1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Vợ Yêu Xinh Đẹp Của Tổng Giám Đốc Tàn Ác - Ân Tầm (Hồi 13 c226)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      Chương 238: Muốn cánh tay phải của mày



      "Buông Hinh Nhi ra!" Lăng Thiếu Đường chau mày, ngay sau đó xoay người nhặt con dao găm mặt đất lên, rống to : "Cái tay này tao có thể cho mày, nhưng tao muốn mày thả ấy ra trước!"


      Kỳ Hinh liều mạng lắc đầu, liều mạng giãy dụa: "Lăng Thiếu Đường, nghe cho , nếu thực dám làm như vậy, cả đời này em tha thứ cho , em hận cả đời!" Nước mắt như những hạt chân trâu xinh đẹp giọt xuống, bao bọc lấy khuôn mặt đau thương của .


      "Hinh Nhi, đừng khóc, em khóc đau lòng!" Lăng Thiếu Đường hận thể lập tức tiến lên, giật lấy khẩu súng để ở trán Kỳ Hinh giết chết hai tên giữ chặt !


      "Lăng Thiếu Đường, tôi rồi, có tư cách mặc cả với tôi, tôi muốn tay phải của , chỉ cần chặt đứt nó, Kỳ Hinh có chuyện gì!" Lăng Thiếu Nghị dùng khí thế bức người .


      Lăng Thiếu Đường chậm rãi cầm lấy con dao: "Hi vọng mày lời giữ lời, bằng tao cho mày biết hậu quả của việc chọc giận tao!" Ánh mắt tràn ngập vẻ khát máu tàn nhẫn.


      " - -" Trái tim Kỳ Hinh giống như bị xé tan, dập nát, hét khàn cả giọng, tiếng hét đầy đau đớn.


      "Chậm - -" Giọng lười nhác của Cung Quý Dương vang lên, tay của gian xảo dò xét bên hông.


      Ánh mắt sắc bén của Lăng Thiếu Nghị quét về phía Cung Quý Dương.


      Cung Quý Dương cười tà ác: " phải mày muốn khiến cho Lăng Thiếu Đường sống khổ sở cả đời sao?"


      Lăng Thiếu Nghị gì, chỉ gắt gao nhìn chằm chằm Cung Quý Dương, ánh mắt tràn ngập vẻ đề phòng.


      Cung Quý Dương chậm rãi đứng dậy - -


      " cho đứng lên!" Ngay sau đó Lăng Thiếu Nghị lập tức dùng súng nhắm về phiá Cung Quý Dương ý bảo ngồi xổm xuống.


      Cung Quý Dương miễn cưỡng cười: "Tao này Thiếu Nghị, mày có biết ngồi xổm mặt đất trong thời gian dài như vậy chân rất tê ? Như vậy - -" còn chưa xong, liền ngồi xuống dưới đất, duỗi đôi chân dài ra dùng hai tay liền vuốt:


      "Được chứ?"


      Lăng Thiếu Nghị dám xem thường, vì Cung Quý Dương là người bí hiểm, tuy rằng quen biết lâu, vẫn thể dễ dàng đọc được suy nghĩ của người này! "Vừa rồi mày muốn cái gì?"


      Cung Quý Dương nghĩ chút : "Kỳ thực nếu mày chặt đứt cánh tay phải của Thiếu Đường chỉ khiến Thiếu Đường đau đớn thời gian thôi, nếu muốn khiến Thiếu Đường khổ sở cả đời có rất nhiều biện pháp đấy!"


      "Dựa vào cái gì mà tao phải tin tưởng mày?" Theo phản xạ, Lăng Thiếu Nghị hỏi.


      Cung Quý Dương nhếch đuôi lông mày, chỉ câu: "Dựa vào việc tao rất hiểu cậu ấy!" xong, nở nụ cười nhìn Lãnh Thiên Dục và Hoàng Phủ, rồi lập chuyển ánh mắt nhìn sang Lăng Thiếu Đường- - đối mặt với Cung Quý Dương là Lăng Thiếu Nghị, giờ phút này Cung Quý Dương thể nhìn vẻ mặt của Lăng Thiếu Đường mà chỉ nhìn lướt qua trong giây lát.


      sai, Cung Quý Dương rất hiểu Lăng Thiếu Đường, nhưng mà, Lăng Thiếu Đường cũng rất hiểu Cung Quý Dương, chỉ riêng hai người, Lãnh Thiên Dục và Hoàng Phủ cũng như vậy, khi bọn làm bộ đảo mắt nhìn bên hông Cung Quý Dương, bọn họ lập tức hiểu kéo dài thời gian để hoàn thành mục đích.


      Cung Quý Dương luôn là người si mê các loại vũ khí tiên tiến, những loại vũ khí này khi vào trong tay , phải để dùng, mà để cải tạo, bọn họ đều tin tưởng, giờ phút này ở người Cung Quý Dương có dấu vũ khí mini nào đó khiến người ta phải khiếp sợ!


      Ngay sau đó, Lăng Thiếu Đường đưa mắt nhìn sang chỗ Kỳ Hinh đứng- -


      tại có vấn đề nan giải đó chính là làm thế nào để dùng phương thức nhanh nhất đánh bại bọn sát thủ bên cạnh Kỳ Hinh, mà lại ảnh hưởng tới Kỳ Hinh.


      Lăng Thiếu Đường biết, giờ phút này Kỳ Hinh cũng lơ đãng nhìn về phía Lãnh Thiên Dục và Hoàng Phủ, trong lúc đó họ trao đổi ánh mắt, tuy chỉ là cái chớp mắt, nhưng vẫn có thể nắm bắt được. Ngay sau đó, đưa mắt nhìn về phía Cung Quý Dương, nhìn qua cũng biết bày mưu tính kế với Lăng Thiếu Nghị!


      Cung Quý Dương phát Kỳ Hinh nhìn về phía mình nháy mắt suy tư.


      Lăng Thiếu Nghị lên phía trước, lạnh nhạt hỏi: "Mày , có phương pháp gì?"


      Cung Quý Dương tỏ ra đau mỏi lưng, sau đó, tay hạ xuống ra vẻ mát xa phần eo, bộ dáng mệt nhọc, kỳ thực lúc này, ở sau lưng, ngón tay ấn vào cái nút - -


      "Chính là ấy - -" Cung Quý Dương vững vàng chống lại ánh mắt của Kỳ Hinh .


      Theo bản năng Lăng Thiếu Nghị nhìn Kỳ Hinh, nhưng vào lúc này, Cung Quý Dương sử dụng loại ánh mắt khác nhìn Kỳ Hinh.


      Kỳ Hinh ra vẻ hoảng sợ nhìn Cung Quý Dương, kỳ thực theo bản năng ánh mắt của nhìn vào cánh tay để sau lưng , trong lòng thầm cả kinh, lập tức hiểu ra ý tứ trong đó.


      Cung Quý Dương - - ở eo của nhất định có vũ khí, ngay sau đó ánh mắt của lại liếc về phía Lăng Thiếu Đường, bỗng chốc hiểu , tại điều tối kị nhất của bọn họ là sát thủ đứng phiá sau mình, còn có an toàn của bản thân - -


      Nhưng mà Lăng Thiếu Nghị cũng phát ra bọn họ trao đổi ánh mắt, chỉ dương mày, nhìn Kỳ Hinh, rồi lại nhìn Cung Quý Dương.


      Cung Quý Dương ra vẻ tiếc hận lắc đầu: "Ngu quá- - là quá ngu! Aizz, để tao đến dạy dỗ mày- -" vừa dứt lời, vẻ mặt lười nhác đột nhiên biến thành cười xấu xa, sau đó cấp tốc rút vũ khi mini ra, dùng khí thế sét đánh kịp bưng tai nâng tay phải lên, mà trong nháy mắt Kỳ Hinh dùng cánh tay mới được Lăng Thiếu Nghị buông ra hung hăng thụi vào bụng sát thủ trong số đó, chỉ trong thời gian hai giây, cục diện xảy ra biến hóa cực lớn - -


      Ngay tại lúc Cung Quý Dương dùng vũ khí mini tiên tiến bắn tên sát thủ còn lại, Lăng Thiếu Đường lập tức phi lên ôm chặt lấy Kỳ Hinh đẩy qua bên. Mà tên sát thủ bị Kỳ Hinh đánh còn chưa kịp trở lại bình thường Hoàng Phủ cấp tốc nhặt súng lên kết liễu ! Cùng lúc đó, Lãnh Thiên Dục lưu loát cứơp khẩu súng tay Lăng Thiếu Nghị, sau đó tay bóp cò, viên đạn giống như mũi tên sắc nhọn cắm vào đùi Lăng Thiếu Nghị - -

    2. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      Chương 239: Bắn nhau trong phòng

      "A - -" Lăng Thiếu Nghị đau đớn, quỳ gối mặt đất - - ngay sau đó, súng của Lãnh Thiên Dục đặt ngay trán .


      "Hinh Nhi, em sao chứ?" Lăng Thiếu Đường vội vàng nâng Kỳ Hinh dậy, khẩn trương hỏi.


      Kỳ Hinh rưng rưng nước mắt, liều mạng lắc đầu: " có việc gì, em sao, tốt quá, Đường, may mà bị thương!"


      "Bé ngốc - -" Lăng Thiếu Đường ngẫm lại chuyện mới xảy ra cũng hơi hoảng sợ, ôm vào trong lòng, bàn tay to vỗ về lưng của : "Hinh Nhi, em rất tuyệt! Em làm rất khá!"


      Mà ở bên kia Lăng Thiếu Nghị vẫn chưa hết kinh ngạc, nghĩ tới chỉ trong hai giây ngắn ngủi, mọi thứ đều thay đổi.


      " có khả năng, có khả năng - -" lẩm bẩm , trong mắt chứa đựng vẻ tin. Bản thân tỉ mỉ bày ra màn như vậy, làm sao có thể bị hủy hoại trong khoảng thời gian ngắn như vậy?


      "Bộ dáng của mày bây giờ khiến tao quá thất vọng!"


      Lăng Thiếu Nghị ngước mắt tìm nơi vừa phát ra tiếng , ánh mắt kinh ngạc, phòng ngự của chống lại đôi con ngươi lạnh lẽo thấu xương của Lăng Thiếu Đường.


      Lăng Thiếu Đường buông Kỳ Hinh ra, mang theo hơi thở nguy hiểm, chậm rãi tới chỗ Lăng Thiếu Nghị, sau đó giơ tập văn kiện lên- - bên môi treo nụ cười tàn nhẫn nhất, rồi sau đó, chậm rãi mở văn kiện ra- -


      Lăng Thiếu Nghị muốn đứng dậy, cũng muốn dùng sức rít gào nhưng chữ cũng ra được, chỉ có thể trơ mắt nhìn động tác tiếp theo của Lăng Thiếu Đường.


      Lăng Thiếu Đường nhìn chằm chằm em trai mình, đáy mắt lạnh lẽo mang theo sắc bén, khiến người ta dám cử động!


      hề chớp mắt nhìn Lăng Thiếu Nghị, chậm rãi xé nát văn kiện trong tay - - chậm rãi, chậm rãi, giống như xé nát Lăng Thiếu Nghị! Là muốn khiêu chiến tính nhẫn nại của mình! Cuối cùng, bàn tay to buông lỏng, văn kiện như hài cốt như bông tuyết bay trong trung - -


      ". . ." Lăng Thiếu Nghị thể tin được việc xảy ra trước mắt, hét lên, rồi sau đó, như dùng toàn lực của bản thân cố gắng đứng lên - -


      "Mày- - uổng phí nhiều năm qua tao luôn cho mày cơ hội, thế nhưng mày lại bằng cầm thú dám nhúng chàm Hinh Nhi - -" Cùng với ánh mắt rét lạnh đầy sắc bén của Lăng Thiếu Đường là khẩu súng vô tình, nhắm lên trán Lăng Thiếu Nghị- -


      " - - Đường! Đừng như vậy - -" Kỳ Hinh thấy màn như vậy, lập tức thất thanh quát, ý bảo dừng lại.


      Ngay sau đó, cấp tốc đến bên cạnh Lăng Thiếu Đường, với giọng vô lực, tiều tụy: "Thiếu Nghị- - chưa xâm phạm đến em!"


      Lăng Thiếu Đường kinh ngạc, mà Lãnh Thiên Dục và hai người còn lại cũng kinh ngạc.


      Lúc này, Lăng Thiếu Nghị lấy lại ý thức của bản thân, cười ha ha, lập tức, mắt lạnh nhìn Lăng Thiếu Đường: "Cho dù mày có giết tao cũng làm nên chuyện gì - - "


      Lập tức, gian nan đứng dậy, nhìn vào mắt Lăng Thiếu Đường từng câu từng chữ: "Bên ngoài đều là người của tao, còn có, tao đặt trái boom, tùy lúc nó phát nổ lấy tính mạng của mày! khà khà -


      , cửa phòng bị mở ra - -


      Nhưng mà, lúc này cục diện bị Lăng Thiếu Đường khống chế, ngay tại lúc cửa phòng bị phá mở, chậm mà xảy ra nhanh - -


      Cung Quý Dương và Hoàng Phủ xoay người cái, bàn tay to vung lên, giống như tia chớp bắt giữ hai tên sát thủ, sau đó, cướp lấy súng trong tay bọn chúng - -


      "Thiếu Đường, bắt lấy- - "


      Lãnh Thiên Dục cũng sắc bén đánh ngã tên sát thủ, rồi ném súng cho Lăng Thiếu Đường.


      " Hinh Nhi, theo sát !"Lăng Thiếu Đường giữ chặt , đẩy ra phía sau, rồi bóp cò - - viên đạn được bắn ra là lúc, mặt đất bị nhiễm đỏ bởi máu của mấy tên sát thủ. Mà cũng nhân cơ hội này Lăng Thiếu Nghị cũng muốn trốn thoát, ai ngờ- -


      " nhanh vậy?"Cung Quý Dương ở trong mưa bom bão đạn tà ác tươi cười, lập tức, chặn đường trốn của Lăng Thiếu Nghị- -


      Lăng Thiếu Đường đưa Kỳ Hinh trốn vào góc tối ở trong phòng mật, ra lệnh: "Nhớ kỹ, ngàn vạn được ra!"


      Vừa rồi Kỳ Hinh bị màn dọa sợ choáng váng, liên tục lắc đầu: "Đường - - "


      " còn sống để trở lại gặp em!"Lăng Thiếu Đường hiểu Kỳ Hinh lo lắng cho mình, sau khi xong cấp tốc xông ra ngoài - -


      "Thiên Dục, Quý Dương, Ngạn Tước, chúng ta dẫn dụ bọn chúng rời , rời xa phòng - - "Lăng Thiếu Đường rống to tiếng, lập tức, xoay người cầm lấy súng tự động hướng ra phòng ngoài. Vài người lấy tốc độ nhanh nhất để chống đạn, chính vào lúc này, sát thủ ở bốn phiá trong phòng ốc nhiều đến nỗi nhìn hoa cả mắt. Trong lúc này, Lăng Thiếu Đường lại bắt đầu cảm thấy tràn ngập vẻ hưng phấn, máu tranh đoạt do trời sinh chậm rãi bốc lên, hung hăng giải quyết xong tên sát thủ rồi : " bao lâu chúng ta kề vai chiến đấu cùng nhau rồi hả ?"


      Cung Quý Dương nhướng mi, nụ cười môi càng khuyếch càng lớn: "Mười năm rồi !"


      Hoàng Phủ né tránh bắn phá của sát thủ, tao nhã đến cực điểm : "Vẫn nguyên tắc cũ?"


      Trong mắt Lãnh Thiên Dục xẹt qua vẻ mạnh mẽ, bên môi bật ra nụ cười khiến người ta cảm thấy nguy hiểm: "Nơi này có 30 tên sát thủ, trong vòng ba phút, ai giải quyết được nhiều tên sát thủ nhất, coi như người đó thắng!" còn chưa xong, ba người khác hừng hực khí thế sử dụng hết tuỵêt chiêu của bản thân. Bên trong phòng chỉ còn lại tiếng súng và tiếng đánh đập - -

    3. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      Chương 240: Địa ngục trần gian

      Lăng Thiếu Đường, Lãnh Thiên Dục, Cung Quý Dương và Hoàng Phủ Ngạn Tước, từ bốn người phải ở trong các tổ chức đứng đầu thế giới, được huấn luyện đặc biệt nghiêm khắc, bởi vậy, bọn họ thấy quen với sống và cái chết, thấy quen với mùi máu tươi.


      Lăng Thiếu Đường - - võ nghệ tinh thấu, có sở trường lợi dụng các loại vũ khí để đánh nhau, còn có thể " chiêu chế (ngự) địch", thông thạo các môn võ: Jeet Kune Do, Karate, có tính công kích mạnh, ngay cả các sát thủ bên trong tổ chức mafia cũng gần như thắng nổi .


      Lãnh Thiên Dục - - do và Lăng Thiếu Đường là đồng môn (bạn cùng học thầy), bởi vậy, võ nghệ của hai người tương tự nhau, chỉ có đúng điều bất đồng, lực công kích và lực phòng ngự của đều rất dũng mãnh, ngoại trừ thông thạo môn võ Judo, Jeet Kune Do, còn thông thạo kungfu Trung Quốc.


      Hoàng Phủ Ngạn Tước - - trời sinh là chuyên gia tài chính, sống nhàn hạ, tao nhã như vương tử, ngoại trừ bản lĩnh đánh nhau quyết liệt, còn có thể dùng các loại vật biến thành phi đao, hơn nữa bách phát bách trúng, cực nhanh làm người ta "sét đánh kịp bưng tai".


      Còn Cung Quý Dương cần , ngoại trừ bỏ tinh thông võ thuật, có thể chế tạo ra các loại máy móc, súng ống, đạn dược, được coi là thiên tài sáng chế, "bậc thầy phá nổ" và giỏi lái nhiều loại xe và máy móc khác.


      Mà lúc này, bốn người đều ở trong mưa bom bão đạn tranh thủ dùng ba phút để đánh cuộc.


      Đám sát thủ này đều chuẩn bị từ trước, súng tay bọn chúng cũng phải hạng vừa. Lúc mấy tên sát thủ nhắm vào Lăng Thiếu Đường, Lăng Thiếu Đường nhanh chóng lắc mình, né tránh súng tự động tay bọn chúng, rút đai lưng của tên sát thủ, ngay sau đó, nâng cánh tay lên, trong nháy mắt đai lưng biến thành vũ khí chiến đấu. Chỉ nghe thấy tiếng "bốp bốp - -", dây lưng mang theo sức mạnh, điên cuồng hạ gục những tên sát thủ cầm súng . Vài tên sát thủ còn khóc thét lên, Lăng Thiếu Đường xoay người cầm vũ khí lên, lúc đó bọn chúng còn chưa kịp nhìn thấy hình ảnh tử thần mỉm cười với mình, mất mạng rồi!


      Mà ở bên chỗ Cung Quý Dương còn náo nhiệt hơn, theo tiếng súng vang lên, những viên đạn điên cuồng, cấp tốc bắn về phía Cung Quý Dương, rất may phản ứng rất nhanh, bình tĩnh né tránh những viên đạn, sau đó khoé môi hơi nhếch lên, cầm súng tay, nhắm chuẩn xác, bỗng chốc giải quyết xong mấy tên sát thủ.


      chỗ khác, để ngăn ngừa bão đạn, khi mỗi tên sát thủ tiến lại gần, Lãnh Thiên Dục mạnh mẽ nắm lấy tay tên đó, tay dùng lực rất lớn, kết liễu tính mạng của tên đó, lập tức, súng tên tay tên sát thủ rơi xuống, nhanh chóng đón lấy, rồi bắt đầu bắn phá, từng tiếng kêu gào, người đứng trước mặt thi thể.


      Ở góc tây nam Hoàng Phủ dùng cúc áo thuỷ tinh làm phi tiêu, cực kỳ nhanh gọn giải quyết xong mấy tên sát thủ, sau đó tao nhã cười, vẫy tay với tên sát thủ cầm súng, chỗ đúng vừa vặn là chỗ lúc nãy Lăng Thiếu Nghị ném con dao găm, con dao sắc bén, sáng chói cắm vào yết hầu của tên sát thủ, tên sát thủ còn chưa kịp kêu lên hít vào hơi, trước khi ngã xuống đất, tên đó

      nhìn thấy Hoàng Phủ cười lạnh lùng.


      Chỉ trong đúng ba phút, nhiều ít! Cả căn phòng bị máu tươi nhuộm đỏ, nơi này như là địa ngục trần gian, xung quanh đều là thi thể bọn sát thủ!


      Bốn người đàn ông chậm rãi ra phía trước, ném vũ khó trong tay xuống đất...


      Áo sơmi của bốn người bọn họ đều bị nhuộm đỏ, nhất là Lăng Thiếu Đường.


      thô lỗ cởi áo sơmi dính đầy máu ném xuống dưới đất, lộ ra tinh da thịt màu đồng, lồng ngực rắn chắc. Giờ phút này bốn người bọn họ hoàn toàn thoát khỏi thế giới văn minh, khoác áo nhân vật thét gió mà , giống như con quái vật tái sinh từ “chiến tranh ma”, đến nơi nào, nơi đó đều bị máu tươi nhuộm đỏ. Ánh mắt của bọn họ, tràn ngập vẻ tà ác, thuộc về con người. Thời gian cứ trôi, bốn người bọn họ vẫn như bốn con quỷ khát máu, họ lại nhớ tới những ngày ở trong tổ chức, cho đến khi... “Đường....” Giọng mềm mại mang theo sốt ruột của Kỳ Hinh vang lên phá vỡ gian yên tĩnh, cũng xua mùi hương của ma quỷ.


      Kỳ Hinh mặc áo cưới màu trắng nhìn những thi thể mặt đất, sợ hãi càng tăng lên gấp bội, nơi này là trần gian (xã hội loài người) sao? nghĩ mình ở trong địa ngục!


      Ngay sau đó, bị cơ thể ấm áp mang theo mùi máu tươi ôm vào trong lòng, tiếng trầm thấp vang lên đỉnh đầu, cố gắng trấn an Kỳ Hinh: “Hinh Nhi, tất cả kết thúc, phải sợ!”


      Kỳ Hinh run rẩy, đây là lần đầu tiên... lần đầu tiên nhìn thấy nhiều người chết như vậy! Mà người giết những người này, chính là người đàn ông mình mến, còn có, ba người bạn tốt của nữa! Nghĩ đến đây, Kỳ Hinh cảm thấy kinh hãi... bọn họ... bọn họ giết người đền mạng sao? Kỳ Hinh khiếp sợ đến nỗi ra tiếng.


      “Hinh Nhi...” Lăng Thiếu Đường nhàng trấn an, đau lòng, biết sợ hãi. Từ bốn người bọn họ quá quen thuộc với những xác chết, nhìn nhiều cũng quen, nhưng Kỳ Hinh lại khác, đơn thuần, lương thiện, làm sao có thể chịu đựng được khi nhìn thấy cảnh tượng này đây?


      Nghe được tiếng quen thuộc của Lăng Thiếu Đường, Kỳ Hinh ngẩng đầu: “Đường, có làm sao ?” Ánh mắt tràn ngập vẻ sốt ruột, giọng cũng tràn ngập vẻ thân thiết, tuy rằng, sợ hãi, nhưng hiểu , nếu hôm nay những người này chết, như vậy, người nằm ở đây có thể là Lăng Thiếu Đường hoặc cả bốn người bọn họ!


      Lăng Thiếu Đường nhìn vẻ mặt đầy quan tâm của Kỳ Hinh, ra vẻ uất ức: “ sao, còn sống để gặp em!”


      Kỳ Hinh ôm Lăng Thiếu Đường chặt, khóc thành tiếng, run rẩy trốn ở trong lòng , cũng phát hai mắt lên tia sáng kỳ dị, cũng chú ý đến hai tay cứng ngắc của khoát lên phía sau lưng ...


      Niềm vui vì giết được nhiều người vẫn còn đọng lại trong đầu chưa kịp bay hơi, nhưng khi những giọt nước mắt của thấm ướt lồng ngực , nó như cơn mưa mát mẻ, nháy mắt dập tắt sát ý (ý định giết người) còn đọng lại trong mắt .


      “Thực xin lỗi, hôm nay là hôn lễ của chúng ta mà lại khiến em phải hoảng sợ như vậy!”


      Lăng Thiếu Đường áy náy câu, lập tức, bàn tay to nhàng nắm lấy phần áo cưới bị xé rách của , bất đắc dĩ cười : “Xem ra còn phải làm phiền Ve-ra lần nữa rồi!”


      Kỳ Hinh nghẹn ngào : “Chỉ cần chú rể là , cho dù có áo cưới để mặc em cũng rất hạnh phúc!”


      “Hinh Nhi ngốc!” Lăng Thiếu Đường đau lòng hôn lên trán .


      “Thiếu Đường, tớ muốn mang tên này !” Lãnh Thiên Dục cao giọng , ngay sau đó, Lăng Thiếu Nghị bị ném tới trước mặt Lăng Thiếu Đường. Lúc này Lăng Thiếu Nghị hôn mê, vừa mới bị Cung Quý Đường đánh bất tỉnh.


      Kỳ Hinh dán sát vào trong ngực Lăng Thiếu Đường, trong mắt lên vẻ kinh hãi, Lãnh Thiên Dục muốn mang ?


      Lăng Thiếu Đường nhìn Lăng Thiếu Nghị, trong mắt lên vẻ phức tạp, lát sau, trầm thấp mở miệng : “Thiên Dục, dù sao nó cũng là em trai tớ, coi như tớ nợ cậu ân tình, giao nó cho cục điều tra quốc tế xử lý!” tức giận vì những việc Lăng Thiếu Nghị làm, nhưng cũng thể trơ mắt nhìn bị Lãnh Thiên Dục mang , biết Thiếu Nghị khiến người trong tổ chức mafia tức giận, cũng biết chỉ cần Thiên Dục nhúng tay vào chuyện này, Thiếu Nghị chắc chắn phải chết, cho nên, tình nguyện giao Thiếu Nghị cho cục điều tra, cũng muốn nhìn chết!


      Lãnh Thiên Dục lên phía trước, nhìn Lăng Thiếu Đường bằng ánh mắt lạnh như băng, gằn từng tiếng hỏi: “Đây là quyết định cuối cùng của cậu?”


      sai, Thiên Dục, tha cho lần!” Lăng Thiếu Đường đón nhận ánh mắt lạnh lùng của Lãnh Thiên Dục, kiên định .


      Lãnh Thiên Dục nghe xong, nhíu chặt mày, mở miệng lần nữa hỏi: “Vì , cậu muốn tớ phá vỡ quy tắc?”

    4. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      Chương 241: Hôn lễ xa hoa hoành tráng nhất (1)


      Edit: Tiểu Huyền + Meo Miu Ciu

      Beta: Meo Miu Ciu


      Hôn lễ hoãn lại ngày, trong chính ngày đấy, lại khiến cho nhà thiết kế áo cưới quốc tế Vera vội vàng như muốn Nhảy lầu rồi. dùng thời gian ngày đêm, bị Lăng Thiếu Đường ép buộc phải thiết kế ra áo cưới giống hệt như cũ, tất cả kim cương áo cưới đều do Lăng Thiếu Đường cố ý vân chuyển bằng máy bay. Dường như đây là nhiệm vụ bất khả thi, vì thế Ve-ra nhờ 100 nhà thiết kế đỉnh cao cùng hợp tác. Khi bình minh dần ló, cũng là lúc Kỳ Hinh khoác lên mình bộ áo cưới.


      Áo cưới màu trắng được thiết kế bằng loại vải đắt tiền với các hạt ngọc trai màu trắng, đồ trang sức dùng màu đỏ sẫm của hoa hồng cùng với tơ bạc xuyên thạch , váy dài bốn mét, khăn voan đội đầu dài đến năm mét, vẻ đẹp kinh diễm của nó làm đau mắt Kỳ Hinh.


      “Ve-ra, cảm ơn . . . Vất vả cho rồi!” Kỳ Hinh nhìn thấy mệt mỏi khuôn mặt Ve-ra, trong lòng vô cùng áy náy.


      Ve-ra cười : “ có biện pháp, ai bảo chồng quá bá đạo như thế, may mà tôi phải nhân viên dưới tay ta, nếu ông chủ hung ác như vậy chắc tôi sinh ra chứng uất ức!”


      Kỳ Hinh che miệng cười khẽ. Đúng lúc này, Lăng Thiếu Đường mặc lễ phục màu trắng bước vào phòng nghỉ, khi nhìn thấy Hinh Nhi xinh đẹp y như thiên sứ, mỉm cười hạnh phúc thay cho nét lạnh lùng. Toàn thân là lễ phục trắng, tôn lên dáng người thon dài cao lớn, vẻ bề ngoài càng thêm hoàn mỹ.


      “Đường - -“ Kỳ Hinh thấy , vui mừng kéo váy đến trước mặt .


      “Có mệt hay ?” Trong giọng trầm thấp của Lăng Thiếu Đường chan chứa cưng chiều, bàn tay vuốt mái tóc .


      Kỳ Hinh mỉm cười lắc đầu, nhanh chóng đáp: “Đúng rồi, chuyện ngày hôm qua, bố mẹ biết ?”


      “Yên tâm , sau khi bọn họ nghe giải thích, yên tâm tới đây rồi!” Lăng Thiếu Đường mỉm cười .


      Kỳ Hinh khẽ gật đầu, sau đó đôi mắt xao động cùng sầu lo: “Đường, Thiếu Nghị… ta thế nào?”


      Lăng Thiếu Đường nghe xong, ý cười trong mắt dần tan biến: “Hinh nhi, muốn nhắc tới người này!”


      “Vậy có nghĩ tới Tiểu Phong ? tại nó chờ Thiếu Nghị cứu mạng!” Kỳ Hinh biết Lăng Thiếu Đường có vẻ hơi hờn giận nhưng vẫn lo lắng .


      “Cùng lắm tăng giải thưởng lên!” Lăng Thiếu Đường sốt ruột .


      Kỳ Hinh khẽ thở dài, lắc đầu: “Đường, ra khi tăng giải thưởng lên 2 triệu đô la, trong lòng cực kì tình hình giờ, người có tủy phù hợp, nhóm máu cũng giống chỉ có Lăng Thiếu Nghị mà thôi!”


      Lăng Thiếu Đường gì, chỉ nhíu chặt mày.


      Kỳ Hinh vươn tay khẽ vuốt gương mặt cương nghị của Lăng Thiếu Đường, dịu dàng : “Đường, Thiếu Nghị chỉ bị hận thù che mờ hai mắt thôi, vẫn còn có thể cứu ta - - dù sao ta làm hại em và cục cưng!” Có lẽ Kỳ Hinh mãi mãi quên được việc ngày hôm qua, khi Lăng Thiếu Nghị kéo áo cưới của , cơ thể cao lớn đè xuống, tuyệt vọng, trong phút chốc, nước mắt cơ rơi, chứa bất lực và đau đớn tuyệt vọng nhất. Ai ngờ, Lăng Thiếu Nghị ngừng lại ở thời khắc quan trọng, nghe thấy Lăng Thiếu Nghị hít hơi, ngay sau đó ngón tay thon dài khẽ lau những giọt nước mắt mặt .


      Bên tai nghe thấy tiếng Lăng Thiếu Nghị khẽ câu: “Rất xin lỗi!”


      Lúc đó Kỳ Hinh kinh ngạc mở to hai mắt, Lăng Thiếu Nghị liền rời khỏi cơ thể , tay nắm chặt thành quả đấm, đấm mạnh lên tường - -


      Lăng Thiếu Đường nghe Kỳ Hinh kể lại, nhanh chóng ôm chặt vào ngực, lúc lâu sau gì - -


      Hôn lễ của Lăng Thiếu Đường và Kỳ Hinh có thể coi là tráng lệ nhất, xa hoa nhất! Vì sợ lại diễn ra chuyện ngoài ý muốn, tất cả quá trình trang điểm cho Kỳ Hinh đều có Lăng Thiếu Đường hỗ trợ, khi bước ra từ phòng nghỉ, nhất thời sợ ngây người, ra trước mắt là con đường “màu đỏ” dài vô tận.


      Cái gọi là con đường màu đỏ, được tại nên hoàn toàn từ cánh hoa hồng, đồ trang sức còn lại là vàng 24k tạo thành, liên kết với nhau - -


      Khi Kỳ Hinh dọc con đường này, lập tức kinh ngạc, phía cuối con đường là 20 chiếc trực thăng! Chỉ thấy 20 trực thăng tự động xếp thành hàng bầu trời, cùng nâng lên vật to như vậy dường như khiến mọi người cứng lưỡi “Giáo đường trời” ! Lăng Thiếu Đường tái lại toàn bộ nhà thờ St.Peter chút sai sót!


      “Đường….” Kỳ hinh kinh ngạc, nếu có bàn tay Lăng Thiếu Đường đỡ đằng sau cơ thể, bị dọa ngất từ lâu.


      “Hinh nhi, ngàn lần đừng ngất, bởi vì vào hôm nay, sắp có 2000 vị khách quý cao quý nhất thế giới đưa lên chúc phúc vì em, hơn ba vạn phóng viên đến từ hơn 60 quốc gia tập trung, còn có - - “ Lăng Thiếu Đường cố ý dừng chút.


      “Còn có….Cái gì nữa?” Kỳ Hinh cảm thấy chân mình mềm nhũn rồi.


      Lăng Thiếu Đường cười gian tà, thầm bên tai : “100 triệu người thông qua truyền hình trực tiếp chứng kiến toàn bộ quá trình hôn lễ.”


      Kỳ Hinh nghe xong câu này, thiếu chút nữa ngất !

    5. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      Chương 242: Hôn lễ xa hoa hoành tráng nhất (2)

      Edit: Tiểu Huyền


      Beta: Miu


      Xe ngựa như mộng ảo gói trọn trong tuyết trắng lãng mạn, đưa đôi vợ chồng mới cưới Lăng Thiếu Đường và Kỳ Hinh chậm rãi tiến về "Giáo đường trời" từ quảng trường nhà thờ St.Peter!


      Thảm tuyết trắng kéo dài từ Giáo đường trời đến phía trước xe ngựa, bởi vì khoảng cách như vậy, Kỳ Hinh tưởng như đường bằng. Theo mỗi bước chân của Lăng Thiếu Đường và Kỳ Hinh, thảm trắng dần thu lại, ngay khi hai người hoàn toàn bước lên trực thăng, thảm trắng cũng biến mất thấy nữa!


      Màu đỏ của mấy vạn hoa hồng phủ hết


      chỗ này, nơi đây có diện tích gần bằng cung điện Versailles, lúc Kỳ Hinh đứng ở chỗ giữa chỗ đó, cảm thấy mình đứng giữa nhà thờ St. Peter.


      Ở đây là nhà thờ hùng vĩ với cánh cửa hình vòm, có chính điện thiêng liêng, và là đại sảnh chính sặc sỡ đầy màu sắc, ở các cửa sổ lớn, mặt kính thủy tinh là hình chim bồ câu biểu tượng cho Đức Thánh Linh giáng lâm, sải cánh dài lên đến 1.5 mét. Xu hướng thiết kế tương tự như kết cấu của cây thánh giá, đầy ý nghĩa thiêng liêng. Ở chính giữa trung tâm có nóc nhà hình vòm to lớn giống hệt như ở nhà thờ St. Peter đât là kiệt tác của Michelangelo, cấu tạo hai tầng, trong sáng ngoài tối.


      Kỳ Hinh hít hơi dài, dường như ánh mắt ngưng lại, lòng khẩn trương - -


      "Thích nơi này sao?" Lăng Thiếu Đường khẽ hỏi bên tai .


      "Vì điều gì..." Kỳ Hinh thầm, cứ ngỡ rằng buổi hôn lễ này được cử hành tại nhà thở St. Peter, nghĩ rằng Lăng Thiếu Đường khác người "di chuyển" giáo đường lên trời!


      "Đây là giáo đường trời do tỉ mỉ chuẩn vị vì , bởi muốn cho em biết, từ giờ phút này, là người đàn ông của em, là - - Thượng Đế của em!" Trong mắt Lăng Thiếu Đường mang theo chắc chắn và tự tin, giọng điệu vô cùng điên cuồng và ngang ngược, lại vì thương nhất.


      Kỳ Hinh cảm động, hôm nay là khó quên nhất đối với .


      20 trực thăng bay lên bầu trời, bây từ bờ biển, mãi đến khi - -


      Dừng lại chiếc hàng mẫu hạm (tàu sân bay) - -


      "Đường, đây là..." Kỳ Hinh lại càng kinh ngạc nhìn về phía người đàn ông mỉm cười bên cạnh mình! Trời ạ, Hàng Mẫu Hạm! !


      Lăng Thiếu Đường từ từ ôm chặt eo , giọng : "Phía dưới là những vị khách quý của và em đến chúc phúc, bọn họ ở trong chỗ này chứng kiến hôn lễ của chúng ta!"


      Kỳ Hinh kinh ngạc dùng tay che miệng, đề phòng mình hét thành tiếng.


      Khi giáo đường trời vang lên tiếng chuông, Kỳ Hinh, Lăng Thiếu Đường và số người quan trọng thảm trắng chậm rãi tiến vào giáo đường, hai bên ghế ngồi trong giáo đường, mọi người đều mỉm cười nhìn dâu chú rể này!


      Khi tiếng chuông vang lên, hoa đồng dẫn đường phía trước, Kỳ Chấn Đông - cha của Kỳ Hinh, nắm lấy tay con , chậm rãi bước vào giáo đường - -


      Ánh mặt trời theo cửa sổ hoa hồng của giáo đường chiếu xuống, kéo dài đến tận mui xe, mui xe cũng giống thế, đều được tạo nên từ gần 200 bậc thang bằng đá cẩm thạch, cha sứ trang nghiêm ngồi ngay ngắn tại ở mui xe, ông là cha xứ quyền uy nhất của nhà thớ St. Peter!


      Theo Kỳ Hinh bước 2000 mét để tới chính điện, khắp bầu trời rơi xuống cánh hoa hồng do trực thăng thả xuống, tất cả bậc thang được tạo bằng đá cẩm thạch tỏa ra hương thơm, mà Lăng Thiếu Đường đứng ở chỗ khác trong chính điện, chứa nụ cười, lặng lẽ chờ đợi Kỳ Hinh.


      Cả giáo đường vang vọng bài "Love - Songs - Feast", bài hát này tượng trưng cho tình trải qua gian khổ cuối cùng đạt được ước mơ hoàn mỹ và chúc mừng hôn lễ, thiêng liêng mà cũng nhàng.


      Kỳ Hinh được Kỳ Chấn Đông dắt tay, mang theo vẻ đẹp từ mấy đời trước dần hướng về người đàn ông cao lớn kia.


      hề chớp mắt chăm chú nhìn người đàn ông cười, cùng với tiếng của thánh, Kỳ Hinh tiến từng bước về phía trước, bạn bè hai bên dồn dập đứng dậy, chúc phúc dâu chú rể. Kỳ Hinh nghẹn lời, trong lòng vô cùng xúc động, kìm được nhớ lại từng khoảnh khắc mình và Lăng Thiếu Đường quen biết rồi tìm hiểu nhau rồi nhau thêm lần nữa, từng hình ảnh lên cùng với đoạn nhạc du dương trong giáo đường, mới chính thức nhận ra, con đường tình của và Lăng Thiếu Đường có rất nhiều chông gai khó khăn.


      Gió, khẽ thôi qua, mang theo mùi hương hạnh phúc nhất, đưa Kỳ Hinh đưa đến trước mặt Lang Thiếu Đường.


      bàn tay to kiên định vươn ra trước Kỳ Hinh - - dường như đường trí tuệ chạy qua toàn bộ bàn tay!


      Kỳ Chấn Đông khẽ đặt tay Kỳ Hinh vào trong bàn tay to của Lăng Thiếu Đường, giọng câu: "Hinh Nhi phải giao cho con rồi!"


      Lăng Thiếu Đường khẽ cúi người, lễ độ cung kính : "Vâng, bố!"


      Khi ngẩng đầu lên, đôi mắt sâu xa mà lại dạt dào tình cảm, bên trong tồn tại lưu luyến và cưng chiều Kỳ Hinh chân nhất.


      Tay Kỳ Hinh hơi run, giờ phút này xinh đẹp giống như thiên sứ.


      Lăng Thiếu Đường cười, nắm chặt bàn tay bé của Kỳ Hinh, hai người từ từ bước bậc thang...


      Cha sứ trang trọng, mặc bộ quần áo màu trắng, đứng trước nhà thờ đầy hoa trắng tinh khiết, yên lặng đợi dâu chú rể bước tới, hiền hậu và yên lặng chúc phúc!


      Lăng Thiếu Đường dắt tay Kỳ Hinh đến trước cha sứ, thân hình cao lớn rắn rỏi và dáng người nhắn mềm yếu tạo nên hình ảnh hòa hợp, càng nhìn càng thấy xứng đôi.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :