1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Vợ Yêu Xinh Đẹp Của Tổng Giám Đốc Tàn Ác - Ân Tầm (Hồi 13 c226)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      HỒI 2: RỐI RẮM

      CHƯƠNG 16.2: TÌNH CỜ GẶP LẠI Ở KHÁCH SẠN TOWN HOUSE GALLERIA


      Edit: BB[o]
      ------------

      - Ngài Lăng kìa… mau lên… ngài ấy ở đằng kia… – người phóng viên tinh mắt đột nhiên hô to lên, ngay sau đó, đám phóng viên phá tan vòng vây của bảo vệ, ùa vào bên trong.

      Ngài Lăng? Kỳ Hinh run lên, lảo đảo cả người, suýt nữa ngã.

      phải là ấy đấy chứ? Người họ Lăng có nhiều mà, phải là ấy đâu.

      Kỳ Hinh tự an ủi mình. căng thẳng quay đầu lại, đột nhiên, đôi mắt đẹp bị che kín bởi hoảng sợ…

      Đám bảo vệ chật vật với các phóng viên ra sức chụp ảnh, trong thang máy tư nhân cách đó xa, Lăng Thiếu Đường mặc bộ quần áo đen, khí chất tao nhã và cao ngạo, đôi mắt vẫn lạnh như băng như trước, hề có chút độ ấm nào khi nhìn đám phóng viên. Bên cạnh là mấy người vệ sĩ có dáng người cường tráng.

      - Lăng, nghe vung tiền như rác để đầu tư xây dựng khách sạn bảy sao đệ nhất châu Âu, vậy sao này có kế hoạch phát triển thế nào? Tiếp tục mở rộng xây dựng các khách sạn cao cấp ở châu Âu hay sao? – phóng viên đặt câu hỏi.

      - Lăng, hôm nay đặc biệt tới đây để tham gia buổi họp báo với giới truyền thông ở khách sạn Town House Galleria sao? – phóng viên khác cũng lập tức lên tiếng.

      Lăng Thiếu Đường vẫn lạnh lùng, lời, hàng lông mày cau chặt lại.

      Người trợ lý bên cạnh Lăng Thiếu Đường lập tức bước lên với đám phóng viên: “Xin lỗi các vị, hôm nay ngài Lăng đây trả lời câu hỏi nào cả. Vào buổi họp báo ngày mai, ngài Lăng giải đáp những vấn đề cụ thể của mọi người sau”.

      Kỳ Hinh ở trong phòng khách chính hồn bay phách lạc từ lúc nào. ngờ lại có thể khéo đến vậy, đây chính là khách sạn mà Lăng Thiếu Đường đầu tư. Khó trách khách sạn này lại xa hoa đến mức khiến người ta líu cả lưỡi vào như thế này.

      - Hinh, em xem , ta chính là tổng giám đốc của Lăng thị đấy. Đừng tưởng ta trẻ tuổi như vậy mà khinh thường, trong giới thương trường, ta cực kì cứng rắn, ngờ khách sạn này là do ta đầu tư! – Tuyên Tử Dương hưng phấn lên tiếng.

      trán Kỳ Hinh túa mồ hôi lạnh, ngẩng đầu, lén lút nhìn Lăng Thiếu Đường ở phía xa xa.

      Đúng vậy, đó chính là người từng khiến phải say đắm. Khuôn mặt vẫn kiên nghị mà lạnh như băng, đôi mắt đen thâm thúy và cao ngạo như lưỡi kiếm sắc bén, đôi môi mỏng kiên nghị hơi nhếch lên độ cong cực kì hấp dẫn. So với hai năm trước, lúc này lại càng tràn đầy hấp dẫn, cũng… càng ngày càng lạnh lẽo.

      Đột nhiên, luồng ánh sáng sắc bén quét về phía Kỳ Hinh khiến sợ đến mức vội cúi đầu xuống, trái tim như muốn nhảy ra ngoài, đôi tay bé của siết chặt góc áo của Tuyên Tử Dương.

      - Hinh, em sao vậy? Sắc mặt em sao thế? Ở đây ồn ào quá à? – Tuyên Tử Dương thấy Kỳ Hinh kích động như vậy liền thân thiết hỏi.

      Kỳ Hinh lắc đầu, phải gì đây? Chẳng lẽ cho Tuyên Tử Dương biết Lăng Thiếu Đường ở phía xa xa đó chính là người đàn ông mà từng kết hôn và chung sống nửa năm?

      Trong lòng lại càng thêm lo lắng. Khi ngẩng đầu thấy Lăng Thiếu Đường trầm tư đối diện với đám phóng viên, mới nhàng thở phào nhõm. Hẳn là thấy , mà dù có thấy có lẽ cũng nhận ra.diễnđànlêquýđôn

      Đôi mắt đen thâm thúy của Lăng Thiếu Đường hơi nheo lại. Khi nhìn thấy bóng hình xinh đẹp quen thuộc cách đó xa, đôi mắt vụt qua tia kinh ngạc trong giây lát.

      Kỳ Hinh? phải là ...

      Đôi mắt như chim ưng của Lăng Thiếu Đường khóa chặt về phía Kỳ Hinh ở trong phòng khách. Đúng, là Kỳ Hinh, chưa chết, vẫn còn sống? Vậy hai năm trước, thi thể mà nhìn thấy là ai?

      Hàng loạt khả năng đều được Lăng Thiếu Đường bác bỏ, cố gắng tìm kiếm lý do hợp lý cho chuyện này.

      Cách đó xa, Kỳ Hinh vẫn có dáng vẻ nhu mì như trước khiến trái tim Lăng Thiếu Đường đập nhanh. Đúng, chính là cảm giác này, cảm giác ấy khiến khó có thể quên được .

      Hai năm rồi nhưng nỗi nhớ trong lòng vì cái chết của Kỳ Hinh mà giảm bớt, ngược lại, bóng hình của luôn quẩn quanh trong mỗi giấc mơ khi đêm về khiến mỗi lần nhớ lại là từng ấy lần trái tim quặn đau.

      cũng hiểu là thế nào nữa. Đáng ra phải hận Kỳ Hinh mới đúng, tại sao lại để cho phải nhìn thấy thi thể lạnh ngắt, cái xác hồn?

      Đôi mắt Lăng Thiếu Đường ánh lên tia chân tình khó , nhưng lúc lại đưa mắt nhìn về phía Kỳ Hinh, khóe miệng khêu gợi hơi nhếch lên, nụ cười lạnh lan tràn khắp khuôn mặt. Kỳ Hinh, em dám lừa gạt tôi?

      Đời này hận nhất là việc bị người khác lừa gạt, bất kể vì lý do gì!

      Kỳ Hinh ở cách đó xa lại càng hấp dẫn hơn trước. Mái tóc dài như thác nước của giờ biến thành mái tóc xoăn, những lọn tóc mềm mại xõa xuống hai bên vai, đôi mắt to tròn ấy hằn sâu trong trí nhớ của Lăng Thiếu Đường.

      Trái tim Lăng Thiếu Đường chấn động. muốn , dục vọng mãnh liệt bỗng chốc nảy lên trong lòng Lăng Thiếu Đường.

      Đúng vậy, này vĩnh viễn thuộc về , dù lúc trước có muốn thoát khỏi thế nào nữa.

      Nhưng ngay lập tức nhìn thấy người đàn ông khôi ngô đứng bên cạnh Kỳ Hinh, ánh mắt vốn thoáng qua dịu dàng lập tức lạnh như băng. Người đàn ông đó là ai?

      Tại sao nhìn qua có thể thấy quan hệ của hai người phải đơn giản là bạn bè?

      Ngọn lửa giận lập tức bùng cháy trong lồng ngực Lăng Thiếu Đường. đáng chết kia, dám ở sau lưng vui vẻ bên người mới? Hơn nữa còn lừa gạt , chẳng lẽ muốn ở cùng với người đàn ông kia sao?

      cảm thấy có gì lạ từ lâu. Nửa năm trước khi Kỳ thị vội vàng kết thúc hợp đồng, cảm thấy rất kì lạ. Nhưng cảm giác khác thường này bị bận rộn lấn át, muốn đợi giải quyết xong công việc mới điều tra, nhưng ngờ chân tướng việc lại như thế này...

      Lăng Thiếu Đường hừ lạnh tiếng! Kỳ Hinh, luôn miệng mà là như thế này ư?

      Lăng Thiếu Đường siết chặt tay lại, hận thể vung tay lên đấm vào mặt người đàn ông kia, cái người mà có thể khiến Kỳ Hinh mỉm cười tươi như vậy!

      - Lăng, nghe hai năm trước, vợ của tự sát, chuyện này có ? Xin hãy tiết lộ đôi chút về vợ của mình! – phóng viên cất giọng hỏi sắc bén.

      ta quan tâm đến việc riêng hơn! Hai năm trước, nghe đồn thiếu phu nhân của Lăng gia tự sát, ta bỏ ra ngày đêm để tìm hiểu việc nhưng Lăng gia lại cho phong tỏa tin tức nên tình hình cụ thể thế nào đến tận bây giờ giới truyền thông vẫn chưa .

      - Những câu hỏi liên quan đến vấn đề riêng ngài Lăng trả lời, xin mọi người... – Người trợ lý lập tức lên tiếng, nhưng còn chưa kịp hết câu bị ngắt lời.

      - Về chuyện vợ của tôi... – Lăng Thiếu Đường nãy giờ vẫn im lặng đột nhiên lại ngắt lời trợ lý.

      Lăng Thiếu Đường giơ tay lên ra hiệu, người trợ lý lập tức lùi về phía sau, giọng lạnh lùng của khiến đám phóng viên lặng ngắt như tờ, hết sức chú ý.

      Kỳ Hinh ở cách đó xa đè chặt tay lên ngực, căng thẳng đến mức có thể nghe thấy trống ngực đập dồn dập. buộc bản thân được quay đầu lại nhìn, biết Lăng Thiếu Đường muốn gì, cũng muốn biết.

      - Vợ của tôi... giờ ấy rất tốt! Những điều cậu vừa chỉ là lời đồn thổi mà thôi, mọi người đừng tưởng ! – Khóe miệng Lăng Thiếu Đường cong lên nụ cười khêu gợi.

      Các phóng viên thấy Lăng Thiếu Đường mỉm cười, bắt đầu phụ họa cười theo rồi lại nhao nhao lên.

      - Lăng, kiện này mai liệu vợ của có tham dự ? – Phần đông ánh mắt của các phóng viên đều sáng lên. Bọn họ thấy Lăng Thiếu Đường chủ động nhắc đến việc riêng như phát ra đại lục mới, ào ào tranh nhau .

      Lăng Thiếu Đường nở nụ cười ma quái, nhìn chăm chú về phía Kỳ Hinh, ánh mắt vốn bao phủ bởi tầng khói mù lập tức vụt qua tia chân tình khác thường. cố ý lớn tiếng : “ ấy tạm thời lộ diện”.

      - Tại sao? – Đám phóng viên cảm thấy rất kì lạ.

      - Bởi vì giờ ấy chơi trò trốn tìm với tôi! – Lăng Thiếu Đường chậm rãi .

      Kỳ Hinh lảo đảo, tim đập dồn dập. lập tức quay đầu lại, muốn gì? Chẳng lẽ biết mọi chuyện rồi?

      Khi Kỳ Hinh thấy ánh mắt như chim ưng của Lăng Thiếu Đường nhìn chằm chằm mình, cảm thấy cả thế giới như sụp đổ. vội vàng kéo Tuyên Tử Dương rồi nhanh chóng rời khỏi.

      - Hả? – Đám phóng viên hiểu những lời này của Lăng Thiếu Đường có ý gì.

      Lăng Thiếu Đường trầm tư, nhìn chằm chằm vào bóng lưng dần xa. Đôi mắt như tia X-quang sắc bén. biết nhìn thấy , chỉ cần nhìn bóng lưng thôi cũng đủ thấy căng thẳng đến mức nào.

      Hừ! Đúng là chết tiệt ! Lăng Thiếu Đường bực mình. thấy rồi mà còn dám đứng trước mặt rồi “ em em” với người đàn ông khác. cho rằng giả chết là xong chuyện rồi à? Đúng là quá nực cười!

      Khi thấy người đàn ông nhàng ôm lấy vòng eo nhắn và duyên dáng của Kỳ Hinh, Lăng Thiếu Đường siết chặt nắm tay lại.

      - Lăng... – Người trợ lý đứng phía sau phát ra điểm khác thường, lập tức tiến lên hỏi.

      - Điều tra ràng cho tôi! – Lăng Thiếu Đường lạnh lùng ra mệnh lệnh.

      - Vâng! – Người trợ lý trả lời gãy gọn.

      Kỳ Hinh, dám dùng thủ đoạn hạ lưu thế này để thoát khỏi tôi à? Từ người Lăng Thiếu Đường toát ra nguy hiểm.

      Kỳ Hinh ra đến ngoài cửa, đột nhiên rùng mình cái.

      -----
      bornthisway011091 thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      HỒI 2: RỐI RẮM

      CHƯƠNG 17: KẾ HOẠCH XÂY DỰNG THÀNH PHỐ MỚI

      Công ty con của tập đoàn Lăng thị tại Italy

      Bán đảo Italy có hình chiếc ủng xinh đẹp nằm tại châu Âu nên nơi đây chỉ có văn hóa cũng như hơi thở của châu Âu mà còn có cả vẻ phong tình của khu vực Nam Âu vùng Địa Trung Hải.

      Công ty con của tập đoàn Lăng thị tại Italy chủ yếu thiên về ngành thời trang, nhưng mấy năm gần đây bắt đầu rót tiền vào việc đầu tư khách sạn bảy sao đẳng cấp nhất châu Âu, hoạt động này cũng dần trở thành bộ phận nghiệp vụ chủ yếu của công ty.

      Công ty con tọa lạc ở thành phố sông nước Venice nổi tiếng. Tòa cao ốc thương mại cao ngất nằm sừng sững được sóng nước chiếu rọi vào lóe ra những tia sáng chói mắt, thiết kế gồm toàn những bức kính thủy tinh công nghiệp nhìn từ phía xa giống như viên kim cương được khảm nạm ở giữa chiếc ủng rộng lớn, phát ra những tia sáng rực rỡ giữa biển Adriatic* rộng lớn.

      * Biển Adriatic là vùng biển phân cách bán đảo Italy với bán đảo Baikan, là phần của Địa Trung Hải.

      Lăng Thiếu Đường cầm trong tay ly thủy tinh trong suốt, nhàng đong đưa ly rượu đỏ. Thân hình cao lớn vững vàng đứng bên cửa sổ, cả căn phòng tổng giám đốc to lớn như vậy tràn ngập hơi thở đàn ông lạnh lẽo.

      Từ độ cao ở tầng tám mươi tám, ta hoàn toàn có thể thu hết cảnh quan của đô thị phồn hoa bên dưới vào trong tầm mắt. Đây cũng là nơi mà chỉ có Lăng Thiếu Đường mới có thể đưa ra những sách lược quyết đoán để phát huy hết mọi khả năng của công ty.

      Cốc! Cốc! Tiếng gõ cửa vang lên.

      - Vào ! – Ánh mắt Lăng Thiếu Đường hết sức lạnh lẽo, uống hơi cạn sạch ly rượu đỏ rồi ngồi xuống ghế tổng giám đốc.

      Cửa phòng tổng giám đốc được mở ra, trợ lý đặc biệt của Lăng Thiếu Đường là Tra Đức bước nhanh vào. ta có thể được coi là tâm phúc của Lăng Thiếu Đường, ta theo Lăng Thiếu Đường được nhiều năm, là cánh tay phải của .

      - Lăng, tôi tìm hiểu ra rồi, xem ! – Tra Đức đưa tập tài liệu cho Lăng Thiếu Đường.

      - Ừ! – Lăng Thiếu Đường cầm tài liệu, châm điếu xì gà rồi chậm rãi lật giở từng trang ra xem.

      Mỗi khi lật giở trang, vẻ mặt lại càng được đóng băng thêm tầng, dường như có thể khiến người khác đông lạnh cả lại.

      - Lăng, thi thể hôm đó chúng ta thấy chính xác là của thiếu phu nhân Kỳ Hinh! – Tra Đức cảm thấy mồ hôi lạnh chảy xuống. ta cảm thấy lúc này Lăng Thiếu Đường như quả bom chuẩn bị nổ tung.

      Khi cẩn thận tìm hiểu về cái chết của Kỳ Hinh năm đó, ta mới biết quá chấn động.

      ta tuyệt đối ngờ được rằng việc Kỳ Hinh bị trúng độc rồi giả chết là do phó tổng giám đốc Lăng Thiếu Nghị nhúng tay vào, thậm chí còn sắp xếp đội ngũ chuyên nghiệp của bác sĩ Đức Nhĩ để hóa trang cho “thi thể” rồi đưa giải độc. Sau đó thần biết quỷ hay đưa Kỳ Hinh , quan tài mai táng ở nghĩa địa lúc đó hoàn toàn trống .

      Lửa giận trong mắt Lăng Thiếu Đường như thiêu như đốt, thể ngờ lại có nhiều người giúp Kỳ Hinh như vậy.

      Lăng Thiếu Nghị, em trai của lại dám hợp tác cùng bác sĩ Đức Nhĩ và người của nhà tang lễ để giúp Kỳ Hinh rời xa ?

      hung hăng vứt điếu xì gà xuống đất! Kỳ Hinh, Lăng Thiếu Nghị, hai người to gan !

      - Tổng giám đốc Lăng, ở phía sau là toàn bộ tài liệu về Tuyên Tử Dương! – Tra Đức cảm thấy hơi bất an, ta có cảm giác cơn bão dần đến.

      - Tuyên Tử Dương, tổng giám đốc tập đoàn Uy Dương, cha truyền con nối, kế nghiệp của cha. Trụ sở chính đặt tại Italy, chủ yếu kinh doanh về du lịch và kiến trúc, tại có kế hoạch xây dựng thành phố mới! – Tra Đức giới thiệu ngắn gọn.

      Làn khói mù trong mắt Lăng Thiếu Đường càng ngày càng lan tỏa, hừ lạnh tiếng. Kỳ Hinh dám vì người đàn ông khác mà rời khỏi ?

      Khi nhìn thấy bức ảnh chụp, bàn tay to của siết chặt trang giấy lại.

      Trong bức ảnh, Kỳ Hinh nở nụ cười rất tươi, thân mật nắm tay Tuyên Tử Dương. Trong mắt Lăng Thiếu Đường, Kỳ Hinh chính là “hồng hạnh vượt tường*”

      * Hồng hạnh vượt tường là câu thơ được trích trong bài thơ Đến thăm vườn gặp của tác giả Diệp Thiêu Ông đời Tống, ý chỉ dù tường cao đến mấy cũng giấu nổi đóa hoa (ám chỉ đến người con trong độ tuổi xuân ). nay câu này đến người phụ nữ có chồng nhưng vẫn ngoại tình.

      Xoạt! Lăng Thiếu Đường bực tức, ném tập tài liệu xuống bàn, ánh mắt như muốn giết người.

      - Tổng giám đốc Lăng, chúng ta có cần... – Tra Đức rất tính cách của Lăng Thiếu Đường, ta biết nhất định tổng giám đốc có bước tiếp theo.

      - Kế hoạch xây dựng thành phố mới à? – Khóe miệng Lăng Thiếu Đường cong lên nụ cười tàn khốc, chậm rãi – Tung tin rằng Lăng thị có hứng thú với kế hoạch này!

      - Vâng... – Tra Đức đáp lời, trong lòng thầm thương tiếc cho tập đoàn Uy Dương.

      Tuyên Tử Dương, đắc tội với đắc tội, lại cố tình chọc vào Lăng Thiếu Đường...
      bornthisway011091 thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      HỒI 2: RỐI RẮM


      CHƯƠNG 18: BUỔI ĐẤU GIÁ NGỰA


      Edit: BB[o]
      ------


      Trong phòng khách tại hội trường đấu giá ngựa nổi tiếng thế giới.


      Phòng đấu thầu xa hoa ngập tràn hương vị thương mại. Bên dưới tập trung phần lớn những thương nhân thành công có danh tiếng, họ đều là những người ngựa và giàu có.


      - Thưa các quý vị, tiếp theo đây mọi người được chiêm ngưỡng chú ngựa Flore Pegan, ngựa bố là con Fusaichi Pegasus, ngựa mẹ là Crown Crest, ông ngoại chính là chú ngựa nổi tiếng Mill Reef. Chú ngựa này được đưa ra trường đua có hai năm nhưng số tiền thắng được vượt quá hai triệu. Giờ chúng ta bắt đầu đấu giá, giá khởi điểm là ngàn vạn EUR, mỗi lần đấu giá ít nhất là năm trăm vạn EUR! Bắt đầu đấu giá! – Người chủ trì đứng bên cạnh màn hình LED lên tiếng.


      Màn hình LED rộng lớn lập tức cho phát những khoảnh khắc oai hùng khi ở trong trường đua của chú ngựa Flore Pegan trong suốt gần hai năm thi đấu khiến hầu hết những người ngựa ở bên dưới sáng mắt lên.***************


      - Hai trăm ngàn! – người đàn ông béo ục ịch hô lên, ông ta vừa hô vừa lấy tay lau mồ hôi trán.


      - Vị này đấu giá hai trăm ngàn! Có ai ra giá cao hơn hai trăm ngàn ? – Người chủ trì lên tiếng.


      Tuyên Tử Dương vững vàng ngồi ở vị trí trung tâm, khuôn mặt khôi ngô nở nụ cười mỉm. ta nhìn người đàn ông ngồi cách đó xa.


      Người đàn ông này mặc bộ quần áo đen, chiếc kính râm to che phần lớn khuôn mặt, ta điều gì đó vào điện thoại.***************


      Có lẽ những người khác biết nhưng Tuyên Tử Dương lại biết rất , người đàn ông này chính là Tra Đức, trợ lý đặc biệt của tập đoàn Lăng thị, còn người mà ta chuyện điện thoại chính là tổng giám đốc của Lăng thị - Lăng Thiếu Đường.


      Gần đây ta nghe Lăng Thiếu Đường có hứng thú với bản kế hoạch xây dựng thành phố mới của tập đoàn Uy Dương nên rất vui mừng. Nếu có thể được tập đoàn Lăng thị rót vốn tài trợ bản kế hoạch đó bước lên mây, ta cũng còn phải lo lắng về vấn đề vốn nữa.


      Hôm nay nghe thư ký tổng giám đốc Lăng có hứng thú với ngựa đua nên ta tới đây. Tuy có Lăng Thiếu Đường nhưng khi thấy Tra Đức, ta biết Lăng Thiếu Đường cũng ở gần đây.


      Tuyên Tử Dương cũng cẩn thận quan sát, phát Lăng Thiếu Đường đúng là muốn đấu giá ngựa.


      - Ba trăm ngàn! – Tra Đức chậm rãi giơ tay lên rồi cất giọng trầm thấp.***************


      Ánh mắt Tuyên Tử Dương sáng ngời, ra chính là con ngựa Flore Pegan.


      - Bốn trăm ngàn! – Tuyên Tử Dương cũng ra giá.


      - Vị này ra giá bốn trăm ngàn! Bốn trăm ngàn lần ... – Người chủ trì hưng phấn lên tiếng.


      - Bốn nghìn năm trăm! – Người đàn ông to béo phục, tiếp tục gào lên.


      - Năm trăm ngàn! – Tra Đức nhếch mép cười, đôi mắt sau chiếc kính râm đảo về phía Tuyên Tử Dương ngồi cách đó xa.***************


      Tuyên Tử Dương cũng đưa mắt nhìn Tra Đức, khóe miệng cong lên nụ cười hấp dẫn rồi tiếp tục lên tiếng: “Sáu trăm ngàn!”


      Cả đại sảnh bên dưới ồ cả lên, người đàn ông to béo thở phì phò, bỏ cuộc.


      - Vị này ra giá sáu trăm ngàn, có ai ra giá cao hơn nữa ? Sáu trăm ngàn lần , sáu trăm ngàn lần hai, sáu trăm ngàn lần ba! Kết thúc đấu giá! – Người chủ trì gõ gõ cái búa.


      Tra Đức đứng lên, về phía Tuyên Tử Dương, lịch giơ tay phải ra.


      - Chúc mừng ! – ta câu rồi ra ngoài cửa.***************


      - Tra Đức, xin dừng bước! – Tuyên Tử Dương cũng đứng dậy gọi Tra Đức.


      Tra Đức hơi quay người lại.


      - Người thông minh chuyện dài dòng, tôi muốn gặp Lăng! – Tuyên Tử Dương mỉm cười.


      Tra Đức tháo chiếc kính râm xuống, đôi mắt chứa ý cười nhìn Tuyên Tử Dương, đánh giá lượt rồi mỉm cười, quay người ra ngoài.***************
      bornthisway011091 thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      HỒI 2: RỐI RẮM


      CHƯƠNG 19: QUÂN TỬ ĐOẠT CẦU SỞ ÁI*



      Edit: BB[o]
      --------

      * Người quân tử tranh đoạt những thứ người khác thích


      Nghệ sĩ dương cầm ngồi đánh đàn bên cây đàn piano. thanh dịu của từng phím đàn piano vang vọng khắp nơi. Khúc nhạc Amazing Grace tao nhã như những sợi tơ vấn vít đến từng góc phòng khiến toàn bộ gian nơi đây đều ngập tràn trong bầu khí thần thánh.


      Cách bố trí thiết kế của nơi này cũng rất khác biệt, từng khu vực được ngăn cách với nhau bởi “dòng suối” .ddlqd


      Bên “dòng suối”, sau lớp rèm xa hoa là người đàn ông cao lớn ngồi ghế. cũng đung đưa ly rượu đỏ trong tay theo điệu nhạc, khuôn mặt lạnh lùng vô cảm, sống mũi cao thẳng như được điêu khắc tạo nên vẻ lạnh lẽo và nghiêm túc.


      Nhưng dù là vậy nhưng khuôn mặt tuấn ấy vẫn hấp dẫn ít ánh nhìn của các xinh đẹp châu Âu.


      - Lăng, tổng giám đốc Tuyên Tử Dương của tập đoàn Uy Dương đến đây! – Tra Đức hơi cúi người xuống, với Lăng Thiếu Đường.


      Lăng Thiếu Đường gật đầu rồi ngước mắt lên nhìn Tuyên Tử Dương.ddlqd


      Kỳ Hinh thích ta? ta có gì tốt chứ?


      Lăng Thiếu Đường kìm chế lửa giận trong lòng, hờ hững lên tiếng: “Mời ngồi!”


      Tuyên Tử Dương ngồi xuống rồi đưa mắt đánh giá Lăng Thiếu Đường ở trước mặt.


      Bộ quần áo vest được cắt may vừa vặn làm tôn lên dáng người cao lớn của ta, đôi mắt lạnh lùng tựa hồ có thể nhìn thấu tất cả mọi chuyện, từ người ta toát ra vẻ khí thế của bậc vương giả có thể áp đảo tất cả mọi thứ. Người đàn ông này… hề đơn giản.ddlqd


      biết tại sao nhưng trong lòng Tuyên Tử Dương dần dâng lên cảm giác bất an.


      Tuyên Tử Dương ổn định tâm trạng rồi đặt tập tài liệu đến trước mặt Lăng Thiếu Đường.


      - Đây là gì? – Lăng Thiếu Đường ra vẻ nghi hoặc.


      - Tôi biết Lăng rất thích con ngựa này nên mua nó, mượn hoa hiến Phật! – Tuyên Tương Dương mỉm cười.


      - Tuyên bỏ ra sáu trăm ngàn EUR để mua Flore Pegan, vậy nó là của ! Sao lại tặng cho người khác chứ? – Lăng Thiếu Đường điềm nhiên lên tiếng.


      - Đây gọi là quân tử đoạt cầu sở ái, Lăng thích tôi đâu dám giữ làm của riêng! – Tuyên Tử Dương vững vàng trả lời.ddlqd


      - Hay cho câu “Quân tử đoạt đoạt cầu sở ái”, chỉ cần câu này là tôi muốn kết bạn với Tuyên rồi! – Ánh mắt Lăng Thiếu Đường vụt qua tia khác thường, sang sảng cười to.


      Tuyên Tử Dương mừng thầm nụ cười bên môi Lăng Thiếu Đường tắt ngúm, gằn từng tiếng: “Quân tử đoạt cầu sở ái, Tuyên, hãy nhớ kỹ những lời hôm nay!”


      Tuyên Tử Dương hơi chấn động, hơi mất tự nhiên: “À… đương nhiên rồi”.


      - Được! – lạnh lùng trong mắt Lăng Thiếu Đường bị vẻ tươi cười môi che lấp, tiếp – Tuyên lần này đến đây hẳn là vì bản kế hoạch xây dựng thành phố mới!


      Lăng Thiếu Đường nhàn nhã lắc ly rượu đỏ trong tay.ddlqd


      - Tôi biết Lăng có hứng thú với dự án này nên chuẩn bị sẵn tài liệu. Trong này là toàn bộ kế hoạch về việc phát triển dự án! – Tuyên Tử Dương vô cùng mừng rỡ, nếu có thể được Lăng rót tiền tâm huyết của bố và ta uổng phí rồi.


      Lăng Thiếu Đường cười lạnh: “Tôi rất khâm phục dũng khí của Tuyên, phải ai cũng gánh vác được số tiền năm nghìn triệu để đầu tư vào dự án này!”


      - Vậy nên nếu có giúp đỡ của Lăng nhất định là dự án thu được lợi nhuận rất lớn! – Tuyên Tử thề thốt.ddlqd


      Ánh mắt Lăng Thiếu Đường vụt qua ý cười nhàn nhạt, nhưng trong giây lát, ánh mắt liền nhanh chóng biến đổi: “Chỉ có điểm ấy thôi khiến tôi có hứng thú đầu tư được!”


      Tuyên Tử Dương ngẩn người, ta phát rất khó có thể nắm bắt được tính cách của Lăng Thiếu Đường. Người này rất… bí hiểm! Chỉ trong thời gian ngắn nhưng Lăng Thiếu Đường lại bộc lộ vui buồn thất thường khiến ta cảm thấy tin tưởng lắm khi hợp tác chung.


      - Nhưng mà… – Lăng Thiếu Đường lại lên tiếng. nhìn vào đôi mắt rất sửng sốt của Tuyên Tử Dương, trong lòng hừ lạnh tiếng.


      Dựa vào ta mà muốn đấu cùng à? Còn kém xa lắm!ddlqd


      Ánh mắt Tuyên Tử Dương đầy hy vọng.


      - Nhưng mà… thứ có thể thu hút tôi! – Nụ cười quỷ dị nhếch lên bên khóe miệng Lăng Thiếu Đường.


      - Cái gì? – Tuyên Tử Dương cảm thấy bản thân bị Lăng Thiếu Đường nắm lấy thóp.


      - Đến lúc đó biết! – Lăng Thiếu Đường cố ý nửa vời.ddlqd


      Lăng Thiếu Đường cầm tài liệu đưa cho Tra Đức: “Cậu hãy xem xét cẩn thận!”. xong, cầm ly rượu vang lên uống.


      - Vâng! – Tra Đức nhận lấy tập tài liệu.


      Còn Tuyên Tử Dương hết sức kinh ngạc.



      ---------------
      @diep diep: ừ, mình chuyển bộ vip cho bạn khác làm rồi =D

      @claas: hình như bị ép nên TTD này mới thành kẻ xấu :3 Nhưng chung bản thân này cũng nhu nhược lắm :3

      @Ghost_and_me: bộ này ngược nhất trong hệ liệt Tứ đại tài phiệt ý :3
      bornthisway011091 thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      HỒI 2: RỐI RẮM


      CHƯƠNG 20: ĐỜI ĐỜI KIẾP KIẾP CHỈ CÓ THỂ LÀM NGƯỜI PHỤ NỮ CỦA LĂNG THIẾU ĐƯỜNG TÔI




      Edit: BB[o]

      -------

      Ánh nắng nhè chiếu xuống từng góc của nhà thờ, giữa khung cảnh toàn hoa hồng ở bên trong là cặp dâu – chú rể.


      Kỳ Hinh mặc chiếc áo cưới màu trắng tinh, dịu dàng đứng trong bầu khí thiêng liêng lại càng thêm đẹp rạng ngời, đôi môi đỏ mọng của hơi mỉm cười. Chiếc váy cưới vừa vặn với dáng người càng toát lên dịu dàng của , làn da mịn màng như khối mỡ đông càng khiến người khác phải say đắm.


      bàn tay to đầy mạnh mẽ nắm chặt bàn tay trắng nõn mềm mại, Kỳ Hinh ngước đôi mắt ngây thơ nhìn chủ nhân của bàn tay này – Tuyên Tử Dương, cũng chính là người chồng sắp cưới của . Khi nhìn , gò má hơi ửng hồng.


      Tuyên Tử Dương với vóc người cao lớn và khuôn mặt tuấn bị kiều của Kỳ Hinh “đánh bại”, trong mắt tràn đầy dịu dàng. cúi người xuống, nhàng hôn lên má Kỳ Hinh. Sau đó, trong chúc phúc của người thân và bạn bè, hai người chậm rãi bước tới trước mặt cha xứ.


      Bà Chúc Bích Doanh – mẹ của Kỳ Hinh thấy con sắp gả chồng, nước mắt nhịn được lại rơi xuống, bà vui mừng khi con tìm được hạnh phúc của mình.


      Cha xứ nhìn cặp dâu – chú rể trước mặt, trịnh trọng lên tiếng: “ Tuyên Tử Dương, có nguyện ý lấy Kỳ Hinh làm vợ, làm theo những lời dạy dỗ của Thánh kinh, cùng chung sống với ấy, trước mặt toàn thể mọi người kết làm vợ chồng, thương ấy, an ủi ấy, tôn trọng ấy, bảo vệ ấy, ấy như chính bản thân mình, dù ấy ốm đau bệnh tật hay khỏe mạnh, giàu có hay nghèo đói vẫn thủy chung với ấy cho đến khi rời khỏi thế giới này ?”


      Tuyên Tử Dương nhìn Kỳ Hinh đứng bên cạnh, khóe môi cong lên nụ cười đầy hạnh phúc, đôi mắt đen tràn ngập dịu dàng, trả lời đầy kiên định: “Con đồng ý!”


      Ánh mắt của Kỳ Hinh ngập tràn xúc động, trái tim vốn loạn nhịp giờ tựa hồ như tìm được bến đỗ an toàn.


      Cha xứ gật đầu rồi đưa mắt nhìn Kỳ Hinh: “ Kỳ Hinh, có nguyện ý làm vợ của Tuyên Tử Dương, làm theo những lời dạy dỗ của Thánh kinh, cùng chung sống với ấy, trước mặt toàn thể mọi người kết làm vợ chồng, thương ấy, an ủi ấy, tôn trọng ấy, bảo vệ ấy, ấy như chính bản thân mình, dù ấy ốm đau bệnh tật hay khỏe mạnh, giàu có hay nghèo đói vẫn thủy chung với ấy cho đến khi rời khỏi thế giới này ?”

      Kỳ Hinh nghe đến thuộc lòng lời thề này, cõi lòng lạnh giá hơi run lên. hít sâu hơi, ngẩng đầu nhìn Tuyên Tử Dương đầy tình cảm, cũng kiên định lên tiếng: “Con…”


      - ấy đồng ý… – giọng lạnh lẽo đột nhiên vang lên trong nhà thờ, quả quyết ngắt câu của Kỳ Hinh.


      Kỳ Hinh trong bộ váy cưới đột nhiên run lên, giọng quen thuộc ấy như loại tà mị đâm sâu vào cõi lòng khiến rất lo lắng. Khi quay đầu lại, liền nhìn thấy khuôn mặt tuấn và lạnh lẽo mà cả đời này khó có thể quên được.


      Tuyên Tử Dương cũng quay đầu lại, khi ta nhíu chặt hàng lông mày nhìn vị khách mời mà đến tự dưng xông vào phá đám hôn lễ của mình, ta liền trừng lớn hai mắt, sao lại là Lăng Thiếu Đường?


      Lăng Thiếu Đường mặc chiếc áo sơ mi màu đen cao cấp phối hợp cùng quần dài càng làm tôn lên đôi chân thon dài đầy mạnh mẽ của mình, khuôn mặt lúc này đầy vẻ ngỗ ngược như thể kìm chế được. Cùng là những người đàn ông tuấn, nhưng Tuyên Tử Dương dịu dàng như làn gió xuân, người đàn ông toát ra vẻ chín chắn và trầm ổn trong khi Lăng Thiếu Đường lại là người cực kì hấp dẫn, vẻ ngông cuồng và lạnh lẽo toát ra từ người khiến người khác phải run rẩy.

      Tuyên Tử Dương quay đầu nhìn thoáng qua sắc mặt tái nhợt của Kỳ Hinh rồi sải bước đến trước mặt Lăng Thiếu Đường, ngăn cản bước chân : “ Lăng, hôm nay là ngày kết hôn của tôi và Hinh Nhi, mong hãy tự trọng cho!”


      Bà Chúc Bích Doanh – mẹ của Kỳ Hinh và ông Kỳ Chấn Đông – bố của cũng đứng bật dậy nhìn Lăng Thiếu Đường đứng trong nhà thờ.


      Lăng Thiếu Đường hừ lạnh tiếng, đôi mắt như đôi mắt của bậc quân vương nhìn lướt qua Tuyên Tử Dương, coi như ta tồn tại rồi nhìn thẳng về phía Kỳ Hinh, giọng trầm thấp và lạnh lùng vang lên: “Hinh Nhi, lại đây…”


      - … – Kỳ Hinh nhìn thấy Lăng Thiếu Đường như nhìn thấy ma quỷ, tự chủ được liền lùi về phía sau mấy bước – Lăng, tôi với có quan hệ gì cả, !


      - Vậy à? – Lăng Thiếu Đường lạnh lùng , sau đó hất cánh tay chặn đường mình của Tuyên Tử Dương ra, sải bước về phía trước, hung hăng siết chặt cằm của Kỳ Hinh, cúi người rồi nở nụ cười tà mị – Chúng ta có quan hệ gì à? Em có muốn ngay bây giờ tôi kể cho cha mẹ và chồng tương lai của em nghe xem em giường lấy lòng tôi như thế nào ?


      - Lăng Thiếu Đường, quá đáng rồi đấy! – Tuyên Tử Dương cũng xông lên muốn kéo Kỳ Hinh về phía mình.


      - Cậu muốn Uy Dương lâm vào đường cùng à? – Giọng của Lăng Thiếu Đường càng thêm lạnh lẽo, hỏi câu ngắn gọn.


      Ở trong mắt , Uy Dương chẳng khác nào con kiến đáng để nhắc tới.


      Tuyên Tử Dương như cảnh tỉnh, cả người ta run lên đến mức suýt nữa ngã xuống. Dường như ta có thể nghe ra mùi vị khát máu và tàn nhẫn trong giọng của Lăng Thiếu Đường. Đúng, ta thể đấu cùng tập đoàn quốc tế Lăng thị, tạm thời đến chuyện Lăng Thiếu Đường là đối tác hợp tác có uy danh nhất trong giới thương mại, chỉ cần Lăng Thiếu Đường lạnh lùng giở thủ đoạn khiến người khác chùn bước chuyện ta muốn thôn tính hay đẩy công ty Uy Dương vào bước đường cùng là chuyện quá dễ dàng.


      Kỳ Hinh nhìn Tuyên Tử Dương thể lên tiếng trả lời, cả người như rơi vào hố băng cách nào thoát ra được.

      Lăng Thiếu Đường cười lạnh, giơ tay trái ra, đường trí tuệ hằn sâu cũng ra khi mở lòng bàn tay: “Hinh Nhi, theo tôi!”. Giọng ấy như mê hoặc làm xao động trái tim Kỳ Hinh.


      - Tại sao? Tại sao buông tha cho tôi! – Kỳ Hinh vô lực hỏi, cảm giác khó có thể hít thở ngày càng mãnh liệt khiến chỉ muốn ngất .


      - Rất đơn giản, cũng giống như lần trước thề trước Chúa, trừ khi tôi chết, bằng cả đời này phải chung thủy với mình tôi! – Lăng Thiếu Đường nhìn Kỳ Hinh, lạnh lùng gằn từng tiếng .


      Kỳ Hinh hít sâu hơi, khi nhìn vẻ mặt của Tuyên Tử Dương lúc này, biết kết cục của mình rồi! biết Tuyên Tử Dương lựa chọn giữ lấy nghiệp của bản thân ta, vứt bỏ ; còn nhất định cả đời này thể thoát khỏi người đàn ông trước mặt.

      Đôi mắt vốn đầy tình cảm của lúc này được che kín bằng trống trải và tịch, đôi mắt đẹp như làn nước vội vàng nhìn cha mẹ và những người bạn tốt ở bên dưới, để mặc cho Lăng Thiếu Đường nắm chặt bàn tay phải sớm lạnh như băng của mình.


      - Đời này kiếp này chỉ có thể làm người phụ nữ của Lăng Thiếu Đường tôi! – Lăng Thiếu Đường ghé sát người lại, chiếc mũi của như xuyên qua từng lọn tóc của Kỳ Hinh, giọng trầm thấp vang vọng bên tai .
      bornthisway011091 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :