Chương 8: Vị khách bất ngờ Ngay khi xe tải dừng lại trước Thiên Đường Đồ Cổ, Peter nhảy xuống xe ngay. - Hôm nay là ngày sinh nhật ba mình - Peter - Mình vừa mới nhớ ra. Ngày trọng đại như vậy, mình được trễ giờ cơm tối. Mình trở lại đây ngay khi có thể. - Cậu cố gắng có mặt ở đây lúc tám giờ, Hannibal dặn. Đừng quên xin phép hai bác cho cậu qua đêm ở nhà bà bạn của bác Hitchcock cùng với mình. Cậu là cậu về nhà sáng mai. - Được, Peter đáp. Peter leo lên xe đạp phóng nhanh. Đến lượt Hannibal và Bob bước xuống xe. Bà Jones bước ra khỏi văn phòng ra đón hai bạn. - Babal ơi, có khách, thím thông báo. - Ai vậy thím? - Thám tử trưởng ngạc nhiên hỏi. - Đúng, bà Jones trả lời. Có cậu bé Nhật chờ cháu nửa tiếng rồi. Cậu bé tên là Taro Togati. Cậu bé tiếng khá giỏi. Cậu ta mới kể cho thím nghe về cách nuôi trai để lấy ngọc. Nếu thím hiểu đúng, ở nước này, họ chuyên về "nuôi dạy" trai. Bà Jones cười về câu đùa của chính mình. Thím có giọng hơi trầm và tấm lòng vàng. Khuyết điểm duy nhất của thím là thím rất thích bắt các cậu con trai lao động. - Thưa thím Mathilda, trước khi tiếp khách, cháu muốn xin phép thím đến nhà bà bạn của bác Hitchcock qua đêm cùng với Peter - Hannibal - Bà là nữ văn sĩ. Bà có nghe những tiếng động kỳ lạ trong nhà. - Tiếng động lạ à? Tội nghiệp bà ấy quá! Bà Jones thốt lên, bà chưa bao giờ nghe tiếng động siêu tự nhiên nào - Nếu có hai chàng thanh niên khỏe mạnh làm cho bớt sợ, có lý do gì ta từ chối. Cháu cứ sắp xếp với Hans. Thím to lên: - Taro ơi! Hannibal và Bob về rồi! Rồi thím quay sang hai thám tử: - Nửa giờ nữa ăn tối, các cháu nhớ nhé. cậu bé thấp , mặc bộ complê xanh dương, sơ mi trắng và cà vạt màu sậm, bước ra khỏi văn phòng. Cậu đeo kính gọng vàng. Mái tóc cậu chải ngược ra phía sau. - Hannibal-san, tôi rất hân hạnh được làm quen với - cậu lịch thiệp - Cả nữa, Bob-san. Tôi là Taro, người con trai hèn mọn của Saito Togati. Cha tôi phụ trách an ninh nữ trang cho công ty Nagasami. - Xin chào Taro - Hannibal đưa tay ra - Hôm qua, chúng tôi có gặp ba của bạn. Taro có vẻ lúng túng. Từ trong túi áo, cậu rút ra danh thiếp hơi bị vò nhàu. - Tôi biết - Taro trả lời - Tôi e rằng người cha đáng kính của tôi tỏ ra được nhã nhặn lắm đối với các bạn. Cha tôi bị xúc động bởi việc xảy ra. Tôi có lượm danh thiếp của bạn ở dưới đất, đưa cho cha xem. Cha cầu tôi đến đây cám ơn và xin lỗi các bạn. - Bác tử tế quá - Bob - Chúng tôi rất thông cảm. Bác cho rằng chúng tôi còn quá trẻ để đuổi theo bọn trộm là chuyện hiển nhiên thôi. tại chúng tôi lo vụ thần lùn. - Thần lùn à? - Taro mở to mắt hỏi lại - Ồ! Tôi biết các bạn gì rồi. Đó là dân tộc bé sống dưới đất và tìm kiếm kho báu. Tôi chưa bao giờ thấy thần lùn, nhưng ở nước tôi có rất nhiều truyền thuyết về thần lùn. Bọn chúng rất nguy hiểm. Các bạn coi chừng bị bọn chúng bắt đấy. - Chính chúng tôi muốn bắt tên - Hannibal đáp - để kiểm chứng xem chúng có tồn tại hay , như truyền thuyết . Ba bạn vừa chuyện vừa ra ghế vườn ngồi. - Này Taro ơi, cha cậu tìm ra được Cầu Vồng chưa? Hannibal vừa hỏi vừa cố giấu tò mò giày vò mình. - Rất tiếc là chưa, Hannibal-san, Taro buồn rầu trả lời. Cha tôi, bảo vệ và công an vẫn chưa tìm ra dây nịt. Họ có chỉ dẫn nào hết. Cha tôi bị mất mặt. Nếu tìm lại được báu vật, ít nhất cha tôi phải từ chức, và có thể là phải tự tử, đúng theo truyền thống. - Hara-kiri hả? Bob nín thở hỏi. Cậu bé người Nhật im lặng gật đầu. Hannibal véo môi suy nghĩ dữ dội. - Taro ơi, bạn hãy kể cho chúng tôi nghe xem công an tìm được những gì. Taro để phải năn nỉ. Cậu kể rằng kết luận duy nhất mà công an đạt được là về lựa chọn của bọn trộm: có lẽ bọn chúng chọn dây nịt để ăn cắp, hơn là vòng đeo cổ, chính vì vòng đeo cổ có giá trị hơn, nên được bảo vệ kỹ hơn. Ngay tiếng còi báo động đầu tiên, nhóm bảo vệ lao ngay đến chỗ vòng đeo cổ, nên rốt cuộc, ăn cắp dây nịt dễ hơn nhiều. - Nhưng chúng tôi biết bọn trộm đó là ai và làm cách nào chúng mang dây nịt ra khỏi viện bảo tàng được - Taro thú nhận. - Sao thể là bảo vệ? Bob gợi ý lại, vẫn khăng khăng giữ ý kiến nêu. Bảo vệ có thể giấu dây nịt trong ống quần. - đâu - Taro đáp - Tất cả bảo vệ là người tin cậy. Nhưng tôi trình ý kiến này cho người cha đáng kính của tôi. - Bạn có biết gì về ông Frank, diễn viên ? Hannibal hỏi. Người làm rơi viên rubi giả ấy? - Có, Taro có biết chuyện ông Frank. Ông được bà giấu tên thuê qua điện thoại. Tiết mục của ông gồm việc làm rơi viên rubi giả đúng mười hai giờ trưa và sau đó ra vẻ như phạm tội. Người ta với ông rằng đó là cái trò quảng cáo, như vẫn thường làm tại Hollywood và vùng lân cận. Người ta hứa với ông rằng nếu ông làm thế nào cho tên ông xuất báo chí và làm cho báo chí thông báo là ông sắp đóng bộ phim lớn tên là Vụ đánh cắp ở viện bảo tàng, ông nhận được vai quan trọng trong bộ phim. Ông Frank nhận lời. Qua bưu điện, ông nhận được tiền cat-sê năm mươi đô-la và viên rubi giả. có lý do để nghi ngờ ông thuộc băng trộm: ông gây nên tháo tác nghi binh cách vô tư. - Đúng y như mình nghĩ, Hannibal bằng giọng được khiêm tốn lắm. Chắc là cha của bạn và công an cũng nghĩ như mình rằng bọn trộm chọn chính ngày hôm đó để thực vụ cắp, vì có nhiều trẻ em - Tất nhiên, Taro . Nhưng làm thế nào mang dây nịt ... - Nó được mang ! Hanmbal ra vẻ trịnh trọng tuyên bố. Nó vẫn còn trong viện bảo tàng. - Vẫn còn trong viện bảo tàng? Bob la lên. - thể được, Taro đáp. Viện bảo tàng được lục soát rất kỹ: văn phòng, nhà vệ sinh, v.v... Hannibal-san, bạn làm ơn giải thích ý kiến của bạn? - Ngày hôm nay, Hannibal bắt đầu , trong khi mình làm việc về vụ khác, chỉ dẫn ra trước mắt mình, giúp mình hiểu ra biến mất của dây nịt Cầu Vồng. Do việc diễn ra như thế, hiển nhiên là... Hannibal dừng lại. Bob và Taro lắng nghe. - Bob ơi - thám tử trưởng tiếp - cậu có nhớ lúc bức tranh ở nhà ba Allward rớt xuống, rồi Peter và mình treo lên lại. - Tất nhiên là mình nhớ. Cậu tiếp . - Lúc cầm bức tranh trong tay, mình để ý rằng cái khuôn lòi ra phía sau khỏi tấm tranh khúc bằng khúc lòi ra phía trước, cho nên... - Cho nên, giữa bức tranh và tường, lúc nào cũng có khoảng trống! Bob kết thúc. - Mà do viện bảo tàng Peterson có số tranh... - Có thể lợi dụng bóng tối nhét dây nịt phía sau bức tranh. Taro đứng phốc dậy. - Chắc chắn mấy người điều tra nhìn sau các bức tranh! Taro la lên. Mình phải ngay với cha đáng kính về ý kiến của cậu. - Có lẽ bọn trộm hy vọng lấy dây nịt sau khi canh giữ bớt căng thẳng, Hannibal tiếp. Nhưng vì viện bảo tàng vẫn chưa được mở cửa lại, chắc chắn tìm ra được dây nịt. Bạn hãy bác lục soát ban công. - Ban công đóng cho khách ra mà - Taro bắt bẻ. - Đóng bằng dây nhung, dễ bước qua. Theo mình, mấy bức tranh treo ở ban công là chỗ giấu lý tưởng nhất, chính vì phần đó của viện bảo tàng bị đóng. - Cám ơn Hannibal-san, Taro mắt sáng rỡ. Tôi nghĩ ý kiến của bạn xuất sắc. Bây giờ, xin lỗi, mình phải . Mình phải với cha về suy nghĩ của bạn. Sau khi chào từ giã, Taro nhanh chóng rời khỏi Thiên Đường Đồ Cổ, leo lên chiếc xe chờ. Bob khâm phục quay sang Hanmbal. - Cậu là nhiều sáng kiến. Mình nghĩ là cậu giải được vụ Cầu Vồng bất chấp lời cấm của ông Togati cho bọn mình lo vụ đó. Hannibal có vẻ phân vân. - Có thể có cách giải thích khác nữa, Hannibal . Nhưng mình thấy cách này lôgic hơn. Do dây nịt chưa ra khỏi viện bảo tàng, có nghĩa là vẫn còn đó. Do chỗ duy nhất chưa được lục soát là phía sau các bức tranh, có nghĩa là dây nịt nằm ở đó. - công kích nổi! Bob tuyên bố. - Chúng ta sớm biết kết quả thôi. Bây giờ, ta hãy lo thu gom những thứ cần thiết để bắt thần lùn. Sáng mai, mình điện thoại cho cậu để kể chuyện xảy ra. - Cậu nghĩ là bắt được thần lùn à? Bob hỏi. Hay cháu của bà Allward đúng và bà bịa ra mọi chuyện? - Mình biết - Hannibal trả lời - Có thể bà Allward bị chứng mộng du. Người mộng du làm những việc rất lạ lùng. Có người quá sợ bị lấy cắp nữ trang, đến nỗi chính người đó thức dậy vào ban đêm, ra két sắt lấy nữ trang, mang giấu chỗ khác và sáng hôm sau còn nhớ chỗ nào để tìm. Nếu bà Allward thuộc loại người như vậy, Peter và mình nhận ra và có thể là phải thuyết phục bà về . Còn nếu - mắt Hannibal sáng lên đột ngột - nếu bà thấy thần lùn hay những sinh thể mà bà nghĩ là thần lùn, bọn mình cố gắng bắt cho bằng được tên!
Chương 9: Cuộc săn thần lùn Đám thần lùn nhanh tay đào bới. Ở cuối đường hầm, Bob nhìn thấy mấy thằng người bé huơ cuốc chim lên xuống. Bob bò tiến lên phía trước, thầm hối tiếc rằng có Hannibal và Peter bên mình. Bob hề có ý muốn mạo hiểm xa hơn trong đường hầm này, nhưng chẳng lẽ Bob lại có thể rút lui khi vấn đề là uy tín của Ba Thám Tử Trẻ? Tim đập muốn vỡ ra, Bob tiến được đến gian phòng ngầm, nơi đám người làm việc. Tại đó, khí có quá nhiều bụi bậm đến nỗi Bob nhảy mũi. Ngay lập tức, nhóm thần lùn lặng tại chỗ, cuốc chim huơ lên cao. Rồi chậm chậm, chúng quay lại nhìn Bob. Chạy trốn? La lên? Bob như bị hóa đá. Lưỡi Bob dính cứng vòm miệng. Đám thần lùn đứng yên nhìn Bob. Đột nhiên Bob cảm thấy có cái gì đó tiến lại gần mình từ phía sau. cái gì đó bí và khủng khiếp. Bob cố ngoảnh đầu lại, nhưng nổi. cái vuốt khỏe mạnh vỗ vào vai, lay Bob. Có tiếng thầm vào tai Bob: - Bob ơi! Dậy ! Phép thần bị phá hủy. Bob có thể động đậy và chuyện trở lại. Bob hét lên lớn: - Buông tôi ra! Rồi, Bob mở mắt ra, thấy mình nằm giường. Mẹ cúi xuống lo lắng hỏi. - Cơn ác mộng hả Bob? Con cứ giãy dụa giường, miệng lầm bầm cái gì đó, nên mẹ đánh thức con dậy. - Dạ phải, Bob trả lời. Chắc là cơn ác mộng. Hannibal có gọi điện mẹ? - Hannibal à? Sao Hannibal lại gọi điện ngay giữa đêm? Con cố gắng ngủ lại , và đừng có mơ nữa. - Dạ. Bob quay mặt vào tường, rồi ngủ lại, tự hỏi hiểu Peter và Hannibal làm gì. Trong thời gian đó, Peter và Hannibal chạy xe về Los Ageles. Trong khi Hans lái xe, thám tử trưởng cho Peter xem những trang thiết bị của mình. - Camera-thần lùn! Hannibal bắt đầu . Đó là cái máy chụp hình mà Hannibal rất tự hào, bởi vì máy rửa hình ra ngay. Hannibal có được máy ảnh này nhờ đổi chiếc xe đạp cũ do chính tay cậu sửa. - Có đèn flash-thần lùn kèm theo! Hannibal tiếp. Sau đó, Hannibal lấy ra hai cặp găng tay to, dùng cho thợ làm đường. - Găng-thần lùn, Hannibal bình luận. Thần lùn có móng vuốt và răng đáng gờm lắm: như vậy chúng ta bảo vệ được tay. - Úi chà! Peter kêu. Bộ cậu nghĩ là bọn mình bắt được thần lùn à? - thám tử giỏi phải đề phòng mọi thứ, Hannibal trả lời. Đây là ba mươi mét dây-thần lùn bằng nylon-thần lùn để trói các tù nhân của ta lại. Còn đây là đài-thần lùn phát thu, cho phép chúng ta liên lạc với nhau trong trường hợp phải tách ra riêng. Còn đây là đèn pin-thần lùn và máy ghi -thần lùn. Chắc là hết rồi. Cậu có quên lấy phấn-thần lùn đó? Peter rút ra mẩu phấn xanh dương trong túi. Tất nhiên là Hannibal cũng có phấn của mình, màu trắng. Những viên phấn đặc biệt này cho phép ba thám tử để lại dấu vết kín đáo bằng cách nguệch ngoạc dấu chấm hỏi cánh cửa, tường, hay lề đường. - Mình có đầy đủ những thứ cần thiết! Thám tử phó tuyên bố. Cả bàn chải đánh răng-thần lùn và bộ đồ ngủ-thần lùn, nếu cậu muốn biết. - Mình nghĩ chúng ta cần đồ ngủ đâu, Hannibal trả lời. Nếu muốn bắt ai đó, ta nên thay đồ ngủ. Hans lo lắng liếc nhìn hai thám tử. - Hai em vẫn còn lo chuyện thần lùn đó hả? Hans hỏi. có chuyện này với Konrad. Cả hai nghĩ bọn em nên để cho đám thần lùn yên thân. Ở Rừng Đen, người ta kể rất nhiều chuyện về thần lùn. Những chuyện hay tí nào. Thần lùn thích bị người ta để ý đến. Nếu ngoan cố, chúng biến ta thành đá! Hans có vẻ quá tin tưởng những gì mình , đến nỗi Peter cảm thấy ớn lạnh xương sống. Thần lùn có , có gì phải nghi ngờ. Vậy mà Hans và Konrad tin chắc như đinh đóng cột. Bà Allward, là người có học thức cũng tin là có thần lùn. Cho nên… Hannibal cắt đứt dòng suy nghĩ của Peter khi : - Chúng ta được quên phương châm của Ba Thám Tử Trẻ: Điều tra các loại. Thành ra, dù có phải chịu mạo hiểm như thế nào nữa... - Các loại! Các loại! Peter càu nhàu. Mình, mình thích loại thần lùn chút nào hết.
Chương 10: Bắt Khu nhà bà Allward tối tăm và vắng vẻ. có ánh đèn nào ở nhà hát cũng như bên ngân hàng. cửa sổ sáng duy nhất trong nhà bà Allward cho hai thám tử biết là bà chờ. Khi Hannibal và Peter bước xuống xe, Hans lo lắng dặn dò lần cuối: - Babal à, em hãy đề phòng dân tộc bé đó. Ở Rừng Đen, biết có rất nhiều khối đá có hình người. Xưa kia, những khối đá đó từng là người. Nhưng, những người đó nhìn thẳng vào mắt thần lùn, nên họ bị hóa đá. Đây là chủ đề chuyện mà Peter chúa ghét. Cậu cảm thấy càng lúc càng căng thẳng hơn. cái gì đó mách bảo Peter biết rằng đêm này giàu kiện bất ngờ. Hannibal hứa là sáng mai gọi điện thoại cho Hans, rồi ra hiệu cho Hans về. Xe tải rồ máy. Hai bạn cẩn thận, luôn trong vùng tối của hàng rào, lên đến cổng nhà bà Allward. Dường như ai phát hai bạn cả. Hannibal bấm chuông. Tiếng ù ù vang lên ngay. Cổng mở ra. Hai thám tử bước vào vườn. Cứ mỗi bước, Hannibal dừng lại lắng tai nghe và nhìn xung quanh. Khu vườn tối om. Khi hai bạn đến ngay trước cửa, cánh cửa im lặng xoay bản lề. Hai thám tử gây tiếng động, lẻn vào trong nhà. Bà Allward chờ hai cậu, mặt hơi xanh. - Bà rất mừng là hai cháu đến. Các cháu biết , cả đời bà, bà chưa bao giờ cảm thấy sợ hãi, nhưng tối nay bà cảm thấy khó chịu. Cứ mỗi lần có báo động là bà có cảm giác bà muốn lao ra ngoài đường, và bao giờ trở vào ngôi nhà này nữa. Thậm chí có thể bà bán nhà cho cái ông Jordan kia, ông ta rất muốn mua nhà mà. - Thưa bà, tụi cháu đến đây rồi: bà còn gì phải lo hết. Hannibal lễ phép đáp. - Còn sớm, bà Allward nhận xét. Bà bao giờ nghe thấy tiếng động trước mười hai giờ khuya. Các cháu có muốn xem truyền hình ? - Cháu nghĩ tốt hơn là tụi cháu ngủ giấc đến mười giờ rưỡi, để ban đêm tụi cháu tỉnh táo và sảng khoái. Bà có thể cho tụi cháu mượn đồng hồ báo thức được ạ? Bà già mang đồng hồ báo thức đến, rồi đưa hai cậu lên phòng ở lầu . Hai giường được chuẩn bị sẵn. Hai thám tử cởi giày ra, kiểm tra tình trạng thiết bị, rồi nằm xuống. Mặc dù bị căng thẳng thần kinh, nhưng Peter thiếp ngay. Peter ngủ rất dễ dàng. Cậu cảm thấy như chỉ mới có vài phút trôi qua, đồng hồ reo lên. - Cái gì vậy? Peter ấp úng. - Mười giờ ba mươi rồi, Hannibal giọng. Cậu ngủ . Mình thức canh. - Ý kiến hay, Peter lầm bầm. Rồi Peter ngủ lại. Khác với Bob, Peter bao giờ nằm mơ. Nhưng tối hôm nay, Peter lại nằm mơ. Peter cảm giác như có mưa đá va vào kính cửa sổ. Peter thức dậy, lần này mọi giác quan dò xem nghe ngóng. Đúng, có ai đó gõ vào kính, nhưng thể là mưa đá được, vì mưa đá thể theo nhịp đều đặn như vậy: hai ba, hai ba... Giống như mật mã, hay như câu thần chú. Peter đột ngột ngồi dậy giường và nhìn. Điều Peter thấy khiến cậu sợ hết vía. Có mặt người - hay gần giống người - áp sát vào kính cửa sổ. Đó là khuôn mặt xíu, có hai con mắt dữ tợn, hai cái tai lông lá và cái mũi nhọn hoắt. Môi vểnh lên để lộ răng nanh. Đột nhiên, có tia chớp bắn lên, làm sáng toàn bộ căn phòng. Peter giật mình. Cậu chờ nghe tiếng trời gầm. Nhưng có tiếng trời gầm. Khuôn mặt biến mất. Peter hiểu ra rằng tia chớp xuất phát từ đèn flash máy ảnh. - Được rồi! Hannibal la lên. Cậu vẫn còn ngủ hả Peter? - Ngủ là sao? Mình canh thức cả đêm! Thám tử phó đáp. Này, thần lùn rình mò bọn mình hả? - Đúng, mình chụp được hình nó rồi. Ta hãy cố gắng bắt nó lại. Hai bạn chạy ra cửa sổ, cố tập cho mắt quen nhìn vào bóng tối. Ở dưới vườn, bốn thằng người bé đội mũ nhọn nhảy nhót điên loạn. Chúng nhảy lên cao, nhảy phóng qua người nhau, y như những đứa trẻ bị kích động dữ dội. Khi mắt quen dần với bóng đêm. Peter nhìn thấy những khuôn mặt nhợt nhạt, những đôi giày mũi nhọn và những áo vét da. - Chúng làm vậy để làm gì? Peter hỏi vào tai Hannibal. - Chuyện đó quá hiển nhiên. Hannibal trả lời . - Hiển nhiên hả? Nhưng mình, mình thấy hiển nhiên chút nào. - Kìa, chúng hy vọng làm cho ta sợ thôi, làm cho bà Alwward và chính chúng ta sợ. - Vậy chúng hoàn toàn thành công. Mình rất sợ mấy thằng này. Nhưng cậu nghĩ tại sao chúng lại muốn làm bọn mình sợ? Và tại sao mấy đêm trước chúng lại đào đất? - Bởi vì, bọn thần lùn luôn luôn phải đào cái gì đó Peter à, theo mình nghĩ, mấy thần lùn này do chính Roger, cháu bà Allward thuê. - Do Roger thuê? Để làm gì? - Để thuyết phục bà Allward bán nhà, bà có thể bán với giá rất cao. Cậu hãy nhớ: Roger là người bà con duy nhất của bà, tức người thừa kế duy nhất. ngày nào đó, Roger thừa hưởng tất cả số tiền mà họ Allward có! - Hiểu rồi! Peter đột nhiên hét lên. Bà bán nhà, bà nhận được mớ tiền. Sau đó bà chết và Roger hưởng gia tài. Kết luận: Roger thuê bọn thần lùn để làm cho bà bán nhà. Babal à, cậu là thiên tài. - Nhưng để chứng minh được tất cả điều này - thiên tài đáp - chúng ta phải bắt cho bằng được trong những thần lùn đó, để xác nhận các giả thiết của ta. Hannibal cầm lấy sợi dây-thần lùn, xỏ vào thắt lưng. Hannibal xỏ cặp găng-thần lùn và đưa cho Peter cặp. Rồi cậu đeo máy ảnh lên và gắn đèn pin vào thắt lưng, gần sợi dây. - Sẵn sàng! Hannihal thông báo. Cậu hãy lưu ý rằng hai tay mình vẫn rảnh. - Có điều mình hiểu. Peter nhận xét. Làm cách nào thằng người kia có thể dán mặt vào cửa sổ lầu nổi. - Cậu hãy ứng dụng khả năng suy luận của mình, Peter à, Hannibal khuyên. thôi! Chắc là bà Allward ngủ rồi: như vậy hay hơn. Chúng ta được làm cho bà sợ. gây tiếng động, hai thám tử xuống lầu, bước ra thềm cửa. Hai cậu im lặng vòng ra sau nhà và nhìn thấy bốn thằng người kỳ lạ vẫn vẫng nhảy nhót, lộn người. - Này! Hannibal vừa khẽ - vừa đưa cho Peter đầu dây, đầu kia quấn quanh cổ tay mình. Ta hãy trói thằng lại. Tiến lên! Hai cậu lao ra chỗ đám thần lùn. Sợi dây máy ảnh mà Hannibal đeo bị móc vào cành cây, và máy ảnh bị treo lại tòn ten ở cành cây. Nhưng Hannibal dừng lại. Đám thần lùn nhìn thấy hai thám tử. Tiếng tu huýt vang lên. Bốn thằng người tháo chạy về phía tường nhà hát. - Nhanh lên Peter! Ít nhất phải bắt được thằng! Hannibal la lên. Peter nhanh nhẹn nhất, xém nắm được vai thần lùn, nhưng thoát ra được. Peter bị mất thăng bằng và té nằm dài xuống đất. Hannibal vấp vào người Peter và cũng té luôn. Khi ngồi dậy, hai bạn kịp nhìn thấy đám thần lùn biến mất qua cái lỗ hở trong tường nhà hát. - Cánh cửa sét! Hanmbal hổn hển - Nó mở ra được. - Bắt được chúng rồi! Peter hét lên, vì cậu nghĩ khi vào nhà hát, bọn thần lùn thể thoát được. Thế là Peter lao theo chúng. - Khoan , Peter! Hannibal gọi. Mình vừa mới suy nghĩ và mình nghĩ rằng… Peter nghe nữa. Cậu chui đầu lao vào chỗ hở trong bức tường, và do cậu cầm đầu dây mà Hannibal cầm, Hannibal cũng buộc phải theo Peter. Khi hai thám tử vào bên trong, cánh cửa nặng nề bằng kim loại đóng lại ồn ào. Đúng là vụ bắt bớ xảy ra, nhưng chính hai thám tử bị bắt. lúc sau, hai cậu cảm thấy mình bị nhiều thằng người bé có móng vuốt sắc bén tấn công.
Chương 11: Rượt - Cứu! Cứu! Peter la. Chúng nó bắt được mình rồi. - Mình cũng bị bắt rồi! Đây là cái bẫy! Hannibal vừa đáp vừa cố gắng đẩy những kẻ tấn công vô hình lại. Hannibal đu đưa cánh tay mạnh; sợi dây cột ở tay cậu va vào cổ của tên tấn công, khiến đau đớn la lên tiếng rồi lui ra phía sau. Hannibal tức thời được tự do, cậu lao đến cứu giúp Peter, vớ lấy cái áo vét da trong bóng tối, kéo, rồi xô ra rất mạnh. Tiếng va, rồi tiếng la tức giận báo cho Hannibal biết là mình mất công vô ích. Peter xô đối thủ thứ ba ra. Hai bạn ngồi cạnh nhau, thở hổn hển, lưng tựa vào tường. Hannibal cởi dây ra, cho vào túi. - Bây giờ, bọn mình làm gì? Peter hỏi. - Ta thử tìm lại cánh cửa và trở ra ngoài, sếp đáp. Dường như phải lối này... Hai thám tử di chuyển theo hướng Hannibal vừa mới chỉ và tìm ra cánh cửa sắt. Nhưng dù Hannibal cố xoay tay cầm theo mọi chiều hướng, cánh cửa mở ra. - Chúng ta bị rơi vào bẫy, Hannibal lập lại. Sao cậu chạy nhanh dữ vậy? Đáng lẽ cậu phải đoán ra rằng đó chính là điều chúng muốn ta làm. - Thêm bước nữa, là mình bắt được chúng! Peter đáp. Nhưng bây giờ bọn mình kẹt . Nghe kìa! Có tiếng tu huýt vang lên phía bên trái và phía bên phải. - Bọn chúng chuẩn bị tấn công nữa, Peter . - Ta phải rời khỏi chỗ này. Có thể ta thử ra bằng ngả mặt trước... - Làm sao mà tìm đường được trong bóng tối? - Ta có đèn pin. Chúng ta quá sợ đến nỗi quên xài đèn pin mất. Peter vỗ đùi. Phải! Peter vẫn còn đèn pin. Peter bật đèn lên. Chùm sáng chiếu thẳng vào hai hình bóng , khiến chúng vội rút lui. Hannibal cũng bật đèn mình lên. Những giọng kỳ lạ, thứ tiếng lạ, vang lên bên tai hai thám tử: đám thần lùn hội ý. Chúng dám tấn công ồ ạt nữa, chúng hiểu rằng hai thám tử chống chọi quyết liệt. Hannibal tìm cách định hướng. Hai bạn ở phần hậu trường: xưa kia, người ta chứa các tấm phối cảnh tại đó. Vẫn còn khá nhiều khung dựng vào tường, và những tấm vải cuộn lại chất thành đống. văng bị thủng, cái bàn đầy bụi, cái thang cũng bị bỏ tại đó. Có tiếng sột soạt trong khí. vật đen đen là là qua đầu hai thám tử rồi biến mất. - Dơi! Peter la lên. - Để ý đến dơi làm gì, Hannibal đáp. Chúng ta sắp bị tấn công rồi. vậy, đám thần lùn cầm gậy gỗ tiến lại gần hai thám tử. - Ngả này! Peter kêu. Thám tử phó có năng khiếu định hướng. Cậu đâm thẳng trước mặt, vào lối chật hẹp còn lại giữa hai hàng khung. Hannibal theo, khi ngang làm ngã cái thang. Những tiếng la sau lưng báo cho hai thám tử biết rằng thang rơi trúng đầu đám thần lùn. Peter dừng lại đột ngột. Hannibal đụng vào Peter từ phía sau. Ở cuối lối , có hai thằng người bé, tay cắm chùy. - Bọn mình bị bao vây rồi! Peter hổn hển . Phía sau cũng có, phía trước cũng có. - Vậy ta hãy bên hông. Hannibal đá mạnh vào tấm phối cảnh. Tấm vải mục rách ngay. Hai thám tử nhảy vào lỗ hổng. Những cái khung khác cản đường hai cậu. Hai thám tử cúi đầu xuống lao về phía trước. Xung quanh có tiếng vải rách, kêu sột soạt, lách tách. Đám đuổi theo biết chạy ngả nào nữa. Chẳng bao lâu, Hannibal và Peter đâm qua tấm vải cảnh cuối cùng và ra đến sân khấu. Phòng hát trải dài ra trước mắt. Ở cuối, chùm sáng đèn pin cho thấy những cánh cửa lớn có lẽ đưa ra ngoài. Nếu đến được đó, còn phải tháo gỡ các tấm ván bị đóng đinh cửa, nhưng đây phải là chuyện bất khả. Hai thám tử nghiên cứu địa hình, có tiếng bước chân vang lên ở phía sau. Peter quay lại nhìn: kẻ thù tiến tới. - Chuồn thôi! Thám tử phó kêu. Để làm gương, Peter nhảy qua hàng đèn chiếu sân khấu và chạy lối chính. Đúng lúc đó, toàn bộ nhà hát còn tối tăm nữa nhờ bộ đèn chùm đột ngột sáng lên. thần lùn chụp lấy sợi dây thòng xuống từ cái móc, rồi y hệt như Tarzan đu dây leo, bay trong gian, rơi trúng vai Hannibal. Thám thử trưởng ngã xuống đất, làm rơi đèn pin, và bắt đầu giãy giụa kịch liệt. Peter quay trở lui, tóm lấy thần lùn ở ngang eo ném xa. Bị mắc kẹt giữa hai ghế, thét lên. Bạn bè chạy đến giải thoát cho . Hai thám tử lợi dụng để chạy tiếp. Hai bạn chạy hết gian phòng, gặp trở ngại gì, và lao vào cánh cửa dẫn ra ngoài đường. Cửa nhúc nhích. - Mấy tấm ván bên ngoài làm kẹt cửa - Peter - Ta hãy tìm cửa sổ. Peter lao vào hành lang bên hông, leo lên cầu thang dường như ra ban công. Bây giờ đèn pin của Peter là nguồn sáng duy nhất. hết thang lầu, hai bạn đến chỗ giống như phòng giải lao. Peter tắt đèn, rồi vén màn nhung khuôn cửa. Ngay giữa phòng hát vẫn còn sáng, Peter nhìn thấy bốn thằng người bé hội ý. Rồi người vóc dáng bình thường băng qua sân khấu tiến về nhóm thần lùn. Peter nhận ra . - Rawley! Peter khẽ. Rawley làm chung với bọn thần lùn! - Phải - Hannibal buồn rầu . Mình sai lầm là tệ hại, Peter à. Ta chuyện này sau. Nghe ! - Ê! Đằng kia! Bọn lùn beo! Rawley nạt đám thần lùn. Tụi mày hãy lục soát tòa nhà này nhanh lên. Phải tìm cho bằng được hai thằng nhóc. Chúng ra được, tất cả các lối thoát đều bị bịt kín rồi. Nhanh lên nào! trả lời, đám thần lùn phân tán khắp phía. - Tạm thời - Hannibal thầm - chúng lạc dấu vết của ta. Phải chi chúng ta có chỗ trốn đâu đó. Sớm muộn gì rồi bà Allward cũng thức dậy... - Bà thấy bọn mình mất tích và bà gọi cảnh sát! Cậu đúng! Peter kêu. - Cảnh sát tìm thấy máy ảnh của mình ngoài vườn, hình rửa ra cho thấy là trong khu phố này có những chuyện kỳ lạ xảy ra, và chúng ta được cứu. Vấn đề là phải trốn cho đến lúc đó. - Vậy phải làm nhanh lên - Peter - Mình nghe bọn chúng leo lên lầu kìa.
Chương 12: xuống Bà Agatha Allward thức dậy. Bà nghe tiếng đào bới. Bà nằm giường hồi, lắng tai nghe. Đúng rồi: bọn thần lùn lại đào dưới tầng hầm nữa. Hai cậu con trai có nghe thấy ? Từ phòng hai cậu có tiếng động gì hết. Có thể hai cậu còn ngủ. Đúng là hai cậu nhiệt tình , nhưng con trai thường ngủ say lắm. Bà gọi: - Hannibal ơi! Peter ơi!... có trả lời. Bà Allward dậy, khoác áo choàng vào. Rồi bà ra hành lang, chạy đến phòng hai cậu. - Hai cháu ơi! Bà kêu. Cũng có trả lời. Bà Allward mở cửa ra, tìm công tắc, bật đèn sáng lên. Hai giường trống . Tim đập mạnh, bà Allward nhìn quanh phòng. Hai bộ đồ ngủ xếp cẩn thận, đặt ghế. Các bao nhựa, trong đó hai cậu chứa thiết bị, vẫn còn nguyên chỗ cũ. Ý nghĩ đầu tiên nảy ra trong đầu bà Allward là hai cậu hoảng sợ và về nhà. Bà cảm thấy mình bị bỏ rơi. - Trời ơi, ta làm gì đây? Bà khẽ. Ở lại trong nhà à? Bà chịu nổi nữa. Hai cậu con trai, khỏe mạnh và đầy thiện ý như Hannibal Jones và Peter Crentch, mà cũng bỏ chạy, làm thế nào bà, già yếu như thế lại dám nghĩ đến chuyện đối đầu với bọn thần lùn? , bà đến ở nhà Roger, như cháu bà nhiều lần mời bà. Bà bước xuống tầng trệt, nơi có điện thoại. Tay bà run mạnh đến nỗi bà quay được số. Khi giọng ấm áp của cháu bà vang lên trong ống nghe, bà chỉ được đức đoạn: - Bọn thần lùn! Chúng ở đây! Dì nghe thấy chúng, Roger ơi! Dì thể ở đây được nữa. Dì đến nhà cháu được ? Ngày mai, dì bán nhà cho ông Jordan. - Dì ơi - Roger trả lời, đây là sáng kiến rất hay, nhưng để sáng mai hai dì cháu ta chuyện. Bây giờ, dì hãy chuẩn bị những gì cần thiết để qua đêm, cháu đến rước dì ngay. - Ôi! Cám ơn, Roger à! Cám ơn nhiều! Can đảm hơn chút, nhưng vẫn rất căng thẳng, bà Allward vội vàng thay đồ. Bà chỉ cảm thấy an toàn khi cửa xe đóng lại sau bà. Trong khi đó, Hannibal và Peter cũng được an tâm lắm. Chạy từ hành lang này sang hành lang kia, từ cầu thang này qua cầu thang khác, hai thám tử cố gắng tìm chỗ trốn ở phần cao của nhà hát, nhưng thấy đâu hết. Hai cậu chỉ dùng đèn pin khi nào thể làm khác được. Phần nhiều thời gian hai cậu lợi dụng bóng tối để di chuyển, trong mùi ẩm mốc và giữa làn bay của mấy con dơi. Đôi khi sát gần bên mình, hai thám tử nghe tiếng kêu chí chóe của bọn rượt theo. Thỉnh thoảng, giọng ồn ào của Rawley vang lên. - Nếu bà Allward gọi ngay cảnh sát, chúng ta có thể rơi vào tình thế khó chịu đấy, Hannibal thầm. - Còn bây giờ, mình hiểu cậu gọi tình thế này là gì? Peter đáp. Ở cuối hành lang, hai cậu nhìn thấy cánh cửa chưa mở thử. Đèn pin chiếu sáng tấm bảng lề: "Tháp. Cấm vào". - Tháp là chỗ hướng ra gió từ khắp mọi phía. - Hannibal . thử, mình có sáng kiến. Hai cậu đẩy mạnh và mở cửa ra được. Phía sau có cầu thang hình xoắn ốc. Hai cậu đóng cửa lại và leo lên cầu thang. hồi sau, hai cậu lên đến sân thượng có mái che. Phía dưới là con đường vắng vẻ và được chiếu sáng yếu ớt từ đèn đường. - Rồi bây giờ đâu nữa? Peter mỉa mai hỏi. Lần này là toi rồi, Babal à. - Con đường chỉ cách khoảng hai mươi mét phía dưới. Hannibal đáp. - Đúng. Theo chiều thẳng đứng! - Nhưng chúng ta có ba mươi mét dây nylon chắc! Nó có thể chịu được hai lần trọng lượng của cậu mà đứt. Trọng lượng của mình hả? Tại sao lại hai lần trọng lượng của mình. Peter phản đối. Tại sao phải là hai lần trong lượng của cậu? - Bởi vì mình có gì giống vận động viên điền kinh cả. Còn cậu giống. Ta cột sợi dây này vào cột dây. Cậu xuống và chạy kêu cảnh sát. Peter cầm sợi dây trong tay. - Dây mỏng và trơn quá - Peter tuyên bố - Mình bị dây cứa đứt tay mất. - Cậu có găng tay lót da trong lòng bàn tay. Cậu cứ quấn dây quanh cổ tay, rồi trượt từ từ xuống. Peter làm thử và thấy làm được. - Đồng ý - Peter - Nhưng mình gì với cảnh sát? Rằng bọn mình phát thấy thần lùn à? - Những thằng người bé có tìm kho báu có - Hannibal vừa vừa cột dây vào cột. Đáng lẽ mình phải nghĩ ra. - Tại sao đáng lẽ cậu phải nghĩ ra? Peter ngạc nhiên hỏi. Làm sao cậu có thể đoán ra được rằng có kho báu dưới nhà hà Allward? - Dưới nhà bà Allward có kho báu, Hannibal đáp. Cậu hãy thử suy nghĩ chút xem nào. Kho báu gần nhất nằm ở đâu? - Mình biết. Chắc là ở biển Caraibes. - phải. Kho báu gần nhất nằm trong ngân hàng, phía bên kia nhà bà Allward. - Trong ngân hàng à? Ý cậu sao? - đường cậu hiểu ra. Nhanh lên. Nhưng đừng mạo hiểm nhé. - Yên tâm! Peter vừa vừa bước qua lan can. Peter quyết xuống bằng cách dùng chân tự đẩy mình ra khỏi tường. Như vậy nguy cơ té giảm . Cẩn thận nhìn xuống dưới để bị chóng mặt. Peter trượt dọc theo dây, đặt chân vào tường. Peter tiến xuống dưới như thế, từng bước . Mọi việc xảy ra tốt đẹp, và Peter xuống được nửa đường, nghe tiếng phía . Giọng của Hannibal trước, rồi giọng Rawley, sau đó là im lặng. Peter xuống nhanh hơn. Phải chăng Hannibal bị kẻ thù phát ? Đột nhiên, sợi dây bị giật mạnh đến nỗi Peter xém buông ra. Giọng của Rawley vang lên đầy đe dọa. - Ê! Thằng nhóc đằng kia. Peter trả lời. Dây bị giật lần nữa. Peter chịu được nữa. - Chuyện gì vậy? Peter hỏi. - Leo trở lên! - Tôi muốn xuống. - Vậy tao cho mày xuống nhanh. Lấy dao cắt cái là mày xuống nhanh hơn mày muốn. Peter nhìn xuống dưới. Còn chục mét nữa mới đến lề đường. Nếu cỏ, đất mềm được còn bê tông ! Trong trường hợp tốt nhất, Peter bị gãy hai chân. Peter hoàn toàn muốn như vậy. - Tao đếm đến ba là tao cắt! Rawley gầm lên. - Khoan ! Khoan ! Peter la lên. Tôi lên. Chờ tôi cầm sợi dây cho chắc lại, nó tuột ra. - Được! Nhưng đừng hòng chơi tao đấy! Peter có ý. Có lẽ cũng vô ích thôi. Nhưng sao thử vận may. Peter dùng răng tháo găng tay phải ra, vẫn leo bằng tay trái. Rồi Peter lấy viên phấn xanh dương trong túi ra, vẽ dấu chấm hỏi vĩ đại tường nhà hát. Rồi cậu bỏ rơi viên phấn, xỏ găng tay vô lại. - Sao, thằng nhóc? Rawley hét lên. Chọn lựa xong chưa: lên hay xuống? - Lên, lên! Peter đáp. Tay này đặt lên tay kia. Peter leo trở lên. Cực khổ nhưng khi gần đến nơi, có hai bàn tay khỏe mạnh chụp lấy cậu, nâng cậu vào tháp. sân thượng có ba người đàn ông. Hai người giữ Hannibal chặt. Nét mặt Hannibal biểu lộ lo lắng lẫn lộn với tức giận, giống như cảm giác của Peter. Thám tử phó định dặt câu hỏi. Rawley ra lệnh. - Thằng nhóc được chuyện. Chuck và Dick, mang hai thằng này xuống tầng hầm. Chúng ta có việc. Vừa bị đẩy vừa bị kéo, Hannibal và Peter trở xuống cầu thang xoắn ốc, và nhiều cầu thang khác nữa, cho đến khi xuống tận tầng hầm của nhà hát. Các bức tường xây bằng bê tông và có hai nồi hơi vĩ đại chiếm phần lớn chỗ trống. trong những bức tường có nhiều cánh cửa đề: “Than 1", "Than 2" và “Than 3”. Rawley mở cánh cửa “Than 1” ra và xô hai thám tử vào bên trong. Khi đó Peter thốt lên tiếng ngạc nhiên. vậy, trong góc phòng hầm chứa than, bốn thần lùn đánh nhau với hai thám tử khi tối ngồi. Bọn chúng chơi đánh bài và chỉ liếc nhìn hai cậu cái, rồi tiếp tục đánh bài. Xe cút kít, xuổng, cuốc chim và đèn pin to rải đầy dưới đất. bức tường bị đập phá. Có cái lỗ to đen đó. Qua lỗ có thể thấy đường hầm dài, hoàn toàn tối om. Peter vận dụng khả năng định hướng. Đường hầm về hướng nhà bà Allward, nhưng ở độ sâu này, chắc chắn nó thấp hơn hầm nhà bà Allward, và tiếp về đích khác. Đích nào? Khi đó, Peter hiểu ra ý của Hannibal, khi cậu về kho báu trong ngân hàng. Ba gã đàn ông và những bạn của chúng đúng là băng trộm nghĩ ra cách thức tài tình để đục phòng sắt của ngân hàng bên cạnh.