1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Vợ Yêu Xinh Đẹp Của Tổng Giám Đốc Tàn Ác - Ân Tầm (Hồi 13 c226)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Hối 12: Thầm than

      Hồi 12: Thầm than

      Chương 195: mưu

      Beta: Meo Miu Ciu

      Em chỉ là lông mi ở dưới trông chừng cho

      Tất cả cảm giác của là vui sướng hay là bi thương

      Trong độc, em cầu nguyện cho

      Ban ngày nhớ nhung, ban đêm rơi lệ

      Trong gió lớn thoáng qua bóng hình

      Hi vọng cầu xin nó mãi mãi đừng trở lại. . . . . .

      ☆☆☆☆☆☆☆☆

      An Vũ Ân nhàng xoay người, quay mặt về phía biển rộng lớn, lau giọt nước mắt khóe mi, tỏ ra vui vẻ : "Thiếu Đường, còn nhớ khung cảnh lần đầu tiên đưa em đến bờ biển ? Đó là lần duy nhất em cảm thấy hạnh phúc!"

      xong, quay sang, con ngươi tràn đầy hạnh phúc nhìn Lăng Thiếu Đường đứng ở phía sau.

      Lăng Thiếu Đường gì, chỉ gật đầu.

      " còn nhớ lần đấy gì với em ?" An Vũ Ân ngẩng đầu, giọng hỏi.
      Cơ thể cường tráng của Lăng Thiếu Đường vẻ cứng đờ, đáy mắt lưu lại hình ảnh An Vũ Ân xinh đẹp, mở miệng lần nữa : " Nhớ !"

      An Vũ Ân nghe thấy câu này vô cùng hạnh phúc, ta nhàng cười, tiến lên trước, chầm chậm kéo bàn tay to của Lăng Thiếu Đường, nhìn thẳng vào ánh mắt của : "Ở bờ biển, từng với em ——"

      "Vũ Ân, muốn em làm dâu của Lăng Thiếu Đường, từ nay về sau, là toàn bộ hạnh phúc của em!" Lăng Thiếu Đường lặp lại trôi chảy sót từ nào lời mà năm đó với ta, biểu cảm mặt cũng chăm chú.

      An Vũ Ân chậm rãi nở nụ cười, giống như đóa hoa đêm xinh đẹp, diễm lệ: " Thiếu Đường, nhớ , nhớ rất !" Trong lòng Lăng Thiếu Đường có chút nỡ: "Đúng, những việc xảy ra trong quá khứ của chúng ta, đều nhớ !"

      Làm sao có thể quên tất cả những việc ấy, chính xác hơn ghi nhớ ở trong lòng, lúc đó An Vũ Ân mất người thân duy nhất, cảm thấy bất lực và thông cảm cho , vì thế đưa tới bờ biển, ra những lời kia.

      "Thiếu Đường, cảm ơn vì vẫn còn nhớ tất cả, nhưng bây giờ, ở bên cạnh lúc này là người phụ nữ xinh đẹp, ấy là người tiến vào trong trái tim ——"
      An Vũ Ân được nữa, đôi mắt tràn ngập nước mắt ở dưới ánh trăng lại càng thêm xinh đẹp, duyên dáng và bi thảm.

      "Vũ Ân, rất xin lỗi, là phụ em!" khuôn mặt lạnh lùng

      kiên định của Lăng Thiếu Đường lên ngấm ngầm chịu đựng, dù sao đây từng là người phụ nữ mà thương, ít nhất trong khoảng thời gian trước kia, ở trong tim của , cũng là người đặc biệt.

      , Thiếu Đường, cần xin lỗi em, thực ra, em sớm biết kết quả như vậy, tại em vẫn cứ cam tâm, đêm nay, em chỉ muốn ngắm , cũng phải muốn quấy rầy cuộc sống của hai người, là em nên xin lỗi mới đúng…”

      Giọng của An Vũ Ân nghẹn ngào, ta chầm chậm ngồi xuống bờ cát, bờ vai mềm mại run run trong vô vọng.

      “Vũ Ân…” Lăng Thiếu Đường nhìn thấy bộ dạng An Vũ Ân như vậy, trong lòng tự nhiên cũng thấy rất khó chịu, tới trước mặt ta, ngồi xuống, bàn tay to cứng đờ ôm lấy bờ vai ta, ý muốn an ủi ta.

      “Thiếu Đường…” Hơi thở quen thuộc của Lăng Thiếu Đường khiến An Vũ Ân xúc động nhào vào trong ngực .

      “Vũ Ân!” Lăng Thiếu Đường lập tức kéo thân thể ta ra khỏi ngực mình: “ khuya rồi, đưa em về, được ?”

      lại có thói quen thân thiết với ta như vậy.

      An Vũ Ân nhìn Lăng Thiếu Đường lạnh nhạt với mình, vừa định cái gì đó, khóe mắt nhanh chóng nhìn thấy bóng hình cách đó xa, bởi vì Lăng Thiếu Đường quay mặt ra biển rộng lớn, tất nhiên thể nhìn thấy bóng dáng đó.

      Lập tức, An Vũ Ân lau nước mắt, ngẩng đầu cố gắng tìm cách mỉm cười, vì vừa mới khóc nên giọng trở nên khàn khàn: “Thiếu Đường, có thể cho em cảm nhận hơi ấm từ lồng ngực của được ? Chỉ lần thôi, lần thôi là được rồi!”

      Bộ dáng đau đớn đáng thương của ta khiến Lăng Thiếu Đường đau lòng lúc, vì trong lòng còn áy náy với ta, cho nên đồng ý.

      An Vũ Ân nằm ở trong ngực , hai tay ôm chặt gáy của Lăng Thiếu Đường, thân thể mềm mại dán vào phía ngực của : “Thiếu Đường, ôm chặt em được , xin ?”

      Đôi mắt Lăng Thiếu Đường lướt qua tia do dự, sau đó, từ từ vươn cánh tay, cứng ngắc ôm lấy thân thể của ta.

      “Thiếu Đường, Thiếu Đường!” An Vũ Ân tham lam hưởng thụ hơi thở dễ chịu người Lăng Thiếu Đường, ta phát bóng dáng đứng cách đó xa cảm thấy kinh sợ thôi, đôi mắt lên chút sảng khoái.

      Kỳ Hinh!

      sai, dựa vào trực giác của phụ nữ, ta chỉ cần liếc mắt cái là có thể nhận ra bóng dáng kia là Kỳ Hinh! Đúng là đại tiểu thư con nhà có giáo dục, chỉ dựa vào mà dám đấu với tôi à? lấy gì để đấu với tôi?

      lát sau, Lăng Thiếu Đường nhàng đẩy An Vũ Ân ra: “Em ở đâu? Đêm khuya, đưa em về!”

      Dù sao ta cũng là , trễ thế này, cũng yên lòng.

      An Vũ Ân nghe lời gật đầu, giữ cánh tay Lăng Thiếu Đường đứng lên.

      thôi, lấy xe!” xong, Lăng Thiếu Đường bước về phía trước.

      An Vũ Ân theo phía sau, nhìn bóng lưng cao lớn của Lăng Thiếu Đường!

      “A….” ta khẽ kêu tiếng.

      “Làm sao vậy?” Lăng Thiếu Đường phía trước quay đầu lại, nhìn khuôn mặt đau đớn của An Vũ Ân.

      “Chân của em… đau quá!” An Vũ Ân đưa tay chỉ vào chỗ mắt cá chân, giọng mềm mại khiến người ta đau lòng.

      Lăng Thiếu Đường hơi nhíu mày lại, dừng chút, sau đó đến bên cạnh ta: “Đến đây, dựa vào cánh tay của , thử xem!” Ngay sau đó, vươn bàn tay to về phía ta.

      An Vũ Ân nhìn bàn tay to đầy mạnh mẽ của Lăng Thiếu Đường: “Cảm ơn , Thiếu Đường!” Sau đó bàn tay bé cầm lấy bàn tay to lớn của , thử bước hai bước, nhưng vì đau đớn mà mày nhíu lại thành nếp uốn.

      “Đau lắm à?” Lăng Thiếu Đường nhẫn nại hỏi, khuôn mặt giống như điêu khắc lên quan tâm nhàn nhạt.

      An Vũ Ân ngẩng đầu lên, nhìn đôi mắt Lăng Thiếu Đường như biển sâu, gật đầu, tay ngừng xoa mắt cá chân, vẻ mặt rất đau khổ.

      Lăng Thiếu Đường nâng cổ tay nhìn đồng hồ, trong ánh mắt lên vẻ kiên nhẫn, cứ theo tình huống này, biết chậm trễ đến bao giờ, bởi vì nghĩ tới thói quen ngủ của Kỳ Hinh, bé này tạo thành thói quen ngủ ở trong ngực của , nếu tỉnh lại mà thấy khẳng định ngủ được.

      Nghĩ đến đây, tim dâng trào cảm giác thương.

      Ngay sau đó, nhàng kéo thân thể An Vũ Ân, nâng lên cao: “Sau khi trở về dùng nước nóng chườm chút, nếu vẫn khỏi nhớ phải gặp bác sĩ!”

      Tiếng trầm thấp vang lên, mang theo điềm tĩnh làm cho lòng người phụ nữ nào đó kinh sợ.

      xong, ôm ta về phía ô tô.

      An Vũ Ân nằm ở trong lòng dùng sức gật đầu, hai tay vòng qua cổ lại thông qua bờ vai của Lăng Thiếu Đường nhìn về phía bóng dáng đứng ở trong bóng tối kia.

      Môi, tỏ ra ưu buồn đột nhiên nhếch lên.
      Chương 196: Gãy cánh

      Edit: Tiểu Huyền

      Mỗi người phụ nữ là thiên sứ, khi thiên sứ rơi vào lưới tình, bị gãy cánh rơi xuống trần gian, lòng dạ thương người đàn ông ấy , đến mức có đường lui, đến vạn kiếp bất phục, dù cho bị tổn thương, cũng oán trách, bởi vì, các còn cánh để bay lên thiên đường. . . . . .

      ☆☆☆☆☆☆☆☆

      Kỳ Hinh biết mình trở lại khách sạn như thế nào, chỉ biết, sau khi nhìn thấy những gì xảy ra ở bên bờ biển, lập tức toàn thân trở nên lạnh ngắt như băng.

      rất hận đôi mắt của mình, bởi vì nghĩ mình phải chứng kiến cảnh tượng ấy, thấy Lăng Thiếu Đường ôm Vũ Ân, thấy Lăng Thiếu Đường ôm chặt An Vũ Ân, thấy Lăng Thiếu Đường đưa An Vũ Ân nghênh ngang rời

      Dường như mãi mãi trở về…

      Máu từ từ đông lại, trái tim, giống như bị bàn tay mạnh mẽ bóp nghẹn, đôi mắt Kỳ Hinh mịt mờ nhìn đêm đen, khóc, nhưng từ đầu tới chân đều lạnh toát, thậm chí cái lạnh tới từng tế bào bên trong cơ thể .

      khóc, bởi vì nghe được thanh của trái tim mình rỉ máu…

      Kỳ Hinh trở nên yên lặng, cứ ngây người ngồi bên giường như vậy, chờ, mực chờ đợi, chờ Lăng Thiếu Đường trở về, chờ cái ôm quen thuộc mà ấm áp của !

      , cần phải tin tưởng đúng ?

      Đêm càng khuya, hình như màn sương cũng trở nên dày hơn.

      Lúc Lăng Thiếu Đường trở lại khách sạn, khoảng hai giờ sáng, khuôn mặt tuấn vương chút mệt mỏi, nhưng vẫn cố gắng bước vào phòng ngủ.

      “Hinh Nhi…” Lăng Thiếu Đường vừa đẩy cửa vào, nhìn thấy Kỳ Hinh ngồi lẳng lặng ở giường, tay ôm chiếc gối chặt, lập tức cơ thể cao lớn hơi ngập ngừng.

      Kỳ Hinh như người trông mộng ngẩng đầu nhìn Lăng Thiếu Đường xuất ở trước mắt mình, chẳng biết tại sao, từ lúc An Vũ Ân trở lại, luôn lo được lo mất.

      “Đường, trở lại?” Kỳ Hinh khó khăn mở miệng .

      ra muốn hỏi vì sao giờ này mới về, thời điểm thấy được Lăng Thiếu Đường đưa An Vũ Ân nghênh ngang rời , dường như lòng trải qua vô số hành hạ, bọn họ đâu? Vì sao bây giờ mới quay lại?

      “Hinh Nhi, rất xin lỗi, về muộn!” Sau khi Lăng Thiếu Đường nhìn hai mắt Kỳ Hinh mịt mờ, nhanh chóng đau lòng rồi đến bên giường, bàn tay to duỗi ra, ôm chặt cơ thể mềm yếu của vào trong lòng mình.

      Kỳ Hinh áp chế suy nghĩ muốn khóc trong đầu, cắn môi, để mặc Lăng Thiếu Đường đặt vào trong lòng , khi gần kề lồng ngực ấm áp của đúng lúc mùi nước hoa thoang thoảng như có như lướt qua hơi thở của Kỳ Hinh.

      Là nước hoa nhãn Bijan!

      Tuy rằng Kỳ Hinh có thói quen dùng nước hoa, nhưng dù sao cũng xuất thân từ gia đình quyền quý, cho nên cũng nghiên cứu chút về các loại nước hoa nổi tiếng thế giới, loại nước hoa Bijan này do nhà thiết kế trang phục Tất Dương điều chế, thuộc loại đắt nhất thế giới, có mùi ngào ngạt và huyền bí của phương Đông, mỗi lọ trị giá tới 300 đô la.

      Trái tim, bỗng chốc thắt lại, đau quá.

      “Hinh Nhi, làm sao vậy?” Lăng Thiếu Đường cảm thấy cơ thể Kỳ Hinh ràng cứng ngắc, nhanh chóng nghiêng về phía cơ thể , lo lắng hỏi.

      Kỳ Hinh ngẩng ngơ nhìn đôi mắt Lăng Thiếu Đường, trong nháy mắt, lại cảm thấy chỉ cần ngắm như vậy, cũng đủ hạnh phúc.

      có gì, chỉ là… chỉ là em vừa gặp ác mộng, lúc tỉnh lại, lại phát vẫn chưa trở về!” vội vàng che đôi mắt bi thương, giọng .

      bé ngốc, tại sao gọi điện cho ?” Lăng Thiếu Đường nhìn ra ngổn ngang trong mắt Kỳ Hinh, trong lòng bỗng đau xót, vươn bàn tay to nhàng xoa mặt .

      Kỳ Hinh cụp mắt xuống, tay bé nắm chặt ga trải giường: “Em sợ… em sợ làm phiền bàn luận công việc!”

      nghĩ đằng nẻo, mùi nước hoa kia rất nhạt, nhạt tới mức nếu ngửi kĩ hề ngửi thấy, nhưng, mẫn cảm của hoàn toàn có thể ngửi thấy!

      Sao người lại có mùi nước hoa, chỉ vì cái ôm lúc nãy? Hay là…

      Kỳ Hinh dám nghĩ thêm nữa, bởi vì, sợ bị bức điên bởi chính những suy đoán vô căn cứ của mình.

      Lăng Thiếu Đường thở hơi, nhàng giữ khuôn mặt nhắn của , nồng nàn tình cảm : “ bé ngốc, sao lại có chuyện còn quan trọng hơn chuyện của em được?”

      … hôm nay bận rộn nhiều việc sao?” Kỳ Hinh thăm dò hỏi.

      Trong mắt Lăng Thiếu Đường tối sầm lại, nhanh chóng giọng : “Đúng vậy, hôm nay công việc của vài chi nhánh tăng thêm, cho nên… phải xử lý lâu hơn chút!”

      cố ý lược bỏ chuyện của An Vũ Ân, bởi vì, hy vọng Hinh Nhi nghi ngờ.

      Kỳ Hinh kinh ngạc nhìn Lăng Thiếu Đường, nghe thấy thanh vỡ vụn trong lòng mình, dối! lừa gạt !

      “Hinh Nhi…”

      tinh tế trong suy nghĩ của Lăng Thiếu Đường khiến phát khuôn mặt của Kỳ Hinh có gì đó khác thường, ngón tay nhàng lướt qua bờ môi : “Em giận à?”

      hiểu lầm suy nghĩ trong lòng Kỳ Hinh, tưởng tức giận vì tỉnh lại thấy mình.

      Kỳ Hinh cố gắng nặn ra nụ cười, khẽ lắc đầu, sao có thể giận được, mà.

      cho biết, mơ thấy ác mộng về cái gì?”

      Lăng Thiếu Đường thương tiếc nhìn ánh mắt , nên ở cạnh mới đúng, cho dù bừng tỉnh sau cơn ác mộng, vô vọng như thế.

      “Em… em mơ rời xa em!” Kỳ Hinh khẽ .
      Last edited by a moderator: 9/5/15
      nguyenkim4498, dungggthienbinh2388 thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Hồi 12: Thầm than

      Chương 197: Cậu bé đáng

      Beta: Meo Miu Ciu

      Lăng Thiếu Đường buồn cười, lắc đầu: " bé ngốc, sao có thể rời xa em được, phải rồi sao, em ở với suốt đời !"

      Kì Hinh ngẩng đầu, trong mắt lên nhiều vệt nước mắt.

      Vệt nước mắt ấy bao vây chặt trái tim Lăng Thiếu Đường, trái ngược với An Vũ Ân, nước mắt Kỳ Hinh dường như luôn có thể đập vỡ mọi suy nghĩ của .

      "Hinh Nhi, ngoan! Đừng khóc, em khóc, trái tim rất đau!" xúc động cúi người xuống, muốn hôn đôi môi đỏ mọng của .

      Nhưng theo bản năng Kỳ Hinh mở miệng.

      "Hinh Nhi?" Đáy mắt tối tăm của Lăng Thiếu Đường lên khó hiểu.

      Kì Hinh bối rối đón nhận ánh mắt mù mịt của : " —— chưa tắm, cả người đầy bụi bặm!" vội vàng lấy đại cái cớ, lúc muốn hôn lại liên tưởng tới cảnh Lăng Thiếu Đường hôn An Vũ Ân.

      sắp bị những suy đoán làm cho điên mất!

      Lăng Thiếu Đường nâng mi, cả người đầy bụi bặm? Sao có thể thế được? Có thể cho rằng mình vừa mới trở về từ bên ngoài.

      Nghĩ đến đây, đáy mắt mỉm cười, bàn tay to tùy ý xoa đỉnh đầu :” Được, em ở ngoan ngoãn nằm ở giường chờ , tắm!”

      Nhìn bóng lưng cao lớn Lăng Thiếu Đường, bỗng nhiên trong lòng Kỳ Hinh dâng lên cảm giác chua xót.

      “Đường” nhanh chóng bước từ giường xuống, ôm lấy Lăng Thiếu Đường từ đằng sau lưng.

      “Hinh Nhi, sao vậy?” Cảm giác mềm mại sau lưng khiến Lăng Thiếu Đường nhịn được muốn nhiều hơn nữa, xoay người, đặt vào trong lòng, giọng cũng trở nên vô cùng dịu dàng.

      “Chúng ta về nước , bây giờ về luôn được ?” Kì Hinh giọng khẩn cầu .

      Đúng, dù chỉ giây cũng muốn ở lại nơi này, muốn Lăng Thiếu Đường gặp mặt An Vũ Ân, muốn mất !

      “Bây giờ về luôn?” Đúng lúc này, lông mày Lăng Thiếu Đường nhíu lại thể nghi ngờ, lập tức cúi người, dỗ :”Hinh Nhi, bây giờ là rạng sáng, chờ sau khi bình minh lên chúng ta trở về nước, được ?” Trong giọng mang theo cưng chiều và khoan dung.

      “Ngay khi trời sáng, lập tức rời khỏi nơi này!” Kì Hinh bướng bỉnh

      “Được, nghe theo ý em, bé!” Lăng Thiếu Đường mang theo thương như muốn khảm vào trong trái tim.

      Lúc này khuôn mặt Kì Hinh mới lên nụ cười tươi.

      Ngay sau đó, bị Lăng Thiếu Đường ôm lấy.

      “Đường, muốn làm gì?” hoảng sợ thở gấp.

      “Giúp tắm.” Lăng Thiếu Đường xấu xa , ngay sau đó về phía phòng tắm.

      “Mau thả em ra, cũng phải đứa bé, tắm rửa còn cần có người giúp!” Kì Hinh phản đối

      Nhưng, phản đối của chỉ khiến Lăng Thiếu Đường sang sảng cười to.

      Ánh mặt trời ấm áp bao bọc mùi hoa nhàn nhạt, thấm vào trong khí.

      Kì Hinh, ra từ cửa hàng đồ cổ, trong tay cầm “Khuynh quốc nhan”, bởi vì lúc trước hộp trang sức này có chỗ bị hỏng, cho nên đưa cho chuyên gia xem xét chút.

      mặt Khuynh quốc là đá quý rực rỡ dưới ánh mặt trời, tỏa ra ánh sáng vừa thanh cao vừa phong cách. Tuy là món đồ quý giá, hiếm, nhưng ngay cả ông Tôn cũng tiếc lời khen ngợi.

      Bỗng nhiên điện thoại trong tay vang lên, giọng vui vẻ và mừng rỡ.

      Khi Kỳ Hinh nhìn đến tên người gọi gọi tới đáy mắt lên vui mừng và tươi cười, nhận điện thoại:”Đường!”

      Bên trong giọng mềm mại của là hạnh phúc và nũng nịu của .

      “Hinh Nhi, em ở bên ngoài?” Bên kia điện thoại vang lên giọng trầm ổn của Lăng Thiếu Đường.

      “Đúng, em tới lấy Khuynh quốc nhan!” Kỳ Hinh sung sướng .

      “Em ở nơi nào, gọi lái xe tới đón em! đặt chỗ ăn trưa rồi! Trong lòng Lăng Thiếu Đường cũng bị lây vui vẻ của , trong tiếng gợi cảm mang theo ý cười.

      “Đừng” Kỳ Hinh nhìn đồng hồ đeo tay chút:”Bây giờ còn chưa tới giữa trưa, Đường, cần gọi lái xe tới đón, lúc nữa em tự mình đến Lăng thị!”

      “Vậy được, đừng để chờ lâu nhé!” Lăng Thiếu Đường hơi lo lắng

      “Được rồi, được rồi, bá đạo vừa thôi!” Kỳ Hinh mỉm cười

      vừa tắt điện thoại, đúng lúc này, quả bóng da lăn tới dưới chân Kỳ Hinh.

      Đôi mắt Kỳ Hinh lên chút kinh ngạc, khom người nhặt quả bóng dưới chân.

      “Chị ơi, quả bóng này là của em.” cậu bé chạy đến trước mặt Kỳ Hinh, khuôn mặt nhắn, giọng trẻ con.

      Đúng là cậu bé đáng !

      Ngay sau đó, ngồi xuống, giao quả bóng trong tay cho cậu bé, nhàng lau mồ hôi trán cậu, khẽ hỏi:” Cậu bạn , sao lại chạy mình đường thế, như vậy rất nguy hiểm, biết ?”

      Cậu bé chu miệng nhắn, đôi mắt đen láy đảo nhanh như chớp, sau đó :” Em lớn rồi, vì sao thể tự chơi mình chứ?”

      Kì Hinh bị bộ dáng đáng của cậu bé chọc cười, vuốt cái đầu của cậu:” chứ? Cậu bạn , vậy em cho chị nghe, năm nay em bao nhiêu tuổi?”

      biết vì sao, Kỳ Hinh vừa nhìn thấy cậu bé này rất thích, hơn nữa, nhìn qua cậu bé này rất quen mắt, khuôn mặt tuấn tú lạ thường!

      Cậu bé kiêu ngạo vươn hai ngón tay:”Mẹ em em hai tuổi rồi, là đứa bé lớn!”

      Đứa bé có hiểu biết tốt!

      “Cậu bạn , vậy mẹ cháu có cho em biết chạy lung tung ở đường như vậy là rất nguy hiểm ? cho chị biết, cháu tên là gì? Mẹ của em đâu?” Kỳ Hinh càng ngày càng thích cậu bé này

      Cậu bé cười bí hiểm, cái miệng tới gần tai Kỳ Hinh, dường như sợ người khác nghe thấy:”Mẹ em cho em chạy lung tung nhưng em mặc kệ, lén chạy ra đằng sau!”

      Kỳ Hinh vừa muốn cười ra tiếng, ngay lúc này, giọng dịu dàng vang lên cách đó xa:”Tiểu Phong”

      Cậu bé vừa nghe, vội vàng quay người sang chỗ khác, chạy về phía thanh vang lên:”Mẹ”

      Đáy mắt Kỳ chứa ý cười sâu, cậu bé này đáng .

      Sau đó, nhìn về phía mẹ của cậu bé, vốn khuôn mặt tươi cười bỗng nhiên trở nên tái nhợt!
      Last edited by a moderator: 10/5/15
      dunggg thích bài này.

    3. Minh Anh

      Minh Anh Active Member

      Bài viết:
      99
      Được thích:
      112
      Đừng có cẩu huyết thế chứ >.< *gào thét*
      Kiểu gì cũng có đoạn Hinh tỷ hiểu nhầm đó là con của Đường ca cho xem. .-_______-
      Nhưng nếu đó là con Đường ca sao????

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Hồi 12: Thầm than

      Chương 198: Đấu ngầm

      Beta: Meo Miu Ciu

      ra thế giới này, tình rất lớn, lớn tới mức lật sang trang tiếp theo tình có thể khiến con người ta cảm thấy tủi hờn.

      Hóa ra thế giới này, tình rất , đến mức ba người cùng chen chúc trong khoảng gian khiến ai có thể thở nổi.

      ra thế giới này, tình rất lớn, bao nhiêu hạnh phúc lấp đầy vẫn còn kẽ hở.

      Hóa ra thế giới này tình rất , bị gạt qua trở thành đống đổ nát. . . . . .

      Hình như ánh mặt trời mất tia nắng ấm áp, ánh sáng nhàn nhạt chiếu vào người phụ nữ đeo kính râm trước mắt, loại ánh sáng chẳng hề ấm áp.

      Tuy rằng che đôi mắt, nhưng dựa vào dáng người cao đầy tự tin và phong cách ăn mặc, Kỳ Hinh vẫn liếc mắt nhìn người phụ nữ cách đó xa—

      An Vũ Ân.

      Kỳ Hinh đứng ở đó kinh ngạc đến ngây người, mắt đẹp tràn đầy vẻ khó tin và hoảng hốt.

      "Tiểu thư Kỳ, chúng ta lại gặp nhau!" Đôi mắt bị che khuất, tuy đến cuối cùng thể nhìn ra vẻ mặt của người chủ động chuyện, nhưng môi cong lên xinh đẹp lại làm động lòng người.

      Kỳ Hinh nhanh chóng che đôi mắt hoảng loạn, tỏ vẻ thoải mái, mở miệng : "Đúng vậy, nghĩ có thể gặp ở nơi này!"

      khí trở nên gò bó, vì tồn tại giữa hai người phụ nữ.

      người xinh đẹp rực rỡ, còn người lại tĩnh lặng duyên dáng, hai người phụ nữ đều xinh đẹp về cả ngoại hình và dung mạo làm phần đông người qua đường đều ngưỡng mộ, thậm chí có người còn dừng lại nhìn.

      An Vũ Ân tới trước mặt Kỳ Hinh, mỉm cười: "Nếu chúng ta có duyên như vậy, biết tiểu thư Kỳ có thời gian hay , thuận tiện sang kia uống ly trà chứ?"

      Khuôn mặt Kỳ Hinh tĩnh lặng biểu lộ nụ cười nhàn nhạt, sang kia uống trà? Chẳng qua chỉ là lấy cớ mà thôi, nâng cổ tay nhìn đồng hồ, xem ra kịp tới Lăng thị rồi, tiếp đó, nhìn An Vũ Ân: " Đằng kia có quán cà phê, khung cảnh rất yên tĩnh!"

      An Vũ Ân khẽ gật đầu, sau đó ôm cậu bé đáng đứng ở bên cạnh lên: "Tiểu Phong, lúc nãy giúp con nhặt quả bóng, con cảm ơn chưa?"

      Tiểu Phong chu miệng nhắn, nghiêng đầu , sau đó vô cùng nghi ngờ gãi đầu: " Mẹ, rất xinh, con nghĩ gọi là chị!"

      Kỳ Hinh nhìn đứa bé tên Tiểu Phong, trong lòng thầm thở dài, gượng gạo nở nụ cười: " sao, Tiểu Phong rất đáng !"

      Dọc theo đường , Tiểu Phong tựa như thiên sứ vui vẻ, luôn chạy quanh Kỳ Hinh, dễ nhận ra, cậu bé này rất thích Kỳ Hinh.

      Khung cảnh quán cà phê rất tao nhã, quán thuộc dạng hạn chế số lượng thành viên, nhạc du dương giống như tơ sợi quấn quanh mỗi góc ở bên trong, nơi này rất yên tĩnh.

      Người phục vụ mang từng thứ cà phê và bánh ngọt lên , hơi cúi người : "Tiểu thư Kỳ, còn cần gì nữa ?"

      Kỳ Hinh khẽ cười nhanh chóng : "Cảm ơn, khi nào dùng thêm tôi gọi !"

      An Vũ Ân nhìn Kỳ Hinh ngồi đối diện mình, nụ cười chân thành giống như hoa cúc trang nhã, trong lòng nhịn được cảm thấy hơi ghen tỵ, cho dù mình có thay đổi như thế nào, vĩnh viễn đều học được khí chất cao quý tự nhiên như vậy của Kỳ Hinh.

      "Tôi ngờ người mẫu thế giới - Rayne lại chính là !" Kỳ Hinh tao nhã cầm tách cà phê, khẽ uống ngụm rồi .

      An Vũ Ân cong môi câu: "Thời điểm tôi mười tám tuổi, muốn hướng tới ngành nghề này, lúc ấy Thiếu Đường biết rất !"

      Bên trong lời thể mập mờ với Lăng Thiếu Đường để khiêu khích Kỳ Hinh.

      Kỳ Hinh nghe ra hàm ý trong câu của An Vũ Ân, tuy rằng trái tim đau, nhưng vẫn thể mặt, nhìn hai mắt An Vũ Ân, tự nhiên: " ra, Đường kể cho tôi nghe chuyện tình cảm qua của hai người, tôi nghe rất cảm động, bởi vì trước kia tiểu thư An thực phải chịu đựng ít cực khổ!"

      Tay An Vũ Ân run run: "Thiếu Đường cho chuyện trước kia của chúng tôi?"

      Trong giọng chứa đựng mất tự nhiên, ta ngờ Lăng Thiếu Đường có thể thẳng thắn ra chuyện trước kia giữa hai người với người phụ nữ này, đây là chuyện tình giữa hai người, phải sao?

      Nghĩ đến đây, trong lòng An Vũ Ân nảy sinh trăm ngàn đố kị, dựa vào cái gì mà ta có thể chia sẻ chuyện tình cảm qua cùng với Đường chứ? Điều làm An Vũ Ân khó hiểu hơn là sao biểu của Kỳ Hinh lại bình thản như vậy, ta còn thản nhiên gọi "Đường"! Xem ra mình đánh giá thấp thiên kim tiểu thư này rồi!

      Kỳ Hinh nhìn động tác của An Vũ Ân hơi mất khống chế, mỉm cười, động tác này thể sâu sắc ngổn ngang của ta, giọng : "Là tôi hiếu kì về chuyện qua của Đường, vì thế ấy kể cho tôi nghe quá trình từ lúc hai người quen nhau đến lúc chia tay, tiểu thư An, những năm đó, nhất định phải chịu ít đau khổ!"

      Trong lòng An Vũ Ân cố nén cảm giác chấn động và sắp sụp đổ, ngầm thở ra, Kỳ Hinh! Qủa nhiên đơn giản!

      "Lúc trước, tôi buộc phải rời khỏi Thiếu Đường, nhiều năm trôi qua như vậy, tôi vẫn còn ấy, thực ra vào đêm hôm đó ở nước Pháp, cuối cùng tôi cũng biết được tấm lòng của Thiếu Đường, hóa ra, ở trong lòng ấy vẫn còn vương vấn bóng hình của tôi!"

      An Vũ Ân cố ý để lộ ra chuyện xảy ra đêm hôm đó trước mặt Kỳ Hinh, con ngươi nhìn chằm chằm nét mặt Kỳ Hinh, ta tin, nếu Lăng Thiếu Đường để ý đến người phụ nữ này giống trong lời , nhất định chủ động chuyện kia cho Kỳ Hinh biết, người nào, người đàn ông nào thích tự tìm phiền phức cho mình.

      Trái tim Ky Hinh như rỉ máu, đặt cốc cà phê lên bàn, bàn tay tự giác nắm chặt, trong đầu giống như cái máy quét, lọc lại từng lời mà ta vừa .

      Đôi mắt xinh đẹp khẽ nhìn qua khuôn mặt An Vũ Ân, môi hơi cong lên - ta dối!

      Dù sao thời gian Kỳ Hinh làm việc ở Lăng thị cũng lâu như vậy, ở phương diện đánh giá người khác cũng khá nhạy cảm, dựa ánh mắt nhìn mình chăm chú của An Vũ Ân, đủ để phân biệt suy nghĩ trong lòng An Vũ Ân.

      Ít nhất, tin tưởng tình cảm của Lăng Thiếu Đường dành cho mình!

      Giống như Lăng Thiếu Đường vậy, khi trong lòng xác định điều gì thay đổi dễ dàng, và Lăng Thiếu Đường trải qua nhiều công việc bận rộn như thế, nhất là cùng nhau trải qua khoảnh khắc sinh tử, rất tin người đàn ông này mình!

      "Trước mặt tôi Đường có qua chuyện này, với chuyện rời ấy rất áy náy, tôi nghĩ đó cũng là lý do ấy vẫn thể buông tay được!"

      Ý tứ trong lời của Kỳ Hinh rất ràng, gián tiếp phủ nhận suy nghĩ Lăng Thiếu Đường còn An Vũ Ân, cho ta, nguyên nhân thể quên, chỉ có áy náy mà thôi!

      " --"

      An Vũ Ân tức giận đến mức suýt chút nữa đứng dậy, trong chớp mắt vẻ mặt cũng trở nên tái nhợt chút.

      Kỳ Hinh chỉ thản nhiên, nóng lạnh nhưng lại dễ dàng khiến cho ta hỗn loạn và bất an!
      Last edited by a moderator: 10/5/15
      Fuudunggg thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Hồi 12: Thầm than

      Chương 199: Chủ nhân của "Khuynh quốc nhan"

      Beta: Meo Miu Ciu

      Em tưởng thở ra hơi, có thể biến thành mây trắng trời xanh, nghĩ rằng ở khóe mắt lại đọng thành hạt mưa. Ở đêm đông giá rét này.

      Bên trong, tình giống thứ xa hoa, khiến người nhau muốn hạnh phúc hơn, khiến người đơn chịu nổi. . . . . .

      ☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆

      Trong nháy mắt khí ngập tràn yếu tố ngầm, trong lòng hai người phụ nữ mỗi người đều có mục đích
      khác nhau.

      kẻ muốn cướp đoạt tình , người muốn bảo vệ tình !

      Đúng ở lúc này, tiếng điện thoại trong túi Kỳ Hinh vang lên, nhìn điện thoại xong, mặt lên nụ cười tĩnh lặng mềm mại.

      “A lô?”

      “Hinh Nhi, sao còn chưa tới?” Giọng Lăng Thiếu Đường khàn khàn lại gợi cảm vang lên ở đầu kia điện thoại, đồng thời cũng chứa đựng lo lắng và khẩn trương.

      “Đường, em gặp người bạn, cho nên thể ăn cơm cùng , rất xin lỗi, Đường!” thanh dịu dàng của KỳHinh chứa đựng cảm giác có lỗi.

      “Bạn? Người bạn nào? Là đàn ông hay phụ nữ?” Giọng Lăng Thiếu Đường lại truyền tới, nhưng lần này là ghen tuông.

      Kỳ Hinh làm nũng: “Đương nhiên là phụ nữ, bá đạo như vậy, có người đàn ông nào dám tiếp cận em!”

      “Sau khi gặp bạn, lập tức về công ty ngay, biết ?” Lăng Thiếu Đường bá đạo ra lệnh .

      “Được… biết!”

      Kỳ Hinh mỉm cười tắt điện thoại.

      Lúc này, sắc mặt An Vũ Ân càng thêm khó nhìn. Trái tim bị ghen tuông sâu sắc ngừng ăn mòn, tay tự giác được nắm chặt cái cốc.

      Nhưng, lúc ta nhìn Kỳ Hinh tắt điện thoại xong, mặt cố tỏ ra vẻ thản nhiên tươi cười: “Thiếu Đường, ấy… rất lo lắng cho !”

      Giọng chuyển sang dịu dàng, đầy nhạy cảm và nhàn nhạt đau khổ.

      Kỳ Hinh nhìn thấy bộ dạng của An Vũ Ân như vậy, có chút nỡ, giọng cũng hơi mất tự nhiên: “Đường, ấy rất tốt với tôi, có ấy ở bên cạnh, tôi rất hạnh phúc!”

      Thực ra, cũng muốn nhất định phải gây tổn thương cho An Vũ Ân, phụ nữ khi muốn bảo vệ tình khó tránh khỏi việc phải trở thành kẻ thù của người khác.

      Dù sao người là sai, sai ở chỗ ấy cùng người đàn ông, tuy rằng Kỳ Hinh tuyệt đối có khả năng dễ dàng nhường Lăng Thiếu Đường cho ta, nhưng cũng có khả năng đẩy lùi trận chiến tình cảm này, cũng biết nên biểu diễn tiết mục tình này như thế nào.

      Nếu đổi lại đây là lời ấy ra, cũng buồn bã và đau khổ!

      Đáy mắt An Vũ Ân dần dần tối : “Trước kia Thiếu Đường cũng đối xử với tôi tốt như vậy!”

      tới đây, ta dừng lại, thêm gì nữa, thực ra, trong lòng ta rất ràng, cho dù đây là lúc hâm nóng tình , ta cũng cần quá căng thẳng như vậy.

      ấy, người phụ nữ này ư?

      Kỳ Hinh định gì đó, nhưng biết như thế nào.

      Đúng lúc này, tiểu Phong ngồi bên cạnh đột nhiên kêu lên tiếng, phá vỡ bầu khí đau thương.

      “Mẹ, bóng của con!”

      Đứa trẻ đến tuổi này đều rất hiếu động, lúc tiểu Phong nhìn thấy quả bóng của mình lăn ra chỗ bên cạnh, thân thể nho nhanh chóng chạy sang đó.

      Thời điểm cậu bé chạy đến bên cạnh Kỳ Hinh, vô tình làm rơi túi đồ của Kỳ Hinh.

      “Tiểu Phong! được nghịch ngợm như thế!” An Vũ Ân nghiêm khắc quát lớn, ôm Tiểu Phong trở lại trong lòng.

      ngại quá, đứa bé Tiểu Phong này rất nghịch ngợm!” Lúc An Vũ Ân nhìn chiếc túi của Kỳ Hinh bị Tiểu Phong làm rơi, lập tức tiến lên, muốn giúp nhặt đồ.

      sao. đừng lo!” Kỳ Hinh vội vàng , sau đó cũng cúi người.

      Khi hai người cùng nhặt chiếc túi, ánh sáng chói mắt lên, “Khuynh quốc nhan” từ trong túi rơi ra.

      “Khuynh quốc nhan” tỏa ra mùi gỗ thơm mát, đồng thời ở mặt chiếc hộp được khảm đá quý, ánh lên sắc màu rực rỡ.

      Nhưng khi An Vũ Ân nhìn thấy chiếc hộp trang sức, bỗng tay run lên, sắc mặt tái nhợt.

      “Tiểu thư An, làm sao thế?” Kỳ Hinh phát ra phản ứng khác thường của An Vũ Ân, nhịn được, quan tâm hỏi.

      “Tiểu thư Kỳ, hộp trang sức này… lấy ở đâu?” Giọng của An Vũ Ân cũng run run, đôi mắt xinh đẹp dần dần chìm trong sương mù, nhìn Khuynh quốc nhan trong tay Kỳ Hinh.

      Kỳ Hinh thấy biểu của ta, tức khắc trong lòng có chút bất an, giọng : “Trong lần tham gia buổi đấu giá, tôi đấu giá được nó! Làm sao vậy?”

      An Vũ Ân trực tiếp trả lời câu hỏi của Kỳ Hinh, chỉ khẽ hỏi câu: “Thiếu Đường… ấy nhìn thấy hộp trang sức trong tay chưa?”

      Kỳ Hinh gật gật đầu.

      “Sau khi ấy nhìn thấy Khuynh quốc nhan, có gì với ?” An Vũ Ân hỏi đến cùng.

      có!” Sau khi trả lời câu hỏi của ta, lại cảm thấy chuyện này có gì đó đúng: “Tiểu thư Ân, sao biết tên của nó là Khuynh quốc nhan?”

      Lúc chuyện, chưa từng với An Vũ Ân tên của hộp trang sức này, vì sao ta lại biết? Trừ khi là… ta có quan hệ với Khuynh quốc nhan!

      Nghĩ đến đây, Kỳ Hinh cảm thấy đau đầu.

      Tất nhiên An Vũ Ân hiểu suy nghĩ của Kỳ Hinh, ta dở khóc dở cười, che giấu chút nào, thản nhiên mở miệng : “Đúng vậy, trước kia Khuynh quốc nhan là của tôi, đây là quà Thiếu Đường tặng cho tôi!”

      câu , khiến Kỳ Hinh phải sững sốt.


      Hồi 12: Thầm than

      Chương 200: Trận đại hồng thủy ở nhà họ Lăng

      Beta: Meo Miu Ciu

      Em tưởng rằng chú chim quá bé so với biển cả, vì thế chú chim này có can đảm bay qua biển lớn, mười năm sau em mới phát , phải chim bay tới, mà là đầu bên kia của biển cả mênh mông, từ lâu còn chờ đợi. . . . . .

      ☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆

      " gì?" Kỳ Hinh lập tức đứng dậy, cảm thấy vô cùng khiếp sợ và khó tin lời của An Vũ Ân !

      Khuynh quốc nhan là của ta?

      Khuynh quốc nhan là ——– Lăng Thiếu Đường tặng cho ta?

      Bỗng nhiên Kỳ Hinh nhớ tới vẻ mặt hôm đó của Lăng Thiếu Đường, khi nhìn thấy Khuynh quốc nhan, lúc ấy cũng nghĩ nhiều, nhưng bây giờ ngẫm lại, ra Lăng Thiếu Đường biết Khuynh quốc nhan là của An Vũ Ân, luôn giấu này với !

      Trái tim, chợt đau đớn, đau đớn đó suýt chút nữa lấy mạng !

      An Vũ Ân lặp lại câu : “Đúng là năm đó Thiếu Đường mua tặng tôi!”

      Kỳ Hinh cảm thấy hô hấp quá khó khăn, đáy mắt dần tối sầm xuống, mệt mỏi ngồi xuống ghế lần nữa, chớp mắt nhìn Khuynh quốc nhan trong tay mình.

      “Vì sao nó lại xuất ở chỗ đấu giá?” mất mát hỏi An Vũ Ân.

      An Vũ Ân than tiếng, giải thích đầu đuôi câu chuyện:

      “Lần đầu tiên lúc tôi để mắt tới Khuynh quốc nhan, thích nó vô cùng. Thiếu Đường biết vậy, lập tức mua hộp trang sức này tặng cho tôi, tôi rất thích nó, sau khi rời khỏi Thiếu Đường, tôi mang theo gì, chỉ cầm theo mỗi Khuynh quốc nhan!”

      An Vũ Ân nghĩ lại vài năm trước, đôi mắt thể thành .

      ta hít sâu vào hơi, tiếp:

      “Tôi nếm trải cuộc sống ở thành phố xa lạ, khi ấy tôi rất ít show diễn, vì thế, hiển nhiên cuộc sống cũng trở nên vô cùng khó khăn, nhưng tôi vẫn có thể kiên trì, bởi vì tôi phát mình thực mang thai, cho nên, bất đắc dĩ phải bán Khuynh quốc nhan , để có tiền nuôi đứa bé này!”

      Nước mắt An Vũ Ân rơi xuống, ta vươn tay, thương xoa đầu của tiểu Phong.

      Tiểu Phong ngẩng đầu nhìn An Vũ Ân, nhìn thấy ta khóc, nhanh chóng trở nên ngoan ngoãn, sợ hãi giơ tay lên, muốn lau nước mắt cho An Vũ Ân: “Mẹ đừng khóc, Tiểu Phong nghe lời mẹ!”

      Đứa bé còn như thế nhưng lại khéo léo hiểu được mẹ mình vui.

      An Vũ Ân vừa khóc vừa cười: “Có phải Tiểu Phong rất nghe lời đúng , tiểu thư Kỳ, vì con tôi, tôi đều có thể chịu đựng được tất cả!”

      Kỳ Hinh nhìn hình dáng Tiểu Phong, thở phập phồng, lần đầu tiên nhìn thấy đứa bé này cảm thấy rất quen mắt!

      Khuôn mặt của cậu bé, lông mi của cậu bé, ánh mắt của cậu bé, mũi của cậu bé…

      Kỳ Hinh dám nhìn xuống phía dưới, bởi vì, càng nhìn lại càng cảm thấy cậu giống người.

      !

      Bỗng, thấy toàn bộ máu trong người mình đông cứng lại, toàn thân lạnh quá!

      có khả năng! Tuyệt đối có khả năng!

      “Tiểu thư Ân, năm nay Tiểu Phong tròn hai tuổi sao?...” Kỳ Hinh cũng phát , thời điểm hỏi câu hỏi này, giọng cũng trở nên run rẩy.

      “Còn ba tháng nữa Tiểu Phong mới tròn hai tuổi, lúc tôi sinh nó ra, tôi sinh non, cho nên… thân thể của đứa bé vẫn rất yếu!”

      An Vũ Ân ngầm chứa đau xót .

      Kỳ Hinh lấy tay ấn chặt ngực, khi nghe thấy An Vũ Ân như vậy, bất an và nghi ngờ càng sâu hơn.

      “Bố của Tiểu Phong ở đâu?” hỏi, càng hỏi càng cảm thấy bất lực.

      mặt An Vũ Ân lên tia ngấm ngầm chịu đựng nỗi đau, sau đó, ta cúi người xuống, nhìn Tiểu Phong : “Tiểu Phong ngoan, cho Kỳ biết, họ tên đầy đủ của con là gì?”

      Kỳ Hinh căng thẳng nhìn An Vũ Ân và Tiểu Phong, sợ phải nghe câu trả lời, sợ điều mình nghi ngờ trở thành .

      Tiểu Phong ngẩng cao khuôn mặt nhắn đáng giọng trẻ con với Kỳ Hinh: “Chị, em tên là tiểu Phong, tên đầy đủ của em là Lăng Phong!” xong, cậu bé nở nụ cười ngây thơ nhìn Kỳ Hinh.

      …” Kỳ Hinh kinh hãi thở gấp, trừng lớn hai mắt, nhìn đứa bé trước mắt!

      Lăng Phong! Đứa bé này họ Lăng!

      Sau khi An Vũ Ân rời khỏi nhà họ Lăng ngay lúc đó mang thai, trùng hợp như vậy! Tuổi và diện mạo của đứa bé này đều trùng khớp như thế, chẳng lẽ… chẳng lẽ đứa bé này là…

      Kỳ Hinh cảm thấy hô hấp càng thêm khó khăn, sau đó khó khăn hỏi câu: “Bố của tiểu Phong là ai? Chẳng lẽ, bố nó là… bác Lăng?”

      thể nghi ngờ điều đó, bởi vì, Lăng Thiếu Đường với , An Vũ Ân rời khỏi , chỉ bởi vì… Lăng Diệu Hồng xâm hại ta!

      Nếu như thế, Lăng Thiếu Đường phải tiếp nhận này như thế nào, quan trọng hơn, bác Lăng vẫn bệnh nặng, biết được chuyện ngoài ý muốn này thế nào?

      “Xem ra Thiếu Đường mọi chuyện cho biết!” An Vũ Ân cười khổ, vẻ mặt rất thê lương.

      Kỳ Hinh giọng hỏi: “Đứa bé, đúng là của bác Lăng ư?”

      Trong mắt An Vũ Ân lên mất tự nhiên, lập tức nhìn thẳng vào mắt Kỳ Hinh, trong giọng có sức mạnh khiến con người ta sợ hãi: “ muốn biết bố của Lăng Phong là ai sao?”

      Kỳ Hinh ngẩn người, nhìn tiểu Phong ở bên cạnh, sau đó gật đầu lo lắng: “Đúng! Tôi muốn biết bố của tiểu Phong là ai?”

      An Vũ Ân thở sâu, chậm rãi mở miệng : “Tiểu Phong đúng là cốt nhục của nhà họ Lăng, nhưng, bố nó phải Lăng Diệu Hồng, mà là… Thiếu Đường! ấy mới là bố ruột của tiểu Phong, tiểu Phong là con trai ruột của ấy!”

      Kỳ Hinh đột nhiên đứng dậy, giờ phút này thế giới của giống như bị sét đánh trúng, nhanh chóng sụp đổ, sau đó, dần tối đen…
      Last edited by a moderator: 12/5/15
      thienbinh2388, Fuudunggg thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :