Vụ Bí Ẩn Chú Bồ Câu Hai Ngón - Alfred Hitchcock (12 chương)

Thảo luận trong 'Các Thể Loại Khác (Kinh Dị, Trinh Thám..)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. snowbell

      snowbell Well-Known Member

      Bài viết:
      1,358
      Được thích:
      286
      Chương 3: Tiếng kêu cứu

      Parker Frisbee - Hannibal lặp lại khi ba thám tử trở ra xa lộ yên tịnh - Đó là tên cửa hiệu trang sức Main Street.

      Hannibal đạp lên phần cỏ, rồi xuống xe. Bob và Peter theo.

      - Các cậu có biết mình nghĩ gì ? - Peter - Mình nghĩ bà Maureen Melody đúng. Nên thả Cesar ra khỏi lồng. Nó bay về nhà và quên tất cả.

      Đây đúng là điều mà Hannibal lo ngại Peter có thể suy nghĩ. Xét theo cách nhìn của Cesar có lẽ Peter đúng. Nếu mở lồng ra, Cesar có thể bay tìm lại bầy chim ruột thịt của nó.

      Nhưng xét theo cách nhìn của Ba Thám Tử Trẻ, thả cho Cesar bay mất là điều tồi tệ nhất mà ba thám tử có thể làm. Đối với Hannibal, Cesar chỉ là chú chim bồ câu, mà còn là manh mối, manh mối duy nhất của ba thám tử về vụ bí kỳ quặc rất hấp dẫn này.

      Hannibal nhớ đến máy trả lời điện thoại tự động ở bộ tham mưu. Nếu chính kẻ chạy chiếc xe tải xanh lục hoán đổi hai chú chim bồ câu đêm hôm qua, sớm muộn gì Blinky cũng gọi. Blinky đòi lại chú chim bồ câu đưa thư hai ngón. Hannibal muốn có mặt khi Blinky đến nhận con bồ câu. Thám tử trưởng muốn quan sát nét mặt của Blinky khi ông thấy ba ngón chân chân trái của chim bồ câu.

      Hannibal muốn xem Blinky có nhận ra Cesar hay .

      - Mình đề nghị ta ghé qua gặp Parker Frisbee - Thám tử trưởng - Dù gì cũng đường trở về nhà.

      Hannibal nhìn Bob, hy vọng Bob tán thành. Bob lại.

      - Thôi được - Peter miễn cưỡng đồng tình - Parker Frisbee ơi, ba thám tử đến đây!

      Frisbee là cửa hiệu trang sức sang trọng đắt tiền nhất ở Rocky. Cửa kính chưng tràn lan những chiếc đồng hồ đeo tay và nhẫn cưới, mà chỉ có hàng chuỗi ngọc trai độc nhất để cái đế phủ nhung đen, hai bên là hai trâm cài áo kim cương lấp lánh dưới ánh nắng như để “Quý khách thích chúng tôi à, mời quý khách vào xem bên trong”.

      Bên trong có vài hộc kính giản dị chứa những bộ trang sức còn đắt tiền hơn nữa.

      người đàn ông đứng sau hộc kính. người thấp, hơi vạm vỡ, mặc áo đuôi tôm đen và quần sọc ủi thẳng ly. Có lẽ ông ấy còn mặc áo trắng có cổ cứng hồ và đeo cà-vạt lụa. thể nào chính xác. Những gì ổng mặc quanh cổ bị bộ râu rậm đen che giấu hoàn toàn. Phần lớn gương mặt ông cũng bị râu che giấu.

      Chỉ có mũi và mắt lên trong rừng râu che phủ cằm, môi và hầu như cả hai má ông.

      - Xin chào. - Ông khi Ba Thám Tử Trẻ bước vào.

      - Xin chào. Chú có phải là ông Parker Frisbee ạ?

      - Phải.

      Hannibal giải thích rằng cả ba có quen với bà Maureen Melody. Mắt ông Frisbee sáng lên khi nghe tên bà. Thám tử trưởng tiếp rằng bà Melody có rằng ông Frisbee là chuyên gia nuôi bồ câu, Hannibal muốn hỏi xem ông Frisbee có thể giúp nhận dạng con bồ câu Racing Homer Bỉ mà ba thám tử tìm thấy.

      - Ồ ra tôi phải là chuyên gia gì đâu - Ông Frisbee khiêm tốn nhún vai - Tôi từng nuôi vài con bồ câu và tôi thích luyện bồ câu đưa thư, nhưng theo kiểu nghiệp dư thôi. Tôi bỏ nuôi bồ câu từ lâu rồi.

      Ông liếc nhìn cái lồng trong tay Peter.

      - Bồ câu trong đây hả?

      - Dạ phải. - Peter vừa trả lời vừa đưa Cesar lên cao cho ông Frisbee nhìn hơn.

      Ông Frisbee im lặng xem xét Cesar suốt hai phút.

      - Các cậu tìm thấy nó ở đâu vậy? - Ông hỏi - Làm thế nào mà các cậu có được con bồ câu này?

      - Có người bỏ nó lại trong sân nhà cháu. - Hannibal trả lời vì quyết định để Blinky ngoài cuộc.

      - Ai?

      - Tụi cháu biết - Peter trả lời - Tụi cháu phát nó ngoài sân nhà. Vì vậy mà tụi cháu đến tìm chú. Tụi cháu nghĩ có thể chú biết...

      Ông Frisbee lắc đầu... cười.

      - Đây phải là con bồ câu Racing Homer Bỉ - Ông - Hay đúng vừa là nó, mà cũng phải nó. Các cậu biết , đây là con mái, mà người ta luyện cho bồ câu mái đưa thư.

      - Ồ, nhưng mà...

      Dường như Bob định điều gì đó nhưng rồi đổi ý ngậm miệng lại.

      - Vậy chú biết chú bồ câu này, hay đúng hơn là bồ câu này là của ai à? - Hannibal hỏi.

      - thể nào biết được.

      Ông Frisbee lại nhún vai. Hannibal nghĩ ông mỉm cười. Nhưng khó mà biết chắc qua mớ râu rậm kia.

      - Rất tiếc vì giúp gì được các cậu. Cho tôi gửi lời thăm chị Melody nhé.

      Hannibal hứa là nhắn lại rồi cám ơn ông Frisbee dành thời gian tiếp. Ba thám tử trở ra Main Street cùng với Cesar.

      Ba thám tử phải chờ chiếc xe du lịch đen quẹo và chạy , rồi mới lấy xe đạp ra được.

      Hannibal và Peter tiến hành leo lên xe. Bob ngăn lại, ra hiệu dắt xe xe khỏi cửa hiệu nữ trang.

      - Sao vậy? - Hannibal hỏi.

      - Mình chắc lắm - Bob vừa vừa tháo kính xuống lau bụi - Hoặc Parker Frisbee biết gì về bồ câu đưa thư, biết tí gì, hoặc ông ấy láo với bọn mình.

      - Tại sao ông ấy lại láo? - Peter hỏi lại.

      - Mình biết - Bob trả lời rồi đeo kính lại - Nhưng quyển sách mình lấy ở thư viện sáng nay rằng người ta có luyện cho bồ câu mái đưa thư. Có vài bồ câu vô địch thế giới từng là bồ câu mái.

      Hannibal nhin Bob, rồi nhìn đồng hồ.

      - Gần đến giờ ăn tối rồi - Thám tử trưởng - Mình đề nghị ta về nhà, rồi sau bữa ăn tối họp lại tại bộ tham mưu để xem xét lại toàn bộ vụ này.

      - Đồng ý - Peter đồng tình - Nhưng nếu bọn mình vẫn tiếp tục giữ Cesar, mình đề nghị chuyển cái lồng to này vào bên trong bộ tham mưu để cho nó có nơi an toàn mà nghỉ ngơi.

      - Được thôi. - Hannibal gật đầu rồi leo lên xe đạp.

      Đó là việc đầu tiên ba thám tử làm khi gặp lại nhau sau bữa ăn tối. Cái lồng quá to để lọt qua đường hầm vào văn phòng, nhưng Ba Thám Tử Trẻ còn có những lối mật khác để vào bộ tham mưu. trong số đó có tên là Khẩn cấp. , là trèo xuống sợi dây thừng qua cửa sổ mái xe lán.

      Peter trước, trèo lên đỉnh đống đồ phế thải chất cao quanh xe lán. Khi xuống đến nơi, Hannibal và Bob thả Cesar trong cái chuồng xuống theo. Rồi hai bạn tìm cách xếp gọn cái lồng to, và cũng thả xuống luôn. Bob trèo xuống.

      Hannibal là người xuống cuối cùng, kéo đóng cửa sổ mãi lại phía sau. Bob và Peter cho Cesar di chuyển từ lồng sang lồng to hơn Hannibal hầu như nhìn hai bạn. Mắt thám tử trưởng tìm ngay máy trả lời điện thoại gắn vào điện thoại.

      Mắt Hannibal sáng lên gần bằng mắt ông Frisbee. Đèn sáng. Nghĩa là băng ghi có tin nhắn. Chắc là Blinky, Hannibal nghĩ bụng, Blinky gọi. Vậy đúng là kẻ chạy chiếc xe tải xanh lá... Đầu óc Hannibal làm việc điên cuồng trong khi bước đến máy trả lời tự động.

      - Nghe này! - Hannibal vừa vừa bật băng ghi và loa lên.

      Bob và Peter dừng tay, lắng nghe. Hannibal ngồi xuống chiếc ghế xoay để tập trung chú ý nghe kỹ tin nhắn.

      - Cứu! - Giọng phụ nữ kêu lên - Giúp tôi với! Ôi, xin hãy cứu giúp tôi với!

      Maureen Melody gần như hát trong cơn kích động.

      - Có kẻ sát nhân tự do lại! Tôi vừa mới ra ngoài ngay tức và phát cái thi thể chết đáng thương...

      Giọng bà yếu khi bà nén tiếng nức nở.

      - Edgar Allan Poe - Cuối cùng bà ra được - Nó bị đánh chết! Rồi tôi tìm thấy cái thi thể khác nữa. trong các chú diều hâu tuyệt đẹp của tôi. Ôi, xin hãy cứu giúp tôi. Có kẻ giết hại mấy chú chim nhà tôi!
      Last edited: 26/5/15

    2. snowbell

      snowbell Well-Known Member

      Bài viết:
      1,358
      Được thích:
      286

      Chương 4: Nguy hiểm trong rừng

      Khi tìm thấy danh thiếp các cậu, và nhận thấy các cậu là thám tử, - Maureen Melody - tôi cho là điềm báo.

      Ba Thám Tử Trẻ bỏ xe đạp phía sau nhà và ngồi trong phòng cách với bà Melody.

      - Các cậu biết , tôi muốn gọi cảnh sát. - Bà vừa tiếp vừa với tay vuốt ve con két đậu vai - Tôi từng gặp rắc rối với cảnh sát nhiều quá rồi. Cảnh sát thường đến đây rằng hàng xóm tôi than phiền về các bạn chim quý của tôi. hiểu họ có gì để than phiền chứ?

      Có thể hàng xóm của bà thuộc típ thỉnh thoảng thích được yên tĩnh. Peter nghĩ bụng nhưng gì.

      Thám tử trưởng bận xem xét hai xác chim nằm tấm vải trắng bàn. Đầu con ác là bị đập lõm vào như từ cử gậy đánh, nhưng xác diều hâu thấy dấu hiệu bạo lực nào.

      - cho diều hâu ăn gì? - Hannibal hỏi Melody.

      - Dĩ nhiên là cho ăn thịt, - Melody trả lời - diều hâu thuộc giống ăn thịt mà. Diều hâu săn mối rất tài. Chúng cũng tự kiếm ăn. Chúng săn bắt chuột, thỏ và... - Melody hươ huơ bàn tay tròn trịa trắng muốt - và bất cứ gì mà chúng gặp. E rằng đôi khi chúng cũng hư lắm đó.

      - Độc ác - Con két vai Melody kêu - Độc ác, Độc ác.

      Hannibal gật đầu.

      - tìm thấy xác con chim ở đâu? - Thám tử trưởng hỏi tiếp.

      - Edgar Allan Poe nằm bên mép bãi cỏ. Khi tôi nhấc nó lên, tôi thấy, tội nghiệp cục cưng của tôi quá, tôi thấy...

      Melody lấy chiếc khăn tay bằng ren trong túi ra, áp lên che miệng, thể tiếp vì quá xúc động khi nhớ lại.

      - Con diều hâu tuyệt đẹp nằm dưới đất - Cuối cùng Melody thốt lên được - Chỗ tôi thường bỏ thức ăn cho lũ diều hâu. Nhưng nó ăn. Nó chỉ nằm đó... bất động.

      Hannibal thông cảm gật đầu.

      - Tụi cháu có thể xem trường được ? - Hannibal đề nghị.

      - Tất nhiên - Maureen Melody liếc nhìn cửa sổ rồi - Tôi lấy đèn pin - Bà tiếp - vì ở ngoài gần tối.

      - Dạ khỏi lấy ơi - Hannibal trả lời - Xe đạp tụi cháu cũng có đèn pha. chỉ cần chỉ cho tụi cháu địa điểm, tụi cháu tự ra đó tìm kiếm kỹ lưỡng.

      Mặt trời lặn, nên lũ chim im lặng. Trong khi dắt xe đạp bật đèn theo Melody qua bãi cỏ, Ba Thám Tử Trẻ chỉ nghe thỉnh thoảng tiếng hú của con cú, tiếng cười chế giễu của con vẹt nào từ lùm cây tối tăm.

      - Edgar Allan Poe nằm ngay đây. - Maureen Melody đứt quảng khi dừng chỗ và chỉ xuống đất.

      Hannibal rọi đèn pha xe đạp xuống chỗ Melody chỉ. Cậu cúi xuống lượm chiếc lông dính máu. Melody rùng mình.

      - Còn diều hâu nằm kia - Bà lại chỉ chỗ khác - Thôi, nếu các cậu phiền có lẽ tôi... có lẽ tôi về nhà nằm chút.

      Bà khoanh tay lại trước ngực, như để ôm mình, rồi bước nhanh về nhà.

      Hannibal hối tiếc gì khi thấy bà , Hannibal lòng cảm thấy thương Maureen Melody, nhưng nỗi đau buồn của bà khiến Hannibal khó tập trung làm việc.

      Hannibal bước đến chỗ Maureen Melody phát xác diều hâu. Ở đó có lông vũ, và cũng có thịt vụn. Nếu bị đầu độc, hoặc con diều hâu ăn hết bữa trước khi chết hoặc, Hannibal nghi là có thể, kẻ đầu độc nó quay lại để dọn sạch thức ăn thừa.

      Hannibal rọi đèn kỹ khắp vòng tròn dưới đất.

      - Dở quá! - Thám tử trưởng đăm chiêu .

      - Cái gì dở quá? - Bob hỏi lại vì hiểu ý thám tử trưởng.

      - Đất toàn là đá à.

      Hannibal muốn giải thích kỹ thêm, vì còn nhiều việc phải làm.

      - Được rồi - Hannibal quyết định - Ta hãy chia nhau ra. Bob, cậu đảm trách phía gần rừng. Peter phía bên này. Còn mình ở giữa. chưa?

      - - Peter đồng tình - Nhưng Babal ơi, trước hết cho mình điều, được ?

      - Điều gì?

      - Bọn mình tìm cái gì vậy?

      - Dấu chân - Hannibal vừa trả lời vừa rọi đèn xe đạp xuống đất trở lại - Ở đây có dấu chân nào bởi vì toàn là đá. Nhưng cách đây vài ngày trời có mưa và giữa cây chắc chắn phải có nhiều chỗ đất mềm. Theo những gì Melody về hàng xóm mình nghĩ ấy có nhiều khách khứa đâu, nên nếu ta tìm thấy dấu chân người, có lẽ chỉ là của sát thủ.

      - Tuyệt lắm - Peter đáp - Vậy ta cố tìm ra dấu chân sát thủ. Sau đó ta làm gì? Đúc mẫu thạch cao dấu chân rồi tìm xem mua giày ở đâu hả?

      Hannibal thở dài.

      - Blinky - Hannibal kiên nhẫn giải thích - Cậu để ý giày của Blinky à? Giày khá to và mút giày nhọn bất bình thường. Bây giờ cậu hiểu chưa?

      - rồi - Bob trả lời - Nếu bọn mình tìm thấy dấu chân có mũi nhọn, hẳn của Blinky. Còn nếu dấu chân có mũi nhọn, bọn mình cũng biết thêm điều gì đó khác.

      - Bọn mình biết là phải của Blinky - Peter gật đầu - Bọn mình phải làm gì nếu phát cái gì đó?

      - Dùng đèn xe đạp để ra dấu hiệu - Hannibal - Ba dài và ba ngắn, cho đến khi cậu thấy hồi .

      Ba thám tử chia nhau ra, mỗi đứa hướng vào rừng.
      Last edited: 26/5/15

    3. snowbell

      snowbell Well-Known Member

      Bài viết:
      1,358
      Được thích:
      286
      Chương 4: Nguy hiểm trong rừng (Tiếp)

      Hannibal hơi cúi mình khi tiến tới từng bước , dùng đèn xe đạp rọi xuống đất thành vòng cung rộng. Rất tiếc, khi chọn khu rừng ở giữa, dường như thám tử trưởng nhận phần có triển vọng nhất. Hannibal ở trong khu vực bụi rậm và lối có sỏi chật hẹp. Có rất ít chỗ đất mềm và có dấu chân nào cả.

      Hannibal tự hỏi biết Bob và Peter có may mắn hơn mình hay , đột nhiên dừng lại. Chùm đèn xe đạp chiếu trúng cái gì đó tối tối trong bụi cây bên phải.

      Hannibal nhìn trân trân hồi, rồi cong gần như gập người lại hăng hái bước đến đó. Hannibal quỳ gối xuống, kéo đèn xe đạp xuống gần hơn.

      Đột nhiên, từ đâu đó trong bóng tối, có tiếng cú kêu rít lên. Tiếng cú kêu hẳn là làm sao lãng chú ý của Hannibal, nhưng nó khiến Hannibal nghe thấy tiếng di chuyển khẽ phía sau lưng.

      Điều đầu tiên mà thám tử trưởng nghe được là tiếng huýt . Theo bản năng, Hannibal nhanh chóng dịch chuyển xa. Khi xà xuống cây gậy nặng vừa hụt mất đầu Hannibal, kêu rít lên khi bay sát bên tai, đập mạnh xuống vai Hannibal.

      Suốt vài giây, toàn cánh tay phải của Hannibal như bị tê liệt vì đau đớn. Hannibal chỉ còn đủ sức thả đèn xe đạp ra. Hannibal ngã xuống, ôm cái đèn xe đạp vào ngực.

      Trong khi Hannibal di chuyển, chùm đèn từ đầu xe đạp quét lên qua cái áo bằng vải dầu rồi dừng lại ngay mặt người lạ.

      Đúng ra là phần của mặt người. Rất . Chỉ có cái mũi và cặp kính đen mà người đó đeo là lên như khu rừng thưa trong đám rừng râu rậm rạp che phủ cằm, môi và hầu hết hai má ông.

      Trong chốc lát, người đàn ông như bị ánh đèn làm tê liệt. Nhưng rồi ông quay , nhào vào bụi cây. Hannibal thể rượt theo ông. Thám tử trưởng loạng choạng đứng dậy, xoa vai cho đến khi đỡ đau chút.

      Khi bớt ê vai, Hannibal quay đầu xe đạp về hướng, dùng tay che rồi mở chùm đèn để ra hiệu theo như thỏa thuận. Ba dài và ba ngắn. Thám tử trưởng cứ làm như thế cho đến khi thấy tín hiệu chớp chớp hồi từ phía Peter.

      - Babal ơi!

      - Đây! - Hannibal trả lời.

      Peter tìm đường giữa bụi cây. hồi sau, Bob cũng đến. Hannibal lại xoa vai trở lại. Cậu vẫn còn đau và thể giấu Bob và Peter.

      - Có chuyện gì xảy ra vậy? - Bob lo lắng hỏi.

      - Parker Frisbee - Hannibal đáp - dùng gây tấn công mình. Cũng may là mình rọi đèn được vào mặt và nhờ vậy làm sợ, bỏ chạy về hướng kia. Bob ơi, cậu có nhìn thấy ?

      Bob lắc đầu.

      - Bụi cây rậm quá, - Bob giải thích - nên mình cũng vào được bao sâu. Nếu ra hướng cổng, qua gần chỗ mình đâu.

      - Cậu có nghĩ nên rượt theo ? - Peter thận trọng hỏi.

      Peter hề thấy thích thú ý nghĩ rượt theo người cầm gậy giữa cây rừng tối tăm.

      - .

      Hannibal cũng thích ý nghĩ này. Ngoài ra, Hannibal chưa làm xong việc làm.

      - Mình có tìm thấy cái gì đó. - Hannibal .

      Hannibal quay đầu xe đạp, rọi đèn vào bụi cây cho đến khi chùm sáng đụng vào vật Hannibal nhìn thấy trước khi bị tấn công. Thám tử trưởng quỳ xuống xem xét. Bob và Peter ngồi xuống canh Hannibal.

      - Úi chà - Peter kêu khẽ - Dường như là...

      - Đúng - Hannibal đồng tình - Đúng vậy. Là chú bồ câu chết.

      chú bồ câu chết cách dã man. Phần lớn đầu và thân bị rứt mất. Chỉ còn mỗi đuôi lông vấy máu, phần cánh và hai cái chân.

      Hannibal đến gần, cầm cái chân bồ câu lên. Có dải nhôm mỏng cột quanh cổ chân. Hannibal tháo ra, cầm gần vào đèn xe của Bob. Dải nhôm được quấn như để giấu cái gì đó bên trong. Hannibal cẩn thận kéo dài nhôm thẳng ra, lấy được mẩu giấy xếp .

      Đó là dải giấy trắng giống như các loại thông điệp bói tương lai thường được nhét trong bánh Tàu. Và cũng y như thông điệp tiên đoán tương lai trong bánh, mẩu giấy này cũng có viết điều gì đó.

      Ba Thám Từ Trẻ nghển cổ cố đọc xem đó là gì.

      - Chịu thua! - Peter kêu.

      Hannibal phải thừa nhận rằng chính mình cũng hiểu. Thậm chí thám tử trưởng đọc ra nổi những chữ viết tay đó là chữ gì nữa. Chữ giống các chữ cái trong bảng mẫu tự tiếng . Thám tử trưởng nghĩ là chữ Hy Lạp. Trông giống...

      - Tiếng Tàu, - Bob gợi ý - hay tiếng Nhật. Mình nhớ đến những quyển sách hoặc báo chí Nhật ở thư viện. Thành phố mình có nhiều độc giả tiếng Nhật lắm, và mình thường cầm sách Nhật cất trở về kệ.

      Peter :

      - Mình có quen người bạn Nhật cùng lớp học bóng chày ở Câu lạc bộ sức khỏe Molibu. Để mình nhờ dịch giúp bức thông điệp này xem.

      Hannibal đăm chiêu gật đầu rồi đưa mẩu giấy cho Peter. Thám tử trưởng cúi xuống, xem xét con bố câu chết lần nữa.

      - Xem kìa - Hannibal kích động kêu - Nhìn cái chân trái của nó .

      Bob và Peter nhìn theo.

      Mặc dù trông hai cái chân của con bồ câu như hề bị kẻ giết nó làm tổn hại gì, nhưng chân trái của nó chỉ có hai ngón.

      Hai giờ sau Petrer trở về.

      - Sao? - Hannibal nhảy nhổm dậy - Bức thông điệp gì?

      Peter mỉm cười đầy bí :

      - Bức thông điệp : “Hôm nay có ngọc trai”.

      Trí óc Hannibal hoạt động thần tốc: Ngọc trai, Diều hâu chết, ác là, Parker Frisbeee... Nghĩa là sao?
      Last edited: 26/5/15

    4. snowbell

      snowbell Well-Known Member

      Bài viết:
      1,358
      Được thích:
      286
      Chương 5: Ván bài lật ngửa

      Như mọi khi, Hannibal mở đầu cuộc thảo luận.

      - Ngọc trai - Hannibal - Ngọc trai xuất trong vụ này hơi bị nhiều quá.

      bồ câu cũng vậy, Peter nhấn mạnh rồi nhìn Cesar nhảy nhảy trong lồng. Bồ câu hai ngón. Bồ câu ba ngón. Bồ câu còn sống. Bồ câu chết.

      - Ngọc trai - Hannibal cương quyết lặp lại - Bức thông điệp rằng “Hôm nay có ngọc trai” Maureen Melody rất thích ngọc trai. Bà ấy có con ác là hay mang ngọc trai đến cho bà.

      - Edgar Allan Poe - Bob gật đầu nhìn vào quyển sổ tay - Lúc bọn mình ở đó, nó nhảy vào phòng khách với hạt ngọc trai trong mỏ. Rồi Melody “Đây là hạt ngọc trai thứ ba mà nó mang đến cho tôi trong tháng này”.

      - Rồi ai đó giết chết Edgar Allan Poe - Hannibal đăm chiêu tiếp - Có lẽ là Parker Frisbee. Mà Frisbee lại là người buôn bán nữ trang, trong đó có ngọc trai. Vậy nếu ngọc trai là vấn đề cốt yếu trong vụ bí này...

      Hannibal thường ăn rất kiểu cách khi suy nghĩ điều gì.

      - Nếu ngọc trai là động cơ hàng đầu, câu hỏi đặt ra là tại sao lại có bồ câu xen vào vụ này. Mối liên quan là ở chỗ nào?

      Hannibal ngưng . Chuông điện thoại reng. Hannibal bật loa lên để nghe người gọi những gì.

      - A-lô. Ba Thám Tử Trẻ nghe đây. - Hannibal .

      - A-lô. Có phải Hannibal Jones đó ? Tôi xin được chuyện với Hannibal Jones.

      Giọng người đàn ông có vẻ lo lắng.

      - Hannibal Jones đây. - Hannibal trấn an ông.

      - Ồ.

      hồi im lặng.

      - Tôi hy vọng cậu vẫn còn nhớ tôi. Chúng ta gặp nhau ở quán Hải Mã cách đây vài ngày. Tôi có để lại gói đồ. ra là tôi bỏ quên gói đồ, khi tôi trở lại quán, hầu bàn rằng có lẽ cậu lấy khi rời khỏi.

      Hannibal dùng tay che phần ống nghe.

      - Blinky. - Hannibal kích động thầm với hai thám tử.

      - A-lô? - Giọng người đàn ông có vẻ căng thẳng hơn - A-lô? Cậu nghe ?

      - Vâng, cháu nghe đây. Cháu nhớ chú rất .

      hồi im lặng nữa, dài hơn.

      - Cậu có giữ ? - Cuối cùng người đàn ông hỏi - Cậu có giữ gói đồ của tôi ?

      - Dạ có - Hannibal trả lời - cái hộp vuông to lớn, có phủ vải thưa. Vẫn còn nguyên vẹn. Tụi cháu giữ hộ chú, nghĩ thế nào chú cũng gọi điện thoại đến.

      - Ồ - Người đàn ông có vẻ nhõm - Cậu tử tế quá, ý tôi là cậu đáng được nhận phần thưởng. Nếu cậu mang cái hộp trả lại cho tôi. Tôi thưởng cho cậu hai chục đô la để đền bù công sức cậu.

      - Cám ơn - Hannibal đáp - Chú muốn tụi cháu mang cái hộp đến chỗ nào?

      - Tôi biết chỗ cậu ở, ý tôi là tôi biết cậu ở tại Rocky, vậy ta gặp nhau ở chỗ nào đó tại Rocky nhé? Chẳng hạn như tại bãi đậu xe Ngân hàng Trustee.

      - Dạ được - Hannibal đồng tình - Lúc nào tiện cho chú?

      - Chín giờ tối nay nhé?

      Hannibal cũng đồng ý với giờ đó luôn.

      - Chín giờ. - Người đàn ông căng thẳng lặp lại.

      - Úi chà - Peter kêu lên khi Hannibal gác máy - Hai chục đô la.

      Dường như thám tử trưởng nghe. Thám tử trưởng véo véo cái môi dưới, đăm chiêu suy nghĩ.

      - Mình vẫn còn giữ khúc vải thưa kia - Bob vừa vừa mở ngăn kéo tủ hồ sơ ra - Cậu có muốn cho Cesar trở về cái chuồng rồi phủ tấm vải lại như cũ ?

      Suốt phút, Hannibal trả lời, nhưng rồi Hannibal lắc đầu.

      - Trước tiên, ta hãy xem xét những gì Blinky - Hannibal lại vừa suy nghĩ vừa lớn tiếng - Ông ấy “Tôi biết chỗ cậu ở”. Rồi ông ấy chỉnh lại là “ý tôi là tôi biết cậu ở tại Rocky”. Và ông ấy có thể biết được điều này nhờ đọc mã vùng số điện thoại danh thiếp của ta.

      - Nhưng mình nghĩ ông ấy lúc ban đầu. Ông ấy biết nhà mình ở đâu.

      - Vậy chính Blinky tráo hai con bồ câu đêm đầu tiên. - Bob .

      - Chính xác - Hannibal đồng tình - Dù sao mình linh cảm là như thế. Vậy Blinky thừa biết mình láo khi toan làm cho ông ấy tin rằng ta chưa mở cái hộp ra. Ông ấy biết mình bịp mà vạch mặt mình. Và nếu ta mang trả cái hộp y như thế này, ông ấy cảm ơn...

      - Và thưởng cho bọn mình hai chục đô la. - Peter nhắc.

      - Rồi mang Cesar mất, giả vờ tưởng là dưới lớp vải thưa đúng là con bồ câu hai ngón. Và ta bao giờ nghe đến ông ấy nữa. Thế là manh mối tốt nhất của ta về vụ bí này mất tiêu!

      - Vậy cậu muốn bọn mình làm thế nào? - Bob hỏi.

      - Chơi ván bài lật ngược với ông ấy - Hannibal đáp - Đối chất ông ấy bằng cách mở hộp ra với Cesar trong đó. Khi đó có thể ta hỏi được Blinky vài câu hỏi. Peter, cậu nghĩ sao?

      Peter gài đầu.

      - Cũng được - Peter dễ dãi trả lời - Mình thấy rất uổng vì lấy được hai chục đô la kia, nhưng có lẽ cậu đúng. Nếu muốn giải vụ bí này, bọn mình cần Blinky giải đáp cho vài điều.

      Bob và Peter phải trở về nhà ăn tối. Trước khi Bob và Peter ra về, Ba Thám Tử Trẻ hẹn gặp nhau tại bãi đậu xe Ngân hàng Trustee đúng chín giờ kém mười tối nay.

      Đúng tám giờ rưỡi, Hannibal cột cái chuồng với Cesar bên trong vào yên sau xe đạp, rồi đạp vào thành phố.

      Ngân hàng nằm ở Main Street, cách xa cửa hiệu của Frisbee. Hannibal rẽ vào khu vực đậu xe phía sau tòa nhà sơn trắng to cao. Có rất ít xe đậu trong bãi sau khi ngân hàng đóng cửa. Khoảng rộng lớn bị chiếm nửa trong bóng tối.

      Hannibal tựa xe đạp vào vách tường ngân hàng, tắt đèn xe, tháo cái hộp ra khỏi yên sau.

      Thám tử trưởng nhìn xung quanh. Chỉ có khoảng nửa chục chiếc xe đậu lẻ tẻ quanh khu vực tối tăm và có người nào cả.

      Hannibal liếc nhìn đồng hồ đeo tay. Chín giờ kém mười lăm. Còn mười lăm phút nữa trước giờ hẹn gặp Blinky. Còn năm phút nữa trước khi Bob và Peter đến. Hannibal quyết định chờ hai bạn ngay lối vào bãi đậu xe, nơi có chút ánh sáng từ đèn đường. Hannibal bước ra đó.

      - Đứng ngay tại chỗ, cậu bé à.

      Giọng xuất phát từ chỗ tối phía sau lưng Hannibal.

      Hannibal tuân theo mênh lệnh và đứng ngay tại chỗ, ôm cái chuồng sát vào ngực.

      - Bây giờ quay lại từ từ.

      Hannibal quay lại, cố gắng cử động chậm.

      Hình bóng người đàn ông di chuyển về hướng Hannibal ra chỗ sáng hơn. Người đàn ông đưa cánh tay phải ra trước mặt, cầm chặt vật gì đó. cái gì đó hơi sáng lên trong bóng tối.

      Hannibal cảm giác lấp lánh này rất giống nòng súng mạ kền. Hannibal rời mắt nổi khỏi nó.

      - Bây giờ đặt cái hộp xuống ngay trước mặt.

      Hannibal cúi người, bỏ hộp xuống đất. Gã đàn ông bước lại gần hơn chút. vẫn cầm súng chĩa vào Hannibal và khom xuống nhìn kỹ cái hộp. Chắc là để kiểm tra chắc xem có bồ câu trong đó , Hannibal nghĩ bụng.

      - Tốt.

      Gã đàn ông đứng thẳng người lại. Hannibal nhìn thấy rất trong chốc lát, Hannibal thấy được cái áo bằng vải dầu sáng bóng màu đen, cặp kính đen, bộ râu rậm che phủ phần lớn gương mặt : Parker Frisbee!

      - Bây giờ quay lại, rồi nằm xuống đất!

      Lần đầu tiên, Hannibal nhận ra rằng giọng gã đàn ông rất trầm và được kiềm chế ký cách bất bình thường. Nghe như rất cố gắng để chuyện. gần như cũng khiếp sợ y như mình và cố che giấu điều này, đó là ý nghĩ nảy ra trong đầu Hannibal.

      Gã đàn ông hung hăng huơ huơ khẩu súng. Hannbal quay lại nằm xuống đất.

      - Để hai tay ra sau lưng.
      Last edited: 26/5/15

    5. snowbell

      snowbell Well-Known Member

      Bài viết:
      1,358
      Được thích:
      286
      Chương 5: Ván bài lật ngửa (Tiếp)

      Trong khi tuân lệnh, Hannibal nghe tiếng sột soạt xé rách. Giống như ai đó xé khúc vải, Hannibal nghĩ bụng. Hoặc... hoặc như ai đó kéo dải băng kéo dài ra khỏi cuộn. hồi sau, Hannibal nhận thấy hai cổ tay mình bị dán chặt lại với nhau ở sau lưng.

      Hannibal ra sức vùng vẫy, vì còn nhớ rất hình ảnh nòng súng lấp lánh. Thám tử trưởng nằm khá yên, hai cổ chân cũng bị cột chặt bằng băng keo.

      Hannibal vẫn nằm bất động khi nghe chân gã đàn ông bước xa dần. Đèn xe sáng lên từ đâu đó phía sau Hannibal. Tay chân bị trói, Hannibal khó mà ngẩng đầu lên nổi, nhưng cố quẹo cổ được chút, cẩn thận. Hannibal nhìn về hướng ánh đèn sáng.

      Xe chuẩn bị lăn bánh. Bóng tối đến gần khiến Hannibal thể nhận dạng được xe. Xe nổ máy chạy ngang qua cách chỗ Hannibal nằm khoảng hai chục mét, rè ra ngoài, biến mất.

      Hannibal nằm đó tự trách mình... Lẽ ra Hannibal phải chờ Bob và Peter. Và lẽ ra Hannibal cũng được dại dột mù quáng bước vào chỗ tối tăm của bãi đậu xe.

      Hannibal nghe tiếng chân bước đến gần chỗ vào bãi đậu xe rồi thấy đèn pha xe đạp.

      - Peter ơi! - Hannibal gọi - Bob ơi!

      hồi sau, Bob và Peter có mặt, nhàng lột băng keo ra khỏi cổ tay cổ chân bạn. Hannibal lăn ngược lại, ngồi dậy. Chỗ da bị lột băng keo hơi rát. Hannibal vừa xoa xoa vừa giải thích với Bob và Peter chuyện xảy ra Peter huýt sáo khẽ.

      - có súng hả?

      - Theo mình thấy đúng là khẩu súng - Hannibal vừa đứng dậy vừa - Dĩ nhiên là mình cầu bắn thử để mình kiểm tra xem có nạp đạn hay . Các cậu có thấy gì ? - Hannibal vừa dùng tay phủi quần vừa hỏi.

      - chiếc xe - Bob lắc đầu - chiếc xe đen.

      Bob chau mày, tháo kính ra, lau chùi bằng tay trái.

      - Và điều buồn cười là mình lại nghĩ đó là xe của Blinky. Mình để ý được chữ cái bảng số xe là MOK. Giống như...

      - Giống như chiếc xe đen mà Blinky lái ra khỏi quán Hải Mã - Hannibal hết câu thay cho Bob - Và giống như...

      Thám tử trưởng dừng lại nửa chừng bởi vì tin chắc lắm. Nhưng thám tử trưởng nhớ chiếc xe đen chạy nhanh qua khi ba thám tử bước ra từ tiệm nữ trang của Parker Frisbee. Hannibal chỉ thoáng thấy chiếc xe và kịp đọc cả ba chữ bảng số xe, nhưng nhớ chắc chữ đầu tiên là chữ M.

      - Vậy bây giờ bọn mình làm gì? - Peter hỏi - Frisbee lấy được Cesar rồi...

      - Rồi khi Blinky đến, bọn mình gì đây? - Bob hỏi.

      Hannibal liếc nhìn đồng hồ. Chín giờ kém hai phút. Hannibal vẫn còn rùng mình khi nhớ khẩu súng.

      - Ta gì với ông ấy cả - Hannibal vội vàng quyết định - Bởi vì ta chờ ông ấy. Ta giải tán rồi gặp nhau tại bộ tham mưu sáng mai.

      “Giải tán” là tín hiệu mà Ba Thám Tử Trẻ sử dụng khi lập tình huống gay cấn. Có nghĩa là tản ra và theo nhiều hướng khác nhau. Ba Thám Tử nhảy lên xe đạp, đạp nhanh về nhà.

      Đêm hôm đó Hannibal rất khó ngủ. Đầu óc Hannibal quay cuồng vì suy nghĩ. Như Peter , ba thám tử bị mất Cesar. Và có được ván bài lật ngửa với Blinky. Cũng có thông tin gì để báo cáo lại với Maureen Melody. Ba thám tử thể nào đến với Maureen Melody rằng mình nghi ông bạn Parker Frisbee của bà giết chết mấy chú chim. Mà ba thám tử cũng chứng minh được điều này. Và tồi tệ hơn nữa, Hannibal nghĩ ra cách giải thích hợp lý nào về việc tại sao Frisbee giết chết EdgarAllan Poe. Nếu như đúng ông ta giết chết chú chim ác là...

      Dường như Ba Thám Tử Trẻ kham nổi vụ này. Bây giờ hy vọng duy nhất là Blinky gọi điện thoại lại để hỏi xem tại sao ba thám tử đến điểm hẹn.

      Dù sao, nếu được như vậy ba thám tử có cơ hội chuyện với Blinky. Khi nghe tin Cesar bị bắt cóc, có thể Blinky ra điều gì đó để ba thám tử dùng làm manh mối điều tra tiếp.

      Có khi lẽ ra ba thám tử nên chờ Blinky ở bãi đậu xe, đó là suy nghĩ hối tiếc cuối cùng của Hannibal trước khi thiếp ngủ .

      ***

      Từ lúc bắt đầu nghỉ hè, Hannibal ăn sáng rất . Bánh mì nướng phết bơ và sữa béo. Thím Mathilda rất lo lắng về việc Hannibal đột nhiên ăn ít lại. Sáng hôm sau, khi thím Mathilda hối thúc Hannibal dùng trứng và jambon, thám tử trưởng quá chán nản nên dám từ chối thím. Hannibal ăn ngấu nghiến tất cả những gì thím dọn ra trước mặt, rồi mới ra kho bãi đồ linh tinh để chờ Bob và Peter.

      Hannibal bước đến xưởng làm việc ngoài trời và lối vào Đường hầm Số Hai, nhìn thấy nó. Nó cũng thấy Hannibal và khệnh khạng bước đến chỗ Hannibal.

      Hannibal cúi xuống, chú bồ câu chịu để cho Hannibal cầm lên, Thám tử trưởng nhìn con bồ câu kỹ, xem xét từng chiếc lông vũ của đôi cánh và cái đuôi bóng mượt. Hannibal nhìn cái đầu xám mượt và hai con mắt lanh lợ của chú.

      Chắc chắn trăm phần trăm. Hannibal nhận ra chú bồ câu đặc biệt này bất cứ nơi nào. thể lầm được.

      Đúng là Cesar.
      Last edited: 26/5/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :