Vụ Bí Ẩn Hòn Đảo Những Người Đắm Tàu - Alfred Hitchcock (25 chương)

Thảo luận trong 'Các Thể Loại Khác (Kinh Dị, Trinh Thám..)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. snowbell

      snowbell Well-Known Member

      Bài viết:
      1,358
      Được thích:
      286
      Chương 10: CHUYỆN XẢY RA HÒN ĐẢO NHỮNG NGƯỜI ĐẮM TÀU

      Ba Thám Tử Trẻ ngạc nhiên thấy ông Karl Ragnardson, thầy hiệu trưởng, xuất phía sau lưng thím Mithilda.
      - hiểu các cháu làm cái gì mà đích thân thầy hiệu trưởng trường phải đến đây tìm, thím Mithilda tiếp bằng giọng nghiêm khắc nhưng ánh mắt long lanh tinh nghịch.
      - Xin phép chị cho tôi chuyện riêng với các em, được ạ? ông Karl Ragnardson .
      - Thầy muốn chuyện bao nhiêu cũng được, thím Mathilda trả lời với nụ cười rộng lớn môi. Tụi nó dẫn thầy vào cai xưởng nơi tụi nó trốn mỗi khi tôi cần đến tụi nó. Nhưng thầy đừng để tụi nó ngọt với thầy nhé. Phải thi hành công lý thôi.
      Thím Mathilda cười mình trở về văn phòng, đóng cửa lại. Ba thám tử dẫn thầy hiệu trưởng đến xưởng ngoài trời. Thầy ngồi xuống chiếc ghế bành cũ rồi nở nụ cười hơi méo mó. ràng thầy vẫn còn hơi đau răng.
      - Thầy xin lỗi, nếu thầy làm các em sợ, nhưng thầy muốn ai biết lý do tại sao thầy đến đây, kể cả đối với thím.
      - Thưa thầy, em dám chắc là có vấn đề về Sam! Peter kêu lên.
      - Còn thầy, thầy hy vọng là có vấn đề về Sam, thầy Karl . Nhưng phải thừa nhận là những gì các em làm thầy rất lo, bởi vì đúng là có những chuyện lạ lùng xảy ra đảo.
      - Nhưng chuyện gì ạ? Hannibal nóng lòng hỏi.
      - Hai đêm vừa rồi, có những tiếng động kỳ lạ: tiếng thú hét, tiếng tường man dại ... Rồi có người nhìn thấy ma và thấy những ánh đèn lạ lùng xuất phát từ đâu cả.
      - Ma-ma-ma như thế nào ạ? Peter cà lăm hỏi.
      - con ma trông như người chết đuối phủ đầy rong rêu. con ma khác là thuyền trưởng mặc áo vét với nút ...
      - Bằng đồng, Hannibal tiếp, quần ống hẹp, giày bốt và mũ kết viền vàng. Ông ấy kẹp cái ống nhòm dưới nách, đúng ạ?
      - Đúng rồi, thầy hiệu trưởng chưng hửng trả lời. Nhưng làm sao em biết, hả Hannibal?
      - Thưa thầy, tụi em gặp con ma đó rồi ạ, thám tử trưởng trả lời rồi kể lại chuyến đến nhà Sam. Có những kiện kỳ lạ nào khác nữa thầy?
      - Rất tiếc là còn, ông Ragnardson . Có những vật tự nhiên cánh mà bay mất. Con dau săn, đèn pin bỏ túi, chăn, áo lạnh, bếp, thức ăn, bia. Thầy biết chuyện ma hình và chuyện đồ ăn biến mất có liên quan với nhau , nhưng đó là giả thiết.
      - Và thầy nghĩ rằng có thể Sam lấy cắp những thứ biến mất à? Bob hỏi.
      - Có thể. Để bán lại, thầy Karl gật đầu. Khi các em đến thăm thầy, thầy có nghĩ là có tấm hình chụp Sam lấy cắp thứ gì đó trong khi mọi người đứng cho các em chụp hình.
      - Thưa thầy, tại sao thầy quyết định với tụi em? Hannibal hỏi.
      - Tiếng động lạ lùng và ma hình những làm cho trẻ em sợ, mà cả số người lớn cũng sợ. Chúng tôi có thói quen cắm trại, nhưng bây giờ có số nguwòi chịu cắm trại nữa. Cuộc họp mặt dòng họ còn được vui như trước nữa. Và nếu chính Sam bắt đầu ăn trộm vặt, có thể các em có khả năng ngăn cản nó trước khi nó làm điều gì đó nghiêm trọng hơn.
      Thầy hiệu trưởng lần lượt nhìn từng thám tử:
      - Thầy hề tin câu chuyện làm bài thu hoạch về hòn đảo của các em. Thầy biết rằng Hanson, giáo viên sử của lớp các em, hề giao bài làm trong khi nghỉ hè.
      Ba thám tử xấu hổ.
      - Tuy nhiên, thầy hiệu trưởng tiếp, thầy có nghe đến Ba Thám Tử Trẻ. Cảnh sát trưởng Reynolds có ý kiến rất tốt về các em: các em từng giải ra những vụ bí mà cảnh sát chịu bó tay. Thầy suy ra rằng có lẽ các em theo dõi điều tra về thằng Sam. Vì vậy mà Ingmar và thầy quyết định đến đây gặp các em.
      - Thầy quyết định đúng đắn quá, Hannibal mạnh dạn trả lời. Danh thiếp của tụi em đây.
      Thám tử trưởng lấy tấm cạc trong túi áo ra đưa cho thầy Karl đọc:

      BA THÁM TỬ TRẺ

      Điều tra các loại

      ? ? ?

      Thám tử trưởng: HANNIBAL JONES

      Thám tử phó: PETER CRENTCH

      Lưu trữ và nghiên cứu: BOB ANDY

      Thầy Karl gật đầu và mỉm cười.
      - Tốt quá, thầy . Thầy thuê các em điều tra về các kiện đảo Ragnardson. Và để chính thức hóa mọi việc, chắc thầy phải trả thù lao cho các em, thầy trịnh trọng thêm.
      - Thù lao! Úi chà! Peter kêu. Ý thầy là tiền à?
      - Rất tiếc, Hannibal trả lời - và bị hai thám tử kia trừng mắt nhìn - rằng luật pháp cho phép tụi em nhận tiền vì những công việc loại này, do tuổi tụi em còn . Nên dịch vụ của tụi em là miễn phí. Bây giờ ta hãy xem xét hình. Có thể thầy phát được cái gì đó mà tụi em bỏ sót.
      Bốn mươi tám tấm hình được bày ra bàn thợ. Và mỗi tấm được xem xét kỹ.
      - Làm sao có thể nhận ra Sam trong bao nhiêu người Viking? Peter hỏi. Em thấy ai cũng như nhau cả.
      - Sam là người Viking duy nhất đội mũ có cái che mũi, thầy Karl . Đây, nó nè.
      Sam có mặt mười sáu tấm hình. phần lớn mấy tấm hình, Sam đánh nhau với người Chumash bên chân hòn đá, xếp hàng nhận phần ăn, nhăn nhó với ống kính máy ảnh, tóm lại là cư xử như mọi người. Chỉ có hai hình là hơi khác chút.
      - Em chụp tấm này sau tấm kia, Bob có trí nhớ tốt .
      hai tấm, Sam đứng mình phía sau mọi người ăn picnic cao. tấm thứ nhì, Sam như giật mình và bàn tay đưa thẳng phía trước như cầm cái gì đó.
      - Sam bị sao vậy? Bob hỏi.
      - Sam vừa mới phát bị chụp hình, Peter nhận xét.
      - Đúng, Hannibal thừa nhận. ràng Sam vừa mới hay rằng máy ảnh nhắm vào mình. Câu hỏi là Sam làm gì lúc cúi xuống?
      - Giấy vật gì đó? thầy Karl gợi ý.
      - Hay chôn những gì vừa mới lấy trộm? Peter thử.
      - Hay lượm cái gì đó vừa mới rơi? Bob tưởng tượng.
      Hannibal gật đầu.
      - Câu trả lời nào cũng có thể đúng cả. Việc đầu tiên cần làm, là lên đảo tự mình quan sát ma và nghe tiếng động, thử tìm hiểu tịa sao đồ vật lại biến mất và tại sao hình của ta quan trọng đến thế.
      - Việc này có gì là khó cả, Hannibal à, thầy Ragnardson . Tối nay tất cả có mặt, hay ít nhất những người quá sợ hãi.
      - Nhưng Sam thấy bọn mình, Babal à! Peter phản đối. Và nếu chính Sam là người gây nên chuyện đó, tối nay Sam làm gì.
      - Trở ngại này cũng dễ khắc phục thôi, thầy hiệu trưởng đáp. Chúng tôi luôn mặc trang phục Viking hay Chumash khi ở đảo và chúng tôi dẫn bạn bè, mà phải ai cũng quen, lên đó. Thầy tìm trang phục cho các em và thầy giới thiệu các em là bạn thầy. Các em ăn tối cùng mọi người và qua đêm đảo.
      - Dạ, tụi em đồng ý, Hannibal trả lời. Tụi em chỉ xin thời gian báo ho nhà biết, lấy túi ngủ, đèn pin và bộ đàm, rồi tiếng nữa tụi em có mặt ở cảng gặp thầy.
      - Trang phục cho các em xong. Các em chuẩn bị tinh thần cho đêm sống động nhé.

    2. snowbell

      snowbell Well-Known Member

      Bài viết:
      1,358
      Được thích:
      286
      Chương 11. HÌNH BÓNG TRONG SƯƠNG MÙ

      Tàu máy phóng nhanh vịnh trong đêm tối. Một đám lửa vĩ đại cùng ánh trăng chiếu sáng bãi cát và những hòn đá. Những người nhảy múa tạo những hình bóng ma quái quanh đống lửa. Ánh sáng trải dài đến biển giúp Karl Ragnardson và Ba Thám Tử Trẻ cập lên bờ.
      - Karl, có phải em đó ? Giọng của Ingmar Ragnardson vang lên át tiếng ồn ào đảo.
      - Đúng, Ingmar à. Em dẫn khách đến đây… khách mà đã quen rồi.
      - Càng tốt! Ở đây luôn có chỗ cho người Viking và người Chumash, - nha sĩ trả lời.
      Chính nha sĩ cũng mặc bộ đồ Viking. Ông bắt tay ba thám tử và nháy mắt ra hiệu.
      Ông Karl và ba bạn bước lại gần vòng tròn sáng đám lửa. Thầy hiệu trưởng mặc quần áo da, đeo chuỗi của người Chumash, và sơn mặt y như chiến sĩ da đỏ. Bob và Peter đã mặc áo dài bằng lông giả, đội mũ và đeo râu Viking, Cả hai đều trang bị tấm chắn; Bob còn mang theo một thanh gươm nặng nề cầm hai tay, còn Peter thì vác rìu. Hannibal cuối cùng, biến mất dưới những lớp áo dài và mặt nạ gỗ sơn của một phù thủy Chumash. Thám tử trưởng thích bộ đồ hóa trang của mình.
      - Mình có cảm giác như mình là một cái núi di động, Hannibal càu nhàu.
      - Thì biết làm sao bây giờ? có bộ đồ Viking nào đủ rộng để cậu lọt vào nổi, Peter mỉm cười trả lời. Nếu cậu ngưng ăn bánh sôcôla, có khi…
      - Trông em rất uy nghi, Hannibal à, thầy Karl xen vào. Trong một phái đoàn Chumash, phù thủy luôn là thành viên quan trọng nhất.
      - Mà cậu luôn ao ước được làm thầy pháp sư mà, Bob nói thêm rồi ́ nhịn cười khi nhìn Hannibal đủng ̉nh trong bộ áo dài rộng thùng thình với cái mặt nạ buồn cười.
      - Mình mà được làm thầy pháp sư, mình sẽ dùng phép để làm cho hai tên giễu dở biến mất. Các cậu cũng trông hay gì hơn mình với mấy cái áo ngủ cũ kỹ và đội nồi đầu!...
      Cả nhóm đến đống lửa. Tại đó, nha sĩ Ragnardson giải thích sơ qua những người bạn của em trai mình đến dự lễ. Khoảng mười lăm người ngồi quanh đống lửa vỗ tay, rồi chuyền ngay cho khách mới đến dĩa giấy cứng tràn đầy thịt nướng than, bắp, đậu và xà lách.
      - Bọn mình hãy thử tìm Sam , Bob thì thầm.
      - Và nhớ ghi nhận tất cả những gì có vẻ khả nghi, Hannibal nói thêm rồi hấp tấp nhét thịt và đậu vào cái miệng to của mặt nạ.
      Ngồi cạnh đống lửa, Ba Thám Tử Trẻ kín đáo quan sát những người bạn mới mặc đồ Viking hoặc Da Đỏ, lo ăn tối. Bữa ăn tối được nấu một cái hố to đầy than hồng đặt gần đống lửa. Có những hàng lều vách đá nhìn xuống bãi biển, ngay giới hạn vùng sáng do đám lửa tạo nên.
      - Các cậu thấy Sam chưa? Peter nói khẽ.
      - Chưa thấy, Bob trả lời. Nhưng ông chủ cửa hàng ngũ kim kìa.
      George Ragnardson ngồi phía bên kia đống lửa. Ông hóa trang và có vẻ chỉ quan tâm đến cái dĩa của mình mà thôi.
      - Người duy nhất hóa trang, Hannibal nhận xét.
      Mọi người đều dễ mến và nói chuyện nhiều. Họ kể chuyện vui và cười giỡn. Có vài người mang theo đàn ghi ta hay đàn phong cầm. Chẳng bao lâu một giọng cất tiếng hát vang lên. Mọi người hát theo. Ba Thám Tử Trẻ cũng tham gia hát khi thuộc lời, còn nếu , thì ba bạn ́ hát la la la theo thật to.
      - Hắn kìa! Bob thì thầm.
      Hannibal, Peter và thầy Karl nhìn theo ánh mắt của Bob.
      - Đúng Sam rồi, thầy hiệu trưởng trả lời khẽ.
      - biết Sam từ đâu đến, Hannibal nói nhỏ.
      - Dường như từ chỗ lều, Bob trả lời.
      Sam mặc bộ trang phục Viking như lúc bắt chuyện với Ba Thám Tử Trẻ lần đầu tiên ở cảng Rocky và về hòa vào nhóm người hát. Khi mọi người ăn xong, vứt dĩa giấy, dao nĩa nhựa vào những thùng rác đặt quanh bãi biển, nhạc vẫn tiếp tục vang lên. Trời đêm bắt đầu mát lạnh; sương mù bay lên từ biển và nhiều người Ragnardson, kể cả ông chủ cửa hàng ngũ kim, quyết ̣nh về đất liền. Ba Thám Tử Trẻ vẫn hát và quan sát Sam.
      - Hắn ăn uống và ca hát như mọi người thôi, Peter nhận xét.
      - Hắn ăn khỏe thật! Bob thừa nhận.
      - Cũng có thể các em nghĩ sai về Sam, thầy Karl nói. Cũng có thể là một cái gì đó hay một ai đó gây rắc rối cho chúng tôi.
      - Cũng có thể, Hannibal nói, nhưng kẻ đó bắt buộc phải có mặt đảo.
      - Thầy ơi, thầy muốn nói sao khi nói “một cái gì đó khác”? Peter hỏi.
      - Ý thầy muốn nói rằng tiếng động và ma hiện hình có thể là kết quả của một hiện tượng tự nhiên nào đó, hậu quả thanh và ánh sáng. Còn về chuyện mất đồ, có thể chỉ là một chuỗi sự việc ngẫu nhiên: khi đông người như thế này, rất dễ lạc đồ đạc.
      Hannibal lắc cái mặt nạ màu mè.
      - Sự ngẫu nhiên giải thích nổi tất cả. Phần em, em tin rằng tất cả những sự việc đó tạo thành một chuỗi và ta phải tìm ra mối liên quan giữa chúng.
      - Baba!!
      Peter chỉ chỗ trống của Sam Ragnardson.
      - mất rồi! Bob kêu.
      Quanh đống lửa chỉ còn bốn người Ragnardson. Sam đã biến mất. Hannibal đứng phốc dậy thật nhanh theo khả năng cho phép của bộ váy, trọng lượng mặt nạ, chưa kể chính trọng lượng của Hannibal, cũng phải đáng kể.
      - Nhanh lên! Cuối cùng thám tử trưởng kêu. Nhưng trước hết hãy giúp mình chỉnh lại cái này đã!
      Mặt nạ Hannibal bị lệch , nên giọng nói nghe vang vang rùng rợn. Bob và Peter cười thầm giúp sếp chỉnh lại mặt nạ cho ngay thẳng. Rồi cả ba lao vào đám sương mù cuộn ra dưới ánh trăng, vượt qua chỗ lều. Hòn đảo dài một cây số rưỡi, có cây trải dài trước mặt ba bạn. Hình bóng của một người Viking sâu vào lớp sương mù càng lúc càng dày lên.
      - Hắn đó, Peter nói.
      Hình bóng về hướng tây của hòn đảo, nơi có hòn đá to nhô lên giống như một con thú khổng lồ nào đó ngồi dưới ánh trăng. Phía đó có gì ngoài hòn đá to và vài bụi gai bên chân đá.
      - Hắn đâu vậy? Bob hỏi.
      - Mình biết, Hannibal trả lời, nhưng hắn nhanh và thẳng.
      Ba Thám Tử Trẻ ́ theo hình bóng trong sương mù nhanh và thận trọng, sẵn sàng núp nếu hình bóng quay lại. Nhưng cái bóng cứ thẳng về hòn đá rồi đột nhiên…
      - Mất rồi! Peter kêu.
      Thật vậy, đúng chỗ trước đó Sam Ragnardson đứng, mặc áo lông giả và đội mũ sừng, còn gì nữa.
      Chỉ có sương mù bay cuồn cuộn.

    3. snowbell

      snowbell Well-Known Member

      Bài viết:
      1,358
      Được thích:
      286
      Chương 12: CON TÀU MA

      - Biến mất rồi! Bob nói.
      - thể có chuyện đó được, Hannibal trả lời và nhìn những dải sương mù tỏa ra mặt đảo trần trụi tràn đầy ánh trăng.
      - Chắc chắn hắn leo lên hòn đá rồi, Bob nhận xét.
      - Có thể hắn bay mất, Peter nói mỉa.
      - Con người bay và biến mất được, Hannibak trịnh trọng nói. Phải có chỗ trốn đâu đó.
      Hannibal cởi mặt nạ ra, cúi xuống đất, một vòng quanh chỗ Sam biến mất. Bob và Peter cũng bắt chước, xem xét nền đất bên trái và bên phải.
      - Đây có thể là manh mối, Peter đột nhiên nói.
      Thám tử phó nhìn một bụi cây dày lá rậm, cao khoảng một mét rưỡi. Có nhiều bụi cây bách xù như thế mọc phía đông hòn đá.
      Hannibal vén cái áo dài lên, lấy đèn pin ra chiếu sáng bụi cây. Một túm lông bị mắc vào cành cây, nhiều cành bị gãy.
      Giữa bụi cây và hòn đá có một khoảng trống phía bên trái, giống như một đường hầm tự nhiên.
      - Mớ lông giả này có lẽ xuất phát từ một bộ đồ Viking, Hannibal nhận xét. Chắc là Sam lẻn phía sau bụi cây.
      Hannibal dẫn đầu cả bọn chui và đường hầm chạy dài giữa bụi cây bách xù và vách đá. Phía đá này cong lại về hướng nam. Sau hai chục mét, bụi cây nhỏ lại, rồi ba thám tử nằm trong lòng sương mù, biển ngay dưới chân.
      - Đường hầm được dài lắm, Peter bình luận.
      - Nhưng đủ để Sam biến mất và trở ra tại đây, nơi ta thể thấy do đá bị cong, Hannibl nói rõ.
      - Nhưng sau đó hắn đâu? Peter nhìn quanh hỏi.
      Ba thám tử đứng một trảng đá, giữa mút hướng nam của hòn đá nhìn xuống toàn cảnh, và vách đá thấp đâm xuống biển. Có vài khe nứt trong khoảng trống cây ́i này.
      - Có hố và khe nứt khắp mọi phía, Bob nhận xét. Có thể Sam trốn đâu trong đó.
      - Nhưng tại sao phải trốn? Peter nói tiếp. Có thể hắn lấy trộm một cái gì đó gần đống lửa, nhưng dường như hắn đâu cầm gì.
      - Đó mới chính là vấn đề, Hannibal nói. Dù sao, ta cũng biết rằng hắn ở đâu đây hướng này. Hắn thể chuồn xa được. Ta hãy hạn chế sử dụng đèn pin. được để hắn thấy ta.
      Sương mù bao trùm tràn ngập hòn đảo, khi dày khi mỏng. Mặt trăng lấp ló, ẩn hiện tùy lúc. Ba Thám Tử Trẻ lục soát những khe nứt và chỗ trũng cho đến đầu hướng tây hòn đảo, nơi có cái vịnh nhỏ với mũi đất phía nam cách ly với Thái Bình Dương và hòn đá to phía bắc.
      - Lạc mất rồi, Peter nhận xét.
      - Có lẽ vậy, Hannibal thất vọng thừa nhận.
      Thám tử trưởng bước ra mũi đất, Bob và Peter theo sau, nhưng có ai đó cả.
      - Làm gì bây giờ? Bob hỏi rồi nhìn cái vịnh trống trải phủ sương mù.
      - Quay lại chỗ Sam Ragnardson biến mất và thử tìm manh mối khác. Nếu tìm thấy gì, - thám tử trưởng nói tiếp, ta sẽ quay về đống lửa trại hỏi xem thầy hiệu trưởng và nha sĩ có tìm thấy gì .
      Sau khi nhìn lần cuối cùng quang cảnh nhạt nhẽo xung quanh, ba thám tử quay lui… rồi đứng sững tại chỗ.
      Ở cuối vịnh, gần nước, có một hình bóng ngồi chồm hỗm chĩa đèn pin rất sáng ra biển.
      Ba Thám Tử Trẻ nín thở thấy chùm sáng lắc lư trong sương mù như một ngón tay dài mò mẫm tìm kiếm một cái gì đó.
      - Babal ơi! Bob kêu khẽ.
      Có một chiếc thuyền vừa mới xuất hiện trong chùm sáng, lắc lư sóng biển đen, bị sương mù khi thì che khuất, khi thì để lộ rõ, tùy theo gió. Buồm xám rách thòng xuống từ ̣t buồm độc nhất. Tấm vải liệm xám xám trải dài boong tàu. Chiếc thuyền ẩn hiện dưới dưới ánh đèn trông giống như tàu ma.
      - Cái gì vậy? Bob hỏi.
      - Đó… là…
      Hannibal tìm cách trả lời.
      Dưới ánh mắt Ba Thám Tử Trẻ, chiếc thuyền kỳ lạ có buồm rách và boong phủ vải liệm biến mất. Trong chốc lát nó lại hiện ra mờ nhạt, rồi sau đó lại biến mất.
      Đèn tắt .
      - !
      Peter bước xuống vịnh.
      Khi đó có tiếng gầm gừ kéo dài vang lên trong đêm khuya, cùng một giọng nói hung dữ.
      chỗ nhô nhìn xuống vịnh, hiện lên trong sương mù bóng của thuyền trưởng Coulter tàu Ngôi sao Panama. Ông mặc áo vét xanh dương nút đồng, quần ống nhỏ, đội mũ kết viền vàng và chỉ ngón trỏ thẳng về hướng ba thám tử như để tố cáo.
      - Đồ ăn trộm! Đồ vô lại! Ông gầm lên.
      Một con dao dài xuất hiện trong tay ông. Ông chạy xuyên qua màn sương mù về chỗ ba thám tử.
      - Chạy! Peter la lên.
      Lần này, thám tử trưởng mập tuân lệnh thám tử phó ngay.

    4. snowbell

      snowbell Well-Known Member

      Bài viết:
      1,358
      Được thích:
      286
      Chương 13. SAM TÁI XUẤT HIỆN

      Ba Thám Tử Trẻ chạy nhanh dọc theo dải đất hẹp, vòng qua hòn đá, hy vọng bỏ lại con ma rượt theo. Khi ba bạn chạy về đống lửa trại mong tìm sự an toàn, Peter bị rơi mất cái mũ nồi, còn Hannibal bị tuột mất mặt nạ. Chỉ có Bob là còn mũ.
      Ba bạn đến gần đống lửa và thầy Karl cùng nha sĩ Ingmar ra đón với vẻ mặt rất lo lắng.
      - Các em đâu vậy? Thầy hiệu trưởng hỏi. Chúng tôi tìm các em khắp nơi.
      Thầy Karl đã báo với trai về tên tuổi thật của ba vị khách trẻ.
      - Có chuyện gì vậy? Nha sĩ hỏi.
      - Tụi… tụi cháu… theo Sam, Peter hổn hển trả lời.
      - Nhưng Sam lại trốn mất, Hannibal nói tiếp.
      - Rồi tụi cháu nhìn thấy tàu ma, Bob tiếp tục.
      - Rồi một con ma, Peter nói thêm…
      - Và một kẻ cầm đèn pin, Hannibal tiếp tục.
      - Từ từ nào, thầy Karl nói. Các em hãy kể lại từ đầu lúc các em rời khỏi lửa trại.
      - Thưa thầy, Hannibal nói vẫn còn hơi hổn hển, tụi em đã để ý rằng Sam biến mất mà ai thấy. Thế là tụi cháu chạy theo và thấy Sam về mút đảo và hòn đá.
      Hannibal tường thuật lại câu chuyện.
      - Lại xảy ra nữa! thầy Karl nói.
      - Có thêm tàu ma… nha sĩ Ragnardson nói thêm.
      - Đúng, thầy Karl thừa nhận, có lẽ là chiếc Người Hà Lan lưu động…
      - Người Hà Lan lưu động là gì vậy? Peter hỏi.
      - Người Hà Lan lưu động, Hannibal trịnh trọng nói, là một truyền thuyết. Một thuyền trưởng, hiểu đã phạm một tội gì đó, bị buộc phải tàu suốt mà bao giờ được dừng lại ở cảng cho đến khi có một phụ nữ chịu hy sinh mạng sống cho ông. Người ta có dựng ca kịch từ câu chuyện này.
      - Và làm cả phim nữa, Bob nói thêm. - Mình có xem phim này cách đây cũng lâu rồi.
      Peter nuốt nước miếng.
      - Vậy bọn mình đã nhìn thấy tàu ma thật hả?
      - Em tôi nói đùa, Peter à, nhà sĩ trả lời. Dù sao ta vẫn nên xem thử những gì các cậu này đã thấy, em nghĩ sao hả Karl?
      - Các em chỉ đường cho chúng tôi được ? Thầy hiệu trưởng hỏi.
      - Dạ tất nhiên, thám tử trưởng trả lời. Bob, Peter, hai cậu trước .
      Bob mở đường, dũng cảm nhiều hơn là hăng hái.
      Gió biển đã lặn gần như hoàn toàn, và nhờ trời sáng trăng, mọi người nhanh chóng đến chỗ Sam Ragnardson đã biến mất bên chân đá. Bob trình bày lại cách Ba Thám Tử Trẻ đã dựa theo một túm lông giả để lần theo đường hầm dưới bụi cây bách xù, rồi trở ra ngoài trảng đá.
      - Tụi em chắc chắn rằng Sam quay về trại, nếu tụi em đã thấy rồi, Hannibal nói thêm. Nên tụi em lục soát mọi khe nứt và mọi chỗ trũng, nhưng thấy gì cả.
      - Nhưng sau đó tụi em thấy đèn pin ngoài vịnh… và con tàu, Bob nói thêm.
      - Và thấy hồn ma thuyền trưởng Coulter toan tấn công tụi em nữa! Peter rùng mình bổ sung.
      - Ta hãy thử lại con đường của các em, thầy Karl đề nghị.
      Ba Thám Tử Trẻ và hai người Ragnardson về hướng dải đất và vịnh. có gì động đậy trong đêm khuya. Biển sáng lên dưới ánh trăng. có con tàu nào biển.
      - Đèn báo hiệu cũng thấy, - nha sĩ che mắt nhìn rồi nói. thấy cánh buồm nào ngoài khơi.
      Cả nhóm thận trọng bước xuống bãi biển nhỏ viền theo vịnh. Hannibal nhìn vòng quanh.
      - Tại đây, - thám tử trưởng nói. Sam - nếu đúng là Sam - ngồi chồm hổm và chĩa đèn pin ra ngoài khơi.
      - Bằng chứng đây! Peter la lên.
      Peter cúi xuống lượm cái đèn pin to dùng sáu cục pin.
      Ông Karl xem xét đèn pin.
      - Đây là đèn pin bị mất từ lều chúng tôi, - thầy hiệu trưởng nhận xét. Xem đây: có khắc tên Marcus Ragnardson đó.
      - Vậy đúng đây là kẻ đã lấy trộm, Bob nói.
      - Và kẻ trộm có liên quan với tàu ma, Hannibal nói thêm.
      - Cậu nghĩ tên trộm ra hiệu với tàu ma hả? Bob hỏi.
      - Chắc chắn. Thậm chí có thể hắn chỉ đường cho tàu về vịnh.
      - Còn ông thuyền trưởng ma già thì đứng đâu? Nha sĩ Ragnardson hỏi.
      - kia, chỗ đá nhô ra, Bob trả lời.
      - Và ông ấy có vẻ muốn tụi cháu lảng vảng lại ở đây, Peter nói thêm.
      Hannibal gật đầu.
      - Ma hay ma, - thám tử trưởng nói, thuyền trưởng Coulter muốn tụi cháu nhìn kẻ cầm đèn pin gần quá.
      - Vậy em nghĩ người cầm đèn pin chính là Sam, hả Hannibal? thầy Karl hỏi.
      - Rất có thể, thưa thầy.
      - Vậy Sam có liên quan với chiếc tàu mà các cậu đã thấy, nha sĩ Ragnardson buồn phiền kết luận. Điều này có nghĩa nó buôn lậu - hay một vụ gì đó tệ hơn nữa.
      - E rằng như thế, thưa nha sĩ, Hannibal trả lời.
      - Các cậu nghĩ bây giờ ta nên làm gì? nha sĩ hỏi.
      Hannibal xem xét vịnh sáng lên dưới ánh trăng và hòn đá hiện rõ giữa bầu trời đêm sáng trăng.
      - Cháu nghĩ, thám tử trưởng nói, rằng con ma đó đã làm cho tụi cháu sợ, nhưng tụi cháu cũng đã làm cho nó sợ và sẽ còn gì xảy ra trong đêm nay nữa. Tốt nhất là thử tìm ra Sam. Có thể ấy sẽ giải thích cho ta hiểu được.
      hàng một dọc theo đường thẳng từ vách đá sang bờ biển phía nam, hai người Ragnardson và ba thám tử cầm đèn pin lên đường trở về. Cả nhóm vượt qua hòn đá, ra đến giữa đảo mà vẫn thấy gì. Mọi người tiếp tục trực chỉ hướng đông, về đống lửa trại, nơi vẫn còn vài người thức ngồi chơi.
      - Nhìn kìa! Bob kêu.
      Sam Ragnardson vẫn mặc đồ Viking, nhưng còn mũ nữa, thản nhiên ngồi cùng hai cặp nướng khoai lửa. Khi thấy ba thám tử, Sam mỉm cười rồi vẫy ba bạn đến cùng mình.
      Hannibal và Peter bị mất mũ và mặt nạ nên bị lộ tẩy.
      - Ủa, Ba Tên Mách Lẻo Trẻ đây mà! Sam kêu mỉa mai. Ta đã nhận ra tụi bây ngay lúc tụi bây đến cùng chú Karl. Trong bộ ba mà có thằng mập thù lù như thế này, thì làm sao mà ngụy trang nổi!
      Hannibal ̣nh mở miệng để cãi, nhưng Bob nói trước.
      - Nếu biết nhiều như thế, thì có thể sẽ giải thích được tại sao bạn bè lại hóa trang thành thuyền trưởng Coulter của tàu Ngôi sao Panama.
      - Thuyền trưởng gì? Sam hỏi.
      - biết rõ những gì tụi em muốn nói, Peter đáp. Tụi em đã thấy thuyền trưởng ở nhà . Thậm chí tụi em đã nói chuyện với thuyền trưởng.
      - Chẳng lẽ biết tên của thuyền trưởng chỉ huy chiếc tàu của tổ tiên , Hannibal nói lý lẽ. Đó chính là nội dung cuộc họp gia ̀nh mà.
      - Tao hiểu tụi mày muốn nói gì. Tao chỉ đến đây uống vài lon bia cùng em họ.
      - Con trai tôi chưa bao giờ quan tâm gì đến sách vở và lịch sử, nha sĩ Ragnardson sẵng giọng nói.
      - Nhưng tụi cháu có gặp thuyền trưởng tại nhà ấy, Bob vẫn nói.
      Sam trừng mắt nhìn ba thám tử.
      - Tụi bây làm gì ở nhà tao?
      - Tụi em đến hỏi về bộ hình bị lấy cắp, Hannibal trả lời. Chỉ có một mình là đòi lấy hình.
      - Thế thì sao nào? Sam đáp.
      - Một người ra tín hiệu bằng đèn pin ở phía bên kia đảo, nghe có quen thuộc ? Peter hỏi.
      - Tao chưa bao giờ ra phía bên kia đảo.
      - Đèn pin của đâu? Bob đột nhiên hỏi.
      - Đây.
      Sam lấy một cái đèn pin từ trong áo ra. Đèn pin gần như giống đèn mà Peter tìm thấy ở ngoài vịnh.
      - Còn một chiếc tàu tiến gần đảo cách đây khoảng nửa tiếng, chuyện này có làm cho nhớ đến gì ? Hannibal hỏi.
      - Hoàn toàn , Sam nói.
      Nha sĩ Ragnardson quan sát con trai mình dưới ánh lửa trại. Hai cặp kia đã về lều. Chỉ còn một mình Sam, ba thám tử và hai an hem Ragnardson.
      - Tôi nghĩ Sam có tội tình gì, các cậu à, - nha sĩ nói. Có lẽ có một cách giải thích khác cho tất cả những gì xảy ra.
      - Tôi cũng nghĩ thế, ông Karl nói. Các cậu thấy sao?
      - Cũng có thể là như thế, Hannibal thừa nhận.
      - Đây là câu nói có lý đầu tiên mà một trong ba thằng nhóc này nói được! Sam tuyên bố rồi đứng dậy. Ba ơi, con ngủ đây. Trừ phi ngủ cũng là chuyện bị cấm.
      Chàng thanh niên bước về lều. Hannibal đăm chiêu nhìn theo. Nha sĩ Ragnardson chạy bắt kịp theo con trai, rồi nói chuyện khẽ nhưng nghiêm túc. Thầy Karl chờ hai cha con biến mất khỏi vùng sáng, rồi quay sang Hannibal.
      - Sao? Thầy hỏi ngắn gọn.
      - Thì tụi em cũng phải ngủ một chút, Hannibal trả lời. Ngày mai, tụi em sẽ lùng sục phía bên kia đảo và vịnh kỹ hơn. Tụi em sẽ tìm ma và người cầm đèn. Tuy nhiên em nghĩ đêm nay cũng nên canh gác.
      - Tôi sẽ gác ca đầu tiên, thầy Karl nói.
      - Cám ơn thầy. Như vậy sẽ có bốn người gác. Mỗi người gác hai tiếng. Ta sẽ bật sẵn bộ đàm. Bob sẽ đưa bộ đàm cho thầy, rồi sẽ thay ca cho thầy lúc một giờ sáng.
      Hai em Ragnardson đã phân cho ba thám tử lều của một gia ̀nh chịu qua đêm đảo. Trước khi ngủ, Ba Thám Tử Trẻ thảo luận thêm một hồi về các sự kiện buổi tối, nhưng đến kết luận nào cả. Cuối cùng ba bạn thiếp ngủ, tiếng sóng biển vẫn vang bên tai.
      Thầy Karl canh đến một giờ sáng. Rồi Bob thay thầy, chúc thầy ngủ ngon và ra ngồi bên lửa trại. Than vẫn còn hồng sáng. Bob nhìn than lấp lóe, nghe tiếng gió và tiếng biển.
      Đột nhiên tiếng hét xé tai rùng rợn vang lên giữa đêm khuya.

    5. snowbell

      snowbell Well-Known Member

      Bài viết:
      1,358
      Được thích:
      286
      Chương 14: MỘT PHÁT HIỆN BẤT NGỜ

      Bob như bị hóa đá bên đống lửa tắt. Rồi có tiếng hét thứ nhì: man dại, khủng khiếp như tiếng kêu của một con ma sói. Bob thì thầm vào bộ đàm.
      - Babal! Peter! Dậy !
      Tiếng hét vang lên lần thứ ba.
      Chỉ có ma sói mới la hét như thế.
      Bob rùng mình vứt thêm củi vào đống lửa.
      - Cái gì kêu vậy?
      Peter trùm chăn kín mình vừa mới xuất hiện bên đống lửa trại cháy lại.
      - Mình biết, Bob nói khẽ.
      Thầy Karl cũng ra, xỏ áo khoác Chumash bằng da, tay cầm súng.
      - Đó là tiếng hét mà chúng tôi nghe từ hai đêm nay. Các em nghĩ nó xuất phát từ đâu?
      Như thể con vật quái dị ̣nh trả lời, tiếng hét lại vang lên nữa, lấn át tiếng gió và tiếng sóng biển.
      Bob, Peter và thầy Karl quay sang hòn đá lớn nhô cao ở mút tây đảo.
      - Từ chỗ kia, Bob nói. Vẫn từ chỗ ấy.
      Bob cho thêm củi vào lửa.
      - Từ chỗ tụi em nhìn thấy con ma, Peter nói thêm.
      Hannibal và nha sĩ Ragnardson xuất hiện phía sau lưng mọi người. Nha sĩ đã mặc đồ thể thao để ngủ và cũng cầm súng trong tay.
      - Hồn ma của các thuyền trưởng bao giờ hét như sói… Hannibal nhận xét. Ngoài ra đảo này, cũng như ở mọi nơi trong miền nam Californie hề có sói.
      Tiếng hét khủng khiếp lại vang lên nữa.
      - Từ hòn đá lớn, nha sĩ nói. Hannibal này, nhưng cậu có chắc là đảo này có sói à? Lỡ có một con sói già đơn độc chết đói thì sao?
      - Dạ , thưa nha sĩ, thám tử trưởng trả lời. Vùng này hề có sói.
      - có sói thật, nhưng lỡ có sói ma thì sao? Peter nói thử. Dù sao chính mắt mình đã nhìn thấy hồn ma thuyền trưởng Coulter mà.
      - Mình công nhận với cậu một điều, Peter à: có lẽ con ma đó và con chó sói này đều có cùng một nguồn gốc.
      Hannibal quay sang nha sĩ.
      - Bác nha sĩ ơi, bác có biết con trai bác ở đâu ?
      - Lần cuối cùng tôi thấy nó… nha sĩ bắt đầu nói.
      - Tao đây, thằng mập ơi!
      Sam, miệng cười toe toét, vừa mới xuất hiện ra vùng sáng, phía sau lưng cha.
      Hai cặp Ragnardson duy nhất còn ở lại đảo cũng ra theo. Họ rùng mình khi nghe tiếng hét vang lên lần nữa.
      - Tôi biết mọi người nghĩ sao, - một người phụ nữ nói, nhưng tôi, thì tôi chán lắm rồi. biết con thú kêu là loài thú gì, nhưng tôi rất sợ.
      - Vậy thì ta về nhà ngay , chồng bà nói.
      - Đồng ý, ta cuốn gói ngay, người phụ nữ trả lời.
      Hannibal xen vào:
      - Thưa chú, kẻ gây ra tiếng động này chỉ nhằm một mục ́ch: làm sao cho ta cút khỏi đảo càng nhanh càng tốt.
      - Vậy thì nó đã đạt được mục ́ch rồi đó, một trong hai người đàn ông nói. Chúng tôi đến đây để vui chơi, chứ phải để bị ác mộng.
      - Nếu tất cả chúng ta ở lại đến sáng, Hannibal vẫn nói, thì cháu tin chắc là sẽ có chuyện gì xảy ra. Và ngày mai ta sẽ tìm hiểu xem ai gây nên cái trò kia.
      - Tôi ở lại, Sam nói. Đã đến lúc phải từ biệt hòn đảo xui xẻo này.
      Hannibal ngạc nhiên nhìn Sam.
      - Tất cả ta có thể cùng đến đó xem là gì, ông Karl đề nghị. Hannibal nói đúng: đảo có sói.
      - Trừ phi có ai mang đến một con, Sam nói.
      - Khoan đã, Hannibal nói, hãy thử nghĩ đến tiếng hét xem. Tiếng hét luôn xuất phát từ cùng một điểm, chứ di chuyển. Một con sói thật biết . Một con sói thật sẽ tìm thức ăn, nó sẽ tiến đến gần khu cắm trại.
      - Vậy thì phải là con sói thật, Sam nói. Là một cái gì đó khác.
      - Tôi hiểu rồi, một người phụ nữ nói. Chúng tôi ngay đây.
      - Tùy chị, thầy Karl trả lời. Ba cậu bé và tôi sẽ đến đó xem. Xin chị ít nhất cũng chờ chúng tôi trở về. tôi có súng và sẽ ở lại cùng chị.
      - Còn nếu chú về nữa thì sao? Sam hỏi.
      Hai cặp nói tiếng nào. Thầy Karl và ba thám tử cầm đèn về hòn đá lớn.
      Gió thổi càng lúc càng mạnh hòn đảo nhỏ. Thầy hiệu trưởng và ba thám tử thận trọng tiến tới. Tiếng hét thỉnh thoảng vang lên. Khi đó Hannibal lại rọi đèn vào đồng hồ đeo tay.
      - Hiện tượng cứ xảy ra đều đặn mỗi hai phút, - thám tử trưởng nhận xét. có con thú nào có đồng hồ trong cuống họng.
      Đèn pin rọi sáng mò mẫm trong đêm khuya khi cả nhóm dần dần tiến tới trảng đá.
      Tiếng hét.
      - Hướng này!
      Bob chỉ mép phía bắc của hòn đá lớn.
      - Càng lúc càng gần hơn, Peter nhận xét.
      Thầy Karl cầm cây súng thật chặt.
      Lại một tiếng hét, lần này rất gần.
      Ba Thám Tử Trẻ và thầy hiệu trưởng đứng sững lại tại chỗ. Cả nhóm tiến đến hòn đá từ mặt phía bắc. Thấp hơn phía dưới, có một bãi nhỏ đối mặt với đất liền. Dường như tiếng hét xuất phát từ bãi. Nhưng chính xác từ chỗ nào? Bí ẩn.
      - Ta hãy tách xa nhau ra, Hannibal đề nghị. Đó là cách duy nhất để tìm ̣a điểm chính xác.
      Mọi người lo sợ tách nhau ra và chờ đợi. Hai phút trôi qua… Tiếng hét vang lên lần nữa, ngay dưới chân mọi người.
      - Đằng kia! thầy Karl chỉ.
      - Ở đây! Peter la lên.
      Thám tử phó đứng giữa bãi, ngay chỗ đá nhô ra. Peter cúi xuống lượm một máy ghi nhỏ.
      - Băng! Hannibal mừng rỡ la lên. Nó cứ quay lại mỗi hai phút và đá làm cho tiếng la vang dội. Đó là con sói thật, thưa thầy.
      Thầy Karl gật đầu.
      - Sam có một máy ghi như thế này.
      - Rất nhiều người có. Đây phải là chứng cớ.
      - , nhưng cũng đủ để nói chuyện với cháu thầy.
      Cả nhóm về trại thật nhanh. Nha sĩ Ragnardson chờ bên đống lửa.
      - Họ rồi, nha sĩ thông báo. Họ chịu chờ.
      - phải là ma sói, mà cũng phải là sói bình thường; chỉ là máy ghi , Ingmar à, thầy Karl tuyên bố. Chỉ để hù dọa cho ta sợ và bỏ , đúng như Hannibal đã đoán.
      - Nhưng để làm gì, hả Karl? Ai muốn ở lại một mình hòn đảo đá người này?
      - Ta phải thử tìm ra thôi, Hannibal nói. Sam đâu rồi?
      - cùng mấy người kia rồi, nha sĩ nói.
      - rồi à? Bob ngạc nhiên hỏi lại. Vậy, thì cũng có thể phải Sam muốn tống ̉ mọi người khỏi đảo. Mà có thể là…
      - Nhìn biển kìa! Peter la lên.
      Ở ngay đường ranh giới của vùng sáng nhờ đống lửa trại, có ba con mắt màu cam sáng dưới nước!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :