Vụ Bí Ẩn Hòn Đảo Những Người Đắm Tàu - Alfred Hitchcock (25 chương)

Thảo luận trong 'Các Thể Loại Khác (Kinh Dị, Trinh Thám..)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. snowbell

      snowbell Well-Known Member

      Bài viết:
      1,358
      Được thích:
      286
      Chương 15: CHỨNG CỚ MONG MUỐN

      - Cái gì… cái gì vậy? Peter cà lăm.
      Mấy con mắt di chuyển, kéo dài ra, rồi biến thành cái lưng và hai cánh tay.
      - Người! Thầy Karl la lên.
      Thầy hiệu trưởng và nha sĩ chạy ra bãi, bước xuống nước. Ba thám tử nhìn thấy hai người đàn ông cúi xuống hình người, đứng dậy rồi quay về cùng với cái áo vét nam.
      - Chỉ là cái áo, Peter nhẹ nhõm nhận xét. Với dải phát quang may phía .
      - Chỉ là cái áo, thầy Karl thừa nhận bằng một giọng nghiêm trang, nhưng hãy xem áo trong tình trạng nào.
      Áo bị rách, bị xé, biến thành giẻ, lủng nhiều lỗ và dính đầy những vết nâu nâu. Thầy Karl đưa áo cho Bob.
      - hiểu chuyện gì đã xảy ra với cái áo? Bob hỏi.
      - Vết… trông giống như máu, Peter nói. Mình dám chắc cá mập đã tấn công cái áo. Cá mập to lắm! Đây là vết răng cá mập.
      - Ý cậu nghĩ rằng cá mập đã… ăn người trong áo hả? Bob rùng mình nói khẽ.
      - Tôi cũng e rằng như thế, nha sĩ Ragnardson nói.
      Bob lật qua lật lại cái áo trong tay. Cậu mở dây kéo túi áo và lấy ra một vật màu bạc.
      - Bật quẹt lửa. Quảng cáo hiệu xe … Xe Jaguar!
      - William Manning bán xe, Hannibal nhắc.
      - Manning là ai vậy? Nha sĩ hỏi.
      - Tụi cháu đã tìm thấy tàu của ông ấy, Peter nói. Còn ông, thì cảnh sát vẫn chưa tìm ra.
      - Áo này có thể là của ông, Babal à, Bob buồn bã nói.
      - Theo lời bà Manning, mình nhớ rằng chồng bà luôn có đài radio trong túi áo, Hannibal nhận xét và thử mò tìm trong túi nhưng thấy gì. Ngày mai ta sẽ nộp áo này cho cảnh sát xem.
      - Sao nộp ngay? Bob hỏi.
      - Mình nghĩ là vội vàng cũng giúp được gì, Bob à.
      - Mà mấy người kia đã lấy hết tàu rồi, thầy Karl nói. Chỉ còn tàu của thầy, mà tính thêm Ingmar, thì ta quá đông để mạo hiểm biển đêm khuya. Nên ở lại đây đến sáng mai.
      - Ngoài ra tụi em cũng phải tiếp tục điều tra, Hannibal nói tiếp. Peter và em sẽ gác hai ca còn lại.
      - Vậy chúng tôi sẽ ngủ một chút, nha sĩ Ragnardson nói và ngáp.
      Mọi người quay về lều. Khi Hannibal trở ra để canh bên đống lửa, Bob nhíu mày hỏi:
      - Nếu phải Sam gây ra những tiếng động kia, thì là ai?
      - Có kẻ nào khác đảo? Peter nói thêm. có ai ngoài bọn mình, thầy Karl và ông nha sĩ.
      - Đúng vậy, Hannibal thừa nhận. Chỉ có ba ta và người nhà Ragnardson.
      Ba thám tử chưng hửng nhìn nhau. Rồi Hannibal cầm bộ đàm, bỏ ra bên đống lửa tắt. Đến năm giờ sáng, Peter run lập cập vì lạnh ra thay ca cho Hannibal.
      Đến bảy giờ sáng, Peter đánh thức Bob và Hannibal.
      - Lửa cháy tốt lắm, Peter thông báo, mình đói bụng rồi. Có gì để ăn sáng đây?
      Bob và Hannibal càu nhàu chui sâu hơn vào túi ngủ. Rồi Bob đột nhiên nhớ ra mình ở đâu và thò đầu trở ra.
      - Ê, có chuyện gì xảy ra nữa ? Bob hỏi.
      - , Peter trả lời. Đêm hoàn toàn bình yên, đúng như ý mình.
      - Có chuyện xảy ra, Hannibal nói nhưng vẫn ẩn mình trong túi ngủ và ló mặt ra, là mình bị lạnh đông đá luôn và phải mất hai tiếng mình mới tan ra, và mình ngủ được. Các cậu và để cho mình chết yên thân.
      - Ủa, mình tưởng cậu ̣nh đưa cái áo vét cho cảnh sát xem sáng nay, Bob vừa nói vừa chui ra mang giày vào.
      - Bọn mình có thể thử kiểm tra xem Sam còn máy ghi hay , Peter đề nghị.
      Hannibal rống lên một tiếng và phóng ra khỏi túi ngủ như cá voi nhảy ra khỏi nước. Khi đứng dậy rồi, thám tử trưởng vươn vai, ngáp và xoa tay.
      - Đồng ý, đồng ý, Hannibal mỉm cười nói. Nhưng ăn sáng trước đã.
      Ba bạn bước ra khỏi lều, chạy ra đống lửa. đảo có sương mù mỏng, nhưng khi mặt trời bắt đầu xua tan và khí trời ấm lên. Thầy Karl loay hoay bên đống lửa.
      - Các em ăn uống gì? Trứng? Xúc xích? Cacao? Sữa?
      Cả ba chọn xúc xích và sữa cacao.
      - Đêm nay có gì đặc biệt ? Thầy vừa hỏi vừa xếp xúc xích lên một cái chảo đen xì.
      - Dạ , thưa thầy, Peter trả lời.
      - Nhờ còn Sam đảo nữa, - một giọng buồn nói.
      Đó là nha sĩ Ragnardson mới ra ngồi bên đống lửa để sưởi ấm hai tay.
      - Thưa bác nha sĩ, đó chỉ là một giả thiết, nhưng phải là giả thiết độc nhất, Hannibal nói. Tối hôm qua, tất cả đều có mặt đảo. Sau khi biết ta tìm ra mấy ghi , cháu nghĩ ai dám toan làm cho ta sợ nữa.
      - Nhưng, có Sam, thì có chuyện, nha sĩ trả lời.
      - Bác có chắc ? Hannibal thản nhiên hỏi.
      Hai người đàn ông suy nghĩ một hồi.
      - Thầy nhớ chắc là mỗi khi có ma hiện hình hoặc tiếng sói kêu, thì Sam có mặt đảo, - thầy Karl nói.
      - Nhưng ta vẫn phát hiện mất đồ khi có Sam, - nha sĩ bắt bẻ.
      - Cũng chưa chắc, vì ta bao giờ biết được chính xác khi nào một vật nào đó bị lấy cắp, thầy Karl đáp.
      Hannibal gật đầu và ai nói gì cho đến lúc thầy Karl nướng xong xúc xích.
      - Kế hoạch của các em thế nào? Cuối cùng thầy hỏi.
      - Tụi em sẽ về đất liền và tiếp tục điều tra về các hoạt động của Sam, Hannibal nói. Thầy có thể đưa áo vét cho cảnh sát, được ạ? Em muốn gặp riêng bà Manning để nói chuyện vì thời gian gấp quá. Em còn muốn xem lại hình thật sớm.
      - Thầy sẽ lo cái áo cho, thầy hiệu trưởng nói. Thật đáng buồn khi thấy người ta xem thường những mối nguy hiểm biển và dẫn đến thảm họa như thế này.
      - Theo cậu, Hannibal à, - nha sĩ Ragnardson hỏi, thì Sam dính líu đến loại vụ gì?
      Thám tử trưởng lắc đầu.
      - Cháu biết, thưa bác, nhưng cháu tin chắc ấy muốn dành đảo cho riêng một mình mình.
      - Vậy thì tại sao ấy lại bỏ về tối hôm qua? Bob hỏi.
      - Mình cũng đặt dấu hỏi, Hannibal trả lời. Có thể có một chuyện gì đó thay đổi.
      Khi thức ăn chuẩn bị xong, mọi người xúm vào ăn ngấu nghiến. Sau một đêm đảo, ai cũng thấy đói bụng. Chỉ có nha sĩ Ingmar Ragnardson lo cho con trai và ăn nhiều. Rồi ba thám tử dập tắt lửa, rửa chén dĩa bằng nước biển và cát. Sau đó tất cả leo lên canô gắn máy của thầy Karl.
      - Ta cứ để mọi thứ ở lại đây , thầy hiệu trưởng quyết ̣nh. Mọi người sẽ quay lại khi biết các em đã tìm được máy ghi .
      Buổi sáng có nắng tốt và đẹp trời. Mặc dù còn gió nữa, nhưng sóng vẫn cao và chiếc canô chở nặng tiến rất chậm. Cuối cùng tàu cũng đến cảng và nha sĩ Ragnardson chỉ cầu tàu có hàng canô máy đậu.
      - Tôi thấy tàu của Sam. Ít nhất cũng biết được rằng nó lén lút quay lại đảo Ragnardson.
      Hai em cập bến, ̣t tàu lại. Ba thám tử lấy xe đạp.
      - Bây giờ bọn mình làm gì hả Babal? Peter hỏi.
      - Cậu với Bob đến nhà Sam. Các cậu hãy theo dõi xem hắn làm gì, nếu hắn ra ngoài, thì theo hắn.
      - Còn nếu hắn có ở nhà? Bob hỏi.
      - Ở đó chờ hắn.
      - Còn cậu?
      - Mình đến nhà bà Manning, rồi sẽ đến nhà Sam với các cậu ngay.
      Bob và Peter lên đường trong khi Hannibal tra danh bạ tìm ̣a chỉ bà Manning. Bà ở phía bên kia thành phố, vùng đồi cao… Thám tử trưởng mập thở dài: xe đạp, thì hơi mệt đấy!
      Và đúng vậy, rất mệt.
      Cậu bé mập hổn hển đạp lên con đường ngoằn ngoèo dẫn lên một ngôi nhà rộng lớn bằng gạch nằm bên sườn ngọn đồi cao. Bãi cỏ và cây ́i xung quanh nhà được chăm sóc kỹ. Hannibal vừa mới khó nhọc leo lên đoạn dốc cuối cùng, thì có một chiếc môtô im lặng chạy xuống đoạn dốc dẫn lên nhà ông bà Manning. Chính là Sam!

    2. snowbell

      snowbell Well-Known Member

      Bài viết:
      1,358
      Được thích:
      286
      Chương 16: BOB VÀ PETER TÌM THẤY MANH MỐI

      Bob núp góc đường chăm chú quan sát ngôi nhà bên bờ bãi biển. thấy ai quanh nhà.
      - Bọn mình đến gần hơn , Peter .
      Hai thám tử cột xe đạp vào hàng rào, rồi xuống con đường vắng vẻ dẫn đến ngôi nhà , nhà gần như biến mất trong đám cây mọc rậm ai chăm sóc.
      - Cửa nhà xe mở! Peter la lên.
      sát bờ tường tróc sơn, hai thám tử lẻn vào khu vườn lộn xộn và về hướng nhà xe. Cửa mở nên có thể nhìn thấy bên trong. Xe tải màu kem có trong đó, nhưng thấy xe môtô đâu.
      - Chắc là xách xe chơi vòng rồi, Peter phán.
      - Nếu vậy bọn mình có thể lục soát nhà và mình dám chắc là đụng đầu với thuyền trưởng Coulter nữa, Bob trả lời.
      - Mình thích chuyện với ma lắm, Peter đáp. Nếu trong nhà này có ma, mình cần biết cũng được.
      - Mình về ma, mà về trang phục, Peter à. Mình nghĩ chính Sam giả làm ma tối hôm qua.
      - Còn lần đầu tiên, ở đây, cũng là Sam nữa à?
      - Mình gần như chắc là như vậy, và có lẽ Babal cũng nghĩ thế, Bob . Nhưng bọn mình cần bằng chứng. Nếu lục nhà, có thể tìm ra chứng cớ.
      Peter có vẻ được thuyết phục lắm.
      - Babal có dặn bọn mình là phải cảnh giác theo dõi và chờ Sam về.
      - Nhưng đây là cơ hội duy nhất để tự mình biết mưu gì! Đâu phải lúc nào Babal cũng chỉ ra lệnh cho bọn mình mà thôi. Có lúc thám tử phải tự biết suy nghĩ chứ!
      - Thôi được, Peter vẫn do dự . Vào thử .
      Hai thám tử thận trọng sát bờ tường, rồi lên sân hiên sụp đổ. Hai bạn lặng lẽ bước lên các bậc thềm, nhìn qua lớp kính dơ bẩn ở cửa sổ. Lần này rèm cửa sổ được vén lên. Hai thám tử thấy ai. Bên trong có gì động đậy. Peter thử mở cửa sổ, nhưng được.
      - Bọn mình hãy sang bên hông xem, Peter đề nghị. Sam thuộc loại người hay khóa cửa cẩn thận đâu.
      - Sao thử mở cửa vào? Bob .
      Bob xoay tay cầm và cánh cửa mở ra.
      Peter thở dài:
      - Dễ quá!
      Bên trong, sàn phòng khách rải đầy vỏ thực phẩm ăn nhanh, lon nước ngọt và bụi bậm. Quần áo dơ bỏ đầy dưới đất và bàn ghế. Ngăn kéo bàn và ngăn kéo tủ buffer đầy áp đồ cũ vô dụng đến nỗi đóng kín được nữa.
      Phòng khách này cho biết được gì cả, ngoại trừ Sam Ragnardson sống như tên ăn mày - điều mà Ba Thám Tử Trẻ biết rồi.
      Phòng ăn hoàn toàn trống rỗng.
      Chỉ có hai phòng ngủ. Phòng đầu tiên chứa những đống lốp xe cũ, kính hậu, ruột xe, tay cầm cửa xe, vải bọc yên xe và đủ loại phụ tùng xe khác. Chưa kể xe đẩy siêu thị, bảng nhà bằng đồng, cửa cũ ...
      - Chắc là ăn cắp rồi đem bán lại, Peter .
      - Có thể, nhưng điều này giúp bọn mình hiểu được làm gì hoàn đảo Những Người Đắm Tàu.
      Trong phòng thứ nhì, cái giường chứa chăn tỏa ra mùi khăm khẳm. Có cả bàn viết vả tủ áo.
      - Trống! Peter nhìn tủ thử và báo cáo.
      Chỉ còn nhà bếp, nơi ba thám tử gặp thuyền trưởng Coulter lần trước. Bếp dơ dáy, bừa bộn, ngăn gần như có đồ và tủ lạnh.
      - Xong, Bob kết luận. có manh mối nào cả.
      - Bọn mình chưa lục soát nhà xe, Peter .
      - Đúng.
      Hai thám tử chạy ra nhà xe. Nhà xe như sắp sụp đổ với mấy tấm vấn sơn và hở nhiều. Bên trong, Peter chỉ vết dầu; có lẽ là chỗ thường để xe môtô. Bob gật đầu. Đúng lúc đó, hai bạn để ý thấy cánh cửa cuối nhà xe.
      - Chắc là cái tủ gì đó, Bob .
      Cửa đóng, nhưng khóa. vậy, sau cánh cửa là khoảng chật hẹp chất đầy cần câu cá, ván lướt sóng, phụ tùng xe đạp và thậm chí cả những mảnh gỗ ván ép. Có cửa sổ chiếu sáng. Ở cuối, là bàn thợ.
      - Bộ đồ Viking của Sam kia! Peter la lên.
      Bộ áo lông giả treo ở cái đinh đóng tường. Mũ nồi, giày và dải da để bàn thợ. Tấm chắn, thanh gươm và túi biển nằm dưới đất. Peter mở túi ra rồi ngước mắt lên nhìn Bob.
      - Con ma đây rồi!
      vậy, trong cái túi có mũ kết viền vàng, áo vét xanh dương nút đồng, quần ống , giày bốt kiểu xưa và ống nhòm. Chỉ thiếu con dao. Nhưng có bộ đồ thủy thủ và rong tảo: đó là con ma thứ nhì, ma của người thủy thủ chết đuối mà hai ông Ragnardson có .
      - Trúng phóc! Peter kêu.
      - Vậy, đúng là Sam chơi trò làm ma, y như mình nghĩ, Bob đắc thắng . Lần đầu tiên bọn mình đến đây, đúng là Sam hóa trang bằng bộ trang phục này.
      - Và giả giọng nữa: chuyện như ông già và theo lối thời xưa, Peter thêm. Mà phải là lúc đó, bọn mình chưa hề nhìn thấy Sam đội mũ có miếng che mũi.
      - Đúng, Bob thừa nhận. Có lẽ bị bọn mình đến quấy đúng lúc tập diễn vai. thử những tư thế khác nhau và nhìn vào kính cửa sổ để soi gương.
      - Thử xem còn gì nữa .
      Peter lục trong những đồ chất đầy trong tủ, còn Bob xem xét bàn thợ. Peter bò xuống lục mọi góc kẽ. Bob leo lên dầm mái. Chính Bob tìm ra cái hộp giấu rui nhà. Bob nhảy xuống, mở hộp ra trước mặt Peter.
      - Cái gì vậy? Thám tử phó hỏi.
      - Đúng chỗ ngứa rồi, - lưu trữ viên trả lời. Đây là nguyên nhân tại sao Sam muốn mọi người phải rời khỏi đảo.
      Peter nhìn vào hộp.
      Hộp chứa năm đồng tiền vàng to, sáng bóng. Và vài cục đá vàng. Bob cầm thử đồng tiền lên và đọc năm:
      - 1897. Còn đá, mình đoán là vàng cục thiên nhiên.
      Bob và Peter nhìn nhau.
      - Vàng Ngôi sao Panama! Peter kêu khẽ.
      Rồi Peter huýt sáo dài.
      - Sam tìm thấy vàng hòn đảo Những Người Đắm Tàu, - Bob .
      - Và muốn mọi người rời khỏi đảo để tiếp tục tìm số vàng còn lại, Bob hết.
      Đúng lúc đó có tiếng môtô vang lên. Hai thám tử như bị hóa đá.

    3. snowbell

      snowbell Well-Known Member

      Bài viết:
      1,358
      Được thích:
      286
      Chương 17. HANNIBAL LÂM NGUY

      Trước nhà bà Manning, Hannibal vứt nhanh xe đạp vào bụi cây dọc đường.
      Sam Ragnardson thả xe xuống lối và chỉ khi đến con đường lớn mới nổ máy. vượt qua Hannibal, mà thấy. Chẳng bảo lâu tiếng môtô xa dần và khu dân cư ngoại ô yên lặng trở lại.
      Hannibal ngồi dậy từ từ, đẩy xe đạp bước lên lối dẫn đến ngôi nhà bằng gạch.
      Hannibal tựa xe đạp vào tường, gõ cửa. người đàn ông cao lớn, nét mặt nghiêm trang, mặc đồ vét đeo cà vạt mở cửa ra.
      - Cháu xin gặp bà Manning ạ, Hannibal hỏi.
      - Chị ấy pha cà phê dưới bếp. Mời cậu vào, ta cùng đợi chị ấy.
      Người đàn ông ngồi xuống phòng khách và buồn bã mỉm cười với Hannibal. Ông nhìn đồng hồ như là có mặt lâu rồi.
      - ấy cũng xin gặp bà Manning à? Hannibal hỏi.
      - nào?
      - Sam Ragnardson. Cháu vừa mới thấy ấy ra khỏi đây.
      - Tôi thấy ai cả, cậu à.
      Hannibal cũng ngồi xuống ngắm bộ đồ gỗ đắt tiền và những bức tranh đại trang trí tường. Cửa sổ rộng lớn cho phép nhìn khắp phía vùng đồi. Ở cuối phòng khách có cửa sổ cho phép thấy biển trải dài ra xa. bàn có khung hình người đàn ông tuổi tứ tuần, thấp và mập mạp, đứng trước bảng hiệu có đề: XE MANNING: JAGUAR VÀ TOYOTA.
      - Xin lỗi Steven. Tôi ... Ồ!
      Bà Manning đứng trước cửa vào phòng khách. Bà lau tay vào tạp dề. Bà có mái tóc hung, dang người thon thả, mặc váy đen giản dị, nét mặt tái và mệt mỏi. Mắt xanh của bà nhìn Hannibal.
      - Tôi có gặp cậu rồi mà. Cậu là ai vậy...?
      - Thưa , cháu gặp ở cảng. Chính cháu và hai đứa bạn kéo tàu của ông Manning về cảng.
      Bà Manning nhìn Hannibal trơ trơ, như thể bà cố xóa mọi ký ức về ngày hôm đó và về chiếc tàu người. Cuối cùng bà buồn bã thở dài.
      - Tất nhiên. Cậu tên là ...?
      - Hannibal Jones, thưa bà.
      - Nhớ rồi.
      Bà gật đầu, làm như cái tên này rất quan trọng. Rồi bà quay sang người đàn ông có nét mặt nghiêm trang.
      - Đây là trong những cậu bé tìm ra chiếc tàu của William nhà tôi, cậu Steven à. Steven, - bà thêm với Hannibal, là em chồng tôi. Cậu Steven cũng rất mang ơn cậu, như tôi vậy. Tôi chưa cảm ơn cậu kéo tàu về. có cậu, có lẽ tôi bao giờ biết ... chuyện xảy ra với William đáng thương nhà tôi.
      Đột nhiên Hannibal hiểu ra khó khăn như thế nào để báo cho bà Manning là tìm thấy chứng cớ mới về thảm họa. Nhưng Hannibal dũng cảm :
      - Thưa , cháu cùng bạn bè ... tụi cháu có ở đảo Ragnardson hôm qua có tìm thấy vật có thể thuộc ông Manning.
      Mắt bà góa phụ rời khỏi thám tử trưởng.
      - cái áo vét to, Hannibal tiếp, có dải phát quang tay áo và bật quẹt lửa có huy hiệu Jaguar trong túi.
      - Áo William! bà Manning la lên. Cho tôi xem được ?
      - Rất tiếc, thưa . áo ở chỗ cảnh sát. Cháu nghĩ ở đó người ta cho xem thôi.
      - Áo có ... có? ... bà Manning lưỡng lự hỏi. Ý tôi muốn hỏi: áo có nguyên vẹn ?
      Hannibal cúi mặt xuống.
      - Dạ , thưa . Áo bị rách và dính nhiều vết màu sậm.
      Mặt bà Manning tái đáng sợ.
      - Cái gì ...?
      - Cá mập, Steven Manning buồn rầu . Trời ơi! Bây giờ còn hy vọng gì nữa!
      Bà Manning òa lên khóc. Bà ngồi sụp xuống sofa trắng dài, úp mặt trong chiếc khăn tay . Steven Manning đến gần bà, đặt tay lên cánh tay bà.
      - Em xin chia buồn, chị Phyllis à. Em đến đồn cảnh sát nhận dạng áo vét. Tối nay em trở lại. Bây giờ em nghĩ rằng hãng bảo hiểm tin rằng Willam tội nghiệp của ta chết và chi tiền. Chỉ ở lại mình được ?
      Bà Manning gật đầu. Ánh nắng mặt trời óng ánh mái tóc hung của bà.
      - Dù sao, cũng may là William lo xa nghĩ đến chị và mua bảo hiểm tính mạng khá cao, Steven . Chị phải biết ơn ấy.
      Steven gật đầu chào Hannibal rồi ra . Thám tử trưởng nghe chiếc xe nổi máy và chạy xuống lối .
      - Ơ ơ ... thưa ? ơi ...! Hannibal .
      Bà góa phụ vẫn khóc, mặt úp trong khăn tay. Hannibal động đận chân, ho .
      - Cháu xin phép chuyện với lát, được ạ?
      Bà Manning thở dài, ngẩng đầu lên, lau mặt và cố gắng mỉm cười.
      - Xin lỗi cậu. Tin này lại giáng cho tôi đòn mới. Nhưng vẫn phải tiếp tục sống, đúng ? Cậu cần chuyện gì với tôi vậy?
      - Khi đến đây, cháu thấy thanh niên môtô ra khỏi nhà . Cháu có thể hỏi ấy đến làm gì ạ?
      - Thanh niên? môtô? Tôi nghe tiếng môtô nào hết. Tôi hiểu cậu gì, Hannibal à, - bà lắc đầu trả lời.
      - ấy tên là Sam Ragnardson, Hannibal tiếp. Tên này có gợi cho nhớ gì ?
      - Hoàn toàn .
      - Có thể chồng có quen với ấy?
      Bà chau mày dùng khăn chậm mắt.
      - Tôi nhớ William có đến cái tên Ragnardson ?
      - Và mới đây hề chuyện với người môtô à?
      - . Thậm chí tôi biết là có người đến nữa. ta muốn gì? Cậu có biết ? Hay ta tìm Steven?
      Hannibal lắc đầu.
      - Cháu nghĩ thế, thưa . Dù sao, chú Steven có hề gặp ta.
      - Vậy tôi hoàn toàn biết đó là chuyện gì.
      Hannibal rút lui, bỏ lại bà góa phụ dang nằm sofa, mắt nhìn trừng trừng phía trước.
      Thám tử trưởng lấy xe đạp, lặng lẽ dắt xe qua lối dẫn đến nhà xe sau nhà. Nhà xe rộng mênh mông, có thể chứa ít nhất ba chiếc xe. Hannibal vừa vừa xem xét nền đất. Thám tử trưởng thấy gì cho đến khi đến cửa sau.
      Ở đó có vài bậc thêm dẫn lên nhà bếp. Dưới nền đất mềm của khóm hoa viền quanh bậc thềm, thám tử trưởng nhận ra vết nốp xe môtô. Còn ở bậc thềm, gần cửa nhà bếp, có những mẩu đất ướt giống như đất khóm hoa.
      Vậy Sam Ragnardson có đến của nhà bếp. Và bà Manning vẫn còn trong bếp lúc Hannibal mới đến. Phải chăng bà Manning và Sam Ragnardson chuyện với nhau ngay cửa nhà bếp ít lâu trước khi Hannibal đến? À, mà chuyện gì xảy ra với tách cà phê mà đáng lẽ bà Manning định xuống bếp pha?
      Bận suy nghĩ về hai câu hỏi này, Hannibal thấy hai gã đàn ông đến.
      Bọn chúng đều chụp mũ len kín mặt. tên có hình nàng tiên cá xăm tay. Khi thấy bọn chúng, Hannibal định bỏ chạy. Nhưng Hannibal hoàn toàn có tài chạy điền kinh.
      Hai gã đàn ông bắt kịp Hannibal và bàn tay khỏe mạnh ập vào miệng thám tử trưởng.

    4. snowbell

      snowbell Well-Known Member

      Bài viết:
      1,358
      Được thích:
      286
      Chương 18: SAM CÓ THÁI ĐỘ KỲ LẠ

      Bob và Peter nghe thấy tiếng môtô dừng lại trước nhà xe.
      - Cửa sổ! Peter kêu khẽ.
      Hai thám tử thử mở cửa sổ . Đột nhiên nó kêu két lên.
      Bob và Peter nín thở.
      Cũng may là tiếng máy xe môtô át tiếng kêu két. Rồi tiếng máy tắt , nhưng có tiếng chân bước vang lên. Vài giây sau, hai thám tử chui qua cửa sổ và trốn trong khu vườn rậm rạp ở nơi vừa có thể theo dõi nhà xe và nhà.
      - may mắn là có Babal, Peter khẽ bình luận. Làm sao Babal chui qua lọt cửa sổ này.
      - Suỵt! Bob mỉm cười trả lời.
      Bob chỉ cửa nhà xe.
      Sam Ragnardson chân , mặc quần jean cũ cắt ngang đầu gối vừa mới bước ra khỏi nhà xe, miệng huýt sáo vui ve. đẩy môtô vào bên trong, rồi mở rộng hai cửa ra, leo lên xe tải , nổ máy de xe.
      - ! Peter kêu.
      - Theo ! Bob và đứng dậy.
      Peter níu Bob lại:
      - Khoan !
      Xe tải dừng lại ngoài lối . Sam bước xuống xe, chạy về nhà xe, mở hai túi treo xe máy. vẫn huýt sáo lấy ra cái chai bỏ xuống đất. Rồi leo lên thùng xe tải , đẩy tấm bạt ra và nhảy trở xuống, tay xách bi đông nhựa hai mươi lít và cái phễu.
      Từ trong chỗ núp, Bob và Peter nhìn thấy Sam mở nút chai, nhét đầu phễu vào miệng bi đông, rồi chế cái chai vào đó. hài lòng đá lăn cái chai vào bụi cây. Sau đó, đậy nắp bi đông, cất trở lại dưới tấm bạt, suy nghĩ hồi rồi quay trở vào nhà xe.
      - mang cái bi đông này đâu đó, Peter bình lận.
      - Và bọn mình phải theo , nhưng theo bằng cách nào?
      - Bọn mình có thể chui vào thùng.
      - Phải, trốn dưới tấm bạt.
      Peter cắn môi.
      - Sợ trở ra bất tử và bắt quả tang bọn mình.
      - đứa có thể canh, trong khi đứa kia trốn dưới tấm bạt.
      - Vậy chỉ có đứa leo lên xe hả?
      - Dù sao vẫn phải có đứa ở lại để chờ Babl, hoặc về báo cáo với Babal, Bob .
      - Suỵt!
      Sam trở ra, miệng vẫn mỉm cười. Lần này mang ra cái hộp gõ, trong đó hai thám tử tìm thấy mấy đồng tiền vàng. cho hộp vào buồng lái rồi lại có vẻ suy nghĩ nữa. Sau khi tự khích lệ mình bằng cú gật đầu, vòng qua xe, bước về hướng cửa sau nhà. Cửa này bị khóa. mò tìm trong túi, nhưng tìm ra chìa mong muốn, lầm bầm chửi rồi bước ra cửa trước.
      - Đây là cơ hội để lên xe, Peter .
      - Mình , Bob . Mình nhất.
      Peter nhận thấy rằng Bob dễ dàng trốn dưới tấm bạt hơn.
      - Đồng ý. Còn mình chờ Hannibal ở đây. Nếu thấy sếp đến, mình tìm. Cậu nhanh . Nếu thấy mình huơ tay, có nghĩa là Sam trở ra.
      Bob bò ra khỏi bụi cây, đứng thẳng người dậy, chạy ra xe tải . Peter rời mắt khỏi góc nhà. Bob leo lên thùng xe, lẻn nhanh dưới tám bạt nặng, kéo bạt lại để che mình hoàn toàn.
      Vài giây sau, Sam bước ra qua cửa sau, nhanh đến xe tải . thích thú cười khúc khích và thèm nhìn thùng xe, nổ máy xe, chạy lui ra khỏi lối , rẽ vào con đường lớn. Peter khá lo lắng nhìn thấy xe tải quẹo ở góc đường rồi biến mất. Peter chờ Hannibal hồi. Rồi cậy lấy xe đạp, chạy tìm buồng điện thoại.
      Có thể Hannibal kết thúc sớm hơn dự định với bà Manning và về bộ tham mưu lấy cái gì đó trước khi tìm ra Bob và Peter. Ba thám tử có bộ đàm, nhưng lại lấy tín hiệu khẩn cấp. Điều này có thể gây trở ngại nếu Bob bị kẹt hay bị nhốt đâu đó. Có thể Hannibal nghĩ như thế.
      Nhưng bộ tham mưu trả lời. Peter tìm địa chỉ của ông bà Manning trong danh bạ.
      Sau khi tìm ra, Peter lấy xe chạy về hướng khe vực nhà ông bà Manning. Chẳng bao lâu Peter rời khỏi trung tâm thành phố, và gần như đứng xe đạp leo lên con đường ngoằn ngoèo. Peter đến được lối di dốc dẫn lên nhà bà Manning.
      Peter nhìn quanh tìm xe đạp của Hannibal. Khi thấy xe đạp đâu hét, Peter gõ cửa. Chính bà Manning ra mở.
      - Tôi nhận ra cậu rồi, bà . Cậu thuộc nhóm đó.
      - Dạ phải, thưa . Hannibal có ở đây ạ?
      - Hannibal có ghé ua. Cậu ấy tử tế, đích thân đến để báo tin cho tôi rằng các cậu tìm ra ... áo vét của William. Tôi rất mang ơn các cậu. có các cậu ...
      Peter tự cho phép mình ngắt lời bà.
      - Ý định Hannibal còn ở đây nữa à?
      - Hannibal hả? . Thế còn tên cậu là gì?
      - Cháu tên Peter. có thể cho cháu biết bạn ấy được bao lâu rồi ạ?
      Bà Manning liếc nhìn đồng hồ treo tường.
      - Cách đây khoảng tiếng. Có chuyện gì ?
      - Cháu cũng biết nữa, thưa , Peter lo lắng trả lời. Hannibal có cho biết bạn ấy đâu ạ?
      - Rất tiếc là !
      - Có điều gì kỳ lạ xảy ra trong khi cậu ấy ở đây ạ.
      - Theo tôi biết, có.
      Peter cám ơn rồi quay trở ra chỗ xe đạp. Chuyện gì xảy ra với Hannibal? Thám tử phó xem xét nền đất quanh nhà và chỉ thấy vết lốp xe môtô trong khóm hoa phĩa sau nhà, nhưng thực ra Peter tìm dấu vết bánh xe đạp.
      Vậy thám tử trưởng đâu? Babal bao giờ biến mất như thế, mà để lại tin tức. hai giờ rồi gặp Hannibal.
      Thám tử phó lo lắng dắt xe trở xuống lối . Peter ra đến con đường lớn.
      Và cậu nhìn thấy dấu chấm hỏi.
      dấu chấm hỏi vẽ dối bằng phấn trắng cột điện bên đường.
      Lúc vừa mới bắt đầu hành nghề, Ba Thám Tử Trẻ nghĩ ra ký hiệu dấu này. Dấu chấm hỏi là biểu tượng của ba thám tử và mỗi thám tử đều dùng màu phấn khác nhau. Màu trắng là màu của Hannibal.
      Peter xem xét nền đất quanh cột điện và thấy dấu lốp xe, giống vết bánh xe tải , và những vết khác hơn, giống vết bánh xe đạp.

    5. snowbell

      snowbell Well-Known Member

      Bài viết:
      1,358
      Được thích:
      286
      Chương 19: HAI HƯỚNG TÌM GẶP NHAU

      Núp dưới tấm bạt, Bob bám chặt vào lá chắn thành xe, khi xe tải quẹo gắt mà giảm tốc, trong tiếng lốp xe kêu rít. Sam cứ bóp còi và cười mình như thằng khủng suốt trong buồng lái. Sam phóng nhanh đâu? biết. Nhưng ràng Sam rất vui!
      Lần này, xe tải dừng lại và Sam bước xuống để chuyện với ai đó. Bob kéo góc tấm bạt lên nhưng kẻ chuyện với Sam Ragnardson nằm trong tầm nhìn của Bob. Bob chỉ thấy được tòa nhà có phòng khám của nha sĩ.
      Xe tải lại lên đường. Khi xe dừng lại lần thứ nhì, Bob ngửi thấy mùi biển và nghe tiéng dễ nhận ra cửa cảng. Rồi Bob nghe thêm tiếng động khác: tiếng Sam leo lên thùng xe. Có lẽ Sam lên lấy bi đông nhựa dưới tấm bạt.
      Bob thu mình lại gọn, cố làm tấm bạt nhuc nhích, sợ để lộ diện của mình. Sam hất tấm bạt ra hẳn hay chỉ thò tay xuống lấy bi đông thôi?
      Bob dám thở nữa.
      bàn tay thò xuống tấm bạt, định chụp cái bi đông, nhưng chụp hụt.
      Bob xém bị nghẹt thở.
      Bàn tay vẫn mò mẫm: nó chụp lấy cán xẻng.
      Sam chửi thề rồi vứt cái xẻng xuống đường. Chắc chắn lần này kéo tấm bạt ra để tìm bi đông. Nhưng , bàn tay mò mẫm lại quay lại. Bob liều dùng chân đẩy bi đông về hướng bàn tay. Thêm chút nữa ... thêm nữa.
      Sam lầm bầm tiếng hài lòng, chụp lấy bi đông, kéo ra, rồi nhảy xuống xe. Bob nghe tiếng chân xa dần, rồi vang lên cầu tàu bằng gỗ.
      Bob thận trọng thò đầu ra ngoài. Bây giờ Bob nhìn thấy các tòa nhà quanh cảng và nghe tiếng xe chạy con đường ven biển. Bob lăn sang bên để thoát khỏi tấm bạt rồi liếc nhìn qua lá chắn thành xe. Ở cuối cầu tàu, chỗ đậu tàu của dòng họ Ragnardson, Sam cúi xuống tàu của thầy Karl.
      Bob nhảy ra khỏi thùng xe và ngồi chồm hổm bên bánh xe sau. Bây giờ Sam đứng gần chiếc tàu khác, bi đông đặt ngay dưới chân.
      Bob tìm chỗ trốn tốt hơn. Phía bên kia cầu tàu, Bob nhìn thấy sân hiên quán cà phê. Bob chạy nhanh đến đó, núp sau chậu cây cao để quan sát Sam từ tàu này sang tàu kia.
      Đột nhiên Sam nhảy lên tàu mình, cho khởi động máy. Bob lo lắng đứng thẳng dậy và thấy Sam lái tàu như để băng qua cảng. Rồi tàu lại đổi hướng và đến kè khác. Bob tiến hành chạy về hướng đó.
      *

      * *
      Peter xuống con đường ngoằn ngoèo trở về Rocky. Peter nhìn từng tấc đường, từng cây, từng bụi cây, hy vọng tìm ra dấu vết mới của Hannibal. Peter đến ngã tư. Biết đường nào bây giờ?
      cái nút bấc màu cam nằm con đường dẫn về trung tâm thành phố. cái miếng bấc thấy dấu chấm hỏi vẽ bằng phấn trắng. Peter mỉm cười. Hannibal tài kém gì thằng Poucet trong việc để lại dấu vết phía sau mình.
      Vẫn tìm dấu vết mới, Peter đến ngã tư khác. Lại cái nút bấc, với dấu chấm hỏi nữa; Peter đúng hướng.
      Peter đạp nhanh đến ngã rẽ, tìm miếng bấc mới nhưng thấy.
      Lần này, hoàn toàn có dấu chấm hỏi. thấy ở đâu hết.
      Peter biết Hannibal để lại dấu nếu có thể. có lẽ lúc này đến ngã rẽ này, Hannibal biết mình bị theo dõi. Vậy phải thử trong hai đường đến hết - hay đến dấu hỏi khác.
      Peter rẽ vào con đường bên phải trước, bởi vì đó là hướng vào thành phố và đại dương và hướng này lệch sang hướng khác. Sau cây số, Peter lượm được khúc cây ngay giữa đường. mặt cây đen mòn có dấu chấm hỏi trắng. Vậy Peter lầm.
      Dấu vết dẫn Peter ra đến cảng. Con đường ven biển trải dài trước mặt Peter, dọc theo cảng và kè. Làm thế nào tìm ra Hannibal trong rừng đê chắn và tàu bè? Trong chốc lát Peter tuyệt vọng. Nhưng rồi Peter tự buộc mình suy nghĩ. Miếng bấc màu cam là gì? Phao! Phao dùng để giữ lưới đánh cá giữa hai làn nước. Vậy bắt buộc Hannibal phải ở trong chiếc xe tải chở lưới đánh cá ra tàu. Phải xem xét từng kè .
      Peter từ từ lăn bánh con đường dành cho người bộ vòng quanh cảng.
      cột điện, Peter phát dấu chấm hỏi xíu. Cột nằm ngay lối vào cảng riêng, thuộc hãng kinh doanh. Peter cột xe đạp vào cổng, rồi bước vào bãi đậu xe.
      Peter lại tìm thấy dấu chấm hỏi mới cuối cùng bánh xe của chiếc xe tải màu trắng, hư nhiều, mang bảng số bang Californie bắt đầu bằng số 56. Đúng xe tấn công Bob và ba của Bob để giật hình!
      Peter tìm chỗ trốn và nhìn dãy nhà bên cầu tàu: nhà kho chứa đầy thùng phuy, lưới đánh cá và dây thừng. thấy ai xung quanh cả. là buổi chiều và nhiều công nhân nghỉ cuối tuần. Tìm hết cửa sổ bụi bặm này đến cửa kính bị vỡ, từ cửa đóng kín này sang cửa khác, từ tường này sang tường kia, Peter cố tìm thêm dấu chấm hỏi nữa, nhưng có.
      Giữa hai nhà kho cuối cùng, có kẻ di chuyển , đứng yên, rồi lại nhúc nhích.
      Peter tiến lại gần. Peter nhìn thấy hình bóng ngồi chồm hỗm như để trốn tránh. Khi nghe tiếng Peter, hình bóng đó quay lại:
      - Bob!
      - Peter!
      Hai thám tử chạy lại với nhau.
      - Cậu làm gì ở đây vậy? Peter thầm. Đáng lẽ cậu phải theo dõi Sam Ragnardson mà.
      - mình theo dõi đây. có vào nhà kho này và ở lại trong đó lâu lắm. Sau đó trở lên tàu, rời khỏi cảng. Làm sao mình bơi theo nổi. Còn cậu, cậu làm gì ở khu này? Hannibal đâu?
      Peter kể lại chuyện đến nhà bà Manning, chuyện Hannibal mất tích và dấu chấm hỏi dẫn đường đến đây.
      - Chắc là Babal gặp rắc rối, Peter kết luận. nếu Babal vẽ dấu chấm hỏi các cột điện thành phố Rocky làm gì.
      - Đúng - Bob thừa nhận. Chắc là Babal ở đâu đây. Nhưng ở đâu?
      Bob và Peter nhìn dãy nhà kho im lặng xếp hàng dọc theo cảng. Dường như thám tử trưởng to mập bốc hơi mất.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :