Vụ Bí Ẩn Cầu Vồng Biến Mất - Alfred Hitchcock (18 chương)

Thảo luận trong 'Các Thể Loại Khác (Kinh Dị, Trinh Thám..)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. snowbell

      snowbell Well-Known Member

      Bài viết:
      1,358
      Được thích:
      286
      Chương 13: mưu ghê rợn

      Peter và Hannibal vẫn ngồi trong tầng hầm. Hai thám tử bị trói hai cổ tay và hai cổ chân lại, nhưng bị nhét giẻ vào miệng. Đáng lẽ hai cậu có thể chuyện được, nếu như Hannibal chịu .

      Peter thấy sếp mình tức tối vì đâm đầu vào bẫy đối thủ. Phần mình, Peter nghĩ sếp lầm. Làm thế nào khi nghe "chuyện thần lùn ra trước mắt bà già", mà lại hiểu ra nổi là "vụ băng trộm chuyên nghiệp tấn công ngân hàng?” Peter cũng nhận xét ngay rằng Rawley là thủ lĩnh vụ này. Chuck, béo lùn vai rộng, và Dick, ốm gầy gân guốc, răm rắp tuân lệnh Rawley. Dick, có biệt danh là "Bẻ Khóa", có chiếc răng vàng và ria mép mỏng. nhìn hai thám tử cách đáng sợ.

      - Babal ơi - Peter thầm - Rawley là tên trộm chuyên nghiệp, đúng ? xin vào làm bảo vệ ở đây để có thể tiến hành vụ trộm ngân hàng, đúng ?

      - Đúng, Peter à. Đáng lẽ chúng ta phải đoán ra được ngay từ đầu, bởi vì mình biết hai yếu tố chủ chốt: diện của ngân hàng, kẻ đào dưới đất. Như vậy là đủ để tạo lại vụ này. Thế mà : mình bị sao lãng bởi chuyện thần lùn!

      - Giả như là Sherlock Holmes, ông cũng bị sao lãng thôi. Peter đáp. Này, tại sao đám thần lùn ngồi đánh bài thay vì giúp bọn kia.

      - Chắc là chúng thuộc băng. Chắc là chúng chỉ được thuê để làm cho bà Allward sợ và để biện minh cho tiếng đào đất.

      - Được, mình hiểu rồi. Thế những thần lùn này từ đâu ra? Bộ Rawley tận Rừng Đen để mang chúng về sao?

      - Peter ơi, cậu làm cho mình thất vọng quá. Đám thần lùn này chưa bao giờ đến Rừng Đen cả. Chúng xuất xứ từ những quyển sách thiếu nhi của bà Allward. Mình hiểu ra ngay khi thấy chúng vui đùa ngoài vườn.

      Dường như Hannibal nghĩ rằng mình giải thích xong nhưng Peter vẫn chưa hiểu. Những thần lùn xuất xứ từ sách. Như vậy có nghĩa là sao?

      Tung khi đó, bọn trộm lao động cực lực. Cứ mỗi lúc, có tên chui ra ra khỏi đường hầm bên cạnh xuống.

      - Dick ơi, có còn có ba mét, Chuck thông báo.

      - Khi đó, tao làm cái công việc tinh vi, tên kia đáp. Tao cho mày thấy cách đục két sắc! kém gì công việc của nha sĩ.

      câu hỏi mới nảy ra trong đầu Peter. Cậu quay sang Hannibal, thấy thám tử trưởng, nằm vài cái bao bố, ngủ ngon lành.

      Peter tức giận. Thậm chí Peter xém lay Hannibal dậy. Thiếp ngủ trong khi tình thế nguy kịch như vậy, đúng là quá điềm tĩnh. Nhưng sau khi suy nghĩ hồi, Peter nghĩ rằng đêm còn dài, và hai thám tử cần phải tập trung hết năng lực cần thiết cho đến lúc bọn trộm mang chiến lợi phẩm , khi đánh cắp xong ngân hàng. cách khác, Hannibal tận dụng thời gian: Hannibal nghỉ cho lại sức. Vậy Peter chỉ việc làm theo.

      Peter do dự nữa, cậu tìm chỗ dựa vào tường bê tông, tìm tư thế thoải mái hơn.

      Peter biết mình ngủ được bao nhiêu thời gian nhưng khi thức dậy, Peter cảm thấy sảng khoái. Cổ tay và cổ chân bị đau, cánh tay, chân cẳng bị tê, nhưng đầu óc làm việc rất tỉnh táo.

      Peter mở mắt ra khi nghe tiếng gần bên mình.

      Hannibal ngồi và húp tô súp. Rawley ngồi cái thùng cũ, tâm trạng khá vui vẻ.

      còn nghe tiếng cuốc chim nữa. Đám thần lùn xúm trong góc ăn bánh mì. Chuck và Dick Bẻ Khóa có trong hầm. dây cáp điện to chạy vào đường hầm. Xa xa, có tiếng gừ gừ đều dội đến, giống như tiếng máy khoan: có lẽ hai tên cướp đục thành phòng sắt.

      - Chào Peter, Hannibal khi thấy bạn thức. Cậu ngủ ngon chứ?

      - Ngon lành! Peter đáp. Chưa thấy nệm giường nào êm ấm như thế.

      Rawley phá lên cười.

      - Mấy chú nhóc này ! Rawley kêu. Buồn cười quá! Lúc đầu ta ghét tụi bây, vì tụi bây xen vào chuyện người khác, nhưng bây giờ, khi tụi bây còn phá hại được ta nữa, ta thấy tụi bây cũng dễ thương!

      - Ông đánh lừa chúng tôi dễ dàng quá! Hannibal . Khi thấy mấy thần lùn của ông làm trò khỉ ngoài vườn, tôi nghĩ chính Roger Allward thuê chúng để nhát bà dì. Tôi chỉ hiểu ra mưu kế của ông, khi ông dụ chúng tôi vào nhà hát.

      - Đừng buồn, thằng mập, Rawley trả lời. Nếu tụi bây may mắn, giờ này ta bị cảnh sát đuổi theo rồi. Phải thừa nhận là thằng bạn này khá lắm! Mặc dù thông thường trông nó ngốc nghếch. Mà trong nghề này, vẻ ngốc nghếch là quý lắm. Nếu chịu làm việc chung với ta, trong mười năm ta đào tạo thành trộm ngoại hạng.

      - Chúng tôi rất lấy làm thích về lời đề nghị của ông và chúng tôi xin cám ơn ông, Hannibal phát biểu. Nhưng thà chúng tôi từ chối còn hơn. Chúng tôi cho rằng những rủi ro của cuộc sống kiểu này chỉ dẫn đến thảm họa mà thôi.

      - là thằng nhóc này chuyện y như từ điển mà! Rawley kêu. Thằng mập này, mày mà chịu khó luyện tập, mày trở thành tội phạm siêu đẳng nhất thời đại. Bí quyết nghề bọn tao là phải biết đề phòng tất cả. Y như ta làm kỳ này. Kết quả: ta sống như vua suốt phần đời còn lại, còn mày, do mày chịu làm việc với ta, nên bàn về chuyện xảy ra với mày.

      Peter vặn vẹo người. Peter thích giọng của Rawley.
      Last edited: 27/5/15

    2. snowbell

      snowbell Well-Known Member

      Bài viết:
      1,358
      Được thích:
      286
      Chương 13: mưu ghê rợn (Tiếp)

      - Bạn Peter đây muốn đặt cho ông rất nhiều câu hỏi, Hannibal nhận xét để thay đổi chủ đề chuyện. Ông có đồng ý giải thích cho bạn ấy mưu kế tinh vi của ông ?

      - Sẵn sàng! Rawley kêu. Ê! Thằng nhóc! Muốn húp chút nước canh ?

      lấy chén Hannibal vừa mới uống, rót chút nước canh từ trong bình thủy rồi đưa về cho Peter.

      - Phải giải thích từ đầu, . Tao sinh ra và lớn lên trong khu phố này. Cách đây bốn mươi năm, tao là trong những thần lùn của bà Allward. Ha! Ha! Tụi bây thấy mặt tao có giống thần lùn ? Nhưng phải rằng tao thay đổi khá nhiều. Đấy. Cứ mỗi tuần lần, bà tập hợp tất cả lại nhà bà; bà cho chúng tao ăn bánh, ăn kem, rồi bà đọc sách cho nghe.

      Rawley kể câu chuyện đời mình với rất nhiều chi tiết. Cha làm thợ hồ và có tham gia xây dựng Nhà Hát Ngàn Lẻ Đêm và ngân hàng. hôm, nghe cha về phòng sắt ngân hàng. Cửa hầm bằng thép, tường xây bằng bêtông. Ban giám đốc nghĩ rằng phòng sắt nằm quá sâu, nên có gì phải sợ hết.

      - Nhưng tao, Rawley, tao luôn nghĩ đến điều cha tao , và tao tự nghĩ rằng, nếu xuất phát từ tầng hầm của mụ Allward, dễ dàng đến ngân hàng thôi. Nhưng mụ Allward lại bao giờ rời khỏi nhà.

      Rồi khi nhà hát bị đóng cửa, tao nảy ra ý kiến khác. Tao nghĩ ra là bằng cách đào nhiều hơn, có thể xuất phát từ nhà hát, qua dưới nhà bà Allward và đến cùng chỗ.

      Đúng lúc đó, tao lại bị công lý kiếm chuyện: tao phải ngồi tù. Ngay khi ra khỏi tù, tao thành lập băng . Rồi tao phải loại bỏ những người bảo vệ trước đó, bằng cách gây những tiếng động kỳ lạ. Cuối cùng ông Jordan thuê tao, và bọn tao bắt đầu làm việc.

      Rawley kể tỉ mỉ làm thế nào Dick Bẻ Khóa, Chuck và chính đục được tường hầm, rồi đào về hướng nhà bà Allward. Đất đào lên được chất vào các phòng chứa than để ông Jordan nghi ngờ gì.

      - Vậy là ông Jordan thuộc băng này? Hannibal hỏi.

      - Jordan hả? Làm gì có! Ông ta vô tội như con cừu non mới đẻ. Tao lừa ông ta, y như lừa mọi người. Chẳng hạn như mụ Allward. Tao thừa biết là nếu nghe đào đất, mụ gọi cảnh sát. Nhưng tao cũng biết là mụ tin thần lùn là có . có chuyện gì dễ hơn. Tao cho thần lùn vào nhà mụ. Bọn chúng làm hư sơ sơ sách vở mụ, để gây chú ý. Tất nhiên là tao cho bọn chúng hóa trang thành thần lùn, giống như mụ kể hồi xưa. Tao hy vọng mụ bỏ . Nhưng cả nếu như mụ chịu , tao cũng có gì phải sợ. Giả sử mụ gặp cảnh sát và : “Tôi bị thần lùn quấy phá", người ta đưa mụ thẳng vào bệnh viện, đúng ? Thế là tao được bình yên.

      Rawley phá lên cười.

      - Thay vì làm vậy, mụ lại nhờ tụi mày giúp. Thế là phiền phức hơn, nhưng tao cũng xử lý được mày rồi, phải ?

      - Chuyện gì xảy ra nếu như Roger tin lời bà Allward? Hannibal hỏi. Roger cũng có thể ở lại trong nhà và nghe tiếng các ông đào.

      Rawley trả lời bằng cách nháy mắt.

      - Tao cũng lừa được tên Roger, y như lừa ông Jordan và mụ Allwarđ. Tao thỏa thuận với .

      - Thỏa thuận hả? Peter kêu.

      - Đúng! Tao rằng ông Jordan thuê tao để nhát bà già, để cho bà bán nhà. "Tôi hại bà, tao với thế, tôi chỉ làm cho bà thấy thần lùn thôi". Mà tên Roger lại muốn bà dì bán nhà cho nhanh, nên đồng ý, và mỗi khi mụ Allward đến thần lùn là tên Roger giả vờ tin.

      Rawley có vẻ rất tự đắc.

      - Thấy chưa Babal, cậu đâu có lầm nhiều lắm về Roger, Peter .

      - Sao? Nó đoán ra được cả chuyện này nữa hả? Rawley hỏi. Thằng mập ơi, mày khôn hơn tao nghĩ nhiều. Thôi, đến làm với tao , bọn cảnh sát biết đường nào mà điều tra nữa.

      - Xin phép ông cho tôi suy nghĩ về lời đề nghị của ông, Hannibal trả lời.

      Nhưng có lê Hannibal muốn có được thêm thời gian. Cũng có thể trong thâm tâm, Hannibal cảm thấy thích thú.

      - Tất nhiên, thằng mập, Rawley . Để tao xem Chuck và Dick làm đến đâu rồi. Chắc giờ này, tụi nó đục xong phòng sắt rồi.

      - Còn câu hỏi nữa! Peter kêu. Ông có thể giải thích làm cách nào ông tìm ra thần lùn và làm sao ông bắt họ làm cho ông được ?

      Rawley mỉm cười.

      - Tự chúng trả lời tụi mày. Ê! Đồ lùn! gọi. Ra đây kể chuyện đời cho hai tên tù nhân này nghe .

      chui vào đường hầm.

      thần lùn - râu trắng rối bù, mắt đỏ ngầu hung dữ - ra ngồi chồm hổm gần hai thám tử.

      - Các ngươi gây khó khăn rắc rối cho chúng tôi. Ngươi xém làm gãy cánh tay tôi. Các ngươi phải trả giá về chuyện này. Theo tôi, các ngươi bao giờ trở về từ chuyến du lịch dài mà các ngươi sắp thực .

      Người đàn ông chuyện bằng giọng thé thé, có pha giọng Âu châu . Peter chăm chú nhìn ông ta: mắt đỏ, tai nhọn và nhiều lông, hai bàn tay vĩ đại, đầy đủ tất cả. Làm thế nào mọi người để ý đến sinh thể như thế, trừ phi sinh thể đó sống dưới đất?

      - Ông có phải là thần lùn ? Peter hỏi. Nếu ông là ai vậy?

      Người đàn ông bé cười khẩy.

      - Mày khờ quá, thằng bé ơi! Xem này! Ông nắm lấy cái tai mình, rồi kéo. Peter hoảng hốt nhìn thấy cái tai rời ra khỏi đầu, để lộ dái tai khác, màu hồng và kích thước bình thường.

      Cũng bằng cách đó, thần lùn tước bỏ hai bàn tay lông lá che giấu hai bàn tay của mình, cặp nanh giả bọc răng của mình, cuối cùng, ông đưa tay lên mắt phải.

      - Chỉ còn mắt trái là đỏ! Ông thông báo.

      Đúng vậy: con mắt phải có lại màu xanh tự nhiên.

      - Kính tiếp xúc màu, thần lùn giải thích. Mũi bằng nhựa. Râu giả. Tất cả được thiết kế theo hình ảnh trong sách bà già. Cậu muốn biết ra tôi là ai hả cậu bé? Là người lùn, cậu à. Chỉ là người lùn. Nếu cậu còn tôi là thần lùn, tôi phù phép cho cậu biến thành củ cải đỏ đấy!

      Người đàn ông phá lên cười the thé.

      - Bây giờ, cậu hiểu rồi chứ, Peter? - Hannibal .

      - Mình hiểu là băng người lùn chế giễu bọn mình, Peter trả lời. Phần còn lại, mình phải thừa nhận là có số chi tiết mình chưa nắm được.

      - Chi tiết nào? Hannibal hỏi. Cậu hiểu rằng Rawley muốn đánh cắp ngân hàng bằng cách đào đường hầm qua dưới nhà bà Allward và để loại trừ mọi nghi ngờ, đồng lõa với Roger để làm cho bà Allward tưởng rằng chính bọn thần lùn đào dưới tầng hầm.
      Last edited: 27/5/15

    3. snowbell

      snowbell Well-Known Member

      Bài viết:
      1,358
      Được thích:
      286
      Chương 13: mưu ghê rợn (Tiếp)

      - Đúng cái đó mình thấy rồi, Peter . Cậu đoán ra được lúc nào vậy Babal?

      - Tia sáng lóe lên trong đầu mình, khi thấy đám thần lùn chạy ào về cửa nhà hát, ngân hàng, tiếng cuốc chim, thần lùn, mọi thứ có vẻ có tổ chức.

      - Hơi trễ! Người lùn nhận xét. Bây giờ, kế hoạch của chúng tôi thành công. Chúng tôi vớ món tiền rồi chuồn . Hôm nay là chủ nhật, ai hay biết gì hết, và chúng tôi có được hai mươi bốn tiếng trước mắt.

      - Bà Allward phát chúng tôi biến mất và gọi cảnh sát, Hannibal ra vẻ tự tin.

      - Đừng mong. Bà già ra cùng với cháu rồi. Có lẽ bà nghĩ hai cậu sợ và bỏ trốn. đâu. Mọi thứ đều xảy ra tốt đẹp cho chúng tôi.

      Peter cảm thấy tim muốn ngừng đập trong lồng ngực. Hanmbal định trả lời cái gì đó, Rawley xuất ở cuối đường hầm.

      - Dick đục thủng tường rồi - thông báo - Phải lôi tiền ra khỏi phòng sắt. Hai thằng lùn ra đây giúp bọn tao!

      - Tôi cũng rất muốn đến, để quan sát nghiên cứu kỹ thuật của ông, Hannibal .

      - Sẵn sàng, thằng mập à. Hy vọng mày quyết định làm việc với bọn tao. Mày thấy bọn tao là chuyên nghiệp thứ thiệt!

      cắt sợi dây trói chân Hannibal, nhưng vẫn để hai tay bị cột. Khi đó, thám tử trưởng theo thủ lĩnh băng trộm vào đường hầm. Peter ở lại mình với người lùn.

      - Ha ha! Người đàn ông bé cười khẩy. Bọn tôi chọc phá các người vui lắm. Lúc bọn tôi lên vai nhau để gõ vào kính cửa sổ. Rồi lúc bọn tôi lộn người ngoài vườn. Và lúc dụ các người vào nhà hát nữa chứ?... Phải công nhận rằng các người cũng xém thoát được. Cũng khá!

      - Cám ơn, Peter trả lời. Mà tại sao các ông lại nhất định đòi bắt chúng tôi vậy?

      - Bởi vì, nếu các người nghe chúng tôi đào, có thể các người gọi cảnh sát. Như vậy chúng tôi thích chút nào, nhất là vào ngày trọng đại như thế này.

      - Tôi vẫn hiểu - Peter - Trước sau gì cảnh sát cũng tìm ra các ông. Ở Hoa Kỳ này đâu có hàng triệu người lùn. Ngay khi chúng tôi kể lại chuyện này...

      - Nó tưởng nó được kể lại! Người lùn và ôm bụng cười. Nhưng: cả nếu như chúng tôi đủ khờ để cho các người kể lại, cũng có gì thay đổi. Có thể cậu quên mất rằng chúng tôi ở gần Hollywood.

      - sao?

      - Ở vùng này có đông người lùn bằng phần còn lại thế giới. Tất cả chúng tồi đều hy vọng được thuê vào làm việc cho điện ảnh, hay cho truyền hình, hay cho các khu công viên giải trí. Có khoảng ba mươi người trong chúng tôi sống bằng trợ cấp đặc biệt. số chúng tôi có nghề tay trái: lẻn vào những lối quá chật hẹp cho người bình thường, và lấy đồ quý. Nhưng dù có nghề tay trái hay , tất cả chúng tôi là đại gia đình và chúng tôi bao giờ tố giác lẫn nhau. Nếu bị tra hỏi, chúng tôi luôn trả lời là biết gì. - Người đàn ông vừa kết luận vừa gắn lại cái tai giả, cả nếu như các người có dịp nhận dạng chúng tôi, các người cũng thất bại. Mà chúng tôi cũng để cho các người có cái dịp đó đâu. Hiểu chưa?

      xong, đến lượt người lùn lao vào đường hầm.

      Trong khi đó, Hannibal đứng ngay cuối đường hầm, trước cái lỗ mà Dick vừa mới đục được. Lỗ chỉ đủ cậu bé chui qua. Dick và Chuck Bẻ Khóa lau mồ hôi trán.

      - Có thể làm lỗ rộng hơn, Chuck với Rawley, nhưng mất quá nhiều thời gian. Vậy là bọn lùn có thể lọt qua dễ dàng.

      - Đúng! Rawley .

      Đám người lùn lần lượt chui qua lỗ. Đèn pin của chúng chiếu sáng căn phòng rộng lớn, hình vuông, tường có kệ chứa những xấp giấy bạc xếp ngăn nắp. Có những bao tiền xu lẻ đặt dưới đất. Rawley ước tính:

      - phần tư triệu đô-la! Đó là vì thứ hai là ngày cuối tháng. Đáng lẽ bọn xưởng máy bay được trả lương.

      Hannibal rời mắt khỏi bốn người lớn chuyền những xấp giấy bạc qua lỗ, trong khi ba gã đàn ông chất đầy vào bao bố.

      - cần mất công mang mấy bao tiền lẻ, nặng lắm, Chuck nhận xét. Vậy là đủ quá rồi.

      - Đồng ý, Rawler . Mà , cứ đưa hai túi tiền lẻ !

      Đám người cực nhọc đẩy ra ngoài hai bao tiền lẻ có vẻ khá nặng. Rồi đến lượt chúng chui ra.

      Chiến lợi phẩm được chất lên xe cút kít, rồi chở ra tầng hầm. Tại đó, Rawley mở bao ra và chìa xấp giấy bạc cho mỗi người lùn.

      - Mười ngàn đô-la mỗi thằng, đúng như hứa! thông báo. Đừng có xài xả láng nhé. Cởi bỏ bộ đồ thần lùn ra : đến giờ chuồn rồi.

      - Quá giờ rồi - Dick lầm bầm - Ta bị trễ.

      - Sao thằng mập, Rawley quay sang Hannibal hỏi. Mày quyết định sao? Mày với bọn tao ? Mày được giàu có. Mày thông minh như thế, mày nên làm nghề bất lương chuyên nghiệp.

      Peter tự hỏi hiểu Hannibal trả lời thế nào. Chẳng lẽ Hannibal nhận lời?

      - Thưa ngài Rawley, Hannibal nhã nhặn đáp, tôi nghĩ là tôi chưa quyết định. Nhưng dù sao, thực vụ trộm cũng là chuyện tương đối dễ. Cái khó là trốn thoát được.

      Tên trộm phá lên cười.

      - là thằng nhóc này khôn mà! kêu. Đồng ý, bọn tao mang hai thằng mày theo cùng. Nhưng phải hóa trang cho tụi mày chút. Chuck, Dick, đội mũ chụp cho tụi nó.

      Hai gã đàn ông phóng ngay đến hai thám tử, trùm bao bố lên đầu hai cậu, rồi cột chắc miệng bao lại, để cho hai thám tử trốn được.

      - Bỏ tụi nó lên xe tải chở luôn! Rawley quyết định.

      đến nỗi Peter, trong bao, khó nghe được gì, Dick Bẻ Khóa phản đối. Chở thêm hai cái gói kềnh càng là phiền phức. Có nên?

      - cần! Rawley . Tao thích cái gì dơ bẩn. Nếu tụi nó gây phiến phức quá, nhét bao tiền lẻ vào mũ chụp của tụi nó, rồi vứt chúng khỏi tàu. Tụi nó là hai thằng giàu nhất bị chết đuối ở Thái Bình Dương!
      Last edited: 27/5/15

    4. snowbell

      snowbell Well-Known Member

      Bài viết:
      1,358
      Được thích:
      286
      Chương 14: Bob kêu cứu

      Sáng chủ nhật, ánh mặt trời đánh thức Bob dậy. Trong vài phút, lưu trữ viên nằm giường, thưởng thức khoảnh khắc lười biếng dễ chịu, khi ta ngủ nữa, nhưng cần thiết phải dậy ngay.

      Đột nhiên, Bob ngồi dậy. Bob vừa nhớ ra nhiệm vụ của Hannibal và Peter. Tối hôm qua, chuyện gì xảy ra? Hai bạn có phát được điều gì ? Bob vội vàng mặc quần áo vào. Bob cẩn thận đút đài phát thu vào túi, rồi chạy xuống bếp. Bà Andy pha cà phê.

      - Chào mẹ. Hannibal có nhắn gì con mẹ?

      - , bà Andy trả lời. có gì về mấy cái cổng xanh, hay mấy cửa tím số 18, hay gì gì đó của tụi con. Con bình tĩnh ngồi xuống ăn nào, đừng có chạy như điên để vào cái đống đồ bỏ kia chơi.

      - Con xin lỗi phải chỉnh lại mẹ, thứ nhất đó phải là đống đồ bỏ, và thứ hai, tụi con có cổng xanh và cửa tím số 18.

      Bob vừa trét bơ vào lát bánh mì vừa suy nghĩ. Hannibal gọi điện thoại, có nghĩa là mọi chuyện đều ổn. Có thể là đêm qua bình yên, cũng có thể hai thám tử vẫn còn ngủ hay để lại lời nhắn cho Bob ở Thiên Đường Đồ Cổ.

      Bob ăn thủng thẳng, rồi leo lên xe đạp chạy từ từ đến nhà gia đình Jones.

      Cổng lớn rộng mở. Hans rửa xe ngoài sân.

      - Hannibal có gọi điện thoại ? Bob hỏi.

      - . Chắc là ổn thôi. Hans trả lời.

      - Nhưng đáng lẽ Hannibal phải thức rồi chứ. Để em gọi cho Babal. Hôm nay bọn em hẹn nhau lặn mà.

      Bob bước vào văn phòng, nhấc máy, quay số nhà bà Allward. Chuông reng lâu, nhưng có trả lời. Bob quay số lần nữa, kết quả vẫn vậy.

      Khi đó, Bob bắt đầu thấy lo.

      - Babal và Peter trả lời. Bob với Hans. Dường như bà Allward cũng có nữa. Nếu vậy

      Hans nhíu mày.

      - Hai đứa muốn bắt thần lùn. e rằng hai đứa bị thần lùn bắt mất rồi! Hans lầm bầm.

      - Ta hãy đến xem tại chỗ. Bob đề nghị.

      - Chứ còn gì nữa! Hans kêu.

      Đúng lúc chuông điện thoại reng.

      - Chắc là Babal! Bob la lên.

      Bob chạy ra điện thoại, nhấc ống nghe và trả lời:

      - Thiên Đường Đồ Cổ nghe đây.

      - Tôi có thể chuyện với Hannibal-san ạ? Giọng của Taro Togati hỏi.

      - Babal công tác rồi. Bob Andy ở đầu dây đây.

      - Bạn làm ơn nhắn giúp với Hannibal-san nhé? Người cha đáng kính của tôi và các bảo vệ lục soát viện bảo tàng suốt cả đêm. Họ nhìn phía sau mọi bức tranh.

      - Thế họ có tìm thấy cầu vồng ?

      - ! Rất tiếc là thấy! Cha tôi rất giận dữ, vì nghe theo lời khuyên của những cậu bé. Tôi là con trai của người, tôi bị thất sủng. Tôi vẫn nghĩ rằng sáng kiến của Hannibal-san rất xuất sắc, nhưng sáng kiến ấy thất bại. Nhờ bạn nhắn lại với Hannibal-san như thế.

      - Tôi ... khi nào gặp, Bob trả lời.

      Bob gác máy xuống.

      Điều này làm cho Hannial thích - Bob vừa nghĩ vừa leo lên xe tải - Babal hiếm khi lầm, nhưng lần này đúng là cậu ấy lầm to.

      Xe tải rồ máy chạy nhanh. Đường ít xe cộ lưu thông, nên bốn mươi lăm phút sau, chiếc xe cũ kỹ dừng lại trước nhà bà Allward.

      Xe chưa tắt máy, Bob bấm chuông ở cổng hé mở. Bob đẩy cổng và cùng với Hans bước vào vườn.

      Khu vườn trống .

      Hai em chạy vào nhà, bấm chuông ở cửa. có ai trả lời.

      - Chắc là mọi người bị hóa đá hết rồi. Hans buồn bã thông báo.

      Bob đẩy cửa thử, cửa mở ra. Bob và Hans bước vào tiền sảnh. Bob kêu hai bạn lớn tiếng. Chỉ có tiếng vang hồi lại.

      Hết sức lo lắng, Hans và Bob lục soát toàn bộ ngôi nhà, kể cả tầng hầm. có dấu vết gì của Peter, Hannibal và bà Allward, trừ hai bộ đồ ngủ và mấy cái túi nylon đựng đồ cá nhân.

      - Babal và Peter thấy cái gì đó và điều tra. Bob . Chắc là bà Allward theo luôn. Phải tìm mọi người thôi.

      - Bọn thần lùn bắt hết họ rồi, chắc chắn thế. Hans .

      - Dù sao, có thể có điều gì nguy hiểm xảy ra với mọi người. Ta hãy xem ngoài vườn: có thể tìm thấy dấu vết nào đó.

      Ngoài vườn, hai em nhanh chóng tìm thấy máy ảnh của Hannibal treo tòn ten ở cành cây.

      - Babal qua chỗ này! Bob kêu. Xem Babal chụp được hình gì nào!

      Bob kéo tấm ảnh ra khỏi máy ảnh. Tấm hình ra, khiến Bob há miệng ngạc nhiên.

      tấm hình, có thần lùn với cặp mắt hung hăng, hai cái tai lông lá, hai răng nanh nhe ra, nhìn qua kính cửa sổ.

      - mà. Bob ơi! Hans kêu. Giờ này, Peter và Hannibal hóa đá hết rồi.

      - Em cũng bắt đầu tin là thế. Cần phải đưa cho cảnh sát xem tấm hình này và...

      Đưa cho cảnh sát xem hình? Bob phân vân. Cảnh sát thường giàu trí tưởng tượng lắm, và có lẽ phải mắt rất nhiều thời gian mới thuyết phục nổi cảnh sát rằng đám thần lùn bắt cóc hai cậu thiếu niên ngay giữa Los Angeles.

      - Hay em mình lục soát cả khu phố này trước - lưu trữ viên đổi ý - ít nhất khi vòng khu phố, ta có thể tìm thấy dấu vết nào đó. Ta cũng có thể hỏi xem hàng xóm có thấy gì .

      Hai em rời khỏi khu vườn nhà bà Allward. Ngoài đường có ai cả. Trước nhà hát Ngàn Lẻ Đêm, Bob giẫm phải vật mềm nát ra dưới chân với tiếng kêu rít.

      Bob cúi xuống nhìn và thốt lên tiếng. Bob vừa mới giẫm nát khúc phấn xanh dương.

      - Phấn của Peter! Peter có qua đây! Bob .

      - Miếng khác đây nữa nè, Hans trả lời, chỉ khúc phấn xanh khác, xa hơn chút lề đường.

      - Đó là viên phấn duy nhất bị gãy làm đôi, Bob kết luận. Thậm chí lề còn thấy được chỗ nó rớt trúng: có vết xanh.

      - Thế viên phấn này rớt từ đâu? Hans hỏi.

      Bob lùi ra ngoài đường, ngước mắt lên tìm cửa sổ, châu mai, ban công, tức điểm từ đó Peter có thể ném phấn xuống.

      Đột nhiên, Bob tin mắt mình. Ở cao ngang tường, nơi có cửa sổ, có châu mai, có ban công, Bob phát dấu chấm hỏi khổng lồ màu xanh dương, rất khó thấy trong lớp dơ bẩn phủ mặt đường.

      Dấu hiệu của Peter?

      Làm thế nào thám tử phó có thể vẽ được dấu hiệu ngay chỗ đó? là khó hiểu. Tuy nhiên, có điều hiển nhiên: lúc này, rất có thể Hannibal và Peter ở bên trong nhà hát.

      - Hans ơi! Ta phải vào bên trong đó! Bob kêu.

      - Được - tài xế dễ tính đáp - Để tháo vài tấm ván ra. Rồi phá cánh cửa.

      Hans xăn tay áo lên, nhưng Bob cản.

      - Em biết chỗ nào có cửa mở? Bob tuyên bố.

      Bob dẫn Hans vòng qua tòa nhà. Bob dừng lại ở góc đường hẻm có cửa dành cho nghệ sĩ.

      - Ta làm đúng theo quy tắc, Bob thông báo.

      Bob rút ra khỏi túi chiếc gương thuộc trang thiết bị tiêu chuẩn của Ba Thám Tử Trẻ. Rồi Bob nằm xuống lề đường, đưa thẳng cánh tay ra, sao cho có thể nhìn thấy tất cả những gì diễn ra ở lối trong gương, mà cận phải lộ mặt.

      Cái đầu tiên mà Bob thấy là chiếc xe tải màu xanh lá đậu trước cửa vào dành cho nghệ sĩ. gã đàn ông - Bob nhận ra Rawley - xuất ngoài hẻm, mang bao bố to.

      - Bob ơi, thấy gì ? Hans hỏi.

      - Em thấy bảo vệ mang cái bao . biết là gì? Hay là đồ ăn cắp.

      - Ta hãy ra hỏi chuyện , Hans vừa vừa gồng cơ bắp tay lên.

      - được, Bob trả lời. Cần phải gọi cảnh sát. Trong nhà hát này có thể có cả băng trộm. Hans ơi, gọi cảnh sát, trong khi em ở lại canh gác.

      - Được. Hans thất vọng đáp.

      Hans thích tự mình giải quyết tên trộm hơn. Nhưng Hans vẫn chạy .

      Bob vẫn chờ và canh gác. Bob đếm được tất cả ba gã đàn ông, lại lại giữa xe tải và bên trong nhà hát. Mỗi lần, chúng lại mang ra bao bố đầy căng.

      Thời gian cứ trôi qua. Tại sao Hans chưa về?

      Ba gã đàn ông hội ý. Rồi chúng lại trở vào bên trong nhà hát. Sau đó chúng trở ra với cái bao to hơn những bao trước.

      Cái bao ngọ nguậy trong tay chúng.

      Chúng vứt bao lên xe tải, rồi lấy bao khác nữa, to hơn và ràng là nặng hơn bao trước. Bao này cũng ngọ nguậy. Bọn chúng lại vứt lên xe tải, y như bao trước.

      Bob còn nghi ngờ gì nữa hết: hai bao cuối cùng này chứa đựng Peter và Hannibal. Bob có thể làm gì để giúp hai bạn đây? Phải chi Hans còn đây có thể tấn công, với chút cơ may chiến thắng. Nhưng nếu Bob thử tấn công mà thiếu chàng tài xế khỏe mạnh, đến lượt Bob bị bắt và như vậy mất cơ hội cuối cùng giúp hai bạn mình.

      gã đàn ông đóng cửa sau xe tải cái rầm. Cả ba leo lên cabin.

      lúc sau, máy rồ lên. Rồi xe tải chạy mang theo Hannibal và Peter.
      Last edited: 27/5/15

    5. snowbell

      snowbell Well-Known Member

      Bài viết:
      1,358
      Được thích:
      286
      Chương 15: Phương án đường hầm

      Tình thế của Hannibal và Peter đáng lo ngại. Tay chân bị trói, bao bố làm trầy mặt, hai thám tử nằm thoải mái phần tư triệu đô-la.

      Peter cảm thấy Hannibal động đậy. Thám tử trưởng mò mẫm dây trói.

      - Babal ơi, thám tử phó thầm, chúng mang đâu đây?

      - Chúng có vứt ta ra khỏi tàu. Vậy có nghĩa chúng định trốn bằng đường biển. Vứt ra khỏi tàu, trong bao bố, có đống tiền xu làm tải trọng! Mình thích chút nào.

      - Cậu hãy nhớ, Hannibal bắt bẻ, rằng ảo thuật gia Harry Houdini nổi tiếng nhờ việc luôn thành công tự giải thoát khi bị quăng xuống nước, tay chân bị trói trong cái thùng đóng kín.

      - Đúng, Peter thừa nhận, nhưng Harry Houdini và Peter Crent, cả là hai người khác nhau. Mình chưa được luyện tập về chuyện này.

      Có tiếng cười khẩy xen vào cuộc hội thoại này. Bốn người lùn, lần này hóa trang thành mấy cậu bé, leo lên xe tải trước khi bọn cướp chất chiến lợi phẩm lên xe. người lùn tuyên bố:

      - Có thể các cậu được may mắn, bọn nhóc à. chắc gì các cậu làm bữa ăn cho cá. Có thể ông Rawley bán các cậu làm nô lệ ở nước châu Á nào đó.

      Peter trả lời. Peter tự hỏi xem mình thích cái gì hơn. Làm thức ăn cho cá hay làm nô lệ suốt phần đời còn lại.

      Xe tải chạy chậm, rồi dừng lại. Giọng to của Rawley vang lên từ cabin:

      - Đến nơi rồi mấy thằng lùn ơi! Nhớ được xài tiền ngay đó nhé.

      - Và được gì cho cảnh sát hết! Chuck căn dặn.

      - Cảnh sát hả? quen, chú lùn . Nếu cảnh sát mà thử hỏi cung bọn tôi, họ nổi khùng lên cả. Bọn tôi bao giờ hay biết gì hết. Cứ tin bọn tôi!

      Bốn chú lùn lần lượt nhảy xuống đường. Chú lùn cuối cùng đóng cửa xe lại. Xe lại nổ máy, leo lên dốc rồi chạy nhanh tiếp. Có lẽ xe vừa mới rẽ vào đường cao tốc, trong những đường dẫn ra vùng ven Thái Bình Dương, cách đó vài dặm. Phải chăng có chiếc tàu neo ngoài khơi chờ ba tên trộm tốt số?

      - Nô lệ hoặc bữa ăn cho cá, Peter càu nhàu. Trước sau gì bọn mình cũng coi như toi. Ôi! sao bọn mình lại điều tra cái vụ thần lùn này để làm gì?

      - Để vui chơi! Hannibal đáp bằng giọng nghe do bao bố. Và để luyện tập khả năng tư duy.

      - Để làm như vậy, trước hết phải có khả năng tư duy cái , Peter lầm bầm. Còn để vui chơi, vui quá nhỉ! Ít nhất, cậu hãyy mình là bọn mình có cơ may thoát nạn ?

      - Như vậy là bắt mình láo, Hannibal thành trả lời. Mình nghĩ chúng ta có cơ may nào hết.

      Trong khi hai bạn trao đổi với nhau những cảm nghĩ bất mãn ấy, Bob và Hans chạy ở phía sau, cách đó vài mét.

      Đúng vậy, Hans tìm thấy cảnh sát mà cũng tìm ra buồng điện thoại, và trở về kịp thời để nhảy lên xe cùng với Bob và lái xe theo xe bọn cướp.

      Xe tải bọn chúng màu xanh lá cây, cửa xe sơn màu xanh dương, nên dễ theo dõi. Mà vào buổi sáng chủ nhật này, rất ít xe cộ lưu thông, và xe tải của Thiên Đường Đồ Cổ có gì để gây chú ý hết. Nên phần này, có gì phải lo.

      - Hans, đừng để mất bọn chúng - Bob van xin.

      - Phần , Hans trả lời, rất muốn đâm thẳng vào xe chúng. Ta lật xe chúng vào hố, rồi ta chuyện với hành khách xe... nếu còn ai sống sót.

      - Vậy nguy hiểm cho Peter và Hannibal lắm, Bob bắt bẻ. được, cơ hội duy nhất của chúng ta là theo chiếc xe tải.

      Năm phút sau, xe tải dừng lại, nhưng chỉ trong vài giây: có bốn thằng bé nhảy xuống và bộ tiếp.

      - Mấy thằng này phải là Ba Thám Tử Trẻ, Hans , mà là Bốn Tên Trộm Trẻ. Hay là tóm cổ áo bốn thằng này và lay chúng cho đến khi nào chúng chịu khai?

      - Trong thời gian đó, chúng ta bị lạc mất xe tải. , được, phải chạy tiếp thôi!

      Xe tải rẽ vào con đường nối liền với đường cao tốc, rồi hồi sau, xe chạy thẳng tốc ra biển.

      Hans đạp ga. Xe tải cũ kỹ lắc lư dữ dội cố rượt theo chiếc xe chạy nhanh hơn của bọn trộm.

      - biết Peter và Hannibal có dùng được đài phát thu , Bob . Cứ bật thử.

      Bob lấy đài ra khỏi túi, bật lên rồi kê tai cạnh máy. Cậu ngạc nhiên nghe giọng mà cậu nhận ra ngay: đó là giọng của Rawley. Dường như Rawley cũng có đài radio chạy bằng sóng ngắn.

      - A-lô! Cảng ơi, tên trộm hét lên. A-lô! Cảng ơi! Có nghe ?

      Bob lắng tai chăm chú nghe. Chẳng bao lâu, Bob nghe được giọng hơn.

      - Nghe quá chứ: mày làm ồn ào dữ quá. Cảng nghe đây. Phương án Đường Hầm diễn ra tốt đẹp chứ?

      - A-lô! Cảng ơi! Rawley tiếp. Phương án Đường Hầm diễn ra hết sức tốt đẹp. Ngoài phần kia, tao mang đến hai khách hàng cho tụi mày. Khi lên tàu ta quyết định về số phận chúng nó. Phần tao xong rồi. Khi nào đến gần bến cảng tao gọi lại.

      Sau đó là im lặng.

      Ít nhất là im lặng của đài. Bởi vì đúng lúc đó tiếng nổ mạnh vang lên.

      Bob nhào xuống ghế núp: phải chăng kẻ thù nổ súng?

      Xe tải lắc lư dữ dội hơn nữa rồi chạy chậm lại, dừng ở bờ đường.

      - Bể bánh? Hans thông báo. Ta chạy nhanh quá. Phải dừng sửa.

      Chưa đầy phút trôi qua xe tải xanh lá, biến mất ở đằng xa, mang Peter và Hannibal về đích vô danh.
      Last edited: 27/5/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :