1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Vợ Yêu Xinh Đẹp Của Tổng Giám Đốc Tàn Ác - Ân Tầm (Hồi 13 c226)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Hồi 12: Thầm than

      Chương 201: Mất hồn mất vía

      Edit: Tiểu Huyền

      Đúng thế, em phải chờ. . . . . .

      Cho dù vĩnh viễn ước ao, từng giọt đơn xuyên thấu

      Đợi cho tình cảm héo úa, trở thành sa mạc hoang vắng

      Đợi cho tất cả thành mộng ảo, đều biến mất

      Mà em, còn phải chờ

      Cho đến khi tan ra

      Truyền thuyết xa xưa. . . . . .

      --- ------ -----

      Kỳ Hinh thấy mình rơi vào vực sâu thăm thẳm, chút ánh sáng, chỉ có lạnh lẽo và tối tăm.

      ". . . . . . ! Đứa bé này. . . . . . Làm sao có thể là con của Đường?" phát run, dường như muốn nữa, cổ họng bị bàn tay đầy sức mạnh bóp nghẹn, làm thở nổi.

      An Vũ Ân thở , trìu mến vuốt đầu Lăng Phong, : " Tiểu thư Kỳ, tôi biết rất khó chấp nhận điều này, nhưng đây là , Lăng Phong đúng là con trai của Thiếu Đường!"

      Kỳ Hinh kinh hãi chuyển tầm mắt sang Lăng Phong, giờ phút này trong mắt , đứa bé ấy trở nên đáng sợ vô cùng.

      “Năm đó, tôi và Thiếu Đường nhau, mãi cho đến khi tôi tốt nghiệp đại học Havard, Lăng Diệu Hồng vẫn chấp nhận tôi, bởi vì, trong lòng ông ta, người có tư cách làm thiếu phu nhân của nhà họ Lăng chỉ có — thiên kim tiểu thư nhà họ Kỳ! May mắn rằng, Thiếu Đường vẫn chung thủy tôi bằng mọi giá, nhưng, cho dù thế, Lăng Diệu Hồng vẫn chưa từ bỏ ý định, cuối cùng, lại mất trí — xâm hại tôi! Tôi có biện pháp, cũng có cách nào chấp nhận được hỗn loạn này, vì vậy chỉ có thể rời khỏi Thiếu Đường, ai ngờ khi tôi rời quá vài ngày, nhanh chóng phát mình mang thai, đứa bé chính là Lăng Phong!”

      An Vũ Ân đại khái kể qua chuyện xảy ra năm đó.

      “Vậy — vậy sao lúc trước cho biết chuyện này?” Theo bản năng, Kỳ Hinh hỏi.

      An Vũ Ân cười lạnh: “Tiểu thư Kỳ, ngay lúc đó tôi có biện pháp gì để trở về bên cạnh Thiếu Đường, với khả năng của Lăng Diệu Hồng, ông ta hoàn toàn có thể làm tổn thương cục cưng trong bụng tôi!”

      Kỳ Hinh thở gấp, tay năm chặt bàn cà phê, sợ mình ngã.

      — lần này trở về có dự định gì ? Đường biết về tồn tại của đứa bé này!” khó khăn .

      “Tiểu thư Kỳ, , từ đầu tới cuối tôi muốn phá quấy cuộc sống của và Thiếu Đường, tôi biết, Thiếu Đường rất , tôi — tuy rằng tôi rất Thiếu Đường, nhưng, tôi thể ích kỷ như thế, thể dùng đứa bé để trói buộc ấy...”

      Đáy mắt An Vũ Ân ẩm ướt, giọt lệ rơi tự nhiên ánh lên đau thương.

      —“ Trong lòng Kỳ Hinh cực kỳ mâu thuẫn, biết nên gì cho đúng, cùng lúc, ích kỷ muốn Lăng Thiếu Đường biết về tồn tại của Tiểu Phong, nhưng mặt khác, muốn mình trở thành nguyên nhân, khiến đứa bé đáng như vậy vĩnh viễn biết bố mình là ai.

      sắp bị bức điên đến hoàn cảnh khốn khó rồi.

      Đêm rất khuya, Kỳ Hinh giống như hồn, biết nê về đâu? Về nhà ư? Quay về nhà người nào? tại mình thuộc về nhà người nào?

      Quay về nhà bố mẹ chăng, nếu để bố mẹ nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của mình, khẳng định họ vô cùng lo lắng, quay về vườn Thanh Vận sao? Nơi đó — chính là nhà Lăng Thiếu Đường!

      ngây ngốc đường, đèn đường khiến cái bóng của càng thêm dài ra, mãi đến khi nó biến mất...

      Chỉ nghe thấy tiếng phanh cấp tốc, bỗng nhiên chiếc xe sang trọng dừng lại ở trước mặt , đèn xe chiếu sáng vẻ mặt của Kỳ Hinh.

      Lúc này Kỳ Hinh mất tri giác, bây giờ hoàn toàn khôi phục lại, cười khổ tiếng, mình lại tự thôi miên chính mình, ngay cả xe sắp đâm vào mình cũng biết.

      Đúng lúc tưởng lái xe xin lỗi cửa xe mở ra, người đàn ông cao lớn bước từ xe xuống, mang theo vẻ lo lắng mặt.

      “Hinh nhi —“ Người vừa xuống xe phải ai khác, chính là người lật tung cả trái đất để tìm Kỳ Hinh – Lăng Thiếu Đường!

      Kỳ Hinh kinh ngạc nhìn người đàn ông trước mắt, khuôn mặt tuấn và cặp mắt sâu như biển —

      Người đàn ông này — là Đường của mình ư? bá đạo và dịu dàng nhưng về sau, còn thuộc về mình ?

      “Hinh nhi, buổi trưa em đâu? Vì sao đến Lăng thị tìm ? Vì sao lại tắt điện thoại?” Lăng Thiếu Đường gần như bị Kỳ Hinh làm cho phát điên.

      Lúc chập tối, Kỳ Hinh đến Lăng thị, lúc đầu, Lăng Thiếu Đường còn tưởng rằng Kỳ Hinh gặp bạn cũng lâu, nhưng khi về đến nhà ngồi đợi đến tối, vẫn thấy Kỳ Hinh, mà lúc đó có gọi điện thoại, nhưng tắt máy.

      Cuối cùng ngồi yên, lái xe xung quanh tìm . Ai ngờ, ở góc, con đường này nhìn thấy Kỳ Hinh mất hồn mất vía, nên phóng hết tốc độ về phía đó.

      Lăng Thiếu Đường bị dọa sợ, toàn thân đổ mồ hôi lạnh.

      Kỳ Hinh bị giọng như hét lên của Lăng Thiếu Đường làm cho hoảng sợ, cắn môi, nhìn khuôn mặt lo lắng của người đàn ông trước mặt, lòng lại cảm thấy chua xót.

      “Em...” cảm thấy lời khó hết được, đồng thời, cũng có cách nào ra cảm giác đau đớn trong lòng.

      Lăng Thiếu Đường nhìn vẻ mặt tiều tụy của Kỳ Hinh, đau lòng nên lời, vì thế bế bổng lên, mở cửa xe, nhét vào trong.

      “Hinh nhi —“ Sau khi Lăng Thiếu Đường ngồi vào chỗ của , khẽ nâng khuôn mặt nhắn của Kỳ Hinh lên, đau lòng gọi tên .

      gặp phải chuyện gì sao, vì sao lại buồn đến thế?

      “Đường —“ Theo bản năng Kỳ Hinh mở miệng, đôi mắt trong veo như làn nước mùa thu hơi nhíu lại.

      xảy ra chuyện gì?” Khuôn mặt tuấn của Lăng Thiếu Đường tới gần chút, con ngươi đen sâu thẳm, lộ ra cưng chiều và bao dung...
      Last edited: 13/5/15
      dungggFuu thích bài này.

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Hồi 12: Thầm than

      Chương 202: Câu chuyện của người bạn

      Beta: Meo Miu Ciu

      Em khăng khăng cho rằng chuyện này thay đổi

      Có lẽ tất cả mọi chuyện bị hóa thành mây khói

      Mắt em đẫm lệ khi cười trong lúc khó khăn

      Vẫn giữ vững niềm tin

      Ngược lại dễ dàng bị lừa gạt

      Nhìn dần biến mất khỏi gian của em

      Hai mắt càng thêm đau đớn

      Nước mắt mờ nhạt ở tầm mắt

      Gió vẫn khẽ thổi vỗ về mặt em . . . . . .

      Kỳ Hinh nghe thấy Lăng Thiếu Đường hỏi vậy, đột nhiên cơ thể run lên, theo phản xạ nhìn thẳng vào mắt Lăng Thiếu Đường.

      "Hinh Nhi ngoan, cho biết, xảy ra chuyện gì?" Trong lòng Lăng Thiếu Đường bất an, nhất là khi nhìn thấy Kỳ Hinh bất lực trái tim lại rất đau.

      Chuyện gì làm cho bất lực như thế? Chẳng lẽ, chưa mang lại cảm giác an toàn cho ư?

      Bởi vì đau lòng đôi mày tuấn nhíu lại, đôi mắt sâu thẳm hề chớp nhìn chăm chú vào từng biến hóa mặt . . . . . .

      Kỳ Hinh nhìn chăm chú Lăng Thiếu Đường lát, lqd sau đó khẽ câu: " có gì, chỉ là hôm nay gặp người bạn kia, xảy ra vài chuyện!"

      Lăng Thiếu Đường vừa nghe Kỳ Hinh vậy, trong lòng mới thả lỏng, còn tưởng Kỳ Hinh xảy ra chuyện gì.

      "Hóa ra là thế, Hinh Nhi, em có biết , hôm nay rất lo lắng cho em, khi về nhà, thấy em đâu, gọi điện em tắt máy, rất nôn nóng, cho nên, lần sau cho phép làm như vậy nữa, có nghe thấy ?” Lăng Thiếu Đường luôn lạnh lẽo giờ phút này lại mềm mỏng như nước mùa thu, thương lấp đầy giọng trầm thấp.

      Kỳ Hinh cắn môi con ngươi đen tỏ vẻ hiểu, dường như có tầng nước ngăn cách, mê man xa xôi, hề tức giận….

      “Đường, chẳng lẽ muốn biết người bạn của em xảy ra chuyện gì sao?” Theo bản năng hỏi.

      Đáy mắt Lăng Thiếu Đường nao nao, lập tức, bàn tay to vuốt tóc , trong mắt lên thương, cưng chiều cười: “ Bạn của em xảy ra chuyện gì mà phải để cho Hinh Nhi của thương tâm đến thế?”

      ra, quan tâm câu chuyện của bạn , chỉ muốn Hinh Nhi ra, chỉ cần vui vẻ, quan tâm chút có sao đâu chứ?

      Kỳ Hinh khẽ giữ chặt bàn tay Lăng Thiếu Đường , trong lòng vô cùng cảm động, nhưng mà, lúc ấy lại nhớ tới An Vũ Ân, lòng lại chua xót, bàn tay to này, từng trìu mến vuốt ve khuôn mặt An Vũ Ân.

      “Đương, người bạn của em rất đáng thương ------“ Vai gầy yếu, hơi run run, khuôn mặt nhắn tuyệt đẹp lộ ra vẻ đau đớn….

      ấy làm sao?” Lăng Thiếu Đường cười dịu dàng.

      ấy theo người đàn ông, họ thương nhau, nhưng vì số nguyên nhân, ấy rời khỏi người đàn ông đó, lại phát mình mang thai, ấy thân mình nuôi dưỡng đứa bé, cho tới bây giờ người đàn ông đó vẫn biết đến tồn tại của đứa bé?” Đôi mặt xinh đẹp của Kỳ Hinh hề chớp nhìn biểu cảm mặt Lăng Thiếu Đường trong lòng vẫn hoảng sợ.

      Đúng , kể câu chuyện mà An Vũ Ân trải qua!

      Bàn tay Lăng Thiếu Đường đặt ở eo của , hâm nóng cơ thể . “Hinh Nhi , có số việc bạn bè thể giúp đỡ được, giống như người bạn kia, nếu ấy lựa con đường này, vậy em đau lòng vì ấy cũng chẳng giải quyết được vấn đề gì!”

      bé này, ra là vì chuyện người khác mà đau khổ.

      Kỳ Hinh lắc đầu, theo bản năng bàn tay bé nắm chặt lấy bàn tay to của Lăng Thiếu Đường : “Chẳng lẽ cho rằng ấy có thể giấu người đàn ông đó cả đời ư? Đứa bé phải làm sao bây giờ?”

      Lăng Thiếu Đường cười: “Hinh Nhi, vậy em nghĩ xem bạn kia có ý định chuyện đó với người đàn ông kia ?”

      “Nếu --- có ngày ấy sao?” Kỳ Hinh nghẹn ngào hỏi.

      “Hinh Nhi?” Lăng Thiếu Đường buồn cười nhìn Kỳ Hinh căng thẳng, bất đắc dĩ câu: “Chẳng phải chuyện đó đáng vui mừng hay sao?”

      Ánh mắt Kỳ Hinh lập tức tối sầm lại, đúng thế, là chuyện rất vui mừng, An Vũ Ân lại có thể ở cũng chỗ với Đường, mà Tiểu Phong cũng có bố!

      Nhưng, mình ở đâu? Thực mình có đủ dũng khí để rời khỏi Lăng Thiếu Đường sao? Hơn nữa, cũng mang trong mình giọt máu của Lăng Thiếu Đường mà!

      Lăng Thiếu Đường cúi xuống, thắt dây an toàn cẩn thận cho Kỳ Hinh, nhàn nhạt câu: “Thực ra, cho dù người bạn đó ở cùng chỗ với người đàn ông kia, cũng có cảm giác như xưa!”

      Lăng Thiếu Đường khẽ câu hời hợt như thế, làm Kỳ Hinh chấn động: “Vì sao?”

      Ánh trăng mơ màng, dọc theo gò má mềm mại, kéo dài hơn: “Hinh Nhi, em nghĩ mà xem, nếu người đàn ông đó ấy, lúc trước, sao có thể dễ dàng buông tha tình cảm của mình được?”

      “Đúng vậy ?” Kỳ Hinh hỏi Lăng Thiếu Đường cũng giống như tự chính mình, nước mắt lại chảy xuống.

      bé ngốc----“ nhàng lau giọt nước ở khóe mắt . Nước mắt đọng lại ở đầu ngón tay trong suốt lấp lánh, léo sáng dưới ánh trăng rạng rỡ. “ chỉ đứng ở góc độ người đàn ông mà suy đoán đừng khóc, nếu đau lòng!”

      Lăng Thiếu Đường nghĩ Kỳ Hinh khó chịu vì người bạn kia.

      Kỳ Hinh tựa đầu vào vai Lăng Thiếu Đường , dần dần nít khóc, khẽ hỏi: “Đường, ---thích con trai hay con !”

      Khuôn mặt tuấn của Lăng Thiếu Đường , kết hợp với nụ cười lạnh nhạt thường ngày của khiến say mê. cúi người xuống, khuôn mặt tuyệt mỹ đến gần khuôn mặt nhắn của Kỳ Hinh , : “Con ! hi vọng có đứa con xinh đẹp giống như em!”

      Trái tim nhanh chóng đập loạn nhịp, Kỳ Hinh khẽ nhếch cái miệng nhắ, nhìn vẻ mặt cười xấu xa của Lăng Thiếu Đường , sau đó nhắm mắt mất tự nhiên, giọng : “Nếu như là con trai?”

      “Chỉ cần là em sinh trai hay đều thương!” Lăng Thiếu Đường kiên quyết , mắt nhanh chóng lên tia sáng, ngón tay thon dài nâng khuôn mặt nhắn của Kỳ Hinh : “Hinh Nhi em --- có phải em mang thai?”

      “Em-------“ Kỳ Hinh dừng lại, trái tim đập thình thịch thất vọng lắc đầu, có thể gì đây? Thực rất muốn cho Lăng Thiếu Đường chuyện mang thai, nhưng với tình hình tại, nên thế nào đây!
      Last edited by a moderator: 15/5/15
      dungggFuu thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Hồi 12: Thầm than

      Chương 203: Em là của

      Beta: Meo Miu Ciu

      Chúng ta ai có lỗi với ai

      Chỉ là chúng ta nhầm đối phương

      Chúng ta ai có lỗi với ai

      Chỉ là em và cách xa phương

      Chúng ta ai có khả năng hơn ai

      Chỉ là chúng ta hề thẳng thắn

      Chúng ta ai có lỗi với ai

      Chỉ đợi thời gian để chứng minh

      Chúng ta có thể mãi mãi làm bạn của nhau hay

      Sau đêm nằm mơ, ngày lại qua . Ánh mặt trời lên cao, hạ xuống, đó cũng là nguyên nhân khiến người ta say mê màn đêm.

      Kỳ Hinh mặc váy màu đen bước vào nhà hàng BndalBanquet Lăng Thiếu Đường ngồi ở chỗ hạng nhất từ lâu.

      "Tiểu thư Kỳ, bên này, xin mời!" Nhân viên phục vụ của nhà hàng nhiệt tình dẫn đường cho Kỳ Hinh.

      Đây là nơi có phong cách sâu lắng sang trọng nhất, quan trọng hơn, những người có thể dùng bữa ở đây, chỉ có thể là tầng lớp thượng lưu trong xã hội hoặc quý tộc quyền quý.

      "Đường, sao hôm lại tới đây ăn cơm!” Kỳ Hinh thầm thở dài vì phong cách sang trọng nơi đây.

      Lúc này, người mặc trang phục đầu bếp tới, đôi mắt lam sâu thẳm khiến con tim của phụ nữ đập rộng ràng.

      Lăng Thiếu Đường mỉn cưởi, giải thích với Kỳ Hinh: “ Hinh Nhi, em luôn thích ăn những món ngon đặc sắc của miền Nam nước Pháp, vị này chisng là Fran-Cis, ấy là đầu bếp nổi tiếng nước Pháp! Hôm nay, đặc biệt mời ấy đến đây!”

      Fran-Cis hơi cúi người xuống, : “ Tiểu thư Kỳ, xin chào, hi vọng hôm nay thấy vừa ý với những món ăn tôi nấu!”

      , ban đầu muốn dùng nghi lễ chào hỏi của nước Pháp với Kỳ Hinh, nhưng chỉ là suy nghĩ thôi, ai cũng biết Lăng Thiếu Đường lo lắng cho người phụ nữ này vô cùng, muốn hấp tấp gây ra tai bay vạ gió!

      Kỳ Hinh đáp lại bằng nụ cười.

      Trong khí thoang thoảng mùi hoa, tất cả đều đẹp, nếu như có nhiều chuyện phiền não, cuộc sống vốn rất tốt đẹp, nhưng mọi chuyện đâu có chiều theo dòng người đâu? Cuộc sống, ngay từ đâu yên bình, phải ư?

      “ Đường, khung cảnh nơi này đẹp quá!” Kỳ Hinh lời khen ngợi từ đáy lòng.

      Bên môi Lăng Thiếu Đường hình thành đường cong đẹp mắt: “ , hôn may dẫn em đến đây, mục đích phải là vì thưởng thức đồ ăn Pháp.”

      “ Hử? Vậy vì cái gì?” Mày xinh đẹp của Kỳ Hinh hơi nhíu lại, đôi môi đỏ mọng biểu lộ giống như nghi ngờ, đến nhà hàng phải ăn cơm để làm gì?

      “ Đến đây, đưa em tới nơi!” Lăng Thiếu Đường nhìn bộ dáng đáng của Kỳ Hinh, tự nhiên trong lòng ngứa ngáy, nhanh chóng đứng lên, vòng đến bên người Kỳ Hinh, sau đó bàn tay to duỗi ra, đưa .

      “ Đường -------chúng ta đâu?” Kỳ Hinh hiếu kỳ hỏi.

      Đôi mắt ngập tràn tình cảm nhìn thẳng vào đôi mắt kịp đề phòng của ------

      “ Đến biết!” Giọng trầm thấp của như mê hoặc lòng người.

      Lăng Thiếu Đường đưa đến phía sau nhà hàng ngay lập tức cảm thấy chấn động trước khung cảnh nơi đây.

      Kỳ Hinh hoàn toàn ngờ. Phía sau nhà hàng xa hoa này. thế giới tuyết trắng. Giống như-----giống như bước vào thế giới cổ tích.

      Cây cối xanh tốt đều được bao phủ bởi tầng tuyết trắng, thảm cỏ cũng phủ lớp tuyết, cách đó xa, lại có mọt căn phòng giống như phòng của công chúa.

      Bốn phía đều là kiến trúc Châu Âu sang trọng có thể thấy được phần lãng mạn trong đó, con đường hoàn mỹ đạt tiêu chuẩn, từng chi tiết được xử lý rất tốt, tạo cảm giác vô cùng mãn nguyện cho Kỳ Hinh.

      “ Nơi này------“ Kỳ Hinh kinh ngạc nổi, lúc khẽ nắm tuyết cây phát đó là tuyết nhân tạo.

      ngạc nhiên nhìn Lăng Thiếu Đường mỉm cười, biết mục đích của là gì.

      Lăng Thiếu Đường mỉm cười, sau đó nhàng vòng tay qua, dừng ở eo của Kỳ Hinh, khiến cơ thể kề sát vào thân thể , sau đó, cúi đầu xuống, khẽ bên tai : “ Hinh Nhi, thích nơi này ?”

      Giọng nam tính nóng rực lại mê hoặc khiến mặt Kỳ Hinh đỏ bừng: “ Thích!”

      Cái trán duyên dáng cúi xuống, e ấp xấu hổ giống như đóa sen trong đầm....

      Khuôn mặt nhắc tươi đẹp bị tuyết trắng trong veo che mờ khiến càng thêm dịu dàng......

      Loại dịu dàng mà sinh động này, giống như nước chảy róc rách kích thích chỗ sâu nhất nơi đáy lòng Lăng Thiếu Đường căng cứng lên.....

      “ Hinh Nhi, em nhìn đằng kia !” Lăng Thiếu Đường đứng sau lưng khẽ .

      Nghe theo lời của Lăng Thiếu Đường, toàn bộ bầu trời đêm như phát sáng! Là đèn! mỗi cây đều gắn ngọn đèn, trong sáng như thủy tinh, lại sáng rực như sao trời.

      “ Đẹp quá!” Trong mắt Kỳ Hinh chứa đựng tia sáng xúc động-----

      Cách đó xa, bắt đầu vang lên tiếng hát trầm bổng như có như , từ xa đến gần, giống như tiếng hát đến từ nhà thờ thiêng liêng.

      Amaz-ing- Grace! Là thánh ca Amaz-ing Grace!

      Kỳ Hinh lại xúc động, môi hơi cong lên.

      Lăng Thiếu Đường ôm chặt cơ thể khẽ run của , giọng dạt dào tình cảm vang ở bên tai : “ Hinh Nhi, em từng em thích bài Amazing Grace này, Hinh Nhi, thực ra, từ cái nhìn đầu tiên, hi vọng trở thành Amazing Grace của em!”

      Kỳ Hinh xoay người. Nhìn Lăng Thiếu Đường nồng nàn tình cảm. Đôi mắt kia khiến say mê!

      “ Đường-------“ cắn môi, cố nén nước mắt xúc động chực trào ra, bởi vì, muốn nước mắt che lấp bộ dáng của Lăng Thiếu Đường!

      “ Hinh Nhi, em!” Đôi mắt Lăng Thiếu Đường sáng rực mà tràn đầy tình cảm, hề chớp mắt nhìn chăm chú khuôn mặt nhắc, tuyên bố tình của . Nước mắt, cuối cùng cũng rơi xuống.

      ! đợi ba chữ này suốt hai năm nay!

      “ Hinh Nhi, em là của ! Em là của !......”

      lần, hai lần, ba lần.....

      thanh hùng hồn và cố chấp, tiến thẳng vào tâm hồn của ....
      Last edited by a moderator: 15/5/15
      dunggg thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Hồi 12: Thầm than

      Chương 204: Hoàng tử trong truyện cổ tích

      Tình được đốt cháy dưới khung cảnh trắng xóa lãng mạn, toàn thân Lăng Thiếu Đường tỏa ra tình nồng nàn ngừng vây quanh Kỳ Hinh, chặt, cho đến khi hòa tan vào máu.

      "Đường..."

      Giờ phút này cơ thể Kỳ Hinh run rẩy, môi run rẩy, trái tim càng run rẩy hơn, lúc này đây cảm thấy mình là người phụ nữ hạnh phúc nhất, An Vũ Ân ư, Lăng Phong ư, muốn nghĩ đến, chỉ cần như thế này thôi, ích kỉ tận hưởng tình của Lăng Thiếu Đường dành cho .

      "Hinh Nhi ngốc, em có biết , có lúc rất muốn biến em lại chút, nữa, để phải chia sẻ sắc đẹp của em với người khác, để em tùy nơi tùy lúc!" Lăng Thiếu Đường vô cùng thân mật ghé sát mũi thẳng vào cánh mũi xinh xắn của , giọng trầm thấp khiến người ta rung động.

      Kì hinh rất cảm động nên lời .

      là người đàn ông giống như cơn gió khó có thể đoán trước, khi dịu dàng, lúc lại bá đạo, khi quan tâm, có lúc tàn bạo, nhưng cuối cùng lại dành hết tình cảm dịu dàng cho mình.

      "Hinh Nhi, em nhìn kìa!" Lăng thiếu Đường vỗ tay cái, lúc đó, toàn bộ bầu trời xuất biến đổi rất lớn -----Tuyết bay đầy trời nhảy múa theo làn gió mát, nếu hỏi ở nơi đâu là đẹp nhất, có thể trả lời là tại đây, ngay lúc này, giữa bầu trời đêm đầy lãng mạn, có người đàn ông luôn thương mình đứng ở trước mặt, và quan trọng người đàn ông đó có thể cùng mình nhảy điệu nhảy đẹp mê hồn!

      Kỳ Hinh vui mừng lấy tay che môi, bởi nếu làm vậy hét lên.

      Tuyết rơi xuống dày đặc, nơi này là nơi trắng tinh khiết nhất thế giới, cơ thể cao lớn của Lăng Thiếu Đường và vóc dáng nhắn xinh đẹp mềm mại của Kỳ Hinh tạp thành khung cảnh đẹp đẽ, xem ra bọn họ cực kỳ xứng đôi.

      Trong lúc Kỳ Hinh chìm đắm trong cảnh tuyết trắng dịu dàng lãng mạn, chú ngựa trắng giống như bước ra từ thế giới cổ tích chậm rãi về phía , theo những bước chân của chú ngựa, là tiếng chuông như tiếng ca vui tai vang lên.

      Kỳ Hinh kinh ngạc mở to đôi mắt, đúng là chú ngựa đẹp, trắng như tuyết, trắng tỳ vết.

      trong chìm đắm trong kinh ngạc nên dường như quên mất, bản thân Lăng Thiếu Đường là người ngựa như người, trong tay , trường đua ngựa đếm hết. Trong sân ngựa hiển nhiên cũng có ít những con ngựa nổi tiếng thế giới với huyết thống thuần khiết nhất.

      Lăng Thiếu Đường khẽ mỉm cười, về phía con ngựa trắng, động tác nhanh nhẹn vững vàng ngồi lên lưng ngựa” “ Tới đây”

      bàn tay mạnh mẽ đưa ra trước mặt Kỳ Hinh, giọng trầm thấp mà gợi cảm mời lên.

      Giờ phút này mọi hành động củLăng Thiếu Đường đều thể đặc biệt trẻ con và chính đáng.

      Áo sơ mi màu đen, chỉ cài hai cúc áo, lộ ra lồng ngực màu lúa mạch, trong bóng đêm lại gợi cảm vô cùng.

      quý tộc như hoàng tử bước ra từ câu chuyện cổ tích.

      Kỳ Hinh cảm nhận được trái tim mình đạp thình thịch, ngoan ngoãn đặt tay mình lên bàn tay mê hoặc kia----giống như giao cả cuộc đời mình cho !

      Môi mở rộng, cười, bàn tay chậm rãi nắm chặt, dường như thắt chặt lòng , nhàng dùng sức, nhanh chóng kéo thân thể bé của Kỳ Hinh lên lưng ngựa, tựa vào trước ngực mình.

      Nhịp tim ổn định và mạnh mẽ sán chặt vào da thịt , ôm Kỳ Hinh trong lòng: “ Đường------”

      Lăng Thiếu Đường chạm môi vào vành tai , hơi thở nóng bỏng làm trái tim Kỳ Hinh loạn nhịp: “ Hinh Nhi, thả lỏng chút, yên tâm giao hết cho !”

      Giọng nam trầm thấp giúp người ta an tâm, khuôn mặt tuân khiến người ta nín thở --------

      Kỳ Hinh dựa hoàn toàn vào trong lồng ngực của Lăng Thiếu Đường, con ngựa chạy nhanh, lòng cũng giống như tuyết, tràn đầy vui sướng hòa theo làn gió mát.

      Mặc dù biết hôm nay rốt cuộc Lăng Thiếu Đường muốn làm gì, mình cứ phóng túng lần, biết rất người đàn ông này chưa chắc thuộc về mình, nhưng cả đời này có thể nhớ lại khung cảnh lãng mạn này, cũng đủ mãn nguyện rồi.

      Đến ngôi nhà trắng mơ mộng, chú ngựa dừng bước, Lăng Thiếu Đường xuống ngựa trước, sau đó vươn bàn tay, tốn chút sức lực nào ôm Kỳ Hinh dường như có sức nặng xuống, sau đó vào nhà -------

      Vừa vào cửa phòng, Kỳ Hinh hơi ngẩn người.

      nghĩ rằng mình lạc vào vương quốc hoa.

      Cả căn nhà, ngập tràn hoa hồng tươi.

      tấm thảm, bàn, ghế sa lon....

      Nổi bật hơn chính là phòng khách, sàn nhà được làm bằng gỗ, dùng hoa tươi mới hái ngay hôm dó, tạo thành hai trái tim giao nhau.

      Màu sắc đậm hơn, hoa hồng tươi đep, thu hút tâm hồn con người.....

      Dưới ánh đèn là những thứ vô cùng ấm áp, cánh hoa hồng đep đẽ lại bá đạo, giống như đoàn người muốn chiếm đoạt ngọn lửa.

      Phía trước là người đàn ông cực kì tuấn.

      Ngọn lửa trong như muốn làm hoảng sợ mọi ánh mắt.

      Lăng Thiếu Đường đóng cửa phòng lại, lặng lẽ đến gần , rồi sau đó, ôm eo của từ phía sau, hơi thở nóng rực và say mê, tỏa ra ở sau gáy : “ Thích ?”

      Kỳ Hinh kinh ngạc nhìn tất cả, khóng nên lời, mọi thứ hôm nay làm tưởng mình trong giấc mộng.

      chưa bao giờ hiểu vè người lãng mạn.

      Lãng phí tạo nên lãng mạn, càng hấp dẫn, nhưng từ hiểu biết về Lăng Thiếu Đường, mọi thứ đều phải như vậy, càng thâm quý trọng cuộc sống tươi đẹp này.

      Lăng Thiếu Đường cúi người, cắn vào cái gáy trắng nõn của , giọng thầm: “ Hinh Nhi, từ nay về sau nơi xinh đẹp này là của em, thích ?”

      “ Cái gì? Là của em” Kỳ Hinh nghiêng đầu, kinh ngạc hỏi, mà Lăng Thiếu Đường lại thuận thiên hôn vào gáy trắng muốt của .

      Ngứa, vô cùng thân mật.

      “ Đúng! Bởi vì biết , sau khi em gả cho , em chỉ biết chờ đợi ở trong nhà tốt, cho nên em có thể tận dụng thời gian rảnh rỗi đến chăm sóc nơi này.” Lăng Thiếu Đường cong môi, đôi mắt sâu như biển hê chớp nhìn biến hóa khuôn mặt Kỳ Hinh.

      Có trời mới biết, thời điểm những lời ấy, cũng hơi hồi hộp!
      Last edited by a moderator: 16/5/15
      dunggg thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Hồi 12: Thầm than

      Chương 205: Cầu hôn trong đau khổ (1)

      Ai từng tránh được ánh mắt trời gay gắt

      Nhưng cũng thể tránh được ánh nhìn chăm chú của ai kia

      Có rượu trong ánh mắt của em, tôi say rượu...

      Muốn đặt bàn tay lên eo của em

      Níu kéo chặt

      Níu kéo kiếp trước của em

      Níu kéo kiếp sau của em

      Níu kéo em cả đời này...

      Kỳ Hinh xoay người, kinh ngạc nhìn Lăng Thiếu Đường, trong lòng có cảm giác khẩn trương, trái tim cũng muốn nhảy ra ngoài.

      cái gì? Vừa mới cái gì?

      Lăng Thiếu Đường cực kỳ nghiêm túc nhìn chằm chằm Kỳ Hinh, sau đó lấy ra bó hoa với những bông hoa tươi xinh đẹp: "Tặng cho em, Hinh Nhi!"

      "Hoa tươi? Tặng cho em?" Kỳ Hinh càng kinh ngạc hỏi lại, nhìn bó hoa tay Lăng Thiếu Đường, rồi chậm rãi vươn tay ra- -

      Nhưng mà, ngay tại lúc sắp chạm được vào bó hoa tươi, giống như có kì tích xảy ra vậy, hoa tươi biến mất, thấy đâu nữa, trong khoảng thời gian ngắn ngủi này, có thứ man mát rơi vào lòng bàn tay Kỳ Hinh, đó là chiếc hộp đựơc đóng gói tinh xảo!

      "A - -" Kỳ Hinh bị những vịêc diễn ra trứơc mắt làm cho cả kinh, kêu lên. ràng là hoa tươi nhưng nó lại biến mất, thay vào đó là chiếc hộp xinh đẹp!!

      Nhìn chiếc hộp Kỳ Hinh giật mình – chiếc hộp này, là chiếc hộp nhìn thấy ở trong văn phòng của Lăng Thiếu Đường!

      “Hinh Nhi, mở ra xem , xem có thích nó hay ?” Ánh mắt Lăng Thiếu Đường dịu dàng nhìn

      Lúc mở chiếc hộp ra, ánh sáng thâm thúy, xa hoa chiếu rọi, chống lại ánh sáng của căn phòng.

      chiếc nhẫn đính viên kim cương to màu hồng phấn hiếm thấy!

      như bị ánh sáng đó vây lấy, thể thở nổi.

      “Đường, …” Đôi mắt trong veo của Kỳ Hinh khẽ nhếch lên, nước mắt như muốn chảy xuống.

      mỉm cười, nụ cười xinh đẹp. Nụ cười đó ấm áp, trong sáng. Chính là nụ cười đó khiến trái tim lạnh lẽo của Lăng Thiếu Đường trở nên ấm áp.

      “Hinh Nhi, gả cho , được em?” Lăng Thiếu Đường thu hồi vẻ tươi cười tà mị, giọng trầm thấp đầy nghiêm túc, đôi con ngươi màu hổ phách như muốn cướp hồn đoạt phách của người khác, nháy mắt thẳng đến đáy lòng .

      Lăng Thiếu Đường bất ngờ cầu hôn Kỳ Hinh khiến não bộ của tạm ngừng hoạt động. chỉ sững sờ nhìn Lăng Thiếu Đường, vẫn nhúc nhích.

      chăm chú nhìn Kỳ Hinh, lại phát ngẩn người.

      Vì thế, vươn tay vuốt ve khuôn mặt nhắn của Kỳ Hinh, cúi đầu tiếng: “Hinh Nhi...”

      bé này sao vậy? Lời cầu hôn của mình lại dọa sợ choáng váng sao?

      Có trời mới biết lúc này mình khẩn trương như thế nào, mà lại bị hành động của bản thân dọa sợ choáng váng sao? là vật đáng !

      Hả?!

      Cảm giác được độ ấm từ ngón tay truyền đến, não của Kỳ Hinh mới hoạt động lại bình thường, vừa mới cầu hôn mình sao?

      “Hinh Nhi, em... em muốn gả cho sao?” Đáy mắt Lăng Thiếu Đường hàm chứa lo lắng, bàn tay to cũng nắm lấy đầu vai của , để cho đối diện với mình.

      ... Đường, em... em có ý đó.” Khi Kỳ Hinh nhìn thấy đáy mắt của Lăng Thiếu Đường lướt qua lo lắng, vội vàng giải thích, .

      Có trời mới biết cũng rất muốn gả cho Lăng Thiếu Đường, người đàn ông này, tin tưởng có thể cả đời!

      Đáy mắt Lăng Thiếu Đường tràn ngập vẻ thương tiếc, nâng bàn tay nho của lên, để bên môi mình, in lên đó nụ hôn tỉ mỉ: “Hinh Nhi, có lẽ rất ích kỷ, ích kỷ đến nỗi muốn có được em vĩnh viễn, muốn em nhiều, gả cho được ? muốn em hoàn toàn trở thành người của Lăng Thiếu Đường, trở thành thiếu phu nhân nhà họ Lăng!”

      Hơi nước ở trong mắt Kỳ Hinh càng trở nên dày đặc, cuối cùng, vì trọng lực quá lớn thể chịu đựng được, nước mắt trong suốt như thủy tinh từ trong hốc mắt chảy xuống.

      “Hinh Nhi, em, muốn em! Đời này kiếp này bao giờ buông tay!” vô cùng dịu dàng, vô cùng quý trọng hôn lên môi , hôn tới những giọt nước mắt của .

      “Hoàn toàn trở thành người của , có được ?”

      “Đường...” Con ngươi ngập nước của Kỳ Hinh nhẫn đau đớn, nước mắt lại tuôn rơi giống như cánh hoa tàn...

      rất muốn gật đầu, rất muốn đeo chiếc nhẫn kim cương này, nhưng thể...

      Vì sao ông trời lại tàn nhẫn như vậy, vì sao lại muốn gánh vác nỗi đau lớn như vậy, chẳng lẽ lòng người là sai sao?

      Lăng Thiếu Đường cho rằng nước mắt của Kỳ Hinh xuất phát từ cảm động, trìu mến hôn : “Hinh Nhi, biết trong khoảng thời gian này, bởi vì hay công tác nên có thời gian ở cùng em, về sau, cố gắng rút ngắn thời gian công tác, được em? Ngoan, đừng khóc, trái tim của đau lắm nếu nhìn thấy nước mắt của em!”

      Vừa xong, Lăng Thiếu Đường nhàng cầm lấy bàn tay bé của Kỳ Hinh, lấy nhẫn kim cương từ trong hộp ra, vừa thương vừa cưng chiều, mỉm cười nhìn , chậm rãi đeo nhẫn vào ngón áp út của .

      Ngay tại lúc nhẫn sắp được đeo vào hết ngón tay, đột nhiên bàn tay bé của Kỳ Hinh nắm chặt, ngăn cản động tác của Lăng Thiếu Đường!

      “Hinh Nhi?” Con ngươi đen của Lăng Thiếu Đường tránh khỏi kinh ngạc, giật mình.

      Kỳ Hinh nhìn Lăng Thiếu Đường. Cổ họng khô khốc, hai tay vòng qua ôm cổ , ngửa đầu, điềm đạm đáng : “Đường, em rất muốn nghe câu em!”

      Lăng Thiếu Đường vừa nghe xong lời này, tảng đá trong lòng được bỏ xuống, thở dài nhõm hơi, đau lòng vuốt ve khuôn mặt nhắn, tái nhợt của Kỳ Hinh, môi nhếch lên nụ cười thâm tình: “ em, Hinh Nhi! em!”

      Kỳ Hinh tan nát cõi lòng nhào vào trong lòng , mặc cho gắt gao ôm lấy mình, nước mắt dọc theo gò má rơi xuống cổ áo Lăng Thiếu Đường.

      “Đường, em cũng rất , đến nỗi trái tim cũng cảm thấy đau đớn, nhưng em vẫn rất !” Rốt cuộc Kỳ Hinh cũng nhịn được nữa, khóc thành tiếng, để mặc cho nước mắt chảy xuống.

      Hồi 12: Thầm than

      Chương 206: Cầu hôn trong đau khổ (2)

      Tôi dám cầu xin nụ hôn,

      Tôi đủ khả năng để mơ nụ cười

      Chỉ sợ em hôn tôi, cười với tôi, tôi trở nên kiêu ngạo.

      Trong tâm trí của tôi,

      Ước mơ lớn nhất của tôi là:

      Nụ hôn này biến thành khí là đủ!

      Bởi vì nó thay tôi hôn lên môi em!

      " Hinh Nhi, biết, cho nên muốn em trở thành vợ của , muốn em sinh con cho !"

      Giọng của nhanh chậm truyền đến tai , ngoại trừ bá đạo còn hàm chứa tình nồng đậm, hai tròng mắt của sáng rực như mặt trời.

      Nước mắt của Kỳ Hinh vẫn ngừng tuôn rơi, tham lam hít vào hơi thở nam tính dễ ngửi của Lăng Thiếu Đường, trong lòng càng đau, càng tan nát!

      "Đường - - " Giọng của hàm chứ bế tắc: " biết ? Em rất muốn có bên cạnh, rất muốn có cục cưng của chúng ta - - "

      Kỳ Hinh được nữa, cảm thấy như có ai đó cướp tiếng của mình.

      Ngay sau đó, thân thể của bị Lăng Thiếu Đường kéo lại, cúi người, cực kỳ dịu dàng : "Hinh Nhi, cũng luôn chờ mong, hi vọng em sinh đứa con đẹp giống em vậy, cũng thích có đứa con giống !"

      Trong mắt đều chứa đựng thương dành cho Kỳ Hinh, lúc trước cũng hiểu vì sao mỗi khi quan hệ với Kỳ Hinh lại dùng bất cứ biện pháp tránh thai nào, cũng hiểu vì sao khi biết Kỳ Hinh lén uống thuốc tránh thai, bản thân lại nổi cơn thịnh nộ như vậy.

      Nguyên nhân chỉ có , vì Kỳ Hinh!

      biết, ở trong lòng Kỳ Hinh, bao giờ quên đứa bé mất cách đây hai năm, mà Lăng Thiếu Đường cũng tự biết mình khiến Kỳ Hinh tổn thương sâu sắc, nhưng dùng đời thương để bồi thường cho , dùng cả đời này chỉ để mình !

      giống em và bé giống ?” Kỳ Hinh nhìn , ánh mắt lộ ra vẻ nhàn nhạt đau thương.

      “Hinh Nhi, đáp ứng , gả cho có được ?” Lăng Thiếu Đường nâng khuôn mặt lên, dịu dàng , tầm mắt của dừng ở đôi mắt hơi đỏ bởi vì khóc quá nhiều của , lâu dời.

      Kỳ Hinh ngẩng mặt, đau lòng đến nỗi trái tim như muốn nứt ra: “Đường, phải tin rằng em rất muốn sống cùng dưới mái nhà, nhưng mà chúng ta thể… chúng ta thể ở cùng nhau!”

      Lời ra giống như pho tượng thủy tinh bị rơi xuống địa ngục, vỡ thành những mảnh , bủa vây bốn phía.

      biết bản thân mình qua được cửa ải này, nếu ích kỷ giữ Lăng Thiếu Đường ở bên mình, cả đời này luôn day dứt.

      phải suy nghĩ cho An Vũ Âu, mà là vì đứa bé – Lăng Phong.

      Cậu bé đáng như vậy, phải Lăng Thiếu Đường cũng muốn có đứa con giống sao?

      Ngay sau đó, chiếc cằm mềm mại của bị bàn tay to của Lăng Thiếu Đường nắm lấy: “Hinh Nhi, em có biết mình vừa cái gì ?”

      dịu dàng trong đáy mắt của Lăng Thiếu Đường biến mất, giữa lông mày nhăn lại toát lên vẻ nghiêm túc, lạnh như băng.

      người đàn ông nguy hiểm, tự nhiên cũng cho phép Kỳ Hinh thoái thác như vậy! là của , cầu hôn , phải đồng ý, thể đồng ý được! Đây chính là - Lăng Thiếu Đường bá đạo, càn rỡ.

      Dĩ nhiên Kỳ Hinh cũng phát tức giận, biết nhẫn lửa giận trong người, ràng con sư tử nguy hiểm, làm vậy khác gì tự tìm chỗ chết, đúng là to gan.

      Nhưng còn cách nào khác, chẳng lẽ cứ coi như chưa có chuyện gì xảy ra sao?

      Kỳ Hinh hạ mi mắt, che những giọt nước mắt đau thương.

      “Hinh Nhi…” Bàn tay to của Lăng Thiếu Đường dùng lực, rồi lại chậm rãi nới ra, chậm rãi ôm vào trong lòng, dễ dàng nghe ra giọng chứa đựng cưng chiều của .

      “Xin lỗi em. Lúc nãy hơi lớn tiếng chút, nhưng mà muốn cho em biết, có khả năng để em rời . Em nhất định phải trở thành vợ của Lăng Thiếu Đường này!”

      ! Đường, đừng ép em nữa, chúng ta cứ như vậy tốt hơn sao? Đừng thay đổi gì có được ?” Kỳ Hinh giống như cầu xin, nỉ non .

      thiện lương của khiến rối loạn, nếu mất Lăng Thiếu Đường, tình nguyện cả đời kết hôn, cứ như vậy im lặng làm người phụ nữ ở bên cạnh , cần thân phận gì cả, chỉ cần được là đủ rồi!

      Chẳng lẽ, nhất định muốn ép mình ra chuyện của An Vũ Ân và Lăng Phong mới được sao?

      “Hinh Nhi!” Lăng Thiếu Đường cũng thể chịu đựng nổi nữa gắt lên, bàn tay to vì tức giận mà gân xanh cũng nổi lên: “Em luôn miệng , vì sao lại gả cho ? Em …”

      Thân hình cao lớn sang quý sau bộ vest Italy, nhưng vẫn tản ra hơi thở nguy hiểm, con ngươi lạnh lùng cùng lửa giận trong đáy mắt như muốn cắn nuốt Kỳ Hinh, khóe môi lạnh lùng thể tìm ra ở đó.

      Đáng chết, từ chối lời cầu hôn của mình! ngang nhiên từ chối!!

      Trái tim đột nhiên bị thứ cảm xúc gọi là vô tình khoét lỗ hổng lớn, giống như cái động đáy, trong chốc lát trở nên tối đen.

      “Đường, em , chính bởi vì , nên em càng thể ích kỷ như vậy!” Kỳ Hinh khóc thành tiếng , cơ thể trở nên suy yếu khác thường.

      xảy ra chuyện gì? Hinh Nhi!” Lăng Thiếu Đường híp hai tròng mắt lại, ép hỏi Kỳ Hinh.

      Theo phản xạ có điều kiện, Kỳ Hinh liều mạng lắc đầu, thậm chí còn có chút sợ hãi lảng tránh hai tròng mắt của Lăng Thiếu Đường.

      Lăng Thiếu Đường cố nén lửa giận của bản thân: “Hinh Nhi, em sắp trở thành vợ của , có chuyện gì mà thể với ?”

      Giọng của khàn khàn như ly rượu nặng, lọt vào trong tai khiến người ta mê say. Nhưng lại như trêu tức, lại như rất tàn khốc, khiến cho người ta thể bình tĩnh để đối mặt.

      “Em thuộc về , tất cả mọi thứ của em đều thuộc về , Hinh Nhi của …” bất đắc dĩ thở dài, ngón tay thon dài xoa lên khuôn mặt non mịn của .

      “Vì sao? Vì sao lại ép em…” Kỳ Hinh khóc ngã vào trong lòng , trái tim đau đớn, bàn tay bé nắm chặt ống tay áo của Lăng Thiếu Đường, sợ chỉ cần mở miệng mất người đàn ông này vĩnh viễn!
      Last edited by a moderator: 19/5/15
      dunggg thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :