1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Vợ Yêu Xinh Đẹp Của Tổng Giám Đốc Tàn Ác - Ân Tầm (Hồi 13 c226)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      HỒI 2: RỐI RẮM

      CHƯƠNG 25: UY HIẾP

      Edit: BB[o] ------

      chiếc máy bay đột nhiên xuất bầu trời.

      - cái gì? – Kỳ Hinh nhìn Lăng Thiếu Đường, tưởng như mình vừa mới bị sét đánh ngang tai.

      Rốt cuộc cũng bị Lăng Thiếu Đường cưỡng ép đưa lên máy bay, dù thế nào cũng chẳng thể thoát khỏi, phải sao?

      Lăng Thiếu Đường, người đàn ông này, ngay từ đầu chẳng thể hiểu hết về . biết rất hận mà còn muốn cưỡng ép ở lại bên cạnh mình là vì muốn khoe khoang bản tính cưỡng chế của mình hay cho phép người khác phản bội mình?

      Khóe miệng Lăng Thiếu Đường cong lên nụ cười: “ Kỳ Hinh đây khinh thường vị trí thiếu phu nhân của Lăng gia, vậy sau này cho làm tình nhân của Lăng Thiếu Đường tôi, cho đến khi nào tôi chơi chán mới thôi…”

      Lăng Thiếu Đường tàn nhẫn tuyên cáo số mệnh sau này của Kỳ Hinh.

      Trái tim Kỳ Hinh đập liên hồi.

      - lại định lấy gì ra để uy hiếp tôi? – ra vẻ bình tĩnh.

      Lăng Thiếu Đường nở nụ cười tà, cúi đầu đoạt lấy ngọt ngào đôi môi rồi chậm rãi ghé sát tai :

      - Chiến thuật của tôi cũng chẳng có gì mới mẻ, miễn còn dùng được là được! Vẫn là… Kỳ thị!

      Câu ấy như quả bom nổ mạnh bên tai Kỳ Hinh.

      Ánh mắt lạnh đến thấu xương, lên tiếng: “ cho là giờ Kỳ thị vẫn là công cụ để uy hiếp tôi?”

      Đúng! Lúc này hề lo lắng về an nguy của Kỳ thị nữa, vì Kỳ thị giờ tập đoàn đa quốc gia, vì muốn đảm bảo ngành sản xuất kinh doanh của quốc gia nên được chính phủ bảo hộ, sao còn có thể lấy Kỳ thị ra để uy hiếp được chứ?

      Lăng Thiếu Đường ràng hiểu suy nghĩ của Kỳ Hinh, phất tay lên ra hiệu, người trợ lý lập tức đưa tập tài liệu ra trước mắt Kỳ Hinh .

      - tự xem ! – vung tập tài liệu cho .

      Kỳ Hinh nghi hoặc mở tập tài liệu ra…

      Từng câu từng chữ trong tập tài liệu ra ràng ngay trước mắt :

      Kế hoạch thu mua toàn bộ tập đoàn Kỳ thị!

      Từng trang giấy được lật qua, hai tay dần run lên. Bên trong đề cập ràng kế hoạch đánh vào cổ phiếu của Kỳ thị để thu mua tập đoàn.

      Từng nội dung ấy đánh tan tự tin ban đầu của Kỳ Hinh.

      ra gần đây Kỳ Hinh cũng nghe cha mình đề cập đến chuyện thị trường chứng khoán bất ổn nhưng tập đoàn được đưa lên sàn giao dịch thị trường chứng khoán lên xuống cũng là chuyện hết sức bình thường. thể ngờ người đứng phía sau khống chế thị trường chứng khoán lại chính là Lăng Thiếu Đường.

      Lăng Thiếu Đường nhìn sắc mặt ngày càng tái nhợt của Kỳ Hinh rồi tiếp:

      - Xem ra rất coi thường năng lực “chồng trước” của , cho rằng Kỳ thị nhận được bảo hộ của chính phủ là phải lo lắng gì rồi à? ngại cho biết, chỉ cần Lăng Thiếu Đường tôi muốn doanh nghiệp nào dù là chính phủ cũng phải nhường tôi vài phần!

      Kỳ Hinh khẽ run lên. Tuy rời xa nhà họ Lăng nhưng cũng nghe cha mình qua, trong suốt hai năm qua, vì sức khỏe của Lăng Diêu Hồng ngày càng kém nên toàn bộ quyền kinh doanh của tập đoàn Lăng thị đều chuyển giao vào tay Lăng Thiếu Đường. cách khác, tại nếu muốn thu mua tập đoàn Kỳ thị chẳng cần phải nể nang giao tình của bậc cha chú hai nhà làm gì.

      - Lăng Thiếu Đường, rốt cuộc muốn thế nào? – Kỳ Hinh đóng tập tài liệu lại, hàng lông mi dài run lên, giọng đầy lạnh lùng vang lên.

      Lăng Thiếu Đường hơi nghiêng người về phía trước, cánh tay dài và rộng tùy ý choàng qua vai Kỳ Hinh, lướt qua lọn tóc xoăn dài, khuôn mặt tuấn tú của lúc này chứa nụ cười phóng túng.

      - Muốn … làm tình nhân của tôi! – dừng lại chút, từ người tỏa ra khí chất của bậc quân vương đứng đầu thiên hạ.

      Ánh mắt Kỳ Hinh tối sầm lại, kẻ giết chết con lúc này lại vô liêm sỉ cầu làm tình nhân của ?

      Lăng Thiếu Đường nhìn thấu do dự trong mắt Kỳ Hinh, trầm mặt xuống.

      - Truyền lệnh , bắt đầu thu mua tập đoàn Kỳ thị… - Lăng Thiếu Đường lạnh nhạt với trợ lý Tra Đức.

      - Đừng, tôi đồng ý với … – Kỳ Hinh kinh hãi, đôi mắt trong veo đầy hoảng loạn.

      biết nếu khi bắt đầu triển khai kế hoạch thu mua việc được tiến hành trong nháy mắt, còn lựa chọn nào khác.

      Lăng Thiếu Đường nở nụ cười tà mị. muốn Kỳ Hinh phải hoang mang, muốn phá vỡ bình tĩnh của để phải phục tùng hoàn toàn, cho phép dù chỉ là chút phản kháng.

      Last edited by a moderator: 5/10/14
      bornthisway011091 thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      HỒI 2: RỐI RẮM


      CHƯƠNG 26: THẤT THẦN



      Edit: BB[o]@
      ----------


      Kỳ Hinh mở to đôi mắt u tối, ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ. Ánh mặt trời chiếu thẳng về hướng , rọi vào khuôn mặt trắng nõn chút trang điểm nào càng khiến gương mặt lóe sáng, trông chẳng khác nào viên ngọc Lưu ly tuyệt đẹp.


      Kỳ Hinh suy nghĩ thất thần đến tất cả những chuyện xảy ra trong mấy ngày vừa qua.


      Lăng Thiếu Đường quay mặt lại!diễnđàn.lêquý.đôn


      - Nhìn tôi, chỉ được nhìn mình tôi!


      thích ánh mắt lơ đễnh của , nó như bay về thế giới hư vô. tuyệt đối cho phép như vậy, phải dùng quyền lực để khống chế , khiến cho được phép suy nghĩ đến mức thất thần như vậy.


      - Ngoài tôi ra, cho phép tơ tưởng đến thằng đàn ông nào khác! – chuyên chế thể nét trong câu của bên tai Kỳ Hinh.


      Kỳ Hinh cười lạnh, ôm chặt lấy eo , tựa đầu vào vòm ngực rắn chắc của rồi nhắm hai mắt lại. muốn thuận theo làm như vậy, làm con búp bê vô hồn ở bên để gây khó dễ cho người khác nữa, chuyện này cũng đáng lắm.


      Khuôn mặt đầy bất ngờ và ngạc nhiên của Tuyên Tử Dương vụt qua trong đầu Kỳ Hinh. Cuối cùng biết nguyên nhân do dự của Tuyên Tử Dương nhưng hề hận ta, người đàn ông nho nhã đó mang lại cho những ngày tháng vui vẻ.diễnđàn.lêquýđôn


      Hữu duyên vô phận! Hai năm qua Kỳ Hinh học được câu này.


      Nhưng có duyên với người đàn ông kiêu ngạo trước mặt này sao? Chỉ sợ là nghiệt duyên mà thôi!


      Kỳ Hinh tự giễu!


      Khi máy bay cất cánh, Kỳ Hinh cảm thấy ổn lắm, biết là do tâm lý hay do tố chất cơ thể.


      khẽ ngước mắt lên nhìn ! diễn.đàn.lêquýđôn nhắm mắt, dường như trầm tư suy nghĩ điều gì đó, nhưng rất nhanh sau đó, thấy hai cánh tay ôm chặt lấy người mình cho thấy vẫn hết sức tỉnh táo.


      Người đàn ông này cực kì nguy hiểm như con báo nhưng từ người lại toát lên nét hấp dẫn trí mạng khiến người khác tự chủ được, chỉ có thể ngây ngốc theo , chẳng phải trước kia cũng từng như thế sao?


      Người đàn ông này thích bị người khác nắm bắt, muốn chiếm đoạt trái tim tự nguyện với mình, cho nên đây quả thực là chuyện đáng buồn với những người phụ nữ si mê loại đàn ông này. bao giờ bỏ ra chút tình cảm của mình, cách thức truy đuổi của cũng làm người khác cảm thấy hết sức mờ mịt, để đạt được điều mình muốn, tiếc sử dụng tất cả thủ đoạn của mình.


      Cái muốn chính là trái tim tình nguyện.


      Còn khi gặp lại , nỗi đau đớn lại trào dâng trong lòng. ngờ rằng vì rung động của bản thân mà lại tha thứ cho người đàn ông giết chết con . Hai năm sau, Lăng Thiếu Đường lại càng chuyên chế hơn, cho phép phản kháng lại quyết định của , vậy tuân theo quy tắc trò chơi đề ra.


      Tình nhân? Chỉ riêng cụm từ này đủ làm nhục nhã lòng tự tôn của , đây chính là mục đích muốn trả thù ?diễnđàn.lê.quýđôn


      hận , mà cũng hận , xem ra rốt cuộc có muốn trốn cũng trốn nổi!


      Ngoài cửa sổ là những áng mây trôi bồng bềnh xung quanh máy bay, trông hệt như đứng núi cao ngắm biển trời đầy mây, cũng chẳng khác nào đứng bên bờ biển nhìn những con sóng cuộn trào mãnh liệt. Nơi đây rất gần thiên đường sao? Nhưng dường như ánh sáng nơi thiên đường chưa từng chiếu đến lòng .


      Vậy đấy, liệu lưu luyến và kính sợ có làm tiêu tan hận thù trong lòng ?


      Thượng Đế là chuyện quá xa vời, còn chấp thuận theo mới là mãi mãi! chấp thuận ư? diễnđàn.lêquýđôn Vậy đón đợi là địa ngục! Đây là lựa chọn hết sức đơn giản, thiên đường hoặc địa ngục!


      Lăng Thiếu Đường từng , phải là tín đồ của Thượng đế, trong thế giới của , mới là người khống chế mọi thứ, hơn nữa còn có quyền uy tuyệt đối. mù quáng tin tưởng vào tín ngưỡng của nhân loại tạo ra mà chính mới là người tạo ra tín ngưỡng cho riêng mình!


      Hết hồi 2 ~



      HỒI 3: CHỒNG CHÉO VÀO NHAU


      CHƯƠNG 27: TRỞ VỀ



      Edit: BB[o]@DĐLQĐ
      ----------------


      Kỳ Hinh lại lần nữa bị Lăng Thiếu Đường đưa về biệt thự của nhà họ Lăng – Thanh Vận Viên.


      Thanh Vận Viên dưới màn đêm lại càng có bầu khí ái muội, những loại cây cối vùng nhiệt đới lóe ra tia sáng màu tím nhạt, sóng nước dập dờn trong bể bơi dưới ánh trăng sáng lại càng làm bật lên vẻ dịu dàng, hương hoa bỉ ngạn nhè cũng tràn ngập khắp nơi.


      Kỳ Hinh đứng ban công trong phòng ngủ chính, ngơ ngẩn dõi mắt về phía xa.


      Lăng Thiếu Đường là người rất biết hưởng thụ cho nên thể phủ nhận rằng Thanh Vận Viên quả là kiệt tác nghệ thuật.


      Nhưng ngôi biệt thự tuyệt đẹp ấy trong mắt Kỳ Hinh chỉ như nhà ngục hoa lệ mà thôi.***************


      trở về đây, nhưng giờ cảnh còn người mất!


      Hai năm trước nơi đây rất xa hoa và lộng lẫy, có quản gia Phùng và những người giúp việc, còn có những khóm hoa bỉ ngạn do chính tay gieo trồng giờ mọc lên thành cả biển hoa.


      Nhưng điều khác biệt chính là giờ xuất trong Thanh Vận Viên với danh nghĩa là tình nhân của Lăng Thiếu Đường.


      Tình nhân phải như thế nào? diendanle.quydon Là có tư tưởng gì hết, có quyền cầu, cũng chẳng có quyền lợi gì cả!


      Kỳ Hinh đưa mắt nhìn về nơi xa xăm, trong lòng càng thêm bi thương.


      biết đây là cách thức mà Lăng Thiếu Đường sử dụng để khiến nhục nhã vì cho phép người khác phản bội . Dù có là người quý gì nhưng cũng tuyệt đối cho phép. muốn chinh phục, muốn được người khác sùng bái mình.


      Cảm giác buồn bực dâng lên trong lòng Kỳ Hinh, khi nghĩ đến hình ảnh Lăng Thiếu Đường kiên quyết bỏ đứa con trong bụng, lại đau đớn khôn nguôi

      là người đàn ông nhẫn tâm, chút ấm áp cũng chẳng hề có.


      Nhưng cũng chính vì thế nên bản thân mới có cách nào ngoài việc phải ở lại bên cạnh người đàn ông lạnh lẽo đó, chỉ có thể chờ đợi và chịu đựng nhục nhã mà bắt phải chịu.


      Ánh trăng dường như đẹp hơn mọi ngày, nó tỏa ra thứ ánh sáng mông lung chân thực.


      Kỳ Hinh mặc bộ váy trắng chậm rãi dạo trong vườn hoa. Khi đến khu trồng hoa bỉ ngạn, thấy cả khoảng gian toàn màu đỏ rực đầy thê lương, từ xa nhìn vào trông chẳng khác nào tấm thảm đầy máu.


      Có lẽ với người khác, hoa bỉ ngạn rất kì lạ, nhưng trong lòng Kỳ Hinh, hoa bỉ ngạn tựa như tình của và Lăng Thiếu Đường. là hoa, còn là lá, hai người vĩnh viễn cách xa nhau.***************


      Hoa và lá bao giờ gặp nhau, chỉ tiếp nối nhau mà thôi, vậy nên mới khi bỉ ngạn bung nở, chỉ thấy hoa chứ thấy lá. Tất cả vĩnh viễn chỉ là nỗi nhớ nhung, hoa và lá luân hồi chẳng bao giờ gặp nhau, tình mãi mãi bao giờ kết trái.


      Kỳ Hinh muốn suy nghĩ nhiều thêm, hai người hận nhau đến tột cùng làm sao có tương lai được chứ?


      Ánh trăng sáng kéo dài bóng Kỳ Hinh, dần dần chiếc bóng ấy như hòa tan trong từng cánh hoa đỏ tươi.


      - Thiếu phu nhân… – Bác Phùng nhàng khoác chiếc áo khoác mỏng lên vai Kỳ Hinh.


      Kỳ Hinh quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt quan tâm của bác Phùng, bỗng nghẹn ngào.***************


      - Buổi tối trời có gió, nhớ chú ý lại bị cảm lạnh! – Bác Phùng thân thiết lên tiếng. Khi thấy thiếu phu nhân, bà vừa mừng vừa sợ. Mừng vì vẫn còn sống, chưa chết còn sợ là sợ liệu cậu cả có đối xử với thiếu phu nhân như hai năm trước hay !


      Kỳ Hinh cười buồn, cố nén khóc, nhàng với bác Phùng: “Bác Phùng, cháu còn là thiếu phu nhân của Nhà họ Lăng nữa, bác cứ gọi cháu là Tiểu Hinh !”


      Ánh mắt bác Phùng đầy đau lòng. Tuy bà biết tại sao thiếu phu nhân chết rồi mà lại có thể sống lại nhưng bà biết lúc này chẳng hề vui vẻ gì. Khi gặp lại Kỳ Hinh, bà phát ra còn tự tin và lạc quan như hai năm trước nữa.


      - Bác Phùng, sức khỏe của bác Lăng thế nào rồi? – Kỳ Hinh muốn tìm hiểu bệnh tình của Lăng Diêu Hồng qua bác Phùng.


      - Ôi, sức khỏe của ông chủ ngày càng yếu, người già đều như vậy cả mà, nhưng tôi nghĩ nếu ông chủ gặp lại nhất định rất vui! *************** – Bác Phùng .


      - Có cơ hội cháu nhất định đến thăm bác Lăng! – Kỳ Hinh an ủi bác Phùng.


      có cơ hội đó sao? Lăng Thiếu Đường hận cha mình như vậy, nếu để biết đến gặp bác Lăng biết làm ra những chuyện gì nữa.


      - Bác Phùng, cháu muốn ở đây thêm lát nữa, bác cứ về nghỉ trước ! – Kỳ Hinh muốn để người khác thấy vẻ bi thương của mình.
      bornthisway011091 thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      HỒI 3: CHỒNG CHÉO VÀO NHAU


      CHƯƠNG 28: NHẤT THỜI CHÌM ĐẮM




      Edit: BB[o]

      -----------


      Lăng Thiếu Đường chậm rãi lái xe về Thanh Vận Viên.


      Ánh sáng lạnh lùng từ chiếc đèn thủy tinh treo trần trong phòng khách xa hoa càng làm nổi bật gương mặt tuấn như điêu khắc của Lăng Thiếu Đường. Khi bước vào phòng khách, thấy bóng dáng Kỳ Hinh đâu, trong lòng khỏi cảm thấy hơi mất mát, ánh mắt lạnh lùng vụt qua tia vui.

      - Cậu cả, cậu về rồi! – Bác Phùng và mấy người giúp việc cung kính đứng bên trong phòng khách, mỉm cười chào .


      Lăng Thiếu Đường có biểu cảm gì, khẽ gật đầu, cởi áo vest ngoài ra rồi đưa cho bác Phùng.


      - ấy đâu rồi? – ra vẻ tùy ý hỏi.

      - À, thiếu phu nhân... à phải, Kỳ ở Mỹ Ấp, giờ tôi lập tức gọi ấy! – Bác Phùng lỡ lời, giờ bà biết phải xưng hô với Kỳ Hinh thế nào.


      Lăng Thiếu Đường hơi chau mày lại, ràng là hề vừa lòng với cách gọi Kỳ Hinh vừa rồi của bác Phùng.


      - cần, tôi tự được rồi! –

      xong, Lăng Thiếu Đường ra khỏi phòng khách, về phía Mỹ Ấp.


      Lúc đến khu trồng hoa bỉ ngạn, hình bóng xinh đẹp cách đó xa lên trong mắt .


      Ánh trăng dịu dàng chiếu lên người Kỳ Hinh, trong bộ váy trắng, lại càng trở nên xinh đẹp. lẳng lặng đứng trong vườn hoa, khuôn mặt xinh đẹp và thanh tú như trăng mùa thu nhìn về phía xa xăm. Sắc đỏ tươi của hoa bỉ ngạn làm càng làm bật lên làn da trẵng nõn mịn màng của Kỳ Hinh. Cảnh tượng lúc này như bức tranh tuyệt đẹp khiến Lăng Thiếu Đường phải say mê.


      Lăng Thiếu Đường nhàng bước về phía bóng hình xinh đẹp.

      Hơi thở của người đàn ông dường như làm Kỳ Hinh bừng tỉnh, đột nhiên quay người lại, nhìn Lăng Thiếu Đường ở sau lưng, ánh mắt trong veo sáng ngời có vẻ trốn tránh. giống hệt như nữ thần đứng dưới ánh trăng, hàng lông mi dài khẽ rung, làn da trắng nõn tỳ vết trong biển hoa bỉ ngạn đỏ tươi ánh lên màu hồng nhàn nhạt. Nhưng giọt nước mắt lặng lẽ lăn dài , đôi môi mỏng manh như cánh hoa hồng mềm mại ướt át.


      Lăng Thiếu Đường chấn động, khi thấy giọt nước mắt của Kỳ Hinh, đau đớn trong lòng như xé rách lồng ngực .


      làm sao vậy? Đưa về đây vì muốn trừng phạt lừa gạt , hai năm qua lại giống thằng ngốc bị này đùa giỡn, nhưng bây giờ lại ở trước mặt giả bộ vô tội và ấm ức. cho phép lừa gạt , dù là hai năm trước hay là hai năm sau.


      Nhưng chẳng phải rất hận này hay sao? Tại sao khi thấy giọt nước mắt của , lại đau lòng đến chết?


      Thanh Vận Viên về đêm dường như lại càng khiến cho nội tâm con người và những tình cảm sâu kín bộc phát.

      Dưới ánh trăng, khuôn mặt góc cạnh tuấn và lạnh lùng của Lăng Thiếu Đường càng lộ , đôi mắt đen thâm thúy, hàng lông mi dày và rậm tạo cho khí chất tao nhã của bậc vương giả.


      Kỳ Hinh hơi cụp mắt xuống, trái tim lại đập liên hồi. Người đàn ông này là khắc tinh của sao, cho dù là tại, khi nhìn nhưng vẫn cảm thấy trái tim mình lơ lửng, nỗi hận thù chẳng hề khiến nhịp tim của bình ổn trở lại, tại sao lại thế này?


      Ánh mắt Lăng Thiếu Đường đầy đau lòng, duỗi tay ra, ôm chặt Kỳ Hinh bất lực vào trong lòng. Khi hơi thở mềm mại của phả vào ngực, xúc động đến mức chỉ muốn nhập vào người mình.

      cúi người xuống, đặt nụ hôn nóng bỏng lên đôi mắt , đau lòng hôn lên giọt nước mắt ấy, lạnh lùng khuôn mặt giờ bị thứ tình cảm sâu đậm nào đó thay thế.


      khóc sao? Tại sao lại khóc? Vì Tuyên Tử Dương?


      Nghĩ đến đây, trái tim Lăng Thiếu Đường như bị người khác đào khoét, trong đêm tối thế này, ở hoàn cảnh như vậy, khó có thể kìm chế bản thân.


      Lồng ngực ấm áp quen thuộc khiến Kỳ Hinh bất giác nhớ về hai năm trước, trái tim dường như dần trầm luân... ngừng trầm luân!


      chưa bao giờ biết được Lăng Thiếu Đường lại có thể có vẻ mặt dịu dàng như vậy. Dù chỉ là trong nháy mắt cũng tốt, là lừa dối bản thân cũng được! Cứ như vậy, ở trong lòng , dù là cảm giác gì cũng chẳng quan trọng nữa, mọi hận thù với cũng bị dịu dàng ấy làm tan biến hết.

      Thời gian ơi, hãy chậm chút, đừng chạy nhanh quá, đừng phá tan giây phút tốt đẹp này!
      bornthisway011091 thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Hồi 3: CHỒNG CHÉO VẢ0 NHAU

      CHƯƠNG 29: TRANH CÃI

      Edit: BB[o]---

      Làn gió đêm nhàng vây quanh Lăng Thiếu Đường và Kỳ Hinh

      Nhưng...

      Đột nhiên, thanh phía xa xa vọng đến làm đôi nam nữ đắm chìm trong thứ tình cảm dịu dàng chợt bừng tỉnh. thực lại chợt ùa về giữa hai người.

      Kỳ Hinh kinh hãi, lập tức rời khỏi vòng ôm của Lăng Thiếu

      bất lực trong đôi mắt lập tức bị thanh lạnh thay thế. Khi phát bản thân say đắm trong lồng ngực của Lăng Thiếu Đường, cảm thấy rất hận bản thân mình

      vĩnh viễn thể nào tha thứ cho người đàn ông trước mắt khiến phải khuất nhục và uất hận! chính là thủ phạm hai tay dính đầy máu tươi!

      Biểu cảm của Kỳ Hinh kích thích Lăng Thiếu Đuờng, biểu cảm của thể chán ghét! khiến rất giận dữ.

      Đôi môi mỏng lạnh lùng của hơi nhếch lên, những tia lửa bắn ra từ đôi mắt dường như có thể thiêu đốt Kỳ Hinh

      - Hình như thấy thất vọng à? - Lăng Thiếu Đuờng thu tay lại, dùng sức kéo Kỳ Hinh vào trong lòng.

      Quả nhiên là nghĩ đến Tuyên Tử Dương, ở trong lòng lại dám nghĩ đến người đàn ông khác, đúng là đáng ghét!

      Lăng Thiếu Đường lại càng siết chặt người hơn.

      Kỳ Hinh cảm thấy khó thở, có thể cảm nhận được tức giận của cách ràng.

      còn muốn thế nào nữa? Chẳng lẽ còn muốn cưỡng chế cả trái tim sao? phải luôn khinh thường tình cảm của à?

      - Nếu vừa rồi khiến hiểu lầm gì tôi xin lỗi! - cố gắng bình tĩnh mở miệng

      Đúng vậy! Sao có thể chìm đắm trong vòng tay ôm đơn giản ấy chứ.? là đồ chết tiệt, rất hận , hận đến mức lòng đau như cắt!

      - vừa gì? lạị lần nữa xem nào! - Giọng lạnh lẽo và trào phúng như từ địa ngục vang vọng bên tai Kỳ Hinh.

      - muốn thế nào?- Kỳ Hinh ngước đôi mắt thanh lạnh lên nhìn thẳng vào đôi mắt đầy giận dữ của Lăng Thiếu Đường, nhưng trong lòng hơi nơm nớp lo sợ.

      - Xem ra căn bản là nhớ nổi tại sống với danh phận tình nhân phải! Trong lòng còn dám tơ tưởng đến thằng khác! - Sắc mặt Lăng Thiếu Đường trầm xuống, cất giọng quát, ánh mắt tối sầm lạnh như băng nhìn Kỳ Hinh, gân xanh nổi đầy tay

      Kỳ Hinh nở nụ cười lạnh! Đúng là nực cười, vừa rồi tim còn đập loạn lên vì người đàn ông này, nhưng đến bây giờ mới biết hai người bọn họ vĩnh viễn thể sống yên ổn với nhau , chỉ có thể đắm chìm trong thù hận.

      Giữa bọn họ có tình , chỉ có... hận thù

      Tuyên Tử Dương, dám ở trong nhà của mà tơ tưởng đến thằng đàn ông đó! Hai năm truớc lẳng lơ, hai năm sau vẫn vậy, đúng là đáng chết! Tuyên Tử Dương tôi nhất định bỏ qua cho cậu!

      - Tôi cho biết, giờ tôi muốn tình nhân biết nghe lời, tốt nhất nên thông minh chút ! - Đôi mắt đen của Lăng Thiếu Đường càng thêm trầm, dáng vẻ đầy bệ vệ

      xong, cúi xuống hôn ngấu nghiến lên môi , điên cuồng đè ép đôi môi non mềm của , buộc phải hé mở cái miệng nhắn ra để xâm chiếm

      Kỳ Hinh cả người cứng nhắc, để mặc cuồng dã của Lăng Thiếu Đường.

      Lăng Thiếu Đường buông ra rồi nhìn thẳng vào mắt . Chết tiệt, chút phản ứng cũng chẳng có.

      siết chặt tay lại.

      - A... - đau đớn khiến Kỳ Hinh cau chặt mày lạị - Lăng Thiếu Đường, bóp chết tôí !

      - Bóp chết ? - Lăng Thiếu Đuờng đột nhiên cất tíếng cười lạnh, tay khẽ lướt qua gò má , còn tay kia siết chặt eo lại.
      Last edited by a moderator: 7/10/14
      bornthisway011091 thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      HỒI 3: CHỒNG CHÉO VÀO NHAU


      CHƯƠNG 30: THỨ TÔI MUỐN CHỈ LÀ CƠ THỂ




      Edit: BB[o]

      - Yên tâm, tôi vĩnh viễn bao giờ đánh đâu! là con mồi cực kì thú vị, tôi đương nhiên phải hưởng thụ quá trình săn bắn chứ!


      Lăng Thiếu Đường cố ý cất cao giọng, ánh mắt phun ra lửa giận nóng rực.


      - Tôi phải con mồi của ! – Kỳ Hinh phẫn nộ gào hét lên! nhất định phải dùng cách đó để tra tấn sao? Chẳng lẽ chỉ mình là có quyền hận, còn có sao?


      Nhưng còn chưa kịp hết câu bị chặn lại, hết sức kinh ngạc.


      Lăng Thiếu Đường nhân lúc mở miệng liền nhanh như chớp cúi người xuống hôn lên môi , đầu lưỡi tiến quân thần tốc vào khoang miệng .


      Dáng người chắc khỏe của cũng nóng bừng bừng, ôm chặt lấy người .


      - Đừng… Đừng! - Kỳ Hinh càng ra sức vặn vẹo người để tránh khỏi .


      Kỳ Hinh rất hốt hoảng, muốn làm gì? ác ma, phải định… , thể được!


      Dường như nhìn thấu sợ hãi của , Lăng Thiếu Đường nở nụ cười thiếu nghiêm túc: “ sợ à? là tình nhân của tôi, có quyền lựa chọn địa điểm!”


      Cảm giác khuất nhục lại lần nữa đánh gục Kỳ Hinh! là quỷ Satan máu lạnh! nhất thiết phải sỉ nhục , chà đạp lên như vậy sao ?


      Cảm giác chìm đắm nho vừa rồi khiến có cảm giác giữa hai người còn có chút tình cảm nhoi nào đó, nhưng sai rồi! Thù hận chính là thù hận, làm sao có thể tiêu biến được đây? chưa bao giờ , còn cũng muốn cự tuyệt , trái tim trở nên rét lạnh.

      Khi bàn tay to của Lăng Thiếu Đường bắt đầu kéo vạt váy của , Kỳ Hinh kích động bắt lấy tay , quát to: “Đừng! Đừng ở đây...”


      Đây là vườn hoa, người giúp việc có thể bắt gặp bọn họ bất cứ lúc nào, sao lại cho chút tự trọng chứ?


      cho phép bản thân biến thành phóng túng như vậy!


      Tuyệt đối thể!

      còn muốn gì nữa? Lấy Kỳ thị ra để uy hiếp , ép trở thành tình nhân của còn chưa đủ, giờ còn muốn dùng cách này để sỉ nhục nữa sao?

      hận! rất hận !


      Lăng Thiếu Đường nhìn Kỳ Hinh như xem trò vui! rất thích trò chơi này!


      Lăng Thiếu Đường nhếch khóe miệng lên, toàn thân tỏa ra sức quyến rũ đến kì lạ: “Chúng ta đổi sang chỗ khác, đêm nay chạy thoát nổi đâu!”


      xong, bế Kỳ Hinh lên, về phía biệt thự!

      - Lăng Thiếu Đường, tôi hận ! – Kỳ Hinh bị buộc phải áp mặt vào ngực Lăng Thiếu Đường, cất giọng thê lương.


      Lăng Thiếu Đường cảm thấy trái tim như bị ghìm chặt, rất đau đớn, ánh mắt lập tức tràn đầy khói mù:


      - sao, dù sao thứ tôi muốn chỉ là cơ thể !


      - ...

      Kỳ Hinh đau đớn! Đây chính là Lăng Thiếu Đường, là Lăng Thiếu Đường chưa bao giờ bỏ ra chút tình cảm chân nào cho người khác.
      bornthisway011091 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :