn phải, hít vào mạnh, rồi trèo qua hàng rào nhanh như khỉ, leo lên mui xe tải.

      Khi lên đó, Bob đứng yên hồi, động đậy. Bob phải là lực sĩ như Peter, và chiến công này làm cho Bob đứt hơi. Cảm thấy ổn và an toàn, Bob thận trọng bò tới.

      - bao giờ khô kịp, có tiếng càu nhàu gần đó

      - quan trọng! Giọng khác đáp. Khô hay khô, đều được cả.

      chiếc xe tải khác nằm sát gần trạm xe mà Bob đứng. Bob đứng thẳng lại. Đôi chân của Bob mang giày đế cao su và gây tiếng động gì khi Bob bước qua khoảng trống hẹp giữa hai xe. chỗ đậu mới, Bob thấy được ngay phía dưới có hai người đàn ông quay lưng lại. Cả hai nhìn chiếc xe tải màu trắng.

      - Tốt lắm, Harry à, người tuyên bố, mà Bob xác định là Strauss.

      Strauss đứng trước xe, chống nạnh, và gật đầu khen:

      - Làm việc tốt quá!

      Gã đàn ông tên Harry trả lời bằng tiếng lầm bầm . tay cầm hũ sơn, tay kia cầm cọ. Mùi sơn mới phảng phất xung quanh. ràng Harry vừa mới ngụy trang chiếc xe bằng cách làm biến mất tên công ty Pacific States bên hông xe, để vẽ lên đó dòng chữ mới đề McCutcheon Maritime Supplies.

      Bob im lặng mỉm cười. Phát này hết sức quan trọng.

      - Tôi nghĩ ta gặp nhiều rắc rối, Harry vừa lầm bầm vừa chỉ vào xe bằng cây cọ.

      - Nhưng cũng đáng, Strauss đáp. Ta hoàn toàn có thể mạo hiểm. Khi thấy cái này đậu trước chỗ Denicola, chắc chắn bà con đánh dấu hỏi, nhưng ngụy trang như vậy, sợ gì đâu.

      xong, Strauss bỏ vào tòa nhà cửa sổ. Chẳng bao lâu Harry cũng vào theo, và suốt hồi Bob chỉ nghe tiếng gỗ lê nền đất ximăng. Cuối cùng Strauss xuất trở lại, đẩy chiếc xe kéo có ba thùng bằng gỗ đến chiếc xe mới sơn.

      Đến lượt Harry cũng xuất với lô thùng thứ nhì. Trước khi kịp đến xe tải, bánh xe đẩy lăn vào ổ gà, làm xe dừng đột ngột. thùng ngã xuống đất và bị bật tung ra.

      Hàng chục cái hộp rơi xuống bùn.

      - Cẩn thận chứ! Strauss la.

      - Được rồi! sao đâu!

      Rồi Harry ngồi xuống lượm mấy cái hộp bỏ trở vào thùng, bê trở lên xe đẩy.

      Nằm úp xe tải, Bob để ý thấy có hộp bị đổ xuống đất: đó là những vật rất , mà ở khoảng xa vậy thể xác định được là gì. Strauss lẫn Harry đều thấy. Bọn chúng cất thùng lên xe, rồi trở vào tìm thùng khác.

      Hai gã đàn ông làm việc như vậy suốt nửa tiếng, chất những thùng kích thước và trọng lượng khác nhau, thùng gỗ, thùng giấy. Có lẽ xe tải phải đặc biệt chắc chắn mới chịu được tải như vậy. Cuối cùng cửa sau xe được đóng và khoá lại cẩn thận.

      - Đáng lẽ phải nhờ người ta giúp, Harry càu nhàu và lau trán ướt đẫm mồ hôi.

      - Việc này nên có nhân chứng, Strauss đáp.

      Cả hai biến mất vào tòa nhà lớn. Bob nằm yên chờ hồi. Năm phút, rồi mười phút trôi qua. Cả Strauss lẫn Harry đều quay trở ra. Bob nghĩ rằng cả hai có thể tái xuất bất cứ lúc nào, vì chất hàng lên xe xong.

      Bob trườn mui xe tải, trượt xuống tấm bạt cabin trước rồi xuống capô, cuối cùng trượt xuống đất. Bob bước nhanh về chỗ rơi mấy vật từ trong hộp. Bob lượm thử cái lên, rất nặng so với thể tích . Khi đó Bob mới biết đó là gì: viên đạn súng! Bob rùng mình sợ hãi.

      Khi chuẩn bị đứng dậy, nỗi sợ của Bob biến thành hoảng hốt. Bob cố nuốt nước bọt, nhưng hoài công, nỗi khiếp sợ làm Bob hoá đá.

      con chó to tướng dang đứng trước mặt, nhìn sững Bob. Loại chó Doberman! Mặc dù nó đứng yên, nhưng ràng nó trong tư thế sẵn sàng phóng tới. Nó gây tiếng động nào, nhưng mắt nó như làm cho Bob mê hoặc.

      Bob thử làm bạn với nó bằng giọng yếu ớt:

      - Ồ, chó đẹp quá! Bob khẽ, kiềm cho giọng khỏi run. Chó ngoan! Biết bắt tay chào ?

      Bob vừa vừa đứng dậy từ từ. Hai mép đen thui của con chó nhe lên, tiếng gầm gừ điếc thoát ra từ cổ họng nó.

      - Ngoan ! Bob ra lệnh.

      Con chó gừ mạnh hơn. Nó tiến thêm chút rồi dừng lại.

      Bob dám làm thêm động tác nào nữa. Bob hiểu trước mặt mình là con chó canh dược dạy dỗ rất tốt. Nó có thể đứng canh chừng Bob cả ngày nếu cần. Bob bị mắc kẹt!

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      16. MƯU KẾ CỦA HANNIBAL





      Nhà Denicola thơm mùi sốt cà chua và rau thơm. Nhưng lần này, Hannibal thèm để ý đến mùi đồ ăn ngon. Trong phòng lớn, thám tử trưởng nghe bà già kể lại giấc mơ.

      - Tôi thấy cậu bạn của ta trong phòng. Rồi tôi nghe tiếng động khủng khiếp: tường nứt ra và sụp đổ. Căn phòng đó hoàn toàn xa lạ, mà tôi cũng quen biết thằng bé. Vậy mà sáng nay, tôi thấy nó giúp Erny sơn tàu lại. Tôi nhận ra ngay thằng bé trong giấc mơ, và tôi biết nó phải xa nhanh. Nguy hiểm ở chỗ này. Tôi cảm nhận rất mạnh. chỉ liên quan đến bạn cậu, mà cả tôi nữa. Thế là tôi khuyên nó , và có lẽ nó làm theo lời khuyên của tôi, bởi vì nó biến mất rồi.

      Hannibal chau mày.

      - Có phải giấc mơ của bà lúc nào cũng thành ? Hannibal hỏi.

      - . Phần lớn các giấc mơ của tôi đều giống mọi người. đầu đuôi. Nhưng có số khác hẳn. Đôi khi, tôi thấy tôi gặp người lạ. Rồi khi tỉnh, tôi lại thấy đúng những người ấy và tôi biết rằng giấc mơ thuộc loại tiên báo. Tôi được biết trước mọi chi tiết. Khi mơ, tôi chỉ thấy chung chung việc. Có những tia thấy trước, giống như ánh đèn chớp nhoáng của đèn pha. Khi đó là giấc mơ xấu đèn pha rọi vào đúng chỗ mối nguy hiểm núp.

      - Có phải giấc mơ của bà luôn thông báo trước về mối nguy hiểm ?

      - Ồ ! Bà già mỉm cười trả lời. Tôi mơ thấy tóc hung trước khi Alfredo, con trai tôi, gặp Eileen. Đó là giấc mơ dễ chịu.

      Hannibal hiểu rằng bà già sắp kể chuyện gia đình và vội vàng chuyển sang chủ đề khác.

      - thanh niên tên Ernesto, hay Erny, có phải là bà con với bà ?

      - Thằng đó! Bà lắc đầu . Tất nhiên là ! Đó chỉ là nhân viên phụ việc cho chiếc tàu. Nó quan trọng. Nhưng tôi nghĩ nó tốt bụng. Nó ở cùng phòng với hai cậu khác, người Nam Mỹ. Nó thường cho hai người ngoại quốc từ Nam Mỹ ở đậu, cho ở đến khi họ tìm được việc làm. Họ học ít tiếng , rồi ra . Dường như ba của Ernesto cũng là người Nam Mỹ và từng được người ta giúp đỡ lúc nào đó. Nên, để tưởng nhớ ba, Ernesto cũng giúp lại vài người đồng hương. Dù rất lười biếng, nhưng cậu ấy cũng có vẻ tốt bụng.

      Bà Denicola đột nhiên nhíu mày.

      - Còn cậu? Bà hỏi Hannibal. ra, cậu đến tìm bóp tiền, đúng ? Cũng giống như bạn của cậu... cậu đến để rình rập, đúng ? Nhưng rình rập ai? Có chuyện gì xảy ra, mà tôi và Eileen biết?

      - Đúng vậy, cháu nghĩ là có chuyện gì đó xảy ra, Hannibal trả lời, nhưng cháu biết chính xác là chuyện gì? Thưa bà Denicola, bà nằm mơ thấy người mù lượm được bóp tiền. Bà có gặp người đó, sau khi nằm mơ ạ? Ý cháu muốn ... khi tỉnh?

      - , tôi gặp.

      - Nhưng bạn Bob của cháu có gặp. Và cả cháu nữa. Hannibal rút ra khỏi túi danh thiếp của Ba Thám Tử Trẻ, viết vào đó số điện thoại, đưa cho bà già.

      - Nếu bà gặp ông mù, phiền bà có thể gọi số máy này được ạ? Nếu cháu vắng, có người ghi lại lời nhắn. Và nếu có việc bất thường gì đó xảy ra - có thể liên quan đến Emesto - bà có thể báo cho tụi cháu được ạ? Cháu rất lo cho bạn cháu.

      - Được, bà già thở dài, tôi hiểu rằng cậu lo lắng.

      - Cháu có thể xin phép dùng điện thoại ạ? Cháu muốn biết xem có tin tức gì bạn ấy chưa?

      Bà Denicola chỉ máy điện thoại ngay cửa vào. Hannibal quay số bộ tham mưu, Peter nhấc máy ngay.

      - Có, Peter tuyên bố. Bob có gọi. Ngay sau khi cậu rồi. Bob ở đâu đó tại Oxnard. Nghe nhân vật mới xuất : Strauss. Bob thử tìm hiểu mưu cái gì và gọi lại sau.

      - Tốt lắm! Hannibal . Do Bob để lại xe đạp ở đây, mình cứ lo có chuyện hay xảy ra với Bob.

      - , Bob bình an vô . Cậu gọi từ đâu vậy?

      - Từ nhà bà Denicola. Có lẽ mình về cuối giờ chiều.

      Thám tử trưởng gác máy xuống và thấy bà Denicola đứng cạnh mình.

      - Vậy bạn cậu sao à?

      - Dạ đúng, Hannibal vui mừng trả lời. Bạn ấy có gọi điện thoại từ Oxnard. Bạn ấy có... ơ... công chuyện ở đó.

      - Tốt. Vậy là cậu yên tâm rồi. Và tôi cũng vậy. Thôi, tôi trở vào chuẩn bị bữa ăn tối. Còn cậu, cho dù có làm gì nữa, nhớ phải thận trọng nhé.

      Hannibal hứa, chào ra về, rồi tránh bị để ý, bước về nhà chòi của Erny. Cậu tìm được chỗ lý tưởng từ phía bên kia đường, nơi có thể thấy được mà bị thấy.

      Hannibal rút máy ảnh ra rồi chờ. Hannibal phải chờ đợi suốt tiếng dài, mới thấy chiếc xe đầy bụi dừng lại cho người bạn của Erny xuống.

      Hannibal cầm máy ảnh lên và, trước khi kẻ bị tình nghi kịp bước vào nhà, cậu chụp sáu tấm liền bằng ống zoom.

      Sau đó thám tử trưởng lại chờ tiếp. Khi chiếc Maria II xuất trở lại, Hannibal mỉm cười. Chiếc tàu đánh cá to qua trước mặt Hannibal, rồi đậu ở cầu tàu. Hai người bước xuống: Eilenn và Erny. Hannibal nghĩ bụng rằng sớm muộn gì Erny cũng về nhà. Trong lúc đó, có thể người bạn thứ nhì cũng về.

      Những phút dài trôi qua, Hannibal nhìn chim hải yến bắt cá dọc bãi biển, cho qua giờ. Khi liếc nhìn sang trái, Hannibal có thể thấy lối dẫn từ đường cái đến hãng Denicola. Thỉnh thoảng có xe chạy vào, khi có xe ra. Nhà ở của gia đình Denicola ngăn cho Hannibal thấy văn phòng, nhưng có lẽ Eileen ở trong đó, cùng Erny.

      Bên phải, Hannibal dễ dàng theo dõi bãi biển. Những người câu cá bằng cần câu văn còn tại chỗ. Có người bãi cát, cầm máy dò kim loại trước mặt. Những người chơi ván lướt sóng chờ ngọn sóng thuận lợi. Mây tích tụ ở dường chân trời, gió thổi mát dần. Trời có vẻ chuyển mưa .

      Bạn của Erny bước ra khỏi nhà chòi, về hướng cầu tàu. Hannibal liếc nhìn đồng hồ. Gần ba giờ chiều rồi. hiểu người bạn thứ nhì của Erny ở đâu!

      Thám tử trưởng tập trung chú ý trở về ngôi nhà Denicola. Trước đó, cậu có để ý thấy chiếc xe thùng đậu gần đó. Bây giờ nó biến mất. Nó lúc nào? Hannibal bị lơ đãng bởi gió, hải yến và tiếng sóng và biết gì.

      Hannibal đứng dậy, di chuyển dọc theo con đường. Khi đến văn phòng hãng, cậu nhận thấy Eileen Denicola có trong nhà, như mình tưởng. Trái lại, Erny ngồi chễm chệ trong chiếc ghế bành của bà già Denicola, chân gác bàn. hút thuốc và cười rất tự nhiên. Bạn Erny ngồi bàn và có vẻ kể câu chuyện, huơ tay dữ dội.

      Vậy Eileen đâu? Có lẽ trong nhà, cùng bà mẹ chồng?

      sao nếu thấy được Erny cùng bạn ngồi chơi trong văn phòng? Chắc chắn rất tức giận.

      Đột nhiên Hannibal để ý thấy nhà Denicola trông vắng vẻ. Cửa sổ đóng kín, màn kéo lại. Thám tử trưởng kịp đặt thêm câu hỏi: có xe vừa mới dừng trước nhà. bà tóc bạc trắng bước xuống, tay ôm hộp bánh. Hannibal nhớ lại bà Denicola có mời khách ăn cơm tối: có lẽ đây là bà khách. Bà bấm chuông. ai mở cửa. Bà bấm nữa. Vẫn ai trả lời. Khi đó, bà về hướng văn phòng hãng.

      Erny nhìn thấy bà qua cửa sổ và đứng lên, trong khi người bạn vẫn ngồi, khoanh chân góc bàn. Erny và bà khách với nhau vài lời, rồi bà xin giấy, viết cái gì đó đưa cho Erny. Khi trở ra xe trông bà rất bực bội.

      Sau khi bà , Erny ngồi xuống, vò tờ giấy ném vào sọt rác. Người bạn phá lên cười.

      Lần này, Hannibal lo lắng. Cậu quay lui, theo con đường cái cho đến khi ngôi nhà Denicola nằm giữa mình và Erny ngồi trong hãng. Khi đó, chắc chắn là bị thấy nữa, Hannibal rời khỏi con đường để đến nhà. Ở phía sau, bên cạnh cửa nhà bếp, Hannibal tìm thấy cửa sổ mở. Cậu lẻn qua đó, nhảy vào nhà bếp, vội vàng mở khóa cửa ra, để bảo đảm có đường rút nếu cần.

      Nhà bếp nóng và thơm mùi gia vị. Nhưng sốt cà chua để chan vào mì ống đông lại, còn sốt mayonnaise để rưới lên cá bị hư dưới nắng. trường cho thấy bà Denicola rời khỏi đây cách hấp tấp.

      Hannibal im lặng bước vào phòng ăn nơi đặt sẵn bàn ăn cho ba người. Với rèm cửa sổ kéo kín, gian phòng có vẻ thê lương, cũng giống như phòng nơi Hannibal và bà già chuyện với nhau.

      Thám tử trưởng đột nhiên ngửi thấy mùi lạ: có kẻ hút thuốc tại đây! Cậu nhanh chóng nhìn thấy mẩu thuốc dập nát dưới đất.

      Khi đó Hannibal đến cầu thang và gọi khẽ, hy vọng gì:

      - Bà Denicola ơi! Bà ở đâu? Cháu Hannibal Jones đây.

      Ngôi nhà yên lặng. Sau hồi, Hannibal quyết định lên lầu. Trong các phòng, rèm cửa sổ mở để lọt ánh sáng. Tia nắng mặt trời vuốt ve bộ đồ gỗ màu sậm trong phòng thứ nhất. Phòng thứ nhì trang trí sáng sủa và kỹ lưỡng hơn, có lẽ đó là phòng của Eileen.


      Hannibal vừa mới bước vào máy điện thoại đặt bàn kê đầu giường reng lên. Hannibal giật mình, rồi liếc nhìn qua cửa sổ về hướng văn phòng. Hannibal nhìn thấy Erny nhìn máy điện thoại bàn làm việc của Eileen. Từ xa cũng thấy được nét mặt do dự của Erny.

      Máy điện thoại bàn đầu giường reng nữa.

      Cuối cùng Erny quyết định nhấc máy. Máy điện thoại trong phòng ngủ im lặng ngay. Hannibal mỉm cười, vậy là máy này nối với máy văn phòng hãng. Hannibal nhanh tay nhấc máy, đưa ống nghe lên tai.

      - Si! Hannibal nghe Erny .

      Ở đầu dây bên kia, người đối thoại vô hình xổ tràng tiếng Tây Ban Nha. Hannibal nín thở tập trung hiểu cho nhiều.

      Người đầu dây tự xưng tên: Alejandro! Rồi thông báo gặp Strauss. Sau đó cái gì đó về tiền. Hannibal nghe thêm được tên Denicola nữa, rồi tên mình. Alejandro nhắc nhở Erny rằng cậu bé Jones với ông già Bonell về gia đình Denicola và ông mù. Và căn dặn Erny phải cẩn thận. Erny trả lời là hết sức thận trọng, nhưng cậu và Rafi nắm tình hình trong tay. Có lẽ, Hannibal thầm nghĩ, Rafi là bạn có mặt trong văn phòng cùng Erny. Erny thêm vài lời với Alejandro, rồi gác máy xuống.

      Thám tử trưởng cũng gác máy theo, rồi chạy ra cửa sổ nhìn. Bây giờ Erny đứng ngưỡng cửa văn phòng và nhíu mày nhìn bãi biển. Khi bạn ra theo, Erny chỉ nhà chòi.

      Rafi nhún vai, bước về hướng đó.

      Ánh mắt Erny vẫn lo lắng nhìn sang ngôi nhà Denicola. Dường như có ý nghĩ loé trong đầu và Erny chạy về ngôi nhà.

      Hannibal thụt lùi ra phía sau. Trời! Hannibal nghĩ bụng. Có lẽ Erny để ý tiếng cạch của máy điện thoại khi thám tử trưởng gác máy xuống.

      Hannibal nghe tiếng chân Erny ngoài cửa, rồi tiếng chìa khoá quay trong ổ. Thêm vài giây nữa là Erny đến. Hannibal kịp chạy xuống tầng trệt. Hannibal bị mắc bẫy...

      Rồi sao nữa?

      Có nhà tắm gần phòng ngủ. Hannibal nghe tiếng nước giọt từ vòi.

      Ở dưới nhà, cửa đột ngột mở ra.

      Hannibal nhanh chân băng qua phòng, bước vào nhà tắm. Trong đó, cậu mở vòi hoa sen hết cỡ. Rồi im lặng và nhanh nhẹn trở về phòng ngủ, giấu máy ảnh dưới giường và tự ép mình vào tường, phía sau cửa vào.

      Erny chạy lên thang lầu, dừng trước cửa phòng, đủ để nhận thấy rằng phòng có ai - bề ngoài là như vậy thôi! - rồi tập trung chú ý nhà tắm. Vòi tắm hương sen có tác dụng. Hơi nước bắt đầu bay nhiều vào phòng.

      Erny chạy đến bồn tắm, kéo màn vòi hương sen. mất thời gian, Hannibal rời khỏi chỗ núp lao ra ngoài và chạy đến cầu thang. Đúng lúc vượt qua cửa nhà bếp. Hannibal nghe Erny la. Hannibal vắt giò lên cổ chạy.

      Nhưng cậu đâu bây giờ? Vẫn có chỗ trốn và có thể bị Erny phát bất cứ lúc nào!




      17. PHÁT





      Hannibal chạy về hướng con đường cái. Cậu quá mập để giữ được vận tốc nhanh như vậy. Nhất định phải tìm ra chỗ núp mới thoát nổi Erny. Nhưng trốn đâu?

      Đột nhiên, Hannibal nhìn thấy chiếc xe hòm đậu ở khúc quẹo đường. Cửa sau mở và chủ xe quay lưng lại. Ông vừa lau tay bằng giẻ vừa nhìn vách đá phía bên kia đường.

      Hannibal hề do dự. Cậu lặng lẽ chạy thẳng đến xe hòm, leo vào xe, lẻn giữa hai cái rổ sò, kéo tấm bạt dính đầy dầu che phủ đầu mình. hồi sau, Hannibal nghe tiếng cửa xe đóng sập lại. Rồi người lái ngồi vào tay lái nổ máy.

      Sau khi chạy chậm về hướng nam, ông lợi dụng đường rẽ để quay đầu và chạy nhanh về hướng bắc. Hannibal hất tấm bạt ra, ngồi dậy và nhìn ra ngoài qua cửa sổ . Khi xe chạy qua trước hãng Denicola, Hannibal nhìn thấy Erny dò tìm con đường. Nét mặt ta hết sức kinh ngạc. Hannibal cười thầm.

      Xe hòm chạy được đoạn đường khá dài về hướng Oxnard, dừng ở đèn đỏ. Hannibal chỉ chờ có bấy nhiêu. Trước khi xe chạy tiếp, cậu nhảy xuống đất.

      Hannibal thành phố . Sau khi hỏi đường, thám tử trưởng nhanh chóng tìm thấy trạm chờ xe buýt lộ trình ven biển. Hannibal leo lên chiếc đầu tiên về Santa Monica.

      Trong khi xe buýt chở mình trở về phía nam, Hannibal suy nghĩ. Bây giờ cậu biết chắc rằng Erny và bạn bè rình rập ông Bonell. Bọn chúng biết về cuộc chuyện giữa Hannibal và ông bảo vệ ngày trước, lúc có đề cập đến ông mù.

      Nhưng làm sao bọn chúng biết được?

      Hannibal suy nghĩ nhiều hơn. Có lẽ ông Bonell có với ai đó. Có thể là Gracie Montoya! Thám tử trưởng càng lúc càng bực bội. Ông Bonell suy nghĩ khi lung tung như thế.

      lần nữa, Hannibal qua trước cầu tàu Denicola. bãi đậu xe, có chiếc xe nào và văn phòng trống . Erny ở đâu? Còn bạn bè ? Còn hai người phụ nữ Denicola?

      Hannibal tin chắc Erny mưu điều gì đó? Phải chăng Eileen và bà mẹ chồng là nạn nhân của vụ mưu? Có phải hai người trở nên vướng víu đến nỗi bị dẹp ? Hay hai người thuộc mưu?

      Đột nhiên, Hannibal cảm thấy sợ. Ông Bonell có an toàn ? Bà già Denicola và Eileen biến mất rồi. Phải chăng đến lượt ông bảo vệ đáng thương cũng bị nhắm?

      Khi xe buýt dừng ở Santa Monica, Hannibal là người đầu tiên nhảy xuống. Cũng may là cậu có tiền và gần đó có bến taxi. Hannibal kêu xe đến nhà ông Bonell.

      Hannibal đến lúc năm giờ kém mười lăm. Cậu bấm chuông và cảm thấy hết sức nhõm khi chính ông Bonell ra mở cửa. Ông vừa lo lắng vừa tràn trề hy vọng.

      - Tôi rất mừng khi gặp cậu! Có gì mới ?

      - Dường như có. Hannibal vừa tuyên bố vừa theo ông bảo vệ vào nhà bếp.

      Rồi khi cả hai ngồi xuống, đối diện nhau, Hannibal tiếp:

      - Thưa bác Bonell, thám tử trưởng trịnh trọng hỏi, bác chuyện với ai từ khi cháu gặp bác hôm qua?

      Ông Bonell có vẻ ngạc nhiên.

      - Tôi chuyện với ai à! với ai cả. Tôi ra khỏi nhà.

      - Vậy có ai gọi điện thoại hay đến gặp bác.

      - . Tôi nhận cú điện thoại nào, có khách đến thăm. Cậu biết , tôi có nhiều bạn lắm. Tại sao cậu lại hỏi như thế?

      - Bởi vì rất quan trọng. Xin bác hãy suy nghĩ kỹ. Chiều hôm qua bác cháu ta về gia đình Denicola và ông mù ăn xin. Mà chắc chắn bác có lại với ai đó về cuộc chuyện này. Nếu làm sao có kẻ tên là Alejandro lại biết dược?

      Ông Bonell có vẻ bối rối.

      - Nhưng tôi khẳng định là tôi hề với ai về cuộc chuyện của chúng ta, ông . Ở đây có ai, ngoại trừ Shelby, mà tôi cũng gì với ấy. Hoàn toàn . Shelby là... ờ... thuộc típ người khó trò chuyện. ấy luôn làm cho tôi cảm giác là những gì tôi đáng quan tâm... mà có lẽ là như vậy thôi. Hình như, tối hôm qua, khi về là ấy thẳng lên phòng và ở trong đó suốt.

      - Bác chuyện với chú Shelby à? Sáng nay cũng à?

      - ! Chỉ “Chào!” lúc sáng. Tôi nhớ chắc mà.

      Hannibal thở dài. Cậu bắt đầu véo môi dưới - dấu hiệu suy nghĩ cực độ - và nhìn chằm chằm hũ đường. Đột nhiên, Hannibal nhớ lại Shelby Tuckerman, đeo kính râm và mặc áo cổ cao. “Theo hệ thống pháp luật, ông tuyên bố, người ta được xem như vô tội khi chưa chứng minh được là có tội".

      - Sao mình để ý điều này nhỉ? Hannibal lớn tiếng.

      - Để ý cái gì?

      - Chú Shelby quan tâm đến hàng xóm của bác lắm phải ? Hannibal tiếp tục hỏi mà trả lời.

      - quan tâm lắm. ấy cho là họ tầm thường quá.

      Hannibal rời mắt khỏi hũ đường trước mặt.

      - Khi nào chú Shelby bắt đầu cho đường vào cà phê? Hannibal đột ngột hỏi. Lần đầu tiên khi cháu đến, chú ấy tự pha cho mình tách cà phê đen đường mà.

      - Phải... đúng... Cậu đúng. ấy bắt đầu uống đường hai ngày nay thôi. ấy là đường giúp mình lại sức.

      Mắt sáng long lanh, thám tử trưởng mở nắp hũ đường, rồi quậy dưới đáy, lấy ra được cái hộp đục lỗ.

      - Cái gì vậy? Ông Bonell chưng hửng hỏi.

      - Micro! Lỗ tai nghe lén. Bác cần tâm với chú Shelby, bác Bonell à. Khi có hũ đường bàn, là chú ấy ngồi trong phòng có thể nghe tất cả những gì bác .

      Hannibal bước đến máy điện thoại.

      - Chú Shelby làm cho công ty TX-4, xưa kia là công ty của bác. Chắc là bác phải có số điện thoại công ty chứ? Số bao nhiêu vậy bác?

      Càng chưng hửng hơn nữa, ông Bonell cung cấp thông tin. Hannibal bắt đầu quay số, lúc đó đúng bốn giờ năm mươi chín phút. Hannibal xin gặp Shelby Tuckerman và được trả lời là ông này làm ở công ty nữa.

      - Từ bao lâu vậy? Hannibal hỏi.

      - Rất tiếc là thể trả lời được - trực tổng đài đáp. hãy gọi lại sáng thứ hai. Trưởng phòng nhân có mặt.

      Hannibal cám ơn rồi gác máy.

      - Sao... sao? Ông Bonell cà lăm. Shelby làm ở đó nữa hả? Tôi hề biết. Hôm kia, ấy còn với tôi là ấy công tác cho công ty mà.

      - Chú ấy quen dối rồi!

      xong, thám tử trưởng thẳng đến tủ lạnh, mở ra.

      Ngăn đá tủ lạnh trống . Thức ăn đông lạnh mà Shelby mới bỏ biến mất. Tuốt dưới đáy chỉ còn lại cái hộp để kem.

      - Chỗ giấu rất hay! Hannibal vừa khẽ vừa đóng tủ lạnh lại.

      - Giấu cái gì? Ông Bonell hỏi.

      - Ồ! Nhưng cháu có thể lầm. Chưa có gì chắc chắn lắm. Nhất định phải xem qua phòng của Shelby... cho dù có khoá!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :