Chương 8: Bí mật của Tokyo (Tiếp) Hannibal hạ ống nhòm xuống. Khi thấy công nhân Nhật ăn trưa, thám tử trưởng mới nhận ra mình đói bụng đến mức nào. Hannibal cố tống khứ ý nghĩ về thức ăn ra khỏi đầu bằng cách tập trung suy nghĩ về vụ bí con bồ câu hai ngón và những con chim bị giết chết. Hannibal vô tình bắt đầu véo véo cái môi dưới. Cái gói xám mà Peter nhìn thấy Parker Frisbee bỏ vào sau xe tải màu xanh lục có gì? Theo Peter, Kyoto bỏ lại xe khi bước qua cổng cùng với hộp đồ ăn trưa. Hannibal lay Peter dậy. - Kyoto có khóa cửa sau xe ? - Thám tử trưởng hỏi trong khi Peter ngẩng đầu dậy. Hannibal thể nhìn thấy mắt Peter mở hay nhắm vì Peter đeo kính đen, nhưng dường như Peter ít nhiều tỉnh táo. - - Perer trả lời với giọng buồn ngủ - , mình chắc chắn là có khóa. Peter hạ đầu xuống ngủ tiếp. Hannibal xem xét các khả năng. Hannibal có thể kín đáo sau xe tải xanh lục, mở cửa ra, leo vào bên trong, rồi đem cái gói xám đó ra ? Thám tử trưởng đành phải thừa nhận rằng câu trả lời là được. Đội bảo vệ có vũ trang hề nghỉ trưa, mà vẫn trực trước cổng và tuần tra dọc theo hàng rào. Vài phút sau, tu huýt lại vang lên. Đám công nhân đóng hộp ăn trưa lại, tiếp tục làm việc, phân loại mấy con trai trong những lồng sắt. Hannibal cố gắng căng mắt ra nhìn. Nhưng có gì để quan sát, có gì mới mẻ. Trời nóng nực, khí yên tĩnh với cái đói dần chiến thắng Hannibal. Hannibal cảm thấy mí mắt nhắm lại. Đầu gục xuống. Hannibal mơ thấy mình ăn cái bánh hồ đào, với rất nhiều kem. Hannibal vừa mới xắn cái nỉa xuống lấy miếng bánh thứ nhì... Tiếng tu huýt ré lên đánh thức Hannibal tỉnh dậy. Hannibal nhìn đồng hồ thấy ba giờ chiều. Nhóm công nhân Nhật thả lồng sắt trở xuống nước, rồi đứng dậy từ từ bước ra cổng. Sau giấc ngủ trưa này, đầu óc Hannibal đột nhiên minh mẫn hẳn lên. Mắt kính đen, Hannibal nghĩ bụng, và suy nghĩ này như phát minh. Parker Frisbee đeo kính đen khi ở khu rừng nhà Maureen Melody và cũng đeo khi ở bãi đậu xe Ngân hàng Trustee. Cả hai lần đều là đeo kính khi trời đêm. Nhưng kính đen chỉ che mắt khỏi ánh nắng, mà còn khỏi những người khác nữa. Hannibal biết được mắt Peter nhắm hay mở. Hannibal nhìn qua hàng rào kèm gai. Đám công nhân Nhật bước ra cổng mà vào nhà chòi gỗ. Rồi Hannibal thấy rằng tất cả bảo vệ cũng vào đó theo. Hannibal nhanh nhẹn đứng dậy, chạy nhanh qua xa lộ, xuống con đường dẫn đến bãi đậu xe. Bob mở mắt ra, thấy ai bên cạnh mình. Hannibal đâu? Hannibal đâu mất rồi? Rồi Bob nhìn qua xa lộ thấy thám tử trưởng mở cửa sau xe tải leo vào bên trong. Cửa xe đóng lại. - Chết rồi! - Peter ngẩng đầu lên . - Bọn mình phải làm gì bây giờ? - Bob hỏi Peter - Ý mình muốn biết Babal muốn bọn mình làm gì? Cậu có nghĩ Hannibal trốn trong xe tải của Kyoto và theo xe trở về cùng Kyoto ? - biết nữa - Peter cũng có vẻ hiểu ý như Bob - Nhưng nếu Babal muốn bọn mình làm cái gì đó, Babal rồi, đúng ? - Phải. Có thể Babal chỉ lục soát trong xe tải thôi. Có lẽ bạn mình nên chờ Babal ở đây. Hy vong Babal kịp trở về trước khi Kyoto... Bob định “Trước khi bị Kyoto bắt...”. Nhưng có dấu hiệu gì về Kyoto và bất cứ ai khác. thấy công nhân Nhật đâu hết. thấy bảo vệ đâu hết. Bob lấy ống nhòm nhìn qua những lối bằng gỗ lên mặt nước, qua hàng rào kẽm gai. Bob dừng lại ở cửa sổ nhà chòi gỗ. Rất khó nhìn hơn, nhưng Bob vẫn thấy được rằng nhà chòi đầy ắp người Nhật và bảo vệ. Người Nhật cởi hết quần áo ra. Dường như bảo vệ lục soát quần áo họ, tìm kiếm trong hộp ăn trưa. Bob hạ ống nhòm xuống. Hannibal chạy trở về. Thám tử trưởng nhào vào bụi cây, nằm xuống cạnh Bob. Thám tử trưởng thở hổn hển, mặt đỏ gay, nhưng mắt kích động. - Bảo vệ lục soát họ, đúng ? - Hannibal hỏi ngay khi thở lại bình thường được. Bob gật đầu. - Dường như thế. Họ tìm gì vậy Babal? Thám tử trưởng trả lời ngay. - Mình cũng tìm kiếm, - Hannibal sau hồi - mình biết được cái gói xám trong xe tải của Kyoto chứa gì. phải cái hộp đó gói giấy báo đâu, Perer à. Có lẽ chỉ trông giống như giấy báo, hơi xám xám, dưới ánh sáng bình minh mờ mờ. ra cái hộp gói bằng vải thưa. - Vải thưa - Perer lặp lại - Giống như cái hộp của Blinky hả? - Y như thế - Hannibal đáp - Lớp vải lột ra. Nhưng cái lồng vẫn còn nằm sau xe tải . Lồng trống . Nhưng mình dám chắc lồng trống trơn lúc Frisbee bỏ lên xe sáng nay. Bởi vì mình tìm thấy cái này. Hannibal đưa tay lên cho Bob và Peter xem cái tìm thấy. hạt bắp. - Bồ câu, - Peter - Kyoto chở con bồ câu nhốt trong lồng... - Và Kyoto đưa lậu con chim qua cổng trong cái hộp đồ ăn trưa - Hannibal tiếp - Việc này khá dễ. Bảo vệ lục soát công nhân Nhật khi vào. Mà chỉ soát khi ra thôi. Bob chau mày, ra vẻ hiểu. - Vậy bảo vệ tìm cái gì? - Bob hỏi. - Ngọc trai - Hannibal kiên nhẫn giải thích - Chính vì vậy mà có mấy con trai. Đây là trai nuôi trai lấy ngọc. - Ngọc trai cấy - Hannibal lặp lại - Ngọc trai và bồ câu đưa thư. Ba Thám Tử Trẻ gặp lại nhau tại bộ tham mưu sau khi rời trại nuôi trai lấy ngọc. Cả ba ăn những khúc bánh mì kẹp thịt mà thím Mathilda chuẩn bị cho. Hannibal cắt khúc bánh mì thịt của mình ra làm đôi và quyết định chỉ ăn nửa thôi. Bob đến cuối cùng. Cậu ghé qua thư viện lấy hai quyển sách mà Hannibal cầu. - Sách gì về ngọc trai cấy? - Hannibal hỏi. Bob mở quyển sách ra tựa đề là “Đá quý”. Bob lấy ra tờ giấy có ghi chép.
Chương 9: Hannibal lên kế hoạch Ngọc trai cấy - Bob đẩy kính mũi rồi bắt đầu đọc - Lấy trai còn , gọi là trứng trai, nhốt vào lồng để dưới nước. Khi trai được ba tuổi, mở ra, cho hạt xà cừ xíu vào bên trong vỏ. Đặt vào chỗ gọi là áo của trai. Rồi thả lồng trở xuống nước. Bỏ trai dưới đó khoảng từ ba đến sáu năm, thỉnh thoảng mở ra, xem xét bên trong. Hạt vật thể rắn bên trong kích thích trai, và trai tạo ngọc xung quanh giống như... - Giống như lớp băng bó. - Peter gợi ý. - Ừ, giống như để bảo vệ - Bob đọc ghi chép rồi tiếp - Sau khoảng sáu năm, ngọc trai phát triển hoàn toàn, được lấy ra khỏi trai, phân loại theo kích thước và mang bán. Đây là ngành kinh doanh béo bở bên Nhật. Có vài hạt ngọc trai cấy trị giá đến vài trăm đô la. - Tại sao phải gọi là ngọc cấy vậy? - Peter hỏi. - Cấy nghĩa là được nuôi nhân tạo - Bob trả lời - Người ta bảo đảm chắc chắn có ngọc phát triển trong con trai bằng cách đưa vào nó hạt cứng. Chứ người ta chờ cho hạt cát hay hạt sỏi ngẫu nhiên rơi vào trong con trai. - Vậy là chỗ làm việc của Kyoto nuôi cấy ngọc trai - Peter vừa vừa thò ngón tay vuốt vuốt lông Cesar - Vì vậy mà bảo vệ lục soát công nhân trước khi ra về. Phải Babal? - Đúng - Thám tử trưởng đáp rồi ngả lưng vào ghế - Nhưng công nhân bị bảo vệ lục soát khi vào. Thế là Parker Frisbee và Kyoto nảy ra ý. sáng kiến rất đơn giản. Thế mới hay chứ! Parker Frisbee cho vào sau xe tải của Kyoto chú bồ câu đưa thư trong lồng. Khi đến trại nuôi ngọc trai, Kyoto lấy con bồ câu ra khỏi lồng, đưa lậu vào trại bằng cái hộp đồ ăn trưa. Hannibal im lặng phút, táy máy nửa khúc bánh mì thịt còn lại. Những thám tử trưởng đẩy miếng bánh mì ra xa. - Nếu tìm thấy hạt ngọc trai to đẹp trong ngày hôm đó, Kyoto chờ đến giờ ăn trưa, lấy con bồ câu ra khỏi hộp đồ ăn, cột hạt ngọc vào chân con bồ câu. Chỗ đó có quá nhiều bồ câu, nên bảo vệ để ý nếu có thêm con. Bồ câu bay trở về nhà của Parker Frisbee và giao hạt ngọc cho ông ấy. - Còn nếu gặp được hạt ngọc trai nào to đẹp trước giờ ăn trưa - Bob tiếp - Kyoto gửi cho Parker Frisbee bức thông điệp bằng tiếng Nhật rằng: “Hôm nay có ngọc”. Giống như bức thông điệp mà bọn mình tìm thấy con bồ câu hai ngón bị con diều hâu của Melody giết chết mất. Nhưng mà... Bob dừng, cố gắng suy nghĩ thêm. - Nhưng mà... - Bob thắc mắc lặp lại. - Nhưng con bồ câu phải của Parker Frisbee - Hannibal hết câu thay cho bạn - Mà là của Blinky. Ít nhất Blinky giữ nó khi ở quán Hải Mã. Blinky có con bồ câu trong cùng loại lồng được phủ vải thưa. Hannibal vô tình bê mẩu bánh mì kẹp thịt. - Bob ơi, xem thử quyển sách kia gì? - Hannibal . Quyển sách thứ nhì mà Bob lấy từ thư viện về là quyển bản đồ đường sá miền nam Californie. Hannibal cho miếng bánh mì vào miệng cho rảnh tay rồi mở quyển bản đồ ra tìm bản đồ tỷ lệ phần Rocky và Santa Monica. Bob và Peter cúi qua vai Hannibal để nhìn. - Bãi biển Wills đây - Hannibal đưa ngón tay tròn trịa xuống bản đồ ở chỗ giao đông tây bờ biển - Vậy trại nuôi ngọc trai phải nằm đâu đây. Còn nhà Parker Frisbee ở... - Thám tử trưởng vừa dịch chuyển ngón tay theo bờ biển Rocky vừa máy móc nhai bánh mì - Đây. Hướng tây thành phố. Mình biết vì mình có tra địa chỉ nhà theo số - Hannibal lấy cây thước, đặt thước nối liền hai điểm. - Điều này lên gì nhỉ? - Hannibal hỏi. - Đường bay ràng, chủ qua biển, từ trại ngọc trai đến nhà Frisbee, có lẽ ông ấy giữ chuồng bồ câu tại nhà thôi - Peter đáp - Khoảng xa sáu dặm. - con bồ câu đưa thư bay mất khoảng sáu phút - Bob - Cho nên Parker Frisbee chỉ mỗi việc về nhà đúng mười hai giờ trưa, và phải chờ lâu để đón bồ cầu và hạt ngọc. - Nhưng làm thế nào con bồ câu lại bị giết chết trong rừng nhà Melody? - Peter bắt bẻ - Nhà Maureen Melody ở phía đông thành phố mà - Peter chỉ lên bản đồ - Phải đường này, phía nhà Frisbee. Vậy con bồ câu hai ngón đâu mà trật đường xa vậy? - Nó chỉ trật đường nếu lẽ ra nó phải về nhà Parker Frisbee - Hannibal di chuyển cây thước để thẳng đường nối liền trại ngọc trai và nhà Maureen Melody - Nhưng nếu nó đến đây, hề trật đường. - Thám tử trưởng đặt ngón tay vào bản đồ, chỉ thành phố nằm phía dưới Rocky vài dặm. - Santa Monica. - Bob . - Blinky hả? - Peter gợi ý. - Nhà Blinky ở Santa Monica - Bob nhắc lại - Blinky thừa nhận điều này khi ở quán Hải Mã... - Vậy nếu con bồ câu hai ngón kia là của Blinky, - Hannibal tiếp - và nếu nó bay về nhà của Blinky tại Santa Monica, nó bay qua khu rừng nhà Maureen Melody. Và vì vậy mà nó bị con diều hâu của Melody giết chết. Thám tử trưởng im lặng hồi đăm chiêu táy máy phần bánh mì thịt còn lại. - Và ràng đây phải là con bồ câu đầu tiên của Blinky bị giết chết như thế - Thám tử trưởng tiếp - Melody có rằng Edgar Allan Poe từng mang về cho ba hạt ngọc trong tháng này. Rất có thể con ác là đó tìm thấy mấy hạt ngọc ấy cột quanh chân mấy con bồ câu chết trong khu rừng nhà Melody. - Nghe rất hợp lý. - Peter đồng tình. Hannibal chau mày đóng quyển bản đồ lại. - Có thể hợp lý, - Hannibal - nếu như Frisbee và Blinky cùng hội với nhau. Nghĩa là ngày họ dùng bồ câu của Blinky, ngày kia dùng bồ câu của Frisbee. Chỉ như thế mới giải thích được thái độ của Parker Frisbee. Ông Frisbee lo lắng về vụ bồ câu của Blinky bị giết chết. Ông ấy tìm kiếm trong khu rừng của Melody vào đêm. Ông ấy bắt gặp mình tại đó và tưởng mình chính là kẻ giết bồ câu. Ông ấy dùng gậy tấn công mình. Hannibal bẻ thêm miếng bánh mì. - Rồi ông ấy nghe Maureen Melody rằng ta giúp ấy. Thế là ông ấy quyết định tỏ thái độ thân thiện. Ông ấy đề nghị hậu tạ nếu ta tìm ra chuyện gì xảy ra với bồ câu của Blinky. Thám tử trưởng lắc đầu, chau mày nhìn mẩu bánh mì thịt cầm trong tay. Cái nhìn này như làm cho thám tử trưởng lơ là. Thám tử trưởng bỏ miếng bánh mì vào miệng. - Nhưng họ thể là người cùng hội với nhau. - Hannibal . - Tại sao lại ? - Bob hỏi - Sao cậu nghĩ hai người cùng làm ăn với nhau? Hannibal nhai hồi rồi mới trả lời: - Nếu là bạn làm ăn với nhau - Hannibal nhấn mạnh - Blinky và Kyoto cũng phải quen biết nhau. Hannibal lơ đãng táy máy thêm miếng bánh mì thịt khác, như con chó giỡn với cục xương. - Và Blinky phải biết nhà Kyoto ở đâu. Blinky phải biết chỗ ở của Kyoto, chứ phải chờ đợi ở quán Hải Mã để chạy theo chiếc xe tải xanh lục của Kyoto làm về để tìm xem Kyoto mới dọn về nhà mới chỗ nào. Hannibal đứng dậy, cho miếng bánh mì thịt vào miệng như để khỏi phải nhìn thấy nó nữa. Hannibal nhìn Bob và Perer. - Mình đề nghị tất cả chúng ta xin phép cha mẹ được qua đêm tại bãi biển Wills. - Hannibal . Hannibal biết có trở ngại gì. Ba Thám Tử Trẻ thường xuyên cắm trại vào mùa hè. Ba bạn thỏa thuận gặp nhau tại kho bãi đồ linh tinh lúc hai giờ chiều. Hannibal nhờ Hans, nhân công của chú Titus, chở ra bãi Wills cùng với xe đạp và túi ngủ. - Rồi sáng sớm mai, - Hannibal - khi Kyoto chạy qua trong chiếc xe tải xanh lục, đường đến trại nuôi ngọc trai, ta sẵn sàng. - Nhưng bọn mình làm gì? - Peter hỏi - theo ông ấy nữa à? - - Hannibal lắc đầu - Ta cố gắng giải vụ bí này cho xong, bằng cách thức đơn giản và thiết thực. Hannibal nhìn xuống bàn viết, tìm nửa bánh mì thịt định để dành ăn tối. Nhưng còn nữa. Thám tử trưởng đột nhiên nhận ra mình vô tình ăn hết. - Ta dùng Cesar để bẫy Blinky! - Hannibal .
Chương 10: Vụ đánh tráo Hannibal xem đồng hồ. Sáu giờ. Đến lúc chuẩn bị. Hannibal chui ra khỏi túi ngủ. Bob và Peter dậy rồi. Peter lom khom cúi xuống chuồng Cesar, vừa vuốt ve vừa cho bồ câu ăn. Bob đưa bánh và sữa cho Hannibal. Thám tử trưởng lưỡng lự. Hay là cứ ăn đại , Hannibal nghĩ bụng. cái bánh gây béo nhiều lắm. Vả lại Hannibal cần lấy sức. Hannibal uống sữa từ từ, để làm mất vị cát trong miệng. Mười phút sau, ba thám tử đá gói xong đồ đạc Hannibal. Giúp Peter bọc cái lồng của Cesar lại bằng vải thưa, dán kín các góc lại, rồi niềng vào yên xe đạp của Hannibal. Bob quàng cái túi du lịch to mềm lên ghi-đông xe đạp mình. Cuộn túi ngủ lại và để cho cân bằng ghi-đông, ba thám tử chạy từ từ xa lộ đến trạm xăng, nơi Peter thu xếp nhờ chàng nhân viên tử tế cho gửi đồ đạc trong vài tiếng. Ba thám tử lại lên xe đạp, chạy khoảng nửa dặm về hướng trại ngọc trai. Ngày hôm trước, Hannibal có nhớ địa điểm rất thuận lợi cho kế hoạch. Hai làn xe đường xa lộ được phân chia bởi dải cỏ rậm rộng lớn ngay chỗ cong, và có rất nhiều lùm cây bên phải con đường, ở phía xa biển. Ba thám tử dắt xe đạp ra khỏi đường, giấu vào bụi cây. Hannibal tháo cái lồng của Cesar ra khỏi xe, để vào chỗ kín trong bóng mát. Bob lấy cái túi du lịch khỏi ghi-đông xe đạp. Cả ba đều cầm theo cái bơm xe đạp khi bước đến khúc cua xa lộ. Ba thám tử dừng lại tại đó, bên trong Bob mở cái túi, lấy ra bịch bong bóng đủ màu đủ hình, loại để trang trí cho các bữa liên hoan. Bob chia bong bóng ra, mỗi đứa khoảng hai chục cái. Ba thám tứ bắt tay vào việc. Ba bạn dùng bơm xe đạp thổi phồng bong bóng lên, rồi cột chặt đầu lại. Chẳng bao lâu ba thám tử có được khối bong bóng to sặc sỡ, chất thành đống như cái tháp bên xa lộ. Hannibal vui mừng thấy rằng có chiếc xe nào chạy ngang qua từ khi ba thám tử bắt đầu thổi bong bóng. Đoạn xa lộ này hầu như có xe cộ lưu thông vào sáng sớm như thế này. Và thêm điểm thuận lợi cho ba thám tử nữa là có tí gió trong ngày hôm nay. Bob mở túi du lịch nữa, lấy ra biểu ngữ bằng vải trắng chuẩn bị tối hôm qua theo chỉ dẫn của Hannibal. Ba thám tử trải dài vải ra giữa hai lùm cây bên đường. đó có dòng chữ đỏ to: HÃY GIÚP CÁC BẠN CHIM HÃY MUA BONG BÓNG Hannibal ngoái đầu lại nhìn chỗ cua xa lộ cách độ hai chục mét, rồi nhìn phía , chỗ bụi cây ngải ló lên ngọn đồi . - Bob trốn đằng kia - Thám tử trưởng ra lệnh - Chỗ đó cậu thấy được cả Peter lẫn mình. Cậu có khăn tay ? - Có - Bob vừa trả lời vừa lấy khăn tay ra khỏi túi quần jean - Mình huơ như thế này Peter ra - Bob - Từ trước ra sau. Như vậy cậu biết là cho qua được. Peter miễn cưỡng gật đầu. Peter cảm thấy rất lo lắng. Cậu chỉ mong mình có thể hoàn thành nhiệm vụ mà làm cho Kyoto nổi điên lên. Theo Peter biết, chàng Nhật rất có thể là võ sĩ karate đai đen. Nếu Kyoto nhận ra Peter là thằng bé từng ở kho bãi đồ linh tinh và nghi ngờ Peter giở trò gì với mình, rất có thể Kyoto ra tay. Peter lấy cặp kính râm của cha ra đeo lên mũi. - Làm sao mình biết Kyoto đến? - Peter hỏi với giọng hơn run. - Ba tiếng huýt sáo nghĩa là xe tải vừa mới xuất trong tầm nhìn - Hannibal trả lời - Rồi huýt thêm hai lần nữa khi Kyoto chạy ngang qua chỗ mình. nhé. - . Hannibal để ý giọng Peter lo sợ. Thám tử trưởng biết Peter thực vai trò khó nhất trong kế hoạch nghĩ ra. Hannibal rất muốn có thể làm thay Peter. Nhưng Hannibal là kẻ mà Kyoto nhìn thấy nhất ở Thiên Đường Đồ Cổ, Hannibal là kẻ mà có lẽ Kyoto dễ nhớ và nhận ra nhất. - Cứ mỉm cười, Peter à - Hannibal cố trấn an bạn - Cứ mỉm cười và chuyện tự nhiên. - Mình gì? - đại cái gì cũng được - Hannibal - Điều này quan trong. Kyoto hiểu tiếng , nên trước sau gì cũng hiểu những gì cậu . - Được rồi. - Peter trả lời nhưng vẫn cảm thấy lo sợ trong lòng. Hannibal liếc nhìn đồng hồ. Cần đến giờ bắt đầu. - Đến lúc rồi. - Thám tử trưởng thông báo. Bob leo lên đỉnh đồi , nằm xuống bụi cây ngải đó, cầm sẵn khăn tay. Hannibal trở về chỗ bỏ xe đạp, núp sau bụi cây bên xa lộ. Hannibal giữ tay cái hộp bên cạnh và cảm nhận được Cesar động đậy trong lồng dưới tấm vải thưa. Peter vẫn đứng tại chỗ cạnh đống bong bóng to tướng. - Hãy giúp các bạn chim. - Peter lầm bầm đọc tấm băng rôn in chữ đỏ - Mình mới là người được giúp. Mặc dù trời khá mát mẻ và nằm yên, nhưng Hannibal cảm nhận được mồ hôi chảy má và làm ngứa mũi. Thám tử trưởng lo lắng cho Peter và thậm chí thể thấy Peter. cả hai thám tử kia đều ở khuất mắt Hannibal. Cậu nhìn chằm chằm phía bên trái xa lộ chờ chiếc xe tải xanh lục. Năm phút. Mười phút Hannibal bắt đầu nghĩ có lẽ xe đến. Vì lý do nào đó, sáng nay Kyoto làm được. Nghĩ đến Peter, Hannibal hầu như thầm mong chiếc xe tải bao giờ xuất . Nhưng rồi nó đột nhiên xuất , chạy đến Hannibal đưa hai ngón tay vào miệng, huýt sáo ba tiếng. Xe tải chạy ngang qua. Hannibal lại huýt sáo hai lần. Ngay khi chiếc xe tải chạy mất qua khúc cua Hannibal đứng dậy, ôm cái hộp vuông sát vào lòng, chạy theo xe.
Chương 10: Vụ đánh tráo (Tiếp) Peter nghe ba tiếng huýt sáo đầu tiên. Peter đưa hai tay lên quanh tháp bong bóng, xô ngã ra đường. Khi nghe hai tiếng huýt sáo tiếp theo, Peter đứng ngập cổ giữa đống bóng bóng, cố thu gom chúng lại, chất chúng thành bức tường nhấp nhô màu mè sặc sỡ chắn ngang xa lộ. Bây giờ Peter nghe tiếng xe tải đến gần. Xe chậm lại, cuối cùng dừng khoảng năm mét cách hàng rào bong bóng Peter dựng nên. Kyoto cúi ra cửa sổ, la cái gì đó bằng tiếng Nhật với Peter.. Peter chú ý đến, mà giả vờ như nỗ lực dọn bong bóng ra khỏi đường , nhưng ra Peter kiểm tra sao cho hàng rào có kẽ hở, để xe thể chạy qua được mà phải đâm qua đám bong bóng bay lung tung. Kyoto bước ra khỏi xe, đến gần Peter, Kyoto dừng lại thắc mắc nhìn Peter. Kyoto đá vào quả bong bóng gần nhất, bong bóng dài xanh, hình xúc xích. Bong bóng nảy lên, đụng vào mũi Kyoto. Kyoto cái gì đó , xua bong bóng ra xa mình. Peter cố gắng nở nụ cười. - Hãy giúp các bạn chim - Peter - Mời chú mua bong bóng. Kyoto lầm bầm cái gì đó bằng tiếng Nhật. Peter vẫn tiếp tục mỉm cười. Cứ chuyện, Hannibal khuyên như thế. Phiền cái là Peter nghĩ ra phải gì và cảm giác như mặt bị căng ra thành nụ cười vô duyên được mấy tiếng rồi. Đột nhiên điều ra trong đầu Peter. Đó là bài hát cũ mà ba của Peter hay hát trong nhà. - Ta nên, - Peter vui vẻ với Kyoto - ta nên bỏ . Ý như cây mọc bên hồ, ta nên bỏ . Kyoto đá vào bong bóng khác, quả tròn màu hồng. Nó bay lên đậu đỉnh mấy quả kia, làm cho hàng rào càng cao hơn. - Ta nên đứng đây và cùng nhau đấu tranh - Peter giải thích với nụ cười rộng, tay chỉ vào băng rôn - Ta nên bỏ . Ta nên đứng lên... Hannibal chỉ còn cách xe tải đậu khoảng chục mét. Thám tử trưởng chạy lề xa lộ. Hannibal rẽ ra mặt đường nhựa, giày thể thao gây tiếng nào trong khi chạy những mét cuối cùng. Phần khó nhất là mở cửa sau xe ra mà Kyoto nghe. Hannibal thầm cám ơn trời là Kyoto tắt máy xe. -... Đấu tranh. Ta nên bỏ . - Peter cao giọng hơn chút. Kyoto mò mẫm lục lạo trong túi quần jean. Mò tìm cái gì. Nụ cười của Peter có vẻ tuyệt vọng hơn. - Y như cây mọc bên nước. - Peter cực nhọc tiếp. Hannibal đến nơi, từ từ, thận trọng xoay tay cầm cửa xe. Nó kêu rít lên. tiếng rít rất , nhưng đối với Hannibal nghe như tiếng hét. Hannibal mở cửa ra. Từ chỗ trốn đồi, Bob nhìn thấy Hannibal cúi vào nhìn bên trong xe. Bob nắm chặt hơn chiếc khăn tay. Đây rồi, Hannibal thấy, để sàn xe hộp vuông bóc lớp vải thưa. Hannibal nhàng đặt hộp của mình xuống bên cạnh, thận trọng lấy hộp kia ra, ôm chặt cái hộp của Kyoto vào ngực. Hannibal đổi tráo Cesar trong cái lồng giống y vào chỗ cũ của hộp đầu tiên. - Ta nên di chuyển... Peter ngưng , giọng như bị xìu xuống và tắt trong cổ họng. Kyoto vừa mới lấy con dao từ trong túi ra, mở lưỡi dao dài bén bóng loáng ra. Hannibal chui ra để đóng cửa xe lại. Có tiếng nổ dù đột ngột. Hannibal nhảy phốc lên như thể cái gì đó ngay dưới chân mình. Con bồ câu trong tay Hannibal kêu lên khẽ. Hannibal đứng lại bất động, chờ hồi. Có tiếng đùng khác. - nên bỏ . - Peter yếu ớt lại. Kyoto lội giữa đám bong bóng, dùng dao đâm vào bong bóng, làm nổ tung từng cái . - Đoàn ở phía sau ta, ta nên - Peter la hét Kyoto với nụ cười kinh khiếp - Đoàn ở phía sau ta... Hannibal khép cánh cửa xe lại, kiểm tra chắc chốt ăn. Hannibal bắt đầu ngược trở về xa lộ, cái hộp của Kyoto ôm chặt trước ngực. - Ta nên bỏ ! - Peter hét lên rồi chạy giữa đám bong bóng như chị gà mái muốn cứu bầy con khỏi con cáo. Peter vừa chạy qua lại vừa tuyệt vọng nhìn về hướng ngọn đồi nơi Bob trốn. Kyoto vẫn đâm chọc vào bong bóng. Giờ làm nổ gần hết nửa bong bóng rồi. Bob nhìn theo Hannibal rút xa khỏi chiếc xe tải . Bob thấy Hannibal quay lại, chạy vài mét, rồi lao vào lùm cây bên hông đường. Bob ngồi dậy, kịch liệt huơ chiếc khăn tay từ sau ra trước. Gần như muốn ngất vì nhõm, Peter nhìn Kyoto đâm thủng những quả bong bóng cuối cùng, nhìn Kyoto leo lên xe, ngồi sau tay lái. Peter bước sang bên đường, ngồi xuống gờ xi măng, nhìn chiếc xe tải chạy qua những xác cao su màu mè bị đâm thủng, bị xì. Peter thở dài úp mặt xuống đầu gối. Hannibal bước ra khỏi lùm cây với cái hộp của Kyoto trong tay, đến chỗ Peter. Thám tử trưởng thành công, làm được điều dự kiến, tráo con bồ câu này với con kia. Nhưng Hannibal hề cảm thấy tự hào. Hannibal biết chính Peter hoàn tất phần khó khăn nhất, nguy hiểm nhất. Peter làm cho xe tải dừng lại và giữ xe lại đủ lâu để Hannibal có thể tráo hai cái lồng bồ câu. - Cậu bình tâm lại chưa? - Hannibal đứng cạnh Peter hỏi. Bob bước xuống ngọn đồi. - Peter ơi, cậu giỏi quá. Cậu làm sao thế? Peter từ từ lắc đâu. - Úi chà - Peter kêu - rút dao ra. Chắc từ nay mình bị căng thẳng thần kinh suốt đời! Peter ngước lên nhìn Hannibal. - Giống như Poe trong bài thơ: bao giờ nữa. bao giờ nữa!
Chương 11: Căng thẳng trở về Hannibal tiu nghỉu đứng bên xa lộ. Hannibal hối hận vì để Peter chịu áp lực thần kinh như thế. Và Bob cũng vậy. Nhưng đồng thời, Hannibal thể cảm thấy đắc thắng. - Ít nhất cũng thành công - Hannibal sau hồi - Kyoto đến trại ngọc trai với Cesar phía sau xe. - Đúng - Peter thở dài - thành công. Tiếp theo là gì? Hannibal gỡ lớp vải thưa ra. Hannibal bỏ lớp vải sang bên, để lộ cái lồng vuông. - Bob ơi giúp mình tay . - Hannibal nhờ. Cả hai cùng mở cửa lồng, thận trọng lấy con bồ câu đưa thư ra. Bob cầm con bồ câu bằng hai tay trong khi Hannibal lấy miếng nhôm và danh thiếp Ba Thám Tử Trẻ từ trong túi ra. Thám tử trưởng xếp tấm danh thiếp lại, bẻ cong miếng nhôm quanh tấm cạc, rồi cài miếng nhôm quanh chân con bồ câu. - Peter ơi, cậu thả bồ câu nhé? - Hannibal nhờ. Hannibal nghĩ giao công việc để làm giúp Peter lo nghĩ căng thẳng nữa. Thám tử phó gật đầu. Bob trao con bồ câu cho Peter. Peter đứng dậy, ôm bồ câu bằng hai tay, dùng đầu ngón vuốt lông vũ bồ cầu. - đến lúc về nhà rồi. - Peter với bồ câu. Peter tung bồ câu lên trời. Con bồ câu vỗ cánh suốt vài giây, bay lượn đầu ba thám tử. - Nó định hướng. - Peter giải thích - Rồi bây giờ, nó mới . Peter đúng. Con bồ câu phóng nhanh như tên lửa, thẳng hướng bờ biển. Gần hai tiếng sau, Ba Thám Tử Trẻ dắt xe đạp vào kho bãi đồ linh tinh. Ba thám tử ghé lấy đồ ở trạm xăng, và phải chạy rất chậm do chất mấy túi ngủ nặng nề giỏ xe. - Các cháu về đây rồi. - Thím Mathilda đón ba thám tử - Thím cứ sợ các cháu ở ngoài bãi biển suốt cả ngày. Chú Titus vừa mới mang đống đồ kia về... Chú Titus vừa mới mang đến đống bản lề, khớp nối cần phải được phân loại và sắp xếp lại. Hannibal thở dài. Nhưng ra Hannibal buồn vì phải làm việc. Vẫn còn hai tiếng nữa mới đến mười hai giờ trưa. Phân loại bản lề giúp Ba Thám Tử Trẻ thấy thời gian trôi qua nhanh hơn và có cớ để ở loanh quanh trong sân kho bãi đồ linh tinh. Ba thám tử bắt tay vào việc trong tình trạng nóng lòng. Đầu óc, và đôi khi cả ánh mắt của ba thám tử, ở bầu trời. Tại ba thám tử luôn lắng nghe, mong chờ tiếng vỗ cánh của bồ câu. Đến mười giờ rưỡi, chú Titus chở thím Mathilda vào trung tâm thành phố mua sắm. Hannibal biết phải mất hai tiếng nữa chú thím mới về. Ba thám tử bắt đầu thoải mái hơn trong công việc. Ba bạn làm càng lúc càng chậm hơn. Đến mười hai giờ trưa, cả ba còn giả vờ phân loại đống bản lề nữa. Ba bạn ngồi xuống đất trong xưởng của Hannibal, ngẩng cổ lên dò xét bầu trời. Chờ đợi. Hannibal xem đồng hồ liên tục, Peter đứng phốc dậy khi có con chim lạ bay nhanh qua, nhưng rồi lại lúng túng ngồi xuống. - Tất nhiên là ta biết chính xác bao giờ Kyoto mới chịu thả Cesar ra. - Hannibal như để trấn an chính mình và cả hai bạn - Có thể Kyoto ăn trưa trước hoặc... Thám tử trưởng ngưng câu . Peter vừa mới lại đứng phốc dậy. Rồi Hannibal cũng nhìn thấy nó. Con bồ câu có bộ lông bóng mượt tuyệt đẹp bay lượn đầu ba thám tử. - Đúng Cesar! - Peter vẫy tay con bồ câu - Cesar ơi! - Peter gọi - Cesar ơi, Cesar! Cesar nhìn thấy Peter, và hạ độ cao, đâm xuống bằng cái vỗ cánh, duyên dáng đậu xuống ngay giữa xưởng. Peter đến bên Cesar trước Hannibal và Bob. Peter ôm con bồ câu lên bằng cả hai tay, gãi cổ nó. - Cesar ơi - Peter khẽ với nó - Cesar dễ thương về nhà rồi. Hannibal xem xét chân con bồ câu. - Ồ - Hannibal kích động reo lên - Xem này. Nhìn xem này. Thám tử trưởng cẩn thận tháo miếng kim loại mỏng quanh chân Cesar. Hannibal mở miếng kim loại ra, thả vật chứa bên trong xuống lòng tay. Hannibal đưa cho Bob vàr xem vật vừa mới tìm thấy. hạt ngọc trai to sáng bóng. - Như vậy là ta có bằng chứng - Hannibal và cầm hạt ngọc trai lên giữa hai ngón tay - Toàn bộ giả thiết của ta về Kyoto, Parker Frisbee, con bồ câu hai ngón... - Tôi lấy cái này. Giọng xuất phát từ cửa vào xưởng. Ba Thám Tử Trẻ giật mình quay lại. Có người đàn ông đứng ngay khoảng hô giữa hai chồng đồ phế thải để sát bên xưởng. Người này mặc áo mưa đen và đeo kính đen. Rất khó thấy gương mặt ông, vì râu ria đen rậm che hết mặt. chậm chạp bước đến, đưa cao tay lên trước mặt. Bàn tay cầm khẩu súng sáng bóng. Peter có cảm giác như khẩu súng chĩa thẳng vào mình. Thần kinh Peter chịu đựng như thế là quá sức trong ngày. Thậm chí suy nghĩ mình làm gì, Peter bước lui sang bên về hướng hàng rào. Gã đàn ông tiếp tục tiến đến Hannibal. - Đưa đây cho tôi, - - hạt ngọc trai kia. Hannibal nhìn khẩu súng mà lo xem xét chân của gã đàn ông. giây lưỡng lự, Hannibal cho hạt ngọc trai vào miệng, dùng đầu lưỡi đẩy sang bên. - Nếu ông đến gần hơn, tôi nuốt. - Thám tử trưởng bằng giọng hơi bị ngắt quảng nhưng bình tĩnh lạ lùng. Tay gã đàn ông run. Nhưng đột ngột lao vào Hannibal, tay với đến cổ họng Hannibal như định tống hạt ngọc ra khỏi họng Hannibal. Bob nhanh nhẹn bước đến, tìm cách tóm vai gã đàn ông, kéo ra khỏi Hannibal. Peter bước lùi thêm bước nữa, xém vấp vào cây chổi. Gã đàn ông tay tóm cổ Hannibal, tay kia huơ về hướng Bob, dùng báng súng đánh vào ngực Bob. Bob đau đớn nhăn mặt nhưng vẫn giữ chặt vai của gã đàn ông mặc áo mưa đen. Hannibal vật lộn với tay gã đàn ông bám chặt hơn quanh cổ. Những vẫn hả miệng và giữ hạt ngọc trai chắc bên má. - Cúi Bob! - Peter la lên. Thám tử trưởng phó bình tâm lại. Bob cúi xuống vừa kịp lúc Peter huơ cây chổi đập mạnh vào sau cổ gã đàn ông. ngã quỵ xuống, súng rơi ra khỏi tay, cặp kính đen rớt xuống. - Ôi, cũng có lúc phải thua chứ. - . vừa hết chữ cuối cùng nháy mắt rất buồn cười. vẫn tiếp tục nháy mắt khi Hannibal bước đến nhặt khẩu súng lên. - Có đạn ? - Thám tử trưởng hỏi. - . Dĩ nhiên là . Tôi khiếp sợ súng ống mà. Bây giờ con mắt phải của gã đàn ông nhắm mở như bị co giật. ràng chế ngự được, đây là cái tật. loạng choạng đứng dây, bước đến chỗ Hannibal. Peter huơ sẵn cây chổi lên cao. - sao đâu - với Peter - Dù sao tôi cũng chán ngấy vụ này rồi. Tôi bắt đầu vụ này chẳng qua vì tôi chơi cá ngựa, rồi thua rất nhiều và buộc phải tìm cách kiếm tiền nhanh. - Lẽ ra ông kiếm được nhiều tiền hơn nếu như có mấy con diều hâu của Maureen Melody - Hannibal - Có lẽ chúng tôi cũng rất may mắn nên con bồ câu có tấm danh thiếp cột ở chân mới bay qua khu rừng ấy được an toàn. Thám tử trưởng lấy hạt ngọc trai ra khỏi miệng, cất vào túi. Hannibal cảm thấy tội nghiệp cho gã đàn ông này. Trông rất lo sợ, toát mồ hôi trong cái áo mưa đen nặng nề. Và chắc chắn phải rất cực nhọc khi đeo bộ ria rậm rạp mắt vào ngày nóng nực thế này. - Sao ông cởi ra - Hannibal tử tế đề nghị - cái bộ râu giả ấy. - Ừ. - Blinky đồng tình. có bộ râu trông như trần truồng và yếu ớt. Trông còn giống Parker Frisbee nữa, nhất là sau khi Hannibal giúp cởi cái áo mưa ra. Nhờ cái áo mưa mà ai thấy được rằng gầy hơn Parker Frisbee rất nhiều. đứng đó, nháy mắt liên tục dưới ánh nắng trong khi Bob và Peter canh chừng , còn Hannibal vào bộ tham mưu gọi điện thoại cho cảnh sát trưởng Reynolds và kể hết câu chuyện cho ông nghe.