1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Vợ Yêu Xinh Đẹp Của Tổng Giám Đốc Tàn Ác - Ân Tầm (Hồi 13 c226)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      HỒI 1: HỒI ỨC


      CHƯƠNG 5: HOA BỈ NGẠN



      Edit: BB[o]@

      [​IMG]



      - Tiểu Hinh, sao con lại ở đây? – Sau khi nghỉ trưa, Lăng Diêu Hồng thấy Kỳ Hinh bận rộn trong vườn hoa rất kinh ngạc. Gần đây ông dần giao mọi việc trong tập đoàn Lăng thị cho hai em Lăng Thiếu Đường và Lăng Thiếu Nghị quản lý nên ông khá rảnh rỗi.


      Dưới ánh mặt trời, đôi tay nhắn trắng nõn của Kỳ Hinh biết cầm thứ gì. Khi thấy có người gọi sau lưng, quay đầu lại liền nhìn thấy Lăng Diêu Hồng.


      - Bố, con muốn trồng hoa bỉ ngạn ở đây! – đứng lên lau mồ hôi trán.


      - Hoa bỉ ngạn? – Lăng Diêu Hồng hào hứng hỏi – Có loài hoa thú vị đó à?


      - Vâng, đây chính là hạt giống của hoa bỉ ngạn. Đến mùa hoa nở khu vườn cực kì xinh đẹp! – Kỳ Hinh cực kì chờ mong, tưởng tượng ra cảnh cùng Lăng Thiếu Đường tản bộ trong vườn hoa ngập tràn hoa bỉ ngạn dưới lần.


      - À, vậy à? Nghe con vậy, bố rất muốn nhìn thấy lúc hoa nở đấy! – Lăng Diêu Hồng cười .


      Kỳ Hinh cười: “Con cũng muốn nhìn thấy hoa nở khắp vườn!”


      Lăng Diêu Hồng thấy Kỳ Hinh rất rộng rãi, ông liền cảm thấy hơi áy náy: “Tiểu Hinh, bố xin lỗi vì tiến hành hôn lễ thương mại mà quan tâm đến cảm nhận của con!”


      Lời của Lăng Diêu Hồng khiến Kỳ Hinh cảm thấy rất ấm áp, mỉm cười : “ ra hợp tác với Lăng thị là tâm huyết của bố con, nếu là con con cũng muốn nhìn thấy tâm huyết của mình bị sụp đổ. Cho nên với cuộc hôn nhân này, con oán trách ai cả!”


      - ? – Lăng Diêu Hồng rất thích con dâu lương thiện này.


      - Vâng! – Kỳ Hinh gật đầu – Hơn nữa con còn phải cám ơn vì bố giúp bố con hoàn thành tâm nguyện!


      - Con đúng là lương thiện, Thiếu Đường cưới được con là phúc khí của Lăng gia! – Lăng Diêu Hồng cảm động, nhưng ngay sau đó, ông lại lo lắng hỏi – Tiểu Hinh, Thiếu Đường nó... có đối xử tốt với con ?


      Kỳ Hinh cắn môi, đôi mắt vụt qua tia u buồn, nhưng rất nhanh sau đó, liền nở nụ cười tươi: “Bố cứ yên tâm, ấy rất tốt với con!”


      ra từ sau ngày hôm đó, Lăng Thiếu Đường rất ít khi về nhà. Dù có về cũng đối xử lạnh nhạt với . Có lẽ trong thời gian dài vừa rồi, Thiếu Đường phải tự chăm sóc cho bản thân mình.


      - Tiểu Hinh, vất vả cho con rồi! – Lăng Diêu Hồng thấy Kỳ Hinh nghĩ đằng nẻo, ông cũng hiểu phần nào, trong lòng lại càng lo lắng.


      - Bố, chúng ta đều là người nhà, bố cần phải khách khí với con như vậy đâu! – Kỳ Hinh nhìn Lăng Diêu Hồng, cố ý ra vẻ rất vui.


      - Haha, có con, Lăng gia náo nhiệt hơn hẳn! – Lăng Diêu Hồng thấy bộ dạng đáng của Kỳ Hinh liền cười đầy vui vẻ.


      - Được... vậy con ngại làm phiền bố đâu! – Kỳ Hinh cũng cười đầy vui vẻ.


      Lăng Diêu Hồng vui mừng, cảm giác như bản thân - Nếu Thiếu Đường nó... À! Tiểu Hinh, con cho bố biết , con có Thiếu Đường ?


      Khuôn mặt nhắn của Kỳ Hinh hơi đỏ lên: “Bố, nếu con muốn gả mọi người cũng ép buộc được con đâu!”


      Lăng Diêu Hồng mừng rỡ: “ như vậy... con với Thiếu Đường...”


      - À... Ngay từ lần đầu tiên trong bữa tiệc kỷ niệm ở Kỳ thị, khi thấy ấy, con ấy rồi... – Kỳ Hinh vừa ngượng ngùng vừa kiên định đáp lời.


      - Haha, đúng là trái tim thiếu nữ! Tốt! ra bố và bố con cũng làm được chuyện tốt, tốt lắm, thế này bố cần phải lo lắng rồi! – Lăng Diêu Hồng hoàn toàn yên tâm.


      - Bố đừng trêu con! – Kỳ Hinh càng ngượng hơn.


      - Được, được, để bố giúp con trồng cây... À, hoa bỉ ngạn! – Lăng Diêu Hồng vui vẻ như đứa trẻ thúc giục Kỳ Hinh – Mau, con mau dạy bố cách trồng !


      - Vâng... – Kỳ Hinh cũng vui vẻ trả lời rồi ngồi xổm xuống dạy Lăng Diêu Hồng cách gieo trồng hoa bỉ ngạn.



      -
      bornthisway011091 thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      HỒI 1: HỒI ỨC

      CHƯƠNG 6: CHÍNH LÀ LOẠI ĐÀN BÀ PHÓNG TÚNG

      Edit: BB[o]



      Khi Lăng Thiếu Đường về biệt thự liền thấy cảnh Kỳ Hinh cười cù Lăng Diêu Hồng.

      cảm giác nào đó rất ràng đột nhiên dấy lên trong lòng Lăng Thiếu Đường, đôi mắt đen thâm thúy của như được bao phủ làn khói mờ, hai bàn tay vì tức giận cũng siết chặt lại đến mức nổi cả gân xanh. Lăng Thiếu Đường giận dữ phanh xe lại, hung hăng mở cửa ra.

      Khi đứng sau lưng Kỳ Hinh, liền duỗi bàn tay to ra, tốn quá nhiều sức để túm dậy.

      - Thiếu... Thiếu Đường! - Kỳ Hinh hơi hoảng khi đột nhiên bị người khác túm. Khi quay đầu nhìn thấy Lăng Thiếu Đường, hơi nhíu mày - Thiếu Đường, làm đau em rồi!

      - Thiếu Đường, con làm gì vậy?- Lăng Diêu Hồng thấy con trai đối xử với con dâu như vậy, ông rất bất mãn.

      - Con làm gì à? Con mới là người phải hỏi hai người làm cái gì mới đúng”- Lăng Thiếu Đường thấy Lăng Diêu Hồng che chở cho Kỳ Hinh như vậy lại càng tức giận, ngọn Iửa giận bừng bừng trong mắt như có thể thiêu đốt người khác.

      - Thiếu Đường, làm sao vậy? - Kỳ Hinh hiểu phản ứng này của Lăng Thiếu Đường, sắc mặt xanh mét, dường như thích tiếp xúc với bố .

      - Sao? biết mệt à? Còn làm cả công việc của người giúp việc nữa!- Lăng Thiếu Đường nghĩ tới cảnh vừa rồi, trong lòng lại càng bực tức.

      - À, cál này à! - Kỳ Hinh hơi buồn cười, hóa ra tức giận vì chuyện này.

      - Là em muốn trồng hoa bỉ ngạn trong vườn nhưng sợ người giúp việc quen nên em tự tay làm, bố thấy hay nên giúp em trồng thôi! – Kỳ Hinh giải thích.

      - Bố? gọi tiếng bố nghe hay quá nhỉ? Thân thiết đấy! Tôi thấy chính là đồ đàn bà phóng túng! - Lăng Thiếu Đường vung tay lên, hất ngã Kỳ Hinh xuống đất.

      - Thiếu Đường ... – Trước lời chỉ trích của Lăng Thiếu Đường, Kỳ Hinh ngẩn ra. ngờ Lăng Thiếu Đường có thể dùng những từ như vậy để về bản thân .

      - Thiếu Đường, đủ chưa? Con hơi quá đáng rồi đấy, con tôn trọng bố thôi, nhưng Kỳ Hinh là vợ con, sao ngay cả đến tôn trọng tối thiểu giữa vợ chồng với nhau mà con cũng có vậy? - Lăng Diêu Hồng nhịn được nữa, ông ngờ Lăng Thiếu Đường lại đối xử với Kỳ Hinh như vậy.

      - Tôn trọng? - Lăng Thiếu Đường lạnh lùng cười to, đôi mắt lạnh như băng, rét căm căm - Ông bố tôi lại dạy con trai biết tôn trọng cơ à? Thế bố từng tôn trọng ai chưa?

      Trong đầu Lăng Thiếu Đường lên cảnh tượng mà cả đời này thể quên nổi. Người cha mà mực tôn kính lộ ra bản mặt hèn kém và bỉ ổi. Rồi lại nhớ đến An Vũ Ân, đôi mắt thê Iương của cứ quanh quẩn trong đầu .

      Lăng Diêu Hồng run lên, ông lảo đảo, suýt nữa ngã xuống. Ông còn định thêm gì đó nhưng cuối cùng vẫn chỉ lặng im. Ông hiểu Thiếu Đường thể quên được chuyện lần đó, con trai ông đối xử với Kỳ Hinh như vậy là trả thù ông!

      - Bố... – Kỳ Hinh thấy Lăng Diêu Hồng run lên, vội vàng lên tiếng – Thiếu Đường, đúng là ngang ngạnh, thể lý! - Kỳ Hinh thấy sắc mặt xanh mét của Lăng Thiếu Đường, tức giận lên tiếng.

      - Tôi ngang ngạnh? thể lý với tôi? Vậy hôm nay tôi cho biết thế nào mới là " thể lý!” - Lăng Thiếu Đường xong liền túm lấy Kỳ Hinh, đôi mắt lạnh lẽo liếc nhìn vẻ mặt của Lăng Diêu Hồng rồi kéo về phía biệt thự của mình.

      - Thiếu Đường…, Lăng Diêu Hồng muốn ngăn cản nhưng bỗng nhớ tới những lời con trai vừa . Đúng vậy, ông có tư cách gì để dạy dỗ con trai chứ?
      dungggbornthisway011091 thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      HỒI 1: HỒI ỨC


      CHƯƠNG 7: TÔI MUỐN LIÊN TỤC TRA TẤN , CHO ĐẾN KHI NÀO CHẾT THÔI… [16+]




      Edit: BB[o]@DĐLQĐ
      ----------


      Lăng Thiếu Đường thô bạo đá cửa phòng ra, chút thương tiếc đẩy Kỳ Hinh xuống giường, sau đó khóa chặt cửa phòng lại.


      Kỳ Hinh cố gắng ngồi dậy, căng thẳng nhìn Lăng Thiếu Đường, cơn đau người khiến thoải mái: “Thiếu Đường, muốn làm gì?”. cảnh giác hỏi.


      - Làm gì à? Tôi và còn có thể làm gì được nữa? – xong, Lăng Thiếu Đường kéo caravat ra, để lộ phần cổ và làn da tráng kiện màu đồng.


      - Tôi muốn nhớ cho kỹ người đàn ông mà phải hầu hạ là ai! – Lời vừa dứt, liền lấn người lên, đôi môi nóng bỏng tùy ý hôn lên da thịt mềm mại của Kỳ Hinh.


      - A… Thiếu Đường, điên rồi, em hiểu gì! – Kỳ Hinh ngờ Lăng Thiếu Đường lại đối xử với mình như vậy, chống tay lên lồng ngực cường tráng của Lăng Thiếu Đường, ngăn lại.


      - hiểu tôi gì cũng sao, chỉ cần biết tôi muốn gì là được! – Lăng Thiếu Đường như con sư tử bị chọc giận, nắm chặt lấy hai bờ vai mềm mại của Kỳ Hinh.


      - coi em là cái gì? – Lăng Thiếu Đường điên rồi! cố gắng dùng hết sức lực đẩy Lăng Thiếu Đường ra rồi tát vào má phải khuôn mặt tuấn của !


      Lăng Thiếu Đường nhanh chóng túm lấy cánh tay , tay kia của siết chặt cằm , đầu ngón tay hằn sâu vào làn da trắng như tuyết, đôi mắt hừng hực lửa giận, nghiêm giọng cảnh cáo: “Tôi có thể tha thứ cho vô lễ của lần này, nhưng đừng tưởng rằng mình có thể hành động lỗ mãng với tôi!”. càng nắm chặt cổ tay hơn, dường như muốn bóp nát nó ra như trừng phạt. Phụ nữ dám đánh , chính là người đầu tiên!


      Kỳ Hinh cố nén cảm giác đau đớn, đôi mắt quả hạnh của trừng lên nhìn , nghiến răng nghiến lợi : “Em tuyệt đối thể ngờ người mình lại là người vui buồn thất thường như vậy, đúng là khác người!”


      Khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng vì tức giận của Kỳ Hinh càng chọc giận Lăng Thiếu Đường: “ tôi? Vậy chứng minh cho tôi thấy !”. xong, đè chặt hai tay lên đỉnh đầu, đôi mắt tà mị vụt qua tia tàn nhẫn, thuận tay rút thắt lưng bên người ra rồi trói tay lại.


      Kỳ Hinh thể ngờ Lăng Thiếu Đường lại có hành động này, giật mình, bật khóc hô lên: “ bỏ em ra, bỏ em ra!”


      ngoảnh mặt làm ngơ, bắt đầu tiếp tục việc xâm chiếm . Đôi tay rắn chắc của hoàn toàn khống chế .


      - Huhu, đừng! – Kỳ Hinh cắn môi, nức nở, cảm thấy cực kì tủi nhục.


      - Sao? Việc gì phải giả bộ ấm ức như vậy? thấy kích thích à? – Lăng Thiếu Đường vô cảm khi nhìn những giọt nước mắt của , ngông cuồng giày xéo cơ thể .


      xong, Lăng Thiếu Đường thúc lưng, hung hăng đâm vào nơi sâu nhất trong cơ thể , hề thương tiếc khi phát tiết dục vọng lên người .


      - nhớ cho kỹ, Lăng Thiếu Đường tôi vĩnh viễn bao giờ . được lòng ông bố tôi tôi đây liên tục tra tấn , đến khi nào chết thôi…


      Từng cơn thủy triều điên cuồng thổi quét qua cơ thể Kỳ Hinh, hai tay hai chân dần trở nên vô lực, đôi mắt xinh đẹp vô hồn nhìn lên trần nhà. như con bươm bướm xinh đẹp bị gãy cánh. Mặt mày tái nhợt, yên lặng và bất lực chịu đựng mạnh mẽ và cuồng dã của Lăng Thiếu Đường. cảm thấy ý thức ngày càng bay xa, nỗi đau đớn về tâm hồn còn khổ sở hơn nỗi đau về thể xác. Sao có thể làm vậy, sao có thể vậy chứ…


      Từng giọt nước mắt đại diện cho lạnh lẽo nơi sâu thẳm trong trái tim khẽ tuôn rơi, từ khóe mắt chảy dài xuống khuôn mặt rồi giọt xuống ga trải giường trắng tinh, từng giọt từng giọt đọng lại đó.
      dungggbornthisway011091 thích bài này.

    4. bornthisway011091

      bornthisway011091 Well-Known Member

      Bài viết:
      323
      Được thích:
      531
      Ân tầm có vẻ viết truyện ngược quen tay, đọc thấy hay hơn các truyện khác, hihi
      bellatran0103 thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      HỒI 1: HỒI ỨC

      CHƯƠNG 8: MUỐN ĐƯỢC

      - Bác Phùng, chú mau gọi bố và Thiếu Nghị xuống , chắc giờ này Thiếu Đường đường về nhà rồi! – Kỳ Hinh nhìn bàn đầy thức ăn do mình tự tay chuẩn bị, vui vẻ với quản gia Phùng.

      - Thiếu phu nhân, ngờ tay nghề nấu ăn của giỏi như vậy, tôi nghĩ nhất định ông chủ và cậu chủ rất thích, nhất là cậu Thiếu Đường! – Bác Phùng rất thích Kỳ Hinh. Từ người toát ra vẻ thân thiết và dễ gần chứ giống mấy nàng nhà giàu hám tiền và kiêu ngạo khác. dưới Lăng gia từ ông chủ đến những người giúp việc đều rất quý nhưng bà hiểu nổi tại sao cậu Thiếu Đường lại ghét Kỳ Hinh như vậy.

      Kỳ Hinh cười đầy dịu dàng: “Bác Phùng, cháu quen được gọi là thiếu phu nhân đâu, gọi như thế nghe già lắm. Bác cứ gọi cháu là Kỳ Hinh là được rồi, bác ở Lăng gia nhiều năm như vậy, cũng coi như bậc trưởng bối của cháu!”

      Bác Phùng cười đến híp mắt lại: “ đúng là dễ mến, nếu cậu Thiếu Đường…”

      Ánh mắt Kỳ Hinh hơi tối xuống, cười : “Cháu nghĩ mọi chuyện tốt thôi…”

      Lăng Thiếu Đường vừa vào cửa giơ tay ngắt lời Kỳ Hinh, bác Phùng thấy Lăng Thiếu Đường về, vội với Kỳ Hinh: “Tôi gọi ông chủ và cậu Thiếu Nghị xuống ăn cơm!”

      Kỳ Hinh gật đầu cười. Khi thấy bóng dáng cao lớn của Lăng Thiếu Đường, rất vui mừng, thương ngập tràn trong đôi mắt. với : “ về rồi à, hôm nay em tự mình xuống bếp, có muốn tắm trước rồi mới xuống ăn ?”

      Lăng Thiếu Đường liếc mắt nhìn Kỳ Hinh, những đường nét cương nghị khuôn mặt cũng chẳng vì nhiệt tình của Kỳ Hinh mà mềm chút nào. chỉ lạnh lùng mở miệng: “Tôi ăn ở ngoài rồi!”

      xong, cũng chẳng thèm nhìn thêm cái nào, thẳng về phía phòng sách tầng.

      Ánh đèn thủy tinh trần chiếu xuống bóng lưng cao lớn và lạnh lùng của Lăng Thiếu Đường. Kỳ Hinh sững sờ đứng yên chỗ, cắn môi, suy nghĩ chút rồi quay người pha café.

      - Thiếu Đường, đây là loại café đen thích uống nhất, em vừa pha xong, uống thử ! – Kỳ Hinh dè dặt bưng cốc café vừa cẩn thận pha vào phòng sách của Lăng Thiếu Đường, nhất thời, mùi café lan tỏa khắp nơi.

      Giọng dè dặt và dịu dàng của Kỳ Hinh hơi khuấy động tâm tư Lăng Thiếu Đường nhưng vẫn chẳng thèm ngẩng đầu lên, giọng lạnh lùng mang theo chút tình cảm nào vang lên: “Được rồi, để xuống đấy rồi ra ngoài !”

      Sống mũi Kỳ Hinh hơi cay cay, cố nén nước mắt, đứng im.

      - Còn nữa… sau này chuyện cơm nước và pha café cứ để người giúp việc làm, cứ yên phận làm thiếu phu nhân của Lăng gia ! – Lăng Thiếu Đường cất giọng cảnh cáo ngắn gọn.

      - Thiếu Đường… – Kỳ Hinh cảm thấy hít thở thông, chẳng lẽ thậm chí còn muốn nhìn ?

      - còn chuyện gì nữa? – Lăng Thiếu Đường kiên nhẫn ngẩng đầu lên, nhìn dáng vẻ muốn lại thôi của Kỳ Hinh rồi cất giọng lạnh lùng. đột nhiên phát ra mỗi khi nhìn vào đôi mắt trong veo của Kỳ Hinh, cảm thấy trong lòng hơi đau đớn.

      - Thiếu Đường, em có chuyện muốn với ! – Ánh mắt Kỳ Hinh trong như nước, cực kì tĩnh lặng.

      - Gì? – Lăng Thiếu Đường dựa người vào ghế, nhướn mày – muốn với tôi chuyện gì?

      Kỳ Hinh nhìn Lăng Thiếu Đường, lại cảm thấy hơi mất tự nhiên: “Thiếu Đường, giờ chúng ta là vợ chồng, em cảm thấy chúng ta cần phải đối xử lạnh lùng với nhau như vậy!”

      - Hừ… vậy muốn thế nào? – Lăng Thiếu Đường cố nén lửa giận trong lòng, cất giọng trầm thấp.

      - Em chỉ muốn có cuộc hôn nhân bình thường, nhưng em biết phải làm thế nào mới khiến hài lòng! – Kỳ Hinh chậm rãi mở miệng ra những lời đè nén bấy lâu nay.



      ------------------------------
      bornthisway011091 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :