1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Vợ Yêu Xinh Đẹp Của Tổng Giám Đốc Tàn Ác - Ân Tầm (Hồi 13 c226)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Hồi 12: Thầm than

      Chương 207: Cầu hôn trong đau khổ (3)

      Em khóc ...

      Thực khóc ...

      Hoá ra cho tới bây giờ vẫn chưa từng quên...

      Chỉ là miễn cưỡng nghĩ về nó...

      Em nghĩ về ...

      Nhớ tới tình của em...

      Ngay cả nếu chúng ta bao giờ được ở bên nhau

      Hãy để em là người trả giá cao nhất

      hết cuộc đời này, em cũng thể quên được người.

      Sau đó sử dụng cả đời để nhớ.

      Nhìn vẻ mặt tiều tụy của Kỳ Hinh, đáy mắt Lăng Thiếu Đường lên vẻ đau đớn, chịu đựng nỗi đau này, bằng giọng bướng bỉnh: “Hinh Nhi, em ích kỷ cũng được, bá đạo cũng chẳng sao, tóm lại, để em rời ! Em là của , là của . Có nghe thấy ?”

      Kỳ Hinh ngẩng đầu, hai mắt đẫm lệ: “ sai, ích kỷ, bá đạo, nhưng em thể làm theo ý được! Em thể gả cho !”

      Khi những lời này, khóc, trái tim cũng rất đau, tiếng khóc ngăn cản câu của , linh hồn cũng dần dần rời khỏi thể xác, nhưng phải làm thế nào đây? Bây giờ , thực tình của hai người phân lối rẽ!

      Đôi mắt Lăng Thiếu Đường lộ ra vẻ tuyệt vọng, ánh mắt lạnh thấu xương! Bàn tay to đặt bóng đèn thủy tinh, “bốp” tiếng, tiếng vỡ của thủy tinh là câu trả lời cho những muộn phiền luôn phải kìm nén trong lòng, mà vật cứng rắn như đui đèn cũng bị đánh nát.

      Kỳ Hinh chấn động, đồng thời cảm giác đau thương trào lên trong lòng, tại sao có thể lên án mình như vậy?

      Máu tươi chảy xuống, dọc theo các đốt ngón tay cứng ngắc chậm rãi chảy ra...

      “Em làm như vậy nhưng lại muốn tôi em?” vươn bàn tay bị thương gắt gao nắm lấy hai vai , cả người tản ra hơi thở ma. Máu tươi giọt làn da tuyết trắng của , giọt lên những bông hoa khiến nó biến thành màu đen...

      giọt, giọt, lại giọt...

      Giọt máu giống như cái miệng nhắn, gắt gao hấp thụ da thịt non mềm của .

      giọt, giọt, lại giọt...

      Giống như giọt trong lòng ...

      giọt, giọt, lại giọt...

      Hình như nghe được tiếng máu chảy từng giọt.

      Là trái tim đủ mạnh mẽ, nó dâng lên cảm giác hoảng loạn từ trước đến nay chưa bao giờ có...

      Trái tim đau đớn quá, giọng của Kỳ Hinh rất : “Em, em giúp băng vết thương lại! Máu... vẫn chảy...”

      cầm bàn tay bị thương của , dùng khăn tay hay mang theo để băng bó cho ...

      cũng gì nữa, chỉ nhìn lâu, để tùy băng bó.

      Khuôn mặt nhắn, bị bóng đêm bao phủ, lại càng thêm dịu dàng...

      Màn đêm như nước, người cũng như nước...

      Cái đầu cúi xuống, khuôn mặt xinh đẹp đến nỗi gió thổi qua phải cảm thấy thẹn thùng khi nhìn khuôn mặt ấy...

      Khuôn mặt nhắn, bị bóng đêm bao phủ, lại càng thêm dịu dàng...

      Vẻ dịu dàng này giống như nước chảy róc rách, kích thích chỗ sâu nhất trong lòng .

      ràng rất luyến tiếc, vì sao còn muốn trốn tránh? Hinh Nhi, em muốn tra tấn sao?” Lăng Thiếu Đường vươn ngón tay bị thương, ngón tay thon dài vuốt ve gương mặt .

      Kỳ Hinh cảm thấy trong lòng chấn động, con ngươi màu đen tràn ngập đau khổ: “Đường, cả đời này, chỉ cần luôn đặt em ở trong trái tim , như vậy là đủ rồi!”

      Câu thê lương và bất đắc dĩ.

      Làm sao có thể coi như chưa có chuyện gì xảy ra? còn có thể che giấu mọi việc ?

      Có lẽ An Vũ Ân trở thành quá khứ của Lăng Thiếu Đường, nhưng còn Lăng Phong sao? Nó là cốt nhục của Lăng Thiếu Đường, nếu bỏ đứa này, như vậy Lăng Thiếu Đường phải chịu áp lực rất lớn từ dư luận và ngàn người chỉ trỏ , thậm chí là Lăng thị cũng phải chịu ảnh hưởng.

      thương như vậy, làm sao có thể trơ mắt nhìn Lăng Thiếu Đường bị như vậy?

      , hạnh phúc của cũng chính là hạnh phúc của , phải sao?

      “Hinh Nhi, nếu em giải thích hợp lý, lập tức trói em lại, đưa em đến giáo đường để đăng ký kết hôn!” Giọng của Lăng Thiếu Đường mang theo uy hiếp khiến người ta sợ hãi.

      Kỳ Hinh sợ run lên, ngẩng đầu đón nhận ánh mắt của , sau đó trái tim đau như muốn chảy máu: “Đường, em nhiều bao nhiêu?”

      “Cũng giống như em vậy, đến vạn kiếp bất phục!” Trong mắt Lăng Thiếu Đường vẫn giữ nguyên vẻ kiên định như xưa.

      “Nếu em muốn chỉ mình em sao?” Kỳ Hinh lại hỏi.

      “Chỉ em, chối từ!” câu ngắn gọn, thể tự tin và chắc chắn của .

      bổ nhào vào trong lòng Lăng Thiếu Đường, gắt gao ôm lấy , người đàn ông như vậy, làm sao có thể nhẫn tâm đẩy cho người khác chứ?

      Kỳ Hinh hạ quyết tâm, ôm chặt , mở miệng : “Em muốn đưa gặp người, chờ sau khi nhìn thấy người đó rồi quyết định lại, có được ?”

      Vừa dứt lời, giọt nước mắt đau đớn lại chảy xuống.

      ----- Hết hồi 12-----
      Last edited by a moderator: 19/5/15
      dunggg thích bài này.

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Hồi 13: Nghẹn lời

      Chương 208: Chấn động trong lòng

      Beta: Meo Miu Ciu

      Khỏe , câu đầu tiên nghẹn ở cổ, thành tệ, khiến khung cảnh mờ ảo

      Chúng ta, giống như những vũ trụ tách biệt

      Tạm biệt, đều trở thành hư

      Chúng ta đâu quyết định buông tay nhau

      thực là tình còn chưa đủ

      đến nơi chia ba ngả

      hướng phải em hướng trái

      Cả hai đều cố chịu đựng chưa hề ngoảnh lại

      ☆☆☆☆☆☆☆☆


      Lúc Lăng Thiếu Đường đưa Kỳ Hinh đến trước nhà nghỉ xe chậm rãi dừng lại. "Đường, chính là nơi này !" Kỳ Hinh nhìn nhà nghỉ, thở dài .

      “Hinh Nhi, em muốn gặp ai?” Lăng Thiếu Đường giọng hỏi, Kỳ Hinh hơi khác thường khiến bất an.

      Kỳ Hinh kinh ngạc nhìn khuôn mặt tuấn của Lăng Thiếu Đường có chút đành lòng lên trong mắt.

      Có phải mình rất ngốc , biết rất nếu làm như vậy mình mất , biết đây là điều An Vũ Ân mong đợi, nhưng mình vẫn thể che giấu .

      Khi Kỳ Hinh nhìn thấy An Vũ Ân, chỉ biết, An Vũ Ân sắp đặt trước mọi chuyện, nếu , sao có thể tình cờ gặp ở đường đúng lúc như thế được? Quan trọng hơn, điều An Vũ Ân muốn làm nhất chính là để cho mình nhìn thấy Lăng Phong, dường như Lăng Phong là bùa may mắn, có cậu bé mọi việc đều diễn ra thuận lợi.

      Tuy An Vũ Ân muốn làm phiền cuộc sống của Đường, muốn cho Đường biết về tồn tại của Lăng Phong, nhưng nếu ta thực muốn làm vậy giống như những gì ta ta xuất trong buổi tiệc từ thiện hôm đó ở Pháp, cũng xuất ở bờ biển đếm ấy, thậm chí lại càng thể xuất ở trước mặt mình…

      Về điểm này, trong lòng Kỳ Hinh biết , biết sau khi Lăng Thiếu Đường nhìn thấy An Vũ Ân cũng hiểu vì sao ta lại xuất , nhưng giống , thể lựa chọn!

      “Hinh Nhi, em sao vậy?” Lăng Thiếu Đường nhìn Kỳ Hinh ngẩn ngơ, ngón tay khẽ xoa mặt .

      Cảm nhận được độ ấm từ ngón tay . Kỳ Hinh khôi phục ý thức, đành lòng ghi nhớ hình dáng vào trong tâm trí mình, sau đó cầm điện thoại lên:

      “Đường đến rồi, nhưng nhớ kỹ, tôi làm việc này phải vì , mà vì Tiểu Phong!” lạnh lùng với người ở đầu dây bên kia điện thoại.

      Đêm đen che vẻ đơn và đau đớn mặt , nhưng ai có thể che giấu lạnh lẽo của buổi đêm chứ?

      “Chính là ở đây, mình vào thôi !” Trong giọng của Kỳ Hinh ngập tràn đau đớn sâu đậm.

      Đôi mắt đen sâu thẳm của Lăng Thiếu Đường chứa đựng đầy nghi ngờ, qua biểu của Kỳ Hinh, cảm thấy việc có cái gì đó đúng.

      Lúc vừa định giơ tay ấn chuông, cửa nhà lập tức mở ra.

      Giờ phút này, cơ thể Kỳ Hinh như bị rút hết sức lực, cánh cửa trái tim cũng đóng lại theo!

      “Thiếu Đường –“ Đứng ỏ cửa ai khác, chính là An Vũ Ân.

      Khuôn mặt ta kinh ngạc nhìn người đàn ông trước mắt sau khi ta xác định mình nằm mơ, mừng như điên lập tức vòng tay qua cổ của .

      “Thiếu Đường, Thiếu Đường, cuối cùng đến!” An Vũ Ân thỏa thích dựa vào ngực , mềm mại .

      Lăng Thiếu Đường hoàn toàn hoảng sợ ngây người, hai tay cứng ngắc gỡ hai tay quàng ở cổ mình ra, lập tức quay đầu, nhìn vẻ mặt khốn khổ của Kỳ Hinh.

      Kỳ Hinh cụp mắt, muốn ngăn cản nước mắt sắp trào ra.

      “Vũ Ân- sao em lại-“ Lăng Thiếu Đường vô cùng kinh ngạc, kéo An Vũ Ân từ trong ngực mình ra, giọng khàn khàn thể chấn động.

      An Vũ Ân ngẩng đầu, đáy mắt chan chứa nước mắt xúc động: “Thiếu Đường, đến thăm Tiểu Phong có phải ?”

      ta vội vàng .

      “Tiểu Phong?” Lăng Thiếu Đường lại càng hiểu nhưng – nhìn thẳng về phía Kỳ Hinh đứng ở đằng sau cơ thể – run sợ.

      Đúng lúc Lăng Thiếu Đường hoang mang, giọng trẻ con vang lên phía sau An Vũ Ân.

      “Mẹ, đồ chơi của con chạy –“

      Ba người đứng ở cửa đều tập trung chú ý ở người Tiểu Phong, chỉ khác biệt là, trong mắt An Vũ Ân mang theo cưng chiều và thương, Lăng Thiếu Đường đông cứng lên nghi ngờ và khó hiểu, mà đáy mắt Kỳ Hinh chỉ chứa chan vẻ đau đớn tan nát cõi lòng!

      Tiểu Phong cũng đứng đó, cậu bé nho ngạc nhiên nhìn chú cao lớn đứng ở cửa, cái miệng còn muốn phát ra tiếng khóc nhanh chóng im bặt.

      Sau đó, tầm mắt của cậu – nhìn thấy Kỳ Hinh, khuôn mặt nhắn – nở nụ cười vui sướng: “Chị -“

      Tất nhiên Tiểu Phong vui mừng khi thấy Kỳ Hinh, cậu bé hoạt bát chạy đến bên cạnh , vươn tay bé ôm chân .

      Trái tim Kỳ Hinh tan chảy bởi hồn nhiên của cậu bé này, ngồi xuống, vươn tay khẽ vỗ trán của cậu: “Tiểu Phong, có nghe lời mẹ ?”

      Tiểu Phong ngây thơ, khuôn mặt tuấn lên nụ cười đẹp mắt, cậu ôm cổ Kỳ Hinh, làm nũng : “Chị, Tiểu Phong rất nghe lời, ngược lại, Tiểu Phong nhớ chị quá!”

      Trái tim Kỳ Hinh giống như bị kim đâm, ngẩng đầu, nhìn vẻ mặt kinh hãi của Lăng Thiếu Đường, nước mắt che lấp sau ánh mắt.

      An Vũ Ân thấy vậy, đôi mắt trở nên tối tăm, ta lại tươi cười, : “Tiểu Phong, ngoan, đưa chị và chú vào nhà, nhanh!”

      Tiểu Phong vừa nghe, lanh lợi gật đầu, kéo tay Kỳ Hinh, sau đó, nhìn Lăng Thiếu Đường cao lớn, nhút nhát gọi tiếng: “Chú - ”

      Trong lòng Lăng Thiếu Đường chấn động, biết tại sao, lại cảm thấy đứa bé này mang tới cho mình cảm giác thân thiết chưa bao giờ có.
      Last edited by a moderator: 17/5/15
      dunggg thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Hồi 13: Nghẹn lời

      Chương 209: Buổi đem say mê

      ràng cánh diều của em gả cho trời xanh

      Con đường cắt đứt suy nghĩ

      Gió ngừng nhớ

      Xuân qua em còn ngửa lên trời

      Năm tháng biến tình thành câu hát

      Lại khiến cho người hát xung quanh lang thang . . . . . .

      ☆☆☆☆☆☆☆☆

      Kỳ Hinh kìm nén mất mác và đau đớn trong lòng, khẽ với Lăng Thiếu Đường: " Đường, em — em ở trong xe đợi !"

      khí như đông cứng lại, nhưng bàn tay to của Lăng Thiếu Đường nhanh chóng nắm cổ tay của Kỳ Hinh: " Hinh Nhi, cần !"

      Theo bản năng giữ chặt thân hình định xoay của .

      Kỳ Hinh cười lạnh lùng, giọng : “Đường, chẳng lẽ muốn biết đứa bé trước mắt là ai à?”

      Lăng Thiếu Đường ngẩn người, cúi đầu nhìn cậu bé trước mặt, khuôn mặt tuấn hội tụ lại chỗ.

      “Đường, em chờ , em , sau khi biết tất cả, phải quyết định vài chuyện, trong lúc đó em chờ !”

      Kỳ Hinh dứt khoát rút tay ra khỏi tay Lăng Thiếu Đường, chỉ là hành động đơn giản nhưng lại khiến cho trái tim Lăng Thiếu Đường càng đập nhanh hơn.

      “Chờ !” Lăng Thiếu Đường ra lệnh ngắn gọn.

      Kỳ Hinh gật đầu, xoay người . thang máy xuống tầng, cơ thể trở nên lạnh quá, bất lực ngồi xuống, nước mắt tuôn rơi…

      “Đường… vào !” An Vũ Ân nhìn thấy ánh mắt Lăng Thiếu Đường vẫn dõi theo bóng hình Kỳ Hinh rời khỏi, trong lòng chua xót, ta hai lời, nhanh chóng vươn tay kéo , vào trong nhà.

      Tiểu Phong thông minh ngẩng đầu nhìn Lăng Thiếu Đường, tay vẫn cầm món đồ chơi bị hỏng.

      nhìn khung cảnh xung quanh, tất nhiên đây là nhà nghỉ xa xỉ, bên trong được trang trí đàng hoàng.

      “Vũ Ân, em và Hinh Nhi?” Lăng Thiếu Đường nhìn An Vũ Ân hỏi.

      “Thực ra có thể coi là em tình cờ gặp tiểu thư Kỳ, ngày đó em mang theo Tiểu Phong vừa về nước lâu, đường em gặp ấy!” An Vũ Ân mỉm cười giải thích.

      “Tiểu Phong?” Lăng Thiếu Đường chuyển tầm mắt sang đứa bé tên Tiểu Phong, cậu bé đặc biệt tuấn, khiến cảm thấy quen thuộc khác thường.

      “Đúng, nó chính là Tiểu Phong!” An Vũ Ân đưa tay vuốt đầu Tiểu Phong .

      Đôi mắt Tiểu Phong hề chớp mắt nhìn Lăng Thiếu Đường, cậu bé sợ hãi, cũng muốn gần gũi nhưng dám.

      Lăng Thiếu Đường híp con ngươi đen, ánh mắt sắc bén lướt qua khuôn mặt Tiểu Phong, trong lòng vô cùng chấn động: “Đứa bé này… bao nhiêu tuổi?”

      An Vũ Ân chậm rãi ngồi xuống, nhìn Tiểu Phong : “Tiểu Phong, ngoan, cho chú biết năm nay con bao nhiêu tuổi!”

      Tiểu Phong non nớt vươn hai ngón tay: “Mẹ Tiểu Phong sắp hai tuổi!”

      “Hai tuổi!” Lăng Thiếu Đường thay đổi sắc mặt, vẻ mặt đông cứng lại, nhìn An Vũ Ân, đôi mắt làm người ta khó có thể suy đoán, ngay sau đó chậm rãi ngồi xuống, nhìn Tiểu Phong, hỏi: “ cho chú biết, cháu tên gì?”

      Tiểu Phong sợ hãi đáp: “Cháu tên là Lăng Phong!”

      Lăng Thiếu Đường như bị sét đánh trúng, đôi mắt chim ưng trở nên lạnh lẽo hơn, bàn tay to cũng nắm chặt, đột nhiên đứng lên.

      Tiểu Phong nhìn thấy cảnh tượng như vậy, sợ tới mức phải trốn sau lưng An Vũ Ân, đôi con ngươi trong veo như nước vụng trộm nhìn Lăng Thiếu Đường.

      “Bố , ông ấy… biết chuyện này sao?” Lăng Thiếu Đường nhẫn tức giận trong lòng, lạnh giọng hỏi.

      tuyệt đối ngờ, An Vũ Ân mang thai con của bố , năm đó An Vũ Ân cũng vì biết tin mình mang thai nên mới rời bỏ sao?

      Nhưng mọi chuyện lại hơi mơ hồ, có cái gì đó đúng.

      “Thiếu Đường, chẳng lẽ ở trong lòng , em chỉ có vậy thôi sao?” An Vũ Ân bị lời của Lăng Thiếu Đường kích thích, ta hét lớn, lập tức bổ nhào vào trong lòng .

      “Thiếu Đường, nhìn , tính toán cẩn thận chút, Tiểu Phong là con của , là con trai ruột của !”

      Giọng của An Vũ Ân trở nên nghẹn ngào, đôi mắt cũng đẫm lệ.

      “Em cái gì? Vũ Ân, em lặp lại lần nữa!” Thân mình cao lớn của Lăng Thiếu Đường hơi chấn động, bàn tay to lớn gắt gao bóp chặt bả vai của An Vũ Ân, trong mắt đều là vẻ khó tin!

      An Vũ Ân nhìn vẻ mặt hiểm của Lăng Thiếu Đường, nước mắt rơi đầy khuôn mặt: “Thiếu Đường, em lừa . Tiểu Phong là con của ! nhìn mặt nó , đôi mắt của nó nữa, tất cả đều rất giống !”

      ! có khả năng, làm sao mình có thể có con với ấy được chứ?

      Lăng Thiếu Đường nhanh chóng buông bàn tay nắm lấy bả vai của An Vũ Ân xuống, trong lòng cũng là rối nùi, tin tức này khiến tiếp nhận nổi.

      Con ngươi lạnh lùng nhìn thẳng vào đứa bé sau lưng An Vũ Ân, nó là con trai mình? Trán của xuất những vết nhăn.

      An Vũ Ân hiểu trong lòng cảm thấy nghi ngờ, ta nhàng lên phía trước, : “Thiếu Đường, hoài nghi đứa này là chuyện bình thường, bởi vì khi chúng ta ở cùng nhau, có sử dụng biện pháp tránh thai. Nhưng… Thiếu Đường, còn nhớ ? Tối hôm đó cầu hôn em, đôi ta đều uống say, trong đêm hôm đó, chúng ta hề sử dụng biện pháp phòng tránh nào cả!”

      Lời của , mỗi câu mỗi chữ đều giống như con dao nhọn đâm vào người , muốn nhắc nhở về quá khứ của hai người, nỗ lực nhớ lại, cảnh tượng ngày hôm đó xẹt qua trong đầu.

      sai, đêm đó có hơi say, say hẳn nhưng có chút mê mệt , bất kể người phụ nữ nào trừ KỳHinh, đều sử dụng biện pháp phòng tránh, chẳng lẽ đêm đó, tạo thành sai lầm lớn sao?
      Last edited by a moderator: 19/5/15
      dunggg thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Hồi 13: Nghẹn lời

      Chương 210: Chuyện phức tạp

      Beta: Meo Miu Ciu

      Nếu là xạ thủ ngầm kia

      Em chính là con mồi

      Quyết tâm né, làm con chim trắng

      Chỉ chờ mũi tên kia đến

      Bắn vào lồng ngực em từ lâu vỡ vụn

      Như vậy để em chết dưới bàn tay

      Dường như cuối cùng có thể

      Chết ở trong ngực của ...

      ☆☆☆☆☆☆☆☆

      An Vũ Ân kéo Tiểu Phong từ phía sau lên phía trước, để cho Lăng Thiếu Đường có thể nhìn hình dáng của Tiểu Phong.

      "Mẹ - " Trong giọng non nớt của Tiểu Phong chứa đựng sợ hãi.

      An Vũ Ân mỉm cười nhìn Tiểu Phong, sau đó khẽ : "Tiểu Phong, con có muốn bố ?"

      Tiểu Phong liều lĩnh gật đầu, con ngươi trong veo khát khao tình thương của người bố.

      Lăng Thiếu Đường kinh ngạc nhìn cậu bé trước mặt, dáng vẻ của cậu bé tuấn khác thường, thậm chí so với khi còn còn tuấn hơn!

      nhìn hình dáng Tiểu Phong, hơi khẩn trương.

      An Vũ Ân khẽ thở dài, vỗ đầu Tiểu Phong : " Tiểu Phong, chú ấy là bố của con, ngoan, gọi bố !"

      Tiểu Phong mím cái miệng nhắn, đôi mắt chăm chú nhìn Lăng Thiếu Đường.

      Mà cơ thể cao lớn của Lăng Thiếu Đường lại hoảng sợ vì lời của An Vũ Ân, giọng cũng thay đổi, vô cùng nặng trĩu:”Vũ Ân, tại sao phải như vậy?”

      Môi đào của An Vũ Ân khẽ mở :

      “Chuyện xảy ra năm đó, em chỉ mới rời , ai ngờ, em sang nước ngoài tới 19 ngày, cơ thể khó chịu nên bác sĩ kiểm tra, mới biết lúc đó em mang thai hơn 40 ngày-“ Giọng An Vũ Ân xa xôi, làm người ta đau lòng muốn khóc.

      “Tại sao lúc đầu cho biết?” Lăng Thiếu Đường khó khăn .

      Nếu mọi chuyện vừa , như vậy mắc nợ rồi.

      “Thiếu Đường, ban đầu em rời khỏi , nếu lựa chọn con đường ấy, sao con có thể quay đầu lại đây?” An Vũ Ân hỏi ngược lại.

      Lăng Thiếu Đường lại, mắt thấy tình hình nay rất phức tạp.

      “Thiếu Đường, ra em rất tình cảm của dàng cho tiểu thư Kỳ, em cũng muốn làm phiền hai người, đứa bé Tiểu Phong này rất đáng thương, lúc vừa sinh ra bị bệnh nặng, cơ thể vẫn chưa khỏe hẳn, nó vẫn cho rằng nó có bố, hôm nay, có thể cho nó biết bố nó là ai, em hài lòng rồi!”

      An Vũ Ân đẫm lệ, nhìn Tiểu Phong .

      “Mẹ, đừng khóc!” Tiểu Phong vừa nhìn thấy mẹ khóc, đưa bàn tay bé khẽ thay ta lau giọt nước mắt.

      Tiểu Phong thông minh và nghe lời làm Lăng Thiếu Đường đau lòng gấp bội, dù sao cũng chỉ là đứa bé!

      Trái tim Lăng Thiếu Đường lạnh lùng kiên định giờ phút này trở nên mềm yếu, hít sâu, cuối cùng cũng biết được tại sao Kỳ Hinh cảm thấy bất đắc dĩ và trốn tránh lời cầu hôn của mình, ra, biết mọi việc.

      “Tiểu Phong, tới đây.” cố gắng hết sức để mình trông giống như dọa người, giọng cũng cố gắng .

      Tiểu Phong bước tới từng bước về phía Lăng Thiếu Đường, liều lĩnh ngẩng đầu nhìn .

      Đôi mắt chứa ý cười nhàn nhạt, chậm rãi ngồi xuống, bàn tay vuốt cái đầu của cậu, động tác thể cưng chiều cậu bé.

      Tất nhiên Tiểu Phong cũng có thể cảm nhận được tình tỏa ra từ Lăng Thiếu Đường, khuôn mặt nhắn bắt đầu nở nụ cười, ngây thơ hồn nhiên dường như muốn làm đau trái tim Lăng Thiếu Đường.

      “Bố” rốt cuộc Tiểu Phong cũng gọi, sau đó đưa tới tay bé ra ôm chặt cổ Lăng Thiếu Đường, giọng ngọt ngào làm nũng.

      Trong lòng Lăng Thiếu Đường chấn động, biết có nên trả lời hay .

      “Bố, ôm Tiểu Phong! Bố!” Dù sao vẫn chỉ là 1 đứa bé, khi biết mình là đứa bé có bố, hiển nhiên trong lòng rất kiêu ngạo.

      “Được, tới đây!” Bàn tay Lăng Thiếu Đường ôm lấy Tiểu Phong, sau đó đứng dậy, mặc dù trong lòng rất phức tạp, nhưng đứa bé Tiểu Phong này quả rất thương người.

      “Bố - bố”. Tiểu Phong kiêu ngạo kêu to

      An Vũ Ân đứng ở bên, thấy khoảnh khắc Lăng Thiếu Đường ôm Tiểu Phong, trái tim buông xuống, phải tiếp nhận Tiểu Phong rồi chứ?

      ta bắt đầu ảo tưởng về hình ảnh 1 nhà 3 người hòa thuận vui vẻ sau này, về phần Kỳ Hinh

      Trong lòng cười lạnh tiếng, để cho Kỳ Hinh biết mình cố ý sao, khi Tiểu Phong vĩnh viễn là cánh cửa ngăn cách ở giữa, mặc dù Lăng Thiếu Đường là người lạnh lùng điên cuồng, nhưng khi biết mình có đứa con trai này, cũng tin thờ ơ với nó!

      “Bố, đồ chơi của Tiểu Phong bị hỏng!” Tiểu Phong vào tai Lăng Thiếu Đường.

      “Đến đây, đưa cho bố xem chút!” Lăng Thiếu Đường chỉ có thể gạt trái tim lung lay sang bên, với Tiểu Phong.

      ra, tại điều khiến vội hơn chính là Kỳ Hinh, bây giờ cũng khóc sao? Nghĩ đến đây, tim càng đập càng đau.

      Tiểu Phong đưa món đồ chơi cho Lăng Thiếu Đường, nghiêng đầu nhìn .

      “Tốt lắm!” Lăng Thiếu Đường cắm gì đó ở món đồ chơi, sau đó đặt xuống đất, món đồ chơi lại chạy như bình thường.

      “A, tốt quá, đồ chơi lại hoạt động rồi!” Tiểu Phong kính trọng nhìn Lăng Thiếu Đường, sau đó chạy đến chỗ đồ chơi.

      Lăng Thiếu Đường đứng dậy, nhìn đồng hồ cổ tay.

      rất gấp, vì ấy ư?” An Vũ Ân nhàng tới, tay khẽ kéo .

      “Vũ Ân, khuya lắm rồi, Hinh Nhi vẫn còn xe đợi !” Lăng Thiếu Đường khẽ đẩy An Vũ Ân, đúng, lúc này rất về tình cảm của mình, có thể tiếp nhận Tiểu Phong, nhưng, với An Vũ Ân, chỉ có thể xin lỗi.
      Last edited by a moderator: 22/5/15
      dunggg thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Hồi 13: Nghẹn lời

      Chương 211: cám dỗ chết người

      Beta: Meo Miu Ciu

      vui vẻ Tiểu Phong nghe thấy Lăng Thiếu Đường phải , lập tức chạy lên trước ôm chặt chân : "Bố, đừng , Tiểu Phong muốn bố!"

      Lăng Thiếu Đường đành lòng, ngồi xuống, vỗ đầu của bé, dỗ dành: "Tiểu Phong ngoan, phải nghe lời mẹ, biết ?"

      An Vũ Ân tiến lên: "Thiếu Đường, chẳng lẽ thể vì Tiểu Phong mà ở lại ư? Cho dù chỉ là đêm!"

      xong, ta nâng khuôn mặt đáng nhìn Lăng Thiếu Đường.

      "Rất xin lỗi, Vũ Ân, làm em phải thất vọng rồi, đối với Tiểu Phong, chịu trách nhiệm, nhưng, hai ta trở thành quá khứ, em hiểu ?" Lăng Thiếu Đường đứng dậy, chậm rãi .

      Ánh mắt An Vũ Ân tối sầm lại, ta kéo bàn tay Lăng Thiếu Đường: "Thiếu Đường, em cho xem thứ!"

      xong, ta kéo Lăng Thiếu Đường về phòng.

      Đến căn phòng, An Vũ Ân khóa cửa lại —

      "Vũ Ân, em —" Lăng Thiếu Đường lạnh lùng đứng ở đó, khuôn mặt như điêu khắc và giọng lạnh lẽo chút nhiệt độ.

      An Vũ Ân từ từ cởi áo ra, tính cách mãnh liệt kiêng dè bất cứ đâu khiến vẻ xinh đẹp bề ngoài của ta càng thêm lqd nguy hiểm ngang ngược, những chỗ xinh đẹp kia phát ra
      Mê hoặc và chói lóa.

      Cánh tay ta bao vây Lăng Thiếu Đường, nhìn động tác của ta, cũng cự tuyệt, nhưng kiên nhẫn lại lướt qua con ngươi xanh lục.

      lúc do dự, đối phương cởi bỏ quần áo, lộ ra lớp áo trong mỏng với những bông hồng gợi cảm áo, thâm chí ta mặc áo ngực! Xuyên thấu qua lớp tơ tằm mỏng kia, thấp thoáng có thể nhìn thấy nụ hoa khiến vô số đàn ông phụt máu mũi.

      Lăng Thiếu Đường nhíu chặt mày, vẻ mặt giống như màn sương.

      An Vũ Ân cười mị hoặc long lanh, xoay người lại về phía . Tóc xoăn gợn song nhiệt huyết, chuyển động theo ta, tĩnh lặng tạo thành đường cong xinh đẹp.

      Khi rừng tối sâu thẳm hoàn toàn mê người, nơi đó mềm mại đầy cám dỗ, trong chớp mắt tất cả mọi nơi cơ thể đều lộ ra trước mắt người đàn ông.

      “Thiếu Đường, vừa lòng chưa?”

      chậm rãi , cơ thể mảnh vải che, từng bước từng bước về phía Lăng Thiếu Đường.

      “Em nghĩ nên gì?” Dù vẫn bình tĩnh, nhưng bên trong lại căng thẳng. Đôi mắt xanh lục lạnh lùng, ngang ngược nhìn thẳng ta.

      “Chẳng lẽ, tơ tằm người em, hấp dẫn chút nào sao?”

      ta cố gắng dịu dàng hết mức, thậm chí ăn khép nép, dáng vẻ vô cùng đáng . lọn tóc xoăn rơi xuống nụ hoa căng tròn của ta, hết sức hấp dẫn.

      “Vũ Ân, đúng là em thay đổi!” Lăng Thiếu Đường còn thiện cảm, nếu như lúc nãy còn cảm thấy hổ thẹn với ta, tại thể bình tĩnh được nữa.

      An Vũ Ân đưa cánh tay vòng qua bả vai , đưa vóc dáng đầy đặn dính chặt lấy cơ thể cường tráng của :”Thiếu Đường, cho dù em thay đổi, tất cả đều vì ! Tối nay ở lại được ? biết em suy nghĩ rất nhiều về ? Quên Kỳ Hinh được chứ, nhà ba người chúng ta mãi mãi ở cùng nơi được ?”

      Lăng Thiếu Đường nâng mày, hé mở đôi môi mỏng, lạnh nhạt :”Vũ Ân, vừa gì, em quên rồi sao?”

      Giọng lạnh lẽo như cũ vang lên lần nữa.

      Cơ thể An Vũ Ân đột nhiên ngẩn ra, nước mắt ta chảy xuống:”Thiếu Đường, chẳng lẽ trong lòng Kỳ Hinh quan trọng đến như vậy? Chẳng lẽ, quên cuộc sống vui vẻ của chúng ta lúc trước rồi sao?”

      Lăng Thiếu Đường nhíu mày, bàn tay đẩy cơ thể An Vũ Ân ra:”Vũ Ân, tình cảm lúc ban đầu của dàng cho em chỉ là thương tiếc, là thương , khi đó nghĩ là tình , nhưng cuối cùng bây giờ biết đó phải là !”

      muốn ta tiếp tục ôm mộng hoang tưởng.

      An Vũ Ân thể tin nhìn Lăng Thiếu Đường:”, thể nào, còn cầu hôn em, sao có thể phải là ?”

      Giọng của ta bắt đầu chuyển sang điên cuồng.

      “Vũ Ân, có lẽ ban đầu chỉ là đồng bệnh tương lân (ý cùng có hoàn cảnh sống đau khổ giống nhau nên thông cảm cho nhau), nhưng sau đó phải , em hiểu chưa?” Sau khi Lăng Thiếu Đường nhìn khuôn mặt đau thương của An Vũ Ân, nhàn nhạt .

      dùng đủ kiên nhẫn.

      “Vậy với Kỳ Hinh là gì? ấy sao?” An Vũ Ân cố ý gây hỏi.

      “Đúng, Hinh nhi rất quan trọng với , ấy là sinh mạng của !” Lăng Thiếu Đường nghĩ gì đấy, chắc như đinh đóng cột.

      “Ha ha” Khỏe mắt An Vũ Ân rơi lệ, tan nát cõi lòng cười, ngay sau đó ánh mắt của ta trở nên lạnh lẽo:”Lăng Thiếu Đường, cho rằng Kỳ Hinh biết tình trạng như vậy, ta lựa chọn ở cùng chỗ với sao? ta ư?”

      Lăng Thiếu Đường ung dung bình tĩnh từng chữ:”, ấy ! Cho dù ấy muốn rời khỏi , dù phải tới chân trời góc bể, cũng giữ ấy ở bên người, ấy và em là hai người khác nhau!”

      ra , vẫn nghĩ tới cảm nhận của An Vũ Ân phải vì cái khác, chỉ vì đứa bé đáng ngoài kia.

      Cơ thể An Vũ Ân ngã ngồi giường, ta hoàn toàn bị chấn động trước lời của Lăng Thiếu Đường.

      Mắt lạnh băng của Lăng Thiếu Đường thoáng qua chút bất đắc dĩ, ngay sau đó, nhàn nhạt mở miệng :”Nếu như Tiểu Phong gặp chuyện, lúc nào em cũng có thể liên lạc với , xin lỗi!”

      xong, mở cánh cửa, ra khỏi căn phòng mà hề ngoảnh đầu lại nhìn.

      AN Vũ Ân cảm thấy sức lực người bị rút hết, ta thua ư? ! ta tuyệt đối thể thua!

      Lạnh lẽo vô tình, gần nữ sắc sao? Cuối cùng ta vẫn chỉ là người đàn ông! là đàn ông dáng người ta gây ra dục hỏa đốt người, mà , rất tinh ranh với dục vọng của đàn ông! Bây giờ ta là chuyên gia trong chuyện nam nữ, ta có thể nhanh nhạy bắt được tín hiệu từ phản ứng tự nhiên của đàn ông.
      Nhưng lần này ta tính toán sai, Lăng Thiếu Đường vô cảm, đối mặt với cảnh xuân coi như thấy gì khiến ta phải tìm cách khác.
      Last edited by a moderator: 22/5/15
      dunggg thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :