1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Vợ Yêu Xinh Đẹp Của Tổng Giám Đốc Tàn Ác - Ân Tầm (Hồi 13 c226)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Hồi 13: Nghẹn lời

      Chương 218: Ai là kẻ đứng sau thao túng

      Edit: Tiểu Huyền

      Lăng Diệu Hồng nhìn Lăng Thiếu Đường, thở dài :

      "Thiếu Đường, kể từ khi con tiếp quản Lăng thị, ta cũng can dự vào bất kì quyết định nào của con, chứng minh con là người sinh ra để buôn bán, ta biết có rất nhiều chuyện con vẫn để trong lòng, có nghĩa là con biết, bố già rồi, muốn thấy nhà mình phải chia năm xẻ bảy, hi vọng con có thể hiểu ý của bố."

      mặt Lăng Thiếu Đường ngầm chịu đựng, nhàn nhạt mở miệng : "Vậy người có nghĩ tới chuyện kết quả cuối cùng của việc quá dung tung chính là mọi chuyện hỏng hết!"

      biết có chuyện nào có thể lừa bố mình, Lăng thị do tay ông sáng lập, mặc dù ông nhường chức Chủ tịch, nhưng vẫn giữ mối quan hệ với bạn cũ hay bạn làm ăn.

      "Haiz -"

      Đôi mắt già nua của Lăng Diệu Hồng thể mệt mỏi, trầm mặc lát sau, đột nhiên :

      "Về việc An Vũ Ân và con trai ta, con định làm thế nào?"

      Lăng Thiếu Đường đứng dậy, thân thể cao lớn ngồi xuống ghế đá dưới vòm cây:

      "Nếu như Tiểu Phong đúng là con trai của con, con chịu trách nhiệm tới cùng, cho dù phải, con cũng thờ ơ đứng nhìn!"

      "Vậy con cho rằng là đúng hay ?" Lăng Diệu Hồng hỏi có ý.

      Bên mép Lăng Thiếu Đường khẽ nhếch:

      "Lần đầu thấy Tiểu Phong, giữa hai lông mày con cho rằng nhìn thấy cái bóng của mình , nhưng đứa bé này quá tuấn tú!"

      xong, nhìn Lăng Diệu Hồng, gì thêm.

      Mà Lăng Diệu Hồng chỉ lắc đầu.

      "Bố!"

      Tay Lăng Thiếu Đường vịn vào xe lăn của Lăng Diệu Hồng, hỏi trực tiếp: "Năm đó, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"

      Lăng Diệu Hồng nghĩ rằng con trai của mình có thể hỏi trực tiếp chuyện năm đó, ông há miệng, nhưng được.

      "Thiếu Đường, chuyện qua, coi như bố có lỗi với con, con —— cần hỏi nữa!"

      Những nếp nhăn khuôn mặt tỏ đơn.

      "Bố, bố cho rằng chuyện qua, nhưng nó vẫn tiếp diễn, hơn nữa hại đến Hinh Nhi, bố biết , nếu như phải Thiên Dục ngăn cản, đứa con trong bụng Hinh Nhi còn, con thể trơ mắt nhìn con nhất bị tổn thương!"

      Lăng Thiếu Đường siết tay thành nắm đấm, đôi mắt nóng rực giống như muốn thiêu rụi mọi thứ thành tro tàn.

      Khi Dục ra việc hôm đó, tức giận đến mức muốn giết người , với An Vũ Ân, cảm thấy mình thiếu nợ ta, cho nên mới dung túng cho hành động và lời của ta.

      Nhưng điều nghĩ tới là mưu nay của An Vũ Ân lại sâu như thế, chỉ đưa Kỳ Hinh lên đầu mũi chịu sào, mà còn dám làm hại con của !

      Thế nhưng, biết sau lưng An Vũ Ân nhất định có người khác điều khiển! ta biến mất lâu như vậy rồi xuất , làm nghi ngờ.

      "Thiếu Đường, chẳng lẽ con cho rằng chuyện này cũng là nó giật dây ư?" Giọng Lăng Diệu Hồng vô cùng đau đớn.

      "Lẽ nào nó làm được? Bố, con nghĩ người cũng biết tin lãnh đạo MCN chết, công sức ngắn ngủi mà tới mười ngày sau đó liền bị gia tộc KRU thu nạp, nếu như con nhớ lầm, khi nó 15 tuổi được đưa vào KRU huấn luyện đặc biệt!" Lăng Thiếu Đường sắc bén .

      "Thiếu Đường, nên nữa!" Lăng Diệu Hồng mệt mỏi ngăn cản .

      "Bố, con biết trong lòng bố có tính toán, nếu hôm nay bố khuyên con buông tay, được, coi như chuyện KRU chỉ là trùng hợp, nhưng còn cái chết của Tuyên Tử Dương? Cái chết của lãnh đạo MCN? Hai người kia đều chết vì BLOWN AWAY, điều này khiến con thể nghi ngờ nó!” Lăng Thiếu Đường kinh sợ.

      Lăng Diệu Hồng nhíu chặt mày hơn: “Chỉ bằng điều này, chưa thể chứng minh được gì! Hơn nữa nó thể sử dụng kỹ thuật đó!”

      “Bố!” Lăng Thiếu Đường hít sâu, nhàn nhạt : “Có lẽ còn việc mà ngay cả bố cũng biết, hồi học đại học ngoài Chủ trương kinh tế nước ngoài, nó còn học thêm môn khác, đó là Khoa học phá sập quốc tế! Khi nó học năm thứ hai đại học KRU nó nghiên cứu chế tạo ra loại vũ khí hai nguyên tố hóa học, là hai hay nhiều nguyên tố hóa học tách ra từ vỏ đạn, đạn khi bắn ra nổ, các chất hóa học hòa vào nhau tạo ra phản ứng, trong nháy mắt đạt tới chất độc chết người. Theo nguyên lý đó suy đoán, nó hoàn toàn có khả năng nghiên cứu chế tạo ra BLOWNAWAY! Chẳng qua đây là vũ khí bí mật cao cấp của tổ chức giết người, căn bản người ngoài biết!”

      Trái tim Lăng Diệu Hồng đập thình thịch, khuôn mặt ông do dự, sau đó nhìn Lăng Thiếu Đường: “Thiếu Đường, con cho bố, sau khi con biết mọi chuyện làm thế nào?”

      Mắt Lăng Thiếu Đường muốn nhìn gương mặt hốc hác của bố mình: “Con xử lý theo pháp luật, cùng lắm giao nó cho Thiên Dục, việc này là hết lòng giúp đỡ!”

      Lăng Diệu Hồng vừa nghe, tim rực lửa nhưng nghĩ đến công lý, ông run run : “Thiếu Đường, con thể làm thế, nó vốn là em trai con!”

      Lăng Thiếu Đường thấy bố che chở cho nó, càng thêm tức giận khác thường, giọng hết sức lạnh lẽo: “Vì nó là em trai con, con mới dễ dàng tha thứ cho những chuyện nó làm, cũng bởi vì nó là em trai con, con mới xét chuyện An Vũ Ân năm đó, truy cứu việc nó lừa gạt để KỳHinh rời xa con, cũng truy cứu việc nó thu mua tập đoàn Thụy Dương, càng truy cứu việc nó thuê sát thủ giết con! Bố - bố muốn con nhường nó đến bao giờ nữa? Nếu nó đơn thuần đối phó con cũng mặc kệ, nhưng tại cả Hinh Nhi cũng bị nguy hiểm, con thể coi như có chuyện gì xảy ra!”

      Khi xong những lời này, mệt mỏi ngồi xuống ghế, trái tim, tất nhiên phải đau!

      “Thiếu Đường, ta biết con dễ dàng tha thứ nhiều thứ, con cho nó thêm cơ hội…”

      “Bố!” Lăng Thiếu Đường lạnh lùng cắt đứt câu của Lăng Diệu Hồng!

      tại Thiếu Nghị phải giết chết mỗi Tuyên Tử Dương, mà chọc giận cả tổ chức MCN, là tổ chức Mafia xét xử. Thiên Dục có thể tha thứ cho nó lần, nhưng sau này, liệu nó có biết mình sai? Bố, Thiếu Nghị nó… che giấu rất giỏi, nhưng con biết trong lòng nó hận bố, càng hận con hơn!”

      Ánh mắt Lăng Diệu Hồng trở nên bi thương:

      “Đúng, ta biết trong lòng Thiếu Nghị sinh hận, từ trước tới nay chuyện con riêng là bất công, nó hận ta giao Lăng thị cho con, ta cho rằng chỉ cần đợi nhiều năm, nó vứt bỏ oán hận trong lòng, nghĩ tới… tất cả là lỗi của ta, là do ta gây ra lỗi lầm! Chi nên, Thiếu Đường, bất kể ra sao, con cũng phải cho nó thêm cơ hội, dù là con hay Thiếu Nghị, đều là con ruột của ta, sao ta có thể trơ mắt nhìn em các con tự giết lẫn nhau đây.”

      “Bố…”

      “Tốt lắm, nên nữa. Thiếu Đường, bố già rồi, rất nhiều chuyện có tâm mà có sức, con là cả, em trai làm chuyện sai trái, hy vọng con giúp nó sửa lại!”

      Lăng Diệu Hồng mệt mỏi khoát tay, ý muốn Lăng Thiếu Đường đưa ông về phòng bệnh.

      Người già như ông, chỉ mong muốn bình an tận hưởng quãng đời cuối cùng, tất nhiên mọi chuyện Thiếu Nghị có thể xử lý, nhưng ông phải Thiếu Đường, cho nó bao nhiêu cơ hội nữa đây?

      Lăng Diệu Hồng ngồi xe lăn che giấu vẻ đau đớn và tự trách. Thiếu Nghị hận Thiếu Đường sâu đậm, sai lầm hơn Thiếu Đường trong lòng nó từ trước tới nay vẫn thoát được thoát được thân phận con riêng, nó ghen tỵ với khả năng của cả, đố kị với cả vì có được hạnh phúc, vì vậy, nghĩ ra ý tưởng phá hoại, mọi hận thù chung quy đều do hành động chịu trách nhiệm mà gây nên.

      Nếu như năm ấy ông đứng núi này trông núi nọ, ít nhất mẹ Đường phải chết, mà Thiếu Đường cũng phải chịu nhiều đau khổ từ , mặc dù sau đó đưa mẹ Thiếu Nghị vào biệt thự nhà họ Lăng, nhưng ấy thể vượt qua những lời đồn đại nhảm nhí, cuối cùng buồn bực mà chết, cứ như vậy, ông lại hại chết người con , nếu phải như thế, Thiếu Nghị hận ông.

      việc của An Vũ Ân năm đó, ông nhớ như in trước mắt, quả ông rất thích An Vũ Ân bước chân vào nhà họ Lăng, nhưng cũng phát điên mà xâm hại kia, chẳng lẽ ông lại biết trong chén nước có thuốc mê ư, ai mới là người xâm hại An Vũ Ân ư?

      Chỉ vì ông muốn Lăng Thiếu Đường chết tâm với An Vũ Ân, cho Lăng Thiếu Nghị thêm cơ hội sửa chửa, mới giấu kín chuyện này ở trong lòng thôi.
      Last edited: 29/5/15
      dunggg thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Hồi 13: Nghẹn lời

      Chương 219: Người đàn ông giỏi ngụy trang (1)

      Văn phòng đông lạnh, hơi lạnh đựơc thổi ra từ điều hòa trong văn phòng.

      Người đàn ông ngồi ghế da đưa lưng về phía bàn làm việc, chỉ thấy có dáng người cao lớn, ở dưới chân là thế giới phồn hoa.

      "Cốc cốc cốc- " Tiếng đập cửa vang lên.

      "Vào - " Giọng nóng lạnh, tao nhã dễ nghe.

      Cửa văn phòng bị đẩy ra, mặc bộ quần áo màu đen mỏng manh, màu đen thần bí tôn lên làn da trắng như tuyết, khêu gợi hấp dẫn của ta, ta chính là - An Vũ Ân!

      "Lãnh Thiên Dục nhúng tay vào chuyện này rồi!" tay An Vũ Ân vịn chặt ngực, khẩn trương với người đàn ông quay lưng về phiá mình.

      ta vừa dứt lời, chiếc ghế da xa hoa chậm rãi xoay lại, gương mặt tuấn dị thường ra trước mắt, cái mũi cao thẳng, độ dày môi vừa phải, đôi môi đỏ mọng tươi cười khiến người khác xao động, hoa mắt, áo sơ mi đơn giản, da thịt màu đồng gợi cảm.

      và Lăng Thiếu Đường có bộ mặt và hình dáng tương tự nhau, chỉ bất đồng ở chỗ, khí chất người Lăng Thiếu Đường khiến người ta choáng váng, run rẩy, cả người toát lên khí chất vương giả.

      Còn hơn người ở tư thế oai hùng, tuấn mỹ, nhìn qua thấy người dịu dàng, như bạch mã hoàng tử vậy.

      chính là - Lăng Thiếu Nghị!

      Chỉ thấy đứng dậy, chậm rãi về phía An Vũ Ân, bên môi vẫn giữ nguyên nụ cười dịu dàng, nhưng những ai hiểu về đều biết, tức giận.

      Theo bản năng, An Vũ Ân lui về phía sau, cho đến khi bản thân hoàn toàn bị Lăng Thiếu Nghị bức đến góc tường, rốt cuộc cũng còn đường thối lui.

      Lăng Thiếu Nghị vươn cánh tay, vây ta trong phạm vi của mình, nụ cười bên môi dần dần khuếch đại, hơi thở của khiến người ta sợ hãi.

      “Vũ Ân, rất nghe lời…” Tuy giọng của Lăng Thiếu Nghị rất , nhưng đó lại như lời cảnh báo.

      “Tôi, tôi chỉ muốn Kỳ Hinh sinh con cho Lăng Thiếu Đường, tôi…”

      ta còn chưa xong, hàm dưới bị bàn tay to của người đàn ông nâng lên, rồi đột nhiên tay dùng lực: “ có biết vì hành vi ngu xuẩn của mà chuyện đại của tôi bị phá hỏng rồi , hả?”

      Giọng trầm thấp, lạnh lẽo, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống người khác.

      “Lúc đó tôi… lúc đó tôi suy nghĩ nhiều!” An Vũ Ân dè dặt cẩn trọng trả lời.

      “Chậc chậc…” Lăng Thiếu Nghị ra vẻ tiếc hận lắc đầu, tay đặt tường, tay nắm chặt hàm dưới của An Vũ Ân chậm rãi buông lỏng ra, ngón tay thon dài nhàn nhã cởi bỏ cúc áo của ta ra.

      An Vũ Ân hít vào hơi, thân thể trở nên cứng ngắc.

      Thân hình cao lớn của Lăng Thiếu Nghị dính sát vào người ta, cúi đầu xuống giọng ở bên tai ta: “ lúc đó nghĩ nhiều, là vì - từ đầu đem lời của tôi đặt vào trong lòng?”

      xong, ánh mắt bỗng chốc chuyển lạnh, bàn tay to hung hăng kéo áo ngực của ta xuống, hề lưu tình nắm lấy khối tròn trước ngực ta, giống như gắt gao nắm chặt cổ họng của ta.

      “Đau - đau quá!” An Vũ Ân cau mày, bất lực khẽ hô.

      “Đau? còn biết đau sao? cũng biết tại Lăng Thiếu Đường hoài nghi tôi rồi, Lãnh Thiên Dục cho người điều tra tôi. Tâm huyết nhiều năm như vậy đều uổng phí, trái tim tôi có bao nhiêu đau đớn có biết ? Con đàn bà đáng chết, tôi khiến cho đau càng thêm đau!”

      Nỗi tức giận trong lòng được Lăng Thiếu Nghị giải phóng ra ngoài, rống giận đồng thời túm lấy An Vũ Ân ném vào phòng nghỉ.

      Phòng nghỉ rất lớn, sắc màu u ám, chiếc giường to lớn khiến người ta mơ màng.

      An Vũ Ân bị ném xuống giường, lực ném rất mạnh, khiến ta cảm thấy đau đớn.

      “Lăng Thiếu Nghị, đừng cho là tôi biết trong lòng nghĩ gì, mê luyến Kỳ Hinh, cho nên khi biết tôi hại Kỳ Hinh mới tức giận như vậy, nội tâm của xấu xa thế nào chẳng lẽ tôi biết sao? chị dâu của mình, thậm chí còn muốn giữ lấy ta, Lăng Thiếu Nghị, mới chính là người đê tiện…”

      “Bốp!” cái bạt tai giáng xuống, thể tức giận của Lăng Thiếu Nghị.

      An Vũ Ân bụm má, mặt lên vẻ đơn và đau thương.

      Lăng Thiếu Nghị híp mắt, tao nhã cởi quần áo, cho đến khi thân hình tinh tráng được lộ ra, giống như thân hình của model nam khêu gợi.

      chậm rãi dò xét cơ thể An Vũ Ân, khuôn mặt bình thản như chưa có chuyện gì xảy ra. luôn luôn là người có sức chịu đựng tốt, bằng , ở bên cạnh Lăng Thiếu Đường để cho ngược đãi lâu như vậy.

      “Chị dâu? Hừ! phải trước kia cũng suýt thành chị dâu của tôi sao? Nhưng cuối cùng vẫn nằm ở dưới thân thể của tôi rên rỉ ngừng?” Lời của Lăng Thiếu Nghị tràn ngập châm chọc và ám muội.

      “Tất cả đều là mưu của !” Trong mắt An Vũ Ân hàm chứa nỗi oán giận, ta rống lớn, .

      mưu? À - sai, là mưu, nhưng mưu này lại được biết đến!” mặt Lăng Thiếu Nghị nhìn ra phẫn nộ, giọng nhàng, chậm chạp.

      “À, đúng rồi, có biết tôi rất thích phòng nghỉ này , bởi vì ở đây tôi có thể tùy lúc tùy chỗ nhìn thấy bộ dáng hạ lưu của , nghe thấy rên rỉ kiều…” Lăng Thiếu Nghị xong, dùng tay bấm điều khiển từ xa, chỉnh cho mặt tường biến thành màn hình lớn.

      nhàng cười, lại ấn xuống nút, màn hình lập tức xuất vô số hình ảnh ám muội, thậm chí còn có tư liệu về hình ảnh, mỗi bức ảnh là người đàn ông khác nhau, nhưng nữ chính lại cố định, tất cả đều là - An Vũ Ân!
      Last edited: 29/5/15
      dunggg thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Hồi 13: Nghẹn lời

      Chương 220: Người đàn ông giỏi ngụy trang (2)

      Mặt An Vũ Ân trở nên rất khó coi, thân thể của ta phát run: "Lăng Thiếu Nghị, rốt cụôc muốn thế nào, nghĩ rằng tôi sợ khi đem số ảnh này cho Thiếu Đường xem sao?"

      Lăng Thiếu Nghị nhướng mi, nhàn nhạt cười lạnh:

      ", sai, nhưng chẳng lẽ quên tôi từng , tôi có thể nuôi dưỡng , cũng có thể phá hủy , nếu những hình ảnh này được truyền khắp toàn bộ thế giới, vậy còn có thể làm người mẫu nổi danh ?"

      " - "An Vũ Ân tức giận nắm chặt tay.

      "Lăng Thiếu Nghị, rốt cụôc có lương tâm hay ? Năm đó đem số ảnh chụp này đến uy hiếp tôi, thiết kế cách hãm hại Lăng Diêu Hồng, tôi tính. còn bắt tôi rời xa Thiếu Đường, thế cho nên hai bố con bọn họ mới trở mặt thành thù, tôi cũng tính, tại vẫn chịu buông tha cho tôi, quá đáng quá rồi!"

      "Tôi quá đáng? Vũ Ân, tất cả đều do tự rước lấy, nếu an phận ở bên cạnh Lăng Thiếu Đường, phát sinh quan hệ với người đàn ông khác, làm sao tôi có thể bắt đựơc nhược điểm của ? hợp tác với tôi chẳng qua cũng chỉ là vì tiền!"

      Lăng Thiếu Nghị cười lạnh lùng, giống như nụ cười của ác ma.

      An Vũ Ân đựơc gì, đúng vậy, lúc trước khi Lăng Thiếu Đường theo đuổi ta, ta cảm thấy rất hạnh phúc, những thế, ta còn bị đồng tiền lấp đầy hai mắt.

      Nhưng mà, từ sau khi đến nước Mĩ, mỗi ngày Lăng Thiếu Đường đều bận công việc, thời gian ở bên ta càng ngày càng ít, tuy ở bên cạnh Lăng Thiếu Đường, ta chiếm được rất nhiều vật chất, nhưng tình cảm lại hư , vì thế ta lén lút qua lại với những người đàn ông khác ở sau lưng Lăng Thiếu Đường.

      Nhưng mà ta tuyệt đối thể ngờ, tất cả mọi chuyện Lăng Thiếu Nghị đều biết, đó chính là công cụ để uy hiếp ta, người đàn ông tuấn dật này, có bề ngoài dịu dàng, nhưng bên trong lại đáng sợ như ma quỷ!

      Lúc mang theo chứng cứ này đến gặp An Vũ Ân, ta liền biết được vận mệnh của mình sau này.

      Dựa theo cầu của , ta bỏ thuốc mê vào cốc nước của Lăng Diêu Hồng, mục đích là muốn Lăng Thiếu Đường hiểu lầm bố cường bạo người phụ nữ mà thương.

      Nhưng mà, tối hôm đó, Lăng Thiếu Nghị lại tìm được thỏa mãn ở bên thân thể An Vũ Ân, bận tâm ta sắp trở thành chị dâu của , kiêng nể gì giữ lấy thân thể ta, nhưng mà biết từ lúc nào, ta cảm thấy xấu hổ vì mình kháng cự mà còn hùa theo, ngày thứ hai, ta mang dấu hôn Lăng Thiếu Nghị để lại thân thể mình gặp Lăng Thiếu Đường!

      Sau khi rời khỏi Lăng Thiếu Đường, ta chỉ có thể theo Lăng Thiếu Nghị, bởi vì ta cần tiền, cần đường , mà những thứ này Lăng Thiếu Nghị hoàn toàn có thể cho ta. nuôi dưỡng ta, hoàn thành giấc mộng của ta, để ta trở thành người của công chúng, mà sau lưng, ta là công cụ thỏa mãn dục vọng vô điều kiện của Lăng Thiếu Nghị!

      Đôi mắt của An Vũ Ân càng ngày càng tối, trong lòng cũng dâng lên cảm giác khổ sở, đúng là gieo nhân nào gặt quả ấy.

      Lăng Thiếu Nghị thấy bộ dáng này của ta, khóe môi hơi nhếch lên: “Thế nào? Lương tâm cắn rứt sao? Nhưng mà quá chậm rồi, tại chỉ có thể nghe lời tôi ! Biết !”

      An Vũ Ân nhìn Lăng Thiếu Nghị tươi cười, nỗi bất an trong lòng càng khuếch càng lớn.

      “Thiếu Nghị, chúng ta đấu lại Lăng Thiếu Đường, hoài nghi chúng ta, như vậy chỉ cần chúng ta hành động thiếu suy nghĩ chút, cũng bị bắt được nhược điểm!”

      cho rằng tôi có thể thu tay lại sao? Sở dĩ Lăng Thiếu Đường hành động, là vì có chứng cứ xác thực, nhưng mà có người đến báo tin cho tôi biết, cái chết của Tuyên Tử Dương là chứng cứ để lên án tôi, tại chưa thể tìm ra bằng chứng, nhưng nếu chứng cớ bị Lăng Thiếu Đường tìm được, như vậy tôi và c1o kết cục như thế nào, thử nghĩ !” Ánh mắt sắc bén như con dao.

      Toàn thân An Vũ Ân run lên, nếu đúng như lời , ta mất địa vị, danh tiếng, tiền tài, thậm chí mất cả tín nhiệm của Tiểu Phong!

      ! Đây là chuyện rất đáng sợ!

      “Cho nên - ngàn vạn lần đừng bao giờ có hành động ngu xuẩn gì nữa, bằng , tôi chỉ hủy hoại , ngay cả Tiểu Phong cũng chạy trời khỏi nắng!” Lăng Thiếu Nghị tàn nhẫn .

      Sắc mặt An Vũ Ân trở nên đau thương khó coi: “Thiếu Nghị, thể đối xử với Tiểu Phong như vậy được, nó là con trai ruột của !”

      Lăng Thiếu Nghị mỉm cười, lạnh lùng đứng ở đầu giường, thân hình cao lớn tạo ra áp lực rất lớn cho An Vũ Ân: “ lại quên rồi sao, Tiểu Phong - là con trai của Lăng Thiếu Đường!”

      …” An Vũ Ân đè tay lên ngực, đau lòng nhìn .

      “Vũ Ân, phụ nữ nghe lời mới đáng để tôi thương, hiểu ?” Tiếng trầm thấp của Lăng Thiếu Nghị khiến người ta phải sợ hãi, mục đích của rất đơn giản, chính là loại trừ Lăng Thiếu Đường, để đạt tới mục đích này, có thể hy sinh bất luận kẻ nào.

      An Vũ Ân giật mình, Lăng Thiếu Nghị cúi người ở bên tai ta: “Chủ động cởi quần áo của ra!”

      Trong mệnh lệnh mang theo tàn nhẫn nhục nhã.

      An Vũ Ân máy móc chậm rãi cởi quần áo của mình ra, mặc cho Lăng Thiếu Nghị áp mình dưới thân thể .

      “Vũ Ân, đừng cho rằng là người phụ nữ thuần khiết, có biết vì sao sau khi lên giường với nhiều người đàn ông như vậy tôi vẫn có thể chạm vào ?” Khóe môi Lăng Thiếu Nghị lên nụ cười tà ác, bàn tay to hung hăng nắm lấy nơi đầy đặn của ta.

      An Vũ Ân tan nát cõi lòng nhìn Lăng Thiếu Nghị.

      Mặt Lăng Thiếu Nghị rất lạnh và phóng đãng, tàn nhẫn ở bên tai ta: “Rất đơn giản, tôi muốn cho Lăng Thiếu Đường biết, người phụ nữ của dâm đãng cỡ nào… ai cũng có thể lấy làm chồng!”

      Cùng với nụ cười tàn nhẫn, ánh mắt lạnh lùng, đem vật cực đại của bản thân cắm vào chỗ sâu nhất của ta, chút lưu tình.

      “A!!!” An Vũ Ân cảm thấy đau xót cùng với khoái cảm chết người.

      “Vũ Ân, phóng đãng!” Lăng Thiếu Nghị lạnh lùng , động tác càng thêm điên cuồng, lần so với lần càng mạnh mẽ hơn.

      Lại lần nữa An Vũ Ân bị lạc trong điên cuồng của Lăng Thiếu Nghị.
      Last edited: 29/5/15
      dunggg thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Hồi 13: Nghẹn lời

      Chương 221: Kỳ Hinh chất vấn

      Chuẩn bị đến ngày tổ chức hôn lễ, trong lòng Kỳ Hinh vừa khẩn trương vừa vui mừng, lại nhớ tới lần đầu tiên mình gả cho Lăng Thiếu Đường.

      Năm ấy, Lăng Thiếu Đường đứng ở phiá , cả người lạnh như băng, còn nhìn bằng đôi mắt lạnh lùng, ngừơi mặc bộ lễ phục màu trắng nhìn cực kì tuấn, lúc môi nhếch lên nụ cười lạnh lẽo, Kỳ Hinh cảm thấy rung động trong lòng.

      Kỳ Hinh cười, hôn lễ sắp đến làm nhớ lại khoảng thời gian trứơc kia, trong lòng còn oán hận, chỉ còn lại tình sâu đậm dành cho Lăng Thiếu Đường.

      Về mọi việc trong ngày hôn lễ, Lăng Thiếu Đường chưa từng cho nhúng tay vào, mục đích chính là để an tâm dưỡng thai, cho nên mấy ngày nay, mỗi khi tỉnh lại giữa đêm khuya đều đến thư phòng, tại đó có thể nhìn thấy bóng dáng của Lăng Thiếu Đường, chẳng qua vẫn cảm thấy hơi lo lắng.

      Kỳ Hinh khẽ thở dài cái, quay người lại cẩn thận đụng trúng cái cốc, cốc rơi vỡ mặt đất, thủy tinh trong suốt nằm nền đá cẩm thạch màu đen, tiếng vỡ vụn như lời trách móc.

      sợ hãi thở gấp, biết vì sao ngực hơi đau nhức, tiếng thủy tinh vỡ như con dao nhọn đâm thẳng vào lòng .

      có việc gì, chỉ là cốc thủy tinh vỡ mà thôi! Kỳ Hinh an ủi bản thân, cố gắng phân tán nỗi bất an trong lòng, ngồi xổm xuống, vươn tay muốn nhặt mảnh thủy tinh vỡ dưới mặt đất.

      “A…” Kỳ Hinh chú ý nên bị mảnh thủy tinh sắc nhọn đâm vào tay, máu chảy ra từ miệng vết thương, màu máu tươi đẹp như sắc hoa Bỉ Ngạn, lại có màu hồng làm người ta khiếp sợ.

      Trong lòng bắt đầu cảm thấy kinh hoàng, kinh ngạc nhìn miệng vết thương rỉ máu, nhất thời quên việc phải lập tức xử lý vết thương.

      “Hinh Nhi…” giọng trầm thấp từ cửa chính phòng khách truyền đến, ngay sau đó, hơi thở nam tính dễ ngửi đến gần, bàn tay bé của KỳHinh bị bàn tay to nắm lấy.

      Khi thấy ngón tay của Kỳ Hinh nhiễm đầy máu đỏ, khuôn mặt Lăng Thiếu Đường nhăn lại, ngay sau đó, đưa ngón tay ngậm vào trong miệng, dùng môi lau giọt máu tươi chảy đầu ngón tay .

      “Đường? cần!” Kỳ Hinh giọng ngăn cản, đầu ngón tay truyền đến cảm giác ngứa ngáy là lạ.

      “Ai cho em chạm vào mấy mảnh thủy tinh này? Việc này để người giúp việc làm là được rồi!” Lăng Thiếu Đường nhìn miệng vết thương ngón tay , đáy mắt hàm chứa đau lòng, giọng có chút hờn giận.

      “Đường, đừng tức giận, em cố ý!” Kỳ Hinh làm nũng, rồi nở nụ cười làm lành , vươn bàn tay nhắn phủ lên gương mặt , xoa nếp nhăn trán của .

      “Em đấy, sắp làm mẹ rồi, vẫn cẩn thận như vậy, qua đây, băng bó cho em!” Lăng Thiếu Đường cố ý nghiêm mặt dọa , lôi đến ghếsofa ngồi.

      Kỳ Hinh nhìn bộ mặt hơi khẩn trương của Lăng Thiếu Đường, trong lòng ấm áp. mặc cho băng bó miệng vết thương, nhàng mở miệng : “Đường, sao hôm nay về sớm vậy? Mấy ngày nay mệt lắm phải ?”

      Lăng Thiếu Đường nhìn đôi mắt tràn đầy quan tâm của Kỳ Hinh vui vẻ cười, bàn tay to nhàng phủ lên bụng : “Vì nhớ em, nhớ con!”

      Kỳ Hinh đỏ mặt, giả vờ trách mắng: “Nhất định phải là con trai sao? biết xấu hổ!”

      “Kể cả là con cũng muốn nó xinh đẹp y như em vậy!” Bàn tay to của Lăng Thiếu Đường kéo bàn tay bé của lên khẽ hôn cái, .

      “Đúng rồi, Hinh Nhi, qua đây, đây là ô mai em thích ăn nhất!” Lăng Thiếu Đường lấy túi đồ ăn vặt mới mua đưa cho Kỳ Hinh, có trời mới biết, đây là lần đầu tiên sau ba mươi năm mua đồ ăn vặt cho phụ nữ!

      “Đường, cám ơn ! Ưm…” Kỳ Hinh cảm động hôn Lăng Thiếu Đường cái.

      “Vật , muốn cảm tạ phải làm như vậy!” Bàn tay to của Lăng Thiếu Đường kéo eo ôm vào trong lòng, cúi người mang theo tình cảm mãnh liệt mênh mông và tất cả cưng chiều che cái miệng của lại.

      Cái lưỡi bá đạo tiến vào trong miệng nhắn, đoạt lấy tất cả mật ngọt trong miệng … Vội vàng cầu, tận tình giữ lấy… Hơi thở nam tính nồng đậm, bao phủ từng góc trong miệng .

      Lúc này trở nên điên cuồng lạ thường, rồi Lăng Thiếu Đường đột nhiên buông lỏng thân mình Kỳ Hinh ra, nhàng đặt cằm lên đầu vai , cái con người này vừa mới hôn cái nổi lên dục vọng chết người.

      Khuôn mặt nhắn của Kỳ Hinh dính sát vào lồng ngực khỏe mạnh của , nghe tiếng tim đập, cảm thấy an tâm hơn, biết Lăng Thiếu Đường kềm chế điều gì, khuôn mặt nhắn càng thêm hồng.

      “Hinh Nhi, mấy hôm nay có bị ốm nghén ?” Lăng Thiếu Đường điều chỉnh hơi thở, trầm thấp hỏi.

      “Mấy ngày nay đỡ hơn nhiều rồi!” Kỳ Hinh nhàng trả lời.

      Từ sau khi Lăng Thiếu Đường biết mang thai, quả còn khẩn trương hơn cả , chỉ quan tâm tình trạng ăn uống của , hơn nữa còn tìm hiểu xem trong giai đoạn đầu khi mang thai có phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn ? đều chú ý hết, thậm chí còn mua sách dành cho phụ nữ có thai, tất cả các loại sách đều xem qua lần, giống như bác sĩ tư nhân vậy.

      “Đường…” Kỳ Hinh tựa đầu vào người , nhìn Lăng Thiếu Đường, muốn rồi lại thôi.

      “Sao vậy? Có chỗ nào thoải mái sao?” Lăng Thiếu Đường thân thiết hỏi.

      Kỳ Hinh cười, lắc đầu, hàm răng tinh tế khẽ cắn cánh môi đẹp như hoa: “Đường, có phải gạt em chuyện gì đúng ?”

      Lăng Thiếu Đường hơi giật mình, nhưng chỉ qua cái chớp mắt bị giấu , vươn tay vỗ trán , cười hỏi: “Vì sao lại hỏi như vậy?”

      Kỳ Hinh suy nghĩ chút, lập tức nhàng : “Gần đây, bố trí rất nhiều vệ sĩ trông chừng em!”
      Last edited: 29/5/15
      dunggg thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Hồi 13: Nghẹn lời

      Chương 222: Tiểu Phong bị bệnh (1)

      Kỳ Hinh chất vấn khiến Lăng Thiếu Đường bật cười: " bé ngốc, tại em mang thai, thể ở bên cạnh em suốt 24 gìơ, cho nên chỉ có thể phái vệ sĩ bảo vệ an toàn cho em thôi!"

      như vậy sao? nhàng chau mày lại nhìn Lăng Thiếu Đường, nhìn đến đáy mắt thong dong của tin điều .

      "Hinh Nhi, lần này nhất định khiến em trở thành dâu hạnh phúc nhất thế giới!" Lăng Thiếu Đường thâm tình nhìn Kỳ Hinh .

      Kỳ Hinh cười ấm áp, ru rú ở trong ngực Lăng Thiếu Đường: " Chỉ cần có ở bên cạnh em, em chính là người hạnh phúc nhất rồi!"

      " Bé ngốc, đương nhiên luôn ở bên cạnh em, vĩnh viễn em như vậy, còn có cục cưng của hai chúng ta nữa! " Lăng Thiếu Đường nhàng hôn đôi môi mềm mại của .

      Kỳ thực, về chuyện của Thiếu Nghị, cũng muốn cho Kỳ Hinh biết, trời sinh tính thiện lương, hơn nữa còn mang thai, muốn vì chuyện này mà ảnh hưởng đến tâm tình của , khiến phải lo lắng.

      Nhưng vì đảm bảo an toàn cho Kỳ Hinh nên buộc phải sắp xếp vệ sĩ bảo vệ , để tránh xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

      Lăng Thiếu Đường suy nghĩ điện thoại của đổ chuông, buổi chiều yên tĩnh bị tiếng chuông điện thoại phá vỡ, tiếng kêu dồn dập dứt.

      biết vì sao khi Kỳ Hinh nghe thấy tiếng chuông điện thoại kêu, trong lòng lại cảm thấy lo lắng.

      Lăng Thiếu Đường vỗ lên người Kỳ Hinh, sau đó đứng lên tiếp điện thoại.

      " Ai vậy ?" Giọng trầm thấp, bình ổn.

      " Thiếu Đường, là em, Vũ Ân ! " An Vũ Ân sốt ruột, vội vàng .

      Lăng Thiếu Đường nghĩ An Vũ Ân gọi điện thoại tới, hơi run sợ chút, sau đó lập tức hỏi: " xảy ra chuyện gì?"

      Giọng của An Vũ Ân nghẹn ngào, trở nên đứt quãng.

      Kỳ Hinh ngồi ghế sopha, nhìn thấy gương mặt bình tĩnh của Lăng Thiếu Đường dần biến đổi, cuối cùng mày kiếm hơi nhăn lại, quá lâu lại nghe thấy tiếng Lăng Thiếu Đường chuyện: " Em bình tĩnh chút, lập tức đến ngay."

      xong, gác điện thoại, xoay người lại, chống lại con ngươi đầy nghi ngờ của Kỳ Hinh.

      Lăng Thiếu Đường đến bên cạnh Kỳ Hinh, sau đó ngồi xuống với Kỳ Hinh :" Hinh Nhi, vừa rồi là Vũ Ân gọi !"

      cũng muốn giấu giếm chuyện này.

      Kỳ Hinh hơi mất tự nhiên, nhàng hỏi: " ấy - ấy muốn gặp ? Hay Tiểu Phong muốn gặp ?"

      Ngay từ đầu khi gặp An Vũ Ân, thấy ta đáng thương, nhưng từ ngày ta suýt chút nữa hại chết cục cưng của mình, mới phát ra ta đáng sợ. Lần này, An Vũ Ân trở về ràng là muốn trở lại bên cạnh Lăng Thiếu Đường , hơn nữa bây giờ còn có Tiểu Phong. Điều này có thể nhận ra được, tin Lăng Thiếu Đường cũng nhận ra được.

      Lăng Thiếu Đường nhìn đáy mắt Kỳ Hinh xẹt qua vẻ đau thương nhàn nhạt, nhàng cười, làm sao biết bây giờ trong lòng Kỳ Hinh nghĩ gì.

      Vì thế, vươn ngón tay thon dài, nâng khuôn mặt cúi thấp của Kỳ Hinh lên, để cho nhìn vào hai mắt .

      " Hinh Nhi, chuyện An Vũ Ân định làm hại em, Thiên Dục với , nếu phải lo lắng cho Tiểu Phong, nhất định bỏ qua cho ta. Hinh Nhi, cũng muốn giấu giếm em chuyện gì, vừa rồi An Vũ Ân gọi điện thoại đến là để với Tiểu Phong nó - "

      Lăng Thiếu Đường dừng chút, khuôn mặt cũng tỏ vẻ quan tâm.

      " Tiểu Phong làm sao?" Kỳ Hinh cảm thấy mọi chuyện đơn giản như vậy, bằng Lăng Thiếu Đường có vẻ mặt đó.

      " Bác sĩ chẩn đoán Tiểu Phong bị bệnh máu trắng , vì nhu cầu cấp bách nên cần tìm người ghép tủy tương thích, bằng nguy hiểm đến tính mạng!" Lăng Thiếu Đường thở dài hơi .

      Kỳ Hinh kinh ngạc trừng lớn hai mắt:" Cái gì? Tiểu Phong bị bệnh máu trắng? tại sao lại như vậy? Lúc trước khi gặp nó, em thấy nó còn rất khỏe mạnh! Làm sao có thể?"

      được nữa, trong mắt ra khuôn mặt khả ái của Tiểu Phong, trái tim run lên vì đau.

      " Hinh Nhi, bất kể có xảy ra chuyện gì, đứa là vô tội, cho nên muốn đến bệnh viện xem xét chút, xem bây giờ Tiểu Phong thế nào rồi!" Lăng Thiếu Đường sợ Kỳ Hinh nghĩ nhiều, giải thích với .

      Kỳ Hinh đứng dậy, giọng :"Đường, em cũng muốn gặp Tiểu Phong, bằng em yên lòng!"

      Vốn Lăng Thiếu Đường muốn cự tuyệt, bởi vì có thai, cần nghỉ ngơi cho tốt, nhưng suy nghĩ chút, giống như lời vừa , cả đêm yên lòng, như vậy còn ảnh hưởng đến thai nhi nhiều hơn.

      Nghĩ đến đây, Lăng Thiếu Đường gật đầu, chuẩn bị xe xong, hai người đến bệnh viện.

      Tiểu Phong nằm trong phòng săn sóc đặc biệt, lúc Lăng Thiếu Đường và Kỳ Hinh đến bệnh viện nhìn thấy Tiểu Phong tái nhợt, vô lực nằm đó.

      " Tại sao lại như vậy?" Lăng Thiếu Đường nhìn thấy An Vũ Ân khóc sưng cả mắt, vội vàng hỏi.

      " Thiếu Đường -" Khi An Vũ Ân nhìn thấy bóng dáng quen thuộc của Lăng Thiếu Đường xuất trước mặt mình muốn bổ nhào vào trong lòng , nhưng đồng thời cũng nhìn thấy người theo sát bên cạnh Lăng Thiếu Đường - đó chính là Kỳ Hinh.

      Xuyên qua lớp kính thủy tinh, Lăng Thiếu Đường nhìn thấy bộ dạng của Tiểu Phong, đáy mắt lên vẻ đau đớn, chuyển sang hỏi An Vũ Ân:" Trước tiên em bình tĩnh chút, bệnh của Tiểu Phong được chẩn đoán chính xác chưa?"
      Last edited: 30/5/15
      dunggg thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :