Vụ Bí Ẩn Con Mắt Lửa - Alfred Hitchcock (18 chương)

Thảo luận trong 'Các Thể Loại Khác (Kinh Dị, Trinh Thám..)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. snowbell

      snowbell Well-Known Member

      Bài viết:
      1,358
      Được thích:
      286
      Chương 9: Trạm tiếp ma

      Peter với giọng cường điệu:

      - Mình đề nghị bọn mình quên tất cả những gì liên quan đến Con Mắt Lửa. Nghe làm chết hết mười lăm người rồi, và mình hoàn toàn muốn kỷ lục của nó tăng lên thành mười lăm người cộng bốn cậu con trai!

      - Peter đúng, Gus . Mình tin chắc mình còn muốn hưởng Con Mắt Lửa làm gia tài, cả nếu như chúng ta tìm ra. Dường như chủ nhân của nó phải chịu quá nhiều mạo hiểm!

      - ràng là thế! Peter thêm. Xem Ria Đen vừa mới bị gì kìa! chỉ có viên đá chưa đầy tiếng … bụp! Ba Chấm cho sang thế giới bên kia để gặp Auguste xứ Ba Lan!

      Bob im lặng. Bob theo dõi Hannibal. Mà nét mặt thám tử trưởng tỏ ra rất bướng bỉnh.

      - Chúng ta chưa tìm ra được Con Mắt Lửa, Hannibal nhận xét. Do đó, mình nghĩ chúng ta bị nguy hiểm. Đúng hơn… là chưa!

      - Bọn mình hãy biểu quyết! Peter la lên. Ý kiến mình là từ bỏ việc lấy lại viên rubi. Những ai cùng ý kiến với mình hãy đồng ý!

      - Đồng ý! Đồng ý! Đồng ý!

      Từ đồng ý vang lên ba lần, có chút phân vân nào. Nhưng được phát bởi Râu Đen, con yểng được thuần dưỡng đậu trong cái lồng treo lủng lẳng bàn làm việc của Hannibal. ra, chỉ có mình con Râu Đen là biểu quyết cho Peter. Gus gì vì cậu quyết định theo ý kiến chung, còn Bob, vì cậu tin tưởng Hannibal và muốn làm theo sếp. Mà có rất nhiều khả năng là Hannibal có ý định tiếp tục chiến đấu: bằng chứng là Hannibal mím chặt môi!

      - Người chết bao giờ chuyện tào lao! Râu Đen hét lên, rồi cười… tiếng cười khá rùng rợn.

      - Ồ! Còn mày nữa! Câm mồm ! Peter ra lệnh, lịch lắm. Mày có quyền biểu quyết…

      Rồi Peter quay sang Hannibal.

      - Thôi, thôi, được rồi! Cậu có ý định chịu thua, phải ? Đồng ý thôi! Cậu chỉ huy mà! Vậy bây giờ bọn mình làm gì? Gọi điện thoại cho công an để báo chuyện xảy ra với ông Ria Đen hả?

      - Chúng ta có thể giải thích gì cho công an nào? Hannibal hỏi. ra, chúng ta biết chính xác số phận của Ria Đen. Mà chúng ta cũng hề có bằng chứng về cái chết của ông ấy. có bằng chứng, ai tin chúng ta.Tất nhiên là nếu xác của người đàn ông ria đen dáng thương kia được phát , chúng ta lên tiếng.

      - Còn trong khi chờ đợi?

      - Trong khi chờ đợi, chúng ta phải tìm ra bức tượng bán thân Octave và cách thức duy nhất là nhờ đến trạm tiếp ma. Bây giờ hơn bảy giờ tối rồi, có lẽ các cộng tác viên tự nguyện của chúng ta ở nhà. Ý kiến mình là ta nên điện thoại ngay.

      khi quyết, bốn bạn để mất thời gian. Hannibal gọi cho năm người bạn, cầu các bạn gọi lại cho mình sáng mai, sau mười giờ nếu có thông tin về bức tượng bán thân Octave. Sau sếp, Bob cũng gọi cho năm người bạn của riêng Bob. Rồi đến phiên Peter. Khi làm xong, Ba Thám Tử Trẻ biết rằng mười lăm bạn trẻ được báo tin này chuẩn bị gọi điện thoại cho những bạn khác, và cứ như thế. Chẳng bao lâu, hàng trăm, có thể hàng ngàn thám tử ngẫu nhiên này mở mắt vểnh tai theo dõi, tại Rocky cũng như tại Hollywood, và thậm chí có thể tại Los Angeles nữa.

      Khi gọi điện thoại xong, Hannibal mời Gus ngủ qua đêm tại nhà gia đình Jones thay vì trở về khách sạn ở Hollywood. Gus vui vẻ nhận lời. Peter và Bob lấy xe đạp về nhà. Peter vừa đạp vừa hỏi Bob:

      - Theo cậu, bọn mình có tìm dược dấu vết của Octave và có lấy lại được tượng ?

      - Mình biết, Peter ơi. Bob đáp. Nhưng nếu bọn mình lấy lại được, có người được bất ngờ trong những ngày sắp tới…

      - Ý cậu sao?

      - nếu những người mua bức tượng và để tượng ngoài vườn, nhanh chóng tan rã dưới trời mưa. Rồi sau thời gian, còn gì nữa hết… ngoại trừ viên rubi tuyệt đẹp sáng long lanh bãi cỏ!

      - Trừ phi những người mua Octave để trong nhà. Cả nếu vậy, có khả năng ngày nào đó, họ làm vỡ bức tượng và làm lộ kho báu!

      Hai bạn chia tay nhau ở ngã tư tiếp theo. Bob vội vàng trở về nhà.

      Bob ngủ mà gì hết. Cậu cảm thấy khó ngủ. Và khi ngủ được rồi, Bob bị những cơn ác mộng khủng khiếp: Bob bị những tên da đỏ cưỡi ngựa rượt đuổi, thay cho vũ khí, bọn chứng huơ những cây gậy kiếm đáng sợ.

      Khi Bob thức dậy, mặt trời lên cao rồi. Có mùi trứng chiên thơm ngon bay lên từ dưới nhà. Bob vội vàng đánh răng rửa mặt, mặc quần áo vào và chạy xuống nhanh. Bob gặp mẹ ở trong nhà bếp:

      - Con chào mẹ ạ! Bob . Hannibal có nhắn gì con mẹ?

      - Xem nào… Để mẹ nhớ lại coi...

      Bà Andy giả bộ cố gắng suy nghĩ.

      - A! Hannibal có gọi điện thoại! Sao mẹ lãng trí thế! Lời nhắn của Hannibal khá kỳ lạ. Hannibal gì nhỉ. À! Mẹ nhớ rồi… "Mấy con bò nhảy qua mặt trăng và cái dĩa lăn cùng với tiếng trời gầm!".

      Bob hiểu, nhíu mày. Bức thông điệp có mật mã này dường như có gì liên quan đến mật mã mà Ba Thám Tử Trẻ dùng riêng với nhau! Đột nhiên, Bob nhận thấy mẹ mỉm cười tinh nghịch. Bob hiểu mẹ chọc Bob.

      - Ồ! Mẹ! Bob kêu lên. Mẹ đừng trêu con! Bức thông điệp của Hannibal thế nào hả mẹ?

      - Bây giờ, khi mẹ suy nghĩ kỹ, dường như là: "Nếu tin tôi, bạn hãy vội vàng cách chậm chạp. Cửa hàng thể tự giữ nó mình."

      Vẻ mặt lo lắng, Bob ngồi vào bàn ăn sáng. "Hãy vội vàng cách chậm chạp” có nghĩa là Bob phải đến Thiên Đường Đồ Cổ nhanh, nhưng có gì khẩn cấp hết. "Cửa hàng thể tự giữ nó mình” có nghĩa là Hannibal cần Bob ở lại trực điện thoại, trong chiếc xe lán của bộ tham mưu, vì Hannibal bận nơi khác.

      Lưu Trữ Nghiên Cứu bận tâm đến câu hỏi sau đây: sáng nay Hannibal bận đâu?

      Bà Andy dọn cho con trai dĩa trứng chiên. Rồi khi thấy nét mặt tập trung tư tưởng của con, bà hỏi:

      - Sáng nay con ít thế, hả Bob của mẹ? Bộ con có gì khác để với mẹ ngoài “Dạ đúng, thưa mẹ” sao?

      - Ồ! Con xin lỗi mẹ - Bob đáp và cố gắng rứt ra khỏi dòng suy nghĩ. Con… ơ ơ dạ đúng, tụi con làm sáng tỏ vụ bí mới. Tụi con nỗ lực tìm lại bức tượng bán thân của vị hoàng đế La Mã, Octave, bị bán do nhầm lẫn. ra tượng đó là của cậu bé người tên là Gus. Tụi con hy vọng tìm lại được giúp bạn ấy!

      - Con tốt bụng quá - Bà Andy , nhưng mẹ thấy có gì bí trong chuyện này hết. Thôi, con bình tâm ăn trứng . Các con tìm lại được bức tượng đó. Thường mấy bức tượng ít di chuyển lắm. Đó là trong những ưu điểm của chúng. Mà bức tượng bán thân càng ít có cơ may chạy trốn hơn bức tượng toàn thân!

      câu đùa này xong, bà Andy cười. Nhưng Bob rất vội. Cậu nuốt bữa ăn sáng nhanh, rồi chạy đến Thiên Đường Đồ Cổ nhanh hơn nữa. Bob gặp bà Jones bận làm việc trong văn phòng, còn Hans và Konrad loay hoay ngoài kho bãi.

      - Chào Bob! Bà Jones đáp lại lời chào của Bob. Hannibal, Peter và cậu bạn lấy xe đạp cách đây khoảng nữa tiếng. Hannibal có để lại giấy nhắn cho cháu trong xưởng.

      Bob vội vàng vào xưởng của Babal. Bob nhìn thấy tờ giấy để máy in, rất dễ thấy:

      Bob! Canh chừng điện thoại. Bọn mình trinh sát.

      Ký tên: Thám tử trưởng Hannibal Jones

      Vậy là Bob có nhiệm vụ nghe điện thoại có thể gọi đến của các "bạn ma". Nhưng Hannibal và các bạn kia có thể trinh sát ở đâu nhỉ? Bob vừa tự hỏi vừa bò trong đường hầm nối liền xưởng với bộ tham mưu.

      Bob vừa mới nâng cửa sập vào xe lán lên, nghe tiếng chuông điện thoại. Đồng hồ cậu lúc đó chỉ mười giờ kém năm. "Bạn ma" đầu tiên đáp lại lời kêu gọi của các thám tử hơi sớm chút. Bob vội vàng nhấc máy.

      - Văn phòng Ba Thám Tử Trẻ! Bob Andy nghe đây!

      - Xin chào! Giọng cậu bé trả lời. Em tên là Tommy Farrel và có thể có thông tin cho các . Chị em, có chồng rồi, có mua bức tượng ở Thiên Đường Đồ Cổ. Chị để chưng ngoài vườn.

      - Tượng hình gì vậy? Bob quan tâm hỏi. Có phải là bức tượng bán thân của hoàng đế Auguste ?

      - Tất nhiên là bức tượng bán thân! Nhưng em nhớ tên. chờ chút. Để em ra xem.

      Bob chờ, tim đập thình thịch. Có thể cậu bé này mang lời giải đến cho vấn đề của Ba Thám Tử Trẻ chăng?

      Giọng cậu bé vang lên trong ống nghe điện thoại.

      - phải Auguste, mà là Bismark. Có giúp gì được cho các ? - Cám ơn Tommy nhiều lắm, Bob trả lời. Nhưng bọn cần Auguste, chứ cần ai khác! Nhưng dù sao cũng cám ơn em nhiều!

      Bob thất vọng gác máy xuống. Sau đó, để chờ thời gian trôi qua cho đến cú điện thoại thứ nhì. Bob ra ngồi chỗ máy đánh chữ và tiến hành đánh những phần ghi chép được ở thư viện lại. Khi làm xong, đồng hồ Bob chỉ mười hai giờ trưa. có thêm cú gọi điện thoại nào nữa. Lần này dường như trạm tiếp ma thất bại! Đột nhiên giọng của bà Mathilda Jone vang.lên:

      - Bob ơi!... Hannibal và mấy đứa kia chưa về, nhưng bữa ăn trưa làm xong rồi đó. Cháu ra ăn nhanh !

      Bob trả lời trong micro là ra ngay. Khi Bob chuẩn bị ra, chuông điện thoại lại reng. Bob nhấc máy, với thêm nỗi hy vọng trong lòng. Lần này giọng vang đến tai Bob.

      - Các tìm bức tượng bán thân của hoàng đế Octave - Auguste phải ? Mẹ em giữ đấy! Mẹ bỏ ngoài vườn, nhưng mẹ thấy chúng đẹp lắm. Mẹ đòi tặng lại cho dì hàng xóm!

      - , ! Bob phản đối. được! Em hãy cố gắng ngăn bác lại. Bọn ghé nhà em ngay khi có thể được và hoàn lại cho bác số tiền. Thậm chí bọn mang thêm bức tượng khác, phòng trường hợp bác muốn đổi. Nào, em hãy cho biết tên và địa chỉ của em!

      Bob ghi các thông tin vào sổ. Nhà bé ở Hollywood. Bob cám ơn bé, gác máy xuống và lần nữa xem đồng hồ.

      Mong sao Hannibal về nhanh! Bây giờ biết chỗ tìm Octave - Auguste. Nhưng phải lấy cho nhanh, nếu muốn để mất lần nữa.
      Last edited: 27/5/15

    2. snowbell

      snowbell Well-Known Member

      Bài viết:
      1,358
      Được thích:
      286
      Chương 10: Mắc bẫy

      Peter, nằm cúi xuống ghi đông xe, đạp cật lực. Hannibal và Gus, cực nhọc và thở hổn hển, khó khăn lắm mới theo nổi Peter. Cuối cùng ba bạn cũng đến được Vực Hẻm Mặt Đồng Hồ. Vực hẻm này nằm giữa những độ cao phía tây bắc Hollywood: rất chật hẹp và bị kẹp giữa hai bờ dốc đứng. Chỉ có con đường để đến đó, có tráng nhựa: kết thúc là vùng đất phẳng. Ngôi nhà của ông Horatio August quá cố nằm chính nơi này. Xung quanh, khoảng cỏ rộng lớn làm ranh giới cho khu nhà.

      Hannibal nhất định đòi xem nhà. Chính Hannibal cũng biết mình có thể hy vọng tìm thấy gì, nhưng tiềm thức mách cho cậu biết là phí công. Tuy nhiên, đường làm mất nhiều thời gian hơn dự tính. Vì con đường dốc quá! Bây giờ gần mười hai giờ trưa. Mặt trời sáng rực đầu. Nóng quá!

      Ba điều tra viên dừng lại lát để lau mồ hôi trán và nhìn ngôi nhà.

      Nhà cao ba tầng, khá đồ sộ, nằm ngay giữa khoảng trống mênh mông vắng vẻ. Xung quanh có gì động đậy hết và có dấu vết của sống bên trong.

      Hannibal cùng hai bạn di dọc theo con đường mòn dẫn đến cửa vào, rồi bỏ xe đạp nằm xuống bãi cỏ.

      Ba bạn leo lên ba bậc thềm ngưỡng cửa. Theo bản năng, Peter cầm tay cầm cánh cửa xoay thử.

      Peter ngạc nhiên thấy cửa im lặng mở ra.

      - Ủa! Peter kêu. Cửa khóa.

      Hannibal nhíu mày.

      - Lạ quá! Hannibal khẽ.

      - Có thể, Peter gợi ý. Chú Wiggins quên đóng lại, hôm chú đến đây. ra, khóa cửa ngôi nhà hoàn toàn trống rỗng có phải là buồn cười ?

      Ba bạn bước vào hành lang tối om. Bên này và bên kia hành lang có hai gian phòng rộng lớn, trống và đầy bụi bậm.

      Hannihal bước vào căn phòng mà cậu đoán là phòng khách. Hannibal nhìn xung quanh nhưng thấy gì nhiều. Bộ đồ gỗ dọn sạch. Những vách tường, có phủ gỗ hồ đào, mặc dù có lớp bụi nhưng cũng sáng bóng lên yếu ớt.

      có gì để coi hết, nên thám tử trưởng quay gót sau khi băng qua tiền sảnh, tiến hành thám hiểm gian phòng kia.

      ràng phòng này dùng làm thư viện. ba vách tường vẫn còn những hàng kệ. Nhưng sách biến mất. Tại đây, cũng chỉ nhìn thấy có lớp bụi thôi. Hannibal đứng hồi ngay giữa phòng, vẻ mặt đăm chiêu.

      - A! Cuối cùng Hannibal thốt lên.

      - "A!" nghĩa là sao? Peter hỏi. Mình, mình đâu có thấy cái gì đủ hay để kêu "A!” đâu.

      - Nếu vậy, cậu bao giờ trở thành thám tử hạng nhất nổi đâu, Peter à! Hannibal trả lời. Cậu có đầu óc quan sát... Cậu hãy nhìn phần tủ sách ngay trước mặt nào...

      Peter mở căng mắt ra.

      - Mình chỉ nhìn thấy những hàng kệ phủ đầy bụi, Peter thú nhận.

      - Tuốt ở đầu... Hannibal chỉ. Mấy tấm kệ hơi nhô ra chút so với đoạn kệ tiếp theo. Theo mình nghĩ, điều này có ý nghĩa!

      Thám tử trưởng bước đến chỗ khả nghi và kéo trong những tấm kệ lòi ra. Tấm kệ này, cũng như những tấm nằm phía và phía dưới, xoay chậm chậm. Cả phần vách tường chịu những hàng kệ dịch chuyển ra như thế. Phía sau có lỗ hổng tối, hình cánh cửa.

      - Nhìn kìa! Hannibal kêu. Có phòng mật! Mình phát thấy, chỉ nhờ cánh cửa gắn đầy hàng kệ đóng kín!

      Peter tin nổi vào mắt mình.

      - Trời ơi! Peter thốt lên. Trời ơi! Đúng là phát !

      Nhưng Hannibal phấn khởi sẵn sàng hành động ngay.

      - Chúng ta cần đèn pin - Hannibal tuyên bố. Mình nghĩ đến việc mang theo đèn, mình là đáng trách.

      - Trong giỏ xe đạp mình có cái, Peter . Chờ mình chút, để mình lấy.

      Peter chạy ra, rồi lát sau trở về, đưa đèn pin cho Hannibal.

      - Này! Cầm lấy Babal! Chắc là cậu muốn trước.

      ra, tự Peter cảm thấy yên tâm lắm, điều này cũng dễ đoán ra.

      - Mình nghĩ là có gì đáng sợ trong ngôi nhà bỏ hoang này đâu! Hannibal khẽ. Chúng ta có gì phải sợ hết.

      Peter thống nhất hẳn với ý kiến này. Trong những cuộc điều tra trước, Ba Thám Tử Trẻ từng có dịp thám hiểm những phòng mật. Mà trong phòng mật như thế, các bạn tìm thấy bộ xương(*). Lỡ có những phát vui vẻ hơn nữa....

      Nhưng thèm đếm xỉa đến suy nghĩ của thám tử phó, Hannibal bật đèn pin và dọi chùm sáng về phía trước. Rồi Hannibal mạnh dạn bước vào phòng mật. Peter và Gus theo.

      Ba bạn thực ba bước về phía trước, rồi đứng yên lại.

      Trong căn phòng , có bộ xương nào hết, và cũng có gì đáng sợ hết. ra, phòng hoàn toàn trống . Chỉ có những hàng kệ tường cho phép đặt ra giả thiết rằng xưa kia có sách, mà bây giờ biến mất.

      - có gì hết! Peter thất vọng .

      - Bộ cậu nghĩ có gì à? Hannibal hỏi.

      Peter lại nhìn xung quanh lần nữa.

      - Ừ… mình có thấy gì đâu.

      - Đó là do cậu biết sử dụng cặp mắt cậu! Thám tử trưởng khẳng định. ra, điều cậu thấy quá tầm thường đến nỗi cậu nhận ra được nó khác thường như thế nào ở chỗ như thế này.

      Peter lại cố gắng thêm lần nữa để nhận ra cái điều vừa tầm thường vừa khác thường đó. Nhưng lúc này, Peter cũng nhìn thấy gì hết.

      - Mình chịu thua. Peter khẽ.

      - Mình thấy rồi! Gus đột nhiên la lên. Đó là cánh cửa!... Nhìn kìa… Đây!

      Peter nhìn theo và… thấy. Trước mắt Peter là tay cầm cánh cửa và đường viền tường của chính cánh cửa: cánh cửa hoàn toàn có ý định muốn làm cửa mật! Nếu Peter chú ý đến, đó là vì trong các gian phòng thường có cánh cửa và điều đó gì là khác thường cả.

      Hannibal xoay tay cầm. Cửa mở ra. Ba bạn nhìn thấy những bậc thềm gỗ dẫn xuống phía dưới.

      - Dường như cầu thang này dẫn xuống hầm. Hannibal khẽ. Ta hãy xuống xem...

      - Bọn mình hãy để tất cả các cánh cửa mở phía sau lưng, Peter đề nghị. Như vậy an toàn hơn.

      Hannibal bước xuống bậc thềm. Peter và Gus theo sát gót. Cầu thang chật hẹp đến nỗi chỉ vừa đủ để cho ba bạn qua lọt. Phía dưới, lại có cánh cửa khác chắn ngang đường . Cửa này cũng mở ra dễ dàng. Lần này, ba bạn bước vào gian phòng có lót đan đá, lạnh lẽo và ẩm ướt.

      - Đúng là chúng ta ở dưới hầm! Hannibal vừa rọi đèn xung quanh vừa thông báo.

      Có những hàng kệ xiên kỳ lạ, mà Hannibal lẫn Peter đều hiểu để làm gì. Nhưng Gus biết công dụng của kệ.

      - Đây là hầm rượu, Gus giải thích. Mấy ngăn này nghiêng để đặt chai vào. Này… có chai rượu vỡ trong góc kia kìa. Có lẽ ông Horatio của mình rất thích rượu ngon.

      Đột nhiên Hannibal lặng người . Cậu nhanh nhẹn tắt đèn. Bóng đen trùm lấy ba bạn.

      - Chuyện gì vậy Babal? Peter hỏi, hạ thấp giọng xuống theo bản năng.

      - Suỵt! Có người đến! Nhìn kìa…!

      Bên kia cánh cửa mở, có tia sáng xuất . Có tiếng .

      - có đường chuồn! Peter hoảng hốt khẽ. Peter lặng lẽ phóng lên, với hy vọng ít nhất khép lại được cánh cửa để tránh khỏi ánh nhìn của kẻ lạ. Biết đâu! Bọn chúng xuống hầm!

      Peter nhanh nhẹn nắm lấy tay cầm cánh cửa. Rất tiếc! Động tác của Peter quá nhanh: cánh cửa bật lại, nhưng tay cầm nằm lại trong tay!

      Thế là ba bạn bị mắc bẫy!

      ------

      (*) mời các bạn tìm đọc “Vụ bí con ma xanh”
      Last edited: 27/5/15

    3. snowbell

      snowbell Well-Known Member

      Bài viết:
      1,358
      Được thích:
      286
      Chương 11: Đối mặt với nguy hiểm

      Tiếng gần dần. Tiếng chân bước dừng lại ngay trước cửa hầm rượu. Có lằn sáng trưng lọt vào dưới khe cửa. Ba bạn nín thở.

      - Ta xem hầm này rồi, giọng to khẳng định. Xem lại cũng vô ích thôi.

      - ra - giọng Cục Cằn , ta lục soát toàn bộ ngôi nhà rồi. Ta bỏ phí hơn giờ trong cái hầm rượu này, mà cũng vô ích. Jackson này, nếu ông định lừa chúng tôi

      - Đâu có! Giọng của người đàn ông thứ ba vang lên: giọng run rẩy và bể tiếng của ông già. Nếu vật đó trong ngôi nhà này, ta tìm ra từ lâu rồi. Tôi , và tôi xin lập lại là tôi biết mọi chỗ giấu trong cái nhà cũ kỹ này. Dù sao, tôi cũng làm việc cho ông Weston… ý tôi ông August, suốt hơn hai mươi năm.

      Jackson! Peter đoán rằng Hannibal cứng người lại trong bóng tối. Ông Wiggins có đến cặp gia nhân già, ông bà Jackson, làm cho ông của Gus.

      - Ông Jackson à, ông thận trọng đấy nhé! Giọng thứ nhất đầy đe dọa. Chúng tôi mất thời gian vô ích đâu. Mục đích là số tiền rất lớn và ông cũng có phần nếu chúng tôi tìm ra Con Mắt Lửa.

      - Tôi tiết lộ cho các ông tất cả những gì tôi biết, mà! Ông Jackson đáp bằng giọng có vẻ chân . Chắc là ông chủ giấu vật đó đâu đó, khi tôi và vợ tôi vào phố. Tôi có cảm giác là lúc cuối, ông chủ ít tin tưởng chúng tôi hơn. Mặc dù suốt nhiều năm, chúng tôi hầu hạ ông chủ rất trung thành... Ông chủ cư xử rất lạ lùng... y như ông chủ sợ bị rình rập.

      - Ông ta nghĩ đúng khi tin ai hết - Giọng Cục Cằn tuyên bố, khi có món nữ trang quý giá như Con Mắt Lửa giấu trong nhà! hiểu ông ta nghĩ sao mà lại giấu viên rubi giả trong cái đầu thạch cao của Auguste xứ Ba Lan.

      Ba bạn lắng tai nghe. Ba bạn quan tâm đến cuộc hội thoại của bọn cướp đến nỗi quên mất tình thế bất lợi của mình. Vì những tên này biết chuyên viên rubi giả, có nghĩa là bằng cách này hay cách khác, bọn chúng đồng lõa với Ria Đen hay với ông Ấn Độ. Vài từ chúng thêm xác định ngay với ba bạn về điểm này.

      - Tội nghiệp Victor! Giọng to thốt lên, với tiếng cười dễ sợ. Khi bị tên Ấn Độ kia buộc tội, nó kịp kêu tiếng nào!

      Peter cảm thấy ớn lạnh xương sống. Peter vẫn còn nhớ cây kiếm dính máu mà Ba Chấm đưa ra cho bốn bạn xem.

      - cần nghĩ đến Victor! Giọng cục cằn vang lên. Tôi vẫn tự hỏi hiểu tại sao trong đầu Auguste lại có viên rubi giả… Có lẽ để đánh lạc hướng chúng ta. ra, chắc chắn viên đá phải được giấu đâu đây trong ngôi nhà này.

      - Nếu trong nhà có viên đá, các ông à! Jackson , các ông phải đập phá nhà đến tận móng để tìm ra! Riêng tôi, tôi thấy có thể có chỗ giấu nào khác ngoài những chỗ mà tôi chỉ cho các ông xem. Tôi xin các ông, các ông hãy để cho tôi về San Francisco với vợ tôi. Tôi làm tất cả những gì trong khả năng tôi để giúp các ông, các ông hãy tin tôi.

      - Chúng tôi xem xét - giọng cục cằn tuyên bố. Có thể chúng tôi cho phép ông về. Nhưng có đứa tôi rất muốn tóm được. Đó là cái thằng mập ở Thiên Đường Đồ Cổ Tôi hỏi thăm được về thằng đó. Nghe nó hết sức khôn, mặc dù nó làm bộ ra vẻ ngu đần. Tôi dám chắc nó biết rất nhiều về vụ này.

      - ra - Giọng To , tôi cũng biết làm thế nào để moi được thông tin của thằng nhóc này. phải nghiên cứu vấn đề này. Thôi, ta hãy trở lên để quyết xem phải làm gì.

      - Hay ta lục cho kỹ hơn cầu thang mật và căn phòng ? Giọng Cục Cằn đề nghị. Có thể còn chỗ giấu nào.

      - Tôi nghĩ, Giọng To . Như Jackson , cầu thang này chỉ dùng để từ thư viện xuống hầm rượu.

      - Đúng, Jackson xác nhận. Cách đây khoảng hai mươi năm, ông August cho lắp đặt những kệ sách này và, để giải trí, ông biến phần thành cửa mật. Chỉ đơn giản là trò trẻ con! Ông có tâm với tôi rằng, khi còn , lúc sống ở Quốc, ông mơ ước được ở trong ngôi nhà có cầu thang mật.

      - Được, Giọng To ngắt lời. Ta hãy trở lên. Tôi hoàn toàn thích cái hầm tối om này chút nào.

      Ánh sáng dưới cánh cửa biến mất. Ba bạn nghe tiếng bước chân bước trở lên những bậc thềm gỗ. Rồi nghe tiếng cửa đóng lại cái rầm.

      - May quá! Peter thở dài. Tưởng bọn mình bị lộ rồi chứ. Mấy ông này có vẻ là thứ dữ đấy!

      - Ô là là! Gus kêu. Các cậu có nghe tiếng cười nham hiểm của gã đàn ông giọng to khi về cách Ba Chấm xử người tên Victor ?

      - Babal ơi, theo cậu, những kẻ này là ai? Peter hỏi. Ê! Babal! Cậu ngủ hay sao vậy?

      Hannibal giật mình.

      - Mình suy nghĩ, Hannibal giải thích. Hai gã đàn ông nghe Jackson về Con Mắt Lửa, và cũng chính Jackson giúp chúng tìm ra viên rubi trước khi Ba Chấm kịp lấy.

      - Phải. Chắc là cậu nghĩ đúng. bọn mình bị nhốt trong hầm. Làm thế nào để ra đây?

      - Hấp tấp cũng vô ích thôi, thám tử trưởng quyết định. Ta hãy chờ cho chắc chắn bọn kia rời khỏi nơi này.

      - Mình nghĩ hầm này có lối ra khác - Gus bình tĩnh tuyên bố. Mình có thấy cánh cửa vách tường dối diện kệ chứa rượu.

      Hannibal bậtt đèn pin lên và tìm thấy cửa. Cửa mở ra dễ dàng. Ba bạn bước sang cái hầm thứ nhì, rộng hơn. Hầm này có cửa sổ tầng hầm. Có nồi nơi chạy dầu mazout trong góc.

      Vài bậc thềm dẫn lên cánh cửa khác. Có thể lối thoát nằm phía bên kia? Ba bạn rón rén bước lên những bậc thềm. Hannibal thận trọng thử mở cửa. Tay cầm xoay nhưng cửa nhúc nhích.

      - Bên kia khóa mất rồi, Hannibal khẽ. Chúng ta bị nhốt rồi. hồi im lặng tiếp theo nhận xét đáng buồn này. Nếu bọn cướp ra bỏ ba bạn lại ở đây, bao lâu trôi qua trước khi có người đến? Có thể ba bạn sã phải chờ nhiều ngày… cho đến khi đội công nhân đập nhà đến.

      Hannibal phá vỡ bầu im lặng.

      - Ta hãy thử cánh cửa hầm rượu lần nữa, Hannibal đề nghị.

      - Nhưng tay cầm bên ngoài bị rớt xuống đất lúc Peter day cánh cửa rồi, Gus bắt bẻ. Mình nghe tiếng rơi mà. Chính tay cầm có cọng sắt vuông cho phép mở ổ khoá.

      - Có thể mình làm được, Hannibal . .

      Hannibal dẫn các bạn trở về hầm rượu. Peter nhận trách nhiệm chĩa đèn sáng vào lỗ khóa, nơi đáng lẽ phải có đầu cọng sắt. Hannibal rút ra khỏi túi con dao xếp: kỳ quan mà Hannibal rất hãnh diện. Hannibal kéo lưỡi dao ra, ra lưỡi này là cái tournevis , và đưa đầu tournevis vào ổ khóa. Bờ cây tuornevis bị kẹt vào tiết diện vuông của ổ khóa. Hannibal xoay . Ổ khóa hoạt động. Cửa mở ra.

      - Có gì khó đâu! Hannibal giải thích, giả vờ khiêm tốn. Chỉ cần nghĩ đến thôi… và có trong túi dụng cụ cần thiết. Bây giờ, hãy để cho mình do thám trước, rồi các cậu hẵng ra…

      Hannibal bước ra khỏi hầm và hết cầu thang gỗ. Hannibal vừa mới đến, ánh sáng mạnh làm chói mắt cậu. chịu được độ sáng đó, Hannibal nheo mắt lại.

      - Vậy là mình lầm! Giọng To đứng cao . Đúng là bọn nhóc ở đây… Ha ha, mấy cậu bé ơi! ra, tụi mày cũng khôn lắm. Tao nhìn thấy xe đạp của tụi mày bãi cỏ. Nào, tụi mày hãy ngoan ngoãn bước lên đây. Chúng ta cần chuyện với nhau!
      Last edited: 27/5/15

    4. snowbell

      snowbell Well-Known Member

      Bài viết:
      1,358
      Được thích:
      286
      Chương 12: Rơi vào tay bọn cướp

      Hannibal tuân ngay theo mệnh lệnh của tên cướp. Phía sau lưng, Hannibal hiểu rằng Peter lao lên để cùng Hannibal đối mặt với nguy hiểm. Nhưng trong cơn hấp tấp, lần nữa, Peter đáng thương lại tỏ ra vụng về. Peter va vào cửa… và cánh cửa đóng sập lại. Gus và Peter lại bị nhốt nữa.

      Nhưng hai gã đàn ông lao đến tóm Hannibal.

      - May quá, Charlie ơi! Giọng To la lên. Đúng nó… cái thằng mập Thiên Đường Đồ Cổ. Chúng ta cuộc hội thoại dễ thương với nó!

      Hannibal khá phật lòng khi bị gọi là "thằng mập”. Những bàn tay khoẻ mạnh chụp lấy Hannibal. Cậu bị lôi lên đến phía cầu thang.

      Trong hầm rượu, Gus và Peter khiếp sợ nghe thấy tiếng la, tiếng kêu, tiếng ẩu đả…

      Hai bạn hoảng hốt nhìn nhau:

      - Bọn chúng bắt được thám tử trưởng rồi! Peter khẽ.

      - Nhưng Hannibal tự vệ cũng quyết liệt đấy chứ! Gus cười khúc khích, khi nghe tiếng la đau đớn của tên cướp.

      Đúng lúc đó, tiếng ẩu đả chấm dứt. Giọng của Hannibal vang đến tai Gus và Peter, rất :

      - Được rồi, tôi theo các ông, tôi kháng cự nữa. Các ông quá đông người so với tôi. là tự mãn về phía tôi, nếu như, dù chỉ giây thôi, tôi dám mong thoát khỏi tay đối thủ có số quân áp đảo. (Đôi khi Hannibal dùng những câu văn nghe kêu, rườm rà, cầu kỳ).

      - Ờ… hả? Giọng cục cằn . Nó gì vậy?

      - Nó là nó cựa quậy như con trùn điên nữa. Giọng To giải thích. Thôi nào, thằng mập, bước thẳng về phía trước, nếu bị đòn đấy. thẳng ra nhà bếp, Charlie ơi!

      - Còn mấy thằng kia? Charlie - Giọng Cục Cằn hỏi.

      - Cứ bỏ tụi nó ở đó, Giọng To trả lời. Tôi chỉ quan tâm đến thằng mập này thôi. Dường như bọn ngốc kia tự nhốt mình trong đó rồi. Để cho chắc ăn, xưống đẩy khóa an toàn !

      Peter và Gus nghe Charlie bước xuống và khóa hầm lại. Hai cậu còn hy vọng nào trốn thoát cả. Rồi, hai cậu nghe tiếng bước chân phía đầu. Sau đó, cuối cùng nghe gì nữa hết.

      - Sếp đầu hàng rồi! Peter thở dài. Dễ hiểu thôi. Làm sao mà hy vọng mình chống chọi lại với hai tên được.

      - Hannibal bị bắt ở , còn bọn mình bị nhốt ở dưới. Gus nhận xét.

      - Cậu đừng lo! Hannibal giải thoát cho bọn mình sau khi tự giải thoát cho chính mình. Cậu cứ tin như vậy! Peter khẳng định, lấy lại can đảm.

      Tuy nhiên, lúc này Hannibal có khả năng giúp bất cứ ai. Bọn cướp lôi Hannibal vào nhà bếp. Gian bếp chỉ có thứ đồ gỗ duy nhất: cái ghế quá cũ kỹ và hư, đến nỗi bán được cùng với bộ đồ gỗ còn lại.

      Ra ánh sáng ban ngày, Hannibal nhìn được mặt kẻ thù. Giọng To thấp và mập. Giọng cục cằn cao và khỏe. Cả hai đeo cặp kính gọng dày và đều có bộ ria đen: cách cải trang y hệt như Victor Ria Đen. Dường như tất cả thuộc cùng băng…

      Giọng To đẩy Hannibal đến cái ghế và ép Hannibal ngồi xuống.

      - Phòng bên cạnh có dây phơi đồ, với tên kia. lấy .

      Charlie bước ra khỏi bếp. Trong thời gian đó, Giọng To lục soát Hannibal bằng bàn tay sành sỏi và tìm ra được con dao xếp.

      - Đẹp quá! . Và rất tiện lợi để cắt hay hai cái tai nếu cần!

      Hannibal tiếng nào. Giọng To có vẻ là tên cướp có học, chứ phải tên nông dân. Có lẽ là thủ lĩnh, còn Charlie là thuộc hạ của .

      Đột nhiên, ông già thấp , ràng là rất sợ sệt xuất ở ngưỡng cửa. Tóc ông bạc xám và ông mang cặp kính gọng vàng. Hanniibal đoán chắc đó là Jackson.

      - Cẩn thận! Người mới đến . Ông được hại cậu bé này. Ông hứa với tôi mọi việc xảy ra êm đẹp!

      - Ông ra ngoài ! Giọng To ra lệnh. có bạo lực… tất nhiên là với điều kiện thằng mập này chịu hợp tác. Ông cút !

      Ông già chờ lập lại lần hai và biến mất. Đúng lúc đó, Charlie trở về với khá nhiều dây. Bọn cướp tiến hành cột Hannibal cái ghế. Bọn chúng cột hai cánh tay Hannibal vào chỗ tựa và hai chân cậu vào hai chân trước của cái ghế. Khi bọn chúng làm xong, thám tử trưởng trở nên vô hại như khúc xúc xích. - Bây giờ, cậu bé à, Giọng To , chúng ta trò chuyện với nhau. Viên rubi đâu?

      - Tôi biết, Hannibal . Chúng tôi cũng tìm.

      - A! A! Charlie kêu. Nó chịu hiểu. Ta làm cho nó nhiều hơn…

      vừa , vừa với tay ra bờ cửa sổ, nơi Giọng To đặt con dao của chính Hannibal. kéo lưỡi dao chính ra, thép sáng lên.

      - Joe ơi, hãy để cho tôi thọc lét nó bằng cái này. Charlie thêm. Sau đó, bảo đảm với là nó trả lời đàng hoàng.

      - Bỏ dao xuống , Joe . Chắc thằng nhóc này biết gì đâu. Nhưng trái lại, chắc chắn nó có nhiều ý hay. Xem nào, mập, ít ra mày hãy trả lời câu hỏi này: tại sao có viên rubi giả trong tượng bán thân của Auguste?

      - Tôi chắc gì lắm. Hannibal bắt đầu .

      Cậu vừa mới quyết định là có thể trả lời bọn cướp. Hannibal biết Con Mắt Lửa… hay đúng hơn là biết tượng Octave có chứa viên đá ở đâu. Vậy, nếu Hannibal thuyết phục được bọn cướp rằng mình biết lấy bức tượng ở đâu, có thể bọn chúng thả!

      - Nhưng tôi nghĩ, Hannibal tiếp, rằng ông August đặt viên rubi giả trong tượng Auguste, để đánh lạc hướng những người đến ăn cắp.

      - Vậy theo mày, viên đá ở đâu? Joe - Giọng To hỏi.

      - Trong bức tượng khác… bức tượng mà người ta nghi ngờ ngay là có giấu! Tượng của Octave!

      - Octave! Charlie thốt lên. Tại sao lại Octave?

      - Hiểu rồi! Joe la lên. Octave là hoàng đế La Mã có tên là Auguste.

      - À! Được! Charlie vừa chấp nhận vừa gãi đầu. Cũng có thể. Nhưng, vậy Octave đâu, hả thằng nhóc?

      - Cái đó, tôi biết. Hannibal thú nhận. Thím của tôi bán , nhưng thím có làm danh sách khách mua. Người mua có thể ở Los Angeles, hay bất cứ chỗ nào khác.

      Joe nhìn Hannibal. Vẻ đăm chiêu, vuốt bộ ria giả.
      Last edited: 27/5/15

    5. snowbell

      snowbell Well-Known Member

      Bài viết:
      1,358
      Được thích:
      286
      Chương 12: Rơi vào tay bọn cướp (Tiếp)

      - Tôi có cảm giác cậu láo, cậu bé à. Nhưng tôi có câu hỏi khác. Nếu cậu nghĩ viên rubi giấu trong bức tượng bán thân của Octave, tại sao cậu tìm tượng? Tại sao cậu lại mất thời gian đến đây lục lạo ngôi nhà này?

      Câu hỏi này khó trả lời hơn. ra, chính tiềm thức thúc đẩy Hannibal đến thám hiểm căn nhà của ông Horatio quá cố. Thậm chí Hannibal biết mình tìm cái gì nữa. Hannibal tuyên bố lớn tiếng:

      - Vì tôi biết tìm bức tượng bán thân của Auguste nơi nào, nên tôi nghĩ đến xem biệt thự này cũng tốt thôi. Dù sao, cũng có thể tôi lầm. Biết đâu, ông Horatio giấu viên đá ở nhà? - , tôi nghĩ thế, Joe khẽ. Theo tôi, bức thông điệp có mục đích làm cho tôi lạc hướng với Auguste thứ nhất. Nhưng bất cứ người nào có học chút nghĩ ngay đến Octave-Auguste. Ông Horatio tin rằng cháu mình... Bây giờ, vấn đề là phải lấy được Octave trước bất cứ người nào.

      - Nhưng làm cách nào? Charlie hỏi. Bất cứ ai cũng có thể mua bức tượng đó. dễ tìm kiếm.

      - Đúng, Joe đồng ý và liếc nhìn Hannibal. Đây là vấn đề nan giải… nhưng liên can gì đến ta hết. Vấn đề chỉ liên can đến thằng mập này đây! Nếu nó muốn chúng ta trả lại tự do cho nó, nó nên cho chúng ta biết phải tìm bức tượng bán thân của Octave ở chỗ nào. Mày nghĩ sao, hả thằng mập?

      Hannibal im lặng. Tất nhiên là cậu có thể về trạm tiếp ma. Nhưng đó là bí mật của riêng cậu. Hannibal nhất quyết tiết lộ chuyện này.

      - Tôi hoàn toàn biết bức tượng bán thân này nằm chỗ nào. Cuối cùng Hannibal thở dài, cố gắng lấy vẻ khiêm nhường. Nếu tôi biết chút gì về chuyện này, tôi đâu có mặt ở đây. - Vậy mày hãy cố gắng có sáng kiến , nhanh lên! Charlie ra lệnh bằng giọng đầy đe dọa. Nghe mày rất siêu đẳng về trí tưởng tượng. Nhanh lên! Hoạt động trí óc . Nếu cần, chúng tao chờ cả ngày cho tia sáng lóe lên trong đầu óc mày. Chúng tao vội. Thậm chí, chúng tao có thể qua đêm ở đây nữa. Nhưng nếu mày muốn nhanh chóng được rời khỏi cái ghế này và giải thoát cho bạn bè mày bị nhốt dưới hầm, cố đừng có ngủ gục. Nào, mày hãy cố tìm ra giải đáp đúng cho chúng tao!

      Hannibal nghĩ đến chuyện khác… có lẽ Bob phải nghi rằng cả bọn đến nhà của ông Horatio August quá cố. Như vậy, nếu thấy bạn về, Bob cùng Hans đến đây, có thể với cả chú Titus và Konrad. Phải, phải! Sớm muộn gì Bob cũng đến cứu. Nhưng Bob có trách nhiệm canh điện thoại và có thể có khá nhiều thời gian trôi qua trước khi Bob lo lắng. Hannibal quyết định phải kiên nhẫn. Biết đâu, nếu Bob…

      Đúng lúc đó, ông già Jackson bé xuất trở lại.

      - Xin lỗi, ông căng thẳng . Nhưng cái đài… dường như bạn bè ông thử liên lạc với ông. Tôi có nghe tiếng gọi Joe...

      Joe giật mình.

      - Bộ đàm! thốt lên. Charlie! lấy bộ đàm! Chắc là Victor. Có thể nó có tin mới báo cho ta.

      Charlie lao ra khỏi phòng. Hannibal vừa kịp tự hỏi hiểu làm thế nào Victor Ria Đen lại có thể còn ở thế giới này sau cuộc gặp gỡ đẫm máu với Ba Chấm, Charlie quay về.

      cầm trong tay cái bộ đàm, có vẻ lớn hơn và mạnh hơn những cái thường bán… trong những loại phải có giấy phép. Nhưng có lẽ Joe và đồng bọn bận tâm đến việc xin giấy phép!

      - Đúng là Victor! Charlie thông báo.

      ấn nút máy:

      - Victor ơi! Charlie đây. nghe ?

      thả nút ra, máy kêu rè lên. Rồi giọng vang lên, hơi bị do khoảng xa.

      - Charlie ơi! Các đâu mất vậy? Tôi gọi nãy giờ cũng mười phút rồi!

      - Bọn tôi bận công việc. Có gì mới ?

      - Phía tôi, có khá nhiều biến chuyển! Thằng bé tóc nâu vừa mới rời Thiên Đường Đồ Cổ trong chiếc xe tải , với nhân công cửa hàng ngồi tay lái. Bọn chúng chạy về Hollywood. Chúng tôi theo.

      Tim Hannibal đập thình thịch lên. Vậy là đúng như Hannibal mong đợi. Bob quyết định tìm bạn… lát sau, Bob và Hans hay Konrad tới và khi đó… Nhưng hy vọng của Hannibal tiêu tan khi nghe cuộc hội thoại tiếp theo.

      - Vậy là bọn chúng đến đây hả?

      - , ! Bọn chúng vào trung tâm thành phố. Tất nhiên là bọn chúng biết bọn tôi theo!

      - Hãy cố gắng xem chúng đâu. Charlie ra lệnh. Có thể là cú lừa đấy. Rồi quay sang Joe:

      - có chuyện gì với Victor ?

      - . Tôi tin chắc thằng nhóc chạy theo Octave. Chắc là nó biết được bức tượng bán thân mà nó tìm ở chỗ nào. Victor phải cảnh giác xem chúng có lấy bức tượng bán thân bằng thạch cao . Nếu có, bằng bất cứ cách nào, phải lấy lại khỏi tay chúng.

      Charlie lập lại bức thông điệp vào bộ đàm, rồi tắt máy.

      - Xong! với nụ cười mãn nguyện. Joe à, là có sáng kiến hay khi trang bị bộ đàm này. rất có lời… và nếu vậy, giá thành nó được khấu hao nhanh chóng. thêm và cười lớn. Còn bây giờ, ngốc ơi, quay sang Hannibal , chỉ còn việc tất cả chúng ta cũng nhau chờ đợi xem mọi việc diễn biến ra sao!
      Last edited: 27/5/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :