Vụ Bí Ẩn Chú Bồ Câu Hai Ngón - Alfred Hitchcock (12 chương)

Thảo luận trong 'Các Thể Loại Khác (Kinh Dị, Trinh Thám..)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. snowbell

      snowbell Well-Known Member

      Bài viết:
      1,358
      Được thích:
      286
      Chương 6: Những vị khách đến từ phương Đông

      Đúng Cesar rồi - Peter - Mình chắc chắn. Lông vũ đuôi nó có những vệt đặc biệt này đây. Ngoài ra, ràng nó nhận ra bọn mình. Đúng Cesar.

      Ba Thám Tử Trẻ tập hợp trong văn phòng tại bộ tham mưu. Cesar trở về cái chuồng to của nó, vui vẻ nhảy nhảy mổ hạt ngô.

      - Parker Frisbee dùng súng gây áp lực để ăn cắp Cesar từ tay mình.

      Thám tử trưởng véo môi dưới mạnh đến nỗi kéo nó gần xuống cằm.

      - Rối vài tiếng sau, lại mang nó về đây, thả nó ra sân này. Để làm gì? Tại sao? Nhằm mục đích gì?

      - Có thể ông ấy hề mang nó trở về đây. - Bob vừa vừa đẩy cặp kính trễ xuống mũi trở lên.

      - Cậu vậy nghĩa là sao? - Peter hỏi - Cesar ở đây mà?

      - Quyển sách về loài bồ câu rằng trong Thế chiến Thứ nhì, người ta dùng bồ câu để đưa thư - Bob giải thích - Khi hành quân tiến lên, người ta cũng phải di chuyển chuồng trại của bồ câu theo. Và người ta phát rằng những con bồ câu đưa thư giỏi quen với cơ sở mới trong vòng hai ba ngày.

      - Cho nên nó bay trở về nhà mới, chứ về nhà cũ - Hannibal gật đầu - Bob ơi, chắc là cậu đoán ra vấn đề rồi đó. Có thể Cesar thuộc Parker Frisbee và ông ấy muốn trả nó về với chủ của nó - Hannibal tiếp rồi chau mày - Mình chưa biết tại sao? Nhưng nếu đúng là ông ấy muốn làm việc này, cách dễ nhất là thả Cesar ra để cho nó tự bay về nhà.

      - Mà bây giờ nhà mày ở đây, đúng Cesar - Peter dịu dàng và thò ngón tay vô chuồng gãi gãi đầu con bồ câu - Thế là mày trở về đây và tao rất vui.

      Peter ngưng khi nghe giọng vang lên từ cái loa.

      - Babal ơi, Babal!

      Giọng của thím Mathilda. Hannibal gắn cái micro ngoài sân để có thể nghe thím gọi khi ở trong bộ tham mưu.

      - Babal, Peter, Bob! Các cháu đâu hết rồi!

      Hannibal thở dài. Lời gọi của thím Mathilda thường chỉ có ý nghĩa: làm việc. Thím Mathilda có việc giao cho ba thám tử làm. Hannibal hy vọng phải đống nẹp sắt khác nữa. Có thể thím chỉ cần giúp tiếp lượng khách mua đông đảo trong ngày thứ bảy.

      Ba Thám Tử Trẻ rời khỏi bộ tham mưu giấu kín bằng ngã ra có tên là Cửa số Bốn, và đến thẳng sân sau kho bãi đồ linh tinh. Ba thám tử vòng qua đống đồ phế thải và đến chỗ thím Mathilda từ phía sau lưng.

      Thím Mathilda giật mình khi Hannibal để tay lên vai thím.

      - Hóa ra các cháu đây - Thím - Thím hiểu nổi các cháu đâu mà khó tìm quá.

      Hannibal cố gắng hết sức để chứng tỏ thiện ý hợp tác.

      - Thím có việc gì giao cho tụi cháu vậy? - Hannibal hỏi.

      Nhưng lần này thím Mathilda gọi ba thám từ ra để giao việc. Có hai người đến tìm ba thám tử, thím bảo, và chờ ngoài cổng.

      Hai người đàn ông đứng gần chiếc xe tải màu xanh lá đậu bên đường. Hai người khoảng ba chục tuổi, thấp và gầy. Cả hai đều mặc áo thun và quần jean bạc màu. Họ đều là người Nhật.

      - Các cậu là Hannibal, Bob và Peter phải ? - người bước lên hỏi.

      Hannibal xác nhận là đúng.

      Người hỏi chuyện quay sang người cùng thứ tiếng gì đó mà Hannibal đoán là tiếng Nhật. Người kia gật đầu rồi cũng trả lời bằng tiếng đó.

      - bạn tôi dây tên là Kyoto và rất muốn được hỏi các câu vài câu - Người thứ nhất tiếp - Nhưng rất tiếc Kyoto được tiếng . Vậy tôi phiên dịch. Đồng ý nhé?

      Hannibal trả lời là được.

      - Câu hỏi thứ nhất. Các cậu có đưa cho người bạn của chúng tôi bức thông điệp viết bằng tiếng Nhật. Các cậu nhờ ấy dịch những gì ghi đó. bạn đó kể lại cho Kyoto đây nghe, bởi vì ấy nhận ra tuồng chữ của Kyoto.

      Hannibal thấy như vậy chưa phải câu hỏi và chờ nghe tiếp.

      - Các cậu tìm bức thông điệp ở đâu?

      Hannibal ngẫm nghĩ câu hỏi này khoảng giây. Hannibal bắt buộc phải trả lời, nhưng nếu trả lời, có thể Kyoto cũng chịu trả lời vài câu hỏi của Hannibal.

      - con chim bồ câu chết - Hannibal - Bức thông điệp được cột ở chân con bồ câu.

      chàng phiên dịch mỉm cười lịch , rồi cầm cánh tay Kyoto dẫn ra trước xe tải .

      Bob nhìn hình bóng hai người Nhật đứng đó, chuyện bằng tiếng của riêng mình. Bob thấy cả hai rất giống nhau. Cũng mái tóc đen suông, cũng hai gò má cao, cũng làn da vàng trắng xanh. Bob chưa chắc gì nếu gặp người ngoài đường nhận ra là Kyoto hay người phiên dịch.

      Hoặc có thể chỉ vì cả hai đều là người Nhật, Bob nghĩ bụng. Có lẽ ra cả hai hề giống nhau. Và có thể cả hai cũng nghĩ rằng Hannibal, Bob và Peter giống nhau. Có thể đối với họ phần lớn người da trắng đều giống nhau.

      Hannibal nghiên cứu hai người đàn ông trong khi cả hai đứng bên chiếc xe tải , cố tìm vài nét khác biệt.

      - Xe tải xanh lục - Hannibal đột nhiên thầm với Bob - Cũng chính chiếc xe mà Blinky chạy theo khi ra khỏi quán Hải Mã. Nếu ta theo chiếc xe đó...

      Hannibal liếc nhìn hai người Nhật. Cả hai vẫn bận chuyện.

      - Máy nhắn tin - Hannibal vội vàng khẽ - Cậu lấy được ?

      - Mình cố. - Bob thầm trả lời.

      Bob bước ra xa Hannibal chút.

      - Dường như thím Mathilda gọi - Bob lớn tiếng để phiên dịch nghe được - Để mình xem thím cần gì.

      Bob bỏ trở vào bộ tham mưu.

      - Câu hỏi thứ nhì - Người phiên dịch và Kyoto quay trở về chỗ Hannibal đứng - Các cậu tìm thấy con bồ câu chết ở đâu?

      Thám tử trưởng cũng suy nghĩ giây trước khi trả lời câu hỏi này. Mặc dù tính tình Hannibal vốn thà, nhưng có lúc thám tử phải biết bóp méo chút. Nhất là khi bảo vệ thân chủ. Và trong vụ mấy chú chim bị chết, chính Maureen Melody kêu gọi Hannibal giúp đỡ. Theo cách nhìn nhận của Hannibal, Maureen Melody là thân chủ của Ba Thám Tử Trẻ. Hannibal có nhiệm vụ phải bảo vệ Maureen Melody.

      - Tụi em tìm thấy con bồ câu chết đường. - Hannibal trả lời.

      - Đường nào?

      - Phía bên kia thành phố.

      Ít nhất như vậy là rất gần . Người phiên dịch lại mỉm cười lịch .

      - Câu hỏi thứ ba. Cậu nghĩ con bồ câu chết do gì?

      - Em biết.

      Điều này hoàn toàn . Hannibal cũng rất muốn biết .

      - Xác nó trông như thế nào? Cậu có nghĩ nó bị ai đó bắn ?

      - - Hannibal lắc đầu - Trông giống như nó bị bắn.

      Hannibal nghe tiếng Bob quay trở ra, băng qua kho bãi đồ linh tinh phía sau lưng.

      - Em nghĩ có thể nó bị xe đụng. - Hannibal gợi ý.

      - Tốt. Cảm ơn.

      Kyoto và người phiên dịch bước trở ra cửa trước xe tải . Bob vừa mới băng qua cổng. Hannibal lao tới. Chạm vào cánh tay của người phiên dịch.

      - Xin lỗi - Hannibal - Cho phép em hỏi câu được ?

      Đến lượt người phiên dịch suy nghĩ trước khi trả lời.

      - Được thôi. - đáp.

      - Bức thông điệp báo “Hôm nay có ngọc trai”. Dù sao bạn người Nhật của Đôn thế.

      - Đúng.

      Bob về tới, đứng bên cạnh Hannibal. Hannibal liếc nhìn xuống, hầu như thấy vật kim loại trong tay Bob. Máy nhắn tin.

      - Như vậy nghĩa là sao? - Hannibal hỏi - “Hôm nay có ngọc trai”.

      Khi thích, Hannibal diễn kịch rất giỏi và vai thành công nhất là giả khờ.

      - Dường như có nghĩa gì cả - Hannibal xong rồi trề hàm dưới xuống khiến gương mặt có vẻ đờ đẫn - Ngọc trai nào? Và tại sao lại có hôm nay?

      Hannibal thúc khủy tay vào Bob, rồi bỏ Bob bước ra phía trước xe tải . Người phiên dịch và Kyoto theo Hannibal.

      - Em rất mong giải thích giúp. - Hannibal với người phiên dịch.

      Người phiên dịch nở nụ cười lịch .

      - Rất đơn giản - người Nhật trả lời - bạn Kyoto đây là người làm vườn. ấy có nông trại trồng rau cải gần bờ biển. ấy bán rau cải cho cái chợ Nhật và người mối ở chợ cần biết Kyoto bán những thứ rau gì ở chợ.

      Hannibal lắng nghe với ánh mắt vẫn đờ đẫn. Hannibal nhìn Bob vòng ra sau xe. Hannibal nhìn thấy Bob cúi xuống, thò tay nhanh ra sau thanh bảo hiểm.

      - Cho nên Kyoto bắn tin ra chợ bằng bồ câu đưa thư - phiên dịch - Kyoto bảo “Hôm nay có nhiều cà rốt”. Hoặc “Hôm nay có cần tây”. Nhờ vậy mối ở chợ biết có gì để bán.

      Hannibal nhìn thấy Bob đứng dậy và đưa cánh tay phải lên. Bob còn cầm vật kim loại trong tay nữa.

      - Em hiểu rồi - Thám tử trưởng trả lời bằng giọng khờ khạo nhất - Và Kyoto có trống ngọc trai nữa à?

      Người phiên dịch cười.

      - Ngọc trai ở đây là tên của giống củ hành - giải thích - Hôm nay có ngọc trai nghĩa là hôm nay có củ hành ngọc trai.

      - Ồ thế à, cám ơn .

      Hannibal tiếp tục có ánh mắt đờ đẫn trong khi Kyoto và phiên dịch leo lên xe chạy . Cậu đứng yên cho đến khi xe đến khúc quẹo.

      - Nhanh lên Bob ơi - Thám tử trưởng - Máy dò đâu?

      Bob bỏ thiết bị theo dõi ngay sau cổng. Bob ra lấy, mang đến cho Hannibal. Đó là cái hộp , có mặt đồng hồ và ăng-ten vòng. Trông y như cái radio cũ. Mà trước khi là cái radio Hannibal chuyển hóa radio thành thiết bị dò tìm, Hannibal bật lên.

      Bíp-bíp-bíp.

      thanh vang lên ngay từ máy theo dõi. Máy bắt tín hiệu từ máy nhắn tin điện tử mà Bob gắn bằng từ lên sau xe tải .

      Hannibal xoay ăng-ten hướng nam.

      Bíp-bíp-bíp. Bây giờ nó kêu to hơn.

      - Họ ra hướng bờ biển - Hannibal - Ta theo .

      Peter lấy sẵn ba chiếc xe đạp ra ngoài cổng. Hannibal cột dây máy dò vào ghi-đông xe đap. Ba thám tử lên xe rồi đạp nhanh.

      Hannibal lái bằng tay Hannibal dùng tay kia để xoay ăng-ten máy dò sang phải, trái hoặc thẳng phía trước. Nhờ nghe tiếng kêu bíp bíp to hơn hoặc hơn, Hannibal biết được chiếc xe tải rẽ hướng nào.

      Tín hiệu của máy nhắn tín chỉ đường cho ba thám tử khi ba bạn vẫn trong vùng bán kính dặm cách xa nó. Ba bạn có thể theo chiếc xe tải sợ bị phát .

      Hannibal nghĩ có khó khăn rắc rối gì để theo kịp xe. Hannibal còn nhớ tiếng động cơ xe kêu yếu như thế nào khi leo dốc đồi đến quán Hải Mã.

      Trong khi đạp xe, dò nghe tiếng bíp bíp bằng ăng-ten, thám tử trưởng hy vọng chiếc xe tải quá xa.

      Hannibal ngại đạp xe, vì biết vận động rất tốt - để giúp giải quyết bữa ăn sáng quá thịnh soan lúc sáng nay - nhưng Hannibal hy vọng chiếc xe chạy tận San Francisco hay nơi xa nào đó khác.

      Củ hành ngọc trai, Hannibal nghĩ bụng. Có lẽ Kyoto và người phiên dịch kia cho rằng Hannibal ngu đần nên mới hy vọng Hannibal tin chuyện này. Nhưng hai người Nhật kia lại dùng đến chuyện vớ vẩn như thế để giấu điều gì?
      Last edited: 26/5/15

    2. snowbell

      snowbell Well-Known Member

      Bài viết:
      1,358
      Được thích:
      286
      Chương 7: Vạch mặt kẻ giết hại bồ câu

      - Sao? - Peter la lên.

      - có gì quan trọng đâu. - Hannibal lắc đầu trả lời.

      Thám tử trưởng biết là cố sức chuyện trong tiếng huýt tiếng kêu chói tai, tiếng líu lo, tiếng qua kêu vang dội khắp khu rừng hai bên là vô ích.

      là cuối giờ chiều Ba Thám Tử Trẻ đạp xe đạp lối vào nhà bà Maureen Melody.

      Sau khi rời khu Tiểu Tokyo, Hannibal gọi điện thoại cho bà Maureen Melody và sắp xếp để đến gặp bà vào sáng hôm sau. Nhưng khi ba thám tử ra khỏi kho bãi đồ linh tinh lên đường đến nhà bà Melody, thím Mathilda chặn ba bạn lại, bắt trở về làm việc.

      Trời mưa suốt đêm và thím Mathilda muốn sân phải được lau sạch nước. Rồi đống tủ lạnh cũ và lò nướng mà chú Titus thu mua được cần phải lau chùi sạch . Những công việc này chiếm dụng nhiều tiếng đồng hồ trong số thời gian quý báu mà lẽ ra ba thám tử có thể dùng để giải vụ bí lũ chim bị giết hại của bà Maureen Melody.

      Hannibal rùng mình khi đến nhà bà, vì nhớ lại cuộc gặp mặt kinh hoàng trong rừng. Hannibal thầm mong ba thám tử rời khỏi nơi này trước khi trời tối.

      Sau tiếng bấm chuông đầu tiên, bà Melody ra mở cửa ngay. Bà mặc bộ váy nhung đen tay dài. Trong khi dẫn ba thám tử vào phòng cách , bà liên tục dùng khăn ren chậm nước mắt.

      - Xem kìa! - Bà vừa vừa nén tiếng khóc và chỉ vào bàn.

      Ba thám tử nhìn theo. con diều hâu chết nằm tấm vải bàn trắng.

      Trong khi Peter bước lại gần bàn, con két vỗ cánh rời khỏi sào, đến đậu vai Peter.

      - ác tâm. - Bà Melody lại khóc nức nở.

      - Ác tâm - Con két theo - Ác tâm, ác tâm.

      Hannibal xem xét con chim chết. xác có dấu hiệu bạo lực. Cùng giống như con diều hâu trước, có lẽ nó bị bỏ thuốc độc, Hannibal giả thiết.

      - Thưa , tìm thấy nó ở đâu vậy? - Hannibal hỏi Maureen Melody cố gắng để kiềm chế xúc động rồi lại lau nước mắt.

      - Mới đây thôi. - Bà khẽ.

      - Nhưng ở đâu?

      - Cũng... - Bà nuốt nước miếng và táy máy xâu chuỗi đeo - cũng ở chỗ như con trước.

      - Ở chỗ bỏ thịt cho diều hâu à?

      Bà Maureen Melody im lặng gật đầu. ràng bà rất đau lòng khi nhắc đến chuyện này.

      Hannibal thông cảm nhìn bà.

      - Cháu rất hiểu lòng , - Hannibal - cháu rất thông cảm nhưng xin hãy cố trả lời vài câu hỏi.

      Bà Melody lại gật đầu. Tay bà vẫn táy máy hạt chuỗi đeo cổ. Dường như bà cảm thấy yên tâm hơn khi chạm vào hạt ngọc trai.

      - Tôi cố gắng. - Bà hứa với giọng cứng rắn hơn.

      - Lúc tụi cháu đến đây trước kia, - Hannibal nhắc - Edga Allan Poe, con ác là dạn người của .

      Thám tử trưởng dừng Hannibal sợ rằng nhắc đến con chim thân bị giết hại khiến bà Melody khóc nứt nở lại. Nhưng bà chỉ gật đầu thêm lần nữa.

      - rằng nó rất giỏi tha đồ. Nó mang về cho các thứ.

      - Ngọc trai - Bà Melody vừa đáp vừa nở nụ cười yếu ớt khi nhớ đến con ác là thân - Nó mang cho tôi ba hạt ngọc trai rất đẹp.

      - còn nó là trong số hai con ác là dạng người.

      - Đúng. Con kia là Ralph Waldo Emerson.

      - Con này có mang đồ về cho ạ?

      - Thỉnh thoảng.

      Bà Melody nhét khăn tay vào túi bộ váy như thể cương quyết khóc nữa.

      - Nhưng e rằng Ralph Waldo Emerson bằng góc so với Edgar Allan Poe thương của tôi. Nó chỉ mang về vài mảnh đồ lặt vặt. Rác, đồ bỏ thôi.

      Hannibal đăm chiêu chau mày nhìn con diều hâu chết.

      - Nó có bao giờ mang bức thông điệp nào về cho ? - Hannibal hỏi.

      - Bức thông điệp hả?

      - Những mảnh giấy có viết chữ đó.

      - Dường như có đâu. , tôi chắc chắn là nhớ nếu như có. Nhưng mà sáng nay, nó chỉ mang về cho tôi, các cậu có muốn xem nó mang gì về cho tôi sáng nay ?

      Hannibal gật đầu. Bà Maureen Melody bước sang cái bàn bên hông, quay trở về với gạt tàn bằng thủy tinh. Bà đưa cho Hannibal xem.

      Bên trong gạt tàn là mớ tóc vò thành cục. Hannibal lì lợm lên xem xét. Tóc to sợi, quăn. Hannibal tưởng tượng con ác là quấn mớ tóc thành cục bằng cái mỏ. Hannibal thận trọng cho cục tóc vào túi áo sơ-mi.

      - biết Ralph Waldo Emerson tìm thấy ở đâu phải ? - Hannibal hỏi.

      - E rằng tôi biết - Bà Melody vừa vừa đặt gạt tàn xuống bàn - Mà tôi cũng biết Edgar Allan Poe tìm thấy hạt ngọc trai ở đâu nữa.

      Hannibal nhìn ra cửa sổ. Vẫn còn vài tiếng nữa trước khi trời tối.

      - nào - Hannibal với Bob và Peter - Ta nên xem qua khu rừng lần nữa.

      Rồi Hannibal quay sang bà Melody thêm:

      - Nếu phiền .

      - Dĩ nhiên là được rồi. Tôi rất cảm ơn các cậu và Frisbee giúp. Nhưng tôi theo các cậu đâu, các cậu cứ tự mình. Tôi thể chịu nổi nếu phải ra vườn lần nữa.

      Bà Maureen Melody lại rút khăn tay ra.

      - Tôi rất sợ những gì có thể tìm thấy. - Bà đứt đoạn.

      Bà nhìn theo ba thám tử qua cứa sổ. Con két vẫn đậu vai Peter. Dường như nó muốn theo. Peter hề thấy phiền. Peter bắt đầu mến con két, cũng y như mến Cesar.

      Ba thám tử đứng ở chỗ rải sỏi bên mép bãi cỏ, nơi tìm thấy hình bóng con diều hâu chết. Ở đó có gì để xem cả còn mẩu thịt thừa nào, có vết dấu chân nào.

      - Thôi được rồi - Hannibal hát to lên và dẫn đường vào rừng - Lần này ta hãy chung với nhau.

      - Sáng kiến rất hay - Peter hát đáp ở giọng cao nhất - lỡ bọn mình có chạm trán với Frisbee bực bội.
      Last edited: 26/5/15

    3. snowbell

      snowbell Well-Known Member

      Bài viết:
      1,358
      Được thích:
      286
      Chương 7: Vạch mặt kẻ giết hại bồ câu (Tiếp)

      Ba Thám Tử Trẻ gặp ai cả. Suốt tiếng, ba thám tử mò đường giữa bụi cây rậm, theo những lối mòn chật hẹp đầy bùn, mà phát được gì hay cả.

      Cuối cùng ba thám tử ra đến khu rừng thưa có cỏ. Ở đó yên lặng cách lạ lùng, như thể phần lớn chim chóc tránh khu vực này. Hannibal tìm ra chỗ khô ráo, ngồi xuống. Cậu mệt lả người, chân bị ướt.

      Peter ngồi theo phía sau lưng Hannibal, còn Bob tựa vào cây.

      Ba thám tử nghỉ mệt được khoảng năm phút Peter lơ đãng nhìn theo con chim cổ đỏ mổ đất tìm sâu. Hannibal nghĩ bụng bắt đầu đến lúc phải ra về.

      đột nhiên có ba chuyện xảy ra. Xảy ra nhanh đến nỗi dường như cùng lúc.

      Con két bay khỏi vai Peter với tiếng la khiếp sợ, biến mất vào cây.

      Chim cổ đỏ ngẩng đầu lên và tiến hành vươn cánh ra.

      vật đen rơi từ trời xuống y như quả bom và rơi chính xác vào lưng con chim cổ đỏ.

      Sau đó mọi thứ kết thúc rất nhanh. Con chim cổ đỏ cơ may gì vùng vẫy trong khi bị con diều hâu đen nắm chặt bằng móng vuốt và dừng mỏ ác như dao lam xé xác ra.

      Chỉ trong vòng vài giây, con diều hâu moi được những gì nó muốn từ thịt con chim . Diều hâu bay lên trời nhanh như tên lửa, bữa ăn tối lòng thòng từ hai chân. Con chim cổ đỏ chỉ còn đầu, chân và vài lông vũ vẩy máu.

      Suốt phút thám tử nào lên tiếng. Con két lại bay từ cây xuống đậu vai Peter.

      - Ác tâm - Con két bằng giọng cao thé - Ác tâm. Ác tâm.

      - Mi đúng - Hannibal đồng tình - Dù sao, bây giờ ta cũng biết được kẻ nào giết hại con bồ câu hai ngón.

      - Và tại sao có kẻ bỏ thuốc độc diều hâu - Bob gợi ý - nghĩa là có thể để ngăn cho diều hâu giết hãi thêm bồ câu đưa thư nữa.

      - Đúng - Hannibal vừa đáp vừa lấy mớ tóc đen xoắn ra khỏi túi nhìn - Nhưng ta vẫn chưa biết ai đầu độc diều hâu. Hoặc ai dùng gậy đập chết Edgar Allan Poe.

      Hannibal dứng dậy.

      - Dấu chân - Hannibal đăm chiêu - Tối hôm qua mưa nhiều lắm, hẳn phải có dấu chân đâu đó. Chắc là ta chưa tìm thấy thôi.

      Thám tử trưởng liếc nhìn mặt trời.

      - Nào, - Hannibal - trời vẫn còn sáng khoảng tiếng nữa. Lần này ta chia nhau ra tìm từng lối mòn, từng đất chỗ bùn.

      - Nếu tìm thấy được cái gì đó đó, - Bob hỏi - lần này làm thế nào để báo hiệu cho nhau đây?

      - Cứ hát to bài “Cầu Thượng đế ban phước lành cho nước Mỹ”. - Hannibal căn dặn.

      Peter hát thử vài câu để bắt nhịp cho đúng, rồi gật đầu. Ba Thám Tử Trẻ chia nhau ra vào rừng tìm dấu chân.

      Mười lăm phút sau, Peter là người đầu tiên tìm thấy dấu chân. Hai dấu giày rất ràng nằm ngang con đường mòn mà Peter .

      Peter dừng lại, nhìn xuống. Trời bắt đầu bớt sáng. Khi sắp hoàng hôn, chim chóc im ắng hơn, ở mình trong rừng như thế là rùng rơn, Peter nghĩ bụng.

      Peter há miệng ra chuẩn bị hát.

      Peter nhớ nổi giai điệu. Lúc còn ở khu rừng thưa, Peter nhớ rất . Nhưng bây giờ, khi cần, cậu còn nhớ phải hát như thế nào.

      - “Cầu Thượng đế ban phước lành..” - Peter hát thử nhưng đúng - “Cầu Thượng đế ban phước lành...”.

      - “Cầu Thượng đế ban phước lành cho nước Mỹ” con Két nhớ rất giai điệu.

      - Cám ơn mi nhé - Peter vuốt lông két - “Cầu Thượng đế ban phước lành cho nước Mỹ” - Peter hát hết công suất - “đất nước ta mến”.

      Có lẽ Hannibal và Peter cùng ở khá gần đó. phút sau cả hai đến với Peter. Hannibal nhìn dấu giày to mũi chân nhọn. Thám tử trưởng lấy mớ tóc ra khỏi túi, lại xem xét nữa.

      - Hay lắm Peter à - Hannibal - Chắc chắn đây phải là dấu chân của ông Parker Frisbee. Mình nhìn rất kỹ giày ông ấy lúc ta ăn trưa hôm qua. Chân ông ấy , mà ông ấy lại giầy mũi tròn. Cho nên...

      Thám tử trưởng đưa mớ tóc lên.

      Hẳn phải Parker Frisbee bị mắc râu vào bụi cây gai nào để cho con ác là Ralph Wald Emerson tìm thấy.

      Thám tử trưởng dẫn đường ra khỏi rừng đến chỗ để xe đạp. Ba thám từ đứng lại ở lối . Trong nhà bà Maureen Melody có đèn sáng lầu. Hannibal đoán có lẽ bà lên giường và muốn quấy rầy bà.

      - sao - Hannbal với Bob và Peter - Ta cũng chưa có gì để với bà ấy cả. Chỉ là dự đoán thôi.

      - Cậu nghĩ kia là dấu chân của Blinky hả? - Bob hỏi vì nhớ rằng Hannibal có về giày mũi nhọn của Blinky.

      - Đó là phỏng đoán ban đầu của mình - Hannibal thừa nhận - Phỏng đoán thứ nhất là câu giải đáp cho toàn bộ vụ bí này nằm quanh Kyoto.

      - Tại sao? - Peter hỏi.

      - Chính Kyoto viết bức thông điệp ấy, “Hôm nay có ngọc trai” - Hannibal vừa vừa đưa ngón tay mập lên rồi chìa thêm ngón tay mập thứ nhì - Parker Frisbee đến khu Tiểu Tokyo để gặp Kyoto - Hannibal tiếp rồi chĩa thêm ngón thứ ba - Và chính Kyoto là người mà Blinky chờ đợi tại quán Hải Mã.

      - Cùng có lý. - Peter gật đầu.

      - Và nhờ Bob, - Hannibal tiếp - ta biết tại sao Blinky chờ Kyoto. Tại sao Blinky theo Kyoto.

      - Biết à? - Bob hỏi lại vì chưa chắc mình theo kịp.

      - Bởi vì, như cậu suy luận được từ lớp sơn còn mới thùng thư, Kyoto vừa mới dọn tới nhà mới. Và Blinky muốn tìm ra nhà mới, nơi mà Kyoto ở.

      - Để làm gì? - Bob hỏi.

      - Đó chính là điều mà ta phải tìm ra. - Hannibal thừa nhận Blinky có mối liên quan gì với Kyoto. Còn Kyoto có mối liên gì với ngọc trai.

      Thám tử trưởng im lặng hồi.

      - Ta phải theo chiếc xe tải kia nữa - Thám tử trưởng quyết - Đó là manh mối cụ thể nhất mà ta có.

      - Hay bọn mình tìm tín hiệu máy nhắn tin? - Peter đề nghị.

      Hannibal lắc đầu.

      - Có lẽ giờ này máy nhắn tin hết pin rồi. Mà đến nhà Kyoto, tìm xe thay pin, rủi ro quá.

      Hannibal nhìn thám tử phó.

      - Peter ơi, e rằng đây là việc dành cho cậu đấy. - Hannibal .

      Peter thở dài. Khi có bất cứ chuyện gì có vẻ nguy hiểm, dường như luôn là việc dành cho Peter.

      - Được rồi - Peter miễn cưỡng - Cậu muốn mình phải làm gì đây hả Babal?
      Last edited: 26/5/15

    4. snowbell

      snowbell Well-Known Member

      Bài viết:
      1,358
      Được thích:
      286
      Chương 8: Bí mật của Tokyo

      Sáng hôm sau, Peter thức dậy trước bình minh. Peter thay quần jean, áo thun dây xám tay dài, giày thể thao, rồi rón rén xuống nhà tìm chút gì ăn sáng.

      bàn nhà bếp có cặp kính râm trong hộp. Có lẽ của cha bỏ đó Peter suy nghĩ xem có nên đeo kính râm vào hay . Peter cân nhắc vấn đề này trong khi ăn vài cái bánh và uống ly sữa.

      Nếu đeo kính râm, người ta dễ để ý Peter hay ?

      Nếu Kyoto lỡ nhìn thấy Peter, ông người Nhật có nhớ và nhận ra Peter ?

      Peter quyết định lấy theo cặp kính râm. Như vậy Peter có sẵn để đeo vào nếu về sau thích thay đổi hình dạng. Peter nhét cặp kính vào túi bên trong rồi ra nhà xe lấy chiếc xe đạp đặc biệt.

      Đó là chiếc xe đạp đua có mười số, của ba tặng cho Peter nhân ngày sinh nhật. Peter giữ gìn xe đạp rất kỹ, khi lại hằng ngày dùng xe đạp cũ. Peter chạy được trung bình ba mươi dặm bằng chiếc xe đạp đua, vận tốc cao nhất là bốn mươi.

      Trong khi lấy xe ra và ngồi lên yên, Peter trìu mến vỗ vỗ chiếc xe đạp, y như vỗ con ngựa.

      Mười phút sau, Peter đến khu Tiểu Tokyo, Peter đậu xe đạp bên lề, giữa cây cao, để có thể theo dõi nhà ông Kyoto mà bị phát .

      Rất tốt Peter đến vừa kịp. Chiếc xe tải xanh vẫn đậu lối . Đèn cổng vẫn còn sáng.

      Mặt trời vừa mới mọc lên, Peter nhìn thấy chiếc xe con màu xanh dương chạy ngang qua, dừng bên ngoài trước ngôi nhà. người bước xuống xe, đến chiếc xe tải . Peter căng mắt ra để cố nhìn và ghi nhận cho mọi chi tiết về ngoại hình người đàn ông này. Áo khoác đuôi tôm, quần kẻ sọc, râu ria đen râm Parker Frisbee!

      Peter chắc chắn là ông. Cho dù ánh sáng còn mờ, nhưng thể nào lầm được.

      Frisbee đeo kính đen và xách cái gói vuông to, trông xám xám như được gói giấy báo. Frisbee mở cửa sau xe tải , bỏ gói đồ lên xe.

      Đèn cổng nhà ông Kyoto tắt .

      Frisbee đóng cửa xe tải trở về xe con xanh. Peter tựa lưng vào cây để chờ. Mười phút sau, người đàn ông Nhật bước ra khỏi nhà, đến chiếc xe tải . Peter phân vân. Đây là Kyoto hay người phiên dịch?

      Rồi Peter nhớ lại những gì Hannibal về đây thắt lưng có đồ nghề và quần jean dính vết dầu của người phiên dịch. Người đàn ông bước lối có những thứ đó. Đó chính là Kyoto. Ông mặc quần jean bạc màu và xách hộp cơm trưa bằng sắt.

      Peter kéo xe đạp ra khỏi cây ngồi sẵn yên.

      Kyoto mở cửa sau xe và cũng nhìn qua kính sau. Ông mang hộp cơm trưa leo lên xe, lái ra khỏi lối . Peter đưa xe đạp xuống đường.

      Đến hết lối , chiếc xe tải rẽ phải, dừng lại hồi rồi chạy thẳng về hướng Peter. Peter vội vàng kéo xe đạp ra sau gốc cây.

      Phía bên kia đường, chiếc xe tải chạy ngang qua chỗ Peter đứng. Peter đếm đến mười, rồi chạy theo.

      Peter dễ dàng nhìn thấy chiếc xe tải chạy xuống dốc đồi vào thành phố. Khi ra đến Main Street, Peter giữ khoảng cách an toàn khoảng khu nhà giữ xe tải và mình cho đến khi xe rẽ ra đường chạy ven biển.

      Ra đến đó, xe tải tăng tốc. Peter thích thú cho xe đạp đua lên đến ba mươi, ba mươi lăm, bốn mươi dặm giờ, đạp ở số lớn nhất cách sau xe tải khoảng trăm mét. Trời sáng hẳn khi Peter chạy ngang qua quán Hải Mã, rồi xuống đồi.

      Vài phút sau Peter ngang qua bãi biển Wills. Bãi biển này cho phép cắm trại với điều kiện được đốt lửa trại. Có vài cái lều bãi cát. bước ra khỏi lều, vẫy tay chào khi thấy Peter chạy ngang qua.

      Sau bãi biển Wills hai dặm đường rẽ về xa biển. Peter liếc nhìn những ngọn sóng lớn ở đằng xa. Peter nghĩ bụng ngày hôm nay mà bơi rất đẹp, đột nhiên buộc phải thắng gấp và trượt xe để đứng.

      Đèn sau của xe tải vừa mới chớp lên.

      Peter vẫn ngồi xe đạp, cầm ghi-đông, trong khi xe tải dừng hẳn.

      Peter nhớ Kyoto trông rất khỏe manh. Cậu chợt nhớ ra chính người Nhật phát minh ra môn võ karate. Peter quay đầu xe lại, sẵn sàng bỏ cuộc và đạp trước khi quá trễ.

      Xe tải xanh lục từ từ chạy tiếp, rồi rẽ ra khỏi xa lộ sang bên trái.

      Peter thấy có con đường dẫn ra bến. Cách đó khoảng ba chục mét, con đường kết thúc bằng bãi đậu xe. Phía sau bãi đậu xe là hàng rào là cụm những ngôi nhà chòi gỗ.

      Chiếc xe tải xanh lục vào bãi đậu xe. Đứng né bên đường xa lộ để núp phía sau bụi cây gai, Peter nhìn theo Kyoto xuống cùng hộp đồ ăn trưa, bước ra sau xe.

      Peter thấy ông người Nhật mở cửa sau xe ra, lên vào trong xe, đóng cửa lại.

      Kyoto ở trong đó thời gian mà Peter cảm thấy rất dài, nhưng ra chỉ có vài phút. Peter thắc mắc biết Kyoto gì trong đó. Thay đồ à?

      . Khi bước ra, Kyoto vẫn mặc quần jean bạc màu. Kyoo cầm hộp ăn trưa trước mặt bằng hai tay đến cổng hàng rào.

      người đàn ông mặc đồng phục bước ra khỏi nhà chòi gỗ. Ông này đeo súng bên hông, nhưng phải là cảnh sát bình thường. Có lẽ là bảo vệ, Peter đoán. Người bảo vệ mở cổng ra, Kyoto bước vào bên trong. Người bảo vệ đóng và khóa cổng lại.
      Last edited: 26/5/15

    5. snowbell

      snowbell Well-Known Member

      Bài viết:
      1,358
      Được thích:
      286
      Chương 8: Bí mật của Tokyo (Tiếp)

      Peter chui vào sâu hơn trong bụi gai khi xe tải có cần cẩu chạy đến xa lộ và rẽ xuống con đường . Có hai người Nhật ngồi sau xe. Thêm hai người khác nữa bước xuống từ buồng lái khi xe tải dừng ở bãi đậu xe. Tất cả đều cầm hộp ăn trưa. Bốn người đàn ông Nhật bước đến cổng và cùng được người bảo vệ có vũ trang cho vào.

      Chỗ này là chỗ gì đây? Peter tự hỏi. Ngoại trừ nhà chòi gỗ, thấy gì khác. Phía sau hàng rào và cụm nhà chòi gõ có khoảng đất bằng phảng trải dài suốt đến biển và bãi cát. Dường như có gì mọc khoảng đất này.

      Nhưng rồi Peter phát rằng đó phải là đất. Mà là nước. khu biển nhân tạo rộng lớn nằm sâu trong đất liền, chia cách với bãi biển bằng cái đập đá. Có những bờ gỗ cao chéo qua chéo lại mặt nước như bàn cờ. Những lối lát thanh gỗ mỏng cao cách mặt nước khoảng hơn chục phân.

      Peter thấy mấy người Nhật chạy tán loạn những gờ gỗ cao mặt nước cúi xuống, kéo lên những cái gì đó trông như lồng sắt. Peter thể nhìn thấy trong lồng có gì, nhưng người Nhật lom khom như lục lọi những gì chứa trong đó.

      Peter còn biết được ai trong số đó là Kyoto nữa, nhưng Peter đếm được năm hình bóng lúi húi nên hẳn Kyoto là trong số người đó.

      Peter đứng núp trong bụi cây thêm nửa tiếng nữa. có gì xảy ra. có gì thay đổi. Thỉnh thoảng bảo vệ tuần tra dọc theo hàng rào. Có ít nhất ba người bảo vệ.

      Bây giờ Peter nhìn thấy rất . Công nhân kiên nhận lom khom mấy cái lồng sắt. Thỉnh thoảng, họ thả cái lồng trở xuống nước, kéo cái khác lên.

      Mòng biển và bồ câu lượn qua lại đó. Nhưng điều đó có gì là bất bình thường cả. bãi biển nào cũng có mòng biển và bồ câu.

      đến lúc về báo cáo, cuối cùng Peter quyết định. Peter nhớ có thấy trạm xăng xa lộ cách đó khoảng dặm. Cậu kéo xe đạp ra khỏi bụi cây, đạp đến trạm xăng với vận tốc cao nhất.

      Tại bộ tham mưu, Hannibal trả lời điện thoại ngay Peter trình bày nơi mình ở, cách bãi biển Wills khoảng dãi. Peter chờ Hannibal và Bob lại trạm xăng.

      Khi ra khỏi buồng điện thoại, Peter ước tính Hannibal và Bob mất khoảng tiếng để đến. Peter mua lon nước ngọt và thanh sôcôla, rồi tìm chỗ bóng mát để chờ.

      - Xe ngon quá.

      nhân viên trạm xăng ngang qua khen chiếc xe đạp đua của Peter. Peter cảm ơn. chàng nhân viên, chỉ hơn Peter khoảng hai ba tuổi, cũng rất thích xe đạp. chàng thân thiện chuyện với Peter về các kiểu, các đời xe đạp. Mãi hồi Peter mới nghĩ ra rằng có thể chàng này cung cấp thông tin có ích cho mình.

      - Cái chỗ kia, - Peter - có hàng rào kín và bảo vệ là chỗ gì vậy?

      - Theo những gì mình nghe được, - nhân viên trả lời - đó là trại nuôi trai. tay Nhật giàu sụ nào đó mua chỗ đó cách đây vài năm. Ông ta cho đào đất, rồi cho nước biển tràn vào. Nghe họ nuôi trai trong đó.

      Xe cộ đến nhiều hơn và nhân viên bận đổ xăng cho đến khi Hannibal và Bob đến.

      Thám tử trưởng chảy mồ hôi và thở hổn hển sau chuyến đạp xe dài, nhưng chịu uống nước ngọt.

      - Nhiều calôri quá. - Hannibal giải thích rồi ra vòi nước để giải khát.

      Sau đó Peter lôi hai bạn ra góc, kể lại tất cả những gì xảy ra, tất cả những gì biết được từ sáng đến giờ.

      - Trại nuôi trai. - Hannibal đăm chiêu lặp lại khi Peter xong - Bảo vệ. Parker Frisbee. gói xám to vuông. Cậu giỏi lắm, Perer à.

      - Ừ, nhưng như vậy nghĩa là sao hả Babal? - Peter hỏi.

      Thám tử trưởng trả lời.

      - Ta hãy cố gắng tìm chỗ núp cho kín để theo dõi những gì sắp xảy ra tiếp theo. - Hannibal lại đề nghị thay câu trả lời.

      Ba Thám Tử Trẻ chạy hàng đến ngã ba, giấu xe đạp vào bụi cây, nằm xuống để quan sát con đường hẹp và cổng ở cuối đường.

      Hannibal có mang theo ống nhòm. Hannibal chỉnh tiêu cự ống nhòm vào nhóm công nhân lom khom xuống những cái lồng sắt.

      - Đúng là con trai trong mấy cái lồng kia - Thám tử trưởng - khó biết họ làm gì, vì phải nhìn qua hàng rào, nhưng dường như họ mở vài con ra.

      Bây giờ mặt trời lên cao sáng chói. Pete ước mình có mang theo lon nước ngọt khác từ trạm xăng Peter đeo mắt kính đen vào, nằm ngửa ra, nhắm mắt lại.

      Đến mười hai giờ trưa, người bảo vệ thổi tu huýt. Công nhân Nhật ngưng tay để ăn trưa. Họ nghỉ tại chỗ những gờ gồ, ngồi giữa nắng, ăn trong hộp đồ ăn.

      Mòng biển và bồ câu quay quẩn bay lượn quanh họ, hy vọng có được miếng đồ ăn thừa. Nhóm người Nhật đuổi chúng . Cuối cùng bầy chim bỏ cuộc, cất cánh lên cao, bay mất.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :