1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Vợ Yêu Xinh Đẹp Của Tổng Giám Đốc Tàn Ác - Ân Tầm (Hồi 13 c226)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      Chương 253: Em bằng lòng quên lời thề hôm ấy (I)

      Em hi vọng tất cả trở lại ban đầu


      ràng ngay trước mắt


      Khiến nó thay đổi


      Chắc còn lừa dối


      Có thể lãng mạn thay đổi


      Mất ân ái triều miên


      Để truyền thuyết xưa kia lại tái diễn


      Tình thuận theo ý trời

      ☆☆☆☆☆☆☆☆


      Thời gian trôi nhanh, từng ngày lại từng ngày, bụng Kỳ Hinh cũng càng lúc càng lớn ra, nhưng Lăng Thiếu Đường vẫn chưa tỉnh lại, vì thế bất kể Kỳ Hinh ốm yếu ra sao, cũng kiên trì ở bên cạnh Lăng Thiếu Đường, chuyện cùng , kể lại những câu chuyện của hai người trước kia.


      "Ông xã, bác sĩ em mang thai đôi, hai đứa sắp bước ra thế giới này rồi!" Kỳ Hinh dùng khăn ướt lau người cho Lăng Thiếu Đường, hạnh phúc .


      Nhìn Lăng Thiếu Đường biểu cảm, Kỳ Hinh khẽ thở dài, chầm chậm ngồi bên cạnh , ý cười dần biến mất, kiên cường ngụy trang được nửa năm bây giờ hoàn toàn sụp đổ.


      "Ông xã, vẫn chưa muốn tỉnh lại ư? ngủ lâu lắm rồi, biết , em rất mệt, rất cần ôm an ủi, em - - trụ được nữa!"


      xong, nước mắt lăn dài gương mặt Kỳ Hinh, người phụ nữ kiên cường cũng có phút yếu lòng.


      dùng tay che miệng, đau đớn gào khóc, dường như muốn trút hết toàn bộ đau khổ ra ngoài - -


      Chính lúc này, bụng xuất cơn đau tả nổi - -


      "Ưm - -" Kỳ Hinh kêu lớn, nước mắt rơi xuống cánh tay của Lăng Thiếu Đường, đau đớn đột nhiên xuất làm suýt chút nữa thở nổi.


      Cơn co thắt kiểm soát tất cả chú ý của , khi nhìn xuống phía dưới, mới phát nước ối bắt đầu vỡ - -


      "Ông xã- -" Kỳ Hinh đau đến mức toàn thân run rẩy, mồ hôi lạnh chảy ra, muốn nắm lấy bàn tay Lăng Thiếu Đường, nhưng làm cách nào cũng nắm được, dd cuối cùng, ngắm gương mặt vẫn có chút biểu cảm của , ngất -


      "Lăng thiếu phu nhân- -" y tá nhìn thấy cảnh tượng đó, sợ tới mức vội vã gọi bác sĩ giúp đỡ.


      "Nhanh, lập tức đưa vào phòng sinh, Lăng thiếu phu nhân muốn sinh rồi!" Bác sĩ tiến đến vội vàng ra lệnh.


      Khi các bác sĩ đưa Kỳ Hinh ra khỏi phòng bệnh, bọn họ nhìn thấy, tay Lăng Thiếu Đường buông thõng bên giường bệnh cử động, ngay sau đó, giọt nước mắt của Kỳ Hinh rơi tay lăn xuống mặt đất- -

      ☆☆☆☆☆☆☆☆


      "Bác sĩ, con tôi thế nào rồi?" Chúc Bích Doanh như ngồi đống lửa chờ đợi ở trước phòng sinh, thấy bác sĩ ra nhanh chóng hỏi.


      "Phu nhân Kỳ, xin bà bình tĩnh, được lãng phí thời gian , được ? Bà kiên nhẫn chút!" Bác sĩ lo lắng , nhanh chóng bước vào phòng sinh.


      "Bích Doanh, em đừng khẩn trương như vậy, có rất nhiều bác sĩ chuyên nghiệp ở đây, Hinh Nhi sao!" Kỳ Chấn Đông bước lên nhàng đỡ lấy bả vai Chúc Bích Doanh, an ủi .


      Khi bọn họ nhận được điện thoại, liền vội vã chạy tới bệnh viện, cùng lúc đó, mẹ Phùng và Lăng Diệu Hồng cũng vội vội vàng vàng đến bệnh viện.


      Thời gian trôi qua, Kỳ Hinh vào trong rất lâu, mỗi phút đồng hồ, trái tim Chúc Bích Doanh đau đớn giống như bị từng cái kim đâm vào.


      "Sao vào lâu như vậy?" Chúc Bích Doanh lo lắng qua lại.


      "Phu nhân Kỳ, bà đừng quá lo lắng, thiếu phu nhân mang thai đôi, cho nên thời gian lâu chút!" Mẹ Phùng với Chúc Bích Doanh.


      Chúc Bích Doanh vừa gật đầu, bác sĩ lập tức bước ra từ phòng sinh, mặt nghiêm túc hỏi: "Xin hỏi người nhà của Lăng thiếu phu nhân đến chưa?"


      "Tôi là, tôi là, bác sĩ, con tôi thế nào? Đứa bé ra sao? Sao lại lâu như thế?" Chúc Bích Doanh hoang mang, tiến lên hỏi liền mạch mấy câu.


      Kỳ Chấn Đông, mẹ Phùng còn có Lăng Diệu Hồng cũng dồn dập vây quanh.


      Bác sĩ nghiêm mặt: "Các vị, Lăng thiếu phu nhân xuất tình trạng khó sinh, nếu cần thiết chúng tôi phải tiến hành phẫu thuật, nhưng tôi nhất định phải hỏi câu quen thuộc, khi xuất tình hình khẩn cấp, phải lựa chọn trong hai, các vị chọn người mẹ hay đứa trẻ?"


      "Cái gì?" Chúc Bích Doanh nghe xong choáng váng, thiếu chút nữa ngã xuống đất, may mà có Kỳ Chấn Đông theo sát đỡ từ phía sau.


      "Phu nhân Kỳ, mong bà giữ bình tĩnh, tôi vừa đó chỉ là tình hình khẩn cấp, đương nhiên, chúng tôi cố gắng hết sức bảo vệ cả người mẹ và đứa trẻ, nhưng các vị vẫn phải kí vào đơn đồng ý!"


      "Bảo vệ người mẹ!" Lăng Diệu Hồng chút do dự, ông lên phía trước, kiên định với bác sĩ: " khi xuất tình trạng như thế, mong ông bảo vệ mạng sống của người mẹ!"


      Bác sĩ gật đầu, nhanh chóng vào phòng sinh lần nữa.


      Môi Kỳ Chấn Đông run run, ông muốn câu gì, Lăng Diệu Hồng hiểu vỗ vai của ông, : "Chấn Đông, Hinh Nhi giống như con của tôi, tôi muốn nó xảy ra việc gì!"


      "Cảm ơn ông!" Kỳ Chấn Đông tiều tụy .


      Trong phòng sinh, Kỳ Hinh chiến đấu trong cuộc chiến sinh tử lần nữa - -


      Bác sĩ căng thẳng, trán chảy mồ hôi và được y tá lau - -


      "Bác sĩ..." Giọng Kỳ Hinh yếu ớt vang lên, trán cũng chảy rất nhiều mồ hôi.


      "Lăng thiếu phu nhân, chúng tôi sắp xếp tiến hành phẫu thuật cho !" Bác sĩ bình tĩnh .


      ", hãy để cho tôi sinh tự nhiên, bác sĩ, tôi có thể!" Tuy giọng Kỳ Hinh nhưng đặc biệt kiên quyết.


      Bác sĩ nhìn chỉ số huyết áp của , bởi vì kiên trì nên có thể thử thêm lần nữa!


      "Lăng thiếu phu nhân, hít sâu, dùng lực - -" bác sĩ .


      Kỳ Hinh kiệt sức từ lâu, nhưng vẫn nén cơn đau, cùng phối hợp với bác sĩ - -


      "Oa - -" Tiếng khóc của đứa trẻ vang vọng cả phòng sinh !


      Tiếng khóc đó cũng làm mọi người bên ngoài kinh ngạc !


      "Sinh, sinh, Hinh Nhi sinh rồi! !" Chúc Bích Doanh lập tức đứng dậy, trào nước mắt.


      Kỳ Chấn Đông cũng rất xúc động.


      " tốt quá, tốt quá! Cuối cùng thiếu phu nhân cũng sinh rồi!" Mẹ Phùng thở dài nhõm với Lăng Diệu Hồng.


      Nhưng, cũng chính lúc này, y tá từ trong chạy ra - -


      " - - Hinh Nhi làm sao vậy?" Kỳ Chấn Đông nhận ra tình hình ổn, vội hỏi.


      Y tá lo lắng: "Lăng thiếu phu nhân xuất huyết quá nhiều, mà huyết áp tụt xuống quá thấp, chúng tôi chuẩn bị truyền máu cho ấy- - "


      " - - thể nào!" Quả Chúc Bích Doanh như sắp phát điên!


      Trong lúc tất cả rối loạn - -


      "Hinh Nhi - -" thanh trầm thấp mà yếu ớt vang lên, sau đó người đàn ông cao lớn loạng choạng chạy đến.


      Mọi người kinh ngạc, hít hơi mạnh!


      Xuất trước những người ở đây phải ai khác, chính là người hôn mê nằm giường bệnh nửa năm - - Lăng Thiếu Đường!


      Đằng sau là hai gương mặt lo lắng của y tá!


      "Lăng tiên sinh, ngài phải tiến hành kiểm tra !" Hai người y tá thở gấp đuổi theo sau, vội vàng .


      Trời ạ, cơ thể người này làm bằng gì vậy, thời gian hôn mê lâu như vậy, đột nhiên tỉnh dậy , lại vẫn chạy nhanh đến thế!


      Lăng Thiếu Đường còn tâm trí nghe lời khuyên của y tá, con ngươi thâm sâu lên vẻ lo lắng: "Hinh Nhi thế nào, ấy ở đâu?"


      Khoảnh khắc ấy, lờ mờ nghe thấy giọng của Kỳ Hinh, thậm chí còn cảm nhận được giọt nước mắt của rơi xuống tay - - có lẽ vì thời điểm đó, rốt cục tỉnh lại!


      Lăng Diệu Hồng còn ngạc nhiên, ong : " tại Hinh Nhi xuất huyết quá nhiều, bác sĩ cấp cứu- - "


      "Hinh Nhi - -" Lăng Thiếu Đường kinh hãi, đợi Lăng Diệu Hồng hết câu, đẩy cửa chạy vào phòng sinh!


      "Thiếu Đường - - "


      "Bang - -" Cửa phòng đóng mạnh, bác sĩ trong phòng sinh lập tức ngẩng đầu, suýt chút nữa choáng váng!


      "Lăng tiên sinh, nơi này thể vào - - "


      "Bác sĩ, mong các vị nhất định phải cứu sống Hinh Nhi, xin các vị!" Lăng Thiếu Đường nhìn Kỳ Hinh nằm giường bệnh, đau lòng như muốn chết.


      "Lăng tiên sinh, xin ngài yên tâm, chúng tôi cố gắng hết sức, mời ngài - - "


      " được rồi, bác sĩ, nhịp tim của giảm dần!" y tá vì quá sợ hãi hô to.


      "Hinh Nhi - -" Lăng Thiếu Đường cảm thấy bầu trời như sập xuống, nhanh chóng tiến lên, với Kỳ Hinh phải đeo bình thở oxy: "Hinh Nhi, tỉnh, em phải cố gắng lên- - "


      "Lăng tiên sinh, mời ngài tránh sang bên, chúng tôi phải tiến hành cấp cứu cho Lăng thiếu phu nhân." Bác sĩ đưa ra quyết định nhanh chóng sắp xếp công việc cho mỗi người trong phòng sinh.


      "Tiếp tục truyền máu - - "


      "Vâng!"


      "Huyết áp và nhịp tim là bao nhiêu?" Bác sĩ bình tĩnh hỏi.


      "Huyết áp 35, tim đập 40 - - "


      "Tăng hàm lượng oxy và tần suất điện!"


      "Vâng - - "


      Giờ khắc này, tất cả mọi người đều khẩn trương giống như Lăng Thiếu Đường, đôi mắt nhìn Kỳ Hinh chăm chú, tay nắm chặt lại.


      Đến khi - -


      Tiếng khóc của trẻ sơ sinh thức tỉnh ý thức của - -


      Hai đứa trẻ sơ sinh trắng nõn khuôn mặt đáng khóc.


      Tay Lăng Thiếu Đường run run, đây, đây chính là con ! !


      Cục cưng! Cùng bố cầu nguyện cho mẹ !


      Hốc mắt Lăng Thiếu Đường ẩm ướt, Hinh Nhi, nhất định em được xảy ra việc gì, nhất định !


      Nhưng dường như ông trời cố tình muốn đối đầu với Lăng Thiếu Đường!


      "Bác sĩ, tim Lăng thiếu phu nhân ngừng đập!" Y tá căng thẳng .


      "Cái gì?" Lăng Thiếu Đường đột nhiên đứng dậy - -


      "Hinh Nhi! !"


      "Chuẩn bị sốc điện!" trán bác sĩ chảy mồ hôi, vội vàng ra lệnh!


      "Vâng!"


      Thời gian chậm rãi trôi qua, mỗi giây trái tim Lăng Thiếu Đường như bị cắt mảnh! Tay đập mạnh vào tường, cơ thể cao lớn hơi chao đảo - -


      " được, tim Lăng thiếu phu nhân ngừng đập, phản xạ với ánh sáng dần biến mất, phản ứng với tượng sốc điện! Xảy ra- - tình trạng tử vong!" dd Y tá nhắm mắt lại, đau đớn .


      Toàn người nhân viên cấp cứu dừng động lại, bọn họ hiểu điều này nghĩa là gì!


      Lăng Thiếu Đường chậm rãi tiến lên, thở gấp: "Các người - - nhanh, nhanh cứu ấy! Nhanh!" Chữ cuối cùng giống như hét lên chứ còn là nữa.


      "Lăng tiên sinh, Lăng thiếu phu nhân - -" bác sĩ được nữa, thời gian cấp cứu lâu như vậy, vẫn có phản ứng!


      "! ! , thể nào!!" Đầu óc Lăng Thiếu Đường trống rỗng, ngay sau đó, nhào tới bên người Kỳ Hinh, tay đặt lên vị trí trái tim , tay còn lại đập vào ngực mình: "Hinh Nhi, tỉnh lại! cho em chết, em được rời khỏi - - "


      Toàn thân run rẩy, giọng nghẹn ngào, nhưng động tác vẫn ngừng lại- -


      Hai đứa trẻ tựa như cảm nhận được điều gì, đồng thanh khóc to.


      Các bác sĩ rung động.


      "Hinh Nhi, em nghe cho , từng , em sinh ra là người của , chết cũng phải là quỷ của , cho phép của , cho dù là Diêm Vương, cũng đừng mong đưa em ! Em khiến tỉnh lại, Hinh Nhi, và cục cưng thể có em, Hinh Nhi, em nhất định phải tỉnh lại - -" Nước mắt Lăng Thiếu Đường lăn dài mặt, giọng gần như gào thét.


      "Các người - -" Bỗng nhiên Lăng Thiếu Đường chuyển hướng về phía bác sĩ: "Cứu sống ấy, nhanh! ! Tôi muốn ấy tỉnh lại, có nghe thấy !"


      tỏa ra hơi thở khiến người ta sợ hãi.


      Bác sĩ thở dài, với toàn bộ người trong phòng sinh: "Chúng ta lại tiếp tục!"


      Bọn họ tranh cướp người với Tử thần!


      "Lập tức tiêm vào tĩnh mạch Adrenaline 4mg, Atropine 2mg, Naloxone 0. 8mg, Dexamethasone 20mg, Flumazenil 5ml, Dopamin 40mg thêm dung dịch Glucose! Nhanh!"


      "Vâng!"


      Nhóm bác sĩ hỗ trợ nhanh chóng sắp xếp thuốc, sau đó theo chỉ thị của bác sĩ chính, nhanh chóng xuyên ống khí vào khí quản, tiếp oxy, bóp ống khí đẩy oxy vào, sau đó bàn bạc phương án tiếp theo, theo dõi nhịp tim, huyết áp và độ bão hòa oxy của Kỳ Hinh.


      phút đồng hồ trôi qua, trái tim Kỳ Hinh vẫn đập trở lại!


      "Bác sĩ, vẫn được!" Y tá kêu lên.


      "Tăng dòng điện lên!" Bác sĩ chuẩn bị đấu trận cuối cùng!


      "Vâng!"


      lần lại lần sốc điện, bác sĩ ra lệnh: "Lần lượt tiêm vào tĩnh mạch Adrenaline 2mg, Atropine 2mg, Naloxone 0. 8mg!"


      "Vâng!"


      "Tiến hành thêm lần sốc điện, nhanh!"


      "Vâng!"


      Mấy phút đồng hồ sau - -


      "Nhìn này - - "


      y tá ngạc nhiên mừng rỡ hô lớn.


      Lúc này điện tâm đồ bất ngờ xuất đường nhấp nhô!


      Bác sĩ vui mừng, lập tức lớn: "Trực tiếp tiêm vào tĩnh mạch Lidocaine 100mg, cùng dung dịch Glucose 100mg!"


      "Vâng!"


      "Bác sĩ... Lăng thiếu phu nhân, ấy có nhịp tim rồi !"


      Lăng Thiếu Đường nắm chặt tay, khuôn mặt mang theo vẻ hồi hộp và kích động!


      Năm phút đồng hồ sau - -


      "Nhịp tim của người bệnh là bao nhiêu?" Bác sĩ khẩn trương hỏi.


      "Nhịp tim của bệnh nhân là 120 lần/phút, có thể cảm nhận động mạch ở cổ và gáy rồi!" Giọng của y tá vui sướng!


      "Tốt, lập tức tiêm Dopamin 5mg, tiêm vào tĩnh mạch!" Bác sĩ thở dài nhõm .


      Lại qua hai phút - -


      "Lăng tiên sinh, chúc mừng ngài, cả người lớn và đứa bé đều bình an! Huyết áp của Lăng thiếu phu nhân tăng lên, đạt 130/80 mmHg, nhịp thở là 20 lần/phút! Tất cả khôi phục tình trạng bình thường!" Bác sĩ .


      Lăng Thiếu Đường ngẩn ngơ, mặt nở nụ cười xúc động, nén giọt nước mắt: "Cảm ơn, cám ơn mọi người- - "


      "Hinh Nhi, Hinh Nhi của !" Lăng Thiếu Đường khẽ cúi người, nghẹn ngào gọi tên .


      Kỳ Hinh từ từ mở mắt, đôi mắt sáng ngời: "Đường - - "


      yếu ớt vươn tay nhắn, ngay sau đó được tay Lăng Thiếu Đường nắm chặt.


      "Đường, em nằm mơ chứ, tỉnh rồi, rốt cục cũng tỉnh dậy - -" nước mắt trào ra.


      "Đứa bé ngốc, còn tưởng rằng em - - bao giờ tỉnh dậy nữa!" Lăng Thiếu Đường ôm chặt trong ngực, bả vai run lên.


      Nhớ lại cảnh vừa rồi, trái tim như ngừng đập.


      "Em... Em nghe thấy lời của , cũng nghe tiếng khóc của cục cưng, làm sao em có thể bỏ ba người ở lại..." Câu của Kỳ Hinh làm mọi người cảm động- -


      Toàn bộ người trong phòng sinh đều ươn ướt, bọn họ chân thành chúc phúc cho vợ chồng nhau này!


      Gần tối ở Thanh Vận Viên


      Lúc này Thanh Vận Viên quả là vui vẻ hòa thuận, từ khi thêm hai tiểu gia hỏa, mỗi ngày đều tràn ngập tiếng cười.


      Kỳ Hinh sinh đôi long phượng, mỗi ngày được Lăng Diệu Hồng, Kỳ Chấn Đông còn có Chúc Bích Doanh thương trong bàn tay, quản gia nhà họ Lăng mẹ Phùng lại càng cần phải , vì hai đứa bé bà vắt hết suy nghĩ tăng dinh dưỡng hàng ngày.


      "Bố, mẹ, hai người như vậy làm hư bọn chúng!" Lúc này Kỳ Hinh ngồi sofa phòng khách giả vờ oán giận .


      "Chỉ là đứa bé, muốn cưng chiều chút thôi, đúng rồi, nhìn bộ dạng của Triệt nhi, đúng là phiên bản của Thiếu Đường, cực kì tuấn!" Lăng Diệu Hồng cười .


      Đây là đôi long phượng, bé trai là , tên gọi là Lăng Triệt, bé là em, tên là Lăng Lạc!


      "Đúng vậy, con nhìn Lạc nhi này, giống y như Hinh Nhi trước đây!" Chúc Bích Doanh luôn muốn ôm hai đứa bé vào lòng.


      Vừa đầy tháng hình dáng hai đứa bé khiến người ta đặc biệt thích, Lăng Triệt sở hữu khuôn mặt thâm sâu của Lăng Thiếu Đường, ngũ quan giống Lăng Thiếu Đường như đúc, còn Lăng Lạc lại trắng nõn đáng , tựa như thiên sứ .


      "Đại thiếu gia trở lại!" Mẹ Phùng nhanh mắt nhìn thấy Lăng Thiếu Đường mở cửa vào.


      Lăng Thiếu Đường thoải mái bước lên, đặt áo khoác và cặp công văn sang bên, hôn Kỳ Hinh: "Bà xã, trở về!"


      Kỳ Hinh cố tình nhăn mặt : "Ông xã, lại trốn việc rồi hả ? là, làm gì có ông chủ chăm chỉ như vậy!"


      Lăng Thiếu Đường tỉnh lại, là thuốc kích thích mạnh mẽ nhất đối với thị trường chứng khoán, nhất là Lăng thị, ngay sau khi trở về, giá cổ phiếu tăng vọt, tài chính tăng cao hơn trước! dd Đúng như Viên Hoàn Vũ , riêng ba chữ Lăng Thiếu Đường trở thành hiệu ứng, chỉ cần có ở đây, toàn bộ khôi phục trạng thái ban đầu.


      nay Lăng thị phát triển hơn trước, khiến Lăng Thiếu Đường càng thêm bận rộn, từ khi có cục cưng, lại thường xuyên "trốn việc" !


      Lăng Thiếu Đường nghe xong Kỳ Hinh "oán giận", cười tà mị, sau đó bên tai : " chỉ muốn làm người chồng tốt, hơn nữa, muốn cục cưng rồi!"


      Lời mập mờ khiến Kỳ Hinh đỏ mặt, trong tiếng cười của mọi người, Kỳ Hinh xấu hổ trốn trong ngực .


      "Tới đây, để bố ôm nào!" Lăng Thiếu Đường ngập tràn tình thương của người bố mỗi tay ôm bé, ôm cả hai tiểu gia hỏa vào trong ngực, vô cùng hạnh phúc.


      "Triệt nhi, Lạc nhi, các con ngoan, gọi bố , nhanh!" Lăng Thiếu Đường rất hai đứa bé của mình, vừa về đến nhà hôn ngừng.


      Hai đứa trẻ cũng biết rất nhanh, tuy vừa đầy tháng, nhưng chỉ nhìn thấy Lăng Thiếu Đường, cười khanh khách.


      "Ông xã, hai con còn , sao có thể gọi bố được!" Kỳ Hinh cảm còn lời nào có thể về Lăng Thiếu Đường nữa.


      Lăng Thiếu Đường nhướn mày rậm tuấn, nhìn Kỳ Hinh : "Cục cưng của Lăng Thiếu Đường tất nhiên phải người bình thường! Bọn nó ba tuổi chơi xe, sáu tuổi biết lái xe, hai con là thiên tài , có phải hay , cục cưng?"


      hết sức cưng chiều lại hôn hai cục cưng!


      " là rất tự kỉ!" Kỳ Hinh dở khóc dở cười nhìn ba người.


      Ban đêm, yên tĩnh lãng mạn, ấm áp...


      Kỳ Hinh yên lặng nằm trong ngực Lăng Thiếu Đường, hạnh phúc cảm nhận hơi ấm của mang đến.


      "Hinh Nhi, cám ơn em!" Lăng Thiếu Đường lời từ đáy lòng.


      " là, là vợ chồng già, còn như vậy!" Kỳ Hinh mỉm cười, .


      Lăng Thiếu Đường xoay người cái đè xuống dưới, sau đó, cúi người hôn môi -


      Mặt Kỳ Hinh đỏ ửng.


      " phải là vợ chồng già rồi ư? Sao còn có thể đỏ mặt?" Lăng Thiếu Đường cười trêu ghẹo.


      " - - rất đáng ghét!" Kỳ Hinh kiều .


      Lăng Thiếu Đường cười lớn, nhìn Kỳ Hinh ở dưới thân mình chớp mắt, đôi mắt sâu và đen giống như sao sáng bầu trời.


      "Đường, có bên cạnh, tốt!" Giọng Kỳ Hinh dịu dàng.


      Bàn tay Lăng Thiếu Đường khẽ vuốt gương mặt , sau đó nhàng hôn lên trán , đôi mắt sâu như biển mang theo vẻ cưng chiều và thương: "Hinh Nhi, em!"


      Bên môi Kỳ Hinh dần nở nụ cười xao động, vươn tay ôm lấy cổ Lăng Thiếu Đường, khẽ : "Em cũng , Đường!"


      Hai người hôn nhau, ánh trăng dịu chiếu vào phòng ngủ chính, rất , rất , dường như sợ quấy rầy vợ chồng xứng đôi này!


      Sáu năm sau ở phòng tổng giám đốc của tổng bộ tập đoàn Lăng thị


      Sáu năm khiến Lăng Thiếu Đường càng thêm hấp dẫn, ngồi ở ghế tổng giám đốc, chỉ chiếc sơmi đơn giản cũng làm tỏa ra hơi thở vương giả người.


      Phía đối diện chính là Cung Quý Dương, lúc này ta cũng vậy, chẳng qua, so với trước kia đặc biệt đen tối hơn.


      Hai người ôn lại kỉ niệm xưa, cửa phòng tổng giám đốc lập tức được mở ra - -


      Lăng Thiếu Đường vừa nhíu mày, khi thấy người tới, mặt lại dịu dàng, Cung Quý Dương nhìn thấy vẻ mặt đó của Lăng Thiếu Đường, quay đầu nhìn, lập tức, mặt cũng nở nụ cười.


      "Bố - - "


      "Bố - - "


      Đẩy cửa vào chính là Lăng Triệt và Lăng Lạc.


      "Lăng tiên sinh - - "


      " sao, cậu ra ngoài !" Lăng Thiếu Đường với thư kí.


      "Triệt Nhi, Lạc Nhi, các con lại vụng trộm chạy tới đây phải ?" Trong giọng trầm thấp của Lăng Thiếu Đường có phần cưng chiều.


      "Bố, bố nuôi, cứu mạng!" Tiểu Lăng Triệt ngẩng cao khuôn mặt nhắn .


      Tiểu Lăng Triệt sáu tuổi nhưng gương mặt giống y hệt Lăng Thiếu Đường, đặc biệt tuấn và đẹp trai, mà Tiểu Lăng Lạc cũng xinh đẹp tuyệt mỹ, giống búp bê thủy tinh muôn người mến.


      Cung Quý Dương cũng vô cùng thương hai bé, sống chết muốn làm bố nuôi của chúng!


      Lăng Thiếu Đường và Cung Quý Dương vừa nghe Tiểu Lăng Triệt như vậy, chưa kịp phản ứng, cửa phòng tổng giám đốc liền bị Kỳ Hinh đẩy ra - -


      Tiểu Lăng Triệt thấy Kỳ Hinh bước vào, vội vàng : "Bố, cứu chúng con!" xong, kéo tay em , nhanh chóng chui vào trong lòng Lăng Thiếu Đường.


      Lăng Thiếu Đường cười ha ha, tuy biết xảy ra chuyện gì, nhưng đoán được do hai tiểu gia hỏa gây ra, chắc hẳn Kỳ Hinh tới khởi binh hỏi tội!


      Kỳ Hinh nhìn bộ dạng vô tội của Lăng Triệt, lại càng giận, nghiêm mặt : "Lăng Triệt, Lăng Lạc, hai đứa ra đây cho mẹ!"


      Lăng Thiếu Đường bất đắc dĩ cười: "Hinh Nhi, xảy ra chuyện gì?"


      Cung Quý Dương cũng buồn cười nhìn Kỳ Hinh, này thú vị, kết hôn lâu rồi mà vẫn như trẻ con.


      Kỳ Hinh chỉ tay về phía Lăng Triệt: "Em sắp bị nó làm cho tức chết rồi, như thế mà dám lái xe đường phố, còn lừa dối em , quả quá to gan lớn mật! Ông xã, em vừa mới nhận được điện thoại của cảnh sát giao thông điện thoại, sợ tới mức suýt ngất! Họ , tiểu gia hỏa này lái xe ở phía trước, cảnh sát giao thông truy đuổi ở đằng sau, chỉ vì nó, làm ách tắc giao thông, xem, em dạy dỗ nó ư?"


      Cung Quý Dương phì cười.


      Lăng Thiếu Đường cũng cười cưng chiều, nhìn Tiểu Lăng Triệt trong lòng giọng hỏi: "Con trai, mẹ có đúng ?"


      Tiểu Lăng Triệt nghiêng đầu, đôi mắt đen lém lỉnh nhìn quanh, sau đó : "Bố, ra Triệt Nhi biết xảy ra cố!"


      Lăng Thiếu Đường cười ha ha: "Vì sao?"


      Tiểu Lăng Triệt chỉ thẳng tay, giải thích với Lăng Thiếu Đường: "Bố, xe của con do bố nuôi thiết kế..., chỉ thiết kế riêng cho trẻ như chúng con, giao thông lúc đó Triệt Nhi có quan sát, xe của con chạy tới tốc độ 100, chú cảnh sát chỉ với tốc độ 85, đương nhiên chú ấy đuổi kịp con, hơn nữa con biết chỉ cần đến cửa chính của Lăng thị là mình an toàn!"


      Lăng Thiếu Đường nghe xong, gật đầu, hai đứa trẻ trời sinh thông minh, rất giống , nghĩ đến đây, cực kì kiêu ngạo.


      " thế cũng đúng..., Lạc Nhi, vậy con cũng tin tưởng trai à?" Lăng Thiếu Đường hôn Tiểu Lăng Lạc cái, thương hỏi.


      "Vâng!" Tiểu Lăng Lạc khôn khéo đáp lời: " trai giống bố, rất thông minh nên Lạc Nhi tin tưởng !"


      "Lạc Nhi của bố rất ngoan!" Lăng Thiếu Đường lại khẽ hôn khuôn mặt mềm mại nhắn như được điêu khắc.


      Đều con là tình nhân kiếp trước của bố, điều này chút cũng sai, cho dù đứa bé phạm sai lầm nhưng cũng đành lòng đánh chúng.


      Thế nhưng nghe hai đứa trẻ chuyện suýt chút nữa Kỳ Hinh té xỉu.


      "Cung Quý Dương! Đều nhờ việc tốt của đấy!" Kỳ Hinh đẩy mọi tội lỗi lên đầu Cung Quý Dương ngồi ở hướng khác với vẻ mặt chuyển sang màu gan heo.


      Trời ơi, ai tới cứu ! Bây giờ Tiểu Lăng Triệt giống lời đùa của Lăng Thiếu Đường, ba tuổi chơi xe, sáu tuổi biết lái xe, hơn nữa, Tiểu Lăng Triệt đâu cũng dắt theo Tiểu Lăng Lạc, bây giờ lá gan của Tiểu Lăng Lạc cũng lớn hơn rồi.


      Điều thể chấp nhận được - - chiếc xe do Cung Quý Dương thiết kế riêng cho Tiểu Lăng Triệt, trời ạ!


      Cung Quý Dương nghe Kỳ Hinh "gầm thét" xong, ta cười làm lành: "Việc này - - là hiểu lầm, ha ha!" Ngay sau đó, ta cố tình hung ác với Lăng Triệt ở trong lòng Lăng Thiếu Đường: "Tiểu tử kia, con bán đứng ta!"


      Tiểu Lăng Triệt từ người Lăng Thiếu Đường nhảy xuống, chạy đến bên người Cung Quý Dương, tay bé khẽ nắm chặt bàn tay to lớn của ta, điềm đạm đáng : "Bố nuôi, đừng giận Triệt nhi, Triệt nhi cố ý!"


      Ngay sau đó, cố gắng kéo phần dưới cơ thể ta, Cung Quý Dương cười bái phục, cúi xuống hôn gương mặt Tiểu Lăng Triệt cái.


      Điên rồi! Kỳ Hinh muốn phát điên rồi!


      "Tôi xin các người, - -" Kỳ Hinh chỉ vào Lăng Thiếu Đường: " được nuông chiều Triệt nhi như vậy, xem gan của nó lớn bằng cái gì rồi! Còn - - "


      Ngay sau đó, chỉ tay về phía Cung Quý Dương cười hề hề: " là Tổng giám đốc của Cung thị tài phiệt thôi, dd việc gì phải chế tạo ô tô trẻ con chứ? Lại còn ốc độ cao như vậy! Làm ơn, nếu cứ tiếp tục, em nghĩ sau đó lâu Triệt Nhi dám đua xe!"


      mặt Cung Quý Dương dần nở nụ cười đen tối: "Ừm, ý kiến hay, Triệt Nhi, Lạc Nhi, có hứng thú cùng bố nuôi học đua xe ? Bố thiết kế riêng cho hai đứa chiếc xe...!"


      Lăng Triệt vừa nghe, lập tức hoan hô, Lăng Lạc cũng vội vàng nhảy xuống khỏi lòng Lăng Thiếu Đường: "Bố nuôi, Lạc nhi cũng muốn!"


      " được!" Kỳ Hinh bị dọa sắp ngất rồi!


      "Bố, lúc khác Triệt Nhi tới tìm người..., bố nuôi, Lạc Nhi, chúng ta thôi!" Lăng triệt sau khi xong, nhanh chóng kéo tay Lăng Lạc, tay kéo lôi Cung Quý Dương, chạy ra khỏi phòng tổng giám đốc.


      "Các con - - Triệt Nhi, Lạc Nhi, trở về!" Kỳ Hinh vừa đuổi kịp, ngay sau đó bị kéo vào lòng Lăng Thiếu Đường.


      "Ông xã, còn quản ư!" Kỳ Hinh gấp đến mức giậm chân.


      "Để cho chúng , Hinh Nhi, có Quý Dương ở đây!" Hai tay Lăng Thiếu Đường ôm ngang hông , môi trượt đến bên tai , hơi thở nam tính nóng rực bao phủ Kỳ Hinh.


      "Ông xã... là, nhưng hai đứa còn ..." Kỳ Hinh bắt đầu hô hấp đều, hơi thở Lăng Thiếu Đường bao phủ người làm run rẩy.


      Lăng Thiếu Đường cúi đầu cười, đôi mắt dần dần trở nên sâu thẳm, người tản ra mùi thơm riêng biệt kích thích dục vọng trong .


      Tay thuần thục lần vào trong vạt áo , giọng trầm thấp khàn đặc: "Hinh Nhi, chẳng lẽ em quên, thời điểm bằng Triệt nhi bây giờ, ở trong tổ chức Mafia tiếp nhận đặc huấn nghiêm khắc rồi!"


      "Đúng là... Đúng là..." Kỳ Hinh còn muốn điều gì, nhưng thân thể càng lúc càng mềm nhũn, cuối cùng giống nước tan chảy trong lòng Lăng Thiếu Đường.


      "Đừng "đúng là" như vậy nữa, Hinh Nhi, em có biết hôm nay nhớ em bao nhiêu ?" Lăng Thiếu Đường cúi đầu thầm bên tai , ngay lập tức, nở nụ cười gian tà, kéo tay về phía bộ phận kiêu ngạo to lớn.


      Kỳ Hinh thở gấp, bởi vì tay cảm nhận được chỗ kia cứng lên nên cơ thể run rẩy, khuôn mặt đỏ ửng.


      "Chỉ cần làm bé của , để cho tới em!" Lăng Thiếu Đường nồng nàn tình cảm, sau đó, nhịn được ôm lấy Kỳ Hinh, về phòng nghỉ ...


      Đây đích là hạnh phúc nhất, phải sao!

    2. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      Chương 254- Đại kết cục

      Cuối mùa thu xinh đẹp ở vùng ngoại ô.


      chiếc xe việt dã chạy ở giữa con đường trong rừng, nhưng từ từ, tốc độ chậm dần- mãi đến khi dừng lại!


      “Làm sao vậy, ông xã?” Kỳ Hinh kinh ngạc hỏi.


      Hôm nay cả nhà họ ra ngoài dạo chơi ngoại thành bởi vì Tiểu Lăng Lạc phải vẽ tranh về núi Hồng Diệp. Ầm ĩ muốn nhìn tận mắt núi Hồng Diệp, Lăng Thiếu Đường biết chuyện, hai lời, nhanh chóng tìm được chỗ dưới chân núi Hồng Diệp.


      Lăng Thiếu Đường xuống xe, sau đó, Kỳ Hinh cũng xuống xe, theo sau là Lăng Triệt và Lăng Lạc.


      “Xe bị hỏng, sao, xử lý!” Lăng Thiếu Đường xong bắt đầu sửa xe.


      “Bố.” Lăng Triệt hăng hái chạy tới bên người Lăng Thiếu Đường.


      “Hửm?” Lăng Thiếu Đường bên trả lời bên sửa xe.


      “Triệt nhi có thể giúp gì cho bố ?” Lăng Triệt nghiêng đầu, hỏi giống như ông cụ non.


      Lăng Thiếu Đường đứng dậy, nhìn hình dáng bé của Lăng Triệt, ngồi xuống, mỉm cười :” Ưm, trước mắt vì Triệt nhi chưa đủ cao lớn, cho nên chưa giúp được bố!”


      “Bố, bố, còn Lạc nhi?” Lăng Lạc vừa nghe, cũng vội vàng chạy đến bên cạnh Lăng Thiếu Đường,làm nũng hỏi.


      Lăng Thiếu Đường cưng chiều nhìn bé, giọng :”Lạc nhi và trai, phải đợi trưởng thành mới có thể giúp đỡ cho bố…”


      “Vâng.” Lăng Triệt ngoan ngoãn gật đầu, lập tức cậu nhìn em :”Chúng ta phải mau chóng lớn… phải cao lớn như bố, như vậy chúng ta cũng có thể trở thành doanh nhân lớn giống bố!”


      “Vâng.” Lăng Lạc cực kỳ hồn nhiên gật đầu.


      Hai bé vô cùng đáng làm Lăng Thiếu Đường và Kỳ Hinh nở nụ cười hạnh phúc. Sau đó Kỳ Hinh :”Triệt nhi, đưa em lên xe , ngoan, được làm bẩn quần áo!”


      “Vâng- mẹ đại nhân!” Lăng Triệt nghịch ngơm .


      Đứa bé này, biết học ai, Kỳ Hinh cười bất đắc dĩ gật đầu.


      Nhưng ngay khi Lăng Thiếu Đường sửa xe xong, Lăng Triệt đưa Lăng Lạc lên xe, lại mình chạy đến cánh rừng chơi đùa.


      Cậu bị thỏ trắng dẫn , thỏ trắng chạy càng xa, cậu cũng chạy vào sâu trong rừng.


      “Ơ? thấy nữa?” Tiểu Lăng Triệt nhìn chung quanh cũng thấy bóng dáng của chú thỏ trắng, khuôn mặt thể thất vọng, cậu muốn bắt nó về cho em chơi đùa.


      Khi cậu chuẩn bị quay về, chợt phát chỗ đứng dưới tán cây.


      Tiểu Lăng Triệt nghi ngờ, tiến lại gần phía bé.


      Tiếng bước chân tuy rất nhưng bé vẫn nghe được, bé ngẩng đầu, thấy cậu bé đứng trước mình, như nai con sợ hãi đứng dậy.


      bé mặc chiếc váy màu trắng, tóc đen dài ngang vai, đôi mắt trong suốt như suối khiến Lăng Triệt nghĩ tới em tinh nghịch của mình.


      bé quá đẹp quá đẹp, nhất là khung cảnh rừng xanh, cực kỳ giống tiên nữ.


      Lăng Triệt cúi đầu nhìn xuống dưới- đôi chân giày.


      bé đánh giá cậu bé trước mặt, tóc đen tuần làm người ta nên lời, ngoại trừ đôi mắt sáng ngời lộ vẻ trẻ con, sống mũi thẳng tắp, môi mỏng đáng , ngũ quan tuyệt sắc… tạo cảm giác cao quý.


      là ai?” bé sợ hãi vội hỏi.


      “Gọi là Lăng Triệt. Em tên gì?” Tiểu Lăng Triệt tò mò.


      “Em là Cách Cách Băng.” Giọng của bé rất dễ nghe.


      “Tên em rất kỳ lạ, vậy em mấy tuổi rồi?” Lăng Triệt hỏi tiếp, theo suy nghĩ của cậu, Cách Cách Băng còn hơn em cậu.


      Cách Cách Băng ngẩng đầu lên:”Em ba tuổi!”


      Lăng Triệt tươi cười, kiêu ngạo :” bảy tuổi rồi, lớn hơn em!”


      bé mỉm cười ngọt ngào.


      Sau đó, dường như Lăng Triệt giống nhớ tới điều gì hỏi:”Sao em lại ở đây mình?”


      “Mẹ hái hoa cho em, mẹ bảo em đợi ở đây!” Cách Cách Băng nũng nịu .


      “A…!” Lăng Triệt gật đầu coi như hiểu, lập tức hỏi lại:”Nhưng sao em giày?” bé xấu hổ:”Em mải đuổi theo chú thỏ trắng nên bị rơi mất!”


      em ngoan. Như vậy …” Lăng Triệt học theo bộ dáng của bố dạy bảo Cách Cách Băng, rồi cậu cởi giày của mình ra:”Thế này nhé, em giày của .”


      Cách Cách Băng vươn tay nhận đôi giày, cúi đầu :”Nó to!”


      “To cũng phải , hơn nữa cho phép cởi giày ra…!” Lăng Triệt cố ý hù dọa bé.


      bé cười khanh khách.


      “Triệt nhi…” Cách đó xa vang lên tiếng của Kỳ Hinh và Lăng Thiếu Đường.


      trai, ở đâu?” Lăng Lạc cũng gọi theo.


      “Con ở trong này.” Lăng Triệt đáp lại, sau đó cậu quay đầu với bé:”Mau vào… được cởi ra.”


      bé nghe lời gật đầu, vội vàng xở chân vào giày của Lăng Triệt

      Hồi 14: Nước mắt đau đớn

    3. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      Chương 255: Đại kết cục (II)

      "Triệt nhi –" Giọng của Kỳ Hinh ngày càng gần.


      "Ở đây, ở đây!" Lăng Triệt - bên đáp lại, - bên quay đầu nhìn , bỗng xuất vẻ - nỡ.


      "Này, Cách Lạc Băng, em giày của , sau này là người của , nhớ chưa!" Tuy Lăng Triệt còn tuổi nhưng thể dáng vẻ vô cùng giống Lăng Thiếu Đường - loại chiếm hữu ngạo mạn.


      Cách Cách Băng sợ tới mức gật đầu liên tục, cắn môi đỏ.


      Lăng Triệt hài lòng gật đầu, đột nhiên cúi đầu hơn gương mặt bé:”Nhớ kỹ lời của …”


      Sau đó chân trần chạy về phía Kỳ Hinh.


      bé sững sờ đứng nguyên tại chỗ, rồi nhìn đôi giày dưới chân.


      con đường trong rừng, Lăng Thiếu Đường tràn đầy hạnh phúc nhìn Kỳ Hinh và hai đứa bé, mỉm cười dịu dàng.


      “Ông xã, nhìn con của xem, luôn biết nghe lời, giày cũng có thể vứt !” Kỳ Hinh đau lòng nhìn Lăng Triệt chân trần, bàn chân mềm mại bị nhánh cây cào xước ửng đỏ.


      “Con trai, giày của con đâu?” Lăng Thiếu Đường cũng cảm thấy kỳ lạ.


      Lăng Triệt trèo lên vị trí bên cạnh lái xe, đặt chân đùi Lăng Thiếu Đường, cười khanh khách :” cho mọi người!”


      à?” Lăng Thiếu Đường nhướng mày nhìn con trai.


      “Vâng!” Lăng Triệt gật đầu thêm lần nữa.


      Lăng Thiếu Đường dừng xe lại, ôm Lăng Triệt vào trong ngực, thọc lét cậu:”Con dám cho bố, còn dám ?”


      ! Ha ha… bố, bố… rất ngứa!”


      “Bố con cũng phải bắt nạt trai…”


      “Mấy người là…” Kỳ Hinh mỉm cười hạnh phúc.


      Từ trong xe truyền ra những tiếng cười vang vọng khắp khu rừng.


      Hạnh phúc, từ đây, bắt đầu lan tỏa…


      Khoang hạng nhất máy bay.


      “Băng nhi, nghe lời, tháo giày ra, đôi này mới hợp với quần áo của con…!” xinh đẹp với bé tinh nghịch bên cạnh.


      , mẹ, con tháo!” Cách Cách Băng làm nũng .


      “Được, được, được, cởi!” Mẹ Cách Cách Băng bất đắc dĩ .


      Từ ngày ở trong rừng về Cách Cách Băng luôn đôi giày đó, vừa nhìn biết là giày của bé trai, thông qua chất liệu và thiết kế, chắc hẳn là người có tiền. Mẹ của Cách Cách Băng là nhà thiết kế, đương nhiên ngay lúc nhìn thấy đôi giày lần đầu tiên biết đây là sản phẩm được thiết kế riêng, độc nhất vô nhị thế giới.


      Đôi giày xinh xắn lại của bé trai, vào chân của Cách Cách Băng cũng khá lớn, nhưng khuyên bảo thế nào, Cách Cách Băng vẫn sống chết cởi! Hỏi bé nguyên nhân lại ngậm miệng .


      hết cách với bé.


      Máy bay chậm rãi cất cánh, mẹ Cách Cách Băng vệ sinh, Cách Cách Băng ngồi tự chơi đồ chơi, nhưng cẩn thận, đồ chơi rơi xuống đất.


      Bé vừa định cúi đầu nhặt đồ, đồ chơi bị ai đó giẫm lên, sau đó chủ của đôi chân kia vẫn tiếp tục giẫm lập tức về phía trước.


      “Này, giẫm lên Tiểu Hùng của tôi rồi!” Cách Cách Băng tức giận người giẫm lên tiểu Hùng.


      Đó là đứa bé trai, chỉ cần nhìn hình dáng cũng biết về sau lớn lên dáng người rất tuyệt.


      Chỉ thấy cậu từ từ quay đầu lại, nhìn Cách Cách Băng tức giận, đôi mắt chứa lạnh lùng nhàn nhạt, lại đặc biệt tuấn.


      “Sau đó?” Cậu mở miệng hỏi, giọng còn non nớt nhưng tương xứng với vẻ ngoài già dặn.


      mau xin lỗi tôi!” Cách Cách Băng nhìn cậu bé cái, cảm thấy cậu rất giống trai trong rừng, nhưng chắc hẳn lớn tuổi hơn.


      Cậu bé cười, nhăn mũi, cố ý chọc giận :” giải thích với con !”


      “Nếu giải thích, tôi gọi bố tôi đến dạy dỗ !” Cách Cách Băng đỏ bừng mặt vì tức giận.


      Cậu bé lập tức cười nữa, cậu đến bên người bé, nhìn bé thấp hơn mình chút:”Được, vậy em mau tìm bố em ! Em nhớ kỹ, tên là Lăng Phong!”


      xong, cố tình nở nụ cười, mang theo lạnh lùng và kiêu ngạo.


      “Lăng Phong!” giọng dễ nghe của phụ nữ vang lên.


      “Mẹ..” tiểu Phong nghe thấy tiếng, vội vã chạy tới bên cạnh người phụ nữ vừa chạy vừa quay đầu nhìn bé kia, lập tức cậu bĩu môi cười, lại chạy trở về, cầm tiểu Hùng nằm đất lên, nhét vào trong lòng bé.


      “Này, nhớ kĩ tên chưa?” Lăng Phong chống tay giả vờ hung ác hỏi.


      bé im lặng, sợ hãi gật đầu.


      “Vậy em , tên là gì?”


      tên… tên Lăng Phong!” bé bị dọa đến mức phát khóc!


      Lăng Phong hài lòng gật đầu.


      “Tiểu Phong, còn mau đến đây?”


      “Con tới đây, mẹ!” Lăng Phong chạy sang cabin khác.


      bé ngẩn người nhìn về phía Lăng Phong chạy , sau đó, sợ tới mức vội vàng ngồi vào vị trí.


      Cách đó xa truyền đến giọng của phụ nữ:”Tiểu Phong, được phép bắt nạt em …”


      phải”


      Khẽ cười, ở sân bay nơi khác bay lên…



      Vợ xinh đẹp!


      C 254- Đại kết cục


      Cuối mùa thu xinh đẹp ở vùng ngoại ô.


      chiếc xe việt dã chạy ở giữa con đường trong rừng, nhưng từ từ, tốc độ chậm dần- mãi đến khi dừng lại!


      “Làm sao vậy, ông xã?” Kỳ Hinh kinh ngạc hỏi.


      Hôm nay cả nhà họ ra ngoài dạo chơi ngoại thành bởi vì Tiểu Lăng Lạc phải vẽ tranh về núi Hồng Diệp. Ầm ĩ muốn nhìn tận mắt núi Hồng Diệp, Lăng Thiếu Đường biết chuyện, hai lời, nhanh chóng tìm được chỗ dưới chân núi Hồng Diệp.


      Lăng Thiếu Đường xuống xe, sau đó, Kỳ Hinh cũng xuống xe, theo sau là Lăng Triệt và Lăng Lạc.


      “Xe bị hỏng, sao, xử lý!” Lăng Thiếu Đường xong bắt đầu sửa xe.


      “Bố.” Lăng Triệt hăng hái chạy tới bên người Lăng Thiếu Đường.


      “Hửm?” Lăng Thiếu Đường bên trả lời bên sửa xe.


      “Triệt nhi có thể giúp gì cho bố ?” Lăng Triệt nghiêng đầu, hỏi giống như ông cụ non.


      Lăng Thiếu Đường đứng dậy, nhìn hình dáng bé của Lăng Triệt, ngồi xuống, mỉm cười :” Ưm, trước mắt vì Triệt nhi chưa đủ cao lớn, cho nên chưa giúp được bố!”


      “Bố, bố, còn Lạc nhi?” Lăng Lạc vừa nghe, cũng vội vàng chạy đến bên cạnh Lăng Thiếu Đường,làm nũng hỏi.


      Lăng Thiếu Đường cưng chiều nhìn bé, giọng :”Lạc nhi và trai, phải đợi trưởng thành mới có thể giúp đỡ cho bố…”


      “Vâng.” Lăng Triệt ngoan ngoãn gật đầu, lập tức cậu nhìn em :”Chúng ta phải mau chóng lớn… phải cao lớn như bố, như vậy chúng ta cũng có thể trở thành doanh nhân lớn giống bố!”


      “Vâng.” Lăng Lạc cực kỳ hồn nhiên gật đầu.


      Hai bé vô cùng đáng làm Lăng Thiếu Đường và Kỳ Hinh nở nụ cười hạnh phúc. Sau đó Kỳ Hinh :”Triệt nhi, đưa em lên xe , ngoan, được làm bẩn quần áo!”


      “Vâng- mẹ đại nhân!” Lăng Triệt nghịch ngơm .


      Đứa bé này, biết học ai, Kỳ Hinh cười bất đắc dĩ gật đầu.


      Nhưng ngay khi Lăng Thiếu Đường sửa xe xong, Lăng Triệt đưa Lăng Lạc lên xe, lại mình chạy đến cánh rừng chơi đùa.


      Cậu bị thỏ trắng dẫn , thỏ trắng chạy càng xa, cậu cũng chạy vào sâu trong rừng.


      “Ơ? thấy nữa?” Tiểu Lăng Triệt nhìn chung quanh cũng thấy bóng dáng của chú thỏ trắng, khuôn mặt thể thất vọng, cậu muốn bắt nó về cho em chơi đùa.


      Khi cậu chuẩn bị quay về, chợt phát chỗ đứng dưới tán cây.


      Tiểu Lăng Triệt nghi ngờ, tiến lại gần phía bé.


      Tiếng bước chân tuy rất nhưng bé vẫn nghe được, bé ngẩng đầu, thấy cậu bé đứng trước mình, như nai con sợ hãi đứng dậy.


      bé mặc chiếc váy màu trắng, tóc đen dài ngang vai, đôi mắt trong suốt như suối khiến Lăng Triệt nghĩ tới em tinh nghịch của mình.


      bé quá đẹp quá đẹp, nhất là khung cảnh rừng xanh, cực kỳ giống tiên nữ.


      Lăng Triệt cúi đầu nhìn xuống dưới- đôi chân giày.


      bé đánh giá cậu bé trước mặt, tóc đen tuần làm người ta nên lời, ngoại trừ đôi mắt sáng ngời lộ vẻ trẻ con, sống mũi thẳng tắp, môi mỏng đáng , ngũ quan tuyệt sắc… tạo cảm giác cao quý.


      là ai?” bé sợ hãi vội hỏi.


      “Gọi là Lăng Triệt. Em tên gì?” Tiểu Lăng Triệt tò mò.


      “Em là Cách Cách Băng.” Giọng của bé rất dễ nghe.


      “Tên em rất kỳ lạ, vậy em mấy tuổi rồi?” Lăng Triệt hỏi tiếp, theo suy nghĩ của cậu, Cách Cách Băng còn hơn em cậu.


      Cách Cách Băng ngẩng đầu lên:”Em ba tuổi!”


      Lăng Triệt tươi cười, kiêu ngạo :” bảy tuổi rồi, lớn hơn em!”


      bé mỉm cười ngọt ngào.


      Sau đó, dường như Lăng Triệt giống nhớ tới điều gì hỏi:”Sao em lại ở đây mình?”


      “Mẹ hái hoa cho em, mẹ bảo em đợi ở đây!” Cách Cách Băng nũng nịu .


      “A…!” Lăng Triệt gật đầu coi như hiểu, lập tức hỏi lại:”Nhưng sao em giày?” bé xấu hổ:”Em mải đuổi theo chú thỏ trắng nên bị rơi mất!”


      em ngoan. Như vậy …” Lăng Triệt học theo bộ dáng của bố dạy bảo Cách Cách Băng, rồi cậu cởi giày của mình ra:”Thế này nhé, em giày của .”


      Cách Cách Băng vươn tay nhận đôi giày, cúi đầu :”Nó to!”


      “To cũng phải , hơn nữa cho phép cởi giày ra…!” Lăng Triệt cố ý hù dọa bé.


      bé cười khanh khách.


      “Triệt nhi…” Cách đó xa vang lên tiếng của Kỳ Hinh và Lăng Thiếu Đường.


      trai, ở đâu?” Lăng Lạc cũng gọi theo.


      “Con ở trong này.” Lăng Triệt đáp lại, sau đó cậu quay đầu với bé:”Mau vào… được cởi ra.”


      bé nghe lời gật đầu, vội vàng xở chân vào giày của Lăng Triệt


      “Triệt nhi…” Giọng của Kỳ Hinh ngày càng gần.


      “Ở đây, ở đây.” Lăng Triệt bên đáp, bên quay đầu nhìn bé bỗng xuất vẻ nỡ.


      “Này, Cách Cách Băng, em giày của , sau này là người của , nhớ chưa?” Tuy Lăng Triệt còn tuổi nhưng thể dáng vẻ vô cùng giống Lăng Thiếu Đường- loại chiếm hữu ngạo mạn.


      Cách Cách Băng sợ tới mức gật đầu liên tục, cắn môi đỏ.


      Lăng Triệt hài lòng gật đầu, đột nhiên cúi đầu hơn gương mặt bé:”Nhớ kỹ lời của …”


      Sau đó chân trần chạy về phía Kỳ Hinh.


      bé sững sờ đứng nguyên tại chỗ, rồi nhìn đôi giày dưới chân.


      con đường trong rừng, Lăng Thiếu Đường tràn đầy hạnh phúc nhìn Kỳ Hinh và hai đứa bé, mỉm cười dịu dàng.


      “Ông xã, nhìn con của xem, luôn biết nghe lời, giày cũng có thể vứt !” Kỳ Hinh đau lòng nhìn Lăng Triệt chân trần, bàn chân mềm mại bị nhánh cây cào xước ửng đỏ.


      “Con trai, giày của con đâu?” Lăng Thiếu Đường cũng cảm thấy kỳ lạ.


      Lăng Triệt trèo lên vị trí bên cạnh lái xe, đặt chân đùi Lăng Thiếu Đường, cười khanh khách :” cho mọi người!”


      à?” Lăng Thiếu Đường nhướng mày nhìn con trai.


      “Vâng!” Lăng Triệt gật đầu thêm lần nữa.


      Lăng Thiếu Đường dừng xe lại, ôm Lăng Triệt vào trong ngực, thọc lét cậu:”Con dám cho bố, còn dám ?”


      ! Ha ha… bố, bố… rất ngứa!”


      “Bố con cũng phải bắt nạt trai…”


      “Mấy người là…” Kỳ Hinh mỉm cười hạnh phúc.


      Từ trong xe truyền ra những tiếng cười vang vọng khắp khu rừng.


      Hạnh phúc, từ đây, bắt đầu lan tỏa…


      Khoang hạng nhất máy bay.


      “Băng nhi, nghe lời, tháo giày ra, đôi này mới hợp với quần áo của con…!” xinh đẹp với bé tinh nghịch bên cạnh.


      , mẹ, con tháo!” Cách Cách Băng làm nũng .


      “Được, được, được, cởi!” Mẹ Cách Cách Băng bất đắc dĩ .


      Từ ngày ở trong rừng về Cách Cách Băng luôn đôi giày đó, vừa nhìn biết là giày của bé trai, thông qua chất liệu và thiết kế, chắc hẳn là người có tiền. Mẹ của Cách Cách Băng là nhà thiết kế, đương nhiên ngay lúc nhìn thấy đôi giày lần đầu tiên biết đây là sản phẩm được thiết kế riêng, độc nhất vô nhị thế giới.


      Đôi giày xinh xắn lại của bé trai, vào chân của Cách Cách Băng cũng khá lớn, nhưng khuyên bảo thế nào, Cách Cách Băng vẫn sống chết cởi! Hỏi bé nguyên nhân lại ngậm miệng .


      hết cách với bé.


      Máy bay chậm rãi cất cánh, mẹ Cách Cách Băng vệ sinh, Cách Cách Băng ngồi tự chơi đồ chơi, nhưng cẩn thận, đồ chơi rơi xuống đất.


      Bé vừa định cúi đầu nhặt đồ, đồ chơi bị ai đó giẫm lên, sau đó chủ của đôi chân kia vẫn tiếp tục giẫm lập tức về phía trước.


      “Này, giẫm lên Tiểu Hùng của tôi rồi!” Cách Cách Băng tức giận người giẫm lên tiểu Hùng.


      Đó là đứa bé trai, chỉ cần nhìn hình dáng cũng biết về sau lớn lên dáng người rất tuyệt.


      Chỉ thấy cậu từ từ quay đầu lại, nhìn Cách Cách Băng tức giận, đôi mắt chứa lạnh lùng nhàn nhạt, lại đặc biệt tuấn.


      “Sau đó?” Cậu mở miệng hỏi, giọng còn non nớt nhưng tương xứng với vẻ ngoài già dặn.


      mau xin lỗi tôi!” Cách Cách Băng nhìn cậu bé cái, cảm thấy cậu rất giống trai trong rừng, nhưng chắc hẳn lớn tuổi hơn.


      Cậu bé cười, nhăn mũi, cố ý chọc giận :” giải thích với con !”


      “Nếu giải thích, tôi gọi bố tôi đến dạy dỗ !” Cách Cách Băng đỏ bừng mặt vì tức giận.


      Cậu bé lập tức cười nữa, cậu đến bên người bé, nhìn bé thấp hơn mình chút:”Được, vậy em mau tìm bố em ! Em nhớ kỹ, tên là Lăng Phong!”


      xong, cố tình nở nụ cười, mang theo lạnh lùng và kiêu ngạo.


      “Lăng Phong!” giọng dễ nghe của phụ nữ vang lên.


      “Mẹ..” tiểu Phong nghe thấy tiếng, vội vã chạy tới bên cạnh người phụ nữ vừa chạy vừa quay đầu nhìn bé kia, lập tức cậu bĩu môi cười, lại chạy trở về, cầm tiểu Hùng nằm đất lên, nhét vào trong lòng bé.


      “Này, nhớ kĩ tên chưa?” Lăng Phong chống tay giả vờ hung ác hỏi.


      bé im lặng, sợ hãi gật đầu.


      “Vậy em , tên là gì?”


      tên… tên Lăng Phong!” bé bị dọa đến mức phát khóc!


      Lăng Phong hài lòng gật đầu.


      “Tiểu Phong, còn mau đến đây?”


      “Con tới đây, mẹ!” Lăng Phong chạy sang cabin khác.


      bé ngẩn người nhìn về phía Lăng Phong chạy , sau đó, sợ tới mức vội vàng ngồi vào vị trí.


      Cách đó xa truyền đến giọng của phụ nữ:”Tiểu Phong, được phép bắt nạt em …”


      phải”


      Khẽ cười, ở sân bay nơi khác bay lên…



      HOÀN CHÍNH VĂN

      ĐỌC THÊM PHIÊN NGOẠI Ở ĐÂY

      http://cungquanghang.com/threads/vo...iam-doc-tan-ac-an-tam-full-255c.22642/page-56

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :