Vụ Bí Ẩn Cái Sọ Biết Nói - Alfred Hitchcock (18 chương)

Thảo luận trong 'Các Thể Loại Khác (Kinh Dị, Trinh Thám..)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. snowbell

      snowbell Well-Known Member

      Bài viết:
      1,358
      Được thích:
      286
      Chương 12: Manh mối

      - Thôi được! Bây giờ bọn mình làm gì đây? - Peter buồn rầu hỏi.

      qua ngày hôm sau, buổi chiều thứ bảy. Ba Thám Tử Trẻ hội ý ở cuối kho bãi. Tối qua, ba bạn cảm thấy đủ can đảm làm sáng tỏ vụ bí cái rương quay về, nên ba bạn chỉ giấu rương sau máy in, rồi thống nhất với nhau là làm gì cả cho đến ngày hôm sau.

      Ông bà Jones quyết định Los Angeles hôm thứ bảy này. Trong khi chú thím vắng, Hannibal có nhiệm vụ trông coi kho bãi. có khách, nên Hannibal xuống cuối kho bãi cùng Bob và Peter.

      Tập trung quanh cái rương của Gulliver, ba thám tử lưỡng lự nhìn nó. Peter lập lại câu hỏi:

      - Làm gì bây giờ?

      - Dễ thôi - Bob trả lời. Bọn mình giao cái rương này cho chú cảnh sát trưởng Reynolds và kể lại cho chú ấy những gì bọn mình biết được, rồi để chú ấy giải quyết vụ này.

      - Ý kiến rất hay! - Peter nồng nhiệt tán thành. Babal nghĩ sao?

      - Tất nhiên là ý kiến tồi - Hannibal thừa nhận - Nhưng có trục trặc! Ta có gì để kể cho chú Reynolds. Ta nghĩ rằng Spike Neely giấu tiền ăn cắp trong nhà của bà chị... nhưng đó chỉ là giả thuyết. Ta có chứng cớ.

      - Nhưng giả thuyết có cơ sở! - Bob kêu. Suy luận của cậu có lý mà Babal! Spike Neely lẩn trốn ở nhà bà chị đúng hôm xảy ra vụ cướp ngân hàng ở San Francisco. Vậy có mang tiền theo. Do sợ bị tóm, chắc chắn giấu tiền trước khi lên đường tiếp. cho rằng tiền giấu kỹ và có ý định trở lại lấy sau này, khi có cơ hội.

      - Mà nếu giấu tiền nhà bà chị - Peter ngắt lời - bọn mình tài nào biết được giấu chỗ nào khác. Nên bọn mình thể tìm ra tiền. Vậy bọn mình hãy giao vụ này cho cảnh sát.

      - Hôm qua - Hannibal nhắc - Socrate chuyện với bọn mình.

      - Mình thể nào quên chuyện này nổi - Peter rùng mình cam đoan. Mình thích nghe Socrate chuyện tí nào.

      - Phải công nhận là khá rùng rợn - Bob gật đầu.

      - Rùng rợn hay , nó cũng - Hannibal . Tạm thời, mình quan tâm đến chuyện tìm hiểu bằng cách nào nó chuyện được. Socrate bảo ta phải nhanh chóng tìm ra manh mối. Vậy có nghĩa đúng là có manh mối trong rương... dù cho đến nay ta đủ khôn để tìm ra.

      Nhưng Peter từ bỏ ý nghĩ của mình:

      - Nhưng nếu có manh mối, thế nào chú cảnh sát trưởng Reynolds cũng tìm ra được, nhờ các phòng thí nghiệm. Cảnh sát xem xét rương kỹ. Mà có khi cần nghiên cứu cái rương. Nếu tìm ra ngôi nhà cũ của bà Miller đường Maple, cảnh sát lục soát công khai và tìm ra số tiền!

      Cuối cùng cũng thuyết phục được Hannibal.

      - Cậu đúng - Hannibal . Ta hãy theo hướng khôn ngoan này. Nhưng trước hết, ta gọi điện thoại nhờ bà Miller mô tả ngôi biệt thự cũ. Như vậy ta có thông tin hữu ích cung cấp cho chú cảnh sát trưởng.

      - Đồng ý! - Peter chịu thua - Ta hãy vào bộ tham mưu.

      - Khoan ! - Hannibal kêu.

      Hannibal tìm Hans va Konrad. Khi kiểm tra rằng hai có thể lo cho những khách hàng cuối cùng trong ngày, Hannibal mới yên tâm về với hai bạn. Ba thám tử trẻ chui vào Đường Hầm số Hai.

      phút sau, cả ba leo lên bộ tham mưu. Thám tử trưởng tìm số điện thoại của bà Miller trong danh bạ, rồi quay số. Khi có người nhấc máy, Hannibal đặt câu hỏi quan tâm.

      - Nhà cũ của dì ra sao à? - Bà Miller hơi ngạc nhiên hỏi lại - Dì nghĩ tốt hơn hết là cháu ghé qua số 532 Danville Street; như vậy tiện hơn ?

      Khi đó, Hannibal báo cho bà biết rằng nhà bà bị dời để xây tòa nhà nhiều tầng. Bà sửng sốt.

      - Tòa nhà nhiều tầng hả? - Bà thốt lên - Hèn gì người mua chào giá cao quá. Có lẽ người kinh doanh bất động sản! Nếu biết, đáng lẽ dì có thể đòi giá cao hơn nữa... Thôi, quên ! Nhà dì trông ra sao hả! Rất đẹp, có phần trang trí bằng đá nâu. Chỉ có tầng, nhưng có tầng mái với cửa số để cho sáng. Ngoài ra, có gì đặc biệt cả... chỉ là ngôi nhà .

      - Cháu cám ơn dì - Hannibal . Cháu nghĩ cảnh sát tìm ra.

      Hannibal gác máy xuống rồi nhìn hai bạn.

      - Càng nghĩ, mình càng tin là số tiền ăn cướp được giấu trong nhà bà Miller, bằng cách thức đặc biệt tài tình. Cũng như mình tin rằng cái rương có chứa manh mối chỉ dẫn.

      - Cho dù có như vậy - Peter cương quyết - mình chán ngấy cái rương này lắm rồi! Mình muốn nghe đến nó nữa! Các cậu thấy chuyện gì xảy ra với nhà ảo thuật Maximilien chưa! Bây giờ có kẻ gửi trả về cái rương mắc dịch này cho bọn mình. Mình muốn giữ cái rương, nó nguy hiểm quá. Cứ để chú cảnh sát trưởng Reynolds tự xoay xở mình!

      - ta thống nhất là hợp tác với cảnh sát rồi mà - Hannibal thừa nhận. Vây mình chịu thua, ta hãy giao rương cho chú cảnh sát trưởng Reynolds. Mình gọi điện thoại ngay cho chú!

      Thám tử trưởng lại nhấc ống nghe, gọi điện thoại cho đồn cảnh sát.

      giọng lạ, được tử tế lắm, trả lời:

      - Văn phòng cảnh sát trưởng Reynolds. Trung úy Carte nghe đây.

      - Cháu là Hannibal Jones. Cháu xin được chuyện với chú cảnh sát trưởng.

      - Ông ấy vắng, ngày mai mới về - trung úy Carter trả lời sẵng giọng - Sáng mai hãy gọi lại.

      - Cháu có chuyện quan trọng cần thông báo với chú Reynolds - Hannibal giải thích. Chú biết , dường như tụi cháu tìm ra hướng...

      Giọng bực bội của trung úy ngắt lời:

      - sao đâu. Tôi bận lắm, mà tôi cũng có thời gian chuyện với trẻ con. Ông cảnh sát trưởng có quyền để trẻ em nhúng mũi vào số vụ. Nhưng riêng tôi rất ghét mất thời gian với trẻ em như cậu.

      - Nhưng chú cảnh sát trưởng Reynolds cầu cháu phải... - Hannibal định .

      lần nữa, Hannibal bị ngắt lời.

      - Ngày mai cứ gọi điện thoại!

      Tiếng động ngắn ở đầu dây bên kia cho Hannibal biết Carter gác máy.

      Phần mình, Hannibal cũng để ống nghe xuống, rồi rầu rĩ nhìn Bob và Peter.

      Peter cười khúc khích:

      - Mình có cảm giác trung úy Carter ưa Ba Thám Tử Trẻ lắm.

      - Dường như ông ấy chẳng ưa ai. Đặc biệt là thanh niên - Bob thêm.

      Hannibal thở dài.

      - Ông ấy phản ứng giống như đa số người lớn, cho rằng ta còn là trẻ con, biết suy luận. Tuy nhiên, ta thường xem xét vấn đề theo góc độ mới... Trong khi chờ, ta đành phải gác chuyện giao cho chú cảnh sát trưởng Reynolds sang ngày mai. Nhưng được, ngày mai là chủ nhật. Nếu định mệnh cho ta thêm thời gian, ta hãy lợi dụng để lục soát rương của Gulliver lần nữa và cố tìm ra manh mối màa Socrate nêu.

      - Mình chán ngấy cái rương này rồi - Peter dõng dạc tuyên bố - Mình chán ngấy Socrate. Mình cấm nó được chuyện với mình nữa.

      - Mình nghĩ nó bao giờ chuyện với ta nữa đâu - Hannibal đáp. Các cậu có để ý thấy là nó bao giờ chuyện vào ban ngày ? Nó chuyện trong bóng tối phòng mình, rồi từ bên trong rương, bao giờ trực tiếp.

      - Nó cũng "Bậy bạ!” với thím Mathilda mà - Bob nhắc.

      - Đúng. Mình cũng hiểu tại sao - Hannibal thừa nhận. Dù sao, ta cứ mở thử rương và xem qua bên trong. Có thể người ta có lấy cái gì đó trước khi gửi trả về cho ta.

      Ba Thám Tử Trẻ ngược lại lộ trình Đường Hầm số Hai, rồi mở rương ra. Bên trong, tất cả vẫn y như trước. Socrate được gói trong vải lót màu tím nằm trong góc rương... còn bức thư vẫn còn dưới lần vải lót.

      Hannibal lấy Socrate ra, tháo vải gói rồi đặt cùng cái dĩa làm đế máy in. Sau đó Hannibal lấy bức thư.

      - Ta đọc lại ! Hannibal quyết định.

      lần nữa, Ba Thám Tử Trẻ cúi xuống đọc bức thư. Và lần nữa thấy bức thư có gì bí .

      Bệnh viện Nhà tù Quốc gia

      17 tháng bảy

      Gulliver thân,

      Spike Neely, bạn xà lim cũ, viết cho đây. tôi nằm ở bệnh viện nhà tù, và có lẽ còn sống được bao lâu nữa.

      Tôi có thể thể cầm cự thêm dược năm ngày nữa, hay ba tuần, hay thậm chí hai tháng. Bác sĩ cũng biết chính xác. Nhưng dù gì, đến lúc chào vĩnh biệt .

      Nếu có Chicago, hãy ghé thăm ông họ Danny Street của tôi. Chào ấy dùm tôi. Tôi muốn viết cho dài hơn, nhưng thể.

      Bạn .

      SPIKE.

      - Nếu trong đây có manh mối nào đó - Hannibal lầm bầm - mình tài nào tìm ra. hiểu... Ê, khoan ! Mình có sáng kiến này... Xem này!

      Hannibal đưa lá thư và phong bì cho Bob.

      - Cậu có thấy ta bỏ qua cái gì ?

      Bob nhìn, hiểu.

      - - Bob thú nhận. Mình thấy gì đặc biệt.

      - Tem phong bì! - Hannibal . Ta quên kiểm tra xem có giấu bức thông điệp nào phía dưới ?

      Bob nhìn hai con tem, khá đẹp, được phát hành để kỷ niệm cuộc triển lãm nông nghiệp nào đó. con tem kỷ niệm về chăn nuôi, trị giá hai cents. con tem kỷ niệm Nông nghiệp và trị giá bốn cents.

      Bob cầm phong bì, sờ . Khuôn mặt Bob đột nhiên sáng lên.
      Last edited: 27/5/15

    2. snowbell

      snowbell Well-Known Member

      Bài viết:
      1,358
      Được thích:
      286
      Chương 12: Manh mối (Tiếp)

      - Babal ơi! - Bob thốt lên - Cậu đúng! Có cái gì đó dưới con tem. Dường như con tem bốn cents dày hơn con tem hai cents!

      Đến lượt Peter sờ thử mấy con tem và cũng có ý kiến giống Bob. Con tem bốn cents có hình nông dân cày và ràng là dày hơn con tem kia... nhưng đủ để phát chỉ bằng mắt thường.

      - Vào bộ tham mưu và dùng hơi nước gỡ mấy con tem này ra! - Bob kêu - Khi đó bọn mình biết!

      lần nữa, ba bạn lao vào Đường Hầm số Hai. Ba phút sau, cái ấm nước kêu trong phòng thí nghiệm. Hannibal cầm phong bì hơ hơi nước. Chẳng bao lâu mấy con tem tróc ra. Khi đó Hannibal vui mừng reo lên:

      - Nhìn này! Có con tem khác ở dưới con tem bốn cents. con tem cent màu lục.

      - Sao lạ thế! - Bob nhăn trán suy nghĩ và kêu khẽ - Babal, theo cậu, như vậy nghĩa là sao?

      - Để mình trả lời cho - Peter thông báo. Chả có gì bí đâu. Các cậu hãy nhớ lại rằng lúc thư này được bỏ bưu điện, giá gửi thư vừa mới tăng lên cents. Có lẽ Spike Neely bắt đầu dán con tem cents, mà mua thêm, rồi sau đó mới dán hai con tem đúng giá gửi bình thường lên sau. vô ý, dán con tem chồng lên con thứ nhất.

      - Có thể - Bob thừa nhận - Cậu nghĩ sao, hả Hannibal? Dù sao Spike Neely cũng viết thư từ trong bệnh viện, giường bệnh, và rất có thể dán vụng về mấy con tem.

      - Mình biết! - Thám tử trưởng lầm bầm.

      Hannibal vẫn nhìn chằm chằm con tem xanh lục. Đột nhiên thám tử trưởng gỡ con tem ra bằng động tác nhàng.

      - Có thể có cái gì đó viết phía dưới - Hannibal khẽ.

      - có! - Bob sau khi xem xét con tem - thấy dấu vết chữ viết gì! Sau lưng mấy con tem kia cũng có gì. Vậy sao hả Babal?

      - Hai con tem được dán chồng lên nhau quá chính xác, thể là do ngẫu nhiên thuần túy được - Hannibal phán. Mình cảm giác là có ý nghĩa nào đó.

      - cái gì đó! Nhưng cái gì?

      - Nghe này! Spike Neely biết rằng thư bị kiểm duyệt. Mình suy ra rằng dã dùng mấy con tem để nhắn điều gì đó. dán con tem chồng lên con tem kia với độ chính xác làm cho ai phát ra. đoán rằng Gulliver hết sức chăm chú xem xét thư tìm ra cái mẹo này. Mình còn suy ra rằng, do con tem cent có màu xanh lục, mà màu xanh lục là màu giấy bạc ngân hàng Hoa Kỳ, nên con tem này là tượng trưng cho số tiền năm mươi ngàn đô-la ăn cắp. Và điều mà Spike Neely muốn báo cho Gulliver biết...

      Hannibal ngưng để suy nghĩ cho kỹ hơn. Nhưng Bob thốt lên:

      - Hiểu rồi! - Bob hét lên. Con tem là miếng giấy, đúng ? Tiền cũng là giấy. Spike Neely cho giấy này nằm dưới giấy kia. Bằng cách đó muốn báo cho Gulliver biết rằng tiền được giấu ở nơi nào đó, dưới giấy!

      Bob phấn khích giải thích thêm:

      - Bà Miller có kể với bọn mình rằng, khi lẩn trốn ở nhà bà, Spike Neely dán giấy tường lại toàn bộ tầng trệt. Chắc chắn là giấu tiền lúc đó! xếp mấy tờ giấy bạc to cạnh nhau, rồi phủ giấy tường lên!

      - Úi chà! - Peter thốt lên và khâm phục nhìn Bob - Cậu suy luận xuất sắc quá. Làm mình nhớ lại câu chuyện mà mình đọc hồi xưa. Truyện trinh thám ngắn của Robert Barr. Có nhân vật, Ngài Chizelrigg, giấu đống vàng bẵng cách biến nó thành vàng lá rồi giấu dưới lớp vải dán tường. Nguyên tắc giống nhau thôi. Nhưng giấy bạc còn dễ giấu hơn nữa.

      - Khoan ! Mình nghĩ đến chuyện khác! - Bob đột ngột - Bà Miller có đến công việc mà Spike Neely hoàn tất ở ngoài thay cho ông Miller. Hay giấu tiền ở đó?

      Hannibal lắc đầu.

      - Mình nghĩ thế - Hannibal tuyên bố. Chỗ giấu tốt nhất theo lôgíc phải là... Ô hố!

      - Ồ hố cái gì? - Peter hỏi. Cậu lại nghĩ ra gì nữa vậy, Babal?

      - Spike Neely giải thích cho mọi thứ, các cậu à! Hay đúng là giải thích cho Gulliver. Đúng rồi. Trong thư. Đọc lại !

      Thám tử trưởng đưa bức thư cho hai bạn.

      - Xem gì nè! - Hannibal tiếp - “Tôi có thể cầm cự thêm dược năm ngày nữa, hay ba tuần, hay thậm chí hai tháng" Lấy mấy con số xếp lại với nhau. Ta được 532. Các cậu có nhớ con số này ?

      - Số nhà bà Miller! - Bob kêu - 532 Danville Street!

      - Đúng! - Hannibal gật đầu - Đọc tiếp nữa . Spike Neely với Gulliver: "Nếu có Chicago, hãy ghé thăm ông họ Danny Street của tôi".

      - Danny có thể là viết tắt cho Danville Street! - Đến lượt Peter thốt lên.

      - Phải! - Hannibal - Rồi khi rằng ông họ này sống ở Chicago, Spike Neely đánh lạc hướng bộ phận kiểm duyệt, để họ để ý đến hai từ Danny Street. Spike Neely báo cho Gulliver biết rằng tiền được giấu ở 532 Danville Street.

      - Dưới giấy dán tường! - Bon reo lên - dám viết gì nhiều hơn trong thư, nhưng gợi ý bằng cách dán con tem này chồng lên con kia!

      - Vụ bí giải xong! - Peter kết luận.

      Nhưng rồi Peter sậm mặt lại.

      - Còn bây giờ, bọn mình làm cách nào để lấy được số tiền ấy?

      - Đúng! - Bob thở dài - Nếu đúng tiền nằm dưới giấy dán tường của nhà ai đó, ta thể đột nhập vào nhà người ta rồi chỉ : "Xin lỗi! Chúng tôi xé giấy dán tường nhà ông!"

      - Tất nhiên là - Hannibal thừa nhận - Đó là việc của cảnh sát. Nhất định là phải báo cho chú cảnh sát trưởng Reynolds về những gì vừa mới phát . Gọi điện thoại lần nữa cho trung úy Carter cũng vô ích thôi, ông ấy là ông ấy xem ta như kẻ quấy phá. Nhưng ngày mai, hay tốt hơn là vào ngày thứ hai, khi chú cảnh sát trưởng Reynolds về…

      Tiếng chuông điện thoại reng lên làm Hannibal giật mình. Thám tử trưởng vội nhấc ống nghe.

      - Ba Thám Tử Trẻ! - Hannibal thông báo - Hannibal Jones nghe đây.

      - Tốt! - giọng đàn ông đầy uy quyền - Tôi là George Grant!

      Hannibal chau mày. Tên này lạ.

      - George Grant hả? - Hannibal hỏi lại.

      - Đúng. Cảnh sát trưởng Reynolds báo cho các cậu là ông ấy liên lạc với tôi chứ?

      - Dạ ! - Thám tử trưởng trả lời. Chú ấy chưa bao giờ đến tên ông, thưa ông.

      - Chắc là ông ấy quên! - Người đầu dây bên kia càu nhàu. Chính ông ấy cho tôi số điện thoại của cậu. Tôi là thám tử thuộc Công ty Bảo vệ các Ngân Hàng. Tôi chú ý đến các cậu từ ngày tôi được biết qua báo rằng các cậu mua cái rương của Gulliver Vĩ Đại ở cuộc bán đấu giá.

      - Sao ạ! - Hannibal và đột nhiên cảm thấy lo sợ.

      im lặng của người dầu dây bên kia như hàm chứa sư đe doạ nào đó. Hannibal lầm.

      - Và tôi phải cảnh báo rằng có ba tên tội phạm hung dữ nhất bang Californie theo dõi sát gót các cậu. Bọn chúng rình rập các cậu ngày và đêm!
      Last edited: 27/5/15

    3. snowbell

      snowbell Well-Known Member

      Bài viết:
      1,358
      Được thích:
      286
      Chương 13: Tin đáng sợ

      Bọn chúng... bọn chúng dang rình rập chúng tôi à? - Hannibal lại bằng giọng hơi run.

      Peter và Bob, theo dõi cuội đối thoại qua loa cũng rùng mình.

      - Đúng! những bọn chúng rình rập, mà còn theo các cậu sát gót. Bọn chúng tên là: Munger Mũi Méo, Benson Nhóc và Leo Dao Găm. Tất cả ngồi tù cùng lúc với Spike Neely. Bọn chúng hy vọng các cậu dẫn bọn chúng đến chỗ tiền mà Spike Neely giấu trước khi bị bắt.

      - Chúng tôi... chúng tôi thấy ai rình rập cả, thưa ông Grant.

      - Tất nhiên là thấy rồi. Bọn chúng là tay chị cao nghề mà. Bọn chúng thuê nhà bên đường, xa kho bãi lắm, và dùng ống nhòm theo dõi các cậu. Khi các cậu ra ngoài, bọn chúng cũng theo.

      - Chúng tôi báo cảnh sát - Hannibal đột nhiên lo sợ tuyên bố.

      Bob và Peter nghe mất từ nào trong cuộc chuyện điện thoại này và khuyến khích Hannibal bằng những cái gật đầu quyết liệt.

      - Tôi báo ông cảnh sát trưởng Reynolds rồi - ông Grant - Ông ấy có đề nghị bọn chúng chỗ khác nhưng ông ấy có quyền bắt giữ bọn chúng. Việc theo dõi các cậu thể bị xứ phạt về mặt pháp lý. Cho đến nay, bọn chúng làm gì hại các cậu... ít nhất là chưa.

      Hannibal càng cảm thấy lo sợ hơn.

      - Chú cảnh sát trưởng Reynolds có là có số tội phạm nghĩ rằng chúng tôi biết chỗ giấu tiền - Hannibal thở dài - Có lẽ vì vậy mà bọn chúng theo dõi chúng tôi, để xem chúng tôi có dẫn bọn chúng đến chỗ giấu ... như ông lúc nãy!

      - Vậy các cậu nên thử tự mình tìm ra tiền! - Ông Grant khuyên - cần phải với các cậu tên Mũi Méo và đồng bọn ra tay như thế nào! Nhưng nếu tìm ra manh mối gì, các cậu nhớ báo cảnh sát.

      - Trước kia chúng tôi có... - Hannibal bắt đầu .

      - Nghĩa là bây giờ các cậu có rồi hả?

      - Dạ... ... có - Hannibal thừa nhận. Chúng tôi vừa mới tìm ra ... manh mối đặc biệt ràng!

      - Các bạn thám tử giỏi quá! - Ông Grant thân mật - Hãy báo ngay cho ông cảnh sát trưởng Reynolds . Tôi gặp lại các bạn ở đó. Ta cùng nhau thảo luận. Rồi... À! Mà được! Tôi vừa mới nhớ ra rằng ông Reynolds vắng suốt ngày.

      - Dạ đúng - Hannibal - Chúng tôi có gọi điện thoại thử cho ông cảnh sát trưởng Reynolds. Trung úy Carter thay ông Reynolds, và muốn chuyện với chúng tôi!

      - Mà cho dù các cậu có đến gặp và giả sử ông ấy chịu nghe, tôi dám chắc ông ta giành toàn bộ chiến công về phần ông ta và cho các cậu lĩnh tiền thưởng.

      - Tiền thưởng à? - Thám tử trưởng hỏi lại.

      Phía sau lưng Hannibal, Bob và Peter vui mừng nhìn nhau.

      - Đúng! - Ông Grant - Công ty Bảo vệ các Ngân hàng treo giải thưởng mười phần trăm cho người nào chỉ được chỗ giấu tiền ăn cắp. Vậy là các cậu có thể nhận được năm ngàn đô-la đổi lấy thông tin có giá trị. Lĩnh ngay khi tìm ra được tiền!

      - Năm ngàn đô-la! - Peter thầm - Hay quá… Babal. Cậu hỏi ông ấy thử xem chính xác là phải làm gì để lãnh thưởng!

      - Tôi có ý kiến như thế này - Grant tiếp. Nếu các cậu có thông tin gì về manh mối trực tiếp cho Công ty mọi việc nhanh hơn. Công ty chuyển cho cảnh sát và các cậu là những người ưu tiên hàng đầu để lãnh tiền thưởng. Các cậu lãnh trực tiếp, qua trung gian! Thông tin của các cậu được ghi nhận ngay và các cậu được được ưu tiên nếu có người khác mang thông tin đến cho chúng tôi. Xem nào, tôi có thể ghé qua chỗ các cậu và... ? Sáng kiến này được.

      - Tại sao, thưa ông Grant?

      - Nếu thấy tôi, bọn cướp nhận ra. Sợ bọn chúng ra tay. Tôi đề nghị khác. Các cậu hãy bí mật đến gặp tôi. Tôi ở thành phố.

      Hannibal suy nghĩ rồi thở dài:

      - Tôi thể rời bỏ kho bãi ngay bây giờ - Hannibal giải thích - Tôi có trách nhiệm trông coi kho bãi. Chú thím tôi khoảng hai tiếng nữa mới về.

      - Hừm! Tôi hiểu!

      Ông Grant im lặng hồi.

      - Nghe này! Các cậu có thể trễ hơn, sau khi cửa hàng đóng cửa ? Cả ba có thể gặp tôi đâu đó. Nhưng phải làm thế nào để cho bọn Mũi Méo nhìn thấy.

      - Đồng ý - Hannibal tuyên bố. Như vậy làm được. Nhưng trước đó Bob và Peter phải về nhà ăn tối. Ông có nghĩ là bọn cướp theo hai bạn này ?

      - Tôi nghĩ là . Bọn chúng đặc biệt quan tâm đến cậu. Cậu có chắc chắn là được mà để bị phát ?

      - Hoàn toàn chắc chắn, thưa ông.

      Hannibal nghĩ đến Cánh Cửa Đỏ trong hàng rào bao quanh kho bãi.

      - Tôi xin báo trước là trễ lắm mới đến được - Hannibal thêm. Hôm nay là thứ bảy, đến bảy giờ cửa hàng mới đóng cửa.

      - sao. Tám giờ được ?

      - Dạ được.

      - Tôi đề nghị gặp nhau ở công viên... Công viên Đại dương. Tôi ngồi băng, gần cổng vào, tôi đọc báo. Tôi mặc bộ complê nâu. Tôi dặn các cậu phải đến từng người , sau khi kiểm tra chắc chắn là mình bị theo dõi.

      - Vâng, thưa ông. Chúng tôi cẩn thận.

      - Và đừng gì cho ai cả trước khi chưa gặp tôi. Tôi phải nhận được báo cáo chi tiết của các cậu trước khi thông tin lọt ra ngoài, điều này vô cùng quan trọng. Hãy mang cho tôi các manh mối mà các cậu có. chưa?

      - , thưa ông Grant.

      - Vậy hẹn gặp nhau tám giờ tối nay nhé!

      Khi Hannibal gác máy xuống, Peter mừng rỡ :

      - Nghe ! Thưởng năm ngàn đô-la! Hannibal, sao cậu có vẻ mừng. Có chuyện gì vậy?

      - Ta chưa tìm ra mà.

      - Nhưng sắp tìm ra. Hay đúng hơn là cảnh sát tìm ra, khi ông Grant chuyển thông tin của bọn mình cho họ. Có thể chú cảnh sát trưởng Reynolds cho phép bọn mình chứng kiến cuộc tìm kiếm! Được như vậy, hay quá!

      - Sợ trung úy Carter ngăn cản - Bob .

      - Dù sao - thám tử trưởng thở dài - đáng tiếc là hôm nay chú Reynolds lại công tác xa. Mình rất muốn báo cho chú ấy hay. Thôi kệ, nếu chú Reynolds quen với ông Grant....

      Tiếng gọi bằng giọng khoẻ mạnh ngắt lời Hannibal.

      - Hannibal ơi! Khách cần tiền lẻ thối!

      - Konrad! - Hannibal thở dài - Mình phải lo chuyện cửa hàng đây. Mình trực mà... Bob! Peter! Mình giao cho các cậu sắp xếp mọi thứ vào rương và cho Socrate trở vào đó luôn.

      - Ôi! - Bob kêu sau khi liếc nhìn đồng hồ - Mình phải ghé thư viện trước khi đóng cửa. Babal à! Lúc ra khỏi thư viện, mình bỏ quên áo khoác. Khi lấy áo, đến lúc về nhà rồi.

      - Thôi được rồi - Peter . Mình lo cái rương mình. Sau đó mình cũng về. Hẹn nhau tám giờ ở công viên, phải ?

      - Đồng ý - Hannibal trả lời.

      Ba Thám Tử Trẻ ra khỏi bộ tham mưu rồi chia nhau mỗi đứa ngả. Peter vui vẻ chút nào bước đến gần cái rương và Socrate.

      - Sao? - Peter thách thức cái sọ. Sao hả? Mày có muốn , khi thấy chúng tôi tìm ra manh mối.

      Socate vẫn cứ nhe răng mỉm cười, nhưng giữ im lặng.
      Last edited: 27/5/15

    4. snowbell

      snowbell Well-Known Member

      Bài viết:
      1,358
      Được thích:
      286
      Chương 14: Quả bom

      Bob nóng lòng muốn báo cho Hannibal và Peter những thông tin thu thập được và đạp cật lực qua những nẻo đường Rocky về hướng Công viên Đại dương.

      Cuộc hẹn với Grant được ấn định lúc tám giờ và Bob bị trễ. Sau khi ăn tối, Bob kịp xem qua đống báo cũ trong nhà xe. Bob tìm thấy bài báo tìm và bây giờ cố bắt kịp lại thời gian trễ.

      Tuy nhiên, sau khi băng qua công viên, Bob thấy Peter và Hannibal đến trước rồi. Cả hai ngồi băng, chuyện hăng say với người đàn ông trẻ, vẻ mặt khả ái. Bob dừng lại trước mặt ba người, trong tiếng xe rít lên khủng khiếp.

      - Xin lỗi vì đến trễ! - Bob . Nhưng mình tìm được thông tin...

      - Có lẽ đây là Bob Andy! - Người đàn ông trẻ mỉm cười - Tôi là George Grant.

      Ông bắt tay Bob, rồi đưa cho Bob cái bóp mở có tấm các đề tên và chức vụ ông.

      - Giấy tờ tôi đây! - Ông - Để cho mọi chuyện ràng.

      Bob gật đầu, rồi ông Grant cất bóp trở vào túi áo vét.

      - Hannibal ơi... - Bob bắt đầu .

      Nhưng thám tử trưởng ngắt lời Bob.

      - Bọn mình vừa mới trình bày với ông Grant những gì biết được qua thư của Spike Neely: chắc chắn tiền ăn cắp nằm giữa tường và lớp giấy dán tường tầng trệt nhà cũ của bà Miller.

      - Các cậu làm việc xuất sắc ! - Ông Grant khen. Công ty Bảo vệ các Ngân hàng chắc chắn vui mừng trao cho các cậu phần thưởng hứa. Nếu đúng các giấy bạc được giấu dưới lớp giấy dán tường, chắc chắn cảnh sát tìm ra khi lục nhà. Điều phiền phức là nhà có người ở. phải cần đến đống thủ tục trước khi cảnh sát có thể chính thức vào nhà và tiến hành gỡ giấy dán tường ra. hiểu...

      Bob thể nào im lặng lâu hơn nữa và nhất định tung cái tin giật gân của mình ra:

      - đó! - Bob kêu. Ngôi nhà này vẫn còn, nhưng có người ở trong đó... và nhà sắp bị đập phá!

      Tất cả chưng hửng nhìn Bob. Bob vội vàng cung cấp thêm thông tin.

      - Lúc trở lại thư viện để lấy áo - Bob giải thích - mình có nghe bà than phiền với người giữ thư viện rằng bà khó tìm nhà mới. Trước đó bà ở Maple Street và bị đuổi . bà ở Rocky. Khi bà rồi, mình có hỏi chị giữ thư viện xem chị có biết chi tiết chuyện gì xảy ra ở Maple Street . Nghe , báo tuần rồi tường thuật chuyện này rất nhiều. Mình xem báo lưu và đọc các bài báo có liên quan. Tất nhiên là mình thể mang báo , nhưng mình tìm được đúng số báo đó ở nhà. Mình có cắt bài báo đó ra mang đến cho các cậu xem nè.

      Bob đưa cho Hannibal lời giấy gấp làm tư. Thám tử trưởng mở ra, rồi đọc qua. Ông Grant và Peter cũng nhìn qua vai Hannibal để đọc ké.

      TOÀN BỘ CON ĐƯỜNG BỊ GIẢI TỎA

      DỰ ÁN XÂY DỰNG ĐƯỜNG CAO TỐC

      Hơn ba trăm ngôi nhà, trong đó có số còn rất mới và tiện nghi, nay trống rỗng và im lặng để chờ máy ủi đến đập phá. Chẳng bao lâu mấy ngôi nhà này chỉ còn là kỷ niệm trong trí nhớ những người bị trục xuất ra khỏi đó và buộc tìm chỗ ở khác. Thay vào chỗ đó xây dựng đường cao tốc.

      Công trình này nhằm mục đích hy vọng làm giảm mật độ xe lưu thông quá cao, là mối lo hàng đầu của Los Angeles. Maple Street phải là con đường dưới duy nhất bị giải toả. Nhà của nhiều con đường khác cũng phải biến mất.

      Người ta vui vẻ gì khi phải bỏ nhà để sống chỗ khác. Rất tiếc họ phải là những nạn nhân đầu tiên, và cũng phải cuối cùng, của chương trình quy hoạch cấp tốc. còn nghiên cứu thêm những đoạn đường cao tốc và vòng xoay khác nữa.

      Bài báo cứ theo giọng diệu như vậy cho đến hết trang.

      Nhưng ông Grant đọc đủ rồi, ông khẽ huýt sáo.

      - Maple Street! - ông - Hannibal à, nhà cũ của bà Miller ở con đường này, phải ?

      - Ông quản lý tòa nhà mới ở Danville Street như vậy - Hannibal trả lời.

      - Bây giờ Maple Street lại sắp biến mất vĩnh viễn! - Ông Grant tiếp. Điều này thay đổi tất cả, các bạn à! ngôi nhà mà ta quan tâm đến có người. Vậy ta phải hành động ngay. Hãy nhớ rằng Mũi Méo và bọn kia cũng ra tay theo dõi, giống như ta … Biết đâu bọn chúng có mặt tại trường, toan tìm ra tiền?

      - Làm sao có chuyện đó được, ông Grant ơi? - Peter hỏi.

      - Đừng quên rằng hôm qua bọn chúng theo dõi các cậu! Chắc chắn bọn chúng theo đến nhà tại của bà Miller và nghi rằng các cậu có những thông tin hữu ích. Sau đó, có lẽ bọn chúng theo các cậu đến tòa nhà mới ở Danville Street. Tại đó, có lẽ bọn chúng thấy Hannibal chuyện với người quản lý và tìm cách ghi lại những lời ông ấy . Từ đó suy ra rằng các cậu nghĩ tiền ở trong nhà... Có thể bọn chúng tìm tiền!

      - Đúng rồi! - Bob la lên - Sợ ta đến trễ quá!

      - Bình thường, tôi gọi cảnh sát ngay - ông Grant tuyên bố - Nhưng thời gian gấp quá. Tôi nghĩ ta phải đến ngay Maple Street tìm ngôi nhà cũ của bà Miller và thử tìm tiền. Các bạn thám tử có thể cùng tôi! Thậm chí các cậu giúp được tôi, bởi vì các cậu dã biết ngôi nhà của bà Miller ra sao!

      - Hoàn toàn đồng ý - Hannibal gật đầu - Nhưng đến đó bằng cách nào?

      - Xe tôi đậu ngay góc đường kia, ta xe, các cậu để xe đạp lại đây. Ta lấy lại sau. Được ?

      Trong nháy mắt, Bob và Peter khóa xong xe đạp. Còn Hannibal ra khỏi kho bãi đồ linh linh bằng ngả Cánh Cửa Đỏ và bộ đến.

      Ông Grant dẫn Ba Thám Tử Trẻ đến chiếc xe đen dài đậu gần đó. hồi sau, mọi người chạy về hướng Hollywood, dọc theo con đường phụ ngoằn ngoèo giữa đồi.

      Tuy nhiên ông Grant có vẻ lo lắng.

      - Cậu có chắc là tiền giấu dưới giấy dán tường ? - Ông hỏi Hannibal.

      - Chắc chắn chín mươi chín phần trăm! - Thám tử trưởng cam đoan. Bà chị của Spike Neely có rằng khi ở nhà bà, Spike Neely bỏ thời gian để dán lại giấy dán tường và sơn. Chắc là lợi dụng lúc có mình ở nhà để giấu tiền giữa lường lớp giấy dán tường.

      - Sau đó - Bob tiếp - khi nằm bệnh viện trong nhà tù, Spike Neely tìm cách để đưa địa chỉ nhà có tiền trong thư. còn chỉ cho Gulliver chỗ giấu chính xác. Thế là nghĩ đến chuyện dán con tem chồng lên con kia, màu xanh lục.

      - Giấy giấy - ông Gant khẽ - Nghe cũng có lý. Nếu tìm thấy tiền, ta cần dụng cụ để tháo gỡ lớp giấy dán tường. Cũng may là thứ bảy, thường các cửa hàng đóng cửa trễ. Nhưng trước tiên, phải tìm ra chỗ giấu. Và ta hãy là những người đầu tiên tìm ra!

      Ông lái nhanh và chỉ chạy chậm khi vào các khu dân cư.

      - Phải xem bản đồ thành phố... Trong hộp trước mặt cậu có bản đồ, Hannibal à. Cậu lấy ra !

      Ông dừng lại để lấy bản đồ Hannibal đưa. Sau khi nghiên cứu bản đồ hồi, ông khẽ:

      - Được rồi. Phải chạy thẳng đến Houston Avenue, rồi qua đại lộ này. Khi đó ta gặp Maple Street. !

      Hoàng hôn nhường chỗ cho bóng đêm, khi cả nhóm rẽ vào con đường muốn tìm. Mọi người nín thở. nhà con đường chỉ còn là đống đổ nát.

      Hai xe cẩu to tướng neo cách đó xa, sẵn sàng dùng hai cái hàm khỏe mạnh để cào bằng những ngôi nhà còn đứng vững. Còn thấy cả những chiếc xe ủi quái dị giống như thú rình mồi. tòa nhà, xưa kia là nhà hàng, nằm ngay góc đường. Tưởng như nó vừa mới bị ném bom.

      Peter lớn tiếng những gì mọi người thầm nghĩ:

      - Úi chà! Đập gần hết rồi, ông Grant ơi, ta đến có trễ quá ?

      - Hy vọng là . Theo những gì ông quản lý tòa nhà Danville Street với Hannibal, ngôi nhà ta tìm nằm xa Granville Street, là con đường cắt ngang Maple Street khoảng hai trăm mét nữa, phía bên phải. Ta xem

      Chiếc xe đen chạy tiếp giữa những ngôi nhà bị đập bỏ, rồi đến cái đảo gồm những ngôi nhà còn nguyên, nhưng tối om và im lặng. Xung quanh có dấu hiệu gì của sống.

      Những con đường khác của thành phố nhộn nhịp gần đó. Còn ở Maple Street, khí lạ lùng. Tưởng nhưng là khu phố bị xa lánh, bị người dân bỏ . Vài tháng nữa, đường này được thay bằng mặt đường bê tông rộng lớn có hàng ngàn chiếc xe chạy đó.

      Trong khi đó, bốn thám tử chỉ có mình con đường, nếu tính con mèo ốm đói tìm mấy thùng rác còn nữa.

      - Gần đến rồi! - ông Grant hài lòng thông báo. Khu này còn nguyên vẹn! Mở mắt ra và cố tìm cho được ngôi nhà nhé.

      Xe chạy chậm giữa các ngôi nhà lặng thinh. Thỉnh thoảng thấy cánh cửa mở rộng, như để cho biết rằng từ nay nhà mở cửa hay đóng cửa là việc quan trọng.

      - Ta vừa mới qua khỏi góc đường Danville Street - ông Grant lại thông báo - Các cậu có thấy nhà ?

      Đúng lúc đó, Peter reo lên:

      - Kia!

      Peter chỉ ngôi nhà xinh xắn gần đó. Nhưng Hannibal lại chỉ ngôi nhà khác bên cạnh:

      - Nhà này đúng hơn chứ? Ca hai rất giống nhau, đều có tầng mái với cửa sổ tròn và phần trang trí bằng đá nâu!

      - Hai nhà giống nhau - ông Grant càu nhàu và nhíu mày. Các cậu biết tiền nằm trong nhà nào?

      - Lời mô tả của bà Milller phù hợp với cả hai - Hannibal buồn rầu thú nhận.

      - Khu này có vẻ nhiều như kiểu vậy - ông Grant sầm mắt xuống nhận xét - ngôi nhà thứ ba nữa kia!

      vậy, giữa hai ngôi nhà cao hơn, có biệt thự cũng có trang trí đá nâu và cửa sổ tròn ở tầng mái.

      Ông Grant dừng xe.

      - Ba khả năng! - Ông tuyên bố - Vấn đề phức tạp lên! Chỉ có điều an ủi: dường như ta là người đầu tiên đến trường. Tôi thấy chiếc xe nào khác đậu gần đây, thấy bóng dáng tên Mũi Méo và đồng bọn đâu. Tôi đậu xe ở chỗ tối, kín để bị thấy. Rồi ta bắt tay vào việc. Phải thám hiểm có ba ngôi nhà này, để xem ngôi nhà nào có tiền!
      Last edited: 27/5/15

    5. snowbell

      snowbell Well-Known Member

      Bài viết:
      1,358
      Được thích:
      286
      Chương 15: Giơ tay lên

      Khi nhóm thám tử đến gần ngôi nhà đầu tiên có trang trí đá nâu, trời tối. Ông Grant liếc nhìn nhanh để quan sát con đường. thấy ai. Toàn là bóng tối và im lặng.

      Ông Grant thử mở cửa. Cửa mở ra.

      - Khoá! - Ông thông báo - Nhưng do nhà này trước sau gì cũng bị đập, nên ta cần phải thận trọng về cách thức vào nhà.

      Dường như ông dự kiến trước tình huống này, vì ông mang theo cây sắt từ trong xe. Ông nhét vào khe cửa, gần ổ khoá, rồi đè manh. Nghe tiếng gỗ kêu rắc, rồi cánh cửa mở ra.

      Ông Grant bước vào, Ba Thám Tử Trẻ theo phía sau.

      Bên trong tối om, ông Grant bật đèn pin, rọi sáng xung quanh.

      Cả nhóm đứng trong gian phòng bụi bặm, sàn nhà rải đầy các loại giấy: có lẽ là phòng khách.

      - Bắt đầu từ đây cũng được! - Người dai diện cho Công ty bảo vệ các ngân hàng quyết định - Hannibal, cậu có dao xếp ?

      Hannibal lấy ra khỏi túi con dao nhiều chức năng, rút lưỡi dao lớn nhất ra. Hannibal thận trọng rạch giấy bông dán tường vách gần mình nhất, ông Grant nhét mép dao cắt mastic của mình vào, kéo miếng giấy tường ra. Phía dưới chỉ có thạch cao thôi!

      - Ở đây có gì! - Ông thông báo - Tất nhiên là phải thử nhiều điểm vách tường này đến các vách tường kia. Rồi nếu tìm thấy gì, ta chuyển qua các phòng khác.

      Ông Grant và Hannibal ra tay, cả hai làm việc nhanh và chính xác. Nhưng khắp nơi chỉ tìm thấy toàn là thạch cao.

      - Tiền có trong gian phòng này - cuối cùng ông Grant - Ta hay tìm thử trong phòng ăn.

      Rọi đèn pin trước mắt, cả nhóm bước qua phòng bên cạnh. Thay phiên cho Hannibal, Bob rạch đoạn giấy dán tường, ông Grant kéo giấy ra, rồi Peter la lên:

      - Có cái gì xanh xanh phía dưới!

      - Hannibal ơi, chiếu sáng vào - ông Grant nối - tôi nghĩ là ta tìm ra tiền rồi.

      Thám tử trưởng vội mang đèn pin đến gần, ánh sáng cho thấy giấy màu xanh lục.

      - Chỉ là lớp giấy khác - Ông Grant thở dài - Ta hãy xem phía dưới nữa!

      Nhưng phía dưới nữa chỉ có thạch cao.

      Khi làm xong phòng ăn, cả nhóm chuyển qua phòng ngủ đầu tiên. Ở đó cũng được kết quả. Việc xem xét phòng ngủ thứ nhì cũng thất vọng. Nhà bếp và nhà tắm có tường gạch men. Hannibal còn chịu khó leo lên cái thang lên tầng mái, đó có dán giấy tường.

      Ông Grant lau mồ hôi trán, rồi bằng giong để lộ nỗi thất vọng.

      - Trong nhà này có gì! - Ông tóm lại - Ta hãy xem nhà kế bên.

      Mọi người bước ra ngoài, hòa trong bóng đêm. Vào giờ này chỉ có đèn đường sáng. Các ngôi nhà tối đen như mực và gần như có vẻ ma quái. theo ông Grant, ba thám tử trẻ bước về ngôi nhà thứ nhì. Lần này, cửa mở khó.

      Bên trong, cách bố trí phòng cũng vậy. Nhưng giấy dán tường trông mới hơn.

      - Biết đâu ở đây ta may mắn hơn. Hannibal ơi, rọc giấy !

      Hannibal tuân lệnh, ông Grant kéo đoạn giấy lên... nhưng thấy gì phía dưới. nản chí, cả nhóm bước qua các phòng khác. Hoài công. Và thời gian cứ trôi qua!

      - Chỉ còn ngôi nhà - ông Grant thở dài - !

      Bốn người bước về phía ngôi nhà thứ ba tương ứng với mô tả của bà Miller. Khi ông Grant định bẻ khóa cánh cửa đóng kín, Hannibal chiếu sáng bằng đèn pin. Bảng kim loại mang số nhà óng ánh lên dưới đèn sáng.

      - Tắt đèn! - ông Grant sẵng giọng ra lệnh - nên gây chú ý!

      - Thưa ông, tôi kịp để ý được điều - Hannibal trả lời - Dường như nhà này đúng là nhà cũ của bà Miller.

      - Sao cậu biết được, Babal? - Bob hỏi khẽ.

      khí ngoài đường có vẻ lạ lùng đến nỗi người ta có cảm giác là phải thầm để chuyện.

      - Đúng. Làm sao cậu biết được? - Ông Grant hỏi lại.

      - Nhà này mang số 71 - Hannibal giải thích. Số mới. Còn số cũ, số ở Danville Street, bị xoá, nhưng vẫn còn thấy số cũ dưới lớp sơn.

      - Thế à? Xem nào! Chiếu sáng lại , nhưng chút thôi.

      Hannibal tuân lệnh. Dưới chùm sáng đèn pin, số cũ lên, vẫn còn thấy được.

      - Số 532! - Peter thốt lên. Và có thể là... số đúng!

      - Hay quá Hannibal - ông Grant - Từ nay ta biết là ta làm việc công cóc. Ta hãy vào và tìm nhanh ra tiền!

      Cánh cửa kêu rắc rồi mở ra. Tất cả vào vào phòng khách. Sắp chiến thắng rồi. Chỉ cách đó có vài bước, năm mươi ngàn đô-la chờ đợi, giấu dưới lớp giấy dán tường.

      - Hannibal ơi, chiếu đèn cho sáng - Ông Grant cầu.

      Chùm sáng đèn pin vòng bốn bức tường: phòng được trang trí giấy rất dày có hoa văn nổi.

      - Chắc chắn tiền ở đây - ông Grant . Giấy dày như thế này là nơi lý tưởng để giấu giấy bạc ở dưới. Làm việc !

      Hannibal vôi tách lớp giấy dày, ông Grant kéo ra. Phía dưới chỉ có thạch cao.

      - Ta hãy từ góc kế rồi tiến hành theo thứ tự, vòng quanh phòng - ông Grant khuyên - ràng năm mươi ngàn đô-la bằng tờ bạc lớn thể nào chiếm hết diện tích của căn phòng nổi. Nhanh lên!

      Khi ông Grant và Hannibal xem xét xong vách tường trái và chuẩn bị chuyển sang vách kế tiếp, còn Peter và Bob chiếu sáng, đột nhiên có tiếng động làm mọi người giật mình.

      - Cái gì...? - Ông Grant định .

      Ông Grant hết câu được. Cửa ra vào mở ra mạnh. Tiếng chân trước nặng nề làm rung sàn nhà, ánh sáng đèn pin làm chói mắt ông Grant và Ba Thám Tử Trẻ.

      Rồi phía sau cái đèn pin này, giọng hung dữ ra lệnh:

      - Tất cả đứng yên tại chỗ! Giơ tay lên!
      Last edited: 27/5/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :