1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Vợ Yêu Xinh Đẹp Của Tổng Giám Đốc Tàn Ác - Ân Tầm (Hồi 13 c226)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Hồi 13: Nghẹn lời

      Chương 223: Tiểu Phong bị bệnh (2)

      Nước mắt An Vũ Ân chảy ra, ta gật đầu, giọng nghẹn ngào:

      "Thiếu Đường, em nghĩ Tiểu Phong mắc bệnh này, hai ngày trước nó phát sốt, lúc đó em cho rằng nó còn nên dễ bị cảm lạnh, uống thuốc khỏe lại thôi. Nhưng hôm nay Tiểu Phong đột nhiên bị chảy máu mũi, lúc em giúp nó cầm máu mới phát ra chỉ có mũi mà các bộ phận khác cũng bị chảy máu, khoang miệng và lợi toàn là máu, vì thế em vội vàng đưa nó đến đây, ai ngờ - Tiểu Phong nó - "

      Hai tay ta phủ cửa kính, nhìn Tiểu Phong khóc rống trong phòng bệnh.

      Trái tim Kỳ Hinh cũng rất đau, đứa tái nhợt, vô lực nằm ở kia là Tiểu Phong sao? Bỗng nhiên nhớ tới giọng non nớt của Tiểu Phong lúc gọi mình là chị.

      lúc này, bác sĩ tới chỗ bọn họ: "Xin hỏi tiểu thư An, người nhà của bệnh nhân đến đủ chưa?"

      An Vũ Ân nnhìn Lăng Thiếu Đường và Kỳ Hinh, hơi mất tự nhiên, dù sao ta cũng từng có chủ ý hại chết đứa bé trong bụng Kỳ Hinh, ta nhàng : "Thiếu Đường, Tiểu Phong gặp chuyện may, em biết nên tìm ai, cho nên mới gọi điện thoại cho - "

      Lăng Thiếu Đường giơ tay lên ngắt lời An Vũ Ân, xoay người nhìn bác sĩ, giọng điệu quyết đoán : "Rốt cụôc Tiểu Phong bị bệnh gì? Phải dùng phương thức trị liệu nào?"

      Ông ta vốn là bác sĩ có tiếng, hơn nữa bệnh viện này là bệnh viện dành cho quý tộc, dĩ nhiên ông ta bíêt đây là tổng giám đốc tập đoàn quốc tế Lăng thị - Lăng Thiếu Đường, nên ông ta cũng hơi khẩn trương.

      "À, hóa ra là Lăng tiên sinh, mời ba vị đến văn phòng của tôi chuyện!" Bác sĩ vội vàng .

      Sau khi ngồi vào chỗ của mình, Lăng Thiếu Đường hắng giọng : "Bác sĩ, ông có thể nhanh lên chút!"

      "Vâng, là thế này!" Bác sĩ vội vàng xếp giấy tờ, : "Là như vậy, Lăng tiên sinh, về bệnh tình của cậu bé chúng tôi chuẩn đoán chính xác, thông qua các triệu chứng lâm sàng kèm theo việc bệnh nhân chảy nhiều máu, chúng tôi xác định bệnh nhân mắc bệnh bạch đầu tủy xương mãn tính!"

      Lăng Thiếu Đường ngẩn ra, mày kiếm nhíu chặt.

      Bác sĩ nhìn mọi người, than - tiếp tục :" Đây là loại bệnh khó chữa, bởi vì khi bệnh tình phát triển có cách khống chế. Thông thường các bệnh nhân mắc bệnh này chỉ có thể sống sót trong vòng bốn năm!"

      " ! Bác sĩ, cầu xin ông nghĩ biện pháp, tôi thể trơ mắt nhìn con tôi chết được!" An Vũ Ân khống chế được đứng dậy, nắm chặt ống tay áo của bác sĩ, chảy nước mắt .

      " Tiểu thư An, trước hết nên bình tĩnh, nghe bác sĩ hết , có được ?" Kỳ Hinh thấy bộ dạng của An Vũ Ân như vậy, dần nổi lên lòng cảm thông, an ủi An Vũ Ân .

      ta từng giở trò với , nhưng dù sao tình cảm bố mẹ dành cho con là thứ tình cảm thiên liên nhất, làm sao Kỳ Hinh có thể thờ ơ được chứ?

      An Vũ Ân lớn tiếng :" bảo tôi bình tĩnh thế nào? Tiểu Phong mất mạng đấy, tôi có thể bình tĩnh được sao?" ta phẫn nộ nhìn Kỳ Hinh.

      " Vũ Ân! Đủ rồi, em cãi lộn như vậy có thể cứu được Tiểu Phong sao? Ngồi xuống nghe bác sĩ hết !" Lăng Thiếu Đường quát tiếng chói tai, trực tiếp ngăn lại cảm xúc điên cuồng của An Vũ Ân.

      Sau đó, Lăng Thiếu Đường xoay người về phía bác sĩ, trực tiếp hỏi:" Bác sĩ, ông tiếp tục !"

      Bác sĩ gật đầu :" Những người mắc bệnh này phải sau vài năm mới xuất triệu chứng khác thường, nếu ăn Interferon có thể còn kéo dài được tuổi thọ . Nhưng quan trọng là làm thế nào để ngăn cản bệnh này phát triển thành bệnh bạch cầu cấp tính. Do đó, cách hữu hiệu nhất là cấy ghép tủy xương!"

      Lăng Thiếu Đường gật đầu, lập tức :" Cách cấy ghép nào hợp với Tiểu Phong?"

      Bác sĩ đáp:" nay có hai cách cấy ghép tủy xương. là ABMT, cụ thể là tự mình cấy ghép tủy xương cho mình, có nghĩa là dùng chính tủy của họ, cần sử dụng tủy của người khác, hơn nữa mắc GVHD ( là bệnh mô ghép chống vật chủ), đó là phụ pháp phẫu thuật tốt nhất, nhưng sau khi kiểm tra Lăng Phong phù hợp với cách này!"

      " Vậy phải dùng phương pháp nào? " Kỳ Hinh vội vàng hỏi .

      " Chỉ có thể dùng cách thứ hai là cấy ghép tủy xương đồng loại, trong đó có cầu HLA ( hệ thống kháng nguyên bạch cầu người) của bệnh nhân phù hợp với các chị em cho tủy. Cũng có thể cấy tủy với số cực ít người có quan hệ huyết thống với mình , hoặc là các thành viên trong gia đình nhủ bố mẹ và con ghép tủy. Tuy nhiên, loại tủy xương này cực kỳ hiếm, bởi vì để tìm các tủy xương HLA giống với người cần tủy rất khó khăn, chỉ có khoảng phần vạn."

      Lăng Thiếu Đường trầm tư, giống như nghĩ đến cái gì đó.

      " Bác sĩ -" An Vũ Ân đột nhiên :" Tôi có thể cấy ghép tủy cho con trai tôi!"

      Bác sĩ nhìn An Vũ Ân , lắc đầu :" Xin lỗi tiểu thư An, vừa rồi chúng tôi xét nghiệm máu của , máu của và máu của bệnh nhân phù hợp."

      An Vũ Ân nghe xong, sắc mặt trở nên đau thương.

      Bác sĩ nhìn Lăng Thiếu Đường, de dặt cẩn trọng hỏi:" Lăng tiên sinh, xin hỏi, người bệnh và ngài - có quan hệ thân thích sao?"

      Lăng Thiếu Đường gì, chỉ nhìn An Vũ Ân, sau đó với bác sĩ:" Bác sĩ, bây giờ lập tức xét nghiệm máu của tôi!"

      " À, tốt rồi!" Bác sĩ nghe xong, lập tức cầm điện thoại lên, tiến hành công tác sắp xếp.

      " Đường - " Kỳ Hinh thân thiết nhìn , Lăng Thiếu Đường , muốn gì lại thôi.

      Lăng Thiếu Đường khẽ mỉm cười, vỗ lên bàn tay bé của Kỳ Hinh.

      Còn khuôn mặt An Vũ Ân nhợt nhạt, run rẩy vì chút cảm kích .

      Bác sĩ sắp xếp xong mọi chuyện, liền với Lăng Thiếu Đường: " Đúng rồi, Lăng tiên sinh, trước tiên tôi muốn với ngài về các trình tự cấy ghép tủy xương và những việc phát sinh ngoài ý muốn. Tiến hành cấy ghép tủy xương phải thông qua các quá trình chuẩn bị, phẫu thuật và phục hồi. Chúng tôi bắt đầu kiểm soát các tế bào ung thư trong máu của bệnh nhân( bệnh máu trắng), dùng máy móc để tách các tế bào ung thư trong máu ra, sau đó mới có thể thực phẫu thuật phục hồi, là thời gian nguy hiểm nhất. Tủy xương mới được cấy ghép vào chưa có khả năng sản sinh ra bạch cầu, vào bất cứ lúc nào bệnh nhân cũng có thể nhiễm trùng và tử vong. Phải từ 2 đến 6 tuần tủy mới được cấy ghép mới bắt đầu sản sinh có hiệu quả các tế bào máu. Như vậy, loại phẫu thuật này ngoài chi phí rất lớn, rủi ro cũng rất lớn!"

      Thân mình ngang tàn của Lăng Thiếu Đường ngồi ghế bỗng đứng bật dậy, bàn tay to nhanh chóng chống ở cạnh góc bàn, giọng có chút sợ hãi: " Mặc kệ viện phí là trăm vạn hay mấy ngàn vạn, tôi cũng muốn ông cam đoan - đứa này sống!"

      Nhất thời, bác sĩ bị dọa sợ chảy mồ hôi lạnh.

      •••••••
      Last edited: 30/5/15
      dunggg thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Last edited: 10/6/15
      dunggg thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Hồi 13: Nghẹn lời

      Chương 224: Kiểm tra HLA - DR

      Các bác sĩ chuẩn bị công tác xét nghiệm máu, bởi vì Lăng Thiếu Đường , phải lập tức xét nghiệm máu, vì dù sao ngày cử hành hôn lễ với Kỳ Hinh càng ngày càng gần rồi.

      Kỳ thực toàn bộ quá trình xét nghiệm phải mất ba ngày, nhưng Lăng Thiếu Đường cứ cầu, bắt ép bác sĩ làm trong ngày nên các bác sĩ thể tăng ca làm thêm giờ được.

      "Lăng tiên sinh, tất cả đều được chuẩn bị tốt , đầu tiên chúng tôi phải lấy máu của ngài để tiến hành xét nghiệm." Bác sĩ với Lăng Thiếu Đường.

      Lăng Thiếu Đường gật đầu, đứng dậy chuẩn bị rút máu xét nghiệm.

      "Đường..." Kỳ Hinh cũng khẩn trương đứng dậy, giọng gọi tên của .

      Chẳng phải muốn ngăn cản , bởi vì biết khi quyết định làm điều gì dễ dàng thay đổi. Nhưng mà vẫn rất lo lắng.

      Lăng Thiếu Đường xoay người, nhìn thấy ánh mắt lo lắng của Kỳ Hinh, mỉm cười: " Ngoan ngoãn ngồi đây chờ !"

      Kỳ Hinh khẩn trương gật đầu.

      Trong phòng chỉ còn lại hai người là và An Vũ Ân.

      " Nhất định cho rằng tôi rất ích kỷ!" Đột nhiên An Vũ Ân chuyện, khuôn mặt tiều tụy, mỏi mệt.

      Thân thể Kỳ Hinh nao nao, lập tức mở miệng : " Tất cả là do Đường tự nguyện, hơn nữa tôi cũng muốn nhìn thấy Tiểu Phong gặp nguy hiểm."

      Ân Vũ Ân nhìn Kỳ Hinh, cảm xúc phức tạp : " Hôm đó tôi bỏ thuốc hại em bé trong bụng ! - hận tôi sao?"

      Kỳ Hinh đứng dậy, chậm rãi đến cửa sổ, từ cao nhìn xuống các bệnh nhân tản bộ, có người già, có trẻ em, có cười vưu, cũng có đau buồn.

      " Tiểu thư An, tôi có thể hiểu được cái gì là tâm tư của phụ nữ khi , nhưng chính cái gọi là ' cách mù quáng ' thay đổi rất nhiều thứ. Về phần Đường, ấy có quyết định như thế nào tôi cũng tôn trọng quyết định đó !"

      Ánh mặt trời chiếu rọi lên người Kỳ Hinh, khiến càng thêm xinh đẹp, cao quý.

      An Vũ Ân còn muốn cái gì đó, Lăng Thiếu Đường và bác sĩ bước vào phòng.

      " Đường, sao rồi?" Kỳ Hinh bước lên phía trước hỏi.

      An Vũ Ân cũng khẩn trương đứng dậy.

      Lăng Thiếu Đường nhìn bác sĩ.

      Bác sĩ : " Trải qua bước phối hình đầu tiên, Lăng tiên sinh và bnạ Tiểu Phong có HLA-AB giống nhau, lát nữa chúng tôi lập tức tiến hành thử máu. Lần này, phân tích, kiểm tra, xoá bỏ HLA-DR. Lăng tiên sinh, mời ngài ngồi ở đây chờ lát."

      Lăng Thiếu Đường gật gật đầu.

      Kỳ Hinh nghe bác sĩ vậy, trái tim giống như con bướm lơ lửng trung rồi đột nhiên rơi xuống, Đường và Tiểu Phong có HLA-AB giống nhau, có nghĩa là Tiểu Phong là con trai của Đường. Tâm tình phức tạp cực kỳ, tuy rằng sớm biết quan hệ của Tiểu Phong và , nhưng ít nhất vẫn ôm vọng tưởng đó phải là .

      Lăng Thiếu Đường nhìn thấy được tâm nặng nề của Kỳ Hinh, bnà tay to nhàng kéo qua: " Kỳ Hinh, có phải em trách ?"

      Kỳ Hinh liếc mắt cái, nhìn đôi con ngươi đen thâm thúy của , khẽ lắc đầu: " biết em như vậy, em chỉ lo lắng cho thân thể của ."

      " Hinh Nhi ngốc!" Đáy mắt Lăng Thiếu Đường dịu dàng lên ý cười , bàn tay to nhàng ôm vào trong lòng.

      An Vũ Ân nhìn màn diễn ra trước mắt, dĩ nhiên trong lòng dễ chịu, nhưng ta biết bản thân mình có khả năng chia rẽ hai người. Nhìn ánh mắt Lăng Thiếu Đường, ta biết được tình cảm đó xuất phát từ sâu trong đáy lòng , cho dù là năm đó, tình cảm Lăng Thiếu Đường dành cho ta cũng bao giờ sâu đậm nhủ vậy.

      " Thiếu Đường, cám ơn !" ta giọng mở miệng .

      Lăng Thiếu Đường xoay người, nhìn An Vũ Ân : " Tiểu Phong là người của nhà họ Lăng, làm vậy cũng là chuyện thường tình."

      Trong lòng An Vũ Ân hơi xót xa, ta cúi đầu gì.

      Thời gian trôi qua từng phút từng giây, suốt đem ba người đều ngủ. Thứ nhất là chờ kết quả kiểm tra, thứ hai là chờ Tiểu Phong tỉnh lại.

      " Hinh Nhi, nghe lời, em vào phòng dành cho khách quý nghỉ ngơi chút, có được ?" Lăng Thiếu Đường lo lắng cho thân thể của Kỳ Hinh, giọng .

      Kỳ Hinh lắc đầu, ru rú ở trong lòng : " Đường, để em và cục cưng ở đây với được ?"

      Bàn tay to của Lăng Thiếu Đường thương tiếc vỗ về lên làn tóc mềm mại của , biết Kỳ Hinh nghe mình khuyên, dù sao trong lòng rất khẩn trương làm sao ngủ yên được đây ?

      Vì thế than tiếng : " Được rồi, nếu thấy mệt nằm trong lòng ngủ nhé !"

      Kỳ Hinh nhàng gật đầu.

      Lăng Thiếu Đường ngẩng đầu nhìn An Vũ Ân, : " Vũ Ân, bác sĩ Tiểu Phong tỉnh lại nhanh thôi, cho nên em cần phải lo lắng như vậy!"

      An Vũ Ân nhìn khuôn mặt tuấn dật của Lăng Thiếu Đường, trong lòng đau xót, lập tức gật đầu.

      biết qua bao lâu, bây giờ là sáng sớm ngày hôm sau, ánh sáng mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ, nhàng chiếu vào phòng, rốt cuộc các bác sĩ kiểm tra xong, họ mang theo vẻ mặt mệt mỏi và thất vọng vào.

      Lăng Thiếu Đường, Kỳ Hinh và An Vũ Ân đồng thời đứng dậy, lại gần bác sĩ.

      " Bác sĩ, sao rồi?" An Vũ Ân khẩn trương hỏi.

      mặt bác sĩ lộ ra vẻ khó xử.

      Lăng Thiếu Đường chau mày lại, giọng trầm thấp, lạnh ngắt hỏi: " Kết quả kiểm tra như thế nào?"

      Bác sĩ lau mồ hôi lạnh trán: " Lăng tiên sinh, bước phối hình diễn ra rất thuận lợi, nhưng kém may mắn ở chỗ - nhóm máu của ngài và bệnh nhân giống nhau!"
      Last edited: 30/5/15
      dunggg thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Hồi 13: Nghẹn lời

      Hồi 13: Nghẹn lời

      Chương 225: Nhóm máu -Rh ( tính)

      "Nhóm máu giống nhau?" Lăng Thiếu Đường chau mày lại nhìn bác sĩ, .

      Kỳ Hinh cũng chăm chú nhìn bác sĩ, bọn họ đều thấy sắc mặt tái nhợt của An Vũ Ân.

      Bác sĩ tháo khẩu trang xuống, nhàng day huỵêt thái dương :

      "Trải qua nhiều lần kiểm tra và xét nghiệm, chúng tôi phát nhóm máu của Lăng tiên sinh giống với nhóm máu của bệnh nhân, Lăng tiên sinh có nhóm máu O, mà bệnh nhân lại có nhóm máu -Rh ( tính)!"

      "Cái gì?" An Vũ Ân kiềm chế được nữa kêu lên.

      Lăng Thiếu Đường gì, giống như tự hỏi mình vấn đề gì đó.

      mặt Kỳ Hinh lộ vẻ nghi hoặc, nhóm máu của Tiểu Phong và Đường giống nhau? Nếu Tiểu Phong là con của Đường và An Vũ Ân, chỉ có thể là An Vũ Ân có nhóm máu -Rh, nhưng ràng bác sĩ tủy xương của An Vũ Ân hợp với Tiểu Phong -

      Điều đó có nghiã là....bố của Tiểu Phong là người khác?

      Kỳ Hinh nghĩ đến điều này, nhất thời bị ý nghĩ này làm cho khiếp sợ, nếu Đường phải bố của Tiểu Phong, vậy là ai?

      phải là- (p.s: Ý chị là bố Đường đấy).

      thở phì phò, dám nghĩ tiếp.

      Lăng Thiếu Đường nhíu mày, nhìn bác sĩ, lập tức : "Bác sĩ, Tiểu Phong có nhóm máu -Rh?"

      Bác sĩ gật gật đầu: "Đúng, nhóm máu này là trong hai nhóm máu thuộc hệ nhóm máu Rhesus. lâm sàng, đây là hệ thống nhóm máu quan trọng nhất sau ABO, hầu hết máu của chúng ta +Rh (dương tính), máu -Rh là loại máu hiếm, tỷ lệ trung bình những người có nhóm máu này chỉ là phần nghìn (-Rh chỉ chiếm 0,04%). Vì vậy, HLA-DR của ngài và bệnh nhân phù hợp, hay cách khác - ngài thể ghép tủy xương cho bạn Tiểu Phong được!"

      "Còn có biện pháp nào khác ?" Lăng Thiếu Đường bình tĩnh .

      Bác sĩ khẽ thở dài cái, : "Tủy của tiểu thư An phù hợp với Tiểu Phong, như vậy chỉ còn biện pháp duy nhất là tìm bố của bệnh nhân đến đây, theo cách này, thứ nhất mọi người có thể tiết kiệm rất nhiều thời gian tìm kiếm tuỷ xương phù hợp, thứ hai là để đảm bảo an toàn trong quá trình giải phẫu!"

      An Vũ Ân xụi lơ ở ghế, ánh mắt ta cực kì trống rỗng.

      Hai tay Lăng Thiếu Đường đặt thành cửa sổ, như con chim ưng giương cánh bay, nhìn xuống dưới.

      "Bác sĩ, cám ơn ông, chúng tôi mau chóng tìm được tủy xương phù hợp!" Tiếng trầm thấp của Lăng Thiếu Đường hàm chứa mệt mỏi.

      Bác sĩ gật đầu, rồi ra ngoài.

      Trong phòng rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức cây kim rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy được.

      "Đường... Chúng ta - chúng ta nên làm gì?" Kỳ Hinh phá vỡ khí yên tĩnh lúc này, giờ phút này có thể khẳng định Tiểu Phong phải là con trai ruột của Đường, bởi vì xét nghiệm ADN lừa được người, còn những người có lòng dạ khó lường mới có thể lừa được người khác.

      Lăng Thiếu Đường xoay người, tựa người lên cửa sổ, hai tay khoanh tròn, nhìn sắc mặt tái nhợt của An Vũ Ân : "Tìm đến đây !"

      Kỳ thực sớm hoài nghi Tiểu Phong phải là con mình, tuy là vậy, nhưng vẫn đồng ý làm chút gì đó cho thằng bé, cho dù nó phải là con trai ruột của mình, nhưng nó cũng là người nhà họ Lăng, cho nên nghĩ rằng căn cứ quan hệ huyết thống có thể hiến tặng tủy xương cho nó, nhưng mà ngàn vạn lần cũng thể ngờ, nhóm máu của Tiểu Phong lại đặc biệt như vậy!

      An Vũ Ân nghe Lăng Thiếu Đường câu ngắn gọn như vậy cả kinh - đứng bật dậy, bước nhanh đến trước mặt : "Thiếu Đường, đừng hiểu lầm, em - "

      ta biết nên cái gì cho đúng, là giải thích hay là che giấu, chính ta cũng nữa.

      "Vũ Ân, tại cứu Tiểu Phong là quan trọng nhất, em còn muốn giải thích cái gì!" Lăng Thiếu Đường chau mày lại, với An Vũ Ân.

      " - Thiếu Đường, em muốn giải thích cho nghe!" An Vũ Ân quan tâm gì cả, nhào vào trong lòng Lăng Thiếu Đường, nước mắt chảy xuống.

      Kỳ Hinh đứng ở bên, trong lòng ê ẩm.

      "Vũ Ân!"Lăng Thiếu Đường quát tiếng chói tai, kéo An Vũ Ân ra: "Em bình tĩnh chút! tại điều quan trọng nhất là tìm đựơc bố của Tiểu Phong, em có hiểu !"

      An Vũ Ân kinh ngạc nhìn Lăng Thiếu Đường, vô lực, lẩm bẩm : " - có thể đến đây sao? Ở trong lòng , Tiểu Phong hề quan trọng!"

      Thân mình Kỳ Hinh run lên, ngừng thở nhìn An Vũ Ân.

      Biểu cảm mặt Lăng Thiếu Đường có gì khác lạ, chỉ nhàn nhạt mở miệng : "Từ '' trong miệng em là Thiếu Nghị đúng ? mới là bố đẻ của Tiểu Phong!"

      " - làm sao biết được?" An Vũ Ân giống như con dã thú hung hãn, nhất thời trừng lớn hai mắt.

      Mà Kỳ Hinh cũng chấn động, làm sao có thể? Là Thiếu Nghị sao?

      Ở trong mắt ra bộ dáng tuấn, dịu dàng của Lăng Thiếu Nghị, người đàn ông tao nhã, lịch thiệp, làm sao có thể cùng An Vũ Ân - -

      dùng tay che miệng, sợ rằng vì quá kinh ngạc mà kêu thành tiếng.

      Lăng Thiếu Đường lấy tay đỡ trán, : " cũng khẳng định điều này, nhưng mà nhóm máu của Tiểu Phong quá đặc bịêt làm nhớ đến người!"

      " - biết Thiếu Nghị có nhóm máu -Rh sao?" An Vũ Ân thất thanh hỏi, kỳ thực, ngay cả ta cũng biết Thiếu Nghị có nhóm máu hiếm này.

      Lăng Thiếu Đường lắc đầu: ", cũng biết Thiếu Nghị có nhóm máu này, tất cả người nhà họ Lăng đều có nhóm máu O, cho nên cho rằng Thiếu Nghị cũng như thế, người mà nghĩ tới, chẳng phải Thiếu Nghị, mà là mẹ Thiếu Nghị.Năm đó bởi vì chịu nổi lời đồn đại xung quanh nên bà ta chọn cách tự sát, khi đưa đến bệnh viện, bác sĩ bà ta mất máu quá nhiều, nhưng bởi vì bà ta có nhóm máu -Rh, cho nên tìm đựơc loại máu thích hợp để cứu chữa!"

      Mắt Lăng Thiếu Đường sáng như đuốc nhìn vẻ mặt kinh ngạc của An Vũ Ân, tiếp: "Nhóm máu của em và Tiểu Phong phù hợp, Tiểu Phong chỉ có thể mang nhóm máu của Thiếu Nghị, mà nhóm máu Thiếu Nghị giống nhóm máu mẹ , ba người bọn họ đều có nhóm máu -Rh!"


      Chương 226: Treo giải thưởng triệu Dollar

      Câu cuối cùng của Lăng Thiếu Đường khiến An Vũ Ân xụi lơ ở ghế, toàn thân ta run lên.

      Kỳ Hinh thở dài hơi, chậm rãi tiến lên: "Tiểu thư An, tuy rằng tôi và Thiếu Nghị xảy ra chuyện gì, nhưng bây gìơ mạng người quan trọng hơn, phải biết rằng, chỉ cần kéo dài thêm phút, mạng sống của Tiểu Phong cũng bị uy hiếp!"

      Lời của Kỳ Hinh khiến An Vũ Ân khôi phục ý thức, ta nhìn Kỳ Hinh, lại nhìn nhìn Lăng Thiếu Đường, vẻ mặt kích động khác thường, bỗng ta đứng lên: "Các người cho rằng tôi nghĩ đến chuyện phải liên lạc với Thiếu Nghị sao? Kỳ thực trứơc khi gọi cho Thiếu Đường, tôi báo cho Thiếu Nghị biết trứơc, nhưng mà cự tuyệt, muốn giúp đỡ. Trong mắt , Tiểu Phong chỉ là công cụ để lợi dụng thôi, làm sao có thể giúp đỡ Tiểu Phong đựơc đây?"

      Kỳ Hinh mở to hai mắt, tin lời An Vũ Ân : "Làm sao có thể chứ? Làm sao Thiếu Nghị có thể là người như vậy được chứ? - có con với nhau, chắc hẳn rất quý hai mẹ con , hơn nữa hắn lại là một người lương thiện…”

      Lời cuối cùng được nói ra, giọng nói của nhỏ dần , bởi vì có đủ dũng khí để khẳng ̣nh điều này.

      “Hắn là người lương thiện sao? Hắn tôi? Ha ha -” Giống như được nghe một câu chuyện cười hài nhất thế giới, An Vũ Ân cười thật to, ngay sau đó ta đứng dậy, oán hận nhìn Kỳ Hinh, nói: “Kỳ Hinh, có biết tôi ghen tị với nhiểu như thế nào ? Có biết tôi hận nhiều bao nhiều ? Sao cứ giả vờ im hơi lặng tiếng như thế? Lăng Thiếu Đường , ngay cả Lăng Thiếu Nghị cũng !”

      nói cái gì? Thiếu Nghị tôi?” Kỳ Hinh lui về phía sau mấy bước, sóng gió như nổi lên trong lòng.

      “Đủ rồi, Vũ Ân, náo loạn đủ rồi.” Giọng Lăng Thiếu Đường uy nghiêm, tiến lên một bước, kéo Kỳ Hinh vào lòng, nhìn An Vũ Ân bằng ánh mắt sắc bén.

      An Vũ Ân bị giọng nói lạnh lùng của dọa, nhưng khi nhìn thấy Lăng Thiếu Đường khẩn trương ôm Kỳ Hinh vào trong lòng, bỗng chốc lửa giận phun hết ra ngoài: “-”

      ta vươn tay chỉ vào mặt Kỳ Hinh.

      “Lúc nào cũng trưng ra cái bộ dáng nhu mì, giả tạo này, tôi hận bộ dáng này của , vì sao những người đàn ông tôi quý đều ? Chẳng lẽ biết Lăng Thiếu Nghị đến nỗi ̣nh thừa dịp mê man chiếm đoạt sao?”

      “An Vũ Ân, vừa nói cái gì? Lặp lại lần nữa!” Ánh mắt Lăng Thiếu Đường trở nên lạnh lùng đầy sát khí, mặt của là một tảng băng lạnh.

      Kỳ Hinh cũng ngây dại, đầu óc trống rỗng.

      “Thế nào? Bây giờ đã hiểu được tâm tư của em trai mình rồi chứ? sai, mấy năm nay tôi luôn ở bên cạnh Thiếu Nghị, cũng biết rõ hắn nham hiểm thế nào, nhưng mà duy chỉ có Kỳ Hinh mới có thể khiến hắn làm việc dứt khoát, thật buồn cười!”

      Lăng Thiếu Đường vừa muốn tiến lên, thì cửa phòng bị một y tá đầy ra.

      “Ai cho vào đây!” Lăng Thiếu Đường rống to đến nỗi suýt chút nữa làm sập bệnh viện.

      Y tá sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, hai chân cũng ngừng run lên, ta sợ hãi nói: “Lăng tiên sinh, thực xin lỗi, Tiểu Phong… tỉnh rồi!”

      Lăng Thiếu Đường vừa nghe ta nói xong, dần dần thu hồi biểu cảm mặt, nói một lời, sải bước đến phòng bệnh của Tiểu Phong.

      An Vũ Ân cũng vội vàng đuổi theo, Kỳ Hinh sửng sốt, theo hai người.

      Ánh mặt trời dịu dàng xuyên thấu qua khung cửa sổ, chiếu vào phòng bệnh, chiếu cả vào sắc mặt tái nhợt của Tiểu Phong.

      “Mẹ -” Tiểu Phong nhìn thấy viền mắt của An Vũ Ân đỏ hồng, vô lực kêu lên.

      “Tiểu Phong -” An Vũ Ân đau lòng lên phía trước nhè nhẹ vỗ về gương mặt cậu.

      “Mẹ, mẹ vừa khóc hả? Là vì Tiểu Phong ngoan sao?” Giọng nói non nớt khiến người ta phải đau lòng.

      , mẹ khóc là vì Tiểu Phong đã tỉnh!” An Vũ Ân lau giọt nước mắt khóe mắt.

      Tiểu Phong chuyển dần ánh mắt sang Lăng Thiếu Đường và Kỳ Hinh đứng phía sau, nở nụ cười hồn nhiên khuôn mặt nhỏ nhắn, tái nhợt: “Bố -”

      Thân mình An Vũ Ân và Kỳ Hinh đồng thời run lên.

      Lăng Thiếu Đường vừa muốn tiến lên phía trước, cánh tay bị Kỳ Hinh kéo lại.

      “Đường, đừng nói sự thật cho đứa nhỏ biết!” Kỳ Hinh nhẹ nhàng nói, ngay sau đó, con ngươi đen đau lòng nhìn Tiểu Phong nằm giường.

      Lăng Thiếu Đường vỗ nhẹ lên bàn tay nhỏ bé của Kỳ Hinh, hiểu ý của . Kỳ Hinh cũng thích đứa nhỏ này, cho nên muốn làm tổn thương cậu bé.

      Sao hiểu chứ.

      “Tiểu Phong, có nhớ bố ?” Lăng Thiếu Đường nhẹ nhàng ngồi xuống giường bệnh của Tiểu Phong, cúi đầu nhìn Tiểu Phong nói.

      “Có ạ, Tiểu Phong rất nhớ bố!” Tiểu Phong dùng sức gật đầu, nói.

      “Con ngoan, chờ con khỏi bệnh, bố đưa con đến Disney chơi được nào?” Lăng Thiếu Đường nhìn Tiểu Phong nói.

      Tiểu Phong vui vẻ hẳn lên: “Có thật ạ?”

      “Thật!”

      Tiểu Phong cười, nhưng bỗng nhiên ánh mắt lại tối sầm xuống.

      “Sao vậy con?” Lăng Thiếu Đường nhẹ giọng hỏi.

      “Bố ơi, có phải Tiểu Phong sắp chết rồi ?” Tiểu Phong ngây thơ vừa khóc vừa nói.

      Lăng Thiếu Đường nhẹ nhàng cười, bàn tay to mơn trớn khuôn mặt Tiểu Phong: “Tiểu Phong được nói bậy, nếu bố sẽ tức giận!”

      Tiểu Phong hít cái mũi nhỏ, nhu nhuận nói: “Vâng ạ, Tiểu Phong để bố giận đâu, có bố ở đây, Tiểu Phong sợ gì hết!”

      “Tiểu Phong ngoan!” Lăng Thiếu Đường đau lòng ôm cậu vào trong lòng: “Có bố ở đây, Tiểu Phong phải sợ gì hết, bố sẽ để con xảy ra chuyện gì!”

      Giọng nói kiên ̣nh, chắc như đinh đóng ̣t.

      Dỗ Tiểu Phong ngủ xong, Lăng Thiếu Đường mới đứng dậy, cầm lấy di động, bấm một dãy số, nói: “Lập tức giúp tôi làm hai việc, thứ nhất phải tìm được Thiếu Nghị, thứ hai treo giải thưởng một triệu Dollar cho ai có tủy xương hợp với Tiểu Phong!”
      Last edited by a moderator: 10/6/15
      dunggg thích bài này.

    5. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Hồi 13:

      Nghẹn lời Chương 227: theo bằng chứng

      Beta: Meo Miu Ciu

      Đồng tiền, phát huy mê hoặc của nó, sau khi tin tức Lăng thị treo giải thưởng triệu dollar để tìm kiếm loại tủy phù hợp để cấy ghép, người ứng tuyển phải đến kiểm tra trước, đáng tiếc, cho cùng số lượng người có nhóm máu Rh tính tương đối ít, còn phải có máu Rh tính phù hợp với HLA lại càng thêm khó khăn.

      Chưa tới ngày, Lăng Thiếu Đường tăng giải thưởng lên tới hai triệu dollar, hơn nữa còn tăng phần thưởng hấp dẫn, bởi vì còn nhiều thời gian chờ đợi nữa, là hôn lễ tới gần, hai là vì bệnh
      tình của Tiểu Phong.

      Trong phòng bệnh, Tiểu Phong càng trở nên tái nhợt, mỗi ngày đều bị đau đớn hành hạ, nhưng đứa bé này rất kiên cường và rất lạc quan, điều này khiến tất cả các bác sĩ thêm thương xót, bởi vì ngay cả người lớn chịu đựng như vậy cũng rất khó khăn.

      Cửa phòng bệnh nhàng mở ra, An Vũ Ân lau nhanh nước mắt mặt.

      " Tiểu Phong-" Người đến là Kỳ Hinh và Lăng Thiếu Đường.

      tay Kỳ Hinh cầm đồ chơi Vịt Donald số lượng hạn chế của Disney , miệng của nó được làm từ vàng, lông được làm từ chỉ vàng, đôi mắt được khảm ngọc thạch, tròng mắt được gắn tỉ mỉ 20 viên kim cương, thế giới chỉ có 100 con.

      " Chị !" Tiểu Phong thấy Kỳ Hinh gọi ngọt ngào.

      Kỳ Hinh ngồi xuống đầu giường Tiểu Phong, giơ món đồ trong tay lên: " Tiểu Phong, em nhìn này, chị mang đồ chơi cho em!"

      Tiểu Phong vui vẻ cười: " Là Vịt Donald, người bạn em thích nhất!"

      Kỳ Hinh cười, đưa món đồ chơi đặt vào tay nó.

      Khi Tiểu Phong nhìn thấy Lăng Thiếu Đường đứng sau, ánh mắt sáng lên: "Bố!"

      Lăng Thiếu Đường xoa đầu Tiểu Phong, sau đó : "Tiểu Phong, hôm nay lúc điều trị có khóc ?"

      Tiểu Phong lắc đầu mạnh, hiểu chuyện : " Tiểu Phong rất ngoan, ngay cả chị y tá cũng khen con đấy !"

      Lăng Thiếu Đường véo mũi cậu: " Bé ngoan !"

      An Vũ Ân nhàng tiến lên: " Thiếu Đường bây giờ có thời gian ? Em_ có lời muốn với !"

      Lăng Thiếu Đường nhìn thẳng khuôn mặt An Vũ Ân, khẽ với Kỳ Hinh: " Hinh Nhi, ở đây chăm sóc Tiểu Phong, nhanh chóng trở lại!"

      Kỳ Hinh mỉm cười gật đầu.

      " Cám ơn!" An Vũ Ân nhìn Kỳ Hinh .

      Ánh mặt trời kéo dài bóng của Lăng Thiếu Đường và An Vũ Ân bãi cỏ của bệnh viện, Lăng Thiếu Đường đằng trước, An Vũ Ân phía sau.

      " Vũ Ân, em muốn với điều gì?" Lăng Thiếu Đường ngồi xuống ghế đá, giọng trầm thấp vang lên nhanh chậm.

      " Thiếu Đường, em biết bây giờ nghi ngờ mọi chuyện đều do Thiếu Nghị gây ra, hơn nữa còn phái người tìm kiếm tung tích của , điều em muốn , nếu như tìm được , cầu xin - đừng làm tổn thương !"

      Trong giọng của An Vũ Ân chứa cảm xúc phức tạp.

      Lăng Thiếu Đường gì, đôi mắt sắc nhọn nhìn thẳng An Vũ Ân.

      An Vũ Ân cụp mắt, che giấu vẻ mất tự nhiên mặt: " Dù sao Thiếu Nghị cũng là bố ruột của Tiểu Phong, em muốn - Tiểu Phong mất bố !"

      " Em - sao lại ở cùng chỗ với Thiếu Nghị?" Đột nhiên Lăng Thiếu Đường hỏi.

      An Vũ Ân dừng chút, tự biết chuyện thể giấu nổi nữa, vì vậy, chuyện xảy ra năm đó–– vào ngày mùng tháng năm, hết cho Lăng Thiếu Đường biết.

      Theo việc ta kể lại, sắc mặt Lăng Thiếu Đường càng trở nên khó coi.

      " Thiếu Đường, em biết năm đó là em rời xa , là em chịu được đơn --"

      " Chuyện lúc trước muốn nhắc lại!" Lăng Thiếu Đường lạnh lùng cắt đứt lời của An Vũ Ân.

      An Vũ Ân trầm mặc, ta biết nên thế nào mới đúng.

      " Thiếu Nghị làm gì với Hinh Nhi?" Lăng Thiếu Đường quên lời của ta, tay nắm chặt thành quả đấm.

      " Thiếu Nghị nảy sinh tình cảm với Kỳ Hinh, sau đó em hiểu được phần việc qua cuộc đối thoại __sự việc là đêm Kỳ Hinh đau đầu __ uống thuốc giảm đau, trong này chứa thành phần Ephedrine, cho nên ngủ say, lúc đó Thiếu Nghị nổi lên dục niệm với Kỳ Hinh, nhưng sau đó dừng lại hành động của mình, nên tạo ra sai lầm lớn." An Vũ Ân nhìn bệnh nhân tản bộ cách đó xa .

      Khuôn mặt của Lăng Thiếu Đường khiến người ta đoán được suy nghĩ, đôi mắt lạnh lẽo tóe lên lửa giận đáng sợ.

      An Vũ Ân tiếp tục : " Sau khi say rượu, em và Thiếu Nghị dùng bất cứ biện pháp nào, nên mới có Tiểu Phong, vốn Thiếu Nghị thích đứa bé này, thậm chí sau khi Tiểu Phong được sinh ra, cũng nhìn nó, tại Tiểu Phong bị bệnh, em nghĩ cũng đau lòng!"

      " Cho dù như vậy, em vẫn hy vọng có thể bỏ qua cho ?" Lăng Thiếu Đường cất giọng .

      An Vũ Ân gật đầu, nhìn : " cho cùng cũng thể là bố Tiểu Phong cả đời được, phải sao? Hơn nữa sau ngày hôn lễ của và Kỳ Hinh, em và Tiểu Phong cũng phải tiếp tục cuộc sống riêng."

      Lăng Thiếu Đường đan chéo hai bàn tay, giọng trầm xuống: " Thiếu Nghị có về kế hoạch hay hành động tiếp theo ?"

      An Vũ Ân suy nghĩ cẩn thận, giọng : " Em nhớ lần cuối cùng gặp mặt Thiếu Nghị, với em, trước khi chết Tuyên Tử Dương để lại phần chứng cứ gây bất lợi đến , hoặc là phong thư hoặc là người đưa tin, tóm lại là tài liệu chứng minh gây tội!"

      Lăng Thiếu Đường ngẩn người, xem ra Thiếu Nghị và người của tổ chức vẫn liên lạc, ngay sau đó khẽ nhíu mày ," Ha
      Last edited by a moderator: 12/6/15
      dunggg thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :