1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Vợ Yêu Xinh Đẹp Của Tổng Giám Đốc Tàn Ác - Ân Tầm (Hồi 13 c226)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      HỒI 2: HỒI ỨC

      CHƯƠNG 21: CẢNH CÁO

      Edit: BB[o] --------

      Tại công ty con của tập đoàn quốc tế Lăng thị ở Italy.

      - Thưa … thưa có hẹn trước nên thể vào được, thưa … – Giọng nữ gấp gáp vang lên.

      Ngay sau đó, tiếng rầm vang lên, cửa phòng tổng giám đốc lập tức bị đẩy ra.

      - Lăng, xin lỗi đây nhất định phải muốn gặp , tôi ngăn được…

      Thư ký tổng giám đốc gấp gáp lên tiếng, căng thẳng nhìn Lăng Thiếu Đường ngồi trong phòng.

      Xong rồi, chắc chắn lần này bị đuổi việc rồi! nhắm chặt mắt lại, chuẩn bị tinh thần nghe Lăng Thiếu Đường mắng.

      Tuy rằng tổng giám đốc chỉ đến công ty con làm việc có mấy ngày nhưng lạnh lùng của khiến tất cả mọi người đều nơm nớp lo sợ, mọi người lao vào làm việc, ai dám lơ là chức trách.

      Vốn ở công ty con cũng có vài người muốn lợi dụng sắc đẹp để leo lên đầu người khác nhưng bây giờ chẳng ai dám thở mạnh. Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, mấy được lĩnh hội uy nghiêm và lạnh lùng của tổng giám đốc.

      Lăng Thiếu Đường ngẩng đầu nhìn người vừa xông vào rồi với thư ký run lên vì sợ: “Được rồi, ra ngoài làm việc tiếp !”

      thư ký ngẩng đầu lên, tưởng như mình nghe vị thần ban ơn, cảm động đến mức suýt khóc, chạy ra ngoài nhanh như chớp.

      Sau khi đóng cửa vào, vô lực tựa người vào bàn làm việc, thở phào nhõm.

      - Lăng Thiếu Đường, có ý gì? – Người xông vào phòng tổng giám đốc chính là Tuyên Tử Dương, khuôn mặt khôi ngô của lúc này tái nhợt, hai mắt vằn tia máu đỏ, ràng là được nghỉ ngơi đầy đủ.

      Trước giờ Tuyên Tử Dương nổi tiếng là người có tác phong nhanh nhẹn, phong thái hết sức tao nhã nhưng sau khi gặp Lăng Thiếu Đường, tất cả mọi thứ đều thay đổi, còn hôn lễ cũng chẳng có Kỳ Hinh.

      Lăng Thiếu Đường đứng dậy đối mặt với ta rồi khinh miệt lên tiếng: “Rất đơn giản, tôi muốn Kỳ Hinh!”

      Tuyên Tử Dương hét lên: “Lăng Thiếu Đường, là đồ coi ai ra gì cả!”

      - coi ai ra gì? – Lăng Thiếu Đường nhướn lông mày lên rồi tiếp – ngờ cậu lại tôi như vậy!

      - Chẳng lẽ tôi sai à? làm gì trong lòng nhất! – Đôi mắt Tuyên Tử Dương đỏ ngầu, thở phì phò.

      Đôi mắt Lăng Thiếu Đường đầy lạnh lùng, nhàn nhã châm điếu xì gà để hút rồi lên tiếng: “Cậu Tuyên, tôi nghĩ khi đến đây là cậu hiểu ý của tôi rồi! Chính miệng cậu với tôi ‘Quân tử đoạt cầu sở ái’ mà, nhanh như vậy quên rồi à?”

      Câu ấy như làm người trong mộng bừng tỉnh, Tuyên Tử Dương nhớ tới những lời và vẻ mặt của Lăng Thiếu Đường ngày hôm đó, đến giờ mới bừng tỉnh.

      hận đến mức đấm xuống mặt bàn, ánh mắt như sắp giết người. Tuyên Tử Dương thở hổn hển, nghiến răng nghiến lợi : “Lăng Thiếu Đường, ra chuyện muốn đầu tư chỉ là giả, muốn đoạt lấy Kỳ Hinh mới là , ngay từ đầu có mục đích cả rồi! đúng là đồ đê tiện!”

      - Sai! – Lăng Thiếu Đường phủ định, khóe miệng cong lên nụ cười quỷ dị - Chỉ cần cậu buông tha cho Kỳ Hinh chuyện đầu tư vẫn được tiến hành.

      Ngay sau đó, nở nụ cười lạnh rồi nhìn chằm chằm Tuyên Tử Dương, : “ cũng chứng minh, cậu có thể buông tha cho Kỳ Hinh!”

      - Tôi cho biết, tôi thể mất Kỳ Hinh! – Tuyên Tử Dương vung tay lên, thân hình cao lớn hơi run run, nhìn thẳng vào mắt Lăng Thiếu Đường.

      - Nhưng cậu càng thể mất Uy Dương! – Ngôn ngữ sắc bén của Lăng Thiếu Đường như con dao nhọn.

      Lăng Thiếu Đường ngửa đầu cười lạnh, sau đó nhìn thẳng vào mắt Tuyên Tử Dương, đôi mắt ngập tràn châm biếm.

      Sau đó Lăng Thiếu Đường túm lấy cổ áo Tuyên Tử Dương, lớn tiếng : “Cậu Tuyên, nếu Kỳ Hinh quan trọng với cậu như vậy tại cậu ở trong phòng làm việc của tôi kêu gào mà hẳn là hưởng tuần trăng mật của hai người rồi!”

      Ngay sau đó buông tay ra khiến Tuyên Tử Dương lảo đảo, chẳng khác nào con gà trống bị thua trận, vô lực tựa người vào cửa sổ.

      - Tại sao? Tại sao lại là Kỳ Hinh? – Tuyên Tử Dương thầm, cảm thấy lúc này Lăng Thiếu Đường bức vào đường cùng.

      - ra mục đích của cậu rất đơn giản, cậu chỉ muốn biết rốt cuộc quan hệ giữa tôi và Kỳ Hinh là gì! – Đôi mắt sắc bén của Lăng Thiếu Đường nhìn Tuyên Tử Dương, vừa nhìn hiểu ngay ý định của ta.

      Tuyên Tử Dương ngẩng phắt đầu lên! Đúng, rất muốn biết quan hệ giữa Lăng Thiếu Đường và Kỳ Hinh, thể hiểu nổi tại sao Lăng Thiếu Đường lại tới quấy rối hôn lễ của , tại sao lại để mắt đến vị hôn thê của .

      - Giờ tôi cho cậu biết, cậu nghe cho đây, quan hệ giữa tôi và Kỳ Hinh chính là... quan – hệ - vợ - chồng! – Đôi mắt Lăng Thiếu Đường ngập tràn tàn nhẫn, gằn từng tiếng .

      - Cái gì? thể... thể có chuyện đó... – Tuyên Tử Dương như nghe chuyện nực cười nhất thế giới, nhìn Lăng Thiếu Đường với vẻ khó tin.

      Sao Kỳ Hinh có thể là vợ của Lăng Thiếu Đường? Bọn họ là vợ chồng? Nếu đúng là như vậy tại sao Kỳ Hinh lại đồng ý gả cho ?

      loạt nghi vấn dấy lên trong đầu Tuyên Tử Dương, tuyệt đối thể Kỳ Hinh mà đem lòng lại chính là người phụ nữ của Lăng Thiếu Đường.

      - thể? Cái gì thể chứ? Kỳ Hinh vốn là của Lăng Thiếu Đường tôi! – hung hãn túm lấy Tuyên Tử Dương, tức giận lên tiếng.

      Tuyên Tử Dương biến sắc mặt, đẩy tay Lăng Thiếu Đường ra rồi cất giọng đầy phẫn hận: “Cho dù là thế cũng là chuyện trong quá khứ, giờ ấy còn là của à? Tôi cho biết, nay Kỳ Hinh còn quan hệ gì với nữa!”

      ra Kỳ Hinh đau buồn là vì người đàn ông này, chính là Lăng Thiếu Đường ở ngay trước mắt đây! Có thể thấy ta làm tổn thương đến mức nào.

      - còn là của tôi nữa? Tôi cho cậu biết, Kỳ Hinh ngày là vợ tôi vĩnh viễn là người phụ nữ của tôi, cậu đừng tưởng có thể động vào người phụ nữ của Lăng Thiếu Đường này! – Lăng Thiếu Đường càng càng tức giận, vung tay đấm vào mặt Tuyên Tử Dương, ánh mắt tóe ra lửa giận như có thể thiêu đốt Tuyên Tử Dương.

      Tuyên Tử Dương hét lên tiếng rồi siết chặt tay lại, hứng chịu cú đấm của Lăng Thiếu Đường, sau đó ngẩng đầu lên cười to.

      Tuyên Tử Dương đứng vững lại, lau vết máu khóe miệng rồi lạnh lùng : “ cho rằng mình cướp Kỳ Hinh trong hôn lễ ấy trở lại bên cạnh à? Đúng là nực cười, khi trước ấy lựa chọn con đường rời xa sau này ấy cũng có thể làm vậy! giữ được “cái xác” của ấy bên người nhưng thể giữ được trái tim ấy!”

      Lăng Thiếu Đường đột nhiên cảm thấy đau đớn, đứng thẳng người lên, sửa sang lại cổ áo, khôi phục lại khuôn mặt lạnh lùng.

      nhìn thoáng qua Tuyên Tử Dương, đôi mắt thâm trầm khó nắm bắt lóe sáng: “Cậu Tuyên, tôi khuyên cậu nên đặt hết tinh lực vào kế hoạch phát triển mới của cậu ! Hai ngày nữa tôi được Kỳ Hinh về nước, tốt nhất cậu đừng kích động như vậy, nếu chuyện mua lại toàn bộ công ty của cậu với tôi là chuyện cực kì dễ dàng!”

      Lăng Thiếu Đường lạnh lùng cảnh cáo!
      Last edited by a moderator: 3/10/14
      bornthisway011091 thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      HỒI 2: RỐI RẮM


      CHƯƠNG 22: MẤT TÍCH

      Edit: BB[o]@DĐLQĐ
      -------


      Sau khi tiến hành hội nghị xong, Lăng Thiếu Đường quay về khách sạn Town House Gallerian, bước vào thang máy tư nhân rồi về phòng tổng thống xa hoa.


      Đây là căn phòng riêng biệt mà Lăng Thiếu Đường thích nhất, nằm ở tầng cao nhất trong khách sạn. Căn phòng xa hoa này gồm có phòng sách, phòng họp, còn có thể ngắm nhìn được toàn cảnh mê người của thành phố Milan phía dưới thông qua cửa sổ, nhà ăn lộng lẫy, ban công cực kì rộng có thể thỏa mãn mọi góc nhìn và cũng là nơi để tắm nắng và hưởng thụ cảnh đẹp tuyệt vời.


      Khi bước chân vào phòng, hai người vệ sĩ có vẻ kích động.


      - Lăng… Lăng… Kỳ… ấy… – người vệ sĩ lắp bắp.diễnđànlêquýđôn


      Ánh mắt Lăng Thiếu Đường lạnh đến thấu xương: “Có chuyện gì rồi hả?”


      - Kỳ… thấy đâu nữa… – người vệ sĩ khó khăn lắm mới lên tiếng, sống lưng toát đầy mồ hôi lạnh.


      Hai người vệ sĩ này được Lăng Thiếu Đường sắp xếp để coi chừng Kỳ Hinh vì sợ xảy ra chuyện gì đó trước khi xuất phát về nước vào chiều hôm nay. Thế mà bây giờ bọn họ lại rằng thấy Kỳ Hinh đâu nữa.


      Ánh mắt Lăng Thiếu Đường rét lạnh.


      Hai người vệ sĩ sợ hãi, vội vàng : “Vừa rồi Kỳ bảo chúng tôi …”diễnđànlêquýđôn


      Lăng Thiếu Đường cau mày lại, vung tay lên ngắt lời giải thích của vệ sĩ.


      bấm điện thoại rồi lạnh lùng lên tiếng: “ thấy Kỳ Hinh đâu nữa, lập tức phái người tìm cho tôi!”


      xong, quay người nhìn hai người vệ sĩ, lạnh lẽo trong mắt càng ngày càng tăng lên: “Đừng để tôi cho rằng mấy người là đồ ăn hại, nếu tìm thấy Kỳ Hinh hai người biết kết cục của mình rồi đấy!”


      Hai người vệ sĩ gật đầu lia lịa rồi vội vàng ra khỏi phòng.


      Lăng Thiếu Đường cố gắng áp chế lửa giận. đến bên quầy rượu, đổ rượu đỏ vào trong ly thủy tinh trong suốt rồi cầm ly rượu ra ngoài ban công đứng.diễnđànlêquýđôn


      Ánh mặt trời tươi đẹp và cảnh đẹp vô cùng trước mắt của thành phố Milan làm làn khói mù trong mắt Lăng Thiếu Đường tan biến. lạnh lùng đứng đó, đôi mắt u ám cuộn trào từng cơn sóng mãnh liệt, đôi mày rậm cương quyết nhíu chặt vào nhau.


      Lúc biết Kỳ Hinh gả cho Tuyên Tử Dương, cảm giác kinh ngạc và chấn động thua gì tức giận khi bị phản bội. cũng áp chế ý nghĩ trong đầu, lúc đó chỉ có duy nhất ý nghĩ là phải cướp Kỳ Hinh về, bất luận là dùng phương pháp gì chăng nữa. Dù có giở thủ đoạn thế nào cũng phải giữ Kỳ Hinh lại bên cạnh mình.


      Khi trở về từ hôn lễ, Kỳ Hinh tĩnh lặng đến mức khác lạ. chỉ yên lặng theo Lăng Thiếu Đường về khách sạn mà lời nào hết, còn Lăng Thiếu Đường phải tiến hành hội nghị nên giao Kỳ Hinh cho hai người vệ sĩ canh chừng.diễnđànlêquýđôn


      Còn khi thấy xuất trong hôn lễ, chẳng phải nên chấp nhận số phận hay sao?


      Xem ra xem thường rồi, hai người vệ sĩ căn bản là trông chừng nổi .


      Hừ! Lăng Thiếu Đường hừ lạnh tiếng! Kỳ Hinh, có thể chạy trốn đâu? Ông trời cho biết hai năm trước nghĩ rằng có thể dễ dàng buông tha cho sao?


      Lăng Thiếu Đường càng nghĩ càng thấy bực tức. Hai năm trước giả chết để trốn tránh , hai năm sau lại chạy trốn! Kỳ Hinh, lại lần nữa khiêu chiến tính nhẫn nại của , hậu quả là do tự tìm đến!


      Lăng Thiếu Đường như con báo hung dữ, ánh mắt đầy hung ác như sắp vồ lấy và cắn nuốt con mồi. siết chặt ly rượu trong tay lại.diễnđànlêquýđôn


      Choang! Ly rượu đỏ trong tay Lăng Thiếu Đường vỡ tan, chất rượu đỏ như máu tươi của người con chảy trong tay Lăng Thiếu Đường rồi nở hoa tấm thảm trải sàn, cuối cùng chỉ còn lưu lại vệt màu đỏ.


      Căn phòng yên tĩnh đột nhiên vang lên tiếng điện thoại reo.


      Lăng Thiếu Đường lạnh lùng lau tay rồi nhận điện thoại.


      - Lăng, tìm được Kỳ rồi, tại ấy ở nhà thờ lớn Milan, chúng tôi lập tức đưa ấy về!diễnđànlêquýđôn


      - cần, tôi tự mình đến đó, lập tức chuẩn bị xe cho tôi! – Lăng Thiếu Đường bình tĩnh lên tiếng, giọng trấn tĩnh hề nghe thấy chút giận dữ nào.


      Sau khi cúp điện thoại, ánh mắt Lăng Thiếu Đường vụt qua lạnh lẽo. Nhà thờ? dám đến nhà thờ?
      bornthisway011091 thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      HỒI 2: RỐI RẮM


      CHƯƠNG 23: BÀI THÁNH CA TRONG NHÀ THỜ


      Edit: BB[o]

      -----


      Bức tượng Đức mẹ Maria đứng sừng sững tháp bậc cao tới 43.2 mét trong nhà thờ chính tòa Milano. Nhà thờ được thiết kế theo lối kiến trúc Gothic hết sức tinh xảo, ánh mặt trời chiếu xuống làm dấu ấn thời gian những pho tượng Thánh nhân, tất cả đều toát ra vẻ hết sức tĩnh lặng và thanh cao.

      Kỳ Hinh yên lặng ngồi trong nhà thờ, bài thánh ca vang lên, quanh quẩn trong bầu khí là bài thánh ca Amazing Grace (Ân Điển Diệu Kỳ)* quen thuộc.



      * Ân Điển Diệu Kỳ (tên tiếng là Amazing Grace) là trong những bài thánh ca nổi tiếng của Cơ Đốc giáo. Bài thánh ca tóm lược cách súc tích nội dung giáo lý ân điển của Cơ Đốc giáo. Ân điển Diệu kỳ cũng được phổ biến rộng rãi trong vòng những người ủng hộ công cuộc đấu tranh cho tự do và nhân quyền.

      Đây còn được gọi là “Nhà thờ chính tòa nơi Đức mẹ Maria được sinh ra”. Từng thanh phiêu lãng kỳ ảo của bài thánh ca vang vọng đến từng ngóc ngách, hết sức thiêng liêng, trang trọng và tuyệt đẹp, đồng thời nó cũng dần dần trấn an được tâm trạng rối bời của Kỳ Hinh.


      Vẻ mặt còn u sầu như trước nữa. Đây là nơi diễn ra hôn lễ của vào ngày hôm qua, còn hôm nay nó lại trở về với vẻ yên tĩnh như mọi khi, dường như chưa từng có chuyện gì xảy ra cả.

      Khi Lăng Thiếu Đường xông vào hôn lễ, biết mình chạy trời khỏi nắng. Lăng Thiếu Đường là người đàn ông cường thế, khó để tưởng tượng ra khi biết chân tướng tức giận như thế nào. cương quyết đưa là muốn chứng minh phẫn nộ của hay sao?


      Đôi mắt trong veo của Kỳ Hinh có phần hoang mang. Ngay từ đầu cũng biết mình trốn tránh cái gì, mọi chuyện như thế, phải buộc bản thân thản nhiên đối mặt với nó mới phải. Còn bây giờ, thầm nghĩ tĩnh lặng của nhà thờ như an ủi tâm trạng và cảm xúc của bản thân .


      Cuộc sống sau này của thế nào đây?


      - Xem ra tôi xem thường rồi! – Giọng lạnh lùng đột nhiên vang vọng khắp nơi, hơi thở lạnh lẽo như băng quanh quẩn trong từng góc nhà thờ.ddlqd


      Kỳ Hinh xoay người lại, ánh mắt bình tĩnh toát ra vẻ thong dong.


      Ánh mặt trời qua song cửa sổ chiếu rọi xuống thân hình cao lớn của Lăng Thiếu Đường đứng ở bậc thềm đá cẩm thạch màu trắng. phẫn nộ của hoàn toàn lấn át mọi tĩnh lặng và khoan thai của nhà thờ.


      Kỳ Hinh nhìn người đàn ông ngày càng tiến đến gần mình, dù cách lớp kính râm nhưng vẫn cảm nhận được ánh mắt nóng rực hơn cả so với thời tiết. vĩnh viễn mặc loại trang phục lạnh lẽo, khí thế cuồng dã của người đàn ông từng bước xâm chiếm lấy .


      Ở đây có góc nào có thể che giấu, còn căn bản cũng chẳng có chỗ nào để che giấu!


      Kỳ Hinh cười khổ, hờ hững lên tiếng: “ xem thường tôi, mà là… hiểu tôi!”

      Lăng Thiếu Đường hơi sửng sốt! Lúc này Kỳ Hinh mang lại cho loại cảm giác nên lời, thể gọi tên cảm giác này nhưng rất thích nó.


      - Tôi biết mục đích tới đây nhưng nếu là vì muốn gặp Tuyên Tử Dương xem ra phải thất vọng rồi! – Lăng Thiếu Đường nghĩ ra lý do tại sao Kỳ Hinh lại đến đây, trừ khi là vì Tuyên Tử Dương.


      Nghĩ đến đây, trái tim Lăng Thiếu Đường lạnh hẳn .


      Kỳ Hinh gì, chậm rãi tiến đến trước mặt Lăng Thiếu Đường, ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông từng đến tận cốt tủy. Xuyên qua lớp kính râm, nhìn thẳng vào đôi mắt lạnh lùng của .

      Sau đó thong thả mở miệng: “Khi tôi đau đớn ở bên cạnh tôi; khi tôi rơi xuống vực thẳm lại cứu tôi lên, đem lại cho tôi cuộc sống hoàn toàn khác… Dù thế nào nữa, chỉ cần tôi tin tưởng nhất định kỳ tích đến với tôi!”. Giọng đều đều nhưng lộ ra thanh lạnh.


      - Trước giờ tôi vẫn luôn thích nghe bài Amazing Grace này. Trước kia tôi cho rằng mình cũng có chút hy vọng, nghĩ rằng chính là Amazing Grace của tôi, nhưng tôi hoàn toàn sai lầm rồi! Ngay từ khi bắt đầu, kết hợp của chúng ta sai lầm! – Ánh mắt Kỳ Hinh vụt qua tia châm chọc và cười nhạo chưa từng có.
      bornthisway011091 thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      HỒI 2: RỐI RẮM


      CHƯƠNG 24: GIẾT THA




      Edit: BB[o]

      --------------


      Bài thánh ca thiêng liêng và thánh thiện vang vọng khắp gian quanh Lăng Thiếu Đường và Kỳ Hinh.


      Lúc này Kỳ Hinh hết sức bình thản và dịu dàng, sóng nước trong mắt chẳng hề xao động.


      - kết hợp sai lầm? – Lăng Thiếu Đường hừ lạnh tiếng. Lúc nghe thấy câu , trong lòng cực kì thoải mái – Đây là nguyên nhân mà dùng cách thức ngu xuẩn nhất để trốn tránh tôi?


      Giọng của càng ngày càng lạnh như băng.diễnđànlêquýđôn


      - Thiếu Đường, tôi chỉ muốn sống cuộc sống an tĩnh của riêng bản thân mình, nếu trước kia tôi làm tức giận tại tôi chỉ có thể lời xin lỗi với ! – Kỳ Hinh hơi chau mày lại.


      - Xin lỗi? muốn có cuộc sống an tĩnh, vậy muốn sống an tĩnh với ai? Tên bỏ Tuyên Tử Dương? – Lăng Thiếu Đường túm chặt lấy cánh tay Kỳ Hinh, hề khách khí chất vấn.


      - Lăng Thiếu Đường, đủ rồi đấy! còn muốn thế nào nữa? khiến Tử Dương mất hết thể diện, đừng chửi bới sau lưng ấy nữa! – Ánh mắt Kỳ Hinh dần bốc lên ngọn lửa giận.


      Lăng Thiếu Đường vứt chiếc kính râm xuống sàn đá cẩm thạch trơn bóng, ánh mắt sắc lạnh đầy tính uy hiếp, túm chặt lấy người


      - ! – Kỳ Hinh kinh hãi kêu lên, đôi mắt bình tĩnh lúc này dần bị hoảng loạn thay thế.


      Nhưng tiếng kêu sợ hãi của chỉ đổi lại hành động chiếm đoạt đầy ngông cuồng và bá đạo, lạnh lùng xâm chiếm ngọt ngào mềm mại của !diễnđànlêquýđôn


      giãy giụa của khiến có thêm bước hành động tiếp theo, dọa đến ngây người! kéo vạt áo trước của ra, cúc áo rơi lả tả xuống sàn đá cẩm thạch làm lộ ra phần da trắng hồng!


      - … – Kỳ Hinh thở dốc vì kinh ngạc, ngờ Lăng Thiếu Đường lại có thể làm ra hành động cuồng vọng như vậy khi ở trong nhà thờ thiêng liêng thế này!


      Khóe miệng Lăng Thiếu Đường cong lên nụ cười lạnh lẽo. Bàn tay như chiều hoặc giả là quý trọng, nhàng đỡ lấy lưng , đôi môi dán vào tai , giọng lên tiếng:


      - Nhớ kỹ lấy, là người phụ nữ của tôi, đừng để tôi bắt gặp cảnh tiếp cận với người đàn ông khác, bằng


      Kỳ Hinh kinh sợ nhìn Lăng Thiếu Đường.


      - Giết tha! – Giọng trầm thấp và lạnh lùng của Lăng Thiếu Đường như chiếc roi da quật xuống. Ngữ điệu của rất nhưng lại đầy tính uy hiếp khiến người khác sợ hãi.diễnđànlêquýđôn


      Kỳ Hinh mở to mắt đầy vẻ kinh ngạc, trái tim như cánh bướm lung lay, rơi xuống đáy vực sâu.


      hoàn toàn vô lực!


      Lăng Thiếu Đường cười, hôn lên cổ rồi hôn môi .


      là ma quỷ sao! Đúng vậy, chính là ma quỷ, nhất là bây giờ!


      - Lăng Thiếu Đường, có từng nghĩ rằng chuyên chế của hại chết người khác ? Hai năm trước lấy Kỳ thị ra để uy hiếp tôi, hai năm sau lại giở trò tương tự với Tử Dương, thậm chí còn từ thủ đoạn nào mà hại chết đứa con của mình, có còn là người ?


      Kỳ Hinh bên tai Lăng Thiếu Đường, giọng thanh lạnh chứa oán hận. Khi nhớ đến đứa con bị mất, trái tim như bị khoét sâu, đầy đau đớn.diễnđànlêquýđôn


      Lăng Thiếu Đường chấn động toàn thân! đứng thẳng người lên, tia chân tình vụt qua giây lát nhưng lạnh lẽo dần ngưng tụ trong đôi mắt: “Ý là, bây giờ rất hận tôi!”


      - Đúng, Lăng Thiếu Đường, tôi hận , nhất là khi nhìn thấy ở đây. hề sám hối những việc mình sai, hận thù bao giờ kết thúc! – Ánh mắt Kỳ Hinh cũng hết sức lạnh lẽo, còn dịu dàng như ngày xưa.


      - Được lắm! – Lăng Thiếu Đường cất tiếng cười to vang vọng khắp nhà thờ như xé rách bầu khí thiêng liêng nơi đây.


      - Tôi cho biết, cho tới giờ tôi chưa từng là tín đồ của thượng đế, cho là đứng ở đây ở rất gần thượng đế hay sao? nhầm rồi, sau khi gặp tôi thượng đế của chỉ có , đó chính là… Lăng Thiếu Đường tôi! hận tôi, vậy cứ hận , tôi theo đến cùng!


      Lúc này, Lăng Thiếu Đường như biến thành quỷ Satan, toàn thân toát ra tà ác và liều lĩnh, hề ngần ngại khi đứng ngay ở thánh điện tuyên cáo chuyên chế và độc đoán chuyên quyền của mình.diễnđànlêquýđôn


      Kỳ Hinh hoàn toàn choáng váng, dường như có thể thấy dù chỉ hít thở thôi cũng thấy đau đớn vô cùng.
      bornthisway011091 thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      HỒI 2: RỐI RẮM

      CHƯƠNG 24: GIẾT THA

      Edit: BB[o]
      --------------

      Bài thánh ca thiêng liêng và thánh thiện vang vọng khắp gian quanh Lăng Thiếu Đường và Kỳ Hinh.

      Lúc này Kỳ Hinh hết sức bình thản và dịu dàng, sóng nước trong mắt chẳng hề xao động.

      - kết hợp sai lầm? – Lăng Thiếu Đường hừ lạnh tiếng. Lúc nghe thấy câu , trong lòng cực kì thoải mái – Đây là nguyên nhân mà dùng cách thức ngu xuẩn nhất để trốn tránh tôi?

      Giọng của càng ngày càng lạnh như băng.

      - Thiếu Đường, tôi chỉ muốn sống cuộc sống an tĩnh của riêng bản thân mình, nếu trước kia tôi làm tức giận tại tôi chỉ có thể lời xin lỗi với ! – Kỳ Hinh hơi chau mày lại.

      - Xin lỗi? muốn có cuộc sống an tĩnh, vậy muốn sống an tĩnh với ai? Tên bỏ Tuyên Tử Dương? – Lăng Thiếu Đường túm chặt lấy cánh tay Kỳ Hinh, hề khách khí chất vấn.

      - Lăng Thiếu Đường, đủ rồi đấy! còn muốn thế nào nữa? khiến Tử Dương mất hết thể diện, đừng chửi bới sau lưng ấy nữa! – Ánh mắt Kỳ Hinh dần bốc lên ngọn lửa giận.

      Lăng Thiếu Đường vứt chiếc kính râm xuống sàn đá cẩm thạch trơn bóng, ánh mắt sắc lạnh đầy tính uy hiếp, túm chặt lấy người

      - ! – Kỳ Hinh kinh hãi kêu lên, đôi mắt bình tĩnh lúc này dần bị hoảng loạn thay thế.

      Nhưng tiếng kêu sợ hãi của chỉ đổi lại hành động chiếm đoạt đầy ngông cuồng và bá đạo, lạnh lùng xâm chiếm ngọt ngào mềm mại của !

      giãy giụa của khiến có thêm bước hành động tiếp theo, dọa đến ngây người! kéo vạt áo trước của ra, cúc áo rơi lả tả xuống sàn đá cẩm thạch làm lộ ra phần da trắng hồng!

      - … – Kỳ Hinh thở dốc vì kinh ngạc, ngờ Lăng Thiếu Đường lại có thể làm ra hành động cuồng vọng như vậy khi ở trong nhà thờ thiêng liêng thế này!

      Khóe miệng Lăng Thiếu Đường cong lên nụ cười lạnh lẽo. Bàn tay như chiều hoặc giả là quý trọng, nhàng đỡ lấy lưng , đôi môi dán vào tai , giọng lên tiếng:

      - Nhớ kỹ lấy, là người phụ nữ của tôi, đừng để tôi bắt gặp cảnh tiếp cận với người đàn ông khác, bằng

      Kỳ Hinh kinh sợ nhìn Lăng Thiếu Đường.

      - Giết tha! – Giọng trầm thấp và lạnh lùng của Lăng Thiếu Đường như chiếc roi da quật xuống. Ngữ điệu của rất nhưng lại đầy tính uy hiếp khiến người khác sợ hãi.

      Kỳ Hinh mở to mắt đầy vẻ kinh ngạc, trái tim như cánh bướm lung lay, rơi xuống đáy vực sâu.

      hoàn toàn vô lực!

      Lăng Thiếu Đường cười, hôn lên cổ rồi hôn môi .

      là ma quỷ sao! Đúng vậy, chính là ma quỷ, nhất là bây giờ!

      - Lăng Thiếu Đường, có từng nghĩ rằng chuyên chế của hại chết người khác ? Hai năm trước lấy Kỳ thị ra để uy hiếp tôi, hai năm sau lại giở trò tương tự với Tử Dương, thậm chí còn từ thủ đoạn nào mà hại chết đứa con của mình, có còn là người ?

      Kỳ Hinh bên tai Lăng Thiếu Đường, giọng thanh lạnh chứa oán hận. Khi nhớ đến đứa con bị mất, trái tim như bị khoét sâu, đầy đau đớn

      Lăng Thiếu Đường chấn động toàn thân! đứng thẳng người lên, tia chân tình vụt qua giây lát nhưng lạnh lẽo dần ngưng tụ trong đôi mắt: “Ý là, bây giờ rất hận tôi!”

      - Đúng, Lăng Thiếu Đường, tôi hận , nhất là khi nhìn thấy ở đây. hề sám hối những việc mình sai, hận thù bao giờ kết thúc! – Ánh mắt Kỳ Hinh cũng hết sức lạnh lẽo, còn dịu dàng như ngày xưa.

      - Được lắm! – Lăng Thiếu Đường cất tiếng cười to vang vọng khắp nhà thờ như xé rách bầu khí thiêng liêng nơi đây.

      - Tôi cho biết, cho tới giờ tôi chưa từng là tín đồ của thượng đế, cho là đứng ở đây ở rất gần thượng đế hay sao? nhầm rồi, sau khi gặp tôi thượng đế của chỉ có , đó chính là… Lăng Thiếu Đường tôi! hận tôi, vậy cứ hận , tôi theo đến cùng!

      Lúc này, Lăng Thiếu Đường như biến thành quỷ Satan, toàn thân toát ra tà ác và liều lĩnh, hề ngần ngại khi đứng ngay ở thánh điện tuyên cáo chuyên chế và độc đoán chuyên quyền của mình.

      Kỳ Hinh hoàn toàn choáng váng, dường như có thể thấy dù chỉ hít thở thôi cũng thấy đau đớn vô cùng.
      bornthisway011091 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :