1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Vợ Yêu Xinh Đẹp Của Tổng Giám Đốc Tàn Ác - Ân Tầm (Hồi 13 c226)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      HỒI 8: TÌNH ĐONG ĐẦY


      CHƯƠNG 120: NGƯỜI TRONG LÒNG LĂNG THIẾU ĐƯỜNG (2)




      Mái tóc dài của xõa giường, dường như còn vẻ mềm mại, đáng và phong tình thường ngày mà trong bóng tối lại mang nét đẹp đơn khiến càng thêm tịch...

      Ánh trăng kéo dài bóng , hai hàng nước mắt tuôn rơi, chậm rãi nhắm hai mắt lại!

      Khi Lăng Thiếu Đường nặng nề kéo bước chân trở lại phòng ngủ, thấy Kỳ Hinh nằm giường.

      Cơ thể bé bỏng của ôm chặt lấy chiếc gối ôm, dường như đứa trẻ mất cảm giác an toàn, cố gắng kiếm tìm ấm áp.

      Chiếc đèn tường bị tắt , còn tỏa ra ánh sáng dịu dàng lãng mạn nữa, chỉ còn ánh trăng chiếu vào phòng, tinh tế như giọt nước mắt của Kỳ Hinh.

      Lăng Thiếu Đường nhàng ngồi xuống giường, Kỳ Hinh nhắm chặt hai mắt, gò má trắng trẻo còn lưu lại vệt nước mắt, mà thông qua chiếc gối bị ướt, biết khi , khóc.

      đau lòng, định giơ tay vuốt , nhưng bàn tay lơ lửng giữa trung rồi lại chậm rãi buông xuống.

      chậm rãi nằm xuống, vươn tay vòng qua người Kỳ Hinh, để ôm lấy .

      Hàng lông mi khẽ run lên, Lăng Thiếu Đường biết chưa ngủ.

      Phần lưng của Kỳ Hinh vừa tiếp xúc với vòm ngực ấm áp của Lăng Thiếu Đường, cảm thấy cực kì đau xót, người đàn ông dịu dàng này tại sao lại thuộc về ?

      Lăng Thiếu Đường chống khuỷu tay lên, tay kia nhàng xoay người Kỳ Hinh lại, để đối mặt với .

      - Hinh Nhi, em giận à?

      Ngón tay thon dài của nhàng lau nước mắt cho , giọng điệu mềm đầy trìu mến.

      Kỳ Hinh chậm rãi mở to mắt ra, ánh trăng sáng tỏ chiếu lên từng đường nét góc cạnh khuôn mặt Lăng Thiếu Đường, đôi mắt đen như màn đêm của khiến hơi sợ.

      - có!

      đáp lại có phần giận dỗi, giọng hơi khàn khàn.

      xong, cắn chặt răng, cố nén bi thương trong lòng.

      Lăng Thiếu Đường nhìn , sau đó đưa tay lên môi để cắn môi nữa.

      - Em đừng vì mà khóc! Ngốc ạ!

      giọt nước mắt trào ra, chảy xuống gò má, sau đó chảy đến lòng bàn tay của Lăng Thiếu Đường.

      nắm chặt lấy bàn tay to của , dùng răng cắn ngón tay , nước mắt ngừng chảy xuống, khóc mà hề có tiếng động nào.

      Lăng Thiếu Đường hề nhíu mày lại dù chỉ cái, diʊendaʊ.nleqʊuydʊon chấp nhận phát tiết của kh.

      ra, hy vọng có thể khóc to ra, bởi vì Kỳ Hinh khóc như này lại càng khiến thêm đau lòng!

      lâu sau, Kỳ Hinh khóc mệt, cũng phát tiết xong, tùy ý để Lăng Thiếu Đường ôm mình vào lòng, ánh mắt biết phiêu đến nơi đâu.

      - Hinh Nhi, nhìn vào mắt !

      Lăng Thiếu Đường giọng . muốn thấy Kỳ Hinh như thế này. ràng ở trong lòng , vậy mà thần trí như ở nơi đâu vậy!

      Kỳ Hinh ngoan ngoãn ngước mắt lên nhìn Lăng Thiếu Đường, đôi mắt đẹp đầy đau thương.

      Hơi thở nóng bỏng của Lăng Thiếu Đường bao vây lấy , đau lòng với Kỳ Hinh:

      - Hinh Nhi, ra phải là dám đối mặt với chuyện này, mà là... biết phải với em như thế nào!

      Giọng đè nén có thể nghe ra giấu đau khổ trong lòng.

      Kỳ Hinh hơi run lên, yên lặng nhìn vào đôi mắt đau khổ của Lăng Thiếu Đường, bàn tay bé đặt lên khuôn mặt tuấn, nhàng lên tiếng:

      - Đường, cần nữa. Em... em cần thiết phải biết chuyện này, nó ảnh hưởng tốt đến chúng ta, phải ?

      câu hỏi, như hỏi Lăng Thiếu Đường, cũng như hỏi chính bản thân .

      Giọng của khiến Lăng Thiếu Đường càng thêm thương, vậy mà hiểu sao hôm nay lại phá vỡ bầu khí ôn hòa giữa hai người chứ?

      Lăng Thiếu Đường nở nụ cười khổ, lắc đầu, nhìn vào mắt Kỳ Hinh rồi :

      - , chúng ta bị ảnh hưởng, phải sao?

      Đôi mắt Kỳ Hinh mông lung như bị lớp sương mù bao phủ khiến trái tim người khác phải dao động.

      nhàng ôm lấy Lăng Thiếu Đường, tự lừa mình dối người, tìm cách trốn tránh:

      - Nếu muốn cho em biết em muốn biết, chỉ cần ở bên cạnh, em... em...

      Lồng ngực Kỳ Hinh phập phồng, giọng nghẹn ngào.

      rất hối hận, nếu hôm nay gặng hỏi chuyện này trong lòng đau đớn đến thế.

      sợ phải nghe thấy Lăng Thiếu Đường ra thực đáng sợ, sợ chính miệng Lăng Thiếu Đường thừa nhận rằng vẫn còn An Vũ Ân.

      Tại sao trong lòng lại khủng hoảng như vậy?die☣nd☣anlequ☣ydonnn

      Lăng Thiếu Đường lắc đầu, nâng khuôn mặt nhắn của Kỳ Hinh lên:

      - , vốn muốn giấu diếm em chuyện năm đó. Chỉ là tìm được cơ hội thích hợp mà thôi! Hôm nay, sở dĩ với em là vì cảm thấy làm vậy mới công bằng với em, muốn em đau lòng.

      Đúng! Vừa rồi ở trong phòng sách suy nghĩ rất lâu, so với đau khổ và nước mắt của Kỳ Hinh, những chuyện cũ này quan trọng được đến đâu chứ?

      Kỳ Hinh cắn môi, cố gắng đè nén bất an trong lòng.

      biết Lăng Thiếu Đường chuyện gì với , chẳng lẽ muốn cho biết năm đó vì đám cưới với mà khiến cho và An Vũ Ân nhau nhưng phải bất đắc dĩ chia lìa sao?
      bornthisway011091, Fuuthienbinh2388 thích bài này.

    2. thienbinh2388

      thienbinh2388 Active Member

      Bài viết:
      277
      Được thích:
      182
      Minh doc chuong nay ma roi ca nuoc mat luon

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      HỒI 8: TÌNH ĐONG ĐẦY


      CHƯƠNG 121: NĂM ẤY AN VŨ ÂN MƯỜI TÁM TUỔI


      Lăng Thiếu Đường dựa cơ thể cao lớn vào đầu giường, thầm thở dài hơi, dường như nhớ lại câu chuyện cũ, sau đó chậm rãi mở miệng : “An Vũ Ân, bọn ở bên nhau bốn năm, lúc đó ấy mới chỉ có mười tám tuổi!”

      Kỳ Hinh đột nhiên run lên.

      biết quan hệ giữa An Vũ Ân và Lăng Thiếu Đường hề bình thường, nhưng ngờ bọn họ lại ở bên nhau lâu như vậy. cũng ngờ Lăng Thiếu Đường lại câu mở đầu như vậy, trái tim đau đớn thôi.

      Lăng Thiếu Đường liếc nhìn Kỳ Hinh, ánh mắt có chút gì đó đành lòng nhưng vẫn tiếp.

      Theo lời của , Kỳ Hinh dường như cũng theo dòng thời gian trở về năm An Vũ Ân
      Mười tám tuổi ấy....

      sàn diễn, đèn flash ngừng lóe lên,các người mẫu cố gắng tạo dáng theo những cách duyên dáng nhất.

      Đây là buổi biểu diễn thời trang để tung ra sản phẩm mới của Lăng Thị, trong đó, quy tụ rất nhiều phóng viên. Bọn họ đến chỉ đưa tin rầm rộ về kiện này, mà quan trọng hơn cả là lần này được diện kiến tổng giám đốc Lăng Diêu Hồng và con trai cả Lăng Thiếu Đường.

      sàn diễn, những xinh đẹp qua lại liên tục, nhưng dù lầ vậy nhưng hề khiến Lăng Thiếu Đường ngồi dưới quan tâm lắm.

      Mái tóc dài chấm vai được buộc bằng sợi dây màu đen, đôi môi nhếch lên ý vị cười nhạt, Lăng Thiếu Đường như vậy toát lên vẻ mê người, vừa tuấn, vừa phóng thoáng.

      Nhưng bao lâu sau, khuôn mặt tuấn tú của lại lộ ra vẻ thiếu kiên nhẫn, nhưng lại thể đứng lên rời .

      Đúng vào lúc này, tiếng cảm thán đột nhiên vang lên.

      Lăng Thiếu Đường lẽ nhíu mày, liếc mắt về phía sàn diễn hình chữ T

      đó là mặc áo cưới màu trắng xinh đẹp chậm rãi bước .

      Khác những giá phương tây khác sàn diễn, này có mái tóc đen, khuôn mặt xinh xắn có thể nhận ra là người châu Á,làn da trắng như tuyết, đoi mắt to đen, dáng người cao khiến chiếc váy cưới mặc người được thể ra ở mức độ tuyệt đỉnh.

      Bên dưới ngớt tiếng cảm thán. sân khấu bình tĩnh biểu thị các loại tư thế, mỗi động tác đều hết sức tao nhã. hơi xoay người, làn lụa mỏng bay phất phơ trong trung.

      Đây là bộ lễ phục được làm bằng loại lụa cực phẩm, nửa được thêu tơ lụa, phía dưới là những lớp lụa mỏng chiffon tạo nên dải lụa màu trắng như mây tạo nên cảm giác như bước vào thế giới ảo mộng

      cực kỳ duyên dáng, hai gò má như hoa, nụ cười mềm mại kiều.

      Lăng Thiếu Đường nhìn rời mắt, có chút thất thần. sở hữu vẻ đẹp tuyệt sắc nhưng điều khiến kinh ngạc là từ người tỏa ra nét hấp dẫn mê người.

      Bên cạnh thiếu phụ nữ, nhưng chưa từng có nào có khí chất như vậy.

      Đây cũng là lần đầu tiên Lăng Thiếu Đường gặp An Vũ Ân, điều ngờ chính là hai người lại có lần gặp mặt thứ hai.

      nhìn An Vũ Ân sàn diễn, đây là sàn diễn hình chữ T lộ thiên, hơn nữa chỉ liếc mắt thôi cũng thấy đây chỉ là show catwalt rẻ tiền của giới thương mại.

      Lăng Thiếu Đường tự dưng mà dừng xe ở đây, chẳng qua là vì chờ đèn đỏ, nhàm chán đưa mắt nhìn ra bên ngoài liền bắt gặp cảnh tượng.

      quen thuộc nhanh chóng đập vào mắt , hơi kinh ngạc. Nhưng thấy lạnh run người, nghĩ ngợi nhiều, lập tức mở cửa xe.

      Cơ thể ngang tàng của Lăng Thiếu Đường về phía sàn diễn, thô lỗ coi ai ra gì, nhảy lên sân khấu.

      Khi tất cả còn bối rối, Lăng Thiếu Đường nắm lấy bờ vai run rẫy của .

      theo tôi- cường ngạnh, cho chút thời gian nào mà ôm về phía xe.

      “Này thưa , thể nào đưa ấy được, ấy còn chưa biểu diễn xong, quần áo ấy mặc.....”

      Người quản lý vội vàng đuổi theo, hung tợn hô to với Lăng Thiếu Đường.

      Nhưng ta còn chưa xong, Lăng Thiếu Đường ném tờ chi phiếu vào mặt ta.

      “đây là hai trăm vạn, bồi thường cho cái gọi là tổn thất” giọng lạnh lùng mang theo khí chất vương giả trời sinh.

      biết thừa mấy loại sân khấu rẻ tiền này đáng với số tiền đó, nhưng mục đích của muốn những người này quấy rối đến .

      Người quản lý hớn hở ra mặt, cầm chặt tờ chi phiếu, gật đầu liên tục.

      Lăng Thiếu Đường khinh thường đảo mắt qua ta, sau đó nhét vào trong xe, sau đó, vòng qua đầu xe, ngồi vào vị trí ghế lái, nhấn mạnh ga, sau khi được đoạn liền dừng xe bên đường.

      mở to đôi mắt đầy kinh ngạc và nghi hoặc

      Lăng Thiếu Đường cong môi lên: “Em tên là gì?”

      tuấn và hơi thở mạnh mẽ của khiến mặt đỏ lên, hơi mất tự nhiên rồi lên tiếng: “An Vũ Ân!”

      An Vũ Ân? Vũ Ân?

      Lăng Thiếu Đường tiến đến trước mặt , ánh mắt đầy nóng cháy

      rốt cuộc là ai?”

      ràng An Vũ Ân cực kỳ sợ người đàn ông đột nhiên xuất này.

      nở nụ cười nhạo, sau đó lấn người lên.

      Khuôn mặt tuấn mỹ mà tà ác càng ngày càng lấn sát lại gần....

      Hơi thở nguy hiểm phả vào mặt ....

      Quá gần!

      Gần đến mức có thể nhìn bóng hình mình trong đôi mắt sâu thấy đáy của ....

      “tôi là người cứu em, cho nên sau này em phải theo tôi!” nở nụ cười ngông cuồng.

      Năm đó, An Vũ Ân mới chỉ có 18 tuổi, trái tim nhanh chóng bị Lăng Thiếu Đường nắm gọn
      Last edited: 23/12/14
      bornthisway011091Fuu thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      HỒI 8: TÌNH ĐONG ĐẦY


      CHƯƠNG 122: THỜI TRẺ TUỔI ĐẦY NGÔNG CUỒNG CỦA LĂNG THIẾU ĐƯỜNG (1)




      An Vũ Ân phải là người mẫu chuyên nghiệp, được tham dự vào buổi ra mắt trang phục mới của Lăng thị cũng chỉ là ngẫu nhiên, vì hôm đó người mẫu chuyên nghiệp xảy ra chút chuyện nên mới để người mới lên diễn, chuyện này sau này Lăng Thiếu Đường mới biết.

      - An Vũ Ân, đây là lần thứ mấy em trốn học để làm thêm rồi hả? Em , chẳng lẽ em biết nội quy trường học hay sao?

      Người là hiệu trưởng của trường đại học, điển hình của mẫu người đàn ông trung niên, nho nhã nhưng nghiêm khắc, chiếc mắt kính dày cộp càng tôn lên kính trọng cho ông ta.

      An Vũ Ân câu nào, chỉ cúi gằm đầu, hai tay đan vào nhau.

      - An Vũ Ân, thầy chủ nhiệm , em mắc lỗi hai lần rồi, hơn nữa lần này là lần thứ ba, xem ra tôi chỉ có thể đình chỉ việc học của em thôi!

      Hiệu trưởng uống ngụm trà, đôi mắt dưới chiếc kính lóe sáng.

      - , , thầy hiệu trưởng, em thể bị đình chỉ học được, em xin thầy đấy!

      An Vũ Ân nghe xong, gấp gáp ngẩng đầu lên, nước mắt chỉ chực rơi xuống.

      - Nhưng thể chỉ vì mình em mà làm hỏng nội quy nhà trường, nếu ai cũng như em, học mà chạy ra ngoài kiếm tiền còn ra thể thống gì nữa? – Hiệu trưởng nhìn An Vũ Ân từ xuống dưới rồi .

      An Vũ Ân ra sức lắc đầu.

      - Thầy hiệu trưởng, em xin thầy hãy cho em cơ hội, có lần sau nữa đâu!

      - Ôi... Vũ Ân à, thực ra thầy cũng muốn giúp em lắm, chẳng lẽ em nghĩ rằng thấy muốn bắt em thôi học sao?

      Hiệu trưởng chậm rãi đứng lên, ánh mắt lóe lên tia say đắm. Ông ta đến bên cạnh An Vũ Ân, bàn tay to béo đặt lên eo , vuốt ve.

      An Vũ Ân run lên, nén ghê tởm trong lòng xuống, bất giác trốn tránh bàn tay của ông ta.

      - Hiệu... hiệu trưởng, em cam đoan đây là lần cuối cùng, thầy hãy cho em cơ hội nữa !

      - Haha, Vũ Ân à, em cam đoan kiểu gì? Trừ khi em phải làm gì để tôi tin tưởng!

      Ánh mắt đầy mê đắm và tham lam của ông ta đảo đảo lên qua dáng người đầy đặn của , hai tay đặt lên đùi .

      - Thầy hiệu trưởng, xin thầy tự trọng chút!

      An Vũ Ân nhịn được nữa, nghe hiệu trưởng là người háo sắc, rốt cuộc hôm nay cũng biết .

      ngờ lại gặp phải chuyện này!

      Bốp! Ông hiệu trưởng bỗng trở nên dữ tợn, ông ta túm tóc An Vũ Ân rồi tát cho cái, sau đó ghé sát mặt vào, câu khiến người ta sợ hãi:

      - Đồ điếm thối tha, đến lượt giáo huấn tôi đấy à? ngại cho biết, hôm nay nếu hầu hạ tôi chu đáo, tôi để yên cho tốt nghiệp đâu. Nếu làm theo ý tôi đừng mơ tưởng gì nữa!

      Lúc này, ông hiệu trưởng như hóa thành cầm thú, hoàn toàn phải là tấm gương sáng cho người khác noi theo.

      - Ông mau buông tôi ra...

      An Vũ Ân nóng giận, sắc mặt trở nên tái nhợt, cố gắng vặn vẹo cơ thể.

      - Chậc, chậc, tôi rất thích bộ dạng này của em, hôm nay em theo phải theo, theo cũng phải theo, tôi nhất định phải có được em!

      Ông hiệu trưởng cất tràng cười dâm đãng, bàn tay bỗng kéo cổ áo của An Vũ Ân ra...

      - ...

      An Vũ Ân đẩy ông hiệu trưởng ra, vội vàng chạy về phía cửa, muốn phải quy phục “con heo mập” này!

      - Tôi thấy đúng là rượu mời uống lại thích uống rượu phạt rồi!

      Đúng lúc này, cửa phòng hiệu trưởng bị đá ra...

      Rầm tiếng vang lên, hai người vệ sĩ đầy khí thế đứng ở hai bên.

      - Các người... các người là ai? Ai cho các người vào?

      Ông hiệu trưởng thấy hai người vệ sĩ, nhất thời có chút khiếp đảm.

      - Tôi cho bọn họ vào, nhân tiện giáo huấn kẻ cầm thú chút!

      Giọng lạnh lẽo đột nhiên vang lên, sau đó bóng dáng cao lớn của Lăng Thiếu Đường xuất ở cửa phòng, bên môi là nụ cười ngông cuồng, ánh mắt lạnh như băng.

      Ông hiệu trưởng thấy người bước vào là người đàn ông trẻ tuổi, vẻ mặt có chút bướng bỉnh, lỳ lợm nhưng lại đầy khí chất khiến ông ta nhụt chí.

      - Cậu... cậu là ai? Đây là phòng làm việc của tôi, ai cho cậu xông vào? – Ông ta cố nén sợ hãi, lớn tiếng kêu lên.

      Lăng Thiếu Đường nở nụ cười quỷ dị, bước lên trước, ấn xuống bả vai ôn gta.

      Bàn tay mạnh mẽ của kéo lấy vạt áo ông ta, giọng điệu tuy nhưng lại khiến người ta cực kỳ sợ hãi.

      - Ông cần biết tôi là ai, nhưng tôi cho ông biết, ông đắc tội với An Vũ Ân chính là đắc tội với tôi, nên trừng phạt thế nào đây?

      Lăng Thiếu Đường cố ý .

      Ông hiệu trưởng toát đầy mồ hôi lạnh, giọng hơi run run:

      - Cậu dám... đây là trường đại học, nếu cậu dám làm xằng làm bậy ở đây, tôi nhất định báo cảnh sát bắt cậu!

      Lăng Thiếu Đường cười ha ha:

      - Được, tôi cũng cho cảnh sát biết bộ mặt của ông chú đây!

      cất tràng cười đầy ngông cuồng, nhưng ngay sau đó nụ cười tắt , ánh mắt lạnh đến thấu xương:

      - Tôi ghét nhất là kẻ khác uy hiếp tôi, ngài hiệu trưởng tôn kính à, ông đừng trách tôi!

      - Cậu... cậu muốn làm gì?

      Giọt mồ hôi chảy cả vào mắt ông ta, nhưng ông ta dám động đậy, cơ thể mềm nhũn từ lâu.
      thienbinh2388, hitoryFuu thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      CHƯƠNG 122: THỜI TRẺ TUỔI NGÔNG CUỒNG CỦA LĂNG THIẾU ĐƯỜNG (2)




      Khuôn mặt điển trai như được điêu khắc của Lăng Thiếu Đường vụt qua tia lạnh lẽo, sau đó đẩy ông hiệu trưởng ra, lớn tiếng : “Đánh ông ta cho tôi!”

      Hai người vệ sĩ lời nào, lập tức tiến lên, bóng dáng cao lớn hoàn toàn che khuất thân hình mập mạp của ông ta.

      An Vũ Ân sợ tới mức đứng bần thần chỗ, sau đó tùy ý để Lăng Thiếu Đường dắt ra ngoài. Cửa phòng vừa đóng lại, bên trong vang vọng tiếng hét thất thanh như heo nái bị giết của ông hiệu trưởng.

      Từ phòng làm việc của hiệu trưởng đến chỗ để xe của Lăng Thiếu Đường, các học sinh sinh viên náo nhiệt đứng xem đến mức chật ních, mọi người đều tò mò thảo luận xem người đàn ông cao lớn tuấn này là ai, ai lại lớn mật đến mức dám động vào hiệu trưởng.

      Có ánh mắt hâm mộ, có ánh mắt ghen tị và cả sùng bái.

      An Vũ Ân đè chặt tay trước ngực, tay bị Lăng Thiếu Đường lôi đến bên chiếc xe thể thao xa hoa, cực kỳ nổi bật trong vườn trường.

      - Tôi giải vây cho em phen, sao mặt em còn ủ dột thế kia? – Lăng Thiếu Đường cười nhạo, tiến sát lại gần An Vũ Ân, còn nâng cằm lên, buộc phải nhìn .

      - Lăng, hôm nay cám ơn , nhưng làm vậy, sau này tôi… - An Vũ Ân tối sầm mặt lại, xong, cụp mắt xuống, nhìn vào nữa.

      Lăng Thiếu Đường buồn cười nhìn An Vũ Ân, rồi ngắt lời .

      - ra em thường xuyên trốn học hả?

      - Hả? – An Vũ Ân nghe vậy liền ngượng ngùng, khẽ: “Tôi… tôi còn cách nào khác”.

      - Tại sao?

      Lăng Thiếu Đường thấy An Vũ Ân đỏ bừng mặt, trong lòng lại thấy ấm áp.

      An Vũ Ân muốn lại thôi, cuối cùng than tiếng:

      - Lăng, tôi rất cảm ơn hôm nay giúp tôi, tôi… tôi phải xuống xe đây!

      còn muốn đến trường, hôm nay cùng Lăng Thiếu Đường như vậy, xem ra sau này con đường ngày càng khó rồi.

      vừa định nhích người, bàn tay bỗng bị Lăng Thiếu Đường nắm lấy.

      - Tôi cho phép em xuống xe à?

      Giọng biếng lười của Lăng Thiếu Đường truyền đến, sau đó, lấn cơ thể cao lớn lại gần phía .

      - ... Lăng...

      An Vũ Ân hoảng loạn trước hành động lớn mật của , hơi thở của khiến choáng váng.

      - Chúng ta quen nhau lâu như vậy, em còn khách khí với tôi sao?

      Lăng Thiếu Đường giọng .

      An Vũ Ân run run, cụp mắt xuống:

      - là cậu chủ nhà giàu, tôi… tôi thể trèo cao, làm bạn với được!

      - dối!

      Lăng Thiếu Đường bật cười, sau đó bàn tay to của nâng cằm lên, bá đạo phủ môi lên môi .

      Nụ hôn của có thể hủy diệt ý thức của người con , đầu lưỡi nóng bỏng cùng ngông cuồng của tuổi trẻ đầy nhanh nhẹn và dũng mãnh.

      - Ưm…

      An Vũ Ân kinh hãi, hai bàn tay biết phải đặt đâu, cuối cùng tùy ý để Lăng Thiếu Đường dẫn dắt.

      Tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên ngắt màn triền miên của hai người trong xe, An Vũ Ân run lên, vội vàng đẩy Lăng Thiếu Đường ra rồi tìm điện thoại của mình.

      Lăng Thiếu Đường miễn cưỡng dựa người vào cửa xe, đôi mắt thâm thúy lóe lên ý cười khi thấy khuôn mặt đỏ ửng của An Vũ Ân.

      - Alo? Đúng, tôi là An Vũ Ân, xin hỏi…

      An Vũ Ân cố gắng đè nén rung động trong lòng, giọng .

      ra muốn xuống xe để nghe cuộc điện thoại này bởi vì chịu nổi ánh mắt nóng rực của Lăng Thiếu Đường, nhưng eo bị tay Lăng Thiếu Đường giữ chặt, chẳng thể nhúc nhích.

      - Cái gì? cái gì?

      Đột nhiên, giọng của An Vũ Ân trở nên sửng sốt và căng thẳng, lồng ngực lên xuống phập phồng đầy kích động.

      Lăng Thiếu Đường cũng nhận ra tính nghiêm trọng, lẳng lặng nhìn An Vũ Ân, chờ nghe xong điện thoại.

      - Xảy ra chuyện gì vậy? – giọng hỏi.

      Sắc mặt An Vũ Ân tái nhợt, nước mắt chảy xuống, hai bờ vai run lên.

      - Vũ Ân? Sao thế? Đừng sợ, với tôi xem có chuyện gì?

      An Vũ Ân bỗng nắm chặt lấy cánh tay rắn chắc của Lăng Thiếu Đường, giọng run run: “Phiền … phiền đưa tôi đến bệnh viện An Nguyên!”

      - Bệnh viện An Nguyên?

      Lăng Thiếu Đường tìm cái tên của bệnh viện này trong đầu, nhưng tiếc là hề có chút ấn tượng nào. Từ nếu có việc gì cũng đều đến bệnh viện tư nhân chuyên phục vụ cho nhà họ Lăng, chưa bao giờ đến mấy bệnh viện thông thường.

      Cuối cùng, dưới chỉ dẫn của An Vũ Ân, Lăng Thiếu Đường lái xe như điên đưa hai người tới bệnh viện.

      hành lang là những bệnh nhân lại, ràng đây phải là bệnh viện quý tộc, nước sơn tường bị xỉn lên hèn mọn của nơi này.

      Mùi thuốc nồng nặc khiến Lăng Thiếu Đường quen, từ ghét mùi này, nhưng hôm nay chỉ có thể cố nén lại.

      ràng An Vũ Ân rất thông thuộc đường , điên cuồng chạy về phía cuối hành lang, Lăng Thiếu Đường bám sát theo sau.

      Đợi khi hai người xông vào phòng bệnh, An Vũ Ân đột nhiên đứng lại, run run, nhìn bác sĩ đắp ga trải giường trắng toát phủ kín người phụ nữ nằm giường, rốt cuộc cũng chịu nổi, ngất .

      Người qua đời là mẹ của An Vũ Ân, tất cả hậu đều do Lăng Thiếu Đường giúp đỡ, bao gồm cả chuyện sắp xếp phần mộ. Lúc này, An Vũ Ân khóc đến mức nước mắt khô cạn, khi hai người đứng trước mộ, khuôn mặt tươi cười vốn có của An Vũ Ân giờ càng trở nên nhợt nhạt.



      --- -----
      bornthisway011091Fuu thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :