Chương 4: ảo ảnh kỳ lạ Bà Agatha Allward, người bạn mà ông Alfred Hitchcock với Ba Thám Tử Trẻ, sống ở Los Angeles. Hannibal hỏi thím Mathilda xem Hans, trong hai tài xế của Thiên Đường Đồ Cổ, có thể cho ba bạn đến đó dược . Thím cho phép, vì thím rất hài lòng công việc của ba cậu trong những ngày vừa qua. Trong khi ăn trưa trước khi , ba thám tử trẻ bàn tán lại vụ trộm ở viện bảo tàng. - Các cậu có để ý thấy gì khả nghi ? Hannibal hỏi. - Có nữ hướng dẫn viên trẻ có mái tóc kỳ lắm. Giống như bộ tóc giả. Có thể ấy giấu dây nịt vàng dưới bộ tóc. Peter gợi ý. Hannibal thở dài. - Mình có ý kiến hay hơn - Bob - mình thấy ông già có cây gậy to. Có thể ông già đó giấu dây nịt Cầu Vồng bên trong cây gậy. - Tức cười! Hannibal phản đối. Cây gậy và bộ tóc giả! Còn gì nữa ? Để giấu vòng đeo cổ, còn được. Nhưng đây là dây nịt mà!... , phải tìm cái khác. - Hay bọn mình hãy bàn về vụ mới? Bob gợi ý. Mình có đọc bài về người lùn thần thoại trong Bộ Bách Khoa Toàn Thư, và... - Cậu kể xe, Hannibal ngắt lời. Hans chờ ngoài xe kìa. Ba bạn ăn xong cho nhanh, rồi chạy ra xe. Hannibal đưa địa chỉ bà Allward cho Hans, và xe chạy. - Bob ơi, bây giờ cậu hãy báo cáo về bọn người lùn . Hannibal khuyên. - Bọn thần lùn, Bob đọc, thuộc dân tộc người bé sống trong lòng đất và lo tìm kiếm hoặc canh giữ kho báu. Ngoài ra cũng có thể dừng từ này để chỉ các vị thần hay tinh, các sinh vật hoang đường gặp trong truyền thuyết hay truyện cổ tích. - Tóm lại, chúng có . Peter . - Em lầm rồi, Peter à - Khi đó tài xế Hans . Hans gốc gác miền Bavière ở Đức và rất tin vào những mê tín dị đoan quê hương . - Ở Bavière, có rất nhiều thần lùn giữ của - Hans tuyên bố. Đầy dẫy các khu rừng. ai nhìn thấy chúng. Nhưng ai cũng biết chuyện của chúng cả. - Đồng ý, nhưng đây đâu phải là Bavière - Peter đáp. Ở Californie này, chưa hề có thần lùn giữ của. Mà giả sử chúng có , chúng đến đây làm gì? - Tìm vàng, Bob cười trả lời, vàng là chuyên môn của thần lùn, và Califoniie lại là trong những vùng có nhiều vàng nhất thế giới. - Vàng đâu mà vàng, Peter lầm bầm. - Dù thần lùn có hay , Hannibal kết luận, vẫn có những việc kỳ lạ xảy ra tại nhà bà Allward, và chúng ta sắp được biết: dường như tới nơi rồi. Xe tải chạy qua khu dân cư cũ, nay bị các cửa hàng và nhà máy lấn chiếm. Hans tìm số nhà rồi dừng lại trước tòa nhà lớn kiểu Hồi giáo, có những cái cột có đường trang trí thừng xoắn, mái vòm và tháp. Cửa sổ có những tấm ván gỗ đóng đinh; nước sơn trắng và vàng bị tróc khắp nơi. tấm biển cũ, hầu như đọc được có đề dòng chữ Nhà Hát Ngàn Lẻ Đêm; tấm biển khác, mới tinh, cho biết tòa nhà mười hai tầng sắp được xây ở chỗ đó. Xa hơn chút, có hàng rào cao và rậm dọc theo lề đường. Phía sau hàng rào là khu vườn. Và cuối khu vườn là ngôi nhà có vẻ u sầu. Xa hơn nữa là ngân hàng đại, siêu thị và vài cửa hàng . - Ta vượt qua số nhà đó rồi. Hannibal sau khi đọc số nhà của ngân hàng. - Ta hãy xem thử ngôi nhà phía sau hàng rào, Bob đề nghị. Chỉ có nhà đó là giống nhà của tư nhân. Hans đậu xe đối diện hàng rào. Peter thấy tấm bảng phía cửa hàng rào. - A. Allward. Peter đọc. Tới rồi. hiểu tại sao bà Allward lại chọn khu này để ở. Ba bạn bước xuống xe và dặn Hans ở lại xe chờ. Cổng đóng kín. danh thiếp cũ vàng được nhét ngay dưới chuông. Danh thiếp đề như sau bằng nét chữ xưa: Xin mời bấm chuông. Các thần lùn và tinh hãy huýt sáo. - Các thần lùn và tinh hãy huýt sáo. Peter kêu. Thế này nghĩa là sao? Hannibal chau mày. - Chính mình cũng tự hỏi. Hannibal . Dường như bà Allward tin vào tồn tại của những sinh thể siêu tự nhiên này. Để xem thử, Peter, cậu huýt sáo . Peter có vẻ phân vân. - Cậu có nghĩ nếu mình huýt sáo, mình bị biến thành người lùn ? - , chắc chắn là có đâu. Huýt sáo . Ba bạn chờ hồi. Đột nhiên, ngay bên cạnh ba bạn, có tiếng vang lên, dường như phát ra từ bụi cây gần đó. - Xin cho biết tên? Các thám tử giật mình, nhưng Hannibal hiểu ngay chuyện xảy ra. Trong bụi cây có giấu cái loa cho phép người trong nhà chuyện với khách, và có lẽ, cũng có cái micrô để khách trả lời. Hannibal cúi xuống chút và thấy cái chuồng chim, có lẽ chứa hai cái máy. - Chào bà, Hannibal lễ phép với chuồng chim. Tụi cháu là Ba Thám Tử Trẻ, được bác Alfred Hitchcock giới thiệu đến gặp bà. - Mời các cháu vào, chuồng chim trả lời bằng giọng dịu dàng. Có tiếng rè vang lên. Cổng mở ra. Ba bạn bước vào vườn và đứng lại tại chỗ, ngạc nhiên. Trong khoảng gian chật hẹp giới hạn bởi hai bức tường của ngân hàng và nhà hát, ta có thể nghĩ mình ở rất xa thành phố, gần như ở thế giới hoang đường. Hàng rào, dày và đen, che khuất con đường bên ngoài. Ngôi nhà cũ xám xịt, chỉ có vài chậu bông trang trí, có vẻ như nằm ngoài thời gian. Ba bạn nhìn nhau: cả ba đều cảm thấy sợ. Bà Allward xuất ở ngưỡng cửa. Đó là bà già cao lớn, gầy, có tóc bạc và ánh mắt long lanh thông minh. - Mời các cháu vào nhà, bà . Bà rất vui là các cháu chịu khó đến đây. Bà dẫn ba bạn vào thư viện, dùng làm phòng làm việc. Hàng ngàn quyển sách chất đầy kệ; các bức tường treo đầy chân dung trẻ em. - Mời các cháu ngồi, bà Allward . Bà giải thích cho các cháu hiểu tại sao bà phải gọi ông bạn Alfred Hitchcock. Các cháu biết , mấy người lùn mà bà ... Đúng lúc đó Bob hét lên tiếng lớn. Lúc ngồi xuống ghế bành, Bob liếc nhìn qua cửa sổ và thấy con người bé đội mũ nhọn dán cái mặt có bộ râu dày vào kính cửa sổ. Nét mặt người lùn ràng là thù địch. Nhân vật kỳ lạ này mang vai cái cuốc chim của thợ đào đắp đất.
Chương 5: Câu chuyện thần lùn - thần lùn! Bob hét lên. Nó rình chúng ta. Tất cả quay mặt ra cửa sổ, nhưng thần lùn biến mất. - Chắc nó trong vườn! Bob la lên. Bob phóng ra cửa sổ, Hannibal và Peter theo. Cửa sổ nằm trong chỗ thụt vào, giữa hai kệ. Khi định mở ra thử, Bob phát rằng đó là tấm gương, và xoay người lại. Bà Allward chỉ cho Bob hướng ngược lại. - Cửa sổ nằm đối diện, bà giải thích. Cửa sổ phản chiếu lại trong gương. Bà rất thích như vậy: ta có cảm giác phòng rộng hơn. Lần này ba bạn chạy ra cửa sổ . Hannibal mở cửa sổ nhìn ra bên ngoài. - thấy ai hết. Hannibal thông báo. - Vẫn có ai. Peter thêm. Bob, cậu có chắc là thấy ? - Dĩ nhiên là mình chắc, lưu trữ viên ngạc nhiên trả lời. Chính Bob vừa mới nhận ra rằng có ai trong vườn. - Nếu đúng là thần lùn, các cháu tìm ra nó đâu, bà Allward . Loại sinh thể này có những quyền lực siêu tự nhiên. - Ta hãy cứ lục soát thử. Hannibal trả lời. Phía sau có cửa ạ? Bà Allward đưa ba thám tử ra cửa sau để ra vườn. - Bob bên trái, Peter bên phải. Hannibal ra lệnh. Ba bạn nhanh chóng kết thúc cuộc tìm kiếm. Chỉ có vài bụi cây èo ọt, là chỗ trốn được. Có hàng rào bằng ván gỗ, với cổng sắt khóa lại, ngăn khu vườn với con đường phía sau. Song song với đường lớn. Cánh cửa cấp cứu của Nhà Hát Ngàn Lẽ Đêm đưa ra vườn, nhưng cửa quá rỉ sét đến nỗi có lẽ thần lùn thể nào thoát ra ngả này. Bob và Hannibal xem xét hàng rào, cửa sổ tầng hầm, và thấy chỗ trốn nào, thấy lối thoát nào hết. Dường như thần lùn bốc hơi mất. - Ta hãy tìm vết chân, Hannibal quyết định. Peter ra cùng với Bob và Hannibal, tất cả ra cửa sổ thư viện tìm vết chân. Nhưng nền đất ở đó rắn chắc đến nỗi thể có dấu vết nào khắc vào đó được. Hannibal thông báo: - bí mới. - Cái gì vậy? Bob hỏi. Hannibal vừa mới lượm được cục đất tươi . - Chắc là rớt ra từ giày của ai đó - Hannibal bình luận. - Hoặc từ chậu bông, Bob thêm. - Có thể, Hannibal thừa nhận. Nhưng có điều lạ lùng. Cửa sổ thư viện nằm cao cách mặt đất đến hai mét. Bob, cậu có thể mô tả nhân vật cậu nhìn thấy ? - thằng lùn dị dạng, mang cuốc vai. Bộ râu dài và dơ dáy, nét mặt hung dữ. - Cậu chỉ thấy khuôn mặt của nó hả? - Thấy cả nửa người . - Cậu ước chừng nó cao khoảng bao nhiêu? - Khoảng mét. - Vậy làm cách nào nhân vật chỉ cao có mét lại có thể nhìn qua cửa sổ cao cách mặt đất hai mét? - Dễ ợt! Peter kêu. Nó có thang. - Chắc phải là loại thang bỏ túi, Hannibal mỉa. cái thang có thể nhét vào túi sau khi xài xong. Peter gãi đỉnh đầu. Bob nhíu mày. - Bọn thần lùn, Bob , giả sử chúng có , là những sinh thể siêu tự nhiên. Vậy là chúng cũng có những khả năng siêu tự nhiên. - Mình nghĩ, Hannibal , chính trí tưởng tượng của cậu mới siêu tự nhiên, Bob à. Chắc là cậu chỉ bị ảo giác mà thôi. - Làm gì có! Bob phản đối. Mình chắc chắn là có thấy thần lùn đó. Mắt nó đỏ ngầu vì giận dữ. - Mắt đỏ ngầu vì giận dữ hả? Mình thích chút nào, Peter nhận xét. Mình thích cậu bị ảo giác hơn, Bob. Bob phân vân. Dù sao, hình ảnh đó kéo dài trong vòng giây. - Tất nhiên, Bob thừa nhận, đó là cách giải thích lôgic nhất. Mình có thấy bức hình vẽ thần lùn trong quyển Bách Khoa Toàn Thư, và do mình luôn nghĩ đến thần lùn... - thể tìm lại thần lùn tưởng tượng, Hannibal ngắt lời. Mặt khác, nếu đó phải là sinh thể tưởng tượng, ràng là nó có khả năng tàng hình, bởi vì ta thấy nó ngoài vườn. - Và nó thể ra khỏi vườn được, Peter thêm. - Chúng ta hãy trở vào thư viện nghe tiếp câu chuyện, Hannibal đề nghị. Bà Allward mở cửa cho ba bạn vào cửa chính. - Các cháu tìm ra nó phải ? Bà hỏi. - Dạ , Bob trả lời, nó biến mất hẳn. - có gì lạ hết - Bà già . Bọn thần lùn là vậy đó, chúng xuất , rồi biến mất... Mà ban ngày hiếm khi thấy chúng lắm. Ta hãy uống tách trà ; ta bàn tiếp về thần lùn sau khi uống trà xong. nên thảo luận các vấn đề nghiêm túc trong khi ăn: như vậy có lợi cho tiêu hóa. xong, bà Allward mời các vị khách trẻ uống trà có pha nhiều sữa, với đường và bánh ngọt. - Bữa ăn chiều ngọt làm bà nhớ lại thời xưa, khi các tinh bé bỏng của bà đến thăm bà - Bà Allward nhận xét. Bob xém bị mắc nghẹn, còn Hannibal dễ gì mất bình tĩnh. - Chắc là bà trẻ con hàng xóm, thưa bà, Hannibal . Có phải bà mời các em đến uống trà ăn bánh, và bà gọi các em là các tinh, các thần lùn của bà? - Phải! Bà già la lên. Sao cháu đoán ra được vậy? - Cháu chỉ suy luận thôi ạ. Cháu thấy bà có nhiều hình trẻ con treo tường. Phần lớn những đứa trẻ này mặc quan áo kiểu xưa cách đây ba bốn chục năm, và hình có đề "kính tặng Agatha thân ". Cháu có thấy kệ nơi bà chưng những quyển sách do bà viết. Đọc sơ vài tựa cháu thấy có: Kỳ nghỉ hè của thần lùn, Bảy vị thần lùn vui tính v.v... Mà bác Hitchcock cũng có rằng bà là nhà văn. Từ đó, cháu suy ra rằng bà rất quan tâm đến thần lùn, và quan tâm đến trẻ em, và bà đặt cho các bạn của bà những cái tên tưởng tượng. Peter và Bob há miệng chưng hửng, hai cậu cũng nhìn thấy sách và hình ảnh trẻ con, nhưng hề để ý gì hết. - Tất cả những gì cháu mới là hoàn toàn đúng - Bà Allward , chi trừ chi tiết. Các tinh và thần lùn phải là những sinh vật tưởng tượng như cháu : chúng có , y như chúng ta vậy đó. Khi bà còn , cha của bà cũng khá giàu có và ông thuê cho bà bảo mẫu người gốc Bavière. bảo mẫu hay kể cho bà nghe tất cả những chuyện thần lùn quê mình, và khi trở thành nhà văn, đến lượt chính bà cũng kể chuyện. bảo mẫu có tặng cho bà quyển sách mà mang từ Đức sang, các cháu thấy những hình vẽ khá thú vị. Bà Allward đứng dậy và ra lấy quyển sách to bìa da đỏ. - Quyển sách này hơn trăm năm tuổi - Bà . Sách được viết bằng tiếng Đức, bởi người sống suốt đời trong khu Rừng Đen. Ông ta vẽ thần lùn, tinh để minh họa cho quyển sách. Bà già chậm chạp lật những trang sách cũ. Ba bạn chăm chú nhìn. Bà Allward dừng lại khi gặp hình thằng người , nét mặt hung dữ, bộ râu rối bù, hai tay phủ đầy lông. Tay nó cầm cái cuốc chim thợ đào đắp đất và đầu đội mũ nhọn. - Y hệt thằng mà cháu thấy! Bob la lên. - Nhân vật này là vua của các thần lùn xấu xa. Bà Allward giải thích. vậy, có số thần lùn xấu xa, và số khác chỉ làm điều thiện. Theo tác giả của quyển sách này, phân biệt chúng rất dễ: bọn ác có mắt đỏ ngầu vì giận dữ. Bob nín thở. Thần lùn mà Bob thấy - hay nghĩ là thấy có cặp mắt đỏ ngầu nhất thế gian.
Chương 5: Câu chuyện thần lùn (Tiếp) Bà Allward chỉ thêm vài hình vẽ thần lùn: quần áo cũng tương tự như nhau, nhưng nét mặt hung dữ bằng. - Những thần lùn đến quấy bà giống y hệt những thần lùn trong quyển sách này. Vì vậy mà bà dễ dàng nhận dạng được chúng. Nhưng trước tiên, bà phải kể cho các cháu nghe về thời bà là nhà văn danh tiếng và thời khi tất cả thiếu nhi đọc sách của bà về Thế Giới Bé. Bà Allward thở dài. ràng thời kỳ đó là thời kỳ hạnh phúc nhất đời bà. - Cha mẹ bà mất lúc bà còn trẻ. Bà bắt đầu viết sách, và sách rất được ưa chuộng. Trẻ em thường đến gặp bà để xin bà ký vào sách. Bà rất thích thế, vì bà mến trẻ con. Rồi thời thế lại thay đổi. Công chúng còn quan tâm đến sách của bà nữa, và khu này biến đổi hoàn toàn. Người ta đập phá những ngôi nhà cũ, người ta đốn bỏ những cây cao đẹp, thay vào đó người ta xây cửa hàng. Các bạn của bà lớn lên và chỗ khác sống. Mọi người cố gắng thuyết phục bà bán ngôi nhà này và chỗ khác. Nhưng bà chịu. Bà luôn sống ở đây: và bà muốn chết tại đây. Các cháu hiểu bà ? Ba cậu gật đầu. - Bà còn nhận xa khu phố mình ở nữa, bà Allward tiếp. Nhà hát bên cạnh phải đóng cửa vì còn ai đến nữa. Bà treo bảng, dặn mấy thần lùn của riêng bà huýt sáo để bà nhận biết. Thỉnh thoảng, tụi nó có ghé thăm bà, nhưng hiếm lắm. Mà tụi nó lớn hết rồi, tụi nó lấy vợ lấy chồng, tụi nó cũng có con; thậm chí vài đứa có cháu nội cháu ngoại rồi kìa... Các cháu thấy đó, thời bà kể rất xa xôi. Bà im lặng hồi. Ba thám tử nhìn thấy cả cuộc đời của bà Allward diễn ra trước mắt mình. - Bà biết là nên dọn đến khu phố dễ chịu hơn để sống - Bà Allward . Có ông Jordan nào đó, mua nhà hát bên cạnh để đập phá và xây cao ốc văn phòng thay vào đó; ông cũng có đề nghị mua nhà của bà với giá cao. Như vậy tiện hơn cho ông ta, ông có thể xây cao ốc rộng hơn, nhưng bà nhất định chịu bán. Bà với giọng cương quyết đến nỗi ba bạn dễ dàng tưởng tượng bà đối đầu với tất cả những đội đập nhà thế giới. - Bây giờ, bà Allward vừa vừa rót tách trà cuối cùng, ta hãy về những kiện mấy ngày vừa qua. Mấy năm trời, bà viết sách về thần lùn. Bà còn nghĩ là gặp thần lùn , nhưng chuyện đó xảy ra. - Bob ơi, ghi chép , Hannibal ra lệnh. Bob rút sổ tay ra. Là con của nhà báo, Bob dự định theo nghề cha và học được môn tốc ký. - Bình thường, bà ngủ rất dễ. Bà Allward tiếp. Nhưng cách đây vài ngày, bà bị thức giấc lúc mười hai giờ đêm và bà nghe những tiếng động kỳ lạ. Giống như có ai đó đào đất, sâu, bằng cuốc chim. - Bằng cuốc chim! Lúc mười hai giờ đêm - Hannibal lập lại. - Phải. Lúc đầu, bà nghĩ bà lầm: đâu có ai đào đất lúc mười hai giờ khuya. Ngoại trừ... - Ngoại trừ bọn thần lùn! Peter nhắc. - Đúng. Nên bà dậy, bà ra cửa sổ. Ngoài vườn bà thấy có bốn thằng người bé chơi trò người này nhảy qua lưng người kia. Trời tối, bà nhìn thấy lắm. Bà mở cửa sổ ra gọi chúng. Chúng bỏ chạy ngay. Bà chắc chắn là bà nằm mơ. Ngày hôm sau bà chuyện với cảnh sát khu vực, và chú ấy… Mắt bà Allward đầy vẻ tức giận. - Chú ấy khuyên bà chữa bệnh! Và trước hết bà phải nghỉ. Từ đó, bà thề là bà bao giờ từ "thần lùn” trước mặt cảnh sát nữa. Đột nhiên, bà Allward cười. - Phải, bà rất giận. Bà Allward công nhận. Đêm hôm sau, và đêm hôm sau nữa, bà thức giấc cũng vào giờ đó và mỗi lần, bà đều nghe chúng đào đất. Nhưng bà giả vờ như nghe thấy gì hết. Đến đêm thứ ba, bà chịu được nữa. Bà gọi điện thoại cho Roger, cháu bà, Roger ở cách đây vài kilômet. Đó là người bà con duy nhất của bà, cháu Roger còn độc thân. Bà cầu cháu đến ngay, Roger đồng ý. Trong khi chờ Roger đến, bà quyết định xuống tầng hầm coi thử, vì tiếng ồn xuất phát từ đó. Bà rón rén bước xuống cầu thang, bật đèn sáng. Bà càng bước xuống sâu, tiếng động nghe càng lớn. Bà bật đèn pin đột ngột và bà thấy... Ba thám tử há hốc lắng nghe. Bob căng thẳng hỏi: - Bà thấy gì ạ? Bà Allward nhìn từng thám tử . Rồi bà hạ giọng xuống : - có gì hết. Bà thấy gì hết. Bob giấu được nỗi thất vọng. Bob chờ đợi… mà Bob cũng biết chờ đợi cái gì nữa. cái gì đó phi thường. - , bà Allward tiếp, bà thấy gì trong tầng hầm hết. Khi đó, bà định trở lên thang lầu để chờ Roger. Nhưng thể lên được. - Bà lên được à? Tại sao vậy? - Bởi vì cao thang lầu, có thằng người cao khoảng mét. Nó đội cái nón nhọn và mặc quần áo bằng da. Bộ râu nó trắng, dơ, rối nùi. Nó cầm cuốc chim trong tay; tay kia cầm đèn cầy cháy. Mắt nó nhìn bà, đỏ ngầu và hung dữ. - Chắc là thần lùn mà cháu nhìn thấy ở cửa sổ! Bob la lên. - Đúng là thần lùn, bà Allward xác nhận. Hannibal véo môi dưới, nét mặt đăm chiêu. - Rồi sau đó chuyện gì xảy ra ạ. Hannibal hỏi. Bà Allward nâng tách trà lên gần miệng. Tay bà run. - Thần lùn hăm dọa bà, nó huơ cuốc chim. Rồi nó thổi tắt đèn cầy. Do ngạc nhiên, bà làm rớt đèn pin, nên tầng hầm trở nên tối thui. Bà nghe tiếng cửa đóng cái rầm. Bà phải mất thời gian mới hoàn hồn. Cuối cùng, bà lấy lại đủ can đảm để leo lên cầu thang lầu. Khi bà lên đến bậc cuối cùng... - Dạ sao ạ? Bob hỏi. - Cửa bị khóa. Bà bị nhốt trong tầng hầm. Ba thám tử rời mắt khỏi bà Allward. Đột nhiên, ở cuối phòng khách, tiếng động khủng khiếp vang lên. Ba Thám Tử Trẻ giật bắn mình, và chính bà Allward cũng kiềm nỗi cử chỉ hoảng sợ.
Chương 6: Cuộc hội thoại khả nghi - Trời ơi! Bà Allward la lên. Chuyện gì vậy? Nhưng bà phải tìm câu trả lời lâu. bức tranh lồng khung vàng nặng nề vừa mới rớt xuống đất. Bob và Peter dựng tranh lên và nhận thấy đó là chân dung bà Allward, lúc còn trẻ. Tranh vẽ bà ngồi dưới đất đọc sách tựa lưng vào gốc cây, trong khi vô số những sinh vật hoang đường, thần lùn và tinh, xúm quanh bà, có lẽ là để nghe bà đọc. Hannibal kiểm tra hệ thống treo tranh. đầu sợi dây sắt được gắn vào khung, đầu kia gắn vào trần nhà Thám tử trưởng nhíu mày. - Dây sắt bị đứt, vì được cưa trước, thưa bà Allward - Hannibal tuyên bố. - Bọn thần lùn! Bà già kêu. - Cháu nghĩ tụi cháu sửa được sợi dây sắt này và gắn bức tranh lên trở lại. Hay bà cứ kể chuyện tiếp trong khi tụi cháu làm? Hannibal và Peter - rất khéo tay - bắt đầu sửa hệ thống treo tranh, trong khi Bob cầm quyển sổ ghi chép, còn bà Allward tiếp. Chính Roger đến giải thoát cho bà Allward, vì ta có chìa khóa nhà. Khi nghe cháu tới, bà Allward gây chú ý bằng cách dùng nắm tay dộng vào cánh của tầng hầm. Roger tỏ ra rất dễ thương, nhưng bà Allward thấy là cháu tin lời nào trong câu chuyện của bà: ta tưởng bà nằm mơ. - Thưa bà, bà ngưng lát, tụi cháu gắn tranh vào tường, Hannibal ngắt lời. Hannibal leo lên cái ghế, Peter đưa tranh cho Hannibal. Lúc đó, Bob thấy ánh mắt sếp sáng lên xúc động. - Chuyện gì vậy hả Babal? Hannibal bước xuống ghế, nét mặt khá tự đắc. - Mình nghĩ mình gỉai được vụ bí Cầu Vồng rồi - Hannibal thông báo. - thể được! Làm thế nào cậu giải được tại đây? - Chỉ dẫn vẫn là chỉ dẫn, dù ta có tìm thấy nó nơi nào nữa. Ta bàn lại chuyện này đúng lúc đúng nơi. tại, nhiệm vụ của ta là giúp bà Allward. Thưa bà, bà có thể kể tiếp được ạ? Bob thở dài. Bob thừa biết tính Hannibal. thể moi được gì từ Hannibal khi mà cậu ấy chưa quyết định tự mình ra. Hannibal có thể tìm ra được chỉ dẫn gì nhỉ?... đoán ra nổi, Bob tập trung chú ý vào câu chuyện của bà Allward. - Roger muốn bà phải về nhà cháu qua đêm - bà giải thích. Bà chịu. Roger ở lại hồi để nghe. Nhưng chúng tôi còn nghe thấy gì nữa hết. Rồi Roger ra về. Phần đêm còn lại yên tịnh, nhưng ngày hôm sau, tiếng ồn lại tiếp tục. Lẽ ra bà phải gọi Roger nữa, nhưng bà muốn nghe là bà bị ác mộng lần nữa. Bà xuống đây nhàng, y như lần đầu. Khi đến nơi, bà nghe cánh cửa phía sau khép lại. Bà bật đèn, cho sáng, và bà thấy gian phòng này lộn xộn. Tất cả sách của bà nằm dưới sàn nhà, số bị xé rách trang. Có lẽ bọn thần lùn muốn làm cho bà buồn, hay tệ hơn nữa. Sáng hôm sau, bà gọi điện thoại cho Roger, nhưng Roger tin bà. Roger dịu dàng với bà về mộng du và nhà dưỡng lão. Theo Roger, chính bà tự làm tất cả, nhưng bà biết là phải mà! Bà già bẻ tay. Ba bạn biết phải nghĩ thế nào. Ba bạn thấy bà Allward là bà già minh mẫn, biết phải trái, nhưng câu chuyện của bà vẫn khó tin. - Việc đầu tiên cần làm, Hannibal , là tìm chứng cớ về tồn tại của bọn thần lùn. - Cháu đúng, bà Allward đáp. Sau đó ta có thể tìm hiểu tại sao chúng muốn hại bà. - Cho nên phải giăng bẫy chúng - thám tử trưởng . - Bẫy gì? Peter hỏi. - Bẫy thần lùn. - Cơ học hả? - , bẫy bằng người. trong chúng ta qua đêm ở đây và cố bắt cho được thần lùn. - A! Vậy à! Thế ai trong bọn mình mạo hiểm như vậy? - Chính cậu - Peter à. - Khoan , khoan dã! Peter phản đối. Mình làm gì có nghề làm bẫy người để bắt thần lùn! Đâu phải chuyên môn của mình. Mà mình, mình tin là có thần lùn. - Hệ thống bẫy người để bắt thần lùn phải gồm nhân mạnh khỏe, nhanh nhẹn và dũng cảm - Hannibal tuyên bố - Mình mạnh khỏe và dũng cảm, nhưng mình thiếu nhanh nhẹn. Bob, sợ gì hết, và từ lúc Bob đeo máy chỉnh hình ở chân nữa, Bob cũng nhanh như chớp. Nhưng e rằng Bob cũng đủ mạnh khoẻ. Ngược lại, cậu hội đủ ba đức tính cần thiết, Peter à. Peter cảm thấy thoải mái lắm. Được nghe là mình dũng cảm, trong khi cậu cảm thấy tính tình mình khá rụt rè, đúng là tình thế khó xử. - Nếu cả ba ở lại, hội nhiều đức tính cần thiết hơn - Peter gợi ý. Bọn mình thay phiên nhau để canh. - Tối nay ba mẹ cần mình trông nhà để thăm bà con, Bob . - Nhưng còn Babal, cậu có ai để thăm đâu. Ngày mai là chủ nhật, Thiên Đường Đồ Cổ đóng cửa. Vậy là cậu rảnh. Babal véo môi. - Được - Hannibal - Hai cái đầu vẫn hơn . Thưa bà Allward, tụi cháu có thể ở lại đây đêm nay ạ? - à, các cháu chịu làm việc này hả? Bà Allward vui mừng kêu. Có phòng trống lầu , các cháu có chỗ nghỉ. Các cháu có chắc là phiền ? Bà muốn vì bà mà các cháu phải chịu nguy hiểm. - Thưa bà, bọn thần lùn có tấn công trực tiếp bà, Hannibal . Vậy cũng có lý do gì bọn chúng tấn công tụi cháu. Cái chính là tụi cháu thấy được chúng, và nếu được, bắt tên. Đêm nay, khi trời tối, tụi cháu trở lại. Tụi cháu cố gắng vào nhà kín đáo, để kẻ địch biết là có tiếp viện đến. - Ồ, cám ơn, bà Allward . Bà chờ hai cháu. Các cháu chỉ cần bấm chuông, bà mở khóa cổng ngay. Khi ba thám tử chào bà Allward và ra đến ngoài đường, Peter phẫn nộ: - Các cậu nghĩ sao? Chắc bà ấy điên rồi! Các cậu có nghĩ bà ấy điên ? - Mình biết nữa, Hannibal trả lời. Cũng có thể bà Allward bị chứng thừa trí tưởng tượng, nhưng mình nghĩ thế. Theo mình, bà nhìn thấy thần lùn. - Thần lùn! Peter la lên. Ngày nay, đâu còn ai tin thần lùn nữa đâu. - Có người tin - Hannibal bắt bẻ - Thậm chí có người tin ma nữa. - Cách đây lâu, hồi năm 1938 - Bob , các nhà bác học khám phá loại cá kỳ lạ, mà người ta tưởng là biến mất hàng triệu năm nay. Người ta gọi đó là cá vây tay. Bây giờ người ta biết là ngoài biển có hàng ngàn, thậm chí có thể là hàng triệu con. Vậy tại sao lại thể như vậy đối với thần lùn? Giả sử - Bob bị cuốn hút bởi đề tài này - có chủng tộc người bé hơn chúng ta… - Pygmê mini - Hannibal gợi ý. - Giả sử, cách đây lâu lắm, chửng tộc này phải trốn dưới lòng đất để tránh bọn ăn thịt người. Bây giờ khi bọn ăn thịt người hầu như biến mất, bọn người có thể xuất trở lại… - Phương pháp suy luận rất hay, Hannibal bình luận. Ta được bỏ qua bất cứ giả thiết nào. thám tử giỏi lý luận như vậy đó. Tối nay, chúng ta phòng mọi khả năng. - Về Rocky thôi! Peter kêu. Mình bất đầu thấy đói rồi. - Mình muốn vòng khu nhà trước khi về - Hannibal - Chúng ta mới xem hàng rào gỗ từ bên trong, chứ chưa xem từ bên ngoài. - - Bob đồng tình - Có thể bọn mình thấy ổ thần lùn! Ba bạn vòng ra sau nhà hát cũ. Peter ngừng càu nhàu. - Bụng mình kêu dữ dội lắm rồi. Có những tấm ván phủ đầy mảnh áp phích đóng bằng đinh cửa vào nhà hát. Dường như thể vào được nhà hát. Khi vòng hai góc, ba bạn ra đến con đường chạy dọc theo phía sau nhà bà Allward. Ở đó, nhà hát cũng có cánh cửa còn dùng được, có đề “Lối vào dành cho nghệ sĩ". Cửa hé mở, và có tiếng thoát ra. - Lạ ! Hannibal nhận xét. Vậy mà ở mặt trước có bảng “Cấm vào” và "Nguy hiểm". - hiểu bên trong có gì, Peter tò mò hỏi. Chắc là khá dễ sợ. Hannibal ngồi thềm cửa, bắt đầu tháo và thắt lại dây giày, đồng thời cố gắng nghe tiếng bên trong. Hai người đàn ông chuyện. - Này..., Peter bắt đầu . - Suỵt!Hannibal đáp. Họ về dây nịt và viện bảo tàng. - Vậy có thể bọn mình tìm ra sào huyệt của bọn trộm, Peter . Đúng là may mắn. - Ta hãy nghe thêm. Ta biết chưa đủ để gọi cảnh sát - Hannibal quyết định. Ba bạn tiến đến gần cửa. lần nữa, ba bạn nghe rất từ "viện bảo tàng". Hy vọng nghe được thêm, cả ba tỳ vào cánh cửa, khiến cảnh cửa xoay bản lề, vì còn chỗ tựa, ba thám tử ngã đè lên nhau. Ba bạn có cố gắng ngồi dậy, nhưng bị những bàn tay khoẻ mạnh tóm cổ áo, trong khi giọng vang như sấm gầm gừ bên tai: - Đào ngạch! Thưa ông Jordan, tôi vừa mới bắt được mấy thằng nhóc thử bẻ khóa cửa! Ông gọi cảnh sát !
Chương 7: Trong nhà hát gã cao lớn chân mày đen có vẻ mặt dữ tợn dựng Peter và Bob ngồi dậy. - Tóm được tụi bây rồi! . Đừng hòng chạy thoát. Ông Jordan ơi, còn thằng nữa, ông bắt nó ! - Babal ơi, chạy trốn - Peter - Cậu gọi Hans nhanh lên. Nhưng Hannibal nhúc nhích. - Các ông lầm rồi, Hannibal tuyên bố. Khi nghe được thanh tiếng trong công trình được cho là có người và bị bỏ hoang, chúng tôi suy luận rằng có kẻ bất lương đột nhập vào, và chúng tôi dự định kiểm tra đúng đắn của mối hoài nghi trước khi báo cho lực lượng an ninh. - Hả? - Gã đàn ông há miệng hỏi - sao... Hannibal giả giọng cười lớn, việc này luôn có tác dụng. người đàn ông trẻ hơn, hơn, xuất . - Bình tĩnh nào, Rawley! Ông ta ra lệnh, nét mặt thích thú. Chàng trai trẻ này chỉ mới là nghe chúng ta chuyện, tưởng chúng ta có việc gì trong nhà hát, nhưng muốn kiểm tra cho chắc trước khi gọi cảnh sát. - Nếu nó muốn vậy, nó đọc diễn văn chính trị dài dòng để làm gì? Rawley phản đối. Tôi thích mấy thằng giả bộ làm khôn và chuyện giống như từ điển. - Tôi là Frank Jordan, chủ nhân nhà hát này, người mới đến tự giới thiệu. Tôi muốn đập bỏ nhà hát này để xây tại đây cao ốc văn phòng, và tôi chỉ tham quan địa điểm, cùng với Rawley, là bảo vệ của tôi. Tôi cho rằng các cậu hơi đa nghi quá đấy… - Thế nào là đa nghi quá? Peter phẫn nộ. Nghe các ông về dây nịt và viện bảo tàng, làm sao mà nghi ngờ được? Rawley sậm mặt thêm nữa. - Ông Jordan ơi! . Mấy thằng nhóc này là những thằng tò mò tọc mạch đáng bị trận đòn cho chừa. - Rawley à, ở đây chính tôi chỉ huy, ông Jordan sẵng giọng đáp Ông quay sang Peter. - Dường như tôi đâu có đến dây nịt... A! Hiểu rồi. Rawley và tôi về những hư hỏng bên trong nhà hát. Tôi Rawley phải tìm giấy bịt lại cái lỗ kia. Ha! Ha! Giấy bịt, dây nịt, bảo tàng... buồn cười quá. Các cậu bé ơi, các cậu đọc báo nhiều quá. Nhưng Rawley vẫn nghiêm trang. - Bọn nhóc này nhiều trí tưởng tượng quá, Rawley càu nhàu. - Để bù lại với , Rawley à - ông Jodan - Mà tôi rất mừng là có trí tưởng tượng gì hết, bởi vì những người bảo vệ trước kia của tôi đều bỏ vì nghe những tiếng động kỳ lạ và chịu nổi. - Những tiếng động kỳ lạ à? Hannibal hỏi. - Những tiếng , những tiếng rên... có nguyên nhân hẳn hoi. Những chính tòa nhà này khá rùng rợn, nên mọi thứ có vẻ siêu tự nhiên. Các cậu có thích tham quan ? Ba thám tử vui vẻ nhận lời. - Rawley, bật đèn lên cho sáng! Ông Jodan ra lệnh. Ông dẫn ba bạn vào hành lang chật hẹp, chỉ có bóng đèn tròn chiếu sáng. Càng tiến tới, bóng tối càng dày đặc thêm. vật mềm va vào mặt Bob rồi bay mất. - Dơi! Lưu trữ viên kêu. - Nhà hát nhiều dơi lắm - tiếng của ông Jodan trả lời trong bóng tối - Có chuột nữa. Rất to. Bob nuốt nước miếng. Dơi bay vòng vòng quanh đầu, Bob cảm thấy như vậy. Rồi Bob nghe tiếng kêu rên và tiếng cọt kẹt dường như tiến lại gần mình. - Tiếng ròng rọc và tời mà người ta sử dụng xưa kia, để điều khiển các tấm dàn cảnh, ông Jodan giải thích. Xưa kia, nhà hát này đẹp và được bố trí rất hoàn hảo. A! Đèn sáng kìa. Dần dần, ánh sáng mơ hồ xuất từ bóng tối. Ba bạn nhận thấy mình đứng sân khấu: trước mặt, có hàng trăm ghế trống. Phía sau, đầu, có bộ đèn chùm thủy tinh nhiều màu - xanh lá, đỏ, vàng và xanh dương - tỏa ánh sáng yếu ớt. Những tấm màn bằng nhung đỏ viền tua vàng che mất các cửa sổ. Tường phủ những tranh vẽ về cuộc chiến giữa kỵ sĩ và quân Sarrasin. - Lúc xây tòa nhà này vào giữa năm 20 - ông chủ giải thích - người ta nghĩ nhà hát là phải giống như pháo đài hay lâu đài. Nhà hát này giống đền thờ Hồi giáo. Ông vừa mới quay lui, con vật xám chạy qua giữa ghế ngồi. - con chuột - ông Jodan thản nhiên bình luận - Trong nhiều năm qua, lũ chuột nghĩ chúng là những chủ nhân của tòa nhà này, và chúng rất tức khi ta bắt đầu đập phá. Buổi tham quan vậy là xong, các bạn à. Vài tuần nữa, các cậu có thể đến xem công tác đập phá. Ông dẫn ba thám tử ra đến ngoài đường, khép cửa. Rồi khóa lại. - Toàn là chuột và dơi, hèn gì có bảo vệ nào chịu ở lại. Peter kêu. - Toàn bộ chuyện này rất lôgic - Hannibal bình luận. Chắc là mình lầm, lúc mình nghe "dây nịt". - Uổng quá, Bob . Phải chi bọn mình bắt được tên trộm sau khi bị ông Togati tóm cổ, cũng vui. Nhưng mà thôi, cũng nên đòi hỏi quá nhiều. - Cậu đúng, Hannibal thừa nhận. Tạm thời, mối bận tâm của chúng ta là giúp bà Allward. Vậy, ta hãy tiếp tục tham quan con đường. Ba bạn kiểm tra từng tấm ván hàng rào khu vườn nhà bà Allward. Hoài công, tất cả đều còn rất tốt, và cổng sau vẫn chắc chắn khi đẩy thử. - ai có thể ra ngã này, Hannibal vừa kết luận vừa véo môi. Mình hiểu nổi. - Còn mình đói bụng lắm rồi! Peter tuyên bố. Bây giờ về được chưa? - Được, chẳng còn gì hay hơn để làm. Ba bạn trở về chỗ xe tải đậu. Hans ngồi đọc báo chờ. Ba bạn leo lên xe, chen nhau ngồi yên trước, y như lúc bận . Khi đó, Bob nhớ lại nhận xét của Hannibal lúc chiều. Có phải thám tử trưởng tuyên bố mình giải được vụ bí Cầu Vồng ? Bob quay sang Hannibal để hỏi xem ý Hannibal muốn gì, nhưng nét mặt sếp quá đăm chiêu, nên Bob dám mở miệng. Có hỏi Hannibal cũng vô ích thôi, cậu chỉ trả lời khi nào thích.