Chương 3: Bí mật mới và bất ngờ thú vị Cái sọ biết hả? Ba Thám Tử Trẻ đồng thanh thốt lên. Fred Brown mỉm cười. - Đúng. cái sọ . Các em tìm thấy chưa? Hannibal đành phải kể lại lần nữa rằng mình tìm thấy gì trong rương vì lý do cái rương bị lấy cắp. phóng viên xị mặt xuống. - Xui quá! - thở dài. Thế là viết được bài báo rồi. Ai có thể ăn cắp cái đồ cũ xì đó làm gì? Tất nhiên phải là người đọc câu chuyện trong báo rồi! - Có lẽ vậy - Hannibal thừa nhận. Có thể có người khác ngoài biết về... cái sọ biết kia. Và muốn lấy. À mà... nó có được ? - Cứ gọi tôi là Fred - phóng viên tử tế - Tôi dám cam đoan rằng cái sọ ấy chuyện được hay . chỉ biết là nghe nó làm được như vậy. Các em biết , suy nghĩ rất nhiều về cái tên nắp rương: Gulliver Vĩ đại. Cái tên này cứ lẩn quẩn trong đầu mãi. chắc chắn là có nghe rồi. Nên tra báo lưu. Các em biết đó là tên ai mà, phải ? Bob gật đầu để trả lời. Ba của Bob cũng là nhà báo và cho con trai biết rất nhiều về nghề mình. Báo lưu của tòa soạn báo gồm tất cả các số báo của những năm trước và ngoài ra còn có bộ phiếu xếp thứ tự đống thông tin về đủ loại chủ đề. Chính Bob, tại thư viện nơi cậu làm việc bán thời gian cũng thường xuyên tra các tư liệu có khả năng giúp Ba Thám Tử Trẻ trong các cuộc điều tra. - Thế là quyết định tìm kiếm xem Gulliver Vĩ Đại là ai? Nhờ vậy dã đọc được nhiều bài báo về ông. Đó là nhà ảo thuật, tài năng trung bình. Tuy nhiên, ông có tiết mục rất đặc sắc. Đó là “cái sọ biết ”. Rồi cách đây khoảng năm, Gulliver mất tích. Dường như ông bốc hơi mất… như thể chính ông tự phù phép cho mình biến mất! ai biết ông còn sống hay chết. Có điều chắc chắn: ông để lại cái rương này trong khách sạn ở. Cái rương được bán đấu giá hôm qua, và chính cậu là người mua. Tôi suy luận ra rằng Gulliver bỏ đồ nghề ảo thuật của mình trong rương, kể cả cái sọ. Và tôi tự nhủ đây là đề tài cho bài báo hay, tiếp theo bài trước. - quan tâm Gulliver à? - Bob hỏi - Phải! Hannibal suy nghĩ. - Câu chuyện này kỳ lạ - Hannihal tuyên bố. ảo thuật gia bốc hơi mất, cái rương bị lấy cắp và cái sọ được cho là biết ! Phải, em thấy lạ quá. - Ê, khoan Hannibal! - Peter phản đối. Mình thích nét mặt cậu chút nào. Hy vong cậu có ý định giải vụ bí này chứ! Mình hề muốn điều tra về những cái sọ biết chuyện. Mà mình cũng nghĩ rằng cái sọ có thể được... và thích có bằng chứng rằng cái sọ chuyện được. - thể nào điều tra về cái sọ biết vì bây giờ rương còn nữa - Hannibal nhận xét. Nhưng em rất muốn biết nhiều hơn về Gulliver Vĩ Đại, Fred ơi. - sẵn sàng cung cấp thông tin cho em thôi - phóng viên vừa tuyên bố vừa ngồi xuống trong các ghế vườn chờ được sơn. tóm tắt lại cho bọn em những gì chính biết... Gulliver là ảo thuật gia loại ba, nhưng ông ấy có cái sọ biết chuyện , nghe vậy. Gulliver đặt nó cái bàn bằng thủy tinh, có gì xung quanh, rồi đặt câu hỏi cho nó. - Chắc là tiết mục bụng, phải ? - Hannibal gợi ý - Có lẽ chính Gulliver tự trả lời, mà mép môi. - Có thể. Nhưng cái sọ trả lời, trong khi chính Gulliver đứng ở phía bên kia phòng và thậm chí khi ông ra khỏi phòng. Các nhà ảo thuật khác cứ thắc mắc hiểu làm cách nào ông thực được trò này! Bí mật chưa bao giờ được tiết lộ. Rồi ngày nọ, Guliiver bị rắc rối với cảnh sát. - Chuyện gì xảy ra vậy? Bob hỏi. - do ông Gulliver tội nghiệp kia kiếm sống nổi bằng nghề ảo thuật, ông bắt đầu xem bói. Ông tự phong cho mình cái chức là "tư vấn của Thế giới bên kia”. Ông mặc áo dài kiểu phương Đông và tiếp khách trong gian phòng trang trí bằng những ký hiệu huyền bí. Bà con trả tiền để được hỏi cái sọ. Gulliver đặt cho cái sọ tên là Socrate, giống nhà hiền triết Hy Lạp cổ đại. - Và Socrate trả lời các câu hỏi? - Bob hỏi thêm. - Nghe vậy. Và Socrate thường đưa ra những giải pháp tốt cho các vấn đề được đặt ra. Nhưng Gulliver quá xa. Socrate bắt đầu tư vấn về giao dịch chứng khoán. Mà nghe về lĩnh vực này, nó rành. Nhiều người bị mất tiền vì nghe theo nó. Cuối cùng có số thưa kiện. Gulliver bị buộc tội là lam dụng lòng tin của người khác với tư cách là tư vấn tài chính giả danh và bị phạt tù. năm sau, khi ra tù, ông bỏ cái nghề ảo thuật và xem bói để nhận chân làm việc vặt. Rồi ngày nọ, ông biến luôn. Biến rất đột ngột. Có nhiều tin đồn: người ta có những kẻ đáng tin cậy quan tâm đến ông... nhưng ai biết tại sao. Có thể những kẻ này có kế hoạch lừa đảo xấu xa nào đó và bắt ông cựu ảo thuật gia và Socrate hợp tác. số người cho rằng ông biến mất như vậy để thoát khỏi tay họ.
Chương 3: Bí mật mới và bất ngờ thú vị (Tiếp) - Nhưng ông bỏ lại cái rương quý báu! - Hannibal nhận xét và véo môi dưới, là dấu hiệu tập trung suy nghĩ tột độ - Chi tiết này chứng tỏ rằng hoặc có chuyện gì đó xảy ra với ông hoặc ông bỏ trốn do cảm hứng tức thời. - Suy luận rất hay - Fred tán thành. Có thể ông bị tai nạn và có ai nhận dạng được ông. - Em đoán vì vậy mà ông Maximilien đòi lấy cái rương - Peter tuyên bố. Ông ấy muốn lấy cái sọ và thử tìm ra bí mật để sử dụng nó. Cũng có thể ông từng là bạn của Gulliver và nghĩ rằng, do Gullivel còn nữa, ông có thể thừa kế bí quyết ảo thuật của Gulliver. - Maximilien hả? - Fred tò mò lập lại. Hannibal kể lạit chuyện nhà ảo thuật đến đòi mua rương. - Nếu ông ta muốn mua lại - phóng viên trẻ nhận xét - chắc chắn phải ông lấy trộm. biết bọn trộm có định dùng tài năng của Socrate . ra, cũng quan trọng. định viết bài báo hấp dẫn về cái sọ biết . định chụp tấm với ba em đứng cùng Socrate. Hannibal có thể mặc cái áo dài của ảo thuật gia Gulliver... thế nào trong rương cũng có. Thôi vậy! đành phải về tay . Dù sao, được gặp lại các em cũng vui rồi. xong, Fred ra về bỏ lại Hannibal với vẻ hơi thất vọng. - Xui quá - thám tử trưởng thở dài - rương biến mất rồi. Mình rất muốn làm sáng tỏ vụ bí cái sọ biết ! - Còn mình hề muốn - Peter khẳng định. Về phần mình, bất cứ cái rương nào chứa cái sọ biết mà mất, cứ cho mất luôn. Mình thèm tìm lại đâu. À, mà làm sao cái sọ có thể chuyện được chứ? - Đó là phần của vụ bí - Hannibal trả lời. Nhưng thêm để làm gì, bởi vì... chú Titus về kìa! Chiếc xe tải vừa mới chạy vào sân kho bãi, chở đủ thứ đồ. Chú Titus nhảy xuống xe bước về hướng bộ ba. - làm việc hả? - Ông nháy mắt tinh nghịch . May cho các cháu là thím Mathilda có ở đây, nếu thím tìm ra việc làm cho các cháu ngay thôi. Sao trông các cháu đăm chiêu vậy? Bị rắc rối hả? - với chú, tụi cháu nghĩ về cái rương bị mất. Tụi cháu vừa mới biết được những điều thú vị về cái rương đó. - À! Cái rương! - Titus Jones mỉm cười . Bộ cái rương chưa trở về hả? - Chưa, dĩ nhiên là chưa - Hannibal buồn rầu trả lời. Và có nhiều khả năng tụi cháu bao giờ thấy được cái rương nữa! - Cháu đừng vội kết luận! - Chú Titus tuyên bố. Đó là rương ảo thuật gia mà, đúng ? Vậy có khi ta dùng thủ thuật thần tiên để làm cho nó quay về! Ba Thám Tử Trẻ nhìn ông. - Chú muốn gì vậy, hả chú Titus? - Hannibal hỏi. Thủ thuật nào có thể làm cho cái rương trở về? Chú biết cách à? - Cách này đây! - Chú Titus . Rồi chú ra vẻ thần bí, búng tay ba lần, nhắm mắt lại và ngân nga: - Úm ba la, rương hãy trở về đây! Úm ba la, rương bay về ! Úm ba la, rương hãy nghe lời nhé... Xong rồi đó, các cháu à! Nếu thần chú vẫn vô hiệu, ta có thể tìm lại được rương chỉ bằng cách suy luận lôgic thôi. - Lôgíc à? Hannibal ngạc nhiên lập lại. Chú của Hannibal rất vui tính và hay đùa giỡn. Dường như ông sắp lừa ba cậu để chọc, nhưng Hannibal chắc lắm. Hannibal tự hỏi biết chú có nghiêm túc hay . - Hannibal à, cháu rất thích các vụ bí mà - Titus Jones tiếp. Và cháu thích giải bí bằng cách suy luận. Vậy cháu hãy suy nghĩ xem chuyện gì xảy ra tối hôm qua. Cháu kể lại cháu thấy những gì nào! - mọi người tiến đến sân kho bãi - Hannibal bắt đầu nhưng vẫn thắc mắc hiểu chú Titus có gì trong đầu. Có hai gã đàn ông chạy ra, nhảy lên xe và chuồn nhanh. Và cái rương biến mất. - Vậy theo cháu, bọn chúng dã lấy cắp cái rương hả? - Dường như vậy - Hannibal trả lời. Bọn chúng bẻ khoá cổng... rồi... Ồ! Hannibal đỏ mặt từ từ dưới tác dụng của tập trung và nỗi thất vọng - Bọn chúng vẫn trong sân, tìm kiếm rương, ta đến giữa chừng. Thế là bọn chúng chạy ra xe và bỏ trốn. Nhưng lúc đó bọn chúng có rương. Vậy phải bọn chúng lấy cắp. Bởi vì nếu rương ở xe rồi, bọn chúng cần lảng vảng trong sân làm gì. Và bọn chúng mang theo rương khi chạy trốn, kết luận hết sức hiển nhiên: rương bị những tên khác lấy trộm trước rồi! Titus Jones khúc khích cười. - Hannibal à, chắc chắn cháu rất thông minh rồi - chú Titus tuyên bố. Nhưng có lúc, chứng minh với người thông minh rằng ta khôn như mình tưởng là việc tốt thôi. Kết luận mà cháu rút ra tồi. Nhưng còn có khả năng khác nữa. Có thể cái rương hề bị ăn cắp! Có thể hai kẻ mà ta thấy tìm ra cái rương! - Nhưng cháu để cái rương ở góc này, gần văn phòng mà! - Hannibal phản đối. chỗ bất kỳ ai cũng thấy được. Tất nhiên là cháu sai lầm vì cất rương vào trong văn phòng, nhưng cháu đâu ngờ là rương quý giá như vây. - Sau khi cất cái rương vào góc đó - Titus Jones tiếp - cháu về nhà rửa tay rửa mặt trước khi ngồi vào bàn ăn, để cho Hans và chú đóng cổng. Lúc ấy, chú nghĩ bụng, đây là cái rương nhà ảo thuật. Hannibal bất ngờ nếu rương biến mất như bị phù phép! Hannibal rất thích trổ tài thám tử để tìm lại rương. Thế là chú chơi cháu, Babal à! Chú giấu cái rương. Rồi sau khi ta phát bọn trộm, chú nghĩ bụng nên để rương chỗ giấu cũ cho đến sáng hôm sau. Chú định cho cháu biết, rồi chú đột ngột quyết định xem cháu có giải được vụ này mình hay ... Để cho cháu vận não tí thôi! - Chú giấu rương à? - Bob chưng hửng kêu. Nhưng giấu chỗ nào vậy chú Titus? - Phải! Ở đâu? - Peter hỏi theo. - Chỗ nào hay nhất để giấu cái rương? - Titus Jones hỏi lại. Nhưng Hannibal xem xét đống đồ linh tinh chất đầy sân. Có thể nhét rương dưới bất kỳ đống to nào. Ánh mắt của thám tử trưởng nhanh chóng dừng tại điểm nhất định. Tại đó, kê vào vách tường sân, có nhà kho gồm mái chống cột để bảo vệ những đồ vật có giá nhất trong kho bãi khỏi những cơn mưa. Trong góc, có khoảng nửa chục cái rương khá to được chắp vá tốt. - Chỗ lý tưởng để giấu cái rương! - Hannibal thốt lên - Cháu đoán trúng chưa, chú? - Kiểm tra ! Hannibal chạy đến đống rương cũ. Nhưng Peter đến trước và mở cái rương đầu tiên: có gì. Hannibal mở cái rương thứ nhì. Cũng chứa gì. Rương thứ ba và thứ tư cũng vậy. Bob cũng đến đó mở rương thứ năm ra. Khi mở nắp rương lên, ba cặp mắt nhìn vào bên trong... Trong cái rương to, lọt vừa vặn, có cái rương của Gulliver Vĩ Đại!
Chương 4: Socrate Còn bây giờ - Hannibal - ta hãy thử xem có chìa khoá nào trong xâu chìa khoá của chú Titus mở được cái rương này ! Ba Thám Tử Trẻ lại tập hợp trong xưởng của Hannibal, được cách ly khỏi sân bằng đống đồ linh tinh. Trong đó, khỏi sợ những ánh mắt tò mò. Ba Thám Tử Trẻ sắp mở cái rương bí ra. Nhiều khách hàng lại trong kho bãi đồ linh tinh, tìm món hàng hấp dẫn. Thím Mathilda theo dõi họ kín đáo, sẵn sàng thương lượng với họ. Titus cho phép cháu mình và hai bạn nghỉ lát. Còn chính chú phải lấy thêm chuyến hàng nữa và khi về giao việc cho cả ba đứa. Vừa thử quay ổ khoá, Hannibal vừa thầm trách móc mình. Cậu tự giận mình hề xem xét khả năng cái rương có thể bị lấy cắp. Chú Titus chơi Hannibal vố đau... và dạy cho cháu bài học! Đáng lẽ Hannibal nên kết luận vội vàng như thế cho câu chuyện này. Đáng lẽ Hannibal phải nhìn thấy được . Trái lại, Hannibal bị đánh lừa bởi vẻ bề ngoài. Với thành đáng khen, Hannibal lớn suy nghĩ của mình: - Tối hôm qua, mình sai lầm vì chịu phân tích việc - Hannibal tuyên bố - Lần sau mình rút kinh nghiệm, nhớ bài học của chú Titus. Bob và Peter mỉm cười. - Bạn có thái độ như thế nào đối với ông Maximilien? - Bob hỏi - Bọn mình hứa là báo ông ấy nếu tìm lại được rương. - - Hannibal chỉnh. Ta chỉ hứa là báo cho ông ấy trước khi bán rương cho người khác. Mà ta hề có ý định bán rương, ít nhất là ngay bây giờ. - Mình mình có ý kiến là nên tống cái rương càng sớm càng tốt - Peter . Dù sao ông Maximilien cũng chào giá cao mà. Nhưng Hannibal quá thích ý nghĩ sở hữu cái sọ biết . - Ta vẫn có thể nghĩ đến chuyện bán sau này - Hannibal tuyên bố - Trước hết, mình muốn tìm hiểu xem Socrate có biết chuyện hay . - Nghĩ đến khả năng này, là mình thấy rùng mình rồi - Peter thú nhận. Hannibal vẫn tiếp tục thử chìa khóa. Cuối cùng có chìa quay được trong ổ khóa. Sau khi tháo hai dây ràng giở nắp rương, thám tử trưởng nhấc nắp lên. Bob và Peter thò cổ tới để thấy hơn. tấm vải đỏ che những gì chứa trong rương. Khi lấy vải , ba bạn nhìn thấy cái khay đặt cùng chứa nhiều vật khác nhau, mỗi vật gói trong giấy lụa nhiều màu. Trong đó có lồng chim giả, quả cầu pha lê cùng cái đế, số lớn những quả banh màu đỏ, nhiều bộ bài và những ly kim loại lồng vào nhau. Nhưng thấy cái sọ nào. - Đây là phần đồ nghề mà Gulliver Vĩ Đại dùng làm các trò ảo thuật - Hannibal tuyên bố. Phần quan trọng nhất chắc là nằm dưới cái khay này. Có Peter giúp, Hannibal mang khay ra để bên. Nhiều lớp vải khác xuất . Nhưng lần này phải là vải bọc bình thường. Khi Hannibal giũ ra, ba bạn nhận ra áo jaquette bằng lụa, chiếc áo dài vàng, khăn quấn đầu và nhiều trang phục kiểu phương Đông khác. Chính Bob thấy trước cái mà ba bạn tìm. - Nhìn đây! - Bob la lên - Này! Phía bên này... dưới tấm vải tím kia. cái gì tròn tròn. Chắc là cái sọ! - Dường như Bob đúng - Hannibal . Hannibal cầm vật tròn đó lên. Bob lấy vải bọc màu tím ra. Khi đó, trong tay Hannibal, xuất cái sọ màu trắng như nhìn Hannibal bằng hai hốc mắt rỗng. Cái sọ này có gì đáng sợ cả, thậm chí trông khá dễ thương. Nó làm cho Ba Thám Tử Trẻ nhớ đến bộ xương trong lớp học sinh vật, được học sinh đặt tên là ông Xương.Vì quen nhìn bộ xương nguyên vẹn, nên ba bạn sợ khi thấy cái sọ bình thường. - Vậy là Socrate đây! - Bob . - Có cái gì dưới đáy rương! - Hannibal thông báo. Hannibal chuyển Socrate cho Bob, lục trong rương và lấy ra được cái đĩa bằng ngà khá dày, có những ký tự đặc biệt trang trí mép. - Chắc là cái đế của Socrate - Hannibal tuyên bố. Đĩa có những chỗ trũng để giữ cái sọ đứng vững. Hannibal đặt đĩa ngà bàn, Bob cho cái sọ lên đĩa: cái sọ hoàn toàn khớp với đế và thậm chí như mỉm cười mãn nguyện với ba cậu bé. - Dường như nó sắp cái gì đó - Peter nhận xét - Nhưng nếu nó phát tiếng thôi, mình xin từ chức nơi khác! - Có lẽ chỉ mình Gulliver mới biết làm cho nó chuyện - Hannibal thở dài. Mình nghĩ trong cái sọ này có giấu bộ phận cơ bí mật nào đó... Hannibal cầm Socrate lên, xem xét lâu. - có gì! - Cuối cùng Hannibal lầm bầm - Nếu có gì chắc chắn mình thấy rồi... Đành phải chịu thôi.. Cái sọ này có gì bí cả... Tức là bí vẫn như vậy. Hannibal đặt Socrate trở lên đế. - Socrate à - Hannibal ra lệnh - nếu mi có thể chuyện được, mi hãy cái gì đó ! Chỉ có im lặng trả lời Hannibal. - Nó có vẻ muốn - Hannibal tuyên bố. Ta tìm xem trong rương còn những thứ gì nữa! Ba bạn lấy ra thêm nhiều bộ trang phục kiểu phương Đông từ cái rương cũ. Rương còn chứa cây gậy thần và bộ dao găm với lưỡi dao cong. Ba bạn xem dao và quay lưng lại với Socrate, có tiếng động khẽ vang lên phía sau lưng. Cả ba quay lại cùng lúc. thấy ai cả. , ai... ngoài cái sọ. Socrate vừa mới nhảy mũi!
Chương 5: chuyện trong bóng tối Hannibal, Bob và Peter hoảng hốt nhìn nhau. - Nó mới nhảy mũi - Peter - Cũng gần giống như là chuyện vậy! Nếu cái sọ nhảy mũi được, có lẽ nó cũng chuyện được thôi! - Hừm! - Hannibal chau mày kêu. Bob, có phải cậu nhảy mũi ? - phải ai trong bọn mình cả - Bob khẳng định - Mình nghe tiếng nhảy mũi phía sau lưng mà. - Lạ ! - Thám tử trưởng lầm bầm. Nếu cái sọ này phát chỉ nhờ trò ảo thuật của Gulliver Vĩ Đại, mình hiểu. Nhưng có Gulliver ở đây. Thậm chí có thể ông ấy chết rồi. Vậy mình hiểu làm cách nào Socrate có thể nhảy mũi mình được. Ta hãy xem xét nó lại! Hannibal cầm lấy cái sọ nghiên cứu kỹ lưỡng, quay qua quay lại trong tay, sờ mó cẩn thận. Hannibal còn đưa nó ra ánh nắng mặt trời để nhìn cho hơn. Hoài công! Socrate chỉ là cái sọ, hề có cơ cấu bí mật gì giấu trong đó. - Bên trong có dây - Hannibal tuyên bố - có gì cả. là bí . - Mình thích bí này chút nào! - Peter nhân tiện lưu ý. - Nhưng tại sao cái sọ lại nhảy mũi? - Bob hỏi. Mình thấy lý do gì để nó nhảy mũi! - Mình biết tại sao, cũng biết bằng cách nào - Hannibal thú nhận. Nhưng ta có vụ bí lớn cần làm , vụ bí mà bác Alfred Hitchcock rất thích. Hannibal đến nhà đạo diễn lừng danh, nhiều lần giới thiệu cho Ba Thám Tử Trẻ những vụ bí hình khá tế nhị. Ông luôn quan tâm đến các cuộc điều tra của ba bạn. - Này Babal! - Peter phản đổi. Tối hôm qua, hai người toan lấy cắp cái rương này. Hôm nay, bọn mình mở ra và tìm thấy cái sọ nhảy mũi. Ngày mai biết.... Giọng khỏe mạnh của thím Mathilda ngắt lời Peter. - Hannibal! Bob! Peter! Thím biết các cháu ở đó! Ra đây nhanh lên! Thím có việc giao cho các cháu! - Ồ hố! - Bob kêu. Thím Mathilda gọi. - Và dường như thím muốn phải chờ đợi - Peter thêm. Có lẽ bọn mình phải ra thôi! - Đồng ý! - Thám tử trưởng chấp thuận. Hannibal nhanh tay cho Socrate trở vào rương, khóa rương lại. Rồi ba bạn lao ra ngoài sân, nơi thím Mathilda đứng chống hai tay hai bên hông chờ. - À! Các cháu đây rồi! Sao lâu ra vậy! Chú Titus dỡ hàng xuống với Hans và Konrad rồi. Bây giờ phải phân chia và cất hàng. Ba thám tử nhìn đống hàng, ít nhiều bị hư hỏng, xếp trước văn phòng và thở dài. phải mất mấy tiếng để phân chia và cất đống đồ này: thím Mathilda chấp nhận bỏ đồ lung tung như vậy. Đúng là kho bãi ông bà Jones là chỗ chứa đồ cũ, nhưng là kho bãi hạng nhất, được bảo quản giữ gìn rất kỹ, nơi có thể tìm ra những thứ rất độc đáo. Thế là ba bạn bắt tay vào việc, chỉ dừng tay để ăn bữa trưa được thím Mathilda mang ra tại chỗ. Khi vừa mới hoàn tất công việc, chú Titus lại về đến với xe hàng mới, phần lớn là đồ gỗ mua được với giá rẻ. Thế là Hannibal, Bob và Peter lại bận việc suốt buổi chiều. Và mặc dù rất muốn trở về với cái rương để nghiên cứu những thứ lạ lùng trong đó, nhưng Hannibal có thời gian. Hết ngày, Bob và Peter về nhà. Peter định sáng ngày hôm sau trở lại Thiên Đường Đồ Cổ gặp Hannibal. Bob bận công việc ở thư viện buổi sáng đến sau. Hannibal ăn bữa tối ngon miệng. Sau đó, cậu quá mệt mỏi nên còn sức quan tâm đến vụ bí cái rương của nhà ảo thuật mất tích và cái sọ được cho là biết . Tuy nhiên Hannibal tự nhủ rằng, nếu trộm từng toan lấy cắp rương, rất có thể bọn chúng thử lần nữa. Hannibal băng qua đường, bước vào kho bãi và lấy Socrate cùng miếng đế của nó ra khỏi rương. Rồi Hannibal sắp xếp ngăn nắp lại mọi thứ, đóng nắp lại, xoay chìa khoá trong ổ, đẩy rương ra phía sau máy in, rồi giấu nó dưới tấm bạt cũ. Hannibal hy vọng rương được an toàn, nhưng muốn mạo hiểm đối với Socrate. Nên cậu ôm cái sọ về nhà với mình. Khi bước qua ngưỡng cửa, thím Mathilda nhìn thấy vật cháu mình ôm và khẽ kêu lên: - Trời đất ơi! Hannibal! Cái gì vậy? - Ồ, đây chỉ là Socrate thôi mà! - Hannibal thản nhiên trả lời - Nghe cái sọ này biết ! - Biết hả? - Chú Titus cười - Thế nó kể gì hả cháu? Trông nó thông minh đấy chứ! - Cho đến lúc này - Hannibal thừa nhận - nó chưa gì. Nhưng cháu hy vọng nó chịu ! - Thím khuyên nó đừng lời nào với thím - thím Mathilda tuyên bố. Nếu , thím biết cách trả lời với nó. Nghĩ ra những chuyện gì đâu! Cháu mang cái thứ gớm ghiếc ấy khỏi mắt thím nhanh lên, Hannibal ơi. Thím muốn thấy nó nữa! Hannibal mang Socrate lên phòng, đặt bàn viết của mình cùng với miếng đế. Sau đó, Hannibal trở xuống nhà xem truyền hình với chú thím hồi. Cuối cùng, Hannibal chui vào giường ngủ, với ý nghĩ rằng Socrate thể nào chuyện được. Điều duy nhất có thể là Gulliver Vĩ Đại, chủ nhân cũ của Socrate, sử dụng nó trong tiết mục bụng đặc biệt khéo. Thám tử trưởng vừa thiếp có tiếng huýt sáo khẽ làm cho cậu tỉnh lại. Lại huýt sáo nữa... Tưởng như kẻ huýt sáo ở trong phòng. Hannibal tỉnh lại hẳn, ngồi dậy giường. - Ai đó? Có phải chú Titus ? - Hannibal hỏi, nghĩ chú chọc mình. - ! Tôi đây... - giọng dịu dàng trả lời. Giọng như xuất phát từ hướng bàn viết, đâu đó trong bóng tối. - Tôi... Socrate đây! - Socrate? - Hannibal hỏi lại và khó khăn nuốt nước miếng. - đến lúc tôi... phải . Đừng bật đèn... Hãy nghe tôi và đừng sợ. Hiểu... ? Lời bay ra như phát rất khó khăn. Hannibal căng mắt cố nhìn đến chỗ có cái sọ, nhưng phòng tối quá; Hannibal thấy được gì. - Tốt... tốt lắm! - Cái sọ tiếp bằng giọng run run - Tốt, cậu phải đến... số 311 đường Royal. Mật khẩu là... tên tôi... Socrate... chưa? - - Hannibal đáp bằng giọng cứng rắn hơn. Nhưng có chuyện gì vậy? Ai chuyện với tôi vậy? - rồi... tôi... là Socrate… Giọng tắt trong tiếng thầm. Hannibal thò tay bật công tắc đèn bàn ngủ. Rồi cậu nhìn về hướng Socrate. Cái sọ bây giờ hoàn toàn im lặng, như mỉm cười với Hannibal. - Mình điên mất rồi! - Hannibal nghĩ bụng. thể nào có chuyện cái sọ này chuyện với mình được. Tuy nhiên... đúng là có tiếng từ trong phòng này... xa cửa sổ. Hannibal nhảy phốc dậy, chạy ra cửa sổ kiểm tra. Hannibal cúi ra ngoài cửa sổ. Ngoài đường cũng như sân kho bãi đều trống trơn và sáng trăng. thấy ai! Hannibal vô cùng thắc mắc quay về giường. Lời nhắn rất : ngày mai phải đến số 311 đường Royal. Có thể nên . Nhưng trong thâm tâm, Hannibal biết mình tuân lệnh... vì hy vọng làm sáng to được vụ bí . Bởi vì Hannibal thể nào cưỡng lại nổi sức hút của vụ bí hấp dẫn!
Chương 6: Zelda Cậu có chắn là muốn mình cùng ? - Peter hỏi. Hai hạn ngồi trong xe tải mà Hans lái đến Los Angeles và xem xét tòa nhà tồi tàn mang số 311 đường Royal. tấm bảng cũ mòn thông báo “Cho thuê phòng", và phía dưới, miếng carton hơn đề “Hết phòng”. Cả xóm cũng tồi tàn như tòa nhà: nhà trọ hạng ba, cửa hiệu dơ bẩn và tối tăm... tất cả đều cần được tu sửa lại hay ít nhất sơn lại. Những người qua đường hiếm hoi đều lớn tuổi. Dường như con đường này chỉ có những người già với mức thu nhập khiêm tốn sinh sống. - Cậu có muốn mình cùng ? - Peter hỏi lại. - , Peter à. Mình nghĩ là nên mình. Cậu chờ mình trong xe, với Hans. Mình nghĩ là có gì nguy hiểm đâu. Peter nuốt nước bọt, có vẻ lo sợ. - Câu cái sọ ra lệnh cậu đến hả? Peter vẫn hỏi. - Đúng. - Nó ngồi bàn và chuyện với cậu trong bóng tối hả? - Đúng... Tất nhiên là trừ phi mình nằm mơ - Hannibal trả lời - Tuy nhiên mình nghĩ mình rất tỉnh táo, thể nào mình tưởng tượng ra chuyên này đâu. Chờ lát nữa, mình kiểm tra tận nơi, biết thôi. Nếu hai mươi phút nữa mà thấy mình về, cậu hãy tìm mình cùng Hans. - Đồng ý - Peter - Nhưng dù sao, mình thấy câu chuyện này mờ ám quá. - Nếu bị nguy hiểm - Hannibal thêm - mình kêu cứu lớn. - Cẩn thận nhé, Hannibal! - Hans khuyên. Nếu cần giúp, Peter và có mặt trong nháy mắt. Hans gồng cơ bắp hai cánh tay to khỏe để chứng minh rằng khi cần, ngần ngại đập cửa để cứu Hannibal. Thám tử trưởng nghiêm trang gật đầu. - Em biết là tin cậy vào và Peter mà - Hannibal vừa tuyên bố vừa nhảy xuống xe. Bằng vài bước chân, Hannibal đến cổng , leo lên các bậc thềm rồi kéo chuông. khoảng thời gian trôi qua trước khi có tiếng người ra. Cánh cửa mở ra. người đàn ông lực lưỡng, nước da rám nắng và có ria mỏng nhìn khách chằm chằm. - Cậu cần gì? - Ông hỏi. còn phòng cho thuê nữa đâu. Kín hết rồi. Ông chuyện có giọng ngoại quốc mà Hannibal xác định ra. Thám tử trưởng làm bộ mặt hơi ngơ ngác mà cậu vẫn thường làm khi muốn người lớn tưởng cậu là thằng bé mập lù khù. - Cháu xin gặp ông Socrate - Hannibal giải thích và dùng mật khẩu. Người đàn ông vẫn nhìn cậu chăm chằm hồi, rồi mới tránh ra để nhường đường cho Hannibal vào. - Cậu vào . Tôi biết ông Socrate có ở nhà hay . Lonzo xem. Hannibal bước vào, nheo mắt. Bóng tối tiếp theo ánh sáng bên ngoài làm cho Hannibal bị chói mắt hồi. Tiền sảnh chật hẹp và bụi bậm dẫn vào gian phòng rộng lớn, nơi nhiều người bận đọc báo, đánh bài hoặc chơi cờ. Tất cả đều to khỏe, giống như người đầu tiên, với khuôn mặt rám nắng và mái tóc đen nhánh. Tất cả ngước mắt lên nhìn Hannibal, vẻ mặt thờ ơ. Hannibal chờ. Cuối cùng, người đàn ông có râu trở về. - Theo tôi - ông - Zelda muốn gặp cậu. Ông trước, dẫn Hannibal băng qua gian phòng lớn, đưa cậu vào phòng khác, rồi ra ngay, đóng cửa lại phía sau lưng. lần nữa, Hannibal nháy mắt. Phòng này sáng sủa và đầy ánh nắng. Sau tiền sảnh nửa tối nửa sáng, Hannibal phải mất khoảng nửa phút trước khi nhìn ra bà già ngồi trong ghế xích đu. Bà đan cái gì đó và vẫn ngừng đan, chăm chú nhìn Hannibal qua cặp kính kiểu xưa. Bà mặc bộ váy áo màu sặc sỡ - vàng chói và đỏ tươi - và đeo khoen vàng to ở tai. Hannibal cũng quan sát bà và hiểu ra ngay bà là người gitan. Khi nghe những lời đầu tiên thốt ra từ miệng bà, thám tử trưởng biết mình đoán đúng. - Tôi là Zelda, mụ Zelda Bôhêmiêng - bà bằng giọng dịu dàng. bạn trẻ cần gì đây? Cần bói tương lai à? - Dạ , thưa bà - Hannibal lễ phép trả lời - Ông Socrate nhắn cháu đến đây. - A! Ông Socrate! Nhưng ông Socrate chết rồi mà. Nghĩ đến cái sọ, Hannibal thể cãi lại rằng Socrate chết, đúng là chết. - Nhưng ông chuyện với cậu - Zelda khẽ - Lạ . Rất lạ. Mời cậu ngồi xuống. Ngồi đây! Trước bàn. Tôi hỏi quả cầu pha lê. Hannibal ngồi xuống bên cái bàn bằng gỗ quý cẩn ngà. Zelđa rời khỏi ghế đu, ra ngồi đối diện Hannibal. Bà lấy cái hộp từ dưới bàn, lấy ra quả cầu pha lê. Bà đặt quả cầu trước mặt, huơ tay ra lệnh: - Im lặng! - Bà kêu khẽ - Đừng gì. Quả cầu pha lê bị rối. Hannibal gật đầu. Bà già Bohêmiêng đặt hai bàn tay lên bàn, cúi ra phía trước, nhìn chằm chằm vào quả cầu pha lê lóng lánh. Rồi bà bất động hoàn toàn. Thậm chí dường như bà ngưng thở. Thời gian dài trôi qua, rồi bà mới : - Tôi thấy cái rương - bà khẽ - tôi thấy người nữa... rất nhiều người muốn cái rương này. Tôi thấy người khác nữa, ông này sợ. Tên ông bắt đầu từ chữ B.... phải, từ chữ G. Ông ấy sợ và muốn được giúp đỡ. Và ông nhờ cứu giúp, pha lê sáng lên rồi! Tôi thấy nhiều tiền... rất nhiều tiền. Rất đông người muốn số tiền này. Nhưng tiền bị giấu rồi. Phía sau đám mây, tan biến , ai biết biến đâu... Quả cầu pha lê tối lại. Người đàn ông có tên bắt đầu bằng chữ G biến mất. Ông còn thuộc thế giới con người nữa. Ông chết, nhưng vẫn sống. Tôi thể thấy gì được nữa hết. Bà già Bôhêmiêng cúi sát xuống để đọc qua cầu pha lê rồi ngẩng đầu lên với tiếng thở dài: - Xem quả cầu pha lê tốn sức lắm - bà giải thích - Hôm nay, tôi thể nào thêm gì cho cậu nữa. Những gì tôi thấy có ý nghĩa gì đối với cậu ? Hannibal suy nghĩ, chau mày. - Phần nào có - Hannibal trả lời. Chẳng hạn như cái rương. Cháu có cái rương mà dường như nhiều người muốn chiếm đoạt. Và chữ G có lẽ là Gulliver. Tức là Gulliver Vĩ Đại, nhà ảo thuật. - Gulliver Vĩ Đại! - Bà già khẽ. Phải, có lẽ là ông ấy là bạn của đám Bôhêmiêng. Nhưng ông biến mất. - Bà có là ông thuộc thế giới con người nữa - Hannibal tiếp. Bà rằng ông ấy chết, nhưng lại sống. Cháu hiểu ý nghĩa của câu này. Nghĩa là sao? - Tôi biết - bà già lắc đầu thú nhận. Nhưng quả cầu pha lê sai. Dân Bôhêmiêng chúng tôi muốn tìm lại Gulliver và đưa ông trở về với loài người, bởi vì, như tôi , ông Gulliver là bạn chúng tôi. Có thể cậu giúp được chúng tôi. Cậu thông minh và tuy trẻ nhưng mắt cậu biết nhìn thấy. Thậm chí mắt cậu nhìn ra những điều mà người lớn thấy nổi. - biết làm cách nào cháu có thể giúp được - Hannibal thở dài. Cháu biết gì về Gulliver. Và ngoại trừ bà, chưa ai cháu về số tiền bị giấu. ra cháu chỉ mua cái rương của ông Gulliver về từ cuộc bán đấu giá. Cháu tìm thấy Socrate, cái sọ biết , trong rương. Rồi Socrate cháu đến đây. Cháu chỉ biết bấy nhiêu thôi. - Chuyến hành trình dài luôn khởi bằng bước đầu tiên - bà già Bôhêmiêng . Bây giờ cậu hãy và chờ. Có thể cậu được biết thêm. Hãy giữ kỹ cái rương. Và nếu Socrate có nữa, hãy nghe nó! Tạm biệt! Hannibal đứng dây, càng khó hiểu hơn, và ra về. Lonzo, ông Bôhêmiêng có ria tiễn Hannibal ra đến cửa. Peter và Hans chờ trong xe. Peter liếc nhìn đồng hồ đeo tay. - Cậu biết - Peter - Hans và mình định tìm cậu rồi đó. Thám tử trưởng leo lên xe ngồi cạnh bạn. Peter thêm: - Mình rất mừng được gặp lại cậu. Sao? Chuyện gì xảy ra? - Hơi khó giải thích - Hanniball trả lời trong khi Hans nổ máy xe để về - Mình nghe tất cả, nhưng hiểu nghĩa là sao. Hannibal thuật lại những gì vừa mới xảy ra, Peter kêu khẽ. - Chuyện gì mà lung tung rối rắm quá! - Peter thở dài - Gulliver và số tiền giấu! Gulliver chết nhưng vẫn sống! Mình hiểu gì cả. - Mình cũng hiểu gì hơn - Hannibal thú nhận. - Này! - Peter đột ngột la lên - Có thể có đống tiền giấu trong cái rương của Gulliver ? Bọn mình đâu có tiếp tục lục lạo khi thấy Socrate. Và nếu có tiền giấu trong đó, dễ hiểu tại sao nhiều người tranh nhau để sở hữu cái rương đó. - Mình vừa mới nghĩ giống như cậu - Hannibal tuyên bố - Biết đâu, mọi người chạy theo Socrate. Khi về, ta xem xét rương kỹ... Có chuyện gì vậy Hans? Sao lại tăng tốc? - Có xe theo ta! - Hans trả lời và tăng tốc thêm nữa. Bây giờ xe tải phóng nhanh đường. Động cơ chạy hết công suất. Hans thêm: - chiếc xe đen có hai người bên trong... Peter và Hannibal quay lại nhìn. Hans lầm. Phía sau, chiếc xe đen cố bắt kịp xe tải . Cũng may là đường vắng vẻ. Nên Hans cho xe chạy được ngay giữa đường, ngăn cho chiếc xe đen vượt qua mặt mình. Hai xe cứ chạy như thế gần cây số trước khi đến xa lộ. Los Angeles có nhiều chỗ rẽ vào xa lộ để tránh kẹt xe. Nhờ vậy nhiều xe có thể tránh chỗ bị tắc và chạy nhanh mà bị đèn đỏ. Đường nhánh rẽ vào xa lộ xuất trước mặt Hans, do dự. - vào xa lộ - Hans thông báo. ai dám bắt ta dừng xe giữa dòng xe lưu thông dày đặc! Hans vừa vừa rẽ sang phải và vẫn chạy nhanh, cho xe vào đường nhánh. Trong nháy mắt, xe tải vào đường cùng với hàng ngàn xe đủ loại. Chiếc xe kia theo nữa. Có lẽ hai người trong xe hiểu rằng thể nào buộc xe kia dừng (nếu đúng kế hoạch của bọn chúng là như vậy) xa lộ đầy ắp xe chạy. Mà cũng chắc chắn là xa lộ xe bị cấm được dừng lại. Chiếc xe đen tiếp con đường bình thường và chẳng bao lâu biến mất. Hans lớn tiếng tự khen mình: - Hay quá! Bỏ được bọn chúng rồi! Nhưng rất muốn tìm lại hai tên đó, chỉ để mắng bọn chúng trận! Babal ơi, bây giờ ta đâu dây. - Về nhà, Hans à - Hannibal trả lời - Peter, cậu bị làm sao vậy? Trông cậu lạ quá. - Mình càng lúc càng thích cuộc phiêu lưu này! - Peter càu nhàu. cái sọ chuyện giữa ban đêm. Những người toan lấy trộm rương. Những người khác nữa - hay cũng là những người ấy - chạy xe rượt theo ta... Mình thấy sợ quá. Mình khuyên cậu là nên thôi vụ này , Babal à. - Ta đến điểm khó bỏ cuộc - Hannibal đáp - Ta bị lún vào vụ bí này đến tận cổ rồi và có lẽ ta buộc phải làm sáng tỏ nó, dù muốn hay !